1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh chàng ngọt ngào - Quyết Minh (12/12) Hoàn - Đã Có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 5.1


      Phó Quan Nhã về đến nhà, nằm phịch xuống sa lon.

      Thể xác mệt, nhưng tinh thần cứ ủ rũ muốn động, ngay cả cầm điều khiển mở ti vi cũng thấy có sức.

      ngày dài đằng đẵng......” vùi mặt vào gối dựa, thầm.

      Chuông điện thoại vang vọng trong phòng khách an tĩnh, duỗi tay bắt lấy, chữ ‘Alô’ vẫn còn nằm trong điện thoại chưa kịp phát ra, đầu bên kia còn nóng vội hơn , “... ... Hân Viêm phải ?”

      Giọng rất , rất ngọt, khi hô tên Điền Hân Viêm bởi vì mang theo chút lo lắng nên nghe rất đáng .

      ổn chứ? Em thấy tin tức công ty xảy ra cố......”

      Phó Quan Nhã hiểu gì cả. Tin tức? cố?

      bèn bật ti vi lên, mở kênh tin tức.

      Mặt Điền Hân Viêm xuất ti vi, kèm theo dòng phụ đề, “Đội ngũ công nhân bị thương.... ...”

      Hình ảnh nhóm Điền Hân Viêm xuất trong cửa sổ của màn hình ti vi, bị giới truyền thông bao vây, tranh nhau đặt câu hỏi. Dương Sĩ Vĩ vừa ngăn trở vừa thay Điền Hân Viêm trả lời.

      ra đây là lý do lỡ hẹn tối nay?

      Chuyện nghiêm trọng như vậy.... ...

      “Hân Viêm....... Em biết còn giận em, muốn chuyện với em, nhưng em rất lo cho .... ...” Giọng nữ bên kia rất mềm yếu, ngay cả Phó Quan Nhã nghe xong cũng thấy lòng mềm nhũn.

      Trong đầu bỗng lên......

      ‘Thanh mai trúc mã của Điền Hân Viêm.’

      ấy vẫn chưa về, chắc còn ở đó xử lý cố...... Xin hỏi là ai?”

      Bên kia kinh ngạc, thở dốc tiếng, to đến mức Phó Quan Nhã cũng nghe thấy được.

      .... có phải là vợ của Hân Viêm?” Bốn chữ vợ của Hân Viêm run run giống như vợ cả bắt gian tại giường!

      “Đúng, là tôi.”

      “Tôi.... ..... Tôi chỉ là bạn cũ của Hân Viêm, thấy tin tức nên gọi tới hỏi thăm thử.... .... Xin lỗi, tôi.......”

      sao, trực tiếp gọi di động cho ấy , hay muốn để số lại, chờ ấy về tôi kêu ấy gọi lại cho ?”

      cần....... ấy gọi lại đâu.” Mấy chữ cuối rất như Phó Quan Nhã vẫn nghe thấy được.

      bỗng thấy đồng tình cho người kia.

      nhau hai mươi năm, giờ gọi điện thoại còn phải nơm nớp lo sợ, vị trí ‘vợ Điền Hân Viêm’ đáng lẽ thuộc về mình, nay lại nhường cho người khác. Hai mươi năm bao gồm tuổi xuân tươi đẹp nhất của người con ......

      “Hay là, lát gọi lại ?” Phó Quan Nhã chỉ có thể như vậy.

      “Được....... Cám ơn , tạm biệt.” Bên kia cúp máy, chỉ còn lại tiếng tút tút.

      “Sao có cảm giác....... Như ăn trộm vậy?” Giống như cướp vật thích của người khác? Biến thành người xấu.....

      Phó Quan Nhã lại nằm cuộn người sa lon, nhìn chằm chằm tin tức, nhưng suy nghĩ bay xa.

      ti vi, vẻ mặt Điền Hân Viêm rất nghiêm túc.

      Phó Quan Nhã nằm thẫn thờ đến mức Điền Hân Viêm mở cửa vào nhà, cũng nghe thấy.

      Cho đến khi lên tiếng, “Em cũng xem tin tức?”

      lập tức co chân lại, chừa chỗ cho .

      Mười giờ? Trễ vậy rồi sao?

      “Những công nhân kia sao rồi?” Mấy chữ ‘cấp cứu, trong tình trạng nguy hiểm’ ngừng xuất ti vi, khiến người ta run như cầy sấy. “Chờ người cuối cùng được đưa ra khỏi phòng mổ, mới về, may mắn là qua cơn nguy hiểm.”

      “Sao lại xảy ra cố vậy?”

      “Giàn giáo sụp, công nhân rơi thẳng xuống, có mấy người bị giàn giáo đè bị thương!” Điền Hân Viêm tháo cà vạt, nằm xuống sa lon, trông rất mệt mỏi.

      rót ly trà cho . nhận lấy uống ừng ực.

      “Uống từ từ thôi.” sợ bị sặc, vội .

      “Lần thứ tư lỡ hẹn. Xin lỗi em!”

      “Đó là chuyện , công trình xảy ra cố tất nhiên phải ưu tiên xử lý, mạng người quan trọng mà!” Sau khi biết lý do lỡ hẹn, đâu thể so đo gì nữa.

      ôm , cười gượng.

      “Lần sau mà lỡ hẹn nữa, tùy em xử trí! Tuyệt có lần thứ năm!” .

      “Lý do lỡ hẹn thế này, em cũng hi vọng có lần thứ hai.”

      “Khâu quản lý công trường có vấn đề, trừ việc bồi thường cho những công nhân bị thương, phải kiểm tra lại mới được!”

      nhanh tắm rửa ngủ sớm ! Ngày mai tính tiếp!”

      “Ừ!” Điền Hân Viêm đứng dậy, bước lên cầu thang.

      Phó Quan Nhã giãy giụa lúc, rốt cuộc quyết định mở miệng. “Có người là bạn cũ của , xem thấy tin tức, nên gọi điện thoại hỏi thăm .” vốn định , nhưng lại thấy người kia rất đáng thương. biết người kia phải lấy hết dũng khí mới dám gọi điện tới.

      Điền Hân Viêm dừng bước, nhìn hỏi, “Có tên ?”

      “Dạ !” cũng rất muốn biết, thanh mai trúc mã của tên là gì.

      “Nam hay nữ?”

      “Nữ.”

      Có vẻ Điền Hân Viêm biết là ai, vẻ mặt bỗng trở nên lạnh hẳn, dù vẻ lạnh lùng đó phải dành cho , nhưng vẫn thấy rét run cả người.

      lại hỏi, “ cái gì?”

      gì hết.......”

      Chỉ kêu tên cách thân mật, Hân Viêm...... Cách gọi mà ngay cả còn dám gọi. Chỉ là, biết còn giận, muốn chuyện với người đó, rất lo lắng cho ......

      biết rồi.” Điền Hân Viêm tiếp tục lên lầu.

      ..... Gọi lại cho ấy , nếu như..... biết là ai.” Phó Quan Nhã, mày ngu hả? Bảo chồng mình gọi điện cho người tình cũ?!

      “Nếu ấy thấy cố bảng tin, hai ngày nữa cũng thấy tin cố được giải quyết ti vi thôi.” Ngụ ý, cần gọi điện trả lời.

      Phó Quan Nhã biết nên thở phào nhõm, hay nên thở dài cho thanh mai trúc mã kia.

      Dĩ nhiên cũng có khả năng...... lén gọi điện cho người kia, nếu vậy, làm bộ biết...... Ít nhất, lần này làm bộ như biết.

      Thừa dịp Điền Hân Viêm tắm, Phó Quan Nhã cũng lên lầu hai tắm rửa sạch , thay áo ngủ, đến phòng bếp pha ly bột yến mạch uống từng chút từng chút .

      cố ý chừa thời gian cho gọi điện, nếu như muốn. Qua hơn mười phút sau, mới về phòng ngủ ở lầu ba.

      còn nằm xem tài liệu giường.

      mau ngủ .” mệt ngày, trước lúc ngủ còn làm việc?

      “Hôm nay xảy ra cố bất ngờ, có vài tài liệu xem kịp.”

      chẳng phải là học sinh thi, lười lần có người dám mắng sao? Ông Điền!”

      “Bà Điền, đây là vấn đề trách nhiệm!” bắt chước cách gọi của .

      “Ông Điền, thiếu ngủ có quầng thâm ở mắt, lông mày vừa rậm vừa đen, thêm con mắt đen nữa, khuôn mặt trông rất dữ, rất dọa người đó!”

      “Bà Điền, diện mạo là do trời sinh, em công kích đến vấn đề huyết thống, hơn nữa còn liên đới đến Điền Bảo Bảo!”

      “Điền Bảo Bảo?”

      Là chỉ.... Con của ?

      “Sau này, Điền Bảo Bảo có năm mươi phần trăm khả năng có lông mày rậm, mắt đen, vẻ mặt hung dữ, chẳng lẽ mẹ nó cũng ghét bỏ nó?” tin ghét bỏ.

      “Nếu là con của em, dĩ nhiên em khen nó lạnh lùng đẹp trai.”

      Ý là, người cha như , theo cách nhìn của , được cho là, lạnh lùng đẹp trai?!

      “Nhưng, nếu là con mà như vậy.... ... rất phiền toái.” khổ não .

      Con giống như . Phiên bản Điền Hân Viêm con , với đôi mày rậm, và cái mũi rất cao.... ...

      “Cho con nửa tài sản làm của hồi môn, dù ai lấy, cũng lo về cuộc sống sau này! Yên tâm!”

      “Còn chưa có thai, mà cứ như em sắp sinh rồi vậy.... ...” Phó Quan Nhã đỏ mặt lẩm bẩm.

      Đây là lần đầu về chuyện tương lai với ...... Giống như mọi chuyện xảy ra vậy!

      bò lên giường, lấy tài liệu của , đeo cho chiếc vòng tay năm màu lúc chiều làm cho .

      “Đây là?”

      “Là vòng tay bình an! Xem thử có vừa tay .”

      “Em tự làm?”

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 5.2


      cần khen em khéo tay!” Hi hi, vì nghe nhiều rồi!

      “Em trẻ con!” Trong mắt , chỉ có những mới lớn mới làm những chuyện như vậy.

      Từ khi trưởng thành, thu được rất nhiều quà tặng hàng hiệu, có rượu, đồ vest, thậm chí là cà vạt, nhưng chưa có món nào như thế này cả.

      thích đừng mang!” Phó Quan Nhã làm bộ muốn lấy lại, thực tế là vì đo xong kích cỡ vòng tay, phải lấy lại để làm nút kết.

      thích!” Điền Hân Viêm đưa tay giữ lại, phát ra hành động của mình cũng ‘trẻ con’ kém.

      đẩy tay ra, “Chờ chút, em làm nút kết !”

      lấy hạt tròn màu vàng làm nút cài, dùng bật lửa đốt sợi dây cho dính chắt vào.

      thử xem!”

      “Em khéo tay!” thấy tay cũng có cái, hơn của chút, rất đẹp. Đeo vòng tay giống , cảm giác này....... cũng ghét.

      bảo cần khen em mà!” Phó Quan Nhã hất cằm lên, “Em định thuê cái ‘Ô vuông thú vị’!”

      “Ô vuông thú vị?”

      “Là loại cửa hàng phố, họ phân thành từng ô , tháng mấy trăm đồng, cần mình trông coi, chỉ phụ trách đưa hàng, có nhân viên chuyên nghiệp giúp mình bán......” giải thích cái gì gọi là ‘Ô vuông thú vị’.

      “Để mua cửa hàng cho em là được, cần gì mướn loại ‘ô vuông’ đó, tháng có thể kiếm được bao nhiêu?” Với ánh mắt buôn bán chuyên nghiệp của , như vậy hiệu quả đầu tư quá ít.

      “Kiếm được niềm vui và ít tiền tiêu vặt! Em cũng muốn phát tài dựa vào đồ thủ công!”

      Điền Hân Viêm vốn định lấy tài liệu tủ đầu giường xem, nhưng.... .... Từ khi nào tủ đầu giường lại trở nên ‘phong phú’ như vậy?

      tủ toàn những con thú được nặn từ đất sét mà cách nào nhớ nổi tên, trong đó, miễn cưỡng có con báo nhớ hình như....... Tên Tam gì gì đó. rất thích nặn những con báo hình thù kỳ lạ.

      Tất cả đều màu hồng.

      Trước kia trong phòng , thể tìm thấy bất cứ thứ gì có màu hồng, chỉ đơn thuần màu nâu nâu của gỗ, còn bây giờ....... Có thể là rất ‘rực rỡ’. Trừ tượng sét do nặn, còn có xấp truyện tranh, tiểu thuyết, rồi thú nhồi bông lớn .

      Đều là màu hồng phấn của riêng .

      cái ‘ô vuông’ nho đủ làm hai gò má ửng hồng vì hưng phấn.... ...

      “Em còn vẽ bản thiết kế, suy nghĩ nên bày sản phẩm như thế nào, muốn bán những thứ gì....” Phó Quan Nhã ngừng, giống như ở tại ‘Ô vuông thú vị’ chuẩn bị thi thố tài năng.

      Giọng rất ngọt, rất .

      Điền Hân Viêm rút tay về, quyết định động vào tài liệu nữa, ôm Phó Quan Nhã vào lòng. khẽ kêu tiếng, cho rằng lại muốn làm ‘gì đó’... ..... Nhưng lầm, chỉ xem như cái gối ôm lớn, cọ cọ mấy cái, nhắm hai mắt lại.

      Trong mắt , giống như con mèo lớn, cho phép sờ lông của nó...... , là tóc. Ngay cả làm nũng, cũng có vẻ cao ngạo như vậy!

      “Em tiếp , đừng ngừng, nghe đây.” thích nghe về ước mơ của , thích nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của , nụ cười chói mắt.... ....

      Kết quả, xong câu đó, chỉ ba giây sau, ngủ say.

      Phó Quan Nhã mỉm cười, ánh mắt ấm áp, nhàng vuốt ve mái tóc . Mái tóc vốn được chải vuốt cẩn thận, giờ hơi rối tung, lại khiến trông trẻ trung hơn nhiều.

      ra, khi ngủ, mặt rất dễ thương, hi hi!

      “Ngủ ngon, chàng ngọt ngào!”

      Mấy ngày sau, rốt cuộc Điền Hân Viêm xuất kênh tin tức nữa, giới truyền thông là vậy, luôn cập nhật những tin tức nóng hổi. Tất nhiên, cố của công ty Điền Hân Viêm vì vậy mà tự nhiên trở nên tốt lên. Các công nhân nằm viện thể đột nhiên khỏi như thần thoại mà cần điều trị mấy tháng dài. Bớt được việc đối phó với giới truyền thông, chuyện cần làm còn rất nhiều.

      Phó Quan Nhã bệnh viên thăm mỗi công nhân bị thương với Điền Hân Viêm. Các công nhân bị thương được đưa ra phòng bệnh thường, tập trung vào tầng, để công ty mướn ba người hộ lý chăm sóc cho thuận tiện. Còn hai người vẫn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, do điều dưỡng chuyên nghiệp phụ trách. Tiền chữa bệnh và tiền lương trong lúc nghỉ bệnh của công nhân, công ty đều chi trả.

      Ra khỏi bệnh viện, Điền Hân Viêm phải thị sát công trình ở Đài Trung, bên ủy thác là bạn cũ của , muốn xây ngôi nhà năm tầng, cho bốn thế hệ cùng ở. Vì được nhờ cậy nên bản thiết kế, vật trang hoàng đều từ tay Điền Hân Viêm phụ trách.

      thả em xuống đầu đường là được rồi, vừa lúc em muốn mua vài thứ.”

      muốn hại phải đường vòng, mặt khác, vừa lúc dạo về nhà mẹ đẻ thăm cha mẹ lát.

      “Để chở em về trước.”

      cần đâu, em muốn dạo chút!”

      Điền Hân Viêm tỏ vẻ ủng hộ, nhưng thấy Phó Quan Nhã chắp tay trước ngực, vẻ mặt vô cùng tha thiết, lại nỡ cự tuyệt.

      ở Đài Trung ngày. Buổi tối em nhớ đóng cửa, đừng chơi quá muộn, phải trở về trước khi trời tối.”

      “Dạ, thưa ông Điền!” làm động tác tuân lệnh theo kiểu quân đội.

      Điền Hân Viêm chạy xe chậm lại, dừng bên lề.

      nhớ kêu lái xe chạy cẩn thận, đừng vì sợ trễ mà chạy nhanh!” Phó Quan Nhã xong, mở cửa xe định xuống, bị Điền Hân Viêm ôm chặt, hôn mạnh lên môi .

      Ngay từ lúc trong phòng bệnh, muốn hôn rồi.......

      chuyện với người thân của các công nhân, nhàng an ủi vợ hoặc cha mẹ của người bị nạn.

      Đứa bé vừa khóc vừa ngây thơ hỏi, ‘Cha con bị gãy chân....... Từ nay về sau thể cưỡi xe đạp với con nữa đúng ?’

      ngồi xổm xuống, ôm lấy đứa bé. ‘Bác sĩ nối chân cha con lại rồi, giờ mặc dù bọc lại, có thể còn đau, nhưng chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ, nghỉ ngơi cho khỏe, thời gian sau, chân cha con khôi phục, hơn nữa còn cường tráng hơn trước nhiều!’

      Đứa nháy mắt mấy cái, hiểu ý cho lắm. mỉm cười, giơ cánh tay làm bộ nặn ra cơ bắp. ‘Giống như nhân vật chính trong phim hoạt hình, sau khi bị thương, chữa khỏi xong biến thân, trở nên mạnh hơn trước, đánh ngã hết người xấu đó!” dùng cách đứa có thể nghe hiểu, khiến nó an tâm.

      như vậy, chẳng khác gì mặt trời ....... Khiến rất muốn.... ..... Hôn .

      “Có người nhìn.......” Phó Quan Nhã bị hôn xong, mới nhớ tới còn có lái xe và Dương Sĩ Vĩ ngồi ở ghế trước.

      “Cứ xem họ là người tàng hình.” xong, lại kéo đầu xuống, hôn lên, mút đôi môi ngọt ngào của .

      “Đúng, đúng! Chúng tôi thấy gì hết!” Dương Sĩ Vĩ nghe vậy phụ họa. Dương Sĩ Vĩ lên tiếng còn đỡ, vừa lên tiếng, Phó Quan Nhã càng thêm lúng túng, vội đẩy Điền Hân Viêm ra, hốt hoảng xuống xe.

      “Tổng giám đốc có đói bụng ạ? Tới con đường phía trước, có muốn mua hộp cơm để ăn đường ?”

      Điền Hân Viêm lạnh lùng liếc Dương Sĩ Vĩ cái. Là người tàng hình còn mở miệng làm gì?

      .” lạnh lùng .

      Xe chậm rãi xa. Lúc này Phó Quan Nhã mới dám quay đầu lại nhìn.

      “Thiệt tình, chịu chú ý trường hợp gì hết.....” Mặc dù oán hận, nhưng mặt vẫn rất đỏ.

      Làm vậy giống như...... Bọn họ là đôi vợ chồng rất ân ái...... Lúc trước tỉnh lược quá trình nhau, giờ mới bắt đầu lại từ đầu.

      Mặt càng ngày càng đỏ, lâu vẫn hết. dùng tay vỗ vỗ lên mặt, mong nó mau lạnh , trở về như lúc đầu, rốt cuộc, lỗ tai đỏ bừng thoáng bớt , nhưng nụ cười ngọt ngào khóe môi, vẫn biến mất.
      Last edited: 8/12/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6.1


      Trừ mua áo sơ mi và cà vạt, còn mua cho cái ly, cái ly in hình con mèo đen đuôi dài. Ánh mắt mèo đen cực kỳ hung hăng, siêu cao ngạo, hoàn toàn là hóa thân của Điền Hân Viêm! vừa cười ha ha vừa cầm nó tính tiền. Chỉ vừa nghĩ đến uống trà bằng cái ly này, thấy vui rồi.

      loạt tiếng kèn ngắn liên tục vang lên sau lưng Phó Quan Nhã, giống thúc dục hoặc cảnh báo. nghĩ rằng mình chắn đường người ta, nhưng đúng.... ... ràng lối dành cho người bộ, làm gì chắn được ai? quay đầu lại thấy Hạ Phồn Mộc ngoắc mình.

      Hạ Phồn Mộc cho xe chạy chậm đến gần Phó Quan Nhã, cười tươi, nụ cười có thể khiến vô số ngất ngây, nhưng biết tại sao, lại miễn dịch với nó.

      có cảm giác....... Hạ Phồn Mộc cố gắng triển khai hết sức quyết rũ của ta với .

      Xe dừng lại, Hạ Phồn Mộc mở hết cửa sổ xe, thò đầu với Phó Quan Nhã, “Nhã Nhã! dạo phố mình à? Coi bộ xách ít đồ, lên đây tôi chở về.”

      Phó Quan Nhã đáp ‘Được’ hay ‘’ vì nhớ có chuyện càng quan trọng hơn cần , chuyện từng hứa với Điền Hân Viêm.

      “Về sau, đừng kêu tôi ‘Nhã Nhã’ nữa!”

      “Hả? Chồng em ghen?” Hạ Phồn Mộc cười xấu xa.

      Ghen? Phản ứng lúc đó của Điền Hân Viêm là ghen?

      Nếu vậy..... là đáng ! Phó Quan Nhã cố gắng nhớ lại từng câu từng chữ, từng nét mặt của lúc đó. Từ trước tới giờ chưa ai ghen vì cả, cảm giác này rất lạ, rất khó tưởng tượng.

      “Chẳng lẽ phải gọi ‘ Phó’ hay là gọi..... Bà Điền?!” Hạ Phồn Mộc chọc .

      Sau khi Hạ Phồn Mộc ra hai chữ ‘Bà Điền’ người còn lại xe kinh ngạc nhìn Phó Quan Nhã chăm chú.

      Phó Quan Nhã hề thích cách Hạ Phồn Mộc . Bên cạnh Hạ Phồn Mộc chưa bao giờ thiếu người đẹp, người ngồi phía sau kia, tám chín phần cũng là hồng nhan tri kỷ của ta. Người đó nhìn rất chăm chú, mắt hề nháy lấy cái.

      “Với quan hệ giữa chúng ta, em thấy kêu vậy rất xa lạ sao?” Hạ Phồn Mộc hỏi.

      “...... Chúng ta là quan hệ gì? Miễn cưỡng xem là bạn bè, nếu , gọi tôi là ‘Tiểu Phó’ , nghe có vẻ bớt thân thiết hơn.” Điền Hân Viễm cũng ghen nữa, hi hi.

      Bụng? (‘Phó’ gần với ‘Phúc’ là bụng) Hạ Phồn Mộc cười thầm.

      “Được ngồi, em bị chồng quản nghiêm, chồng em lại là tên hẹp hòi, tôi cũng chẳng muốn hại hai vợ chồng lục đục. Tiểu Phó, lên xe , tôi cho em nhờ đoạn.” Hạ Phồn Mộc mở cửa xe ra.

      cần đâu! xe còn bạn của . phiền !” Phó Quan Nhã lắc đầu.

      sao! Bạn của Phồn Mộc cũng chính là bạn của tôi.” Người đẹp trong xe mở miệng, giọng trong veo, động lòng người, khiến người ta có cảm giác ‘Ai cự tuyệt, kẻ đó chính là lòng lang dạ sói’. Cho nên, Phó Quan Nhã chỉ còn cách lên xe.

      “Gần đây, chắc chồng bận sứt đầu mẻ trán đúng ? Xử lý tốt cố chưa?”

      xử lý xong rồi!” Phó Quan Nhã đáp. , muốn Hạ Phồn Mộc xem năng lực của Điền Hân Viêm. hoàn toàn cùng phe với .

      Hạ Phồn Mộc tỏ vẻ rất kinh ngạc.

      Phó Quan Nhã gì, chỉ liếc cái.


      “Đàn ông dễ thay lòng đổi dạ, vừa mới kết thúc cuộc tình, lập tức tìm thấy người mới.” Hạ Phồn Mộc với giọng khinh miệt.

      “Cậu là người có tư cách những lời như vậy nhất.” Người đẹp trong xe nhàng .

      “Tôi đa tình, mọi người đều biết. Tôi có xấu xa, nhưng chưa từng che giấu, ăn trộm, ăn cướp lừa gạt ai, tất cả đều là tôi tình em nguyện, chia tay cũng hề hối hận.” Hạ Phồn Mộc , rất thản nhiên với khuyết điểm của mình.

      “Tốc độ thay lòng đổi dạ của cậu, Hân....... Ông Điền theo kịp!” Người đẹp kia nhìn Phó Quan Nhã cái, thấy có phản ứng gì, thở phào hơi.

      “Sau khi chia tay, tốc độ tìm người mới kết hôn của ta mới là nhanh tới mức tôi theo kịp.” Hạ Phồn Mộc hừ .

      ấy có sai......” Người đẹp muốn thay Điền Hân Viêm giải thích, nhưng vừa mở miệng nhanh chóng mím môi nữa.

      Phó Quan Nhã liếc sang, ánh mắt hai người giao nhau.

      “Bà Điền xinh đẹp, đáng như thế, ông Điền muốn kết hôn nhanh cũng là chuyện bình thường thôi.” Người đẹp mỉm cười với Phó Quan Nhã.

      Nụ cười này hơi phức tạp, có vui mừng, có tán dương, còn cả...... đơn.

      Chẳng lẽ nhìn nhầm?

      mới đúng là vừa xinh đẹp vừa có khí chất!” Phó Quan Nhã , phải lời khách sáo, d. đ lê./. quý.! đôn< mà đúng là lời khen tặng lòng, người mẫu hoặc diễn viên ti vi chẳng đẹp bằng nửa người này.

      Đáng tiếc lại quen phải Hạ Phồn Mộc! Hạ Phồn Mộc lòng với bất kỳ ai cả, chỉ sợ với người đẹp này cũng ngoại lệ.

      “Hai người đừng khen tới khen lui nữa, đều đẹp! Ốm đẹp mập dễ thương, mỗi người vẻ, trong mắt tôi hai người đều là mỹ nữ!” Hạ Phồn Mộc chen vào. khen tôi câu, tôi khen lại câu, chừng nào mới xong?

      “... .... Chỉ lời cho Điền Hân Viêm.” Hạ Phồn Mộc , giọng lớn , đủ để Phó Quan Nhã nghe thấy.

      “Phồn Mộc.... ...” Người đẹp kia muốn ngăn lại, nhưng hiển nhiên chậm.

      có ý gì?” Phó Quan Nhã dù ngốc, cũng nhận ra có gì đó đúng.

      Người đẹp đè tay Hạ Phồn Mộc lại, cho ta mở miệng.

      “Phồn Mộc lung tung đó! Cậu ta luôn như vậy, vừa chắc tới Hân.... ... Ông Điền, là cậu ta lại trêu chọc, có ý gì khác đâu, bà Điền đừng hiểu lầm!”

      Phó Quan Nhã hề hiểu lầm, vì hiểu rồi. Hiểu tại sao vừa lên xe, người đẹp này lại nhìn chằm chằm, hiểu tại sao cảm giác nghe giọng của người đẹp này thấy quen quen, hiểu câu ‘chỉ lợi cho Điền Hân Viêm’ kia của Hạ Phồn Mộc.

      Hai chữ ‘bà Điền’ thấy quen quen vì từng nghe qua điện thoại, giọng mềm mại, nhàng như vậy rất khó quên.

      Thanh mai trúc mã. Người con Điền Hân Viêm hai mươi mấy năm.

      Phó Quan Nhã quên mất mình nín thở, cứ nhìn vẻ mặt hốt hoảng cố gắng giải thích vẫn mất đẹp của người kia.

      Tại sao sau khi người đẹp như vậy mà Điền Hân Viêm còn có thể vừa mắt chứ?! Chênh lệch quá nhiều!

      phải muốn tự hạ thấp mình, mà cứ sờ sờ trước mắt!

      Trong xe quá bí, sắp hít thở thông rồi.

      Đến khi có cảm giác đau đau ở ngực, mới vội vàng hô hấp lại. Tiếng hít vào quá lớn, nặng nề vang lên khắp xe.

      “Bà Điền?” Người đẹp kia khẽ gọi.

      Phó Quan Nhã thậm chí dám hỏi, dám chứng : là bạn trước của Điền Hân Viêm sao?

      “... .... Tôi muốn xuống xe.” Phó Quan Nhã cách khó khăn.

      “Sắp tới chỗ em muốn xuống rồi, chẳng mấy phút nữa đâu.” Hạ Phồn Mộc tất nhiên biết Phó Quan Nhã nghĩ gì.

      “Tôi muốn xuống xe ngay bây giờ!” chỉ muốn mau chóng rời khỏi chỗ này.

      “Bà Điền.... Bà giận sao? Tôi thay Phồn Mộc xin lỗi, hai người họ từ cãi nhau như vậy rồi, phải cố ý đâu......”

      Từ cãi nhau?

      “Ấu Dung, sao cậu cứ xấu tôi vậy.” Hạ Phồn Mộc bật cười.

      “Tôi mới là người phải hỏi, sao cậu cứ.......”

      Hạ Phồn Mộc giúp Tô Ấu Dung bổ sung, “Cứ khiến Nhã Nhã biết, quan hệ giữa cậu và Điền Hân Viêm?” Hạ Phồn Mộc cố ý hơn.

      “Cậu......”

      “Bị giấu giếm, phải càng đáng thương hơn sao?” Hạ Phồn Mộc cười .

      “Có lúc, bị giấu giếm cũng là loại hạnh phúc.” Giọng Tô Ấu Dung tựa như thở dài.

      “...... Hai người muốn giả bộ bí hiểm tùy, tôi nghe hiểu, xin cho tôi xuống xe!” Phó Quan Nhã cắt đứt cuộc chuyện của hai người kia.

      ràng hiểu hết!” Hạ Phồn Mộc , cho Phó Quan Nhã giả ngu. “Hay là, để tôi thay hai người giới thiệu lần? Phó Quan Nhã, bà Điền mới. Tô Ấu Dung, thiếu chút nữa thành bà Điền!”

      “Hạ Phồn Mộc!” Tô Ấu Dúng nghiến răng .

      “Điền Hân Viêm thích cái gì, ghét cái gì, cứ hỏi Ấu Dung, cậu ấy biết nhất. Có gì cứ hỏi cậu ấy, đừng ngại!” Giọng Hạ Phồn Mộc tràn đầy khích bác.

      “Dừng xe!” Người lên tiếng phải Phó Quan Nhã mà là Tô Ấu Dung với lái xe, “Để bà Điền xuống xe. Dừng xe bên lề, mở cửa.”

      “Bà Điền, đừng để ý những lời Hạ Phồn Mộc . Tôi có thể cam đoan, tôi và Hân Viêm là quá khứ. Giờ chỉ thuần túy là....... Bạn bè...... ấy, ngay cả gặp mặt tôi lần cũng chịu. Xin hãy tin tôi, ngàn vạn lần đừng vì Hạ Phồn Mộc hoặc tôi mà cãi nhau với Hân Viêm....”

      “Này này, tôi ước gì bọn họ cãi nhau đó, cậu khuyên làm gì?” Hạ Phồn Mộc .

      Tô Ấu Dung trừng Hạ Phồn Mộc, ý : chờ chút tôi tính sổ với cậu!
      Last edited: 8/12/15

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6.2


      Phó Quan Nhã biết phải gì, chỉ có thể im lặng, nhanh chóng mở cửa xuống xe, chạy nhanh về phía trước, dám quay đầu lại. Đầu như có tấn đá đè nặng, cách nào suy nghĩ được. biết mình bao lâu, cũng biết mình vô thức ấn chuông cửa, cho tới khi giọng của Phó Quan Mỹ vang lên, mới hồi hồn, ra đứng trước cửa nhà cha mẹ mình.

      “Cãi nhau?” Phó Quan Mỹ vừa mở cửa, thấy Phó Quan Nhã chọc hỏi.

      “Dạ?”

      mặt em có viết đó, oán phụ !” Phó Quan Mỹ vào phòng khách, Phó Quan Nhã theo, sờ má mình, “ có.....”

      “Cũng chẳng phải chuyện gì mất mặt! Ngay đêm tân hôn chị và Lý Phong cãi nhau ầm ĩ đây thôi. Em giỏi hơn chị nhiều, tới bây giờ mới cãi.”

      “Cha mẹ đâu chị?”

      “Ra ngoài rồi.” Phó Quan Mỹ đáp.

      “Trong tủ lạnh có trà trái cây đó, tự rót .”

      “Dạ.”

      “Nhân tiện lấy giúp chị luôn.” Đây mới là trọng điểm.

      Phó Quan Nhã từ chối, chị em hai mươi mấy năm, ‘nhân tiện’ nhiều lần lắm rồi, dù cho ‘ nhân tiện’ cũng làm, chẳng tốn bao nhiêu công sức.

      Chờ lấy nước tới Phó Quan Mỹ lật tung túi đồ của xem xong hết.

      “Mua nhiều đồ cho chồng vậy? Tiền của cậu ta? Sao mua hàng hiệu? Với thân phận của chồng em, mặc đồ hiệu bị cười chê đó...... Vì cãi nhau nên cố ý mua hàng hiệu để chơi cậu ta?” Chiêu này hơi bị độc!

      có cãi nhau mà!”

      cãi nhau? Vậy sao mặt em như đưa đám vậy?”

      “... .....” Tính Phó Quan Nhã là vậy, chuyện gì cũng giữ trong lòng , giữ mãi đến mức sắp thành nội thương.

      Phó Quan Nhã vốn muốn tìm mẹ kể khổ và làm nũng chút, nhưng mẹ lại có nhà. Mặc dù, chị phải là đối tượng tốt để chuyện, nhưng vẫn nhịn được , “Em gặp bạn cũ của ấy. Hai người họ nhau hơn hai mươi năm......”

      “Lâu dữ! Kết quả thành bà Điền, đó là đáng thương!” Phó Quan Mỹ xong, uống ngụm trà.

      “Tại sao hai người họ chia tay?”

      “Em biết.”

      “Em có hỏi ?” Phó Quan Mỹ hất cằm hỏi.

      “Dạ...... tìm được cơ hội.”

      “Muốn hỏi chút chuyện đó còn phải tìm cơ hội? Cứ hỏi thẳng là được!” Ngốc quá!

      “Bạn của cũ của cậu ta thế nào? Đẹp ?”

      “Rất rất đẹp.... ...”

      “So với chị sao?” Tối thiểu phải có cái chuẩn mới đánh giá được.

      “Chị đẹp kiểu quyến rũ, còn ấy đẹp kiểu cao nhã, mỗi người vẻ.” Phó Quan Nhã .

      Phó Quan Mỹ vuốt vuốt mái tóc xoăn của mình, miễn cưỡng vừa lòng với đáp án này.

      “Nếu vậy, sao em có thể cướp được Điền Hân Viêm từ tay đó?”

      Em cũng muốn hỏi vậy đấy, Phó Quan Nhã nghĩ thầm.

      ra, em hỏi thẳng là vì tự ti?!” Phó Quan Mỹ trúng trọng tâm.

      A! Phó Quan Nhã trúng tên, tim rỉ máu.

      “Gặp bạn cũ của cậu ta, tự so với mình xong, hoàn toàn thể tin Điền Hân Viêm bỏ ta để cưới em? Nghĩ, nhất định có vấn đề?”

      Lại mũi tên trúng đích.

      “Việc này có gì khó hiểu đâu! Đối tượng Lý Phong ngoại tình lùn hơn chị, xấu hơn chị, mập hơn chị, chỉ thắng chị ở mỗi điểm trẻ hơn đó thôi! Hừ! Tật xấu của đàn ông mà, cho cùng, thử chán người đẹp rồi, muốn đổi ‘cháo trắng rau dưa’! Tám chín phần Điền Hân Viêm cũng là vậy!”

      Phó Quan Nhã gắng ‘tiêu hóa’ những lời chị mình . suy nghĩ rất nghiêm túc, vẻ mặt lo được lo mất, cau mày, bĩu môi, trông rất ngây ngô......

      “Làm ơn , em bày vẻ mặt đau khổ đó cho ai xem?” Phó Quan Mỹ búng phát lên trán Phó Quan Nhã, dạy dỗ, “Bại bởi đứa bằng mình, người phải đấm ngực, hộc máu là ta chứ phải em đâu!” d. đ lê`quý/, đôn Giống như , lần đầu tiên thấy kẻ thứ ba kia, phát điên phải vì bị cướp chồng, vì gia đình bị phá hư, mà vì nhìn thấy kẻ thứ ba kém hơn mình quá nhiều!

      “.... Tại sao ạ?”

      “Lúc ta thấy em, chừng thầm gào khóc: Điền Hân Viêm, cố ý nhục nhã tôi sao?! cần người đẹp như tôi, lại chọn đứa con nít như ta?”

      “Có thể như vậy sao ạ?” Phó Quan Nhã cho là Tô Ấu Dung có loại suy nghĩ này. cảm giác bất kỳ chút ý ghét nào từ Tô Ấu Dung.

      “Dĩ nhiên! Điền Hân Viêm cưới em chứ cưới ta, ai thua ai thắng rất ràng! Vậy mà em còn ở đây than thở!”

      “Em chỉ hiểu...... Tại sao ấy lại chọn em.” Phó Quan Nhã cúi đầu. vốn phải người tự ti, tự xem thường bản thân, luôn nghĩ rằng mỗi người đều có ưu điểm của riêng mình. Nhưng sau khi gặp Tô Ấu Dung, lòng tự tin của hoàn toàn biến mất, mặc cảm, tự ti tràn ngập.

      ấy thực rất đẹp, tính tình cũng dịu dàng, cơ hồ có khuyết điểm gì. Em thấy mình có điểm nào tốt hơn ấy cả.”

      bắt đầu thấy sợ. Có lẽ cưới chỉ là kiểu trả thù của Điền Hân Viêm, trả thù Tô Ấu Dung. Có lẽ, cưới , chỉ vì xuất đúng lúc muốn kết hôn với ai đó. Có lẽ, cưới , chỉ vì cảm thấy nhàm chán, trống vắng hoặc giả là đơn.

      ta tốt đến cỡ nào chị biết, chị chỉ biết giờ người đảm nhiệm vai trò ‘bà Điền’ là em. Chồng cũng là của em, muốn bị cướp canh chừng cho kỹ, đừng để ta và bạn cũ như tro tàn lại cháy.”

      “Giữa hai người họ có hai mươi mấy năm tình cảm......”

      “Trong hai mươi mấy năm đó, bao gồm cả những năm nhà trẻ, và học tiểu học đó! Trẻ con biết cái gì?” Phó Quan Mỹ cười .

      “Vậy ít nhất cũng mười năm......” Cũng rất dài rồi!

      “Em và cậu ta, từ nay về sau có ba mươi bốn mươi năm, còn sợ thua mười năm của ta sao?’

      Chị có lý, hiểu, nhưng, có tự tin.....

      Cuộc chuyện của hai chị em kết thúc vì trở về của cha Phó và mẹ Phó.

      Mẹ Phó vừa thấy Phó Quan Nhã, lập tức hỏi thăm cố của công ty Điền Hân Viêm. Con rể gặp chuyện, tất nhiên bà thể nào lo lắng.

      Phó Quan Nhã kể lại lần quá trình bọn họ xử lý, cần thêm mắm thêm muối, hay cố ý giấu, vì quả chuyện được giải quyết rất thuận lợi.

      Mẹ Phó kêu Phó Quan Nhã ở lại ăn cơm. làm nũng phải ở lâu thêm mấy ngày. Dù sao phòng của vẫn còn, chỉ là bắt đầu hơi lộn xộn vì để đồ lung tung thôi.

      Cha Phó mẹ Phó phản đối.

      Phó Quan Nhã ở lại nhà mẹ đẻ, tự do ăn đồ ăn vặt, xem ti vi, tám chuyện, công viên tản bộ với cha, có thời gian rảnh để suy nghĩ lung tung. Nhưng khi màn đêm vừa buông xuống, nằm ngủ mình giường, lại bắt đầu khống chế được suy nghĩ của mình.

      “Thoạt nhìn, Tô Ấu Dung là người tốt, yên tĩnh hiểu chuyện, lại năng nhàng. Quan trọng là..... hình như vẫn còn Điền Hân Viêm. nghĩ ra lý do tại sao hai người họ chia tay.” Phó Quan Nhã vừa lẩm bẩm vừa lăn lộn khắp giường, ngủ được.

      “Là vì Điền Hân Viêm thay lòng? , thể nào! Nếu thay lòng, kết hôn với mình, mà là với người khiến ta thay lòng kìa...... Mình phải là kẻ thứ ba!” Phó Quan Nhã nghiêng người sang bên phải, thầm vài câu, lại lật người về bên trái.

      “Tô Ấu Dung ngồi trong xe Hạ Phồn Mộc.... Hai người là bạn bè? Hình như rất thân với Hạ Phồn Mộc, cũng rất xích mích giữa Hạ Phồn Mộc và Điền Hân Viên.... ...”
      Last edited: 8/12/15

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6.3


      Chuông điện thoại bỗng vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của .

      ....

      Phó Quan Nhã ngồi bật dậy, vội trượt phím nghe...... Tâm tình cực kỳ giống như phi tần trong cung chợt nghe hoàng thượng sắp bước vào cung của mình, vui sướng như điên.

      “Em ở đâu vậy?” Giọng Điền Hân Viêm có vẻ rất gấp. gọi về nhà mấy lần, nhưng có người nghe máy.

      Hơn sáu giờ gọi, nghĩ mua bữa tối. Hơn tám giờ gọi, nghĩ rằng tắm, nên nghe. Hơn mười giờ gọi, rất trễ, vẫn có người nghe. Gọi di động, vừa reo bắt máy.

      “Nhà mẹ em. Hôm nay em muốn ở lại đây, có được ạ?”

      “Dĩ nhiên! Em chỉ cần gọi với tiếng là được.” Ít nhất giống như vừa rồi, bỗng sợ hãi, cho rằng xảy ra chuyện.....

      “Em bỗng dưng quyết định, có dự định từ trước nên với . ngờ gọi về nhà, xin lỗi.......” Phó Quan Nhã áy náy .

      Lúc trước công tác, từng chờ điện thoại của , nhưng gọi, lần này tưởng cũng như vậy, ai ngờ lại gọi.

      Điền Hân Viêm cau mày, thích cứ xin lỗi. “Đừng xin lỗi, có giận.” Chỉ là hơi sốt ruột mà thôi.

      , em báo với trước, là lỗi của em.”

      hề giận, Nhã Nhã.”

      Lần đầu tiên gọi như vậy. Từ nghe quen cách gọi này, những người thân quen đều gọi như vậy, nhưng tại sao nghe từ miệng , lại khiến đỏ bừng mặt?

      chỉ là lo lắng cho em.”

      Nghe vậy, mặt Phó Quan Nhã chỉ đỏ mà còn như sắp bị thiêu cháy, “Dạ.... Cám ơn .”

      cũng thích nghe em cám ơn.” Những việc làm là bổn phận cơ bản nhất của người chồng.

      Xin lỗi thể , cám ơn lại thích nghe, vậy ...... nên gì đây?

      “Đáng lẽ nên dẫn em tới Đài Trung luôn.” Điền Hân Viêm , “Bọn họ mời ăn ở nhà hàng Nhật.”

      “... ... Ông Điền, khoe khoang sao?”

      Đáp lại là tiếng cười của . “Lúc trước em ăn cơm, món nào cũng chụp tấm gửi cho . Đó mới là khoe khoang!” Lúc nhận được hình, bận đến mức còn chưa có thời gian để ăn cơm.

      “Bởi vì người trả tiền là , nên em mới chụp lai để biết tiền của tiêu vào những món nào chứ bộ!” tuyệt đối có ý muốn khoe khoang.... ... Được rồi, ra là có chút!

      “Muốn xem ‘ trường’! Muốn khoe khoang mau gửi hình cho em!”

      có chụp!”

      “Nhất định là vì cảm thấy như vậy rất mất mặt, đường đường tổng giám đốc lại lấy điện thoại ra chụp hình đồ ăn đúng ?”

      “Đúng!” phủ nhận.

      Hành động đó cho là quá ngây thơ, cũng chẳng phải là nghiệm độc, cứ mỗi món ăn lên bàn là phải dùng điện thoại ‘kiểm nghiệm’ trước. d. đ/ lê .,quý, đôn ^Hơn nữa, nếu có hành động đó, tám phần là Dương Sĩ Vĩ ở bên cạnh chụp lại rồi gửi cho toàn bộ phòng thư ký xem, phòng thư ký truyền cho phòng kế toán, phòng kế toán gửi đến phòng thiết kế, phòng thiết kế lại.... ... Tóm lại, chẳng mấy chốc, toàn bộ công ty biết hết!

      “Em biết ngay mà, người như ...... Cực kỳ sĩ diện!”

      “Em hiểu dữ?” hề phủ nhận.

      “Dù gì cũng mang tiếng là ‘bà Điền’, phải biết chút chứ!”

      cho biết, bảng ghi chú trong điện thoại của đều là những ‘báo cáo nghiên cứu về Điền Hân Viêm’, ghi chú từng tí về .

      “Bà Điền, xem ra ‘bà’ thích ứng với thân phận mới rồi!” cười.

      thích gọi là ‘bà Điền’, mặc dù phải là biệt danh lãng mạn, nhưng nó.... Thuộc riêng về , xác nhận nửa của .
      Phó Quan Nhã nghe thấy tiếng cười trầm thấp của , biết tâm tình khá tốt.

      Có lẽ, bây giờ là cơ hội. Cứ xem như tán gẫu, và hỏi cách tự nhiên.

      “...... Trước kia em từng hỏi , tại sao lại muốn kết hôn với em, lại lảng sang chuyện khác, giờ em hỏi lại lần nữa, hỏi rất nghiêm túc....... Tại sao lại muốn kết hôn với em?”

      “Vừa mắt.” Điền Hân Viêm chần chờ lâu, lập tức cho đáp án.

      “Vừa mắt?”

      thấy em vừa mắt!” Hơn nữa, càng ngày càng cực kỳ, cực kỳ vừa mắt.

      “Nhưng em phải là người đẹp!”

      “Nhất định phải là người đẹp mới khiến người ta vừa mắt sao?” bật cười vì luận điệu đơn thuần của .

      “Chỉ vì thấy vừa mắt là lấy về nhà làm vợ? Vậy....... Về sau, thấy người vừa mắt khác, có phải cũng bao nuôi làm vợ ba, vợ bốn?”

      “Phụ nữ rất phiền, nuôi nhiều vậy làm gì?”

      “Vì vừa mắt mà!” lặp lại câu của .

      “Trong hình, trông em có vẻ rất ngoan, dễ bắt nạt, kiêu căng, cần quá quan tâm chăm sóc.” phải là loài hoa quý giá, hay nhân vật quan trọng, cả ngày phải bám vào người đàn ông, cần đàn ông quan tâm, bảo vệ.

      thích cười, thích cách suy nghĩ của khi gặp việc khó khăn, thích khi bệnh viện thăm công nhân bị thương với nắm chặt lấy tay , bàn tay rất ấm áp.......

      “Vậy.... .... Có ?” Phó Quan Nhã đột nhiên hỏi, , cũng phải là đột nhiên, vẫn đề này nằm trong đầu rất lâu rồi, “ em ?”

      “Em kết hôn với là vì sao?” vội trả lời, hỏi lại . Tôn nghiêm của người đàn ông khiến thể mở miệng thừa nhận được. Nhưng nếu như trước, có lẽ, cũng thẳng thắn.... ...

      Phó Quan Nhã cúi đầu, “ phải.”

      đều rất , điểm bắt đầu của cuộc hôn nhân này, vốn phải là . khó nghe hơn chút, thành tựu của , nhân phẩm của , thanh danh của , là lý do đồng ý kết hôn với .

      Nếu , “Vâng, bởi vì em .” đó mới là lừa dối.

      Chỉ là, , ngày càng lớn dần trong lòng với tốc độ thể khống chế được. Quá nhanh, nhanh đến mức biến chất, chỉ là.... Thích nữa.

      Điền Hân Viêm siết chặt điện thoại, tay dường như trở nên cứng ngắc. “ là trùng hợp, đáp án của cũng giống vậy.” lập tức .

      đồng ý cưới người ?”

      Phó Quan Nhã, mày đúng là tự rước lấy nhục! Mắc gì cứ phải hỏi cho chứ? Cứ tiếp tục giả ngây làm ‘bà Điền’ phải tốt hơn sao.... ...

      “Em chịu kết hôn với người em ?” Điền Hân Viêm, bớt tranh cãi , kiểu ngây thơ thế này chẳng có chút muối nào cả!

      Cả hai đều trầm mặc, chỉ còn tiếng hít thở. lâu sau, tiếng thở dài của Phó Quan Nhã phá vỡ trầm mặc đó.

      “... ... Đúng, chúng ta kết hôn phải vì , theo như nhu cầu mà thôi. Đây là chuyện chúng ta đều biết , do em hỏi câu rất ngu ngốc, về sau, em hỏi nữa....... Ngủ ngon, ông Điền.”

      Cuộc gọi, kết thúc.

      Khát vọng nho mới vừa manh nha cùng với tình của cũng kết thúc.
      Last edited: 8/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :