1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Anh chỉ cần em - Thẩm Dạ Diễm (Chương 6)

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 5:Lỡ mất

      Khi em đặt biệt ly vào bàn tay
      nghe thấy tiếng tình lặng lẽ vỡ tan
      Lệ rơi lòng bàn tay (Vương Lực Hoành)

      Mặc dù gần năm nữa mới đến Olympic Bắc Kinh, nhưng bất kỳ người Trung Quốc nào cũng phấn khởi chờ đợi ngày lễ trọng đại khiến thế giới phải chú ý đó. Có thể trong lịch sử bóng đá Trung Quốc, thành phố S có ý nghĩa rất quan trọng, tại đây lần duy nhất bóng đá nam Trung Quốc vươn ra ngoài tầm châu Á, hòa mình vào bóng đá thế giới. Vì thế, thành phố S được chọn là thành phố đăng cai môn thi bóng đá, đúng là chê vào đâu được, thậm chí có thể dự đoán được, đội tuyển bóng đá nam Trung Quốc mở màn cho Olympic bằng trận đầu tiên tại đây.

      Olympic Bắc Kinh khiến toàn thể nhân dân Trung Hoa hăng hái sục sôi, nhưng ra đăng ký và tổ chức Olympic dưới danh nghĩa của thành phố, chứ phải danh nghĩa quốc gia. Tên của năm con linh vật dễ thương ghép lại là “Bắc Kinh chào đón bạn” chứ phải là “Trung Quốc chào đón bạn”. Với tư cách là thành phố đăng cai, đương nhiên thành phố S cũng phải tích cực tham gia, do đó, công tác chuẩn bị đổ lên đầu Cục thể dục thể thao thành phố S là điều hiển nhiên. Còn trường thể thao mà Bạch Ký Minh dạy lại là đơn vị trực thuộc của Cục thể dục thể thao thành phố S, dĩ nhiên vì đất nước cậu phải cống hiến phần sức lực cho đại hội Olympic rồi.

      Về phần Liêu Duy Tín sao? Khách sạn năm sao “Carrey” của ngẫu nhiên được Cục thể dục thể thao chỉ định là khách sạn tiếp đón các vị đại biểu và vận động viên tham dự Olympic. Trách nhiệm trọng đại như thế, đương nhiên phải do đích thân Liêu Duy Tín đôn đốc.

      Bạch Ký Minh của chúng ta, chính là dưới ảnh hưởng của bối cảnh lớn lao đó, gặp lại Liêu Duy Tín, tiếp tục mối nhân duyên khó hiểu của hai người.

      Sau khi Bạch Ký Minh biến mất, Liêu Duy Tín hề huy động sức người sức của để tìm kiếm, nông nổi đến mức đó. Liêu Duy Tín vẫn là Liêu Duy Tín, có niềm kiêu hãnh của , mặc dù quả là có chút thất vọng và nuối tiếc. Nhưng nam tử hán đại trượng phu, cầm lên được cũng buông xuống được, lúc đầu tháng, hơn nữa đối phương cắt đứt cách triệt để như thế, nếu còn cố níu kéo bám theo đến cùng, vậy chẳng phải quá mất phong độ hay sao.

      Liêu Duy Tín còn có rất nhiều việc phải làm. Năm sau tổ chức Olympic rồi, để công tác tổ chức được diễn ra tốt đẹp, chính phủ quyết định trong năm nay khởi động nhà thi đấu Olympic tại số thành phố đăng cai, sau đó tiến hành giải đấu thử mang tên “Vận may Bắc Kinh”. Diễn thử tất cả những quy trình thi đấu diễn tập lượt, bao gồm cả công tác tiếp đãi quan khách tại khách sạn. Sau đó tổng kết bài học kinh nghiệm, để chuẩn bị cho thế vận hội chính thức năm sau.

      Liêu Duy Tín bận đủ mọi việc, nào là ký hợp đồng với chính phủ, trả lời phỏng vấn của ký giả để biểu thị quyết tâm, mở hội nghị các cấp, toàn lực hỗ trợ cổ vũ các giải đấu thử, đích thân giám sát đội ngũ tiếp tân, nâng cao ý thức phục vụ và trình độ phục vụ của nhân viên…

      Trước khi nhìn thấy Bạch Ký Minh, Liêu Duy Tín ngồi giữa đám đông nghe người của Bộ Y tế tiến hành huấn luyện về các vấn đề an toàn thực phẩm. Phòng đa năng với sức chứa hơn nghìn người đầy ắp. Đại bộ phận là tình nguyện viên được chọn ra từ các trường đại học cao đẳng, trường thể thao của thành phố, còn có số nhân viên phục vụ của khách sạn Carrey.

      Người của Bộ Y tế cực kỳ nhanh, lượng lại rất , khô khan buồn tẻ, làm cho ai nấy đều buồn ngủ. mấy lần Liêu Duy Tín muốn đứng dậy chuồn thẳng, phải cố lắm mới chịu tiếp được. chỉ cần ngồi đây, nghe hay cũng được, chủ yếu là phải bảy tỏ tôn trọng. Cho nhân viên của biết, cũng để cho quan khách chính phủ của thành phố S thấy.

      Khó khăn lắm mới chờ được đến lúc người kia hết, hội nghị tạm nghỉ mười lăm phút, mọi người vỗ tay ủng hộ nhiệt liệt, lúc này Liêu Duy Tín mới thở phào. vừa đứng dậy người đàn ông trung niên thấp béo bước đến trước mặt, với : “Tổng giám đốc Liêu, xin được giới thiệu với người”.
      Người đàn ông này là Vụ trưởng Đường Lâm, người chịu trách nhiệm tiếp đãi các đoàn tham dự Olympic lần này, cũng là quan chức chính phủ trực tiếp liên hệ với khách sạn của , Liêu Duy Tín gật đầu : “Được”, rồi theo ông ta.

      Vừa ra đến đại sảnh, Liêu Duy Tín lập tức nhìn thấy Bạch Ký Minh. Vẫn áo sơ mi nhạt màu, quần âu sẫm màu, tay cầm cuộn giấy đánh máy, đứng im lặng trong góc. Trái tim Liêu Duy Tín đánh “ầm” tiếng khiến lồng ngực đau xé, cảm giác đau đớn này vừa xa lạ lại vừa mãnh liệt, thế nên Liêu Duy Tín có chút bất ngờ kịp phòng ngự, nhưng Đường Lâm để cho có thời gian từ từ lĩnh hội cơn đau này, ông kéo Bạch Ký Minh đến, giới thiệu với : “Đây là Bạch Ký Minh, giáo viên dạy môn Toán trường thể thao, tại là người dưới quyền tôi, phụ trách công tác tiếp đón tại khách sạn Carrey. Cậu ta khá lắm, trung thực thẳng thắn, rất có năng lực”.

      Rồi chỉ vào Liêu Duy Tín, giới thiệu với Bạch Ký Minh: “Vị này là tổng giám đốc Liêu”.

      Bạch Ký Minh ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt của Liêu Duy Tín, ánh mắt ràng tràn ngập kinh ngạc. Khoảnh khắc ấy, tâm trạng Liêu Duy Tín đột nhiên cực tốt.
      Chỉ tiếc là, cảm giác tốt đẹp đó chẳng kéo dài được bao lâu. Trong chớp mắt Bạch Ký Minh quay về trạng thái bình thản, cậu đưa tay ra, : “Xin chào, tôi là Bạch Ký Minh”.

      Vẫn là giọng chậm rãi nhàng, mang theo chút trầm ấm. Liêu Duy Tín nhìn nụ cười thận trọng xa lạ khuôn mặt cậu, cảm thấy rất chướng mắt.
      Con người này, nửa tháng trước còn rên rỉ cầu hoan giường , nửa tháng sau lại có thể giả vờ như ai biết ai.

      Được, cậu giỏi lắm.

      Liêu Duy Tín nắm lấy bàn tay cậu, : “Xin chào, tôi là Liêu Duy Tín”.

      Đường Lâm để ý đến cơn sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người, quay sang với Bạch Ký Minh: “Ký Minh, cậu còn phải lên phát biểu, mau chuẩn bị ”. Bạch Ký Minh lập tức cúi mình: “Vậy tôi trước đây”, xong quay người mất.

      Liêu Duy Tín vâng vâng dạ dạ đối phó với Đường Lâm, thực chất trái tim bay vào phòng đa năng rồi, mãi mới nghe thấy Đường Lâm : “Chúng ta cũng vào ”. liền lập tức giơ tay mời ông trước, rồi cùng bước vào.

      Mười lăm phút tạm nghỉ kết thúc, căn phòng dần yên tĩnh trở lại, giọng trong trẻo của Bạch Ký Minh truyền qua micro, vang vọng cả căn phòng: “Chào mọi người, tôi là Bạch Ký Minh, giáo viên trường cao đẳng thể dục thể thao, hôm nay xin được phép trình bày vấn đề liên quan đến tiếp đón các đoàn đại biểu tham gia Olympic sắp tới. Bài phát biểu của tôi kéo dài khoảng hai tiếng đồng hồ”.
      m lượng vừa phải, quá nhanh cũng quá chậm, dù sao Bạch Ký Minh cũng làm thầy giáo được ba năm, phong thái trước đám đông đường hoàng tự nhiên, người của Bộ Y tế lúc nãy khó mà so bì được. Giọng cậu trầm tĩnh, ánh mắt từ từ nhìn khắp hội trường, ngay cả biểu cảm của người ngồi trong góc khuất nhất cậu cũng nắm bắt được.

      “Tôi biết, sau mấy ngày tập huấn liên tục, mọi người đều mệt rồi, vì thế trước tiên tôi chuẩn bị đoạn phim , để mọi người thư giãn chút.”

      Bạch Ký Minh di chuột máy tính xách tay, lập tức giai điệu quen thuộc vang lên khắp phòng đa năng: “… khi ngọn đuốc Olympic lần đầu tiên được châm lửa, hy vọng theo sau bước chân chúng ta, khi đích đến còn xa vời vợi, linh hồn chúng ta hòa nhập… (*)”, màn hình là đoạn tuyên bố của cựu chủ tịch Uỷ ban Olympic quốc tế Juan Antonio Samaranch: “Trung Quốc, Bắc Kinh”. Sau giây phút huy hoàng đó là những khuôn mặt hoan hỉ reo vang của người dân cả nước, tiếp đấy là khung cảnh tráng lệ của các kỳ Olympic trước, reo hò có, hạnh phúc có, nước mắt có, kích động có, và cả đau thương cũng có. “… để chắp cánh cho ước mơ, bạn và tôi phải dũng cảm đương đầu thử thách. Để khoảnh khắc này ghi dấu cuộc đời, để năm tháng mãi mãi quên…” Cho dù bài hát đó mọi người nghe vô số lần, cảnh tượng này chiếu chiếu lại ti vi, nhưng chưa có lúc nào rung động vào lòng người đến như vậy. Ngay cả Liêu Duy Tín cũng bất giác ngồi thẳng dậy, chăm chú xem từng khung cảnh màn hình.

      “Tôi tin rằng, các vị ngồi đây đều cảm thấy xúc động. Những trận đấu tuyệt vời đó, những khoảnh khắc huy hoàng đó, được diễn ra ngay tại đây, tại Bắc Kinh, tại Trung Quốc. Và chúng ta, với tư cách là tình nguyện viên của thế vận hội, chúng ta đích thân trải qua cột mốc lịch sử này, tận mắt chứng kiến những giây phút chấn động lòng người, trực tiếp tham gia vào thế vận hội thể thao lớn nhất thế giới. Chúng ta tập trung tại đây, đều vì mục đích, đó chính là cống hiến phần sức lực cho Olympic Bắc Kinh, để cho thế vận hội lần này được thành công tốt đẹp, đem khẩu hiệu ‘Chung thế giới, chung giấc mơ’ đến mọi miền thế giới. Các vị ngồi đây đều là những gương mặt ưu tú nhất qua bao vòng tuyển chọn. Bắt đầu từ bây giờ, nhất cử nhất động của các bạn, chỉ thể con người bạn, chỉ đại diện cho trường học của bạn, mà còn đại diện cho toàn thể Đoàn tình nguyện chúng ta, đại diện cho thành phố S, đại diện cho dân tộc Trung Hoa.”

      Chỉ bằng đoạn phim quan trọng, vài câu ngắn ngủi, mọi người tập trung toàn bộ chú ý vào phần tập huấn, nỗi chán nản sốt ruột khi nãy được quét sạch. Từ ý nghĩa tham gia cho đến nhiệm vụ tiếp đón, từ cử chỉ ứng xử cho đến quá trình tiếp đón, Bạch Ký Minh giống như nhà chỉ huy xuất sắc, cậu làm mọi người bình tĩnh lại khi họ kích động, cậu làm tất cả hưng phấn khi họ cảm thấy uể oải.

      Bạch Ký Minh như thế này, là điều Liêu Duy Tín chưa từng biết đến, từng cử động của cậu đều tỏa ra ánh hào quang của tự tin. Cậu là đạo diễn xuất sắc nhất, hội trường hơn nghìn người này đều là diễn viên của cậu, vô tình tuân theo mỗi bước của cậu. Lúc phấn khởi, lúc trầm tư, lúc cười vang, lúc đau buồn, lúc cảm khái.

      Liêu Duy Tín ngắm nhìn con người Bạch Ký Minh đó, tao nhã ung dung, rực rỡ chói lóa, khóe miệng dường như hơi mỉm cười, đôi mắt sáng như sao. Từng cử động, từng biểu cảm của cậu đều thu hút ánh mắt Liêu Duy Tín, đến lúc giật mình tỉnh lại mới hay mê muội trong đó rồi. Liêu Duy Tín căn bản chẳng nghe được Bạch Ký Minh gì, mà những thứ đó đối với cũng quan trọng. Chỉ có con người ở trước mắt, tươi tắn, sinh động, phức tạp chiếm trọn trái tim , khiến khó có thể thoát ra được cám dỗ này.
      Chỉ đến khi tràng vỗ tay nồng nhiệt vang lên, Liêu Duy Tín mới tỉnh táo lại, Bạch Ký Minh cúi người, cầm lấy giấy tờ rời khỏi sân khấu. Cậu quay về chỗ ngồi, mà hỏi khẽ nhân viên phục vụ bên cạnh câu, rồi bước ra ngoài.
      Liêu Duy Tín chút do dự, lập tức đứng lên ra, đuổi theo đến phòng vệ sinh.

      Bạch Ký Minh rửa tay, giấy tờ đặt bên. Liêu Duy Tín dừng bước, Bạch Ký Minh ngẩng đầu, ánh mắt hai người chạm nhau tấm gương.

      ai gì, xa cách trong ánh mắt Bạch Ký Minh khiến những lời muốn của Liêu Duy Tín toàn bộ biến mất chút dấu vết.

      Bạch Ký Minh quay người, đối diện với Liêu Duy Tín.

      Bầu khí khác thường mơ hồ lan tỏa, giống như màn sương mù dày đặc cách nào xé toạc, khiến Liêu Duy Tín khó thở, lúc sau mới thốt ra câu: “Bài phát biểu của cậu rất tuyệt”.

      “Cảm ơn.” Bạch Ký Minh mỉm cười, biểu cảm khách khí kính cẩn, Liêu Duy Tín đương nhiên hiểu thái độ đó, cậu : “Nếu có việc gì tôi xin phép trước”.

      Trái tim Liêu Duy Tín như bị từng lớp dây thép cuốn quanh, càng vùng vẫy càng chặt hơn, máu rỉ ra từng chút . tự cười khổ, ra có người mà Liêu Duy Tín này thể có được. thở dài, : “Tạm biệt”.

      Bạch Ký Minh vẫn cười điềm đạm: “Tạm biệt giám đốc Liêu”.

      Liêu Duy Tín động đậy, nhìn Bạch Ký Minh từ từ bước về phía mình, càng lúc càng gần, càng lúc càng gần.

      Sau đó…

      Lướt qua nhau.

      Liêu Duy Tín đứng ở đó, nhắm chặt mắt lại.

      * * *

      (*) Lời ca trong bài hát “Ước mơ xa hơn”, là trong những ca khúc của Olympic Bắc Kinh năm 2008 do ca sĩ Uông Chính Chính thể .

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 6:Rất muốn em

      Rất muốn em
      giày vò kiềm chế nổi
      Có thể nào xin em đừng
      Đừng chọn cách lẩn tránh
      chỉ muốn em
      rất muốn em
      Lẽ nào chỉ có thể mường tượng khuôn mặt em
      Trong màn sương mịt mù.
      Rất muốn em (Trương Tín Triết)

      Liêu Duy Tín quay trở lại hội nghị, Đường Lâm đón sẵn trước mặt, cười : “Giám đốc Liêu, tối nay được có việc khác đâu đấy. Tôi đặt tiệc rồi, đoàn tiếp đón của Cục thể thao và người của Carrey giao lưu chút. Từ bây giờ cho đến khi Olympic năm sau kết thúc, chúng ta còn phải hợp tác vui vẻ”.

      Liêu Duy Tín cười khách sáo: “Mọi người đến Carrey, đương nhiên phải là tôi mời khách mới phải, sao có thể để ngài Đường tốn kém được”. Đường Lâm xua tay: “ được được, lần này thế nào cũng phải để tôi mời, lần sau , lần sau đến lượt mời”. đợi Liêu Duy Tín trả lời, ông quay người gọi Bạch Ký Minh: “Tiểu Bạch, cậu cùng . Về sau hai bên còn hợp tác lâu dài, nhân cơ hội này mọi người làm quen lẫn nhau”.

      Bạch Ký Minh hơi sững người, sau đó mau chóng mỉm cười gật đầu.

      Từ lúc hai người gặp lại nhau, rồi mọi người ngồi xuống tán gẫu, đến lúc lên xe đến nhà hàng, cuối cùng là quây quần bên bàn ăn, Bạch Ký Minh như thể lần đầu tiên được gặp tổng giám đốc Liêu của khách sạn năm sao lớn nhất thành phố S. Bất luận lời , cử chỉ điệu bộ đều hết sức tự nhiên.

      Nếu như cậu có chút ý định né tránh, tâm trạng của Liêu Duy Tín đến nỗi tệ như nay. Con người này xóa sạch khoảng thời gian tháng kia, lưu lại chút ấn tượng nào. Sao lại có người như vậy, rốt cuộc là cậu diễn kịch quá giỏi, hay là quá đỗi vô tình?

      Như thể chưa từng có gì xảy ra, về việc này Liêu Duy Tín làm nổi. mất tự chủ, cứ nghĩ mãi về Bạch Ký Minh, còn phong thái vui vẻ thường ngày, đối với việc Đường Lâm chờ các vị quan khách khác cũng chỉ cười trừ cho qua. Có lúc Liêu Duy Tín vô tình ngẩng đầu lên, ngẫu nhiên nhìn thấy Bạch Ký Minh quay mặt lại, ánh mắt hai người giao nhau, lòng chợt rúng động.

      Thức ăn gọi xong, phía Liêu Duy Tín có mấy vị giám đốc hành chính của Carrey, bên Đường Lâm có Bạch Ký Minh cộng thêm vài thầy khác, tổng cộng bảy, tám người. Ban đầu mọi người đều mấy tự nhiên, nhưng đều là người có nhiều kinh nghiệm ở bên ngoài, lại có ý muốn làm quen, cộng thêm vài cốc rượu, khí bàn tiệc dần trở nên thân thiện.

      Cửa đột nhiên mở, Đỗ Tử Thành bước vào, mỉm cười nhìn mọi người bên bàn: “ ngại quá ngại quá, có chút chuyện nên tôi đến muộn”. Mọi người vội vàng đứng dậy, Đỗ Tử Thành là phó tổng giám đốc của Carrey, chuyên phụ trách liên lạc với người của Cục thể thao, rất nhiều người ở đây ta đều quen. Lúc nhìn thấy Bạch Ký Minh, ta sững sờ kêu lên: “Bạch Ký Minh”. Sau đó quay sang nhìn Liêu Duy Tín.

      Ánh mắt ba người chạm nhau giữa trung, còn chưa hiểu ánh mắt đối phương giấu điều gì Đường Lâm ngồi bên rất to: “Tiểu Bạch, cậu quen giám đốc Đỗ à?”.

      Bạch Ký Minh khẽ gật đầu: “Vâng, chúng tôi là bạn học thời đại học”. Đường Lâm cười lớn: “Vậy càng hay, Tiểu Bạch, qua đây, ngồi cạnh giám đốc Đỗ”.
      Liêu Duy Tín nhìn Bạch Ký Minh mỉm cười ngồi xuống, Đỗ Tử Thành hạ giọng hỏi mấy câu, hình như có đưa mắt nhìn cái. Bạch Ký Minh ngẩng đầu, khẽ trả lời câu, sau đó khuôn mặt Đỗ Tử Thành liền lộ vẻ thoải mái.
      Tiếng chạm cốc, trò chuyện, cười đùa thi nhau vang lên, Liêu Duy Tín chỉ chăm chú nhìn con người đó. Bạch Ký Minh vẫn bình thản, thấp giọng chuyện với Đỗ Tử Thành. Đỗ Tử Thành là diễn viên hài bẩm sinh, chỉ mấy câu làm người khác cười nghiêng ngả. Bạch Ký Minh rất vui, lúc lại giơ tay che mắt che miệng cố nhịn cười.

      Bạch Ký Minh lúc nào cũng thế, cho dù vui vẻ cỡ nào, cậu cũng bao giờ bật cười sảng khoái. Hai người cuộn tròn sô pha xem phim hài, Bạch Ký Minh thường dựa vào vai Liêu Duy Tín, cười đến co người thành đống, nhưng chẳng nghe thấy thanh gì. Liêu Duy Tín cậu hợp đóng kịch câm, nếu sinh ra thời Vua hề Sắc lô chắc chắn thành minh tinh lớn. Bạch Ký Minh phục: “Tôi có câm đâu”. Liêu Duy Tín thủ thỉ vào tai cậu: “Câm cũng được, chỉ cần giường biết kêu là ổn”. Bạch Ký Minh tức mình đạp xuống sàn nhà.

      Đỗ Tử Thành gắp miếng sườn dê vào bát Bạch Ký Minh. Bạch Ký Minh thích ăn thịt dê sao? Cái này Liêu Duy Tín hề biết. Chiều nào Bạch Ký Minh cũng gọi điện hỏi : “Hôm nay muốn ăn gì?”. Liêu Duy Tín luôn trả lời: “Tùy cậu”. Sau đó chỉ việc ngồi đợi bàn đầy món ngon. Đúng thế, chưa từng hỏi xem Bạch Ký Minh thích ăn cái gì? Bây giờ nghĩ lại, trong tháng hai người sống chung, Bạch Ký Minh chưa từng cầu điều gì, hoàn toàn . Còn những thứ mà Liêu Duy Tín cho cậu, cậu cũng kén chọn. Nhưng Liêu Duy Tín hoàn toàn biết cậu cần gì, chỉ dựa vào sở thích của những “đối tác” trước, đồng hồ hiệu, quần áo, túi xách, kể cả mỹ phẩm, trang sức.
      Liêu Duy Tín đột nhiên có chút hối hận, ra người sai là mình.

      Đường Lâm hiểu cảm giác quái lạ giữa ba người, ông chỉ thấy Liêu Duy Tín cứ nhìn mãi về phía Bạch Ký Minh, tưởng là Bạch Ký Minh chỉ mải mê hàn huyên với Đỗ Tử Thành ôn chuyện cũ mà quên mất giám đốc Liêu, vội : “Tiểu Bạch, lần này giám đốc Liêu ủng hộ chúng ta rất nhiều, mau mời giám đốc Liêu cốc”.

      Bạch Ký Minh đặt đũa xuống, nâng cốc rượu đứng dậy, vừa định lên tiếng Đường Lâm : “Trong cốc của cậu là cái gì? Nước ngọt? Sao có thể uống nước ngọt cơ chứ?”.

      Liêu Duy Tín vội : “Nước ngọt cũng được, tôi cũng uống nước ngọt mà. Ký Minh mẫn cảm với rượu, uống nước ngọt cũng được”. Hai tiếng “Ký Minh” thốt ra có chút run rẩy, giống như trong lòng che giấu , bị chính mình vén lên góc , vừa muốn lại vừa sợ người khác nhìn thấy.

      Đường Lâm nhíu mày, mấy thầy giáo bên cạnh cười lớn: “Bạch Ký Minh mẫn cảm với rượu? Ha ha, giám đốc Liêu biết đùa”.

      cũng đúng, lần đầu tiên giám đốc Liêu gặp Tiểu Bạch nên biết biệt hiệu của cậu ta đó thôi.”

      “Tiểu Bạch được mệnh danh là sâu rượu đó, nếu cậu ta mẫn cảm với rượu, chắc chúng ta đều ngộ độc rượu rồi, ha ha.”

      Đường Lâm cũng cười: “Giám đốc Liêu chưa biết về Tiểu Bạch có khác. Nào nào, Bạch Ký Minh, thể thực lực của cậu ”, rồi quay đầu kêu nhân viên mang rượu trắng ra.

      Liêu Duy Tín ngạc nhiên nhìn Bạch Ký Minh, mặt cậu đỏ ửng, có chút khổ sở. Nhưng chỉ vài giây bình tĩnh trở lại, nhận lấy chai rượu trắng năm mươi sáu độ từ tay nhân viên, rót cốc đầy, cười với Liêu Duy Tín: “Giám đốc Liêu, xin mời ngài cốc. Ngài phải lái xe, xin cứ tùy ỳ, tôi xin phép cạn cốc trước”. chút do dự, ngẩng đầu, cốc rượu đầy trôi thẳng xuống họng, chúc đầu cốc xuống đất, giọt cũng còn, đám nhân viên khách sạn lập tức hò reo “Được”.

      Đầu óc Liêu Duy Tín rối bời, cũng thể nghĩ gì, máy móc đưa cốc nước ngọt lên uống ngụm, miệng đắng ngắt. Trong lòng tràn ngập thất vọng buồn bã, nhưng lại cảm thấy có chút nực cười. bị Bạch Ký Minh lừa, bản thân chẳng có tư cách để chất vấn nữa. Thậm chí có thể , đó cũng chẳng phải lừa gạt, chẳng qua chỉ là cái cớ mà thôi.

      Có điều, Ký Minh, cậu đối với tôi có chút nào là sao, chút cũng ư?

      Đây chính là điều mà người ta : Thà bỏ rơi cả đám chứ thể chỉ mời người. Bạch Ký Minh bắt đầu mở màn, mời hết cốc này đến cốc khác, chỉ có điều phải là rượu trắng nữa. tay cầm cốc, tay cầm chai bia, cậu vòng quanh bàn ăn, cạn ly với từng người , chẳng mấy chốc hai chai bia cạn. Đỗ Tử Thành chỉ ngồi nhìn, có ý ngăn cản, còn trêu: “Cậu chịu khó luyện tập , bao giờ đám cưới mình cho cậu làm phù rể, mình đỡ phải uống”. Bạch Ký Minh ngồi xuống chỗ trừng mắt nhìn ta: “Đến lúc đó mình chuốc say cậu là tốt lắm rồi”. Đỗ Tử Thành phá lên cười.

      Rượu đúng là thứ hay ho, mới lúc nãy còn chưa biết ai vào ai, hai bên thận trọng dè dặt, giờ cả đám mặt mũi đỏ ửng, gọi huynh xưng đệ như thể quen biết lâu lắm rồi. Bạch Ký Minh điển trai, tửu lượng tốt, tính cách còn dễ chịu, bất luận đối phương trêu chọc quá đáng cỡ nào cũng chỉ mỉm cười. Hơn nữa, khi nãy bài phát biểu của cậu mọi người đều tận mắt chứng kiến, người chàng trai tốt có trình độ, giữ đúng bổn phận như cậu quả hiếm thấy.

      nữ giám đốc của Carrey bắt đầu lén hỏi giáo trường thể thao ngồi bên cạnh: “ chàng này tồi, có đối tượng chưa thế?”.

      “Cậu ta rất tốt, chỉ là điều kiện gia đình hơi kém. Cậu ta phải người bản địa, đến từ thành phố , nhà xe, làm thầy giáo kiếm được ít. Con thời đại này rất thực tế, điều kiện vật chất kém chút đều ưng, cũng khó lắm.”

      “Cháu tôi rất tốt, cao mét bảy mươi, rất xứng đôi. Bố mẹ nó là người có thế lực, chẳng thiếu gì cả, chỉ thiếu chàng rể chất phác.”

      “Ồ… chỉ sợ điều kiện nhà tốt quá, cậu ta chẳng phải chịu ấm ức sao?”

      “Cậu ta tính tình hiền lành, chịu thiệt chút có sao đâu?”

      Liêu Duy Tín siết chặt nắm tay, ánh đèn ảm đạm vô cùng chướng mắt. nhìn Bạch Ký Minh uống bia cười , nghiêng người lắng nghe, gật đầu đồng ý… những cử chỉ bên cạnh trước đây, hôm nay được dùng với người khác. Chắc hẳn những thứ còn lại, cũng như thế mà thôi.

      Có thể nào có chút gì đó, cho dù chỉ là chút, chút chỉ thuộc riêng hai người, cho dù đó chỉ là hồi ức qua.

      Được thôi, tôi thừa nhận, tôi ghen tỵ.

      Ghen tỵ với người được chung sống bên cậu suốt quãng đời còn lại.

      Bất luận đó là nam hay nữ.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 7: Ngụy trang

      hết mình lần
      Sau đó vùi sâu tận đáy tim
      Đau khổ?
      Dùng để chứng minh mình vẫn còn sống.

      (Bạch Ký Minh)

      Trừ Liêu Duy Tín và Đỗ Tử Thành phải lái xe chỉ uống chai bia, nên còn gần mười người bọn họ uống hết chai rượu trắng và ba két bia. Ai cũng bị men rượu làm cho phấn khích. Đường Lâm liên tục xua tay từ chối khi đám nhân viên khách sạn mời ông: “Tôi uống nữa đâu, uống quá nhiều rồi”. Ông liếc nhìn đồng hồ tay, với Liêu Duy Tín: “Giám đốc Liêu, mọi người cứ uống , tôi còn có việc, phải trước đây”.

      Liêu Duy Tín và Đỗ Tử Thành cùng đứng dậy, đám người Bạch Ký Minh tiễn Đường Lâm ra tận cửa.

      Lãnh đạo ở đây, giáo viên trường thể thao sôi nổi hẳn lên, tuổi tác mọi người gần bằng nhau, cũng khách sáo, liền hô hào đòi hát. Liêu Duy Tín gì, chỉ nhìn Bạch Ký Minh. Bạch Ký Minh chau mày : “Muộn lắm rồi, về nhà thôi”. giáo đập cậu phát: “Có phải là đàn ông , mới mấy giờ mà chê muộn, lúc nào cũng chịu ”. khác cười khúc khích: “Tiểu Bạch lúc nào cũng thế, thiếu quyết đoán, hỏi ý kiến của ta chỉ tổ mất công, cậu phải thế này…”, rồi bước lên túm lấy cổ áo Bạch Ký Minh, mặt mày hung ác dữ tợn hỏi: “Có ?”.

      Bạch Ký Minh vội vàng giơ tay xin hàng: “Thôi thôi, tôi phục tôi phục, nào nào”.

      Quán Karaoke ngay sát nhà hàng, Liêu Duy Tín mời khách, thuê ngay phòng to nhất, lại gọi thêm bia, hoa quả, đồ ăn vặt ở siêu thị tầng . Đằng nào ngày mai cũng phải dạy, mấy thầy bắt đầu thả sức hò hét. Đám nhân viên khách sạn là những chuyên gia tiệc tùng ngày nào cũng được tôi luyện, chuyện này thành vấn đề. Bước vào phòng liền thi nhau chọn bài, từ trữ tình, đến rock and roll, nhạc trẻ, nhạc cổ điển, chẳng cần biết hát hay , quan trọng là vui vẻ.

      Bạch Ký Minh ngoan ngoãn trốn trong góc, híp mắt cười. Đỗ Tử Thành bước tới, hai người vừa uống bia vừa chuyện, chỉ trỏ này nọ.
      Mấy giáo và đám giám đốc hành chính hát được năm sáu bài, lúc đầu còn hát đúng nhạc, đến khi vang lên giai điệu bài “Rock con đường trường chinh” của Thôi Kiện, Đỗ Tử Thành cũng đứng dậy gào cùng: “ hai ba bốn năm sáu bảy”. Sau đó mọi người cười như điên.

      Tiếp đến là “Biển rộng trời cao” của Beyond, “ còn gì” của Thôi Kiện, “ chốn dung thân” của Hắc Báo, tất cả cùng đung đưa gào theo bản nhạc, cổ họng đều khản đặc. Bạch Ký Minh ngồi bên vừa nghe vừa cười, còn vỗ tay khen hay.

      Mãi mới hát xong, Đỗ Tử Thành ném micro , cười lớn tràng: “Mẹ kiếp, phải người hát mà!”, khiến mọi người lại cười ầm lên. Lúc mọi người vừa yên lặng giai điệu quen thuộc vang lên, là bài “Thiết huyết đan tâm” trong phim “ hùng xạ điêu”. Bài hát này là giấc mộng của thế hệ 7X, nhất thời ai gì, chỉ đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng giáo dúi micro vào tay Bạch Ký Minh: “Hát , còn giả vờ”.
      Bạch Ký Minh cười đứng dậy, đồng nghiệp lập tức vỗ tay cổ vũ. Bạch Ký Minh rất tự nhiên cầm micro, hát theo điệu nhạc: “Vứt bỏ ân oán chuyện đời, sát cánh bên nhau đến cùng trời cuối đất”. Giọng Quảng Đông rất chuẩn. Có thể nhận ra hai người hát rất nhiều lần, cực kỳ ăn ý, cảm giác có dáng vẻ của La Văn và Châu Ni (*). Hơn nữa thỉnh thoảng còn đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy tình cảm, dường như có trăm ngàn điều muốn , đều ở trong bài hát.
      Ánh mắt hai người quá đỗi nồng cháy, khiến cho người bên Carrey có chút mơ hồ: “Hai người họ là đôi à?”.

      “Ha ha, đôi cái gì mà đôi, ấy có người rồi.” giáo trả lời, sau đó lớn: “Thôi hai cậu diễn đủ rồi đấy, còn diễn nữa là xảy ra scandal mất”.
      “Tiểu Bạch giỏi diễn kịch lắm, diễn như ấy, hay là Châu Dương, cậu đổi đối tượng , bọn mình cậu đâu.”
      Nhân lúc có nhạc đệm, Châu Dương đáp trả: “Chịu thôi, cứ nhìn vào ánh mắt Tiểu Bạch là mình lại nhập vai. Thôi xong, lẽ em thầm rồi?”.
      Bạch Ký Minh cười : “Em đừng đùa, mà hại người khác ấy, muốn làm vật hy sinh cho người khác đâu”. Châu Dương nghiến răng định đập cậu cái.

      Đỗ Tử Thành ngồi bên : “Mọi người biết đấy thôi, hồi đó Bạch Ký Minh là hoàng tử bạch mã của trường chúng tôi, ngay tôi cũng chỉ có thể đứng nhìn từ xa. Giỏi nhất là hát tình ca, ánh mắt đó, biểu cảm đó, bất kể nào nghe cậu ta hát cũng cảm động phát khóc, lập tức lôi người đến phòng đăng ký kết hôn, chút đắn đo”.

      “Biến, là cậu chứ còn ai, đến cửa phòng hành chính dân đăng ký lại hối hận, lấy cớ mua nước ngọt rồi chuồn luôn, làm mình phải dỗ dành ta cả buổi chiều, cậu còn mặt mũi mà kể ra nữa.”

      “Đúng thế, nhưng sau đó phải ta thích cậu sao? Còn suốt ngày làm sushi cho cậu, ha ha, tình ý thế còn gì.”

      Hai người lôi chuyện cũ trêu nhau, mấy cùng nhau gây rối: “Bạch Ký Minh, thêm bài nữa. Bạch Ký Minh, thêm bài nữa”.

      Bạch Ký Minh cười bất lực, cầm micro lên. Đỗ Tử Thành : “Nghe hoàng tử bạch mã hát tình ca, phải tắt đèn”. Lập tức tất cả đèn phía trước tắt hết, căn phòng rộng lớn chỉ còn ánh sáng nhấp nháy màn hình.

      Mọi người im lặng, giai điệu du dương chầm chậm vang lên, đó là bài “Chim tuyết” của Hùng Thiên Bình.

      “Đàn chim di cư bay về phương nam, gió thổi từng cơn buốt giá. Em làm trái tim tôi đau đớn, nó rỉ máu vì em. Em bỏ rơi thế giới, vẫn chờ em quay về.” Giọng hát trong vắt của Bạch Ký Minh như suối chảy bên tai, thanh khiết mà mở ảo. Cậu ngồi xuống chiếc ghế đặt gần màn hình, đối diện Liêu Duy Tín ngồi sô pha.

      Xung quanh Bạch Ký Minh sáng trưng, càng khiến màu đen phía trước ràng hơn, bao trùm toàn bộ mọi người, kể cả hình bóng kia. Cậu nhìn thẳng vào góc đó, thấy gì, lại càng an tâm. Cậu như hát cho chính mình, lại như hát cho Liêu Duy Tín nghe, giọng hát chan chứa nỗi tuyệt vọng và đau thương khôn cùng: “ muốn bay về phương nam, dòng lệ rơi xuống từng giọt. Đôi cánh trống trải này chỉ muốn được ôm trọn em, những thứ em dành cho là điều tốt đẹp nhất đời”, “ lại quay đầu bay tìm kiếm, mặc cho ký ức xưa làm rơi lệ. tin em quên, muốn bắt đầu hành trình đơn độc, có em, chạy trốn tới đâu tim cũng tan thành tro bụi”.

      thể biết được, Liêu Duy Tín bao giờ biết được. Bóng tối là lớp ngụy trang an toàn nhất, mạnh mẽ nhất, giấu kín tất cả cảm xúc của cậu.
      Và lời bài hát là vật trung gian tốt nhất, có thể phơi bày tâm nhưng lại làm người khác nghi ngờ.

      Đây có gọi là thả lỏng bản thân ? cứ thả lỏng vậy, kinh ngạc và sợ hãi của lần gặp lại này đè nặng đến nỗi Bạch Ký Minh còn che đậy được nữa.

      “Ông trời cũng thương xót , tình lạnh giá sắp khô héo, mặc cho gió tuyết bao phủ trái tim tan vỡ của .”

      Giọng ca hoàn mỹ, phù hợp tâm trạng, bài “Chim tuyết” để Bạch Ký Minh hát đúng là thể hay hơn được nữa, cho đến khi thanh cuối cùng hòa vào bóng tối, mọi người mới bừng tỉnh, vỗ tay reo hò ầm ĩ. Đỗ Tử Thành bật đèn, khoảnh khắc bị đèn chiếu lên người, Bạch Ký Minh vội vàng quay mặt , cười cười đặt micro xuống bàn.

      Từ đầu đến cuối, Liêu Duy Tín lời nào. Bạch Ký Minh nhìn , nhưng có thể nhìn thấy Bạch Ký Minh. Nhìn thấy đơn lẻ loi trong đáy mắt cậu, nhưng chỉ trong chớp mắt, tất cả biến mất chút dấu vết nào. Cậu lại cười đùa vui vẻ với Đỗ Tử Thành như có gì xảy ra. Liêu Duy Tín cầm cốc bia lên, để cho dòng nước lạnh giá từ từ chảy xuống cổ họng.
      Hát đến nửa đêm, bọn họ mới thỏa mãn, cười sảng khoái rời quán. Bia rượu vào nên gió đêm lướt qua cái liền khiến bọn họ đau đầu chóng mặt. Uống mạch hai tăng, ngay đến Bạch Ký Minh cũng chịu nổi, đầu óc mơ màng quay cuồng chỉ muốn được ngủ.

      Đỗ Tử Thành đỡ đồng nghiệp vào trong xe, giơ tay định kéo Bạch Ký Minh bị Liêu Duy Tín ngăn lại, : “Mình đưa cậu ta về”. Đỗ Tử Thành nhìn cái, lại nhìn Bạch Ký Minh, thêm nữa, quay người lên xe.
      Phải là lúc này Bạch Ký Minh vẫn còn chút tỉnh táo. Cậu đặt ba đồng nghiệp vào ghế sau, mình ngồi ghế trước, vừa nhắc bản thân đừng gì, vừa quay đầu ngắm phong cảnh bên ngoài cửa.

      Có điều, chỗ ở của mấy quá xa, cho dù lái xe lúc nửa đêm, cũng phải vòng quanh thành phố, hơn tiếng đồng hồ mới đưa được họ về nhà. Liêu Duy Tín còn phải xuống xe, dìu từng người lên lầu, đưa vào tận nhà mới yên tâm ra. Lúc hoàn thành nhiệm vụ với người cuối cùng quay lại xe thấy Bạch Ký Minh ngủ ngon lành.

      Liêu Duy Tín chỉnh nhiệt độ điều hòa cao hơn chút, tắt nhạc xe. Chần chừ lúc, quyết định gọi cậu dậy, lái xe về căn nhà mà hai người từng sống.

      Xe vào đến ga ra, Bạch Ký Minh vẫn tựa đầu vào ghế ngủ. Đôi lông mi dài rũ xuống, dịu dàng mà ngoan ngoãn như đứa trẻ, khuôn mặt hơi ửng hồng vì men rượu. Liêu Duy Tín nhớ rất , buổi sáng ngày thứ hai bọn họ quen nhau, lúc cậu mở mắt tỉnh dậy, Bạch Ký Minh mà nhìn thấy đúng là thế này.
      Liêu Duy Tín nhàng giơ tay vuốt má cậu, gạt những sợi tóc rủ trước trán cậu. Bạch Ký Minh chỉ cảm thấy mặt mình hơi ngứa, cựa người tránh né, mắt hơi mở ra, lơ mơ nhìn thấy Liêu Duy Tín. Trong cơn hoảng hốt, lại ngỡ như bao buổi sáng trước đây, bất giác mỉm cười cầu xin: “Duy Tín, tha cho tôi , tôi mệt quá”.
      Câu vừa thốt ra, Bạch Ký Minh lập tức tỉnh ngủ, giật mình thầm kêu “ xong rồi”, vội vã mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn thấy ngay Liêu Duy Tín.

      * * *

      (*)La Văn và Châu Ni: là hai nghệ sĩ trình bày ca khúc “Thuyết huyết đan tâm” trong phim “ hùng xạ điêu”.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 8: phải thổ lộ ra sao

      Bảo làm sao có thể buồn
      Em khuyên dập ngọn lửa trong lòng
      còn có thể gì nữa đây
      nữa cũng đều sai.

      phải thổ lộ ra sao (Triệu Truyền)

      Bạch Ký Minh có thời gian để ý đến vui sướng phát điên trong mắt Liêu Duy Tín, cậu vội vàng cởi dây an toàn, mở cửa xuống xe, quay người ra ngoài.
      Chỉ cần vài bước Liêu Duy Tín đuổi kịp, tay giữ cậu lại: “Ký Minh…”. Bạch Ký Minh dừng lại, tim đập điên cuồng, chuyện này vượt quá sức tưởng tượng của cậu, khiến cậu trở tay kịp. Bạch Ký Minh nhắm mắt, làm thầy giáo ba năm, cậu học được cách che giấu tâm trạng của mình. Càng hoảng loạn lại càng phải điềm tĩnh, ít nhất vẻ mặt cũng phải bình tĩnh.

      đợi cậu lên tiếng, bên tai vang lên giọng của Liêu Duy Tín: “Ký Minh, chúng ta bắt đầu lại được ?”. Bạch Ký Minh quay người, khuôn mặt bình tĩnh xa cách: “Giám đốc Liêu, tôi uống hơi nhiều chút, xin ngài đừng bận tâm. Ngài về nghỉ ngơi , tôi đây”.

      “Ký Minh.” Liêu Duy Tín gọi giật lại, khóe miệng cong lên cười gượng: “ suy nghĩ cân nhắc gì ư? Tôi nghĩ là mình cậu rồi”.

      tôi?” Bạch Ký Minh giọng đầy châm biếm: “Giám đốc Liêu tưởng diễn phim truyền hình chắc? Sau đêm hoan lạc bạn tình biến mất, sau đó chim sẻ biến thành phượng hoàng? Chỉ tiếc tôi phải bé Lọ Lem, giám đốc cũng có giày thủy tinh. Đến đây thôi, chơi tiếp mất hay”.

      phải chơi đùa, tôi rất nghiêm túc.”

      “Đó là chuyện của , người mà chỉ là Bạch Ký Minh trong tháng đó. Ban nãy mời rượu, chắc hẳn cũng thấy rồi, từ đầu đến cuối tôi đều lừa , chẳng câu nào là cả. Cái chàng Bạch Ký Minh đó thực chất chẳng phải tôi, chỉ là ngụy trang tạm thời mà thôi. Diễn kịch suốt tháng mệt lắm rồi, tôi muốn tiếp tục nữa.”

      Liêu Duy Tín cảm nhận được đùa cợt trong ánh mắt cậu, thở dài, chậm rãi : “Tôi phải đứa trẻ, con người chân thực hay chỉ là hình bóng ảo tưởng, tự tôi có thể phân biệt ràng. Cậu đừng như vậy được ? Chúng ta vào nhà bình tĩnh chuyện”.

      Bạch Ký Minh lắc đầu, nghiêm túc : “Giám đốc Liêu, có tiền có quyền, có tôi thiếu gì người khác, hà tất phải vậy. Tôi chỉ là người dân hết sức tầm thường, cũng chỉ muốn có cuộc sống bình thường nhất. Tình của tôi gánh nổi, chúng ta chia tay trong vui vẻ hơn, hết Olympic bao giờ gặp lại nhau nữa, trở thành hồi ức đẹp, như vậy hay hơn sao?”.

      Liêu Duy Tín gì, ánh mắt cháy bỏng sắc bén nhìn thẳng vào mắt Bạch Ký Minh. Mới đầu Bạch Ký Minh còn có thể đối diện, dần dần chịu nổi, quay đầu chỗ khác.

      “Đây là điều cậu mong muốn ư? Hồi ức tốt đẹp, sau đó lại sống như cũ?” Liêu Duy Tín hổ danh là Liêu Duy Tín, vừa liên tưởng từ đầu đến cuối hiểu thấu tất cả, “Bạch Ký Minh, chỉ cần cậu câu, trước giờ chưa từng tôi, tôi lập tức biến mất, tuyệt đối quấy rầy cậu nữa, thế nào?”.
      Bạch Ký Minh siết chặt quai túi, muốn nhưng tài nào mở miệng được. Cậu cúi mặt, cắn môi, bộ dạng yếu đuối làm người ta đau lòng. Liêu Duy Tín chịu nổi, khẽ dịu giọng : “Ký Minh, thành chút được ? Thừa nhận rằng tôi khó thế sao?”.

      Bạch Ký Minh bất ngờ ngẩng đầu, lạnh lùng : “ khó! Đúng, tôi từng , thế sao? cũng có nhiều loại, nếu bắt tôi vì mà phải đối mặt với căm ghét thành kiến của người khác, thất vọng đau khổ của bố mẹ, tôi thà . Liêu Duy Tín, chúng ta sống mình đảo hoang, chẳng ai đủ khả năng rời bỏ xã hội này. Tôi có dũng khí đó, cũng có bản lĩnh đó, vừa phải gánh chịu vô số áp lực thực tế, còn phải duy trì tình nồng nàn như buổi ban đầu. Thay vì nhìn nó dần dần thay đổi, hai bên đều đau khổ, chẳng thà dứt khoát cắt đứt ngay từ đầu”.

      Cậu nhìn thẳng Liêu Duy Tín, kiên định chút nghi ngờ: “Dù sao cũng phải sống hết đời, tôi chỉ muốn chọn con đường dễ nhất. Còn về hối tiếc, ai mà có chứ? Có số thứ quan trọng hơn tình nhiều”.
      Bạch Ký Minh hít hơi sâu, cố hết sức để mắt mình lộ ra chút đau khổ nào: “ tháng đó, rất cảm ơn . Nhưng tất cả dừng lại ở đây thôi…”.
      Cậu nhìn Liêu Duy Tín nữa, quay người ra khỏi ga ra.
      Liêu Duy Tín dựa vào thân xe, nghe tiếng bước chân Bạch Ký Minh vang vọng trong ga ra vắng vẻ, cho đến khi gian trở lại tĩnh mịch vốn có.
      Hóa ra Liêu Duy Tín cũng có lúc bị người khác từ chối, tự cười mình, sờ túi tìm thấy thuốc lá, đành thẫn thờ tiến về phía thang máy.
      Từ ngày Bạch Ký Minh bỏ , chưa từng quay lại nơi này. Mọi thứ vẫn như cũ, trước cửa có hai đôi dép, màu xanh là của Bạch Ký Minh, màu đen là của . Nhưng rất ít khi hai người đúng đôi của mình, thường lê chiếc đen chiếc xanh kéo nhau lên giường.

      Bạch Ký Minh rất chăm chỉ làm việc nhà nhưng lại ghét lau chùi giày dép. hôm trời mưa cậu mua thức ăn về, giày da dính toàn bùn, nhất định đợi Liêu Duy Tín về lau giày, nếu lần sau ra ngoài vẫn cứ thế. Buổi tối cậu nằm sô pha xem ti vi, lén đưa mắt nhìn Liêu Duy Tín ngoan ngoãn lau giày ở gần cửa, đắc ý cười xấu xa.

      Liêu Duy Tín vứt chìa khóa lên kệ giày, ngồi xuống sô pha.
      Sô pha bọc bằng vải, rất mềm, cũng rất rộng. Bạch Ký Minh thích nhất đắp chăn mỏng rồi cuộn tròn sô pha, lúc gối đầu lên tay ghế, lúc gối đầu lên đùi . Có điều cậu : “Đùi cứng quá, thoải mái bằng tay vịn”. Liêu Duy Tín cúi đầu, môi sắp chạm vào vành tai cậu: “Đó là cơ bắp. Đùi phải săn chắc, làm sao thỏa mãn cậu được?”.

      Bạch Ký Minh liếc xuống dưới bụng , cười hì hì : “Hình như để làm hài lòng tôi cần dùng đùi đâu?”. Liêu Duy Tín lập tức nằm đè lên cậu: “Vậy sao? Thực hành là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm chứng chân lý, chúng ta thực hành thôi”.

      Hai người rất ít khi ngồi sô pha ăn cơm, tối nào Bạch Ký Minh cũng làm rất nhiều thức ăn, sau đó hai người chén sạch, cuối cùng dựa vào nhau vỗ bụng, khiến Liêu Duy Tín chỉ nửa tháng tăng cân, liền chau mày chạy tập thể hình. Bạch Ký Minh sống chết chịu cùng, làm như đó phải là tập mà như là lên pháp trường vậy. Dường như cậu ghét tất cả các loại hình thể thao, à, , cậu thích xem bóng rổ. Nhìn thấy NBA(*) là hai mắt phát sáng, chiếu lại trận đấu từ năm hai nghìn cậu cũng xem biết chán. Tất cả những thứ liên quan đến O’Neal, Garnett, Celtics, cậu thuộc như lòng bàn tay. Ngay đến phim hoạt hình Slam Dunk chiếu lúc sáu rưỡi trong chương trình dành cho thiếu nhi, cậu cũng thích thú ngồi xem. Liêu Duy Tín trêu cậu: “Cậu xem có hiểu thế? phải là đánh trận giấy đấy chứ?”. Bạch Ký Minh hừ tiếng: “Hôm nào chúng ta chơi thử, tôi sợ chắc?”, rồi cậu nhướng mày khiêu khích.
      Lúc đó cũng diễn kịch sao? Liêu Duy Tín tựa đầu vào thành sô pha, khẽ cười tiếng. So với Bạch Ký Minh thận trọng lý trí lạnh lùng khi nãy, Liêu Duy Tín tin rằng con người tùy tiện hoạt bát vui vẻ trong khoảng thời gian tháng đó mới là Bạch Ký Minh thực . Những thứ giấu bị cậu chôn sâu trong thời gian dài, thậm chí đến bản thân cũng cho đấy là điều đương nhiên, hoàn toàn xem cảm nhận của mình.

      Bạch Ký Minh à, có lẽ cậu quá tàn nhẫn với bản thân mình rồi.

      * * *

      (*) NBA: National Basketball Association, giải bóng rổ nhà nghề dành cho nam tại Bắc Mỹ.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 9: Tiếng lòng

      Màu đen rầu rĩ, màu đỏ đau thương, thoát khỏi đôi mắt em.
      Trái tim xanh xao, tiếng lòng thổn thức, thoát khỏi lòng bàn tay em.

      Thần giao cách cảm (Hùng Thiên Bình)

      Mấy cậu sinh viên uể oải nằm bò ra bàn. Nhẽ ra phải tập luyện nhưng đúng lúc trưa nóng nhất, chẳng thà trốn trong phòng học tránh nắng còn hơn.

      tóc dài dè dặt tiến tới, giơ phong thư màu hồng trong tay ra trước mặt Lạc Nhất Lân: “Đây là thư Mã Hiểu Phong nhờ mình đưa cho cậu”. Lạc Nhất Lân chẳng buồn chớp mắt, chỉ : “Mang ”. đỏ bừng mặt, lí nhí : “Cậu, cậu xem qua chút được ?”.

      Lạc Nhất Lân búng cái, bức thư tình vô tội rơi xuống đất. đứng dậy, lê chân ra ngoài cửa, mấy học sinh còn lại vội vàng theo sau. Mã Hiểu Phong đứng nấp ở cửa sổ ngoài hành lang nghe trộm, thấy cả đám người bước ra, vừa lúng túng vừa xấu hổ, chạy biến mất tiêu. Lũ đàn em sau lưng Lạc Nhất Lân vừa vừa ngoảnh đầu lại cười đểu: “Mê trai”.

      vào giờ giải lao, rất nhiều đứng ở hành lang tựa vào lan can nhìn ra ngoài. Lạc Nhất Lân nhíu mày: “Bọn họ nhìn gì thế?”. đàn em bật cười: “Đội xạ thủ chơi bóng rổ, nhìn trai đẹp chứ sao”. Lạc Nhất Lân bĩu môi khinh thường, chợt nghe thấy đám con hét lên đầy hưng phấn: “Thầy Bạch ném trúng rồi, ba điểm, đẹp quá đẹp quá! Thầy Bạch cố lên!”.

      Lũ đàn em cười ngớt, định chửi câu phát Lạc Nhất Lân mất tích lúc nào hay.

      Vốn dĩ Bạch Ký Minh muốn chơi, thời tiết bức bối, nhưng chịu được nài nỉ quấy rầy của đội xạ thủ nên đành mặc đồng phục ra.
      Lúc Lạc Nhất Lân chen vào đám đông nhìn thấy Bạch Ký Minh, cậu lấy đà nhảy lên, thong thả ném bóng, trái bóng đường cong hoàn mỹ trong trung, sau đó trúng vào rổ, thêm cú ném ba điểm tuyệt đẹp, đám con xung quanh lại được phen hò hét.

      Hồi trung học, Bạch Ký Minh được huấn luyện cơ bản, lên đại học là đội trưởng đội bóng rổ của trường. Hỗ trợ phòng thủ, cản cho đối phương đến gần rổ, ném bóng ghi điểm, chuyền cắt bóng, kỹ thuật nào cậu cũng thành thạo. người thường ngày hiền lành vậy, sân bóng lại vô cùng ác liệt, tốc độ rất nhanh, chịu nhường đối phương chút nào. Nhận bóng, chuyền bóng, quay người ném bóng, động tác nào cũng gọn gàng mau lẹ, tư thế linh hoạt khéo léo.

      Bạch Ký Minh rẽ trái lướt phải, dắt bóng qua người, ánh mắt Lạc Nhất Lân bám dính lấy cậu rời. Cho đến khi cậu gập cổ tay, quả bóng ngoan ngoãn chui vào rổ, hiệp kết thúc với tám điểm cách biệt cho đội cậu.

      Bạch Ký Minh bước ra ngoài sân bóng, thầm mấy câu với thầy giáo khác, cậu cầm lấy chai nước khoáng ngửa đầu uống. Dòng nước chảy xuống yết hầu, mồ hôi mặt cũng từng giọt từng giọt trượt xuống xương quai xanh, biến mất sau lớp áo. Lạc Nhất Lân cảm thấy cổ họng khô khốc, mắt hoa cả lên, lúc lâu mới trấn tĩnh lại được, Bạch Ký Minh mất rồi.

      Lạc Nhất Lân chửi thầm tiếng: “Mẹ kiếp!”. Trong lòng bực bội, toàn thân nóng bức khó chịu, cuối cùng nhịn nổi, phải về phòng lấy khăn, quyết định tắm nước lạnh ở nhà tắm chung trong trường.

      Nhà tắm này mở suốt hai mươi tư giờ, để tiện cho các sinh viên phải luyện tập vào buổi sáng và buổi tối. Lúc này trong giờ tập, phòng để đồ bóng người. Lạc Nhất Lân chọn đại ngăn đặt quần áo vào, sau đó cởi hết đồ, cầm khăn vào phòng tắm.

      Bên trong vọng ra tiếng nước chảy róc rách, hơi nước chưa kịp trào ra, có thể nhìn thấy bóng người mảnh khảnh đứng dưới vòi hoa sen duy nhất mở.

      Bạch Ký Minh!

      Cậu vừa xoa sữa tắm, toàn thân dính đầy bọt trắng, chúng nhanh chóng bị cuốn theo dòng nước chảy xuống. Lúc cậu cúi lưng dội nước lên chân, chiếc mông săn chắc cong lên, thẳng ngay tầm mắt Lạc Nhất Lân.

      Đầu Lạc Nhất Lân nổ “ầm” tiếng lớn, bụng nóng như lửa đốt.
      Bạch Ký Minh hoàn toàn biết đến bất thường sau lưng mình, cậu lấy tay tắt vòi hoa sen, cầm khăn tắm lau người. Vô tình ngẩng đầu lên, thấy Lạc Nhất Lân nhìn mình chằm chằm, ham muốn trong mắt khiến gian cũng trở nên nóng bức.

      Bạch Ký Minh cười khẽ, làm như nhìn thấy, thẳng ra ngoài.
      Lạc Nhất Lân túm lấy cậu, hung hăng đẩy vào tường, hơi thở gấp gáp nóng rực. Bạch Ký Minh né tránh, cũng giằng co, chỉ cười mỉa mai: “Cậu chắc là… tại đây chứ”.

      Giọng điệu gần như khiêu khích làm Lạc Nhất Lân toàn thân sôi sục, giọng khàn đặc: “ tưởng là tôi dám?”.

      Bạch Ký Minh cười thản nhiên: “Chỉ khuyên cậu câu, bỗng bột là ác quỷ. Cậu muốn chấn động toàn trường, hay muốn tôi thân bại danh liệt?”.

      Lạc Nhất Lân siết chặt vai Bạch Ký Minh, cảm thấy con người này lạnh lùng đáng sợ. lòng rất muốn giơ cao chân cậu lên làm ngay tại chỗ, muốn nhìn bộ dạng điên cuồng vì bị đau đớn và thèm muốn giày vò, để xem còn làm ra vẻ bình thản được .

      Nhưng…

      Lạc Nhất Lân nghiến răng, buông tay ra. Bạch Ký Minh nhún vai bước qua , tiếp tục bỏ . chưa được mấy bước, nghe phía sau vang lên tiếng Lạc Nhất Lân: “Bạch Ký Minh, tôi tha cho đâu”. Bạch Ký Minh quay đầu, mỉm cười: “Được thôi, đợi cậu có bản lĩnh rồi hãy , tôi mỏi mắt chờ đấy”, xong bước vào phòng thay đồ.

      Lạc Nhất Lân đứng trong phòng tắm lúc, rồi đột nhiên mở vòi hoa sen, nước lạnh đổ ẩm ầm xuống người .

      Bạch Ký Minh vừa về đến văn phòng bị thầy Trương phòng giáo vụ gọi lại: “Tiểu Bạch, Vụ trưởng Đường Lâm bảo tôi báo với cậu, ngày mai phải có mặt tại khách sạn Carrey. Giải đấu thử sắp bắt đầu, Cục thể thao cầu những người tham gia đều phải có mặt, văn kiện chính thức gửi đến tay thầy hiệu trưởng rồi”.

      Bạch Ký Minh lập tức cảm thấy toàn thân vô lực, nhưng vẫn mỉm cười : “Cảm ơn thầy”. Từ từ ngồi xuống, cậu đột nhiên rất muốn hút thuốc.

      Từ sớm Bạch Ký Minh và các đồng nghiệp có mặt tại khách sạn Carrey. Lần tập huấn này giống lần trước, chủ yếu nhắm vào những nhân viên chủ chốt và tình huống có khả năng xảy ra tại khách sạn, để tiện sắp xếp công việc, nhằm cung cấp cho các vận động viên và đoàn trọng tài Olympic chất lượng phục vụ tốt nhất.

      Liêu Duy Tín tự mình ra tay, tập trung đội tiếp tân của từng tầng lại, giảng giải về quy cách tiếp đón của khách sạn. Carrey có tất cả hai mươi lăm tầng, bao gồm khu dành cho thương nhân, quan chức chính phủ và phòng Tổng thống.
      Bạch Ký Minh và đồng nghiệp thuộc tầng lớp làm công ăn lương, nếu có dịp Olympic, chắc cả đời cũng chẳng dám bước vào khách sạn năm sao. Được tận mắt chiêm ngưỡng nội thất lộng lẫy của phòng Tổng thống, ai cũng trợn mắt cắn môi, vì là người có học vấn nên dám bừa bãi.

      Liêu Duy Tín cười : “Đến lúc đó phòng này tiếp đón chủ tịch Ủy ban Olympic quốc tế, hoặc các nguyên thủ quốc gia. Mời mọi người xem xét kỹ từng ngóc ngách, nhiệt tình góp ý, nếu có chỗ nào chưa chu đáo, chúng tôi sửa đổi”.
      như vậy, vào ngại. May mà mấy ngày trước hết ăn lại hát cùng nhau, nên bây giờ cũng cần khách sáo nữa.

      Bạch Ký Minh vốn muốn vào xem, trong mắt cậu, phòng Tổng thống với những phòng khác chẳng có khác biệt gì lớn. Nhưng nếu vào, hiển nhiên phải đứng trước cửa phòng với Liêu Duy Tín. Cậu do dự chút, cuối cùng đành bước theo sau mấy thầy khác, ngồi yên sô pha phòng khách chờ đợi.
      May mà Liêu Duy Tín tiến lại gần, bận làm hướng dẫn viên cho mấy thầy giáo. Bạch Ký Minh khẽ thở phào, thả lỏng cơ thể dựa vào sô pha. Chiếc sô pha này vô cùng mềm mại, rộng rãi thoải mái, quả hổ danh là khách sạn năm sao. Bạch Ký Minh bất giác giơ tay ấn vài cái, cậu cực kỳ thích loại sô pha này, thích nhất là cuộn tròn đó đọc tiểu thuyết, xem phim. Ngoài trời có chút mưa hay tuyết càng tuyệt, giống như hồi còn ở nhà của Liêu Duy Tín…
      Nghĩ đến Liêu Duy Tín, Bạch Ký Minh giật mình tỉnh lại, Liêu Duy Tín đứng ngay trước mặt. Ngẩng đầu lên, phát nhìn cậu trầm tư. Bạch Ký Minh vội trấn tĩnh lại, từ từ đứng lên, nhìn nữa, bước đến bên Châu Dương, cùng xem bồn tắm mát xa.

      Chỉ xem qua mấy tầng quan trọng cũng mất hơn hai tiếng đồng hồ, nhiệm vụ hôm nay coi như hoàn thành. dễ gì có được nửa ngày nghỉ rảnh rỗi, mấy giáo lập tức kéo nhau dạo phố, những người còn lại hoặc là về nhà trông con hoặc là vội vã chơi game online. Chớp mắt xung quanh tản mát, còn bóng dáng ai nữa.

      Bạch Ký Minh men theo phố Thanh Niên thẳng về phía trước, thường ngày cậu rất ít khi ra ngoài, chỗ này lại lạ lẫm, tìm tới tìm lui cũng biết phải bắt xe buýt số mấy mới về đến nhà. băn khoăn biết có nên hỏi cảnh sát giao thông hay sau lưng chợt vang lên tiếng còi ô tô, ra Liêu Duy Tín lái xe đuổi theo cậu.

      Bạch Ký Minh cúi đầu, bước nhanh hơn. Liêu Duy Tín tấp xe vào lề đường, chạy theo cậu: “Ký Minh, nhà cậu xa lắm phải ? Chỗ này rất đông người chờ xe, để tôi đưa cậu về”.

      Bạch Ký Minh cười khách sáo : “Cảm ơn giám đốc Liêu, có điều cần đâu”.

      Liêu Duy Tín thở dài: “Ký Minh, cậu đừng gọi tôi như thế. Dù sao chúng ta đều thuộc đoàn Olympic, tối ngày chạm mặt, làm bạn cũng được phải ?”.
      được!” Vẻ mặt Bạch Ký Minh đầy lạnh lùng, “Tôi thấy cần thiết, tôi vốn ít bạn bè, hơn nữa cũng dám trèo cao”.

      “Ký Minh, cậu đừng đề phòng tôi như thế, tôi chỉ muốn đưa cậu về thôi, có ý gì khác.”

      “Liêu Duy Tín, có ý đồ khác hay , tự tôi có thể nhìn ra.” Giọng của Bạch Ký Minh vô cùng quyết liệt: “Hôm nay tiễn tôi, có ngày mai, ngày kia. Mật ngọt chết ruồi, chắc chẳng ai chịu nổi. Còn cách của tôi là, chấp nhận ngay từ đầu”.

      Liêu Duy Tín bị trúng tim đen cũng có chút ngượng ngùng, nhưng nhìn bộ dạng kiên quyết dứt khoát của Bạch Ký Minh, cảm thấy có phần bực bội. thêm gì nữa, lập tức quay người vào xe, từ cửa kính nhìn thấy Bạch Ký Minh mất hút trong đám đông. Trong lòng phẫn uất chịu nổi, đập mạnh lên vô lăng cái, lái xe trở về khách sạn.

      Đỗ Tử Thành ký giấy tờ trong văn phòng, thấy Liêu Duy Tín bước vào, mặt mày nhăn nhó. Nhớ ra hôm nay nhân viên ban tổ chức Olympic đến tham quan khách sạn, ta liền hiểu ra cơ .

      “Bỏ , Duy Tín, người ta vô tình mình cũng thôi, cậu việc gì phải vậy.”
      Liêu Duy Tín cười nhạt: “ ra trong mắt cậu, mình chỉ là thằng nhu nhược gặp chút khó khăn chùn chân”.

      “Sao lại gọi là nhu nhược? Cậu ta tính như vậy, từ đến lớn vẫn thế, lại ngoan cố cứng đầu, nhiều lúc mình cũng hết cách.”

      Liêu Duy Tín lườm ta: “Đều là do mấy người nuông chiều quá”.

      Đỗ Tử Thành ù ù cạc cạc: “Tôi với cậu ta có quan hệ gì? Cậu ta thích chẳng nhẽ dùng dao ép cậu ta chắc? Duy Tín, cậu bị chạm vào lòng tự ái đấy à?”.
      Liêu Duy Tín châm điếu thuốc, dần tỉnh táo lại, nhả khói ra trung, : “Mình phải thằng ranh mười bảy, mười tám tuổi, cũng bị tình làm cho mù quáng, nên làm gì nên làm gì, mình hiểu rất . Tính cách Ký Minh, gặp chuyện là trốn chạy, hai là né tránh, nhất định dám đối diện với cảm xúc của mình. Cậu cho rằng Ký Minh kiên quyết cự tuyệt mình sao? Hừ, đó chẳng qua là cậu ấy muốn cho bản thân hy vọng, sợ bước chân vào công sức trước kia đổ xuống biển hết. Mình muốn thấy cậu ấy tiếp tục đấu tranh, đau khổ nữa”.

      dí điếu thuốc vào gạt tàn, thản nhiên : “Nếu đời này chỉ có người có thể đem lại hạnh phúc cho cậu ấy, người đó nhất định phải là tôi – Liêu Duy Tín!”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :