1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh chàng ngọt ngào - Quyết Minh (12/12) Hoàn - Đã Có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9.1


      Phó Quan Nhã sau khi xác nhận bữa sáng đến tay Điền Hân Viêm, lại thấy cắn miếng to, bèn nhanh chóng rời .

      ngốc tới mức đứng tại chỗ chờ tới bắt đâu! Nhưng, đến tối, chắc chắn bị ép hỏi sao nghe lời, trộm tới bệnh viện làm gì?

      Thân là bà chủ nhà, sau khi làm chuyện ‘xấu’, chỉ có thể cố gắng quét dọn nhà cửa sạch hơn để lấy lòng ‘ông chủ’, dời bớt chú ý của sang việc khích lệ hoàn thành tốt ‘nhiệm vụ’. Cho nên, lau rồi lại lau, lau mặt bàn sáng tới mức có thể soi gương được.......

      Làm việc nhà quả là chuyện tốn thời gian nhất. Đến khi thở dài hơi, ngồi liệt ghế sa lon sắp giờ rưỡi chiều, “Ôi, sao lại đau nữa rồi.... ..... Nhắc mình phải ăn trưa sao?” đứng lên, vào phòng bếp chế tô mì, mặc dù thấy ngon miệng, nhưng vẫn cố gắng ăn hết.

      Bỗng có tiếng động ở cửa trước.

      “Chẳng lẽ về?”

      Phó Quan Nhã vội đặt tô mì xuống, chạy ra mở cửa.

      Ngoài cửa, phải Điền Hân Viêm, mà là thư ký Dương Sĩ Vĩ.

      “Xin chào!” Dương Sĩ Vĩ lễ phép gật đầu với , theo sau là người đàn ông trung niên mặt đồ vest màu xám.

      “Cậu tìm Hân Viêm à? ấy ở bệnh viện vẫn chưa về.......”

      , tổng giám đốc gọi ấy đến công ty, kêu tôi đến đây lấy vài thứ.”

      “Hóa ra là vậy, mời vào!”

      Phó Quan Nhã lui ra, để hai người vào, rồi rót cho hai người hai ly nước trái cây.

      ấy có với cậu, ông sao rồi ?”

      “Cấp cứu thành công, trước mắt chuyển sang phòng chăm sóc đặt biệt.”

      Phó Quan Nhã gật đầu, thấy an tâm hơn chút.

      ấy ở lại bệnh viện chăm sóc ông sao? Tôi cần chuẩn bị gì cho ấy?”

      “Điện thoại di động, cục sạc, laptop, ba tài liệu thiết kế để bàn và mấy bộ quần áo.” Dương Sĩ Vĩ .

      “Được, cậu chờ chút, để tôi lấy.” Phó Quan Nhã chạy nhanh lên lầu ba, vừa chạy vừa nhẩm lại, sợ lấy sót.

      Mấy phút sau, chạy xuống, tay phải cầm cái bọc , dưới nách kẹp tài liệu, tay trái cầm laptop, điện thoại di động và cục sạc.

      Dương Sĩ Vĩ kiểm tra lại, thấy sót thứ gì bèn , “Đủ rồi.”

      “Tổng giám đốc còn việc, muốn tôi mau chóng xử lý.” Dương Sĩ Vĩ nhìn người đàn ông trung niên cái, người đó bèn lấy xấp tài liệu ra đưa cho Phó Quan Nhã.

      nhận lấy, đập vào mắt là năm chữ ‘Giấy thỏa thuận ly hôn’ với nội dung như sau,

      Bên nam: Điền Hân Viêm. Bên nữ: Phó Quan Nhã.

      Vì tính cách hai người hợp, thể tiếp tục sống chung, hai bên đồng ý ly hôn......

      Phó Quan Nhã sững người, ngước mắt nhìn Dương Sĩ Vĩ, lại nhìn người đàn ông trung niên, cuối cùng cúi đầu nhìn vào tài liệu trong tay.

      “Sao lại.... ... Đưa tôi cái này?!” hỏi Dương Sĩ Vĩ.

      biết chữ chứ?” cần cậu phải giải thích từng từ đúng ?

      “Biết.”

      “Giấy thỏa thuận ly hôn, đại biểu tổng giám đốc muốn kết thúc cuộc hôn nhân này.”

      Kết thúc.... .... Hôn nhân?

      “Tại sao?”

      hỏi tôi....... Tôi biết hỏi ai? Tôi chỉ làm theo lệnh của tổng giám đốc!”

      Phó Quan Nhã chuyện với Dương Sĩ Vĩ, nhưng càng giống như tự hỏi tự đáp, “Chúng tôi có cãi nhau, cho đến ngày hôm qua...... Vẫn còn rất tốt mà?”

      ......” Cho dù là khôn khéo như Dương Sĩ Vĩ cũng hề có kinh nghiệm xử lý những chuyện như thế này, thấy vẻ mặt khiếp sợ của Phó Quan Nhã, cách nào thản nhiên ra những điều kiện ly hôn được.

      may là mình có dẫn theo luật , loại đàm phán lạnh lùng thế này, giao cho luật sư là tốt nhất.

      Luật sư nhận được ánh mắt cầu xin của Dương Sĩ Vĩ, hắng hắng giọng, chủ động , “ Phó, ông Điền có đưa ra vài điều kiện ly hôn như sau, tiền chu cấp tháng mười vạn nhân dân tệ, cộng thêm căn hộ trong khu nhà Tín Nghĩa mới xây. Chỉ cần ký đơn này, lập tức sang tên căn hộ cho , phí quản lý do công ty trả.”

      Phó Quan Nhã trả lời, hai người biết có nghe thấy hay , chỉ biết là sắc mặt từ từ chuyển thành màu trắng.

      “Nhưng có điều kiện phụ kèm theo. , có năm tiếng để suy nghĩ, qua mỗi nửa tiếng, tiền chu cấp giảm vạn...... càng ký sớm, số tiền càng cao. Bắt đầu tính giờ từ lúc này.” Luật sư xong, bắt đầu mở chế độ tính giờ trong di động lên.

      “Hai, sau năm tiếng, nếu vẫn ký, quyền lợi về căn hộ bị hủy bỏ. Ông Điền gửi đơn xin ly hôn lên tòa án. Xin lỗi cho tôi thẳng, chính tôi đề nghị ông ấy làm như vậy, có thể tiết kiệm được ít tiền, cần cho quá nhiều tiền chu cấp.”

      “Luật sư Trần!” Dương Sĩ Vĩ ý bảo nên nữa.

      Phó, càng ký sớm càng có lợi cho .” Luật sư Trần hề cảm thấy mình sai cái gì.

      “Chuyện như vậy.... ... Sao ấy tự mình với tôi?” hỏi Dương Sĩ Vĩ.

      Bởi vì biết phải sao với , mới đẩy tôi vào hố lửa đó! Nhất định là vì ấy dám đối mặt với .... ...

      Dương Sĩ Vĩ rất muốn như vậy, nhưng được, vì tổng giám đốc dặn cậu được lắm miệng.

      “Tôi gọi điện hỏi ấy....... Tôi tin ấy muốn ly hôn.......” Phó Quan Nhã định gọi điện, nhưng Dương Sĩ Vĩ lại lắc lắc chiếc di động Điền Hân Viêm quên mang theo ở trong tay mình, mặt lộ vẻ tiếc nuối.... ....

      Mồ hôi lạnh tuôn ra trán , trượt dọc xuống theo gương mặt, nhưng hề biết.

      “Chờ khi ấy quay lại tôi hỏi.... ....”

      “Đến lúc đó, sợ rằng tiền chu cấp cho chỉ còn lại tới 221 đồng.” Luật sư Trần .

      khỏe sao?” Dương Sĩ Vĩ là người đầu tiên phát Phó Quan Nhã có vẻ là lạ.

      “Sao......?” nghe .

      khỏe sao?” Dương Sĩ Vĩ dìu Phó Quan Nhã đứng lên.

      “Bụng.... .... Hơi đau.... ....” cúi gập người xuống, thể đứng thẳng nổi, tay vẫn cầm chặt Giấy thỏa thuận ly hôn.

      “Luật sư Trần, mau lấy xe ! Đưa Phó đến bệnh viện!” Dương Sĩ Vĩ nhanh chóng bế ngang Phó Quan Nhã lên.

      “Hả? Ừ!” Luật sư Trần luống cuống móc chìa khóa xe ra, chạy ra ngoài khởi động xe.

      Dương Sĩ Vĩ đặt Phó Quan Nhã vào ghế sau. Cả người tuôn mồ hôi lạnh ròng ròng, còn Dương Sĩ Vĩ cũng kém là bao.

      Tổng giám đốc, ác quá, bằng điều em đến cái bộ lạc nào đó ở châu Phi còn sướng hơn!

      Phó Quan Nhã nằm giường trong phòng cấp cứu, sau khi được tiêm xong mũi an thai hết đau bụng. Bác sĩ muốn ở lại bệnh viện quan sát thêm vài tiếng, nếu có vấn đề gì nữa mới cho về.

      “Để vợ nghỉ ngơi nhiều, xách vật nặng, chạy nhảy, có việc gì nằm giường nghỉ ngơi. Nhớ khám thai định kỳ.” điều dưỡng với Dương Sĩ Vĩ.

      Dương Sĩ Vĩ chỉ có thể ngậm bò hòn làm ngọt cúi người chín mươi độ chào cảm ơn điều dưỡng.

      “... ..... Có cho tổng giám đốc ?” Dương Sĩ Vĩ ngồi xuống mép giường hỏi.

      Phó Quan Nhã vốn nhắm mắt, nghe vậy, vội la lớn, “Đừng!”

      “Có lẽ sau khi xong, chuyện ly hôn có cơ hội.......” Dương Sĩ Vĩ tin sau khi Điền Hân Viêm nghe thấy mình có con còn có thể kiên quyết ly hôn được.

      đâu, lý do ấy muốn ly hôn, hình như tôi hiểu.... ....”

      Lúc cả người đau, đau, xác định mình có bị mất ý thức hay , ràng bên tai rất ồn ào, nhưng lại thấy giống như rất yên lặng, tiếng động. Hình ảnh Tô Ấu Dung khẩn cầu, Điền Hân Viêm mím môi đáp, còn cả, những kí ức tuổi thơ kể trong phòng tắm, biết ơn từ tận đáy lòng với ông nội Tô Ấu Dung...... Cứ lặp lặp lại trong đầu .

      biết, muốn ly hôn với , để kết hôn với Tô Ấu Dung, muốn ông an tâm.

      biết, nhất định làm vậy, bởi vì người rất dễ mềm lòng. nhất định báo đáp ân tình của ông Tô Ấu Dung, nếu , cả đời đều thể tha thứ cho bản thân.
      muốn phải hối hận về sau. muốn mình trở thành thủ phạm khiến phải hối hận.

      “Thứ ký Dương, lấy đơn ra đây , tôi ký.” Phó Quan Nhã lạnh nhạt , giọng rất giống như.... .... Chỉ cái thẻ tín dụng.

      Dương Sĩ Vĩ còn muốn gì đó, nhưng hé miệng rồi lại khép lại .

      Mình có quyền nhúng tay vào việc này, nhiệm vụ của mình chỉ là đem về tờ giấy được ký tên.

      “Chưa tới năm phút nữa là tiền chu cấp của chỉ còn lại hai vạn.” Luật sư Trần đưa bản thỏa thuận ly hôn ra, quên báo thời gian.

      mau ký !” Nếu quyết định ly hôn, có thể thêm vạn nào hay vạn đó.

      Dương Sĩ Vĩ muốn giúp Phó Quan Nhã nên mới giục . Nhưng, điều dưỡng ngang qua, chỉ nghe được khúc đuôi, tự động suy diễn thành câu chuyện bi thảm khiến người ta nghe xong giận sôi lên.......

      Tên đàn ông này, dẫn luật sư tới, bức người vợ suýt nữa sảy thai ký vào giấy li hôn!

      phải người!”

      Dương Sĩ Vĩ đột nhiên nghe thấy tiếng phỉ nhổ, lúc đầu còn tưởng mình nghe nhầm, hai chữ kia phải mình, nhưng nghe thêm vài lần nữa, cộng thêm những lời bàn tán xôn xao sau lưng, thể tin là mình bị người ta chửi. d. đ/. lê ? quý ,.đôn Nếu ánh mắt có thể giết người, bây giờ có lẽ Dương Sĩ Vĩ bị trăm ngàn vết thương, cả người toàn lỗ rồi!

      “Chính đó! La hét với vợ, kêu ấy mau ký giấy li hôn!”

      “Xem vẻ ngoài đàng hoàng...... ngờ, bên trong hư hỏng như vậy!”

      phải người!” Mọi người đồng thanh kết luận.

      ra là.... ....

      Cuối cùng Dương Sĩ Vĩ biết lý do mình bị chửi, nhưng chỉ có thể cắn răng nuốt xuống.

      Phó Quan Nhã cũng nghe thấy tiếng mắng, vốn định giải thích thay Dương Sĩ Vĩ, nhưng cậu lắc đầu cần, dù sao ra khỏi bệnh viện, ai biết ai là ai đâu. Da mặt cậu luyện thành tường đồng vách sắt rồi!

      Phó Quan Nhã lên xe, áy náy , “ xin lỗi, hại cậu bị hiểu lầm......”

      “Chuyện thôi! Đừng để trong lòng! Bây giờ chỉ cần quan tâm đứa bé là được rồi!”

      Phó Quan Nhã mỉm cười, nhìn Dương Sĩ Vĩ với ánh mắt van xin, “Chuyện đứa bé, xin cậu đừng gì với ấy, cứ coi như biết , được ?”

      “Tôi nghĩ giấu tổng giám đốc là lựa chọn chính xác.”

      Phó Quan Nhã cúi đầu thấp, vuốt ve bụng mình, “Về sau, ấy còn có thể có những đứa con khác, còn tôi chỉ có .... ....”

      “Ông Điền có quyền giành nuôi đứa bé.” Luật sư Trần .

      “Luật sư Trần, xin hãy tập trung lái xe!” Sau đó, câm miệng luôn được ? Dương Sĩ Vĩ liếc luật sư Trần cái. Muốn người phụ nữ mang thai chịu bao nhiêu lần đả kích trong ngày đây?

      cho tổng giám đốc biết, với tình huống trước mắt, dĩ nhiên là bớt được rất nhiều việc, có thể dễ dàng ly hôn, dài dòng dây dưa, nếu kéo đứa bé vào, đối với mọi người mà ..... Đều rất phiền phức.” Đứng ở góc độ thư ký, Dương Sĩ Vĩ tất nhiên biết phải làm sao mới tốt.

      Nhưng đứng ở góc độ tình cảm......

      “Để mình chịu đựng, cả và đứa bé đều bị thua thiệt!”

      “Tôi cảm thấy thua thiệt gì hết...... Tôi cũng giải thích với con.” Giải thích cho nó biết nỗi khổ riêng của cha nó.

      rất cực khổ.......”

      “Ừ.......” Phó Quan Nhã đáp lại bằng nụ cười.
      Last edited by a moderator: 21/12/15

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9.2


      “Tôi và luật sư Trần chỉ được giao nhiệm vụ lấy chữ ký, những việc khác, chúng tôi lắm, cũng phụ trách. ngờ, sau khi ly hôn tháng, lại phát mình có thai.” Dương Sĩ Vĩ ‘vẽ đường cho hươu chạy’.

      “Đúng. Sau khi ký xong, tôi mới biết mình mang thai.” Phó Quan Nhã lập tức gật đầu tán thành.

      “......” Luật sư Trần thể nào tán thành việc lừa người trong cuộc thế này.

      Dương Sĩ Vĩ đặt tay lên vai luật sư Trần, “Luật sư Trần, thêm chuyện bằng bớt chuyện, dù sao đơn cũng ký xong rồi, lấy về báo cáo, phải nhàng hơn cho chúng ta sao?”

      “Việc ép người ký đơn ly hôn thế này, tôi muốn làm lần thứ hai....... Hơn nữa, câu ‘ phải là người!’ lúc ở bệnh viện, chỉ chửi tôi, mà còn có nữa đó!”

      “Xin đó, luật sư Trần!” Phó Quan Nhã cũng mở miệng cầu.

      “Hai người là......” Luật sư Trần tìm được từ để .

      “Được rồi, được rồi! Coi như xong! Tổng giám đốc có hỏi tại sao lâu vậy, chỉ cần do Phó suy nghĩ quá lâu, được ?”

      “Chậc!” Luật sư Trần bị buộc trở thành đồng phạm.

      Dương Sĩ Vĩ đưa Phó Quan Nhã về nhà xong, cầm đồ của Điền Hân Viêm chuẩn bị nghe Phó Quan Nhã hỏi, “ ấy...... về đây nữa phải ?”

      Dương Sĩ Vĩ quay đầu lại, cố gắng nở nụ cười, “Sau khi ông Tô xuất viện, về nhà họ Tô, nơi này..... Có thể về lấy ít thứ thôi.”

      Phó Quan Nhã cố giấu thất vọng, “Vậy có cần....... Lấy thêm mấy bộ đồ cho ấy ?”

      đừng nữa, quên điều dưỡng dặn gì sao? Về giường nằm .... ... Nếu lòng muốn giữ đứa bé. Tổng giám đốc tự chăm sóc mình, còn đứa bé chỉ có thể nhờ chăm sóc nó.”

      “Ừ.... ....” Phó Quan Nhã hơi xấu hổ. Nhớ lại ngày hôm nay, lúc chạy vội lên cầu thang bị vấp té, bỗng đổ mồi lạnh thay mình.

      “Trước khi , chúng tôi đóng cửa sổ giùm . Chắc mệt dữ rồi, mau về phòng ngủ sớm .” Dương Sĩ Vĩ bước được hai bước, d.đ lê,!~ quý .,đôn lại nhớ ra chuyện, , “ Phó, tiền chu cấp mỗi tháng ba vạn, phải tự mình đến công ty ký nhận để lấy.”

      “Tại sao? thể chuyển khoản à?” Tự mình đến? Rất phiền phức, ngộ nhỡ đụng phải Điền Hân Viêm sao......

      “Đây là cầu của tổng giám đốc.” Hơn nữa, là điều tổng giám đốc liên tục lặp lặp lại, cho phép sửa trong bản thỏa thuận.

      “Vô lý quá.......” Phó Quan Nhã cau mày. “Nếu , cậu gửi qua đường bưu điện cho tôi .......”

      được. Tổng giám đốc rất kiên trì về điều khoản này.” Dương Sĩ Vĩ muốn giúp nhưng giúp được.

      Tổng giám đốc.... .... Tám phần là muốn cách cửa phòng thủy tinh, liếc nhìn cái mỗi tháng đây mà.

      “Tôi muốn bị ấy bắt gặp bộ dạng mang bụng bầu......” Vừa nhìn thấy cái bụng to của , làm sao giấu được nữa?

      “Cứ chờ đến lúc thấy bụng, hãy lo đến những điều này. Khi đó, ngày tới công ty, tôi sắp xếp lịch cho tổng giám đốc kín để ấy có cơ hội rời khỏi phòng họp.”

      Nghe vậy, cuối cùng Phó Quan Nhã cũng lộ ra nụ cười lòng. “Cám ơn cậu.”

      “Đừng khách sáo! Sau này còn có vài thủ tục phải làm, tôi lại liên hệ , nhớ số di động của tôi rồi chứ? Có bất kỳ chuyện gì cũng có thể gọi cho tôi, nếu trong khả năng, tôi giúp vô điều kiện.”

      Phó Quan Nhã xem lời này là những lời khách sáo thôi, dám làm phiền Dương Sĩ Vĩ.

      “Căn hộ cấp cho bao luôn cả trang hoàng, chờ thi công xong, tôi tới đón xem, nếu có chỗ nào muốn thay đổi, cứ ....... mình ở đây, leo lên leo xuống an toàn ?”

      “Tôi biết, nên mới định thu dọn đồ đạc đây.” Lấy những thứ thuộc về .... ....

      “Đừng hiểu lầm, phải tôi đuổi !” Dương Sĩ Vĩ vội vàng giải thích.

      “Ly hôn phải chứ sao!” nở nụ cười đơn.

      “Dù vậy cũng đừng vội, trước tiên để cái thai khỏe mạnh , thuốc từ bệnh viện mang về nhớ uống đúng giờ.”

      “Tôi biết.”

      “Trễ rồi, tôi trước đây.”

      Phó Quan Nhã tiễn Dương Sĩ Vĩ xong, cảm giác sức lực toàn thân bị mất sạch, mệt mỏi nằm liệt xuống ghế sa lon, bàn là hộp cơm Dương Sĩ Vĩ dừng xe bên đường mua giùm , dù hề muốn ăn, nhưng trước khi ngủ phải uống thuốc, vì vậy buộc mình phải ăn vài miếng.

      Dương Sĩ Vĩ sai, đứa bé chỉ có chăm sóc. Ăn là vì dinh dưỡng cho đứa bé.

      Phó Quan Nhã ăn no khoảng tám phần, rót ly nước nóng uống, thở dài hơi. “...... ngờ, mình kết hôn và ly hôn đều giống như giấc mộng, quá nhanh.”
      nằm vật trong đống gối ôm, úp mặt vào giữa gối, mệt mỏi muốn mở mắt ra.

      Lát nữa phải uống thuốc.... ...

      Còn chưa tắm.... .....

      Lại phải bò lên lầu ba.......

      ngờ mình mang thai.......

      Lúc Điền Hân Viêm nhìn thấy bản thỏa thuận được ký tên có vẻ mặt thế nào......

      Nằm nghĩ hồi, Phó Quan Nhã từ từ chìm vào mộng đẹp lúc nào hay.

      ấy có khóc ?”

      Trong bệnh viện cấm hút thuốc, Điền Hân Viêm nén được xúc động muốn hút, nhưng nén được việc...... Bóp hằn Giấy thỏa thuận ly hôn.

      ạ. Phó khá bình tĩnh, chỉ là suy nghĩ lâu mới quyết định ký tên.” Dương Sĩ Vĩ trả lời. Trong đó có mấy phần thực, mấy phần giả, chính cậu ràng nhất.

      đòi phải gặp tôi để nghe giải thích ràng?”

      “Làm ồn ào.... .... Có ích gì sao?” Dương Sĩ Vĩ chỉ , mang theo giễu cợt, lại đổi lấy ánh mắt xem thường của Điền Hân Viêm.

      tất cả các điều kiện với ấy? ấy có thêm bất kỳ cầu nào ?”

      ạ.” Chỉ có biểu đạt chút oán hận với việc mỗi tháng phải tự mình đến công ty lần.

      Điền Hân Viêm nhìn chằm chằm vào tờ giấy trong tay.

      “Lúc nào làm những thủ tục còn lại ạ?” Dương Sĩ Vĩ lại hỏi.

      “... .... Chờ ông nội xuất viện lại .”

      “Ngày mai tôi xử lý thủ tục, để Ấu Dung có thể thuận lợi kết hôn.”

      Hiển nhiên, việc này với Điền Hân Viêm mà cũng chẳng có gì quan trọng. Thái độ của cho thấy như vậy.

      “Ngày mai tôi đưa cho cậu bản thiết kế nội thất của căn hộ kia. Cậu Viên Bác Thế làm, cần lo về chi phí, phải dùng đồ tốt nhất, phái hai tổ thi công cho cậu ta, làm xong trong vòng tháng.”

      Viên Bác Thế là nhà thiết kế nổi tiếng nhất, được khách hàng hài lòng nhất trong phòng thiết kế, số bản vẽ phải làm xếp đầy đến cuối năm.

      “Viên Bác Thế có lẽ hơi khó, ấy có vụ ‘Kinh điển hoàng cung’.”

      “Kêu cậu ta giao cho những người khác làm tiếp vụ đó.”

      “Kinh điển hoàng cung là lễ đầy tháng ông Trịnh mua cho cháu trai, chỉ đích danh Viên Bác Thế, nếu đổi người, sợ rằng ông ấy mất hứng.”

      “Tôi tự mình gọi điện với ông Trịnh.

      “Vâng.”

      “Nếu còn việc gì khác cậu về trước .” Điền Hân Viêm lạnh nhạt .

      Dương Sĩ Vĩ gật đầu, rời khỏi bệnh viện.

      Điền Hân Viêm tiếp tục ngồi mình, hành lang rất yên tĩnh, trong khí có mùi thuốc tẩy trùng nhàn nhạt.

      “Tại sao...... ràng là , vẫn chịu ký cái quỷ này?!” Điền Hân Viêm nghiến răng tự thào, siết chặt tờ giấy trong tay, vừa gọi tên Phó Quan Nhã, cảm thấy ngực đau đến mức thể nào hô hấp.

      muốn có , muốn sống với cả đời, muốn có nhiều con, nhiều kỷ niệm với .... .....

      mong mình phải quan tâm tới bất kỳ ân tình gì hết, chỉ lo hạnh phúc của riêng mình....... Nhưng, làm được.

      có được ngày hôm nay, gặp được Phó Quan Nhã, có được khoảng thời gian vui vẻ vừa qua, đều nhờ Tô Vô Địch cho, nếu , chẳng biết chết từ lúc nào rồi!

      hối hận về quyết định ngày hôm nay, chỉ....... Khổ sở.

      Lúc ký tên mình lên tờ giấy kia, mới hiểu , còn nhiều hơn nghĩ. Mất cảm giác cực kỳ đau đớn.

      Cho nên, thể tự mình đối mặt với , thể mở miệng với bất kỳ chữ nào.

      sợ, gọi điện chất vấn về nguyên nhân ly hôn.

      sợ, vừa nghe thấy tiếng của , đưa ra cầu quá đáng nhất, lê./ quý _đôn xin chờ , xin đừng người khác, xin dù ly hôn vẫn tiếp tục bên ......

      Quá ích kỷ! cần phải nhận đối đãi như vậy.

      hi vọng Tô Vô Địch sống lâu, tự nhiên cách nào bắt Phó Quan Nhã phải chờ.

      chờ đợi biết đến năm nào tháng nào ngày nào mới kết thúc.

      “Hân Viêm.......” Tô Ấu Dung đến bên cạnh Điền Hân Viêm. ngẩng đầu bởi vì thứ Tô Ấu Dung đưa đến tay còn khiến chú ý hơn việc bị kêu tên.

      tờ giấy, cũng giống như tờ siết chặt trong tay.

      Giấy thỏa thuận ly hôn.

      “Đây là của em và . Em ký tên rồi, vẫn chưa viết ngày, cầm .”

      Chưa đám cưới viết xong đơn ly hôn, hơn nữa, trong vòng ngày lại cầm cả hai tờ. bỗng cảm thấy dở khóc dở cười. Tờ thứ nhất khiến muốn khóc; tờ thứ hai, là bất đắc dĩ cười khổ.

      Điền Hân Viêm chậm rãi nhìn về phía Tô Ấu Dung. Tô Ấu Dung nở nụ cười kiên cường, ánh mắt dịu dàng. “Cám ơn ủng hộ tùy hứng của em. Hơn hết, cám ơn cũng ông nội như em.”

      Tô Ấu Dung biết, hai người chỉ có thể là người nhà.......

      “Sau khi kéo màn cho vở kịch, chúng ta lập tức ly hôn, hi vọng đến lúc đó còn kịp.... ...”

      Tô Ấu Dung muốn nhiều lời, yên lặng thầm trong lòng: hi vọng còn kịp để vãn hồi trái tim của Phó Quan Nhã.

      “Ông nội tỉnh rồi, chúng ta vào gặp ông thôi......”
      Last edited by a moderator: 21/12/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10.1

      Tin về buổi lễ kết hôn sang trọng chiếm cả trang báo to.

      Bên ngoài khách sạn năm sao, hoa hồng được bố trí thành từng mảng lớn, tạo hình xinh đẹp. Thảm đỏ kéo dài từ ngoài cửa đến tận lầu hai của khách sạn. thảm đỏ rải đầy hoa giấy màu vàng ánh kim, dưới ánh đèn chiếu rọi, chẳng khác gì sao lấp lánh. Lầu hai được thiết kế theo phong cách châu Âu, là nơi chiêu đãi khách quý, người được mời khó mà lên đó được.

      Giới truyền thông đợi cả buổi chiều bên ngoài khách sạn, khi xe hoa vừa đến, đèn flash bỗng chớp lên ngừng.

      dâu mặc áo cưới được làm thủ công từ Pháp, trắng tinh thanh nhã, được đỡ xuống xe, thản nhiên mỉm cười trước ống kính. Chú rể cao ráo đẹp trai. Hai người cứ như hoàng tử và công chúa, khiến rất nhiều người hâm mộ muốn chết......

      Cùng lúc đó, Phó Quan Nhã ngồi xổm bên cạnh bồn cầu, nôn ra mật xanh mật vàng.

      ti vi, Tô Vô Địch khoát tay cháu , cười tươi chói mắt.

      Các phóng viên nắm chặt thời cơ, tranh nhau đặt câu hỏi, “ phải ông Điền vừa kết hôn lâu sao? Cuộc hôn nhân trước kéo dài chưa tới năm, vì tính cách hợp nên mới chia tay?”

      “Lần kết hôn trước mời khách long trọng là vì nhà dâu có tiếng tăm gì, nên ông Điền muốn công khai phải ?”

      “Ông Tô, khi nào lại có tin mừng tiếp vậy?” Ý là vì hai người có con nên mới cưới vội.

      “Có phải là có hai việc vui cùng lúc ?”

      Ống kính hướng về phía bụng dâu, ràng rất bằng phẳng có chút dấu hiệu gì của việc mang thai.

      Hôm nay tâm tình Tô Vô Địch rất tốt, hào phóng đáp, “Việc trước kia chỉ là chút sai lầm nho , Hân Viêm và Ấu Dung mới chân chính là đôi trời sinh, hai đứa lớn lên bên nhau từ bé, mấy chục năm tình cảm, thể chỉ dựa vào con hồ ly tinh bên ngoài mà có thể phá hư được!”

      “Cho nên dâu trước là kẻ thứ ba?” phóng viên thừa cơ hỏi tiếp.

      “Chỉ là con hồ ly tinh muốn tiền....... Đuổi! Đuổi!” Tô Vô Địch khoát tay, muốn thêm về ‘người qua đường’ kia nữa.

      Phó Quan Nhã lảo đảo trở lại phòng khách, trùng hợp nghe được những lời này. thèm để ý lời Tô Vô Địch. Cái để ý là...... trầm mặc của Điền Hân Viêm.

      biện hộ giúp dù chỉ nửa chữ, cũng cố gắng ngăn cản câu hỏi của phóng viên....... Vẻ mặt rất thản nhiên, giống như người phóng viên hỏi, hề liên quan gì tới .

      “Có lẽ, hoàn toàn giống như mình nghĩ, ta Tô Ấu Dung nên mới ly hôn với.... ... Chỉ có mình luôn tự cho là đúng, tìm lý do thay ta, tự xưng là thánh mẫu Maria hiểu nỗi khổ riêng của ta.... ....” Gần đây, Phó Quan Nhã càng ngày càng thường nghĩ như vậy.

      Lúc Cục Dân Chính làm thủ tục ly hôn, từ đầu đến cuối Điền Hân Viêm đều hề nhìn lấy cái.

      Khi mình khám thai, mình đối mặt với những ánh nhìn tò mò và đồng tình của người khác, khi bị chảy máu, hù dọa vô số người, khi nghe mùi bất kỳ món gì cũng buồn nôn cách nào ăn cơm, khi thấy cha mẹ vì chuyện ly hôn mà chịu đựng những lời nhạo báng của mấy người hợp tác, chỉ trỏ của hàng xóm, thậm chí, lúc đến công ty của Điền Hân Viêm lấy ‘tiền chu cấp’ từ Dương Sĩ Vĩ...... cũng đều nghĩ như vậy.

      “Chỉ là hồ ly tinh muốn tiền.... ...” thào lặp lại lời Tô Vô Địch.

      Những từ này hề xa lạ.

      Nửa tháng trước, lúc tới công ty Điền Hân Viêm lấy chi phiếu, cũng nghe.

      Lúc đó, Dương Sĩ Vĩ và Điền Hân Viêm ra ngoài, bị khách hàng mời ở lại uống cà phê, kịp về, ở trong phòng họp, lẳng lặng ngồi chờ.

      Mấy nhân viên qua, bàn tán xôn xao: “Đó chẳng phải là vợ trước của tổng giám đốc sao? Tới công ty làm gì vậy?”

      tới lấy tiền chứ làm gì!”

      “Lúc nào cũng khi ly hôn phụ nữ là bên chịu thiệt nhất, cần phải có tiền chu cấp, chẳng phải là vì để có thể bòn rút được bao nhiêu bòn sao?”

      ta kiếm được cũng khá đó, kết hôn chưa tới năm được cho phòng cho tiền.......” Tiếng cười cợt càng ngày càng xa.

      Thời gian chờ đợi, càng ngày càng dài.

      Lâu đến mức cho rằng đây là thủ đoạn gây khó dễ.... ... thủ đoạn để phải đưa tiền chu cấp nữa.

      Nếu vậy, có nên biết điều chút, mau biến ?

      từng nghĩ tới vấn đề tự tôn.

      Phó Quan Nhã, mày còn ngồi đây làm gì? Bị như vậy rồi còn gì?

      cũng nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề kinh tế.

      Phó Quan Nhã, tình trạng của mày bây giờ....... Tìm được việc làm sao? Người ta vừa nghe thấy mày mang thai, ai dám mướn? d. đ.@ lê !~quý đôn Chỉ nghĩ tới vài tháng sau, phải cho mày nghỉ sanh, giữ chức, làm mà có lương, ai chịu? Mày lại hoàn toàn dám với cha mẹ, sợ bọn họ phản đối mày sinh đứa ......

      Tự tôn rất quan trọng, nhưng mày phải tính toán cho kỹ....... Mày chỉ có chút tiền gửi trong ngân hàng, sống lay lắt vài năm thành vấn đề, nhưng sau đó sao? d. đ., lê: quý?" đôn Bản thân mày sao, nhưng đứa bé trong bụng có thể dựa vào tự tôn của mày mà lớn lên khỏe mạnh sao?

      Cho nên ở lại, tiếp tục chờ, vì vậy nghe được càng nhiều lời bàn tán hơn, lần này là phòng thư ký......

      “Mấy có nhận được bánh cưới ?”

      “Từ tổng giám đốc à? Có! hộp hề rẻ nhé, rất ngon!”

      “Dĩ nhiên là rẻ rồi, vợ tổng giám đốc là ai chứ? Muốn mua, tất nhiên phải chọn loại tốt nhất! Chỉ giúp họ nghĩ danh sách khách mời thôi mất hơn cả tuần đó.......”

      “Sau khi cưới, vợ chồng tổng giám đốc nghỉ tuần trăng mật tháng, hâm mộ quá !”

      “Sau này kết hôn cũng có thể mà!”

      “Tiền đâu ra?”

      “Dù có dự tính cũng chưa chắc . Lần đầu kết hôn, chẳng phải tổng giám đốc cũng sao? Ngay ngày hôm sau làm đấy thôi!”

      đúng, phải tới công ty làm mà là bay sang Nhật công tác!”

      “Đúng đúng, tổng giám đốc công tác, sau đó tới công ty làm bình thường.”

      “So ra, người thứ hai rất được cưng chiều, ràng tổng giám đốc rất bận còn phải cố gắng sắp xếp hành trình chuẩn bị châu Âu với vợ. Người thứ nhất là thảm bại!”

      “Người thứ hai cực kỳ xinh đẹp, hai người trông rất xứng đôi! Trong công ty vốn có mấy con hồ ly tinh trẻ muốn dụ dỗ tổng giám đốc, sau khi thấy mặt vợ tổng giám đốc xong an phận rồi!”

      Phó Quan Nhã xông ra ngoài, chạy thẳng tới nhà vệ sinh, bởi vì buồn nôn.

      Dày dày quặn đau, khiến cơn buồn nôn càng tăng thêm.

      Mình sai rồi sao? Lý do ta ly hôn, hề cao cả, ướt át như mình nghĩ?

      Mình sai rồi sao.... ... Là do mình tự nghĩ ra tất cả? Ngồi ngây ngốc giúp người khác thành chuyện tốt?

      Khi thấy cảnh đám cưới của Điền Hân Viêm ti vi, Phó Quan Nhã ngừng mắng mình ngu ngốc.

      Trong phòng tiệc, đèn đuốc sáng trưng, khách mời ăn bận sang trọng, giới truyền thông tỉ mỉ giới thiệu các món ăn, thậm chí còn đoán bộ trang sức người dâu trị giá bao nhiêu.

      “Phó Quan Nhã, tắt ti vi .... ....” tự với mình, “Việc bây giờ mày nên làm là phòng bếp, pha ly sữa nóng, rồi ống sạch nó......”

      Phó Quan Nhã mình khám thai, mình ăn cơm, mình dạo, mình mua đồ dùng trẻ con, mình bố trí nôi cho con, mình ghi chép nhật ký trưởng thành của con, lấy hình siêu dán vào cuốn sổ, viết lại những lời bác sĩ dặn, và những biến hóa người mình cách tỉ mỉ, mình vuốt ve bụng, chuyện trắng đêm với con.

      Chính lựa chọn ‘ mình’.

      có thể về nhà, tránh dưới che chở của cha mẹ, để họ chăm sóc , nhưng sợ....... Sợ họ thuyết phục bỏ đứa bé. Sợ nghe cha tự trách, ông nhìn lầm người. Sợ mẹ lại cãi vả với cha. Sợ chị lại dùng giọng điệu trêu chọc : “Cha tự chọn người cũng có tốt gì đâu, rốt cuộc cũng ly hôn đó thôi? gì mà, cứ tin cha, tuyết đối sai! Điền Hân Viêm giống Lý Phong! À, ra cũng có khác đó, người Lý Phong chọn, càng chọn càng xấu, còn Điền Hân Viêm lại càng chọn càng đẹp!”

      Vậy nên mới lừa gạt cha mẹ, mình tìm được việc làm, ở nhà mới..... Công việc rất bận, thể thường về nhà...... sống rất tốt, ly hôn chẳng phải việc to tát gì......

      Chỉ toàn là những lời dối.

      Hôm nay, khám thai xong, Phó Quan Nhã siêu thị mua trái cây tươi, đường thấy tiệm trà sữa, nhịn nổi bèn lén mua ly. biết phụ nữ có thai nên kỵ uống cái này, nhưng hôm nay, bỗng rất muốn uống....... đảm bảo chỉ lần này thôi!

      Phó Quan Nhã về nhà, vô tình gặp Dương Sĩ Vĩ ở sảnh quản lý..... Có lẽ, chẳng phải là ‘vô tình’. Dương Sĩ Vĩ tiến lên xách đồ giúp , “Tháng này, chưa thấy tới lấy chi phiếu.”

      “... .....” Phó Quan Nhã im lặng hồi lâu rồi mới , “Tôi suy nghĩ, có nên tiếp lấy hay ?” Vấn này này làm khó lâu.

      “Là vì ngày đó tôi về muộn quá, khiến đợi lâu sao? là do khách hàng giữ lại......”
      Last edited by a moderator: 21/12/15

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10.2


      phải vậy!” lắc đầu.

      “Chẳng lẽ là vì có nhân viên nào đó cái gì? đừng quan tâm đến bọn họ!” Dương Sĩ Vĩ từng chính tai nghe thấy có người xấu sau lưng Phó Quan Nhã, “Hay là, sợ đụng phải vợ của.....”

      Phó Quan Nhã vẫn lắc đầu, cười khổ “...... Càng ngày tôi càng cảm thấy, ta kiên quyết muốn tôi đến công ty nhận tiền là hi vọng tôi tự hiểu ra, biết khó mà lui, mặt mũi đòi tiền nữa.”

      Phó, hiểu lầm rồi......” Dương Sĩ Vĩ muốn giải thích thay cho Điền Hân Viêm.

      “Tôi thể lấy tiền của Điền Hân Viêm mãi được. ta cũng có nghĩa vụ đó. Sớm muộn gì cũng vậy....... bằng tôi nên bắt đầu học cách dựa vào chính bản thân mình.”

      mới nhận mười hai vạn mà thôi!” Tối thiểu phải nhận thêm vài năm nữa chứ!

      ta cho tôi căn hộ!” Coi như hết tình hết nghĩa, có mấy người làm được như vậy đâu? Hơn nữa, từ lúc tới đây ở, nhận được tờ giấy báo thu tiền điện nước gì hết, tất cả do ai trả, cũng biết.

      “Có tiền cứ nhận, mắc gì phải ngại?” Căn hộ chỉ có thể ở, thể ăn, cũng thể lấy để trả những khoản chi tiêu trong sinh hoạt hàng ngày.

      phải tôi ngại, chỉ là....... thế nào đây? Chẳng mấy chốc bụng tôi cũng giấu được nữa, đến công ty để người ta có nhiều chuyện để bàn tán hơn sao?” Phó Quan Nhã vuốt bụng, nở nụ cười đơn. Hôm nay cố tình mặc bộ đồ rộng kiểu con nít, vẫn có thể thấy bụng hơi nổi lên.

      Phó Quan Nhã nhìn Dương Sĩ Vĩ tiếp, “Về sau, chẳng lẽ lại tiếp tục bế con đòi tiền? Thôi, dừng ở đây .”

      “Việc này....... Tôi giúp với tổng giám đốc, chắc chắn tìm được cách giải quyết. Giờ, cứ nhận chi phiếu của tháng này !”

      “Tôi nghĩ.... ...”

      cứ từ từ nghĩ, nghĩ xong, muốn xài hay xé là tùy .” Dương Sĩ Vĩ xong, nhét tờ chi phiếu vào tay Phó Quan Nhã cho có cơ hội từ chối.

      Có lúc, cũng hi vọng có người chìa tay ra giúp đỡ...... sớm biết rất khổ, nếu lựa chọn, chỉ có thể đối mặt.

      “Tôi cầm lên giúp ?” Dương Sĩ Vĩ chỉ vào bọc hoa quả .

      cần đâu...... Chỉ mấy quả táo thôi, nặng.”

      Phó Quan Nhã xách bọc hoa quả lên, từ từ về phía thang máy, bấm nút, chờ thang máy xuống.

      Phó, hãy tự chăm sóc mình tốt!”

      “Ừ, cám ơn cậu......” quan tâm này, khiến ấy tủi thân.

      Cửa thang máy mở ra, Phó Quan Nhã bước vào, gật đầu với Dương Sĩ Vĩ xem như tạm biệt.

      “Trà sữa và cà phê tốt cho phụ nữ có thai, uống ít thôi!” Trước khi cửa thang máy khép lại, Dương Sĩ Vĩ thốt lên câu. d. đ~ lê -quý,. đôn chưa kịp đáp lại, thang máy khởi động, từ từ lên.

      Trong thang máy, Phó Quan Nhã rơi nước mắt.

      nhớ, có người từng nhắc nhắc lại, nửa dụ nửa dọa cho biết....... Cái này thể ăn, cái kia phải ăn nhiều chút. Em muốn ăn cái gì, mua....... rất muốn nghe lại những lời đó.....

      “Vào .”

      “Tổng giám đốc, quà tặng gửi tới, có muốn kiểm tra lại ?” sợi dây chuyền kim cương trị giá ba trăm vạn, sáng chói mắt người ta!

      cần, cậu để lên bàn .” Điền Hân Viêm vẫn ngẩng đầu, tập trung xem bản thiết kế trong tay.

      “Em đặt bữa tối ở khách sạn cho ba người, lúc bảy giờ đúng.......”

      Bữa tối để chúc mừng sinh nhật Tô Ấu Dung.

      “Ừ.” Điền Hân Viêm lạnh nhạt đáp.

      Dương Sĩ Vĩ chuẩn bị ra ngoài, bỗng nghe Điền Hân Viêm hỏi, “Tháng này, sao thấy ấy tới công ty?”

      ấy’ là ai, cần cũng biết.

      Phó bận việc tới được nên em đem chi phiếu qua cho ấy.”

      Điền Hân Viêm rốt cuộc ngẩng đầu lên, cay mày , “Tôi , để ấy tự đến đây lấy mà!”

      “... .... Tổng giám đốc, cố ý gây khó dễ cho Phó phải ?” Ngay cả Dương Sĩ Vĩ cũng bắt đầu nghi ngờ mục đích của Điền Hân Viêm.

      “Cái gì?” Điền Hân Viêm đen mặt hỏi.

      “Có phải đợi Phó tự mình mở miệng cần số tiền chu cấp này ? Muốn dùng cách này để buộc ấy từ bỏ?”

      “Cậu lung tung cái gì vậy?”

      “Bởi vì kiêng dè gì, để Phó nghe thấy hoặc nhìn thấy về hôn lễ của . hề nghĩ tới, với thân phận là ‘vợ trước’ như Phó, khi bước vào công ty, có thể bị nhân viên chỉ trỏ hay ? lại càng chưa từng nghĩ, ngộ nhỡ ấy và vợ mới của đụng mặt sao? Trong lòng ấy cảm thấy thế nào? Có khổ sở hay ?” Giọng Dương Sĩ Vĩ rất bình tĩnh, giống hệt như báo cáo công việc, nhưng lại khiến Điền Hân Viêm vô cùng khiếp sợ.

      Dương Sĩ Vĩ lại tiếp, “Nếu nghĩ vậy em đề nghị, cứ với Phó . Phó phải là người tham lam, ấy chủ động từ bỏ số tiền chu cấp này. cứ với ấy, kết hôn chưa tới năm, mà được cho căn hộ cao cấp là rất hào phóng rồi! Người trẻ thời nay, làm việc khổ cực cả ngày đêm, nhưng lương chẳng được mấy đồng có khối người, lý gì người hề làm việc như ấy lại được nhận số tiền lớn như vậy mỗi tháng!”

      “Im ! Ai cho phép cậu vậy?” Lời Dương Sĩ Vĩ quá thực tế, quá trào phúng, khiến Điền Hân Viêm giận tái mặt.

      “Nhân viên trong công ty ta đều vậy.” Dương Sĩ Vĩ vẫn thản nhiên như trước.

      gì?”

      “Mỗi lần Phó tới công ty, các nhân viên đều châu đầu ghé tai cười , ‘Lại đến đòi tiền’, hoặc kiểu như là, ‘So về nhan sắc, ai đẹp ai xấu ràng thế kia, bảo sao người thắng, người thua thảm bại.....’ ”

      Điền Hân Viêm hoàn toàn biết Phó Quan Nhã gặp phải những chuyện như vậy, những lời đó hề truyền tới tai .

      “Đủ rồi!” Điền Hân Viêm muốn nghe nữa, hai nắm tay dưới bàn siết chặt, móng tay đâm cả vào da thịt.

      Dương Sĩ Vĩ , “Nếu mở miệng được, em có thể giúp , tựa như lúc buộc Phó kí giấy ly hôn vậy!” Việc thất đức thế này, dám hạ lệnh lần nữa, tôi lập tức ném đơn xin nghỉ việc cho ngay!

      Điền Hân Viêm trầm mặc, nhưng phải suy nghĩ về cái đề nghị tệ hại của Dương Sĩ Vĩ mà cố điều chỉnh hơi thở, bình ổn đau đớn trong tim.

      “Tôi hề nghĩ gây khó dễ cho ấy, cũng muốn ấy phải khổ sở, tôi chỉ muốn liếc nhìn ấy cái mỗi tháng thôi.” Điền Hân Viêm rất , gần như tự lẩm bẩm.

      Chỉ có thể dùng cách này để nhìn thấy .... ....

      May là tổng giám đốc còn có lương tâm đúng như mình đoán! Dương Sĩ thầm thở phào hơi.

      “Sau này, cậu tự mình cầm qua đưa cho ấy .” Điền Hân Viêm kiên trì nữa,

      muốn vì ý riêng của mình mà khiến phải đối mặt với những lời như vậy. d. đ lle,/ qqy><ddon thể tự nhìn xem sống có tốt hay , vì vậy chỉ có thể nhờ Dương Sĩ Vĩ làm thay.

      “Vâng! Em tự mình .” Dương Sĩ Vĩ .

      Điền Hân Viêm gật đầu, để Dương Sĩ Vĩ ra ngoài.

      Trong phòng làm việc hoàn toàn yên tĩnh, rèm cửa vẫn chưa được kéo ra, ngăn cản ánh nắng bên ngoài.

      tiếng cười, chút ánh sáng mặt trời.

      Mất , cuộc sống về sau của cũng chỉ còn lại như vậy.

      chỉ biết gửi gắm tình cảm vào công việc, luôn khiến mình....... Rất bận, diễn vợ chồng ân ái với Tô Ấu Dung, học thuộc lòng khi nào cần đưa hoa, khi nào cần ăn cơm chung.... ... Để Tô Vô Địch vui vẻ.

      Bận đến đến mức thờ ơ.

      Loay hoay với mọi việc, chết lặng.

      Phó Quan Nhã thấy căn hộ quá lớn, phòng trống nhiều, chỉ có mình rất đơn lại lãng phí. Vì vậy, quyết định cho thuê phòng. mặt, có người ở chung có thể chăm sóc lẫn nhau, mặc khác còn có thêm chút tiền.....

      quyết định nhận tiền chu cấp nữa.

      Người thuê nhà là ‘vô lại’ đáng , vừa học lớp bổ túc ban đêm vừa làm.

      “Năm ngàn đồng, bao điện nước, đồ đạc trong nhà có sẵn? Phí quản lý lại cần trả! Ôi mẹ nó! Chỉ căn phòng thôi lớn hơn phòng em mướn gấp ba rồi!”

      này họ Lại, tên Bì, vừa bước vào phòng kêu ầm lên, tới chỗ nào cũng xuýt xoa ngừng, thấy cái bụng to của Phó Quan Nhã bỗng bụm miệng mình lại, “Dưỡng thai! Dưỡng thai! Trước mặt bé con được ‘mẹ nó’!”

      giây sau lại.......

      “Mẹ nó! Thiệt nhiều truyện tranh và tiểu thuyết! Mẹ nó, quyển này xuất bản nữa nên em muốn mua mãi mà mua được!” Lại Bì nhìn đống sách của Phó Quan Nhã với vẻ mặt cúng bái, mắt sáng rỡ.

      “Em thích cuốn nào cứ lấy xem !”

      “Mẹ nó! Năm ngàn đồng còn bao cả phí thuê sách! Em muốn thuê ngay!”

      “Nhưng chị phải trước, mấy tháng nữa, sau khi chị sinh em bé, có thể ồn.... ...”

      Phó Quan Nhã tìm người cho thuê chỉ có ba cầu, là nữ, hai là tính tình dễ ở chung, ba là sợ ồn.

      “Em ngại!” Lại Bì vỗ ngực .

      “Vậy hoan nghênh em dọn vào!” Phó Quan Nhã bắt tay với Lại Bì.

      Lại Bì quá hưng phấn, cầm tay Phó Quan Nhã lắc tới lắc lui “Em có thể dọn vào ngay hôm nay luôn ? Em có đồ đạc gì nhiều!”

      Lại Bì có đôi mắt rất sáng, sóng mũi cao, cười lên có còn lúm đồng tiền nho .

      thành vấn đề!” Phó Quan Nhã rất thích hoạt bát của Lại Bì.

      “Ôi mẹ nó! Là Kiều Ba!” Lại Bị kêu to tiếng, nhào qua ôm lấy con thú nhồi bông màu hồng ghế sa lon.

      Nếu có thêm ‘Ôi mẹ nó’ vào mỗi đầu câu tốt hơn nhiều....

      Bé con trong bụng Phó Quan Nhã hơi cọ quậy, giống như huơ tay múa chân theo Lại Bì. Xem ra, bé con cũng rất thích Lại Bì.

      Vì thế, cuộc sống của Phó Quan Nhã còn đơn nữa, ngày ngày ngập tràn tiếng cười.

      “Chị Nhã Nhã, chị....... Là người tình của đại gia sao?” Lại Bì thẳng tính, lại rất có nghĩa khí, vào ở đoạn thời gian, thấy Phó Quan Nhã cứ mình khám thai bằng xe điện, mình tản bộ trong công viên, nghi ngờ trong lòng càng ngày càng lớn, nhịn được bèn hỏi.

      Có thế sống trong khu nhà cao cấp thế này, cần làm, chỉ ở nhà chờ sinh con....... Cực kỳ giống cuộc sống của người tình của đại gia.
      Last edited by a moderator: 7/1/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10.3


      “Trông chị giống người tình của đại gia lắm hả?” Phó Quan Nhã đan sợi, nghe Lại Bì hỏi bật cười hỏi lại.

      “Trông chị giống, nhưng cuộc sống của chị cực kỳ giống!” Tối nay Lại Bì có môn thi, giờ lấy sách ra học bài, đáng tiếc tâm trí hoàn toàn nằm mặt sách.

      “... ... Sao chưa từng thấy chồng chị tới thăm chị?”

      “Làm gì có ai? Chỉ có mình chị thôi.”

      có đàn ông, vậy bé con trong bụng chị từ đâu ra? Có phải loài lưỡng tính tự thụ tinh đâu!” Lại Bì rất em bé từ đâu mà có.

      “Trước kia có, giờ quả có, ly hôn rồi.”

      “Hả? Ôi mẹ nó! Chị kết hôn?!” ràng chỉ lớn hơn mình có mấy tuổi!

      “Căn hộ này là chồng trước chị đưa.”

      “Ôi mẹ nó, có thể đưa cho chị căn hộ cao cấp, nếu là em, cũng muốn nhanh nhanh kết hôn rồi ly hôn!” Kiếm tiền dễ!

      “Làm gì có ai vì nhà mà ly hôn chứ?” Phó Quan Nhã buồn cười vì ý nghĩ kỳ lạ của Lại Bì.

      “Vậy.... ... Tại sao chị lại ly hôn? ta biết chị mang thai ? Biết mà vẫn kiên trì ly hôn?” Nếu vậy, rất đáng bị phỉ nhổ! Về sau gặp ta lần đập bẹp ta lần!

      “Tiểu Lại, phiền em nè!” Phó Quan Nhã trả lời, lảng sang chuyện khác, đưa năm cái vòng tay cho Lại Bì.

      Hôm trước, làm cái cho Lại Bì, Lại Bì mang học làm, ngờ bạn học và đồng nghiệp của Lại Bì thấy đều rối rít hỏi mua ở đâu, vừa nghe là chủ nhà trọ của Lại Bì làm, lập tức nhờ Lại Bì mua giùm.

      Lúc rảnh rỗi, Phó Quan Nhã cũng làm vài món thủ công nho , cỡ chừng mấy trăm đồng món.

      “Dạ, chuyện !” Lại Bì bỏ vòng tay vào túi xách.

      Chuông điện thoại chợt vang lên, Lại Bì nhanh chóng bật dậy, “Để em nghe cho!”

      Là điện thoại của quản lý tòa nhà, báo có khách, hỏi chủ nhà có muốn cho lên hay .

      “Chị Nhã Nhã, có người tên Dương Sĩ Vĩ.... ... Chị có biết ta ? ta ở dưới sảnh!”

      “Biết, cho cậu ta lên .”

      phải là ‘chồng cũ’ chứ? Lại Bì vừa đứng chờ ở cửa vừa nghĩ thầm, chuẩn bị tư thế chiến đấu với kẻ bạc tình.

      Dương Sĩ Vĩ bước ra thang máy, từ xa cảm nhận được ánh nhìn mấy thân thiện, đến gần, xác định ‘ánh nhìn mấy thân thiện’ kia đúng là đập thẳng vào mặt mình.

      “Chồng cũ?” Lại Bì nhìn Dương Sĩ Vĩ từ xuống dưới, hỏi.

      “Thư ký của chồng cũ” Dương Sĩ Vĩ phản ứng nhanh chóng, cũng hỏi, “ là?”

      “Khách trọ của vợ cũ!”

      “Khách trọ?” Dương Sĩ Vĩ kinh ngạc hỏi lại.

      “Rất may là trả lời nhanh, nếu đấm của tôi bay thẳng vào mặt rồi.” d. đ.` lê ^quý@ đôn Bất kể là vì lý do gì, vứt bỏ vợ khi mang thai, tội đáng chết vạn lần! Phải đánh bẹp Trần Thế Mỹ!

      bạo lực! Phó tìm đâu ra ‘bạo lực’ như vậy chứ?

      “Tiểu Lại, mau mời cậu Dương vào !” Lại Bì nghe vậy mới né ra, cho Dương Sĩ Vĩ vào nhà.

      cho thuê phòng?” Dương Sĩ Vĩ chưa kịp ngồi xuống, vội hỏi.

      “Nhà lớn quá, thêm người cho náo nhiệt chút!”

      “Có an toàn ?” bé kia trông khá vụng về, biết có gây nguy hiểm cho phụ nữ mang thai hay đây?

      “Tiểu Lại rất ngây thơ, thành vấn đề!”

      Ngây thơ? Ngây thơ mà....... Canh trước cửa nhà, muốn vung nắm đấm đánh người?

      Phó, đừng vội, để tôi.” Dương Sĩ Vĩ thấy Phó Quan Nhã muốn pha trà cho mình, lập tức ngăn cản.

      Lý do tại sao Dương Sĩ Vĩ tới, hai người đều biết, nên cũng cần lòng vòng.

      Dương Sĩ Vĩ móc tờ chi phiếu ra, đặt lên bàn.

      “Tháng này.”

      Vẻ mặt Phó Quan Nhã ảm đảm chút, lát sau mới mở miệng, “Tôi quyết định lấy nữa.”

      “Sau này tôi tự mình đưa tới, cần phải tới công ty nữa. Tổng giám đốc đồng ý rồi.”

      “Cậu cầm về .” kiên quyết .

      Phó, nếu cầm về tôi biết phải ăn sao với tổng giám đốc.”

      Phó Quan Nhã đứng dậy, về phòng, lấy tờ chi phiếu tương tự ra, đưa luôn cho Dương Sĩ Vĩ, “Nhờ cậu với ta, tôi cần, và cám ơn giúp tôi.”

      Dương Sĩ Vĩ , “Ít nhất, cứ lấy đến khi đứa bé ra đời, vì mình cũng phải vì đứa bé chứ, đừng để bé con có được chăm sóc tốt nhất!”

      “Cậu yên tâm, bé con rất khỏe, tôi bao giờ keo kiệt với con.”

      phải biết, nếu tôi cầm hai tờ chi phiếu này về, người nào đó tự mình tới cửa......”

      Phó Quan Nhã cau mày.

      Lại Bì biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết Phó Quan Nhã rất khổ não, tinh thần trọng nghĩa lập tức sôi trào, “Mắc gì cứ bắt chị ấy phải lấy? Tiền gì đây? Tiền bịt miệng hả? Hay tiền mua con? Quá đáng! Cả và cả ông chủ vô lương tâm gì đó của đều đáng ghét!”

      hiểu lầm rồi, đây phải là tiền bịt miệng, cũng phải là tiền mua đứa .......”

      Lại Bì trừng mắt, đạp chân lên ghế sa lon Dương Sĩ Vĩ ngồi, hung tợn , “Mẹ nó! Tôi biết rồi! Là tiền chờ chị Nhã Nhã sinh xong mau cút chứ gì?”

      “Dĩ nhiên phải.......” này có hoang tưởng bị hại sao?

      “Lấy về cho ông chủ vô lương tâm của ! Bảo ta mua thuốc uống!” Lại Bì cầm hai tờ chi phiếu lên, nhét vào túi áo Dương Sĩ Vĩ, dáng vẻ rất hung hăng, giống như chỉ cần cậu mở miệng lời nào nữa, bị nhét vào miệng ngay.

      Dương Sĩ Vĩ còn muốn giải thích, nhưng Phó Quan Nhã cười cười, lại vỗ vỗ vai Lại Bì, Lại Bì mới hừ tiếng, dời chân , rồi chậm rãi lắc đầu cái với Dương Sĩ Vĩ.

      “Cậu đem về cho ta . Tôi cho là....... Chỉ vì việc thế này mà ta tự mình tới cửa đâu.” Đúng vậy! Mắc gì phải sợ lời hù dọa của Dương Sĩ Vĩ chứ? Hại lo lắng mất mấy giây....... Sợ Điền Hân Viêm đến phải làm sao?

      Hoàn toàn xảy ra chuyện đó.

      Phó......”

      “Cám ơn cậu cất công tới đây, đặc biệt cám ơn cậu giúp tôi! Xin lỗi, để cậu phải đối mặt với hậu quả của việc đem chi phiếu về.”

      rất cám ơn Dương Sĩ Vĩ suy nghĩ giùm , giúp sắp xếp mọi việc, kể cả lần..... d. đ .,lê *quý !@đôn Suýt nữa gặp Tô Ấu Dung trong công ty, cũng nhờ Dương Sĩ Vĩ giúp né vào góc mới phải lúng túng......

      “Mặt tổng giám đốc lúc nào chả đen, cơ hồ mỗi ngày tôi đều phải đối mặt, kém lần này.... ....”

      Phó Quan Nhã nghe vậy, bỗng thốt ra, “....... vui sao?” Hỏi xong, lập tức hối hận. muốn để người khác biết còn nghĩ tới Điền Hân Viêm.

      Dương Sĩ Vĩ lắc đầu, , “Thời điểm tổng giám đốc vui vẻ nhất là lúc ở cùng . Tôi nhớ nổi, lần cuối ấy cười là lúc nào!” Công ty ngày ngày có áp suất thấp, là thư ký ở gần tổng giám đốc, cậu cảm thụ sâu sắc nhất.

      Điền Hân Viêm đương nhiên vẫn biết cười khi xã giao, nhếch khóe miệng, qua loa cho xong. Ngoài cười, nhưng trong cười.

      ‘Cười’ trong miệng Dương Sĩ Vĩ là nụ cười xuất phát từ nội tâm kìa.

      “Có lẽ, ấy chỉ cười với bà Điền, ở chỗ người khác nhìn thấy.......” Phó Quan Nhã tự lý giải, muốn vì lời Dương Sĩ Vĩ mà còn vương vấn gì.

      Phó, có phải cảm thấy...... và tổng giám đốc.... ... thể nào?”

      ta là chồng của người khác, nên giả thiết gì nữa! Lúc trước, tôi ký đơn ly hôn, quả chưa kịp nghĩ về sau thế nào.... ...” thẳng thắn .

      Khi đó quá hỗn loạn, đầu trống trơn, hoàn toàn suy nghĩ được gì, sau đó, vội vàng dọn nhà, thích ứng đủ loại khó chịu do mang thai đem lại, cũng có thời gian nghĩ nhiều. Đợi đến khi có thời gian, bắt đầu nghĩ, mới đột nhiên phát , hề với , muốn chờ, hoặc là năm nào tháng nào trở lại bên cạnh .... .....

      hề có cam kết. hề có lời hẹn.

      “Tôi phải đợi ta.” Phó Quan Nhã thầm .

      Sợ rằng, ấy cũng mong mình đợi.

      Dương Sĩ Vĩ gì, cậu chỉ là người ngoài cuộc, có quyền lên tiếng, và có lúc ngay cả cậu cũng hiểu tổng giám đốc có ý gì.

      Sau đó, Dương Sĩ Vĩ về, phải là bị Lại Bì ‘trừng’ ra cửa, cầm chi phiếu trở về công ty. hết giờ làm, nhưng nhất định tổng giám đốc vẫn còn ở đây!

      Phòng làm việc cơ hồ là cái nhà khác của Điền Hân Viêm. lấy lý do bận việc, để về nhà họ Tô, có lúc ngủ luôn tại công ty.

      Hai tờ chi phiếu hơi nhăn, được đặt lên bàn làm việc của Điền Hân Viêm.

      Ánh mắt Điền Hân Viêm từ hai tờ chi phiếu dần dần dịch tới người Dương Sĩ Vĩ.

      Phó ấy cần, người ở chung với ấy cứng rắn nhét nó lại cho em.”

      Ánh mắt Điền Hân Viêm từ kinh ngạc chuyển thành khiếp sợ, phải mất vài giây mới hiểu hết được những lời Dương Sĩ Vĩ , thậm chí, quên cả hô hấp.

      ....... Tìm được người khác chăm sóc, làm bạn, ...... Thay thế .

      Chuyện sợ nhất rốt cuộc vẫn xảy ra.
      Last edited by a moderator: 7/1/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :