1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh cưng chiều em- Mễ Kỳ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 7

      7.3


      Editor: Kaori Hương

      ép mình suy tư nhiều hơn, nhiều hơn, phải hiểu , cũng phải hiểu mình.

      "Chẳng lẽ em tin tưởng?" Cổ Húc Uy kinh ngạc nhìn chằm đôi mắt rung rung của , nhìn ánh mắt của lại là xa lạ."Em làm sao vậy?"

      "Ở tại trong lòng . . . . . . Em cũng chỉ là món hàng có thể mua bàn, hoặc là có thể dùng xe nhà cửa lấy lòng phụ nữ thôi!" khó khăn ra, cặp mắt đầy nước.

      "Em cái gì vậy?" giữ chặt đầu vai của , kinh ngạc hỏi .

      "Đừng thừa nhận, từ trước đến giờ giống như như thế nào là như thế đó. . . . . . Đối với em cũng giống như vậy, tại trừ ra, có ai có thể trói buộc em hay khống chế em."

      “Tại sao em lại cho là như vậy? tuyệt đối có suy nghĩ đó, mua lại hợp đồng của em là muốn em tự do hơn thôi." ngờ hiểu lầm , vội vã giải thích, muốn hiểu hết tâm ý của .

      "Làm sao em có thể tự do?" Nếu như với trước về dự tính này, nhất định khoongcho là vậy, nhưng đặt ở trước mắt, có thương lượng chút về suy nghĩ , chỉ làm theo ý nghĩ của .

      dùng tỷ mua tựa như người bình thường dễ dàng dùng 100 đồng mua bộ quần áo, ngoài từ bị khiếp sợ, cảm thấy được tôn trọng ra, càng thêm khổ sở đến hít thở cũng thông.

      thể nghĩ đến, đưa cho xe, nhà cửa. . . . . . Có phải xuất phát từ hay , hay là, chỉ muốn chinh phục ?

      giúp lột xúc từ diễn viên trở thành ngôi sao lớn, từ cuộc sống ngày lo lắng ba bữa cơm trở thành công chúa giàu có, lại lần nữa sử dụng tiền tài và quyền thế của mình để cho phát triển, lại ngây thơ cho rằng chỉ đơn giản là muốn đối tốt với , cho là , cho nên cũng lòng .

      Nhưng chuyện xảy ra trước mắt làm bỗng nhiên tỉnh ngộ, bỗng nhiên phải mình ngu ngốc hiểu cái gì gọi là , cái gì là dục vọng chinh phục.

      Ngốc nhất là lúc này phát ra, thân thể cùng trái tim của khuất phục trước .

      giật khỏi bàn tay giữ chặt của , đứng dậy rời .

      “Đứng lại, em nơi nào?” chạy nhanh bước giữ lấy tay , vẻ bi thương của làm lo lắng tới điên luôn rồi.

      phải tôi tự do sao? Tôi thể thích nơi nào sao?”

      phát lúc em cố chấp, thể thuyết phục.” liếc qua bộ dáng giả vờ làm sao cả của , hiểu làm sai chuyện gì, ràng làm chuyện tốt vì , để cho trở thành công cụ kiếm tiền của người đại diện, thế nhưng lại toàn chui vào ngõ cụt.

      Nếu phải , chắc chắn có khả năng suy nghĩ nhiều giùm như vậy.

      biết là suy nghĩ gì.

      “Thả tôi ra, tôi muốn….. Tôi phải yên tĩnh suy nghĩ lúc.” cười nổi, ở trong nhiều việc biết làm thế nào, phải mình cẩn thận suy nghĩ lần nữa. Bọn họ vẫn luôn dính vào nhau, hai bên có khoảng cách, càng thêm dễ dàng tán thành những gì làm, cho nên mới hiểu .

      có suy nghĩ gì, em ngồi xe của , ngoại trừ trở về cùng , ở lại đây, có lựa chọn khác.” đồng ý cho chạy loạn, cũng cần suy nghĩ lung tung.

      quá độc đoán rồi.”

      có lẽ là như vậy, nhưng chỉ làm chuyện có lợi với em thôi.”

      cũng chỉ luôn luôn giả vờ tôi, để cho tôi tưởng là tôi, thực ra chỉ thỏa mãn dục vọng chinh phục của chính mình thôi.” ra buồn khổ đáy lòng với .

      “Em dám lại lần nữa!” Tròng mắt đen của lên tia sáng kinh người, trừng mắt nhìn .

      nhìn chằm chằm , cổ họng nghẹn ngào, lòng run lên, chữ cũng nên lời, phải sợ , mà là thất vọng về , thế mà lại uy hiếp , chứng tỏ ra suy nghĩ trong lòng , mà uy quyền của lại cho phép bị khiêu chiến.

      Đột nhiên, Cổ Húc Uy dùng sức hất tay của ra, bực tức lấy kính ra từ trong túi đeo lên mắt, thêm câu nào nữa, thẳng mở cửa rời .

      mình Miêu Khả Vân đứng ở cửa, nhìn cửa khép lại tiếng động, trái tim thổi lên từng trận gió lạnh, ràng suy nghĩ của mình sai.

      Hai tay ôm lấy cả người, phát thân thể phát run, trái tim cực kỳ đau đớn, nhưng bất kể như thế nào bọn họ cũng phải chia tay.

      phải quần áo mà có thể mua bán, tài lực hùng hậu của có thể mua được cả thế giới, nhưng mua được tình của .

      lấy cặp kính trong túi ra đeo lên, để người khác thấy cặp mắt đầy nước mắt đau lòng, mình đến cửa khách sạn bắt xe taxi.

      muốn đâu?” Tài xế xe taxi hỏi .

      trầm mặc : “ trạm xe.” muốn trở về biệt thự xa lạ kia, muốn đến nhà ga trở về quê nhà Nam Bộ. Bỗng nhiên rất nhớ ba mẹ, cần chút khích lệ cùng an ủi, chưa bao giờ lại nhớ nhà như bây giờ.

      “Được.” Xe taxi tới như mục đích của .

      Tinh thần Miêu Khả Vân sa sút nhìn quang cảnh thành phố, chưa từng nghĩ đến chào mà có hậu quả gì, có lẽ Cổ Húc Uy giận dữ, có lẽ bán trao tay cho người khác, thế nhưng cũng sao cả.

      bỏ rơi , quay đầu bước , phản ứng rất ràng, giữa bọn họ kết thúc rồi.

      Gương mặt đầy nước mắt, lòng rất đau, lòng !

      Cổ Húc Uy về nhà, quăng chìa khóa xe, cực kỳ giận dữ, trực tiếp nhốt mình ở trong thư phòng, bất kỳ cuộc gọi nào cũng nhận bất luận kẻ nào cũng gặp.

      mới cần mình suy nghĩ chút.

      thể hiểu nổi Miêu Khả Vân, cầm quyền chèn ép sao? ra lệnh cho làm chuyện thích sao? Chưa từng có.

      Thậm chí làm như vậy là lấy lòng , bất kể mua xe mua nhà hay mua hợp đồng……Điều là bởi vì lòng .

      Người phụ nữ ngốc này, nếu hiểu được tấm lòng của tính, dám chỉ là vì chinh phục , tổn thương người.

      Cũng phải người phụ nữ nào cũng được đối xử tốt như vậy, lại tùy tiện ai, trong tiềm thức của hoàn toàn là coi như….con dâu mà đối đãi.

      Nếu như muốn lấy vợ, lấy là lựa chọn duy nhất của , tim của cũng giao cho , cũng vui đùa chút nào.

      “Người phụ nữ quá đáng!” gầm , kìm chế được mở máy tính trước mắt, làm chuyện khác, bắt đầu viết kịch bản, toàn tâm toàn ý làm việc.

      suy nghĩ lời của Miêu Khả Vân nữa, nhanh khôi phục tỉnh táo, đến lúc đó tìm chuyện ràng.

      Nhưng hi vọng cũng là tỉnh táo.
      Last edited by a moderator: 20/10/16

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 8:

      8.1

      Editor: Kaori Hương


      Đêm buông xuống, thư phòng cũng dần dần tối theo sắc trời, cơ hồ chỉ còn dư lại ánh sáng của màn hình máy tính.

      Cổ Húc Uy hơi mệt nhìn thời gian tý, bảy giờ tối.

      mở đèn lên, cầm bao thuốc lá rồi rời khỏi chỗ ngồi, ra ngoài ban công rút ra hút điếu thuốc, khói mù từ nhả ra theo hơi thở của , theo bản năng nhìn về phía nhà của Miêu Khả Vân, căn nhà tối tăm, có ánh đèn.

      " trễ thế này còn chưa có về nhà, lại chạy đâu chứ?" thầm, miễn cưỡng áp chế cảm giác lo lắng trong lòng, coi như tức giận cũng xong rồi chứ!

      tắt lửa, lấy điện thoại di động trong túi ra, muốn gọi điện cho ngay lập tức, hỏi ở đâu. . . . . . Ngón tay vội vã nhấn lên màn hình điện thoài cảm ứng, tìm số điện thoại của , muốn nhấn xuống nút call, trong nháy mắt đột nhiên dừng lại.

      nén kích động trong lòng xuống, trở về màn hình bàn đầu, cất điện thoại di động.

      nhất định hỏi ở đâu, nếu muốn trở lại, lo gì mà chăn trâu ăn cỏ, tạm thời đừng để ý tới , đợi nghĩ thông suốt tất nhiên trở lại.

      lo lắng vào trong phòng, xuống tầng dưới tự làm cho mình ly cà phê. thản nhiên mở lon cà phê ra, đổ instant coffee vào trong chén, rồi đổ nước nóng vào, lại đổ quá nhiều nước, cà phê cũng tràn ra, với chộp chiếc khăn tới lau, lại đụng nhằm cái ly, cái ly bị đổ, cà phê tràn lên cả mặt bàn. . . . . .

      "Đáng chết." quăng luôn khăn lau, đặt cái ly vào trong bồn rửa, uống nữa.

      cách nào bình tĩnh được, tim của bị Miêu Khả vân làm cho rối nùi, mất ổn định nghiêm trong rồi.

      nén được cảm xúc của mình, vẫn lấy điện thoại di động ra, nhưng cũng gọi cho Miêu Khả Vân mà tìm trợ lý hỏi.

      "Ông chủ lớn, sao lại gọi vào di động của em?" Trợ lý nhận được điện thoại lo lắng muốn chết.

      "Miêu Khả Vân đâu?"

      "Em cũng biết! Cả ngày hôm nay chị Khả Vân liên lạc với em, hôm nay em thấy rất nhiều nhà báo tới công ty của chị Lý, chị Lý phát bản thảo rồi rằng chính là đại diện của Miêu Khả Vân, làm sao lại biết được chị Khả Vân ở đâu?" Trợ lý vòng vo: "Hơn nữa về sau nếu thề hãy để em làm trở lý của chị Khả Vân ! Ta đoán." Trong lòng trợ lý nghĩ vô duyên với Miêu Khả Vân, dù sao là người chị Lý từng dùng, sau này Cổ Húc Uy cũng khó mà dùng .

      " yên tâm, giúp đỡ tôi, tôi tiếp tục dùng ." Cổ húc uy phái cái nhiệm vụ cho nàng.

      " à! Giúp việc gì?"

      “Gọi di động cho ấy hỏi ở nơi nào, 10 phút sau báo cáo cho tôi, nhớ đừng là tôi hỏi.” Cổ Húc Uy đặc biệt giao phó.

      “Vâng.” Tâm tư của trợ lý linh hoạt, thông minh hỏi nguyên nhân, dù sao ông chủ dựa theo mà làm là được rồi.

      Cổ Húc Uy cúp máy, vào phòng khách chờ đợi.

      dạo phố nhưng trợ lý cũng dám chậm trễ, mau chóng gọi điện cho Miêu Khả Vân, cuộc gọi rất nhanh liên lạc được. “Chị Khả Vân, chị ở đâu?”

      “Chị….Ở quê nhà Nam Bộ.” Miêu Khả Vân về đến nhà từ sớm, ăn cơm tối cùng ba mẹ và vú nuôi A Công, có người nhà làm bạn, tâm tình của cũng còn có kém như trước.

      Mà hàng xóm ở nơi nông thôn rất nhiệt tình, vì đến chăm sóc cho ngôi sao lớn, rối rít cầm trái cây nhà mình đưa qua cho , bên ngoài sân cửa có rất nhiều người hâm mộ đứng ở cửa ngó vào.

      “Bây giờ chị làm gì vậy?” Trợ lý thầm lấy được tin tức trực tiếp, nhìn sắc mặt nghe lời mà nhìn người, nghe giọng Khả Vân hình như tâm tình rất tốt, cẩn thận hỏi tiếp ít nữa.

      “Ăn cơm tối cùng người nhà.”

      “Vậy… khi nào chị trở lại.”

      “Là chị Lý muốn em hỏi sao?”

      phải, là tự em muốn hỏi thôi.”

      “Chị biết.”

      “Vậy à…. được rồi, vậy em làm phiền chị ăn cơm nữa.” Trợ lý hẹn gặp lại, rồi lập tức gọi cho Cổ Húc Uy, báo cáo đầu đuôi gốc ngọn cho .

      Tâm trạng Cổ Húc Uy giảm xuống đến như tình trạng đóng băng, Miêu Khả Vân thế nhưng chào mà trở về Nam Bộ luôn, coi là cái gì? định để ý tới luôn sao?

      ấy biết khi nào trở lại?” kinh ngạc hỏi.

      “Đúng là chị ấy như vậy!”

      “Được, tôi biết rồi, cám ơn .”

      “Vậy lúc nào tôi mới có thể thay chị Khả Vân giải quyết công việc?” Trợ lý cẩn thận hỏi.

      “Nhanh thôi, tác phẩm mới rất nhanh bắt đầu quay.” có biện pháp để mau trở lại.

      “Cám ơn ông chủ.”

      Cổ Húc Uy chuyện xong, lập tức gọi điện cho David. “David, tác phẩm mới hoàn thành, tôi gửi danh sách diễn viên cùng kịch bản qua email cho , ngày mai lập tức tuyển diễn viên, bao gồm Miêu Khả Vân.”

      “Vâng.” David hai lời mà trả lời luôn.

      Cổ Húc Uy vội vã lên tầng rồi vào thư phòng gởi thư qua email, cũng tin Miêu Khả Vân có thể ở lại Nam Bộ mà trở lại.

      Mười giờ trưa…..

      Miêu Khả Vân tắm xong, mình ngồi ở băng ghế bên ngoài ngẩn người nhìn rừng cây, ngày sắp kết thúc, ngay cả cuộc điện thoại Cổ Húc Uy cũng gọi cho .

      Cả ngày đều ép mình được nhớ tới , này tất cả đều là giả dối, nhưng ép mình lần lòng càng đau thân.

      Bình thường lúc này bọn họ ở bên nhau, lúc nào rời xa….

      Oh! chịu nổi mình, nếu hoài nghi chỉ là hư tình giả ý, chỉ cho món hàng, cần gì phải khổ sở đợi ? Cả thiên hạ cũng chỉ nhớ mình , còn chờ cuộc gọi tới của .

      Xem ra, gọi cho , giận tới mức tức giận bỏ , sao còn có thể gọi điện cho ?

      Linh Linh…..

      ngờ điện thoại di động của lại vang lên lúc này.

      run run, lấy điện thoại di động ra xem số gọi đến, là David, phải Cổ Húc Uy, trong lòng có chút mất mác.

      bấm nút nghe, miễn cưỡng tỉnh táo : “David, chuyện gì vậy?”

      “Miêu Khả Vân, tác phẩm mới muốn mở màn, ngày mai lấy được kịch bản trình diện với tôi, địa điểm tập hợp ở phòng hội nghị nhà sản xuất Giả thị.” David thẳng vào vấn đề.

      “Được.” yên tâm .

      “Vậy cứ như thế .” David kết thúc cuộc gọi.

      Miêu Khả Vân nhìn điện thoại di động, lại quên hỏi, muốn diễn nhân vật nào, là kịch bản, vậy có phải Cổ Húc Uy muốn ta gọi đến cuộc điện thoại này ?

      bỏ điện thoại xuống, cằm chống lên đầu gối, bất kể thế nào cũng phải trở về, công việc là công việc, thể trốn tránh.

      Nhưng nên làm thế nào? nên làm thế nào giữa quan hệ của hai người?”

      Trong lòng rất rối loạn, hoàn toàn có đáp án.

      Hai ngày sau….

      Tổ diễn kịch diễn viên đến đông đủ, tụ tập tại phòng hội nghị nhà sản xuất Giả thị, duy chỉ có Miêu Khả Vân tới đây.

      “Miêu Khả Vân đâu?” David kêu lên tìm người.

      Mọi người hết nhìn đông tới nhìn tây, cũng có thấy thân ảnh của .

      có tới.” nữ diễn viên .

      “Tại sao có thể như vậy? ràng tôi gọi điện thoại cho ấy để báo thời gian.” David rất bất ngờ, phải trợ lý, lại muốn gọi điện thoại báo cho Miêu Khả Vân.

      Cổ Húc Uy câu, mặt thay đổi khỏi phòng hội nghị, tự mình trở lại phòng làm việc, tâm tình chán nản ngồi ở ghế làm việc.
      Last edited by a moderator: 20/10/16

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 8

      8.2


      Editor: Kaori Hương

      Bọn họ ra như vậy, Miêu Khả Vân lại trở về, muốn tự mình hỏi đến cuối cùng muốn làm gì? Chuyện tác phẩm mới khai mạc quan trọng như vậy, cũng để ở trong lòng sao? Sau khi ngay cả cuộc điện thoại cũng có, là bày tỏ quay lại nữa sao?

      Nếu đúng như vậy, vậy cho !

      chưa từng cầu xin ai bất cứ điều gì, dù là mến cũng vậy, nhất định cầu xin hồi tâm chuyển ý, chỉ giữ lại cho mình nội tâm thống khổ và cảm giác cực kỳ mất mác cho mình, coi như đau lòng, giết cũng cho biết.

      cầm điện thoại bàn làm việc lên, gọi cho phi công lái phi cơ tư nhân của .

      "Chuẩn bị nhanh, tôi muốn trở về Nhật Bản."

      "Vâng."

      Cổ Húc Uy cúp điện thoại, cách xa thương tâm đúng là biện pháp tốt, nhất định trong lòng Miêu Khả nghĩ như vậy mới về với ông bà.

      Nhưng mà biết rốt cuộc là ai tổn thương ai?

      cầm áo khoác lên ra phòng làm việc, ấn thang máy xuống tầng dưới, cửa thang máy mở ra, tiến vào, cửa chậm rãi đóng, từ tầng mười xuống, suy nghĩ đường đến phi trường . . . . .

      Rất may, thang máy khác dừng lại ở tầng mười, mở cửa, Miêu Khả Vân ra từ trong thang máy.

      vội vàng chạy đến phòng hội nghị, chạy thẳng từ Nam Bộ đến Đài Bắc, có về nhà, trực tiếp tới trình diện, nhưng kẹt xe đường làm cho tới muộn.

      "Rất xin lỗi, tôi tới muộn."

      " sao, là ngôi sao lớn, muộn mười phút cũng là bình thường thôi." David thay đổi sắc mắt điêu, lạnh lùng nhìn dáng vẻ vội vàng của Miêu Khả Vân.

      Miêu Khả vân lặng lẽ nhì trong phòng chút, riêng Cổ Húc Uy là thấy. . . . . . Tại sao ấy có tới đây?

      Theo tình hình này, bọn họ chia tay xong , sau này quan hệ của bọn họ cũng chỉ là người đại diện với diễn viên, nắm giữ hợp đồng của , phải làm đúng như công việc mà sắp xếp.

      "Miêu Khả Vân, đây là kịch bản của ." David tự tay đưa kịch bản cho , bắt đầu trao đổi với chuyên gia hy vọng có thể tạo ra hiệu quả thị giác, cũng dặn dò : "Hơn nữa cảnh diễn ở hai nước Nhật Bản và Trung Quốc nên phải tới nơi đó lấy cảnh, ở lại nơi đó khoảng tháng, tôi nhấn mạnh diễn nội tâm, tốt nhất mọi người nên học thuộc kịch bản ."

      Sau khi Miêu Khả Vân nghe David chỉ dẫn xong, mình cầm kịch bản, đến góc, đọc nội dung từng chữ.

      Đây là tác phẩm của Cổ Húc Uy, trong kịch bản kể về cậu con trai mười bảy con , hai người lập lời hẹn ước bên bờ biển, sau này lớn lên kết hôn. . . . . .

      Nhưng lúc hai người đều trưởng thành, gia cảnh của nữ sa sút long đong, ấy lặng lẽ rời khỏi nam chính. Lúc này nghiệp của nam chính như mặt trời ban trưa, ta dựa vào mọi mối quan hệ để muốn tìm lại nữ chính, dưới thúc dục của cha mẹ đành bất đắc dĩ cưới thiên kim nhà giàu làm vợ, sau khi kết hôn cũng hạnh phúc.

      Mà trong lần xã giao, nam chính lại gặp lại nữ chính, ra sức bù đắp cho ấy, hai người dừng được, trở thành tình bất luân.

      Sau đó lại bị vợ của nam chính phát , muốn phá hoại hai người ngay lập tức nên khí thế bừng bừng tìm đến nữ chính, thúc ép ấy rời .

      Cũng đúng lúc này nữ chính phát mình bị bênh nan y, chản nản còn hi vọng lại rời xa nam chính lần nữa, nam chính quản ly hôn với vợ cũng phải tìm được nữ chính.

      Cuối cùng, cũng tìm được ở nơi hẹn ước kết làm vợ bải biển lúc ban đầu, hai người ôm nhau tâm bãi biển giống như thời còn trẻ, xong, ra bình thản trong lòng nam chính, nam chính trầm mặc ôm , nước mắt rơi đầy mặt.

      Miêu Khả Vân đọc rất chú tâm, lòng cũng thay đổi theo nội dung kịch bản, đau lòng cho cảnh ngộ của nam nữ chính, lơ đãng nghe được hai ba người nữ diễn viên tụ lại với nhau ——

      "Các thấy ? Kịch bản của nhà biên kịch Cổ rất cảm động đó!"

      "Giống tôi, nhưng bản thân người biên kịch đó, cũng nhìn ra là người có cảm tính như vậy!"

      "Đúng vậy, thoạt nhìn ấy rất lạnh lùng, dáng vẻ cũng rất khó chung đụng."

      , nếu là người có tình cảm, làm sao viết được kịch bản cảm động như vậy!”

      chừng ta còn mặt mà mọi người hề biết đến…”

      Miêu Khả Vân cũng thể đồng ý cách của các ấy, nếu phải là người tình cảm, làm sao có thể viết ra kịch bản tình cảm phong phú như vậy?

      khép lại kịch bản, thấy tên kịch bản ở trang đầu, bộ kịch bản này gọi là “Trái tim cưng chiều ”.

      Ngón tay của khẽ vuốt vở kịch danh xưng, vở kịch về vở kịch, nhưng người nào là Cổ Húc Uy trong thực cưng chiều người?

      chỉ làm chuyện có lợi cho em…”

      Đột nhiên trong lòng thoáng qua những lời này của .

      Tại sao đột nhiên lại nhớ đến lời của ?

      “Miêu Khả Vân, nội tâm của nữ nhân vật chính diễn như thế nào? Lần này kiểm tra kỹ thuật diễn xuất của .” David đặc biệt tới đây hỏi .

      Suy nghĩ trước mắt của Miêu Khả Vân bị cắt đứt, đứng dậy : “Tôi có gắng.”

      “Nếu được như vậy tốt, tôi mỏi mắt mong chờ.” David gật đầu . “Còn có tất cả kỹ thuật diễn và tạo hình của cần phải thoát khỏi hình tượng Vũ nương, có phân chia ràng, người xem mới có cảm giác mới mẻ.”

      “Tôi biết rồi.”

      “Biết là tốt rồi.” David muốn xoay người về phía người diễn vai nam chính.

      “David…Cổ Húc Uy đâu?” Miêu Khả Vân biết vì sao mình lại hỏi.

      “Vừa rồi ấy mới ở đây, chắc là ở văn phòng!” David xác định chắc chắn , rồi tìm người diễn vai nam chính.

      mặt Miêu Khả Vân hơi nóng, hỏi Cổ Húc Uy ở đâu làm gì? phải chia tay ấy sao?

      còn muốn đứng đây nữa, nhà thiết kế trang phục đến kêu đo thân để làm trang phục, cố gắng đặt lực chú ý ở công việc, nhưng phát , lòng của lại luôn rối loạn. còn nghĩ, có thể Cổ Húc Uy đột nhiên vào ? Nếu dáng vẻ của thèm để ý tới , phải đối mặt với như thế nào?

      Buổi trưa thuận tiện ở lại công ty, Miêu Khả Vân ăn vô, nhìn thấy ở đây còn chuyện của mình, tiếng với David, mình rời , nhờ xe lái vào nhà, vừa vào cửa, chị Điền quản lý liền giao bao phong bì cho .

      , đây là quản lý nhà bên cạnh đưa tới giao cho .” Chị Điền .

      “Nhà bên cạnh?” Miêu Khả Vân cầm phong bì, sờ phía , hình như là cái chìa khóa, mở ra xem, quả nhiên là chìa khóa của nhà . cần hỏi, nhìn thấy cái chìa khóa lòng cũng hiều ra, đây là do Cổ Húc Uy muốn trả lại cho , muốn qua lại tự nhiên trong nhà như xưa nữa.

      Ý nghĩa này, cũng muốn phải trả chìa khóa của nhà !

      phải tìm chuyến, phải với , trả căn nhà cùng chiếc xe cho , như vậy giữa bọn họ có quan hệ dây dưa gì cả.

      cầm chìa khóa, tới nhà .

      Đing đooong….

      nhấn chuông cửa, trong lòng thấp thỏm chờ đợi.

      quản lý ra ngoài cửa, nhìn thấy thân thiết hỏi: “ Miêu, tìm ngài Cổ sao?”

      ấy ở đâu?” Miêu Khả Vân hỏi.

      “Ngài ấy trở về Nhật Bản rồi.” Nữ quản lý .

      “Nhật Bản?” Miêu Khả Vân giấu được ngạc nhiên.

      “Đúng vậy, người nhà của ngài ấy đều chuyển sang sống tại Nhật Bản, nên thỉnh thoảng ngài ấy cũng Nhật Bản.”

      “Vậy….lúc nào ấy trở lại?”

      “Ngài ấy ! Buổi sáng máy bay tư nhân trở về, trước khi ngài ấy có gọi cho tôi đưa cho cái phong thư kia.”

      có…địa chỉ của ấy ?” Trong lòng Miêu Khả Vân mịt mờ, lại hỏi địa chỉ của làm cái gì? Cho dù có muốn trả chìa khóa lại cho , cũng cần hỏi địa chỉ nhà của ở Nhật Bản….

      “Có, tôi chép cho .” Nữ quản lý chạy vào trong phòng viết lại địa chỉ.

      Miêu Khả Vân nhìn thấy nữ quản lý vào nhà, lại chậm chạp câu “ cần”. đứng yên trong sân, trong lòng lại cực kỳ mâu thuẫn đau khổ, ràng trong lòng còn có Cổ Húc Uy, mới có thể muốn biết ở đâu, nhưng nên như vậy, muốn chia tay phải chấm dứt sạch .

      nên hỏi!

      , đây là địa chỉ nhà của ngài ấy ở Nhật Bản.” Nữ quản lý sớm trở lại sân trước, đưa địa chỉ cho .

      “Cám ơn….” Ngón tay Miêu Khả Vân run lên nhận lấy, ra sân của trở về nhà.

      ngồi đờ đẫn ghế salon ở trong phòng khách, lúc sau mới phát chìa khóa nhà ấy còn trong tay , thế mà lại quên giao cái này cho người quản lý.

      Trong lòng rối loạn, giống như thấy Cổ Húc Uy, cách nào bình tĩnh được.

      được, phải tìm đến , còn muốn điều trong lòng với .
      Last edited by a moderator: 20/10/16

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 8.3

      cầm điện thoại bàn lên, gọi điện cho ! nhận thôi…

      Điện thoại vang lên hồi lâu, nhận.

      “Alo!” Giọng trầm thấp của truyền vào trong tai , bỗng dưng muốn khóc, cặp mắt nhịn được hơi ươn ướt.

      “Em muốn gặp lần nữa.” cố gắng khống chế bản thân, làm cho giọng nghe tự nhiên hơn.

      có ở Đài Loan.” Cổ Húc Uy ngờ đột nhiên lại gọi cho , thẳng thắn mà suy nghĩ vài giây mới bắt điện thoại gọi đến, mặc dù trong lòng tức giận vì biến mất ba ngày mà có tin tức gì, nhưng rất muốn nghe muốn gì.

      “Em biết ở Nhật Bản, tuần sau em và tổ diễn kịch cùng sang Nhật Bản, em gặp .”

      “Được.”

      “Vậy…Hẹn gặp lại.” vẫn giữ giọng thản nhiên.

      “Này!” buồn buồn kêu tiếng.

      “Cái gì?” ngạc nhiên hỏi.

      cho em hẹn gặp lại chưa?”

      … còn muốn điều gì?”

      “Mang áo khoác, mới tháng ba, nơi này vẫn còn rất lạnh.”

      “À?” rất ngạc nhiên khi còn quan tâm đến .

      “Còn nữa, nếu sang đây, mua giúp mấy lọ chế rau ngâm Đài Loan rồi mang sang đây.”

      “Mua cái đó để làm cái gì?” ngạc nhiên hơn nữa.

      “Là vì ông nội cùng bà nội muốn, vội vội vàng vàng, nên quên trước kia ông bà bảo mang sang.”

      muốn hỏi vì sao phải vội vàng , lại có thứ gì đó ngăn lại, nhưng vẫn nhịn được hỏi tiếp.

      “Tại sao lại phải vội vàng như vậy?”

      “Cái này phải hỏi em.”

      “Chuyện này liên quan tới em?”

      “Đúng là có quan hệ với em.”

      Đột nhiên cả hai người đều im lặng, tay bọn họ đều cầm điện thoại, nhưng ai tắt máy, cũng ai lên tiếng nữa.

      “Em có trình diễn tổ diễn kịch đúng giờ có phải ?” mở miệng trước.

      “Em tới trễ mười phút.”

      sao?”

      Lại lần nữa cả hai người đều im lặng.

      nghĩ, nếu phải quá sớm? Nếu như nguyện ý chờ lâu hơn mười phút, tại sớm ở Nhật Bản rồi.

      cũng suy nghĩ, làm sao biết đến đúng giờ, có phải cũng chờ hay ?

      “Còn nữa…em có thể sang đây sớm chút ?” giọng hỏi.

      “Khi nào?”

      “Tối hôm nay, bảo máy bay tư nhân đón em.”

      “Ông bà nội của muốn lọ chế rau ngâm gấp vậy?”

      “Ừ.”

      muốn cười, cũng muốn khóc, đột nhiên nghĩ ra được tại sao lại chia tay với ấy, có thói quen luôn có bên cạnh, cũng giống như mật đường làm dịu trái tim khô kiệt của , biết phân biệt giả khác nhau, lòng rung động cho biết, ra vẫn luôn chờ được gặp , rất nhớ .

      “Thế nào?” cũng mong đợi được nhìn thấy , luôn luôn đợi , hơn nữa đợi lâu rồi.

      “Được.” Lúc ra chữ này, nhịp tim thình thịch vang lên.

      “Nhớ mang áo khoác…..” che giấu được vui vẻ trong lòng.

      biết.”

      “Tốt nhất cũng nên mang thêm bao tay cùng nón len.”

      biết.”

      em.”

      biết…. Hả?” Trong tay toát ra mồ hôi, cái gì…..

      “Biết là được rồi, chờ em.” cúp điện thoại.

      cầm điện thoại, cúp điện thoại trước, tiếng cười trầm thấp còn như vang bên tai , ….

      Nếu như chỉ xem như món hàng có thể mua bán, vậy cũng cần món hàng như , cần quan tâm .

      Những thứ này nghe được, cảm nhận được, chẳng lẽ đều là giả?

      chỉ giả vờ tôi, để cho tôi tưởng tôi, thực ra chỉ thỏa mãn dục vọng chinh phục của mình.” Ngày đó khi bọn họ chia tay, những lời này với .

      nhớ rất tức giận mà hét lên----------

      “Em dám lại lần nữa!”

      Cẩn thận nhớ lại ánh mắt lúc rời , trừ tức giận, còn có cảm xúc phát ra được….. Đó là thất vọng! cảm thấy thất vọng với .

      buông điện thoại xuống, ôm đầu khó chịu muốn nghĩ nữa, chỉ muốn làm chuyện, muốn gặp .

      Có lẽ gặp mặt lần nữa, có thể nhìn nhận ràng hơn, có thể chậm rãi quyết định có nên chia tay hay , giữa bọn họ có lẽ có đường khác để .

      Tại sao lại thể cho cơ hội nữa, cũng cho mình nhiều hơn cơ hội, rồi hiểu về ……
      Last edited by a moderator: 20/10/16

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 9:

      9.1

      Editor: Kaori Hương


      Kyoto Nhật Bản – chiếc xe từ bên ngoài tiến vào sân trước của tòa nhà cổ kính. . . . . .

      Miêu Khả Vân cầm ít hộp rau ngâm, tinh thần thấp thỏm ngồi trong xe, sắc trời tối, nhìn khí thế nơi ở rộng lớn trước mắt này giống như hoàng cung, biết Cổ Húc Uy ở đâu?

      Tài xế dừng xe ở cổng chính, mà là lái về phía nhà trúc rộng lớn bên trái, nhìn thấy Cổ Húc Uy rồi, mặc chính áo khoác, thân hình cố chấp đứng yên ở trước cồng vòm đợi .

      Xe dừng lại, tiến lên mở cửa xe giùm , "Xuống xe !"

      nhìn vẻ mặt của , chau mày lại, hình như có chút tức giận.

      xuống xe, có mấy nữ hầu ra từ bên trong cổng vòm, lấy lọ rau ngâm trong tay , xách hành lý của vào nhau, sau đó tài xế cũng lái xe .

      Trước cổng vòm chỉ còn lại hai người bọn họ, gian yên tĩnh, những cây trúc phát ra tiếng lá xào xạc đung đưa theo gió.

      " phải mang áo khoác sao? Tại sao mặc ít như vậy?" Cổ Húc Uy thấy ăn mặc mỏng manh, cởi chiếc khăn quàng cổ người mình xuồng, khoác lên cổ của ..

      "Em cũng có lạnh." ra cũng hơi lạnh, đeo khăn quàng cổ lên cổ , người cũng cảm thấy ấm lên, thế nhưng miệng lại ngược.

      " sao? Còn lừa ?" sờ tay của , lạnh cóng, nắm chặt.

      " có mà!" luống cuống, rút tay về.

      nhìn chằm chằm, thể cần tay sao?

      giương cặp mặt vô tội lên nhìn , phải cố ý từ chói , chỉ là có chút hoàng hốt.

      câu nào, dứt khoát cầm lấy tay , ôm lại, cúi đầu hôn Khả Vân kịch liệt. . . . . .

      ngại ngùng đẩy ra, càng ôm chặt hơn, đầu lưỡi cạy đôi môi mím chặt của , cuốn lấy hương vị ngọt ngào mềm mại trong miệng, dùng cách trực tiếp mà kịch liệt nhất, dò xét nơi sâu nhất trong lòng , hôn đến hai chân run rẩy, muốn hết sức tập trung tinh thần, thấy được thế nào.

      thể chủ ý, hôn chân thành lại tha thiết đốt những thứ cho là giả dối kia, nắm chặt lấy trái tim , trái tim sợ hãi của còn hoài nghi điều gì, chỉ có duy nhất là động lòng với .

      vĩnh viễn quên được là người thay đổi cả đời , rất tốt với , đến hồn xiêu phách lạc như vậy, cũng phải muốn chia tay, vẫn luôn , trong lòng ai có thể thay thế .

      Vết thương trong lòng là vết thương của tự ái, nên có thương lượng với đập tiền mặt mua hợp đồng của …. Trừ lần đó ra, nghĩ ra có khuyết điểm hay chân thành lần nào.

      vẫn rất !

      “Buông em ra…” Nước mắt của rơi xuống.

      “Em đừng cho là em trốn được, nơi này là địa bàn của ….” thanh trầm uy hiếp , gạt nước mắt mặt .

      Nước mắt tràn mi nhìn , lời của nghe rất độc ác, nhưng khuôn mặt tươi cười của cũng rất dịu dàng, cũng phân biệt được chơi, hay là giễu cợt nghe lời từ xa đến tìm .

      “Nếu như chỉ vì muốn chinh phục em, vậy đồ đáng hận.” khóc khẽ.

      như vậy, từ đầu đến cuối chỉ có em cố tình gây , chịu xin lỗi mới tha thứ cho em.” , môi có thoáng ý cười.

      ngẩn ra, ra là muốn tới xin lỗi! Nhưng mà là….. nên lời xin lỗi trước mới đúng.

      Cả mặt lẫn mắt của đều đỏ, tránh thoát tay của , muốn rời xa khỏi toàn bộ cười nhạo của , chạy theo đến nơi mấy nữ hầu vừa mới rời , muốn đuổi theo lấy trở về hành lý của mình, muốn ở lại chỗ này.

      Nào biết mới chạy ra khỏi rừng trúc, hành lang lại có phụ nữ thiếu chút nữa cẩn thận đụng nhằm ta.

      “Rất xin lỗi.” Miêu Khả Vân lau lệ mặt, biết ta là người nào, có nghe được lời của và Cổ Húc Uy hay ? vội vã xin lỗi, chạy về phía cuối đường , hành lang giống như mê cung chia làm hai bên trái phải, đường nào dẫn tới nơi nào, rốt cuộc hành lý của đưa nơi nào rồi hả? Tay chân luống cuống rồi….

      Cổ Húc Uy đuổi theo, cũng gặp phải người phụ nữ lúc nãy hành lang, mặt tủi thân nhìn .

      là ai?” hỏi.

      “Tôi là ai vốn quan trọng, quan trọng là tôi muốn cho biết, tôi đây.” Đôi mắt Doãn Tuyết Lâm ngân ngấn nước mắt nhìn chằm chằm, quay đầu bỏ chạy, là phụ tá kiêm người tình của Thiên vương ca sĩ Cố Kiệt, trăm ngàn lần cũng nghĩ đến người đàn ông mà mình lại lén lui tới với minh tinh điện ảnh Miêu Khả Vân, đau lòng đến chết.

      Cổ Húc Uy nghĩ cũng biết chắc chắn người phụ nữ này là nhận lầm người, ta coi như là em trai Cố Kiệt sinh đôi của ! Đây là chuyện thường xảy ra.

      Em trai sinh đôi Cố Kiệt của là kỳ tài nhạc khắp Châu Á. Người phụ nữ này có thể là bạn của em trai.

      Chỉ là cũng có cách giải thích hiểu lầm ngay lập tức, phải tìm Khả Vân về, nhìn chăm chú vào đứng ở gần phòng của , lập tức chạy về phía .

      Miêu Khả Vân nhìn Cổ Húc Uy đuổi tới, còn cách nào khác đành chạy về phía hành lang bên phải, thấy có gian phòng đèn sáng, liền mở cửa ra, hành lý của bị đặt ở sàn nhà trong phòng, mừng rỡ, thở hổn hển đẩy cửa vào, vào kéo hành lý muốn … Chợt cánh cửa “ầm” tiếng rồi đóng lại, Cổ Húc Uy về phía đầu giường, nhấn công tắc, tất cả các cửa đều toàn bộ đóng lại, màn che chạy bằng điện tự động hạ xuống.

      “Muốn nơi nào?” Cổ Húc Uy cởi áo khoác xuống rồi đặt lên ghế, ung dung hỏi .

      “Em phải .” Miêu Khả Vân kinh ngạc nhìn màn che hạ xuống, ngoái đầu nhìn lại, cũng nhìn đây là căn phòng rất lớn, có giường trắng cực lớn, hành lý của cũng ở đây, đây chẳng lẽ là phòng của ?

      cho phép, em biết làm bậy.” về phía .

      “Em làm bậy? mới… ràng.” Giọng của run rẩy.

      “Em cố tình gây phải ? Được thôi, muốn ầm ĩ ầm ĩ cho lớn.” Cổ Húc Uy cầm hành lý cách vững vàng rồi ném sang bên, ôm , quăng lên giường.

      Miêu Khả Vân sợ hết hồn, chưa có khi nào lại có hành động thô lỗ như vậy, xem ra có ý muốn ngả bài.

      nhìn tiến gần, còn kịp phản ứng, đè thân thể của mình lên , giữ chặt hai tay của , cặp mắt đen nhìn chằm chằm tra hỏi.

      “Em chạy về nhà em, điện thoại cũng gọi cho là có ý gì?”

      “Em có…. Sao gọi ?”

      “Chẳng lẽ em có nghĩ đến có thể rất khó chịu sao?”

      “Ngày đó ở khách sạn là do , làm sao em biết suy nghĩ cái gì?”

      nheo lại mắt liếc , đây là muốn tính sổ lại từ đầu? Vậy giải quyết lần, người phụ nữ khó dây dưa, nhưng mà lại .

      “Làm sao em lại biết nghĩ gì? phải em cho là làm cái gì cũng có mục đích cả sao, hư tình giả ý với em, dùng biệt thự, xe, hợp đồng để chinh phục em… phải em vẫn cho là vậy sao?” quát lên với .
      Last edited by a moderator: 20/10/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :