1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh cưng chiều em- Mễ Kỳ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 9:

      9.2

      Editor: Kaori Hương


      lo sợ nhìn đau khổ trong mắt , nhưng lại thể nào với lần nữa rằng mình nghĩ như vậy.

      muốn khổ sở, đột nhiên biết được chỉ có làm tổn thương , mà cũng làm tổn thương , trong lòng cũng rất đau khổ.

      " , tại sao ?" giữ chặt tay của ra lệnh.

      mở to mắt, nước mắt rơi xuống từng giọt, nên lời.

      "Em nghe cho , nếu như phải lòng em, ngay cả nhìn em lần cũng thèm, chứ đừng suy nghĩ vì em, em cần xe đưa xe, cần nhà đưa nhà, phải kẻ ngốc.”

      "Vậy. . . . . . Tại sao trước đó cho em biết. . . . . . mua hợp đồng của em?" lặng lẽ phải nhìn .

      " nhìn tình hình lúc ấy rồi lập tức quyết định luôn, làm sao có thể cho em biết?" bất đắc dĩ .

      " như vậy. . . . . . Làm tổn thương người khác."

      hiểu được rồi, tất cả cảm xúc của đều là bởi vẫn cho là coi như món hàng mua bán.

      " với , mua hợp đồng là vì muốn cho em có nhiều tự do hơn, nếu như em tin , hay là cảm thấy tự ái quan trọng hơn, vậy cũng có thể làm gì nữa, em có thể rời khỏi nơi này, đời này gặp mặt nữa." Đột nhiên buông ra, rời , mở bao công văn của mình ra, lấy ra hợp đồng người đại diện của , bật bật lửa lên đốt, rồi ném vào trong thùng rác bằng sắt.

      mở cửa phòng ra, đứng nghiêm đưa lưng về phía , nhìn lần nào, biết hay , trong lòng cực kỳ đau khổ.

      Hơn nửa ngày, nghe thấy tiếng rời , vừa quay đầu lại, lại quỳ gối bên cạnh thùng rác, khóc đến khuôn mặt toàn là nước mắt.

      "Rất xin lỗi. . . . . ." Miêu Khả Vân khổ sở , abg lại đốt hợp đồng .

      Nếu như còn chịu tin tưởng , làm mất , cũng muốn mất , cách nào tưởng tượng nổi cuộc đời còn có ý nghĩa gì.

      Khi mở rộng trái tim tìm hiểu tâm ý của , cảm thụ nỗ lực của , phát vết thương trong lòng là giả, nên để lòng tự ái che mờ mắt, thương chân thành như vậy, phần rung động này mới là chân thực.

      thế giới này có ai có thể làm nhiều vì như vậy, tốt như vậy, chưa từng được thương nhiều như vậy, có sinh mệnh của mới là đầy đủ.

      “Rất rất xin lỗi….” che mặt khóc thút thít, ngay cả lòng cũng hiểu sao, sao có thể xứng với .

      Cổ Húc Uy về phía , đứng ở bên người hỏi: “Nghĩ thông suốt?”

      Miêu Khả Vân gật đầu, kéo lại, ôm , may mà .

      vùi mặt ở trong lòng . “Nhưng… phải trả lại chìa khóa nhà cho em sao?”

      “Khi đó cho là chúng ta kết thúc.” giải thích.

      “Vậy…cuối cùng là chúng ta ….kết thúc chưa?” ngẩng khuôn mặt nhắn đỏ bừng lên hỏi.

      , nhất định rời xa em.” hạ khuôn mặt tuấn tú xuống, hôn nồng nàn mặt của , mút nước mắt của , dịu dàng : “Cõi đời này chỉ có em mới có thể để cho làm nhiều chuyện chưa bao giờ làm như vậy.”

      “Tại sao?” nỉ non hỏi, bàn tay bé ôm lấy eo .

      “Đương nhiên là bởi vì em, cho nên đau lòng vì em, thương em như vợ vậy….” Trán của áp mạnh lên trán của , muốn tỉnh lại.

      “Vợ?” Hai chữ này làm rung động.

      “Nếu như mà kết hôn, em chính là người duy nhất được chọn.” Đây là lời lòng của .

      Trong lòng xúc động, nước mắt làm chủ được mà tự rơi xuống, chưa bao giờ nghĩ đến nhận làm vợ tương lai.

      cho may mắn đời người, còn phải cho hạnh phúc, người đàn ông tốt như vậy, đốt đèn lồng cũng tìm được, làm sao có thể gây gổ với , sao có thể quý trọng , thương lòng?

      Hai tay ôm ôm lấy , dựa vào . “Em nằm mơ cũng nghĩ được tốt với em như vậy…”

      “Chẳng lẽ em coi như chồng sao?” vuốt lưng .

      “Bắt đầu từ bây giờ có được ?”

      “Dĩ nhiên được.” trầm giọng cười, môi đặt lên , mút đôi môi tuyệt vời của , tay cũng còn nhàn rỗi, thăm dò thân thể mềm mại của …. liền cởi nút áo của , môi cọ xát với môi của , giọng hỏi: “Đây là…phòng của ai?”

      đấy.”

      ….có người vào chứ?”

      “Cửa khóa.”

      em, chồng.” kéo đầu xuống muốn hôn sâu…. nhiệt tình hôn , lưỡi quấn quýt dây dưa, dục vọng nhanh chóng khếch tán toàn thân, kéo chiếc khăn quàng cổ cổ xuống, cởi nút áo phức tạp người ra, mà bàn tay bé của cũng nhanh chóng cởi hết quần áo của …. Môi của bọn họ quấn quýt, từ đầu đến cuối có rời xa.

      “Lạnh ?” ôm chặt thân thể lõa lồ của .

      “Có chút….”

      “.” mang đến bên giường, muốn chui vào phía dưới chăn, tỉ mỉ mở công tắc thảm điện, sau đó cũng chui vào trong chăn, ôm vào người.

      Tay chân của hai người ôm chặt lấy đối phương, môi cũng quấn quít rời, nhiệt độ trong chăn ấm áp dễ chịu.

      “Em muốn hôn ở trong chăn….” mềm mại , ngón trỏ lướt qua môi của .

      cười buồn bực, hầu kết rung động lên xuống, mà chui ngược từ dưới lên, hôn thân thể của , nơi mẫn cảm ở cơ ngực , chiếc lưỡi mềm mại đảo quanh điểm đỏ nổi lên, trêu chọc …. phát ra tiếng rên , cảm thấy cơ bụng của rắn chắc, lặng lẽ cúi xuống nhìn, ngang nhiên trùm chăn lên , tay bướng bỉnh trượt xuống, cầm lên của , thân thể chui xuống, lấy cái miệng nhắn quỳ trước của …. nhìn chăn phập phồng, hưởng thụ cẩn thận vỗ về chơi đùa, để mặc cho đầu lưỡi trơn mềm của an ủi và khơi lên từng trận kích thích.

      Tay của cũng vuốt ve lưng qua lớp vải quần áo, lướt qua mông của , trượt xuống thăm dò khe giữa hai chân, nhấn vào nơi trơn bóng mượt mà, lại khiêu khích chút…. Hai thân thể nóng như hai quả cầu lửa, cần trùm chăn lên nữa, đẩy chăn qua bên, lôi vào trong lòng, chiếm đoạt mãnh liệt, dẫn dắt giạng trước hai chân của , từng khúc nóng cháy liên tục ra vào bên trong .

      Luật động vừa bắt đầu mà rất kịch liệt, dùng sức di chuyển đâm trực tiếp vào nơi sâu nhất của , đong đưa thân thể mảnh mai, nghênh đón vào nhiều hơn nữa. Hai người quên mình chìm đắm vào trong lửa tình cuồng dã, chỉ muốn hòa làm thể với đối phương, lòng đến vĩnh viễn, vĩnh viễn………

      Tia sáng rạng đông vào sáng sớm đánh thức bọn họ.

      “Ưhm… buổi sáng rồi, ngờ chúng ta lại ngủ lâu như vậy?” Miêu Khả Vân tránh khỏi ánh sáng, tiến sát vào trong ngực ấm áp của người bên cạnh.

      “Có ngủ đủ ?” Cổ Húc Uy ôm thân thể thơm mềm của , thoải mái duỗi chân dài ra quấn lấy Khả Vân.

      “Có, mấy ngày này cũng ngủ nhiều như thế.” lười biếng .

      “Có đói bụng ? Tắm xong rồi thay quần áo, gặp người nhà của , ăn chung bữa sáng.”

      “Người nhà của gồm những ai?” tò mò hỏi.

      “Ông bà nội, ba mẹ, còn có em trai sinh đôi Cố Kiệt.”

      “Sinh đôi? Em cũng biết có em trai sinh đôi đấy!”

      “Chú ấy là ca sĩ rất nổi tiếng, phải em biết chứ?”

      “Trước đó em chỉ bán hàng ở vỉa hè, cũng có biết…….” Miêu Khả Vân thà , trước khi được đóng phim ngay cả lấp đầy bụng cũng là cả vấn đề, có thời gian đâu mà quan tâm giới showbiz chứ?

      Cổ Húc Uy lơ đễnh cười, xoa vai của , để cho nghĩ tiếp, đổi đề tài khác: “Khi còn bé Cố Kiệt ở Đài Loan cùng ba mẹ, theo ông bà nội về ở Nhật Bản, em khó lắm mới được gặp mặt, nhưng mà lần này chú ấy cũng trở lại rồi, còn mang theo bạn trở về.”

      “Nhà nhiều người đó? Gia đình ….biết em ?” Miêu Khả Vân hỏi .

      “Biết, với gia đình rằng con dâu qua đây.” Cổ Húc Uy cùng người lớn trong nhà việc sai máy bay tư nhân đón sang Nhật Bản.

      “Ngày hôm qua em đến nhà cũng có chào hỏi mọi người, gia đình có trách em hiểu cấp bậc lễ nghĩa ? Đầu tiên nên đưa rau ngâm cho ông bà trước mà…” nghĩ tới.

      đâu, đừng để ý nhiều như vậy, với gia đình chúng ta có chuyện riêng cần , nên quấy rầy.” muốn lo lắng.

      “Ừm.” chuẩn bị tốt hết rồi, cũng cần lo lắng.

      thôi, tắm với , chuẩn bị gặp mặt người nhà của .” .

      “Ừm!” vui vẻ cười với .

      Hai người cùng nhau tắm rửa, thay quần áo xong, chuẩn bị gặp người lớn trong nhà họ Cổ.

      Bảy giờ sáng, Cổ Húc Uy xách theo mấy lọ rau ngâm Đài Loan tay, tiến vào phòng ăn với Miêu Khả Vân.

      cho rằng đây là thời gian tốt để gặp mặt,nhưng hai người đến phòng ăn, chỉ thấy đầu bếp nấu xong bữa sáng phong phú, bàn đầy đủ lấy bánh bao và rau củ làm chủ đạo, khoai lang, còn có nước trái cây, bọn người hầu cũng đứng ở bên cạnh chờ chủ nhà, nhưng mà thấy người trong nhà ở đâu.
      Last edited by a moderator: 20/10/16

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 9

      9.3

      Editor: Kaori Hương


      "Ông bà với ba mẹ tôi đâu?" Cổ Húc Uy hỏi người làm.

      “Thiếu gia Húc Uy, ông chủ ngài ấy ăn bữa sáng, nổi giận đùng đùng trong đại sảnh! Hình như là bởi vì tối hôm qua ông chủ muốn giới thiệu tiểu thư Honda cho thiếu do Cố Kiệt gặp gỡ, cả nhà tiểu thư Honda đều tới, thế nhưng biết thiếu gia Cố Kiệt lại chạy đâu thấy, mãi cho đến sáng sớm hôn nay vẫn chưa thấy trở về, thế nên ông chủ mới tức giận như vậy." Người làm trả lời.

      Cổ Húc Uy hiểu được tình hình đại khái, và Miêu Khả vân ra khỏi phòng ăn.

      "Ba giận em trai ." Miêu Khả Vân cũng nghe được vấn đề xảy ra.

      " thấy, trước tiên chúng ta nên rời nơi này cái ." Cổ Húc Uy cảm thấy tình hình lúc này để Miêu Khả Vân gặp người nhà tốt lắm.

      "Tại sao?" Miêu Khả Vân cảm thấy ngoài ý muốn với quyết định của ."Ba ta là độc tài nổi danh, bình thường ông ấy đều làm việc theo ý của mình, ngay cả ông bà nội cũng làm gì được, nếu tinh thần của ông ấy tốt, vậy nên bây giờ đừng gặp mặt ông ấy." muốn làm vật hy sinh.

      "Nhưng mà, em trai của trốn, nếu cũng trốn theo, ba càng tức giận hơn, đừng nên làm ông ấy tức giận, chúng ta cùng chào hỏi, như vậy có vẻ tốt hơn.” phán đoán dựa vào lẽ thường của con người.

      "Em sợ?" Cổ Húc Uy kinh ngạc hỏi.

      "Có gì mà phải sợ, phải người nhà của sau này cũng là người nhà của em sao?” lời chân thành từ tấm lòng.

      Cổ Húc Uy cười, sai, cũng làm tỉnh ngộ, nếu ba tức giận, cũng đừng đổ thêm dầu vào lửa.

      "Cũng được, vậy ." cầm lấy tay , hai người cùng vào đại sảnh.

      Còn chưa thấy người đâu, nghe thấy tiếng gào—— "Tên nhóc mất nết Tư Kiệt này lại dám trốn đâu thấy, để cho tôi mất thể diện trước nhà họ Honda, mất mặt mà."

      "Đó là cha của – Cổ Thiên Duệ, ông ấy từng là nhà sản xuất danh tiếng, quát nạt người khác thành thói quan." Cổ Húc Uy giọng giới thiệu với Miêu Khả Vân.

      Miêu Khả Vân mở to hai mặt đen tròn gật đầu cái.

      "Ai!" Tiếng thở dài phát ra từ đại sảnh.

      "Mới than thở là ông bà nội của ." Cổ Húc Uy giọng giới thiệu.

      Miêu Khả Vân lại gật đầu lần nữa.


      “Thiên Duệ cũng đừng tức giận nữa, Trung Bá ra ngoài tìm con trai rồi.” Có thanh dịu dàng khuyên bảo.

      “Đó là mẹ – Hàn , bà ấy là người mẹ tốt nhất đời này, bà ấy cũng từng là ngôi sao điện ảnh giống em.” Cổ Húc Uy qua.

      Miêu Khả Vân cười tiếng với , hai người để ý đến khí căng thẳng của đại sảnh, cùng nhau vào.

      “Ông bà nội, ba mẹ, là Khả Vân.” Cổ Húc Uy giới thiệu Khả Vân cho người nhà.

      “Ông bà, bác trai bác , con chào mọi người.” Miêu Khả Vân lễ độ chào hỏi mọi người nhà họ Cổ.

      Chủ nhà Cổ Thiên Duệ che giấu vẻ giận dữ nhìn về phía thanh tú trước mắt, bà chủ nhà họ Cổ - Hàn cũng nhìn về phía Miêu Khả Vân.

      Hai người già cao tuổi ông bà nội từ buồn chuyển thành vui, quan sát Khả Vân rồi lộ ra nụ cười : “Đúng là cháu dâu còn xinh đẹp hơn so với trong ảnh, Cố Kiệt mang Tiểu Tuyết Lâm về, Húc Uy mang Tiểu Khả Vân về, về sau nhà chúng ta càng náo nhiệt hơn rồi.”

      “Ông bà nội, đây là Khả Vân mang rau ngâm đặc biệt từ Đài Loan sang, ông bà thích nhất là hoa dưa, lúa mì, măng, đậu phụ nhử… Ở đây cũng có hương vị thế này.” Cổ Húc Uy vội vàng giao mấy lọ tay cho Khả Vân, làm đưa cho người lớn trong nhà.

      Hai tay Khả Vân biếu cho hai ông bà cụ, cả hai rất vui vẻ.

      Bà nội : “ tốt quá, chúng ta luôn ăn hoa quả do đầu bếp làm, cũng ăn đến ngán, nếu có rau ngâm thế này, bữa sáng cũng lo ăn được, ha ha ha….”

      Ông nội : “Đây là hương vị chính gốc của quê hương, làm ông già đây hoài niệm! Ha ha… Rất cám ơn cháu.”

      Cổ Thiên Diệu nổi giận đột nhiên lặng lại, tới liếc mắt nhìn rau ngâm : “Nếu là có cháo trắng tốt.”

      Hàn ngạc nhiên nhìn chồng, ngờ hương vị quê hương lại có thể làm ông ấy ngừng tức giận, thừa dịp đó : “Để con gọi đầu bếp đến làm, ba mẹ cũng rất muốn ăn cái này! Cháo nóng với rau ngâm là hợp nhất rồi.”

      “Để cho cháu làm được ? Để cháu làm cháo trắng cho mọi người luôn.” Miêu Khả Vân xung phong đề cử mình nhận việc.

      Vẻ mặt Cổ Húc Uy tươi cười đứng bên, có ý kiến.

      Người lớn nhà họ Cổ trao đổi ánh mắt, ông bà nội lại nhịn được khen Khả Vân: “Đúng là cháu dâu hiền tuệ mà, vậy nếm thử tay nghế cháu dâu chút xem sao.”

      Miêu Khả Vân được cho phép, lập tức vào phòng bếp, rửa tay nấu chín cháo, đầu bếp đưa loại gạo Việt Quang tốt nhất cho , đầy 20 phút cho ra lò nồi cháo nóng hầm hập, từng hạt cháo đầy đặn lóng lánh.

      tự tay sắp xếp rau ngâm lên bàn, mời mọi người tiến vào phòng ăn hưởng thụ bữa ăn cháo rau ngâm.

      “Đúng là ăn rất ngon, hương vị thơm ngọt của cháo rất ngon miệng, hương vị này làm cho người khác xúc động, cháu dâu tốt như vậy, phải gả vào nhà chúng ta nhanh mới được….” Ông bà nội ăn cháo rau trộn với rau ngâm, khen Khả Vân dứt miệng.

      Ba Cổ Thiên Duệ tiếng động ăn ba bát cháo, mẹ Hàn cũng cảm thấy chén cháo này rất thơm.

      “Em nấu ngon, ai dạy em vậy, có thể nấu cháo ngon như thế?” Cổ Húc Uy hỏi Miêu Khả Vân, còn biết cháo còn có thể ăn ngon như vậy.

      “Mẹ em dạy em, bà ấy nấu cơm rất giỏi, em cũng học được chút ít.” Miêu Khả Vân thấy cả nhà đều thích, bản thân cũng rất vui vẻ.

      “Ba nghe Húc Uy tác phẩm mới còn chưa có mở máy, nếu ngày mai rảnh rỗi nấu thêm nồi nữa!” Cổ Thiên Duệ để chén xuống, vẻ mặt thả lỏng với Khả Vân.

      “Vâng, bác trai.” Miêu Khả Vân ngờ món cháo này có thể khiến bác trai tức đến sùi bọt mày này bớt giận, hơn nữa còn làm cho mọi người vui vẻ, rất vui lòng mà nhận cầu này.

      Cổ Húc Uy thầm giơ ngón tay cái lên với Miêu Khả Vân.

      “Húc Uy cũng còn , đến tuổi lập gia đình, lúc nào mới cưới Khả Vân vào cửa hả?” Bà nội nhịn liền mở lời hỏi trước.

      “Phải được ấy đồng ý mới được ạ!” Cổ Húc Uy trêu đùa với Miêu Khả Vân.

      “Khả Vân chịu ?” Bà nội cười híp mắt chuyển sang hỏi Miêu Khả Vân, ánh mắt mọi người trong nhà cũng tập trung toàn bộ lên người .

      “Bà nội… Cháu chờ ấy cầu hôn cháu.” Miêu Khả Vân xấu hổ .

      “Còn mau cầu hôn? Chờ hôm nào còn bằng ngay hôm nay ?” Cổ Thiên Duệ khích lệ con trai.

      “Sau khi đóng phim thành công gả cho !” Cổ Húc Uy cũng phải vì đáp ứng cầu của mọi người, vì chính mình mà đề nghị, cũng để cho người nhà chứng kiến tình của bọn họ.

      “Ừm!” Miêu Khả Vân cho lời hứa hẹn.

      Hai người liếc mắt đưa tình, người trong nhà vui mừng cười lên rồi vỗ tay, hai người cũng nhận được rất nhiều lời chúc phúc.

      Càng kiên định và quyết tâm nhau hơn.
      Last edited by a moderator: 20/10/16

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Hồi cuối

      Editor: Kaori Hương


      tuần lễ sau tổ diễn kịch tới NhậT Bản, ngay sau đó tác phẩm mới khai mạc, Miêu Khả Vân ngày nào cũng bận rận đóng.

      Cổ húc Uy chưa có về Đài Loan, ở lại trường quay đảm nhiệm giám sát, mượn cơ hội ở cùng với .

      tháng trôi qua rất nhanh, sau khi hoàn thành biên tập cắt ghép, toàn bộ người của tổ diễn kịch lại đến Thượng Hải lấy cảnh diễn lần nữa, tiếp đó tổ diễn kịch thuê nhà trọ rồi phân phòng cho mọi người ở, mỗi người dùng phòng, đường quay phim có xe đưa đón riêng.

      Cổ Húc Vy và Miêu Khả Vân cùng đến Thượng Hải, làm bạn toàn bộ hành trị, có trở ngại về thay đổi đất đai thời tiết, trong lòng cực kỳ vui vẻ.

      Mặc dù hai người bọn họ có công khai tình cảm, nhưng cũng cố ý giấu diếm, mà đạo diễn David sắc bén lại thường thấy bọn họ ngồi với nhau sau khi đóng phim, đoán rằng bọn họ sa vào tình cuồng nhiệt.

      "Húc Uy, có muốn làm sáng tỏ chuyện tình giữa nhà sản xuất cho giới thuyền thông biết hay , để tuyên truyền cho tác phẩm mới??" David thử thăm dò riêng Cổ Húc Uy.

      "Cũng được." Cổ Húc Uy phản đối.

      Ngay hôm sau tin tức truyền khắp các quốc gia Châu. . . . . .

      Mẹ của Miêu Khả Vân - Lâm Lệ Thủy cũng thấy được tin tức từ báo chí, sau khi con của bà nổi tiếng, ngày nào cũng lật xem mấy tờ báo giải trí, xem có tin tức liên quan đến con hay .

      Hôm nay thấy tờ báo viết về con "Sắp gả vào nhà giàu, là dâu của ông chủ nhà sản xuất Giả thị - Cổ Húc Uy" khiến cho bà bị dọa tới giật mình, vội vàng cầm theo tờ báo, chạy tìm chồng.

      "Ôi Chí Thành, đây là hay giả. . . . . . con sắp phải gả vào nhà giàu có rồi."

      Miêu Chí Thành đánh cờ với hàng xóm dưới gốc cây lớn, vừa nghe vợ mình vậy, cướp lấy tờ báo rồi cầm lên xem. . . . . . Tất cả hàng xọm dưới gốc cây cũng đều vây xung quay để nhìn.

      "Chúc mừng nha! Khả Vân đúng là người tài giỏi."

      "Con bé những trở thành ngôi sao lớn, mà còn lại lên làm nàng dâu của nhà giàu có, là chúng ta được thơm lây."

      Hàng xóm dưới gốc cây nhiệt tình chúc mừng ngừng.

      "Tôi thấy đám cưới phải cần hơn đến hai trăm bàn mới đủ." Bác Lý Trường phe phẩy cây quạt, nhếch miệng cười nỗi lộ hết cả hàm răng vàng khè.

      " chừng đây là tờ báo bậy bạ." Lâm Lệ Thủy và Miêu Chí Thành cười cười, nhưng trong bụng lại thầm đổ mồ hôi lanh, rốt cuộc Cổ Húc Uy này là ai bọn họ cũng biết?

      lúc hai vợ chồng về nhà trong tiếng chúc của mọi người.

      "Ông xem hay là chúng ta có nên lên Thượng Hải chuyến ?” Lâm Lệ Thủy hỏi chồng mình đường.

      "Đúng là nên chuyến, ngộ nhỡ con bị lừa làm sao?"

      "Vậy chúng ta lấy lý do gì đây?"

      " là ‘ thăm’, ở báo chí có viết, tôi lên xem thế nào?” Kể từ khi Miêu Chí Thành làm bố của ngôi sao, cũng thường xem báo chí như vợ mình, cũng muốn xem có tin tức con hay .

      "Lúc nào lên đường?" Lâm Lệ Thủy hỏi.

      “Càng sớm càng tốt."

      "Có cần thông báo với con hay ?"

      "Tất nhiên là cần, con bé bận rộn như vậy, bà chỉ cần hỏi con rằng nghỉ ngơi ở đâu là được, chúng ta thẳng tìm con."

      "Tốt, vậy chúng ta mau trở về chuẩn bị chút."

      Cứ như vậy, hai người cha mẹ của ngôi sao lên Thượng Hải, cả hai ăn mặc thời thượng, đeo kính mát, rất sợ bị nhận ra mình là ba mẹ của ngôi sao lớn.

      Bọn họ nhìn thời gian, cũng sắp sáu giờ tốt rồi, trước tiên kêu xe taxi vịt quay cùng thức ăn cho con bồi bổ chút.

      Đến trước phòng trọ của con , bọn họ trực tiếp nhấn chuông tìm con bé, bởi vì có thông báo trước chuyện này, cũng biết con có ở đỏ , quyết đinh thử chút vận may.

      Vậy mà lại có người mở cửa, mở cửa là người đàn ông cao gầy, mặc áo màu đen, quần jean, khuôn mặt rất đẹp trai, vẻ mặt có chút lạnh lùng, nhưng lại có vẻ rất được lòng người.

      Lập tức Lâm Lệ Thủy và Miêu Chí Thành nhận ra là Cổ Húc Uy, báo chí có hình của .

      Hai vợ chồng kéo kính xuống cùng nhìn nhau cái, nghĩ thầm rằng Cổ Húc Uy xuất ở nơi ở của con , vậy tờ báo viết là .

      "Xin hỏi tìm ai?" Cổ Húc Uy khách sáo hỏi.

      “Chúng tôi là ba mẹ của Khả Vân, con bé có ở đây ?"

      “Là bác trai bác ? Các bác khỏe, cháu là Cổ Húc Uy, chắc các bác cũng biết được đại khái tin tức của cháu với Khả Vân từ truyền thông.” Cổ Húc Uy cởi mở tự giới thiệu mình, chia ra tay của hai bác.

      ra chúng tôi vội đến đây để thăm hỏi con bé.” Lâm Lệ Thủy có chút gượng gạo, là nghĩ muốn giấu chúng nó ra là đến xem con có bị ta lừa gạt .

      “Đúng đúng, là tới thăm hỏi.” Miêu Chí Thành ở bên phụ họa.

      “Mời bác trai bác vào, có thể các bác phải chờ thêm chút nữa, Khả Vân vẫn còn quay phim, muộn hơn chút nữa mới trở lại.” Cổ Húc Uy chào đón hai người, tận tình .

      Hai người lại đeo mắt kính vào, vào nhà trọ. Nhà trọ này rất , vừa nhìn là thấy hết ngay, chỉ có cái giường, phòng tắm đơn giản, cùng bếp nấu ăn, bếp là nồi lẩu nấu.

      “Cháu nấu ăn?” Miêu Chí Thành rất kinh ngạc hỏi Cổ Húc Uy.

      “Cháu sợ Khả Vân trở về rồi đói bụng.” Cổ Húc Uy giảm lửa lại, đảo thức ăn, bưng đến bàn cạnh mép giường cho hai người, : “Bác trai bác , mời ngồi tại nơi này, rất xin lỗi, nơi này rất chật.”

      Lâm Lệ Thủy cùng Miêu Chí Thành thay đổi nhiều về cách nhìn về Cổ Húc Uy, bà vốn tưởng rằng con cháu nhà giàu đều có vẻ lưu manh, hiểu lễ phép, tự cho là đúng, nhưng thằng bé lại có khuyết điểm này, ngược lại lại có những ưu điểm ngờ tới, thằng bé lại có thể nấu ăn cho con vì sợ con bé đói bụng, đối đãi lễ phép với người khác, rất có giáo dưỡng.

      Cổ Húc Uy lấy đệm ra, để hai người ngồi ở mặt đất.

      Miêu Chí Thành cùng vợ ngồi xuống.

      “Bác trai bác chỉ tạm thời tới đây sao? Vì sao có nghe Khả Vân qua hai bác muốn tới Thượng Hải?” Cổ Húc Uy hỏi hai người.

      … muốn cho con bé niềm vui bất ngờ! Cũng là muốn tới xem cháu chút… coi báo chí viết là giúp để tuyên truyền, hay là ?” Miêu Chí Thành thẳng thắn .

      “Là .” Chính miệng Cổ Húc Uy chứng thực.

      “Chúng ta cũng cầu con phải gả vào nhà giàu nào, quan trọng là hai đứa tâm nhau, dù sao hôn nhân cũng phải là trò đùa, nếu như các con tâm đầu ý hợp, quý trọng đối phương, cũng bao dung đối phương.” Lâm Lệ Thủy cũng thẳng thắn .

      “Cháu hiểu.” Cổ Húc Uy cảm kích bọn họ hiểu lý lẽ.

      “Cháu đừng nhìn bình thường Khả Vân hiền lành, nếu con bé quyết định, rất quật cường.” Lâm Lệ Thủy bổ sung lại , muốn có tính toán trước.

      “Cháu biết rồi, cháu nhường ấy.” Lòng dạ Cổ Húc Uy biết , biết rất .

      “Vậy tốt.” Miêu Chí Thành thêm nữa, những điều còn lại để cho người trẻ tuổi làm chủ là được, ông tìm ra điều gì hợp làm con rể của Cổ Húc Uy.

      “Bác đưa cờ tướng theo, cháu có chơi hay ? Chúng ta chơi ván.” Miêu Chí Thành cầm hộp cờ tướng từ túi hành lý ra ngoài.

      “Vâng ạ! Bác trai ra ngoài vẫn mang theo cờ tướng?” Cổ Húc Uy rất tò mò.

      “Lúc nào ra ngoài bác cũng mang theo, sợ có gì làm chán!” Miêu Chí Thành trải bàn cờ giấy ở bàn, đổ các con cờ ra, tướng sĩ, tượng, xa, mã, pháo đều sắp đúng vị trí bàn cờ.

      “Các bác có đặt khách sạn rồi sao?” Cổ Húc Uy cũng sắp cờ mình xong.

      “Có, hai người cứ chơi, tôi bỏ vịt quay cùng thức ăn vào trong mâm, hai bác mua rất nhiều.” Lâm Lệ Thủy đứng dậy, đến bếp bên cạnh tìm mâm đựng thức ăn.

      “Bác , để cháu lấy cho.” Cổ Húc Uy đứng dậy theo, cầm thức ăn từ tay Lâm Lệ Thủy, rồi để thức ăn ngon lên mâm rồi đặt bàn.

      “Trước tiên bỏ cạnh bếp , chờ Khả Vân về rồi cùng ăn.” Lâm Lệ Thủy nhìn kỹ các động tác của con rể, mặc dù chỉ là động tác lấy mâm đơn giản, nhưng cử chỉ của thằng bé lại lộ ra khí chất ưu nhã trời sinh, sắp xếp mọi thứ cẩn thận, bỏ những túi kia vào thùng rác, tuyệt cẩu thả, bà rất thích thái độ làm việc của thằng bé, người như vậy mà kết hôn với con bà, bà lo lắng.

      “Xong.” Cổ Húc Uy rửa tay, bồi bác trai đánh cờ.

      Miêu Khả Vân trở lại nhà trọ vô cùng vui mừng, Cổ Húc Uy đánh cờ cùng cha, mẹ xem ti vi ở bên, hình như cả ba người chung đụng tệ.

      “Vì sao cha mẹ lại tới đây.” tới.

      “Đến thăm.” Lâm Lệ Thủy cùng Miêu Chí Thành đồng thời .

      “Hôm nay còn tốt ?” Cổ Húc Uy dùng ánh mắt hòa nhã nhìn hỏi.

      “David em biểu rất tốt.” Miêu Khả Vân ngồi vào bên cạnh .

      “Cố gắng lên.” Cổ Húc Uy cổ vũ .

      Lâm Lệ Thủy cùng Miêu Chí Thành nhìn trong mắt, đúng là hai bọn trẻ tâm đầu hợp ý.

      “Đừng chơi nữa, ăn cơm.” Lâm Lệ Thủy muốn chồng cất cờ tướng.

      “Con rể, ván này coi như con thắng rồi.” Lời Miêu Chí Thành chứa đầy hàm ý.

      Cổ Húc Uy nghe được hàm ý trong lời , nở nụ cười đáp lại.

      Miêu Khả Vân cùng Lâm Lệ Thủy bưng thức ăn ngon lên bàn, “Người nhà” ăn uống vây quanh cái bàn, vừa vừa cười.

      Sau khi ăn xong, Cổ Húc Uy phụ trách rửa chén bát, Lâm Lệ Thủy muốn Miêu Khả Vân tản bộ xung quanh cùng bà, thuận tiện cùng chuyện tâm tình, rồi tản bộ về nhà trọ.

      Thời gian trôi qua, Cổ Húc Uy lái xe đưa Miêu Chí Thành và Lâm Lệ Thủy đến khách sạn nghỉ ngơi, rồi trở về nhà trọ.

      Miêu Khả Vân lau mâm, thấy trở lại, nở nụ cười hớn hở với , ngọt ngào : “Trở về.”

      “Sao nghỉ ngơi? Cái này để làm là được.” Cổ Húc Uy đóng cửa lại, ôm từ sau lưng, hai cánh tay vòng qua ngang hông , cúi đầu bên tai.

      “Em mệt.” cười, nhìn cùng ba mẹ chung đụng vui vẻ, quên hết cực khổ cả ngày.

      “Em tản bộ cùng với mẹ, mẹ lúc nào cũng khen !”

      ?”

      “Mẹ đến đồ bỏ cũng sắp xếp cẩn thận, hơn nữa nấu lẩu ăn rất ngon… lễ phép với người lớn tuổi.”

      “A, như vậy cộng thêm cảm tình rồi!” cười đến lông mày cũng giương lên.

      “Mẹ hỏi lúc nào kết hôn.”

      “Em có em quay phim xong kết hôn luôn ?” hỏi, cúi đầu nhìn vẻ mặt của .

      “Có… Mẹ còn ….” ngẩng khuôn mặt nhắn lên, bốn con mắt trao đổi với , nhìn dáng vẻ vui mừng của , trong lòng cũng hoan hỷ.

      gì?”

      em đừng quá cố chấp.”

      rất đúng.” khẽ chạm vào môi , vui vẻ cười to.

      “Hừ!” hờn dỗi.

      ôm chặt , đứng đắn hỏi: “Còn cái gì?”

      rằng phải lễ phép với bố chồng mẹ chồng, phải chu đáo, phải làm theo ý của ông bà nội, ông bà lớn tuổi, cũng giống như đứa bé phải dỗ dành, còn phải…” muông mà thôi.

      “Còn phải cái gì?” nghe đến say sưa ngon lành.

      “Phải , tốt với , mẹ làm ngôi sao chỉ là tạm thời, làm vợ là cả đời.”

      cầm cái mâm trong tay , giữ chặt vai của để cho xoay người nhìn , lộ vẻ xúc động nhìn : “Em thế nào?”

      “Cả đời em cưng chiều , rất , đối xử tốt với … như người chồng.” Sóng mắt óng ánh như thể Endless Love * với .

      *Tình vô tận.

      “Em phải nhớ kỹ lời hứa của mình cả đời, vợ tương lai.” khẽ vuốt khuôn mặt xinh đẹp của , đây là người con mãi cưng chiều, mãi mãi .

      ôm nồng nhiệt, hôn , ở môi của , trong lòng, in dấu thệ ước vĩnh hằng của mình.

      vô cùng cưng chiều , chỉ dành riêng cho mình .



      -------------oOo-------------

      TOÀN HOÀN VĂN
      Last edited by a moderator: 20/10/16

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :