1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Anh chàng không kết hôn, lấy em đi

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 2:
      Edit:  Ái Nhân

      Beta :phương + yunafr




      Tô Y Nguyên lại nhìn thấy Bách Kiến Tề vẫn còn ở trong tòa nhà nội trú Nguyên Thịnh, ngồi ở trong cầu thang yên lặng rơi nước mắt, bên cạnh là bánh ngọt chocolate lần này là cố ý mua.

      Bởi vì phần lớn bệnh nhân cùng những người làm ở bệnh viện đều dùng thang máy ra vào, thang bộ thành nơi yên tĩnh nhất của bệnh viện.

      Tô Y Nguyên che mặt rất đau lòng, có bạn tên là Lượng Lượng qua đời, lần trước đến, Lượng Lượng gầy yếu tái nhợt còn cầm đóa hoa hồng giấy tự tay gấp cầu hôn với , cười đáp ứng lời cầu hôn của Lượng Lượng, ước định Lượng Lượng nhất định phải khỏe mạnh lớn lên, cưỡi bạch mã đến tìm , Lượng Lượng ngượng ngùng cười đến rất vui vẻ, sức khỏe có vẻ rất tốt.

      ngờ, Tô Y Nguyên đáp ứng Lượng Lượng lần này mang bánh ngọt chocolate bé thích ăn nhất, nhưng là, rốt cuộc nhìn thấy Lượng Lượng. Sống cuộc sống vô ưu vô lo luôn được gia đình bảo hộ như Tô Y Nguyên mà , nhìn bạn bởi vì bệnh mà chết , căn bản thể thừa nhận nỗi đau này, rất khổ sở, rất đau lòng, dường như tự trách, giúp Lượng Lượng được.

      Nước mắt ngừng tuôn ra, Tô Y Nguyên thế nào cũng thể cảm thấy mất mát, khổ sở.

      qua cửa lầu bị đẩy ra, hai thân ảnh ôm chặt nhau quấn quít lấy nhau tiến vào trong thang lầu, người phụ nữ đem người đàn ông dán vách tường gian lầu, dùng sức hôn môi , tay người đàn ông xoa mông ả, bóp vài cái sau khi nhấc áo lên dò xét vào.

      Tô Y Nguyên ngồi bậc thềm ở chỗ rẽ trong thang lầu, nghe được thanh nuốt nước miếng, nghi hoặc nhón gót xuống xem, đập vào mắt là nam nữ động tác lửa nóng, dây dưa cùng nhau.

      Nếu phải kịp thời che miệng mình, Tô Y Nguyên thiếu chút liền hét ra tiếng, nước mắt trong suốt dừng khuôn mặt bình thường trắng nõn của , sợi tóc trước trán bởi vì dùng sức thút thít mà ẩm ướt, dùng sức che miệng mình, ngay cả hô hấp đều dùng sức mới khống chế được, sợ kinh động đôi nam nữ bị lửa nóng thiêu đốt ở chổ thang lầu.

      nên làm gì bây giờ? Lặng lẽ rời ? Vẫn làm như biết bọn họ tồn tại tiếp tục khóc?

      Tô Y Nguyên bi thương hoàn toàn bị đôi nam nữ đột nhiên xuất quấy rầy, nhìn động tác của đôi nam nữ càng ngày càng làm càn, gương mặt đỏ lên. Các trai luôn luôn chỉ cho phép xem phim hoạt hình, thình lình nhìn thấy hình ảnh chân thực làm cho Tô Y Nguyên vừa thẹn lại quẫn, nghĩ dời tầm mắt lại nhịn được tò mò lại tiếp tục nhìn.

      Áo blouse trắng cởi để bên, váy ngắn khỏa thân gợi cảm cũng bị sốc lên đến lưng, bên mông cánh hoa tuyết trắng có sợi dây buột quần lót màu đen, lúc dây lưng bị kéo ra, người phụ nữ bị kích thích khó nhịn quay đầu, ánh mắt mờ sương vừa vặn chống lại đôi mắt đen còn vài giọt nước mắt chưa khô.

      “A……” Người phụ nữ hét chói tai, dục vọng nhanh chóng tiêu tan, nữ bác sĩ đẩy người đàn ông ra thối lui đến bên cạnh tường, hoảng loạn sửa sang lại quần áo mặc áo blouse trắng vào.

      Người đàn ông bị người phụ nữ đột nhiên dùng sức đẩy ra, đầu đập vào vách tường, ảo não muốn bắt lại tiếp tục, ngước mắt cũng nhìn thấy khuôn mặt Tô Y Nguyên ánh mắt cùng biểu cảm phảng phất giống như tiểu bạch thỏ xâm nhập nơi nên đến.

      “Sao lại ở trong này?” Bách Kiến Tề vuốt đầu tóc rối loạn, chà xát đôi má, hơi thở bất ổn tức giận hỏi.

      Tô Y Nguyên khẩn trương đem hai chân càng khép, nghĩ đến màn kích tình chân thực vừa rồi nhìn thấy là gã đàn ông này trình diễn, Tô Y Nguyên cảm thấy cả người thoải mái, cỗ lửa nóng hiểu vì sao từ lòng bàn chân dấy lên, nhất thời đem cả người thiêu đỏ.

      “Tôi…… Tôi…… Tôi……” Đôi má Tô Y Nguyên đỏ lên, tầm mắt dò xét qua lại ngươgi Bách Kiến Tề cùng nữ bác sĩ mặc chỉnh tề, nhìn mặt bọn họ có phản ứng gì, ngược lại chính lại mặt đỏ chột dạ dám nhìn.

      biết ấy?” Nữ bác sĩ nội khoa được coi là băng sơn mỹ nhân ôm cánh tay, nhíu mày nhìn bộ dáng cúi đầu đỏ mặt của Tô Y Nguyên, “Em còn phải làm, trước.”

      Nữ bác sĩ băng sơn phảng phất như chuyện gì cũng chưa có xảy ra, bộ dáng xa cách lạnh như băng cùng vừa rồi nhiệt tình chủ động tưởng như hai người, vẻ mặt ấy tự nhiên mở ra cửa thang lầu, ra ngoài.

      thích cảnh vừa nhìn thấy sao?” Phát kẻ phá rối bọn họ dĩ nhiên là tiểu bạch thỏ, tâm tình vui  của Bách Kiến Tề nhanh chóng biến mất, từng bước lên bậc thang.

      Tô Y Nguyên cầm lấy gấu váy khuẩn trương đứng lên, chậm rãi lui về sau, thẳng đến khi bị Bách Kiến Tề ép đến xó góc ở chỗ rẽ cầu thang.

      “Cái gì……” Bộ ngực rắn chắc của Bách Kiến Tề gần bên, mặt còn dấu son môi của nữ bác sĩ lưu lại, dấu hôn hồng tím cùng vết cào, hơi thở đàn ông xông vào mũi làm cho Tô Y Nguyên khẩn trương đầu óc choáng váng mắt hoa.

      thích cảnh vừa rồi nhìn thấy sao?” Bách Kiến Tề tốt bụng lặp lại lần, tiểu bạch thỏ hiểu thế , chỉ sợ tại nhanh bị dọa đến chết.

      “Tôi cái gì cũng chưa nhìn thấy!” Tô Y Nguyên chột dạ phản bác.

      thấy?” Bách Kiến Tề biết bộ ngực rắn chắc của mình là lực hấp dẫn đối với đàn bà, huống chi trước mặt là tiểu bạch hiểu thế , chút cũng định sửa sang quần áo bị nữ bác sĩ làm loạn, cố ý dán bên tai Tô Y Nguyên chuyện: “Tôi thế nào cảm thấy trong lời của có chút tiếc nuối, tiếc nuối thấy ràng hoặc là nhìn thấy bản hoàn chỉnh?”

      bậy!” Tô Y Nguyên thẹn thùng khẩn trương đầu nổ mạnh, gã đàn ông này sao dựa gần như vậy, làm cho tóc gáy cả người đều dựng đứng, biết nên làm gì bây giờ, trong đầu lên lời trai với , ánh mắt đảo qua hạ phúc Bách Kiến Tề, cho đến bây giờ chưa có làm qua, thực có thể chứ?

      là hy vọng   tôi đối với làm như vậy?” Bách Kiến Tề cười đến rất xấu, hưởng thụ bộ dáng mặt đỏ tai hồng ,tay chân luống cuống của tiểu bạch thỏ, .

      Tô Y Nguyên bị lời của Bách Kiến Tề dọa, rất sợ Bách Kiến Tề thực áp lại đây, khẩn trương lòng bàn tay đổ mồ hôi, nắm chặt nắm đấm đóng chặt mắt lại, dùng sức mà nâng chân lên công kích vào chỗ đó của Bách Kiến Tề.

      Bách Kiến Tề thưởng thức vành tai hồng thấu của Tô Y Nguyên, hình dạng vành tai của rất đẹp, phối hợp với màu sắc phấn hồng làm cho miệng khô lưỡi khô, dục vọng nổi lên……

      “A……” Bách Kiến Tề ăn đau phát to hô , dùng sức nắm chặt nắm đấm, mới ngăn cản chính mình làm ra động tác che giữa khố mất mặt, “……” Nguyên lai tiểu bạch thỏ cũng có răng nanh dài cắn người!

      “Tôi thích ! Người xấu! Đại phôi đản!” Tô Y Nguyên nhân cơ hội đẩy Bách Kiến Tề ra, hai tay vừa chạm vào bộ ngực trần trụi của giống như bị phỏng thu hồi, nổi giận đùng đùng xông lên thang lầu, lao ra khỏi thang lầu.

      Bách Kiến Tề tựa vào vách tường, hít vào sâu giảm bớt đau đớn giữa hai chân, xem ra thực nhìn lầm rồi, con nhóc so với tưởng tượng còn cay nồng hơn, hơn nữa, kỉ lục tung hoành mười mấy năm bị đánh vỡ, chưa từng chủ động câu dẫn người phụ nữ nào, các khi nhìn thấy tựa như ong nhìn thấy mật tự động dính vào , mà vì đùa con nhóc mà cố ý phóng điện, con nhóc lại dùng chiêu thức đối phó với sắc lang để đối phó với .

      này rất thú vị!

      Tô Y Nguyên thở hồng hộc, kinh hồn chưa định tâm được ở trong hành lang phòng bệnh khoa nhi, ngừng quay đầu nhìn xem trứng thối kia có đuổi theo hay .

      Lúc này, y tá trưởng nơi nơi tìm kiếm thấy được , vội vàng bắt lấy , “Y Nguyên, con chạy đâu? Lại trốn khóc?”

      Y tá trưởng……” Vừa thấy y tá trưởng giống như mẹ mình đến, hốc mắt Tô Y Nguyên lại đỏ, lập tức quên đại sắc lang trong cầu thang, lại nghĩ tới Lượng Lượng đáng .

      “Đừng khóc, Y Nguyên.” Y ta trưởng ôm bả vai Tô Y Nguyên an ủi , chính mình công tác ở bệnh viện ba mươi năm, thấy nhiều sinh lão bệnh tử lắm, tâm trở nên lãnh ngạnh cùng kiên cường, Tô Y Nguyên giống, thiện lương non nớt, còn thể thừa nhận sinh ly tử biệt, đặc biệt xem mỗi bạn đều giống như em trai, em của mình.

      “Y tá trưởng……” Tô Y Nguyên mở miệng, giọt nước mắt lớn cuồn cuộn rơi xuống, trốn khóc sợ gây thêm phiền toái cho y tá trưởng, nhưng vẫn nhịn được.

      “Đừng khóc.” Y tá trưởng thở dài hơi, mỗi khi có bạn rời , khó qua nhất nhất định là Tô Y Nguyên, bọn là người có trực giác mãnh liệt chính xác nhất, bọn họ chính là cảm giác được Tô Y Nguyên lương thiện cùng hồn nhiên mới có thể thích như vậy.

      ôm Tô Y Nguyên vào văn phòng, tốn thời gian an ủi lương thiện dễ dàng rơi lệ này.

      “Mỹ nữ, vừa rồi vì sao khóc?” Cuối cùng Bách Kiến Tề cũng khôi phục từ trong đau nhức, cà lơ phất phơ cầm theo bánh ngọt chocolate Tô Y Nguyên để ở cầu thang, bắt lấy y tá ngang qua hỏi.

      “A! Bách chủ nhiệm!” Y tá phát ra tiếng hô kinh hỉ, nhìn thoáng qua bóng lưng y tá trưởng biến mất ở văn phòng, “Tô tiểu thư kia à, tối hôm qua có đứa bị bệnh tim qua đời, Tô tiểu thư  rất quí đứa bé kia, cho nên Tô tiểu thư rất khổ sở. Bách chủ nhiệm, người ta muốn cùng ăn cơm!” hai ba cầu giải thích, y tá bắt đầu làm nũng nghĩ hẹn hò với Bách Kiến Tề.

      “Lần khác , hai ngày này tôi bề bộn nhiều việc.”

      Bách Kiến Tề đuổi y tá , đem theo bánh ngọt chocolate trở về văn phòng, tâm tình tốt lắm mở ra hộp bánh ngọt, dùng ngón tay khoét khối nhét vào trong miệng, “Ừm, quả nhiên rất ngọt, bất quá hương vị cũng tệ.”

      Từ trong khe cửa các mỹ nữ y tá khoa chỉnh hình nhìn lén, giật mình nhìn Bách chủ nhiệm tuấn tiêu sái của các ăn ngụm lại ngụm bánh ngọt, chủ nhiệm phải ghét ăn đồ ngọt nhất sao? Chưa bao giờ ăn bánh ngọt các đưa, lại có danh, cho dù ăn cũng đụng vào, khối bánh chocolate kia có nguồn gốc gì, thế nhưng có thể cho chủ nhiệm vốn khó tính này chịu ăn miếng lớn?

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 3


      Bách Kiến Tề cảm thấy gần đây cùng con nhóc Tô gia thực rất có duyên, chính là ở trong văn phòng khoa bị đám y tá sài lang hổ báo kia làm phiền chịu nổi, mới quyết định đến hoa viên tản bộ, kết quả cẩn thận lại gặp Tô Y Nguyên.

      Tô Y Nguyên mặc thân âu phục hồng nhạt, như trước thiếu nguyên tố ren cùng nơ con bướm, bất quá diện mạo nhu thuận ngọt ngào của cũng phi thường thích hợp phải ai cũng có thể bắt chước được, bị cặp vợ chồng quỳ gối ôm chân, chân tay luống cuống, mặt đỏ tai hồng.

      Tâm tình Bách Kiến Tế phút chốc tốt lên, bước chân chầm chậm thong thả vòng qua, vảnh tai nghe bọn họ chuyện.

      “Tô tiểu thư, van cầu cứu cứu con chúng tôi, chúng tôi có tiền trả tiền thuốc men, con tôi sắp chết rồi!” Phụ nhân than thở khóc lóc, ôm lấy cẳng chân Tô Y Nguyên buông tay.

      “Tô tiểu thư, triệu đối với căn bản đáng kể, giúp chúng tôi !” Người đàn ông cũng đồng loạt dập đầu cầu xin.

      “Các người đừng như vậy, trước đứng dậy.” Tô Y Nguyên căn bản biết nên làm thế nào đối phó với loại tình huống này, chỉ có thể xấu hổ nhìn mọi nơi xung quanh, may mắn có ai nhìn thấy họ, xấu hổ khó được thiếu chút nữa cũng quỳ xuống như hai vợ chồng bọn họ.

      “Tô tiểu thư, đưa chi phiếu chúng tôi đứng lên!”Biểu vợ chồng kiên quyết, người vợ ôm lấy cánh tay Tô Y Nguyên thực dùng sức.

      Tô Y Nguyên rất muốn khóc lớn, lại sợ dọa đến đôi cha mẹ đáng thương này, rất muốn lập tức viết chi phiếu cho họ, nhưng phương diện này luôn luôn đều là các trai xử lý, chỉ cần trở về với trai, trai liên hệ với Nguyên Thịnh, giải quyết vấn đề tiền thuốc men, đừng chi phiếu triệu, ngay cả tiền mặt trăm cũng có.

      “Tô tiểu thư, mọi người đều tâm địa bồ tát, đưa ra triệu giúp chúng tôi , mới có bảy tuổi a!” Người đàn bà nhìn ra sắc mặt khó xử của Tô Y Nguyên, cho rằng muốn nhất bút cho số tiền lớn như vậy, bắt đầu xướng làm câu giai khóc lên.

      Bách Kiến Tề càng nghe càng thấy thích hợp, lấy tâm địa đen tối của mà phán đoán, đôi vợ chồng kia chính là cố ý muốn lừa tiền, nhìn Tô Y Nguyên này còn rất nhiều thú tính, liền ra tay giúp , miễn cho tâm linh hồn nhiên non nớt của thực bị nhận vết thương trí mạng.

      “Nguyên Nguyên, xảy ra chuyện gì?” Bách Kiến Tề thoải mái qua, thân thủ ôm bả vai Tô Y Nguyên, Tô Y Nguyên bị bắt bả vai, càng thêm khuẩn trương,muốn thoát khỏi cánh tay Bách Kiến Tề ôm mình.

      Bách Kiến Tề cúi người ở bên tai giọng : “Ngoan chút, tôi hôn bây giờ!”

      câu này quả nhiên là uy hiếp hữu hiệu nhất, hai tay Tô Y Nguyên lập tức che miệng lại, dùng ánh mắt trong suốt giống như nai con Bambi trừng Bách Kiến Tề, ngoan ngoãn bị Bách Kiến Tề ôm tránh nữa.

      Đôi vợ chồng quỳ mặt đất nhìn nhau thoáng qua, đối với Bách Kiến Tề đột nhiên xuất tràn ngập phòng bị, “ là ai?” Bọn họ mắt thấy thành công, nghĩ bị người đàn ông thoạt nhìn khôn khéo này phá hư chứ?

      “Tôi là bạn trai Tô tiểu thư, có chuyện gì trực tiếp cho tôi , tôi hy vọng ấy chịu bất cứ quấy rầy gì.” Bách Kiến Tề vẫn cười, trong tươi cười luôn xấu xa có thêm vài phần uy hiếp, nhìn đôi vợ chồng chột dạ cảm thấy tâm lạnh xuống.

      “Con chúng ta mắc bệnh, cần Tô tiểu thư giúp đỡ, Tô tiểu thư tâm địa nhân hậu, nhất định muốn nhìn thấy con chúng ta bị bệnh sắp chết mà mặc kệ.” Người vợ kiên trì , ánh mắt lóe ra dám nhìn Bách Kiến Tề.

      “Con mấy tuổi? Bị bệnh gì? Ở bệnh viện nào?” Đôi vợ chồng này tuyệt đối là kẻ lừa đảo, coi như bọn họ cũng tinh mắt a, tìm đúng bé ngu ngốc như Tô Y Nguyên ra tay lừa, nếu phải ngang qua, chỉ sợ tâm này tràn đầy đồng tình mở ra chi phiếu thôi.

      triệu đối với con nhóc này thực tính là bao, bất qua cho những kẻ lừa đảo này cũng lãng phí.

      “Con ta chín tuổi, mắc bệnh tim, ở tại bệnh viện Hằng Tín.” Đôi mắt người vợ chuyển động đáp lại.

      “Vị phụ nhân này có phải rất lo lắng cho nên tinh thần rối loạn hay , ràng tôi nghe được con bảy tuổi, bị bệnh bạch cầu.” Bách Kiến Tề cười cười nhắc nhở.

      “Đúng đúng đúng! Tôi rất lo lắng cho con tôi, con tôi bảy tuổi, bệnh bạch cầu!” Phụ nhân vội vàng sửa miệng.

      Cái này, ngay cả đơn thuần như Tô Y Nguyên cũng nhìn ra trong đó có vấn đề, buông xuống hai tay che miệng, quay đầu nhìn về Bách Kiến Tề, trong ánh mắt có nghi vấn, có xin giúp đỡ cũng có khâm phục cùng tin cậy.

      lợi hại nha! trai rất ngốc, rất đơn thuần, dễ bị lừa, cho nên chưa bao giờ đưa chi phiếu cho , mỗi lần có chuyện cần đến tiền đều phải được trai đồng ý, người đàn ông hư này tuy rằng hư hỏng, nhưng rất thông minh , thông minh giống trai .

      tại lập tức cút khỏi tầm mắt chúng tôi, bằng tôi lập tức đem các người đưa tới đồn cảnh sát các ngươi lừa đảo!” Bách Kiến Tề được ánh mắt sùng bái của Tô Y Nguyên nhìn mà đắc y lên, thu lại ý cười gầm lên, hận nhất loại lừa đảo giả đáng thương lừa gạt tấm lòng lương thiện, xã hội thiếu tấm lòng lương thiện chính là bị những kẻ lừa đảo này phá hủy gần như còn, khiến cho những người cần được nhận trợ giúp.

      “Tô tiểu thư, chúng ta……” Hai vợ chồng nhìn Tô Y Nguyên, vẫn cảm thấy Tô Y Nguyên dễ lừa lắm.

      Tô Y Nguyên gục đầu xuống né tránh tầm mắt đôi vợ chồng, vốn có tiền cho bọn họ, bất quá trai điều tra bọn họ có thực cần trợ giúp hay , trai xử lý thích đáng.

      Bách Kiến Tề trừng mắt hai vợ chồng, bọn họ chậm rãi thu cánh tay bắt lấy hai chân Tô Y Nguyên về, nâng đỡ nhau dậy, lập tức khỏi, sợ trễ giây Bách Kiến Tề nhảy dựng bay lên đá bọn họ.

      Đôi vợ chồng kia vừa buông hai chân của Tô Y Nguyên ra, lập tức giống như trốn tránh ôn dịch, đẩy cánh tay Bách Kiến Tề ôm bả vai ra, co rúm bả vai lại trốn ở bên.

      Nhìn tư thái cùng biểu cảm của Tô Y Nguyên phảng phất giống như dâu bị phi lễ, Bách Kiến Tề nở nụ cười, phải là tươi cười tận lực bày ra câu dẫn, mà là thoải mái cười to, “Tiểu Nguyên Nguyên, cũng quá lễ phép rồi, như thế nào tôi cũng giúp giải quyết phiền toái, phải nên cảm ơn tôi sao?”

      Nếu là phụ nữ khác khẳng định thuận đà tiến tới, cuốn lấy tha, chỉ có này trốn như trốn ôn dịch, bất quá, cũng chính vì như vậy mới vui a, Tô Y Nguyên gây cho lạc thú làm cho quên bảy em Tô gia phía sau Tô Y Nguyên, thực vui vẻ đùa Tô Y Nguyên.

      Tô Y Nguyên chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn còn ý cười của Bách Kiến Tề lập tức bay nhanh cúi đầu xuống, “Cảm ơn .”

      “Con nhóc, ngẩng đầu lên nhìn tôi rồi .” Bách Kiến Tề chịu nổi tiến lên bước, bắt lấy bả vai Tô Y Nguyên, cho tiếp tục cúi đầu, bày ra bộ dáng thể tin tưởng.

      Bải vai Tô Y Nguyên bị chính diện bắt lấy, làm cho cả người cứng lên, theo hai cánh tay nắm giữ bả vai cảm giác được quyết tâm của Bách Kiến Tề, khẽ cắn răng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Bách Kiến Tề, “Cảm ơn .”

      ràng nhìn cảm ơn, nhưng có biện pháp dời tầm mắt của mình, ánh mắt đẹp a, đen thui trơn bóng, tràn ngập ánh sáng thần bí cùng lực hấp dẫn, chút cũng giống các trai soái ca của , bởi vì nhìn các trai cảm thấy đáy lòng nóng lên, cảm thấy khẩn trương, cảm thấy bàn tay giữ bả vai thực nóng.

      Bách Kiến Tề thực chính là nghĩ khi dễ bé Tô Y Nguyên, muốn nhìn chân tay luống cuống, bộ dáng ngốc nghếch mặt đỏ tai hồng, nhưng dùng đôi con ngươi trong sáng nhất thế giới, lúc hề phòng bị nhìn , thế nhưng trái tim hiểu vì sao lại nóng lên, cặp con ngươi trong sáng như băng tuyết được vùi lấp ngàn năm, sâu hấp dẫn , làm cho thể tiếp tục trêu tức trêu đùa , thể lộ ra tươi cười chế nhạo.

      Phảng phất như bị điện giật, Bách Kiến Tề buông bả vai Tô Y Nguyên ra, hoảng loạn lùi về sau hai bước, khi đối mặt với phụ nữ, chưa từng có biểu kích động mất mặt như thế, liếc mắt nhìn Tô Y Nguyên chân tướng, vội vàng quay đầu rất nhanh rời .

      ta kì lạ.” Tô Y Nguyên bĩu môi, cảm thấy Bách Kiến Tề lễ phép, rời cũng “Gặp lại”.

      ♥ Các bạn ấn quảng cáo ở phía dưới comments, ủng hộ Cung Quảng Hằng nhé ♥
      Last edited by a moderator: 6/9/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 3


      “Y Nguyên, dì tìm con khắp nơi.” Y tá trưởng từ nơi bí mật gần đó thấy hết mọi chuyện xảy ra, cảm thấy tình nghiêm trọng, lo lắng có nên tạm thời cho Tô Y Nguyên đến bệnh viện hay , Bách Kiến Tề có khuôn mặt tuấn kia là cao thủ tình trường, đối với đơn thuần như Tô Y Nguyên quả thực là độc dược trí mạng.

      “Y tá trưởng.” Tô Y Nguyên đối với y tá trưởng lộ ra tươi cười ngọt ngào, “ Con chỉ xuống dưới hít thở khí, để cho dì lo lắng, thực xin lỗi.” Tô Y Nguyên biết các trai nhờ y tá trưởng chiếu cố , y tá trưởng đối với tốt, nên muốn gây thêm phiền toái cho y tá trưởng.

      “Xảy ra chuyện gì, đôi vợ chông kia vì sao lại níu lấy con tha?” Y tá trưởng chút cũng cảm thấy Tô Y Nguyên gây phiền cho , thích thiện lương ngọt ngào này, vừa thấy cặp vợ chồng kia níu lấy Tô Y Nguyên tha, vừa định tiến tới hỏi, lại bị Bách Kiến Tề trước bước.

      Tô Y Nguyên đem chuyện vừa rồi cặp vợ chồng kia níu lấy tha kể lại lần, “Y tá trưởng, dì giúp con hỏi chút được ? Có lẽ bọn họ cần giúp đở.” Tuy rằng bọn họ dối, nhưng có nghĩa là bọn họ thực cần trợ giúp.

      “Dì hỏi.” Tô Y Nguyên căn bản chính là sống ở môi trường hoàn toàn khác, người nào tiếp xúc với đều đành lòng tự tay đánh nát phần vô tư này của , cho nên y tá trưởng liền đồng ý, muốn vạch trần bộ mặt của cặp vợ chồng kia làm cho Tô Y Nguyên thất vọng.

      Bất quá, chuyện này đáng nghi, rốt cuộc bọn họ làm sao mà biết, Tô Y Nguyên có thể giúp bọn họ tiền để chữa bệnh cho con bọ họ? Mọi chuyện từ trước tới giờ đều là do các trai Tô Y Nguyên xử lý, cũng đều thầm tiến hành, có nhiều người biết, vì sợ mang đến phiền toái cần thiết cho Tô Y Nguyên.

      “Ừ.” Đem chuyện này cho y tá trưởng, Tô Y Nguyên biết nhất định được xử lý thích đáng, tâm tình cũng tốt lên, dùng sức gật gật đầu cùng y tá trưởng về tòa nhà khu nội trú.

      “Y Nguyên.” Y tá trưởng cẩn thận quan sát biểu cảm Tô Y Nguyên, “Con quen biết Bách Kiến Tề sao?”

      “Bách Kiến Tề?” Tô Y Nguyên nghi hoặc lặp lại tên này, người này phải là cái người mà y tá trưởng bảo tránh xa sao?

      Nhìn thấy bộ dáng mờ mịt của Tô Y Nguyên, y tá trưởng thở dài, “Chính là người vừa rồi ở trong hoa viên, chàng giúp con đuổi đôi vợ chồng kia .”

      “Nguyên lai ta là Bách Kiến Tề a!” Tô Y Nguyên bừng tỉnh đại ngộ, “Y tá trưởng vì sao bảo con tránh xa ta, bởi vì ta là người xấu sao?” Tuy rằng Tô Y Nguyên cùng cảm thấy Bách Kiến Tề tốt, còn ghi hận chuyện ở thang lầu trêu cợt , tiếp theo lại nhớ đến Bách Kiến Tề cùng nữ bác sĩ dây dưa với nhau, bộ dáng sắp bốc cháy, đôi má Tô Y Nguyên nóng lên.

      Nếu y tá trưởng cũng cho rằng như vậy. Người đàn ông kia khẳng định là tốt, bởi vì y tá trưởng hiểu biết nhiều hơn , các trai đều ngây ngốc.

      “Y Nguyên, nghe dì , cách xa cậu ta chút là được rồi.” Y tá trưởng biết nên giải thích với Tô Y Nguyên như thế nào.

      “Vâng.” Tô Y Nguyên có tiếp tục truy vấn, nhu thuận gật dầu.

      Lại ngày thứ sáu, Tô Y Nguyên ở trong phòng sinh hoạt trẻ em, cùng nhóm bạn vui vẻ chia tay bạn hồi phục xuất viện, mọi người chơi đến mồ hôi đầy đầu, Tô Y Nguyên lúc nào cũng tươi cười, nhóm bạn hết ôm lại nắm tay, cũng thực hưởng thụ hết thảy, quyết định trở về liền với trai, đột nhiên rất muốn thiết kế quần áo cho các em , biết Nhã Nhĩ Tái có định tấn công qua thị trường đồ trẻ em !

      Sau khi tạm biệt nhóm bạn , Tô Y Nguyên vào thang máy, chuẩn bị rời khỏi bệnh viện.

      Lúc ở trong thang máy soi gương, Tô Y Nguyên làm cái mặt quỷ nhớ đến Bách Kiến Tề, trước đây mỗi lần đến Nguyên Thịnh luôn có thể gặp được , vài lần gần đây lại thấy đâu. ở trong toilet nghe lén các y tá chuyện phiếm, Bách Kiến Tề là Bạch mã vương tử của Nguyên Thịnh, tuấn hài hước, phong lưa tiêu sái, xem phụ nữ là trung tâm, chỉ có phụ nữ theo mà thôi

      “Tôi thực rất thích Bách chủ nhiệm, dù tình đêm cũng được, đáng tiếc, tôi phải đồ ăn ua thích của Bách chủ nhiệm.” Y tá câu dẫn Bách Kiến Tề nhiều lần mà được bưng mặt gọ má cảm khái.

      “Đúng vậy, nghe kỹ xảo Bách chủ nhiệm rất tuyệt, chỉ cần đềm cũng làm cho người ta cả đời hoài niệm!” y tá háo sắc khắc bổ sung.

      Khi đó Tô Y Nguyên ngồi bồn cầu, biết có nên ra ngoài hay bưng gò má, nghe các y tá chuyện phiếm, nghĩ đến ngày nào đó ở thang lầu nhìn thấy hết thảy, bàn tay to của Bách Kiến Tề ở người nữ bác sĩ lưu luyến vuốt ve, bọn họ giao triền cùng nhau, ràng nghe được thanh bọn họ lưỡi giao tóc rối.

      “A!” Tô Y Nguyên nâng đôi má đỏ lựng, làm sao có thể nghĩ loại tình này đây?

      Y tá tránh ở trong toilet chuyện phiếm phát có người, vội vàng rời khỏi toilet, Tô Y Nguyên mới có thể rời khỏi toilet.

      “người đàn ông kia quả nhiên là tốt, giống y như các trai!” trai Tô Y Nguyên Tô Y Phàm cũng có ít bạn , nghe được người trong công ty trai hẹn hò với bạn , chờ đến khi thấy được, là thấy bạn mới, bất quá, mọi người trong công ty tốc độ thay đổi bạn của trai còn tính là chậm, nhiều thiếu gia khác đều là bắt cá hai tay.

      Tô Y Nguyên , vì sao lại phải như vậy? Giống cống chúa bạch tuyết cùng bạch mã vương tử phải là tốt lắm sao?

      Lúc Tô Y Nguyên khỏi tòa nhà khu nội trú, mắt nhìn thấy Bách Kiến Tề hai tay cắm trong túi áo trước áo blouse vào hoa viên, đứng tại chỗ suy nghĩ vài giây, rồi theo.

      Bách Kiến Tề ra sau khu hoa viên gặp được băng sơn mỹ nhân khoa nội đứng dựa vào thân cây, “Làm sao vậy, lúc làm tới tìm tôi?” cần ngữ khí chọc giận băng sơn mỹ nhân.

      “Bách Kiến Tề, lúc chúng ta lên giường có để ý đến thời gian làm a!” Biểu cảm của băng sơn mỹ nhân rất lạnh, ánh mắt nhìn Bách Kiến Tề thực khốc, nhưng dù ai cũng có thể nhìn thấy ở thế hạ phong.

      “Mỹ nữ, phải muốn chia tay với tôi? Tôi cũng đồng ý.” Bách Kiến Tề nhún nhún vai, dùng ngữ khí cần nhắc nhở bạn trước lựa chọn của ta.

      biết em đó là……” Lạt mềm buột chặt, muốn thừa nhận thất bại, hốc mắt băng sơn mỹ nhân tràn đầy nước mắt, cực kỳ tội nghiệp nhìn Bách Kiến Tề.

      “Mỹ nữ, kết giao vui vẻ chia tay vui vẻ, tôi vì người nào mà thay đổi quy tắc trò chơi của tôi.” Bách Kiến Tề từ trong túi trước áo lấy ra khăn giấy đưa cho băng sơn mỹ nhân, “Lau nước mắt, đừng khóc, khóc lên đẹp.” Tuy rằng chia tay, nhưng Bách Kiến Tề vẫn ôn nhu như trước.

      “Kiến Tề, em , em muốn chia tay!” Băng sơn mỹ nhân chỉ vì muốn chứng minh mình đặc biệt, phải thực muôn chia tay, ôn nhu giờ phút này của Bách Kiến Tề làm cho hối hận, liều mình ôm chầm lấy Bách Kiến Tề, dâng lên môi thơm.

      Bách Kiến Tề lách qua, né tránh môi thơm của băng sơn mỹ nhân, quy tắc trò chơi của còn có cái, tuyệt tiếp tục dây dưa với bạn cũ, Tô Y Nguyên trốn ở sau cây, hồn nhiên nhìn lén hai người.

      Bách Kiến Tề người lộ vẻ băng sơn mỹ nam, nháy mắt mấy cái với Tô Y Nguyên, truyền đến điện lưu mạnh, sợ đến mức Tô Y Nguyên vội vàng lui đầu về sau, xoay người né .

      Ở khách sạn Hạ Phong của Hạ thị, buỗi tiệc tối từ thiện long trọng được tiến hành.

      Bách Kiến Tề cùng bạn mới quen ở lầu 22 nhà hàng cao cấp khách sạn Hạ Phong dùng bữa tối, sau bữa tối bạn cực lực mời cùng nhau trải qua đêm đẹp lửa nóng, biết vì sao, Bách Kiến Tề lại cảm thấy có hứng, đưa bạn đến lầu 16 làm spa, rồi mới quyết định tìm quán đêm uống hai chén rượu rồi về nhà ngủ.

      Thang máy dừng lại ở lầu 3, có người vào thang máy, Bách Kiến Tề ở cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, nhìn thấy cặp vợ chồng quen mắt tránh ở sau cây cột ở sảnh lớn tham đầu tham não, bộ dáng lén lút kia cho mọi người biết bọn họ có mưu, cửa thang máy đóng trước mặt Bách Kiến Tề, Bách Kiến Tề dùng sức mở cửa thang máy ra.

      Bách Kiến Tề theo phương hướng đôi vợ chồng kia nhìn thoáng qua, là cửa lớn hội trường tổ chức tiệc tối từ thiện, bọn họ muốn gì?

      Bách Kiến Tề nhíu mày, cảm thấy thần kinh mình gần đây có phải bị rối loạn hay , làm ra vẻ để ý bạn ướt át bóng bẩy, thế nhưng ngay cả loại việc nhàm chán này cũng muốn tham gia, cho dù khinh bỉ chính mình, vẫn lặng lẽ theo, nghe được thanh vợ chồng khe khẽ .

      “Vừa rồi tôi nhìn thấy ta vào, chờ chút ta ra mình, chúng ta bắt ta, lấy tiền chuộc mười triệu!”

      Nghe đến đây, Bách Kiến Tề có thể xác định đôi vợ chồng ngốc này muốn làm cái gì, bằng loại người chỉ còn thiếu trán chắc hai chữ “người xấu” như bọn họ cũng nghĩ bắt cóc? là trò cười lớn nhất thiên hạ.

      “Thực có thể có được mười triệu sao? Có mạo hiểm quá hay ?” Phụ nhân lo lắng hỏi người đàn ông.

      “Đương nhiên, hỏi thăm qua, ta là đại tiểu thư Tô gia, đừng mười triều, trăm triệu cùng thành vấn đề!” Người đàn ông lộ ra tươi cười tham lam, “Chỉ cần lấy được mười triều của Tô gia, là có thể trả hết nợ quá đơn giản rồi, chẳng lẽ em muốn sao?”

      Phụ nhân dùng sức mà gật đầu.

      Bách Kiến Tề nhìn thoáng cặp vợ chồng lén lút, cất bước vào đại sảnh yến hội.

      Tuy rằng theo hiểu biết của về Tô gia, để cho Tô Y Nguyên mình trong những trường hợp như vậy, nhưng vẫn nhịn được lo lắng, nếu con thỏ kia rời vào tay người xấu, nhất định bị dọa hỏng .

      Bách Kiến Tề tuy rằng có thiệp mời, nhưng mặt chính là giấy thông hành tốt nhất, ai đều biết là ý nghĩa của tiền tài, sắc đẹp cùng địa vị, thủ vệ tiếp đãi khách khí mời vào sảnh yến hội.

      Yến hội từ thiện vẫn thể thoát khỏi nguyên tắc yên hôi xã hội thượng lưu, đây chính là điều Bách Kiến Tề thích nhất, đứng ở cạnh cửa đánh giá tình huống, ít tiểu thư xã hội thượng lưu phát , mặt ra vẻ dè dặt dời tầm mắt, khinh thường phát sinh quan hệ với tay ăn chơi có tiếng xấu như , về phương diện khác lại thể kiềm chế được hưng phấn vụng trộm phóng điện.

      giống như quả táo độc mê người, phụ nữ đều biết là có độc, lại thể kháng cự được hấp dẫn của .

      bao lâu, thông tin Bách Kiến Tề xuất trong yến hội truyền khắp yên hội, nhóm thục nữ lén lút hướng chỗ Bách Kiến Tề tới, muốn được cái liếc thân của .

      Bách Kiến Tề rất nhanh liền phát ra Tô Y Nguyên, nghĩ tới, bảy em Tô gia luôn luôn đem Tô Y Nguyên bảo hộ như giọt nước rỉ, thực để cho Tô Y Nguyên ở mình!

      Tô Y Nguyên mặc thân lễ phục màu vàng nhạc đứng ở trong góc của yến hội, trang điểm nhàn nhạt, có trang sức dư thừa, tóc được quấn kiểu đơn giản, phân tóc để tán tự nhiên buông xuống, so với những phụ nữ thô tục trang điểm đậm lại lộ ngực lộ đùi kia thực rất thu hút.

      như tinh linh nhầm nơi, vẻ đẹp cũng hết thảy chung quanh hợp nhau.

      Đàn ông có phẩm vi, tinh mắt, đơn thuần háo sắc, đều bị vẻ đẹp tươi mát của Tô Y Nguyên hấp dẫn, huống chi Tô Y Nguyên đại biểu cho kinh tế cường đại do Tô gia hậu thuẫn, tiểu công chúa được Tô gia cất kín như vậy xuất trong yến hội, động vật giống đực đều muốn đạt được cái liếc thân của , biết Tô Y Nguyên bị bọn họ tới gần có bị dọa đến hay .

      dùng sức nắm chặt hộp trang sức mẹ đưa, khẩn trương nhìn quanh bốn phía, lại tìm thấy đối tượng nào có thể khiến an tâm, khiến cho có thể xin giúp đỡ. Những người đàn ông này ngừng tới gần rất nhiều, quá khuẩn trương, rất nhát gan, căn bản nghe họ gì.

      Ba ba muốn xuất trong phạm vi xã giao, trai cũng đồng ý, bồi cùng đến, đem bộ trang sức mẹ quyên cho hội từ thiện bán đấu giá, còn xem qua danh sách khách mời hội từ thiện, xem như là trường hợp xả giao bình thường đáng chú ý. Nhưng trai có việc thể tới, ba bồi đến, kết quả lại là cả, cả đưa đến cửa sảnh yến hội, nhận được cú điện thoại vội vàng rời , ý tứ ở trong sảnh chờ .

      Kết quả Tô Y Nguyên tiến vào họ cũng có nhìn thấy, chỉ có đám người quen biết liều mình muốn tiếp cận , ràng phụ nữ yến hội này so với đều xinh đẹp hào phóng hơn, bọn họ vì sao cứ muốn vây lại đâu, chẳng lẽ có chỗ nào rất kỳ quái sao?

      căn bản biết xử lý loại tình huống này như thế nào, muốn gọi điện thoại nhờ trai giúp đỡ, lại phát túi xách để quên xe cả, tay chỉ có hộp tang sức mẹ muôn quyên góp.

      Tô Y Nguyên cố gắng cắn môi, nhìn xuống nước mắt, mọi người đều biết là con Tô gia, nếu giờ mà khóc, làm mất mặt cha mẹ và các trai, nhưng là, thực nhịn được.

      “Nguyên Nguyên, có lỗi đến chậm!” Bách Kiến Tề đuổi hết đám đàn ông vây quanh chỗ Tô Y Nguyên, đối với vô cùng thân thiết vươn ra cánh tay.

      Tô Y Nguyên bị Bách Kiến Tề đột nhiện gọi mà phát hoảng, sau khi nhìn thấy mặt Bách Kiến Tề lập tức chút do dự vươn tay giao cho Bách Kiến Tề, như là nhìn thấy cứu tinh, tuy rằng cùng Bách Kiến Tề thực thân thiết, nhưng ít nhất bọn họ gặp mặt, chuyện nhiều, biết là bác sĩ của Nguyên Thịnh, ở giữa đám người xa lạ vây quanh, Bách Kiến Tề là người quen duy nhất tạm thời có thể cho cảm giác an toàn.

      Bách Kiến Tề nắm tay Tô Y Nguyên, đối với các vị nam sĩ mỉm cười, “ có lỗi, chúng tôi là tới cùng nhau.”

      Cảm giác bàn tay Tô Y Nguyên ở trong tay run nhè , biết sợ hãi, Bách Kiến Tề nắm Tô Y Nguyên đến ban công, tránh lũ ruồi bọ đáng ghét này.

      Bách Kiến Tề còn chưa có mở miệng khi dễ, nước mắt từ trong hốc mắt con nhóc tràn ra.

      làm sao vậy? Chỗ nào thoải mái?” Bách Kiến Tề phát hoảng, chiêu bài tươi cười đều quên, lôi kéo Tô Y Nguyên đến bên ban công, khẩn trương nâng khuôn mặt Tô Y Nguyên lên.

      có…… thoải mái…… Tôi sợ hãi……” Tô Y Nguyên khóc vừa kéo vừa kéo, ủy khuất mà đều ràng.

      Ba vạch đen xuất trán Bách Kiến Tề, dưới đáy lòng sâu mà thở dài, chính mình đây là đại tiểu thư Tô gia, là công chúa chân chính.

      Thanh Bách Kiến Tề dịu lại, bỏ trêu tức cùng trêu cợt thanh hết sức ôn nhu cùng mê hoặc: “Đừng khóc, có việc gì.”

      “Ô ô…… Nhưng là…… Tôi nhịn được……” Tô Y Nguyên rất ủy khuất , đem đôi má dán lên ngực Bách Kiến Tề, mỗi lần khóc, các trai luôn cho mượn ngực, thực sợ hãi, cho nên mượn ngược chút chắc sao đâu.

      Thân thể Bách Kiến Tề chấn động, nghĩ tới Tô Y Nguyên lại chủ động gần , tuy rằng hiểu được động tác của là theo bản năng tìm kiếm chỗ dựa, nhưng là nghênh diện mùi hương tươi mát vẫn làm cho thân thể căng thẳng.

      Từ lần đầu nhìn thấy Tô Y Nguyên, biết cũng những người con từng kết giao giống nhau, nhiều nhất chỉ có thể gọi là “ ”, đơn thuần giống như tờ giấy trắng, giống như khí tươi mát ở bờ biển, người có mùi của bất kì kẻ nào, mà là hương vị tươi mát làm cho tim đập thình thình.

      Ý thức được mình dùng bốn chữ kia, thân thể Bách Kiến Tề cảm thấy căn thẳng, muốn đẩy ra, là người có tim, có tình , huống chi Tô Y Nguyên cũng phải là đối tượng có thể trẹo cao, cho tới bây giờ có nghĩ tới muốn trêu chọc đơn thuần lại gây nên phiền toái cho chính mình.

      Nhưng, nước mắt Tô Y Nguyên xuyên thấu qua áo sơ mi của chạm vào da thịt của , cảm giác ẩm ướt lạnh lạnh làm cho chần chờ, cánh tay lần lượt nâng lại buông, cuối cùng vẫn để Tô Y Nguyên tựa vào ngực khóc.

      Bách Kiến Tề nhìn chằm chằm đỉnh đầu Tô Y Nguyên, cả người cứng ngắc như tảng đá.

      “Thực xin lỗi…… Cảm ơn……” Tô Y Nguyên cuối cùng đem tất cả sợ hãi cũng ủy khuất khóc ra, ngượng ngùng rời ngực Bách Kiến Tề.

      Quần áo của bị khóc làm ướt mảng lớn, biết có phải trận thút thít này làm cho cảm giác của với Bách Kiến Tề càng thêm thân thuộc hay , thế nào cũng sợ người đàn ông xa lạ này, sao ánh mắt nhìn hung dữ như vậy.

      Ô ô, chắc chắn bị ghét, các trai đều quá thích khóc.

      Bách Kiến Tề hít sâu hơi, khiến cho chính mình tỉnh táo lại, “Cần tôi gọi điện chó các trai đến đón ?”

      Tô Y Nguyên dùng sức gật gật đầu, lập tức đôi má lại nhăn thành đoàn, cực kỳ tội nghiệp quơ quơ chộp luôn vào hộp trang sức tay, “Tôi tại chỉ có cái này, di động tôi để quên xe cả rồi, tôi nhớ số điện thoại trai.”

      “Trong nhà sao?” nhớ số điện thoại di động thực bình thường, có di động cũng nhớ được vài số.

      Đôi má Tô Y Nguyên nhăn thành bánh bao, dùng sức lắc đầu.

      “Vậy nhớ cái gì?” Bách Kiến Tề khôi phục trêu tức như xưa, cười xấu xa nhìn bộ dáng chột dạ ủy khuất của Tô Y Nguyên.

      Tô Y Nguyện nhíu mày suy xét vài giây, hộc ra đáp án là cho Bách Kiến Tề té xỉu: “119”

      “Tôi đưa về nhà, nhớ nhà ở nơi nào ?” Bách Kiến Tề đề nghị, nghĩ để cho công chúa Tô gia ngồi taxi về nhà là quyết định sáng suốt, trước công chúa có thể bình an trở về hay , cũng quên bên ngoài yên hội còn có hai tên bắt cóc tống tiền ngu ngốc định bắt cóc công chúa Tô gia.

      “Tôi đương nhiên nhớ.” Tô Y Nguyên lộ ra biểu cảm “ ngốc”.

      thôi.” Bách Kiến Tề vươn tay ra cho Tô Y Nguyên, bên ngoài còn có đám sài lang hổ báo chờ nuốt chửng tiểu bạch thỏ này.

      Tô Y Nguên nhìn bàn tay to duỗi ra trước mắt mình, đôi má đỏ lên, biết vì sao đột nhiên cảm thấy thực thẹn thùng, nhưng vẫn giơ ra bàn tay trắng noãn, bị bàn tay to dùng sức nắm giữ.

      Mới bước, Bách Kiến Tề liền phát tư thế của Tô Y Nguyên đúng, nghi hoặc nhìn xuống, phát đôi chân trắng noãn của Tô Y Nguyên dẫm sàn bị nát, đôi giày cao gót sang quý kia để ở chỗ bọn họ vừa ngồi.

      Tô Y Nguyên ý thức được tầm mắt Bách Kiến Tề, hai chân nghĩ giấu , “Cái kia…… Tôi mang giày cao gót đó đâu, chân tôi đau quá……. Tôi có thể mang hay ?” Ngữ khí cùng biểu cảm của Tô Y Nguyên đều thực khiếp đảm.

      Bách Kiến Tề ngồi xổm xuống, phát gót chân Tô Y Nguyên cũng ngón chân do ma sát mà có vài cái bọc nước lớn ở mặt bên chân, nghe đồn là công chúa hạt đậu quả là người giống như tên, giày cao gótmà đám phụ nữ kia ai mang cũng đều thành thạo, lại có thể tra tấn đến dạng này, vậy kiện này nếm ít mùi đau khổ.

      “Đương nhiên là có thể mang.” Tuy rằng Bách Kiến Tề luôn cho rằng giày cao gót là công cụ trọng yếu để thể nữ tính, bất quá Tô Y Nguyên là , mang giày cao gót có thể chấp nhận được, “Nhưng như vậy ra ngoài tốt.”

      Trước sài lang hổ báo bên ngoài thấy thể nào, với trình độ chiều chuộng của Tô tiểu thư, hẳn là có biện pháp dùng đôi chân đầy vết thương đường.

      “Kia làm sao bây giờ?” Tô Y Nguyên cau mày, đáy mắt lại bắt đầu có ngân quang lóe ra.

      “Tô tiểu thư đắc tội.” Bách Kiến Tề buông bàn tay mêm mại của Tô Y Nguyên ra, cúi người bế Tô Y Nguyên dậy.

      “A……” Tô Y Nguyên phát hoảng, hồi thường được các trai ôm, nhưng sau khi lớn lên có, sợ bị ngã xuống, hai tay vội vàng ôm lấy cổ Bách Kiến Tề.

      Bách Kiến Tề nhìn phản ứng của Tô Y Nguyên mà nở nụ cười, bước ra ban công vào đại sảnh yến hội.

      ♥ Các bạn ấn quảng cáo ở phía dưới comments, ủng hộ Cung Quảng Hằng nhé ♥
      Last edited by a moderator: 6/9/14
      tieumiu_1210225297 thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 4:

      Edit: Băng Nguyệt

      Beta:yunafr





      [​IMG][​IMG]

      “Mày!” Vương Đại Khang tháng trước uống say ở khách sạn náo loạn, bị đưa đến cục cảnh sát, lên trang bìa tạp chí lá cải, phải ở trong nhà giam tháng, nghe được Bách Kiến Tề nhắc tới chuyện này, cảm thấy tức giận.

      Tô Y Nguyên chấn kinh càng tiến gần Bách Kiến Tề thêm, dùng sức ôm lấy cánh tay , chỉ vì sợ hãi, còn có ý muốn thả lỏng thân thể buộc chặc của , mỗi lần khi trai mất hứng, chỉ cần làm nũng đùa giỡn, trai rất nhanh bình tỉnh lại.

      “Bách Kiến Tề, mày làm sao có thể xuất ở đây?” Sóng trước chưa sóng sau tới, lại có thêm người đàn ông khác xen vào cuộc chiến, ngươi xem náo nhiệt bắt đầu xôn xao.

      Nghe thanh này, mày Bách Kiến Tề nhíu lại, ngay cả cảm xúc cũng che lấp lại, “Tôi vì sao thể ở đây?”Sắc mặt Bách Kiến Tề trầm nhìn về trước mặt, đại ca danh nghĩa của .

      “Bách gia vì mày mà xấu mặt, mày tốt nhất nên tìm nơi người mà trốn , cần lại khiến cho Bách gia vì mày mà xấu hổ thêm!”Ánh mắt trầm của Bách Từ Hiền đảo qua khuôn mặt tuấn của Bách Kiến Tề, sau đó là rúc vào bên cạnh .

      vào cửa chợt nghe Bách Kiến Tề và công chúa Tô gia ở cùng nhau, thực cảm thấy thể tin được, cũng thể chấp nhận, ràng mới là người thừa kế Bách gia, vì sao Bách Kiến Tề luôn luôn có duyên với phụ nữ hơn , những phụ nữ đứng đắn , ngay cả công chúa Tô gia cũng có thể nắm vào tay?(AN: điều đó mà còn cần phải hỏi? Đồ IQ chữ số!!!! Tất nhiên là vì ông xấu quá rồi!! Mà phải xấu bình thường nữa mà lá xấu từ trong ra ngoài.Ngay cả so với Chung Vô Diện còn xấu hơn nữa.Xí, ỷ có tiền là ngon hả, ông tự làm ra chắc.Ăn bám cha mẹ mà cũng bày đặt làm ngon. Còn Tề ca ca của tui là hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn tất nhiên là hơn ông gấp ngàn vạn lần rồi. Hứ)

      Người trong giới thượng lưu chung quanh hạ giọng thảo luận chuyện xảy ra, lấy gia quy của Bách thị vốn có biện pháp nổi danh ở ngoài phạm vị xã giao, chính là bởi vì Bách gia có con ngựa đen thanh danh siêu thối, có được nhân khí siêu cao, kéo Bách gia nổi danh theo, phương thức nổi danh như vậy làm cho Bách Tư Hiền rất tức giận, bởi vì mỗi người đều tự giác đem đề tài vòng lên đứa con rơi nhà .

      Bách Kiến Tề cố gắng đè nén tức giận, hồi tranh cãi mãi cũng làm cho chán ghét, cho nên đối đãi với Bách phu nhân cùng Bách Tư Hiền có thể trốn liền trốn, muốn ở trước mặt mỗi người cùng Bách Tư Hiền nhận vết sẹo hổ cắn. (AN: ở đây nghĩa là vết sẹo để lại do miệng lưỡi thế gian cũng giống như bị hổ cắn vậy. Rất đau, rất đáng sợ)

      “Tôi mệt mỏi quá, chúng ta được ?” Bởi vì em Bách gia sắp huých tường mà xem tiếng của công chúa Tô gia, thanh rất , rất kiều, cực kỳ tội nghiệp làm cho người ta đành lòng cự tuyệt, Bách Kiến Tề hít sâu hơi, có giận cá chém thớt liên lụy người vô tội.

      Bách Kiến Tề ôm lấy Tô Y Nguyên, Tô Y Nguyên tự nhiên ôm cổ , Bách Kiến Tề cất bước đến cửa lớn, những người vây quanh xem chuyện vui tự động mở ra thành đường, bởi vì khuôn mặt luôn luôn tươi cười của Bách Kiến Tề lúc này rất khó xem.

      “Tôi cảm thấy Bách Kiến Tề là người tốt nhất thế giới, so với mỗi người các ngươi đều vĩ đại hơn, các người mới nên trốn trong nhà cần ra cửa gặp mọi người!”

      Làm cho mọi người bao gồm Bách Kiến Tề nghĩ tới là, Tô Y Nguyên nhát gan, lui ở trong vòng ôm của thế nhưng lại ngẩng đầu lên, nghiêm túc với Bách Tư Hiền cùng Vương Đại Khang, tuy rằng thanh run nhè , ngữ khí khiếp đảm, sau khi xong lại rúc vào trong lòng của Bách Kiến Tề, nhưng đủ biểu đạt ý tứ của .

      Bách Kiến Tề có cách nào khống chế ôm chặt Tô Y Nguyên, những năm gần đây, quen chiến đấu đơn độc, chưa từng có người nào vì ra câu bênh vực , cho dù là người cha danh nghĩa của , nhưng này ràng sợ như vậy, khiếp đảm như vậy, thân thể gầy gầy ở trong vòng ôm của run run, lại dám vì khiêu khích Bách Tư HIền cùng Vương Đại Khang.

      ghé mắt nhìn , Tô Y Nguyên lộ ra tươi cười ngọt ngào với , “ cần để ý lời của những người đó, tôi cảm thấy người tốt.” Tô Y Nguyên rất nghiêm túc mà an ủi Bách Kiến Tề.

      Bách Kiến Tề giật môi, rốt cục có khí lực nở ra nụ cười, “Nếu tôi nhớ lầm, có người hai ngày trước còn tôi là người xấu, là đại sắc lang.”

      “Uy, sao lại như vậy a!” Nghĩ đến hành động của mình, Tô Y Nguyên ngượng ngùng hai gò má đỏ lên.

      Khi chuyện, Bách Kiến Tề ôm Tô Y Nguyên đến cửa khách sạn, đem chìa khóa xe giao cho người giữ xe, nhờ đem xe lại đây, bốn phía truyền đến vài tiếng xe ma sát dồn dập bén nhọn, cơ hồ là đồng thời, bốn vị đàn ông của Tô gia xe hơi cao thấp đồng nhất, đồng loạt tới.( AH: ed khúc này, mình có cảm giác như Tề ca ca là tội phạm nguy hiểm bị bao vây vậy!! :)))

      hai!” Vừa thấy Tô Y Phàm xuống xe đầu tiên, Tô Y Nguyên quên tranh chấp cùng Bách Kiến Tề, xa xa hướng về phía Tô Y Phàm vung cánh tay, “Em giúp mẹ quyên trang sức rồi đó.”

      Tô Y Nguyên càm thấy mình rất tuyệt, tuy rằng chỉ có mình, tuy rằng thực sợ hãi nhưng vẫn hoàn thành nhiệm vụ, cho nên dùng sức hướng hai vẩy tay(AN: hai mình, hai mình chị. Còn Tề ca ca đâu!!!!)

      Trừ bỏ Tô Y Nguyên thả lỏng, những người khác đều phi thường khẩn trương, vài người đàn ông cao to nhanh chóng chạy lại đây, gắt gao nhìn chằm chằm Bách Kiến Tề biểu rất thoải mái.

      Bách Kiến Tề rất biết chuyện liền giao Tô Y Nguyên ra, Tô Y Phàm mặt trầm xuống tiếp nhận Tô Y Nguyên, nêu phải nhận được hơn mười cú điện thoại hỏi sao lại dâng em vào miệng sói, còn biết lần đầu tiên em xuất trong trường hợp xã giao lại ở mình, khủng bố nhất là, rơi vào trong vòng tay Bách Kiến Tề danh chấn thiên hạ.

      “Chân em bị trương.”Bách Kiến Tề nhún nhún vai với Tô Y Phàm, cũng phải cố ý chiếm tiện nghi của Tô Y Nguyên.

      “Chân em làm sao vậy?” Tô Y Phàm tạm thời thu hồi ánh mắt nhìn chăm chú Bách Kiến Tề, đau lòng nhìn vết thương chân em mình.

      có việc gì, giày cao gót chà xát, em giày cao gót nữa.” Tô Y Nguyên nghịch ngợm lè lưỡi, trả lời trai, sau đó cười rất ngọt với Bách Kiến Tề, “Cảm ơn !” Nếu gặp được , chắc bây giờ khóc lớn trong sảnh yến hội, làm cho mọi người đều nghĩ Tô gia có người nhát gan.

      cần khách khí.”Bách Kiến Tề gật đầu với các trai tràn ngập địch ý của Tô Y Nguyên, “Tôi trước.”

      Người giữ xe vừa vặn đem xe chạy lại, Bách Kiến Tề lên xe, lưu loát khởi động xe rời , có liếc nhìn Tô Y Nguyên cái, điều này làm cho Tô Y Nguyên cẩm thấy mất mát, ảo não.

      Đêm đó, Bách Kiến Tề bởi vì gặp được Bách Tư Hiền cùng Vương Đại Khang mà tâm tình trở nên tốt, mặc kệ qua bao nhiêu năm, mặc kệ tự mình độc lập lớn lên, cho rằng mình đủ sắc đá và cứng cỏi bao giờ vì những lời đó mà thương tổn gì, nhưng vẫn có cách nào bình tĩnh để đối mặt với những lời mỉa mai của bọn họ.

      Bách Kiến Tề thực có tinh thần, tắm rửa xong, rót ly rượu đỏ, còn chưa kịp uống, chuông cửa liền vang, Bách Kiến Tề ra mở cửa, em Tô gia lời đồng loạt vào, làm phòng chật như nêm cối.

      xem thường địa vị công chúa Tô gia trong lòng em Tô gia, cho rằng ngày mai bọn họ mới tới cửa tìm, nghĩ tới, đêm đó liền tới cửa, tuy rằng người đến có thiện ý gì, nhưng Bách Kiến Tề vẫn nghiêng người, mời bọn họ vào cửa.

      Thứ hai phải là ngày Tô Y Nguyên đến Nguyên Thịnh, nhưng lái xe Tô gia vẫn đưa đến cửa lớn Nguyên Thịnh, giống như trước trực tiếp đến phòng bệnh khoa nhi trong tòa nhà khu nội trú, mà đến khoa chỉnh hình Nguyên Thịnh.

      quyết định muốn chính miệng lời cảm ơn Bách Kiến Tề, vốn là hôm sau nghĩ tìm Bách Kiến Tề, nhưng trai chân bị thương lý do gì cũng chịu cho ra khỏi cửa, thẳng đến hôm nay chờ tất cả các trai đều ra ngoài làm mới chạy ra.

      Tô Y Nguyên nhìn bản đồ Nguyên Thịnh cần thận, xác định khoa chỉnh hình ở cuối tầng trệt.

      Tuy rằng thực khẩn trương, còn có chút khiếp đảm, nhưng Tô Y Nguyên vẫn thực dũng cảm cầm túi xách, vào thang máy bấm lên tầng trệt khoa chỉnh hình, phong cách trang hoàng khoa chỉnh hình có chút bất đồng với các phòng khác, càng thêm thời thượng và bắt mắt, ngồi ở phòng bệnh ngoài chờ đa số là nữ giới.

      Y tá tiến lên ân cần hỏi Tô Y Nguyên, nhìn mọi nơi xung quanh, “ khỏe, xin hỏi ngài có hẹn trước với bác sĩ sao?”

      “Xin chào.” Tô Y Nguyên phát hoảng, kinh hồn chưa định : “Tôi tìm bác sĩ Bách Kiến Tề.”

      Sắc mặt y tá lập tức thay đổi chút, lại gần quan sát Tô Y Nguyên, khóe miệng chìa chìa, lại là phụ nữ lấy cớ đến gặp Bách Kiến Tề, các là người bên cạnh Bách Kiến Tề nhưng cũng có biện pháp để tiếp cận nhiều với Bách Kiến Tề, bởi vì ăn cỏ gần hang.

      Ở Nguyên Thịnh nơi nơi đều có phụ nữ từng kết giao qua, trừ khoa chỉnh hình ra, các y tá ghen tị hâm mộ, bởi vì cho rằng đến khoa chỉnh hình có thể gần nước được lợi, nghĩ tới căn bản mất từ cách dự thi.

      “Trước đăng ký, còn phải xếp hàng, Bách chủ nhiệm của chúng ta phải muốn gặp là gặp.”Y tá lạnh mặt câu, xoay người rời .

      Tô Y Nguyên đứng hành lang khoa chỉnh hỉnh, tay chân khẩn trương biết đặt ở nơi nào, cắn môi suy nghĩ lúc lâu, dè dặt cẩn trọng, sợ ảnh hưởng tới người khác dạo vòng hành lang, tìm được phòng Bách Kiến Tề.

      Các nàng đừng quên click vào quảng cáo ủng hộ web nha!!!!!
      Last edited by a moderator: 6/9/14

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 4:
      <!--[if gte mso 9]><xml>
      <o:-OfficeDocumentSettings>
      <o:TargetScreenSize>800x600</o:TargetScreenSize>
      </o:-OfficeDocumentSettings>
      </xml><![endif]-->

      MsoNormal" style=" <span lang="EN-US" style="font-size: 16pt; font-family: 'Times New Roman','serif'; color: #ffc000;']Edit: B<span lang="EN-US" style="font-size: 16pt; font-family: 'Times New Roman','serif'; color: #ffc000;']ă<span lang="EN-US" style="font-size: 16pt; font-family: 'Times New Roman','serif'; color: #ffc000;']ng Nguyệt
      <span lang="EN-US" style="font-size: 16pt; font-family: 'Times New Roman','serif';']Beta:Evy Nguyen
      Phòng bệnh Bách Kiến Tề lúc này có bệnh nhân, ở ngoài cửa, ngồi ghế sofa chờ đợi, kết quả mất hết buổi chiều.

      Tô Y Nguyên vẫn duy trì cùng tư thế ngồi, thẳng lưng ở ghế sofa ngồi đúng bốn giờ, nhóm y tá tốp năm tốp ba chỉ trỏ, giống như trước xoi mói nữ nhân đến tìm Bách Kiến Tề này, tuy rằng nhìn thế nào Tô Y Nguyên cũng giống “đồ ăn” của Bách Kiến Tề, nhưng các vẫn có cách nào nhìn ta căm thù.

      Bách Kiến Tề tan tầm đúng giờ 6 giờ rưỡi, ngày mai đến phiên nghỉ trực, bạn mới ở nhà ăn gần đó chờ , bọn họ có thể có ngày nghỉ tốt đẹp.

      Bách Kiến Tề mệt mỏi bước ra khỏi phòng, bộ dáng lười nhác khêu gợi chọc nhóm y tá, nữ bệnh nhân thầm thét chói tai.

      “Bách Kiến Tề!” Tô Y Nguyên vừa thấy Bách Kiến Tề hai mắt tỏa sáng, khẩn trương đứng lên, nhưng ngồi lâu quá, tay chân đều cứng ngắc, kêu ra tên Bách Kiền Tề đồng thời hai chân cũng nhũn ra ngã xuống.

      Bách Kiến Tề kịp thời ra tay đỡ Tô Y Nguyên, khi nhìn mặt Tô Y Nguyên, chân mày cau lại, làm sao có thể xuất ở đây? Các trai của thiếu chút nữa là hủy nhà , dụ dỗ đe dọa sử dụng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, để làm cho cách xa công chúa của bọn họ chút, thế nào chỉ chớp mắt, lại xuất ?

      “Bách Kiến Tề, rốt cuộc cũng ra, tôi chờ lâu.” Tô Y Nguyên rốt cục cũng đợi được Bách Kiến Tề, hưng phấn líu ríu giống như chim sẻ , hoàn toàn nhận thức Bách Kiến Tề thành kiểu người quen thuộc, tương đối khiếp đảm với người xa lạ, nhưng đối với người quen vô cùng nhiệt tình ngọt ngào.

      “Tôi đến cảm ơn , cảm ơn ngày đó giúp tôi, đây là lễ vật tự tôi làm.” Tô Y Nguyên từ trong túi lấy ra cái hộp giấy tinh xảo, ánh mắt tràn đầy hy vọng nhìn Bách Kiến Tề.

      Ánh mắt Bách Kiến Tề từ đôi giày trẻ em màu trắng chuyển qua thân âu phục ren của Tô Y  Nguyên, sau đó mới là khuôn mặt trắng non mềm, sáng rực rỡ, trong lòng thở dài, các vị trai của chỉ cảnh báo được tới gần bảo bối của bọn họ, chẳng lẽ bọn họ giám sát chặt chẽ bảo bối của bọn họ chút sao?

      Bách Kiến Tề hững hờ tiếp nhận hộp giấy, “Cảm ơn.”

      mở ra xem sao?”Tô Y Nguyên trong nháy mắt chờ mong nhìn Bách Kiến Tề.

      Bách Kiến Tề thở dài sâu, ánh mắt Tô Y Nguyên quá mức trong sáng, trong sáng đến nỗi làm cho cảm thấy có mặc cảm tội lỗi, kéo cái nơ túi giấy, bên trong là bảy cải khăn tay hình vuông khác màu, để ngay ngắn chỉnh tề.

      “Thích ? Đây là khăn tay tôi làm, dùng chất liệu khác nhau, cái khăn tay màu cà phê có ô vuông lớn màu đất là làm từ tơ tằm, đây là sợi bông, đây là sợi tái chế, có thể mỗi ngày dùng các màu khác nhau.” Nhắc đến tác phẩm của chính mình, vẻ mặt Tô Y Nguyên thể tin tưởng cùng kiêu ngạo, vui vẻ tả được.

      Bách Kiến Tề nhận được quà tặng quá đủ loại hình dạng màu sắc lấy lòng , hấp dẫn lực chú ý của , lại chưa bao giờ nhận lễ vật dụng tâm sáng tạo như vậy, nghĩ đến khăn tay là tự tay Tô Y Nguyên công chúa được chiều chuộng của Tô gia châm đường khâu thành, đáy lóng Bách Kiến Tề dâng lên, ngắc mắt chống lại con ngươi trong sáng của Tô Y Nguyên, gật gật đầu, “Thích.”

      thích là tốt rồi, tôi nghĩ lâu mới quyết định tặng khăn tay làm lễ vật, khăn tay cũng thực thực dụng ……” Tác phẩm Tô Y Nguyên chiếm được khẳng định, càng thêm tự tin cũng kiêu ngạo, vui vẻ mà cầm lấy tay Bách Kiến Tề chia sẻ vui sướng cùng .

      “Tề, sao lại lâu như vậy?”chợt có giọng nữ kiều mị vang lên, phụ nữ dáng người nóng bỏng, ăn mặc nóng bỏng tới, thân thủ khoát lên cánh tay Bách Kiến Tề, mà hai tay Tô Y Nguyên thực ngây thơ cầm tấy cánh tay Bách Kiến Tề, theo chuyện và ngay động.

      làm thế nào vào được?” Bách Kiến Tề chân mày cau lại, tuy rằng phải theo cái khuôn phép của bác sĩ, nhưng thực thích đem việc tư vào nơi làm việc.

      “Người ta chờ lâu, cứ nghĩ đến!” Thanh rơi rụng kiều mị, bạn dáng người nóng bỏng càng gần sát Bách Kiến Tề tuyên cáo chủ quyền, ánh mắt đảo qua Tô Y Nguyên, kia trang phục thời trang trẻ em làm cho lộ ra biểu cảm hèn mọn.

      có hẹn hả.” Tô Y Nguyên lúng ta lúng túng thu hồi cánh tay cầm lấy tay Bách Kiến Tề, đây là động tác theo quán tính của , mỗi lần cùng trai chuyện cao hứng đều làm như vậy, “Tôi làm lỡ hẹn nữa.”

      Tô Y Nguyên là người che giấu cảm xúc, đem thất vọng, thất lạc cùng khổ sở biều ràng, tuy rằng cũng hiểu được vì sao lại sinh ra cảm xúc như vậy.

      Bách Kiền Tề nhìn ràng hết thảy, định lên tiếng an ủi Tô Y Nguyên, nhưng lại nhịn xuống, quá non, thích hợp tiếp xúc nhiều với lãng tử tình trường như , “Tôi còn có hẹn, cảm ơn lễ vật của .” xong, kéo bạn đắc ý khỏi khoa chỉnh hình.

      Các y tá hành lang đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn Tô Y Nguyên lã chã khóc, vị tiểu thư này cũng biết tự lượng sức mình, sở thích của chủ nhiệm vốn là nữ nhân dáng người nóng bỏng, tác phong lớn mật.

      Tô Y Nguyên rất khổ sở, nhìn Bách Kiến Tề thân mật ôm eo phụ nữ khỏi khoa chỉnh hình, biết là nên về nhà, đợi lâu ở trong này, trai nhất định lo lắng, nhưng lại quản được hai chân theo sau, vừa vặn nhìn thấy bạn Bách Kiến Tề, quăng lễ vật tỉ mỉ chế tác cùng cả hộp giấy vào miệng thùng rác ở cửa thang máy.

      khắc kia, Tô Y Nguyên nghe được thanh lòng vỡ tan rơi xuống.

      Nước mắt chịu khống chế rơi xuống, Tô Y Nguyên tiến lên, từ trong thùng rác lấy lễ vật của ra, gắt gao ôm vào trong ngực, liền ngồi xổm trước thùng rác, lên tiếng khóc lớn, khóc đến trời sụp đất nứt, trăng trời biến sắc.

      Tô Y Phàm nhận được điện thoại của người bạn làm việc ở Nguyên Thịnh, lo lắng phóng đến Nguyên Thịnh, đem em ngồi xổm ở cửa thang máy bị đám người vây xem, khóc thiếu chút ngất đưa về nhà.

      chỉ hỏi câu, Tô Y Nguyên lập tức khóc càng lớn tiếng, sợ đến mức Tô Y Phàm dám hỏi lại, nghĩ trước chờ em bình tĩnh lại sau.

      Tô Y Nguyên cũng biết bị làm sao, ném mình lên giường động cũng động, cảm giác trong lòng khó chịu khó chịu, khó chịu đến thể hô hấp, nghĩ vì sao bộ dáng mỹ nữ kéo Bách Kiến Tề cùng rời , luôn lặp lại xuất trong đầu , xuất lần đau lần, cảm thấy đau lòng sắp chết đến nơi.

      Công chúa Tô gia tránh ở trong phòng khóc, em Tô gia canh giữ ở ngoài phòng lo lắng, Tô Y Phàm có dự cảm phi thường xấu, em ở tầng trệt khoa chỉnh hình khóc lớn, chẳng lẽ…… Là vì Bách Kiến Tề?

      Tô Y Phàm còn dám xuống.

      Sáng sớm hôm sau, lúc Tô gia dùng bữa sáng, Tô Y Nguyên hai mắt đỏ sưng như hai quả hạch đào ra khỏi phòng, người nhà tránh ở cửa nghe lén lập tức tản ra, có người làm bộ vừa mới ra khỏi phòng, có người làm bộ mang giày, còn có người làm bộ thưởng thức bức tranh sơn dầu tường.

      Tô Y Nguyên mặc váy ngủ bằng ren trắng, giống du hồn dã quỷ bay xuống lầu, căn bản chú ý đến vài họ, ở bên bàn ăn ngồi xuống, chớp chớp ánh mắt khóc đến đau, “Ba ba, mẹ, con muốn với hai người chuyện rất trọng yếu.”

      “Cái gì?” Tô ba ba, Tô mẹ nhanh bị dọa chết, con khóc cả đêm, bọn họ cũng đêm có nhắm mắt, nêu phải con giải quyết, lúc ấy bọn họ liền vọt vào hỏi con .

      “Con thích Bách Kiến Tề.”

      câu năm chữ, làm cho Tô ba ba, Tô mẹ cũng các trai xuống lầu đến nhà ăn tất cả đều thay đổi sắc mặt.


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :