1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh cưng chiều em- Mễ Kỳ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 2.2:

      cố gắng nhớ lại tình hình đêm hôn qua, càng nghĩ càng cảm thấy chột dạ, đời này nào có chuyện may mắn như vậy.


      nên hỏi Cổ Húc Uy chút? có danh thiếp của . . . . . .


      "Miêu tiểu thư, mời đo quần áo." May tới đây gọi .


      Miêu Khả Vân mất hồn gật đầu cái, trong lòng vốn vui vẻ bỗng trở nên ảm đạm, vào phòng thay quần áo, trong đầu vẫn quên được lời mọi người lạnh lùng thầm bên tai


      Ba ngày sau. . . . . .


      Từ đầu đến cuối Miêu Khả Vân có nhìn thấy Cổ Húc Uy, cũng có đủ can đảm tìm , mặc dù vậy nghi vấn trong lòng vẫn có biến mất, nhưng thời gian khổ cực luyện múa cột, đành đem chuyện khác đặt ở bên.


      Dù sao phương pháp bác bỏ tin đồn tốt nhất là diễn xuất nhân vật tốt, nếu là có năng lực, chắc chắn người khác vô tình phê phán càng nhiều hơn.


      Sau ba ngày, cuối cùng múa cột rốt cục có chút thành tích, tất cả kỹ thuật nhảy mà thầy giáo dạy đều nhớ kỹ rồi, mặc dù khiến cho cánh tay cùng đùi có vết bầm tím, nhưng quan tâm chút nào.


      Trừ ra ngoài luyện múa ra, hầu như nàng ra khỏi phòng trọ, nghiền ngẫm lời thoại và tâm tình của nhân vật, tự tin có thể diễn lại đoạn tình cảm trước kia rất tốt, nhưng vẫn diễn được tư thái Vũ nương quyến rũ nam nhân khi trả thù.


      Cả buổi sáng hôm nay tự giam mình trong nhà trọ, tự trang điểm đạm, mặc chiếc váy ngắn dễ thương trễ ngực đứng trước gương luyên tập kỹ năng diễn, làm ra các biểu cảm khác nhau, nhưng lại vừa lòng chút nào, giống như cố giả vờ, tự nhiên chút nào.


      Lúc buồn rầu, khách tìm đến phòng trọ.


      nghe được tiếng chuông điện kêu, đến mở cửa, cha mẹ đứng ở phía ngoài.


      "Cha, mẹ." rất ngạc nhiên, bọn họ tới .


      Miêu Chí Thành cùng Lâm Lệ Thủy nhìn thấy khuôn mặt trang điểm đậm của con , và quần áo ngắn đến nỗi thể ngắn được nữa người, ngạc nhiên lui về sau bước.


      "Con. . . . . . Đây là bộ dạng gì, lập tức thu dọn hành lý theo cha mẹ về nhà." Miêu Chí Thành rất cứng rắn mở miệng.


      "Cha, con luyện tập đóng nữ chính trong phim." Miêu Khả Vân giải thích


      "Đủ rồi, con đừng gạt cha mẹ nữa, bọn ta tin đâu!" Lâm Lệ Thủy dùng tay lau nước mắt, yên lành bà có đứa con quay trở về nhà, bằng lòng sống ở bên ngoài, bảo sao nàng có thể đau lòng?


      "Bây giờ đừng cái gì nữa, mau rửa mặt rồi theo cha mẹ về nhà." Miêu Chí Thành kéo con vào phòng trọ


      " thể trở về ... ... Con lừa mọi người đâu!" Miêu Khả giãy giụa thoát ra, cái gì cũng chịu về nhà.


      "Con đó! Thừa hưởng tính khí cứng rắng của cha con, chúng ta tới đón con, chẳng lẽ con thể mềm lòng chút sao?" Lâm Lệ Thủy dùng sức hỉ mũi, thấy túi lớn đựng y phục bán vỉa hè sàn phòng trọ của con, bà mở ra đến xem, khóc càng thế thảm hơn trước. "Con còn mở miệng lừa ta, con ràng là bày hàng bán ngoài vỉa hè."


      "Mẹ, phải như mẹ nghĩ. . . . . . tình hình thay đổi." Miêu Khả Vân biết phải như thể nào để cha mẹ tin tưởng .


      "Đúng, tại đổi thành múa thoát y rồi." Lâm Lệ Thủy khóc đến nước mắt nước mũi chảy ra.


      "Đó! Ôi trời ơi!!. . . . . . Bảo con làm sao mới phải?" Miêu Khả Vân vỗ vỗ trán của mình, trong lòng nóng nảy.


      Đúng lúc này chị Lý tới, dẫn theo trợ lý giúp , nhìn thấy cửa nhà trọ khóa, có hai vị trưởng bối bộ dạng chất phác ở bên trong.


      "Chuyện gì xảy ra? Hai người này là ai ?" Chị Lý hỏi.


      "Chị Lý. . . . . . Đây là cha mẹ em." Miêu Khả Vân bất đắc dĩ với cha mẹ: "Cha, mẹ, chị là người quản lý của con."


      " ra là bác trai bác , chào hai bác, rất vui được gặp mặt, hai bác vì ăn mừng Khả Vân nên đến miền Bắc sao, Khả Vân rất tốt, nhà sản xuất lớn tìm ấy đóng phim! Là nữ chính quan trọng đó! Tôi cử trợ lý tới hỗ trợ Khả Vân, còn có. . . . . ." Chị Lý rút tờ chi phiếu từ ví da đưa cho Khả Vân ."Khả Vân, đây là tiền thù lao của ."


      Miêu Khả Vân lấy từ tay chị Lý, bỏ vào túi của mình, hai tay đưa cho cha mẹ phụng phịu "Cha, mẹ, con có lừa gạt cha mẹ, đây là hiếu kính với cha mẹ."


      Miêu Chí Thành cùng Lâm Lệ Thủy nhìn tấm cho phiếu bảy con số hồi, lần này bọn họ tin cũng khó.


      "Chẳng lẽ cha mẹ nghi ngờ tấm chi phiếu này là giả! Đem cất nó vào ngân hàng biết là hay giả sao?" Miêu Khả Vân hy vọng cha mẹ tin tưởng .


      Miêu Chí Thành cùng Lâm Lệ Thủy liếc mắt nhìn nhau, Lâm Lệ Thủy lau khô nước mắt hỏi: "Chuyện này. . . . . . Có là con trở thành ngôi sao lớn rồi sao?"


      "Là , con diễn vũ nương, con nghiên cứu nhân vật này." Miêu Khả Vân giải thích cho mình.


      "Bác trai bác , Khả Vân được nhà sản xuất lớn chọn trúng, bây giờ là giá trị con người tầm thường, hai bác an tâm, tôi chăm sóc ấy tốt!" Chị Lý nhìn ra được cha mẹ Khả Vân quan tâm , đúng lúc hoà giải.


      "Nhà sản xuất lớn?" Miêu Chí Thành hoài nghi "hừ" tiếng.


      Miêu Khả Vân có thể nghĩ kế tiếp lời cha lại muốn gì là giới nghệ thuật rất đen tối.


      may là chị Lý : "Bá phụ bá mẫu, chắc chắn hai bác biết được ngôi sao nữ Hàn ! Lúc còn trẻ ấy gả cho vị sản xuất lớn, tại người quản lý nhà sản xuất đó là con trai của bọn họ - Cổ Húc Uy, là Cổ Húc Uy nhìn trúng Khả Vân, chọn ấy diễn nữ chính."


      Lâm Lệ Thủy biết Hàn , Hàn là thần tượng của bà.


      "Ai!" Miêu Chí Thành thở dài, nếu con có cơ hội tối, ông còn có thể cái gì, đương nhiên chủ yếu là ủng hộ giúp con, cũng phê bình chút ít.


      "Như vậy , sắp đến giờ ăn trưa, bằng ta làm chủ, mời bác trai bác ăn bữa cơm, mọi người chuyện cùng nhau chút." Chị Lý rộng rãi , tâm tình tốt, lần này vì Khả Vân thu nhập của tăng lên ít.


      " thôi!" Miêu Khả Vân đem chi phiếu giao cho mẹ, tay kéo cha, tay kéo mẹ, trêu chọc bọn họ.


      "Còn rửa mặt?" Miêu Chí Thành có phản đối.


      Lâm Lệ Thủy thấy chồng đồng ý, nàng cũng phản đối nữa, hai người cũng đồng ý nhận lời mời


      Miêu Khả Vân lập tức tháo trang sức, nhờ chị Lý chở ba người bọn họ cùng trợ lý ăn cơm


      Nhờ bữa cơm vui vẻ này, mà có ủng hộ của cha mẹ, Miêu Khả Vân càng muốn diễn tốt nhân vật trong phim hơn.
      truth205Chris thích bài này.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 2.3:

      tháng sau. . . . . .


      Sau khi khai mạc bộ phim cực kỳ thuận lợi, Miêu Khả Vân biểu tốt y như tưởng tượng của mình, đạo diễn David cũng thêm gì nữa.


      Quá trình quay phim cùng chiếu TV khác nhau, có lúc bởi vì cách bố trí thời gian của diễn viên, cần thiết là quay phim theo trình tự như kịch bản, có thể là tiến hành quay phim từng phân đoạn rồi cắt nối.


      "Hôm nay đầu tiên quay cảnh hai mươi mốt." Đạo diễn David dặn dò lịch trình hôm nay.


      Rất nhanh đến phiên Miêu Khả Vân ra diễn, cảnh quay này diễn màn múa cột cực kỳ nóng bỏng, diễn xuất tiết mục quyến rũ nam nhân.


      Nam diễn viên vào vị trí tại trường quay, các diễn viên khác đều xác định vị trí. Ánh đèn, nhạc cũng chuẩn bị xong ổn thỏa.


      Đạo diễn ra lệnh tiếng, ra sức diễn xuất, múa linh hoạt uyển chuyển ống thép, làm ra thân hình quyến rũ yểu điệu, ngay lúc xuống vũ đài, lúc đến gần nam diễn viên đột nhiên quên lời thoại. . . . . .


      "Cắt —— vẻ mặt sao cứng ngắc như vậy, diễn khối xác chết sao? Làm lại!" David kêu dừng lại.


      Miêu Khả Vân nhanh chóng tạo ra cảm xúc, rồi tiến lại gần nam diễn viên, ngồi vào đùi , vẻ mặt trở nên lúng túng.


      "Cắt. . . . . . Làm lại."


      quay lại lần nữa, nhìn vẻ mặt của nam diễn viên rất nhập tâm, nhưng biết tại sao. biểu được nét mặt trêu chọc.


      "Cắt. . . . . . quay nữa, khi nào chuẩn bị xong với tôi." David chịu được nữa bèn hét lớn, dứt khoát kết thúc công việc trước thời gian, tức giận rời .


      Mọi người toàn trường quay thấy đạo diễn tức giận bỏ , tất cả đều đứng sang bên biết làm gì cho đúng.


      Miêu Khả Vân càng biết nên làm thế nào, vẫn chưa có cách nào tháo gỡ khó khăn của mình.


      Ánh đèn từ từ tối lại, người điều chỉnh ánh sáng, người quay phim cùng các diễn viên cũng đều lần lượt rời , studio im ắng, chỉ còn dư mình , khó chịu vây quanh mình, đáy lòng tự trách, ràng luôn luyện tập qua rất nhiều lần, vừa quay chụp chính thức, liền diễn tốt.


      Đột nhiên, nghe được tiếng bước chân từ đàng xa tới, ngoái đầu nhìn lại thấy Cổ Húc Uy.


      giống như đêm nhìn thấy lần đầu, vẻ mặt lạnh lùng, cười như cười nhìn .


      " tới khi nào vậy?" ngạc nhiên hỏi.


      "Đêm nay tôi đều ở đây." Cổ Húc Uy chỉ chỉ cái đài cao kia, mực nhìn biểu diễn, nhảy múa khiến tim sôi sục, trái tim mơ hồ xao động, khiến cho cặp mắt chỉ có thể dừng lại cách nào dời khỏi người .


      từng thời gian tin tưởng , khẳng định biểu của .


      "Chỉ có tối nay?" Vậy đêm trước nơi nào? rất muốn được gặp lại .


      "Tôi Nhật Bản chuyến, mới trở lại vào hôm qua, các phân đoạn khác quay rất tốt, tôi cũng xem rồi, rất có tiềm năng." Cổ Húc Uy che giấu được tán tụng trong lòng với .


      Khuôn mặt tái nhợt của Miêu Khả Vân ửng đỏ, có khích lệ của , lần nữa rất có tự tin, "Nhưng. . . . . . Phân đoạn này tôi vẫn diễn tốt."


      "Tôi chịu trách nhiệm dạy dỗ , thay quần áo rồi theo ta." Cổ Húc Uy nguyện ý ra tay giúp đỡ


      "Muốn đâu?" đỏ mặt hỏi, đầu có chút chóng mắt, muốn dạy ?


      muốn dạy quyến rũ đàn ông như thế nào?


      ra giống như lời đồn đại, cầu quá mức với ?


      " rồi biết." Cổ Húc Uy dẫn nơi nào.


      mờ mịt nhìn , chuyện đến nước này, có thể phản kháng sao, nhận lấy thù lao của , diễn cùng quay phim, nếu đòi làm tùy tiện, nên làm cái gì?


      Cãi lời , cố gắng của liền hủy sạch.


      " nhớ việc gì?"


      " có." xoay người vào phòng thay quần áo, cảm xúc trong lòng lần lượt thay đổi, ghét , thậm chí là rất ưa thích tài năng sáng tác của , nhưng tuyệt đối lấy thân thể của mình làm giao dịch.


      cũng . . . . . . Oh! Chẳng lẽ mong đợi sao?


      Chớ dại dột, cũng hai mươi ba tuổi rồi, tình ảo tưởng loại này sớm cách xa .


      nhanh chóng thay bộ đồ múa khêu gợi, khỏi phòng thay quần áo. còn đợi , nhìn thấy , ánh mắt của bỗng nhiên trầm xuống.


      Là ảo giác sao! Tại sao cảm thấy làm cho người khác động lòng? ràng mặc rất mộc mạc, chỗ đó cũng có cái gì hấp dẫn người khác, chỉ đem thả mái tóc dài xuống eo mà thôi.


      " thôi! Ngồi xe của tôi." , sải bước lên phía trước.


      chần chừ theo sát , thầm nghĩ chở nơi nào?


      Ngồi lên xe thể thao của , lái xe đến đường cao tốc, thầm nghĩ xong rồi, muốn đưa rời xa Đài Bắc, nhất định là có mưu, quả nhiên có ý tốt với .


      vốn rất có hảo cảm với , ra cũng khác gì nhau những người đàn ông khác.


      rất thất vọng, cực kỳ thất vọng .
      truth205Chris thích bài này.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 3.1:

      Sau khi lái xe đường cao tốc, ghé vào hộp đêm hâu hết các vũ tú (những người múa thanh tú, khả ái) nóng bỏng biểu diễn ở Đài Trung, Cổ Húc Uy giao xe của người quản lý bãi đậu, xuống xe cùng với Miêu Khả Vân.


      "Nơi này là. . . . . . Hộp đêm biểu diễn múa cột." ngẩng đầu nhìn tấm biển bằng đèn nê-on lớn, chữ "Show Dance" to lớn sáng ngời lọt vào đáy mắt , đáy lòng thở phào nhõm, dọc theo đường cảm xúc gấp gáp rốt cuộc hòa hoãn lại.


      " có thể vào quan sát." Cổ Húc Uy đẩy lưng của Khả Vân, rồi từ từ vào cùng .


      cảm thấy cánh tay nóng rực của chạm vào người mình, bỗng nhiên nhịp tim có chút rối loạn.


      vào đại sảnh, phục vụ kéo tấm cửa vừa dày vừa nặng cho hai người họ,


      nhạc lôi cuốn phát ra như sấm bên tai, sàn nhảy chùm sáng xoay tròn nhanh như tia chớp, mắt ổn định mới nhìn có năm nóng bỏng biểu diễn động tác múa cột lớn mật mà hập dẫn ở sàn.


      Phục vụ dẫn bọn họ ngồi vào hàng ghế trước, hai người chọn thức uống.


      " thường tới nơi này?" hỏi , giọng bị áp đảo bởi thanh.


      " cái gì?" Cổ Húc Uy có nghe , đem lỗ tai lại gần .


      "Tôi thường tới sao?" dựa sát vào người hỏi, hơi thở của bao quanh chóp mũi .


      "Đừng phân tâm, chú ý nhìn nét mắt của ta." trả lời câu hỏi của .


      ngồi ngay ngắn, biết cũng chỉ đưa tới nơi này chỉ nghiêm túc hướng dẫn bài học mà thôi


      bớt lo, có tình huống như tưởng tượng.


      nhanh chóng dừng suy nghĩ của mình lại, cố gắng đem tinh thần tập trung sàn nhảy, vóc người của năm này tạo nên vũ điệu nóng bóng, đông tác của các đều trượt xuống từ ống thép, tư thế xinh đẹp tiêu sái xuống sàn nhảy. . . . . .


      Cặp mắt Miêu Khả Vân mở to, nàng tóc dài đầy hấp dẫn ở chính giữa tới trước mặt Cổ Húc Uy, trêu đùa mà đối với vặn eo lắc mông, sau đó ngồi vào đùi của , quàng chiếc khăn lông chim dài qua cổ , ôm chặt cổ , bộ ngực lớn mật lộ ra hơn nửa cọ xát với bộ ngực , vẻ mặt cực kỳ dâm đãng, ánh mắt mị hoặc dường như câu hồn, ngón tay từ trán của Húc Uy, chiếc mũi, đôi môi. . . . . .Trượt đường xuống bộ ngực của . . . . . .


      Lòng Miêu Khả Vân có luồng ghen tỵ dâng lên, ghen tỵ lan rộng khắp trong lòng , ngạc nhiên nhìn về phía Cổ Húc Uy, nét mặt bình thường, biết có bị khiêu khích hay , nhưng trong nửa phút ngắn ngủi này nắm chặt tâm tình của nàng, khiến lòng của hoàn toàn bị xao động.


      chợt hiểu điểm quan trọng của nhân vật Vũ nương này, phải diễn sao cho để đàn ông ái mộ còn phụ nữ ghen ghét mới hiệu quả.


      Nhưng ràng muốn nhìn này ngồi đùi của Cổ Húc Uy.


      Cuối cùng ta cũng từ từ đúng lên, quay đầu lẳng lơ cười tiếng, lại ngồi đùi khách nam khác.


      Ánh mắt Miêu Khả Vân nhìn theo kia, động tác của ta liên túc xuất vẻ mị hoặc, nhưng đồi tượng phải là Cổ Húc Uy, hiểu sao lửa giận trong lòng lại hạ xuống.


      Chuyện gì xảy ra? muốn người phụ nữ khác chiếm lấy Cổ Húc Uy.


      hiểu sao trong lòng xuất ý nghĩ, nghĩ mình chiếm lấy Cổ Húc Uy.


      Ôi! điên rồi sao? là ông chủ của .


      lấy tay xoa xoa khuôn mặt đỏ lên, cho mình suy nghĩ lung tung, quay đầu uống nước trái cây bàn..., bỗng nhiên chạm nhằm ánh mắt của Cổ Húc Uy, ánh mắt nhìn chằm chằm dò hỏi, con ngươi màu đen của lóe sáng, đáy lòng lay động cảm xúc kỳ diệu.


      lặng lẽ uống nước trái cây, may rằng trong này nhạc rất lớn, hỏi rất bất tiện, cũng cái gì, tại giữ im lặng mới an toàn, sợ mình trong lúc vô ý lộ ra xao động trong lòng, có tình cảm đặc biệt với .


      Khoảng chừng sau tiếng, tú kết thúc, hai người rời khỏi hộp đêm kia, lập tức lái xe rời khỏi bãi đậu xe.


      Miêu Khả Vân và Cổ Húc Uy đứng chờ phía trước hộp đêm, nhạc to oanh tác phát ra từ phía sau, bóng đêm có vẻ đặc biệt tĩnh lặng, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy được tiếng hô hấp của mình.


      "Cảm thấy thế nào?" Cổ Húc Uy hỏi .


      "Rất tốt." Miêu Khả Vân vụng về .


      "Kinh nghiệm thu được chỉ có hai từ này?" liếc nhìn khuôn mặt đỏ ửng của /


      "Dĩ nhiên chỉ. . . . . ." muốn lại thôi, ngước mắt hỏi : " muốn tôi diễn như thế này?"


      mỉm cười : " có mà có thể phát huy tốt hơn."


      lộ ra nụ cười tự tin.


      Cổ Húc Uy liếc qua nét mặt của , nếu là đối với người khác chắc chắn có nhiều nhẫn nại như vậy, nhưng cho tới bây giờ bao giờ tốn sức để giúp diễn viên, từ xa quan sát , hi vọng dẫn dắt cảm xúc diễn xuất của .


      Nhưng nguyên nhân chỉ có biết nhất, vũ nương sáng tác, mà diễn Vũ nương đó, rất dễ dàng đem tình cảm chuyển dời đến người .


      Con người rất khó mà lý giải được tình cảm đặc biệt này, hơn nữa sau khi xem diễn qua, tình cảm tốt với càng tăng giống như bị điện mãnh liệt giật phải, thể giúp diễn sống động nhân vật sáng tác.

      " sợ diễn được như thế?"

      "Ừ." chắc chắn.

      "Bằng , hay là như vậy. . . . . ." Nhìn vẻ mặt bắt đầu lâm vào suy tư.

      nhìn chờ câu tiếp theo của , biết muốn gì?

      "Trở về studio tôi tập với lần."

      "Tập với ?" cảm thấy ngoài ý muốn, sống lưng cũng dựng thẳng.

      " có ai hiểu kịch bản hơn tôi, cần khẩn trương quá."

      "Làm sao biết tôi khẩn trương?"

      "Mặt của rất đỏ." lạnh nhạt .

      Đôi tay vuốt gò má, biết mình đỏ mặt, chỉ biết là giờ phút này đứng ở bên cạnh , lòng của luôn sợ hãi.

      có ý tốt muốn luyện tập đóng phim cùng , sợ rằng chỉ diễn ra cảnh người đường té xỉu trước mặt , có can đảm diễn vũ nương quyến rũ .

      ". . . . . . lấy cảm xúc tâm hồn của Vũ nương từ những thứ kia sao?" nhịn được hỏi .

      "Là phần." Đôi tay Cổ Húc Uy thoái mái để trong túi, thoải mái .

      " thường tới?"

      "Trước kia tới đây lần, lúc sinh nhật bạn bè bao hết mời tôi tới." lạnh nhạt , tròng mắt thâm thúy lên nụ cười.

      lại dám hỏi tiếp,rất kinh ngạc khi lại thẳng thắn như vậy, nhìn cao cao tại thượng, giống người chuyện riêng tư với người khác, việc này càng làm cho ảo giác của càng sâu, cho rằng có khoảng cách cảm giác giữa mình và , cho rằng ra là người dễ thân cận.

      khắc chế, lúc nào cũng nhắc nhở chính mình, quan tâm nhân vật viết ra. thích , ngộ nhỡ nếu cẩn thận lộ ra biểu động lòng với , vậy khứu.

      Tiến tới bãi đỗ, Cổ Húc Uy lên xe với Miêu Khả Vân, có dừng lại, thẳng về Đài Bắc.

      Ước chừng mười giờ tối, bọn họ trở lại studio.

      "Tôi thay Vũ Y." Miêu Khả Vân .

      " !" Vì để diễn giống như , Cổ Húc Uy điều chỉnh ánh đèn tốt, mở nhạc, khiến cho cảnh tượng càng sinh động.

      Miêu Khả Vân vào phòng thay bộ quần áo Vũ Y may thủ công, buộc tóc dài lại, đôi tay run rẩy vì khẩn trương, biết mình có thể diễn tốt .

      ngừng hít sâu, ngồi vào ghế chờ mình bình tĩnh.

      Ước chừng mười phút, những khẩn trưởng mà còn yên tâm, nhưng buộc mình được trốn tránh, phải ra ngoài đối mặt với .

      cầm kịch bản ra ngoài."Tôi được rồi."

      Cổ Húc Uy chuẩn bị tất cả sẵn sàng, ngồi ghế đợi , thấy tới, ánh mắt nóng rực của cách nào dời khỏi người .

      có hóa trang, gương mặt thanh thuần giống như hiểu đời, dáng người đầy đặn lại uyển chuyển lộ ra hương thơm của của phụ nữ thành thục, thân mặc Vũ Y mong manh dễ nhìn thấy chỉ có ở vị trí quan trọng may màu đen sáng, diễm sắc bức người.
      truth205Chris thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 3.2:

      Cả người tạo ra vẻ đẹp mãnh liệt mà mâu thuẫn, cùng lúc có cả đặc điểm của thiên sứ và ác quỷ, quả nữ nhân vật chính dưới ngòi bút của đứng trước mặt .


      Muốn say mê cũng khó.


      "Có phải diễn đoạn này hay ?" Miêu Khả Vân luống cuống về phía , chỉ vào kịch bản hỏi.


      "Đúng vậy, nhưng cần phải cầm kịch bản, cũng phải dựa theo lời thoại này, cứ lấy phương thức của chính để diễn tả, miễn là phát huy biểu ra là được." bắt cầm kịch bản cho gian tự do để biểu diễn.


      Mắt thấy kịch bản bị ném sang bên, cảm thấy càng bất lực, có kịch bản ít nhất còn có điểm xuất phát để tuân theo và nơi quy tụ hình thức cố định, nhưng lúc này đều bị ném sang bên.


      Trong lúc nhất thời đầu óc trống trơn, mất phương hướng...


      "Cho ít thời gian để bồi dưỡng cảm xúc, có thể bắt đầu bất cứ khi nào..." Hai tay của đan chéo đặt ở trước ngực, chờ .


      mờ mịt về phía vị trí định quay lưng về phía , vốn là diễn cùng nam diễn viên khi diễn còn được.


      Tốt lắm, hơn nữa bây giờ đối tượng lại đổi thành .


      Muốn khiêu khích , trừ phi uống rượu mới có thể.


      Đột nhiên nghĩ đến đây lòng cũng sáng ra (nguyên văn là phúc chí tâm linh), sợ gì cứ coi như mình uống rượu say...


      Đúng, cứ làm như thế!


      Hai tay đan chéo, nhắm mắt ba giây, rất nhanh bình tâm lại, nhắm mắt ba giây, rồi bắt đầu diễn, thân thể bắt đầu biến hoá.



      Tóc dài như thác nước thả xuống, phối hợp múa cùng nhạc, quyến rũ cười, về phía , giơ chân lên, giày cao gót đúng lúc đặt vào khe hở giữa hai chân , nghiêng người ý tứ khiêu khích hàm xúc rất ràng, nhàng giữ chặt carnuowca, cười ác ý với , ánh mắt dụ dỗ :"Với ta ... Chẳng lẽ cầu khác sao?"


      "Đương nhiên là có." Đôi mắt u ám của Cổ Húc Uy ngước lên nhìn , cười tà nịnh, hai tay giữ lấy eo của , trong nháy mắt khiến ngồi lên đùi , ngón tay có ý tốt giữ người lại, xoa đôi môi nở nang của .


      suýt chút nữa giữ được bình tĩnh. Động tác thân mật này của diễn sao? Rất . rất , diễn còn giỏi hơn , làm lòng chấn động.


      có thời gian suy nghĩ, việc duy nhất có thể làm bây giờ là nhập vào vai diễn, chỉ có thể thay đổi trở thành vũ nương vô tình chuyên đùa giỡn đàn ông.


      mút ngón tay của , hàm răng trắng tinh nhàng cắn đầu ngón tay của , ánh mắt tà ác lại mị hoặc nhìn chăm chú, mặt sát vào bên tai, thở hơi nóng: ", là cái gì?''


      Hai tay của thít chặt khiến ngực đập mạnh vào lồng ngực của , tay vòng ra sau lưng , theo tấm lưng non mềm trắng nõn xoa đường xuống, khuôn mặt tuấn tú gần kề gò má của , cũng ở bên tai của : "Rất đơn giản, được kháng cự cầu của ta."


      điên cuồng mà rung động, vẻ mặt của rất chân , chỉ là diễn thôi sao?


      muốn chạy trốn.


      "Chàng là xấu, sợ thê tử chàng biết sao?" đẩy hai tay ra, vượt qua hai chân , bước ra xa, cho là mình an toàn.


      nghĩ tới đứng dậy kéo lại, nghoảnh đầu nhìn lại, tay vừa ôm lại, mạnh mẽ ôm vào trong lòng .


      "Ta chưa có thê tử, chỉ có tình nhân." áp sát , ánh mắt cười phóng túng giống như con sói hung ác.


      suýt chút nữa kịp phản ứng, may là kịp thời ổn định cảm xúc, hai tay khẽ run bám vào cổ , dùng ánh mắt linh hoạt và dụ dỗ :"Sao tìm tới tình nhân của chàng."


      "Đêm nayầt muốn nàng." Ánh mắt sâu sắc sáng ngời đầy cuồng dã nhìn về phía môi của ...


      nín thở, tiếp theo chính là cảnh hôn, mà ánh mắt nguy hiểm của giống như muốn hôn . Trong lúc đó bọn họ gần như có khoảng cách, hô hấp giao nhau hình thành luồng nhiệt, làm xao động đóm lửa, làm cho sắp chống đỡ được, từ lúc bắt đầu đến bây giờ vẻ mặt của đều chân giống diễn.


      Nhưng người trả thù người con nhảy sao nghĩ thế này? nên tập trung diễn với , diễn chính là mong giống y như .


      "Chỉ có đêm nay thôi sao?" đè xuống suy nghĩ đáy lòng, tập trung nghĩ lại biến mình thành vũ nương, đặt câu hỏi với , phóng đãng cười duyên.


      "Khẩu vị của nàng ." nheo mắt lại nhìn , diễn rất tốt, đôi môi kiều diễm ướt át giống như mời gọi , phong thái cùng giọng điệu của cũng nắm chắc, hết sức khơi dậy bản năng đàn ông, đúng là rất kích động, hơn nữa trái tim lại rung động với .


      kích thích được dục vọng của .


      "Đương nhiên, ta muốn chàng cưng chiều ta hằng đêm, ta..." Ngón tay ngọc dài và của di chuyển đến cái cằm trơn bóng của , vuốt ve qua lại.


      Đến chớp mắt cũng chớp chỉ nhìn chăm chú vào bộ dáng kiều mỵ mê hoặc của , nếu có thể, rất muốn làm giống lời , cưng chiều , thương .


      Đáng tiếc đây chỉ là diễn, phải buông thân thể non mềm mê người của ra, rời xa bộ dáng say lòng người của , lặng lẽ thu lại nỗi lòng, nếu với quyền lợi của , nếu muốn từng bước để biến tất cả thành rất dễ dàng.


      nghĩ chiếm tiện nghi của , muốn miễn cưỡng khuất phục vì quyền lực của , dùng quyền lực phải là lòng.


      "Có thể kết thúc." buông ra.


      Miêu Khả Vân nghĩ bỗng nhiên buông tay, vẫn chưa thu về tâm trạng diễn, run rẩy dữ dội. Hai chân suýt nữa đứng vững...


      "Cẩn thận." Cổ Húc Uy phản xạ nhanh, giơ cánh tay ra đỡ lưng .


      Mặt đỏ bừng : "Cảm ơn..."


      nhìn đôi mắt lấp lánh của , phát thân thể của run run, trong nháy mắt đôi mắt xinh đẹp quyến rũ vừa rồi biến mất, bộ dáng ngây ngô này mới là bộ dáng ban đầu của .


      muốn ôm chặt lấy có lí do gì, cổ vũ khuyến khích và bảo vệ .


      " diễn nữa sao?" hỏi.


      "Được rồi." buông ra, kiềm chế nội tâm dậy sóng.


      "Tôi diễn đạt cầu sao? Như thế cũng được sao?" cũng kiềm chế chính mình, chôn những rung động với tận đáy lòng.


      " biểu vô cùng tốt, ngày mai cứ làm như vậy."


      " đến xem sao?" Nhưng đáy lòng vẫn vô ý lộ ra mong đợi, mong đến xem biểu của .


      cảm thấy chính mình rất ngốc, biết khống chế bản thân tốt, lén lút nhìn vẻ mặt của , cười như cười, cảm thấy chân , có cảm thấy vậy rất lạ hay ?


      "Nếu rảnh tôi đến." Cổ Húc Uy hứa hẹn với .


      "Cảm ơn quan tâm tôi nhiều như thế, ông chủ rất đặc biệt." Miêu Khả Vân giấu được sung sướng, nở nụ cười.


      Cổ Húc Uy nghe rất nhiều lời nịnh hót của mọi người, nhìn đôi mắt trong veo thông suốt của , nhìn thấy vẻ mặt chân thành.


      " có gì." cảm thấy trong lòng có thêm cảm giác nào đó chưa từng có, là vui mừng và đau khổ, nhận lòng biết ơn của , cũng kiềm chế, cười với .


      nhìn khuôn mặt tươi cười tuấn lãng của , trái tim nóng lên đến nỗi năng lộn xộn hỏi:' ' có đói ? Tôi mời ăn cái gì được ? A... Nhưng bây giờ gần mười hai giờ, có lẽ phải về nhà ngủ..."


      "Tôi ngủ sớm như vậy, để cho mời.'' cũng muốn cho về mau.


      "Tôi thay quần áo."


      "Tôi chờ ."
      truth205Chris thích bài này.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 3.3

      nhàng chạy vào phòng thay quần áo, vậy mà lại đồng ý ăn cùng ! có chút hốt hoảng, hiểu sao lại cảm thấy vui vẻ.


      chờ , trái tim cũng đập nhanh, nhiệt tình mãnh liệt đè nén được trong lòng của muốn bộc lộ, lâu có loại tình này giống như chờ đợi cũng giống như đầy sức sống và xúc động...


      A! bị làm sao vậy? bị mê hoặc hay là mê muội nhân vật mà đóng?


      thể làm nhập làm với nhân vật dưới ngòi bút của mình, , có tính cách cùng cuộc sống của , chẳng qua chỉ là diễn viên mà mời đến.


      kiềm chế chính mình, nên chạy nhanh theo cảm giác này, lý trí và tình cảm của cần phải ràng.


      ra phía cửa chính, châm điếu thuốc, im lặng chờ .


      Miêu Khả Vân thay quần áo xong, ra khỏi phòng thay quần áo, thấy ở cửa, lập tức chạy ra chỗ của hỏi: " muốn ăn cái gì?"


      "Cái gì cũng được." Cổ Húc Uy tắt điếu thuốc, nhìn khuôn mặt tươi cười đầy sức sống của , khó khăn dời ánh mắt , ra ngoài. ra theo , lại ngồi lên xe rời cùng .


      "Tôi biết ông chủ thích ăn cái gì, ngộ nhỡ tôi mời rất keo kiệt làm sao bây giờ?" ngồi xe hỏi , biết quyết định muốn mời ăn cái gì, biết khẩu vị của .


      "Tôi rất thoải mái trong việc chọn đồ ăn." cũng kén ăn.


      "Chúng ta ăn sủi cảo ở quán Dục Tiểu." nghĩ đến quán mở rất muộn bán sủi cảo - quán Dục Tiểu.


      "Ừ, đường thế nào?" có ý kiến.


      " thẳng rồi rẽ phải, lại thẳng, tôi rất nhớ đường này, tôi ở gần đây." chỉ đường cho .


      "Ờ." cũng muốn biết ở đâu. Chỗ ở chắc cũng tốt đâu! muốn ở tại nơi quá tệ...


      thu lại tâm trạng, ngờ suýt chút nữa suy nghĩ lý trí, chưa bao giờ kiềm chế được chính mình, cũng tin có khả năng chi phối .


      , tuyệt đối để người khác chi phối.


      Hai mươi phút sau, bọn họ đến quán , sau khi hai người cùng nhau ăn uống no nê, thanh toán tiền, ra ngoài quán cùng .


      "Tôi về trước, tôi ở nhà trọ trong ngõ gần đây, lái xe từ từ thôi! " rồi chỉ vào ngõ tối.


      Cổ Húc Uy nhìn ngõ tối cái, cần nghĩ ngợi : " muộn, tôi đưa về."


      Miêu Khả Vân thụ sủng nhược kinh (được thương mà lo sợ) : " cần làm phiền , tôi có thể tự mình về."


      "Vừa ăn no xong, coi như là dạo, thôi!" lấy lý do hợp lý cho mình, cũng phải chịu chi phối của , mà là có ý tốt đưa về nhà.


      thấy kiên quyết, cũng từ chối ý tốt, để choanh cùng trong bóng đêm thấm lạnh, nhịn được : " ra, tôt hơn trong tưởng tượng của tôi, Cổ." vẫn để những giúp đỡ của trong lòng, cũng biết được là mình rất may mắn.


      " à? Vậy tại sao gọi thẳng tên của tôi?'' Cổ Húc Uy thẳng thắn , cho phép cần gọi giống người khác như là Cổ hay ông chủ.


      "A..." rất kinh ngạc, tuy rằng bài xích, nhưng nếu bị diễn viên khác nghe được, chỉ sợ lại đầy lời ra tiếng vào.


      có '' cầu khác'' với , là người đàn ông tốt.


      Vừa rồi lúc luyện tập diễn, thuận miệng hỏi , cầu gì khác với sao? chắc chắn biết đó là chuyện đáy lòng vẫn muốn hỏi.


      càng tiếp xúc , càng cảm thấy nên nghi ngờ . tốt như vậy, lại nghi ngờ , đó là chuyện tốt!


      "Cái gì?" Cổ Húc Uy hỏi bằng giọng lạnh nhạt.


      "Nếu tôi trực tiếp gọi tên , bị người khác nghe được gây ra nhiều lời ra tiếng vào."


      "Hả? Lời ra tiếng vào cái gì?" muốn nghe xem.


      " chọn tôi như vậy, diễn viên quay phim, diễn viên khác cũng nghi ngờ lúc đó tôi với ... có mờ ám."


      lơ đễnh cười: "Chỉ sợ như thế thôi?"


      vốn có điều kiêng dè, nhưng sau khi ra, trái lại buồn phiền nữa.


      " sao, quan hệ chúng ta rối trong sáng, có gì phải sợ."


      "Vậy là tốt rồi." tỏ vẻ gì, lại càng thấy nội tâm bản thân, câu "trong sáng" của làm đáy lòng kích động mạnh.


      bị chi phối.


      "Tới nơi ở của tôi rồi." chỉ vào gian nhà trọ cũ kỹ.


      " ở đây?" ngước mắt lên xem, trong lòng rất hài lòng.


      "Tôi vào đây."


      "Vào !" .


      "Tạm biệt, Cổ Húc Uy." vẫy tay, tinh nghịch kêu tên .


      "Tạm biệt." nở nụ cười, nhìn chăm chú vào trong nhà trọ, lại theo đường cũ lái xe về.


      chạy lên lầu, bật đèn lên, tim đập nhanh nhìn bóng dáng rời qua cửa sổ, mặt của nóng lên.


      Bốn phía yên tĩnh, nghe rất tiếng tim mình đập rất nhanh, chuyện bí mật này chôn ở trong tim, tình với như nước lũ bao phủ , có thể tạm thời kìm nén, nhưng ngăn cản được cảm nhận của trái tim


      Nếu người bình thường giống tốt, chỉ là nhà sản xuất lớn, mà còn xuất thân từ nhà giàu có gia thế hiển hách, huống hồ có khi có bạn .


      vẫn là nên làm việc cho tốt , cũng đừng nghĩ nhiều. kiên quyết kéo mình về thực, rời khỏi chỗ cửa sổ, nhưng bóng dáng vẫn còn trong tâm trí, có cách nào làm bóng dáng biến mất.


      Cổ Húc Uy mình phố tối tăm, thể tưởng tượng ra lúc này Miêu Khả Vân ở trong nhà trọ vừa cũ vừa ẩm ướt.


      nên chuyển chỗ khác, ngôi sao tương lai, muốn gặp rủi ro, giúp tìm việc, tìm địa điểm thích hợp để chuyển nhà.


      nhận ra chính mình giống "gà mẹ", cho tới bây giờ nhiệt tình với ai như thế, lại có mục đích gì chỉ nghĩ muốn tốt với .


      có mục đích gì sao?


      ấn chìa khoá vào ổ ô tô, mở cửa xe, ngồi vào trong xe, lái xe về nhà.


      cũng rất muốn tìm được đáp án.
      truth205Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :