1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Anh chồng nhỏ đáng yêu của tôi - Cửu Cửu

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 7.4

      " thèm giận dỗi!" Trần Kiều trước đó thực rất khó chịu, nhưng thấy tới tìm trong lòng cũng kịp ấm lên đôi phần.

      "Vậy tôi về nhé?"

      "Đừng mà..." Trần Kiều đưa tay kéo lại ngồi lòng mình, gục đầu sau lưng rồi cứ thế im lặng nửa lời. Cốc Tử tủm tỉm cười rồi lắc đầu, "Có chuyện gì ra, cứ im lặng thế này làm sao tôi biết được?"

      Trần Kiều lúc này mới ngẩng đầu lên cắn vào gáy miếng, " là thế nào với em?"

      "Theo là gì nào?" Cốc Tử đau quá rít lên, "Đồ cún con, đau quá!"

      "Dù gì cũng phải quan hệ như em ! Tuy giờ chúng ta chưa phải là vợ chồng, nhưng ít nhất cũng là người của nhau chứ."

      "Thế tôi quan hệ giữa chúng ta là gì nào?" Cốc Tử hỏi vặn lại. Trần Kiều đưa tay vuốt tóc rồi ra vẻ giận dỗi, "Thôi thôi, em là cái đó, có quyền giận em, chỉ cần em cho ở bên cạnh em dù chỉ giây phút cũng cam lòng."

      Cốc Tử nghe vậy xót xa, nhịn được bèn tuồn tuột mọi chuyện ràng cho nghe, xong quay người lại vò đầu , "Đấy, thể là như thế đấy! Nhóc con mà còn giận nữa cứ tự mình ngồi đây ngắm cảnh, chị lên nhà đây!"

      Trần Kiều toét miệng cười ngọt ngào, ôm lấy , "Chị à, chị tốt quá, em chị."

      Cốc Tử lặng người còn chưa biết Trần Kiều đỡ đứng lên, bảo, "Mình ăn gì em."

      "Ừm, thôi, tôi cũng muốn ăn cái gì đó nóng chút."

      Cốc Tử dễ mềm lòng, vừa nghĩ đến cảnh để mình đứng ở đây thấy tội, dù biết thừa giở trò "khổ nhục kế" nhưng vẫn nỡ lòng nào. Trần Kiều rút chiếc găng tay tay đeo vào tay mình, tay kia nắm lấy tay cho vào túi áo mình, mỉm cười hôn vào má , "Quân Quân, tự nhiên thấy rất hạnh phúc."

      " ư?"

      "Đúng là có gì hiểu lầm, nếu ra được tất cả vẫn tốt hơn. Em xem, đau lòng mất cả buổi."

      "Ai bảo ngốc thế!"

      " phải đau lòng càng chứng tỏ càng em sao?"

      "Xì..."

      "Hì hì, nhưng nếu em sẵn lòng tạo quan hệ làm ăn cho cũng được, chú ý. Những lão già sếp em đó, thích tí tẹo nào, vừa nhìn thấy xấu xa rồi..."

      "Ờ..." Cốc Tử hờ hững đáp lại lời , trong lòng lúc này cũng thấy ấm áp lạ kỳ.

      Khu vực hai người tới rất náo nhiệt, có rất nhiều cửa hàng bán đồ ăn vặt và nước uống, Trần Kiều suýt xoa, " vẫn chưa ăn tối, đói bụng quá."

      Cốc Tử véo vào cái bụng gầy nhom của , hỏi câu bâng quơ, "Chỉ vì chuyện đó thôi à?"

      "Ừ. gật đầu xác nhận rồi giơ tay quàng lấy vai , "Đối với em đó là chuyện nhưnng với đó là chuyện kinh thiên động địa, mới nghe qua thôi mà ruột đau như cắt."

      "Đồ ngốc, giờ bù lại, tôi mời ăn cháo nhé." Cốc Tử phì cười, chàng này càng lớn lại càng nhõng nhẹo, cứ như trẻ con vậy.

      ", ăn cháo nhanh đói lắm, em mời ăn tôm , gần đây có cửa hàng rất được."

      Cốc Tử lườm , " cứ phải vắt hết sạch tiền của tôi mới chịu à?"
      Trần Kiều rút trong túi ra chiếc thẻ ngân hàng dúi vào tay , "Của cũng là của em, của em cũng là của mà. Mình mau thôi, nhớ là phải mời bữa thịnh soạn đấy."

      Cốc Tử bị lôi vào cửa hàng nhưng gian bên trong lại rất tuyệt. Trần Kiều gọi đĩa tôm lớn, Cốc Tử cười hì hì , "Gọi cả hai chai bia nhé."

      "Em còn sành ăn hơn cả đấy."

      "Ừ, ăn tôm uống bia là tuyệt nhất đấy." Cốc Tử giơ ngón tay cái khẳng định.

      "Ăn xong chúng mình phải tới chỗ vắng người đàm đạo chuyện đời mới được." Trần Kiều được thể thương lượng, mắt sáng rực lên trông đến háo hức, Cốc Tử nhìn mà chỉ muốn đánh cho trận vì cái tội giả ngây giả ngô đó. Trần Kiều thấy khoé miệng Cốc Tử khẽ co giật, lại , "Quân Quân, Quân Quân, hãy chiều , hãy chiều .."

      Cốc Tử vừa bị trêu tức vừa buồn cười đến mức đỏ hết cả mặt, hiểu rốt cuộc được nuôi lớn thế nào đây!

      Lát sau tôm và bia được bê ra, hai người tập trung ăn, thỉnh thoảng mới nâng cốc lên cụng cái. Trần Kiều cúi đầu ăn rất lâu rồi đột nhiên ngẩng đầu lên, với cái tay còn dính đầy mỡ bôi vào mặt , "Này, lúc trước em thực chàng sư huynh đó à?"

      "Ừm."

      " gặp ta rồi, thực ra đẹp trai bằng ."

      " ấy rất dịu dàng." Cốc Tử mỉm cười, trả lời cho qua chuyện.

      "Dịu dàng mài ra ăn no bụng được. Mà cũng dịu dàng với em, em chịu ?" Trần Kiều rồi bóc con tôm bỏ vào miệng , cười tít cả mắt, "Em ăn này." Đợi ăn xong, lại cầm cốc bia lên để sẵn bên cạnh miệng cho uống.

      Thích dịu dàng, ai mà biết chứ?

      Cốc Tử chịu nổi bèn đẩy ra, "Ra chỗ khác , dịu dàng là phát ra từ khí chất, gỉ vờ dịu dàng làm người ta nổi cả da gà rồi đây này."

      Trần Kiều cầm khăn ướt lau khoé miệng cho , "Này, giờ em còn thích nữa chứ, à , em quên rồi chứ?"

      Cốc Tử lắc đầu bất lực, đưa tay ra dí vào trán Trần Kiều, "Thực ra khi đó sinh Dược Dược ra, nguyên nhân chủ yếu là vì cơ thể tôi, chứ liên quan gì tới mấy chuyện đương đó. đừng nghĩ lung tung. Chỉ vì người mà từ bỏ tất cả.... đó chỉ là chuyện trong tiểu thuyết thôi. Lúc đó tôi còn trẻ, lại hiếu thắng, còn biết bao nhiêu là lý tưởng..."

      Trần Kiều lắng nghe Cốc Tử , tuy thương xót nhưng trong lòng lại thấy phấn khởi, sầu muộn như cũng vừa được trút hết cả. vốn tưởng vì người đàn ông kia mà bỏ tất cả, quyết ý sinh con, nếu vậy chắc phải sâu đậm lắm, còn hơn chính bản thân , mà nếu thế cả đời này có lẽ cũng chẳng thể quên được tình đó. Nhưng giờ nghe vậy bỗng cảm thấy mình thoát cái trút được cả gánh nặng trong lòng bấy lâu, gọi chủ quán ra thêm mấy chai bia nữa, "Nào uống thôi, say về."

      Cốc Tử thấy Trần Kiều nổi hứng như vậy vội can ngăn, "Đừng uống nữa, tửu lượng kém, mà say lát tôi cõng về sao nổi?"

      " phải chuốc cho em say, rồi..." Trần Kiều nhìn cười gian xảo.

      Cốc Tử nghe thấy im bặt, trong đầu gã này hình như còn nghĩ được thứ gì khác.

      Ăn xong Trần Kiều vẫn định về nhà, với , thời gian hai người ở cạnh nhau vẫn là quá ít. Khi hai người còn học, tuần nào cũng dành cho năm buổi, mỗi buổi hai tiếng. Cốc Tử luôn rất nghiêm túc và chỉn chu trong học tập, khi còn làm gia sư cho cho chuyện linh tinh, cũng cho trốn học. Thời cấp ba là thời gian tươi đẹp và mơ mộng nhất, có tình cảm rồi cũng manh động, cũng đau khổ khi phải giấu kín mối tình đơn phương đó trong lòng. Giờ nhớ lại khoảng thời gian đó vừa thấy ngọt ngào lại vừa cay đắng. Bình thường lúc ra ngoài hai người đều với nhau, nhưng phải chỉ có riêng , mà đều là ba bốn người cùng có mặt, thấy khó chịu, mặt mũi lúc nào cũng nhăn nhúm, nhưng chẳng biết làm thế nào nên trút hết giận dữ lên người , khiến ngơ ngác chẳng hiểu mô tê gì.

      Hai người bộ, ánh đèn đường hắt vào tạo ra hai cái bóng song song nhau vô cùng lãng mạn, đột nhiên Trần Kiều năng mặt Cốc Tử lên ngắm nghía kỹ, ánh mắt dịu dàng như nước, làn môi hơi cong lên cười . cúi xuống hôn môi , dào dạt như cơn sóng trào lên cuốn lấy hơi thở của rồi ôm chặt vào lòng cười lớn, " phải mơ."
      Cốc Tử đẩy ra chút rồi lắc đầu, " bị ẩm IC mất rồi."

      Trần Kiều dừng lại ở đó, quỳ gối xuống trước mặt , "Quân Quân, em đồng ý lấy nhé."

      nhìn chăm chú với ánh mắt dạt dào tình cảm, "Giờ có hoa, cũng có nhẫn, chỉ có trái tim nóng bỏng thương giữa trời đông giá rét mà thôi."

      Đúng lúc ấy, cơn gió Bắc thổi ngang mặt lạnh buốt, nghe thấy cả tiếng gió rít lên điên cuồng, nhưng những lời vừa đủ làm thành trì chống lại tất cả rét buốt, khiến tim nhảy nhót loạn xạ trong lồng ngực, toét miệng cười, "Này, diễn kịch hả, mau đứng dậy."

      "Để cởi áo cho em sờ ngực trái của , xem tim nóng bỏng ra sao." rồi làm động tác như cởi ra ngay lúc đó. người đàn ông lịch lãm bất chợt quỳ xuống trước ngay bên lề đường, cạnh quán cơm, cửa sổ lại trong suốt, người ngồi trong quán nhao nhao rướn cổ ra xem, vài người đường cũng dừng lại nhìn ngó, Cốc Tử thấy mình bỗng nhiên trở thành tâm điểm chú ý vừa ngại ngùng vừa bực bội định quay đầu bỏ , nhưng nhìn xuống lúc này lại cảm thấy nỡ. Thực ra, Trần Kiều dò xét ý , biết thực mềm lòng, trước những chiêu thức mạnh bạo, mãnh liệt và cần chút "mặt dày mày dạn" này của , dần dần chìm đắm. Người xung quanh xúm lại để ý mỗi lúc đông, Trần Kiều chẳng tỏ vẻ ngượng ngùng gì còn lại khác, vội vã kéo dậy, , "Thôi được rồi, có gì về nhà , mau lên."

      " đâu." Trần Kiều lì lợm quyết làm theo ý mình, được thể càng kéo chặt lấy tay .

      "Được, mau thôi." Cốc Tử vừa xong kéo chạy như bay, vốn khi nãy ở nhà ra chỉ dép lê, bị lôi như vậy chạy nổi, dép bay nơi người nẻo. Chân bị buốt, thét toáng lên, Trần Kiều chạy nhặt dép cho rồi cõng lên chạy như điên. Cốc Từ ở lưng ngừng đấm thùm thụp rồi , "Đáng ghét, chân em lạnh cóng cả rồi, mau bỏ em xuống."

      Trần Kiều giả vờ như nghe thấy gì, hưng phấn hét lớn, "Quân Quân, cảm ơn em, cảm ơn Quân Quân, em Quân Quân. Trần Kiều em cả cuộc đời."

      Trần Kiều đưa Cốc Tử chạy lên thảm cỏ trước khu nhà họ ở, lúc này cả hai còn chút hơi sức nào, nằm lăn ra đất, cũng nhào lên người . Trần Kiều cười lớn, xoay người nằm đè lên người rồi hôn tới tấp lên cằm, lên tai, miệng ngớt, "Tuyệt quá.... tuyệt quá..."

      "Lạnh quá." Cốc Tử đẩy ra rồi ngồi lên, vừa phát ra trong lúc chạy Trần Kiều làm mất đôi dép của từ lúc nào hay, Cốc Tử giận quay sang đá , bèn kéo hai chân vào lòng mình xoa nắn, "Để sưởi ấm cho em."

      "Cút , đó là đôi dép em thích nhất, mau tìm về cho em, nếu coi như em chưa gì với ."

      Trần Kiều tỏ ra mất hứng ngoài mặt nhưng trong lòng lại rất vui, cõng lên nhà rồi giở túi, lấy ra chiếc nhẫn đeo vào tay , nắm lấy tay rồi mở lòng bàn tay ra mà hôn vào đó, cười hỉ hả, " vui quá."

      xong lại xuống cuồng xuống nhà tìm dép cho . Cốc Tử về phòng tranh thủ dọn đồ đạc của , kể cả mấy chiếc quần sịp vừa mua cho cũng bỏ tất vào va-ly. Vừa kéo va-ly ra đến cửa Trần Kiều cũng về tới nơi, Cốc Tử cầm lấy đôi dép rồi đẩy va-ly của ra ngoài, cười tít mắt, " về ."

      " về được nữa."

      "Thực ra em biết còn

      [​IMG]

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      CHƯƠNG 8.1 : ĐĂNG KÝ KẾT HÔN


      Hai ngày sau, Cốc Tử vừa tan làm nhận được điện thoại của bà Lâm Thanh. Bà Lâm Thanh chưa bao giờ gọi điện cho Cốc Tử vào giờ này, bắt máy mà trong lòng vừa lo lắng, vừa có chút nghi hoặc, "Alo, mẹ ạ, có chuyện gì ạ?"

      "Cốc Tử à, chúng ta ở nhà hàng Lai Phúc đối diện công ty con này, Dược Dược cũng được đón về rồi."

      Cốc Tử sinh nghi nhưng mẹ gì nhiều vội cúp máy ngay, biết bà giấu mình chuyện gì nhưng vì mẹ mở lời, thể qua đó. Vừa tới cửa, lễ tân xinh xắn bước tới chào , lịch hỏi, "Xin hỏi, Cốc phải ạ?"

      "Vâng." Cốc Tử gật đầu, càng lúc càng thấy lạ, biết thực mẹ có ý tứ gì.

      "Xin mời lối này." Lễ tân rồi đon đả dẫn đường cho Cốc Tử, nỗi tò mò trong càng lớn hơn. Lễ tân đưa tới cửa gian phòng khá lớn rồi mở cửa mời vào, Cốc Tử vừa bước chân vào thấy bên trong có rất nhiều người, tưởng mình nhầm phòng, chẳng buồn quan sát gì thêm quay gót trở ra nghe thấy tiếng Trần Kiều, "Quân Quân!"

      Cốc Tử quay lại, nhìn mọi người tâm trạng bỗng nhiên rối bời biết làm sao.

      lặng người lúc, Trần Kiều nhận chóng đứng dậy ra cửa ôm lấy rồi kéo vào trong. Quanh bàn ăn ngoài cha mẹ , con trai Dược Dược, còn cả ông nội và cha mẹ Trần Kiều. Mọi người đều nhìn Cốc Tử khiến cảm thấy hơi gượng gạo, chào lần lượt từng người lượt rồi mới ra ghế dành cho mình bên cạnh Trần Kiều ngồi.

      Dù có ngốc đến mấy cũng nhanh chóng định thần và nhận ra, đây chính là buổi gặp gỡ chính thức giữa hai gia đình.

      Cốc Tử có phần hồi hộp và dò xét thái độ của ba Trần Kiều nhưng tuyệt nhiên thấy ông biểu lộ gì, đoán được ông vui vẻ và ưng thuận chuyện này hay , bản thân thể phủ nhận việc mình vẫn còn để bụng chuyện gặp mặt hôm trước. Ông nội và mẹ Trần Kiều chuyện với cha mẹ rất thân mật, thậm chí bắt đầu bàn tới chuyện lễ nghi, sính lễ trong hôn .

      Cốc Tử chẳng biết gì, im lặng cúi gằm mặt xuống nghe người lớn chuyện.

      "Ông nội, cháu muốn ăn quả dâu." Dược Dược bất ngờ lên tiếng.

      "Ừ." Lúc này ba Trần Kiều mới lên giọng trầm ấm, ông tươi cười nhón mấy quả dâu bỏ vào đĩa của Dược Dược ra vẻ rất nựng thằng bé, khác hẳn với thái độ nghiêm nghị và khắc nghiệt của ông hôm trước với . Lúc này, khuôn mặt ông ánh lên vẻ hiền từ, nhân hậu lạ thường, tình cờ bắt gặp ánh mắt của Cốc Tử, ông tỏ ra lúng túng và có vài phần hối hận. Cốc Tử ban đầu nghe thấy tiếng con, ngước mắt lên lại thấy hành động và ánh mắt của ông có chút sững người lại, nhưng ngay sau đó mỉm cười với ông đầy lễ phép.

      Cốc Tử lại cúi xuống bàn, trong lòng vẫn chưa hết bàng hoàng, nhắn tin cho Trần Kiều, "Có chuyện gì vậy ?"

      "Em đồng ý lời cầu hôn của rồi còn gì? Kết hôn phải chuyện riêng của hai đứa mà là của cả hai gia đình đó."

      " lấy cả nhà ra ép em. Em giận rồi!"

      Sau hôm Trần Kiều cầu hôn mình, Cốc Tử thấy có thêm động tĩnh gì cũng suy nghĩ nhiều lắm, thế mà mới vài hôm sau nhanh chóng "triệu tập" toàn bộ người lớn của hai nhà đến đây, phải chăng vì sợ thay đổi quyết định?

      "Hì hì, em ngoan, nghe ông nội mai là ngày lành đó."

      Cốc Tử chưa kịp nhắn lại cho Trần Kiều nghe tiếng bà Lâm Thanh lên tiếng gọi mình, "Cốc Tử, con cúi đầu làm gì thế? Còn ngượng nữa sao, mau quay ra đây chuyện với chúng ta ."

      "Vâng..." Cốc Tử trả lời nhưng vẫn dám nhìn thẳng lên, trong đầu vẫn còn hơi mơ hồ.

      Lúc này ông nội lại lên tiếng, "Hai cái đứa này! Con trai lớn thế kia rồi cần ăn hỏi nữa, kết hôn luôn . Mai là ngày tốt, đăng ký kết hôn luôn được rồi, đầu năm sau có ngày lành đó. Bằng đó thời gian chuẩn bị chắc là cũng đủ rồi, nhỉ?"

      Cốc Tử chưa hết sửng sốt lại nghe mọi người tới chuyện nhà cửa. Ba Cốc Tử tặng hai đứa căn biệt thự và chiếc ô tô, ông nội ngay lập tức thoái thác bảo cần bày vẽ nhưng ba Cốc Tử mực đòi tặng, nếu chứng tỏ mọi người nể mặt ông, thế là chuyện nhà cửa coi như định.

      Còn có cả biệt thự ư, Cốc Tử ngạc nhiên đến độ chẳng biết tai mình có bến đề gì . So với những gia đình lân cận nhà Cốc Tử cũng được coi là khá giả hơn đôi chút, nhưng nếu bảo để mua biệt thự với cả ô tô nữa hiểu, số tiền tích lũy cả đời của ba đều phải tiêu tốn vào đó cả. Mấy năm nay dù có chắt bóp tiêu pha cũng chẳng có được đồng nào đưa về nhà gọi là biếu ba mẹ, thậm chí, mẹ kế cùng hai người của còn thường xuyên gửi thêm tiền để trang trải cuộc sống. Nếu giờ ba làm thế thực lòng rất khó nghĩ, rất áy náy, tâm trạng cũng đột nhiên trở nên nặng nề.

      Thực lòng Cốc Tử muốn nhận món quà cưới đắt tiền như vậy nhưng bà Lâm Thanh nghe, bà còn nếu nhận coi là con nữa.

      Trần Kiều thấy thế nhắn tin cho , "Cốc Tử à, ý tốt của ba mẹ em cứ nhận trước , sau này chúng mình trả lễ lại mà, em đừng nghĩ nhiều nhé."
      Cốc Tử chẳng biết phải trả lời ra sao nên nhắn tin lại.

      Sau đó bà Lâm Thanh mới lần hồi mà cho Cốc Tử biết, "Vốn dĩ gia đình mình cũng phải trèo cao gì, nhưng hai đứa có con với nhau rồi, Trần Kiều cũng thực lòng thực dạ với con nên chúng ta mới sẵn lòng gả con cho nó. Bao nhiêu năm nay, ba mẹ chắt bóp cũng được ít gọi là thêm thắt được gì thêm vào, nhất quyết để họ coi thường gia đình chúng ta được, đây cũng là ý của hai con. Vả lại con cũng có ông cậu làm cục trưởng cục cảnh sát, chú họ cũng là hiệu trưởng trường trung học thực nghiệm, nhà mình quan hệ với các cậu, các chú đều tốt cả, lúc cưới nhất định mời họ tới, như vậy coi như cũng giữ được chút thể diện."

      Cốc Tử nghe bà Lâm Thanh với mấy chuyện này tuy thấy thoải mái lắm nhưng thể phủ nhận thực đúng là như vậy. Nhà họ Trần dễ dàng chấp nhận như vậy chẳng qua cũng là "quý mẹ vì con".

      Thế nhưng,lúc ăn cơm ba Trần Kiều cũng thể thái độ rằng mình rất hài lòng với con dâu này, có phải ông bị ông nội tẩy não rồi chăng? cứ phân vân mãi, nhưng hiểu, hơn cả có lẽ là vì tình thương dành cho đứa cháu nội kia. Ông còn Trần Kiều vì mà sẵn sàng bỏ nhà , còn giận cá chém thớt mà đành lòng giết cả mấy con cá vàng quý giá của ông nữa. Cốc Tử nghe tới chuyện đó mặt mũi nóng bừng, liếc trộm sang phía Trần Kiều gặp đúng ánh mắt Trần Kiều cũng liếc nhìn cười , khuôn mặt cắt nghiêng của càng lúc càng thêm tuấn.

      Hai nhà ngồi chuyện trò với nhau tới tận tối, ông nội tỏ vẻ rất hài lòng về mọi người trong gia đình Cốc Tử, ông chuyện với ba mẹ Cốc Tử rất vui vẻ từ đầu cho tới cuối bữa. Ba mẹ Trần Kiều cũng vừa vui vẻ đáp chuyện, vừa đùa nghịch với Dược Dược. Còn Trần Kiều, ngồi bên Cốc Tử thỉnh thoảng lại làm mấy động tác tình cảm rất ám muội khiến xấu hổ, phải lườm mấy bận.

      muộn nên ba mẹ Cốc Tử ở lại, Cốc Tử bèn dọn phòng mình làm chỗ nghỉ ngơi cho họ, Trần Kiều ý tứ cũng tới ăn vạ ở nhà nữa. Trước khi ngủ, Trần Kiều gửi tin nhắn cho Cốc Tử, "Em , ngày mai nhất định dọn về chỗ em ở đấy, bắt đầu nhớ em lắm rồi. À, cảm ơn em về món quà bí mật, mặc rồi, rất vui."

      Cốc Tử vừa đọc tin nhắn vừa tủm tỉm cười, đúng là hết thuốc chữa. Cũng may mà đuổi ra khỏi nhà sớm, chứ để cha biết đến ở lì nhà suốt thời gian biết phải ăn ra sao với ông. Thế nhưng Cốc Tử dường như quên mất, rằng bên ngoài ban công phòng , chiếc quần sịp của Trần Kiều vẫn còn đó, tung bay phấp phới trong gió.

      Tiểu Võ thấy cha mẹ Cốc Tử tới đon đả rót nước mời, ba mẹ Cốc Tử nhìn quanh căn nhà rồi ngớt lời khen ngợi, "Căn nhà này rất được, môi trường xung quanh vừa thoáng đãng vừa đẹp mắt, lại còn gần công ty Cốc Tử nữa, vô cùng thuận tiện."

      Buổi tối trước khi ngủ, ba Cốc Tử phát ra "vật thể lạ" ngoài ban công phòng con hơi khó chịu, lên tiếng mắng Trần Kiều mấy câu khiến bà Lâm Thanh phải ái ngại can ngăn, "Giờ là thời đại nào rồi ông, mà thằng bé Trần Kiều đó cũng tốt đấy chứ."

      "Vẫn chưa lấy nhau mà dọn về ở chung rồi, sao chịu nổi! Hư hỏng quá, coi ai ra gì nữa!" Rồi ông thở dài thườn thượt, "Thôi thôi, con lớn rồi, cũng chẳng giữ trong nhà mãi được"

      Sớm hôm sau, ba mẹ Cốc Tử vội vã về ngay, nhà máy còn có nhiều việc cần họ giải quyết nên thể lâu được. Trước khi về, bà Lâm Thanh cầm tay Cốc Tử mà thủ thỉ, "Ba Trần Kiều tuy nghiêm khắc nhưng phải người xấu, từ giờ về sau dịp lễ tết nào con cũng nên tới hỏi thăm tiếng, nhất định được bỏ qua mấy lễ tiết đó. Con chuẩn bị làm dâu nhà họ tới nơi rồi, cũng phải trẻ con nữa."

      "Vâng ạ." Cốc Tử thở dài, kết hôn, hoá ra phải chỉ lấy người mà là lấy cả họ nhà người ta nữa.

      Buổi chiều, Cốc Tử vẫn làm việc công ty Tiếu Tiếu gọi điện thoại tới, giọng điệu vội vàng, "Cốc Tử, mau lên chát , mình phát ra chuyện."

      "Hả?" Máy tính công ty cài phần mềm chat, thấy Tiếu Tiếu hốt hoảng như vậy Cốc Tử đâm lo, mải miết tải phần mềm chat xuống rồi vào chuyện với bạn, "Cốc Tử, cậu mau xem , đây là thứ mà Trần Kiều nhận được đó."

      Cốc Tử vừa xem khỏi giật mình hoảng hốt, " quá nhẫn tâm với tôi, tôi bỏ đứa con, quyết khiến phải khó xử."

      Cốc Tử trợn trừng mắt, với điện thoại gọi ngay cho Trần Kiều nhưng ở đầu kia truyền lại chỉ là giọng quen thuộc "thuê bao quý khách vừa gọi...", điện thoại của trong tình trạng tắt máy. Trong lòng Cốc Tử chẳng mấy chốc mà bừng bừng lửa hận, Tiếu Tiếu lại gọi điện tới bảo , "Cốc Tử, đừng giận, đừng nóng vội, có gì cứ từ từ hỏi cho ràng ."

      Thế nhưng đầu óc luôn trong trạng thái ong ong suốt cả thời gian còn lại của buổi chiều, sao tập trung làm việc được, mọi suy nghĩ của đều xoay quanh mấy dòng chữ Tiếu Tiếu gửi cho lúc trước. có chút nghi ngờ có ai đó đủ ác ý để đùa giỡn như vậy, cảm thấy vô cùng hỗn loạn.

      Tan làm, Cốc Tử tới trường mẫu giáo đón Dược Dược, thằng bé nắm tay mẹ rất chặt rồi ngẩng đầu hỏi, "Mẹ, sao hôm nay ba tới đón Dược Dược?"

      "Ba con làm chuyện xấu nên trốn mất rồi." trả lời con suy nghĩ rồi quay sang hỏi lại, "Con muốn ăn gì, mẹ đưa con ăn."

      "Con ăn kem." Mắt Dược Dược sáng lên.

      "Nhóc con, ngày nào cũng chỉ thích ăn món đó là sao? Thôi được rồi, ăn kem, nhưng ăn ít thôi, nghe ?"

      Cốc Tử đưa Dược Dược ăn kem rồi vào siêu thị mua ít hoa quả khô, cũng sắp cuối năm rồi, phải chuẩn bị ít đồ ngay từ bây giờ.

      Hai mẹ con về nhà được lúc Trần Kiều gọi điện thoại tới, "Quân Quân, hôm nay bận chết được..."

      " có chuyện gì với tôi ?" Cốc Tử lạnh lùng ngắt lời .
      "Con xem tivi ." Giọng nghẹn ngào như sắp bật khóc tới nơi.
      "Mẹ.." Dược Dược nũng nịu, khẽ lay .

      Dược Dược bảo muốn vệ sinh, rồi nhanh chân chạy vào phòng lén gọi điện nhưng sao gọi được, nó ngạc nhiên rồi cũng ảo não bước ra chỗ mẹ.

      lúc lâu sau bên ngoài bỗng có tiếng gõ cửa, Cốc Tử ghé mắt nhìn qua mắt mèo thấy đó là Trần Kiều, chẳng chẳng rằng tắt phụp đèn bên trong rồi dẫn con vào ngủ, " được đâu nghe , coi như nghe thấy gì cả, ngủ ngay cho mẹ."

      Lát sau thấy tiếng gõ cửa nữa, Cốc Tử nhìn đồng hồ hơn mười giờ, hôm nay chưa làm việc nhưng cũng chẳng còn tâm trí đâu mà làm việc nữa, quyết định lên giường ngủ sớm.

      Chẳng bao lâu sau, Cốc Tử đột nhiên thấy có luồng hơi thở nóng ấm phả mặt , mơ màng mở mắt ra giật nảy mình. Đôi tay đó nhanh chóng bịt miệng lại, giọng khẽ khàng, "Là ."

      Cốc Tử đẩy bàn tay lạnh như băng của ra, lạnh lùng, " làm gì vậy?"

      Trần Kiều kéo ra khỏi phòng ngủ, đẩy ra ghế sô-pha hỏi, "Em lại làm sao vậy? Sao em cứ phải dày vì thế mới được?" Cốc Tử cười nhạt, "Bây giờ tôi muốn nhìn mặt ."

      Trần Kiều lắc mạnh vai , giọng hơi gầm lên, "Có chuyện gì em phải ra chứ, sao lại cư xử như thế này?"

      Cốc Tử nhếch mép cười, vốn định giữ thể diện cho nhưng muốn thế ngại gì , cũng rít lên, giọng đanh đá, " ta là ai, cái người có nick Mây Màu Vờn Trăng đó? Các người ở cạnh nhau từ bao giờ? Cũng là tình đêm sao? Là say hay ta say?" Đến đây, tự nhiên Cốc Tử thấy cổ họng mình nghẹn lại, trừng mắt nhìn , khoé mắt ánh lên vẻ căm hờn.

      "Mây Màu Vờn Trăng?" Trần Kiều sững người hỏi lại.

      Rồi nhanh chóng chạy ra bật máy tính, mở nick chat xem cụ thể là như thế nào, vừa mở ra tin nhắc đến dồn dập, có đến hai chục người vào tìm chat, thậm chí còn cả gọi điện video, có lẽ muốn dò xem có lên mạng , còn có rất nhiều cửa sổ chat ra. Cốc Tử cũng lại gần xem có chuyện gì, lạnh lùng nhìn màn hình, những người tìm Trần Kiều đều hỏi chuyện, đại khái "Rốt cuộc có chuyện gì thế?", "Đừng nhẫn tâm thế chứ?"

      Trần Kiều tìm thấy người có nick Mây Màu Vờn Trăng đó rồi hậm hực chửi thành tiếng, "Lâm Khởi Nhiễm, đồ thần kinh, đồ bệnh hoạn, cả nhà đều bệnh hoạn!" Rồi với tay xoá nick ta trong list cách dứt khoát, xong quay lại nhìn Cốc Tử với tâm trạng mệt mỏi, như còn chút sinh khí gì, "Giờ em còn định gì nào?"

      Cốc Tử lặng người, đột nhiên như hiểu ra mọi việc, cúi mặt xuống lí nhí, "Vậy hôm nay định chuyện gì với em?"

      Trần Kiều im lặng đáp, quay lưng xỏ giày ra về.

      Cốc Tử trở về phòng nhắn cho tin, "Em xin lỗi." Rồi trở lại giường nằm nhưng giấc ngủ chập chờn yên, cứ nghĩ mãi về cảm xúc và biểu của khi nãy. thấy mình ngốc, quá đỗi trẻ con, chỉ vì lời bâng quơ mạng mà suy diễn, hiểu lầm, rồi làm mình làm mẩy với .

      Sáng tỉnh dậy, Cốc Tử thấy hai mắt mình thâm quầng, thở dài, đúng là cái tuổi nó đuổi xuân , thời thiếu nữ dù có thức đêm thức hôm thế nào cũng chẳng bao giờ thấy thâm quầng mắt cả. với lấy hộp phấn trang điểm cho khuôn mặt mình tươi tắn chút rồi đưa con đến trường, vừa ở trường của con ra nhận được tin nhắn của Trần Kiều, "Phòng 501 khu Kim Hoa. bị ốm rồi!"

      Cả đêm qua Cốc Tử nghĩ mãi biết phải xin lỗi thế nào, hôm nay bảo bị ốm, vội vàng gọi điện tới công ty xin nghỉ làm rồi vẫy taxi tới địa chỉ vừa nhắn. Tới nơi, Cốc Tử chưa kịp gõ cửa thấy cánh cửa khép hờ để đó, thận trọng vào phòng, vừa vào vừa gọi tên , lúc vào đến chỗ thấy nằm giường ngủ, mặt đỏ bừng bừng.

      cúi người lấy tay sờ vào trán thấy nóng ran cả bàn tay, lại còn đổ mồ hôi trộm nữa, vỗ vào má , gọi vài tiếng, "Trần Kiều, tỉnh dậy !"

      Trần Kiều mở hờ mắt nhìn , "... đau đầu quá!"

      "Đồ ngốc, biết đường bệnh viện hay sao? Mau mặc quần áo vào rồi ." Cốc Tử lấy quần áo đưa cho mặc, lúc kéo chăn ra mới biết ngủ trần, biết có phải cố ý hay mặc gì cả. Trần Kiều buồn động đậy, tuy miệng mắng nhưng vẫn mặc từng thứ cho . Bình thường trông Trần Kiều gầy nhưng thực ra người rất săn chắc, cân chút nào, may mà Cốc Tử trước đây từng luyện võ, cũng được coi là khỏe mạnh nên mới đủ sức công xuống lầu được. Hơi thở của chập chờn phả vào gáy nóng ran. Cốc Tử nhanh chóng đưa vào bệnh viện rồi lấy số sếp hàng xem bệnh cho .

      " ấy bị sốt lâu chưa, cũng khá nặng đấy?" Bác sĩ khám bệnh cho Trần Kiều ái ngại .

      "Bác sĩ, bác sĩ tiêm cho ấy với." Cốc Tử vội vã lên tiếng.

      Trần Kiều lúc này đột nhiên bừng tỉnh, sợ hãi lên tiếng, "Tôi tiêm đâu, tiêm đâu, uống thuốc là được rồi!"

      Cốc Tử ừ tiếng rồi nựng , "Bệnh nặng như thế này rồi, tiêm khỏi nhanh hơn." Rồi quay sang nháy mắt với bác sĩ, ông bác sĩ nhanh chóng hiểu ý cười rồi lắc đầu. Cốc Tử nhận thuốc xong thấy Trần Kiều về phía phòng tiêm, vừa nhìn thấy vội kéo lại, "Em đâu thế? Mình về thôi."

      "Nghiêm túc chút . Khi nãy lão nương cõng tới đây muốn gãy cả lưng rồi đây." rồi kéo tay , nước mắt nước mũi Trần Kiều từ đâu cứ thế ròng ròng chảy xuống, cảm giác thấy cổ mình ươn ướt dính dính, vừa nghĩ vừa khỏi bật cười, cái gã này to xác mà y như trẻ con vậy, chẳng biết giữ gìn vệ sinh gì cả, "Eo ôi kinh quá, đừng có làm bừa nữa." Cốc Tử lên giọng trêu .

      "Em lừa ." Trần Kiều phụng phịu.

      "Thôi ngoan nào, lát về nhà em nấu cháo cho ."

      " thèm!" Trần Kiều nũng nịu cổ , Cốc Tử lấy khăn giấy ra lau mũi cho , "Kinh quá, mau thôi, lần trước thấy tiêm có thế này đâu."

      "Tiêm nhưng mà thích bị tiêm vào mông, ghét để người ta tụt quần ra..."

      Cốc Tử nhìn được cười, bảo , "Thôi mà, ngoan , người ta xem có sao đâu." Hai người tới quầy tiêm, Cốc Tử đưa thuốc cho y tá rồi chỉ về phía Trần Kiều, Trần Kiều có phản kháng thế nào cũng nổi lại , đành phải vào tiêm, trong lúc tiêm vẫn nước mắt nước mũi giàn giụa.

      Cốc Tử lau nước mắt cho , lớn xác thế này rồi mà cứ như trẻ con vậy, có khác gì phải nuôi thêm đứa trẻ nữa. y ta đứng cạnh trông cảnh ấy cũng phì cười.

      Tiêm xong, Cốc Tử đưa về nhà mình rồi dìu lên giường nghỉ, Trần Kiều kéo tay , "Cởi quần áo cho , khó chịu, ngủ được."

      "Ơ..." Cốc Tử lại lần nữa mủi lòng vì ánh mắt đáng thương của , hơn nữa lại bị bệnh, thôi chiều vậy, cởi quần áo cho xong kéo lớp chăn dày đắp để khỏi lạnh, " ngủ chút , em làm chút gì đó cho ăn."

      Cốc Tử vừa ra ngoài, mặt Trần Kiều lại lấp lánh niềm hạnh phúc, Cốc Tử của đáng , là quá đáng . Nể tình đưa tới bệnh viện, tha lỗi cho !

      Cốc Tử nấu cháo trắng, xào thêm ít rau rồi trộn vào bón cho ăn, xong lại lấy thuốc cho uống, còn ngồi cạnh giường chăm chút, hết lấy khăn lau trán rồi lại sờ trán xem hạ sốt chưa, " đỡ hơn chút rồi đấy?"

      Trần Kiều bỏ tay ra rồi hừ tiếng, " ràng là em cố bù đắp cho , vì em cảm thấy áy náy."

      Cốc Tử im lặng gì, bấm bụng ngồi yên nghe .

      " muốn em đối xử với thực bụng cơ!" Trần Kiều xong kéo chăn trùm kín lên đầu.

      Cốc Tử cười phì, lật chăn ra, dí ngón tay trỏ của mình vào tràn , "Còn trẻ con hơn cả Dược Dược!" xong đứng lên mở máy tính, nhờ đồng nghiệp gửi tài liệu cần làm qua mạng giúp . Ở công ty, người xin nghỉ nhiều nhất chẳng ai khác ngoài , cứ động cái là nghỉ, nghĩ tới đây lại thở dài đánh thượt cái.

      Trần Kiều nằm tới trưa đầu ướt sũng mồ hôi, nóng quá làm tỉnh dậy, thấy chở thể nhõm hơn rất nhiều. Cốc Tử nghe thấy trở mình đứng lên rót cho cốc nước ấm, " thấy đỡ hơn chưa?" đưa tay gạt những sợi tóc lơ phơ trán rồi lau sạch mồ hôi cho .

      Trần Kiều uống hết cốc nước quay ra hôn cái vào má , " cho em biết, đừng tưởng đối xử tốt với dễ dàng tha thứ cho em. Đúng là em nên làm như vậy với , ốm thế này đều vì em mà ra hết, hôm qua đứng dưới trời lạnh suốt mấy tiếng đồng hồ mà hiểu tại sao."

      Cốc Tử đẩy mạnh xuống giường, "Ngủ tiếp , em nấu cơm đây."

      "Cốc Tử, hôm qua công tác, vì gấp quá nên báo cho em, đáng lẽ phải hai hôm... chỉ muốn sớm về nhà gặp em, hôm qua gọi điện chỉ là định hỏi em thích quà gì.... Sau đó, buổi tối tìm Tiểu Võ mãi mới lấy được chìa khoá... hôm qua nổi giận..." Trần Kiều gọi giật lại rồi .

      "Em xin lỗi, là em chưa chịu tìm hiểu chuyện giận , từ sau em thế nữa."

      "Đều là vì con bé Lâm Khởi Nhiễm bệnh hoạn đó. Mà em phải thường xuyên lên mạng sao, mạng có rất nhiều thứ là giả, em biết à? chỉ muốn em biết rằng ngoài em ra có ai khác, dù chỉ là đong đưa thôi cũng ."

      "Ừm." Mắt Cốc Tử hơi ướt, hít hơi sâu, " nghỉ , em nấu cơm."

      Trần Kiều nằm trong chăn nghĩ ngợi linh tinh thêm vài chuyện, bỗng nhiên cảm nhận được mùi vị chỉ có riêng ở , mỉm cười, chắc chắn sau này , hai người cuộc sống hạnh phúc đong đầy.

      Cốc Tử quay ra phòng bếp đeo tạp dề, lấy rau thịt trong tủ lạnh ra chuẩn bị nấu nướng. Có hai người nên làm nhiều món, chỉ đơn giản có món thịt lợn nấu rau chân vịt và mấy món đơn giản. Xong xuôi, vào phòng xem Trần Kiều tỉnh chưa, vì khi nãy thấy tinh thần khá hơn hồi sáng rất nhiều. Lúc Cốc Tử vào thấy Trần Kiều mặc quần áo đâu vào đấy, còn lấy chiếc chăn mỏng quây thêm bên ngoài rồi ngồi trước máy tính, thắc mắc biết làm trò quỷ gì đây. Thấy Cốc Tử, quay ra cười hì hì, để lộ hàm răng trắng bóng nhưng lại làm bộ sụt sịt hít thở, " đói bụng lắm rồi."

      " ra ngoài ăn hay sao?"

      "Ừ." Trần Kiều nhanh tay tắt cửa sổ chat máy tính, Cốc Tử vẫn kịp ngó vào đó xem làm gì, nhưng cũng chỉ đọc được vài dòng nội dung "...mình có bầu rồi, bạn trai cậu..." gì gì đó, lườm , "Có rỗi việc cơ chứ!"

      "Ở công ty nhân vật được mệnh danh là 'number one', chốc nữa bảo cậu ấy giúp việc. nhất định phải trả thù tên bệnh hoạn đó."

      Cốc Tử quay sang vò đầu , "Đừng có trẻ con thế, mau ra ăn thôi." thêm với thêm áo ấm đưa cho mặc vào, "Cẩn thận lại nhiễm lạnh đó."

      Trần Kiều đứng sau lưng lẩm bẩm, "Tự nhiên em dịu dàng với thế, quen."

      Cốc Tử xì tiếng, quay lưng lại, giơ cao giò đá cái ngã vật ra sô-pha, "Bệnh hoạn."

      --- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

      CHƯƠNG 8.1 : ĐĂNG KÝ KẾT HÔN



      Hai ngày sau, Cốc Tử vừa tan làm nhận được điện thoại của bà Lâm Thanh. Bà Lâm Thanh chưa bao giờ gọi điện cho Cốc Tử vào giờ này, bắt máy mà trong lòng vừa lo lắng, vừa có chút nghi hoặc, "Alo, mẹ ạ, có chuyện gì ạ?"

      "Cốc Tử à, chúng ta ở nhà hàng Lai Phúc đối diện công ty con này, Dược Dược cũng được đón về rồi."

      Cốc Tử sinh nghi nhưng mẹ gì nhiều vội cúp máy ngay, biết bà giấu mình chuyện gì nhưng vì mẹ mở lời, thể qua đó. Vừa tới cửa, lễ tân xinh xắn bước tới chào , lịch hỏi, "Xin hỏi, Cốc phải ạ?"

      "Vâng." Cốc Tử gật đầu, càng lúc càng thấy lạ, biết thực mẹ có ý tứ gì.

      "Xin mời lối này." Lễ tân rồi đon đả dẫn đường cho Cốc Tử, nỗi tò mò trong càng lớn hơn. Lễ tân đưa tới cửa gian phòng khá lớn rồi mở cửa mời vào, Cốc Tử vừa bước chân vào thấy bên trong có rất nhiều người, tưởng mình nhầm phòng, chẳng buồn quan sát gì thêm quay gót trở ra nghe thấy tiếng Trần Kiều, "Quân Quân!"

      Cốc Tử quay lại, nhìn mọi người tâm trạng bỗng nhiên rối bời biết làm sao.

      lặng người lúc, Trần Kiều nhận chóng đứng dậy ra cửa ôm lấy rồi kéo vào trong. Quanh bàn ăn ngoài cha mẹ , con trai Dược Dược, còn cả ông nội và cha mẹ Trần Kiều. Mọi người đều nhìn Cốc Tử khiến cảm thấy hơi gượng gạo, chào lần lượt từng người lượt rồi mới ra ghế dành cho mình bên cạnh Trần Kiều ngồi.

      Dù có ngốc đến mấy cũng nhanh chóng định thần và nhận ra, đây chính là buổi gặp gỡ chính thức giữa hai gia đình.

      Cốc Tử có phần hồi hộp và dò xét thái độ của ba Trần Kiều nhưng tuyệt nhiên thấy ông biểu lộ gì, đoán được ông vui vẻ và ưng thuận chuyện này hay , bản thân thể phủ nhận việc mình vẫn còn để bụng chuyện gặp mặt hôm trước. Ông nội và mẹ Trần Kiều chuyện với cha mẹ rất thân mật, thậm chí bắt đầu bàn tới chuyện lễ nghi, sính lễ trong hôn .

      Cốc Tử chẳng biết gì, im lặng cúi gằm mặt xuống nghe người lớn chuyện.

      "Ông nội, cháu muốn ăn quả dâu." Dược Dược bất ngờ lên tiếng.

      "Ừ." Lúc này ba Trần Kiều mới lên giọng trầm ấm, ông tươi cười nhón mấy quả dâu bỏ vào đĩa của Dược Dược ra vẻ rất nựng thằng bé, khác hẳn với thái độ nghiêm nghị và khắc nghiệt của ông hôm trước với . Lúc này, khuôn mặt ông ánh lên vẻ hiền từ, nhân hậu lạ thường, tình cờ bắt gặp ánh mắt của Cốc Tử, ông tỏ ra lúng túng và có vài phần hối hận. Cốc Tử ban đầu nghe thấy tiếng con, ngước mắt lên lại thấy hành động và ánh mắt của ông có chút sững người lại, nhưng ngay sau đó mỉm cười với ông đầy lễ phép.

      Cốc Tử lại cúi xuống bàn, trong lòng vẫn chưa hết bàng hoàng, nhắn tin cho Trần Kiều, "Có chuyện gì vậy ?"

      "Em đồng ý lời cầu hôn của rồi còn gì? Kết hôn phải chuyện riêng của hai đứa mà là của cả hai gia đình đó."

      " lấy cả nhà ra ép em. Em giận rồi!"

      Sau hôm Trần Kiều cầu hôn mình, Cốc Tử thấy có thêm động tĩnh gì cũng suy nghĩ nhiều lắm, thế mà mới vài hôm sau nhanh chóng "triệu tập" toàn bộ người lớn của hai nhà đến đây, phải chăng vì sợ thay đổi quyết định?

      "Hì hì, em ngoan, nghe ông nội mai là ngày lành đó."

      Cốc Tử chưa kịp nhắn lại cho Trần Kiều nghe tiếng bà Lâm Thanh lên tiếng gọi mình, "Cốc Tử, con cúi đầu làm gì thế? Còn ngượng nữa sao, mau quay ra đây chuyện với chúng ta ."

      "Vâng..." Cốc Tử trả lời nhưng vẫn dám nhìn thẳng lên, trong đầu vẫn còn hơi mơ hồ.

      Lúc này ông nội lại lên tiếng, "Hai cái đứa này! Con trai lớn thế kia rồi cần ăn hỏi nữa, kết hôn luôn . Mai là ngày tốt, đăng ký kết hôn luôn được rồi, đầu năm sau có ngày lành đó. Bằng đó thời gian chuẩn bị chắc là cũng đủ rồi, nhỉ?"

      Cốc Tử chưa hết sửng sốt lại nghe mọi người tới chuyện nhà cửa. Ba Cốc Tử tặng hai đứa căn biệt thự và chiếc ô tô, ông nội ngay lập tức thoái thác bảo cần bày vẽ nhưng ba Cốc Tử mực đòi tặng, nếu chứng tỏ mọi người nể mặt ông, thế là chuyện nhà cửa coi như định.

      Còn có cả biệt thự ư, Cốc Tử ngạc nhiên đến độ chẳng biết tai mình có bến đề gì . So với những gia đình lân cận nhà Cốc Tử cũng được coi là khá giả hơn đôi chút, nhưng nếu bảo để mua biệt thự với cả ô tô nữa hiểu, số tiền tích lũy cả đời của ba đều phải tiêu tốn vào đó cả. Mấy năm nay dù có chắt bóp tiêu pha cũng chẳng có được đồng nào đưa về nhà gọi là biếu ba mẹ, thậm chí, mẹ kế cùng hai người của còn thường xuyên gửi thêm tiền để trang trải cuộc sống. Nếu giờ ba làm thế thực lòng rất khó nghĩ, rất áy náy, tâm trạng cũng đột nhiên trở nên nặng nề.

      Thực lòng Cốc Tử muốn nhận món quà cưới đắt tiền như vậy nhưng bà Lâm Thanh nghe, bà còn nếu nhận coi là con nữa.

      Trần Kiều thấy thế nhắn tin cho , "Cốc Tử à, ý tốt của ba mẹ em cứ nhận trước , sau này chúng mình trả lễ lại mà, em đừng nghĩ nhiều nhé."
      Cốc Tử chẳng biết phải trả lời ra sao nên nhắn tin lại.

      Sau đó bà Lâm Thanh mới lần hồi mà cho Cốc Tử biết, "Vốn dĩ gia đình mình cũng phải trèo cao gì, nhưng hai đứa có con với nhau rồi, Trần Kiều cũng thực lòng thực dạ với con nên chúng ta mới sẵn lòng gả con cho nó. Bao nhiêu năm nay, ba mẹ chắt bóp cũng được ít gọi là thêm thắt được gì thêm vào, nhất quyết để họ coi thường gia đình chúng ta được, đây cũng là ý của hai con. Vả lại con cũng có ông cậu làm cục trưởng cục cảnh sát, chú họ cũng là hiệu trưởng trường trung học thực nghiệm, nhà mình quan hệ với các cậu, các chú đều tốt cả, lúc cưới nhất định mời họ tới, như vậy coi như cũng giữ được chút thể diện."

      Cốc Tử nghe bà Lâm Thanh với mấy chuyện này tuy thấy thoải mái lắm nhưng thể phủ nhận thực đúng là như vậy. Nhà họ Trần dễ dàng chấp nhận như vậy chẳng qua cũng là "quý mẹ vì con".

      Thế nhưng,lúc ăn cơm ba Trần Kiều cũng thể thái độ rằng mình rất hài lòng với con dâu này, có phải ông bị ông nội tẩy não rồi chăng? cứ phân vân mãi, nhưng hiểu, hơn cả có lẽ là vì tình thương dành cho đứa cháu nội kia. Ông còn Trần Kiều vì mà sẵn sàng bỏ nhà , còn giận cá chém thớt mà đành lòng giết cả mấy con cá vàng quý giá của ông nữa. Cốc Tử nghe tới chuyện đó mặt mũi nóng bừng, liếc trộm sang phía Trần Kiều gặp đúng ánh mắt Trần Kiều cũng liếc nhìn cười , khuôn mặt cắt nghiêng của càng lúc càng thêm tuấn.

      Hai nhà ngồi chuyện trò với nhau tới tận tối, ông nội tỏ vẻ rất hài lòng về mọi người trong gia đình Cốc Tử, ông chuyện với ba mẹ Cốc Tử rất vui vẻ từ đầu cho tới cuối bữa. Ba mẹ Trần Kiều cũng vừa vui vẻ đáp chuyện, vừa đùa nghịch với Dược Dược. Còn Trần Kiều, ngồi bên Cốc Tử thỉnh thoảng lại làm mấy động tác tình cảm rất ám muội khiến xấu hổ, phải lườm mấy bận.

      muộn nên ba mẹ Cốc Tử ở lại, Cốc Tử bèn dọn phòng mình làm chỗ nghỉ ngơi cho họ, Trần Kiều ý tứ cũng tới ăn vạ ở nhà nữa. Trước khi ngủ, Trần Kiều gửi tin nhắn cho Cốc Tử, "Em , ngày mai nhất định dọn về chỗ em ở đấy, bắt đầu nhớ em lắm rồi. À, cảm ơn em về món quà bí mật, mặc rồi, rất vui."

      Cốc Tử vừa đọc tin nhắn vừa tủm tỉm cười, đúng là hết thuốc chữa. Cũng may mà đuổi ra khỏi nhà sớm, chứ để cha biết đến ở lì nhà suốt thời gian biết phải ăn ra sao với ông. Thế nhưng Cốc Tử dường như quên mất, rằng bên ngoài ban công phòng , chiếc quần sịp của Trần Kiều vẫn còn đó, tung bay phấp phới trong gió.

      Tiểu Võ thấy cha mẹ Cốc Tử tới đon đả rót nước mời, ba mẹ Cốc Tử nhìn quanh căn nhà rồi ngớt lời khen ngợi, "Căn nhà này rất được, môi trường xung quanh vừa thoáng đãng vừa đẹp mắt, lại còn gần công ty Cốc Tử nữa, vô cùng thuận tiện."

      Buổi tối trước khi ngủ, ba Cốc Tử phát ra "vật thể lạ" ngoài ban công phòng con hơi khó chịu, lên tiếng mắng Trần Kiều mấy câu khiến bà Lâm Thanh phải ái ngại can ngăn, "Giờ là thời đại nào rồi ông, mà thằng bé Trần Kiều đó cũng tốt đấy chứ."

      "Vẫn chưa lấy nhau mà dọn về ở chung rồi, sao chịu nổi! Hư hỏng quá, coi ai ra gì nữa!" Rồi ông thở dài thườn thượt, "Thôi thôi, con lớn rồi, cũng chẳng giữ trong nhà mãi được"

      Sớm hôm sau, ba mẹ Cốc Tử vội vã về ngay, nhà máy còn có nhiều việc cần họ giải quyết nên thể lâu được. Trước khi về, bà Lâm Thanh cầm tay Cốc Tử mà thủ thỉ, "Ba Trần Kiều tuy nghiêm khắc nhưng phải người xấu, từ giờ về sau dịp lễ tết nào con cũng nên tới hỏi thăm tiếng, nhất định được bỏ qua mấy lễ tiết đó. Con chuẩn bị làm dâu nhà họ tới nơi rồi, cũng phải trẻ con nữa."

      "Vâng ạ." Cốc Tử thở dài, kết hôn, hoá ra phải chỉ lấy người mà là lấy cả họ nhà người ta nữa.

      Buổi chiều, Cốc Tử vẫn làm việc công ty Tiếu Tiếu gọi điện thoại tới, giọng điệu vội vàng, "Cốc Tử, mau lên chát , mình phát ra chuyện."

      "Hả?" Máy tính công ty cài phần mềm chat, thấy Tiếu Tiếu hốt hoảng như vậy Cốc Tử đâm lo, mải miết tải phần mềm chat xuống rồi vào chuyện với bạn, "Cốc Tử, cậu mau xem , đây là thứ mà Trần Kiều nhận được đó."

      Cốc Tử vừa xem khỏi giật mình hoảng hốt, " quá nhẫn tâm với tôi, tôi bỏ đứa con, quyết khiến phải khó xử."

      Cốc Tử trợn trừng mắt, với điện thoại gọi ngay cho Trần Kiều nhưng ở đầu kia truyền lại chỉ là giọng quen thuộc "thuê bao quý khách vừa gọi...", điện thoại của trong tình trạng tắt máy. Trong lòng Cốc Tử chẳng mấy chốc mà bừng bừng lửa hận, Tiếu Tiếu lại gọi điện tới bảo , "Cốc Tử, đừng giận, đừng nóng vội, có gì cứ từ từ hỏi cho ràng ."

      Thế nhưng đầu óc luôn trong trạng thái ong ong suốt cả thời gian còn lại của buổi chiều, sao tập trung làm việc được, mọi suy nghĩ của đều xoay quanh mấy dòng chữ Tiếu Tiếu gửi cho lúc trước. có chút nghi ngờ có ai đó đủ ác ý để đùa giỡn như vậy, cảm thấy vô cùng hỗn loạn.

      Tan làm, Cốc Tử tới trường mẫu giáo đón Dược Dược, thằng bé nắm tay mẹ rất chặt rồi ngẩng đầu hỏi, "Mẹ,

      [​IMG]

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 8.2

      Hai người ra ngoài ăn cơm, Trần Kiều gắp miếng rau chân vịt lên nhăn nhó, " ăn có được ?"

      " được, rau này rất nhiều dinh dưỡng, mau ăn !" Cốc Tử rồi gắp mấy cọng rau vào bát , còn múc bát canh đầy cho , " phải ăn hết đó."

      Trần Kiều bình thường vốn kén ăn nhưng phải là thực ăn được. lại đưa ánh mắt đáng thương ra nhìn Cốc Tử, phải dỗ dành khuyên bảo mãi, cuối cùng cũng ăn hết chỗ thức ăn cầu. Ăn xong uể oải nằm ra ghế, tay ôm chiếc gối ôm rồi , giọng đầy mãn nguyện, " đâu nữa, cứ nằm đây có người chăm đến tận răng, là sướng thân."

      Cốc Tử lườm , "Vâng, hôm nay em trốn làm để chăm đó, thưa thiếu gia."

      Trần Kiều mở tivi, hết chuyển kênh này lại tới kênh khác, sau cùng dừng lại ở kênh chiếu cảnh đôi nam nữ hôn nhau say đắm, quay sang nhìn với ánh mắt gian xảo, rồi lại móc móc ngón tay gọi , "Mau lại đây cùng xem với , em."

      "Em phải làm việc, xem mình ." Cốc Tử quay lưng vào phòng. Cùng xem thứ đó với á, hừm, ngộ nhỡ đột nhiên nổi hứng phải làm sao?

      Trần Kiều vốn thích xem mấy phim truyền hình thần tượng dài tập nên ngay sau đó cũng tắt tivi rồi vào phòng. với đại quyển sách rồi nằm dài giường đọc nhưng kỳ thực cũng thích đọc sách lắm, đặc biệt là cuốn tiểu thuyết viết theo lối xuyên này, thấy mấy cuốn tiểu thuyết đầy những chi tiết H của Cốc Tử còn thú vị hơn, nghĩ tới liền bỏ sách xuống gọi , "Cốc Tử, bảo này."

      "Gì thế?" Cốc Tử ngồi yên tư thế xoay lưng về phía , hỏi lại.

      "Đố em biết trong cuộc đời , câu nào khiến lập tức cảm thấy kinh ngạc nhất, hưng phấn nhất ?"

      "Hử?" Cốc Tử cảnh giác trả lời, làm bộ chưa hiểu lắm.

      "Là lúc em bảo , vậy làm ."

      "..."

      "Bây giờ em biết muốn gì nhất với em , vậy làm ..."

      Cốc Tử thấy mặt mình bừng bừng nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh buông câu, " tự làm mình ." Rồi vẫn tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu phát ra sau lưng , "Á, á..ố..ố.."

      Cốc Tử chịu được nữa quay lại nhìn, thấy nằm đó xem sách rồi rên rỉ vậy thôi chứ chẳng có hành động gì khác. Trần Kiều thấy quay lại nhìn cười híp mắt, "Quân Quân, giờ mới biết ROOM nghĩa là gì, ha ha ha, hoá ra là như vậy."

      "Xí.." Nếu có thể, thực muốn oẹ vào ngay lúc này.

      Trần Kiều thấy Cốc Tử vẫn còn ngơ ngẩn đằng hắng tiếng, "Này, nếu muốn tới đây, lão gia ta hầu hạ nàng đâu."

      "Nhưng, nhưng em sợ lây virus... bệnh tâm thần của !" Cốc Tử phá lên cười rồi tiếp tục làm việc. bận túi bụi, gần đến cuối năm có biết bao nhiêu việc phải làm, ban ngày mất bấy nhiêu thời gian chăm , giờ cố gắng làm chắc đêm phải thức khuya mới xong mất. Cốc Tử quyết định chuyện gì với nữa, dồn hết sức tập trung vào công việc, tới lúc công việc hòm hòm rồi mới nhớ đón Dược Dược về, hỏi Trần Kiều muốn ăn gì mang lên cho .

      Trần Kiều nghe hỏi lập tức nhổm dậy vào nhà vệ sinh, lát sau bước ra thần khí tươi tắn, bảo muốn cùng Cốc Tử, trợn mắt gõ vào đầu , " bệnh chưa khỏe hẳn lại còn tắm, sợ chết rét hả? Thôi thôi, mặc quần áo ấm vào rồi đâu mới được ." xong rút khăn giấy ra đưa cho , điệu bộ đến buồn cười, "Bé à, lau nước mũi kìa."

      Cốc Tử thấy mặt ngơ ngác phì cười, Trần Kiều bảo, "Lát nữa mang hành lý về đây nhé."

      "..."

      "Ngày mai mình đăng ký."

      Cốc Tử nhanh chóng ra ngoài, vờ như nghe thấy gì. Trần Kiều rảo bước theo sau kéo lấy tay , khoé môi nhếch lên cười tinh nghịch. Chỗ này cách trường Dược Dược xa lắm, hôm nay Trần Kiều lại lái xe, nắm tay Cốc Tử bộ cùng tới đón con. Hai người hôm nay đều bận đồ đen trông rất hợp nhau, nắm lấy tay , ngón tay cái lùa vào lòng bàn tay khoanh tròn tròn trong đó rồi đột nhiên bảo, "Hồi trước, mỗi lần tiệc rượu, có rất nhiều tới làm thế này với ..."

      Đó ràng là dấu hiệu nhắn nhủ đối phương làm chuyện đó sao, Cốc Tử biết thừa ý đồ của Trần Kiều lúc này nên thản nhiên đáp, " làm đúng là phí phạm.."

      Trần Kiều nhếch môi, "Em muốn ngoại tình sao?" sát lại gần mặt , phả hơi thở ấm áp của mình lên má đầy tà niệm khiến đột nhiên đỏ mặt, Trần Kiều đưa bàn tay bên kia lên véo má cái, " thích đánh đồn nào khó cơ!"

      Đón Dược Dược xong Trần Kiều vẫy chiếc Taxi trở lại nhà riêng của mình. Căn biệt thự này hề chút nào, bốn phòng ngủ, hai phòng khách, thêm hai nhà vệ sinh, gian rất rộng rãi, bên trong quá ngăn nắp nhưng cũng bừa bộn. Trần Kiều lấy nước ngọt và đồ ăn vặt đưa cho Cốc Tử và Dược Dược, còn mình vào phòng thu dọn vài thứ. Lần này mang nhiều đồ hơn trước rất nhiều, thấy vậy Cốc Tử ngạc nhiên, " mang nhiều thế làm gì?"

      "Hay là em và con chuyển về đây ở luôn nhỉ?" Rồi Trần Kiều ngập ngừng, "Nhưng muốn gọi người đến sửa sang lại đôi chút , phải chuẩn bị phòng tân hôn cho chúng ta."

      Dược Dược ăn ngẳng đầu lên nhìn quanh, "Chỗ này đẹp hơn nhà mình mẹ ạ, lại còn rộng hơn nhiều nữa." Trần Kiều cười lớn, xoa đầu con, "Con thích là tốt rồi, thời gian nữa chúng ta dọn về đây con nhé." xong gói ghém đồ ăn trong tủ lạnh thành bọc lớn đưa cho Dược Dược, "Mang về nhà bên kia này con."

      Dược Dược ôm lấy bọc đồ ăn vặt, mắt nó sáng lên, "Ba ơi, từ giờ ba ở chung với mẹ và con luôn chứ,"

      Trần Kiều quỳ hẳn chân xuống trước mặt con, lấy mũi mình dí sát vào mũi mó, "Tất nhiên rồi, ba ở cùng mẹ và con hết cả đời này."

      Dược Dược vui sướng nhảy cẫng cả lên, nó được thể cười toét miệng rồi khoe, "Ba ơi, bạn ở lớp con bảo trông ba rất đẹp trai!"

      Cả Trần Kiều và Cốc Tử nghe con vậy phì cười, "Thằng quỷ!" Cốc Tử xoa xoa đầu con, rồi cả ba người cùng về nhà Cốc Tử.

      Trần Kiều đưa đồ đạc tới nhà Cốc Tử xong xuôi lại tất bật tới công ty xử lý công chuyện, lúc trở về nhà hơi muộn, Dược Dược lên giường ngủ từ lâu, lân la ngồi xuống cạnh Cốc Tử bắt đầu "đòi hỏi quyền lợi". Cốc Tử thấy mè nheo quá đến

      [​IMG]

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 8.3


      Cốc Tử chẳng biết gì thêm, thôi tuỳ vậy, trưởng thành chín chắn rồi, làm việc gì cũng tự biết dữ liệu.

      Trần Kiều giao lại xe cho nhân viên khách sạn ở cửa rồi dắt tay Cốc Tử bước vào trong. Trong khách sạn có tặng đồ bơi, thay đồ bơi xong Cốc Tử co rúm người lại, phải Trần Kiều muốn nhìn thấy mặc đồ bơi nên mới đưa đến đây đó chứ? Trần Kiều kéo Cốc Tử vào ngâm mình ở bồn nước nóng, xung quanh hơi nóng bốc lên hừng hực, nhìn cười, "Mình xuống ."

      Cốc Tử gì cả, ngồi sát bên bờ chỉ ngâm chân mình vào đó lắc qua lắc lại, thấy Trần Kiều cứ bắt mình phải xuống giơ chân đá cái làm nước bắn tung toé lên cả mặt . Trần Kiều chịu thua, dùng sức kéo đôi chân trần trắng muốt của làm kêu lên oai oái, hai người bắt đầu chành chọe, bên bờ nước hơi trơn nên nhanh chóng bị kéo vào trong bồn.

      Sức Trần Kiều khỏe, kéo tuột xuống dưới nước mạnh quá làm Cốc Tử sao nhấc đầu lên được, tuy vậy cũng chỉ dìm mấy giây rồi lại kéo lên, mặt mũi tóc tai Cốc Tử lúc này ướt sũng. Cốc Tử giận dữ đưa tay đấm thẳng vào mặt , "Đồ khốn! làm cái gì vậy hả?"

      Trần Kiều rất nhanh né nắm đấm của , cười hì hì nhìn vào ngực , "Chị à, ngực chị nở nang đẹp quá..."

      Cốc Tử bất giác cũng nhìn xuống ngực mình, mặt giờ đỏ như gấc, được lời nào.

      "Hè năm đó nhìn em mà cứ mê mẩn mãi."

      Cốc Tử giận đùng đùng định bò lên nhưng dưới chân trơn quá, lại ngã nhào vào bồn. Trần Kiều với tay nắm được chân của , tay kia đỡ eo , làn da trắng nõn ở đùi lập loè dưới nước khiến sao rời mắt khỏi đó được, lại tiện tay rờ lần lên đùi rồi mâm mê. Nước ở đây vốn nóng dễ làm máu lưu thông, dồn cả lên mặt, giờ lại bị Trần Kiều trêu ghẹo Cốc Tử đỏ phừng cả mặt, quay sang lườm . Tay Trần Kiều áp vào người , tuy động đậy nhưng rất khêu gợi, Cốc Tử ngượng ngùng đập tay , "Đồ dê già, bỏ tay ra."

      "Bây giờ có ai vào đây đâu em." Môi Trần Kiều cong lên, thở manh vào gáy , giọng đưa đẩy, "Nơi này rất tuyệt cho việc đó đó em.."

      rồi chẳng đợi phản ứng, Trần Kiều kéo vào lòng mình rồi mơn trớn thân mình , lại tiếp tục rót vào tai những lời nồng cháy, nụ cười khêu gợi của khiến nhanh chóng mềm lòng, ngả vào vùng vẫy nữa. Trần Kiều cúi đầu xuống, lưỡi mau chóng cuốn lấy lưỡi , trong làn hơi nước nóng mờ ảo thỉnh thoảng lại khẽ vang lên những thanh của tình , ngọt ngào, lãng mạn vô cùng…

      Cốc Tử ngồi lì trong chăn, Trần Kiều sấy tóc cho rồi bưng lên đặt trước mặt bàn ăn thịnh soạn. ba giờ chiều rồi, đói cồn cào, làn da trắng nõn của Cốc Tử giờ chuyển sang đỏ phừng phừng. Trần Kiều ngồi cạnh , thỉnh thoảng lại gắp từ đĩa của những thứ thích ăn. Cốc Tử lườm , Trần Kiều lại đưa đĩa của cho , "Em thích thứ gì lấy này."

      "Bà xã..." Trần Kiều ăn xong nhấm nháp ly rượu , tay bên kia cũng cầm ly, lát lại đưa nhấp ngụm, "Em thấy dễ chịu chứ?"

      Cốc Tử gì, mãi lúc sau mới ngẩng đầu lên nhìn Trần Kiều bẽn lẽn, "Tuyệt lắm, em rất thích. đến quá thiệt thòi."

      Khuôn mặt Trần Kiều như bừng sáng thêm, thấy Cốc Tử tâm trạng thoải mái, môi cong lên, hai lúm đồng tiền hằn sâu tim càng thêm rộn ràng, đưa miệng về phía , "Để mớm cho em nhé."

      "!" Cốc Tử nhanh tay nhét đồ ăn vào miệng , "Em vẫn chưa ăn no, chưa nghỉ ngơi đủ, rồi lát còn phải đón Dược Dược nữa."

      " bảo chị Tiểu Võ đón rồi!" Trần Kiều cười, "Hôm nay là ngày vui của chúng mình, phải ở đây chơi cho thỏa thích chứ."

      Cốc Tử ngáp cái rồi đưa đĩa của mình cho Trần Kiều, cầm lấy cái điều khiển tivi, "Mình xem tivi nhé."

      "Cốc Tử, em có mang bầu nữa ?" Trần Kiều đột nhiên hỏi .

      "Ờ, nếu có sinh chứ sa. Nếu bị phạt tiền cũng sao mà, phải ?" Cốc Tử nhìn Trần Kiều vừa cười vừa thăm dò phản ứng ra sao.
      " hả em?" Trần Kiều hôn đánh chụt cái, Cốc Tử lại , "Thực ra, hôm nay là ngày an toàn."

      "Ơ..." Trần Kiều mở to mắt nhìn , bộ dạng ngạc nhiên nhưng rất ngây thơ, "Em dối ."

      "Em dối đấy, làm sao nào?" Cốc Tử bĩu môi, "Với lại, kể cả phải ngày an toàn chưa chắc có được, thổ nhưỡng của em tốt lắm."

      "Nhưng mà đội quân của tinh nhuệ lắm."

      "Ra chỗ khác !" Cốc Tử xấu hổ cười, đẩy ra bên cạnh. là chẳng biết xấu hổ là gì nữa!

      Cốc Tử ngồi xem tivi lúc mắt nhíu hết cả lại, đầu gục dần sang bên rồi ngủ thiếp , Trần Kiều đỡ nằm ngay ngắn lại rồi kéo chăn đắp cho , còn mình nằm cạnh ôm lấy , trong lòng vô cùng mãn nguyện.

      Mấy năm nay cuộc sống của Cốc Tử lắm gập ghềnh, chuyện lớn có chuyện có, hoàn cảnh xô đẩy khiến suốt ngày lăn lê các trang mạng xã hội nên cũng gọi là có biết ít nhiều về tình và hôn nhân, nhưng mọi thứ chỉ là lý thuyết, chưa thực trải qua cảm giác nào trọn vẹn. Đến giờ khi nhìn lại, mới phát ra bản thân bị "thịt" rồi.

      vốn nghĩ mình cũng có chút tình cảm với Trần Kiều, Dược Dược lại mến , quấn lấy , cha mẹ trong nhà cũng mong muốn sớm thành thân để có gia đình trọn vẹn đúng nghĩa. Bản thân cũng có nhu cầu sinh lý, mà thực về khoản này, và Trần Kiều rất hợp nhau. Trước hôn nhân, mọi thứ đều diễn ra tự nhiên, vậy sau hôn nhân, chuyện cũng tương tự?

      Nhưng đâu phải chuyện hôn nhân nào cũng có thể chờ đợi điều đương nhiên?

      Cốc Tử ngủ

      [​IMG]

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      CHƯƠNG 9.1 : TRƯỚC VÀ SAU HÔN NHâN

      Trước kì nghỉ Tết luôn có cuộc họp tổng kết cuối năm. Cốc Tử vốn ghét tất cả những cuộc họp, đối với , họp đồng nghĩa với phiền não, sếp của se đứng bục khoác thôi hồi, toàn những vấn đề chẳng mấy mới mẻ, hết nghiêm túc lại chuyển sang lặt vặt đến linh tinh, vớ vẩn. Diễn thuyết xong, lại đến màn mỗi nhân viên phải đứng lên phát biểu ý kiến, khái quát tình hình công việc năm vừa qua và tự phê bình bản thân, là vì sếp cầu vậy. Riêng phần tự phê bình, Cốc Tử lại cảm thấy khá dễ dàng, bởi là người xin nghỉ nhiều nhất.

      Lúc phát biểu, sếp cứ nhìn chằm chằm. Cốc Tử nhanh chóng hiểu ra vấn đề, có lẽ lần trước với ông ta quan hệ giữa với Trần Kiều chỉ là "qua đường" nên chắc giờ ông ta khinh bỉ lắm. Sau khi phát biểu xong, ông ta nhìn mọi người trong phòng hết lượt rồi lên giọng lạnh lùng, "Còn ai muốn gì về Cốc Tử ?"

      "Có!" giọng nam giới vang lên.

      Mọi con mắt đổ dồn về phía người vừa lên tiếng, thế rồi ai nấy đều chú ý lắng nghe xem ta chuẩn bị gì. Người này thản nhiên , "Cốc Tử mình nuôi con quả thực rất vất vả, có lẽ đến lúc nên tìm cho mình ai đó."

      Cốc Tử nghe đến đây đỏ bừng mặt, đột nhiên thấy buồn nôn, bình thường người này hay chuyện, sao hôm nay tự nhiên lại phát biểu kì lạ vậy? Niềm an ủi lớn nhất của Cốc Tử sau buổi họp là mục sếp phát tiền mừng tuổi, có vẻ phong bao cũng dày dày. Cốc Tử coi trong từng đồng mình kiếm ra nên bao giờ vung tay quá trán, giờ được nhận tiền mừng hỉ hả lắm.

      Sau cuộc họp, sếp có cả công ty phải nhậu chầu, lại còn rất , chị Hà đặt tiệc và phòng riêng cả rồi, mọi người nhất định phải , coi như tiệc mừng cuối năm.

      Lúc nào tụ tập cũng vậy, tăng là đánh chén, tăng hai là karaoke, uống rượu. Buổi sáng, Trần Kiều bảo hôm nay làm mà ở nhà chuẩn bị đồ ngon đợi về, Cốc Tử vốn định về sớm nhưng sếp hạ lệnh xuống, coi như nể mặt ông, thành ra chẳng còn cách nào khác.

      Mấy hôm trước Dược Dược nghỉ đông nên thằng bé ở nhà cùng ba sửa soạn bữa tối đợi Cốc Tử về hí hửng ra mặt, chỉ cuộc điện thoại mà làm hai cha con tụt hết cả hứng. Trần Kiều thể ràng vui chút nào bằng việc chỉ ậm ừ, "Vậy khi nào xong xuôi gọi điện cho , qua đón em về."

      Cốc Tử biết lat nữa phải chúc rượu nên lấy đầy mỳ vào bát lót dạ ăn trước, sau đó còn cẩn thận ăn thêm vài thứ khác nữa. Bởi vì Cốc Tử ' hiểu chuyện' cùng lí lịch của mình, nên tính ra trong văn phòng là nhân viên cấp bậc thấp nhất, rượu bắt đầu chúc từ , phải mời từng sếp , vừa mời rượu vừa cả đống lời đường mật, vậy nên càng ghét mấy cuộc tụ tập kiểu này. Tuy nhiên, tửu lượng của Cốc Tử khá tốt, người trong công ty cũng nhiều nên chúc hai lượt cũng đáng ngại gì, mời rượu xong cúi thấp đầu xuống để mọi người khỏi chú ý tới mà lôi ra bắt chúc rượu tiếp, ăn xong cả công ty lại lôi nhau hát hò như kế hoạch.

      Cốc Tử chần chừ dám ngồi lên xe vì mọi người hầu như đều có hơi men, nhưng còn cách nào khác, đành chui bừa vào chiếc, quên kéo cả Miêu Miêu vào cùng với mình. Chủ chiếc xe lên ngồi lại chính là người đàn ông vừa ý kiến về trong cuộc họp, lúc lên xe ta lại nhắc chuyện cũ. Hình như ta uống hơi nhiều, hơi thở ra chỉ nồng nặc mùi rượu. ngồi cùng Miêu Miêu ở hàng ghế sau, cả người Miêu Miêu lúc này đổ vật ra ghế.

      Cốc Tử nghe ta nhắc lại chuyện vừa xảy ra khẽ đáp, "Xin lỗi, tôi vừa đăng ký kết hôn mấy hôm trước, qua năm mới chính thức tổ chức hôn lễ, hy vọng khi đó mọi người đến chúc phú cho chúng tôi."

      Miêu Miêu nghe Cốc Tử vậy ngồi bật dậy, gần như tỉnh hẳn, nhìn sững sờ, "Cốc Tử, ư?"

      "Ừ, ."

      "Ai vậy?" Miêu Miêu hỏi giấu được tò mò.

      "Là người cậu cũng biết rồi đó." Cốc Tử nháy mắt với Miêu Miêu, Miêu Miêu lập tức hiểu ý hỏi thêm gì nữa, người đồng nghe họ chuyện lúc mới lên tiếng, "Tôi tưởng vẫn chỉ có mình vất vả quá. Nếu giờ có người phụ giúp chăm sóc thoi chúng tôi đều mừng cho ."

      "Cảm ơn ." Cốc Tử lịch đáp lời.

      Miêu Miêu định gì đó nhưng thấy khí xe lúc này có phần được bình thường nên lại gì cả. Lúc xuống xe, nhéo manh vào eo Cốc Tử, "Cậu quá đánh, việc hệ trọng như vậy mà thèm gì với mình! Kết hôn rồi mà chẳng với mình câu, hừ. Là chàng đẹp trai Trần Kiều phải ? Cậu chắc chắn là sợ mình cướp mất chàng nên gì, phải ?"

      "Haizz, cũng mới thôi mà, nên mình chưa kịp ." Cốc Tử cuống quýt giải thích với bạn đáng nơi làm việc của mình.

      "Hừ, cậu coi mình là bạn, chuyện lớn như vậy mà gì cả." Miêu Miêu vẫn vui, từ trước tới giờ vẫn nghĩ trong công ty và Cốc Tử thân thiết với nhau nhất.

      "Vì mình ngượng mà." Cốc Tử cười ha hả rồi ôm lấy vai bạn, Miêu Miêu lườm bạn cái dài rồi mới cho qua, "Vậy mời mình ăn gì ."

      "Ừ, tất nhiên rồi!"

      "Mình còn muốn làm phù dâu trong ngày cưới của cậu nữa cơ."

      "Được luôn!" Cốc Tử vui vẻ đồng ý rồi hai người vui vẻ kéo nhau vào phòng hát.

      Trong mắt Cốc Tử, sếp của , thực biết phải binh luận thế nào, trước mặt toàn bộ nhân viên mà ông ta thản nhiên gọi cả mấy tiếp viên vào hát cùng. Mới vào công ty được gần năm, cũng tiếp xúc nhiều với sếp, chỉ nghe Miêu Miêu ông ta có máu dê, mê nhất trong các loại mê, có điều ở nhà bà vợ La Sát rồi nên chỉ đến những dịp lễ tết đặc biệt mới dám mò ra ngoài ăn vụng. Cốc Tử coi đó là hành động vô liêm sỉ, nhưng nghĩ nghĩ lại, đó là chuyện riêng của người ta, chẳng có phận gì để bận tâm hay có ý kiến gì nhiều. Sếp sau khi hát vài bài mỗi tay ôm tiếp viên vào ngồi trong góc 'tâm '. Cốc Tử hát hai bài rồi ngồi xuống uống nước ngọt, trong lòng chỉ muốn về nhà.

      Giữ buổi, ra ngoài nhà vệ sinh bất ngờ gặp Cốc Ánh Dương. Cốc Tử hơi ngạc nhiên chứ cũng mấy tò mò, làm cùng trong toà nhà, đặt tiệc cùng nơi cũng có gì lạ cả. Cốc Ánh Dương dường như uống nhiều, khuôn mặt trắng treo mọi khi giờ đỏ bừng, hai mắt cũng vậy, nhìn Cốc Tử vẻ ngạc nhiên rồi hỏi, "Cốc Tử, cậu ở đây làm gì?"

      "Bỉ Cốc, cậu uống say rồi à, sao người lảo đảo thế?" Cốc Tử thấy Cốc Ánh Dương sắp đổ về phía mình vội đưa tay ra đỡ lấy .

      "Mình chưa say mà." Cốc Ánh Dương dựa vào người , đột nhiên mặt ghé qua, phả hơi rượu vào , "Cốc Tử, mình ở bên nhau ."

      "Gì cơ?" Cốc Tử trợn tròn mắt.

      "Mình mình muốn ở bên cậu."

      "Cậu say rồi." Cốc Tử chau mày đẩy ta ra định nhưng Cốc Ánh Dương kéo lại, vì uống nhiều rượu nên mắt còn lên những tia vằn đỏ rất đáng sợ, "Mình đấy, mình vẫn chưa có bạn , vả lại mình thấy cậu rất tốt."

      Cốc Tử dứt khoát đẩy Bỉ Cốc ra, "Cốc Ánh Dương, cậu đừng đùa nữa."

      "Mình đùa đâu, mình điều tra cả rồi, mình biết cậu là bà mẹ đơn thân. Mình cũng biết cậu có qua lại với Trần Kiều, nhưng mình thấy ta hợp với cậu. là người vui buồn bất chợt, sớm nắng chiều mưa, hẹp hòi gian trá, hơn nữa gia đình ta cũng bao giờ chấp nhận cậu đâu."

      Cốc Tử lùi lại sau, tỏ vẻ giận dữ, "Con mình là con của ấy, tụi mình kết hôn rồi, nên mong cậu đừng thêm những lời khó nghe đó nữa, mình muốn nghe. Tạm biệt cậu."

      Cốc Tử xong rồi bỏ . Thực tình, Cốc Ánh Dương cũng có cảm tình với Cốc Tử , thích từ hồi , sau lần gặp nhau ở công ty lại bị bạn bè khích vào nên cũng hơi mơ hồ về tình cảm của mình dành cho . luôn nghĩ rằng duyên phận là do trời định, hai người vốn là bạn thanh mai trúc mã với nhau coi như cũng có duyên, nhưng giờ nhìn lại mọi thứ mới thấy có lẽ nghĩ xa xôi nhiều quá. Bất ngờ phía sau Cốc Ánh Dương có người đàn ông ra, ta đập xấp tiền vào tay Cốc Ánh Dương rồi , "Tuy ta giống cậu nghĩ lắm, nhưng dù sao cậu cũng thắng rồi."

      Cốc Ánh Dương thản nhiên bỏ xấp tiền vào túi, vẫn còn đôi chút hụt hẵng nhưng rồi ngay sau đó quay ta vỗ vai người kia, "Diêu Thuật, thực ra mình thấy cũng thích ấy ."

      "Vậy theo đuổi ." Diêu Thuật tỉnh queo.

      "Mình có thói quen chòng ghẹo vợ người."

      "Ha ha, phải cậu hàng nào cũng chơi hay sao? Hồi trước..." đến đây, Diêu Thuật nhướng mày với ," Cậu là người thế nào, tớ còn biết sao?"

      "Nhưng ấy khác..." Cốc Ánh Dương chau mày, "Lúc trước mình tìm hiểu biết ấy độc thân, có lẽ mới kết hôn lâu... Nhưng mình nghĩ họ thể hạnh phúc được, sớm ly hôn thôi."

      Lúc này Cốc Tử về đến phòng hát, nếu biết sau lưng mình lại có người trù ám hôn nhân của như vậy chắc chắn cho người đó biết tay. Vừa quay lại phòng, thấy nhúm người cả nam cả nữ sát cả lại với nhau, biết vì uống say rồi hay vì lý do gì, chỉ mỗi chị Hà là vẫn ngồi hát, tham dự vào cuộc vui ấy. Mấy nam đồng nghiệp cũng ôm cả mấy tiếp tân mời rượu của nhà hàng, sếp khỏi phải , mỗi tay hết sờ này lại nắn kia. Đến cả Miêu Miêu cũng ngồi chuyện thân mật với người đàn ông ban sáng có ý kiến về . Cốc Tử thích khí ấy, với tay lấy mic ngồi hát cạnh chị Hà, được nửa bài thấy điện thoại rung, là tin nhắn của Cốc Ánh Dương, "Cốc Tử, xin lỗi cậu, mình uống hơi nhiều."

      Cốc Tử đọc qua tin nhắn rồi cười nhạt.

      Vừa lúc đó có điện thoại của Trần Kiều gọi tới, thấy gần mười giờ đêm vội khẽ với chị Hà, "Em về trước đây chị, ở nhà thằng bé quấy quá."

      "Tiệc chưa tàn mà em." Chị Hà đảo mắt xung quanh.

      Cốc Tử chắp hai tay trước ngực, "Chị Hà, công ty mình ngoài sếp ra chị là lớn nhất rồi, em xin kiếu thôi, để thằng bé ở nhà mình em yên tâm." Chị Hà gật đầu thông cảm, Cốc Tử nhanh chóng thoát ra khỏi gian phòng nồng nặc mùi khói thuốc, ra đến ngoài mới nhận điện thoại, giọng Trần Kiều bên kia hơi mất bình tĩnh, "Cốc Tử, sao em lâu thế? Em về được chưa, nếu vào chuyện với sếp em."

      "Em ra rồi đây, ở đâu?" Cốc Tử vội chạy ra ngoài, thấy xe của Trần Kiều đậu sẵn ở đó, Trần Kiều đứng ở cạnh xe, thấy ra vội kéo vào trong xe, cầm lấy tay xuýt xoa, rồi đưa cho túi chườm nóng, "Em lạnh ?"

      "Ừ." Cốc Tử thấy Dược Dược ngủ ghế sau hỏi , "Sao lại mang cả con thế này?"

      "Còn hỏi nữa sao? Để con ở nhà mình làm sao yên tâm được." Rồi khẽ gọi con, "Dược Dược, mẹ ra rồi này."

      Dược Dược bị đánh thức lổm ngổm bò dậy, nó ngáp ngủ hỏi Trần Kiều, "Ba, bây giờ chúng ta về ăn đêm phải ạ?"

      "Ừ."

      "Muộn thế này vẫn còn ăn hả ?" Cốc Tử ngạc nhiên.

      "Tất nhiên, nếu em no rồi nhìn hai ba con ăn là được. và Dược Dược đợi em cả tối, bụng đói sôi lên rồi này."

      Thành phố về đêm cũng có sức sống riêng, nhộn nhịp hàng hàng quán quán, Trần Kiều đưa hai mẹ con vào quán cháo, chọn chỗ xong xuôi quay sang ghé vào cổ Cốc Tử khịt khịt mũi rồi nhăn mặt lại, "Em hôi quá!"

      Cốc Tử như chẳng để ý điều Trần Kiều vừa , vừa ngáp vừa , "Buồn ngủ quá!"

      "Tí nữa về mà em tắm rửa sạch đừng hòng cho em động vào người ."

      "Em.."

      Trần Kiều đợi Cốc Tử hết câu vội quay lưng sang vỗ vỗ vào má Dược Dược, "Con , tối con ngủ mình được ?"

      "Tại sao ạ?" Dược Dược chu mỏ, vẻ mặt vui chút nào, nó phụng phịu, "Con chịu đâu."

      "Ba và mẹ phải chuyện riêng với nhau, con chịu khó ngủ mình, lát ba mua đền cho con em gấu để ôm, chịu ?"

      "Con chịu mà." Dược Dược lại chu cái miệng lên nhõng nhẹo.

      "Tại sao?"

      "Chẳng tại sao cả, con chịu là chịu, hừ."

      Cốc Tử nhìn hai ba con chuyện thế phì cười.

      Giường của Cỗ Tử là giường đôi, ba người ngủ đúng là hơi chật . Cốc Tử lại rất chú ý tới giấc ngủ của mình, sợ hôm sau lại có tinh thần làm việc gì cả, lại phải nằm ỳ giường cả ngày mới hồi sức được. Vì Dược Dược chịu nên Cốc Tử cũng từ chối

      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :