1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh chàng ngọt ngào - Quyết Minh (12/12) Hoàn - Đã Có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7.1


      Thế này xem như cãi nhau?

      Phó Quan Nhã cho là đúng, nhưng hiển nhiên, Điền Hân Viêm lại nghĩ như vậy.

      ngày sau, Điền Hân Viêm xuất trong phòng khách nhà họ Phó, ngồi sa lon chuyện với cha cha Phó Quan Nhã.

      Phó Quan Nhã từ phòng mình ra, thấy vậy, ngẩn người, định lùi vào phòng lại.... ...

      Điền Hân Viêm là người đầu tiên phát ra .

      “Nhã Nhã.” cố ý kêu to lên để cha mẹ đều quay đầu lại, chặt đứt ý niệm bỏ trốn của .

      Đêm qua ngủ ngon khiến mắt đỏ rực, người có vẻ đờ đẫn, tới bên cạnh . “ về à...... Sao trực tiếp về nhà?” Giờ, tạm thời muốn gặp .

      tiện đường tới đón em.” Tiện đường.... ...

      Cưới là do vừa mắt, kết hôn là thuận tiện, chở là tiện đường..... là vợ chồng son sao?

      “Em muốn ở lại thêm vài ngày.” Phó Quan Nhã dỗi .

      được!” Người là mẹ Phó.

      “Hân Viêm vừa từ Đài Bắc về đến đón con....... Con còn lề mề? Lập tức về với Hân Viêm cho mẹ.”

      Phó mẹ bằng khẩu hình với Phó Quan Nhã: chồng công tác vất vả, kiếm tiền nuôi gia đình, con phải chăm sóc cho tốt!

      gấp ạ, con muốn chuyện với cha thêm lát nữa.”

      Cha Phó nghe vậy thầm vui trong lòng. “Lúc nào muốn chuyện với cha cứ đến đây! Nhưng hôm nay con cũng mệt mỏi rồi, về nghỉ sớm chút !” Ông cười to vỗ vỗ vai Điền Hân Viêm.

      Nghỉ ngơi chính là phải ngủ giấc ngon. Vì thế Phó Quan Nhã bị cha mẹ xem là ‘gối ôm’ trốn thoát số phận bị đẩy , ngoan ngoãn trở về giúp ai đó ngủ.

      Sau khi lên xe, Phó Quan Nhã câu nào, cố gắng trừng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng vẫn thỉnh thoảng trộm nhìn qua hình ảnh phản chiếu tấm kính. Điền Hân Viêm cũng mở miệng, nhắm mắt dưỡng thần. Hai người cứ duy trì tình trạng im lặng như vậy cho đến khi về tới nhà.

      Khi xe dừng lại, Phó Quan Nhã xuống trước, định thẳng vào phòng, nhưng quên mất khác biệt về chiều dài đôi chân của hai người như mức nước sông với nước biển, bước bước dài lại chỉ như bước của , mới tới cửa, vượt qua .

      “Em khiến người ta tức giận!” tóm lấy tay , xách như xách con gà con, kéo vào lòng .

      mới là người khiến cho người ta tức giận!” lập tức cãi lại, nhưng khi ngẩng đầu lên mới phát , ‘tức giận’ nhưng mặt hoàn toàn có vẻ gì là tức giận cả.

      Chỉ có.... .... Cười? cười?

      , là tên ngu ngốc chậm hiểu.”

      “... .... Sao lại tự chửi mình?” Tức đến lung tung rồi sao?

      “Hôn nhân của và em phải xây dựng nền tảng tình , mà vì gia cảnh, ích lợi lẫn nhau nên mới kết hôn.”

      mở to mắt nhìn , tức giận vì những lời ....... Nhưng thực tế, lại thể phản bác lạnh lùng kia.

      “Cho nên câu trả lời của em đêm qua, kết hôn với phải vì ...... Là đáp án cực kỳ chính xác.” rất thành thực, nên bị trách móc. Nên trách là lòng tham của . muốn từ miệng nghe được đáp án khác. “ cự tuyệt thành của em, nên giận suốt đêm qua.” Còn , ngốc có lương tâm này lại tắt máy!

      Cặp mắt vằn tia máu, cả đêm ngủ, chỉ có mình .

      Phó Quan Nhã nháy mắt mấy cái, dám tin những gì mình nghe.

      vì lời của mà giận nguyên đêm? Cũng như vì đáp án của mà trằn trọc suốt đêm ngủ? là vì thất vọng nên khổ sở, còn sao?

      “Nghĩ lại, cần gì phải giận chứ? Lý do trước khi kết hôn quan trọng nữa, vừa thấy hình em cảm thấy em rất thích hợp với ....... Quan trọng là sau khi kết hôn kìa!”

      Lời vô tình tiết lộ rung động trong lòng khi lần đầu tiên thấy hình . , lần đầu tiên thấy hình quyết định kết hôn với , còn trực giác cho biết rất thích hợp với .... Với cách này của đàn ông, phụ nữ có thể lý giải rằng, đây là tình sét đánh, hay ?

      Điền Hân Viêm cúi đầu, mỉm cười, đưa miệng lại sát lỗ tai . “Còn em sao? Hỏi tôi tại sao kết hôn với em? Chỉ vì vừa mắt? Có em ?..... Hỏi như vậy có phải đại biểu.......” cười .

      Hơi thở nóng cháy của phất lên mái tóc . “Em tôi, nên hi có được đáp án giống em, muốn mình chịu thiệt?”

      Đêm qua, càng nghĩ càng giận, càng giận càng tỉnh táo, càng tỉnh táo càng bình tĩnh, hồi tưởng từng câu từng chữ của cuộc chuyện.

      Trước kia em từng hỏi , tại sao lại muốn kết hôn với em, lại lảng sang chuyện khác, giờ em hỏi lại lần nữa, hỏi rất nghiêm túc....... Tại sao lại muốn kết hôn với em?

      Chỉ vì thấy vừa mắt là lấy về nhà làm vợ? Vậy....... Về sau, thấy người vừa mắt khác, có phải cũng bao nuôi làm vợ ba, vợ bốn?

      Vậy...... em ?

      Sau đó bỗng ngộ ra. Tất cả lửa giận nháy mắt bị dập tắt, biến thành vui sướng. Đây cũng chính là lý do giao việc còn lại cho Dương Sĩ Vĩ, sáng sớm chạy gấp về Đài Bắc. d.đ lê., quý'\ đôn Tới nhà cha mẹ , thấy , phát mặt cũng giấu được đáp án.... Ngủ ngon, mệt mỏi, giận dỗi, cố ý nhìn giúp xác nhận suy đoán của mình. Tâm tình của bỗng trở nên rất tốt.


      xe, nếu làm bộ nhắm mắt dưỡng thần, nghĩ nhịn được...... Ôm lấy mà hôn. Đáng tiếc xe chỉ có thể hôn, thể làm những chuyện khác, còn bằng chờ về nhà tính tiếp.

      Phó Quan Nhã hốt hoảng bịt tai lại.

      Hơi thở nóng rực của phả vào tai khiến nó trở nên hồng hồng, câu hỏi kia của ép phải thừa nhận.

      “Em.... Em có nghĩ như vậy!” rất muốn mạnh miệng , đáng tiếc cả khuôn mặt đỏ bừng lên.

      “Hả? Em thích ?” giọng hỏi.

      “... ... phải là.......”

      phải? phải là thích? Có nghĩa là thích?” buông tha .

      như đà điểu né tránh tầm mắt của , quá quen với biểu này của , ôm chặt khuôn mặt , cho trốn.

      hỏi trước khi kết hôn, hỏi tại. Nhã Nhã, bây giờ em thích , đúng ?”

      Mặt đỏ bừng, mím chặt môi, học con trai khép chặt vỏ, trả lời.

      sợ nếu trả lời, như để lộ nhược điểm trước mặt , ngộ nhỡ bị biết rồi, mà lại có ý nghĩ giống , rất xấu hổ.

      chạm khẽ vào môi , mút cánh môi mềm đó, lưỡi miêu tả đường nét đôi môi , thừa cơ tiến vào miệng .

      kháng cự, “Đừng!” Nhưng dưới dây dưa ngừng của , bắt đầu đáp lại.

      Môi và môi, triền miên khe hở. , trong tiếng thở gấp trầm trầm, “Trước khi kết hôn, chưa từng nghĩ, thích em.....” Bàn tay nhàng vuốt ve má , rất nhàng, tựa như vuốt ve bảo vật vô giá.

      Phó Quan Nhã bị hôn tới choáng váng, hỏi lại, “ vừa .......” mở to mắt.

      Lại nụ hôn sâu khác khiến thể chuyện được, bèn định ngó mặt sang chỗ khác, đổi lấy cơ hội , nhưng lại tham lam thả, mút môi biết chán.

      chỉ có thể ư ư kháng nghị, sau đó, giống như viên kẹo ngọt mềm mại để ăn sạch.

      Vất vả lắm mới có cơ hội chuyện là khi dời môi sang cổ , khiến thấy rất nhột, bèn vừa cười vừa , “Có phải thích em? Lập lại lần nữa !” muốn nghe thấy lần nữa.

      Nhưng Điền Hân Viêm chịu lại. lần, coi như cho chiếm lợi rồi. cố ý cắn mạnh hơn lên cổ .

      “Đau quá!” là ma cà rồng sao? !

      “Muốn nghe lần hai? phải em nên trả lễ trước sao? Phải gì để hồi báo chứ?” lại phà hơi vào lỗ tai .
      Điền Hân Viêm là người kinh doanh, giao dịch thua thiệt làm.

      Phụ nữ, có thể cưng chiều, nhưng tuyệt đối thể quá mức.
      Last edited: 8/12/15

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7.2


      Cho nên bắt đầu cầu phải cho đáp án, “Nhã Nhã, bây giờ em cũng đúng ?” lập lại câu hỏi lần nữa, dùng giọng càng càng nóng đến gần như làm nũng hỏi .

      “..... Dạ!” , giống như con mèo con được vuốt ve quá thoải mái mà phát ra tiếng kêu.

      Điền Hân Viêm dĩ nhiên thỏa mãn với chỉ chữ duy nhất. hôn tay Phó Quan Nhã, cạy mở đôi môi , dụ , “ nghe thấy em gì hết! Em gì?” xong lại lui ra.

      “... ... Em..... Thích...... Có chút thích......” giống như con cá thấy mồi, đuổi theo môi .

      “Chỉ chút?” cau mày, thu hồi ‘mồi câu’..... Lùi ra xa. Nếu chỉ có chút, sao vẻ mặt lại chột dạ như vậy?

      Chột dạ cách quyến rũ.

      chút thích’ của hoàn toàn chọc tức giận. Bởi vì mặt , trong mắt , biểu tuyệt đối chỉ là ‘ chút’.

      “Được, vậy cũng chỉ thích em chút!

      “Hả....... ra , phải chỉ chút......” kéo ống tay áo , vặn xoắn nó, sợ muốn cắt phần ‘thích’ kia.

      Điền Hân Viêm nhìn khuôn mặt đỏ bừng, sốt ruột muốn lại thôi của Phó Quan Nhã, trong mắt tràn đầy nụ cười.

      “... .... Dù sao ngày tháng còn dài, về sau chậm rãi thêm vào cũng được! Em biết...... Cuối cùng thay đổi nhiều ít, nhưng giờ.... .... Rốt cuộc nhiều hay ít, chính em biết nữa!” Phó Quan Nhã thừa nhận mình rất mơ hồ.

      Tình cảm của với rất phức tạp. Nhảy qua giai đoạn ‘người ’ trực tiếp lên cấp thành ‘chồng’, thậm chí ngay cả bạn bè cũng chưa từng làm, cho dù là học cũng phải từ tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông...... Từng từng bước phải sao?

      Tình huống của , giống như từ nhà trẻ ‘nhảy lớp’ lên cấp ba, hiểu tình là gì chẳng phải rất bình thường?

      “Em có dự cảm, em ......” . Vốn tự thầm, rốt cuộc lại cẩn thận ra thành lời. Cho đến khi nhìn thấy cặp mắt sáng rực của , mới hồi hồn, muốn che miệng mình, kịp rồi.

      rất mong chờ ngày đó đến!”

      Ngày .

      Mặt Phó Quan Nhã giờ đỏ như tôm hùm bị nấu chín, thấy nóng cả người, miệng khô lưỡi khô, cảm giác mình như học sinh mới vừa tỏ tình xong, vừa sợ hãi vừa hỗn loạn...... Còn cả chút kích động.

      Nhưng sợ rằng kích động của Phó Quan Nhã còn bằng phần vạn của Điền Hân Viêm, vì trong mắt hừng hực ánh lửa, như muốn thiêu đốt mọi thứ.

      Phòng ngủ ở lầu ba quá xa, ràng mất kiên nhẫn, vừa vào cửa đẩy dựa vào vách trường bên cạnh mà hôn . Nụ hôn kịch liệt hơn bình thường gấp nhiều lần.... ...

      Sau khi xác nhận tình cảm của nhau xong, hai thân thể quấn quít lấy nhau, hình như..... Cũng khác trước. còn chỉ là nghĩa vụ, còn chỉ là nhẫn nại. Thậm chí, bắt đầu chủ động hôn , vòng tay qua cổ , đáp lại bằng cách dạy vô số lần làm thế nào để được vui.......

      ‘Xấu hổ’ bị ném xa rồi. Trái tim của rất , giờ thể nghĩ gì khác, chỉ có thôi. muốn , muốn si mê , muốn có ..... Muốn .

      Điền Hân Viêm cảm giác rất thay đổi của Phó Quan Nhã, cùng với mở rộng trái tim của .

      Điều này khiến mừng như điên, càng điên cuồng hơn, càng cầu nhiều hơn, nhiều hơn.......

      Kết hôn với Phó Quan Nhã giống như ăn cam, càng ăn càng thấy ngọt. chàng ‘ngọt ngào’ nhà , rốt cuộc còn có thể đáng đến mức nào nữa?

      thích cái ly hình con mèo, vừa nhận được dùng ngay!

      Tối hôm qua ngủ mớ kêu tên mình, hì hì! (Nếu kêu tên người khác, trực tiếp nhét quả đấm vào miệng !)

      Sổ ghi chú của Phó Quan Nhã, càng ngày càng nhiều chữ, đều là về Điền Hân Viêm.

      “Em vẫn còn chơi? Định mặc đồ ngủ ăn cơm hả?” Điền Hân Viêm vừa cài nút áo sơ mi vừa hỏi.

      Phó Quan Nhã nằm sấp giường, đung đưa chân, ngón tay ngừng trượt màn hình điện thoại.
      phải chơi trò chơi, em viết ghi chú về việc nuôi mèo.”

      “Trong nhà mới nuôi? thấy bất kỳ con chó hay mèo nào trong nhà cả!”

      Có, có con mèo lớn cực kỳ kiêu ngạo! Hì hì. Phó Quan Nhã cười trộm.

      “Còn đổ thừa?” vỗ cái lên mông . Mông rất mềm, rất co giãn, rất thích. Ai bảo nằm tư thế đó, ràng là dụ dỗ bắt chước kẻ háo sắc vỗ mông phụ nữ, lỗi là ở !

      “Sao lại đánh em?” kêu to, che mông, ngồi bật dậy.

      “Sắp tới giờ rồi, em muốn trễ?”

      nhìn đồng hồ, bĩu môi, “Còn sớm mà! Em thay đồ tới phút!” trang điểm, chỉ thay đồ, chải tóc, dư giờ!

      Điền Hân Viêm leo lên giường nằm nghiêng ngắm Phó Quan Nhã, thèm quan tâm áo sơ mi có thể bị nhăn hay . Ở chung với càng lâu, càng lười tỉ mỉ. Áo sơ mi cần quá thẳng, có mấy vết nhăn làm sao.

      “À.... Chỗ đặt bàn đó, có quy định phải trang điểm hay ?” Có số nhà hàng sang trọng có cầu đặc biệt về trang phục và ăn diện, quên hỏi trước.

      cần, em như vầy là tốt rồi.”

      Trang điểm chẳng qua chỉ để che giấu tì vết nào đó mà thôi, đối với người có tì vết nào như cần.

      ạ?”

      “Ừ!” đảm bảo.

      “Vậy em thay đồ đây.” Phó Quan Nhã tiện tay lấy cái đầm trong tủ quần áo, vào phòng thay đồ.

      mặc cái đầm nhung màu đỏ, chải tóc hai cái rồi ra, quả tới phút xong.

      “Lần hẹn này, biết có thành ? Mỗi lần hẹn, đều có lý do để hủy” Phó Quan Nhã cười giỡn, lại quăng mình lên giường.

      “Chúng ta chuẩn bị xong, lái xe cũng đợi ở dưới, ai có thể cắt ngang?” bóp mặt , “Bị cho leo cây nhiều lần nên có cảm giác an toàn?”

      “Chẳng qua là cảm thấy thuận lợi.... ...”

      “Được, hai chúng ta tắt điện thoại di động, nhận bất kỳ tin nhắn hay cuộc gọi nào, bây giờ ngay tới nhà hàng.” Lần hẹn này, nhất định thể lại hủy nữa!

      “Dạ được!” Phó Quan Nhã gật đầu cái. Di động ở ngay đầu giường, vô vươn tay lấy, đè nút nguồn, màn hình điện thoại lập tức đen thui.

      Điền Hân Viêm cũng đứng dậy lấy điện thoại, khi định ấn nút nguồn chuông điện thoại bỗng vang lên.

      sao, nghe .” phải là ác bá, biết lý.

      “Là người rất tốt với gọi.”

      nhanh nghe , em chải đầu chút.” vừa lăn qua lăn lại giường, chắc tóc rối rồi.

      “Ừ.” Điền Hân Viêm nghe điện thoại.

      Lúc Phó Quan Nhã trở lại, Điền Hân Viêm ngồi bên mép giường, cầm điện thoại, suy tư gì đó.

      “Sao nhanh vậy?” cười tới, thấy có phản ứng gì, bèn , “ với em là lần hẹn này lại bị hủy chứ?”

      ngẩng đầu, nhìn , nhưng vẻ mặt chứng minh suy đoán của là đúng.

      “Ông Điền, như vậy rất quá đáng!” Người tốt cách mấy cũng phải trở mặt thôi!

      ba lần, còn có bốn, bốn xong lại tới năm.......

      “Ông ấy là người thân rất quan trọng với , còn thương hơn cả cha mẹ nữa. Lúc trước, nếu nhờ ông nhận nuôi , chắc chắn có Điền Hân Viêm của ngày hôm nay. giờ ông trong tình trạng nguy kịch, chừng là lần gặp cuối cùng.”

      Phó Quan Nhã bỗng hết giận trong nháy mắt, bên nào nặng bên nào , hiểu rất . Chỉ có thể trách miệng đúng là miệng quạ, đâu trúng đó.

      nhớ từng vô tình cha mẹ đều mất, nhưng thêm gì khác, nên biết ra còn có người thân như vậy. chưa bao giờ giới thiệu với người đó, chắc có lẽ là vì ‘người thân’ này khỏe, tiện gặp mặt.

      “Em thăm ông ấy với ?” Phó Quan Nhã hỏi.


      cần!” Điền Hân Viêm lập tức cự tuyệt chút do dự.
      Last edited: 8/12/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7.3


      Điền Hân Viêm thấy Phó Quan Nhã nhìn mình với ánh mắt khó tin, bỗng phát quá kích động, vội cầm tay , cười gượng, “Để mình, em......” Có muốn tự đến nhà hàng ? Câu này thành lời được.

      “Em ở nhà chờ .”

      Điền Hân Viêm nắm tay Phó Quan Nhã, hôn lên mu bàn tay . “ về nhanh thôi.”

      giục ra cửa, mau thăm người bệnh.

      Cho đến khuya, Điền Hân Viêm vẫn chưa về.

      “Thằng nhóc này! Lâu vậy đến thăm ông? Bận việc mà còn có thời gian tạo scandal sao?” Người thân ‘chỉ còn thoi thóp, ý thức , phải đưa cấp cứu’ kia, ngồi giường, giọng to , vẻ mặt xem như khỏe mạnh....... Ít nhất cách ‘gặp lần cuối’ rất xa.

      Điền Hân Viêm lập tức hiểu ra, cuộc gọi ‘khẩn’ kia chỉ là lừa gạt. cau mày, liếc Tô Ấu Dung đứng bên cạnh.

      Mặt Tô Ấu Dung mang vẻ áy náy, bằng khẩu hình: ông nội buộc em vậy......

      “Con đừng nhìn Ấu Dung, là do ông bảo nó gọi đó! ông sắp chết, con tới sao? Trưởng thành đủ lông đủ cánh rồi nên thèm quan tâm ông già này nữa phải ?” Ông lão giường chính là Tô Vô Địch, ông nội của Tô Ấu Dung.

      Tô Vô Địch lúc còn trẻ là ‘chiến tướng’ vô địch thương trường, thủ đoạn mạnh mẽ, dũng cảm tiến tới, tạo ra vùng trời huy hoàng cho riêng mình.

      nghiệp thuận buồm xuôi gió, chỉ tiếc, gia đình được như vậy!” Tô Vô Địch cảm thán.

      Vợ Tô Vô Địch mất sớm, để lại đứa con trai duy nhất, lúc ấy, Tô Vô Địch chỉ lo công việc, quan tâm nhiều lắm đến con trai. Mặc dù sống trong hoàn cảnh giàu có, nhưng đứa con trai khát vọng tình thương gia đình kia, cách nào có được tình thân từ người cha mình, bèn tìm kiếm từ bên ngoài.

      Thời gian đó, Tô Vô Địch làm về trễ, con trai ông con về trễ hơn, thậm chí mấy ngày mấy đêm thấy bóng dáng cũng là chuyện thường. Thời gian cậu ta vắng mặt càng ngày càng dài, cho đến lúc ông muốn cải thiện mối quan hệ cha con quá muộn.......

      Con ông, nằm mặt đất lạnh lẽo, chết bất ngờ vì hít thuốc phiện quá lượng.

      Trong lúc Tô Vô Địch đau khổ vì con trai mất sớm nhuộm tóc lòe loẹt ôm xuất , quăng cho ông, “Đây là con của con trai ông”, xong, ngay, thấy xuất lần thứ hai. Bé đó chính là Tô Ấu Dung, cháu nội duy nhất của Tô Vô Địch.

      “Ông nội, con có ý này! Trong lòng con vẫn luôn nhớ thương ông!” Người có thể khiến Điền Hân Viêm ăn khép nép, kính trọng như vậy chỉ có thể là Tô Vô Địch.

      “Hừ!” Tô Vô Địch quay đầu , thèm nhìn Điền Hân Viêm.

      Đùa quá hai phút, Tô Vô Địch lại quay đầu về, với Điền Hân Viêm, “Nếu nghĩ đến ông, mau , những lời đồn kia là thế nào? Con tìm con hồ ly tinh kết hôn lúc nào? Ấu Dung phải làm sao?”

      “Đúng là con kết hôn, và ấy cũng phải hồ ly tinh.” Điền Hân Viêm .

      Tô Vô Địch đập tay xuống giường cái, rống lên, “Ông cho phép! Sao con có thể làm vậy với Ấu Dung? Ông dạy con như vậy hả? Có mới nới cũ? chung thủy!”

      Tô Ấu Dung cắn môi, cúi đầu, đứng yên bên giường, hoàn toàn dám ngẩng đầu nhìn hai người.

      “Ông đừng giận, tốt cho sức khỏe!” Điền Hân Viêm an ủi.

      “Biết ông khỏe còn dám làm mấy chuyện khiến ông tức giận!” Tô Vô Địch lạnh lùng .

      Điền Hân Viêm xin lỗi, vì tuyệt đối hối hận khi kết hôn với Phó Quan Nhã.

      Tô Vô Địch thấy hai người lời nào, vẻ mặt kỳ lạ, lại bắt đầu trách. “Chơi cũng chơi đủ rồi, nhanh giải quyết hậu quả ! Mau đá văng con hồ ly tinh kia, đừng để phiền toái về sau! Con và Ấu Dung giận nhau vì cái gì ông , nhưng cãi xong rồi mau làm hòa !”

      Trong lòng Tô Vô Địch, dĩ nhiên hi vọng Điền Hân Viêm nhượng bộ, nhận sai vô điều kiện. d. đ/. lê <,quý ?đôn Dù sao Ấu Dung là cháu quý báo của ông, từ đến lớn, chưa bao giờ ông nỡ để Tô Ấu Dung rơi giọt nước mắt nào.

      Trong lúc mang thai, mẹ Tô Ấu Dung vẫn hít thuốc phiện với liều lớn, dẫn tới Tô Ấu Dung lúc sinh ra rất yếu. Vì vậy, Tô Vô Địch dứt khoát bỏ hết nghiệp, từ giã thương trường lúc ở đỉnh vinh quanh, tập trung chăm sóc cháu .

      đời này, có bất kỳ tài phú nào so sánh được với tình thân. Tô Vô Địch tin chắc, Tô Ấu Dung là cơ hội ông trời cho thêm mình.

      Tô Vô Địch vô cùng kiên nhẫn đưa Tô Ấu Dung trị bệnh, vất vả mới nuôi cháu lớn lên xinh đẹp khỏe mạnh, còn bất kỳ di chứng gì.

      Tô Vô Địch nhận nuôi Điền Hân Viêm phần lớn là vì muốn tìm cho Tô Ấu Dung người có thể tin cậy được để chăm sóc cho cháu ông.

      Tô Vô Địch kéo tay Điền Hân Viêm, ngoắc bảo Tô Ấu Dung đến ngồi bên cạnh, đặt tay hai người lên nhau, “Hân Viêm, con là đứa duy nhất ông có thể yên tâm phó thác toàn bộ hạnh phúc của Ấu Dung. Ông mong con và Ấu Dung kết hôn, sinh cho ông đứa chắt.... .....”

      Điền Hân Viêm muốn rút tay ra, lại cảm thấy bàn tay già nua kia rất cố gắng kéo tay mình. đành lòng, cũng cách nào nghịch Tô Vô Địch.

      Tô Vô Địch tiếp tục , “Từ trước đến giờ con đều biết, hôn nhân của Ấu Dung là chuyện ông quan tâm nhất đời, nếu lúc còn sống thể tận mắt thấy hai đứa kết hôn, ông chết cũng nhắm mắt.”

      “Ông nội.... ... Hân Viêm kết hôn rồi, ông đừng làm ấy khó xử......” Rốt cuộc Tô Ấu Dung cũng mở miệng.

      ly hôn chứ khó gì? Cho con hồ ly tinh kia mớ tiền, rồi đuổi là được. Chút việc đó còn làm được đừng lăn lộn thương trường nữa! Hân Viêm, ngày mai ly hôn ngay !” Tô Vô Địch đơn giản giống như ‘trả hàng’.

      “Ông nội......” Tô Ấu Dung hoàn toàn dám nhìn Điền Hân Viêm.

      “Yên tâm, ông nội làm chủ cho con! Từ đến lớn, lần nào hai đứa cãi nhau, đều do Hân Viêm xin lỗi trước? Lần này, nó tùy tiện tìm con hồ ly tinh kết hôn để chọc tức con là quá đáng! Ông nội giúp còn đòi lại công bằng, ngoan!”

      Tô Vô Địch quả hổ với cái tên ‘Vô Địch’, vô cùng bá đạo!

      “Từ trước tới giờ hai đứa rất ít cãi nhau, Hân Viêm lại thương con như vậy, chẳng khác giống như ông nội, luôn xem con là bảo bối vô giá, lần này cũng vậy thôi.” Tô Vô Địch nắm chặt tay hai người buông.

      Tô Vô Địch bắt đầu những chuyện ngày xưa, muốn cho hai người nhớ lại quãng thời gian lớn lên bên nhau. Mấy tiếng sau, nếu do Tô Vô Địch mệt mỏi, giọng bắt đầu yếu, Tô Ấu Dung cưỡng chế nghỉ ngơi, biết còn phải kể bao lâu nữa.

      Đợi Tô Vô Địch ngủ say, hai người mới nhàng ra khỏi phòng. Tô Ấu Dung theo sau Điền Hân Viêm, vẫn luôn cúi đầu. Điền Hân Viêm có ý ở lại, thẳng ra cửa chính.

      “Cám ơn với ông nội.” Tô Ấu Dung .

      có gì.” Điền Hân Viêm quay đầu lại, tiếp tục .

      xin lỗi! Em tìm cơ hội với ông. ...... đừng nghe lời ông nội mà ly hôn với vợ ......”

      ly hôn.” Điền Hân Viêm đáp dứt khoát.

      Tô Ấu Dung chần chờ chốc lát, lại kêu Điền Hân Viêm, “Hân Viêm...... kết hôn là vì giận em sao?”

      Nghe vậy, Điền Hân Viêm dừng động tác mở cửa, ưỡn thẳng lưng, quay đầu lại.

      Trong mắt Tô Ấu Dung có hơi nước, cũng có cả mong đợi.

      giống như ông nội .... giận nên mới tìm đại Phó Quan Nhã để kết hôn? Trong lòng Tô Ấu Dung bỗng sinh ra tia hi vọng.

      phải.” Câu trả lời của Điền Hân Viêm chặt đứt chờ mong của Tô Ấu Dung.

      muốn thêm chữ nào nữa. cần giải thích tất cả với Tô Ấu Dung rằng kết hôn là vì Phó Quan Nhã, là vì khiến động lòng, có những người khác, chỉ có Phó Quan Nhã. Những điều này hề liên quan gì với Tô Ấu Dung, Tô Ấu Dung cần phải biết.
      Last edited by a moderator: 21/12/15

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 8.1


      Gần đây, chỉ cần chuông điện thoại vừa vang lên là Điền Hân Viêm ra ngoài, lần là cả đêm, có lúc đường đến công ty cũng phải bỏ dở giữa chừng để , đương nhiên luôn là vì vị ‘người thân’ kia.

      Nhiều lần, Phó Quan Nhã đợi cửa, đợi đến mức ngủ say như chết, mơ mơ màng màng được Điền Hân Viêm ôm về phòng.

      Hôm nay cũng vậy.

      Phó Quan Nhã cảm thấy cơ thể bay lên, cố mở mắt ra, thấy mình được Điền Hân Viêm ‘vận chuyển’ lên phòng ngủ.

      về rồi à......” cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, hỏi, “ ăn cơm chưa?”

      “Ăn với ông rồi.” Bị Tô Vô Địch buộc ở lại, nghe ‘nã pháo’.

      ...... Nhanh chóng ly hôn, đuổi con hồ ly tinh kia ra khỏi cửa.... ....... Lần nào cũng lập lập lại những cầu vô lý như vậy.

      Phó Quan Nhã dụi mắt, cố cho nó nhắm lại.

      phải em đừng chờ , cứ về phòng ngủ trước sao?”

      “Như vậy...... Cả ngày em chẳng có lúc nào thấy mặt hết! Ông bảo qua ăn sáng....... làm, tan việc lại qua ăn tối, nếu em ngủ sớm,... .... Muốn thấy mặt cũng khó.......”

      Điền Hân Viêm biết, Tô Vô Địch cố ý, cố ý lập Phó Quan Nhã. dẫn theo gặp ông, vì biết ông xem thường . muốn đối mặt với những lời lạnh nhạt đó, càng muốn nghe ông tiêm nhiễm chuyện của và Tô Ấu Dung.

      đặt xuống giường, đưa tay che mắt lại, cho dụi nữa. “Em mệt ngủ , đừng cố.”

      , em rất tỉnh.” ngủ cả buổi chiều rồi. Gần đây bỗng nhiên rất ham ngủ, luôn có cảm giác ngủ .......

      Phó Quan Nhã, mau tỉnh lại !

      tỉnh rồi?” nhướng mày hỏi.

      “Dạ.....” ràng là rất buồn ngủ.

      “Vậy tắm với !” Điền Hân Viêm cúi đầu cười gian tà.

      “Dạ.... ...” ngây ngô gật đầu.

      Đến khi bị Điền Hân Viêm ôm vào phòng tắm, thả xuống bồn tắm lớn, Phó Quan Nhã mới hoàn toàn tỉnh ngủ.

      ra, lòng xấu hổ cũng biết tự hủy dần...... Nhớ ngày nào đó, khi bị lột sạch kéo vào bồn tắm, xấu hổ muốn chết, hận thể vùi mình vào nước giấu người . Giờ có thể thoải mái nằm dài, duỗi thẳng hai chân đạp nước. Dù sao, từ ngày bày tỏ tâm ý của nhau, chuyện xấu hổ hơn cũng làm sạch rồi.......

      “Ông nhận nuôi từ lúc mười tuổi, nhưng với ông có quan hệ ruột thịt.... .....”

      Phó Quan Nhã đổ sữa tắm vào bông tắm, giúp Điền Hân Viêm chà lưng.

      Tóc bị ướt, rũ xuống, còn vẻ chải chuốt cẩn thận như khi làm, trông như trẻ hơn năm tuổi.

      “Ông là bạn tốt mấy chục năm của ông nội .”

      “Cho nên, lúc cha mẹ mất ông nhận nuôi ?” Chỉ bằng điểm này, Phó Quan Nhã cảm thấy có ấn tượng vô cùng tốt với ‘ông’ của Điền Hân Viêm.

      “Trước đây bởi vì vài lý do, cảm thấy khá phiền toái, muốn giải thích nhiều, nên chỉ đơn giản như cha mẹ đều mất.... ...”

      “Dạ? Ý là, cha mẹ đều.......”

      “Mẹ quả qua đời, nhưng cha vẫn còn sống.”

      hiểu! Ai lại nguyền rủa cha mình chết chứ?

      “Vẫn còn sống?! Vậy sao ông ấy lại..... Giao cho ông nuôi?” Phó Quan Nhã hỏi.

      “Bởi vì, trong gia đình mới của ông ấy có vị trí cho .” Điền Hân Viêm lạnh nhạt . d.đ lê./quý^$ đôn Giọng hề lên xuống, có giận vui, nhưng làn da dưới bàn tay Phó Quan Nhã lại trở nên căng cứng.

      thế giới này, có loại hận cần lý do, vẫn có thể hận tới mức dù em có cố gắng làm bao nhiêu việc để lấy lòng, dù bỏ ra bao nhiêu ý tốt, vẫn bị người ghét bỏ.”

      “...... Ý là mẹ kế của ?” đoán.

      đáp, cũng phủ nhận.

      “Bà ấy bắt nạt ?!” xong, nghe thấy bật cười.

      “Từ miệng của bà ấy bắt nạt bà ấy.”

      mới có mấy tuổi đâu, làm sao bắt nạt bà ta được?! Đánh cũng đánh lại! Chửi cũng chửi thắng! Ai tin lời bà ta chứ?”

      “Nhưng vẫn có người tin đó!” Mà người tin kia lại là cha . Điền Hân Viêm cười, nhưng nụ cười hoàn toàn có vẻ gì là vui vẻ cả.

      trở thành đứa cố ý gây chuyện, láo vu hại bà ta, là đứa trẻ hư khó mà nuôi dạy.”

      “Bà ta như vậy?!”

      dạo, cả ngày bà ta cho ăn bất kỳ thứ gì, la hét kêu đói, bà ta nước mắt nước mũi, khóc lóc kể lể với cha , : ràng tự tay nấu cơm cho , tại sao còn lên án gieo tiếng xấu, làm tổn thương bà ta, cố ý gây rắc rối.... ......”

      Dì phải làm sao, con mới chịu tiếp nhận dì? Dì biết phải lấy lòng con như thế nào nữa......

      Đứa này! Sao lại láo? Sao dì có thể cho con ăn cơm chứ? Dì phải là bà mẹ kế độc ác! Dì muốn trở thành ‘mẹ’ con...... Muốn con kêu dì tiếng ‘mẹ’.

      Đứa này hận em....... Dù em cố gắng nhiều hơn nữa, nó đều làm như thấy.......
      Bà ta diễn tốt đến nỗi, từng khiến cho nghĩ rằng mình đủ ngoan, đủ tốt mới hại bà ta khóc. Nhưng cha vừa bước ra khỏi cửa giây là cái tát bay đến mặt .

      Ai cho mày gọi tao là mẹ? Ai là mẹ mày? Tao có đứa con như mày! Cút xa chút! Chỉ cần thấy mặt mày là tao bực rồi!”

      “Trong nhà ai đứng ra làm chứng cho sao?”

      “Đầu bếp, người giúp việc đều sớm đổi thành người của bà ta, cho dù thấy cũng thể .” Giữa bà chủ và đứa trẻ nơi nương tựa, ai chọn đứng bên phe chứ?

      quá đáng!” Phó Quan Nhã vô cùng tức giận, siết chặt bông tắm trong tay.

      “Ghê gớm hơn là cho mở cả tủ lạnh. Cuối cùng, đói chịu nổi, thể trộm.... ...”

      quay đầu nhìn , khi thấy ánh mắt ửng đỏ của , bỗng có xúc động..... Muốn kể hết tất cả.

      “Bà ta nuôi con mèo Ba Tư màu trắng rất xinh đẹp, vô cùng cưng nó, chỉ cho nó ăn đồ hộp đắt tiền. Đó cũng là nơi duy nhất trong nhà...... bị khóa lại, có thể trộm ăn được.”

      Phó Quan Nhã sửng sốt lúc, mới kịp phản ứng. đứa bé mới mấy tuổi bị bức tới mức chỉ có thể trộm đồ ăn của mèo....... d.đ lle@ quy., đôn~Tức giận bỗng dâng trào khiến được lời nào, biết, chỉ cần vừa mở miệng, nhất định là tiếng khóc.... .....

      “Để bị phát , ngày chỉ có thể trộm lon. Con mèo đáng ghét kia lại đặc biệt thích vị cá. cảm thấy vị thịt bò dù sao vẫn tốt hơn, vị cá...... Tanh đến mức khiến buồn nôn.”

      Giờ hiểu, chỉ vài câu hời hợt thế này khiến hiểu, tại sao lại ghét vị cá hộp tới mức đó. Đó chỉ là chán ghét đơn thuần về mùi vị mà còn vì nó gợi lại những kí ức khổ sở nhất, bất lực nhất trong cuộc đời . Cho nên, dù là người rất quý trọng thức ăn, bởi từng bị bỏ đói thời gian dài, nhưng vẫn chịu ăn món salad vị cá làm.... ....

      cách nào ngăn được dòng nước mắt của mình, nó cứ rơi xuống ngừng.... ... Dù hề muốn khóc!

      Điều muốn làm nhất bây giờ chính là....... Mua ngay ngàn lon cá hộp cho mèo, nhét vào miệng bà kia!

      Lúc ở tuổi của , hạnh phúc biết bao nhiêu, được ăn bữa chính, bữa phụ, muốn ăn gì cha mẹ đều cho.

      cách nào tưởng tượng được, những ngày tháng đó sống như thế nào. rất khó chịu, rất đau lòng. Nếu có thể quay ngược thời gian trở về lúc đó, tình nguyện phân nửa đồ ăn của cho .... .... biết ý tưởng này hề thiết thực, thể nào xảy ra, vậy nên lòng mới càng đau hơn.

      “Cho đến khi con của bà ta ra đời, bà ta càng thêm chướng mắt . Bà ta sợ lấy hết những thứ vốn nên thuộc về con của bà ta, vì vậy càng ngày càng tệ hại hơn, thậm chí muốn....... chết.”

      cố kia của , còn ly kỳ hơn cả trong phim. Nhưng muốn kể , phải vì sợ nhớ lại, mà vì.......

      nữa! Nước mắt của em sắp đầy cả bồn tắm rồi! Vòi nước ngốc! Chốt khóa ở đâu mau chỉ !” làm bộ nhéo mũi như khóa vòi nước lại.

      “Bà ta tên gì? sống ở đâu? , em lập tức tìm bà ta tính sổ!” Vẻ mặt Phó Quan Nhã rất hung hăng, muốn tìm người đánh nhau.

      Nước mắt, vẻ mặt bất bình, tất cả đều vì ......

      “Bắt nạt đứa trẻ tính người lớn gì chứ?! Nhất định phải báo cảnh sát bắt bà ta! Ghê tởm!”

      biết em rất tức giận, nhưng đừng lấy lưng làm bao cát để đánh, rất đau.” cười , chỉ có thể dùng nụ cười để che giấu kích động của mình.

      Phó Quan Nhã lúc này mới phát , trong vô thức đánh mấy đấm.

      “Em thực rất tức! Lần đầu tiên có suy nghĩ muốn đánh người tới vậy.... ...”

      “Đánh ?”

      phải! Là bà ta! mau cho em biết bà ta sống ở đâu !” Phó Quan Nhã nghiêm túc .

      “Vì bà ta mà phải vào đồn công an đáng!” Đến lúc đó lại phải bảo lãnh , rất phiền phức!

      Phó Quan Nhã vẫn rất tức giận, biết phát tiết thế nào.

      Điền Hân Viêm vỗ vỗ tay , ý trấn an, lặng lẽ cám ơn .

      “Đều qua rồi. Ít nhất, sau đó sống rất tốt.”

      Là Tô Vô Địch phát Điền Hân Viêm càng ngày càng gầy yếu, kiên quyết đòi dẫn chữa bệnh, cũng là Tô Vô Địch mở miệng với cha , muốn nhận nuôi .

      từng đoán, tình trạng của , có lẽ cha hiểu hơn bất kỳ ai, dù sao, đứa trẻ mười tuổi lại nặng tới mười lăm ký, quả rất bất thường. Nhưng cha vẫn lựa chọn gia đình mới, vợ mới, con mới của ông. Có lẽ vì hổ thẹn trong lòng, vì quan tâm đến thể diện, muốn chuyện xấu trong nhà bị truyền ra ngoài ảnh hưởng tới việc kinh doanh nên mới nhanh chóng đồng ý lời đề nghị của Tô Vô Địch.

      Rốt cuộc, rời khỏi cái ‘nhà’ kia....
      Last edited by a moderator: 21/12/15

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 8.2


      Lúc đó, chẳng những khổ sở, mà còn còn cảm thấy nhõm vì được giải thoát.......

      “Ông tốt với ?” Phó Quan Nhã buồn buồn hỏi.

      “Rất tốt! Những gì cháu ông có, đều có. Ông hề xem là người ngoài, tận tình dạy dỗ , cần báo đáp.”

      cần hồi báo?

      “Em rất muốn cám ơn ông, chờ ông khỏe hơn, dẫn em gặp ông được ?” Phó Quan Nhã rất muốn gặp người thay đổi cả cuộc đời của Điền Hân Viêm.

      thể đồng ý. Vì rất cảm kích Tô Vô Địch, nhưng Tô Vô Địch muốn đuổi ! Bữa tối nay tan rã trong vui, cũng do ông lại tiếp tục cầu phải ly hôn với ....... cầu hết sức vô lý, hết sức khó khăn.

      bên là người kính trọng cả đời, xem là người ông thân thiết nhất, bên là người vợ duy nhất của , người muốn nắm tay hết cuộc đời. rất tham lam, vừa muốn Tô Vô Địch đau lòng, vừa muốn có được .

      Điền Hân Viêm chỉ hy vọng, sớm tìm được biện pháp vẹn toàn cả đôi bên.... .....

      sáng tinh mơ, chuông điện thoại bàn vang vọng khắp phòng khách.

      “Mới sáu giờ....... Ai gọi vậy ta?” Phó Quan Nhã chiến bánh trứng, nghe điện thoại reo, bèn chạy nhanh tới, sợ điện thoại reo lâu quá đánh thức Điền Hân Viêm. Tối qua, thiết kế tới khuya mới ngủ, muốn cho ngủ thêm chút nữa, dù chỉ nửa tiếng cũng được.

      “A lô!” Phó Quan Nhã vừa bắt máy vừa thở hổn hển.

      Giọng đối phương còn gấp hơn cả , “Bà Điền? Tôi là Tô Ấu Dung đây! Hân Viêm có ở đó ?”

      “Có, ấy ngủ.”

      “Xin lỗi, xin mau cho ấy biết, ông nội..... Ông nội vào phòng cấp cứu rồi! Mong ấy mau tới đây!” Xong, Tô Ấu Dung nhanh chóng tên bệnh viện ra.

      Phó Quan Nhã hoàn toàn có thời gian suy nghĩ tại sao Tô Ấu Dung lại gọi điện thoại bàn để thông báo, chỉ biết chuyện rất khẩn cấp, bèn “Được, tôi lập tức gọi ấy dậy......”

      Phó Quan Nhã vội vã chạy lên lầu, bước lần hai bậc thang, tại chỗ ngoặt, vấp cái, trầy đầu gối. bò dậy, chạy tiếp, vừa chạy vào phòng ngủ vừa hô to, “, mau dậy ! Ông vào phòng cấp cứu rồi!”

      Điền Hân Viêm lập tức mở mắt ra, tỉnh cả ngủ, nhanh chóng kiểm tra di động.... ... Nếu Tô Vô Địch có gì, Ấu Dung lập tức gọi điện thoại cho ngay.

      Phó Quan Nhã kể lại Tô Ấu Dung gọi điện thoại bàn đưa ông vào bệnh viện.......

      “Ôi, điện thoại hết pin rồi.” Điền Hân Viêm nhanh chóng thay quần áo, chạy xuống lầu, định tự lái xe .

      “Em với .... ...” Phó Quan Nhã chạy theo sau .

      Điền Hân Viêm quay đầu lại, mặc dù bước gấp, nhưng vẫn có vẻ hoảng hốt, “Em cần đâu, cũng chẳng giúp được gì!” Chỉ càng làm hỏng thêm!

      Bỗng, Phó Quan Nhã nghe thấy mùi khét, đột nhiên nhớ ra, “Bánh chiên của em!” vội vàng chạy vào bếp, tắt lửa, mở cửa sổ cho mùi khét tản , lúc vọt ra cửa, xe của Điền Hân Viêm chạy xa mất.

      đứng ngây vài giây, rồi mới vào, trong khí vẫn ngập tràn mùi khét, nhắc nhở vẫn chưa dọn dẹp phòng bếp bi thảm.

      Phó Quan Nhã vào bếp, vừa cọ rửa cái chảo bị cháy đen, vừa suy nghĩ, càng nghĩ càng thấy yên lòng, bèn để nùi cọ nồi xuống, lau vội tay nước lên tạp dề, cởi tạp dề chạy ra ngoài.

      rất lo lắng cho ông của Điền Hân Viêm, mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng bằng vào những lời , thể kính ông, lòng hi vọng ông bình an vô . “Đương nhiên em biết em giúp được gì, nhưng ít ra....... Em có thể làm bạn bên cạnh .” vừa lẩm bẩm vừa ngoắc tắc xi đến bệnh viện.
      Ngoài cửa phòng cấp cứu của mỗi bệnh viện luôn rất loạn, đủ kiểu người bệnh, và cả những người thân lòng nóng như lửa đốt.

      Phó Quan Nhã giống như con ruồi mất phương hướng, chỉ biết lung tung tìm kiếm bóng dáng Điền Hân Viêm. d. đàn., lê! quý $ đôn ^ biết tên ông , nên thể hỏi thăm phòng bệnh ở đâu, đành mò từng phòng.

      thấy trong phòng nhận bệnh của bệnh viện, bèn thầm, “Chẳng lẽ đưa vào phòng hồi sức cấp cứu? Nếu như tình huống nguy kịch.......”

      Phó Quan Nhã theo bảng hướng dẫn đến phòng hồi sức cấp cứu, cứ lung tung, may mắn tới chỗ quẹo của hành lang thấy Điền Hân Viêm và Tô Ấu Dung.

      Bởi vì lặng lẽ theo nên dám ra. Nhưng, có vẻ....... tình trạng trước mắt cũng thích hợp cho xuất của .

      Tô Ấu Dung khóc thút thít ngừng, nước mắt chảy như mưa, ướt đẫm vạt áo trước ngực Điền Hân Viêm, dáng vẻ rất đáng thương.

      “... ..... Là lỗi của em, đáng lẽ em phải cẩn thận hơn.... ... nên vội vã ra chuyện của em và Phồn Mộc......” Tô Ấu Dung vừa khóc vừa .

      hoàn toàn là lỗi của em, hôm qua lúc chống đối ông, sắc mặt ông .... ...” Điền Hân Viêm an ủi, muốn nhận lỗi về mình.

      Tô Ấu Dung lắc đầu, “Buổi sáng.... ... Ông lại bắt đầu càm ràm, quở trách chuyện kết hôn, mắng rất nhiều....... Em nhịn được, mới cãi lại.... ....”

      “Đừng khóc.” Hiển nhiên Điền Hân Viêm biết phải đối phó với nước mắt của phụ nữ như thế nào.

      “Ông rất tức giận.... ... sao em có thể làm chuyện có lỗi với , Hạ Phồn Mộc còn bị ta vứt bỏ....... Nhưng ông vẫn kiên trì cho rằng cả em và đều sai.... ... Cần phải xin lỗi lẫn nhau và sửa chữa sai lầm.... ....”

      Hạ Phồn Mộc làm cuộc sống của Tô Ấu Dung lệch hẳn sang quỹ đạo khác. Dù biết Hạ Phồn Mộc nhiều năm, nhưng đối với Tô Ấu Dung, Hạ Phồn Mộc chỉ xem như là ‘quen biết’, nếu do ngày đó, hai người tham gia bữa tiệc, trùng hợp ngồi chung bàn, tránh khỏi phải chuyện xã giao, sau đó biến thành.... ......

      Tô Ấu Dung biết rất Hạ Phồn Mộc nổi tiếng lăng nhăng, lòng với bất kỳ ai. Nhưng theo Tô Ấu Dung điều đó đại biểu cho ‘tự do’, ‘phóng khoáng’... ...... Là những gì mình thiếu.

      Tô Ấu Dung hóa thân thành con thiêu thân lao đầu về phía ngọn lửa rực cháy ‘Hạ Phồn Mộc’.

      Hạ Phồn Mộc hoàn toàn hề Tô Ấu Dung, chỉ đơn giản là vui chơi, cũng trước khi quen nhau, nhưng Tô Ấu Dung lại ngày càng lún sâu vào.

      Nếu có việc đó, Tô Ấu Dung và Điền Hân Viêm chắc chắn như Tô Vô Địch hi vọng, kết hôn, sinh con.... ....

      Tô Ấu Dung quá ham mê kích thích, khát vọng nhiệt tình, từ đứa trẻ ngoan biến thành đứa trẻ phản nghịch, bỏ qua hạnh phúc của mình, tự tay nhường cho người khác.

      “Những chuyện đó, em cần phải cho ông, qua hết rồi.”

      “Em muốn ông nội hiểu lầm . Là em hại thất vọng. Em là kẻ đáng ghét.... ... Em phá hoại tình cảm của chúng ta, tổn thương .... ...” Tô Ấu Dung càng càng khóc dữ, nếu nhờ dựa vào Điền Hân Viêm có lẽ té ngồi lên mặt đất.

      có bị tổn thương, Ấu Dung, giờ sống.... ...” Rất tốt. Hai chữ này còn chưa kịp ra khỏi miệng Tô Ấu Dung chen ngang.

      Tô Ấu Dung ngửa đầu nhìn Điền Hân Viêm, thầm nghĩ, mình biết mình rất tùy hứng, rất vô lý, nhưng nếu mình hối hận cả đời, thể tự tha thứ cho mình.... ...

      Tô Ấu Dung nắm chặt tay Điền Hân Viêm, khóc , “Hân Viêm, em rất sợ mất ông nội....... Em sợ ông yên lòng vì em....... Em sợ ông ôm tiếc nuối rời xa nhân gian.... ..... Cầu .... ..... Kết hôn với em...... Giả cũng được...... Chúng ta kết hôn để ông nội được như nguyện, được ? Có được .... ....” xong, Tô Ấu Dung lại tiếp tục khóc.

      Điền Hân Viêm lạnh lùng cau mày.

      Phó Quan Nhã cho là Điền Hân Viêm lập tức cự tuyệt loại cầu này.......

      Nhưng Điền Hân Viêm có, chỉ siết chặt bàn tay đặt vai Tô Ấu Dung, yên lặng.

      ra, người nhận nuôi Điền Hân Viêm là ông nội của Tô Ấu Dung......” Phó Quan Nhã tự . Chính vì vậy, Điền Hân Viêm và Tô Ấu Dung mới lâu ngày sinh tình, từ quan hệ em biến thành người . d. đ, lê !qu,.ýddon Sau lại, vì Tô Ấu Dung Hạ Phồn Mộc nên hai người mới tan rã. Nhưng ông nội Tô Ấu Dung lại cho rằng Điền Hân Viêm là cháu rể duy nhất của mình, muốn giao Tô Ấu Dung cho Điền Hân Viêm.... ...

      “Hèn chi, mãi chịu dẫn mình gặp ông. Ông chắc chắn rất ghét mình, thể nào chuyện nhàng với mình được.”

      Có mấy bác sĩ tới chỗ Điền Hân Viêm, có lẽ là người quen, vì nghe chào với người đầu là ‘Viện trưởng’.

      Viện trưởng giải thích tình hình bệnh tật của Tô Vộ Địch cho hai người.

      Phó Quan Nhã chỉ nghe loáng thoáng, nhưng nhìn vẻ mặt hai người đoán có lẽ tình huống được lạc quan cho lắm.

      Tô Ấu Dung vẫn khóc thút thít, run rẩy bả vai gầy gò.

      Viện trưởng , “ phải dặn dặn lại, ông ấy khỏe, mọi chuyện cứ nghe theo ông ấy hết, đừng cãi sao? Cũng chẳng còn mấy năm, hai đứa....... Ai!”

      “Xin viện trưởng cố hết sức cứu ông nội con.” Điền Hân Viêm giọng .

      “Tất nhiên.” Viện trưởng xong, vào phòng hồi sức với mấy bác sĩ còn lại.

      “Hân Viêm.... ...” Tô Ấu Dung hoảng sợ .

      “Ông sao đâu!” Điền Hân Viêm chỉ có thể an ủi như vậy.

      Sau đó, hai người đều yên lặng, chờ cuộc cuộc cấp cứu kết thúc. Còn Phó Quan Nhã lại yên lặng rời khỏi bệnh viện.

      “Vốn muốn ở bên cạnh , nhưng xem ra..... Có Tô Ấu Dung ở đó, mình ra...... khiến mọi người thêm lúng túng thôi.” Hơn nữa, lời cầu xin của Tô Ấu Dung vẫn còn văng vẳng bên tai . Sau đó là lời của viện trưởng.... ....

      “A!” Phó Quan Nhã bỗng cảm thấy bụng quặn lên từng cơn, “Kỳ lạ, hình như hơi đau.......” Chẳng lẽ ăn cái gì hợp? đúng, cơn đau này rất lạ.... ... Nhất định là do chưa ăn sáng nên dạ dày mới kháng nghị đây.

      “Điền Hân Viêm cũng chưa ăn sáng, mua cho phần vậy!”

      Phó Quan Nhã tới quán ăn trước bệnh viện, mua bốn cái Hamburger, ba ly cà phê, hai cái, và Tô Ấu Dung mỗi người cái.

      Phó Quan Nhã suy nghĩ phải đưa bữa sáng cho hai người kia bằng cách nào vừa lúc có bà cụ về hướng đó, bèn nhờ bà cụ giúp giùm....... còn lo lắng bà cụ có thể nghi ngờ là người xấu muốn đưa bữa sáng có độc hay , ai ngờ bà cụ rất nhiệt tình, đồng ý ngay cần suy nghĩ.

      Chỉ mấy bước ngắn ngủi, bữa sáng đến tay Điền Hân Viêm.

      phải ai cũng nghĩ ‘bản tính con người là thiện’ như bà cụ, bữa sáng từ trời rơi xuống, nguồn gốc, ai dám ăn?

      Điền Hân Viêm hỏi thăm bà cụ, ai đưa bữa sáng cho bà, nghe bà cụ miêu tả, đoán được người đó là ai.

      Thực ra trong lòng sớm có đáp án, người hiểu sở thích của , sức ăn của , trừ bà ‘Ngọt’ (Ngọt trong ‘ngọt ngào’ là ‘Điềm’ đọc giống ‘Điền’) còn có thể là ai khác?

      “Hân Viêm, dám ăn?” Tô Ấu Dung chưa kịp ngăn, Điền Hân Viêm cắn miếng lớn.

      “Yên tâm ăn .” đưa cho Tô Ấu Dung cái.

      “Nhưng.......”

      “Là Quan Nhã.”

      “... ..... ấy tới bệnh viện?” Tô Ấu Dung nhìn xung quanh kiếm.

      “Ừ.”

      “Sao ấy tự đưa cho ?”

      ấy nên tới.” Chắc sợ mắng nên mới xuất . Nếu sợ bị mắng còn tới làm gì, biết!

      Tô Ấu Dung phát khi Điền Hân Viêm đến Phó Quan Nhã, vẻ mặt bỗng trở nên rất dịu dàng, khác hẳn với dịu dàng dành cho ‘đứa em ’ là mình.

      Thay vì hai người nhau, ra hai người càng giống người thân quan tâm chăm sóc nhau hơn, nồng nhiệt, có độc chiếm, chỉ tĩnh tĩnh lặng lặng.

      rất thích ấy? Vẻ mặt của cho biết, .”

      Điền Hân Viêm phủ nhận, cũng cách nào phủ nhận.

      “Cho nên, cầu kết hôn với em...... đồng ý?” Vẻ mặt Tô Ấu Dung như đưa đám.

      Có lẽ, trong đó có ít là ganh tỵ vì cảm thấy mình thể khiến Điền Hân Viêm quan tâm hết lòng như Phó Quan Nhã, nhưng phần nhiều vẫn là vì thể thỏa mãn cầu của Tô Vô Địch.... .....

      Vẻ mặt Điền Hân Viêm bỗng trở nên lạnh lùng, nụ cười nhạt nhòa, rồi nhanh chóng biến mất.

      lúc Tô Ấu Dung cho là trả lời ‘.’ Điền Hân Viêm lại .... ...

      , đồng ý.”
      Last edited by a moderator: 21/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :