1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Anh chồng nhỏ đáng yêu của tôi - Cửu Cửu

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 1.5

      "Chó chết!" Tiểu Võ vẫn chưa thể bỏ qua mọi chuyện dễ dàng như vậy với Trần Kiều. "Bây giờ mày tự nhiên dẫn xác tới trước mặt Cốc Tử mày bảo ấy phải thế nào,hả? Dù gì ấy cũng có tình cảm với sư huynh, còn với mày có gì đâu, nếu mày với ấy người đó là mày, ừ phải, mày nghĩ ấy ra sao? Mà cái quan hệ đó giữa hai người mày gọi là gì, cưỡng..."

      " Khi đó, ấy ôm lấy em, em cưỡng lại được."

      " Mày kìm được à, láo toét? Mày vốn định ván đóng thuyền rồi ép buộc ấy phải ?" Tiểu Võ gằn giọng tới tấp xoáy Trần Kiều.

      Sắc mặt Trần Kiều có đôi chút khó coi nhưng vẫn giữ giọng quả quyết, "Chị, cho em địa chỉ và số điện thoại của Cốc Tử.Nếu chị cho em em cũng tìm ra ngay, chỉ cần ấy ở đây chắc chắn em tìm ra. Dù thế nào em cũng là cha ruột đứa bé, dù ấy có tha thứ hay em đều phải thử, em muốn cả đời ấy tưởng mình dâng hiến cho gã đó."

      Tiểu Võ giận tới độ bao lời muốn đều nghẹn ứ trong cổ họng, đứa em họ từ chưa bao giờ làm chuyện gì sai trái sao đột nhiên lại phạm phải lỗi tày trời này, mà nạn nhân là ai, là bạn thân của ! Tiểu Võ gì cả, im lặng hồi lâu rồi lại nghĩ, Cốc Dược ít nhiều cũng có quan hệ họ hàng với mình, ràng thằng bé có cha. Bây giờ Trần Kiều giống như xưa, nó đủ lông đủ cánh để gánh vác trách nhiệm, chuộc lại cái nghiệp nó tạo, mình cứ ở đây ngăn cản liệu có tác dụng gì? Vấn đề bây giờ là Cốc Tử nghĩ gì, ngộ nhỡ thành đôi, cũng coi như cuộc hôn nhân, kết cục tốt đẹp.

      Tiểu Võ mặt mày ủ rũ đầy bất lực, đẩy mẩu giấy ra trước Trần Kiều, "Địa chỉ và số điện thoại đây! Giờ chị thấy mày ra sao cả, chị giúp mày." xong bỏ , trong miệng vẫn lầm bầm chửi rủa, đồ đáng ghét, tên khốn kiếp.

      Trần Kiều cầm tờ giấy đọc đọc lại mấy lần rồi cẩn thận nhét vào túi, miệng hơi nhoẻn lên, trong lòng có đôi chút hy vọng, nhưng nhiều hơn lại là nỗi sợ hãi về tương lai nặng trĩu lòng.

      Hôm nay là thứ hai, Cốc Tử đưa con tới lớp mẫu giáo rồi mới tới công ty như thường lệ. Có thể là vì bạn bè giúp trước tiếng, hoặc cũng có thể mới bắt tay vào công việc nên thấy công việc ở đây cũng khá nhàn hạ, sếp giao cho số tài liệu để dịch nhưng nếu xong có thể mang về nhà. Cốc Tử vốn thích công việc này, nhưng vì đây là thịnh tình của người khác, con còn nên đành vậy. Đồng nghiệp trong công ty rất thân thiện, hơn nữa, sau khi quen dần với môi trường ở đây, lại vốn là người khéo ăn nên chỉ vài tháng hoà nhập được với họ. Vài người đàn ông độc thân trong công ty cũng bắt đầu để ý, theo đuổi , Cốc Tử thấy có phần bất tiện nên lần nửa nghiêm túc, nửa tránh những lời chòng ghẹo của họ. mở ví ra rồi chỉ vào tấm

      [​IMG]

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 1.6
      Về tới nhà, Cốc Tử bắt tay vào chuẩn bị nấu nướng, Trần Kiều định giúp tay nhưng cần, cứ mực đuổi ra ngoài. nhớ cậu chàng này chẳng biết làm gì cả, là giúp nhưng có khi lại thêm vướng chân . Lúc trước có nhờ rửa cái bát làm vỡ đến hai cái, làm chẳng biết sao.

      Trần Kiều đành lui ra chơi với Cốc Dược, tặng mấy món đồ chơi chỉ bán với số lượng ít cho Cốc Dược, ngoài ra còn mua cả xe đua, chú chó bằng nhựa biết vài thứ đồ chơi mà các bé trai thích. Cốc Dược hoan hỉ ôm chặt mấy thứ đồ chơi ấy trong lòng, luôn miệng cảm ơn.

      Trần Kiều bất giác ôm đứa bé vào lòng, cái bộ dáng đáng ấy khiến thơm vào má nó mấy cái, rồi cứ thế ôm chặt nó trong lòng chịu buông. Bọn trẻ con có mùi rất thơm, thứ cảm giác đó khiến tim mềm lại, nhàng hỏi, "Con có thích chú ?"

      "Có ạ." Dược Dược trả lời ngay lập tức cần suy nghĩ.

      Trần Kiều lấy chiếc bút ra ghi số điện thoại của mình rồi đưa cho Dược Dược, "Vậy sau này gọi cho chú thường xuyên nhé!"

      "Vâng ạ!" Cốc Dược ngoan ngoãn gật đầu.

      "Lúc đó, chú mua cho con kem này, còn nữa, còn cả đồ chơi mà con thích, chú đều mua cho con, chịu ?"

      "Có ạ." Dược Dược quàng tay vào cổ hôn cái kêu, trong lòng đứa bé, đây đúng là người vĩ đại.

      Cốc Tử nấu xong cơm gọi cả hai chú cháu ra ăn. Trần Kiều giấu nổi niềm thán phục của mình, vừa ăn vừa ngớt lời khen ngon, "So với mấy món cháy đen thui hồi trước, giờ cậu khéo tay hơn nhiều đó."

      "Nhóc con, hồi đó phải nể là sinh nhật cậu tôi có cần phải nấu mỳ hay , là vô lương tâm!"

      Trần Kiều cười , làm bộ lễ phép, chắp hai tay trước ngực rồi , " giáo Cốc tốt bụng nhất trần đời."

      Hồi đó, Trần Kiều còn ít , có chuyện gì cũng giữ trong lòng, chỉ biết giận dỗi vô cớ, vì quên mua quà sinh nhật cho thèm chuyện với , cuối cùng còn cách nào khác đành nấu mỳ cho ăn. Đó là lần đầu tiên vào bếp, bát mỳ đó tuy nhìn được hấp dẫn cho lắm nhưng với lại là cao lương mà cả đời này thể nào quên được.

      Khi đó thậm chí còn chẳng dám gọi tên , nhiều nhất chỉ dám ới tiếng "Này". thậm chí còn dám cười vì sợ nụ cười của mình lộ ra điều bí mật gì đó nên cứ ủ ê, cả ngày im lặng.

      Ăn cơm xong, Trần Kiều làm bộ làm tịch lấy ra tờ giấy viết vào đó mấy danh từ tiếng chuyên ngành rồi hỏi , đại khái là từ này đọc thế nào, từ kia đọc ra sao, cả câu như thế có chuẩn ?

      Cốc Tử giải thích cặn kẽ cho từng mục , xong xuôi thấy Trần Kiều vẫn chưa chịu về, khẽ ho tiếng rồi nhắc nhở, "Trần Kiều, cậu nên về rồi đấy."

      Trần Kiều chau mày, liếc nhìn Dược Dược ngồi chơi xếp hình đằng xa rồi hỏi, "Cốc Quân Nhan, mình hỏi cậu câu nhé, cậu có thấy thằng bé rất giống mình ?"

      cho rằng có những chuyện nên sớm ra tốt hơn, dù vẫn biết đây là chiếc hộp Pandora nếu mở, cẩn thận đem đến hậu quả khôn lường. Nhưng thể chịu đựng thêm được nữa, bởi chính im lặng của khiến họ lạc nhau suốt năm năm trời.

      --- ------ ---------
      * Trong thần thoại Hy Lạp, tích về chiếc hộp Pandora kì bí để lại cho nhân gian nhiều điều thú vị và hấp dẫn. Theo truyền thuyết, đó là chiếc hộp mà Zeus tặng cho nàng Pandora - người phụ nữ đầu tiên đến thế giới loài người. Nàng Pandora được Zeus dặn kĩ rằng được mở chiếc hộp đó ra, nhưng với tò mò của mình, Pandora mở chiếc hộp ra, và những gì trong chiếc hộp kì bí đó khiến cho tất cả những điều bất hạnh tràn ngập khắp thế gian: thiên tai, bệnh tật, chiến tranh... Chiếc hộp chỉ còn sót lại chút "hy vọng" mang tên Pandora cho loài người để có thể tiếp tục sống.
      --- ------ ---------

      "Gì cơ?" Cốc Tử hiểu hỏi lại.

      "Mình là thằng bé phải mang họ Trần."

      Cốc Tử ngẩn người ra nhìn Trần Kiều rồi nhìn lại con mình, cứ như vậy mấy lần.

      "Chuyện xảy ra năm đó có lẽ cậu hiểu nhầm rồi!" Trần Kiều hơi bối rối, giọng bắt đầu hoảng loạn, dám nhìn thẳng vào mắt . Gắng trấn tĩnh lại đôi chút mới có thể tiếp lời, "Người đó là mình."

      Cốc Tử mở to mắt, đôi môi phút chốc bỗng nhợt nhạt sắc máu, cảm thấy hai tay mình run lên, với bằng giọng sắc lạnh: "Chúng ta ra ngoài chuyện."

      "Tạm biệt Dược Dược." Trần Kiều đứng lên vẫy tay chào Dược Dược, lúc này mặt trắng bệch còn giọt máu, trong lòng hỗn loạn ngổn ngang như bãi chiến trường, nhưng khi chào đứa bé vẫn cố giữ nụ cười bình thản.

      Cốc Tử tiễn ra ngoài rồi đóng cửa lại, trong giây phút Trần Kiều chưa kịp phản ứng gì nắm đấm và tiếp sau đó là hai cẳng chân "hạ cánh" người liên tiếp. Khi còn học trung học, Cốc

      [​IMG]
      Last edited: 7/5/15

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 1.7

      “ Chuyện gì mà nghiêm trọng thế con?” Thằng con của bà, lúc nghịch ngợm, lớn lên cứng đầu, chưa bao giờ bà thấy nó thưa chuyện nghiêm túc như vậy.

      Thấy mẹ chuẩn bị tâm lý, Trần Kiều thấp giọng , “ Con có con rồi.”

      “Hả?” Bà Trần bịt miệng, khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc như thể tin vào điều tai mình vừa nghe thấy.

      “Chính là... chính là con trai của Cốc Tử, nó là cháu nội mẹ.” Trần Kiều gật đầu khẳng định lại lời của mình.

      “Cái gì?” Tim bà đập thình thịch. việc tới mức khó tin quá, rồi bà lại nhớ tới thằng bé con vừa gặp hôm trước, ừ nhỉ cái mũi đó, cái miệng đó, trông đến là quen.

      “Cái đêm con tốt nghiệp, con hẹn ấy uống rượu, chuốc cho ấy say xong con, con...” Tuy thực phải thế nhưng Trần Kiều vẫn đề phòng, quan niệm môn đăng hộ đối của mẹ trước giờ vẫn rất luôn nặng nề, nếu làm quá lên chút, đặc biệt là về trách nhiệm của mình e rằng bà khó mà chấp nhận được chuyện này.

      Nghe con vậy, tim bà mềm lại đôi phần, nhưng cũng ngay sau đó quên mất con mình bị thương, đưa tay tát bốp vào mặt nó, “ Đồ mất dạy, sao mày dám hủy hoại trong trắng của con nhà người ta như thế?”

      “Hôm nay con tới gặp ấy, ấy chẳng biết gì cả, vừa biết chuyện ấy cho con trận.”

      “ Mày...đáng đánh lắm!” Lần đầu tiên bà Trần tỏ vẻ thất vọng với con trai mình như vậy.

      Trần Kiều nhân lúc mẹ có chút đồng cảm với Cốc Tử liền thỏ thẻ, “Mẹ, con Cốc Tử, con muốn theo đuổi ấy từ ngày xưa rồi. Giờ còn con trai con nữa, con kệ bố làm mối lái cho con với mấy tiểu thư nhà giàu gì đó, mẹ hãy giúp con là được.”

      Bà Trần lặng người, tiểu thư nhà giàu, phải rồi, tối nay bà tới tìm Trần Kiều chẳng phải vì chuyện này hay sao, lại còn đem cả mấy tấm ảnh tới cho nó chọn nữa. Có điều tình hình bây giờ tới nước này, bà đành phải chấp nhận thực tế ràng, “ Bố con để mẹ từ từ chuyện với ông ấy.”

      Bà Trần là người phụ nữ truyền thống, tuy nhìn cón rất trẻ nhưng tuổi ngoại ngũ tuần, cũng thích có cháu mà bồng bế. Giờ tự nhiên trời rơi xuống đất cho bà đứa cháu, thế nào vẫn chối bỏ được việc bà thấy trong long cũng có phần hoan hỉ. Nhưng ông Trần chồng bà lại khác, tính tình ông vốn cương quyết, nếu biết con trai từng làm chuyện tày trời này hẳn có lẽ đánh què chân nó mất.

      Trần Kiều biết mẹ đồng ý, thấy trong người dễ chịu đôi phần, sau đó chìm vào giấc ngủ rất nhanh, trong cơn mơ thấy cả Cốc Tử và Dược Dược đều trong vòng tay mình, hạnh phúc sao tả xiết.

      Về phần Cốc Tử, sau khi vào phòng, đau khổ vô cùng. cố gượng cười dỗ dành con ngủ, còn mình ngồi nhìn trân trân vào màn hình máy tính, trong long đầy hỗn loạn chẳng biết phải làm thế nào. Sao tự dưng lại có chuyện tưởng này lại rớt xuống đầu vậy? Bao nhiêu nhọc nhằn tủi khổ dường như chịu đủ, tưởng như vượt qua hết, vậy mà ngày hôm nay... vẫn dỗ dành mình rằng tất cả đều là vì mối tình đầu thơ dại đó, vậy mà sau suốt năm năm trời, mới biết người tình đêm của mình khi đó phải là sư huynh mà vẫn thầm thương trộm nhớ, mà lại là thằng nhóc con kém tới 3 tuổi, cái thằng nhóc ngày nào cũng phải nhắc nhở nó học hành tử tế này kia.

      Đêm đó, Cốc Tử trằn trọc cả đêm mà chẳng thể nào ngủ nổi, trong đầu tràn ngập những hồi ức đau thương. Năm năm trước lớn lao gì, thế mà phải chịu đựng tất cả tủi nhục để sinh ra đứa con này. Thế nhưng phòng sinh đẻ sao buông tha cho dễ dàng vậy chứ? Lúc mang bầu đứa , gần như mắc chứng trầm cảm, mấy lần định kết liễu đời mình cho xong. Sinh con ra, tinh thần chẳng tốt nên sữa đủ cho thằng bé bú, lại càng hoảng hốt. Thời gian đó nếu giúp đỡ của quý nhân chắc đứng dậy được. Rồi tức giận, với suy nghĩ thà lúc đó ngủ với Hạ Dữ Quân còn hơn là chung đụng với tên nhóc Trần Kiều, chí ít họ Hạ đó còn hứa cho chi phiếu những triệu đồng. Mấy năm liền cũng hết lòng chăm sóc , tặng đêm cũng coi như trả ơn vậy, nhưng nếu nghĩ lại, dù bực bực, tức tức vẫn phải sống tiếp chứ biết làm sao. Buổi sang bước ra khỏi giường, hai quầng mắt thâm đen, dỗ con ăn cơm xong vội đưa con tới trường rồi đến công ty.

      Vừa bước vào cửa, thấy ánh mắt ám muội mọi người nhất loạt dành cho mình, như muốn dò hỏi rốt cuộc cậu chàng hào hoa đó là ai, được phép che giấu đồng nghiệp. Cốc Tử chắc mẩm là vì chuyện chiếc Mercedes tới rước ngày hôm qua, giả vờ ngây ngô cách bình tĩnh, mỉm cười lễ độ với mọi người rồi tới chỗ ngồi của mình, thoáng liếc qua chiếc gương ở bàn, giật mình vì sắc mặt hôm nay tệ quá, phải mọi người cho rằng giường chiếu quá độ đấy chứ?

      bật cười tự giễu rồi mở máy tính bắt đầu làm việc.

      Lúc Cốc Tử làm việc, luôn tập trung cao độ, những việc khác đều có thể gác sang bên. Tuy lực học của từ được tốt lắm, nhưng ơn trời là môn tiếng lại rất khá, giờ tìm được công việc lien quan tới tiếng lại nhàn hạ nên rất coi trọng, bản thân cũng thích công việc của mình. Mãi tới giờ nghỉ ăn cơm trưa mới dừng lại chút. Mở MSN, vừa ăn cơm vừa lướt web, sau đó có hang loạt nhắn liên tới máy của . là của Miêu Miêu, “Cốc Tử, hôm qua cậu lên xe của chàng đẹp trai nào đó phải ?” Cốc Tử trả lời bằng cái mặt quỷ rồi lờ . Tin nhắn thứ hai, “Cốc Tử à, thực ra kém cỏi hơn đây.” “Hì hì.” Với những loại tin nhắn như thế còn chú ý tới từ lâu rồi. Tin nhắn thứ ba, “Em , hôm tới về nước rồi, đến đón nhé!”

      “...”

      “Mang cả cậu nhóc tới nhé, lâu quá rồi gặp nó.”

      “OK.”

      Với Hạ Dữ Quân, chỉ cần phải là cầu quá đáng Cốc Tử sẵn sang đồng ý. Vì giúp đỡ rất nhiều. Lúc mang bầu, dần dần tham dự vào cuộc sống của , giúp tìm nơi để chờ ngày lâm bồn, lại còn giúp lấy được bằng tốt nghiệp, giấy chứng sinh, đưa bệnh viện khám thai, thậm chí cả công việc này cũng chính là do tìm giúp. Trước đó, gần như chưa bao giờ qua lại gì với , thậm chí chưa bao giờ nhìn với thái độ dễ coi chút.

      Hạ Dữ Quân là ba

      [​IMG]

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 1.8

      Trần Kiều về tới nhà, vừa tháo giày, vừa cất tiếng hỏi, “Mẹ, chuyện gì thế ạ?”

      Bà Trần trả lời , bà đứng cách đó xa, vẻ mặt đầy phức tạp. Trần Kiều lại gần chỗ mẹ mới thấy ông nội ngồi chiếc sô pha, vẻ mặt giận dữ, đáy mắt ông tràn ngập thất vọng, “Quỳ ngay xuống!”

      Trần Kiều lập tức đoán ra là mẹ chuyện của mình với ông nội. Trong nhà, người khó tính nhất là ba , việc chọn dâu cho ông tính toán từ rất lâu rồi. Nhưng lần này mẹ ông ra nước ngoài họp, sợ ảnh hưởng tới tâm trạng và công việc của ông nên mẹ chưa vội ngay, hơn nữa dù có cũng đắn đo, lựa lời hết sức. Mẹ là người rất nhạy cảm với chuyện làm ăn cũng như nghiệp của gia đình, nhưng với những chuyện trong nhà bà lại có chút chủ kiến nào. Có lẽ bà sợ mình kham nổi nên phải báo chuyện ấy cho cả ông nội biết ngay. Thấy vẻ mặt giận dữ của ông, Trần Kiều biết ngay rồi phải nghe giáo huấn bài dài, mẹ liếc mắt nhắc nhở, vội vàng ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt ông.

      Từ tới lớn, Trần Kiều luôn là đứa nhiều trò nghịch ngợm nhưng được cái miệng khéo ăn khéo , thành ra được cả nhà cưng chiều nhất mực, hơn nữa nhà họ Trần tới đời lại là độc đinh nên mọi người càng chiều chuộng hơn. Chuyện lần này khiến ông nội giận dữ như vậy thực là hiếm thấy, Trần Kiều chưa kịp mở miệng giải thích gì chiếc ba-toong tới tấp vung lên, đập xuống người . Mẹ nhìn thấy mà xót cả ruột gan nhưng tuyệt đối dám mở miệng van xin hộ lời. Ông nội vừa đánh vừa luôn miệng mắng, “Thằng cháu bất hiếu, ngờ mày lại dám làm chuyện tày trời như vậy, đúng là nỗi nhục nhã của dòng họ Trần.”

      Trần Kiều cũng dám hé răng nửa lời, ông nội già rồi, đánh có đau đến mấy cũng chịu, mà lại là cháu nội độc nhất của ông, dù thế nào chắc ông cũng xuống tay quá nặng. Điều khiến suy nghĩ nhiều hơn cả chính là ông nội nghĩ thế nào về chuyện của và Cốc Tử, nếu lỡ ông chấp nhận ấy phải làm sao?

      Ông nội đánh xong ném cây gậy sang bên, ông thở mệt nhọc, thả mình xuống ghế sô – pha. Trần Kiều dám đứng dậy, kiên nhẫn chờ đợi mãi tới khi hơi thở của ông đều lại mới dám nghe ông , “Ta nghĩ lúc nào đó ta phải gặp thằng chắt của mình.”

      “Hả…?” Trần Kiều từ hoang mang chuyển sang hứng khởi, có điều chỉ trong giây lát, há hốc miệng gần như dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

      “Ngày mai sắp xếp ngay cho ông!” Ông nội hắng giọng, vừa giận vừa bực nhìn thằng cháu, “Đừng có vui mừng quá sớm, ta chưa gì đâu đấy!”

      Trần Kiều hoan hỉ ra mặt, vừa đứng dậy lại nghe tiếng quát của ông, “Ai cho mày đứng lên!”

      Trần Kiều lại vội quỳ xuống, định vài câu dễ nghe nhưng thấy sắc mặt ông vẫn đầy nộ khí ngập ngừng, “Ông ơi, nay chưa thích hợp để gặp mặt cháu nó đâu.”

      “Mày gì?” Ông nội quắc mắt hỏi lại, vẻ mặt hài lòng.

      “Có lẽ ông chỉ tiếc xót máu mủ của gia đình là thằng chắt của ông, nhưng đối với cháu, cả hai mẹ con họ đều quan trọng như nhau. Cho nên, cho nên cháu muốn vì bất cứ lý do gì mà ông…” Trần Kiều thẽ thọt, tới đây ấp úng.

      “Láo toét! Mày tưởng ông nội mày là người cố chấp, cổ hủ hả? Khi xưa mày hại đời con người ta sao sớm thừa nhận hả? Nếu phải vì đứa trẻ đó mày còn định giấu giếm…giấu giếm cả thiên hạ chuyện này phải ?” Ông nội ngẫm nghĩ rồi thở dài, “Ta cho người tìm hiểu qua về nó, chỉ là gia cảnh có hơi kém chút, những thứ khác đều tồi. Nếu phải vì cái thằng khốn nạn là mày có lẽ cuộc đời nó rẽ sang hướng khác rồi.”


      Trần Kiều chỉ biết im lặng lắng nghe, lời ông quả cũng có ý đúng càng khiến đau đớn trong lòng, “Ông ơi, mọi đều là lỗi ở cháu, cháu hiểu ý ông. Chỉ là đến giờ ấy vẫn có ý gì với cháu, càng có ý định để thằng bé nhận cháu, cháu chỉ muốn ông gây thêm rắc rối cho cháu lúc này…Cháu muốn có chút thời gian để tự mình giải quyết.”

      Nghe Trần Kiều vậy, sắc mặt ông nội được tốt lắm, bà Trần cũng chỉ biết im lặng nghe hai ông cháu chuyện. Đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, bản thân bà dám có thêm ý kiến gì về việc này, bà đành viện cớ lấy cho hai ông cháu chút đồ ăn đêm để ra ngoài.

      “Cháu tự giải quyết? Cháu giải quyết thế nào mà lân la tới tận bây giờ, khi thằng bé học mẫu giáo cơ chứ?” Ông biết khả năng của cháu mình, tuy đôi khi nó còn ham chơi ham vui. Về chuyện này, cháu ông làm được đến đó ông thấy vẫn chưa tốt, nghe con dâu , hai hôm trước nó vừa bị trận đòn.

      Trần Kiều cúi gằm mặt im lặng hồi lâu. Lúc đó…nếu thời gian quay ngược lại, trước khi biến mất, do dự mà thừa nhận ngay với , với rằng . Nếu dũng cảm hơn, mạnh mẽ hơn, có lẽ tình ra nông nỗi này. Nhưng tất cả những điều đó chỉ là giá như mà thôi, giờ đây hiểu, điều phải làm là nắm chắc cơ hội lần này để bù đắp lại cho .

      Thực thà mà , với thân phận của Cốc Tử, được vào nhà họ Trần cũng có thể coi là bước bay lên cành cao hóa phượng hoàng. Tất nhiên, Cốc Tử chẳng thèm bận tâm điều ấy. Ông nội Trần Kiều tuy tư tưởng phong kiến nhưng thực lòng để ý tới chuyện môn đăng hộ đối, bản thân bà nội cũng xuất thân từ vùng nông thôn nghèo khó, năm đó tình cờ ông nội ngang qua làng,

      [​IMG]

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      CHƯƠNG 2.1


      Buổi sáng, Cốc Tử uể oải bò ra khỏi giường, như thường lệ cuống cuồng sửa soạn đưa Dược Dược tới trường rồi lại vội vàng tới công ty. Vừa tới cửa công ty, nhìn thấy Trần Kiều đứng đó, người mặc bộ vest trắng rất lịch , vẻ ngoài đẹp trai tuấn tú chẳng khác gì hoàng tử bước ra từ trong truyện cổ tích. Tay cầm bó hồng lớn, lớp sương mờ buổi sáng vẫn chưa tan hẳn quấn quanh người càng khiến trông như được phủ cả bầu khí ảo mộng. thể phủ nhận, sáng ra nhìn thấy người với khuôn dung như vậy thực khiến người ta cảm thấy vui mừng hứng khởi, có điều, lúc này lại hoàn toàn muốn nhìn thấy nên lạnh lùng bước về hướng khác. Trần Kiều khác, gặp được người trong mộng của mình, trong lòng vừa hồ hởi lại vừa căng thẳng, chỉ biết cười và cười tươi, ôm bó hoa đến gần trước ánh mắt thán phục và ngưỡng mộ của bao nhiêu người, "Cốc Tử, chào em."

      Cốc Tử dừng lại, cũng hề tỏ chút nào lúng túng, thẳng về phía trước, chẳng thèm nhìn lấy lần.

      Trần Kiều mặc kệ, lấy lòng "bà xã đại nhân", chuyện này quan trọng tới mức nào thừa biết, mặt phải dày mới được, nhét bó hoa vào tay , "Em thích chứ?"

      Cốc Tử đẩy bó hoa ra cười khẩy, "Đừng có ấu trĩ thế, Trần Kiều, đừng để tôi phải làm mất mặt."

      Trần Kiều vẫn cười, nụ cười có đôi phần vô lại, "Cốc Quân Nhan, có em cho cơ hội nào ?"

      "Vô liêm sỉ!" Từ khi biết được , Cốc Tử chỉ hận thể xé thành tám mảnh, đừng nghĩ tới việc nể mặt , càng đừng mong có cơ hội gì hết, chỉ nhìn lần thôi cũng cho đó là thừa.

      Trần Kiều thấy dép cao gót cộc cộc bước những bước kiêu hãnh qua mình thở dài, trước mặt là vài đồng nghiệp của , có lẽ việc vừa rồi họ đều thấy cả, lịch cười chào bọn họ, "Chào các , tôi là bạn của Cốc Tử, có gì nhờ các giúp đỡ."

      Thế là xong, cả công ty đều biết Cốc Tử có chàng người đẹp trai tuấn tú, vừa nhìn biết ngay là công tử con nhà quyền quý, Cốc Tử giải thích sao cho đặng? Nhưng sau cùng cũng chẳng thèm giải thích gì thêm, người ta tin hay liên quan gì tới ? Bao nhiêu nam nay, chịu đủ kiểu ánh mắt của mọi người, huống hồ đây chỉ là chuyện vô thưởng vô phạt. Nhưng nếu Trần Kiều dám tiếp tục bám riết , cho biết thế nào là lễ độ.

      Bên này, Trần Kiều tới công ty Cốc Tử, bên kia ông nội Trần Kiều giấu mọi người, bảo lái xe đưa ông tới trường mẫu giáo của Cốc Dược. giáo ở trường biết ông nội Trần Kiều, công ty ông là nhà tài trợ lớn trong các hoạt động của trường, nghe xong cầu của ông, giáo nhiệt tình dẫn Cốc Dược ra ngay.

      Cốc Dược vừa gặp ông vò đầu bứt tai, nó tò mò hỏi ngay, "Ông ơi, ông tìm cháu có việc gì ạ?"

      Vừa gặp thằng bé ông thấy xúc động vô cùng, ông cứ vòng vo chẳng biết trả lời nó ra sao. Ông vẫy tay với thằng bé, lại gần, miệng nở nụ cười hiền từ, "Cháu ngoan quá, cho ông ôm cháu cái được ?"

      Cốc Dược nghe vậy lùi ra sau bước, nó cảnh giác nhìn ông Trần, "Mẹ cháu dặn được chuyện với người lạ, càng được tiếp xúc với người lạ."

      Ông Trần nghe xong vừa ngạc nhiên vừa cười thành tiếng, ông liếc sang nhìn giáo của Cốc Dược, giáo hiểu ý chạy ra xoa đầu Cốc Dược nhàng, "Cốc Dược đừng sợ, có ở đây, sao đâu."

      Được giáo bảo đảm, Cốc Dược thận trọng bước tới, ông Trần ôm nó vào lòng, khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc, trong mắt ngấn lệ, chỉ chực trào ra khỏi khoé mắt, ông vuốt ve cái má bầu bĩnh của nó, "Trông giống ba cháu hồi bé lắm."

      Cốc Dược vừa nghe thấy nhíu mày lại, nó vừa hứng khởi lại vừa hoài nghi, "Ông biết ba cháu ạ?"

      "Tất nhiên, ta là ông nội của ba cháu, hoặc cũng có thể ta là ba của ông nội cháu."

      "Cháu tin!" Cốc Dược lắc đầu, ông Trần thấy bộ dạng vừa lắc đầu vừa kiên quyết của thằng chắt, liền tiện tay lấy tấm ảnh trong túi áo giơ ra trước mặt Cốc Dược, trong ảnh là cậu bé khoảng chừng năm, sáu tuổi, "Cháu nhìn xem, đây là ảnh ba cháu lúc còn , có giống cháu ?"

      Cốc Dược nhìn lúc lâu, nó lắc đầu, " giống, ông dối, mũi ông dài ra."

      Ông Trần cười lớn, thằng bé quả thực vừa lanh lợi vừa đáng quá. Ông nghĩ rồi lại lấy ra tấm ảnh nữa đưa cho thằng bé xem, "Coi này, ba cháu giờ lớn rồi, trông như thế này, cháu xem cái mũi có giống nào?"

      "Ơ, đây là chú Trần mà." Cốc Dược nhìn Trần Kiều trong ảnh hồi lâu rồi trả lại cho ông Trần , "Ông rất giỏi lừa trẻ con ạ!" xong nó quay lưng bỏ vào lớp học.

      "Chú ấy sao có thể là ba mình được? Nếu phải, sao mẹ lại cho mình nghe?" Cốc Dược lắc đầu, thể nào đâu! Cốc Dược vừa vừa nghĩ, vừa lắc đầu quầy quậy, vào tới cửa lớp cậu dõng dạc tuyen bố cùng các bạn của mình, "Bên ngoài có ông cụ thích lừa gạt."

      Ông Trần nghe thấy thế lặng người lúc, thằng chắt này sao mà khó tiếp cận thế chứ! giáo của Cốc Dược tỏ vẻ ngượng ngùng, giờ mới lên tiếng, "Ông Trần, trẻ con mà."

      Ông nội cười vui vẻ, "Sau này nhờ các chăm sóc thằng bé nhiều."
      xong ông xin phép cáo lui, vừa vừa nghĩ bụng, Trần Kiều à, cháu phải cố lên, nếu con ruột mình mà cũng thể đưa về nhà kém cỏi quá đấy!

      thể tiếp cận được với Cốc Tử vào buổi sáng, Trần Kiều quyết định tìm vào lúc nghỉ trưa, biết có quan hệ gì với ai trong công ty Mà cứ ngang nhiên thẳng vào văn phòng của . Cốc Tử tâm trạng vui, mặc kệ mọi người ở đó, thẳng tay giáng quả đấm vào giữa mặt , " phải làm nên rỗi rãi vậy hả?"

      Trần Kiều ôm mặt cách bản năng, cảm giác miệng mình đầy vị tanh, vẫn cười trừ, "Cốc Tử, cuối cùng em cũng chịu chuyện với rồi."

      Cốc Tử thấy đồng nghiệp chăm chú ngó chuyện của mình y như xem tạp kĩ, nhất là mấy đồng nghiệp nữ, mắt cứ dán vào Trần Kiều, cười lạnh lùng, "Tôi muốn chuyện với , đừng làm phiền tôi, nếu tôi gọi bảo vệ đó."

      Trần Kiều biết làm thế nào, nghĩ bụng có lẽ giờ vẫn chưa phải lúc, bắt đắc dĩ rời khỏi công ty, mặt buồn rười rượi. quyết định rẽ qua chỗ Cốc Dược, giáo của Cốc Dược cũng quen biết khỏi ngạc nhiên, sao hôm nay hai ông cháu nhà họ Trần đều tới đây vậy? vốn là người nhiều chuyện, trong lòng nghĩ hẳn lại có chuyện con riêng con chung gì ở đây rồi. mỉm cười nhã nhặn hỏi Trần Kiều, " Trần cũng đến tìm Dược Dược phải ạ?"

      Trần Kiều hơi khó chịu nhưng cũng gật đầu. Cốc Dược thích ngủ trưa nên lúc này được ra ngoài chơi nó thích lắm, thế nên đón thằng bé cách dễ dàng.

      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :