1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Anh chồng nhỏ đáng yêu của tôi - Cửu Cửu

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      NGOẠI TRUYỆN VỀ TRẦN DƯỢC

      thứ tình cảm gọi là thanh mai trúc mã.

      Sau khi ba mẹ kết hôn, Trần Dược gần như bị "bỏ rơi" nên sớm dành hết tâm tư cho con của vợ chồng Tiếu Tiếu và Cố Triết Xuyên, bé tên là Cố Tư Yên, tên gọi ở nhà là Đô Đô.

      Trần Dược lên cấp hai gia đình Trần Kiều chuyển nhà về gần trường cho con tiện việc học, cũng ngay gần nhà Cố Triết Xuyên, thế là lại trở thành hàng xóm của nhau. Mỗi ngày sau khi học về, Trần Dược lại đón Đô Đô cùng về.

      Hồi Đô Đô mới học lớp ba, sau khi tan học bất ngờ cậu bạn lớp trưởng gọi bé lại, mặt đỏ bừng bừng còn tay run rẩy đưa cho lá thư. Đô Đô chẳng nghĩ ngợi nhiều, vừa vừa bóc thư ra xem, ngờ Trần Dược đột nhiên xuất , sắc mặt lạnh lùng, giơ tay về phía bé giọng đầy quyết đoán, "Đưa đây cho !"
      Đô Đô giật mình, chưa biết phải làm thế nào, khuôn mặt bé lộ vẻ hoảng hốt rệt, lúng túng định giấu lá thư vào cặp Trần Dược nhanh tay giật lấy, sau đó hai mắt nheo lại, lạnh lùng hỏi, "Định giấu hả?"

      Đô Đô cúi đầu, bẽn lẽn khẽ đáp, "Đâu có ạ."

      Trần Dược thấy bì thư màu hồng bắt đầu dọa nạt, " mách mẹ em là em có bạn trai rồi."

      "Em có mà.." Đô Đô hoảng hốt định giật lại lá thư trong tay cậu.

      "Vậy đó là gì?" Trần Dược hươ hươ lá thư tay rồi xẵng giọng hừ tiếng.

      "Em biết! Em mà! Nãy em mới mở ra xem còn gì!" đến đây cơn giận của Đô Đô vụt tắt, thay vào đó bé cúi mặt như chuẩn bị khóc tới nơi.

      "Từ sau cấm em nhận mấy thứ này, nghe ?"

      "Vâng." Đô Đô mím môi gật đầu, Trần Dược bèn ném lá thư vào thùng rác bên cạnh rồi nắm lấy tay bé, "Mình về nhà ."

      Mắt Đô Đô lúc này vẫn còn ngấn nước nhưng dám khóc, bé nhìn trộm Trần Dược vẻ hơi ấm ức rồi mãi mới lên tiếng, " mách mẹ em chứ?"

      ", mách ba em." Trần Dược nghiêm túc.

      Đô Đô oà khóc nức nở, đưa tay cầm lấy tay Trần Dược rồi lắc liên hồi, "Em sai rồi, em sai rồi mà, huhu.."

      Trần Dược lúc này mới bật cười xoa đầu bé, "Em thích cái cậu tên là Lâm Vũ gì đó phải ?"

      " có, có mà.."

      "Ừm, được. Vậy sao?"

      "Có ạ! Có ạ." Vì bị Trần Dược uy hiếp nên bé gật lấy gật để.

      Trần Dược vui sướng cong môi lên rồi xoa má Đô Đô, "Ngoan lắm, vậy dẫn em ăn kem."

      Đô Đô về đến nhà mà vẫn lấm lét như sợ Trần Dược chuyện vừa nãy cho ba mẹ mình biết, cả buổi tối cứ thấp tha thấp thỏm yên. Lúc Đô Đô về phòng, cậu em trai lại từ đâu chay đến níu áo rồi cười hì hì, "Chị, chị có người nhé."

      "Ơ." Đô Đô ngớ người, mặt bé tự dưng đỏ lựng.

      "Hôm nay em nhìn thấy chị với ấy còn nắm tay nhau."

      "Chị chi em trận bây giờ." Đô Đô đuổi em ra ngoài rồi đóng cửa lại, hai má vẫn nóng bừng bừng.


      ***


      Cốc Tử sinh con nên vui để đâu hết, Trần Kiều vất vả, ban đêm mỗi lần con tỉnh, thay tã, pha sữa,... đều do đảm nhiệm hết. Cốc Tử vừa ngáp ngủ vừa dặn dò , "Việc này phải học mà làm chứ, lúc trước em sinh Dược Dược chẳng phải làm hì hết cả, nhàn rỗi quá còn gì."

      Trần Kiều tất nhiên phải làm, kể cả khi Cốc Tử những lời "giao hẹn" ấy. Từ lúc thấy Cốc Tử sinh con đau đớn vật vã tới mức nào, ngừng tự nhắc mình, Cốc Tử phải chịu đau đớn như vậy lúc sinh con đẻ cái rồi, giờ càng phải đối xử với tốt hơn nghàn lần.

      Cốc Tử tuy có con nhưng vẫn rất quý Đô Đô nhà bạn thân Tiếu Tiếu, con bé quả thực cũng đáng vô cùng. hôm, Dược Dược rủ Đô Đô về nhà mình chơi, Đô Đô hỏi Dược Dược vì sao Dược Dược chỉ cười hì hì lém lỉnh, mãi sau mới , " chỉ muốn con dâu có cơ hội gặp mẹ chồng thôi mà."

      "Em đâu." Đô Đô nghe Trần Dược thế bỗng co rúm người lại, Trần Dược kệ, kéo tay theo mình rồi vừa vừa nhắc ràng từng từ , "Em sao? Em ư?"

      "Em.. có ." bé sợ sệt gật đầu.

      , em trai Đô Đô đứng ở cửa trông thấy Trần Dược như vậy xuýt xoa tỏ vẻ thán phục, "Ôi, đàn ông quá!"

      Trần Dược đưa Đô Đô về nhà mình, Đô Đô gặp Cốc Tử ngọt ngào cất tiếng khẽ chào câu rồi quay sang chơi với Bàn Bàn, bé nhà Cốc Tử (tên ở nhà của bé, ý nghĩa là mũm mĩm). Lát sau Trần Dược đứng ngay sau lưng bé, " rửa tay rồi ăn cơm em."

      "Vâng, được ạ." Đô Đô vui vẻ ở lại ăn cơm vì những món ăn mà Cốc Tử làm đều rất ngon, ngon hơn cả các món ba Cố Triết Xuyên vẫn làm. ăn cơm Trần Kiều về, thấy Đô Đô cũng ở cả đó vui ra mặt, cất tiếng chào bé, "Đô Đô, cháu tới đấy à?"

      Khi cả nhà ngồi ăn cơm, Cốc Tử bảo, "Đô Đô, sau này cháy lấy Dược Dược nhà rồi ngày nào cũng làm nhiều món ngon cho cháu."

      Trần Dược vừa ăn vừa tủm tỉm gì, Đô Đô đỏ bừng mặt, mãi sau mới thẽ thọt thưa, " ơi, cháu lấy Dược Dược vẫn nấu cho cháu ăn chứ?"

      Cốc Tử định cười Trần Dược lên tiếng lạnh lùng bảo, "Em dám ư?"

      Đô Đô gì cả, lại cúi đầu và cơm, Cốc Tử thấy vậy trừng mắt nhìn con, "Dược Dược, con là quá đáng, làm gì có ai lại uy hiếp con như vậy?"

      "Mẹ, mẹ hiểu đâu." Trần Dược nhìn Cốc Tử rồi lấp lửng.

      "Thằng nhóc chết tiệt này, ai lại ăn thế bao giờ!" Trần Kiều vỗ vào lưng con, miệng vẫn giữ nguyên nụ cười từ nãy đến giờ, lòng đầy đắc thắng, "quả là hổ phụ sinh hổ tử mà!"

      ***

      Trần Dược vốn tự lập sớm nên với cậu, Đô Đô dù kém cậu sáu tuổi cũng chỉ là bé con, thế nhưng phải vì thế mà cậu chịu bỏ qua cho bé chỉ vì chuyện tuổi tác này.

      hôm, cậu lại bắt gặp Đô Đô nhận thư tình của bạn gửi cho. Cậu quyết định đứng từ xa quan sát, cậu muốn tận mắt chứng kiến cảnh Đô Đô từ chối nhưng diễn biến cuối cùng lại như vậy, đối phương nằn nì quá nên Đô Đô lại đành nhận lấy. Đô Đô nghĩ xem phải xử lí bức thư ra sao Trần Dược xuất trước mắt, mặt hằm hầm, "Đô Đô?"

      Đô Đô vốn sợ cậu, vội vàng quay lưng chạy biến . Trần Dược mau chóng đuổi theo, sau khi tóm được bé rồi hỏi khẽ, "Em chạy cái gì hả?"
      Đô Đô bị giữ lại đứng yên ở đó dám quay lại, bé cúi thấp đầu biết suy nghĩ gì. Trần Dược định gì tiếp Đô Đô quay lại chủ động bỏ bức thư vào tay Trần Dược, "Em biết gì, biết gì hết cả."

      Trần Dược cầm lấy lá thứ, cậu cười rồi cúi người xuống sát Đô Đô, "Lần sau phải từ chối ngay lập tức cho , nghe ?"

      "Vâng, em biết rồi."

      Lúc này, Trần Dược mới thấy bé chúm chím môi rồi lè lưỡi ra vẻ biết lỗi, trông đáng quá thấy tim mình bỗng chốc nhảy nhót tưng bừng trong lồng ngực, cậu bảo, "Em nhắm mắt lại ."

      "Nhưng.."

      "Mau lên."

      "Vâng." Đô Đô tưởng Trần Dược định cho mon quà gì đó nên ngoan ngoãn nghe lời, nhưng vừa nhắm mắt lại thấy có gì đó ấm nóng chạm vào môi mình rồi ngay sau đó nhanh chóng rời , bé vội mở to mắt ra mơ màng nhìn Trần Dược, cậu bé cười ha hả rồi khẽ bảo, "Mình về ."

      "..."

      Trần Dược tỏ vẻ bình thản như khiến Đô Đô càng bối rối, cũng hiểu vừa có chuyện gì xảy ra với mình.

      ***

      Đô Đô lên lớp sáu.

      Dạo này bé cảm thấy buồn và tủi thân vì Trần Dược để ý tới mình như trước, cũng tới trường đón về nhà nữa, trong khi bé chẳng hiểu lý do vì sao.

      Chiến tranh lạnh kéo dài tuần, cuối cùng Đô Đô là người chủ động tìm tới nhà tìm Trần Dược. Trần Dược vẫn chưa tan học, Cốc Tử ở nhà xem tivi, thấy Đô Đô tới bèn kéo bé lại gần hỏi han thân mật, "Đô Đô, sao dạo này thấy cháu tới chơi, hôm nay ở đây ăn cơm nhé?"

      " ơi! Trần Dược đâu rồi ạ?"

      " Dược Dược chưa học về cháu ạ." Cốc Tử cười lém lỉnh, rất muốn biết quan hệ của hai đứa dạo này ra sao, nhưng chuyện này thể ràng ra được, dù thực lòng quý Đô Đô vô cùng nhưng cũng muốn bọn trẻ nhau quá sớm, Đô Đô vẫn còn quá .

      Đô Đôn vâng tiếng rồi đón lấy cốc nước hoa quả từ tay Cốc Tử, bé cảm ơn Cốc Tử rồi cùng ngồi xem tivi. Lát sau Trần Dược về, thấy Đô Đô ngồi cạnh mẹ mặt lạnh tanh nhìn qua lượt rồi bảo mẹ, "Mẹ, con về phòng đây."

      Đô Đô như chực khóc tới nơi nhưng rồi cũng trấn tĩnh lại được, xin phép Cốc Tử rồi theo Trần Dược vào phòng. bé ngồi khép nép ở mép giường Trần Dược, với tay ôm lấy cái gối ở đầu giường, Trần Dược ngồi vào bàn học mở sách vở ra bắt đầu làm bài tập, coi như Đô Đô có mặt ở đó. Từ đầu chí cuối, cậu cố tình hề để ý tới bé dù chỉ chút, Đô Đô ngồi mãi như vậy vừa tủi thân vừa chán bèn ôm gối ra ngồi cạnh Trần Dược, nghiêng đầu nhìn cậu.

      Con tới tầm tuổi này cũng bắt đầu biết thương biết nhớ, cũng có chính kiến về xấu đẹp rồi. Trần Dược làm bài tập, dáng vẻ trông rất chăm chú, lại rất bảnh trai, đầu cậu hơi cúi xuống, bàn tay nắm hờ lấy cây bút bi màu đen lướt qua cuốn vở trông rất cuốn hút, cậu giải quyết cách nhanh chóng mấy câu hỏi trông có vẻ rất phức tạp, Đô Đô thấy được hết những điều đó càng thêm phần ngưỡng mộ. Nhưng ngồi như vậy được lúc Trần Dược thấy thoải mái vì cứ có người ngồi nhìn mình chằm chằm đẩy bé ra, "Đừng có nhìn nữa."
      "Tại sao vậy?" Đô Đô hiểu.

      "Vì thích cho em nhìn."

      "Nhưng tại sao mới được chứ?"

      "Chẳng tại sao cả." Trần Dược hét lên tiếng rồi quay trở lại tiếp tục làm bài tập, thế nhưng thực ra tâm trí của cậu bị Đô Đô mê hoặc rồi, chẳng thể tập trung làm bài được nữa.

      Đô Đô kéo ghế xích lại gần bên cậu, tựa đầu mình lên vai cậu rồi cất giọng nũng nịu, "Sao tự nhiên lại để ý tới em, tại sao hả ?"

      " ra , thích để ý tới em." Dược Dược đỏ mặt, cậu đưa tay đẩy đầy bé ra khỏi vai mình nhưng lại dám mạnh tay quá.

      "Ờ.." Đô Đô nhìn cậu, "Vậy em về đây, sau này tới tìm nữa, xì."

      "Em dám à?" Mỗi lần câu này cậu đều tỏ ra rất hung hãn khiến dù có bực mình mấy cũng đành phải nén lại. Đô Đô đứng ở đó xong, bước cũng xong, Trần Dược nhìn điệu bộ lúng túng đó phì cười, sau đó nghiêm mặt lại, cậu đưa tay kéo bé lại gần rồi áp tay mình lên má bé, "Cho leo cây thú vị lắm hả?"

      "Ơ.." Đô Đô ngớ người ra.

      Giọng cậu trầm xuống, "Làm phí công chuẩn bị quà cho em, giờ dỗi rồi, đưa cho em nữa."

      Đô Đô chợt nhớ ra mấy hôm trước là sinh nhật mình, Trần Dược dặn đúng bảy giờ ra ngoài để cậu tặng quà cho , nhưng hôm đó bạn bè lại rủ liên hoan nên quên mất, thảo nào cậu giận lâu đến vậy.

      Trần Dược thấy nhớ ra mọi chuyện hỏi, "Em nhớ ra rồi chứ?"

      "Em xin lỗi... em sai rồi." Đô Đô ôm lấy cánh tay cậu, thái độ rất thành khẩn, xin lỗi cậu nhiều lần xong bé lại phụng phịu, ", đưa quà cho em ."
      "Thôi để năm sau đưa. Năm sau mà em còn thế nữa bao giờ chuẩn bị quà cho em nữa đâu."

      "Đừng thế mà, năm nay cũng tặng cho em ." Đô Đô phụng phịu, xong lại ngồi xuống ghế nhất định chịu , Trần Dược cũng mủi lòng, cậu kéo ngăn bàn lấy ra chiếc hộp bỏ vào tay Đô Đô. Nghĩ sao sau đó rất nhanh cậu lại bỏ vào trong cặp bé rồi dặn, "Thôi, em về rồi hãy mở ra."

      "Vậy em về đây."

      Trần Dược khẽ nheo mắt lại ranh mãnh, "Nhận được quà rồi là về ngay hả?"

      "Vâng, thế còn chuyện gì nữa ạ?"

      Dược Dược kéo bé vào lòng mình, "Em cứ ngồi đó, đừng động đậy, cũng đừng gì cả." Cậu để bé ngồi trong lòng mình như vậy rồi tiếp tục làm bài tập về nhà, hơi thở ấm áp đều đều phả vào gáy bé.

      Mãi lúc lâu Đô Đô mới do dự cất lời, "Sao em thấy hai quả tim đập nhanh thế nhỉ?"

      "Vì trái tim là của ." Dược Dược vẫn cúi đầu làm bài tập cho xong rồi mới ngẩng lên, hai tay ôm vào eo chặt, cậu khẽ thầm bên tai , "Em nhớ lần sau phải nghe lời , biết ? Nếu ... thèm chơi với em nữa."

      Lúc ấy cửa phòng đột nhiên bật mở, Trần Kiều đứng ở cửa từ lúc nào, thấy cảnh tượng đó khỏi khẽ thốt lên kinh ngạc, bọn trẻ bây giờ chẳng biết ý tứ gì cả. húng hắng ho lên vài tiếng, Dược Dược quay lại nhìn thấy ba nháy mắt rất tự nhiên rồi trấn tĩnh bảo, "Ba, nếu ba là người lịch xin ba vui lòng đóng cửa lại."

      Trần Kiều trợn tròn mắt nhìn con được lời nào, đó có là con trai vậy?


      ***

      năm sau, Trần Dược vào cấp ba, học trong trường chuyên và là đối tượng được hưởng chế độ đào tạo đặc biệt, ngày nào cũng phải làm rất nhiều các thể loại bài tập, thế nên thời gian riêng tư để vui chơi của cậu thực rất ít, bản thân cậu cũng luôn cố gắng học hành chăm chỉ. Giờ Đô Đô vẫn còn nên cậu biết mình còn nhiều cơ hội, thỉnh thoảng có thời gian cậu lại cùng Đô Đô dẫn em trai em của cả hai nhà ra ngoài chơi. Tốt nghiệp cấp ba, Dược Dược thi đỗ vào trường đại học danh tiếng tốt nhất ở phía Bắc. Ngày nhận thông báo nhập học, Đô Đô cũng vui mừng thay cậu, Dược Dược nắm tay dạo phố, mời bé ăn uống. Cả mùa hè, tuy rằng thường xuyên dẫn các em ở hai bên nhà ra ngoài chơi, nhưng lần này cậu quyết mang theo mấy đứa chuyên gia làm kì đà cản mũi kia nữa.
      Ngày Trần Dược phải học xa, Đô Đô khóc như mưa ở sân bay, cũng biết tại sao mình khóc nhiều như thế, chỉ là muốn cậu . Sắp tới giờ lên máy bay, Dược Dược cúi đầu lau nước mắt cho dỗ dành, "Ngoan nhé, đừng khóc nữa, tới kì nghỉ về thăm em, bình thường chúng mình vẫn có thể chat có webcam hoặc qua điện thoại nữa mà."

      "Vâng..." Đô Đô vẫn mếu máo, đưa hai tay ra ôm cậu phụng phịu, " phải nhớ đấy nhé."

      "Ừ."

      Mấy người lớn ý tứ đứng ở xa nhìn hai đứa trẻ, Cốc Tử vừa cười vừa lên tiếng, "Bông hoa này nở sớm !"

      "Ừ." Tiếu Tiếu cười đáp, biết con mình là đứa trẻ giàu tình cảm và rất chu đáo.


      ***

      về về tuy rằng rất tốn thời gian nhưng suốt trong bốn năm đại học, kỳ học nào Trần Dược cũng cố gắng về thăm nhà lần, rồi nhân thể đưa Đô Đô chơi. Có lần Cốc Tử 'dằn mặt' con, "Dược Dược, con được làm chuyện gì bậy bạ đó! Tuy ba mẹ đều phản đối nhưng cấm để ảnh hưởng tới chuyện học hành của con bé đâu, nghe chưa?"

      Dược Dược nghe mẹ nhắc thế chỉ cười tủm tỉm, "Mẹ, mẹ phải tin con chứ, con chẳng gì cả...hoặc ấy chẳng biết gì cả."

      "Ờ... mà xa xôi như vậy, mỗi lần con về về thế này có mệt lắm ? Ai bảo con lại chọn trường xa như vậy, con có biết ban đầu chú Cố Triết Xuyên..."

      "Mẹ, mẹ hiểu, ấy lúc nào cũng được bao bọc nên tính tình yếu đuối, con học xa cốt là dành cho ấy thời gian để rèn luyện, như vậy ấy mới trưởng thành được. Mà chưa hẳn con là lựa chọn tốt nhất của ấy, ấy còn những lựa chọn khác nữa, thể lúc nào cũng ỷ lại vào con."

      "Ha ha... Dược Dược, con là vĩ đại, mẹ con người con như vậy."
      "Tất nhiên rồi ạ. Nếu ấy dám thay lòng đổi dạ, con nhất định cho ấy biết tay."
      "Hả?" Cốc Tử chỉ biết thốt lên như vậy với con trai mình.

      ***

      Bốn năm đại học của Trần Dược thoắt cái sắp kết thúc để cậu có thể về nhà, bỏ qua tất cả mọi đặc cách cậu có được từ thành phố này trong suốt mấy năm gây dựng vừa qua. Cậu phát thời gian bốn năm thực quá dài, cậu muốn chờ đợi thêm nữa. Chỉ có điều, lúc quay về cậu cũng phát ra thêm điều, rằng cậu thể khắc chế được Đô Đô như ngày xưa nữa, hay cách khác Đô Đô bây giờ còn là bé hồn nhiên ngày xưa hay bị cậu bắt nạt nữa, có chính kiến và suy nghĩ của riêng mình, trở nên bướng bỉnh vô cùng.

      Từ Đô Đô được Trần Dược bao bọc nên tính tình mềm yếu, nhất là những khi cậu chỉ cần quát câu, "Em dám à?" lập tức bé lại co rúm người lại, chẳng còn hồn vía đâu mà giữ lấy chính kiến của mình, chỉ biết gật đầu đồng tình với cậu.

      Nhưng giờ như vậy nữa.

      Khi Trần Dược quay về Đô Đô nghỉ hè, kỳ nghỉ cuối cùng ở cấp hai trước khi thi lên trường điểm của thành phố. Biết Trần Dược về bé rất vui, theo cha mẹ ra ngoài dùng bữa cùng gai đình Trần Dược rồi về nhà học bài.

      Trần Dược trong lòng có rất nhiều điều muốn tâm với , chỉ là trước mặt người lớn

      [​IMG]

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :