1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Anh chỉ cần em - Thẩm Dạ Diễm (Chương 6)

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 14 :Kết quả

      Khi khói lửa thành phố làm tất cả sụp đổ
      Người ôm chặt lấy em phải là .
      Chấm dứt phải là kết quả muốn

      (Trương Học Hữu)

      Liêu Duy Tín tay cầm đồ ăn sáng, lần theo địa chỉ giấy, từ từ bước lên lầu. Khu chung cư này cũ nát lắm rồi, nghe sắp tới phải chuyển chồ khác. Hành lang tối tăm, ống sưởi nhiệt to kềnh dùng để chia nhiệt cho từng nhà nhe nanh múa vuốt, vắt ngang ở phía cầu thang.

      Số tầng được đánh dấu tường đối diện cầu thang sớm nhìn thấy đâu, thay vào đó là hàng chữ đen to tướng: Làm giấy tờ! Điện thoại 13XXXXXXXX. May mà phòng trọ của Bạch Ký Minh ở tầng cao nhất, chẳng cần mất công đếm tầng làm gì.

      bà lão dắt con chó bước tới, liếc Liêu Duy Tín cái, khuôn mặt nghi ngờ cần che giấu thậm chí có chút cảnh giác - mặc người bộ âu phục phẳng phiu, hoàn toàn tương phản với chỗ này.

      Liêu Duy Tín mỉm cười nghiêng người nhường bà lão trước, cố hết sức chạm vào con chó Pug xíu, sau đó ngẩng đầu nhìn số phòng, đứng sang bên trái cửa phòng.

      Cửa chống trộm màu đồng xám, màu câu đối dán hai bên cửa nhòe nhoẹt. Chữ “Phúc” ngược cũng chỉ còn nửa dưới, nửa bị vô số tờ rơi màu trắng hoặc đỏ che kín. tìm thấy chuông cửa hay mắt thần nào, Liêu Duy Tín do dự chút, dùng tay gõ cửa.

      Hai phút sau, bên trong vọng ra giọng của Bạch Ký Minh: “Ai thế?”. Gần như cùng lúc, cánh cửa mở ra. Liêu Duy Tín lên tiếng, nhầm chút nào, nhìn thấy vẻ kinh ngạc mà Bạch Ký Minh kịp che giấu.

      Nhưng chỉ thoáng chốc, Bạch Ký Minh lạnh lùng trở lại. Liêu Duy Tín đợi cậu từ chối, trước: “Ký Minh, tôi đem bữa sáng tới, cậu ăn trước được ?”.

      “Giám đốc Liêu khách sáo quá, có điều là tôi thấy cần thiết”, giọng của Bạch Ký Minh lạnh như băng.

      Liêu Duy Tín thở dài, sớm biết dễ dàng như vậy: “Chúng ta vào nhà trước được ?”. khẽ quay đầu liếc về phía bà lão dắt con chó Pug đứng đầu cầu thang nhìn họ chằm chằm.

      Bạch Ký Minh nhìn theo ánh mắt của , khuôn mặt lập tức giãn ra, nở nụ cười: “Bà Tôn dắt chó dạo đấy ạ?”.

      “Đúng rồi, cậu vẫn chưa làm sao?” Ánh mắt nghi hoặc của bà đảo qua đảo lại giữa hai người, “ đây là...”.

      “À.” Bạch Ký Minh vẫn cười, định là đồng nghiệp, nhưng Liêu Duy Tín ăn mặc thế này, chẳng có chút nào giống thầy giáo cả; định là bạn học cũ, nhưng ràng Liêu Duy Tín lớn hơn cậu nhiều, ngập ngừng chút, buột miệng : “ này là bạn cháu, mang bữa sáng đến cho cháu”, rồi khẽ nghiêng người, Liêu Duy Tín nhân tiện vào nhà luôn.

      Bà lão giờ mới thoải mái: “A, bạn cậu hả, tốt lắm tốt lắm”.

      “Bà xuống cầu thang từ từ thôi nhé, cháu vào phòng ăn sáng đây.”

      “Vào ăn , bữa sáng phải ăn, ăn ảnh hưởng sức khỏe lắm.” Bà lão run rẩy cuối cùng cũng xuống.

      Bạch Ký Minh nhàng đóng cửa lại, thở dài quay người thấy Liêu Duy Tín đứng ở thềm cửa quan sát lượt căn phòng của mình.

      ra cũng chẳng có gì đáng để quan sát cả, rộng ba mươi mét vuông, nhìn qua thấy hết. có tủ lạnh, ti vi, máy tính, ngay cả điện thoại cũng . chiếc giường đôi, cái tủ quần áo, chồ nấu nướng, bồn vệ sinh, đơn giản chẳng giống nơi ở của người đại.

      Liêu Duy Tín kìm được chau mày, chỉ nghe Bạch Ký Minh ở phía sau : “Giám đốc Liêu, mời đem đồ ăn của rời khỏi chỗ này, tôi còn phải làm, có thời gian chuyện với ”.

      Liêu Duy Tín đặt đồ ăn xuống chiếc bàn gần cửa, rồi nhìn Bạch Ký Minh. Hình như cậu vừa tắm xong, tóc vẫn hơi ướt, có thể đêm qua ngủ được ngon, đôi mắt u ám, lộ ra khuôn mặt mệt mỏi.

      “Tóc cậu sấy khô, rất dễ bị cảm đó.” Liêu Duy Tín bất giác tiến lên vài bước, định chạm vào mái tóc mềm mại của cậu. Bạch Ký Minh lùi bước, sầm mặt : “ định làm gì?”.

      Liêu Duy Tín thu tay về, cười khổ cái: “Ký Minh, chúng ta phải là kẻ địch, tôi chỉ muốn... quan tâm cậu chăm sóc cậu”.

      “Quan tâm tôi?” Bạch Ký Minh giễu cợt: “ nên quan tâm tới xem mặt tối qua mới đúng”. Dứt lời cậu liền hối hận, quay đầu sang chồ khác, cắn môi thèm nữa.

      “Xem mặt? Xem mặt gì cơ?” Liêu Duy Tín sững người, nghĩ ngợi chút rồi : “Cậu trách tôi hôm qua đưa cậu về sao? Tôi vừa có hợp đồng rất quan trọng, tôi...”.

      “Giám đốc Liêu.” Bạch Ký Minh cắt ngang lời , “Tôi có hứng thú với chuyện đó, tôi chỉ muốn xin , đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa. muốn chơi đùa, xin hãy tìm người khác, đừng đến tìm tôi”.

      “Ký Minh, khoan hãy những lời đó được ? Cậu sắp muộn giờ làm rồi, mau ăn xong bữa sáng , tôi đưa cậu đến nhà thi đấu trung tâm.” Giọng Liêu Duy Tín vẫn trầm ấm bình tĩnh, âu yếm nhìn Bạch Ký Minh, giống như nhìn đứa nhóc bướng bỉnh.

      Ảnh mắt đó làm Bạch Ký Minh điên tiết: “Liêu Duy Tín, tôi cho biết, đừng tốn công vô ích nữa, cũng đừng lãng phí thời gian và tiền bạc nữa, Bạch Ký Minh tôi vĩnh viễn, vĩnh viễn ở bên . Tôi cần quan tâm chăm sóc của , , hơn hai mươi năm nay tôi vẫn sống rất tốt. Sai lầm lớn nhất cuộc đời tôi chính là quen biết !”.

      Bạch Ký Minh bước ra mở cửa, với Liêu Duy Tín: “Bây giờ, mời về cho. Hy vọng sau này xuất trước mắt tôi nữa!”.

      Liêu Duy Tín nghĩ Bạch Ký Minh dễ dàng tiếp nhận, nhưng cũng ngờ cậu lại phản ứng quyết liệt đến mức này. Đặc biệt là câu “Sai lầm lớn nhất” khiến Liêu Duy Tín tưởng chừng nghẹt thở, trái tim hiểu sao đau nhói, biết có gì cũng vô nghĩa, ngược lại còn tự chuốc nhục vào người. nhìn khuôn mặt ngang ngược của Bạch Ký Minh lúc lâu, quay lưng chậm chạp xuống cầu thang.

      Cây hai bên đường sắp rụng hết lá, buổi sáng mùa thu rất lạnh, cơn gió cuốn những chiếc lá khô dưới đất, trông càng thêm vẻ tiêu điều. Liêu Duy Tín ngồi vào trong chiếc xe đồ đối diện khu chung cư, nhìn về phía cửa chung cư qua khung kính màu trà.

      Hơn mười phút sau, Bạch Ký Minh khoác túi xách bước ra. người cậu mặc áo sơ mi mỏng màu kem, áo khoác sẫm màu, thong thả bước đến trạm xe buýt. Ở đó rất đông người đứng đợi, xe vừa đến, liền tranh nhau chui lên. Bạch Ký Minh nhíu mày - cậu mãi mãi thích nghi được với những nơi đông người. Hai ba chiếc xe rời rồi, cậu mới theo dòng người lên xe.

      Liêu Duy Tín lái chiếc Mercedes-Benz chậm rãi theo sau chiếc xe buýt 232, đột nhiên cảm thấy bản thân có chút nhạt nhẽo, đành cười cái, nhấn ga vượt qua chiếc xe buýt, chạy về phía khách sạn.

      Giải đấu thử kết thúc có nghĩa là được nghỉ ngơi, tất cả nhân viên của ủy ban tổ chức Olympic đều chuyển đến làm việc tại nhà thi đấu trung tâm, tìm ra vấn đề, viết tổng kết để chuẩn bị cho Olympic năm sau. Công việc đánh máy đều do Bạch Ký Minh đảm nhiệm, tư liệu kê từng chồng cao ngất trước mặt, lúc cậu bớt được chút thời gian nhìn đồng hồ, hơn ba giờ chiều.

      Triệu Hạc Nam rón rén tiến lại phía cậu, tỏ vẻ thần bí hỏi: “Chuyện hôm trước tôi bàn với cậu có được ?”. Bạch Ký Minh ngớ người lúc lâu mới nhớ ra mấy hôm trước chị Triệu có ý giới thiệu người cho cậu.

      bé ở cạnh nhà chị, thân thế gốc gác ràng. Nhà cửa điều kiện rất tốt, bố mẹ là người có văn hóa, cậu đến gặp là biết, tính cách cũng dịu dàng ít ...”
      Bạch Ký Minh dường như nghe thấy Triệu Hạc Nam gì, những hàng chữ đen sì nhảy múa giấy tờ, khiến cậu hoa mắt chóng mặt.

      Triệu Hạc Nam vẫn lải nhải dứt: “Nhà người ta có mấy căn hộ cơ, cũng quan tâm nhà cậu điều kiện ra sao. Chỉ cần bé ưng ý, thế nào cũng được..

      Bạch Ký Minh nhìn ra bãi đậu xe vắng vẻ bên ngoài, cột xi măng to lớn cứng ngắc, trần nhà xám xịt chăng đầy ống thép và dây điện. qua những bức tường xi măng bí bách và tòa nhà đối diện, nhìn thấy khoảng trời trắng bệch.
      Phòng làm việc sau khi sửa sang tỏa ra mùi formaldehyde (*) khó chịu làm người ta ngột ngạt, Bạch Ký Minh đột nhiên cảm thấy toàn thân rã rời, trước giờ cậu sống như thế nào? Tại sao phải ngồi ở đây? Sau này ra sao? Dường như mọi thứ đều quan trọng nữa, đó, xinh đẹp hay dịu dàng, hoạt bát hay cởi mở, có liên quan gì?

      “Đằng nào cũng phải sống cả đời với ai đó.” Hồi đó cậu trả lời như vậy với Liêu Duy Tín sao?

      Bạch Ký Minh ngẩng đầu, mỉm cười với Triệu Hạc Nam: “Tối nay có được chị?”, cậu nghe giọng mình tênh, chứa bình thản có chút vô vọng và hờ hững tàn khốc, “Tối nay em rảnh”.

      Buổi tối trôi qua rất vui vẻ, Triệu Hạc Nam cùng Bạch Ký Minh, còn đến với mẹ. Địa điểm là quán KFC gần đường Bắc Hành.

      Mẹ ưng Bạch Ký Minh ngay từ cái nhìn đầu tiên, bà thấy cậu là chàng trai khiêm tốn biết điều, tướng mạo tuấn tú. Bà kéo Triệu Hạc Nam ra góc thầm ngớt.

      Hai người trẻ trò chuyện cũng rất ăn ý. rụt rè mà giả tạo, phóng khoáng mà phô trương, đôi mắt trong veo như nước. Hai người bắt đầu từ chủ đề Olympic tới bóng đá bóng rổ, các bài hát được thích, điện ảnh truyền hình, văn học cuộc sống, như thể bao giờ hết đề tài. Bữa ăn nhanh kéo dài tận tám giờ tối khi KFC đóng cửa.

      Bạch Ký Minh kiên quyết gọi taxi đưa hai mẹ con và Triệu Hạc Nam về nhà, sau đó mới quay về.

      Người mẹ vô cùng hài lòng, khen cậu hết lời. con đỏ ửng mặt, cũng gật đầu đồng ý. Triệu Hạc Nam đắc ý lắm, tiễn hai mẹ con về nhà rồi vội vàng tắm cái, cũng chẳng buồn ngó ngàng đức lang quân, ngồi xuống sô pha lập tức gọi điện cho Bạch Ký Minh: “Thế nào, Tiểu Bạch? Tôi sai, này rất ổn, bây giờ khó mà tìm được người ngây thơ như vậy lắm”.

      Bạch Ký Minh khách khí trả lời suýt nữa khiến Triệu Hạc Nam ngất xỉu: “ ấy đúng là rất tốt, chỉ e hợp với em lắm”.

      Triệu Hạc Nam tuyệt đối ngờ được Bạch Ký Minh lại thế, ngơ ngác lúc lâu mới hỏi lại: “Chỗ nào họp?”. Bên kia vang lên tiếng tút tút, hóa ra Ký Minh sớm gác máy rồi.

      Cái cậu Bạch Ký Minh này, Triệu Hạc Nam có chút bực mình, định ấn số đức lang quân trong phòng ngủ gọi : “Mười giờ rồi, em định ngủ à? Có chuyện gì mai được sao?”, Triệu Hạc Nam bất mãn đặt điện thoại xuống, bước vào phòng ngủ.

      Lúc Bạch Ký Minh từ chối ý tốt của Triệu Hạc Nam, cậu nằm giường mình. Cậu bật đèn, đôi mắt mở trừng trừng nhìn bóng tối chậm chạp bao phủ giống như chiếc miệng rộng đen ngòm nuốt chửng lấy cậu.

      Đó là tốt, Bạch Ký Minh thậm chí có thể nhớ được hàng mi cong và cặp mắt sáng như sao lúc cười. tốt như thế, là bảo bối trong lòng bố mẹ, người vợ hiền mẹ tốt. Còn cậu, an phận thủ thường, hàng ngày làm, là người chồng dịu dàng biết quan tâm, đứa con hiếu thảo với cha mẹ, ông bố ân cần điềm đạm.

      Cậu tin cậu có thể làm được, cho dù là cả đời.

      Nhưng, cậu thể làm như thế được.

      Trái tim sớm bị chiếm đóng và tình vẹn toàn của cậu làm sao xứng với trong sáng tốt bụng như vậy?

      Bạch Ký Minh chưa bao giờ căm ghét lý trí của mình như lúc này. Cậu hiểu rằng mình thể kia, cách khác, bao giờ có thể bất cứ người con nào. Cậu có thể giả vờ như có gì xảy ra, đeo tấm mặt nạ cẩn thận chu đáo, sống cuộc đời tầm thường của mình. Nhưng bỗng nhiên nghĩ lại, cậu nhận ra người đàn ông đó, mối tình nồng cháy đó, hồi ức điên cuồng mà mê đắm đó, theo sát cậu lúc nào hay, nấp tận nơi sâu nhất đáy tim, vĩnh viễn thể thoát khỏi.

      người con tốt như , xứng đáng được hưởng mối tình ngọt ngào lãng mạn nhất thế gian, có người chồng toàn tâm toàn ý thương .
      Còn mình, thể cho được.

      Bạch Ký Minh nhắm mắt lại, có thứ cảm giác dường như gọi là đơn siết chặt lấy cậu, cách nào ngăn được.

      Đúng lúc này di động vang lên. Bạch Ký Minh cầm lấy, ấn nút nghe.

      “Ký Minh.” Là Liêu Duy Tín, “Đừng cúp máy được ?”.

      Bạch Ký Minh cúp máy. Có lẽ đêm đen bất tận làm mềm lớp vỏ bọc kiên cố của cậu, cũng có thể vừa lĩnh hội vừa rồi khiến cậu khó mà tiếp tục chịu đựng mình.

      Tóm lại, Bạch Ký Minh nằm giường, để cho thanh dịu dàng trầm thấp đó vang lên bên tai: “Cậu chịu gặp tôi, vậy tôi xuất trước mắt cậu nữa. Nhưng tôi muốn chuyện với cậu, chỉ lúc thôi, được ?”, Liêu Duy Tín ngừng chút, như đợi câu trả lời của Bạch Ký Minh.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :