1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Anh Ấy Chỉ Hẹn Hò Với Siêu Mẫu - D4C (update c42/70)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. La Thùy Dương

      La Thùy Dương Well-Known Member

      Bài viết:
      206
      Được thích:
      2,408
      CHƯƠNG 44
      Edit: La Thùy Dương
      Đột nhiên, quản lý Trương cảm thấy lúc này có loại khí mập mờ khó mà giải thích .

      Quay trở lại thời điểm quản lý Trương và Ninh Trí cùng xuống bãi đỗ xe vào ba mươi phút trước, vô cùng bất ngờ khi biết người đến đón Ninh Trí lại chính là ông chủ công ty Kỷ Cách Phi. Vốn là chỉ buột miệng bảo hai người chơi vui vẻ nhé, nào ngờ kết quả ông chủ lại mời cả cùng lên xe.

      Hiếm khi có cơ hội được tiếp cận ông chủ thế này, biết đâu chừng còn có thể mở rộng được quan hệ, lý nào lại bỏ qua!

      Nhưng sao vẫn thấy có gì đó đúng lắm nhỉ?

      Quản lý Trương cẩn thận đánh giá những người thi thoảng lướt ngang qua họ. Hầu như những vị khách đến bữa tiệc này có phú cũng quý, nhiều vị lãnh đạo của các tập đoàn lớn, các đạo diễn trứ danh cùng minh tinh nổi tiếng đều có mặt. Mọi người đều chỉ ghé mắt nhìn cái liền bước vào phòng tiệc, hoàn toàn chút hứng thú với những chuyện bên lề của người trẻ.

      Ninh Trí cũng nhận ra tồn tại của Thẩm An Chi, lập tức ngạc nhiên tới: “Sao cũng ở đây?”

      được mời đến.” Thẩm An Chi kìm nén tâm phiền ý loạn, lộ ra tươi cười với .

      “À ra là vậy. Có khi dì Kỷ cũng xem phim đóng rồi cũng chừng.” Ninh Trí thản nhiên dắt tay vào phòng tiệc, cả Kỷ Cách Phi và Tiêu Lâm ở bên kia sau màn chào hỏi thân thiết cũng xoay người bước theo sau.

      Trong bữa tiệc, những vị khách mặc trang phục lộng lẫy túm tụm theo từng nhóm , tay nâng ly rượu xã giao với mọi người.

      ngỡ những người thuộc hào môn thế gia thông thường có ấn tượng tốt với ngôi sao diễn viên chứ, nghĩ dì ấy mời đến đây.” Thẩm An Chi nhìn theo tầm mắt Ninh Trí nhìn về phía nhân vật chính của yến tiệc hôm nay, quý bà khí chất cao quý – Kỷ phu nhân.

      Ninh Trí lấy hai ly rượu từ khay rượu của người bồi bàn, đưa ly cho Thẩm An Chi, còn mình cũng nhấp miếng: “ có chuyện đó đâu, ngược lại dì Kỷ còn rất hứng thú với ngành công nghiệp nữa là. Thậm chí khi chị Eva (Du Hạ) làm người mẫu, dì cũng ra sức ủng hộ quyết định của chị ấy. Tư tưởng của dì rất tiến bộ đó!”

      “Vậy à.” Thẩm An Chi lơ đễnh đáp, tâm trí tự chủ dừng lại người Kỷ Cách Phi chuyện với mẹ ta ở đằng kia. Thời điểm đối diện với người nhà, trong mắt ta bộc lộ vẻ hiền hòa, mềm mại, khác hẳn với bộ dáng lạnh nhạt khách khí khi đối đãi với người ngoài. Xét về khí chất lạnh lùng, người này và Du Hạ có vẻ khá giống nhau.

      Kỷ Cách Phi là người đàn ông độc thân ba mươi tuổi, khí chất nam tính trầm ổn, ngoại hình khôi ngô tuấn tú, còn chưa kể khối quyền lực nắm trong tay lại càng tăng thêm sức quyến rũ mê người của Kỷ Cách Phi đối với phái nữ, khiến những thiên kim tiểu thư có mặt tại đây đều tự chủ được phóng những ánh nhìn thiện cảm về phía ta. Nghiễm nhiên chính là vị kim cương năm sao (1) danh xứng với thực!

      (1) Kim cương năm sao: nghĩa gốc là kim cương vương lão ngũ, mình tính phang y chang nhưng nghĩ lại vẫn nên dịch ra cho mọi người dễ hiểu nghĩa. Kim cương ở đây phải mang nghĩa kim cương châu báu đơn thuần, mà ám chỉ đến người đàn ông hội đủ năm yếu tố:

      - Giàu có nhiều tiền (bao gồm có cơ nghiệp của riêng mình và kế thừa tài sản của gia tộc)

      - Đẹp trai, phong độ, và phải độc thân.

      - Bằng cấp có giá trị cao, hoặc bằng cấp cao ở nước ngoài.

      - Trí thức sâu rộng và có năng lực để giải quyết những vấn đề trong kinh doanh, tóm lại là khả năng tự ứng biến cao, giải quyết những cái khó và phát triển bằng chính sức lực của mình.

      - thị phi, scandal, phô trương thanh thế hay đời tư. Là ‘trai ngoan’ trong mắt công chúng.

      => Tóm lại chính là đủ tiêu chuẩn 5 sao, mẫu đàn ông lý tưởng trong mắt phái đẹp.


      Tác phong điềm đạm, nhan sắc khôi ngô, khí chất trầm ổn, bề ngoài lãnh đạm cứng cỏi nhưng nội tâm lại mềm mại ôn hòa. Thẩm An Chi lại liên tưởng đến mẫu đàn ông lý tưởng mà Ninh Trí từng nhắc đến, tâm lại càng thêm loạn.

      Thẩm An Chi vô thức đưa ly rượu lên môi nhấp ngụm, vừa mới nuốt xuống, mặt bị ai đó bắt xoay lại, tầm mắt liền đối diện với gương mặt xinh đẹp của Ninh Trí. Trông thấy theo bản năng cắn cắn môi với vẻ khó chịu, lập tức vội vàng cụp mắt, để đọc được cảm xúc hoảng loạn trong mắt .

      “Hôm nay làm sao thế? Có vẻ là lạ?” Ninh Trí hạ thấp giọng, ngữ điệu như tra khảo, “ còn lén nhìn Tiêu Lâm suốt.”

      Nghe lời chất vấn của Ninh Trí, Thẩm An Chi nhịn được bật cười, đuôi mắt liền quét tới hướng bên kia. Hóa ra là từ nãy đến giờ, Tiêu Lâm vẫn luôn đứng bên cạnh Kỷ Cách Phi.

      cho phép nhìn.” Ninh Trí vươn tay che tầm mắt lại.

      có nhìn ấy.” Thẩm An Chi nhanh chóng giải thích. Người nhìn là tình địch của mình có được , có nên ghen cũng phải là mới đúng. Biểu của Ninh Trí lúc này làm phải dở khóc dở cười.

      “Tạm thời tin tưởng !” Ninh Trí buông tha , giọng đầy khó chịu.

      Thẩm An Chi vừa muốn thêm gì đó thấy Kỷ phu nhân về phía này, đành phải dằn xuống tâm tư mình, xoay người chúc mừng sinh nhật với nhân vật chính của buổi yến tiệc đêm nay.

      “Tĩnh Tĩnh, Hạ Hạ ở bên kia, sao con vẫn còn chưa sang đấy? Trước đây phải dính Hạ Hạ đến nỗi gần như tranh giành ghen tuông với Y Toa hay sao? Có phải bây giờ có người rồi quên luôn bạn tốt hay …” Kỷ phu nhân buông lời trêu chọc.

      Ninh Trí liền lập tức đầu hàng: “Dạ thưa , dì Kỷ! Con biết rồi, con có thấy sắc quên bạn mà! Giờ con sang đó liền đây!”

      Đối với việc Kỷ phu nhân muốn đuổi khéo Ninh Trí , Thẩm An Chi sớm có cảm giác. đưa mắt nhìn bóng dáng bạn rời khỏi, lẳng lặng chờ Kỷ phu nhân lên tiếng.

      “Chốc nữa bọn còn có thêm party nữa, cũng chỉ có thanh niên bọn trẻ với nhau thôi! Suy cho cùng, hằng năm lấy danh nghĩa Kỷ phu nhân để có thể tụ họp những con người bận rộn lại chỗ, thực ra cũng chẳng dễ dàng gì.” Kỷ phu nhân nhìn Thẩm An Chi gật đầu, bà khéo léo mỉm cười, “Cậu có biết vì sao bỗng nhiên tôi lại mời cậu đến hay ?”

      “Con biết.” Thẩm An Chi thành trả lời.

      Kỷ phu nhân gật đầu: “Tôi vốn muốn nhìn thử xem là người đàn ông nào dám cả gan đoạt mất con dâu mà tôi nhắm trúng. Đầu tiên là Kha Khắc Lôi, bây giờ lại đến phiên cậu. Nhưng giờ xem ra, cậu trông cũng tệ lắm, chí ít có tâm cơ đấu đá như các minh tinh nghệ sĩ xốc nổi khác.”

      Thẩm An Chi nghe được nửa câu đầu tâm sít chặt lại, bất giác những lời của Tiêu Lâm ban nãy lại vang lên bên tai, mặt dần còn giữ vẻ tự nhiên được nữa. lòng dạ rối bời nghe tai này lọt qua tai kia, thỉnh thoảng vẫn ép mình trả lời lại đôi ba câu.

      Chờ đến khi Kỷ phu nhân rời khỏi, Thẩm An Chi nốc cạn ly rượu tay. Bây giờ mức độ để ý mà dành cho chuyện này dường như vượt ngoài tầm kiểm soát, cách nào giữ nổi bình tĩnh được nữa.

      Từ nơi trung tâm của bữa tiệc, rốt cuộc Thẩm An Chi cũng tìm được tâm điểm giữa công chúng Kỷ Cách Phi. Đợi sau khi vài người vây quanh ta tản , mới bước tới, lên tiếng hỏi: “Kỷ tổng, tôi có chút chuyện muốn hỏi . Có thể dành cho tôi ít phút được chứ?”

      Kỷ Cách Phi nghiêng đầu nhìn sang , khóe môi hơi giương lên, ra vẻ sáng tỏ : “Tôi cho rằng chuyện mà muốn biết, chỉ dựa vào đôi ba phút khó mà được.” ta đặt ly rượu xuống, “Nhưng thành vấn đề, chút giờ này tôi có thể cho , dù gì ở trong này nghe mọi người bàn công việc mãi cũng khá nhàm chán.”

      Hai người đến góc khuất ngồi xuống, bồi bàn đem ly rượu cocktail đến trước mặt bọn họ, chất lỏng sóng sánh trong ly rượu dưới khúc xạ từ ánh đèn trần tạo nên ly cocktail đa sắc tuyệt đẹp. Thẩm An Chi nhìn đau đáu ly rượu trước mắt, đột nhiên lúc này lại biết làm thế nào để mở lời. Vì phút kìm được xúc động mà muốn ra mặt tìm đến tình địch, nhưng khi Kỷ Cách Phi ở trước mặt hiểu sao lại tự biến mình thành kẻ vụng về ngốc nghếch, biết làm sao để vào vấn đề.

      Trong lúc Thẩm An Chi chìm trong suy tư, Kỷ Cách Phi mở miệng trước, “Hẳn là nghe được chuyện giữa tôi và em ấy từ miệng Tiêu Lâm? Lúc này có thể chủ động đến tìm tôi mà phải em ấy, chỉ dựa vào điểm này cũng khiến tôi đánh giá cao hơn chút rồi.”

      “Tôi hề muốn quan tâm đến người quá khứ của bạn mình, nhưng quả tôi thể để ý, là để ý đến muốn điên rồi!” Giọng Thẩm An Chi khàn khàn, chỉ cần nghĩ tới quá thích , tâm rất khó chịu.

      “Chứng tỏ rất thích em ấy.” Kỷ Cách Phi ung dung , điềm nhiên lạnh nhạt hệt như người đứng ngoài xem kịch.

      “Đúng thế. Tôi rất thích Ninh Trí, chính vì vậy tôi càng muốn biết, hai người từng ở bên nhau sao?” Thẩm An Chi nhìn thẳng vào mắt ta.

      Kỷ Cách Phi gật đầu, chút giấu giếm, “Đúng vậy, em ấy với chuyện này sao?”

      Thẩm An Chi thấy ta thản nhiên mỉm cười, cảm giác khó chịu lại càng thêm mãnh liệt, cơn ghen bùng lên gần như muốn thiêu trụi lý trí Thẩm An Chi, khiến người làm bạn trai như lúc này cách nào kiểm soát được sắc mặt của mình trước tình địch, sa sầm hệt như nhà có tang.

      Cổ họng Thẩm An Chi như nghẹn lại, khó khăn hỏi: “Tôi cứ tưởng đối tượng của hào môn thế gia đều phải là môn đăng hộ đối!?”

      Kỷ Cách Phi nhìn , ánh mắt lạnh buốt, lát sau liền phun câu, “Hẳn là xem quá nhiều con nhà quyền thế trong phim truyền hình rồi.”

      nghiệp của tôi vốn cần phải dựa vào hôn nhân để duy trì, nếu ngay cả đối tượng kết hôn cũng phải mặc cho kẻ khác sắp đặt, vậy Kỷ Cách Phi tôi cũng quá thất bại rồi. Nếu đôi bên đều buộc phải kết hôn với đối tượng mình thích, vậy tôi thà đơn mình còn hơn. Đối với tôi mà đây còn là chuyện vô cùng tốt, sống độc thực ra rất đáng để hưởng thụ, bởi thế gian này nào có thứ gì thoải mái tự do hơn cuộc sống độc thân đâu.”

      Thẩm An Chi nghe vậy, rốt cuộc nội tâm vốn treo lơ lửng lúc này mới bình tĩnh trở lại. Trước mắt là người đàn ông cực kỳ ngạo mạn, cho dù có người hỏi ta ai mới là người ta sùng bái nhất, có thể khẳng định đáp án của Kỷ Cách Phi là chính ta. Thậm chí trong chuyện tình cảm ta cũng suy tính thiệt hơn, hà khắc với chính mình và người ngoài. Cũng chính vì nguyên nhân này mà Kỷ Cách Phi hết hiếm khi dính vào scandal tai tiếng, đời tư sạch vô cùng.

      Bây giờ Thẩm An Chi hiểu vì sao Ninh Trí từng qua lại với người đàn ông này, bởi Kỷ Cách Phi là kẻ khác biệt trong mắt mọi người.

      muốn chuyện tôi cũng có gì phải che giấu. Quan hệ của chúng tôi thực ra rất đơn giản, có biết Ninh Trí có biệt danh hay ?” Kỷ Cách Phi quay đầu nhìn .

      “Tôi biết, là Tĩnh Tĩnh.”

      Kỷ Cách Phi gật đầu, “ chữ Tĩnh, là tĩnh trong yên tĩnh xa xăm. Chữ Tĩnh thứ hai đồng với kinh trong thần kinh. biết vì sao mà em ấy còn có cái tên ‘thần kinh’ này rồi chứ?”

      “Theo như các fan chứng kiến kể lại, trong lần ấy chụp ảnh nhào đánh nhiếp ảnh gia, kết quả là bị bắt vào đồn cảnh sát.” Thẩm An Chi nhắc tới lại thấy chuyện này quá mức phóng đại rồi.

      Kỷ Cách Phi còn cười cười, “Đó là chuyện xảy ra năm ấy mười tám tuổi. Thực ra tôi và Ninh Trí biết nhau thông qua hôn lễ của Du Hạ, nhưng lúc đó đôi bên đều hề có ấn tượng gì về nhau, mãi cho tới khi chuyện này xảy ra, tôi mới thực để ý em ấy.”

      “Khi đó tuổi Ninh Trí còn , kinh nghiệm sống chưa đủ nên rất dễ bị kích động. Nghĩ thử xem, mười tám tuổi, ở tuổi này người ta đều học cấp ba hoặc lên năm nhất đại học, còn em ấy sớm bước chân vào nghề mẫu. Thử hỏi làm sao có đủ kinh nghiệm để xử lý tình huống? Nếu như muốn biết ngọn nguồn, phải bắt đầu từ lúc nhiếp ảnh gia kia muốn tạo ra những bức ảnh nghệ thuật, cần nữ model phải chịu khỏa thân. Nữ model nọ nghe vậy liền lập tức đồng ý, nhưng ngờ sau khi chụp xong, tên nhiếp ảnh gia đó và trợ lý của lại đem những tấm hình của nữ người mẫu này ra bỡn cợt. Sau khi Ninh Trí biết bọn chúng đem cơ thể và danh dự con nhà người ta ra làm trò đùa, tất nhiên nhào tới đánh tên nhiếp ảnh gia kia trận.”

      “Đừng tưởng em ấy dáng người gầy còm mà có sức, thực ra lúc đánh người cũng lợi hại lắm.” Kỷ Cách Phi tự chủ được khẽ nhếch môi.

      “Sau đó sao? đến đồn cảnh sát nộp tiền bảo lãnh ấy về?” Thẩm An Chi có chút nôn nóng.

      vừa dứt lời, tia sáng trong mắt Kỷ Cách Phi cũng tối lại, trầm nhìn : “ ngắt lời tôi đấy.”

      “Xin lỗi, tôi cố ý.” Thẩm An Chi xin lỗi đối phương câu, nghĩ tới thất thố ban nãy liền tự thầm mắng mình câu, rốt cuộc bị làm sao thế này?

      Cũng may Kỷ Cách Phi lại tiếp: “Nghe vào đồn có vẻ nghiêm trọng, nhưng lúc đó bạn của em ấy hoàn toàn có thể giải quyết được, cuối cùng đôi bên đều đồng ý giảng hòa tại đồn cảnh sát. Còn chuyện nghiêm trọng là cái khác mới đúng, em ấy suýt tấn công nữ cảnh sát khi ta tiến hành lập biên bản. Nguyên do là vì người nọ câu, tuổi còn học mà chạy làm người mẫu chắc chắn cũng sạch hơn người ta bao nhiêu. Thực ra nguyên văn của câu này còn bẩn hơn thế, tôi muốn phải ra.”

      Thẩm An Chi nghe xong liền trầm mặc.

      Kỷ Cách Phi nâng mắt nhìn về phía những vị khách ăn mặc sang trọng đằng kia, “Ngay cả Ninh Trí mà còn gặp phải chuyện như thế, huống chi là Du Hạ mới mười sáu tuổi chạy đến New York làm người mẫu, khỏi phải cũng biết những lời đàm tiếu kiểu này là luôn xảy ra như cơm bữa. Còn nhớ khi còn trẻ, tôi từng với Kha Khắc Lôi rằng Du Hạ đáng được đối xử như công chúa. Tôi phản đối Du Hạ làm người mẫu chỉ vì tự tin bản thân có thể nâng niu ấy trong lòng bàn tay, luôn đối xử ân cần dịu dàng với ấy hay có thể thỏa mãn mọi nhu cầu vật chất mà ấy cần. Tôi phản đối là vì tôi tin, chỉ cần Du Hạ tiếp tục ở lại nơi này, ở tại Kỷ gia, ấy bao giờ phải nghe những lời sỉ nhục của người ngoài. Chỉ cần ngày Du Hạ còn có Kỷ gia nâng đỡ phía sau, tất cả mọi người đều đối đãi với ấy như công chúa. ấy rồi còn phải nghe những lời chì chiết kia, còn thui thủi ấm ức mình, càng cần phải trải qua những ngày tháng lòng tự trọng bị chà đạp nữa. Sau này, cũng chính vì vậy mà tôi luôn cố tình để hoạt động làm việc của Ninh Trí được vui vẻ tự do, nhưng rốt cuộc này lại kiên cường hơn tôi nghĩ nhiều, chùn bước, cũng sợ hãi.”

      “Chúng tôi từ đơn thuần quen biết nhau cho đến khi cả hai đều tình nguyện tiến thêm bước, nhưng vẫn có ý định công khai. Bởi nếu làm như vậy, nhất định ít người đem quan hệ của chúng tôi bóp méo thành quan hệ mua bán bẩn thỉu.”

      Sau khi Ninh Trí trò chuyện với đám bạn tốt cả buổi trời mới phát thấy Thẩm An Chi đâu. xoay người dáo dác tìm trong đám đông, lúc tìm kiếm còn vô tình va vào bả vai người khác.

      ngại quá.” Ninh Trí vội vàng xin lỗi.

      Nhưng ngờ người nọ có ý nhận lời xin lỗi, ngược lại còn bóng gió ám chỉ đôi ba câu: “ nhanh quá làm gì? Sợ chuyện xấu xa của mình bị người khác phát hay sao?”

      Ninh Trí đưa mắt nhìn sang, ra là Hạ Luyến.

      “Tôi hề làm chuyện gì xấu xa cả. E rằng người có chuyện xấu là mới phải.” Ninh Trí lạnh lùng nhìn ta.

      Hạ Luyến cười xảo quyệt, “Hừ, vậy sao? Chỉ sợ có người vừa muốn được làm thiếu phu nhân vừa muốn tìm thêm vỏ xe để dự bị cho mình kia kìa.” ta xong đắc ý rời .

      Ninh Trí nhìn bóng lưng ta, càng nhìn càng cảm thấy lạ lùng khó hiểu: “Thần kinh à!”

      Trong góc yến hội, Kỷ Cách Phi còn tiếp: “Có điều chúng tôi chỉ thử tìm hiểu lẫn nhau thời gian rốt cuộc phát đôi bên thể thích nhau thêm được nữa, cuối cùng đành trở về làm bạn bè.”

      Theo từng lời kể của Kỷ Cách Phi, tâm vốn treo lơ lửng của Thẩm An Chi dần buông lỏng, rốt cuộc đến lúc này mới thở phào nhõm.

      “À đúng rồi, cũng vì Ninh Trí muốn lấy gì từ tôi lại phải người có tâm cơ tính toán, cho nên mẹ tôi rất thích em ấy làm con dâu của mình.” Thấy dáng vẻ thả lỏng của Thẩm An Chi, ta cố tình tiếp.

      Sắc mặt Thẩm An Chi quả nhiên tối sầm lại.

      Kỷ Cách Phi cong môi cười, chuẩn bị tiếp tục giao thiệp với các khách mời, nhưng vừa mới đứng dậy Thẩm An Chi đột nhiên lên tiếng: “Vậy Kỷ tổng đây, biết cảm thấy thế nào khi mình để lỡ mất cả hai người con tốt?”

      Thẩm An Chi cuối cùng cũng hài lòng khi thấy bước chân của Kỷ Cách Phi hơi khựng lại trong khoảnh khắc. ta hề quay đầu lại, chỉ lạnh lùng giương lên khóe môi.

      Ninh Trí cuối cùng cũng tìm được bạn trai mình ngồi uống cocktail ở góc, vẻ mặt lộ khoan khoái nhõm. bước tới ngồi xuống bên , tay huých cái: “Lát nữa còn có buổi party nữa, có muốn ?”

      muốn.”

      “Sao vậy?”

      Thẩm An Chi chợt hai tay ôm đầu Ninh Trí, thân mật cùng mặt đối mặt, giọng khàn khàn đầy từ tính, “Đêm nay dù có tiệc gì cũng muốn , muốn làm, chỉ muốn ngủ với mình em.”

      “…” Đột nhiên biết có phải vì uống quá nhiều chất cồn hay , mà có cảm giác mặt mình lúc này nóng lên.


      @Ngân Nhi gại ợi giụp tụi ụp đẹt mục lục vợi nhạ hẹ hẹ pặc pặc :yoyo45:
      Thanhha, honghaiha, xukem15 others thích bài này.

    2. La Thùy Dương

      La Thùy Dương Well-Known Member

      Bài viết:
      206
      Được thích:
      2,408
      CHƯƠNG 45
      Giữa tiếng nhạc êm ái bay bổng bao trùm nơi bữa tiệc, mặt các vị quan khách đều ý cười nhàn nhạt, mọi ánh mắt đều dõi hết về phía trung tâm sân khấu.

      Tiếng nhạc dần ngừng lại cũng là lúc bữa tiệc sắp đến hồi kết thúc, chừa lại sân khấu cho chủ nhân của bữa tiệc là Kỷ phu nhân đứng ra phát biểu cảm nghĩ, đồng thời lời cảm tạ với các vị khách quý đến đây hôm nay. Sau đôi lời phát biểu ngắn gọn, các vị tân khách kéo nhau ra ngoài, ngồi vào những chiếc xe được đậu sẵn bên ngoài rồi ung dung rời .

      Ninh Trí và Thẩm An Chi hiển nhiên cũng rời khỏi đó giống như những người khác, nhưng rốt cuộc lại chuồn được, bởi vì họ bị bạn Trình Tư Tư của Ninh Trí kịp thời phát .

      Trình Tư Tư lập tức buông lời chòng ghẹo, “Xem ai đây nè! Lúc trước là ai có tình hay cũng có gì khác vậy ta, còn bây giờ sao? Vừa nhìn liền biết tính cho tôi ra rìa còn hai người chuồn về nhà chứ gì? Phải chăng đây chính là thấy sắc quên bạn trong truyền thuyết? Thẩm nam thần, chẳng lẽ nhà người quá rộng lớn, cho nên cần có Ninh Trí đến để chật bớt chăng?”

      Đối với bạn bè của bạn , Thẩm An Chi cũng biết mình biết ta cho nên cũng hiểu tính cách của Trình Tư Tư vốn dĩ hoạt bát thích đùa, thân là bạn trai lý nào lại dám biết mà mạo phạm, thế là lập tức trả lời: “Đúng vậy, gần đây tôi ngủ mình được, cần phải có Ninh Trí đến ngủ cùng mới được.”

      Lời vừa dứt, mỗi người ở đây đều mang mỗi thần sắc khác nhau. Trình Tư Tư và Vương Dao liền bày ra vẻ mặt chán ghét đến buồn nôn, Tiêu Lâm như sáng tỏ ra điều gì đó, riêng mặt Tả Tử Khê lại giấu được vẻ hơi xấu hổ.

      Ninh Trí bộp phát lên bả vai Thẩm An Chi, giọng oán trách: “ làm ơn có muốn gì cũng phải tìm nơi mà chứ.”

      Thẩm An Chi nhìn Kỷ Cách Phi, bên môi lại thốt ra như thể mình vô tội: “ chọn đúng nơi mới ấy chứ.” ý trong lời này là dành cho tình địch, chính xác là công khai tuyên bố chủ quyền.

      Thế là cả nhóm bạn Ninh Trí rời khỏi sảnh tiệc và đến quán ăn khuya ở kế bên. Bọn họ đều là những nam thanh nữ tú có giá trị gương mặt cao, vóc dáng cân đối cùng thân dạ hội bắt mắt, dù chỉ đoạn ngắn đường cũng thu hút ít ánh nhìn. Chưa kể trong số quần chúng còn có ít người nhận ra cặp đôi Ninh Trí, lập tức lôi điện thoại ra chụp hình nhiệt tình, thậm chí lại còn có fan thét lớn cả tên của Thẩm An Chi.

      Kha Khắc Lôi đưa con Y Toa trở về khách sạn rồi mới quay lại hội họp với mọi người. Nhóm bạn cứ thế mà bước vào quán ăn khuya, bao hết cả gian tầng cao nhất, những hưởng thụ gió đêm mà còn được chiêm ngưỡng mắt với cảnh trời về đêm nữa.


      Vừa ngồi vào chỗ, Trình Tư Tư lại nhớ đến câu của Thẩm An Chi lúc nãy, tặc lưỡi cảm thán: “Hầy, tôi còn phán xử được gì nữa đây, hai cái người này cứ liếc mắt đưa tình đến phát nôn lên được. Tôi quản được nữa rồi, thôi tôi mặc kệ đấy!”

      Trình Tư Tư bó tay chịu trận, nhưng rốt cuộc cũng lại hăng say tám với Vương Dao về chuyện trong làng mẫu, nào là dạo này có tân người mẫu nào đó chiếm ưu thế thị trường, rồi sắp tới có nhãn hiệu của bên nào chuẩn bị ra sản phẩm mới. Thi thoảng những người khác ở cạnh cũng nhập hội góp vui đôi ba câu vào câu chuyện.

      Thẩm An Chi ngồi im lặng ở bên, cầm ly rượu trong tay, thỉnh thoảng đưa lên môi nhấp vài ba ngụm. Ban đầu hoàn toàn muốn tham dự party, thứ nhất là chỉ muốn được ở riêng với Ninh Trí, thứ hai là vì mọi người khắng khít với nhau lâu, có tham dự chỉ sợ khó mà hòa nhập với hội bạn của . Nhưng thực tế ràng cho thấy, suy nghĩ quá nhiều rồi.

      Họ hề xem thường Thẩm An Chi , cũng phải kiểu sồn sã nịnh hót như đối xử với tiểu sinh lên cao, mà ngược lại nơi này khiến có cảm giác mình được coi trọng, bởi vì mọi người ở đây đều ngang hàng bình đẳng. Bầu khí cười đùa vui vẻ thế này, giống hệt như cùng nhau quay trở lại thời trung học, chụm đầu thoải mái trêu chọc nhau.

      Thẩm An Chi đối phó với những giả tạo trong giới giải trí quen thuộc đến mức gần như quên mất cá tính của mình, chỉ ngoại trừ lúc này, mới có thể lòng buông lỏng bản thân.

      Giữa bầu gian nơi tầng lầu cao nhất cũng chỉ có tiếng nhạc phương Tây du dương bay bổng bên tai, còn tiếng tranh cãi ầm ĩ. Thẩm An Chi nghiêng đầu thầm bên tai Ninh Trí: “ còn muốn diện kiến vị idol Simon trong lòng em đấy. ta đâu rồi?”

      “Nam Phi, ấy tham gia kiện do NGO tổ chức. Ống nhắm của ấy nếu phải là dân chạy nạn cũng là động vật hoang dã vùng thảo nguyên Châu Phi thôi.” Ninh Trí nghiêng đầu .

      “Em cũng biết quá đấy.” Giọng điệu khi câu này, ngay cả chính Thẩm An Chi cũng biết vị chua chát đến cỡ nào.

      Du Hạ ngồi đối diện Thẩm An Chi, vừa nghe những lời này liền nâng mắt lên nhìn, đến lúc này Thẩm An Chi mới phát giác được điều ổn. Simon là bạn trai cũ của Du Hạ, ở trước mặt người ta mà nhắc đến bạn trai cũ hình như được tốt lắm.

      Ninh Trí nghe ra được ý trong lời của , ngược lại còn bịt miệng cười đùa với Trình Tư Tư chỉ bởi vì đối phương nhân cơ hội quần chúng tề tụ mà rêu rao trêu chọc phim ngắn <<Nếu>> mới nhất của Ninh Trí và Thẩm An Chi. Mải mê đùa giỡn đến mức hai nàng dạt hẳn ra khỏi chỗ ngồi lúc nào cũng hay biết.

      Thẩm An Chi thấp giọng với Du Hạ, “ ngại quá, tôi cố ý đâu.”

      Du Hạ lắc đầu, hướng mắt nhìn sang Ninh Trí rồi lại nhìn Thẩm An Chi, “Dường như đối với chuyện tình cảm giữa hai người, có lòng tin cho lắm nhỉ.”

      Sau giây lát Thẩm An Chi mới có phản ứng lại là Du Hạ chuyện với mình, liền xấu hổ cười cười, “Vậy sao? Thấy như thế sao? Tôi đúng là thất bại mà. Quả là tôi nghĩ mình như vậy là tốt, đủ trầm ổn và nắm trong tay quyền lực như Kỷ Cách Phi, cũng có lý tưởng lớn lao cao cả nào, tôi chỉ là diễn viên Thẩm An Chi bé quanh quẩn trong giới giải trí, có vận khí tốt hơn người khác và đúng lúc gặp thời mà thôi.”

      Du Hạ cúi đầu mỉm cười, : “ cảm thấy Kỷ Cách Phi rất trầm ổn chín chắn sao, đây chính là chuyện hài hước nhất mà hôm nay tôi được nghe đấy.”

      Nghe lời này, Thẩm An Chi liền sửng sốt.

      phải ai vừa sinh ra ngay lập tức liền thuần thục cả, Kỷ Cách Phi cũng phải chưa từng có khoảng thời gian ngây thơ non nớt. Càng đừng đến Simon cơm no áo ấm, tài sản trong tay thua gì các phú nhị đại nhưng lại chọn cách cầm máy ảnh bôn ba đến Châu Phi xa xôi, nhọc lòng bận tâm đến cách sinh hoạt của những người dân chạy nạn, còn lòng bảo vệ thảo nguyên rộng lớn. đời này có người cả đời vì mãi giãy dụa với nỗi lo cơm ăn mặc ấm nên luôn cố gắng siêng năng làm việc, vì kế mưu sinh mà sầu lo khổ sở như vậy. Nhưng dù là ai cũng đều có bản ngã của riêng mình, cũng như Thẩm An Chi là Thẩm An Chi, chính là vậy!”

      Du Hạ nghiêng đầu hướng về phía Ninh Trí, vừa thấy Kha Khắc Lôi từ ngoài cửa vào, bên môi tự chủ được giương lên nụ cười ấm áp hạnh phúc.

      “Tôi cảm thấy Ninh Trí rất giống Ray. Bất kể là nhan sắc tuyệt hảo hay kiến thức sâu rộng, họ đều có, cho nên tự nhiên miễn dịch với những hấp dẫn bên ngoài. Trừ khi đối phương tự động rời , nếu khi ai toàn tâm toàn ý mà người đó, bao giờ thay lòng đổi dạ.”

      đêm này, Thẩm An Chi triệt để bị cảm xúc thổn thức chi phối đến nỗi chìm đắm hết lần này đến lần khác, cuối cùng mặt cũng lộ ra ý cười hạnh phúc.

      “Được ấy thích chính là điều may mắn nhất trong cuộc đời tôi.”

      thanh trong quán bỗng dưng thay đổi, Thẩm An Chi vừa ngẩng đầu liền bắt gặp Trình Tư Tư dùng máy chiếu của quán để phát lại bộ phim ngắn <<Nếu>> của Ninh Trí và chính mình. Cùng với tiếng nhạc nền cất lên cũng là lúc cảnh đầu tiên ra màn ảnh. Lúc này, khó để nhận ra ở trong gian phòng với gam màu thanh thoát, có an tĩnh ngủ thiếp sofa. Tích tắc, gian phòng trước mắt bỗng dưng chuyển đổi sang ngoại cảnh, Ninh Trí hạnh phúc khi cùng Thẩm An Chi nắm tay dạo phố, thoạt nhìn vô cùng thắm thiết. tặng đóa hoa hồng, họ cùng nhau bước vào công viên và trải nghiệm tất cả những trò chơi cùng nhau.

      Hình ảnh ngọt ngào này vừa nhìn cũng đoán được, đây là ảo tưởng trong mộng của nữ chính, tưởng tượng nếu ngày có bạn trai như thế nào. cùng người đó tay nắm tay dạo phố, cùng nhau hẹn hò ở công viên và thưởng thức mọi trò chơi dành cho tình nhân. Hình ảnh trong phim được xử lý rất đẹp, nam nữ chính đều nam thanh nữ tú, hình tượng xứng đôi vừa lứa lại càng tạo được hiệu ứng hút mắt khán giả.

      Ninh Trí đọ lại Trình Tư Tư, rốt cuộc đành buồn bực an phận ngồi xuống, để bạn trai Thẩm An Chi ngồi cạnh ôm lấy bả vai mình an ủi dỗ dành.

      Chớp mắt bộ phim đến hồi kết. Khán giả nhìn thấy từ ghế sofa tỉnh dậy, khung cảnh lại biến đổi, nhân vật từ nữ chính bỗng chốc trở thành nam chính nằm giường bệnh. Đến lúc này mọi người mới vỡ lẽ, hóa ra những cảnh ban nãy toàn bộ đều là nam chính tưởng tượng, rằng nếu có ngày… người bạn .

      thanhcuối phim buồn bã khiến lòng người phải chùng xuống, nhưng rốt cuộc vẫn ảnh hưởng đến tâm trạng của Thẩm An Chi lúc này. cúi đầu nhìn Ninh Trí tựa đầu lên vai mình, cảnh tượng này phải là “nếu”, đây là , nên có lòng tin với chính mình mới phải.

      Cánh tay Thẩm An Chi hoàn toàn ôm trọn vai Ninh Trí. Dưới bóng đêm mờ tỏ, khứu giác của người càng được bộc lộ rệt hơn bao giờ hết, mùi nước hoa tự nhiên người Ninh Trí phảng phất bên mũi, làm vô thức sa mình vào mùi hương thanh dịu bên người bạn , ngữ điệu xuống thấp gần như thầm , “Cám ơn em thích .”

      “Gì cơ?”

      cọ cọ đỉnh đầu , “Phải luôn thích đấy.”

      Ninh Trí xưa nay nội tâm luôn điềm tĩnh hiếm có lần nào dễ dàng bị gợn sóng như lúc này. dám để lộ thẹn thùng mặt, đành giả vờ hung hăng mắng: “Làm ơn , 26 tuổi rồi mà còn học người ta làm nũng nữa.”

      Đó là vì biết, si mê đến mức độ nào.

      nắm tay Ninh Trí, mười ngón tay đan chặt, “Liệu có khi nào, em cảm thấy mông lung với tương lai .” chỉ riêng người đại diện của Ninh Trí, mà ngay cả người ngoài ngành cũng cho rằng đường nghiệp của quá mức êm đềm có nhiều gặt hái, nhưng điều này càng chứng minh được chọn đúng người.

      Thẩm An Chi vươn tay vuốt ve tóc người bên cạnh, cảm nhận được những lọn tóc mềm mại quẩn quanh đầu ngón tay mình, ánh mắt liền tự chủ để lộ nhu tình trong đó, “ cần phải sợ hãi. Minh tinh xưa nay vốn chưa từng là mục tiêu của , cho nên bất kể là vì tình cảm của chúng ta hay tương lai của chúng ta đều đúng cả. nhất định vì chúng ta mà càng thêm cố gắng.”

      Ninh Trí tựa đầu lên vai , dường như có cảm giác đôi mắt mình có chút run rẩy vì xúc động. Xưa nay người có ảnh hưởng trong cuộc đời ngắn ngủi của Ninh Trí chỉ có hai người, người thứ nhất là người thầy dạy bước vào làng mẫu, người còn lại chính là người đỡ vấp ngã ở đài chữ T lúc trước – Du Hạ.

      Nhưng bây giờ trong cuộc đời của Ninh Trí xuất thêm người thứ ba, chính là .

      nhìn sườn mặt của Thẩm An Chi, khóe miệng tự chủ được cong lên, nhưng ngoài miệng lại tỏ vẻ chất vấn: “ cũng biết làm nũng đấy nhỉ, cũng ra được những lời mùi mẫn cơ đấy. Từ đâu mà học được những câu này vậy hả, mau ?”

      Giữa tiếng nhạc êm dịu quanh quẩn bên tai, giọng của Thẩm An Chi mang đậm ý cười: “Lời mùi mẫn đúng là học được, nhưng em .”

      Sóng mắt Ninh Trí dao động, cảm giác được tim gan mình như bị lời thổ lộ của làm cho ngứa ngáy, tê dại tựa như có luồng điện ngừng chạy dọc toàn thân. Chưa khi nào có loại cảm xúc kỳ lạ hệt như lúc này, cho dù là chỉ đơn giản là im lặng ngồi bên nhau, vẫn hề cảm thấy buồn chán.

      Sau khi yến tiệc sinh thần qua , Thẩm An Chi phải thu xếp hành lý quay với đoàn làm phim. Địa điểm quay phim lần này là ở thành phố khác, vì thế đôi tình nhân lại gặp phải tình cảnh chia xa thời gian.

      Riêng những cảnh của Ninh Trí vì do mấy phức tạp, nên được sắp xếp quay sau tuần bộ phim được bấm máy. So với lần đầu đóng phim chỉ quay vỏn vẹn trong ngày đây mới đúng là lần đầu tiên Ninh Trí chính thức bước vào đoàn phim. Cùng ăn cùng ở, cùng tiếp xúc với các thành viên và diễn viên trong đoàn, Ninh Trí biết rồi có tình huống nào đột ngột phát sinh, nhưng chỉ cần nghĩ tới bạn trai, liền cảm thấy dù cho trước mắt có là tình cảnh gì chăng nữa, cũng cần phải sợ hãi.

      Bởi vì ở nơi đó có Thẩm An Chi!
      My Nam Anh, Thanhha, honghaiha13 others thích bài này.

    3. La Thùy Dương

      La Thùy Dương Well-Known Member

      Bài viết:
      206
      Được thích:
      2,408
      CHƯƠNG 46
      Editor: La Thùy Dương
      Chuyến công tác lần này, ngoài người đại diện ra cạnh Ninh Trí còn có thêm nữ trợ lý để hỗ trợ trong công việc sinh hoạt hằng ngày của . Các cảnh của Ninh Trí vốn được sắp xếp quay ở nửa giai đoạn sau, chờ đến khi tiết trời oi bức của mùa hạ bắt đầu tỏa ra hơi thở ấm áp, chớp mắt thành phố cũng sang đến mùa thu.

      máy bay, Ninh Trí nghiền ngẫm kịch bản. Toàn bộ phân cảnh của Ninh Trí đều được Thẩm An Chi tỉ mỉ đánh dấu lại bằng bút lông trước đó, chưa kể mỗi chỗ diễn tả nội tâm, còn ghi chú bằng tay rằng nên diễn xuất tâm trạng chỗ này như thế nào, biểu cảm, ánh mắt, toàn bộ đều được miêu tả chi tiết trong đó. Đọc hết những dòng chú giải kỹ lưỡng của Thẩm An Chi, thân làm bạn như Ninh Trí khó nén được cảm thán. Người bạn trai này của hẳn là thời học vô cùng chăm ngoan nhỉ.

      Lộ trình chuyến bay khá ngắn, thoắt chốc bọn họ an vị trong xe bảo mẫu và đường tiến tới trường quay. Vừa đến nơi Ninh Trí liền lập tức tìm đạo diễn, vừa khéo đúng lúc đạo diễn tiến hành chỉ đạo phân cảnh, và quản lý Trương chỉ đành phải ngồi bên chờ, dù gì hôm nay cũng có cảnh của Ninh Trí.

      Đây là cảnh nội, nữ chính thành công trà trộn vào nhà tên sát nhân với mục đích trả thù thay cho người chị mất, cảnh quay tại thuộc phần diễn biến tiếp theo khi bỏ thuốc mê vào bữa ăn tối của nam chính, sau đó nhân cơ hội lẻn vào phòng ngủ để kiểm tra đối phương mất ý thức hay chưa.

      Đôi chân nữ chính bước từng bước sàn nhà, người đeo tạp dề tiến tới phòng khách. Ống kính quay cận cảnh nữ chính tay giấu dao gọt trái cây ở sau lưng, lưỡi dao bén nhọn lóe sáng.

      Quản lý Trương chà sát hai tay, bất giác cảm thấy rùng mình, phim này có vẻ hơi rờn rợn phải. lập tức kéo Ninh Trí ra chỗ khác, lo lắng hỏi: “Lần này em phải diễn vai người bị sát hại đấy, em sợ chút nào sao?”

      thành vấn đề mà.” Ninh Trí bình tĩnh đáp.

      Quản lý Trương câm lặng. Thành vị này cũng chỉ là người mới gia nhập đóng phim mà thôi, nhưng dáng vẻ này là phản ứng mà người mới cần có sao? Người ngoài nhìn vào ai mà nghĩ sàn catwalk được tám năm chứ, giống diễn viên đóng phim được tám năm hơn đấy!

      Ninh Trí vẫn rời mắt khỏi trường quay. tại, nữ chính trong phim đẩy cửa phòng bước vào, nhìn thấy nam chính gục đầu ghế, bên cạnh là chiếc laptop và cây bút. Thoạt nhìn cứ tưởng nam chính ngủ thiếp trong tình trạng quần áo vẫn còn chỉnh tề, thậm chí áo sơ mi ở phía vẫn còn ngay hàng thẳng lối. Nhưng khi ống kính bắt cận cảnh, rất dễ dàng nhận ra được hàng mi nam chính có chút khẽ động, chứng tỏ tên sát nhân chưa hề mất ý thức. ràng biết được trong thức ăn có thuốc mê.

      Thẩm An Chi yên tĩnh nằm đó, ánh dao sắc bén lướt từ vầng trán rộng xuống đường sống mũi cao ráo, lướt qua đôi môi hoàn mỹ và cuối cùng lượn lờ nơi cổ họng. Ngay lúc nữ chính chuẩn bị hạ thủ, Thẩm An Chi đột nhiên mở bừng mắt, phát chụp lấy cổ tay nữ chính.

      muốn làm gì?”

      “Thưa ngài, tôi thấy sau khi ngài ăn xong bữa tối ra ngoài nữa, cho nên mới vào đây xem thử xem ngài có cần giúp đỡ gì hay ?”

      “Chẳng phải tôi dặn, ai cũng được phép vào phòng làm việc của tôi hay sao?”

      “---- Cắt!” Đạo diễn Ngô hô tiếng, ông ta cẩn thận kiểm tra cảnh vừa rồi, sau đó lại bổ sung thêm vài chi tiết nữa mới tuyên bố hoàn thành phân cảnh.

      Tấm lưng của Thẩm An Chi ướt đẫm, lúc này lau khô mồ hôi trán bằng khăn lông, có chút ngạc nhiên khi vừa ngẩng đầu nhìn thấy bóng dáng bạn ở đằng trước. Đương muốn chạy đến, nhưng khi thấy Ninh Trí tiến về phía đạo diễn Ngô rốt cuộc đành phải dằn xuống cơn xúc động.

      Lúc đạo diễn Ngô chỉ đạo bối cảnh trường, Ninh Trí cũng dám chần chừ thêm nên chủ động tiến tới chào hỏi: “Đạo diễn Ngô, xin chào, tôi là Ninh Trí.”

      “Chà, tiểu Trí đấy à.” Đạo diễn Ngô bất ngờ gọi tên Ninh Trí cách khá thân mật. Vốn dĩ ông ta và Ninh Trí mấy thân thuộc, nhưng sau khi xác định Ninh Trí là người trực thuộc phía nhà tài trợ tự giác thái độ cũng phải mềm mỏng chút.

      “Mới đáp từ sân bay tới đấy à?”

      “Đúng vậy, nhân tiện đến đây chào hỏi chút.”

      Cũng may đụng phải nữ diễn viên mắc bệnh ngôi sao, đạo diễn Ngô thầm hài lòng, nhưng ngoài mặt chỉ : “Vậy chúng ta cũng cần dông dài nữa, tôi thị phạm với chút về vai diễn ngày mai. Cảnh của vào đêm mai, tôi muốn chút để có thể nắm bắt trước được vai diễn.”

      “Được.” Ninh Trí điềm tĩnh gật đầu.

      Đạo diễn Ngô thầm quan sát Ninh Trí. Đối phương có ngoại hình cao ráo, ngũ quan ngay thẳng, ông lại lần nữa có khẳng định đối với hình tượng của người trước mắt. Bình thường chỉ nhìn qua ảnh bìa tạp chí cũng đủ cảm nhận được khí chất của này hề tầm thường, nay người ở trước mắt, khí chất quả còn mạnh mẽ hơn nhiều. có nhan sắc, gương mặt xinh đẹp chút ý cười, nhàn nhạt nhìn đối phương cách bình tĩnh, tạo cho người khác cảm giác lạnh lùng khó gần, rất có khí chất.

      Đạo diễn Ngô có chút bị choáng ngộp, lại : “Cứ xem mọi người quay trước để tập quen dần nhé. Cảnh quay này là ngoại cảnh, vào đêm khuya, nhân vật người bạn trai thể đến đón về nhà được nên phải tự lái xe trở về. À phải nhỉ, tự lái xe được chứ?”

      “Được ạ.”

      “Nhân vật của phải chạy đường, lúc rẽ đến nơi phát lốp xe bị đâm thủng. Lúc này có người đến hỏi có cần giúp đỡ hay , với cảnh giác vốn có, chọn cách từ chối …”

      “Ninh Trí đến rồi kia à.” Người vừa hô lên là Hạ Luyến ở cách họ xa. Lúc nhìn thấy đạo diễn thị phạm kịch bản với Ninh Trí, ta liền lên tiếng gọi, ánh mắt ra chiều sâu xa liếc sang Thẩm An Chi.

      Hạ Luyến tiếp theo có cảnh quay nào nên theo lý có thể trực tiếp tan tầm. Lúc vừa rời khỏi nhà vệ sinh để cùng trợ lý trở về khách sạn, vô tình bắt gặp Ninh Trí ở đây, thế là liền bày ra nụ cười miễn cưỡng.

      “Chào.”

      Ninh Trí gật đầu lại xem như chào hỏi. Thời điểm Ninh Trí bàn bạc xong với đạo diễn và chuẩn bị rời bị câu của Hạ Luyến làm khựng lại.

      biết chứ. Xét theo lai lịch trong đoàn phim, tôi nghĩ còn phải gọi tôi tiếng chị đấy!” Hạ Luyến đứng trước gương, chỉnh đốn lại trang phục người.

      Ninh Trí tiếng động quay người lại, “Có quy luật như thế này sao?”

      thử xem? tin có thể hỏi bạn trai của là được. Nào, bây giờ thử gọi tiếng chị cho tôi nghe.”

      Ninh Trí sấn về phía Hạ Luyến vài bước, đến lúc này Hạ Luyến mới bị khí thế của làm lúng túng, theo bản năng lui vài bước, rốt cuộc bị lấn át buộc phải áp sát vào vách tường, chột dạ : “ muốn gì đây! Chẳng lẽ định đánh tôi à?”

      Ninh Trí chống tay lên tường, đưa mắt nhìn Hạ Luyến từ cao, “Này, có thể tỉnh được rồi. Loại khiêu khích này tôi từ năm mười tuổi thấy nhiều lắm rồi. có biết ở phía sau sàn catwalk, cái gì có nhiều nhất ?”

      “Gì chứ?”

      “Là trẻ con đấy.” Các nàng trẻ con mâu thuẫn với nhau phía sau bức màn, Ninh Trí gặp qua ít, nhưng hiếm có ai dám ngang nhiên tỏ thái độ cách công khai như vậy.

      diễn phần , tôi diễn phần tôi. Chúng ta hẳn phải đối thủ của nhau, vậy nước sông đừng nên phạm nước giếng, ok phải ?” ý chính là, đừng nên để tôi phải gây thêm .

      Dứt lời, Ninh Trí thả tay xuống, rốt cuộc cũng xoay người rời .

      Hạ Luyến sửng sốt. Thời điểm Hạ Luyến bước chân vào đoàn phim, ta thường xuyên bị các nữ diễn viên có lai lịch cao hơn chèn ép, thậm chí còn thường xuyên bị bọn họ cướp mất đất diễn, nhưng dù bị đối xử tệ đến cỡ nào ta cũng chưa từng tỏ thái độ đáp trả lại, vạch ranh giới tựa như Ninh Trí lúc này. Bởi vì ta biết khi ra, thứ mà bản thân chờ đợi chính là chèn ép còn lớn hơn nữa.

      “Giỏi đấy.” Hạ Luyến thấp giọng thốt ra câu. Vốn có rùa vàng lót đường trong nghiệp, bây giờ lại còn có thêm tân Ảnh Đế Thẩm An Chi phò trợ, cứ như Ninh Trí có sống cả đời cũng chẳng nếm được mùi vị ấm ức thiệt thòi là gì. Nhưng Ninh Trí càng sống an yên vui vẻ càng khiến Hạ Luyến thêm căm ghét vui.

      Phụ nữ quả luôn tồn tại cảm giác đố kị ganh ghét lẫn nhau. Có thể Ninh Trí có cơ may tốt, nhưng tuyệt đối thể tốt bằng Hạ Luyến này được.

      Ánh mắt Hạ Luyến chợt lóe, mở miệng nhắm vào Ninh Trí: “ có biết bộ phim này quay suốt ba tháng, mọi người cùng ngủ nghỉ và ăn uống cùng nhau, điều này đại biểu cho chuyện gì có biết ? Tôi nghe đâu là có ít diễn viên nữ rất muốn trèo tường gõ cửa phòng Thẩm An Chi đấy. đoán xem, giữa đêm khuya tịch mịch, nam quả nữ, đối phương lại còn là người đẹp, chút nào nghi ngờ bạn trai của mình hay sao?”

      Bước chân Ninh Trí khựng lại trong giây lát, nhưng rốt cuộc vẫn để ý ta mà trực tiếp rời khỏi, để lại Hạ Luyến giận dữ với cơn giận trong lòng cách nào bộc phát.

      Gì mà cặp đôi có giá trị nhan sắc nhất trong giới giải trí nào? ta xấu xa nghĩ, cầu mong cho hai người này nên cãi nhau trận lớn hơn, làm ảnh hưởng đến tiến độ quay phim luôn là tốt nhất!

      Bởi vì phải tránh đám chó săn, Ninh Trí và Thẩm An Chi đành tách nhau lên xe bảo mẫu riêng để quay về khách sạn. Lúc về phòng, Ninh Trí để trợ lý của mình nghỉ ngơi, còn mình có thể sửa soạn lại hành lý.

      lúc bận rộn với hành lý chuông cửa vang lên. nhìn ra cửa nhìn người đứng bên ngoài, lúc này mới chịu mở cửa ra. Vừa mở cửa người bên ngoài liền lao tới ôm lấy hai má Ninh Trí, đồng thời đóng sầm luôn cửa lại. Lúc này người tỏa ra mùi hương bạc hà của sữa tắm, thơm tho sạch , thậm chí đầu tóc vẫn còn ướt sũng cho thấy đối phương chạy đến trong trạng thái nóng vội cỡ nào.

      hôn rất sâu, hệt như là dùng nụ hôn này để giải tỏa được nỗi tương tư xa cách lâu ngày của mình.

      Lúc hổn hển tách môi ra, Thẩm An Chi cam lòng oán thán: “Nhớ em chết được! Trước kia ở mình thấm thía gì, bây giờ ở mình lại thể chịu đựng nổi.” chôn đầu bên cổ đối phương, bàn tay chút đứng đắn ve tấm lưng mịn màng của Ninh Trí.

      phải vẫn gọi điện thoại hay sao?” Ninh Trí cũng ôm lấy .

      “Gọi điện thôi làm sao đủ.” Thẩm An Chi lưu manh đáp.

      “Em nghĩ chắc chắn rất bận, cho nên …” Ninh Trí kéo dài giọng, chăm chú ngắm nhìn gương mặt . Từ khi xa nhau đến giờ, gầy và đen hơn ít, có vẻ thời gian qua người đàn ông của bị giày vò rất cực khổ. Thân làm bạn như liền tự chủ được oán giận đạo diễn Tôn ở trong lòng.

      gặm môi dưới của , bất mãn : “Cho nên em nhàn hạ đợi chủ động chứ gì?”

      “Thực ra câu ban nãy, chỉ có ba chữ đầu tiên là …”

      cố nhớ lại câu của lúc nãy, ngẫm nghĩ chút liền sáng tỏ, vui mừng lại hôn lên miệng cái.

      Chỉ ba chữ đầu là .

      “Em nghĩ chắc chắc rất bận …”

      “Em nghĩ (*) ... ”

      Ý của là, cũng muốn ! (想: trong tiếng Trung từ này có nghĩa là nghĩ, ngoài ra còn có nghĩa là muốn, nhớ)

      Thẩm An Chi hôn hôn đến động tình, cởi áo ra, đến khi chuẩn bị cởi đến quần dưới liền nghe được thanh trong trẻo của bạn mình lạnh lùng phán quyết, “Thẩm An Chi, tình huống bây giờ có được xem là gõ cửa đêm phòng em hay ?” Ngón tay mảnh khảnh của trêu chọc lồng ngực , đường vuốt thẳng xuống cơ bụng rắn chắc, làm nhịn được rên tiếng, “Liệu có buổi tối nào … có mỹ nữ nào đó đến gõ cửa phòng hay ? Hay là nào đó ngỏ lời muốn được làm vợ của rồi chưa?”

      người đàn ông trổ mã đẹp trai thế này, vóc dáng lại hoàn hảo như thế, kỹ thuật giường lại cũng mấy tệ. Nhất định là các ấy rất hoan hỉ nhỉ?”

      Nghe được chút men chua trong giọng của Ninh Trí, thầm cười tủm tỉm bên tai : “ đẹp trai thế này, dưỡng được dáng người quyến rũ như vậy, cộng thêm biểu giường tốt như thế, còn phải là để chờ em đến sủng hạnh hay sao?”

      há miệng gặm ngụm lên yết hầu , ngay lập tức trái cổ của ai kia liền nhúc nhích lên xuống.

      Ngay khi chuẩn bị cởi bỏ quần áo của Ninh Trí, đột nhiên xoay người né tránh, nhấc quyển kịch bản bàn trà lắc lư với , “Em còn phải tập dợt nữa, đêm nay cứ về trước .”

      Ngữ điệu của đầy ý cười nghịch ngợm, Thẩm An Chi bị dục vọng tra tấn đến hai mắt đỏ bừng, bước tới vứt kịch bản cầm tay, “Đọc nhiều cũng có ích gì cả. Bây giờ dạy em, chúng ta cùng nhau diễn.”

      Thẩm An Chi đè Ninh Trí xuống giường, liền vặn mình muốn tránh chợt nghe được giọng kể chuyện tựa lông hồng của ở phía sau.

      “Hung thủ giết người đập nát kính cửa sổ ngay chỗ ngồi của nạn nhân, nạn nhân kinh hoàng tột độ, lập tức mở cánh cửa khác bỏ chạy, nhưng tên sát nhân tay tóm được , ném ấy xuống đất, giống như thế này.”

      áp sát người mình lên người , chặt kẽ hở, các ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve đường cong mịn màng cơ thể đối phương.

      Ninh Trí thét to: “ có đoạn này, tên giết người có hành vi dâm tặc với phụ nữ như .”

      “Nhưng bây giờ người đối diện chính là bạn của , làm sao có thể có dục vọng được chứ.” Giọng của Thẩm An Chi có phần ấm ức.

      “Tĩnh Tĩnh, em mất tập trung, chúng ta tiếp tục! Kế đó, tên sát nhân siết lấy cổ , lưỡi dao bén nhọn cứa nhát lên cổ .”

      ràng là từ ngữ đầy tính khủng bố như vậy, nhưng cử chỉ của Thẩm An Chi lại là ôm ghì lấy đầu , mãnh liệt hạ xuống cổ vô vàn dấu hôn đỏ rực.

      được, được để lại dấu vết. Ngày mai em còn phải quay phim.”

      “Tối mai mới quay, đến lúc đó dấu gì cũng phai nhạt hết rồi.”

      vuốt đường từ dưới đôi chân thon dài kéo lên , xâm nhập vào váy Ninh Trí. Lúc chuẩn bị tiến vào, lại nghe được nức nở tiếng đầy bất mãn: “ có đoạn này!”

      Thẩm An Chi thơm thơm lỗ tai , tủm tỉm đáp: “Phải, chỗ này là tự thêm vào. Lần sau mình lại tiếp tục diễn vậy nữa nhé?”

      “…”
      @Ngân Nhi ei giúp tui update mục lục Siu Mão giùm nhé. thanks :yoyo51:
      Last edited: 24/8/18
      My Nam Anh, mymy2710, Chris14 others thích bài này.

    4. Tuyết Liên

      Tuyết Liên Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      68
      diễn thế này lợi cho Thẩm quá :))) người đâu mà khôn vậy :))
      buithuyngan thích bài này.

    5. La Thùy Dương

      La Thùy Dương Well-Known Member

      Bài viết:
      206
      Được thích:
      2,408
      Chương 47
      Editor: La Thùy Dương

      Ninh Trí thuộc tuýp người thức dậy từ rất sớm. Nhờ có đồng hồ sinh học báo thức suốt nhiều năm nên trời vừa sáng mở hai mắt, ngồi dậy đưa tay vén rèm cửa sổ. Bên ngoài trời vẫn còn tờ mờ sáng, chống tay nghiêng đầu ngắm Thẩm An Chi bên cạnh. Bộ dạng lúc ngủ hệt như đứa trẻ, lại dời tầm mắt xuống người , từ lưng cho đến ngang hông đều chi chít những vết trầy lớn và những vùng máu ứ đọng, nổi bật vô cùng. cau mày, đưa ngón tay ra ấn cái.

      Người đàn ông nào đó bị đau, rên hừ hừ tiếng .

      “Đánh thức à?” Ninh Trí rút tay về, “Bị thương lúc quay phim sao?”

      Thẩm An Chi mở to đôi mắt nhập nhoè buồn ngủ, nhúc nhích mà chỉ nhìn chằm chằm . Ninh Trí hỏi lại lần, lại đáp nẻo: “Sáng vừa mở mắt ra liền thấy gương mặt của bạn , rất vui! Mặt của em lúc còn ngái ngủ cũng đáng quá!”

      Ninh Trì câm nín nhìn , đưa tay tìm chỗ có vùng máu ứ đọng ấn mạnh cái, “Lời tỏ tình của đúng là miết hết nhỉ, trả lời mau lên

      Thẩm An Chi nhích người né tránh tay , “Được được . Mấy tháng trước vì quay ngoại cảnh nên phải treo ngược cáp treo, vừa bò trườn mui xe vừa phơi nắng cả ngày. Nhưng bây giờ đỡ rồi, bôi rượu thuốc là mấy chỗ máu ứ đọng này tan nhanh thôi, chỉ có hôm đó mới là kinh khủng, mỗi lần vén áo lên là thấy chỗ nào cũng xanh xanh tím tím.”

      tìm thế thân sao?” Lần này Ninh Trí rất dịu dàng vuốt ve người .

      Thẩm An Chi bắt được tay , mặt lộ ra nụ cười,đ “ đau đâu.”

      “Còn cảnh nào nguy hiểm nữa ?”

      “Những cảnh còn lại đều là cảnh nội quay trong nhà, phải điện ảnh nào cũng chỉ có mỗi rượt đuổi ngoài quốc lộ đâu.” Thẩm An Chi giảm tránh, muốn Ninh Trí phải lo lắng, đưa tay xoa đầu , “Yên tâm , phải ngôi sao hành động, nếu như làm được tìm thế thân mà.”

      “Bây giờ vẫn còn sớm, có phải chúng ta nên tiếp tục …” giữa chừng nhào lên đè Ninh Trí dưới thân, vừa định hôn cái bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa. Động tác của lập tức khựng lại, nhìn ra cửa, hỏi : “Trợ lý của em à?”

      Ninh Trí lắc đầu, “ đâu, em dặn ấy tám giờ mới tới mà. Có lẽ là quản lý Trương, ấy sợ em diễn được tốt, lúc nào cũng nôn nóng còn hơn cả em nữa.”

      Người bên ngoài gõ cửa thêm vài lần nữa mới dừng lại, từ bên ngoài liền vọng tới thanh bị đè nén, “Thẩm An Chi, đừng tưởng biết chú mày ở trong đó đấy nhé! Mau mặc quần áo đàng hoàng bước ra đây, bị người khác nhìn thấy còn ra thể thống gì nữa!”

      Là lão Triệu, giọng của nghe như nghiến răng nghiến lợi.

      Thẩm An Chi chôn trong chăn bật cười ra tiếng, Ninh Trí nhịn được đẩy cái, đến lúc này mới chịu đứng dậy mặc quần áo vào rồi ra ngoài.

      Vừa ra khỏi cửa lại bị lão Triệu mắng thêm trận, vẫn thèm phản ứng.

      Sau khi Thẩm An Chi , Ninh Trí cũng ngồi dậy rửa mặt thay quần áo, sau đó ngồi ăn sáng ngay tại nhà, vừa nhâm nhi tách café vừa tranh thủ xem kịch bản. Tuy cảnh quay của là vào buổi tối nhưng có nghĩa phải đến tối mới xuất phát, chờ trợ lý đến rồi, mấy người họ bắt đầu đến trường quay luôn.

      Ngô đạo diễn thấy tới quá sớm có chút bất ngờ ngoài ý muốn. Ông ta biết Ninh Trí diễn xuất đạt tới trình độ nào, nhưng ít ra thái độ biểu cũng khá tốt đấy.

      “Hạ Luyến đâu?” Ngô đạo diễn quay đầu hỏi nhà sản xuất.

      “Còn chưa tới.”

      “Gọi điện thoại cho ta!” Ngô đạo diễn vừa dứt lời thấy Hạ Luyến ung dung tới. Dù sao mọi người đều đóng chung bộ phim nên Ngô đạo diễn cũng muốn quá khó khăn với ta, “Lần sau tới sớm chút! Nên nhớ là nữ chính, phải diễn kiểu gì?”

      “Chẳng phải còn có thế thân sao?” Đêm qua Hạ Luyến vừa kết thúc công việc liền tiệc tối tới muộn mới về, buổi sáng bị trợ lý dựng dậy đến giờ vẫn còn chưa hết bực mình đây, vừa tới nơi bị đạo diễn mắng mà lại còn mắng ngay trước mặt Ninh Trí. Tất nhiên là ta tức muốn hộc máu, liền nhịn được vặn lại câu.

      Thế thân cùng lắm cũng chỉ là thế thân. Vì để tăng tiến độ quay phim, số đoàn phim có chiều hướng quay cùng lúc cả hai studio A và B, sau đó để người có vóc dáng tương tự với diễn viên làm người đóng thế, chủ yếu là quay những cảnh toàn hoặc những cảnh chỉ thấp thoáng bóng lưng.

      Ngô đạo diễn nén nuốt cục tức vào bụng, phất tay cái: “Thôi nhanh chuẩn bị !”

      Hạ Luyến vừa , ông ta liền quay đầu với nhà sản xuất phim: “Làm sao lúc casting lại chọn ta vậy, là tức chết tôi! Đóng phim dùng người đóng thế, cảnh đánh đấm dùng cascadeur. Thẩm An Chi người ta vừa lên làm tân Ảnh Đế cũng ngông cuồng được như ta đâu, cảnh nào cũng tự mình thực kia kìa. Còn ta ngược lại, cảnh nào cũng đòi phải có thế thân, vậy ta tới đây làm cái quỷ gì?”

      Nhà sản xuất buông lời trấn an: “Ngô đạo diễn, ông bớt giận, phải lúc đó vì ông thấy ta có lượng fan nhiều Weibo nên mới …” Nhà sản xuất càng giọng càng dần.

      Note: Dòng note này chỉ mang tính chất tham khảo chứ cũng ảnh hưởng mấy tới truyện đâu, các bạn đọc có thể bỏ qua ^^. Theo thực tế vị trí của NSX lớn hơn đạo diễn rất nhiều, dù có là đạo diễn kỳ cựu tối cao cũng có chuyện NSX phải khúm núm e dè trước đạo diễn giống như cấp dưới được. Tác giả của Siêu Mẫu cũng có nhắn nhủ từ đầu là truyện này tuy có hơi hướm showbiz nhưng thực chất ấy cũng phải dân chuyên nên có vài chỗ sai sót với thực tế, mong là các bạn đọc cũng thông cảm và châm chước cho qua hen :yoyo69:

      “Đáng lý tôi nên vì phòng vé mà làm chuyện này mới phải. Nghĩ lại, đạo diễn như tôi còn phải lao tâm vì chuyện này nữa.” Ngô đạo diễn nghe câu sau của đối phương hối hận đến muốn chết rồi. Chẳng qua do thấy ta có nhiều fan, lúc đó đóng phim cũng đến nỗi nào, lại còn cùng chung công ty quản lý với Thẩm An Chi nên mới đánh liều chọn luôn Hạ Luyến hay sao.

      ngờ ta vừa tiến vào đoàn phim hầu hết làm gì cũng hỏng, còn liên tục xin nghỉ để đóng quảng cáo. Ngô đạo diễn cũng từng khiếu nại Hạ Luyến lên công ty quản lý, kết quả ông chủ bọn họ vẫn chút phản ứng nào.

      Bây giờ nghĩ lại đúng là nên tiết kiệm làm gì. Đóng phim chuyện trọng đại nhất chính là cát xê của vai chính, cao nhất cũng phải tới mấy chục triệu, nhưng rốt cuộc lại phát Hạ Luyến vô cùng kém duyên với nonfan, lần này đúng là tổn thất cả chì lẫn chài rồi. Giờ lỡ leo lên lưng cọp, phim cũng quay được phân nửa rồi, đành phải phóng lao theo lao mà thôi.

      Ngô đạo diễn liếc mắt nhìn sang Thẩm An Chi make up ở đằng kia. ràng cùng chung công ty mà sao lại có chênh lệch lớn như vậy chứ.

      Ngô đạo diễn nuốt cục tức buổi sáng đủ no rồi nhưng vẫn từ chối khéo khi nhân viên đưa bữa sáng tới. Trong lúc ông ta quanh trường quay phát Ninh Trí cúi đầu ngồi xem kịch bản ở phòng bên cạnh, ông ta cũng gì, chỉ bước ngang qua rồi rời .

      Cảnh quay buổi sáng rốt cuộc cũng bắt đầu.

      Bởi vì tối đó giết người thành, nữ chính luôn đem lòng hiếu kỳ muốn biết nam chính rốt cuộc làm gì trong phòng làm việc, lúc dọn dẹp cũng luôn ngó mắt nhìn về phía cửa phòng làm việc, luôn để ý đến từng nhất cử nhất động của nam chính.

      Nữ chính mang dép bước về phía trước, ống kính ghi hình mỗi bước chân của nữ chính. đưa tay bấm chốt cửa, cửa phòng lập tức được khoá lại.

      Ống kính đưa lên, cảnh quay chuyển thành cảnh đặc tả, thế là toàn bộ cảm xúc mặt Hạ Luyến đều trong ống kính.

      “Cắt ------!” Ngô đạo diễn hô tiếng, “Biểu cảm đúng, làm lại lần nữa!”

      Hạ Luyến bị tình trạng NG này cũng khá nhiều lần. Ninh Trí ngồi quan sát ở bên cạnh, điện ảnh giống như phim truyền hình, có vài bộ phim trong nước chỉ cần tốn tháng là có thể quay xong rồi. Nhưng như vậy có nghĩa là có phim điện ảnh làm cẩu thả, có điều Ngô đạo diễn dồn hết tâm huyết vào bộ phim này, muốn mọi thứ đều phải tốt nhất, mỗi cảnh phim đều phải hoàn hảo, vì thế mà giày vò diễn viên đến muốn nổ tung.

      Thẩm An Chi diễn khá tốt, hiếm khi bị NG, chỉ khi diễn với Hạ Luyến mới ngừng bị đạo diễn hô NG. Đáng lý với tình trạng như vậy người tốt tính cỡ nào cũng nổi giận, nhưng Thẩm An Chi ngược lại, dù thấy bạn diễn theo kịp mình còn lại thể kết thúc công việc sớm hơn, vẫn tỏ vẻ vô cùng bình tĩnh. Điều này làm cho mọi nhân viên trong đoàn phim đều oán trách Hạ Luyến, cho rằng ta kéo tiến độ của cả đoàn xuống.


      Khán giả đại chúng luôn đinh ninh rằng trình độ diễn xuất của diễn viên điện ảnh trong nước rất tệ, nhưng nếu so về thực lực năng lực của diễn viên Trung Quốc thua kém gì diễn viên của Âu Mỹ. Đằng này Hạ Luyến diễn xuất còn kém hơn cả vai phụ, có khả năng kéo chất lượng của bộ phim này xuống theo.

      Chỉ ngắn ngủi có mấy bước từ trong bếp ra tới phòng làm việc mà Hạ Luyến phải diễn diễn lại nhiều lần, cho đến khi ta nhịn được đen mặt quát lên: “Tôi cảm thấy vấn đề gì mà!”

      Ngô đạo diễn lần nữa kiểm tra lại cảnh phim, tay đè lên mép như áp chế lửa giận, khó chịu : “Được rồi, qua qua qua, cut!”

      “Cảnh tiếp theo!”

      Cảnh tiếp theo là nam chính phát giác nữ chính tiến vào phòng làm việc, ánh mắt loé cảnh cáo cho đến gần, nhưng nữ chính vẫn tò mò hỏi.

      “Thưa ngài, rốt cuộc là có gì ở trong đây thế?”

      muốn biết à?”

      “…”

      “Trong đây có két sắt chứa hung khí tôi dùng để gây án - con dao sắc nhọn. Tôi dùng nó cứa cổ những người phụ nữ xinh đẹp, thời khắc họ ngửa cổ lên trông họ cũng xinh đẹp tựa như loài thiên nga vậy. Mỗi lần như thế, tôi chỉ rạch đường cổ họ, thưởng thức cảnh máu tươi ào ạt phun ra ….”

      Gương mặt Thẩm An Chi vặn vẹo, từ giữa môi thốt ra những từ ngữ sét đánh, hoàn hảo chứng minh rằng mình là tên sát nhân liên hoàn.

      Ống kính lia sang Hạ Luyến. Vốn dĩ ta muốn bộc lộ đấu tranh nội tâm giữa kinh hoàng và oán hận mặt, nhưng lúc này kinh hoàng át cả cơn giận dữ, bởi ta hoàn toàn bị vẻ mặt điên cuồng của Thẩm An Chi dọa đến cứng đờ.

      Hạ Luyến đột nhiên ý thức được, ta quên thoại rồi.

      Thấy ta tận lúc lâu cũng lên tiếng, đạo diễn mất kiên nhẫn hét cắt!

      Bây giờ Ngô đạo diễn chẳng còn bận tâm tới cái khác nữa, lập tức quát: “Hạ Luyến! làm cái gì vậy hả, ngay cả thoại cũng quên, thậm chí xem biểu cảm của mình kìa! đúng là xứng với thù lao được trả, sớm biết vậy tôi tìm Giang Vi cho rồi, ít ra ta còn có kỹ thuật hơn . đấy à, ngoại trừ trẻ tuổi hơn ta chẳng có cái gì giỏi cả!”

      Hạ Luyến cắn môi, cam lòng bị mắng.

      Thẩm An Chi đứng ở bên cho thợ trang điểm dặm mặt, mở miệng an ủi: “Đừng khẩn trương, cứ từ là được.”

      Bày đặt giả mù sa mưa đấy à! Trong lòng Hạ Luyến cười lạnh, ta xoay người cầm kịch bản lên thấy Ninh Trí đứng bên cạnh nhìn sang đây, nhịn được lạnh lùng : “Thấy tôi NG chắc trong lòng hả hê lắm nhỉ? chờ , đến lượt diễn xuất tôi nhất định quan sát cho kỹ đấy, mỏi mắt trông chờ! Hừ!”

      Thấy phản ứng của Hạ Luyến, Ninh Trí có chút mờ mịt hiểu, hình như đâu có chọc ta đâu?

      Ninh Trí nhìn sang Thẩm An Chi nở nụ cười, diễn xuất của trong bộ này phải là rất nhập vai, ngay cả quản lý Trương bên cạnh cũng bị thuyết phục nữa là.

      Kết quả Hạ Luyến liên tục bị vấp thoại đến mức đạo diễn nhìn nổi nữa, đành tuyệt vọng : “Được rồi, cứ việc nhấp môi là được. Thẩm An Chi, đành phải cực khổ rồi, bây giờ phải cố gắng nhập vai vào nhé.”

      Đối với diễn viên mà , việc bạn diễn của mình thể lời thoại hoàn chỉnh chính là thách thức lớn. Bởi nếu có thoại đối ứng khó mà nhập vai được, nhưng Thẩm An Chi lại để vào mắt, vẫn thản nhiên diễn được như thường.

      Quay xong buổi sáng, đoàn phim bắt đầu phân phát cơm hộp cho mọi người. Khẩu phần ăn cũng phải dựa theo cấp độ của từng diễn viên, vì thế dĩ nhiên phần ăn của Thẩm An Chi là chất lượng nhất, thế là vừa nhận được phần ăn liền qua tìm bạn ngay: “Biết em ăn mặn nên đặc biệt nhờ nhân viên đoàn đặt phần rau cải xà lách cho em đây!”

      “Cám ơn !” Ninh Trí nhận lấy, cùng ngồi chung bàn ăn cơm.

      “Cám ơn cái gì, đây là việc bạn trai em nên làm mà!”

      Lão Triệu ngồi bên cạnh nhìn hai người mắt đưa mày lại, ngứa mắt xách hộp cơm ra chỗ khác ăn.

      Ninh Trì nhấc nĩa lên, lắc đầu: “ phải, em cảm ơn là vì ép em ăn thịt. Làm người mang chủ nghĩa ăn chay đúng là phải dễ dàng gì.”

      “Chuyện này đáng là gì, em cũng ép chay mà.” Thẩm An Chi cười .

      Ninh Trí và nhìn nhau bật cười, hai người vừa ăn vừa cười đùa trò chuyện.

      Hạ Luyến ngang nhìn thấy cảnh này, dùng thanh giễu cợt đủ cho hai người nghe được: “Có bạn trai đại bài đúng là sướng , cơm nước cũng có tư nhân đặt làm kia đấy. nữ phụ tuyến sáu mà cũng được hưởng thụ như vậy, ngay cả nữ chính tuyến như tôi đây cũng có được đãi ngộ này đâu.”

      “Hạ Luyến.” Thẩm An Chi lạnh lùng nhìn cái.

      Hạ Luyến im miệng, thở phì phò bỏ .

      Trời dần tối, ánh đèn trong studio bắt đầu sáng lên. Tới lúc bấm máy quay cảnh tối, Thẩm An Chi cũng vội kết thúc công việc ngay mà tiếp tục nán lại giúp Ninh Trí quay phim.

      Hạ Luyến cũng vội trở về mà khoanh tay ngồi ghế, đợi đến thời điểm cười nhạo Ninh Trí.

      Cuối cùng cảnh đầu tiên cứ vậy mà dễ dàng trôi qua. Cảnh tiếp theo là phân cảnh đường, Ninh Trí lái xe đến khúc ngoặt phát bánh xe bị đâm thủng, tức giận.

      ngồi trong xe, sắc mặt có chút kỳ lạ nhưng cũng hốt hoảng mà lập tức gọi điện thoại cho bạn trai, nhưng vừa bấm được nửa chừng đột nhiên bên ngoài

      Cửa kính hạ xuống chừa kẽ hở, từ bên ngoài truyền tới giọng : “Có cần giúp gì ?”

      Lúc này nhân vật ngồi trong xe lộ ra biểu tình buồn bực xen lẫn khó hiểu, sau đó cảm xúc lại dần chuyển sang nghi ngờ, cảnh giác đáp: “, cần đâu, tôi kêu kéo xe đến rồi.”

      “Vậy sao?”

      “Ừm ừm, cám ơn !”

      lại đóng cửa sổ tiếp tục bấm số gọi cho bạn trai, nhưng đầu dây bên kia gọi mãi cũng ai bắt máy, cho đến khi cuộc gọi tự động chuyển đến hộp thư thoại sắc mặt mới dần lộ ra thất vọng, bắt đầu bấm gọi cho bộ phận kéo xe.

      Tuy nhiên ngay lúc cuộc gọi thứ hai vừa vang lên, kính xe bên chỗ vô lăng đột nhiên bị người ném đá vào, bể nát.

      “Ồ!” Quản lý Trương nhìn thấy Ninh Trí trợn trừng mắt trong máy quay. phải là kinh hoàng cách gượng gạo, mà là vẻ kinh hoàng tột độ hoàn toàn lột tả từ trong đáy mắt.

      “Cắt!” Đạo diễn hài lòng kêu tiếng, “Diễn rất tốt! Tối nay có thể tan làm sớm hơn dự tính rồi.”

      Nhân viên đoàn chung quanh cùng vỗ tay, bắt tay thu dọn thiết bị.

      Hạ Luyến canh me cả buổi cũng đợi được Ninh Trí NG, ngược lại còn thấy cảnh trợ lý của mình ở bên cạnh vỗ tay, “Đóng hay lắm, còn tưởng ta chỉ là bình hoa thôi chứ.”

      Kết quả vừa dứt lời liền lãnh phải ánh mắt hình viên đạn của Hạ Luyến, ta lập tức rụt cổ, ngậm miệng nữa.

      Hạ Luyến nhìn chòng chọc Thẩm An Chi cùng Ninh Trí chuyện say sưa ở đằng kia, hai mắt tối lại, khoé miệng cũng nhếch lên ------ Để tôi xem! có thể kiên trì bị NG tới chừng nào.
      Tôm Thỏ, My Nam Anh, kabi_ng0k15 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :