1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh, đã lâu không gặp - Nữ Vương Không Ở Nhà (Hoàn chính văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 40:

      Khi Mạnh Tư Thành năm tuổi, nghĩ mặc dù cha mẹ có ở đây, nhưng nên sống tốt. Khi Mạnh Tư Thành mười lăm tuổi, bắt đầu nghĩ nên cố gắng học tập, thi đỗ đại học, sau đó tự lực cánh sinh theo đuổi hạnh phúc thuộc về . Khi Mạnh Tư Thành hai mươi lăm tuổi, bắt đầu đánh cược, đồng thời may mắn thuộc về vì thế lấy được chút thành tích, nhưng lại thường xuyên có chút mê man. Người khác luôn nhìn thấy tràn đầy tự tin đối mặt với tất cả mọi chuyện, kiên định thực tế mà từng bước, nhưng có ai biết, ra mờ mịt mục tiêu của mình.

      Mỗi khi buổi tối sau ngày bận rộn tắm nước nóng xong nằm ở giường, bắt đầu suy nghĩ.

      sớm phải đứa bé chợt mất cha mẹ mà biết làm sao nữa, bây giờ đủ lông đủ cánh, kiên định vững vàng, luôn có thể trấn định nhìn mọi người, khiến bọn họ kinh hoảng, biết làm sao, sợ hãi, người vênh váo tự đắc cũng an tĩnh lại, để cho bọn họ đối với tin phục. giống như có thể lấy được nhũng thứ mình từng khát vọng, nhưng vẫn như cũ cảm thấy chưa đủ, như cũ cảm thấy trống rỗng có gì cả.

      Nửa đêm lúc ngủ mơ, có lúc mơ thấy đôi mắt trong trẻo rồi lại mang theo điểm kinh sợ nhìn mình, còn có nụ cười ngượng ngùng giống như nụ hoa cúc đầu xuân.

      Vì vậy trong lòng chợt cảm thấy đau xót.

      Người kia, cái tên đó, đều khắc sâu ở trong lòng .

      chính là lúc yếu ớt nhất, mười mấy năm qua nhìn như khỏi hẳn, ra chỉ hơi động đến, vẫn mơ hồ đau.

      Cho tới nhiều năm sau khi cho là mình vô cùng kiên định gì có thể lay chuyển được, nhưng sau khi gặp lại phản ứng đầu tiên vẫn là trốn tránh.

      Tự võ trang cho bản thân tăng gấp bội, cẩn thận thử dò xét, tự hỏi lại lòng mình, phòng bị lạnh lùng của ở lúc ngượng ngùng cười bắt đầu mất , tại lúc cả đêm dịu dàng chăm sóc bên cạnh lúc ốm mà hoàn toàn tan rã.

      cho rằng, nhiều năm sau giữa bọn họ là nước chảy thành sông; cũng cho rằng, qua nhiều năm như vậy phải chỉ có mình chờ đợi.

      Lại lúc quyết định để xuống võ trang của mình, chuẩn bị đưa tay ra nắm tay nghênh đón chỉ là lưỡi dao lạnh lẽo!

      Đó là lừa gạt đó là phản bội, đó là dùng dao cắt mở vết thương năm xưa của ! dịu dàng mỉm cười ngượng ngùng, tất cả đều là giả!

      Vì vậy giống như đứa trẻ bị tổn thương tùy hứng hành hạ , cũng hành hạ chính mình. Cố ý nhìn thấy , cố ý giao cho rất nhiều công việc, cũng cố gắng đè nén cảm giác kích động muốn gặp của mình.

      Lúc trong lòng đau xót từng hơn lần nghĩ đáng ghét thế nào, đem trái tim nâng lên chín tầng mây rồi lại mạnh mẽ mà chà đạp nó xuống mặt đất! Vì vậy đau lòng tức giận lần nữa đánh tới, hận bao giờ muốn gặp người con này nữa, hận muốn đưa đôi tay bóp chặt chiếc cổ mảnh khảnh của !

      Nhưng khi kiên trì vậy mà chỉ được có hai tuần lễ, vẫn nhịn được xem . Nhiều ngày thấy, dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn qua gương mặt tiều tụy của , trong lòng lại cảm thấy căng thẳng.

      Mạnh Tư Thành thất bại phát , ra cuối cùng là đành lòng, cách nào nhịn được khi nhìn thấy gương mặt tiều tụy tái nhợt của .

      Mạnh Tư Thành ngẩng đầu lên, nhìn qua cửa sổ sát đất, mắt nhìn xuống phía ngoài xa hoa truỵ lạc.

      Ở trong thành phố này, có nhiều người như vậy, hoặc là bình thường hoặc là đắc chí vừa lòng, nhưng trong đó cũng chỉ có người như , khiến đau lòng, cũng làm cho thể quên !

      Đêm hôm đó, uống rất nhiều rượu, người lái xe đến chỗ ở của , cứ như vậy đứng ở dưới lầu ngửa đầu nhìn cửa sổ phòng . Bên trong cửa sổ như cũ xuyên suốt ra ánh đèn lờ mờ, trong lòng miêu tả bộ dáng của , mặc cho tim của mình chìm vào nơi vô biên vừa tối vừa lạnh.

      Nhưng lại nhìn thấy gì? Thấy được ở trong màn đêm và người đàn ông kia đứng chuyện trò rất vui vẻ!

      cười dịu dàng đến như vậy, giơ tay lên mơn trớn sợi tóc dáng vẻ ấy mềm mại, nhưng tất cả cũng phải bởi vì !

      Tại sao khi đối mặt với luôn cẩn thận thận trọng? Tại sao giữa chưa từng có khí ăn ý như vậy đây?

      Nhớ tới đêm đó thấy màn kia, tay Mạnh Tư Thành nắm lại thành quả đấm, lửa giận ở trong lòng nổi lên.

      Tại sao người đàn ông kia ở đêm hôm khuya khoắt lại từ phòng ra? Tại sao? !

      khổ sở nhắm mắt lại, từng lần nhớ lại những lời đêm hôm đó.

      thế nhưng ngẩng đầu lên, lớn mật nhìn thẳng , cao giọng hỏi có phải hay thích .

      khắc kia, tóc của tung bay ở trong trung, đôi mắt trong suốt ngập nước tràn đầy khổ sở, nhưng khoảnh khắc đó, Mạnh Tư Thành chợt hiểu, ra thực như lời , người hèn nhát chân chính là chính bản thân .

      cho rằng có gì mà làm được dũng cảm tiến tới, ra trong lòng vĩnh viễn là đứa bé.

      Đứa bé kia, chỉ có năm tuổi, chợt mất cha mẹ, người núp ở góc xa lạ khóc thút thít.

      , cũng thích , nhưng cũng , bọn họ vĩnh viễn cách nào ở chung với nhau được.

      , bởi vì hiểu được tình .

      Mạnh Tư Thành cúi đầu, nhìn mình thở ra khí nóng từ từ tạo ra hơi nước kính, thành tầng hơi mờ mỏng.

      duỗi ngón tay, vô ý thức xẹt qua tầng màng nước kia, nhìn thấy hơi nước hóa thành giọt, từ từ kính thủy tinh chảy xuống.

      Khi ngón tay cũng ướt thu hồi tay, nhìn thấy kính thủy tinh là chữ.

      chữ khiến đau lòng.

      Tô Hồng Tụ, em phản bội tôi, lừa gạt tôi, tại sao còn có dáng vẻ vô tội như vậy! ?

      Tô Hồng Tụ, em cho tôi biết, rốt cuộc tôi làm sai điều gì?

      , cái gì là chứ?

      Tôi, thế nào mới có thể được em đây?

      **********************************

      Trong đoạn thời gian rất lâu, lúc ban ngày vẫn như cũ giống như người tinh làm việc. Nhưng buổi tối, luôn luôn nghĩ, khắc chế được suy nghĩ này của mình.

      Vì vậy lúc có thời gian rảnh, len lén núp ở chỗ gần khu trọ của , lẳng lặng nhìn chăm chú vào . Nhìn vì tìm việc làm mà bôn ba, nhìn dáng vẻ ủ rũ cúi đầu sau mỗi lần phỏng vấn, tim của cũng cảm thấy đau.

      Lúc này nắm chặt tay lái, cố gắng tự với mình, cần , cũng cần trợ giúp của .

      Sau lại thấy được tuyển vào công ty , đôi khi, cũng lơ đãng ngang qua tòa nhà chỗ công ty đó thuê, tới đó uống ly cà phê ăn bữa trưa, sau đó mắt thỉnh thoảng quét qua chỗ có thể qua.

      Nhưng rất ít thấy bóng dáng vào giữa trưa, vì vậy nhịn được phỏng đoán, chẳng lẽ công ty này ngay cả thời gian nghỉ trưa cho nhân viên nghỉ ngơi cũng có sao? Vì vậy bắt đầu nhớ lại bộ dáng của lúc ở DMC phải chịu mệt nhọc còn gặp người khác bắt nạt, trong lòng lại lo lắng. Nhưng lúc phát bản thân lo lắng cho , khỏi hung hăng đập tay xuống tay lái!

      Người đó, cũng cần chính mình phải lo lắng!

      Đúng vậy, biết cần mình phải lo lắng, nhưng vẫn nhịn được ở chỗ tối nhìn chăm chú vào , nhìn ở trong đám người chen chúc chen lên xe buýt, nhìn xe buýt lái .

      Khi người đàn ông tên Đinh Minh bắt đầu xuất ở bên cạnh lửa giận trong lòng từ từ dâng lên, nhưng vẫn cố nhẫn xuống.

      Nhìn câu nệ cười làm lành, điểm lửa giận kia cũng bốc lên ngùn ngụt, ngu ngốc, chẳng lẽ hiểu được câu từ chối thế nào sao?

      Nhưng có lẽ căn bản cũng muốn từ chối sao? Có lẽ mong đợi điều gì đó?

      Mạnh Tư Thành được trong lòng có cảm giác gì, ghen tuông cùng tức giận hoành hành, vì vậy tiếp tục núp ở chỗ tối, ở trong dòng xe cộ theo bọn họ, xem bọn họ xuống xe, xem bọn họ ở trong gió đêm tản bộ, liền nhớ đến mấy tháng trước.

      Vậy là cảm giác gì đây? nhịn được nghĩ, nếu khi đó . . . . . . Khi đó như thế nào? bất đắc dĩ lắc đầu, cũng biết nếu quay lại khi đó làm sao mới có thể vãn hồi tất cả đây.

      Nhưng lúc này lại nhìn thấy cái gì? Tên khốn kia thế nhưng giữ tay buông ra, thế nhưng được voi đòi tiên muốn ôm ?

      Ông ta, thế nhưng muốn bất nạt sao?

      Quả đấm chặt nắm lại, đôi mắt cũng trong nháy mắt co rúc lại.

      Đập vào trong mắt là hình ảnh, sợ hãi mà vẻ mặt ngượng ngùng, ra sức mà bất đắc dĩ giãy giụa, giãy giụa kịch liệt.

      Vì vậy đè nén khổ sở gần cả tháng, lửa giận lâu vào giờ khắc này bộc phát!

      Chuyện sau đó, thậm chí có chút nhớ , chỉ nhớ , quả đấm mãnh liệt đánh ra sảng khoái, còn có sau lưng tiếng sợ hãi kêu lên.

    2. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Tiếp tục cố gắng, lao động là vinh quang *tung bông tung hoa* :yoyo14::yoyo14::yoyo14:

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Truyện này nhiu chương hả nàng? Ủng hộ nàng [​IMG] [​IMG][​IMG]

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 41:

      Căn phòng của Tô Hồng Tụ, ra có rất ít người ngoài tới, là do có nhiều bạn bè lắm, hai là chỗ này cũng chỉ để ở mà thôi, cũng phải chỗ thích hợp để mời khách đến chơi. Vì vậy khi Mạnh Tư Thành người làm mặt hồng tim đập nhanh vào gian phòng này khỏi có hơi hồi hộp.

      Mạnh Tư Thành quan sát căn phòng nho này, đồ đạc đơn giản, giường lớn cái bàn, bên cạnh là tủ treo quần áo, dựa vào góc tường còn có thùng giác .

      Mạnh Tư Thành quan sát như vậy, khiến Tô Hồng Tụ càng lộ vẻ quẫn bách : "Thời gian còn sớm, chừng nào cho tôi xem mẫu đây?" vội vàng đến chính .

      Mạnh Tư Thành cũng biết có chút thất thố, chỉ là từ trước tới nay, vẫn chỉ có thể đứng ở dưới nhà , lặng lẽ nhìn lên chiếc cửa sổ lộ ra ánh đèn mờ mờ nhưng ấm áp.

      từng chỉ lần phỏng đoán, nơi riêng tư thuộc về này là dạng gì, sinh hoạt như thế nào?

      Cái cửa sổ đó, từng cách xa xôi, xa xôi đến mức như cả đời đều thể vào.

      Hôm nay, thế nhưng lại đứng ở chỗ này, đứng ở gian riêng tư thuộc về , nhìn mà cúi đầu mím môi cười xấu hổ.

      Mạnh Tư Thành thấy Tô Hồng Tụ lo lắng nhìn mình, mỉm cười, đem laptop đặt lên bàn rồi mở ra. Tô Hồng Tụ liền giúp đỡ cắm dây laptop vào ổ điện.

      Nhìn hệ thống máy vi tính từ từ khởi động, Tô Hồng Tụ lấy chiếc ghế duy nhất ở góc phòng đặt bên cạnh Mạnh Tư Thành : " ngồi ."

      Mạnh Tư Thành cũng phát trong phòng chỉ có cái ghế, nhíu mày hỏi: "Vậy còn em?"

      Tô Hồng Tụ chỉ sang chiếc giường : " ngồi ghế , tôi ngồi giường là được."

      ra Tô Hồng Tụ là người ưa sạch , bình thường khi về đến nhà chuyện thứ nhất làm chính là tắm rửa thay áo ngủ sau đó hoặc là tựa vào giường đọc sách, hoặc là dọn dẹp phòng làm chút việc nhà, nhưng hôm nay có Mạnh Tư Thành ở đây, tự nhiên phải ăn mặc chỉnh tề dám thay đồ.

      Mạnh Tư Thành nhìn cái ghế, cầm ghế lên, chuyển chiếc ghế lại gần mép giường, sau đó mới ngồi xuống, bắt đầu nhập mật mã vào win¬dows.

      Tô Hồng Tụ cảm thấy cái ghế giống như đặt quá gần giường, nhưng Mạnh Tư Thành giống như cũng phải cố ý, vì vậy cũng tiện gì, chỉ có thể cẩn thận ngồi ở mép giường.

      Hai người ngồi rất gần nhau, Tô Hồng Tụ cảm giác có thể nghe được hơi thở như có như của Mạnh Tư Thành, giống như còn có thể ngửi được mùi nước cạo râu dễ ngửi người .

      Mặt Tô Hồng Tụ nóng lên, dám ngẩng đầu nhìn Mạnh Tư Thành, chỉ khẩn trương nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, giống như hi vọng trong màn hình rất nhanh xuất điều gì đó có thể đem lung túng này hóa thành vô hình.

      Mạnh Tư Thành thành thạo mở ra “my computer”, tìm được các loại văn bản mẫu, chỉ cho Tô Hồng Tụ nhìn rồi : "Những thứ này tất cả đều là văn bản mẫu, tôi mở ra từng cái cho em xem, xem tài liệu của em thích hợp nhất với mẫu nào."

      Lúc thoáng nhìn qua , thấy dưới ánh đèn, hai má Tô Hồng Tụ đỏ hồng giống như uống rượu say.

      khẽ ngây người, hô hấp cũng hơi loạn rồi.

      Chợt nhớ tới rất nhiều năm trước, ở trường trung học cơ sở trong túc xá lời của Tôn Bách Công lúc đó, ta ra Tô Hồng Tụ là rất ưa nhìn, chỉ cần chú ý ăn mặc cũng trở thành người đẹp.

      ra Mạnh Tư Thành chưa nhìn thấy chăm chút sắc đẹp, chỉ là ngọc tốt bị làm lu mờ, chưa bao giờ nghĩ qua khi lau bụi bặm, lại lộ ra vẻ đẹp mê người như vậy.

      chỉ hi vọng, cứ như vậy, lặng lẽ, để người nào chú ý đến.

      chỉ hi vọng, chỉ là của riêng mình .

      tại dưới ánh đèn mông lung, hai má hồng như được thoa phấn, đôi mắt mông lung ngượng ngùng, cổ hơi cúi xuống lộ ra đường cong đẹp đẽ.

      như món ngon, chậm rãi tản mát ra mùi thơm mê người, chọc người mơ ước.

      cũng như con bươm buớm, giống như giùng giằng cởi kén ra, sau đó mở ra chiếc cánh xinh đẹp bắt đầu bay lượn bầu trời.

      Tô Hồng Tụ ý thức được ánh mắt nóng bỏng của nhìn , càng thêm bất an, vì vậy cúi thấp đầu lời nào, ai biết ánh mắt kia vẫn nhìn chằm chằm vào , ngay cả tay cầm chuột cũng động đậy, vì vậy chỉ có thể ho khan tiếng, rất giọng hỏi: " nhìn cái gì vậy?"

      Đôi mắt Mạnh Tư Thành mang theo lửa nóng có chút tình nguyện rời mắt từ người chuyển qua màn hình máy vi tính, mím môi : " có nhìn cái gì."

      Thanh của khàn khàn, ở trong gian bé này, cực kỳ làm cho người ta suy nghĩ mông lung, mà bởi vì hai người ngồi gần nhau, hơi thở của phun đến bên tai , càng thêm chọc cho tai cúng nóng lên.

      Vì vậy hô hấp của hai người càng ngày càng gấp rút, cũng có thể nghe được tiếng tim đập của đối phương.

      Cuối cùng Mạnh Tư Thành khắc chế được, chợt vươn tay bắt được tay , nắm lấy buông ra nữa.

      Tô Hồng Tụ cảm thấy bàn tay to của cầm chặt tay mình, sức lực hơi lớn, lớn đến nỗi làm tay hơi đau.

      Cắn chặt môi dưới, chau mày giọng : "Hơi đau chút. . . . . ."

      Mạnh Tư Thành cúi đầu nhìn dáng vẻ dịu dàng ngượng ngùng, : "Đau , vậy tôi buông ra nhé?"

      Tô Hồng Tụ cúi đầu gì, nhưng Mạnh Tư Thành cũng buông tay ra, ngược lại dùng sức lôi kéo.

      Chỉ lôi , liền đem ôm chặt vào trong ngực rồi.

      Nằm trong lồng ngực của Mạnh Tư Thành, lồng ngực nóng bỏng, còn rất kiên cố, đây là cảm giác của Tô Hồng Tụ vào giờ phút này.

      Tô Hồng Tụ nhắm mắt lại, khẩn trương dám mở mắt.

      Mạnh Tư Thành tay ôm lấy , cái tay khác nâng cằm của lên.

      Tô Hồng Tụ dám ngẩng đầu, thế nhưng cái tay kia giống như có ma lực, khiến kìm lòng được mà ngẩng đầu lên.

      Ánh mắt của vẫn nhắm như cũ, lông mi khẽ run rẩy vì khẩn trương.

      Mạnh Tư Thành cúi đầu xuống, nhàng hôn lên đôi môi .

      Hai đôi môi thử thăm dò, cảm giác thấm ướt, hơi thở hỗn loạn, khí mập mờ lan tràn trong căn phòng , kích tình bắt đầu thiêu đốt.

      Tô Hồng Tụ cũng biết lúc này nên làm như thế nào, vô dụng nắm lấy góc bàn, mặc cho Mạnh Tư Thành nâng lên cằm của mình, mặc cho môi lưỡi của Mạnh Tư Thành khẽ mở môi của mình, thăm dò sâu vào bên trong.

      tia rên rỉ kìm lòng được từ trong miệng tràn ra, càng khẩn trương nắm lấy góc bàn, giống như nếu vịn vào góc bàn kia chân thể đứng vững.

      Mạnh Tư Thành ôm chặt , nhận thấy tay của nắm chặt góc bàn, liền đưa tay ra cầm lấy, dẫn tay của đến ngang lưng rồi : "Ôm lấy eo của ."

      Giọng khàn khàn thô ráp khiến cũng tin đây là giọng của mình.

      Tay của Tô Hồng Tụ vụng về đặt ở ngang lưng .

      Thắt lưng của rất kiên cố, chút thịt dư nào.

      Hai tay ôm eo chặt, sau đó cảm nhận được lồng ngực phập phồng, còn có nhịp tim đập của .

      Cảm thấy luống cuống và khẩn trương, Mạnh Tư Thành dịu dàng dụ dỗ : "Đừng sợ . . . . . ." Sau đó thừa dịp mở ra đôi mắt mê mang và khóe miệng khẽ nhếch, lại xâm nhập lần nữa, sau đó tùy ý khuấy động ở đôi môi xót chỗ nào.

      Đó là tư vị ngọt ngào khát vọng.

      Môi lưỡi dây dưa, hơi thở càng ngày càng mê loạn, Tô Hồng Tụ ở trong mê mang, loáng thoáng cảm thấy Mạnh Tư Thành di chuyển, giống như bị ôm lấy, sau đó giống như Mạnh Tư Thành lại ngồi xuống, ngồi ở bên giường.

      Loáng thoáng có bàn tay, tìm kiếm sau lưng của , thử thăm dò rồi dần dần xuống tới thắt lưng, sau đó lại từ từ lục lọi tới trước ngực mềm mại.

      lúc này, hồi tiếng chuông dễ nghe vang lên, Tô Hồng Tụ chợt từ trong mê loạn tỉnh lại, mở ra đôi mắt sương mù, lại thấy tiếng chuông kia là từ điện thoại của .

      Tay vội vàng cầm lên điện thoại di động của mình, vừa nhìn là mẹ gọi, trong lòng càng khẩn trương, giùng giằng đứng lên từ trong ngực Mạnh Tư Thành, nhanh đến trong góc phòng nhận điện thoại.

      Mẹ điện thoại cũng hỏi nhiều, chỉ hỏi hôm nay công việc như thế nào, Tô Hồng Tụ nơm nớp lo sợ trả lời.

      Mẹ nghe ra trong giọng của Tô Hồng Tụ có chút cứng ngắc, vội hỏi xảy ra chuyện gì, Tô Hồng Tụ khẩn trương liếc nhìn Mạnh Tư Thành ở bên cạnh, lại thấy Mạnh Tư Thành ngồi nhàn nhã ở giường của , vẻ mặt có chút vui nhìn .

      Tô Hồng Tụ vội vàng quay , hít hơi sâu rồi giải thích với mẹ : " có truyện gì đâu mẹ, hôm nay con chỉ cảm thấy thoải mái lắm, hơi nhức đầu thôi."

      Mẹ vừa nghe thế vội hỏi có sao , Tô Hồng Tụ thể làm gì khác hơn là chắc chỉ bị trúng gió chút, ra sao, chỉ hơi mệt thôi.

      Mẹ lần này mới yên lòng, vì vậy dặn dò Tô Hồng Tụ uống thuốc cảm dự phòng, sau đó lên giường nghỉ ngơi , chú ý sức khỏe nên để bản thân quá mệt.

      Lần đầu tiên Tô Hồng Tụ lừa gạt mẹ mình dĩ nhiên lòng rất áy náy, bà đều gật đầu liên tục đồng ý.

      Để điện thoại xuống, Tô Hồng Tụ cầm chặt điện thoại di động cẩn thận tới bên giường, đứng im.

      Mạnh Tư Thành ngước mắt nhìn : "Mẹ em gọi?"

      Tô Hồng Tụ gật đầu : "Đúng vậy."

      Mạnh Tư Thành đảo tròng mắt, sau đó nhìn màn hình máy vi tính, mở ra văn bản mốn xem lúc trước, click chuột lời nào.

      Tô Hồng Tụ trộm nhìn gò má của , so với vừa rồi vẻ mặt càng thêm vui.

      Tại sao vậy chứ? Tô Hồng Tụ .

      Mạnh Tư Thành giương mắt nhìn đứng ở nơi đó, bộ dạng như học sinh tiểu học, bất đắc dĩ : "Em cần phải như vậy, ngồi xuống , tôi cho em xem văn bản mẫu."

      Vì vậy Tô Hồng Tụ vội vàng ngồi xuống, bởi vì Mạnh Tư Thành ngồi ở giường, cho nên ngồi ở ghế đặt cạnh giường .

      Sắc mặt của Mạnh Tư Thành càng thêm vui, mặt trầm xuống, vì vậy Tô Hồng Tụ càng hiểu.

      Mạnh Tư Thành trầm mặc , nhưng cuối cùng nhịn được hỏi: "Em gạt mẹ mình?"

      Đôi mắt Tô Hồng Tụ mở to hiểu : "Tôi gạt mẹ tôi?" Đúng vậy, hôm nay lừa mẹ, nhưng tại sao lại vì chuyện này mà vui?

      Mạnh Tư Thành nhìn vẫn hiểu, rất tức giận : "Chuyện của chúng ta, em cho mẹ em biết."

      Tô Hồng Tụ chợt hiểu được, mặt đỏ bừng, dịu dàng lẩm bẩm : "Hai chúng ta có chuyện gì à. . . . . ." càng càng thấp, trực giác biết lời này đoán chừng càng khiến Mạnh Tư Thành lại càng vui.

      Quả nhiên, Mạnh Tư Thành nghe xong lời này, nhíu mày hỏi ngược lại: "Em cái gì ?"

      Tô Hồng Tụ cúi đầu, cắn môi lời nào.

      Mạnh Tư Thành nhìn tình trạng này, thở dài, tay kéo ngồi xuống bên cạnh mình : "Chẳng lẽ chúng ta phải hẹn hò sao?"

      Nghe được hai chữ kia, nhịp tim Tô Hồng Tụ gia tốc đập mạnh lần nữa.

      Giữa bọn họ, vẫn có tầng cửa sổ mơ hồ ngăn cách, chưa từng , hôm nay những lời này, coi như là đem tất cả xuyên phá.

      Bọn họ hẹn hò. . . . . . Cho nên, bọn họ là quan hệ trình cảm trai sao?

      tay của Mạnh Tư Thành đặt ở bờ vai mảnh khảnh của , đem bao phủ ở bên trong hơi thở của : "Từ đầu đến cuối em đều cho mẹ em biết chuyện của chúng ta." giọng oán giận như vậy.

      Tô Hồng Tụ mím môi cười : "Tôi phải cố ý , chỉ là trước mắt có cơ hội nào để thôi."

      Ánh mắt đen sâu thẳm của Mạnh Tư Thành nhìn : "Vậy em tính toán lúc nào đây?"

      Tô Hồng Tụ nghiêng đầu , cũng biết lúc nào nên với mẹ chuyện này. Sức khỏe mẹ vốn tốt, mà đối với chuyện tình cảm giữa và Mạnh Tư Thành, trong lòng có cái gì cảm thấy nắm chắc.

      Mạnh Tư Thành nhìn vẻ mặt của , biết tất cả mọi chuyện đều phải từ từ, lập tức cười : " sao, nếu tại muốn , vậy sau này từ từ ."

      Vì vậy, tối nay, ôm vào trong ngực, tay cầm tay, hai người cùng nhau nhìn các loại văn bản mẫu ở trong máy vi tính.

      Tạm thời quên hết các loại phiền não, đều cảm thấy ngọt ngào.

      Lúc muốn rời khỏi, muộn rồi.

      nhìn Tô Hồng Tụ, gì, đứng dậy rời .

      Khi cẩn thận vì đóng cửa lại, nhìn cửa sổ phát ra ánh sáng mờ mờ mà ấm áp, nghĩ, biết ngày, phải chăng để ngủ lại đây?
      Minhang, Aliren, xixon3 others thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 42:

      thế giới này bất kể chuyện gì, đều là trước lạ sau quen, Mạnh Tư Thành có lần thứ nhất, vậy tránh được có lần thứ hai lần thứ ba. Vì vậy dần dần, buổi tối mỗi ngày Mạnh Tư Thành chạy đến căn phòng của Tô Hồng Tụ như thành thói quen của vậy.

      Sau khi tan việc đến đón Tô Hồng Tụ, sau đó hai người cùng nhau về phòng trọ của , Tô Hồng Tụ nấu cơm, Mạnh Tư Thành mở Laptop xem qua số tài liệu, có lúc cũng xuống bếp giúp tay, nhưng phòng bếp của Tô Hồng Tụ rất chỉ đủ gian cho người thôi, vì vậy đồng chí Mạnh Tư Thành thể làm gì khác hơn là hậm hực trở lại bên giường, chờ thức ăn được đặt lên bàn.

      Khẩu vị của Mạnh Tư Thành đích xác rất kén ăn, nhưng rất nhanh phát Tô Hồng Tụ làm thức ăn rất hợp khẩu vị của mình. Rau cải ăn với cháo, cơm rau dưa, Mạnh Tư Thành từ từ thưởng thức, có lẽ đây chính là cái mà khát vọng?

      Trong phòng bếp chính là người con , cười dịu dàng, bưng thức ăn lên cho , đây là điều Mạnh Tư Thành chưa từng trải qua. Còn cha mẹ đều mất, ăn nhờ ở đậu, năm xưa đều bị xem thường, sau lại thân mình xông xáo bên ngoài, loại mùi vị gia đình này, đối với rất xa lạ.

      Tô Hồng Tụ đem đĩa khổ qua xào đặt bàn, mắt thấy Mạnh Tư Thành nhìn mất hồn, sờ sờ mặt thấy có bụi, liền nghi ngờ hỏi: " làm sao vậy?"

      Mạnh Tư Thành thu hồi tầm mắt, nho : " có gì, thích ăn đồ em nấu."

      Tô Hồng Tụ mím môi cười, mặt mày đều là ngọt ngào : "Tôi làm cũng ngon lắm đâu, mẹ tôi luôn tôi làm ngon."

      Mạnh Tư Thành gật đầu khẳng định : "Em làm rất khá, còn làm tốt hơn số đầu bếp bên ngoài rất nhiều." nguyện ý ăn cơm em nấu cả đời.

      Cơm nước xong, Tô Hồng Tụ đứng dậy muốn rửa chén, Mạnh Tư Thành vội vàng ngăn lại, đứng lên xắn tay áo định dọn dẹp bát đũa.

      Tô Hồng Tụ kinh ngạc : " biết làm sao?"

      Mạnh Tư Thành nhíu mày : "Quá coi thường rồi."

      Vì vậy Tô Hồng Tụ nhìn Mạnh Tư Thành mặc áo sơ mi trắng chỉnh tề đem bát đũa bàn mang đến phòng bếp, bắt đầu rửa chén cọ nồi.

      bây giờ mới phản ứng kịp, vội vàng chạy lại : " cứ để đấy, tôi làm cho."

      Mạnh Tư Thành tiếp tục cúi đầu rửa chén : "Em làm cơm rồi, để rửa chén mới phải."

      Tô Hồng Tụ nhìn thân hình cao lớn của ở trong phòng bếp hẹp này, rất băn khoăn : " quen ở chỗ đó, cứ để tôi làm ."

      Mạnh Tư Thành dừng lại động tác trong tay, từ từ xoay người lại : "Em làm cơm ăn ngon."

      Tô Hồng Tụ hiểu, tại sao lại nhắc tới cái này?

      Giọng trầm thấp của Mạnh Tư Thành từ từ : "Muốn ăn cả đời, có thể ?"

      Trong đầu Tô Hồng Tụ chợt kêu ông tiếng, vậy là có ý gì? Là ý mà nghĩ đó sao?

      Đây là ý mong chờ. . . . . .mong chờ . . . . .

      Trong đầu Tô Hồng Tụ nghĩ tới, nhưng làm thế nào cũng cách nào ra cái từ kia.

      Trong lúc tay còn cầm cái bát rửa nhưng lại ra câu nghe cảm động như vậy. . . . . .

      Trong phòng bếp, ánh đèn mờ mờ, Tô Hồng Tụ thấy vẻ mặt Mạnh Tư Thành, rồi lại nghe được nhàn nhạt hỏi: "Muốn ăn món em làm cả đời, nhưng chẳng lẽ em phải vì mà rửa bát cả đời sao?"

      Lúc này đầu óc Tô Hồng Tụ giống như tương hồ, năng lực suy tính biến mất toàn bộ, điều duy nhất có thể làm chính là mở to mắt nhìn .

      Mạnh Tư Thành đột nhiên cười, đưa cái tay còn sạch ngắt mũi rồi : " ra ngoài ngồi nghỉ ngơi , máy vi tính của kết nối internet rồi, em có thể lên mạng xem gì đó cho vui, rửa xong liền đây."

      Tô Hồng Tụ cảm thấy giọng của như có tác dụng làm thôi miên vậy, ở trạng thái sững sờ chầm chập ngồi trở lại bên giường, vẫn hồi tưởng câu vừa mới kia.

      Trong lúc còn ngây ngẩn, có mùi vị ngọt ngào xông lên trái tim, vị ngọt đậm đà như loại rượu ngon, giống như có thể khiến cho người ta say mê.

      Cứ như vậy cả đời, câu đó tốt đẹp biết bao!

      Mạnh Tư Thành rất nhanh đem phòng bếp dọn dẹp thỏa đáng, trở lại bên giường thấy nương vẫn ngồi ngốc ở chỗ đó tay vô thức cầm con chuột như vào cõi thần tiên, nhịn được cười.

      ngồi phía sau , đem ôm vào trong ngực, cằm cọ bên tai , cố ý hỏi: "Chẳng lẽ em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cùng ở chung chỗ cả đời sao?"

      Tô Hồng Tụ cảm thấy có khí nóng thổi bên tai , nhất thời từ tai lan đến khuôn mặt, lại từ khuôn mặt đến cổ đều nóng lên.

      "Cả đời dài, ai biết chuyện tương lai !" Tô Hồng Tụ thầm.

      đối với tương lai xác thực nắm chắc, giữa hai người giống như còn có bức tường ngăn cách, cần phải có thời gian chung đụng mới từ từ phá vỡ ngăn cách đó.

      Mạnh Tư Thành mím môi , cúi đầu ngưng mắt nhìn gương mặt dịu dàng của trong chốc lát, bỗng nhiên thò tay đem quay người đối diện với , rồi cúi đầu hôn xuống.

      Mấy ngày qua, từ từ quen thuộc vòng ôm của , nụ hôn của , thế nhưng mọi lần đều như lần đầu tiên, nụ hôn của mang theo bá đạo cùng cảm xúc kích thích, như cuồng phong như mưa rào đánh tới, trằn trọc lưu luyến môi , khiến cách nào tránh né cách nào hô hấp, càng cách nào chịu đựng.

      Tô Hồng Tụ cảm thấy nóc nhà nho này đều xoay tròn, hốt hoảng bắt được cánh tay của Mạnh Tư thành mong tìm kiếm chút dựa dẫm, mà Mạnh Tư Thành lại trực tiếp đưa tay ôm chặt vào trong ngực, rất dùng sức, dường như muốn đem khảm vào trong thân thể vậy.

      "Nhắm mắt lại." Giọng của Mạnh Tư Thành khàn khàn mệnh lệnh.

      Hai má Tô Hồng Tụ sớm đỏ bừng, hô hấp cũng bởi vì bị hôn dồn dập mà có chút thuận, nhìn đôi mắt đen sâu thẳm của , hốt hoảng, trong đầu mảnh tương hồ biết phải phản ứng như thế nào, lúc này nghe được thanh đó, thể nghi ngờ giống như người trong lúc rơi vào mê mang luống cuống tìm thấy chiếc đèn sáng, lập tức nhắm hai mắt lại chặt, mặc cho những nụ hôn như mưa rơi xuống.

      Mơ hồ cảm thấy giống như bị bế ngang lên, nụ hôn bá đạo cuồng mãnh thoáng rời chốc lát, sau đó bị đặt ngang ở giường rồi.

      vừa xấu hổ vừa sợ, căn bản dám mở mắt ra nhìn Mạnh Tư Thành nữa, nằm cứng ngắc giường biết nên làm như thế nào cho phải, lại ngay sau đó cảm thấy có cỗ thân thể cường tráng đặt lên mình.

      Thân thể của đàn ông giống với phụ nữ, lồng ngực cứng rắn, hình dáng cao to, đè lên nặng trĩu, nhưng cũng cảm thấy đau, ngược lại có loại cảm giác thỏa mãn nên lời. Có lẽ thân thể phụ nữ trời sinh mềm mại, vốn để chịu đựng loại cảm giác nặng trĩu này?

      Tô Hồng Tụ bởi vì nhắm chặt mắt, xúc cảm càng thêm ràng, có thể tinh tường cảm thấy lồng ngực phập phồng kịch liệt của Mạnh Tư Thành, như có như áp xuống ngực , làm cho tự chủ được muốn trốn tránh. dồn dập thở dốc, hơi thở ấm áp phun lên mặt , càng thêm nhắc nhở Tô Hồng Tụ người khiến mặt đỏ tim đập nhanh cúi đầu ngưng mắt nhìn .

      Đôi tay Tô Hồng Tụ nắm chặt vào chăn bông, hai chân cũng tự chủ khép chặt lại, mơ hồ biết kế tiếp xảy ra chuyện gì, trong đầu bắt đầu suy nghĩ miên man, rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? Là mặc cho phát triển hay tốt nhất vẫn nên phải bây giờ đây?

      Mạnh Tư Thành cúi đầu ngưng mắt nhìn người con bị đè dưới thân, thân thể mềm mại ấm áp, tràn đầy trong tưởng tượng của là mùi vị của gia đình, ngượng ngùng động lòng người, là người con nhiều năm qua.

      Hôm nay, người con ấy luống cuống nằm ở giường, lông mi của rung động giống như cánh bướm sau cơn mưa, chắc rất sợ, hai má của đỏ hồng đôi môi mím chặt nhưng vẫn mặc cho làm.

      Mà hai ngọn núi trước ngực cúng phập phòng kịch liệt, tiếp xúc với lồng ngực của , dấy lên ngọn lửa chôn giấu nhiều năm trong cơ thể .

      Mạnh Tư Thành hít hơi sâu, tay chống đỡ thân thể mình, cúi đầu nhìn kỹ hồi, cuối cùng đưa tay đến trước ngực , cẩn thận cởi ra nút áo khoác của .

      Nút áo khoác bị mở ra, lộ ra chiếc áo bó sát màu xanh dương bên trong, những đường cong đẹp đẽ được trưng bày ra , mà lúc này ngực phập phồng kịch liệt hơn, ngọn núi nhô lên theo kịch liệt rung động chập chùng ra vẻ mê hoặc lòng người.

      Mạnh Tư thành do dự chút, ngồi dậy, đôi tay nhấc lên chiếc áo của , từ từ, chút xíu, nhấc lên đến ngực .

      Da thịt mềm mại tinh tế xinh đẹp ra ở trong khí, áo lót màu trắng lộ ra, Mạnh Tư Thành đưa ra ngón tay thon dài, từ từ sờ vào áo lót màu trắng, dựa vào cảm giác nhàng lục lọi.

      Bởi vì cách lớp áo lót, sờ cũng sung sướng, nhưng Mạnh Tư Thành vẫn bắt được xúc cảm tuyệt vời mềm mại đó. Vẻ đẹp của cũng tính rất lớn, nhưng cách lớp áo có thể cảm thấy loáng thoáng giống như có đầu nhọn vểnh lên, cầm trong tay tràn đầy mềm mại tinh tế. Mà cái đỉnh núi mềm mại kia lại có điểm châu , tại trướng đến có hơi cứng rắn.

      Mạnh Tư Thành cúi đầu nhìn Tô Hồng Tụ, chỉ thấy chau lại chân mày đôi môi cắn chặt nhưng như cũ lên tiếng, vì vậy ngón tay cái liền có ý thức xẹt qua điểm châu của . Lại thấy thân thể Tô Hồng Tụ giống như bị điện giật mà run lên, ngay sau đó mở mắt, đôi tay mềm mại của liền bắt được cánh tay của .

      Trong đôi mắt đầy hơi nước, còn mang theo điểm kinh hoàng, cắn môi giọng : "Đừng. . . . . ."

      Mạnh Tư Thành nhìn thấy như vậy, biết mới vừa rồi ít đụng chạm của tất nhiên khiến có phản ứng, vì vậy chưa bao giờ tiếp xúc qua điều này sợ là đúng, cúi đầu cười, giọng thô ách hỏi: "Em thích?"

      Mạnh Tư Thành có thể cảm giác mềm mại được nắm giữ trong tay khẽ phập phồng, mà thân thể mềm mại bị đè ở phía dưới cũng nhàng run rẩy, đôi mắt nhìn chằm chằm thân thể người con nằm ở dưới thân mình, hô hấp giống như dừng lại, chỉ vì đợi cái đáp án của .

      Mạnh Tư Thành hiểu, ra nếu như nhất định muốn , cũng cự tuyệt. Dù sao, cũng quan tâm đến , là người của .

      Nhưng, muốn làm trái với ý nguyện của sao?

      đơn thuần, bảo thủ, có lẽ nếu nguyện ý tiếp nhận hay có chính thức kết hôn làm chuyện như vậy.

      Cho nên, còn phải đợi cái đáp án của .

      Mà Tô Hồng Tụ mới vừa trải qua chạm điện run rẩy, từ từ trong mông lung tỉnh táo lại, nhìn ánh mắt nhìn , do dự chút, giọng vẫn còn run rẩy : "Về sau. . . . . . Về sau nữa. . . . . . Có được ?"

      ra cảm giác vừa rồi rất kỳ diệu, nhưng có quá nhiều điều xác định, cũng có chút ngượng ngùng cùng sợ hãi.

      Từ tâm lý mà , đây là hề phòng bị, có nghĩ cũng nghĩ tới bọn họ có thể như vậy.

      Nghe được đáp án, Mạnh Tư Thành trầm mặc lại, hô hấp từ từ vững vàng, kích cuồng trong chốc lát dần dần mất , Mạnh Tư Thành tay chống lên thân thể mình, từ người xuống, cũng từ giường của xuống.

      Ngồi dậy, từ từ tới phía trước cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Ngoài cửa sổ, có đèn đường mờ mờ, nhiều phòng ốc, cũng có bóng cây khô loang lổ, đây là phong cảnh quen thuộc.

      Rất nhiều buổi tối, từng đứng ở bên ngoài dưới thân cây, ở dưới đó trong bóng tối, lặng lẽ nhìn chằm chằm cái cửa sổ trước mắt này.

      Khi đó, cảm thấy cái cửa sổ ấy ấm áp, nếu có thể vào, tất nhiên vô cùng thỏa mãn và hạnh phúc.

      Nhưng bây giờ mới biết, ra là người có lòng tham, lòng tham đến hận được lập tức đem toàn bộ tốt đẹp ôm vào trong ngực mình.

      Vì vậy, đứng ở bên trong cái cửa sổ này, nhìn phong cảnh phía ngoài.

      Tô Hồng Tụ yên lặng đứng dậy, cài lại mấy nút áo bị giải khai, cẩn thận tới phía sau : " vui sao?"

      Mạnh Tư Thành xoay người, cười ôn hòa : " có mất hứng."

      Tô Hồng Tụ ngước mắt quan sát thần sắc của : " chính là mất hứng."

      Mạnh Tư Thành lên trước, kéo tay , cúi đầu dịu dàng : " có việc gì, mới vừa rồi là quá nóng lòng."

      Nếu hỏi cũng có đáp án khác, Tô Hồng Tụ liền cúi đầu hề nữa gì.

      ra biết, Mạnh Tư Thành nhất định vui.

      Mạnh Tư Thành, người đàn ông này, mọn.
      Minhang, Aliren, xixon2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :