1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh chàng ngọt ngào - Quyết Minh (12/12) Hoàn - Đã Có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 3.2


      buổi sáng nào đó, để kịp giờ công tác, thân là thư ký thân thiết, tất nhiên cậu phải chuẩn bị bữa sáng cho tổng giám đốc.

      Salad mười hai loại rau củ, thơm ngon, bổ dưỡng, mới lạ, phần to ụ, bảo đảm đủ no cho người đàn ông, kết hợp với cà phê đen để bắt đầu ngày mới đầy sức sống!


      Cậu cung kính ‘dâng’ lên, lại đổi lấy ánh mắt lạnh lùng của tổng giám đốc và vẻ mặt tức giận , “Từ ngày mai, cậu cần tới đây làm nữa!”

      Vì món salad vị cá kia!

      Salad vị cá mặc dù thoát khỏi thảm trạng văng đầy đất, nhưng bị hất lăn lông lốc mấy vòng lối bộ.


      được lãng phí thức ăn! Cậu ăn hết !”


      Tổng giám đốc vừa mới dứt lời chiếc xe máy thắng kịp, cán ngang qua túi salad.... ..... đúng lúc.... ...

      Cuối cùng, thư ký nén lệ, từng miếng, từng miếng, ăn sạch bách món salad bị cán nhừ kia.

      Chỉ vì ít cá hộp thôi sao? Thư ký điên cuồng hô thầm.

      Từ đó về sau, thư ký ghi lòng tạc dạ, ‘Tổng giám đốc có mối thù đội trời chung với ‘vị cá’!’

      Hôm nay khiến tổng giám đốc lộ vẻ mặt tức giận, tám phần có dính tới ‘vị cá’.

      “Nếu như ‘vị cá’ là món cực ghét. hãy trước ‘Tôi ghét ăn cá’ tốt hơn!” Em tin có tên nào vẫn ngu ngốc tới mức đưa món có vị cá đến trước mặt đâu! Thư ký dám oán trách lộ liễu, chỉ dám nghĩ thầm.... ...

      phải tôi ghét cá, tôi chỉ ghét cá hộp.” Điền Hân Viêm tức giận sửa đúng.

      Tất cả những món có vị cá hộp, đều ghét.

      “À, vậy cứ việc thẳng, ‘Tôi ghét cá hộp’, tránh cho người ta tốt bụng mua về, còn hiểu tại sao bị mắng, mà chính cũng khó chịu.... ...” Trong đống ‘người ta’ đó, tuyệt đối bao gồm cả thư ký cậu!

      Cậu hiểu nổi, đời trước tổng giám độc bị cá hộp độc chết hay bị cắt cổ họng chết, mà kiếp này lại ghét cá hộp tới vậy?


      “Dù sao, người ta cũng phải là con giun trong bụng ....... Ý em phải là trong bụng có giun.....” Cho ví dụ bị lỗi! Hỏng bét!

      Thư ký lại bị trừng.

      Thư ký cảm thấy cuộc sống khó khăn, nhưng, ai bảo cậu nhận tiền lương của người ta làm chi.... ...

      , ai biết được thích cái gì, ghét cái gì. Tự nhiên bị giận, người ta rất khổ sở đó.... ... Người ta nhiệt tình đưa cho , lại hắt chậu nước đá vào.......”

      Thư ký ôm tài liệu , vừa bước ra cửa vừa vài câu, lượng hề .

      Bị dội nước đá. Nụ cười cương lại mặt , ánh mắt sáng ngời bỗng ảm đạm.


      Hình ảnh đó cứ lên trong đầu Điền Hân Viêm.

      .

      cười rất ngọt ngào, vui vẻ, khoe thành quả làm được sau khi thức dậy sớm.... ....


      tự tay làm bữa sáng cho , ràng là vừa mừng vừa mong chờ, ràng hành động này của ít nhiều thể đối với cuộc hôn nhân này, muốn cố gắng hết sức.......


      “Phải chính miệng cho ấy biết....” Điền Hân Viêm tự .


      Nhưng nếu ra, bị hỏi tại sao thích cá hộp.

      Khi đó thể nhàng câu ‘ ghét mùi tanh’, hoặc ‘ từng ăn phải xương cá trong cá hộp, sém chút bị thủng cổ họng’ gì đó là được.

      muốn cho biết nguyên nhân.

      Về kí ức muốn quên nhất, kí ức nhớ lại vẫn thấy sợ.

      Điền Hân Viêm kéo tóc mình.

      Vẻ mặt bị tổn thương, luống cuống kịp phản ứng của ..... Cứ ra trước mắt , cách nào xua được. “Tự nhiên phản ứng mạnh như vậy làm gì, cứ làm bộ có chuyện gì, đợi làm phần salad khác phải tốt rồi sao?” dễ dàng, nhưng chưa lần làm được.

      “Quả nhiên, những chuyện kia giống như ác mộng, vẫn dây dưa , để mỗi lần gặp phải, đều mất khống chế.... ...” Điền Hân Viêm đâm sâu mười ngón tay vào mái tóc, nặng nề tự .


      lo lắng khi tình nguyện cố gắng vì cuộc hôn nhân này, thái độ dễ giận của làm tổn thương....

      Phó Quan Nhã là dễ bị tổn thương vậy sao?


      Tất nhiên là !

      Mới nhìn như quả hồng mềm, thực tế, lại là trái ổi cứng.


      luôn mỉm cười, ít khi cự tuyệt cầu của người khác, thích cãi cọ, giống như luôn nhẫn nhục chịu đựng, dù bị cho leo cây, cũng có thể giữ vững tinh thần, ăn bữa ngon, nhưng khi chạm đến điểm giới hạn của , tuyệt đối nhượng bộ.

      Mẹ từng , tính tuy dịu dàng, nhưng rất cố chấp, khác gì con trâu.

      Từ trước tới giờ, lần duy nhất kiên trì, chính là việc kết hôn với Điền Hân Viêm.


      cách nào phủ nhận, vẫn là có chút...... Thích , nếu , dù ai khuyên hay ép, nhất quyết gật đầu.

      Đây là kết luận giật mình phát sau khi nghĩ miên man cả ngày. Mình có khuynh hướng thích bị ngược đãi? !

      người đàn ông chỉ thấy ti vi, bị cho leo cây mấy lần, cũng có cảm giác ‘thích’ cho được?


      Chẳng lẽ bởi vì khuôn mặt của ?

      đúng, nếu chỉ vì khuôn mặt, Hạ Phồn Mộc còn đẹp hơn nhiều, khuôn mặt quá nghiêm túc, khi cười vừa cứng vừa lạnh như tấm gỗ, tính tình lại hòa ái.......

      “Chỉ vì mấy miếng salad vị cá muốn hạ gục mình? Phó Quan Nhã em để cho thấy em ‘siêu’ tới cỡ nào!” .. Bình thường chỉ là có cơ hội để thể thôi, chứ khi quyết tâm sâu gạo cũng có thể trở thành siêu đầu bếp!

      Sau khi chiến đấu xong với đống dao thớt, nồi niêu.......


      Phó Quan Nhã quên cả cởi tạp dề, ôm bốn hộp cơm còn nóng hôi hổi nhảy lên tắc xi, chạy thẳng tới công ty Điền Hân Viêm.

      được tức giận! Nhưng càng nghĩ càng giận..... ràng người lý là ta, phát giận lung tung cũng là ta, sao mình lại cảm thấy ánh mắt của ta kỳ lạ, giống như......”

      Bị uất ức.


      Hại tim cứ nhói từng cơn.

      Đầu như bị thiêu cháy, nóng hừng hực, quyết tâm phải tìm cho ra món thích.

      Vì vậy, sau khi ăn hết bàn sanwich, lập tức triển khai hành động. Sườn heo rán, gà chiên, thịt kho tàu, cần tây xào, cá sốt dầu hào, đậu hũ sốt cà chua...... Tất cả những món sở trường của đều được hoàn thành nhanh chóng trong buổi sáng. Sau đó phải dùng cả bốn hộp cơm mới đựng hết đồ ăn.

      tin có thể kiêng ăn nhiều món đến vậy!

      Lúc Phó Quan Nhã đến trước cửa công ty Điền Hân Viêm, hộp cơm vẫn còn nóng.

      Nhưng sai lầm lớn nhất là đủ hiểu biết về nơi làm việc.......

      Công ty cha là công ty vật liệu xây dựng, quanh quẩn lại chỉ có mười người, có ai tới tìm chỉ cần hô tiếng là bên trong nghe thấy chạy ra.

      Còn lúc này, bị ngăn ở chỗ quầy tiếp tân, được vào sâu hơn.

      từng nghe cha , công ty Điền Hân Viêm là công ty xây dựng công trình, nhưng to đến mức này có hơi quá.......

      Sảnh trước rất rộng rãi, tường thủy tinh treo đầy ảnh chụp các công trình công ty xây dựng, cả mấy chục bức, bức nào bức nấy đều to đùng.

      Ở giữa sảnh lớn, có mô hình kiến trúc thu đường phố, cây cối, người đường và cả xe cộ, trông rất sống động.


      “Cho hỏi công ty có người tên Điền Hân Viêm ?” Phó Quan Nhã hỏi nhân viên tiếp tân.

      “Có.” có Điền Hân Viêm cũng có công ty này, bởi vì đó là tên của tổng giám đốc!


      “Tôi là vợ của ấy, có thể cho tôi biết phòng làm việc của ấy ở lầu mấy ?” Phó Quan Nhã cười hỏi.

      “Vợ.... tổng giám đốc?” tiếp tân kinh ngạc hỏi. biết tổng giám đốc mới kết hôn, nhưng nhân viên cấp thấp như được mời, do đó chưa từng thấy mặt vợ tổng giám đốc....

      Tổng giám đốc..... Nghe oách quá! Phó Quan Nhã thầm nghĩ.

      Sau này, mình cũng tự mở công ty. Tổng giám đốc, trường phòng hành chính...... Gì gì đó mình kiêm hết, thử cảm giác được người ta gọi là ‘tổng giám đốc’ nó ra sao!
      Last edited by a moderator: 15/11/15

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 3.3


      tiếp tân ngạc nhiên nhìn Phó Quan Nhã từ xuống dưới lần.


      Từ đầu....... Kẹp hình con cá bằng nhựa giá rẻ, kẹp cao mái tóc lên, vài sợ tóc bướng bỉnh rớt ra, lắc lắc sau đầu !


      Đến chân...... Áo thun rộng, quần jean, đeo tạp dề hoạt hình.


      Kết hợp với khuôn mặt non nớt, giống hệt học sinh......


      ràng là tạo hình của sinh viên vừa học vừa làm.


      Vợ của tổng giám đốc? Giống ?

      Quét xong, tiếp tân giả bộ cười , vẻ mặt vẫn lịch như cũ, “Xin hỏi có hẹn trước ạ? Phòng bí thư báo hôm nay tổng giám đốc có khách.”

      Tổng thư ký dặn, gặp người ăn mặc giản dị có thể là nhà giàu giả bộ nên thể trông mặt mà bắt hình dong. Nhưng tổng thư ký chưa dặn đối với những mặc kiểu học sinh tới cửa là ‘vợ của tổng giám đốc’ phải chiêu đãi như thế nào?

      “Tôi tới đưa cơm cho ấy.” Phó Quan Nhã giơ bốn hộp cơm trong tay lên.

      “Nếu là vợ tổng giám đốc, có thể phiền bấm điện thoại gọi cho tổng giám đốc tiếng ạ? Sau đó lại nhờ phòng bí thư gọi xuống đây tiếng tôi mới có thể cho lên.... ...” Ngụ ý, rất nghi ngờ thân phận của Phó Quan Nhã.

      “Đúng, điện thoại di động.... ...” Ý kiến hay! Phó Quan Nhã hết sờ đông lại sờ tây, mấy cái túi đều trống .

      A, lúc nấu cơm quăng di dộng lên bàn.

      Số di động của , “Chín.....” phía sau là gì nữa, nhớ nổi.

      Phó Quan Nhã gãi gãi ót, cười với tiếp tân, “Tôi mang di động theo, có thể gọi lên giúp tôi , là ‘Phó Quan Nhã gọi’... ...”


      xin lỗi, thể được!”

      Đùa à? Vừa nghe biết là lừa gạt! Loại việc này mà cũng gọi lên phòng bí thư, cái chức tiếp tân nho này của còn giữ được sao?

      Phó Quan Nhã thấy tiếp tân lịch trả lời, cũng thể làm khó người ta, chỉ có thể chậm rãi bước ra cửa chính, về phía bồn cá, định bụng chờ tới giờ cơm trưa, may ra có thể gặp được Điền Hân Viêm. Tổng giám đốc cũng phải ăn cơm chứ?

      “Công ty lớn thiệt là nhiều quy tắc....... Chút nữa cơm nguội hết mất.” Phó Quan Nhã giọng .

      Đến giờ cơm trưa, nhân viên bắt đầu lục tục ra. Phó Quan Nhã tập trung nhìn từng người, sợ bỏ lỡ Điền Hân Viêm.

      Nhưng mãi vẫn thấy .

      “Điền Hân Viêm rất cao, nên rất dễ thấy..... Nãy giờ chưa thấy ai cao như cả.” Điền Hân Viêm như hạc trong bầy gà, muốn bỏ lỡ cũng khó. Có con gà nào cao như vậy sao?

      “... .... trễ thế này còn ăn cơm?” Phó Quan Nhã tiếp tục ngó tới ngó lui.

      Những nhân viên ăn cơm giờ về khiến Phó Quan Nhã càng nóng nảy.


      phải mê làm tới mức quên đói luôn chứ? Như vậy hại dạ dày lắm!

      Lại nhóm nhân viên trở về, lần này Phó Quan Nhã lẻn vào giữa bọn họ, vừa lúc trong đó có hai người đàn ông to con, hoàn toàn che khuất người , giúp thành công bước vào thang máy!


      Nhưng vấn đề khác lại ập đến, Điền Hân Viêm ở lầu mấy?

      Hiểu biết của về quả ít đến đáng thương!

      Càng lên cao, trong thang máy càng ít người dần, cho đến lúc chỉ còn lại mình Phó Quan Nhã. Thang máy ngừng ở lầu nào cũng ngó thử xem có phòng tổng giám đốc hay .


      Đến lầu mười ba.

      nghe thấy tiếng cãi vả ở hành lang bèn bước ra khỏi thang máy, thẳng đến chỗ đó.

      phải vì tò mò mà vì nghe thấy giọng rất quen.


      “...... Hạ Phồn Mộc!” Quả nhiên là cậu ta! Giọng giống như cười khẽ kia trừ cậu ta còn có thể là ai khác!

      Phó Quan Nhã tới, thấy Hạ Phồn Mộc đứng đó, tóc đen dài qua vai, sợi tóc vừa mảnh lại sáng, để mặc nó tự do buông sau lưng, dáng người cao lớn, mặc bộ vest đơn giản lại trông rất sang trọng.

      Từng đường nét khuôn mặt Hạ Phồn Mộc, nhìn riêng thấy đẹp, hợp lại càng đẹp hơn. Ví dụ như lông mày, nên phối hợp với đôi mắt kia, mà lỗ mũi và cái miệng kia đặt gương mặt khác lại thấy đẹp như vậy.

      Hạ Phồn Mộc ngồi bắt chéo chân sa lon, híp mắt, nở nụ cười, nhìn chẳng khác gì tác phẩm nghệ thuật.

      Hạ Phồn Mộc cũng phát ra “Nhã Nhã!” giọng ngọt như đường dính.

      Hạ Phồn Mộc đứng lên, quan tâm người khác, thẳng về phía .

      Nếu như nụ cười vừa rồi của Hạ Phồn Mộc là nắng cuối ngày khi thấy nụ cười của chính là mặt trời giữa trưa tháng chín, nóng rực và chói mắt.

      “Sao cậu lại ở đây?” Phó Quan Nhã hỏi.

      “Câu này phải để tôi hỏi mới đúng...... À , cũng khó hiểu, dù sao cậu cũng coi như bà chủ, tới công ty tham quan là rất bình thường.” Hạ Phồn Mộ mỉm cười .

      Bà chủ có kẹp tóc hình con cá và đeo tạp dề...... Rất đặc biệt.

      “Nhã Nhã, sao cậu lại thừa dịp tôi ra nước ngoài mà gả cho người khác?” Hạ Phồn Mộc làm vẻ mặt bị ‘vứt bỏ’, buồn bã , “Hơn nữa còn gả cho tên Điền Hân Viêm đó?”

      “Tôi nghe hai người quen nhau từ trước, đùng cái kết hôn...... Cậu bị ta bức cưới? Hay cha cậu thiếu nợ hơn tỷ, phải gả con lấy tiền?” Hạ Phồn Mộc suy đoán.

      phải!” Phó Quan Nhã rất muốn hỏi: Cậu là fan cuồng của tiểu thuyết ngôn tình à? Nếu sao có thể nghĩ ra những tình tiết kiểu này?

      “Hay là, cậu và ta biết nhau từ lâu?”

      “Cũng phải!”

      “Cũng đúng, nếu cậu quen ta từ lâu, thể nào biết ta.......” Hạ Phồn Mộc nhấp nhấp môi nhìn chằm chằm.

      “Sao?” Tự nhiên lại nữa.

      Hạ Phồn Mộc vươn tay vén tóc ra sau tai, thái độ rất thân thiết, tiến lại gần, chỉ để mình nghe, “Sao cậu lại chọn ta chứ? Gả cho ta bằng gả cho tôi, so tài sản, tôi thua, so nhan sắc, tôi cũng đẹp trai hơn ta nhiều? So dịu dàng tôi còn tự tin hơn!”

      “Cha tôi chê cậu quá đào hoa.” Phó Quan Nhã thẳng thắn , để Hạ Phồn Mộc tại sao bị loại.

      Nghe vậy, Hạ Phồn Mộc chỉ cười.


      Xem ra chính cậu ta cũng rất tính cách của mình.

      “Về việc chung tình, quả là tôi thua ta.” Hạ Phồn Mộc vừa vừa gật đầu, “ ta dễ dàng , nhưng khi , hết lòng hết dạ với người đó.”
      Phó Qua Nhã nghe thấy người khác khen chồng mình thầm vui trong lòng, tự nhủ sau khi về nhà, phải ghi chú mấy câu đó của Hạ Phồn Mộc vào điện thoại.


      “Cho nên, tôi rất ngạc nhiên khi ta kết hôn, nhưng lại phải với người ta nhất!” Hạ Phồn Mộc vừa cười vừa nhìn kỹ nét mặt của Phó Quan Nhã, trong mắt có chút ác ý, có chút dò xét.

      Quả nhiên, Phó Quan Nhã ngây người, há hốc miệng, như là nghe hiểu.

      Hạ Phồn Mộc giả bộ kinh ngạc, nhướn mày hỏi, “Cậu biết? ta có người bạn là thanh mai trúc mã, hai người mến nhau hơn hai mươi năm, đến nỗi ‘ phải em cưới’ rồi đó!”

      “A, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy.....” hoàn toàn biết gì về tình sử của Điền Hân Viêm.


      ra ta người con hơn hai mươi năm..... khoảng thời gian dài.

      “Thanh mai trúc mã..... Của ta đâu? Tại sao ta cưới ấy? Chẳng lẽ....... ấy qua đời?”

      Bởi vì tình chết, nên mới tùy tiện cưới đại người nào đó? Ai cũng được, có phải Phó Quan Nhã hay , quan trọng.... ....


      “Người ta sống khỏe mạnh, đừng có nguyền rủa người ta chết!” Hạ Phồn Mộc cười cười, xoa tóc .

      Hả? đoán sai? Phó Quan Nhã lúng túng .

      “Tôi tuy đào hoa, nhưng tối thiểu, tôi chia tay đàng hoàng với người cũ, rồi mới quen người mới, tuyệt đối có cái kiểu ‘dầu lìa ngó ý còn vương tơ lòng’.” Hạ Phồn Mộc tự khen mình. Ưu điểm của người khác từ miệng ta ra lại giống như tội ác tày trời.

      “Người quá chung tình mới kinh khủng, dù cậu đối với ta tốt tới cỡ nào, dịu dàng săn sóc tới cỡ nào, sâu trong lòng ta, vĩnh viễn luôn có người khác. Lúc nào ta cũng so với người đó, so ai đẹp hơn, ai tốt hớn. Ghê tởm nhất là, vì ta thể quên được người tình cũ nên so thế nào, người thua vẫn là cậu.”


      Phó Quan Nhã tìm được lời nào để phản bác, vì hoàn toàn đồng ý với quan điểm này của Hạ Phồn Mộc.

      người chung tình, khi ta bạn, hai người nhau, đúng là chuyện may mắn nhất đời. ta chỉ bạn, dễ dàng bị bên ngoài hấp dẫn, mọi việc đều nghĩ cho bạn, nỡ khiến bạn lo lắng đau lòng.

      Ngộ nhỡ ngược lại, người ta phải bạn.... dù bạn có cố gắng tới mức nào, đối với ta, bạn cũng chỉ là gánh nặng.

      Hạ Phồn Mộc ra câu cũng cùng lúc xuất trong đầu , “Loại người này, tốt nhất nên .”
      Last edited by a moderator: 15/11/15

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 3.4


      Phó Quan Nhã biết phải gì.

      Trước đó, hoàn toàn biết còn có người con gọi là ‘thanh mai trúc mã’ với Điền Hân Viêm tồn tại, biết ra người lâu đến vậy, lâu đến mức gần bằng tuổi của .

      Ngực bỗng nhói lên, biết là vì buồn bực? Hay vì đau?

      Hạ Phồn Mộc , “Nếu tôi biết sớm, nhất định ngăn cản cậu kết hôn với ta rồi.”

      “Nhưng, ấy đối với tôi tệ.....”

      phải là đầu gỗ, người khác đối xử với tốt hay xấu, chính cảm thụ ràng nhất. Cưới nhau mặc dù lâu, nhưng Điền Hân Viêm chưa từng bạc đãi . phải lo lắng gì về cuộc sống cả, chỉ chuyển từ ở nhà mẹ nuôi, biến thành cưới chồng được Điền Hân Viêm nuôi.

      Sau khi cưới, thích làm gì làm, bao giờ phàn nàn. chơi đất sét, móc len, bày đầy dụng cụ bàn, sàn, qua có khi dính vài miếng đất sét lên chân, nhưng chưa bao giờ cau mày lấy lần.... .......

      Có, có lần duy nhất cau mày là khi cảm thấy ‘Nên ngủ’, nhưng vẫn ham chơi, khi đó, ngồi gần .... ... Giở trò quấy rối, sau đó người ‘vui đùa’ đổi lại thành .... ...

      thù oán, đương nhiên ta ngược đãi cậu, nhưng ..... ta bao giờ cho cậu! ta thanh mai trúc mã của mình, thể phân dù chỉ 1% tình cho cậu. Cùng lắm xem cậu như thú cưng, thỉnh thoảng sờ đầu cái, ôm cái, cho cậu cảm giác cậu được cưng chiều thôi!”

      “... ..... Tôi cũng thích ấy nhiều lắm......” Phó Quan Nhã thầm. thích lắm, cho nên, người khác cũng có tổn thất gì đúng .... ...

      Phó Quan Nhã tự thuyết phục mình.

      may là chỉ động lòng tí xíu xìu xiu thôi.... ...

      Nếu có thấy khổ sở, cũng chỉ có tí xíu xìu xiu.....

      “Em tới đây làm gì?” Điền Hân Viêm bỗng hỏi.

      Điền Hân Viêm thấy Phó Quan Nhã đứng bên cạnh Hạ Phồn Mộc mắt như rực lửa.

      kéo tay cách Hạ Phồn Mộc xa.

      đợi trả lời, lại , “Sĩ Vĩ, dẫn ấy đến phòng làm việc của tôi !”

      “Vâng!” Thư ký lập tức tiến lên.

      “Mời qua bên này.”

      Thư ký cho Phó Quan Nhã có cơ hội cự tuyệt, vừa đấm vừa xoa dẫn vào thang máy, nhanh nhẹn ấn phím, thoát khỏi chiến trường nguy hiểm.

      “Sợ tôi tiếp xúc với ấy như vậy?” Hạ Phồn Mộc cười hỏi.

      Điền Hân Viêm xem Hạ Phồn Mộc như tồn tại, tất nhiên trả lời, chỉ lạnh lùng với nhân viên nam bên cạnh, “Gọi bảo vệ lên đây! Từ nay về sau người này vừa bước vào công ty trực tiếp quét ra ngoài, cần ngại!”

      Hạ Phồn Mộc lười giả bộ cười, lạnh lùng , “Nhã Nhã và Ấu Dung có điểm nào giống nhau hết! Sở thích của cậu khác quá rồi, hay là.... ... Cố ý tìm người khác hẳn Ấu Dung để thử?”

      Điền Hân Viêm đen mặt.

      phải quá thất đức sao? Coi Nhã Nhã là cái gì? Ngay cả thế thân cũng phải?” Hạ Phồn Mộc hừ , chẳng sợ dáng vẻ giận dữ Điền Hân Viêm tí nào.

      Bày ra cái mặt thối đó, muốn hù ai chứ ?!

      “Nhã Nhã là tên để cậu gọi à?” Hai chữ này chọc điên Điền Hân Viêm, từ trước tới giờ, luôn xem Hạ Phồn Mộc như khí, nhưng vào giờ phút này, lại hoàn toàn làm được!

      “Với mức độ thân thiết của tôi và cậu ấy, gọi ‘Nhã Nhã’ là bình thường thôi!” Hạ Phồn Mộc lại tiếp tục khiêu khích.

      Điền Hân Viêm đáp lại bằng cách rống với bảo vệ vừa chạy tới. “Đuổi ra ngoài!”

      Thư ký dẫn Phó Quan Nhã lên lầu mười lăm.

      Ngang qua phòng bí thư, năm sáu thư ký rối rít dừng công việc lại, tò mò nhìn Phó Quan Nhã.

      Phó Quan Nhã vừa vừa quan sát xung quanh, thầm nghĩ, phía trước chắc là phòng làm việc của Điền Hân Viêm rồi, sạch sáng ngời, bàn còn bày cái ly quà tặng màu hồng, ồ cái này rất khó trúng đó!

      ra Điền Hân Viêm cũng thích sưu tập đồ tặng......

      “Đây là chỗ làm việc của tôi, bên trong kia là của tổng giám đốc.” Thư ký biết hiểu lầm, cho rằng đây là phòng làm việc của tổng giám đốc, bèn .

      Cánh cửa gỗ vừa mở, Phó Quan Nhã há hốc miệng nhìn trân trối.

      Đây là, đây là phòng khách của khu nhà cao cấp đúng ?

      Cửa sổ lớn sát mặt sàn, chiếm hết cả bức tường, có thể ngắm cảnh đằng xa rất ràng.

      hổ là công ty xây dựng, xung quanh phòng làm việc có rất nhiều mô hình kiến trúc!

      Từng mô hình như là tác phẩm nghệ thuật quý giá, được đặt trong tủ kính, khéo léo, tinh xảo, sống động như .....

      Giữa phòng là cái bàn to hình chữ L đến mức người ta có thể nằm đó lăn lộn vài vòng.

      bên là bàn làm việc rộng rãi, với đồ dụng được sắp xếp chỉnh tề: bản vẽ, dụng cụ vẽ, tài liệu, bộ sách, máy vi tính.

      màn hình máy tính là bản thiết kế toà nhà đồ sộ ở chế độ hoạt động.

      Bên cạnh máy tính có mô hình tòa nhà thu . chú ý nó vì thiết kế mang phong cách đại rất lạ của nó.

      “Mời ngồi tạm ở đây, tôi lấy cà phê cho .”

      “À....... Cám ơn.” Phó Quan Nhã ngẩn người ra giây, rồi mới nhanh chóng ngồi xuống ghế sa lon bằng da kia.

      Chỉ chốc lát sau, thư ký trở về, kèm theo là ly cà phê nóng.

      còn nhớ tôi ? Lúc chuẩn bị kết hôn, ít lần tổng giám đốc phái tôi qua bên nhà đó!” Lúc chuẩn bị cho hôn lễ, cơ hồ là chuyện lớn chuyện gì cũng do mình cậu ôm lấy. Kinh nghiệm xương máu sau khi làm thư ký là, thư ký là đứa ở số khổ!

      Phó Quan Nhã gật đầu liên tục, “Có! Nhưng tên ....”

      “Tôi tên là Dương Sĩ Vĩ. Đây là danh thiếp của tôi.” Thư ký tự giới thiệu xong, tiếp, “Về sau, khi đến công ty, có thể gọi điện thoại cho tôi theo số ở , tôi tiếp tân để lên thẳng đây!”

      “Thư ký tổng giám đốc.......” Chức vị ghi danh thiếp trông uy phong!

      “Thực tế chỉ là làm sai vặt thôi! Xử lý ăn uống và ngủ nghỉ của tổng giám đốc!” Dương Sĩ Vĩ thấy vẻ hâm mộ trong mắt Phó Quan Nhã, thể đính chính phá hư tưởng tượng của .

      vất vả rồi!”

      Vẻ mặt chân thành của Phó Quan Nhã chọc Dương Sĩ Vĩ bật cười.

      “Vậy về sau trước mặt tổng giám đốc, nhờ tốt giùm tôi mấy câu, tốt nhất là được tăng lương gì đó!” Dương Sĩ Vĩ nịnh nọt cười giỡn. Cậu nhìn ra là người dễ chịu mới dám giỡn.

      Có thể chịu đựng được tính tình của tổng giám đốc, tuyệt đối phải người thường!

      “Chờ khi nào ấy vui, tôi thử xem.” Phó Quan Nhã cũng giỡn.

      “Thảm! Vậy ước mơ tăng lương của tôi vô vọng rồi! Tổng giám đốc cũng có lúc vui sao?” Dương Sĩ Vĩ tỏ vẻ tuyệt vọng.

      Phó Quan Nhã chưa kịp suy nghĩ bật thốt lên, “Tôi cố gắng để mỗi ngày ấy đều vui vẻ!”

      Câu này phải đùa, cũng phải thuận miệng chơi...... giống như đây là chuyện đương nhiên, càng giống như lời bảo đảm, là nhiệm vụ giao cho chính mình. muốn thấy vui vẻ, cau mày, phiền não.... .....

      Dương Sĩ Vĩ nhìn với ánh mắt tán thưởng, cười , “Vậy cố gắng lên!”

      “Ừ!”

      phải luôn luôn nhớ, cá hộp là món tổng giám đốc cực ghét, đừng bao giờ để món đó trước mặt tổng giám đốc!” Dương Sĩ Vĩ tốt bụng .

      Nếu giống như con chó cực đói thấy thức ăn trong bát của mình bị lấy mất, nó giận dữ xông lên cắn người!

      “Tôi biết rồi.” cười khổ, “Từ sáng sớm nay.... ...”

      “Hèn chi!” Dương Sĩ Vĩ . ra khổ chủ là vợ của tổng giám đốc!

      “Tại sao ấy ghét cá hộp, biết ?”

      “Có lẽ là lúc bị người ta trét cá hộp khắp người, rồi đẩy vào đám mèo hoang chăng?” Dương Sĩ Vĩ giỡn.

      “Trong truyện tranh cũng có chuyện như vậy!” Nhưng nghĩ Điền Hân Viêm thể nào gặp phải chuyện như thế.

      “Đáng tiếc tôi cũng lắm tại sao tổng giám đốc lại ghét vị cá hộp như vậy. Dù sao, đừng đụng vào điểm đó của tổng giám đốc là được rồi!”

      Phó Quan Nhã gật đầu, tỏ vẻ cám ơn Dương Sĩ Vĩ.

      “Rồi, giờ tôi giúp tổng giám đốc chống địch đây, ngồi đây đợi chút nhé!”

      “Địch?”

      “Hạ Phồn Mộc.”

      phải cậu ta tới đây bàn chuyện làm ăn sao?”

      “Chính xác mà ta tới đây đoạt mối làm ăn...... Tại công ty của người khác, ngồi ghế sa lon của người khác, dùng bàn hội nghị của người khác, chặn công trình của người ta, đưa ra dự án xây dựng của nhà mình.”

      Phó Quan Nhã nghe vậy vô cùng kinh ngạc.

      Vậy nên quan hệ giữa Hạ Phồn Mộc và Điền Hân Viêm mới tốt?

      “Đúng rồi, Hạ Phồn Mộc là cái ghét thứ hai của tổng giám đốc, phải nhớ kỹ đó!”

      “A? Tại sao?”

      “Có thể là vì ... .... Người bôi cá hộp lên khắp người tổng giám đốc rồi đẩy vào đám mèo hoang lúc còn bé là Hạ Phồn Mộc ?!” Dương Sĩ Vĩ xong, cười to mấy tiếng, xong bỗng lập tức im bặt.

      Nguyên nhân chỉ có , tổng giám đốc trở lại!
      Last edited by a moderator: 15/11/15

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4.1


      Dương Sĩ Vĩ nhanh chóng chạy ra ngoài, trong phòng làm việc rộng rãi chỉ còn lại Điền Hân Viêm và Phó Quan Nhã.

      “Sao em tới công ty mà gọi điện thoại cho trước để kêu Sĩ Vĩ xuống đón em?”

      Trong vòng ngày, hai quả bom hẹn giờ đồng thời nổ tung, trước là món cá hộp, sau là Hạ Phồn Mộc, nhưng Phó Quan Nhã cảm thấy..... Điền Hân Viêm cũng tức giận lắm, thậm chí, có hơi vui vẻ? Mắt lên điều đó.

      “Em đem cơm tới, ăn trưa chưa?”

      Điền Hân Viêm ăn rồi, trong lúc họp, thư ký mua cơm cho mọi người, nhưng vẫn ngại ăn lần hai.

      “Chưa!”

      “Vậy tốt quá!” Phó Quan Nhã bày bốn hộp cơm to đùng lên bàn.

      “Em nấu rất nhiều món, chọn món thích , những món thích, để em giải quyết!”

      “Sườn hơi mềm..... Lúc mới rán vừa thơm vừa giòn!” Phó Quan Nhã áy náy . Miếng sườn heo nhũn như con chi chi, mấy món khác cũng còn nóng nữa.

      Chờ ở dưới sảnh lâu quá! Đáng lẽ phải sớm lẫn vào đoàn người vào thang máy mới đúng!

      “Em bị chặn ở dưới?” Điền Hân Viêm vừa đoán trúng.

      Mặc dù chưa , nhưng từ nét mặt vẻ ảo não kia lúc thấy món ăn bị nguội, khiến đoán như vậy.

      phải! Là do em tự đợi, cứ tưởng xuống ăn trưa.....”

      muốn tiếp tân bị liên lụy. cũng từng gặp chuyện như vậy, bị buộc xin lỗi, mặc dù hoàn toàn làm đúng theo quy định của công ty..... muốn người khác cũng bị khổ sở như vậy.

      Điền Hân Viêm ấn số nội bộ, điện thoại vừa thông , “Giúp ấy làm thẻ ra vào.”

      Chỉ nghe bấy nhiêu Dương Sĩ Vĩ hiểu, “Vâng, em làm ngay!”

      xong, Điền Hân Viêm quay lại ngồi xuống sa lon, “Ăn cơm .” biết nhất định vẫn chưa ăn trưa.

      “Dạ.” Phó Quan Nhã mở hộp cơm ra, cho Điền Hân Viêm tự chọn món.

      chọn hộp cơm gà. Ba hộp còn lại nhìn cũng rất hấp dẫn, ra vợ nấu ăn giỏi như vậy!

      “Đừng lo cho ! Để tự gắp, em cũng ăn .” Điền Hân Viêm lấy hộp cơm đưa cho Phó Quan Nhã. ngoan ngoãn cầm, rồi gắp đồ ăn từ trong hộp của mình cho , trước khi gắp quên hỏi, “ ăn được mực ?” Thấy gật đầu mới gắp qua.

      “Ăn được đậu hủ ?”

      lại gật đầu. Đậu hũ bị dời chỗ, chuyển vào hộp của .

      “Nấm đông ?”

      “Như vậy là đủ rồi, em mau ăn !” ngăn .

      Lần này chịu an phận, tự ăn hộp cơm của mình.

      Nhai hai cái, lại , “ thích ăn gì, hãy với em, em nhớ!”

      “Buổi sáng là lỗi của , em sai gì hết, việc kia đừng nhắc lại nữa.” Điền Hân Viêm muốn cho cơ hội hỏi tới, bèn .
      Lời muốn vòng vo trong đầu từ sáng tới giờ, rốt cuộc có cơ hội ra, “Buổi sáng..... xin lỗi! Đáng lẽ em nên hỏi trước thích ăn cái gì......”

      “Chẳng lẽ từng bị trét cá hộp đầy người rồi đẩy vào trong đống mèo hoang?” Phó Quan Nhã . Nếu sao lại có vẻ mặt như vậy?

      “Cái gì?” nghe thấy , mặc dù từng chữ, nhưng thấy ánh mắt của rất lạ.

      , có gì!” lắc mạnh đầu.

      Tiếp đó, hai người đều an tĩnh ăn cơm, ai gì nữa, cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên, Dương Sĩ Vĩ vào phòng, mỉm cười đưa thẻ ra vào cho Phó Quan Nhã, sau đó lại ra ngoài.

      hổ là thư ký của tổng giám đốc, hiệu suất làm việc rất cao, tổng giám đốc vừa ra lệnh chẳng mấy chốc làm xong.

      thẻ ra vào có hình của Phó Quan Nhã và Điền Hân Viêm, được cắt từ tấm hình Dương Sĩ Vĩ chụp dâu chú rể với khách khứa vào ngày cưới. Dù biết là ai, nhưng thấy mặc áo cưới đứng bên cạnh tổng giám đốc chắc chắn ai dám hỏi có đúng là vợ của tổng giám đốc hay .

      Chức danh viết thẻ: Vợ tổng giám đốc.

      “Sau này đến công ty, em cứ trực tiếp quét thẻ lên lầu, biết đây là lầu mười lăm đúng ?” Điền Hân Viêm , trong mắt có ý cười, tuy sâu, nhưng Phó Quan Nhã thấy rất ràng, “Nếu ở công ty, em cứ vào phòng làm việc của đợi, đừng ngơ ngác đứng canh dưới sảnh.”

      Phó Quan Nhã, mày mừng thầm cái gì? Chỉ là cái thẻ ra vào thể dùng siêu thị, thể mua truyện giảm giá, cũng thể dùng khi tàu điện ngầm, mày lại vui vẻ đến mức này, dễ dụ quá đó!

      Trong đầu có tiếng lên án mạnh mẽ. Nhưng hành động này của khiến rất vui. Cho dù ‘vợ tổng giám đốc’ đổi thành ‘nhân viên tạp vụ’ cũng quan tâm!

      Muốn thấy nụ cười của , khó! Điền Hân Viêm thầm nghĩ.

      Tính tình kiêu căng, có tật xấu, ham chưng diện, giống như con nít, đòi tốn tiền mua sắm.... ...

      , con nít còn có thể đòi kẹo, đòi đồ chơi, còn cái gì cũng muốn, rất dễ cảm thấy thỏa mãn, ngược lại khiến biết phải cưng chiều thế nào.

      Tặng hoa? Tặng trang sức? cơ hồ có thể tưởng tượng ra vẻ mặt ngạc nhiên của .

      Ở bên cạnh , rất thoải mái. lười biếng, sống chậm, từng chút từng chút ảnh hưởng đến , giống như có việc gì phải vội vàng, cứ từ từ thoải mái là được, khiến cũng muốn sống chậm lại giống như , như nằm ì sa lon, lãng phí hai tiếng đồng hồ để xem tiết mục hề có tí hữu ích nào ti vi.

      Em thích làm đồ thủ công vì nó cần phải suy nghĩ gì nhiều. từng cười . Nhưng lại cảm thấy, chiến đấu với những thứ tính bằng mili mét kia còn khó hơn công việc của nhiều.

      được để Hạ Phồn Mộc gọi em là ‘Nhã Nhã’ Nữa!” Điền Hân Viêm đột nhiên . xong, mới phát , ra rất để ý chuyện này.

      Đề tài câu chuyện thay đổi quá đột ngột, từ thẻ ra vào nhảy tới Hạ Phồn Mộc, khiến Phó Quan Nhã ngơ mất mấy giây rồi mới , “Là cậu ta tự kêu..... Hạ Phồn Mộc chưa từng hỏi em có thể kêu như vậy hay ?”

      “Trước kia cậu ta kêu thế nào, mặc kệ, nhưng giờ, thích!” Mùi giấm quá nồng, nhưng Điền Hân Viêm cũng tự biết.

      “Lần sau gặp cậu ta em bảo cậu ta sửa.” hứa hẹn.

      hi vọng phải gặp lại cậu ta......” Điền Hân Viêm thầm. Rốt cuộc phát ra từng câu từng chữ của đều tràn đầy vị chua.

      là Hạ Phồn Mộc từng trét cá hộp lên khắp người Điền Hân Viêm rồi đẩy vào trong đống mèo hoang sao? d.đ lle~qquý^ đôn Từ biểu của khiến dần tin, có chuyện như vậy từng xảy ra.

      Nhắc tới Hạ Phồn Mộc, Phó Quan Nhã lại nhớ tới lời Hạ Phồn Mộc .

      ‘Cậu biết? ta có người bạn là thanh mai trúc mã, hai người mến nhau hơn hai mươi năm, đến nỗi ‘ phải em cưới’ rồi đó! Những lời này vẫn vang vọng mãi trong đầu .

      rất muốn dùng giọng điệu hết sức thản nhiên, hỏi , nghe , người bạn là thanh mai trúc mã? Tại sao cưới ấy? Nhưng lại thân đến mức đó, cảm giác vừa hỏi xong, đổi lấy câu trả lời lạnh lùng, “Mắc mớ gì tới ?”

      rất tò mò rốt cuộc ‘thanh mai trúc mã’ kia có bộ dáng như thế nào? Có đẹp ? Tình cảm dài hai mươi mấy năm, vì sao kết hôn? Có quan hệ gì đến việc vội vàng kết hôn với ?

      Chẳng lẽ vì...... ‘Thanh mai trúc mã’ cưới người khác, Điền Hân Viêm tức tối chịu nổi mới tùy tiện tìm đại người để kết hôn, muốn hơn thua với người đó?

      Cho nên, chỉ là người qua đường?

      Phó Quan Nhã chìm đắm trong tưởng tượng đáng sợ của mình.

      “Lại ngẩn người?” Điền Hân Viêm buồn cười nhìn Phó Quan Nhã, dường như thấy riết thành quen tật hay ngẩn người của .

      “A....... Thanh mai.... .... , ớt xanh!”

      Sém chút nữa thốt lên câu hỏi, may mà kịp thời nhịn được, cố gắng sửa thành hai chữ ‘ớt xanh’.

      “Ớt xanh?”

      dám ăn ớt xanh ?”

      “Dám.”

      “Vậy lần sau xào thịt bò với ớt xanh cho ăn.....”

      “Ừ.” Chỉ là món ăn bình thường, nhưng lại có chút mong đợi, vì thế mỉm cười.

      Tim Phó Quan Nhã bỗng đập mạnh. Hỏng rồi! Tại sao nghĩ đến thanh mai trúc mã của , tim lại đau chỉ chút thế này?

      Chẳng lẽ .....

      Phó Quan Nhã cự tuyệt việc nghĩ sâu hơn, vùi đầu ăn cơm.

      Chẳng mấy chốc bốn hộp cơm trống , Phó Quan Nhã gom hộp cơm rửa.

      Điền Hân Viêm hỏi “Buổi chiều em có bận gì ? Nếu , chờ về cùng luôn!”

      “Chờ về cùng?”

      “Để tối dẫn em ra ngoài ăn, đến quán bar uống chút rượu.” Coi như là...... Lần hẹn hò chính thức đầu tiên?

      “Dạ được!” Phó Quan Nhã nhanh chóng trả lời, “Em ở ngay đây chờ , tin còn có thể cho em leo cây!”

      “Nghe ra, em rất giận việc lỡ hẹn lúc trước?”

      “Lỡ hẹn lần thôi, lỡ đến ba lượt! Khiến em thể nghi ngờ cố ý chơi em!” Phó Quan Nhã vênh mặt , “Nể tình mời em ăn bữa đắt, tha thứ cho đó!” vỗ vỗ vai , bộ ‘ em tốt’.
      Dù sao, được ăn ngon, lại phải bỏ tiền, có lý do gì để giận.

      nghĩ sao em tốt tính vậy? Bị cho leo cây hai lần vẫn tiếp tục nhận lời mời?”

      “Bởi vì em tin đời lại có người mặt dày như vậy, lần đến, hai lần đến, tuyệt đối có áy náy trong lòng, em bèn đánh cuộc lần thứ ba có tới hay ......”

      “Kết quả, vẫn tới.”

      “Đúng, vượt quá tưởng tượng của em!” chỉ vào mặt mình . Ý là da mặt quá dầy, chỉ có thể than thở mình quá xui.

      Vẻ mặt nhạo báng của khiến bật cười.

      “Bị người đàn ông vượt quá tưởng tượng của em này cầu hôn em có giật mình ?”

      có cầu hôn em.” Phó Quan Nhã sửa đúng. “ đưa ra ‘ cầu kết hôn’ với ba em và việc cầu hôn em là hai chuyện khác nhau.”

      thừa nhận, lúc đó có hơi kích động.” Điền Hân Viêm nắm lấy tay Phó Quan Nhã, vuốt ve bàn tay .
      Last edited: 8/12/15

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4.2


      Kích động ?!

      Đối với ở chung lâu, sinh ra kích động ?!

      khiến có suy nghĩ muốn lãng phí thời gian thêm nữa, lập tức tiếp nhận .

      “Kích động phải là chuyện tốt, rất dễ gây ra chuyện phải hối hận sau này.... ....” Phó Quan Nhã nghe vậy, càng thấy vui.

      thể nghĩ, từng ‘kích động’ vì người ‘thanh mai trúc mã’ kia mới cưới . muốn....... trở thành người thay thế chỉ ví ‘kích động’ của .
      Điền Hân Viêm hề biết Phó Quan Nhã nghĩ gì, cứ nghĩ rút tay ra là vì xấu hổ, vẫn chưa quen với việc được vuốt ve. Nhưng càng lùi bước, lại càng ép sát, cho có cơ hội thoát . nắm lấy tay , kéo vào lòng mình, cúi đầu, đặt cằm lên vai .

      biết, cổ là nơi rất nhạy cảm, chỉ cần phà hơi thở vào, nó biến thành màu hồng nhạt tựa như cánh hoa, và khi hôn lên, cánh hoa này càng hồng thêm, cuối cùng biến thành đỏ bừng.

      tuyệt đối hối hận khi kết hôn với em......” rất tốt!

      Lỗ tai càng ngày càng đỏ, giống như dụ tới cắn. đặt môi lên vành tai , mút chặt nó. lập tức run cái, co vai lại vì nhột. lại tiếp tục chuyển sang dây dưa đôi môi ngọt ngào của . Nụ hôn dần dần sâu hơn. ăn no bữa chính, giờ, muốn ăn món tráng miệng......

      Tút tút tút...... Điện thoại di động bàn sáng lên, phát ra tiếng vang.

      Phó Quan Nhã nghe thấy Điền Hân Viêm hít sâu hơi, rời khỏi , về phía bàn lấy di động.

      Dù người gọi tới là ai, đều thấy đồng tình...... Bởi vì chắc chắn giọng nhàng.

      Quả , lúc đầu giọng Điền Hân Viêm rất lạnh, nhưng hình như là cuộc gọi quan trọng, nên chỉ chốc lát vẻ mặt trở nên rất nghiêm túc.

      Có vẻ rất lâu, bởi vì qua năm phút nhưng cuộc gọi vẫn có dấu hiệu chấm dứt.

      Phó Quan Nhã viết vài chữ cho xem. ‘Em mua ít đồ làm thủ công đây! cứ làm việc !’

      Điền Hân Viêm gật đầu, quên nhắc về cái tạp dề đeo.

      Phó Quan Nhã cúi đầu, giật mình phát ra mặc thế này mà chạy khắp nơi! Trời ơi! lập tức cởi tạp dề và cả cái kẹp tóc hình con cá ra, thả tóc xuống, vuốt sơ hai cái, nhấp miệng hỏi: Ok chưa?

      Ok! khẽ gật đầu. Thấy vậy mới an tâm, phất tay chào , rời phòng làm việc.

      Nếu muốn ‘làm tổ’ trong phòng làm việc của cả buổi chiều, phải tìm chút chuyện làm mới được.

      Trong đầu có ý tưởng cho đồ thủ công, nên tâm tình rất vui vẻ.

      Phó Quan Nhã ngồi tàu điện ngầm lúc rồi bộ thêm mấy phút nữa là tới nơi mua đồ, bởi vì có mục đích chính xác, nên chọn màu và chút phụ kiện đến nửa giờ, xong lại trở về công ty. Lần này, dùng thẻ ra vào thẳng lên lầu mười lăm.

      Nữ thư ký thấy Phó Quan Nhã trở về, có vẻ rất ngạc nhiên, vì lúc , chưa quay lại.

      “Tổng giám đốc và Dương ra ngoài rồi ạ!” thư ký với giọng ngọt ngào báo cho Phó Quan Nhã biết.

      “Hả? ra ngoài? sao, tôi vào trong chờ ấy cũng được!”

      thư ký vừa xong điện thoại reo, bèn vội ngồi lại nhận điện thoại, vừa cúp máy xong lại có cuộc gọi khác tới.

      Phó Quan Nhã thấy phòng thư ký rất bận quấy rầy họ nữa, vào phòng làm việc của Điền Hân Viêm, lấy tất cả đồ ra, đặt lên bàn.

      “Hì hì, làm cho cái dây đeo năm màu. Bắt đầu thôi!”

      Nguyên liệu chính là năm sợi dây màu xanh lá, trắng, đen, hồng, vàng, chọn những màu nổi lắm để hợp với đàn ông.

      Vòng tay dây năm màu có thể phù hộ bình an, hơn nữa, dây tơ tằm có đặc tính sợ nước, bốc mùi nên có thể mang cả khi tắm.

      “Trước kia, lúc học thấy bạn nữ bên cạnh làm dây đeo bình an cho bạn trai, mình còn thấy nhàm chán......” Kết quả, giờ mình cũng chẳng khác gì bạn nữ ấy!

      Năm sợi dây màu lượn qua lượn lại, quấn vào nhau, suy nghĩ trong đầu Phó Quan Nhã cũng theo đó mà thay đổi. Nhưng dù lượn thế nào cũng thoái khỏi suy nghĩ về Điền Hân Viêm.

      Chắc cười tặng đồ quá teen chứ?

      Tay của khá to, phải làm hơi lâu chút......

      Vòng tay năm màu chẳng mấy chốc được làm xong.

      Khéo tay như đây, việc này chỉ là chuyện ! Trước giờ luôn rất tự tin với những tác phẩm của mình.
      Lúc này, Điền Hân Viêm vẫn chưa về, Phó Quan Nhã phải chờ về đo tay mới làm móc khóa được. Đợi lâu quá, ngủ gục ghế sa lon luôn.

      Cánh cửa gỗ của căn phòng siêu dày, cách cực tốt, những tiếng ồn ào bên ngoài truyền vào được, cộng thêm tòa lầu rất cao, cách xa tiếng ồn ào huyên náo dưới đường, vì vậy Phó Quan Nhã ngủ rất sâu, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy nho .... ....

      nằm mơ.

      mặc áo cưới trắng như tuyết, khuôn mặt mơ hồ thấy , nhưng Phó Quan Nhã biết, đó rất đẹp.

      ‘Tại sao lại cưới ta? , chỉ cưới em thôi mà.... ...’

      Điền Hân Viêm xuất .... ..... Mặc đồ vest thẳng thớm như hình ảnh trong trí nhớ của Phó Quan Nhã lúc ở tiệc cưới...... Chẳng khác gì hạc đứng trong bầy gà. nhìn về phía kia, , ‘Bởi vì em kết hôn với người khác. Vậy tại sao tôi thể cưới?’

      Phó Quan Nhã biến thành người qua đường đứng xem, nhìn hai người họ, câu cũng được.

      ‘Cho nên, làm vậy là vì giận dỗi với em?’ kia hỏi.

      ‘Dù sao cưới ai cũng như nhau thôi!’ Điền Hân Viêm lạnh lùng .

      như vậy..... được hạnh phúc đâu.... ...’ kia vừa khóc vừa chạy ra ngoài.

      ‘Từ lúc mất em, còn cái gọi là hạnh phúc.’ Điền Hân Viêm đau khổ .

      ‘Em trở lại bên cạnh .... ... Hai chúng ta hãy bắt đầu lại lần nữa! Tình cảm hai mươi năm phải mất là có thể mất được!’

      Mơ, đều có logic, chỉ là những đoạn ngắn.

      kia mới rồi còn khóc, giờ nở nụ cười rực rỡ với đôi môi đỏ tươi, rúc vào lòng Điền Hân Viêm.

      chỉ là người tôi lấy về để lấp chỗ trống thôi!’ Điền Hân Viêm quay sang với vẻ mặt chán ghét.

      ‘Hân Viêm là của tôi, ấy chỉ mình tôi! Chỉ cần tôi trở lại, ấy nhất định tiếp nhận tôi vô điều kiện.’ kia mỉm cười với vẻ thắng lợi, khuôn mặt vẫn rất mơ hồ.

      ‘Đúng!’ Điền Hân Viêm phụ họa.

      Phó Quan Nhã bỗng bừng tỉnh, ngồi bật dậy, ngủ sai tư thế khiến cổ rất mỏi. vừa xoa cổ vừa nhìn ra cảnh đêm ngoài cửa sổ, kinh ngạc tự hỏi, “... ... Trời tối rồi ư?”

      Bên ngoài, đèn đường sáng trưng, từng luồng sáng lấp lánh cứ như dải Ngân Hà.

      Phó Quan Nhã nhìn đồng hồ, thấy sáu giờ năm mươi bảy phút. “ trễ thế này mà ấy vẫn chưa về?” Hoặc là về rồi lại nhưng biết? “Phó Quan Nhã, mày đúng là heo mà! Ngủ như chết vậy!” tự mắng mình.

      Và báo ứng của việc ngủ như chết là gặp ác mộng! Giờ nghĩ lại vẫn thấy run.

      Phó Quan Nhã hất mạnh đầu. Vứt ác mộng ! Đừng tự hù dọa mình!

      đứng lên, giãn tay giãn chân, với ý đồ muốn dời chú ý .

      Lại qua hai mươi phút, trong căn phòng rộng lớn, vẫn chỉ có mình .

      “Chẳng lẽ công ty có cố?” Nghĩ vậy, mở cửa, ghé đầu nhìn thử phòng bí thư.

      Còn hai thư ký tăng ca, điện thoại cứ vang liên tục, hết cuộc này tới cuộc khác. Hai người trả lời rất máy móc, “... ... Vâng, là ý kiến thống nhất của ban quản trị, cám ơn.......”

      Hai người họ bận tới mức Phó Quan Nhã có cơ hội để quấy rầy. lùi vào phòng làm việc của Điền Hân Viêm, bỗng nhớ ra trong túi có danh thiếp của Dương Sĩ Vĩ.

      Phó Quan Nhã lấy điện thoại bàn bàn Điền Hân Viêm gọi cho Dương Sĩ Vĩ. Chỉ giây sau, Dương Sĩ Vĩ bắt máy.

      Dương, tôi là Phó Quan Nhã....... Xin lỗi, giờ bận ? chuyện tiện chứ?”

      “Vợ tổng giám đốc?” Dương Sĩ Vĩ vừa ra bốn chữ này, di động bị cướp mất.

      Phó Quan Nhã biết điện thoại đổi người nghe, áy náy hỏi, “Tổng giám đốc của có ở đó ? Hai người.......”

      quên em ở công ty.” Giọng Điền Hân Viêm có vẻ rất ảo não.

      “... .....” Phó Quan Nhã ngờ Điền Hân Viêm nghe, ngạc nhiên há hốc miệng, biết phải gì, càng ngờ hơn về đáp án của .

      “Em vẫn còn ở công ty sao? Để kêu lái xe tới đón em. Em về nhà trước , đừng chờ .”

      “Đừng để lái xe mất công chạy về đây, em ngồi tàu điện ngầm về là được rồi!” muốn làm phiền người khác.

      “Xin lỗi, công ty bỗng có chuyện gấp.”

      A, lý do nghe quen tai, ba lần lỡ hẹn trước cũng là lý do này!

      Ba lần trước, hề tức giận, dĩ nhiên lần này......

      sao, làm việc của , em phải con nít, tự lo cho mình được......” che ống nghe, thở dài tiếng .... ...
      “Thở dài? Mình thở dài?!” Phó Quan Nhã kinh ngạc che miệng mình lại, dám tin.

      Bị cho leo cây thế này có ít đâu? có ba lần kinh nghiệm phải sao?

      Mấy lần trước, phải đều rất vui vẻ, chẳng bị ảnh hưởng chút nào, tại sao giờ lại....... Thất vọng?

      Bởi vì vô cùng mong đợi lần hẹn này? Hay vì từ ‘quên’ vừa rồi của Điền Hân Viêm?

      Hay vì, đối với , Điền Hân Viêm còn là ‘người xa lạ’ của ba lần trước?

      quan tâm đau khổ, dù có bị cho leo cây hay đều thấy gì, nhưng lần này.......

      Trong lòng , ví trí của càng ngày càng lớn, bắt đầu có ảnh hưởng tới cảm xúc của ?

      Bởi vì để ý, nên mới thấy thất vọng.....
      Last edited: 8/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :