1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh cưng chiều em- Mễ Kỳ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 4:


      Suốt tuần vừa rồi, Miêu Khả Vân gặp lại Cổ Húc Uy.



      diễn rất tốt, ngay cả đạo diễn bình thường thích dieen daan lee quu yd onn mắng chửi người khác cũng khen : "Diễn rất tốt!"

      rất hi vọng Cổ Húc Uy nhìn thấy biểu của , nhưng vẫn chưa thấy xuất .

      "Miêu Khả Vân, kết thúc công việc, tối hôm nay có muốn đến nhà sản xuất xem lại, biên tập phim ?" Đạo diễn David mời Miêu Khả Vân.

      "Cổ Húc Uy tới sao?" Miêu Khả Vân nhanh miệng, nhịn được hỏi David.

      "Cổ Húc Uy là để cho gọi sao? Làm sao có thể gọi lưu loát như vậy?" David nhìn hỏi, mặc dù diễn xuất của rất tốt nhưng chưa xem là ngôi sao lớn, muốn làm ngôi sao lớn trước tiên phải thông qua thử thách của khán giả.


      Ngộ nhỡ "Vũ nương" này được hoan nghênh, thể thay đổi cách nhìn với .


      "Tôi là ... Cổ." Miêu Khả Vân đổi lại cách xưng hô, lòng muốn biết có thể đến hay , rất để ý phản ứng của sau khi xem.


      "Đương nhiên đến, ta luôn luôn muốn tâng bốc .'' David trêu chọc, công việc kết thúc nên rời .


      Miêu Khả Vân để ý David móc, vui mừng vì có thể nhìn thấy Cổ Húc Uy.


      nhanh chóng tháo trang sức, chờ buổi tối đến.


      Tám giờ tối, Miêu Khả Vân đến công ty, lén lút chiếu phim trong phòng, nhưng người vẫn đông nghịt.


      Màn hình lớn chiếu cảnh diễn tình cảm mãnh liệt nóng bỏng cùng diễn viên nam, diễn viên nam ôm , cúi đầu hôn môi ...


      phát hiên ra Cổ Húc Uy, ngồi vị trí đầu, nhàng bước đến phía trước, thấy câu gì nhìn về phgias màn hình, vẻ mặt rất nghiêm túc.


      Hình như hài lòng với diễn xuất của , lo lắng ngồi vào vị trí khuất nhất, hi vọng có cơ hội để hỏi ý kiến của .


      Bỗng nhiên, thấp giọng với David mấy câu, đứng dậy từ chỗ ngồi, ra khỏi rạp chiếu phim.


      Miêu Khả Vân yên lặng đứng dậy, làm cho người khác chú ý, đuổi theo, thấy vào trong công ty, do dự đứng ở hành lang, biết nên hay nên quấy rầy .


      rất muốn nghe ý kiến của , có lẽ là ... nhớ , muốn gặp ? Chắc là cả hai!


      Nhưng cũng biểu rất ràng, vẫn trở lại trong phòng chờ chiếu phim, chừng vẫn có cơ hội nhìn thấy . kiềm chế mình, trở lại phòng chiếu phim, ngồi xuống đợi.


      Cổ Húc Uy vào phòng làm việc của mình, trước khi rời khỏi phòng chiếu phim, cảm xúc của mất khống chế. Hành động của Miêu Khả Vân quá , chỉ là nhìn thấy và diễn viên nam diễn tình cảm mãnh liệt, khó chịu đến nỗi hít thở thông, từ đáy lòng ngọn lửa tên hề báo trước thiêu cháy .


      thể tưởng tượng được trong đời thực từng cùng người khác thân mật như thế hay , thể nghi ngờ vì sao diễn với diễn viên nam kia đến vậy.


      Nhưng nội dung bộ phim này là do viết, cũng cho rằng là người thích hợp nhất làm nhân vật nữ chính, chẳng qua làm theo ý của mà biểu diễn, sao lại tức chứ? Làm sao có thể trộn và diễn để chứ?


      đẩy cửa sổ ra, ra ban công, đốt điếu thuốc, lắng đọng tâm tình của mình.


      ra từ tuần trước tới nay, buộc mình xuất , gặp , cho là mình khoảng để nhận nội tâm của chính mình có ý gì với .


      Bây giờ biết thay đổi trong lòng mình, ấy cướp được tim của , rất ích kỷ đến nỗi muốn có được quyến rũ động lòng người của , dường như phát điên thể chịu đựng được bất cứ người đàn ông nào ôm , hôn môi , bao giờ có thể dùng lỹ trí để đối xử với nữa.


      người phải là chuyện lý trí có thể giải thích, bất kể diễn trong hay diễn ngoài, đều thích.


      Cốc cốc


      Ngoài văn phòng có người gõ cửa, là ai có gan dám quấy rầy trong lúc này?


      "Vào ." kiên nhẫn .


      "Húc Uy, phim có chiếu nữa ? Mọi người đều chờ đánh giá." Đạo diễn vào hỏi .


      "Ừ!" Cổ Húc Uy thu lại tâm trạng, tắt thuốc, cùng Davy rời khỏi văn phòng, đến phòng chiếu phim.


      Đèn trong phòng chiếu phim sáng lên, phòng đầy người, ánh mắt của lập tức tập trung người Miêu Khả Vân, nhưng lại vừa vừa cười với diễn viên nam, mãi cho đến khi diễn viên nam nhìn thấy , bảo với , mới nhìn về phía .


      Ánh mắt của lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tươi cười của ta, khuôn mặt tuấn tú càng lạnh hơn, cho phép cười rực rỡ như vậy với người khác.


      vào tuyên bố ngay tại chỗ: "Tất cả làm theo kế hoạch quay phim ban đầu, nhưng từ giờ trở tình cảm của nhân vật nữ chính mãnh liệt diễn thế là được, mọi người tiếp tục cố gắng, có thể giải tán."


      hết lời Cổ Húc Uy xoay người rời , tươi cười mặt Miêu Khả Vân ảm đạm , vì sao nhìn trông tức giận thế?


      mất kiên nhẫn muốn đuổi theo , nhưng David nhanh hơn , đuổi theo ra, đành phải dừng bước.


      Miêu Khả Vân nghe thấy David hỏi Cổ Húc Uy: "Húc Uy, hài lòng diễn xuất của Miêu Khả Vân sao? Vì sao muốn cắt vai diễn của ấy?"


      " phải hài lòng, làm theo lời tôi là được." Cổ Húc Uy trả lời nhưng giọng của giống như vừa lòng.


      nữ diễn viên qua người , cố ý lấy khuỷu tay đụng vào : " lạ! ta có đặc quyền gì? Ông chủ lại cắt vai diễn cho ta."


      Miêu Khả Vân ngoảnh đầu nhìn lại, chống lại ánh mắt thù địch của hai nữ diễn viên, dường như bọn họ sợ nghe thấy, lại còn cố ý châm chọc: "Ông chủ tốt với ta!"


      Bọn họ ra ngoài, sắc mặt Miêu Khả Vân tái nhợt đứng ở đó, bỗng nhiên có dũng khí tìm Cổ Húc Uy hỏi cho ràng.


      Dần dần tất cả mọi người trong phòng chiếu phim hết, vẫn bất lực đứng đó.


      "Khả Vân, tôi muốn tắt đèn, vẫn phải ở lại chỗ này sao?" trợ lý hỏi .


      lắc đầu, ra ngoài, qua văn phòng của Cổ Húc Uy, cửa đóng chặt, biết có muốn thấy hay ? để ý ánh mắt của người ngoài, kiên trì gõ cửa phòng làm việc của .


      Hơn nửa ngày có ai lên tiếng trả lời, to gan mở cửa, bên trong đèn sớm tắt, rồi. thất vọng đến nỗi trái tim co lại đau đớn, cho dù diễn tốt cũng nên gặp mặt chỉ ra chỗ sai của , cho chỗ nào phải cải thiện, vì sao cắt vai diễn của cách minh bạch như vậy?


      nghĩ xem là bạn bè, bây giờ xem ra phải như vậy.


      vẫn là ông chủ tự cho mình là chủ nhìn tất cả, là đứng dưới mái hiên. đóng cửa phòng làm việc, buồn bã xuống dưới lầu gọi xe về nhà trọ, tình cảm đơn thuần bị che kín bởi lớp bụi.
      truth205Chris thích bài này.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 4.2:

      Buổi chiều.


      Diễn giường hồi, Miêu Khả Vân để lưng trần, người quấn chăn màu trắng, gợi cảm mê người, diễn cùng diễn viên nam khác.


      Những vị trí trọng điểm người đều dùng các biện pháp bảo vệ, chăn đơn màu trắng cũng dùng băng dính cố định, có nguy hiểm, bởi vì chuyện tối hôm qua, thề trình diễn tốt .


      Ánh sáng của ngọn đèn cần giảm xuống, thợ trang điểm lại trang điểm cho .


      "Tốt lắm." Người trang điểm cầm gương cho xem, cầm gương nhìn mặt của mình, đột nhiên từ trong gương nhìn thấy Cổ Húc Uy, ngồi đài cao ở vị trí giám sát nhìn ... , chắc chắn là nhìn , khoảng cách hơi xa, hẳn là nhìn toàn bộ trường quay!


      Nhưng chắc chắn đến đây, cũng quay đầu chào hỏi , cũng biết vì sao lòng muốn thoải mái mỗi khi đối mặt với , giãy dụa muốn giữ khoảng cách với , buộc nhiệt tình trong lòng mình nguội .


      phải bạn của , chính là diễn viên dùng tiền mời đến, nhận bản thân, thể sinh ra ảo tưởng lần nữa, khổ bản thân mình!


      đưa gương trả lại cho người hoá trang, tới vị trí định, nhân vật nam chính cũng tới chỗ định. David kêu tiếng, bắt đầu diễn.


      Cảnh này là Vũ nương lòng người đàn ông tốt, báo thù, muốn lấy tất cả tình cho người đó.


      " cần ." nhàng rúc vào lồng ngực trần của nhân vật nam chính, cánh tay ngọc ôm lấy thắt lưng ta, mềm mại cầu.


      "Sao bỏ được?" Bàn tay của nhân vật nam chính xoa lưng , miệng dịu dàng , môi của hai người gần như chạm vào nhau.


      "Em là... cả đời cũng rời bỏ em." ra tấm lòng mong muốn gả cho ta.


      " bỏ rơi em, chúng ta kết hôn, ngày mai theo về gặp cha mẹ ."


      "Nếu họ thích em làm sao bây giờ?"


      "Họ rất thích em, quý em, giống như em vậy." Nhân vật nam chính cười với , nhiệt tình ôm lấy về phía giường lớn, nhìn , hôn môi ...


      Toàn bộ máy quay di chuyển tới gần, quay hai người âu yếm. Miêu Khả Vân nằm giường vừa đúng góc độ có thể nhìn thấy đài cao, dường như nhìn thấy Cổ Húc Uy lườm , nhắm hai mắt, vẫn có thể cảm thấy ánh mắt giống như sấm sét của phóng tới.


      cong hai chân kẹp lấy thân thể nam chính, lấy hai tay ôm ta, cố ý thể nóng bỏng, cũng hiểu vì sao muốn diễn như vậy, muốn kích thích cái gì? ràng Cổ Húc Uy diễn tình cảm mãnh liệt là được, làm như .


      Nhân vật nam chính cởi chăn đơn người ...


      Davy hô cắt, khen câu:"Diễn rất khá."


      Nhân vật nam chính lùi lại, Miêu Khả Vân cũng đứng dậy, yên lặng nhìn về phía đài cao, quả nhiên là Cổ Húc Uy trừng mắt nhìn , con ngươi đen loé ánh chớp giống như tức giận.


      tức giận sao? có đạo lý, cũng chẳng biết tại sao, vẫn rất cố gắng diễn vai Vũ nương tốt. vào phòng thay quần áo.


      Cả buổi chiều phát đều ở trường quay, nhưng chưa từng xuống dưới chào hỏi bất kì ai, ngồi đài cao giống pho tượng nghiêm nghị thể xâm phạm.


      càng xụ mặt, càng diễn nhiệt tình hơn, chuyển dời cảm xúc vào trong việc diễn xuất, nếu điên mất, hiểu bị làm sao.


      Buổi tối, kết thúc diễn, Miêu Khả Vân thay quần áo xong ra khỏi phòng thay quần áo phát lúc đó Cổ Húc Uy đài cao. Theo bản năng nhìn về phía trường quay, ở dưới.


      Cảm giác mất mát và hoang mang cứ chiếm giữ lòng của , cùng rời với diễn viên khác, nhưng bên ngoài trời mưa, Cổ Húc Uy đứng ở dưới lán che mưa, chuyện cùng David.


      Bọn họ cùng quay đầu nhìn , Miêu Khả Vân nhìn về phía Cổ Húc Uy, con ngươi đen lạnh lẽo của . lên tiếng muốn hỏi .


      "Khả Vân, đưa em về có được ?'' Đúng lúc này, nam diễn viên chính đến bên người Miêu Khả Vân, che ô cho , thẳng thắn hỏi .


      Miêu Khả Vân nhìn về phía nam chính, tên của ta là Dương Chính Hạo, là người đẹp trai, diễn thiếu cảnh tình cảm mãnh liệt với ta, nhưng cho tới bây giờ có cảm giác gì đặc biệt với ta, trừ Cổ Húc Uy, cho dù là ai cũng có thể thắp lên từng đóm lửa trong lòng .


      rất cảm ơn ý tốt của ta, cũng muốn ngồi xe của ta, nhưng đối mặt với coi thường của Cổ Húc Uy, lại bướng bỉnh với Dương Chính Hạo: "Được."


      muốn chạy trốn Cổ Húc Uy, cùng ta về phía xe của , cùng rời .


      David phát dường như nam nữ nhân vật chính sống chung với nhau, nhạy bén khẽ động với Cổ Húc Uy: "Húc Uy, sao làm cho nam nữ nhân vật chính diễn giả thành để tuyên truyền cho phim?"


      " cần." Cổ Húc Uy quả quyết bác bỏ.


      "Vì sao? Đây là tuyên truyền tốt mà." David cảm thấy chuyện này rất có giá trị.


      "Rất cũ." Cổ Húc Uy .


      "Được rồi tôi trước đây." David được tán thành, cũng có cách nào kiên trì, ta lái xe rời trước.


      "Ừ." Cổ Húc Uy trong thẳng về phía xe, cầm ô, mưa rơi người , vai, buồn để ý, trái tim ở dưới trời mưa.


      khó có thể hình dung được nội tâm mâu thuẫn và phức tạp, thấy Miêu Khả Vân về phía Dương Chính Hạo rất tức giận, ràng trong lòng .


      Nếu muốn , rất đơn giản, thể trốn khỏi , nhưng giữ người con có ý nghĩa gì? , chinh phục cái thân xác cũng có ý nghĩa gì.


      Hôm nay cho mình thời gian ngày, nhìn từ đằng xa, nội tâm của như lửa mãnh liệt điên cuồng thiêu đốt, nhìn nhiều hơn, nhiều hơn. Thậm chí khát vọng chính mình là người đàn ông ôm , mà phải nam nhân vật chính.


      ngồi vào trong xe, đóng sầm cửa xe, chịu đựng nổi việc rời cùng Dương Chính Hạo, nếu trong lúc đó bọn họ diễn giả thành phát điên.


      khởi động động cơ, có mục đích, mưa đêm độc, nhưng lại biết mình nên đâu ?


      "Có muốn cùng ăn cơm ?" Dương Chính Hạo rất vinh hạnh có thể chở Miêu Khả Vân, nhàn nhã điều khiển chiếc xe chạy nhanh, hỏi , rất thích bộ dáng mê hoặc người khi diễn của . mê muội vì , thường mơ mộng có thể lên giường cùng . Đợi hơn nửa ngày, nghe thấy trả lời, quay đầu nhìn, nhìn ra ngoài cửa sổ xe ngẩn người.


      "Khả Vân." gọi tiếng.


      "Cái gì?" Miêu Khả Vân lấy lại tinh thần, xe của Dương Chính Hạo, tâm lại chạy thế nào biết.


      "Có muốn cùng ăn cơm với ?"


      "Thôi, cho tôi xuống ở trạm xe buýt phía trước là được." mua bánh về nhà ăn là được.


      "Xe buýt? Em muốn đợi xe buýt?" nghĩ rằng phải là muốn buộc sở thích của sao?


      "Ừ, ngay phía trước."


      "Em là ngôi sao, xe công cộng rất giản dị." ta có ý dừng xe.


      "Tôi là tôi, cho dù là ngôi sao cũng thay đổi." lạnh nhạt .


      "Ngoài đời em cũng giống khi diễn lắm." phát phản ứng của giống muốn, chút cảm giác nhiệt tình cũng có.


      "Diễn cũng chỉ là diễn, sắm vai nhân vật tốt mà thôi. Chẳng lẽ phải như thế sao?"


      "...đương nhiên cũng vậy." xoay chuyển rất cứng, thực tế là ý loạn tình mê với , ngoài đời và diễn phân .


      "Lần khác mời ăn cơm." chân thành cảm ơn chở .


      "Hôm nay được sao?" muốn giữ lại, muốn có đêm đẹp với .


      "Tôi còn có việc." Tâm tình tốt, thầm nghĩ về nhà.


      "Được rồi ậy lần khác." Dương Chính Hạo rất tiếc, thú vị như tưởng tượng của .


      chạy xe đến chỗ bến xe buýt, hỏi : "Có cần ô hay ?"


      lắc đầu: ''Mưa lớn, cảm ơn chở tôi đoạn đường." xuống xe vào trong màn mưa mênh mông.


      ta ở lại lâu, lái xe đến quán ăn đêm tìm việc vui.


      Miêu Khả Vân đường, qua số nhà hàng, đến chỗ rẽ vào cửa hàng bánh ngọt, đẩy cửa mùi cà phê cùng mùi bánh bay ra, đây là tiệm cà phê nổi tiếng cũng bán bánh.


      cầm khay chọn bánh, mỗi loại đều rất mới mẻ trông rất ngon, cũng biết muốn ăn cái gì? kẹp chiếc bánh bỏ lên khay, bỗng nhiên nghe thấy thanh quen thuộc.


      "Cho ly cà phê Mỹ."


      "Có cho thêm đường và sữa ?"Nhân viên cửa hàng hỏi.


      " cần."


      "Dùng ngay hay là mang về?"


      "Dùng ngay.''


      "Tám mươi đồng, cảm ơn."
      truth205Chris thích bài này.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 4.3

      quay đầu, thấy ngay Cổ Húc Uy tại quầy cà phê, đưa lưng về phía , tay cầm quyển tạp chí ô tô.


      hẳn là phát ra ! nên trốn hay là thản nhiên qua trả tiền?


      Lúc phân vân biết làm sao, có hai nữ sinh mua bánh thấy , kinh ngạc kêu: "Oa! là diễn viên Miêu Khả Vân sao?"


      Mọi người trong quán đều nhìn về phía , Cổ Húc Uy cũng chậm rãi xoay người, nhìn .


      "Các bạn ...nhận lầm người." Vẻ mặt Miêu Khả Vân cứng ngắc, ngại ngùng , thừa nhận.


      "À, xinh đẹp, trông rất giống ngôi sao!" Hai nữ sinh ngượng ngùng cười, lấy bánh.


      Miêu Khả Vân còn biện pháp trốn, thể trực tiếp đối mặt với Cổ Húc Uy, nhìn về phía , nhìn chằm chằm chế nhạo .


      gian nan qua tính tiền, biết với cái gì cho phải, nghĩ tới mở miệng trước:"Có cần ly cà phê ?''


      thể tưởng tượng nổi ngẩng đầu lên nhìn , phải giận sao? phải câu cũng muốn với sao? Sao lại đột nhiên có lòng tốt? Tâm tình của như thay đổi thời tiết?


      " mời?''


      "Tôi mời."


      "Được."


      Cổ Húc Uy giúp gọi cốc cà phê, nhận bánh tay , với nhân viên cửa hàng: ''Tính tiền."


      rất bất ngờ khi phát ra cũng ở đây, đến gần nhà sách mua tạp chí xe rồi vòng vào tiệm cà phê, vốn là muốn im lặng uống cà phê, xem tạp chí ô tô giết thời gian, cũng nghĩ tới người phụ nữ quanh quẩn trong lòng lại ở trong này.


      Thẳng thắn , thấy mình, trong lòng bỗng nhiên sáng tỏ thông suốt.


      "Có muốn mua bánh hay ?" Nhân viên cửa hàng hỏi hai người.


      Cổ Húc Uy nhìn về phía Miêu Khả Vân, muốn quyết định.


      "Có, tôi trả tiền bánh này là được." Miêu Khả Vân đứng bên cạnh .


      để ý , thanh toán tiền. Nhân viên cửa hàng cho bánh vào trong hộp giấy, bê hai cốc cà phê.


      " muốn ngồi đâu?" Cổ Húc Uy bê khay hỏi Miêu Khả Vân. đột nhiên nghiêm túc biết làm thế nào, nhưng cũng còn muốn chạy trốn nữa, nghĩ cùng chỗ, có nhiều điều muốn với .


      "Chỗ đó còn trống." chỉ vào vị trí ở góc, hai người tới, ngồi xuống.


      " phải ở cũng với Dương Chính Hạo sao?" Cổ Húc Uy uống cà phê hỏi . nhún vai.


      "Có ý gì?"


      " ta muốn ăn cơm với tôi, tôi muốn, với ta là có việc, sau đó xuống xe."


      " có chuyện gì?" Con ngươi đen thâm thuý của nhìn .


      " có, chỉ là lấy cớ." Mặt của đỏ lên, thể xấu hổ với .


      "Vì sao ăn cơm với ta?"


      "Bởi vì...tôi muốn ăn bánh." cầm bánh bàn lên. nở nụ cười.


      nhìn khuôn mặt cười của , nhịn được hỏi : " phải giận tôi sao? Vì sao muốn mời tôi uống cà phê?"


      giật mình cái, lại cho rằng giận , làm sao có thể giận ? , thể chấp nhận thân thiết cũng người khác, tức giận, nội tâm xung đột. Nhưng thể giải thích cho , vì rơi xuống vực sâu đáy, có được thuốc giải, đau đớn vô cùng.


      "Tôi giận khi nào?"


      "Ngày hôm qua, hôm nay..." xong, hốc mắt đột nhiên phiếm hồng.


      nhìn thấy trong mắt lên uất ức, thế này mới thấy hoá ra cũng có thể cảm nhận được , chỉ có thể ảnh hưởng , mà cũng có thể ảnh hưởng đến .


      Đáy lòng lên chút kinh ngạc vui mừng: "Nếu có , cũng giận là giận tôi."


      "Chính ?"


      "Đừng hỏi nữa, tôi có hứng trả lời ." cầm bánh cắn miếng.


      " là ông chủ vui mừng như thế nào cũng được." Mày nhíu chặt, căm giận ăn bánh.


      "Tôi cũng như vậy." cười.


      "Vậy ra tôi diễn có tốt ?"


      " biểu rất tốt." Rất sinh động, diễn Vũ nương rất sâu sắc, làm cho lòng đố kỵ của thể sửa chữa.


      "Vậy...vì sao muốn cắt bớt cảnh tình cảm?" nghĩ ra.


      "Cho thoải mái tốt sao?" muốn cho nam diễn viên này được lợi.


      " đừng đùa."


      "Nếu nghĩ có nguyên nhân khác sao?"


      trái lo phải nghĩ, nghiêng đầu với : "Tôi nghĩ ra."


      xem xét vẻ mặt buồn rầu của , buồn cười : "Đó chính là, uống cà phê của !"


      bê cốc cà phê lên, hỏi lại lần: " là bởi vì... để cho tôi có thể thoải mái hơn?"


      " ." cười .


      "Được rồi." uống cà phê. như vậy, tin cũng còn cách nào: " muốn ngồi đây bao lâu?"


      dương dương tự đắc cầm tạp chí. muốn biết ý của , muốn xem tạp chí, như vậy... "Nơi này có cung cấp tạp chí, tôi lấy mấy quyển cho xem." phát tiệm cà phê có đống tạp chí mới phát hành.


      "Ừ!"


      đứng dậy lấy hai quyển tạp chí, trở về ngồi.


      Đột nhiên, bầu khí thoải mái trở lại, tuy rằng hai người chỉ im lặng uống cà phê, xem tạp chí, khoảng cách giữa hai người gần lại.


      Nội tâm xung đột của dần biến mất, thầm vui mừng có thể làm bạn của , ngay bên cạnh , ngay cả bầu khí cũng trở nên tươi sáng vui vẻ, chân vui vẻ.


      " lái xe sao?" hỏi .


      "Ừ, tôi có bằng lái, nhưng mua xe." .


      " cảm thấy hai xe này , cái nào tốt hơn?" Cổ Húc Uy lấy tạp chí ô tô hỏi . Miêu Khả Vân nhìn, hai xe đều là Mercedes-Benz mới nhất.


      "Tôi hiểu xe lắm, nhưng nhìn chiếc màu bạc này có vẻ đẹp." . xe tờ kia ra.


      " muốn mua loại xe này?" tò mò hỏi .


      "Ừ."


      " có xe."


      "Tôi muốn tặng người khác."


      "Ai?"


      "Đến lúc đó biết." tạm thời .


      "Rất bí mật! phải là muốn làm hoạt động gì chứ?" đoán.


      "Nếu như vậy, chừng may mắn là chủ."


      "Tôi tham gia hoạt động trúng thưởng xà phòng." biết mình có may mắn như vậy có thể trúng chiếc Mercedes-Benz về nhà.


      nhìn thú vị, ra muốn mua tặng , như vậy cần nhờ xe người khác, tìm lý do tốt nhất để đưa cho , mà thể từ chối.


      là nhân vật nữ chính tốt nhất của , cưng chiều ... là đặc quyền của .


      bê cà phê lên uống, cũng để ý hoạt động đó, có thể yên bình ở chung với giống như bạn bè chuyện phiếm, là cảm thấy rất tốt.


      hy vọng có thể giữ gìn chuyện tốt đẹp này, còn nghi ngờ vô căn cứ và hồi hộp.


      để ở nơi quan trọng nhất trong lòng.
      Chris thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 5.1:


      Kể từ sau khi gặp nhau tại quán cà phê, dường như ngày nào Cổ Húc Uy hẹn mà cùng uống chung ca phê với Miêu Khả Vân, nếu phải là thức đêm quay phim, hoặc là bận chuyện khác, hai người luôn ở chỗ trong thời gian ngắn ngủi, những lời cử chỉ lúc với với nhau từ từ Địa Minh lãng hóa thành tình ý, chỉ cần có ngày có thấy đối phương, cả hai cũng gọi điện thoại cho người kia.

      Gần tối, sau khi kết thúc công việc Miêu Khả Vân ở phòng thay quần áo tháo trang sức, điện thoại di động reo, nhìn thấy số của Cổ Húc Uy, trong lòng thầm rung động, lập tức nghe.

      "Em làm cái gì ở đó?" Cổ Húc Uy tốt bụng hỏi tình hình của .

      "Em kết thúc xong công việc, ở đâu? Hôm nay cũng thấy đến." Miêu Khả Vân dọn dẹp đồ bàn xong, đeo túi xách khỏi phòng, thẳng ra ngoài.

      "Bây giờ có rảnh ?"

      "Tất nhiên là có."

      " thử xe với ."

      " mua xe rồi?"

      "Lần trước em chiếc kia dễ nhìn."

      "Được rồi! Muốn gặp mặt ở nơi nào?" vẫn tưởng là tìm kiếm giải thưởng hoạt động tặng phẩm, vì lý do an toàn cho nên muốn thử xe trước.

      " chờ em ở chỗ cũ."

      Chỗ cũ là chỉ quán cà phê, trong lòng ấm áp, hớn hở cười : "Em đến nhanh."

      "Chờ em." Trong lòng Cổ Húc Uy rất vui vẻ, cùng người về phía quán cà phê bên đường, rất chờ mong nhìn thấy chiếc xe này, mà vui vẻ nhận lấy.

      Ước chừng mười lăm phút hậu, hai người gặp nhau.

      Cả hai mua ly cà phê và bánh mì mang , do Cổ Húc Uy lái xe mới chở đến bở đê.

      "Em tới lái mà xem." Cổ Húc Uy dừng xe ở ở con đường thưa thớt người bên bở sông, mở cửa sổ cùng trần xe ra, đón gió tự nhiên vào.

      "Em rất lâu rồi có lái, yên tâm ngồi để em lái xe sao?" Miêu Khả Vân cũng có chuẩn bị tâm lý.

      " có lòng tin với em." xuống xe đem ghế lái nhường lại cho .

      chần chừ chút, có xuống xe, từ chỗ ngồi trực tiếp chui vào chỗ lái xe, nịt chặt dây an toàn, đôi tay đặt ở tay lái, cảm giác vẫn tồi.

      nhìn giống như đứa bé chui vào chỗ ngồi lái xe, nhịn được cười tiếng, lên xe nhanh rồi : " thôi!"

      "Ngồi vững." dí dỏm nháy mắt, nhắc nhở .

      "Rất vững." ngồi xong, cũng đeo lên dây nịt an toàn.

      thay đổi cần gạt, khẽ nhấn ga, lái xe an toàn từ bờ đê đến chỗ khác, vòng rồi vòng nữa, mới trở về đến chỗ cũ.

      "Cảm giác như thế nào đây? Thích ?" nhìn mặt cười say mê hỏi.

      "Ừm! Xe này cực kỳ tốt." chân thành cho lời nhận xét.

      "Tặng em."

      "A!" kinh ngạc."Chuyện này. . . . . . phải dùng cái này làm phần thưởng sao?"

      " có ai như vậy!” Cổ Húc Uy cười nhạt, nhìn thằng vào cái miệng nhắn của vì kinh ngạc mà khẽ nhếch lên.

      "Tại sao muốn tặng cho em?" Cái này có nghĩa là sao? suy nghĩ. . . . . .

      "Như vậy em có xe thay bộ rồi, cũng cần xe của người khác. Sau khi diễn xong kịch bản kia, em tham dự rất buổi họp bảo, chính mình có chiếc xe thuận tiên hơn." suy nghĩ thay .

      "Nhưng. . . . . . . . . . . . Thường tặng những thứ quý gia thế này cho người khác sao?" Tim đập nhanh ngừng.

      "Dĩ nhiên phải."

      " lý do luôn !"

      "Coi như phần thưởng tặng cho em, em diễn sống động nhân vật vũ nương mà này." Nếu thực cần lý do, lý do này quả thực đại biểu tâm ý của .

      Lòng Miêu Khả Vân từ thình thịch sang yên lặng, ý tứ của ai cả đường với rồi sao?

      " nhân vật vũ nương này?" muốn hỏi .

      "Bình thường những nhân vật sáng ta đều thích cả." nhìn cặp mắt sáng ngời chói lọi của , suy nghĩ có nên chút hay , nếu trực tiếp cho biết, . có phản ứng như thế nào?

      "Những người cùng tổ diễn kịch đều có thể nhận được xe tương tự như thế này sao?"

      Cổ Húc Uy lắc đầu ."Bọn họ cũng có xe, chỉ có em có."

      "Như vậy là bên này nặng bên kia sao?"

      cười tiếng. " cần phải để ý đến người khác, chỉ cần cho biết, em có nhận hay là được."

      "Em phải suy nghĩ chút. . . . . ." Trong lòng có áp lực, nếu để cho nữ minh tinh khác biết Cổ Húc Uy tặng chiếc xe cho , những lời đồn đầy rẫy.

      " được, em trả lời ngay." cũng thể đợi.

      "Được rồi, em trả lời . . . . . Em thể nhận nó."

      "Tại sao?" có nghĩ như thế.

      "Em sợ người khác lời ra tiếng vào."

      " còn sợ, em sợ cái gì? Cùng lắm công khai chúng ta là người ."

      "A!" run sợ, mặt đỏ lên.

      "Hóa raem nghĩ vậy sao?" cho rằng bọn họ rất thích hợp.

      ". . . . . . là thực hay là giả?" Thoáng chốc cảm giác giống như gặp mộng .

      "Đương nhiên là nghiêm túc, . . . . . ."

      Lưng của dựa sâu vào ghê, nín thở nhìn , hình như là phải " em", nhưng trực giác có lúc cũng chính xác, huống chi có trực tiếp ra, thể nhất thời suy đoán.

      "Có lẽ em khác biệt với những người khác." đột nhiên giữ chặt vai, nhìn gần .

      " có. . . . . . có."

      "Em thích ?"

      "Em. . . . . . Em rất thích . . . . . ."



      Chương 5.2:

      "Vậy hãy nhận nó , nhận lấy ."

      nhìn chằm chằm vào , tim nhảy điên cuồng, rồi, vẫn còn ở chần chờ cái gì? thầm mến lâu rồi, sao có thể bỏ qua giờ khắc này?

      "Được ?" hỏi.

      Nhiệt lưu từ trong lòng chui lên cặp mắt, rộng mở trái tim gật đầu với .

      nghiêng người hôn , khát vọng tư vị của giống như loại hương vị ngọt ngào, ôm người hôn say mê, tha thiết nghĩ đến ước mở ôm , hôn , cưng chiều , hôm nay mộng đẹp thành .

      triền miên cùng , ngón tay nhắn khẽ vuốt mặt của , chưa từng nghĩ ngày giống hôm , nhưng nó xảy ra, nhiệt tình ôm, hôn thắm thiết, tất cả đều là .

      Trời chiều chiếu lên bóng dáng thân mật của hai người, bọn họ đối thừa nhận tình cảm lẫn với nhau, trong lòng có rung động giống nhau, giờ khắc này tốt đẹp, sâu trong đáy lòng hai người họ lòng với người còn lại.

      Bọn họ chân cảm nhận được tình đối phương, cũng giao tim của mình ra.

      Mùa xuân lại tới.

      Ở khu vực châu Á khu đồng chiếu bộ phim "Vũ nương", thành bộ phim điện ảnh đắt khách nhất, người bình luận như nước thủy triều. Miêu Khả Vân thành ngôi sao mới nổi tiếng, càng bận rộn hơn rồi, theo tuyên truyền bộ phim điện ảnh khắp nơi, xuất ở các buổi họp báo cùng các phòng triển lãm ảnh, tin tức TV, tờ san, tuần san, tất cả đều là tin tức của , nổi tiếng hơn, người người cũng bỏ qua, ngay cả phòng trọ bên ngoài hẻm, đều được “chó săn” dừng chân tại ngoài cửu.

      "Chị Khả Vân, đạo diễn David điện tới, tối nay muốn làm Lễ Chúc Mừng, chị nhất định phải trình diện, em có chép lại địa chỉ, chị chỉ cần theo địa chỉ rồi đảm nhiệm hay chức vụ được rồi, còn có chị Lý nếu chị rảnh rỗi nhớ liên lạc với chị ấy." Lúc xế chiều, trợ lý đến nhà trọ, cầm địa chỉ đưa cho .

      "Tốt." Miêu Khả Vân đem địa chỉ kẹp vào trong bản ghi chép, làm việc theo lịch sắp xếp, có lúc còn rất sợ mình bỏ sót cái gì. gọi điện trước cho chị Lý.

      "Chị Lý, chị tìm em?"

      "Đúng vậy, Khả Vân, có đạo diễn Hương Cảng Danh Đạo xem qua vai chính ‘Vũ nương’ của em, cảm thấy quá đặc sắc, vẫn mong muốn mời đóng phim, còn có quảng cáo thương mại cũng tìm tới cửa, chị thấy em nhận rất bận, em phải an bài thời gian và ăn bữa cơm với họ, gặp mặt lần." Chị Lý thẳng vào vấn đề.

      "Được, em có rãnh rỗi vào ngày chủ nhật." Miêu Khả Vân liếc nhìn lịch làm việc.

      "Vậy trước hết sắp xếp em và đạo diễn gặp mặt vào cuối tuần." Chị Lý quyết định.

      Miêu Khả Vân cúp điện thoại, muốn chờ đợi muốn tin tức tốt này với Cổ Húc Uy.

      gọi điện thoại di động , lại bận.

      là đáng tiếc, thể nghe thế tin tức tốt đầu tiên, chỉ là sao, buổi tối Lễ Chúc Mừng nhất định đến, đến lúc đó với cũng muộn.
      Last edited by a moderator: 8/10/15
      truth205Chris thích bài này.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chuơng 5.3:


      Buổi chiều...

      Miêu Khả Vân cùng với tiểu trợ lý cùng nhau xuống lầu để tham dự buổi Lễ Chúc Mừng. Nhưng hai người vừa ra đến cửa, ánh đèn flash bốn phía nổi lên. bầy ký giả nhanh chóng vây quanh , ngừng chụp ảnh cùng đặt câu hỏi.

      “Miêu Khả Vân, tôi từng nghe qua trước khi nổi tiếng cuộc sống của rất nghèo túng, phải bán đồ vỉa hè mà kiếm sống. Điều này có hay ?”

      “Miêu Khả Vân, có phải bí mật hẹn hò cùng với nam chính của “Vũ Nương” là Dương Chính Hạo hay ?”

      “... Miêu Khả Vân, có bạn trai chưa? Người đó chẳng lẽ là Dương Chính Hạo sao?”

      Tiểu trợ lý phải dùng hết sức mình để có thể đem Miêu Khả Vân thoát khỏi đám “chó săn” kia mà ngồi vào trong xe. Cái gì cũng trả lời, chỉ nhanh chóng lái xe rời , lưu lại bầy “chó săn” ở phía sau đuổi theo.

      “Chị Khả Vân, em thấy là chị nên dọn nhà đến chỗ khác . Nhà trọ này cũng quá cũ, hiểm lại . Đám “chó săn” kia ngày nào cũng chầu chực trong hẻm, làm giao thông ở đây luôn tắc nghẽn, hàng xóm xung quanh người ta cũng kiến nghị rồi đó! Hơn nữa giờ chị cũng là ngôi sao lớn, ở chỗ này có phải quá tầm thường rồi hay ?” Tiểu trở lý đề nghị với Miêu Khả Vân.

      “Nhà ở Đài Bắc cũng rất đắt, chị phải nhận thêm mấy hợp đồng nữa mới mua được.” Nhưng đây là tình hình thực tế của .

      “Được rồi, vậy cũng làm được gì tốt hơn là chúng ta vẫn phải nhẫn nại.” Tiểu trợ lý bất đắc dĩ .

      Miêu Khả Vân lái xe đến địa chỉ tổ chức Lễ Chúc Mừng, đây là vườn hoa của biệt thự vô cùng xa hoa, bên trong còn có tòa đình viện.

      Lái xe vào trong cửa chính, Miêu Khả Vân thấy trong đình viện đậu đầy xe, toàn lá những hãng xe đắt tiền. đậu xe mình vào chỗ trống, sau đó tìm xem có xe của Cổ Húc Uy hay . Khi nhìn thấy xe của , đoán chắc hẳn là đến từ sớm rồi.

      Miêu Khả Vân cùng với tiểu trợ lý về phái cửa vào của biệt thự. Mới gần đến , thấy quản gia từ trong nhà ra tiếp đón. “Tiểu thư, hoan nghênh tiểu thư trở lại, tôi tên là chị Điền, là quản gia ở đây, xin chỉ giáo.”

      Miêu Khả Vân cảm thấy là lạ, chị Điền này tại sao lại “Hoan nghênh trở lại”, mà phải là “Hoan nghênh tới.” Mà ý từ của chị Điền nàng cảm thấy có chút kỳ lạ.

      Tiểu trợ lý bên cạnh cũng cảm thấy đúng lắm. Nhưng cả hai người cũng gì, mà vào bên trong nhà.

      “Em có thể tự do lại, nếu có việc gì chị gọi cho em.” Miêu Khả Vân để cho tiểu trợ lý tự mình ăn uống, cũng cần phải quá thận trọng.

      “Cảm ơn chỉ Khả Vân.” Tiểu trợ lý rừng rỡ .

      Miêu Khả Vân để ý những người trong đoàn phim đều đến đông đủ, trong phòng khách cũng náo nhiệt. Hơn nữa phát căn biệt thự này rất đẹp, đại sảnh được trang hoàng theo phong cách Châu âu, lấy màu trắng làm chủ đạo. sàn nhà được lát bằng đá cẩm thạch , trần nhà là chùm đèn thủy tinh. Bên cạnh cầu thang còn có đài phun nước để trang trí. Vừa khí phái lại mất vẻ tao nhã, kiến trúc rất khác biệ với những loại biệt thự khác. đoán đây có thể là biệt thự của đạo diễn David hoặc là của Cổ Húc Uy.

      “Khả Vân, đến rồi. Chúng tôi chờ để khai rượu a!” David gọi Miêu Khả Vân.

      Miêu Khả Vân tới chính giữa, mở rượu sâm banh ra. Cùng mọi người hoan hô, nâng rượu chúc mừng. Bắt đầu bữa tiệc, ca hát, khiêu vũ, rồi ăn uống.

      Miêu Khả Vân lặng lẽ nhìn xung quanh xem có thấy hình bóng của Cổ Húc Uy, nhưng là vẫn thấy .

      ở đâu a?

      Trong tay Miêu Khả Vân vẫn cầm ly rượu sâm banh, cũng có hòa vào đám đông, mà chỉ lặng lẽ ra ngoài sân. Lấy điện thoại ra gọi cho Cổ Húc Uy, lần gọi điện này, làm cho lo lắng yên.

      “A lô.” Rốt cuộc Cổ Húc Uy cũng nghe điện thoại.

      ... ở đâu?”

      ở chỗ này.”

      Miêu Khả Vân khẽ cười: “ đừng chọc em nữa. Em biết đương nhiên là ở đây, lúc nãy em vừa thấy xe của rồi, nhưng có trong đại sảnh.”

      “Rất muốn nhìn thấy sao?” Cổ Húc Uy trầm giọng cười hỏi.

      “Rất muốn nha!”

      “Vậy em ngẩng đầu nhìn lên lầu !”

      Miêu Khả Vân làm theo lời Cổ Húc Uy, ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt cũng trở nên sáng long lanh hơn, khuôn mặt nhắn lộ ra nụ cười ngọt ngào. lầu, Cổ Húc Uy cũng nghe điện, nhưng vẫn nhìn , lại nở nụ cười với .

      xuống dưới sao? Sao lại ở đó làm gì?” Miêu Khả Vạn vẫn ngước đầu nhìn Cổ Húc Uy, vào trong điện thoại.

      “Chờ em.”

      “Mới là lạ!”

      ! Em lên lầu hai !”

      “Em có thể lên sao?”

      chờ em mà!” xong, Cổ Húc Uy cũng ngắt điện thoại.

      Miêu Khả Vân cũng cúp máy, hai người ở khoảng cách gần nhau nên cũng cần phải gọi điện. Vì vậy, Miêu Khả Vân vào trong đại sảnh, lấy thêm ly sâm banh nữa cho Cổ Húc Uy. muốn lên lầu lại gặp phải Dương Chính Hạo.

      Dương Chính Hạo cười lấy lòng : “Khả Vân,nhà rất đẹp. Bình thường, chỉ ở nhà mình thôi sao?”

      Miêu Khả Vân cũng hiểu gì. Cho là ta uống say, cho nên có ý tốt chỉ về hướng, nhắc nhở : “Ở nơi đó có trà để giải rượu đó.”

      xong, thẳng lên lầu.

      “Trà? Trà gì? Tôi đâu muốn uống trà...” Dương Chính Hạo cũng hiểu cái gì? Nhìn thấy bóng lưng Miêu Khả Vân lên lầu, thèm để ý tới mình, ta rất thất vọng. tại Miêu Khả Vân này trở nên rất nổi tiếng, nếu như hai người hẹn hò, vậy cũng được nổi tiếng rồi. Nhưng là xem ra mình có cơ hội đó, cũng đáng tiếc a!

      Miêu Khả Vân lên lầu hai. tầng này có ba phòng, phòng nhìn có vẻ rất nữ tính, thư phòng, còn lại là phòng tập Gym.

      “Khả Vân.” Cổ Húc Uy ở ngoàn ban công của phòng ngủ gọi .

      Miêu Khả Vân cẩn thận từng ly từng tý vào bên trong. Trong phòng lót tấm thảm dày, rèm cửa giống như trong những phòng của công chúa, còn có chiếc giường mềm mại, những đồ dùng cũng rất nữ tính. Xem ra đây phải căn phòng của đàn ông.

      Đây rốt cuộc là phòng của ai?

      “Đây phải là phòng của chứ?” Miêu Khả Vân về phía Cổ Húc Uy, đem ly rượu trong aty đưa cho , cổ quái hỏi.

      “Dĩ nhiên phải.” Cổ Húc Uy thần bí cười, vòng tay qua ôm lấy và hôn lên đôi môi của . Hai người khe chạm cốc, rồi nhấp ngụm sâm banh.

      “Vậy phòng này là của ai?” Miêu Khả Vân ở trong lòng hỏi.

      “Là của em, tặng cho em.” Cổ Húc Uy thoải mái cười với cái.

      “Khụ...khụ...” vừa nghe vậy, Miêu Khả Vân liền kinh hãi, sâm banh ở trong cổ họng bị sắc, bắt đầu ho khan.

      Cổ Húc Uy vội vàng để ly rượu trong tay xuống, vỗ lên lưng .

      “Em có sao ?”

      “Em sao!” câu trả lời của ngoài ý muốn của .

      “Nhìn em kìa! Ho đến mặt cũng đỏ hết cả rồi, sao?” Cổ Húc Uy dịu dàng cười.

      Miêu Khả Vân lắc đầu.

      Cổ Húc Uy cầm lấy tay Miêu Khả Vân, đem chìa khóa để vào tay . “Em cầm lấy, đây là chìa khóa cửa đại sảnh, cùng với điều khiển bên ngoài cổng, còn có những hệ thống an ninh xung quanh nhà nữa. Quản gia bên dưới cũng là người do thuê, gọi là chị Điền. Chắc hẳn lúc này em gặp rồi!”

      Miêu Khả Vân nhìn chìa khóa trong tay, lúc này mới hiểu vì sao chị Điền “Hoan nghênh tiểu thư trở lại”, còn có Dương Chính Hạo cũng “Nhà rất đẹp”. Lúc đó, cứ tưởng là bọn họ sai.

      đem căn biệt thự này tặng cho em?” cũng biết thế nào cho phải.

      “Mọi người chỉ biết đây là nhà của em, Davy thông báo với mọi người, bữa tiệc Lệ Chúc Mừng hôm nay tổ chức ở nhà của em. phải theo tập tục nhà mới càng có nhiều người càng tốt sao?” Cổ Húc Uy cười với .

      Cả ngày hôm nay đều ở đây, nhìn căn biệt thự sửa sang xong, nhìn bữa tiệc ngoài đại sảnh chuẩn bị chu đáo. muốn có thể cảm giác đây chính là nhà của mình, muốn thích nơi này, cũng như phần tâm ý của .

      “Nhưng... tặng nhà cho em, tại sao bậy giờ lại còn tặng nhà nữa?” Trong lòng Miêu Khả Vân như có áp lực vô hình.

      “Tại sao lại thể?” ôm vào trong ngực, nhàng .

      nằm ở trong ngực , nhiệt độ cơ thể của phả vào người , mang theo hơi thở nguy hiểm, làm cho mặt ngày càng nóng.

      “Căn biệt thự này hẳn là rất đắt? cần vì em mà bỏ nhiều tiền như vậy.”

      “Nhưng em cũng thể ở trong nhà trọ của em được, chỗ đó đám ký giả ra vào quá dễ dàng. Ngày nào em cũng bị bọn họ quấy rầy, hơn nữa nhà trọ kia quá cũ rồi, đối với sức khỏe của em cũng tốt.”

      “Nhưng nếu như muốn lấy phần thưởng tặng cho em, bó hoa cũng đủ rồi!” Miêu Khả Vân sợ mình cự tuyệt ý tốt của làm cho buồn. Nhưng làm sao có thể nhận lễ vật lớn như vậy.

      căn bản tặng hoa hay tặng nhà cho em cũng khác gì nhau. Nhưng tại ngôi nhà an toàn là thứ em cần.” Cổ Húc Uy vẫn vì mà suy nghĩ. Những gì làm cho , đều xuất phát từ tình dành cho .

      Miêu Khả Vân lắc đầu. Tất nhiên ngôi nhà đối với người như là chuyện bình thường, nhưng thứ này đối với lại quá lớn.

      Mặc dù Cổ Húc Uy chưa bao giờ cho nhiều tiền để hưởng thụ, nhưng nếu nhận căn biệt thự này, có cảm giác rất áp lực.

      “Em thích chiêu chuộng em sao?” Khi Cổ Húc Uy nhìn thấy ngôi nhà trọ cùa , nhìn thấy cuộc sống hàng ngày của , đều cảm thấy bất mãn. Cho nên khi biết có người muốn bán căn biệt thự này, liền khôn do dự mà mua luôn. Sau đó mới mời thiết kế sửa snag lại căn biệt thự này.

      vẫn luôn vì mà nghĩ, có thể nguyện ý vì mà làm bất cứ chuyện gì. Mà tình của , chỉ có mới có thể biết được.

      Miêu Khả Vân nghe Cổ Húc Uy vậy, có muốn hôn mê, chẳng lẽ có ý muốn nuôi như sủng vật ở trong này sao?

      Cổ Húc Uy sớm muốn cho tự do rồi sao? Nhưng mà còn muốn phát triển nghiệp của mình, biết nên như thế nào với ! rất khó, nên như thế nào mới có thể làm tổn thương ấy, mà vẫn giữ vững được tình của hai người đây?

      “Húc Uy... em thể nhận.”

      “Lĩa nữa sao, em cần phải sợ người khác biết, có ai khác biết chuyện nảy đâu, em có thể yên tâm ở lại đây.”

      “Nhưng...”

      “Nhìn em kìa, đừng đồng ý nữa, nếu rất đau lòng.”

      “Vậy được rồi!” Miêu Khả Vân đành dầu hàng, muốn làm cho phải đay lòng, bởi vì là người đàn ông trong lòng .

      “Còn nữa, từ giờ chúng ta là hàng xóm, ở ngay bên cạnh căn nhà này.” Cổ Húc Uy chỉ vào căn biệt thự ngay bên cạnh.

      sao!” Miêu Khả Vân rất vui mừng. ngờ bọn họ lại có thể là hàng xóm của nhau. Vì nguyên nhân này, làm cho tâm tình của bỗng chốc trở nên vui mừng khó hiểu.

      “Ở gần nhau có thể chăm sóc cho nhau!”

      “Em cũng có thể chăm sóc cho !”

      rất mong đợi a!” xong, Cổ Húc Uy lại cúi đầu xuống hôn , hai người triền miên hôn, lửa nóng liền nhanh chóng tạo thành luồng sóng cuồng nhiệt.

      “Chị Lý đạo diễn bên Đài Loan muốn mời em đóng phim. Chị ấy sắp xếp chủ nhật tuần này em cùng ăn cơm với vị đạo diễn đó.” Miêu Khả Vân hoa mắt chóng mặt nằm ở trong lòng Cổ Húc Uy, mơ hồ .

      Cổ Húc Uy hơi ngẩn ra: “Em xem qua kịch bản chưa?”

      “Em cũng chưa xem.”

      “Đối với diễn viên, chọn kịch bản tốt mới là điều quan trọng.” Cổ Húc Uy nhắc nhở .

      “Ngộ nhỡ khi em bắt đầu quay phim, có thể rất bận rộn. Vậy lúc đó được thường xuyên thấy rồi!”

      cho phép em bận rộn như vậy!” Cổ Húc Uy lại hôn lên môi .

      Miệu Khả Vân cười khanh khách, chỉ cho là ầm ĩ với mình.

      , chúng ta xuống bên dưới ăn cái gì . Chủ nhật cùng với em gặp vị đạo diễn kia. thay em kiểm tra xem kịch bản kia có đủ tư cách để em đóng hay .” Cổ Húc Uy vừa ôm vừa .

      “Tốt!” Có bên cạnh, cũng cảm giác rất an toàn.

      Hai người cùng nha xuống lầu, gia nhập bữa tiệc với mọi người.

      Sau khi Lễ Chúc Mừng kết thúc, tiểu trợ lý cũng cùng trở về nhà trọ cũ đề sắp xếp đồ, ngay trong đêm đó hoàn toàn chuyển qua căn biệt thự mà Cổ Húc Uy tặng cho . Ngay cả đám ký giả ngày dêm túc trực quanh nhà trọ cũng biết Miêu Khả Vân chuyển nhà!
      Last edited by a moderator: 8/10/15
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :