1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh, đã lâu không gặp - Nữ Vương Không Ở Nhà (Hoàn chính văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 36:

      Tô Hồng Tụ về đến nhà, lại lấy điện thoại di động từ trong túi ra, điện thoại di động tắt máy, màn hình là màu đen, dĩ nhiên sẽkhông có người gọi điện thoại tới. do dự mộtchút, rồi bật nguồn điện thoại di động.

      Cùng với tiếng nhạc mở máy thanh thúy vanglên, hơi khẩn trương nhìn màn hình điện thoại di động từ từ hiển lên. Ai ngờ cầm lúclâu, điện thoại vẫn có động tĩnh gì, cắnmôi, thất vọng đặt điện thoại ở bàn, khôngduyên cớ nghĩ tới lời của người tên Tô Tranhlúc nãy.

      thở dài, đem điện thoại di động để ở tủ đầu giường, dọn dẹp chút rồi vào phòngtắm tắm nước nóng. tắm, chợt nghe bên ngoài có tiếng chuông điện thoại diđộng, điều này khiến trở nên luống cuống, cũng quản bên ngoài lạnh hay lạnh, luống cuống tay chân quấn khăn tắm lênngười, cả người đánh rùng mình ướt nhẹp chạyra ngoài, chìa tay ra lấy điện thoại đổ chuông.

      Trong phòng nền xi măng hơi trơn, hơn nữa côvừa mới từ phòng tắm ra ngoài, dép vẫn còn ướt, vì quá nhanh nên cẩn thận bị trợt chân, lảo đảo cái thiếu chút nữa ngã xuống sàn nhà, may trong lúc vội vàng bám được vào cạnh bàn, nhưng khi tay túmđược vào bàn lúc vung tay lại đụng phải di động để bàn, điện thoại di động ứ như vậyrơi xuống nền xi măng rồi!

      Bộ dạng nhếch nhác ổn định lại thân thể, trơmắt nhìn điện thoại di động đổ chuông rơixuống đất, nắp sau điện thoại bị bung ra mỗi thứmột nơi, tiếng chuông cũng đột nhiên im bặt.

      để ý lạnh, cuống quít nhặt lên mấy linh kiện điện thoại di động, tay run run lắp lại lần nữa, nhấn nút mở máy, nhưng màn hình điện thoại chỉ thị còn 1 vạch pin, khởi độnglên được nữa! Ban đầu còn tin, nhấnlại mấy lần nút bật nguồn, lại đổi cục pin mới thử lại lần nữa, nhưng chiếc di động kia giống như chết dạng phản ứng chút nào!

      Trong phòng cũng ấm lắm, thân thể ướtnhẹp được bọc trong chiếc khăn tắm, thất bạisiết chặt trong tay chiếc động baogiờ sáng lên nữa, rùng mình ớn lạnh đứng trênnền xi măng lạnh lẽo.

      Giống như ông trời muốn đối nghịch với , chỉ muốn nhận điện thoại cũng được sao?

      Lặng lẽ lau khô thân thể, thay áo ngủ ấm áp sạch , có chút chết lặng nằm giường, trợn tròn mắt nhìn trần nhà loang lổ bóng tối, trong lòng suy nghĩ bây giờ ở đâu làm cáigì?

      Cũng vì hôm nay quá mệt mỏi, nghĩ nghĩ lại mơ mơ màng màng liền ngủ thiếp , trong ánh trăng mờ giống như nghe được chuông điện thoại di động kêu, đến mức kinh tâm động phách, cố gắng vươn tay, muốn bắt được điện thoại di động, nhưng tay kia giống như bịcứng lại, làm thế nào cũng duỗi ra. Tô Hồng Tụ cắn môi liều mạng giãy giụa, môi đau xót, chợt thức tỉnh, ra là giấc mộng!

      mồ hôi đầy người, trong lòng càng thêm bất an, ngồi dậy lát, chợt đứng lên mặc quần áotử tế, trùm lên áo khoác nhung dầy cộm, tiện tay cầm lên chìa khóa nhà và ít tiền lẻ muốn ra ngoài. Trước khi ra cửa, thấy đôi găng tay len đểở đầu giường, suy nghĩ chút rồi cầm đeolên.

      Vừa ra khỏi cửa liền cảm thấy gió lạnh thấu xương đánh tới, run rẩy vội vàng đem mũ độivào. Trong gió lạnh, chạy chậm tới cửahàng gần đấy, lại thất vọng phát , cửahàng đó đóng cửa, chỗ cửa sổ để điện thoại công cộng đóng từ lâu.

      Tô Hồng Tụ thất vọng nhìn cái cửa sổ để điệnthoại công cộng tói đen kia, đột nhiên cảm thấyvì sao trời cao cho bất kỳ chút hi vọng nào đây?

      Cúi đầu lặng lẽ suy nghĩ, chợt trong xương toátra cỗ quật cường biết từ nơi nào tới,tối nay, nhất định gọi điện thoại cho !

      Ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhớ mơ hồ trênđường cái có bốt điện thoại công cộng, có lẽ bây giờ vẫn còn mở ? cắn môi, đem áo khoác và mũ kéo càng chặt hơn, giữa đêmđông lạnh thấu xương, bước nông bước sâu về hướng đường cái.

      Đường cái thành phố giống với ở quê chính là, cho dù đêm khuya, ánh đèn nêông vẫn sáng, Tô Hồng Tụ cũng vui mừng pháthiện, đèn ở cửa sổ để điện thoại công cộng của cửa hàng đầu đường bên cạnh vẫn sáng.

      Tim đập thìch thịch, nghĩ tới cuối cùng ông trời cũng chiếu cố đến , vội vàng chạy tới, taycô run rẩy từ trong túi lấy ra tiền lẻ đưa cho ông chủ cửa hàng, lúc này mới cầm tai nghe điệnthoại lên, bấm dãy số điện thoại sớm khắcsâu ở trong lòng .

      Điện thoại vừa mới bấm, bên kia lập tức bắtmáy, Tô Hồng Tụ nắm chặt điện thoại trong tay,chỉ nghe được đầu bên kia truyền đến tiếng thở dốc nặng nề bị đè nén, nhất thời tim của đập nhanh hơn nhịp.

      "Xin hỏi ai đấy?" Bên kia truyền đến giọng trầm khàn của Mạnh Tư Thành.

      Hốc mắt của Tô Hồng Tụ nóng lên, khẽ nângđầu lên, hai mắt nhắm chặt, để nước mắt khôngchảy ra.

      Bên kia Mạnh Tư Thành thấy đầu bên nàykhông lời nào, trong giọng khó nén nóngnảy: "Xin hỏi ai vậy?"

      "Mạnh Tư Thành, là tôi. . . . . ." Tô Hồng Tụ hítmột hơi sâu, mở hai mắt ra, cố giữ cho giọng của bình tĩnh.

      Sau đó nghe được đầu bên kia Mạnh Tư Thành im lặng, nhưng tiếng thở hổn hển vẫntruyền đến rất ràng. Sau lúc lâu, MạnhTư Thành chợt mở miệng hỏi: "Bây giờ em đangở đâu? tại dùng điện thoại nào?"

      Tô Hồng Tụ nhìn chút xung quanh :"Bây giờ tôi ở gần chỗ tôi ở, trước buồngđiện thoại công cộng."

      Mạnh Tư Thành như đinh chém sắt ( chắcchắn): "Em cứ đứng yên ở chỗ đó đừng lung tung." Sau đó cúp điện thoại.

      Tô Hồng Tụ tiu nghỉu nhìn điện thoại bị cúp, nhớ tới đứng yên ở chỗ đó, khôngkhỏi dâng lên đủ loại suy đoán, tim cũng theo đó đập nhanh, cỗ kích động và mong chờ từ từxông lên đầu, tay đeo găng cứ nắm lại rồi buông ra.

      Cúi đầu nhìn dưới mặt đất, suy nghĩ về chờđợi tại của , biết thế nào, hốc mắt có chút ướt át, nhưng ướt át này trong gió rétở đêm đông nhanh chóng lạnh lẽo, chút lạnh lẽo xuyên vào trong lòng.

      cúi đầu nghĩ lung tung, bỗng nhiên có cảm giác bên cạnh đứng người, mãnh liệtngẩng đầu lên, lại thấy Mạnh Tư Thành cứ nhưvậy đứng trước mặt .

      Tiếng gió thổi xào xạc, ánh đèn rực rỡ tịch mịch,người đường đơn, ở nơi này vừa quay đầu, chợt phát , ra con người mà ngàn nhớ vạn mong, con người khiến lăn lộn khó ngủlại đứng bên cạnh , lẳng lặng nhìn ,giống như nhìn cả đời.

      Hô hấp của Mạnh Tư Thành dồn dập, đôi mắt sâu thẳm còn lộ ra điểm kinh hoảng, ngưng mắtnhìn bộ dáng của có vui mừng thậm chí còncó dám tin.

      Vì vậy trái tim của Tô Hồng Tụ bang bangnhảy loạn cũng chợt bình tĩnh lại, thay vào đó là đau đớn, đau đến tột đỉnh, đau cơ hồ khiến côkhông cách nào hô hấp, đau đến mức có nước mắt từ từ trợt xuống khuôn mặt.

      Hô hấp của Mạnh Tư Thành dần dần ổn định lại,trong đôi mắt có ánh sao lóe lên, hít hơi sâu lên trước, giơ tay lên dịu dàng lau nước mắt gương mặt của .

      "Em có việc gì là tốt rồi." Giọng của kéo nồng nặc thô cát, giống như thanhphát ra ở trong cổ họng.

      Tô Hồng Tụ cảm thấy ngón tay lướt qua gương mặt , rất lạnh, giống như ở trong gió đônglạnh lâu.

      Tô Hồng Tụ ngẩng lên gương mặt đông cứng của , cười dịu dàng : "Tôi sao."

      Mạnh Tư Thành cúi đầu ngưng mắt nhìn , gật đầu : "Vậy tốt."

      Hai người thở hổn hển sớm bình tĩnh lại, đôimắt nhìn lẫn nhau bắt đầu là nóng nảy cùng vui mừng, bây giờ chỉ còn lại cỗ ra được mập mờ ở trong gió từ từ nổi lên.

      Mạnh Tư Thành phá vỡ trầm mặc : " trễ thế này, để tôi tiễn em về ." cũng hỏi trước đó xảy ra chuyện gì, cũng hỏi điện thoại di động tại sao tắt máy, nhiều khúc mắc và câu hỏi như vậy, khôngmuốn hỏi, chỉ muốn xác nhận, cóbình an hay thôi.

      Tô Hồng Tụ gật đầu cái, : "Được."

      Vì vậy hai người vai kề vai, yên lặng trở về, tới chỗ ngõ tối Mạnh Tư Thành săn sócvươn tay đỡ cánh tay của , Tô Hồng Tụ nhấtthời cảm thấy cái cánh tay kia giống như khôngphải của , nóng và cứng ngắc.

      đến dưới lầu nhà , Tô Hồng Tụ dừng lại, giọng : " trễ thế này, cũng trở về , tự tôi lên được."

      Mạnh Tư Thành ngẩng đầu nhìn về phía cái cửa sổ nhìn vô số lần kia, nơi đó, ánhđèn sáng lờ mờ. gật đầu cái : "Em lên , cẩn thận chút, tuy vết thương ở đầugối là vết thương ngoài da, nhưng nhớ bôi thuốcđều đặn nhé."

      Tô Hồng Tụ giọng ừ, rồi xoay người đilên , vài bước, luôn có chút bỏ được, cảm thấy giống như có lời gì muốn , vìvậy xoay người lại, thấy Mạnh Tư Thành vẫncòn đứng ở nơi đó ngưng mắt nhìn .

      Tô Hồng Tụ hơi mím môi, lấy dũng khí mở miệng : "Mạnh Tư Thành, tôi, tôi có lời muốn ."

      Mạnh Tư Thành thân tây trang thẳng thớmđứng ở nơi đó, chậm rãi mở miệng : "Em ."

      Tô Hồng Tụ hít hơi sâu : "Mạnh Tư Thành, tôi muốn thu hồi những lời tôi lúc trước."

      Trong đôi mắt của Mạnh Tư Thành có tia sángchớp động : " cái gì?"

      Tô Hồng Tụ dứt khoát thẳng: "Tôi tôikhông muốn nhìn thấy nữa, đây là lẫy,tôi sai rồi, tôi muốn thu hồi lại, có được ?" xong lời cuối cùng, có hơi ngượng ngùng, giọng cũng mềm nhũn ra.

      Lời này nghe vào trong tai Mạnh Tư Thành, lại cảm thấy thanh này mềm mại, ràng nhận lỗi với , vì vậy đêm này đủ loại tức giận cùng bôn ba lập tức tan thành mây khói.

      Tô Hồng Tụ ngước mắt nhìn trộm , lại thấy đôi mắt sâu thẳm của nhìn chằm chằm lời, khỏi bắt đầu cảm thấy thấp thỏm yên, cúi đầu càngthêm giọng : "Có được vậy?"

      Mạnh Tư Thành chép miệng, dịu dàng : "Được."

      Tô Hồng Tụ nghe được thanh kia, nhất thời cảm thấy trong lòng chua chua ngọt ngọt , ngẩngđầu lên lẳng lặng nhìn Mạnh Tư Thành, lại thấyánh mắt Mạnh Tư Thành nóng bỏng nhìn , vì vậy khuôn mặt ở đêm lạnh thấu xương nàythế nhưng nóng lên rồi.

      "Tôi lên trước đây." xong đợi trảlời, vội vàng chạy trốn.

      Ở sau lưng Mạnh Tư Thành chợt : "Đừngđi, tôi cũng có lời muốn ."

      Tô Hồng Tụ định bước dừng lại ở nơi đó, cũng dám quay đầu , giọng hỏi: " cái gì à?"

      Mạnh Tư Thành mím môi : "Tôi cũng vậycũng muốn thu hồi những lời tôi lúc tối."

      Tối nay gì rồi? Tô Hồng Tụ mềmyếu vô dụng, còn tại sao lại đúng ?

      Nếu như thu hồi những lời đó, chuyện nàycó thể thay đổi sao? hiểu chưa?

      Trong lòng Tô Hồng Tụ vốn chua ngọt lại trộn lẫn vào tia khổ sở, cười : "Ừ,vậy cũng thu hồi lại ."

      Mạnh Tư Thành tự nhiên cũng nghe ra trong giọng của bất đắc dĩ, nhất thời vui nhíu mày : "Em tin tưởngtôi."

      Tô Hồng Tụ cũng nguyện ý trả lời câu nóinày căn bản cũng có câu trả lời, quayđầu lại vừa hay nhìn thấy siết chặt tay, nhớ tới lúc trước ngón tay lạnh lẽo vuốt ve gương mặt , vì vậy vội vàng lấy xuống găng tay len đeo tay đưa cho .

      Mạnh Tư Thành nhíu mày hỏi: "Làm cái gì vậy."

      Tô Hồng Tụ lại trực tiếp đưa găng tay nhét vàotrong tay : "Tối nay rất lạnh, tay của ,cũng rất lạnh." Tô Hồng Tụ cũng hiểu tại sao thời tiết lạnh như vậy lại có người mặc toànthân tây trang mà phải áo khoác nhung đểgiữ ấm.

      Mạnh Tư Thành nhận lấy găng tay, lại ngẩngđầu nhìn Tô Hồng Tụ, chậm rãi đem lấy bàn tay của nhét vào trong đôi găng len.

      Tay của thon dài khớp xương ràng, găng tay len là loại dành cho nữ, sau khi mangvào đem găng tay chống căng lên, nhìn hơi buồncười.

      Tô Hồng Tụ hơi xấu hổ : "Đây là tôi tự đan, có được , ít nhất có thể đeo vào giữ ấm."

      Mạnh Tư Thành giơ tay lên, nhờ ánh trăng nghiêm túc nhìn : " ra có hơn ,sau khi đeo lên ấm áp hơn nhiều."

      đan cũng đẹp nhưng lại bị quansát tỉ mỉ như vậy, khiến mặt lập tức đỏ lênnói: "Dù sao đeo lên so với mang tốt hơn, vậy về , tôi về trước đây."

      Mạnh Tư Thành gật đầu : "Ừ, nhớ bôithuốc."

      Tô Hồng Tụ vội vàng gật đầu, rồi xoay người cũng quay đầu lại chạy chậm lên lầu.
      Minhang, Aliren, xixon2 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 37:

      Ngày hôm sau sau khi Tô Hồng Tụ tỉnh lại, nghĩtới tình cảnh tại của , Đinh Minh bị đánh, công việc của dĩ nhiên giữ được nữa,xem ra lại lần nữa tìm việc làm rồi. Ngồidậy cầm lên di động loay hoay phen, điệnthoại di động này như cũ phản ứng chút nào. Tô Hồng Tụ thở dài, hay là trước tiên cứ mua cái điện thoại di động !

      suy nghĩ, chợt nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa, Tô Hồng Tụ ngẩn ra, đây là điều chưa từng có à! là loại lười giao thiệp mỗi ngày ở côngty cũng chỉ quen hai người, tại sao có thể có người sáng sớm gõ cửa phòng đây? Hơnnữa tháng này tiền thuê phòng nộp rồi, chủ cho thuê nhà cũng có lý do tới đây.

      thấp thỏm mở cửa, lại thấy người phụ nữ có mái tóc ngắn quyến rũ và thành thục, đứng ở trước cửa phòng , chính là Tô Tranhtối hôm qua.

      Tô Hồng Tụ sợ hết hồn : "Làm sao lại tìm được chỗ ở của tôi?" nhớ tối hôm qua để lại địa chỉ nhà mà!

      Môi Tô Tranh sáng bóng bên môi còn có nụcười thản nhiên : "Nếu tôi giúp , tự nhiên làm được. theo tôi nào!"

      Tô Hồng Tụ còn ràng lắm Tô Tranh muốn làm gì, vẫn đứng im ở nơi đó biết mình nên làm cái gì.

      Tô Tranh thở dài : "Cùng là người, chúng tacòn rất trùng hợp cùng họ Tô, thế nào lớn lên lại ngốc như vậy đây?"

      Tô Hồng Tụ có chút xấu hổ : "Tôi có chútngốc."

      Tô Tranh nhịn được giương mắt cười :"Tôi chỉ đùa với thôi, cần hỏi tôilàm sao tìm được , Tô Tranh tôi muốn tìm mộtngười rất dễ dàng. phải là muốn thay đổi bản thân ư, tại, hãy nghe theo tôi chỉ huy, như thế nào?"

      Tô Hồng Tụ thấy gương mặt tinh xảo của mang theo nụ cười thản nhiên, đôi mắt như bảo thạch tỏa ra ánh sáng lung linh, khôn khéo tựtin, mà dáng người cao gầy mặc chiếc áo khoác màu trắng, có cảm giác thành thục lão luyệnkhông câu nệ vẻ đẹp trung tính.

      như thế, bằng trực giác biết đối phương có ác ý gì, hơn nữa cả người còn tràn đầy sức quyến rũ làm cho người khác tinphục .

      tại, cơ hồ có gì cả, nghe theo chỉ huy của ấy có thể như thế nào đây? Tệ nhấtcũng là tình cảnh như tại mà thôi !

      Vì vậy gật đầu cười : "Được, vậy tôi nghe lời ."

      Sau khi Tô Tranh quan sát Tô Hồng Tụ từ xuống dưới, liền cho đề nghị đầu tiên là: sửa đổi hình tượng.

      Tô Hồng Tụ bất đắc dĩ, hình tượng ở chỗ này, là cha mẹ sinh ra vậy, điều này sao có thể thayđổi?

      Tô Tranh hai lời, trực tiếp lái xe bảyquẹo tám rẽ đến chỗ cửa hàng , vào liền có người đàn ông đầu trọc mang theo nụ cười xấu xa ra nghênh tiếp, làm cho Tô HồngTụ sợ hết hồn.

      Tô Tranh mặt lạnh nhìn người đầu trọc cái, dứt khoát lưu loát : " ấy, đổi hìnhtượng khác cho ấy."

      Người đầu trọc để ý đến lạnh nhạt củaTô Tranh, đặt tay lên cằm nhìn lên nhìn xuốngđánh giá phen Tô Hồng Tụ, cuối cùng còngiống như dùng mũi ngửi ngửi cái gì, khiến TôHồng Tụ rất là xấu hổ, liên tiếp lui về phía sau.

      Người đầu trọc nhìn thấy dáng vẻ tránh né của Tô Hồng Tụ, cười hì hì : "Người đẹp, đừngsợ, ấy giao cho tôi nha!"

      Tô Hồng Tụ có hơi sợ, ánh mắt cầu cứunhìn về phía Tô Tranh.

      Lúc này khuôn mặt tinh xảo của Tô Tranh chút thay đổi, môi mỏng đỏ tươi nhànnhạt : " ta ăn đâu." xongliếc về phía người đầu trọc kia : " ấy giaocho , buổi chiều tôi đến dẫn người ." Vì vậy liền coi như chào hỏi, xoay người rời , áo khoác màu trắng tung bay.

      Tô Hồng Tụ nghĩ cất bước cũng theo rời , ai ngờ bị người đầu trọc ngăn lại, chỉ có thể trơmắt nhìn bóng lưng Tô Tranh tiêu sái xoay người rời , cuối cùng cả vạt áo khoác phiêu đãng cũng biến mất bên cạnh cửa.

      Cố tình bên cạnh còn có tên đầu trọc này cười hì hì : "Người đẹp, ấy rồi, ném lạicho tôi!"

      Tô Hồng Tụ có chút bận tâm quay đầu : "Rốtcuộc muốn làm gì à?"

      Người đầu trọc sờ cằm ngửa mặt lên trời suy tư : "Tôi suy nghĩ ăn như thế nào a."

      Tô Hồng Tụ khẽ run rẩy, mắt quan sátkhoảng cách của và cửa, nghĩ tới như thế nào mới có thể nhanh chóng chạy trốn, lúc ấy , chiếc thước to đùng đánh vào người đầu trọc.

      Người đầu trọc nhe răng nhếch miệng ôm đầu,cắn răng kêu ầm lên: "Tiểu Đinh Đương, quá phận rồi đấy!"

      có tóc đuôi ngựa thắt bím đột nhiên xuất ở trước mặt Tô Hồng Tụ, bé kia đối vớiTô Hồng Tụ tràn ra nụ cười ngây thơ, nhiệttình : "Xin chào, nơi này là nhà may Vũ DuDu, tôi họ Đinh, tên hay gọi là Tiểu Đinh Đương, là phụ tá thiết kế, có thể trực tiếp gọi tôi là Tiểu Đinh Đương!"

      mặc áo sơ mi trắng sơ vin trong quần jean màu xanh, nhìn rất trẻ tuổi ngây thơ, rất hợp với nụ cười hoạt bát nhiệt tình, nhất thời khiến Tô Hồng Tụ tìm được chút cảm giác an toàn.

      cuống quít tới trước mặt , rất lễphép mím môi cười : "Tiểu Đinh Đương Xin chào, tôi tên là Tô Hồng Tụ."

      Tiểu Đinh Đương nhìn lên nhìn xuống đánh giáTô Hồng Tụ, tò mò hỏi: "Vậy tôi gọi là chị Tô nhé, Chị Tô muốn may quần áo sao???"

      Bên cạnh người đầu trọc bị mất mặt rất vui : "Là Tô Tranh mang ấy tới đây, bảo là muốn để cho ấy thay đổi hình tượng." Vừa vừa vuốt đầu oán trách: "Tiểu Đinh Đươngà, càng ngày càng thô lỗ, cẩn thận aithèm lấy!"

      Tô Hồng Tụ quay đầu nhìn đầu trọc, như cũ vẫnhơi sợ, vội vàng hướng tới Tiểu Đinh Đương thân thiết đáng gần mấy phần.

      Tiểu Đinh Đương hướng về phía đầu trọc chêcười : "Thô lỗ sao, tôi lại muốngả chồng, ai thèm lấy tôi càng vui vẻ!"Lời này vừa , sau lưng đuôi ngựa kia còn vung vẩy, khiến cho đầu trọc giận đến cắn răng nghiến lợi.

      Tiểu Đinh Đương thấy Tô Hồng Tụ đối với đầu trọc có chút kiêng kỵ, cười giải thích : "Anhta gọi A Tửu, là người tạo hình tượng kim bài của nhà may chúng tôi, mặc dù người này có điểm đáng ghét, nhưng thiết kế hình tượng, còn phải dựa vào ta."

      Tô Hồng Tụ kinh hồn, mở to hai mắt nhìn về phía cắn răng nghiến lợi đầu trọc tên A Tửu,nghi ngờ gật đầu cái.

      Tô Hồng Tụ cả đời này chưa bao giờ nghĩ đếnthay đổi hình tượng của , cũng chưa từng cótiền bạc để ý ăn mặc của mình, cho nên hiệntại nghi ngờ hiểu thêm tâm thầnthấp thỏm ở bên trong, chỉ có thể mặc cho tên Đinh Đương và A Tửu loay hoay.

      A Tửu sờ lên cằm dứt khoát : "Chất tóc củacô ấy rất tốt, tóc chỉ cần hơi sửa sang lại, còn quần áo cần phải thay đổi lớn! Bộ dáng này,liền hướng kiểu thục nữ văn nhã phát triển là ok rồi !"

      Vì vậy bên Tiểu Đinh Đương chạy trướcchạy sau, vừa lượn ba vòng vừa tìm quần áo, sau đó đẩy giá quần áo dài đến trước mặt Tô Hồng Tụ, tiện tay lựa ra mấy bộ quần áođưa cho Tô Hồng Tụ : " vào, đổi."

      Tô Hồng Tụ nghe chỉ thị của ấy nơm nớp lo sợ vào phòng thay đồ, ra, Tiểu Đinh Đươnglắc đầu hoặc là hài lòng, lại đưa cho bộ khác, lại đổi.

      Sau phen giày vò, cuối cùng khi Tô HồngTụ mặc chiếc váy kẻ ô vuông ra, Tiểu Đinh Đương hai mắt tỏa sáng tươi cười rạng rỡ, tóc thắt bím đuôi ngựa đung đưa cái vỗ tay vang lên : "ok, cái này rất phù hợp khí chất của chị a!"

      Tô Hồng Tụ cúi đầu nhìn , mặc mộtchiếc áo long màu đen bên trong mặc chiếc váykẻ ô vuông đen trắng, ở giữa còn có cái thắtlưng bằng da, chỗ cổ áo cùng làn váy giống nhauđều kẻ ô vuông. chưa bao giờ mặc thử loại quần áo mang phong cách này, thực phùhợp với khí chất của sao?

      Tiểu Đinh Đương thấy ánh mắt nghi ngờ của , nghiêng đầu nghịch ngợm vươn tay, làm tưthế xin mời : "Gương ở chỗ này, xin mời thưởng thức chút !" xong ấy chợtvỗ đầu cái : "Ai nha, thiếu chút nữa quên mất, thay cái này nữa!"

      Tô Hồng Tụ cúi đầu nhìn, thấy ấy cầm trong tay đôi giày rất nữ tính, vì vậy nhận lấy, đổi lại giày.

      Tiểu Đinh Đương lần nữa hài lòng gật đầu : "Lần này, tôi cảm thấy được có thể đạt tới 100%, đến đây , xin tự thưởng thức cái!"

      Tô Hồng Tụ chợt có chút khẩn trương, tâm thầnthấp thỏm đến trước gương, nhất thời ngây người.

      Trong gương là , tóc gài kẹp tócmàu tím, đen nhánh sợi tóc từ kẹp tóc đổ xuống bên cạnh, lạnh nhạt khiêm tốn, rồi lại mất văn nhã.

      Mà áo lông màu đen, khẩn trương khôngphách lối, để lại dấu vết buộc vòng quanhđường cong phái nữ , thắt lưng bằng da phía dưới, cùng với mấy nếp váy kẻ ô vuông càng thêm có sức sống.

      hít hơi sâu, nhìn trong gương, yểu điệu ưu nhã, ấy có thể là bất luận kẻ nào, làm thế nào có thể là Tô Hồng Tụ đây?

      Tiểu Đinh Đương rất hả hê mà cười : "Bộ y phục này mới nhìn đứng lên giống như rất bìnhthường, nhưng ra từ thiết kế đến cắt may,đều là tâm huyết của A Tửu thối làm ra! Chẳngqua Tiểu Đinh Đương tôi có thể từ nhiều y phục thế kia lựa ra cái này, cũng do có ánh mắt tốt á! Hàaa...!"

      Tô Hồng Tụ như cũ thể tin được, nhìn côgái ưu nhã xinh đẹp đó, thực sao?

      Tiểu Đinh Đương cười nhìn trong gương TôHồng Tụ, chợt phát có chút đúng :"Chị Tô à, chị cảm thấy mình rất đẹpsao?"

      Tô Hồng Tụ vội vàng lắc đầu cái : " cảm thấy à!" bìnhthường cỡ nào a!

      Tiểu Đinh Đương ngạc nhiên chau mày : "Chẳng lẽ khi chị nhìn vào trong gương, chị cũng cảm thấy mình xinh đẹp sao?"

      Tô Hồng Tụ tiếp tục lắc đầu : "Tôi cảm thấynhư là nhìn người khác vậy."

      Tiểu Đinh Đương cúi đầu suy nghĩ chút, đột nhiên hiểu: "Tôi hiểu vấn đề lớn nhất của chị rồi, chị quá thiếu hụt tự tin rồi !"

      Tô Hồng Tụ cúi đầu, đúng vậy, có lẽ thiếu hụt nhất đúng là tự tin, bởi vì có tự tin,cho nên quá mức co rúm lại? Nhưng người bìnhthường, đủ ưu tú như , tự tin từ đâu mà có đây?

      Tiểu Đinh Đương bất đắc dĩ than thở: "Hìnhtượng chúng ta có thể nhờ người thiết kế giúp, nhưng nội tâm hình tượng, lại phải dựa vàochính chị! Nhất định chị phải hiểu, đẹp ra là xuất phát từ nội tâm tản mát ra, chỉ có tự tin ấy mới là người xinh đẹp nhất."

      Tô Hồng Tụ gật đầu, cần nhất đích xác là tựtin !

      Vừa qua buổi trưa, Tô Tranh mặt lạnh lùng vào cửa hàng, nhìn thấy Tô Hồng Tụ rực rỡ hẳn lên, hài lòng gật đầu cái: "Nhìn qua tốt hơn nhiều rồi."

      Tiểu Đinh Đương nhìn thấy Tô Tranh rất vui vẻ, nhiệt tình níu lại cánh tay của Tô Tranh :"Chị Tô à, chị Hồng Tụ là ai vậy? Chị đối với chị ấy tốt!"

      Nhìn Tiểu Đinh Đương, Đôi mắt lạnh lùng của Tô Tranh mang theo điểm ôn hòa : "TiểuĐinh Đương, em làm rất khá." Cũng có trả lời câu hỏi của Tiểu Đinh Đương.

      Tiểu Đinh Đương cong môi cười : "Được rồi, em hỏi nhiều nữa, chị Hồng Tụ em giải quyết xong, chị kiểm hàng !"

      Tô Tranh nghe được từ kiểm hàng này, cười : "ok, có thể đỗ rồi, chị mang người đây."

      Làm hàng hóa trong miệng bọn họ, Tô Hồng Tụ có chút ràng lắm tình trạng tại của , lại thấy Tô Tranh nhàn nhạt : " thôi."

      Còn bên cạnh Tiểu Đinh Đương lưu loát mà đem chục bộ quần áo thả vào trong túi giấy : "Chị Hồng Tụ, đây là quần áo chọn cho chị , đều là thích hợp nhất đối với chị, toàn bộ đem !"

      Tô Hồng Tụ nhất thời lo lắng, nghe ý tứ của Tiểu Đinh Đương, những bộ quần áo này rất quý a! Vậy muốn rất nhiều tiền đúng ?

      "Nhưng, bao nhiêu tiền vậy?" Tô Hồng Tụ nhịn được hỏi.

      Tiểu Đinh Đương nghi ngờ cau lỗ mũi, nháy mắthỏi: "Nếu là chị Tô dẫn chị tới, chẳng phải nên là chị ấy trả tiền sao?"

      Tô Hồng Tụ vội vàng nhìn về phía Tô Tranh, haingười cũng quen thuộc, làm sao lại để Tô Tranh bỏ tiền mua quần áo cho đây?

      Tô Tranh tự nhiên nhìn ra suy nghĩ của Tô Hồng Tụ, trầm ổn : " là nghe theo sắp xếpcủa tôi, phải sao?"

      Tô Hồng Tụ suy nghĩ chút, khéo léo gật đầu.

      Tô Tranh tiếp: " như vậy, tôi muốn làm cái gì liền làm cái đó ! Số tiền này đốivới tôi mà cũng thấm vào đâu, tự tôikhông để ý chút nào, cần gì phải để ý đây?"

      Tô Hồng Tụ cảm thấy lời này có đạo lý, nhưng suy nghĩ chút lại cảm thấy khôngđúng : "Nhưng, có tiền đó là chuyện của a, tôi thể bởi vì có tiền liền dính lấycô tiện nghi cho mình."

      Đôi môi Tô Tranh đỏ tươi khẽ nâng lên đườngcong hoàn mĩ : "Được rồi, tôi muốn vì tôi làm việc, làm thư ký của tôi, sau đó tiền những bộ quần áo này liền từ từ trừ vào tiền lương mỗi tháng, có được ?"

      Tô Hồng Tụ vẫn cảm thấy nghi ngờ, nhưng Tô Tranh cũng thu hồi nụ cười, cần suy nghĩ nhíu mày hỏi: ", thời gian còn sớm, chẳng lẽ muốn tiếp tục trễ nải nữa sao?"

      Tô Hồng Tụ nhất thời cảm giác nên dài dòng làm trễ nãi thời gian nữa, vì vậy vộivàng gật đầu cái theo Tô Tranh ra khỏitiệm may.

      Dĩ nhiên, trong tay xách theo bọc quầnáo nặng nề, còn có đôi giày bệt, đôi giày cao gót, đều là Tiểu Đinh Đương sớm phối đồ cho .

      Tô Tranh vừa lái xe, vừa nhếch lên lông mày hỏi Tô Hồng Tụ: "Ngày hôm qua và người đàn ông kia có liên lạc qua ?"

      Tô Hồng Tụ giỏi giấu giếm, liền đemchuyện ngày hôm qua với Tô Tranh, dĩnhiên cuối cùng cũng ra chuyện đưa găng tay cho Mạnh Tư Thành.

      Tô Tranh vừa nghe vừa gật đầu, cuối cùng nhíu mày hỏi: "Nếu như bây giờ ta muốn cùng côở chung chỗ, có hay đồng ý với ta?"

      Tô Hồng Tụ nghe như thế hơi ngẩn ra, cái vấn đề này chưa bao giờ nghĩ đến .

      Tô Tranh cười lạnh : " nên suy nghĩ kỹ cái vấn đề này."

      Tô Hồng Tụ cũng suy nghĩ hiểu : "Thậtra tôi hiểu, cho dù bây giờ chúng tôi ở cùngmột chỗ, tương lai cũng bởi vì chênh lệch lẫn nhau sinh ra nhiều vấn đề. Nhưng tại tối hômqua, khi tôi nghe thấy tiếng thở hổn hển của anhấy, tôi giống như cũng có thể cảm thấy nhịp timđập của ấy, tim của ấy so với tôi nhảy được còn nhanh hơn ." cắn môi dưới, giống như hạ quyết định : "Tôi cách nào buông ấy ra, cho dù kết quả cuối cùng làbao nhiêu tồi tệ, tôi cũng thể làmbất kỳ cố gắng cứ như vậy buông tha."

      Tô Tranh quay đầu nhìn về đường xá phía trước,trong mắt như có điều suy nghĩ, nhàn nhạt : " ra mặc dù thoạt nhìn rất ngốc, nhưngcũng có tính giác ngộ rất cao."

      Tính giác ngộ, là cái gì? Tô Hồng Tụ quay đầu, lại thấy đôi mắt sáng ngời của Tô Tranh có mộttia ảm đạm ưu thương.

      Tô Tranh đến chỗ công ty, tên gọi công ty cổphần khoa học kỹ thuật Hoa Thiên, cái công ty này tổng bộ ở thành phố B, công ty có chinhánh ở thành phố S. Căn cứ theo cách củaTô Tranh, ấy tạm thời bị phái đến chi nhánhcông ty để xử lý chuyện, cho nên ở chỗ nàykhông có thư ký thích hợp.

      Công ty Hoa Thiên ở thành phố S nằm ở khu cao ốc văn phòng phồn hoa nhất, cùng với cao ốc văn phòng phía dưới như mọc thành sân cỏhồ nước, điều này làm cho Tô Hồng Tụ khỏi bắt đầu nghi ngờ, đây là công ty như thế nào à? Lại có thể ở chỗ tấc đất tấc vàng ở thành phố S này?

      Tô Tranh mang theo Tô Hồng Tụ làm quen hoàn cảnh, lại nhìn đồng hồ đeo tay, trực tiếp đểcho về nhà nghỉ ngơi, ngày mai chính thức bắt đầu làm. Tô Hồng Tụ vội vàng đồng ý.Xách theo bao lớn bao ra khu cao ốc vănphòng này, ngồi xe buýt qua khu mua sắm, chợt nhớ tới điện thoại di động cưa bị hỏng, nên mua cái mới đúng.

      Chọn lựa phen, cuối cùng nhìn trúng mộtchiếc điện thoại giá 800 đồng, kiểu dáng cũng được giá tiền coi như vừa phải, quan trọng nhấtlà ngoại hình xem ra cùng với chiếc điện thoại cũ có điểm giống nhau. Tô Hồng Tụ, lập tức liềnquyết định mua chiếc điện thoại này.

      Lắp thẻ sim từ điện thoại cũ sang điện thoại mới, điện thoại di động mang theo thanhthanh thúy mở máy, Tô Hồng Tụ cười, đột nhiêncảm thấy cuộc sống của có lẽ bắt đầu mới.

      Điện thoại di động mới vừa mở ra liền có điệnthoại gọi tới rồi, Tô Hồng Tụ vừa nhìn dãy số quen thuộc, trong lòng liền nhảy có chút nhanh,vì vậy vội vàng nhận nghe điện thoại.

      Điện thoại vừa mới tiếp thông, liền truyền đếnbên giọng căng thẳng của Mạnh Tư Thành : "Có chuyện gì vậy, suốt cả ngày điệnthoại di động cũng mở máy?"

      Nhớ lại quá khứ, nghe được đây là giọng vui của Mạnh Tư Thành, bình thường Tô Hồng Tụ sớm khẩn trương tâm thần thấpthỏm rồi, nhưng hôm nay chợt có phần tự tin và hiểu , biết lo lắng cho , trái timmột cỗ ngọt ngào dâng lên, mím môi dịu dàngcười : "Điện thoại di động của hỏng rồi, mới vừa mua cái mới."

      Giọng của Mạnh Tư Thành cuối cùng buônglỏng chút, lại như cũ dẫn theo nhanh chậm : "Tôi gọi điện thoại cho em cả ngày! Chỉ tiếc bên này tôi có việc gấp, nếukhông sớm tìm em rồi."

      Nụ cười bên môi Tô Hồng Tụ càng đậm, có chút ngượng ngùng : "Tôi hiểu muốn tìm tôi gấp, tôi vừa mua di động mới mở máy, điệnthoại của gọi đến."

      Mạnh Tư Thành nhàng "Ừ" : "Em biết làtốt rồi." Giọng như cũ dẫn theo chút ý tức giận.

      Tô Hồng Tụ biết có phải hay là tâm trạng của thay đổi, nghe được giọng nóinày của đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, bất đắc dĩ hỏi: " làm sao vậy, gấp gáptìm tôi có việc sao?"

      Mạnh Tư Thành chau mày : " sao, khôngcó việc gì thể tìm em à?"

      Tô Hồng Tụ nắm chặt điện thoại, nụ cười từ từthu lại, biết, biết quan hệ giữa bọn họ thậtra rất yếu ớt, hai người đều cẩn thận thử dò xét lẫn nhau cùng tự bảo vệ mình, giống như cỏ Hàm Tu (cây xấu hổ ở việt nam mình đó) nàymột khi đụng chạm liền đem tâm bao chặt đứng lên dạng.

      Hai người đều giống nhau, nhưng dù sao cũngphải có người dũng cảm bước ra bước đầutiên, phải sao?

      Điện thoại bên kia tiếng hít thở của Mạnh Tư Thành giống như ngưng lại dạng, cố hítmột hơi sâu, sau đó nghe được giọng nóinhu hòa của mình : "Tôi cũng vậy muốntìm . . . . . ."

      Mạnh Tư Thành nhất thời quên mới vừa rồikhông vui, vội vàng hỏi: "Sao vậy, em tìm tôi có chuyện gì sao?"

      Tô Hồng Tụ cắn môi : "Chẳng lẽ có việc gì thể tìm sao?" Sau khi nóixong mặt lập tức đỏ lên, đột nhiên cảm thấy cách chuyện thậm chí có tia nũng nịu !

      Bên kia Mạnh Tư Thành nghe như thế, dừng lại lúc lâu, chợt cúi đầu cười : " Em ở đâu? Tôi tìm em."

      Tô Hồng Tụ cúi đầu nhìn qua nhìn bao lớn baonhỏ tay , rất biết nghe lời ra địa chỉ của mình.

      Mạnh Tư Thành gật đầu : "Được, đừng điđâu xa, tôi lập tức đón em."
      Minhang, Aliren, xixon2 others thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 38:

      Tô Hồng Tụ cúp điện thoại di động, nhìn túi lớntúi quần áo đất, lại cúi đầu xem quần áo mặc, tâm trạng chợt khẩn trương.Quần áo mới giầy mới, thậm chí còn có kiểu tócmới, giống như biến thành người khác, ngay cả bản thân cũng vẫn chưa quen diệnmạo mới của bây giờ, Mạnh Tư Thành cảm thấy thế nào đây?

      Cúi đầu suy nghĩ chốc lát, điện thoại lại vang lên, ấn nút nhận cuộc gọi nghe được MạnhTư Thành hỏi: " ở đâu vậy, Sao tôi khôngthấy?"

      Nghe như thế, Tô Hồng Tụ ngẩng đầulên nhìn quanh, thấy bên cạnh dừng chiếc xe hơi quen thuộc, cửa sổ xe hạ xuống có thể nhìn thấy Mạnh Tư Thành nhìn xungquanh. mỉm cười, vội vàng vẫy tay với ,trong miệng gọi: "Tôi ở chỗ này !"

      Mạnh Tư Thành nghe được tiếng gọi quay đầunhìn lại, đầu tiên là sửng sốt chút, ngay sau đó liền đem xe lái đến bên cạnh rồi xuống xe.

      Bóng dáng cao lớn từ từ tới trước mặt , cúiđầu nhìn qua mấy túi đồ mặt đất, rồi ngẩng đầu tỉ mỉ quan sát Tô Hồng Tụ làm cho người ta có cảm giác mới mẻ, Mạnh Tư Thànhhơi nhíu mày, giống như có điểm hiểuchuyện gì xảy ra.

      Tô Hồng Tụ vốn hưng phấn từ từ biến mất,cẩn thận nhìn vẻ mặt của Mạnh Tư Thành, cắnmôi giọng hỏi: "Thế nào?"

      Mạnh Tư Thành mấp máy môi, trầm giọng :" có gì, lên xe." xong cúi người cầm lên bao lớn bao của Tô Hồng Tụ, thẳnglên xe. Tô Hồng Tụ cảm giác đồ của quá nhiều, sao lại biết xấu hổ để Mạnh Tư Thành cầm hết giúp chứ, liền vội vàng muốn cướp lại hai túi, lại bị Mạnh Tư Thành liếcmắt cái đành phải rút tay về.

      Sau khi Mạnh Tư Thành mở ra buồng xe, đem mấy túi đồ đều bỏ vào trong, lúc này mới lên xe khởi động động cơ, Tô Hồng Tụ cũng vội vàngnghe lời ngồi vào chỗ phó lái.

      Xe thong thả về phía trước, Mạnh Tư Thành liếc nhìn Tô Hồng Tụ cái, phá vỡ trầm mặcnói: "Ông chủ cũ của em bây giờ ở trongbệnh viện, tôi phái người xem qua, tựa hồbị thương đúng là ." Lúc nóichuyện còn cố tình nhấn mạnh từ "Ông chủ cũ", đến chỗ bị thương giọng điệu còncó chút ý hả hê.

      Tô Hồng Tụ cẩn thận hỏi: " phải rất nghiêm trọng chứ?"

      Mạnh Tư Thành nhất thời có chút tức giận : "Em vẫn rất quan tâm ông ta nhỉ!"

      Tô Hồng Tụ cẩn thận quan sát vẻ mặt của MạnhTư Thành, khéo léo : "Tôi phải quan tâm ông ta, tôi chỉ lo lắng bị liên lụy thôi."

      Mạnh Tư Thành nghe như thế, tay cầm tay lái hơi dùng sức, để ý chút nào : "Tôicòn đến nỗi vì vậy mà chịu liên lụy!"

      Tô Hồng Tụ vội vàng gật đầu : "Vậy tốt, tôi chỉ lo lắng cho mà thôi." giảithích rất nghiêm túc.

      Mạnh Tư Thành nghe lời này của , cái gì nữa, nhưng môi mỏng vốn mímchặt dần dần mở ra, đôi mắt sâu thẳm dần dần cũng mang theo ý cười.

      Xe chạy lâu liền dừng lại, Tô Hồng Tụ nhìn ngoài cửa sổ, là nhà hàng nhìn hơi quen mắt, nhớ lại lúc Đàm Tư Tư đến thành phốS chính là tới ăn ở nhà hàng này.

      Tô Hồng Tụ hơi nghi ngờ : "Làm sao biếttôi còn chưa ăn cơm tối vậy?"

      Mạnh Tư Thành nhíu mày : "Chẳng lẽ em chưa ăn à?"

      Tô Hồng Tụ nhất thời cảm giác hỏi vấn đề rất ngu ngốc, cúi đầu ngượng ngùng cườinói: "Tôi vẫn chưa ăn cơm, tôi hỏi vấn đề ngu ngốc, cứ coi như tôi chưa ."

      Mạnh Tư Thành nhìn cúi đầu vừa nở nụ cười hàm súc, trái tim đột nhiên đập loạn, biết thế nào thế nhưng khó đượchứng thú, nhếch môi cười : "Hỏi chính là hỏi, lời thể nhận trở về."

      Tô Hồng Tụ kinh ngạc ngẩng đầu, lại thấy trong mắt Mạnh Tư Thành có chút ý cười chọc ghẹo,lập tức hiểu được, há mồm cứng lưỡi : "Mạnh Tư Thành, , . . . . . ."

      Mạnh Tư Thành lạnh lùng, Mạnh Tư Thành caokhông thể với tới, thế nhưng cùng cười giỡnvì chuyện tẻ nhạt này sao? Đột nhiên côcảm thấy giống như bắt đầu từ đêm qua, khôngkhí ở giữa hai người có thay đổi. Khi hai người cũng liều mạng tìm kiếm đối phương, sau đó bỗng nhiên nhìn thấy đối phương đứng ở dưới ngọn đèn tàn có phải hay ở giữahai người có ăn ý đây? Hay là bởi vì bọn họ cảm thấy để ý đối phương, cho nên bắt đầu thay đổi bản thân mình mạnh dạn hơn?

      Nghĩ tới điều này, ngọt ngào trong tim lần nữa xông lên, Tô Hồng Tụ mặt mày đều là nụ cười mơ hồ : "Mạnh Tư Thành, vậy tôi hỏirồi, bây giờ định thế nào à?"

      Mạnh Tư Thành ngưng mắt nhìn gò má đỏ bừng của , nhu hòa : "Tôi có thể như thế nào đây, còn phải nên dẫn em ăn no bụngsao, thôi." xong qua mở cửa xe cho Tô Hồng Tụ.

      Tô Hồng Tụ xuống xe, nhìn đỗ xe, còn côđứng ở cửa nhà hàng chờ . ở lúc tráitim đều bị ngọt ngào bao phủ, chợt nhớ tới hình ảnh ngày của mấy tháng trước, Mạnh Tư Thành và Đàm Tư Tư trai tài sắc xứng đôi, hai người còn nhìn nhau cười ở giữa rasự ăn ý, vì vậy khỏi tự hỏi, có mộtngày như vậy sao?

      Cửa kính của nhà hàng soi bóng người, Tô Hồng Tụ nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn hìnhảnh cửa kính, phát trong gương côthanh nhã hiền thục, bên môi nở nụ cười ngượngngùng hàm súc còn dẫn theo điểm mê hoặc.

      Tô Hồng Tụ tự hỏi, giữa rốt cuộc cóthể bao xa? Hai người có thể ?

      Tất cả, có phải là nằm mơ ?

      Tô Hồng Tụ nhìn nụ cười bên môi dần dần mang theo chút khổ sở, có lẽ mặc kệ kếtquả cuối cùng như thế nào, đều nên dũngcảm theo đuổi tình của mình.

      Tô Hồng Tụ, để ý cẩn thận như vậy sinh tồnở cái thế giới này, nhưng có ngày, bắt đầu băn khoăn tương lai, chỉ mộtlòng nghĩ muốn đến gần người hơn sao?

      ra, phải hiểu được tình , mà là dám mà thôi.

      Truyền tới bên tai giọng ôn hòa trầmthấp: "Mơ mơ hồ hồ đứng ở chỗ này, nhìn cái gì vậy?"

      Tô Hồng Tụ từ trong trầm tư thức tỉnh, ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt thoáng chút đămchiêu của Mạnh Tư Thành.

      "Mạnh Tư Thành. . . . . ." Tô Hồng Tụ ngẩngđầu lên, dũng cảm nhìn vào ánh mắt của ,mong nhìn được vào trong lòng của .

      Mạnh Tư Thành cũng cảm thấy Tô Hồng Tụ khác thường, dịu dàng cẩn thận hỏi: " xảy ra chuyện gì sao?"

      Tô Hồng Tụ cười lắc đầu, khóe mắt liếc qua liếclại thấy trong gương, nhịn được hỏi:"Mạnh Tư Thành, thích bộ dángcủa tôi bây giờ sao?"

      Lúc Mạnh Tư Thành nhìn thấy bộ dáng này của cũng gì, chỉ nhíu mày cái mà thôi!

      Mạnh Tư Thành ngưng mắt nhìn Tô Hồng Tụđang có chút lo lắng, lại cố ý nhìn lên nhìn xuống đánh giá , rốt cuộc hơi xoay mặt , giọng : "Làm sao thích đây."

      Tô Hồng Tụ mơ hồ cảm thấy Mạnh Tư Thànhhình như ngượng ngùng đây? Đôi mắt sáng ngời của hiểu nhìn , lại thấy tai có chút màu hồng khả nghi.

      Tô Hồng Tụ trừng lớn hai mắt, càng thêm kinh ngạc, chẳng lẽ Mạnh Tư Thành cũng xấu hổ sao?

      Vì sao xấu hổ đây?

      Rốt cuộc Mạnh Tư Thành khó nhịn quay đầu lại lần nữa, lại thấy đôi mắt to sáng trong dịu dàng ngạc nhiên nhìn , vì vậy càng thêmluống cuống, giọng cố ý trầm xuống :"Được rồi, đừng nhìn nữa, ăn thôi !" xong xung phong lên trước vào nhà hàng.

      Tô Hồng Tụ đứng ở nơi đó há hốc mồm sửng sốt hồi lâu mới phản ứng được, vội vàng cũng theo .

      Bữa cơm này ăn trong khí hài hòa ấm áp,mặc dù vẻ mặt của Mạnh Tư Thành như cũ cóhơi lạ, nhưng thỉnh thoảng cử chỉ săn sóc cùng với bên môi thỉnh thoảng lộ nụ cười, cũng làm cho trong lòng Tô Hồng Tụ càng phát ra ngọt ngào. Thậm chí còn có loại ảo giác, cảmthấy trong mắt Mạnh Tư Thành thậm chí còn dẫn theo điểm cưng chiều.

      Cơm nước xong, Mạnh Tư Thành thấy thời giancũng còn sớm, lại nghe Tô Hồng Tụ nóichuyện ngày mai phải làm, nên nóiđưa về nhà, nghỉ ngơi tốt chuẩn bị ngày mai làm. Mà đối với vị giám đốc mới kỳ quái của Tô Hồng Tụ, Mạnh Tư Thành trầm tư suy nghĩ, hỏi cụ thể tên họ công ty địa điểm thậmchí còn có tướng mạo của người đó.

      Tô Hồng Tụ bất đắc dĩ : "Tôi cảm thấy Tô Tranh là người rất tốt nha!"

      Mạnh Tư Thành liếc nhìn cái, rất xem thường : "Em có khả năng phân biệt được ai là người xấu, người tốt sao?" Người xấu, người tốt cũng viết đến mũi để cho phân biệt, ngốc như vậy, nhìn thấy ai cũng cảm thấy đối phương rất tốt?

      Tô Hồng Tụ cắn môi : " Dĩ nhiên tôi phânbiệt được! Tô Tranh nhìn qua rất chân rấtđáng tin tưởng, đây là trực giác." cố gắngphản bác.

      Mạnh Tư Thành nhịn được cười : "Trực giác của em thực chính xác sao?"

      Tô Hồng Tụ vội vàng gật đầu : "Dĩ nhiên đúng, người xấu người tốt tôi vừa nhìn biết ngay."

      Mạnh Tư Thành tin lắm, nhìn bởi vì gật đầu rất nghiêm túc mà cài tóc tuột xuốnglàm tóc bay ra, nhịn được giơ tay lên thay vén lên, sau đó có chút muốn từ nơimang lại xúc cảm mềm mại trơn mịn này rời , giọng hỏi: "Vậy em thử xem tôi là người tốt hay người xấu?"

      Tô Hồng Tụ ngước mắt lên, chỉ thấy đôi mắt sâukhông thấy đáy của nghiêm túc nhìn , giọng thấp trong gió đêm mang lại cảm giác mập mờ , mà ngón tay lướtqua sợi tóc càng khiến có cảm giác bất an nóng bỏng.

      cúi đầu, cảm thấy gương mặt mình nóngbỏng, tay khẩn trương biết để đâu, nghe được mình dùng giọng lí nhí : "Tôikhông biết. . . . . ."

      Hô hấp của Mạnh Tư Thành dần dần hỗn loạn, đôi mắt càng ngày càng sâu, dùng giọng thấp : "Tô Hồng Tụ, tôi vẫn còn có cơ hội đihọc tập, có phải ?"

      Tô Hồng Tụ hiểu, nghi ngờ hỏi: "Học tập cái gì?"

      Mạnh Tư Thành cúi đầu nhìn , trịnh trọng : "Học như thế nào."

      Tô Hồng Tụ chỉ cảm thấy trong đầu giống như nổ ầm tiếng, học tập thế nào sao?

      Đó là khi tức giận , lúc ấy lúngtúng, cho tới bây giờ hai người giống như rất ăn ý hề nhắc lại chuyện ấy nữa coi như thiênhạ thái bình( chưa từng xảy ra chuyện gì), nhưng hôm nay ra, muốn họcđi sao?

      người nào. . . . . . sao?

      Lòng cuồng loạn, trong đầu mảnhhỗn độn, ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh TưThành, lại thấy đôi mắt sâu thẳm nóng bỏng cùng với mong đợi nhìn .

      lắp bắp : "Mạnh Tư Thành, tôi, tôi. . . . . ." Tay của biết nên đặt ở đâu nữa,hai tay siết chặt lại.

      Mạnh Tư Thành chợt đưa ra bàn tay, cầm lấytay , cầm chặt.

      cảm thấy bàn tay kia nóng, muốn giãy ra nhưng thể, cuối cùng vẫn bị vữngvàng nắm chặt trong tay, vì vậy sức nóng kia liền dọc theo bàn tay truyền khắp toàn thân,nhịp tim đập càng thêm nhanh.

      có thể nghe được tiếng thở gấp của , cũng có thể nghe được nhịp tim của mình, cúi đầu, dám nhìn đôi mắt sâu thẳm cùngnóng bỏng kia.

      Bàn tay kia dắt , từ từ ở dưới ánh trăng.

      " ra qua nhiều năm như vậy, chúng ta cũng thay đổi rất nhiều." Mạnh Tư Thành .

      Tô Hồng Tụ cúi đầu lời nào.

      "Ít nhất tôi còn trẻ con giống khi đó, phảikhông? Mặc dù đối với tình cảm tôi vẫn như cũ biết gì, nhưng tôi cố gắng học tập. Tôisẽ học tin tưởng, quý trọng, mến ."Trong gió đêm, giọng của Mạnh Tư Thành từtừ truyền đến.

      Tô Hồng Tụ chưa từng có kinh nghiệm như này,tại buổi tối như này người đàn ông dịu dàng dắt tay , đây là tư vị của hẹn hò sao?

      Ngón tay cái của Mạnh Tư Thành biết vôtình hay cố ý nhàng vuốt ve mu bàn tay mềm mại mảnh khảnh của vừa : "Mỗi khi đến buổi tối tôi luôn tự hỏi chính mình, tự hỏichuyện này mình làm tốt lắm, có thể từ từsửa, sửa nhiều năm như vậy, tôi cảm thấy đượcrất nhiều chuyện tôi làm được rất hoàn mỹ.Nhưng đối mặt với em, tôi lại vẫn có những hành động ngây thơ và cảm xúc trẻ con mà tự chủ được."

      cúi đầu nhìn , tự giễu thở dài : "Tôicũng biết mình thiếu xót ở đâu, nhưng tôisẽ chú ý sửa đổi. Nếu như tôi vẫn như cũ làmkhông tốt, em phải nhớ kỹ nhắc nhở tôi nhé, nếu chịu thua thiệt là em đấy!" xonglời cuối cùng, trong lời của còn có ý nụ cười.

      Tô Hồng Tụ mím môi cười , rất giọng :"Mạnh Tư Thành, tôi nghĩ tới nóinhư vậy." ngờ Mạnh Tư Thành lại cúi đầu thừa nhận trẻ con, lại muốn nhắcnhở ?

      Mạnh Tư Thành nhíu mày : "Thế nào, em thích nghe?"

      Tô Hồng Tụ vội vàng lắc đầu, suy nghĩ chútngại ngùng : " ra lần trước những lời với tôi cũng rất có đạo lý, tôi biết tôi córất nhiều khuyết điểm, nhưng bây giờ tôi muốn cố gắng thay đổi. là giám đốc của tôi mà,nếu tôi làm tốt, cũng phải nhắc nhởtôi nhé."

      Mạnh Tư Thành cười : "Em muốn thay đổi như thế nào? ra em rất tốt, tôi lại khônghy vọng em biến thành dáng vẻ của ngườikhác ."

      Tô Hồng Tụ nghe như thế, chợt nhớ tới nghivấn lúc trước của , rất nghiêm túc hỏi: "Anhkhông thích bộ dáng bây giờ của tôi sao? cảm thấy khó coi, phải ?"

      Mạnh Tư Thành nghe như thế, trầm tư chốc lát, sau đó cầm tay của nắm chặt, cúi đầu, dùng loại cơ hồ khiến nghe được thanh : "Em như vậy nhìn rất đẹp, đẹp đến mức khiến tôi có hơi lo lắng rồi, em có biết ?"
      Minhang, Aliren, xixon2 others thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 39:

      Mấy ngày nay mọi chuyện của Tô Hồng Tụ đều rất thuận lợi, bên môi luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt.

      Công việc làm thư ký ở công ty Hoa Thiên coinhư thuận lợi, ban đầu chưa quen. Nhưng tới đây mấy ngày, cũng phần nào quen thuộc tình hình ở đây. ra gần đây chi nhánh công ty Hoa Thiên ở thành phố S liên lụy đếnmột vụ án kinh tế lớn. Mà vụ án này, đơngiản là vị tổng giám đốc tiền nhiệm Vương Hồng Ấn của công ty Hoa Thiên nhận hối lộ của công ty trách nhiệm hữu hạn Long Thăng trong dự án đầu tư, lạm dụng chức quyền, ngăncản Hội Đồng Quản Trị họp để đấu giá dự án, khiến công ty tổn thất mấy vạn. tại các tài liệu liên quan đến việc hối lộ của Long Thăng vàVương Hồng Ấn được điều tra ràng, nhưng dự án kia của công ty Hoa Thiên cũng chắcchắn rơi vào tay Long Thăng.

      Tổng giám đốc ở tổng bộ công ty Hoa Thiênluôn trưng ra khuôn mặt tươi cười đối với mọingười, nghe đến tin này khuôn mặt cũng trầm xuống, nguyên văn lời như sau: chúng ta có thể quan tâm dự án kia, nhưng tôi lại bị người khác tính toán sau lưng như vậy tôi thể bỏ qua được. Vì vậy Tô Tranh là trợlý đắc lực nhất bên cạnh Tổng giám đốc mangtheo Thượng Phương Bảo Kiếm đến giải quyếtvụ việc này. Mục đích đâu rồi, rất đơn giản, đó chính là công ty kia cửa sau lấy được dự án đó, nhưng bọn họ cũng đừng nghĩ được dễ chịu.

      Mấy ngày đầu nội tâm của Tô Hồng Tụ rất rốiren, theo Tô Tranh giống như đánh du kích,sau khi Tô Tranh phân loại các loại tài liệu, mặtkhông thay đổi phân phó: "Chọn ra những điểm có lợi cho chúng ta trong đám tài liệu này rồisửa sang lại, làm ra bản báo cáo nhanh chotôi ." xong ấy giống như còn phải bậnrộn chuyện khác, nhìn đồng hồ deo tay mấy lần rồi ra ngoài.

      Công việc đúng của Tô Hồng Tụ là làm kế toán , có thể nhìn hiểu các loại báo cáo và biểu đồ tài vụ phức tạp, sau đó làm qua thư ký vì vậy đề ra phương án cho các loại báo cáo cũng có thể làm được, nhưng phải sửa sang lại các loại tài liệu để trình lên tòa án tố cáo đây là lần đầu gặp, nhìn trước mắt tư liệu chất đống như núi, hít hơi sâu, bắt đầu chiến đấu hăng hái.

      Những tài liệu này đối với quan tòa vô cùngquan trọng, Tô Tranh muốn để nhữngngười tin tưởng tiếp xúc đến, vì vậy mớigiao toàn bộ cho làm. Mà Tô Hồng Tụ bởi vì chịu ơn người ta, sớm có ý muốn dùng hết tấtcả sức lực để báo đáp, phải chỉ là bản báo cáo thôi sao? Đừng tại trước mắt chỉ là bàn tài liệu, ngay cả là mộtngọn núi cũng muốn san bằng nó!

      Vì vậy đóng cửa, để ý tới chuyệnkhác, ngay cả nước thậm chí cũng quên uống...,tập trung tinh thần vào trong các tư liệu, làtrời đất mịt mù. Đợi đến vất vả sửa sang lại,ngẩng đầu lên lúc này mới phát ra trướcmắt hơi tối, vừa xoa cổ vừa nhìn, ra bên ngoài trời tối rồi, xem đồng hồ tám giờ,đồng nghiệp phía ngoài cũng tan việc hết.

      Tô Hồng Tụ rót cho mình ly nước, vừa uốngvừa nhìn thành quả được sửa sang lại của , rất hài lòng phát ít nhất hôm nay phân loại hết những tài liệu này, chỉ cần bước cuối sửa sang lại chút cho mạch lạc làđã xong bản báo cáo đó.

      Đặt chén nước sang bên, nhìn màn hìnhmáy tính trước mắt ra văn bản trống khôngcô chau mày suy nghĩ, kế tiếp nên làm sao đây?Đây phải là báo cáo tài vụ cũng khôngphải là thiết kế phương án, nên làm như thếnào để có thể làm cho tốt đây?

      ra Tô Hồng Tụ chỉ cần chỉnh lý phân loại tài liệu ra là được, về phần tiếp theo có ngườicó kiến thức chuyên môn đến xử lý, nhưng TôTranh ràng liền vội vã rời , mà Tô Hồng Tụ cũng tự nhiên hiểu được, rất toàn tâm toàn ý cho rằng nếu Tô Tranh đem chuyện giao cho , nên cố gắng lớnnhất để làm xong.

      lúc chau mày nhìn tư liệu trước mắt mà buồn phiền, điện thoại di động vang lên, lấy tới vừa nhìn là Mạnh Tư Thành.

      Thấy Mạnh Tư Thành gọi, trái tim Tô Hồng Tụ dâng lên ngọt ngào, mặt mày cũng có nụ cười.Mấy ngày nay, mỗi ngày buổi tối cũng sẽhẹn cùng ăn cơm, sau đó hai người tay cầmtay tản bộ ở dưới ánh trăng trong buổi đêm se lạnh. tại vẫn nhiều, khôngcó lời ngon tiếng ngọt, thế nhưng câu của cũng đủ để cho đáy lòng ngọt ngàokéo dài đến vĩnh viễn.

      Em mặc như vậy rất đẹp, xinh đẹp đến mức khiến tôi có chút lo lắng rồi. . . . . . cúi đầunói ở bên tai .

      Tô Hồng Tụ nghe điện thoại di động bên kia Mạnh Tư Thành dịu dàng hỏi thăm, lần nữa hồi tưởng lại câu kia của , khỏi nghĩ, ra cũng có thể dùng từ xinh đẹp này để hình dung đó nha? lại cho rằng xinh đẹp. . . . . .

      Mà Mạnh Tư Thành tựa hồ phát phân tâm : "Sao vậy, chuyện với em mà mộtcâu đáp câu vậy."

      Tô Hồng Tụ mím môi cười, cũng ngượng ngùng ra suy nghĩ của , đúng lúc tầm mắt rơi vào trong đống tài liệu kia, dứt khoát : "Hômnay bận rộn ngày sửa sang lại tài liệu, tại phải làm bản báo cáo pháp lí mà khôngbiết phải làm sao cho đúng đây."

      Mạnh Tư Thành vừa nghe, nhàng "À" tiếng, Tô Hồng Tụ cũng có thể tưởng tượng đến bên kia hơi nhếch lông mày.

      "Làm tài liệu gì mà làm đến bây giờ, cũng hơn tám giờ rồi!" Mạnh Tư Thành giống như đối với việc làm có chút bất mãn.

      Tô Hồng Tụ vội vàng giải thích qua chuyện công ty gặp phải, lại chuyện Tô Tranhmuốn sửa sang lại báo cáo, bên kia Mạnh Tư Thành vừa nghe rồi im lặng tựa hồ suynghĩ gì đó, chỉ chốc lát sau cười : "Nếu em cần làm gấp như vậy, em quên tôi làm nghề gì rồi sao?"

      Tô Hồng Tụ vỗ mạnh đầu bừng tỉnh hiểu ra : " làm luật sư mà, cho nên nhất định biết làm."

      Mạnh Tư Thành cười thầm , đương nhiên tại muốn cho biết, ra vụ án này thiếu chút nữa là do nhận.

      Tô Hồng Tụ sau phen hưng phấn lại như đưa đám : "Thế nhưng là chuyện bí mật củacông ty, tôi thể để cho thấy được,như vậy tuân theo quy định." Kể cả đối phương là Mạnh Tư Thành cũng được! đúng, bởi vì Mạnh Tư Thành là người trong ngành, cho nên càng thể để cho thấy.

      Mạnh Tư Thành lại cười : " phải emmuốn viết báo cáo sao, chỗ này của tôi có rấtnhiều mẫu có sẵn có thể cho em tham khảo." ra Mạnh Tư Thành cảm thấy chuyện này giống như nên để cho Tô Hồng Tụ làm,nhưng gì, dứt khoát dụ dỗ .

      Tô Hồng Tụ nghe như thế, tinh thần như đưađám bị quét sạch : "Đúng vậy, cho tôi thamkhảo mấy mẫu báo cáo có sẵn, sau đó tôi chỉ cần dựa vào đó điền nội dung là được ."

      Mạnh Tư Thành gật đầu : "Ừ, Nếu nhưkhông cần làm gấp, ngày mai làm tiếp cũng được, tại ăn cơm trước ." Hôm nay Mạnh Tư Thành hơi bận, nếu cũng khôngđể đến bây giờ mới gọi điện thoại cho Tô HồngTụ.

      Vì vậy Mạnh Tư Thành vội vàng lái xe tới đón Tô Hồng Tụ, hai người tùy tiện ăn tạm đồ ănnhanh. Lúc ăn cơm, Tô Hồng Tụ cười bất đắc dĩ : "Mấy ngày nay toàn ăn bên ngoài, rất lâurồi tôi có tự nấu cơm đấy."

      Mạnh Tư Thành ngước mắt : "Vậy ngày maiem có làm cơm ?"

      Tô Hồng Tụ vẫn hiểu : "A, vậy còn ?" tự nấu cơm ăn, đây chẳng phải là có cách nào cùng ăn chung sao?

      Mạnh Tư Thành bất đắc dĩ chau mày : "Chẳng lẽ em thể làm cơm cho tôi ăn sao?"

      Tô Hồng Tụ hiểu ra, ngượng ngùng cười : "Nhưng tôi sợ chê tôi làm đồ ăn khôngngon." Mấy lần cùng nhau ăn cơm, phát Mạnh Tư Thành có chút kén ăn, đúng, là cực kỳ kén ăn.

      Mạnh Tư Thành sâu nhìn cúi đầu cười ngượng ngùng, trong lòng tràn đầy ấm áp :" sao, em nấu thành cái dạng gì tôi đềuăn."

      Trong đôi mắt của Tô Hồng Tụ đều là ý cườinói: "Được rồi, vậy ngày mai tôi nấu cho ăn."

      Ăn cơm xong, Mạnh Tư Thành lái xe tới chỗgần khu trọ của Tô Hồng Tụ, dừng xe lấy laptopra : "Những mẫu báo cáo kia tôi đều để ở trong này, tôi mở cho em xem."

      Tô Hồng Tụ có chút ngốc rồi, mở cho xem? Vậy ngồi xem ở nơi nào đây?

      Mạnh Tư Thành cẩn thận nhìn Tô Hồng Tụ : "Em định để tôi ở trong gió lạnh mở máy vi tính ra cho em xem sao?"

      Tô Hồng Tụ nghe vậy vội vàng lắc đầu : "Dĩnhiên ." Đừng tại bên ngoàilạnh lẽo có thể chết rét người, coi như thời tiết ấm áp, cũng có ai ngây ngốc đứng ở chỗ này mở Laptop để xem tài liệu à!

      Mạnh Tư Thành nhìn Tô Hồng Tụ, nhíu mày hỏi thăm: " phải em nên mời tôi lên phòng ngồi chút sao?"

      lên phòng ngồi chút? Tô Hồng Tụ cảm giác đầu óc có điểm giống tương hồ dạng đối với lời thể hiểu được. Đây làý gì? Là ý muốn đến xem căn phòng của , sau đó hai người mặt đối mặt cùng nhau xem mẫu văn bản sao?

      Mạnh Tư Thành mím môi dẫn theo ngữ điệuchầm chậm : "Xem ra đối với em mà tôicòn bằng đối tượng hẹn hò kia của em mà!" vẫn còn ghi hận chuyện tình ngày đó,ngày đó tận mắt nhìn thấy người đàn ôngkia từ trong phòng của ra, sau đó hai người trò chuyện với nhau vui! tại ngay cả so với người kia cũng bằng, thế nhưng có tư cách tiến thêm bước, ở nơi này trong khi trời rất lạnh mang theo laptopvẫn còn bị chặn ở ngoài cửa sao?

      Tô Hồng Tụ cúi đầu cắn môi suy nghĩ chút,lúc ngẩng đầu lên đôi mắt sáng ngời trong nhưmặt nước gợn sóng lăn tăn : " hiểu lầmrồi, chỉ là tôi cảm thấy. . . . . ."

      Mạnh Tư Thành chau mày : "Chỉ là cảm thấy cái gì?"

      Tô Hồng Tụ ra cảm nhận của bây giờ, chỉ là phòng hẹp đơn sơ như vậy,Mạnh Tư Thành vào có phải hay quá mức chật chội đây?

      Đêm khuya, hai người nam quả nữ, Tô Hồng Tụ thể nghĩ qua, trongkhông gian chật hẹp như vậy, khí trởnên mập mờ. Tô Hồng Tụ cách nào khắcchế trái tim của nghĩ lung tung, vừanghĩ, nhịp tim liền gia tốc, mặt cũng có chút nóng lên.

      Nhưng cách nào cự tuyệt cầu của Mạnh Tư Thành, phải sao? cầu củaMạnh Tư Thành là cỡ nào quang minh chính đạia, hơn nữa xác thực từng có người khác vàongồi phòng rồi, chỉ là người kia phảiMạnh Tư Thành thôi.

      Hôm nay bởi vì người trước mặt là Mạnh Tư Thành, tất cả đều trở nên mập mờ .

      Tô Hồng Tụ hít hơi sâu, đè nén xuốnghơi thở có chút cuồng loạn, giọng : " có gì, vậy chúng ta vào nhà thôi."
      Minhang, Aliren, xixon2 others thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 39:

      Mấy ngày nay mọi chuyện của Tô Hồng Tụ đều rất thuận lợi, bên môi luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt.

      Công việc làm thư ký ở công ty Hoa Thiên coi như thuận lợi, ban đầu chưa quen. Nhưng tới đây mấy ngày, cũng phần nào quen thuộc tình hình ở đây. ra gần đây chi nhánh công ty Hoa Thiên ở thành phố S liên lụy đến vụ án kinh tế lớn. Mà vụ án này, đơn giản là vị tổng giám đốc tiền nhiệm Vương Hồng Ấn của công ty Hoa Thiên nhận hối lộ của công ty trách nhiệm hữu hạn Long Thăng trong dự án đầu tư, lạm dụng chức quyền, ngăn cản Hội Đồng Quản Trị họp để đấu giá dự án, khiến công ty tổn thất mấy vạn. tại các tài liệu liên quan đến việc hối lộ của Long Thăng và Vương Hồng Ấn được điều tra ràng, nhưng dự án kia của công ty Hoa Thiên cũng chắc chắn rơi vào tay Long Thăng.

      Tổng giám đốc ở tổng bộ công ty Hoa Thiên luôn trưng ra khuôn mặt tươi cười đối với mọi người, nghe đến tin này khuôn mặt cũng trầm xuống, nguyên văn lời như sau: chúng ta có thể quan tâm dự án kia, nhưng tôi lại bị người khác tính toán sau lưng như vậy tôi thể bỏ qua được. Vì vậy Tô Tranh là trợ lý đắc lực nhất bên cạnh Tổng giám đốc mang theo Thượng Phương Bảo Kiếm đến giải quyết vụ việc này. Mục đích đâu rồi, rất đơn giản, đó chính là công ty kia cửa sau lấy được dự án đó, nhưng bọn họ cũng đừng nghĩ được dễ chịu.

      Mấy ngày đầu nội tâm của Tô Hồng Tụ rất rối ren, theo Tô Tranh giống như đánh du kích, sau khi Tô Tranh phân loại các loại tài liệu, mặt thay đổi phân phó: "Chọn ra những điểm có lợi cho chúng ta trong đám tài liệu này rồi sửa sang lại, làm ra bản báo cáo nhanh cho tôi ." xong ấy giống như còn phải bận rộn chuyện khác, nhìn đồng hồ deo tay mấy lần rồi ra ngoài.

      Công việc đúng của Tô Hồng Tụ là làm kế toán , có thể nhìn hiểu các loại báo cáo và biểu đồ tài vụ phức tạp, sau đó làm qua thư ký vì vậy đề ra phương án cho các loại báo cáo cũng có thể làm được, nhưng phải sửa sang lại các loại tài liệu để trình lên tòa án tố cáo đây là lần đầu gặp, nhìn trước mắt tư liệu chất đống như núi, hít hơi sâu, bắt đầu chiến đấu hăng hái.

      Những tài liệu này đối với quan tòa vô cùng quan trọng, Tô Tranh muốn để những người tin tưởng tiếp xúc đến, vì vậy mới giao toàn bộ cho làm. Mà Tô Hồng Tụ bởi vì chịu ơn người ta, sớm có ý muốn dùng hết tất cả sức lực để báo đáp, phải chỉ là bản báo cáo thôi sao? Đừng tại trước mắt chỉ là bàn tài liệu, ngay cả là ngọn núi cũng muốn san bằng nó!

      Vì vậy đóng cửa, để ý tới chuyện khác, ngay cả nước thậm chí cũng quên uống..., tập trung tinh thần vào trong các tư liệu, là trời đất mịt mù. Đợi đến vất vả sửa sang lại, ngẩng đầu lên lúc này mới phát ra trước mắt hơi tối, vừa xoa cổ vừa nhìn, ra bên ngoài trời tối rồi, xem đồng hồ tám giờ, đồng nghiệp phía ngoài cũng tan việc hết.

      Tô Hồng Tụ rót cho mình ly nước, vừa uống vừa nhìn thành quả được sửa sang lại của , rất hài lòng phát ít nhất hôm nay phân loại hết những tài liệu này, chỉ cần bước cuối sửa sang lại chút cho mạch lạc là xong bản báo cáo đó.

      Đặt chén nước sang bên, nhìn màn hình máy tính trước mắt ra văn bản trống chau mày suy nghĩ, kế tiếp nên làm sao đây? Đây phải là báo cáo tài vụ cũng phải là thiết kế phương án, nên làm như thế nào để có thể làm cho tốt đây?

      ra Tô Hồng Tụ chỉ cần chỉnh lý phân loại tài liệu ra là được, về phần tiếp theo có người có kiến thức chuyên môn đến xử lý, nhưng Tô Tranh ràng liền vội vã rời , mà Tô Hồng Tụ cũng tự nhiên hiểu được, rất toàn tâm toàn ý cho rằng nếu Tô Tranh đem chuyện giao cho , nên cố gắng lớn nhất để làm xong.

      lúc chau mày nhìn tư liệu trước mắt mà buồn phiền, điện thoại di động vang lên, lấy tới vừa nhìn là Mạnh Tư Thành.

      Thấy Mạnh Tư Thành gọi, trái tim Tô Hồng Tụ dâng lên ngọt ngào, mặt mày cũng có nụ cười. Mấy ngày nay, mỗi ngày buổi tối cũng hẹn cùng ăn cơm, sau đó hai người tay cầm tay tản bộ ở dưới ánh trăng trong buổi đêm se lạnh. tại vẫn nhiều, có lời ngon tiếng ngọt, thế nhưng câu của cũng đủ để cho đáy lòng ngọt ngào kéo dài đến vĩnh viễn.

      Em mặc như vậy rất đẹp, xinh đẹp đến mức khiến tôi có chút lo lắng rồi. . . . . . cúi đầu ở bên tai .

      Tô Hồng Tụ nghe điện thoại di động bên kia Mạnh Tư Thành dịu dàng hỏi thăm, lần nữa hồi tưởng lại câu kia của , khỏi nghĩ, ra cũng có thể dùng từ xinh đẹp này để hình dung đó nha? lại cho rằng xinh đẹp. . . . . .

      Mà Mạnh Tư Thành tựa hồ phát phân tâm : "Sao vậy, chuyện với em mà câu đáp câu vậy."

      Tô Hồng Tụ mím môi cười, cũng ngượng ngùng ra suy nghĩ của , đúng lúc tầm mắt rơi vào trong đống tài liệu kia, dứt khoát : "Hôm nay bận rộn ngày sửa sang lại tài liệu, tại phải làm bản báo cáo pháp lí mà biết phải làm sao cho đúng đây."

      Mạnh Tư Thành vừa nghe, nhàng "À" tiếng, Tô Hồng Tụ cũng có thể tưởng tượng đến bên kia hơi nhếch lông mày.

      "Làm tài liệu gì mà làm đến bây giờ, cũng hơn tám giờ rồi!" Mạnh Tư Thành giống như đối với việc làm có chút bất mãn.

      Tô Hồng Tụ vội vàng giải thích qua chuyện công ty gặp phải, lại chuyện Tô Tranh muốn sửa sang lại báo cáo, bên kia Mạnh Tư Thành vừa nghe rồi im lặng tựa hồ suy nghĩ gì đó, chỉ chốc lát sau cười : "Nếu em cần làm gấp như vậy, em quên tôi làm nghề gì rồi sao?"

      Tô Hồng Tụ vỗ mạnh đầu bừng tỉnh hiểu ra : " làm luật sư mà, cho nên nhất định biết làm."

      Mạnh Tư Thành cười thầm , đương nhiên tại muốn cho biết, ra vụ án này thiếu chút nữa là do nhận.

      Tô Hồng Tụ sau phen hưng phấn lại như đưa đám : "Thế nhưng là chuyện bí mật của công ty, tôi thể để cho thấy được, như vậy tuân theo quy định." Kể cả đối phương là Mạnh Tư Thành cũng được! đúng, bởi vì Mạnh Tư Thành là người trong ngành, cho nên càng thể để cho thấy.

      Mạnh Tư Thành lại cười : " phải em muốn viết báo cáo sao, chỗ này của tôi có rất nhiều mẫu có sẵn có thể cho em tham khảo." ra Mạnh Tư Thành cảm thấy chuyện này giống như nên để cho Tô Hồng Tụ làm, nhưng gì, dứt khoát dụ dỗ .

      Tô Hồng Tụ nghe như thế, tinh thần như đưa đám bị quét sạch : "Đúng vậy, cho tôi tham khảo mấy mẫu báo cáo có sẵn, sau đó tôi chỉ cần dựa vào đó điền nội dung là được ."

      Mạnh Tư Thành gật đầu : "Ừ, Nếu như cần làm gấp, ngày mai làm tiếp cũng được, tại ăn cơm trước ." Hôm nay Mạnh Tư Thành hơi bận, nếu cũng để đến bây giờ mới gọi điện thoại cho Tô Hồng Tụ.

      Vì vậy Mạnh Tư Thành vội vàng lái xe tới đón Tô Hồng Tụ, hai người tùy tiện ăn tạm đồ ăn nhanh. Lúc ăn cơm, Tô Hồng Tụ cười bất đắc dĩ : "Mấy ngày nay toàn ăn bên ngoài, rất lâu rồi tôi có tự nấu cơm đấy."

      Mạnh Tư Thành ngước mắt : "Vậy ngày mai em có làm cơm ?"

      Tô Hồng Tụ vẫn hiểu : "A, vậy còn ?" tự nấu cơm ăn, đây chẳng phải là có cách nào cùng ăn chung sao?

      Mạnh Tư Thành bất đắc dĩ chau mày : "Chẳng lẽ em thể làm cơm cho tôi ăn sao?"

      Tô Hồng Tụ hiểu ra, ngượng ngùng cười : "Nhưng tôi sợ chê tôi làm đồ ăn ngon." Mấy lần cùng nhau ăn cơm, phát Mạnh Tư Thành có chút kén ăn, đúng, là cực kỳ kén ăn.

      Mạnh Tư Thành sâu nhìn cúi đầu cười ngượng ngùng, trong lòng tràn đầy ấm áp : " sao, em nấu thành cái dạng gì tôi đều ăn."

      Trong đôi mắt của Tô Hồng Tụ đều là ý cười : "Được rồi, vậy ngày mai tôi nấu cho ăn."

      Ăn cơm xong, Mạnh Tư Thành lái xe tới chỗ gần khu trọ của Tô Hồng Tụ, dừng xe lấy laptop ra : "Những mẫu báo cáo kia tôi đều để ở trong này, tôi mở cho em xem."

      Tô Hồng Tụ có chút ngốc rồi, mở cho xem? Vậy ngồi xem ở nơi nào đây?

      Mạnh Tư Thành cẩn thận nhìn Tô Hồng Tụ : "Em định để tôi ở trong gió lạnh mở máy vi tính ra cho em xem sao?"

      Tô Hồng Tụ nghe vậy vội vàng lắc đầu : "Dĩ nhiên ." Đừng tại bên ngoài lạnh lẽo có thể chết rét người, coi như thời tiết ấm áp, cũng có ai ngây ngốc đứng ở chỗ này mở Laptop để xem tài liệu à!

      Mạnh Tư Thành nhìn Tô Hồng Tụ, nhíu mày hỏi thăm: " phải em nên mời tôi lên phòng ngồi chút sao?"

      lên phòng ngồi chút? Tô Hồng Tụ cảm giác đầu óc có điểm giống tương hồ dạng đối với lời thể hiểu được. Đây là ý gì? Là ý muốn đến xem căn phòng của , sau đó hai người mặt đối mặt cùng nhau xem mẫu văn bản sao?

      Mạnh Tư Thành mím môi dẫn theo ngữ điệu chầm chậm : "Xem ra đối với em mà tôi còn bằng đối tượng hẹn hò kia của em mà!" vẫn còn ghi hận chuyện tình ngày đó, ngày đó tận mắt nhìn thấy người đàn ông kia từ trong phòng của ra, sau đó hai người trò chuyện với nhau vui! tại ngay cả so với người kia cũng bằng, thế nhưng có tư cách tiến thêm bước, ở nơi này trong khi trời rất lạnh mang theo laptop vẫn còn bị chặn ở ngoài cửa sao?

      Tô Hồng Tụ cúi đầu cắn môi suy nghĩ chút, lúc ngẩng đầu lên đôi mắt sáng ngời trong như mặt nước gợn sóng lăn tăn : " hiểu lầm rồi, chỉ là tôi cảm thấy. . . . . ."

      Mạnh Tư Thành chau mày : "Chỉ là cảm thấy cái gì?"

      Tô Hồng Tụ ra cảm nhận của bây giờ, chỉ là phòng hẹp đơn sơ như vậy, Mạnh Tư Thành vào có phải hay quá mức chật chội đây?

      Đêm khuya, hai người nam quả nữ, Tô Hồng Tụ thể nghĩ qua, trong gian chật hẹp như vậy, khí trở nên mập mờ. Tô Hồng Tụ cách nào khắc chế trái tim của nghĩ lung tung, vừa nghĩ, nhịp tim liền gia tốc, mặt cũng có chút nóng lên.

      Nhưng cách nào cự tuyệt cầu của Mạnh Tư Thành, phải sao? cầu của Mạnh Tư Thành là cỡ nào quang minh chính đại a, hơn nữa xác thực từng có người khác vào ngồi phòng rồi, chỉ là người kia phải Mạnh Tư Thành thôi.

      Hôm nay bởi vì người trước mặt là Mạnh Tư Thành, tất cả đều trở nên mập mờ .

      Tô Hồng Tụ hít hơi sâu, đè nén xuống hơi thở có chút cuồng loạn, giọng : " có gì, vậy chúng ta vào nhà thôi."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :