1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Anh chồng nhỏ đáng yêu của tôi - Cửu Cửu

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 6.2

      Lúc đến Cốc Tử đứng đó chờ , hệt như giữa hai người tâm linh tương thông vậy. Hôm nay nhìn Cốc Tử rất trẻ trung, vận chiếc váy len cao cổ màu đen, đôi bốt dài tới đầu gối, lại còn đeo kính mắt bản to vô cùng sành điệu.

      Trần Kiều thấy đứng đó đợi mình vui mừng để đâu cho hết, hỉ hả tới năm tay , nhàng hỏi, “Em lạnh ?”

      “Ờ, bình thường.” Cốc Tử rồi chui vào xe, “ thôi, đứng ngoài lạnh quá.”

      Trần Kiều lên xe xong mới để ý thấy mang cả máy tính theo, tay kia cầm bút, nén chút khó chịu vừa nhen lên xuống, hỏi vu vơ, “ phải em mang máy để làm việc đấy chứ?”

      “Biết đâu lại có chút cảm hứng nên cứ mang theo thôi.”

      “Vậy lúc chuyện với em, em lờ đấy chứ?” Trần Kiều vẫn hỏi giọng nghi ngờ.

      Cốc Tử nhìn rồi toét miệng cười, đưa tay lên xoa đầu , “Cậu nhóc, ngoan nào.”

      “Xì.” né tay nhưng trong lòng chợt cảm thấy ấm áp lạ thường, rồi bất ngờ thơm cái kêu lên má , “Em ngoan cho nhờ mới phải.”

      Xe được lúc chợt dừng lại, quay sang véo má , “Da em đẹp đó.” rồi chăm chú nhìn kĩ thêm hồi nữa, quả lè mềm mại, mịn màng, chẳng tìm thấy lỗ chân lông nào, “Có dùng phấn gì ?”

      mà.” Cốc Tử đẩy ra xa, lại ghé sát vào hơi nũng nịu, “Hôn miếng nữa thôi.” nhanh chóng đạt được mục đích rồi vội lái xe , đợi khi để ý, Cốc Tử đưa tay lên lau mồ hôi trán, hình rằng hôm nay trời hơi nóng.

      Xe dừng trước quán trà, dắt tay vào quán. Trà vừa lên, tranh phần rót trà cho , chủ động bóc hạt dưa cho , trong khi ấy mắt vẫn rời khỏi nửa phút.

      Bị Trần Kiều chiếu tướng mãi như vậy khiến Cốc Tử cảm thấy được thoải mái, hai má nóng rực, lườm , “ đừng nhìn tôi thế nữa có được ?”

      Trần Kiều chỉ đợi như thế lập tức chuyển sang ngồi bên cạnh , khoác tay lên vai rồi lấy hạt bí cho vào miệng , ngã đầu ra cười lém lỉnh, “Sao lại được nhìn em, em đẹp quá nên thích nhìn mà.”

      “Xì, vài năm gặp mà miệng lưỡi ngờ ngày càng ngọt hơn trước. Giá cứ im như hến giống lúc trước, có khi còn đáng hơn.”

      Trần Kiều ngả đầu sát cổ Cốc Tử, “Lúc trước đáng sao được, cái gì cũng phải giấu trong lòng, khó chịu chết được. Cứ như bây giờ lại hay, có gì đều có thể được với em.”

      Cốc Tử cười nhếch mép tự giễu, “ thấy chúng ta hợp nhau sao?”

      hợp ư? Làm gì có chuyện đó?” sát lại gần hơn, trước đây những gì dám làm giờ đều làm, những điều trước đây dám giờ cũng bạo gan ra hết cả, “Thực cơ thể của em và rất hợp nhau, đấy, em biết chứ rất ...” Lúc câu này Trần Kiều thậm chí còn nhìn bằng ánh mắt si tình đắm đuối, khiến Cốc Tử lập tức rung mình, giật nảy cả người.

      “Còn những thứ khác, em xem mình quen nhau bằng ấy năm, giờ tính cũng tốt hơn trước rồi, em có gì phải sợ cả.”

      “Cứ thử thời gian xem sao .” Cốc Tử chặn hết tất cả những lời định tiếp, nhàng lên tiếng, “Chỉ có thể thử lại thời gian nữa mới biết có hợp .”

      Trần Kiều ôm chầm lấy , miệng cười sung sướng, chờ cơ hội này từ rất lâu rồi.

      “Lá thư đó, thực ra viết rất hay, phải cảm ơn nó.” Cốc Tử cũng cười, rồi mím môi lại, “Thực ra bây giờ bảo chúng ta trở lại như xưa là điều thể Năm năm qua rồi,

      [​IMG]

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 6.3

      Trần Kiều cười hì hì, “Người em ấm đấy, lại mềm nữa.” Cốc Tử vô thức cúi xuống nhìn ngực mình rồi nhìn ra cửa sổ coi như có chuyện gì, Trần Kiều xoa xoa mặt mình, “ cười nhiều quá thành thử tê hết cả cơ mặt rồi đây, hay là mình nhanh .


      Cốc Tử làm bộ hiểu định gì.

      “Bao giờ mình đăng kí kết hôn, tổ chức hôn lễ rồi lên giường cùng nhau nhỉ?”

      “Đừng có được đà lấn tới nhé!” Cốc Tử nghiêm nghị, “Cũng đừng ăn lăng nhăng nữa, đừng để tôi phải rút lại mấy lời đó đấy.”

      Trần Kiều nghe vậy cũng chẳng to ra thất vọng, với chuyện đó giờ chỉ còn là vấn đề sớm muộn mà thôi, nhưng dù thế nào nữa, giờ có ở bên cạnh cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

      Buổi chiều xem phim, Cốc Tử chọn ngay bộ phim kinh dị, thể loại mà Trần Kiều sợ nhất, vừa xem phần mở đầu mặt xanh lét như tàu cá, toàn thân lọt hẳn xuống ghế ngồi rồi tình nguyện ngồi đó nhìn Cốc Tử xem. Cốc Tử bị nhìn tới mức đỏ hết mặt vì khó chịu, bực bội đẩy cánh tay run rẩy ôm lấy tay .

      Trần Kiều chịu, càng bám lấy chặt hơn rồi vùi đầu vào lòng , thể vai trò của hai người lúc này bị đảo ngược, Cốc Tử ngượng ngùng đẩy ra, “Đừng khiến tôi có cảm giác như bị bong đè vây.”


      Từ rạp chiếu phim bước ra Trần Kiều tỏ vẻ vui tí nào, người ta vẫn có thể nhận được nhiều món hời khi ở trong rạp chiếu phim, nhưng có lẽ là ngoại lệ. vùng vằng kéo Cốc Tử, “Sao em lại thích xem phim kinh dị vậy?”

      ai chịu xem cùng tôi mà, cuối cùng cũng có người tự chui đầu vào rọ.” Cốc Tử thản nhiên đáp.

      “Em bắt nạt hoài à.” Trần Kiều hậm hực.

      chịu được .” Cốc Tử đầy vẻ đắc ý.

      Trần Kiều như để ý câu khích bác của Cốc Tử, ngước lên nhìn trời rồi lựa ý hỏi, “ còn sớm nữa rồi, giờ em muốn đâu?”

      “Tôi muốn...máy tính.”

      Cốc Tử có thói quen lên mạng hàng ngày, bình thường chẳng có gì chơi nhiều nên vẫn chỉ khoái nhất món này. Trần Kiều như có ý đồ gì đó sẵn trong đầu, nghe thế đồng ý đưa về nhà ngay. Về nhà, lúc Cốc Tử ngồi đánh máy Trần Kiều cũng ngồi bên, thấy viết cũng chăm chú đọc, văn phong của Cốc Tử khá tốt, hài hước ngầm nhưng thích nhất những đoạn viết mấy chuyện đó, đọc mà toàn thân ngứa ngáy khó chịu. Nhưng có như vậy cũng đừng dại mà chọc Cốc Tử, biết vậy, nếu nương tay.

      Trần Kiều ngồi bên thấy viết hòm hòm rót cho cốc nước, “Cốc Tử, bao giờ chúng ta mới đến bước đó?”

      “Ơ...cái đó chẳng thú vị đâu.”

      “Em chưa hưởng thụ mới nghĩ vậy thôi.” Rồi như chỉ đợi có thế, lên lớp cho Cốc Tử cả loạt bài giới tính, nào là sex tốt cho đàn ông như thế nào, tốt cho phụ nữ ra sao, kể cả những thứ chả có căn cứ gì cũng được lôi ra bằng hết.

      Cốc Tử nghẹn lời, chả biết gì hơn, cũng hẳn là bực , thành ra chỉ ngồi nhìn cười. Trần Kiều thấy bỗng nhiên dịu dàng như vậy cũng cười theo, rồi quỳ xuống ôm lấy chân nức nở, “ Cốc Tử, xin em hãy làm vợ , hãy đồng ý lấy , cho làm chồng em , tốt bụng lắm, cả đời này đối xử tốt với em.”

      đừng có làm trò đó với tôi. Ở bên cạnh chuyện, kết hôn là chuyện khác, kết hôn còn phải chịu trách nhiệm trước pháp luật nữa kìa.”

      “Em xấu quá, em ức hiếp mà lại muốn chịu trách nhiệm với .”

      “Tôi thèm vào, sao tôi phải chịu trách nhiệm với ? Tôi bắt phải chịu trách nhiệm với tôi là tốt lắm rồi.”

      “Nhưng tình nguyện chịu trách nhiệm

      [​IMG]
      laula thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      CHƯƠNG 7.1: HOÁ GIẢI HIỀM KHÍCH LÚC XƯA

      Sau khi chuyện với ba, Trần Kiều bỗng nhiên thấy cuộc đời ngày càng trở nên tươi đẹp, việc lớn việc hầu như đều giải quyết ổn thỏa cả rồi, hỏi ý Cốc Tử xem lúc nào có thể tới gặp ba . Ban đầu Cốc Tử hứng thú lắm, nhưng sau bao phen nằn nì thuyết phục của Trần Kiều chịu nổi, lại nghĩ khi mình cho cơ hội bản thân cũng phải nghiêm túc nhìn nhận việc, rồi sau cùng cũng phải nghĩ tới chuyện hôn nhân, gia đình, chứ phải chỉ chơi đùa vớ vẩn, vì thế đồng ý tới gặp ba .

      tuần sau đó, Cốc Tử trang điểm cẩn thận, thay ra thay vào mấy bộ quần áo, lúc này mới thấy mình cũng biết sợ chứ hẳn là vô lo vô nghĩ, lo lắng biết mình có già hơn , ăn mặc có đúng mực , lại lo biết gia đình họ có ưng . Trần Kiều đợi ở ngoài mãi thấy ra sốt ruột, vào phòng tự mình chọn đại giúp bộ rồi trấn an, "Em mặc gì cũng đẹp mà."

      Cốc Tử soi gương hồi lâu mới lấy lại bình tĩnh rồi dẫn cả Dược Dược cùng, Trần Kiều tự tin tay trái dắt con tay phải dắt vợ về nhà. Hôm nay mẹ ở nhà, biết chuyện Cốc Tử đồng ý đưa Dược Dược đến chơi bà mừng ra mặt, họ vừa đến bà cúi ngay xuống ôm hôn thằng bé, hết ngắm nghía hồi rồi lại nước mắt lưng tròng, Cốc Tử xoa đầu con nhắc, "Chào bà con."

      "Cháu chào bà ạ!" Dược Dược sợ người lạ, nó cười híp cả mắt gọi tiếng bà. Mẹ Trần Kiều đáp nó tiếng rồi xúc động quá chẳng biết phải gì, "Bà đưa cháu chơi nhé."

      Dược Dược đưa mắt sang nhìn mẹ do dự, Cốc Tử cười bảo, " con."

      Ba Trần Kiều ở thư phòng đợi họ. Lúc Cốc Tử lên gặp, hơi chợn vì vẻ bề ngoài nghiêm nghị của ông. Ba Trần Kiều lịch mời họ ngồi xuống, hỏi thăm xã giao Cốc Tử vài câu, Cốc Tử ngoan ngoãn đáp lời ông. Lúc nghe Cốc Tử ba là xưởng trưởng nhà máy ông hơi chau mày, rồi ông hỏi sang tình hình kinh tế gia đình , đến đây Cốc Tử như đoán được đôi phần, khách sáo đáp lại vài câu cho phải phép.

      "Khi đó cháu làm gia sư cho Trần Kiều nhà ta, chúng ta chưa hề đối xử gì tệ với cháu, lương tháng trả đủ, tối nào cũng có xe đưa đón tận nơi."

      "Vâng ạ."

      "Năm năm trước cháu còn nghỉ học giữa chừng rồi sinh thằng bé, cháu thấy mình phải trả cái giá quá đắt sao, nếu sau này cháu vào được cửa nhà họ Trần?"

      Trần Kiều nghe thấy ba vậy hơi sửng sốt, từ xấu hổ chuyển sang giận dữ, "Ba!"

      "Con đừng gì!" Ba Trần Kiều xua tay, ông quay sang nhìn thẳng vào Cốc Tử.

      Cốc Tử cảm thấy dường như hôm nay mình đến nhầm chỗ, ba Trần Kiều bảo đến đây là muốn hạ nhục , cố gắng bình tĩnh mỉm cười rồi đứng dậy, "Thưa bác, có lẽ bác hiểu nhầm cháu rồi. Hôm nay cháu đến phải vì muốn bước vào cửa nhà họ Trần, cháu chỉ tới thăm hai bác với tư cách là bạn của Trần Kiều thôi ạ. Còn đứa bé, nó có quan hệ gì với nhà họ Trần, nó mang họ Cốc."

      xong, lễ phép cúi gập người trước người đàn ông trung niên vừa nghiêm khắc lại vừa cổ hũ, "Cháu chào bác, cháu xin phép về."

      Trần Kiều cũng vội đứng lên, ba gọi ở yên đó thế nào cũng nghe, ông hừ tiếng bất lực, "Con với chả cái."

      Trần Kiều sau Cốc Tử luôn miệng xin lỗi, "Quân Quân, ba ..."

      " sao đâu, ba thích tôi." Cốc Tử vẫn bình tĩnh, nhếch môi cười, "Trần Kiều, việc này có lẽ chính bản thân cũng . Trước đây tôi sinh Dược Dược ra chỉ bởi vì muốn được kết hôn với người đàn ông tôi , tất nhiên đó phải là , ha ha..."

      Mặt Trần Kiều biến sắc, Cốc Tử dứt khoát gỡ từng ngón tay nắm chắc tay mình ra, "Ngoan nào em trai, chị về đây, khỏi phải tiễn chị."

      Cốc Tử thấy hơi bối rối, mở túi lấy bao thuốc ra rồi rút điếu, châm lửa hít hơi sâu. Trần Kiều vẫn đứng đằng sau , "Quân Quân..."

      Có lẽ giờ Cốc Tử mới bình tĩnh được, mỉm cười lấy lại kiêu hãnh cho mình rồi quay sang, thấy có bể cá bèn vứt điếu thuốc cháy dở tay mình vào đó. Trần Kiều lặng người, chớp mắt rồi bước lên nắm lấy tay , "Cốc Tử, em về dọn phòng cho , có lẽ tối nay ba đuổi ra khỏi cửa."

      " yên tâm!" Cốc Tử vỗ vai rồi đầy bình thản, "Đừng vì tôi mà bất hiếu với ba , chắc chắn ông ấy tìm cho vợ tốt hơn."

      " ." Sắc mặt Trần Kiều đột nhiên trở nên khó coi kì lạ.

      Lúc Cốc Tử đưa Dược Dược về mẹ Trần Kiều quyến luyến mãi, bà lại với , "Quân Quân, lần sau lại đến nghe cháu."

      Cốc Tử lịch đáp vâng rồi cười mỉm, quay sang bảo Dược Dược vẫy tay chào bà. Lần sau ư? Còn có lần sau hay sao? đến để tự chuốc nhục vào thân sao?

      Tối đó, thiếu chút nữa là bệnh tim của ba Trần Kiều phát tác, ông nổi cơn thịnh nộ, nguyên nhân là vì bể cá kia.

      Bình thường ông có thú vui gì đặc biệt ngoài nuôi cá cảnh, để có được mấy con cá này ông phải tiêu tốn đến mấy triệu đồng, lại còn phải nhờ bạn ông đem từ nước ngoài về, ông chúng lắm, giờ biết vì sao chúng lại nhất loạt lăn quay ra chết. Trần Kiều đứng ra nhận trách nhiệm là do làm, quả thực ngay sau đó, bị ba thẳng tay đuổi ra khỏi nhà.

      Trần Kiều bị ba đuổi vui lắm, bình thường vốn chẳng ở nhà mấy, giờ lại có lý do để tới chỗ Cốc Tử, nhanh chóng dọn ít quần áo mang theo, lúc lạnh lùng với ông Trần, "Ba chẳng có lý do gì để trách ấy, là con cưỡng bức ấy. Nếu cả đời này ấy hạnh phúc đều là do lỗi của con trai ba."

      "Còn nữa, phải tiểu thư danh gia vọng tộc mới môn đăng hộ đối với con trai ba. Là con trai ba có tội, xứng với người ta. phải ấy bám lấy con, mà là con lụy tình, là con chịu buông ấy."

      xong Trần Kiều quay lưng thẳng, mặc kệ ba sau lưng nổi trận lôi đình.

      Trần Kiều phủ nhận ba luôn đối tốt với , luôn làm những điều tốt nhất cho , nhưng những gì ba thích có nghĩa là cũng thích. Từ ông dùng cách thức của mình, tư tưởng của mình giáo dục , gò bó và áp đặt vào , bởi ông cho rằng ngang ngược, bất kham. Nhưng riêng lần này quyết nghe, dù thế nào nữa, vì bà xã, vì con trai, nhất định phải lấy hết dũng khí đấu tranh đến cùng.

      Trần Kiều vừa ba như trở thành tội đồ của gia đình. Bình thường mẹ nhất mực nghe lời ông là thế, giờ bà cũng phản kháng lại, "Cái ông già đáng chết này, con trai, con dâu, cháu ruột đều bị ông đuổi ráo rồi."

      Trần Kiều vừa ra khỏi nhà bèn lu loa khắp nơi chuyện ba đuổi con dâu, cháu trai ra khỏi nhà.

      Mẹ Trần Kiều chưa kịp trách móc ba xong ông nội gọi điện tới, " giỏi lắm, rốt cuộc làm cái trò

      [​IMG]

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 7.2

      Thỉnh thoảng Dược Dược cũng chịu mà làm loạn, những lúc ấy Tiểu Võ lại xoa đầu nó, "Nhóc con, cháu thích ngủ với hả, còn thơm hơn mẹ cháu kìa."

      Dược Dược nhìn chăm chú vào Tiểu Võ, lừa lúc Dược Dược còn chuyện cùng Tiểu Võ, Trần Kiều vội vàng lẻn vào phòng Cốc Tử rồi chốt ngay cửa lại.

      Dược Dược chun mũi, "Cháu muốn nghe mẹ kể chuyện cơ."

      " cũng biết kể mà." Tiểu Võ kéo Dược Dược về phòng, "Về kể chuyện cho mà nghe."

      chưa kịp thằng bé oang oang giọng, "Ngày xửa ngày xưa có người đàn ông lạnh lùng, ngày ta vào núi nhặt được bé bèn đem về nhà. bé rất đáng , lại trắng nõn nà, khi bé lớn, người đàn ông , em hãy làm vợ nhé, rồi..."

      Tiểu Võ đỏ mặt, "Sao cháu biết?"

      "Ngày nào cũng kể cho cháu nghe chuyện đó, người đàn ông nhặt được bé, bé lớn lên, sau đó kết hôn rồi... hai người lên giường với nhau."

      Tiểu Võ lại đỏ bừng mặt, cốc vào đầu Cốc Dược, "Thằng nhóc này, sao mà khôn sớm vậy! ngủ mau, đợi ba cháu đạt được gian kế rồi hãy về, nếu là công cốc cả đấy, cháu xem nhà chỉ có hai phòng thôi mà."

      Dược Dược lên giường ngủ, nó chau mặt bảo, "Mẹ cháu thơm hơn nhiều, là chúa lười biếng."

      Tiểu Võ làm mặt giận dữ hét lên với Dược Dược, "Giai của còn chê, cháu đòi chê hả?"

      Dược Dược nghe Tiếu Võ thế cười nhăn nhở, "Chú Nguỵ luôn miệng chê bai , nghe thấy sao?"

      Tiểu Võ tức giận nhảy lên, lại lại trong phòng mấy lần liền, cuối cùng dường như cũng tìm ra được câu trả lời đích đáng: "Cái đó, người ta gọi là ghẹo tình."

      Trần Kiều thực thích thú khi được sống ở đây, vì ngày nào cũng được đưa vợ làm, đưa con học rồi mới tới công ty, tâm trạng vì thế cũng tốt theo, ngày nào cũng hân hoan rạng ngời, khiến thư ký Lisa của cũng phải ngạc nhiên thắc mắc, "Sếp Trần, dạo này tâm trạng sếp tốt đấy!"

      "Ừ, dạo này bà xã đối xử tốt với tôi, con trai cũng quấn lấy tôi, tất nhiên tôi phải vui rồi." Trần Kiều rồi mím môi, ra vẻ rất tự hào.

      thư ký Lisa bắt đầu lắm chuyện, "Sếp Trần, sếp đừng đùa chứ! Theo tôi biết ngay từ năm thứ ba đại học sếp đảm nhận vị trí này, thế mà thư ký sếp là tôi chưa bao giờ có cơ hội giúp sếp tặng hoa hay chọn quà cho phu nhân cả."

      Trần Kiều gật gật đầu, thủng thẳng đáp với bộ dáng tuyệt đối si tình, "Lisa, tôi luôn sâu sắc người phụ nữ, chúng tôi có con với nhau từ lâu rồi..."

      "Con riêng hả sếp? Trời đất..." Lisa mở to mắt, biết mình vừa lỡ lời, vội đưa tay bịt miệng lại.

      Trần Kiều nhìn khua tay, "Lisa, đặt cho tôi bữa tối ở nhà hàng Kỵ Sĩ."
      "Vâng, thưa sếp."

      Lisa quay lưng , trong lòng vẫn băn khoăn biết người phụ nữ của sếp mình là vị tiểu thư danh giá nào. Nhưng nếu là tiểu thư nhà giàu chắc chắn tin này lên trang đầu các báo kinh tế lớn trong thành phố. Thế , người đó phải là " bé lọ lem" nào đó chứ? Phải chăng vì thế mà sếp Trần muốn bảo vệ ấy, tuyệt nhiên để lộ ra điều gì cả?
      Cốc Tử ăn trưa Trần Kiều nhắn tin cho , "Quân Quân, mời em ăn tối được ?"

      ", tôi bận rồi." Cốc Tử thẳng thắn từ chối.

      "Đừng thế mà, mấy hôm nay ở nhà em, ăn cơm của em, khó khăn lắm mới muốn đại phát từ bi để em ăn chực lần, em xem..." Trần Kiều nằn nì xin nhượng bộ.

      "Ồ thế hả, tốt lắm, tốt lắm, vậy tôi đến." Cốc Tử chợt nhớ ra tối nay quá bận, rồi bộ mặt thất vọng của Trần Kiều lại loáng thoáng lên trong đầu , thấy có lẽ mình nỡ.

      " bảo Tiểu Võ đón Dược Dược về nhà rồi, hết giờ làm qua đón em."
      Cốc Tử đọc xong tin nhắn trả lời lại, nhét điện thoại vào túi rồi tủm tỉm cười, Miêu Miêu ngồi đối diện nhìn ra vấn đề, liền bưng đĩa cơm sang ngồi cạnh Cốc Tử, huơ huơ bàn tay trước mặt , "Này, Cốc Tử ơi."

      "Hả?"

      "Mặt mày rạng rỡ thế này, có phải ?"

      " có!" Cốc Tử vội gạt tay Miêu Miêu xuống, còn mình quay sang hướng khác đánh lạc hướng bạn.

      "Đừng có gạt mình, sáng nay mình thấy con Mercedes Benz ở ngay trước công ty. Của ai đấy, sếp Trần hử?"

      "Nhiều chuyện, mình cho cậu thịt này!" Cốc Tử rồi gắp mấy miếng thịt ba chỉ trong đĩa mình sang cho Miêu Miêu, Miêu Miêu nhìn mấy miếng thịt vui vẻ ăn ngon lành, quên cả chủ đề nóng hổi vừa mới khơi mào.
      Đến giờ tan làm, chẳng hiểu Cốc Tử nghĩ gì rồi lại vào nhà vệ sinh dặm lại phấn trang điểm, lại còn tô cả son môi, trong đầu tâm đắc với câu của ai cũng nhớ , "Phụ nữ trang điểm cho người khác nhìn." Ở nhà vệ sinh ra, nhìn thấy người đàn ông đứng giữa lối , ta vận chiếc sơ mi trắng, đầu hơi cúi xuống như suy nghĩ điều gì, thấy Cốc Tử tới ngẩng đầu lên dò xét. Cốc Tử nhìn thấy ánh mắt lạ thường của ta cũng quay sang dò xét lại, quả là người đàn ông tuấn tú, khuôn mặt hài hoà, chỉ có điều đôi mắt vừa dài vừa nhọn, còn đôi môi hơi mỏng, rất đáng phải đề phòng. Cốc Tử viết tiểu thuyết nhiều, thường miêu tả loại đàn ông như thế này vừa đào hoa vừa bạc tình, xong quay mặt lướt qua trước , mới được vài bước ta gọi giật, "Cốc Quân Nhan."

      Cốc Tử vốn cho rằng người này tốt lành gì, định bụng nếu ta giở trò ra tay ngay, nào ngờ ta lại gọi chuẩn xác tên , tò mò nhướng mày.

      "Đúng là cậu rồi, nhớ mình sao?" Người đàn ông nọ mỉm cười, sải bước tới chỗ .

      Cốc Tử lưỡng lự mấy giây, "Ồ, tôi nhớ ra rồi, tôi gặp ở công ty, tầng năm, bộ phận khai thác thị trường, tên gì ấy nhỉ..." Hình như là hôm qua, Miêu Miêu có với chuyện công ty mới tuyển chàng đẹp trai vào làm ở bộ phận khai thác thị trường ở tầng năm, lúc đó mải nhắn tin với Trần Kiều nên chú ý lắm.

      "Tiểu Cốc Tử, mình Bỉ Cốc đây, vẫn chưa nhớ ra sao?" ta toét miệng ra cười rồi làm mấy động tác rất trẻ con.

      Cốc Tử nhận ra mấy động tác đó, nhất là động tác tay làm hình chữ bát rồi đặt dưới cằm, đó là động tác thường làm khi chụp ảnh. ngạc nhiên nhìn lại từ đầu đến cuối, so với bộ dạng ngốc nghếch hồi đúng là khác nhau trời vực.

      "Cậu là Bỉ Cốc?"

      Đó là bạn chơi hồi của Cốc Tử, tên là Cốc Ánh Dương. Bạn thanh mai trúc mã của Cốc Tử có vài người, bao gồm Đậu Đậu, Bỉ Cốc, rồi còn có cả Đạo Cốc gì đó, xung quanh nhà đều là người họ Cốc nên tên hồi của mấy đứa toàn liên quan tới các loại ngũ cốc. Cốc Ánh Dương là con nhà gia thế, ba là chức vị cao sau được chuyển tới làm trong ủy ban địa phương nên cả nhà chuyển tới thành phố H sinh sống, có lẽ cũng phải bảy, tám năm nay Cốc Tử gặp . Cốc Tử nhìn lại cậu bạn từ đầu xuống chân thêm lượt rồi gật đầu tấm tắc, "Được đó, giờ cậu còn thò lò mũi xanh như hồi xưa nữa, haha..."

      Cốc Ánh Dương ngượng ngùng, "Tiểu Cốc Tử, sao cậu toàn nhớ điểm xấu từ hồi xửa hồi xưa của mình thế?"

      "À, mà sao cậu lại nhận ra mình ngay thế?" Tuy liên lạc với nhau nhiều năm nhưng phải rằng, gặp lại bạn cũ nơi đất khách quê người quả thực khiến Cốc Tử xúc động.

      "Hôm qua mình có chuyện với đồng nghiệp của cậu, bảo rằng mình quen cậu nhưng họ đều tin, sau nhìn kỹ lại đúng là người quen ."

      "... Cho nên?"

      "Số điện thoại nè." Cốc Ánh Dương cười đắc ý, "Cậu chẳng khác gì so với hồi xưa, có chăng ngày càng xinh đẹp hơn."

      Cốc Tử định điện thoại của đổ chuông, là Trần Kiều gọi đến, giọng hơi trách móc, "Quân Quân, sao em vẫn chưa ra vậy, bị sếp giữ lại hả?"

      Cốc Tử cười ha hả, ", tôi gặp người quen nên buôn chút thôi."

      "Con trai hay con vậy? Vậy lên chào câu nhé."

      " cần đâu, tôi xuống ngay đây."

      Cốc Ánh Dương thấy Cốc Tử cúp máy bảo , "Mình cũng xuống dưới bây giờ, cùng nhé."

      Cốc Tử ừ tiếng, bỏ điện thoại vào túi rồi cùng xuống, hai người nhanh chóng trao đổi số điện thoại cho nhau và thêm vài câu hỏi thăm tình hình nữa. Trần Kiều thấy Cốc Tử vừa cười vừa , xuống cùng người đàn ông lập tức lên cơn ghen, ra khỏi xe, bước tới trước mặt Cốc Ánh Dương lịch , "Xin chào, người quen?"

      Cốc Ánh Dương nhìn Trần Kiều rồi bảo, "Ơ, Trần Kiều?"

      Trần Kiều hơi ngạc nhiên, nhìn kỹ người quen của Cốc Tử rồi cũng lên giọng đầy bất ngờ, "A, sư huynh!"

      Hoá ra Cốc Ánh Dương và Trần Kiều vốn cùng học trường, trước kia còn chơi bóng cùng với nhau nên cũng gọi là có chút quen biết. Cốc Ánh Dương lịch mời hai người cùng ăn cơm, Trần Kiều đau khổ mà tiện từ chối, bữa tối lãng mạn dưới ánh nến cùng với Cốc Tử có nguy cơ tong, nháy mắt ra hiệu Cốc Tử lên tiếng từ chối nhưng Cốc Tử lại toét miệng

      [​IMG]

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 7.3

      Cốc Tử gì, Trần Kiều nhớ lại lần đầu tiên được chiêm ngưỡng cơ thể , niềm hưng phấn dâng trào khiến đủ sức trốn tránh nữa.

      " chút." Cốc Tử hơi rên lên.

      Trần Kiều chủ động giảm nhịp độ, thấy Cốc Tử phàn nàn gì nữa mới thả lỏng mình đôi chút, hỏi ý kiến của , hỏi rất nhiều lần. Ban đầu Cốc Tử biết gì cứ ậm ừ, thấy hỏi nhiều đáp lại bằng giọng rất khẽ, "Tuyệt lắm."

      "Em thích ?"

      "Ừm."

      " phải liều mạng cống hiến mới đúng, như vậy mới có lỗi với Quân Quân đáng của ." Trần Kiều dịu dàng.

      Xong xuôi đâu đó, Trần Kiều thấy toàn thân thoải mái dễ chịu vô cùng. Lát sau, Cốc Tử mới dậy bật đèn lên nhìn đồng hồ, đẩy cái, "Sáu rưỡi rồi, dậy làm thôi, đáng ghét quá, bao nhiêu sức lực đều bị vắt kiệt cả."

      Trần Kiều quay sang ôm lấy eo Cốc Tử rồi rúc đầu vào lưng , "Mình xin nghỉ ."

      "Nghỉ cái đầu ." Cốc Tử khoác áo ngoài rồi vào nhà vệ sinh, Trần Kiều mặc gì cả, cứ thế theo vào phòng tắm, "Cho tắm cùng với."
      Cốc Tử vốn định đóng cửa để ở ngoài nhưng kịp, đành để bước vào, ngắm mình trong gương thấy thân thể mình chỗ đỏ chỗ tím, trợn tròn mắt lườm , " ăn thịt người hả?"

      Trần Kiều đứng bên cười hì hì, niềm vui khó tả dâng trào trong lòng, cùng cả chút đắc ý rất trẻ con.

      Cốc Tử tắm xong ra làm đồ ăn sáng, Trần Kiều đứng bên cạnh xem có cần giúp gì , thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn , nhớ lại chuyện đêm qua rồi cười tít mắt. Cốc Tử mặc kệ nhìn trộm , lúc sau Trần Kiều kéo vạt áo , đưa lời thương lượng, "Cốc Tử, tối mình làm lần nữa được ?"

      " đâu."

      "Sao vậy?"

      "Em chẳng còn chút sức lực nào nữa cả."

      "Nhưng tràn đầy sinh lực, để hầu hạ em là được." xong nhào tới giữ lấy , "Được em, có được vậy?" Giọng Trần Kiều nũng nịu cứ như trẻ con mong đợi được quà, Cốc Tử bị dụ nhớ lại chuyện hồi đêm xấu hổ, dùng sức đập vào tay , " ra, em rán trứng mà."

      "Có được em? Em cũng thích mà."

      " sau , đừng có phiền em." Cốc Tử rồi lấy cùi chỏ thúc và nhát cho bõ ghét.

      Trần Kiều thấy vậy thôi, miệng cười hỉ hả sắp bát đũa ra bàn. Lát sau Tiểu Võ cũng dậy, tóc tai bù xù bước ra khỏi phòng, miệng vẫn còn ngáp dở, đứng dựa người vào cửa bếp thấy hai người họ thân mật với nhau, cảnh tượng thực hoà nhã bèn ho thành tiếng, "Hôm nay hai người dậy sớm nhỉ?"

      Trần Kiều quay lại nhìn Tiểu Võ nháy mắt, Tiểu Võ hiểu em họ ám hiệu gì, mặt vẫn ngơ ngác. Cốc Tử rán trứng xong bê ra rồi quay sang lườm Trần Kiều, quay sang với bạn: "Gã này đầu óc có vấn đề, cậu đừng để ý."

      "Mình cũng nghĩ vậy." Tiểu Võ ngừng lại rồi kéo cằm Cốc Tử , "Hôm nay ta thấy nàng hơi khang khác đó nha."

      Cốc Tử đỏ mặt, tay khẽ run rồi lập tức trấn tĩnh lại ngay, "Làm gì có!"
      "Có mà!" Tiểu Võ nhíu mắt sát lại gần bạn, "Hình như cậu... chuyện đó."
      Cốc Tử tưởng bạn nhìn thấy chứng cớ gì vội lảng ngay, "Tiểu Võ, cậu vào gọi Dược Dược dậy, rửa mặt mũi cho thằng bé giúp mình rồi ra ăn sáng nhé."

      "Ừ." Tiểu Võ cũng lấy hai tay xoa xoa lên mặt mình cho tỉnh ngủ hẳn, "Mình cũng chưa rửa mặt đây."

      Trần Kiều thấy Tiểu Võ rồi cười ha hả, "Quân Quân, sao em lại đỏ mặt, người ta phát ta bây giờ."

      "Mau ăn cơm ." Cốc Tử lườm giả tảng.

      Trần Kiều thực hoan hỉ trong lòng, thấy Dược Dược ra ôm hôn con kêu rồi khẽ, "Dược Dược, mẹ con cũng thích ba rồi đó."

      Dược Dược sáng mắt lên, " ạ?"

      Trần Kiều gật đầu rồi ra vẻ bí mật, "!"

      Tiểu Võ nhìn Cốc Tử hồi lâu bỗng phát tai có vết cắn, ồ lên tiếng, "Hoá ra hai người cũng thực lên giường rồi... thế chứ, đợi mãi cuối cùng đến lúc trời quang mây tạnh. Thảo nào mình cứ thấy có gì đó giống thường ngày, ra hai người lăn lộn giường cả đêm qua rồi đấy!"

      Dược Dược cười hì hì, "Ba mẹ sắp kết hôn rồi sao?"

      "Đúng rồi, đúng rồi, tối ba hỏi ngay cụ xem ngày nào tốt ngày đăng ký kết hôn với mẹ con."

      Cốc Tử hừ tiếng, " mà lấy, tôi ."

      Trần Kiều thấy sắc mặt ổn, biết vẫn giận chuyện ba những lời nhục mạ hôm trước nên mỉm cười rồi chủ động chuyển sang chủ đề khác. quay sang hỏi Dược Dược nay học gì lớp, về phần Tiểu Võ, vốn phổi bò, chỉ biết đùa mấy chuyện liên quan đến chủ đề thiếu nghiêm túc chứ để ý thấy được những chuyện gì khác xảy ra. Ăn sáng xong nhận phần thu dọn bát đĩa vì có thể đến công ty muộn chút. Trần Kiều đưa hai mẹ con xuống nhà chuẩn bị đến trường rồi đến chỗ làm.

      Trần Kiều đưa Dược Dược đến trường trước rồi mới đưa Cốc Tử tới công ty. mở cửa để xuống rồi nắm lấy tay , giọng chân thành, "Quân Quân, lòng dạ với em. Em còn ấm ức chuyện gì đều biết cả, giải quyết."

      "Ừm."

      "Đừng giận nữa nhé." Rồi nựng nựng vào má , "Em lên ."

      Cốc Tử vẫy tay chào rồi nghĩ sao quay lại, kiễng chân lên hôn vào má , thấy ngơ ngác đứng trơ ra đó phì cười. Vừa đặt chân vào tới công ty Miêu Miêu ở góc nào đó xổ ra đanh đá, "Này, lần này bị người ta bắt tận tay rồi nhé!"

      Cốc Tử vốn là người kín tiếng, quyết tuyệt đối im lặng. Miêu Miêu cũng truy vấn thêm, dù gì cũng biết hai người họ thành đôi, chỉ là vẫn tò mò, biết họ abc này nọ với nhau chưa, trước hay sau buổi hẹn, làm sao mà quen nhau, thậm chí còn nghĩ tới cả phương pháp câu kéo mấy đẹp trai nhà giàu là như thế nào.
      ngồi ngay sau Cốc Tử, càng nghĩ càng tò mò đến mức lẩm bẩm ra thành tiếng, như để lôi kéo chú ý của Cốc Tử, để Cốc Tử hết kiên nhẫn mà kể hết với mình. Lúc hai người vào thang máy, Cốc Tử xí tiếng rồi tinh nghịch bảo Miêu Miêu, "Còn lâu mình mới cho cậu biết!"

      "Cốc Tử, cậu xấu tính thế." Miêu Miêu ra vẻ tủi thân.

      "Lúc nào mình chả xấu thế." Cốc Tử đắc ý nhướng mày.

      "Ờ, cái này mình phủ nhận." Tiếng người đàn ông đằng sau vọng lên, Cốc Tử quay lại

      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :