1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh, đã lâu không gặp - Nữ Vương Không Ở Nhà (Hoàn chính văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 20:

      Mạnh Tư Thành và Tô Hồng Tụ đến nhà hàngđã hẹn trước, cả đoạn đường hai người đều chuyện, trong buồng xe trừ im lặng còn có cảm giác đè nén .

      Trong lúc đó Mạnh Tư Thành giống như lơ đãngnói câu: "Tôn Bách Công vẫn độc thân."

      Tô Hồng Tụ nghĩ rằng cả đoạn đường này MạnhTư Thành lời nào, lúc nghe thấyanh chuyện, lấy làm kinh ngạc, khẽ nhếchmiệng ngạc nhiên nhìn Mạnh Tư Thành.

      Mạnh Tư Thành thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm con đường phía trước, để ý đến Tô Hồng Tụ nữa.

      Tô Hồng Tụ biết làm sao chỉ ngập ngừngnói: "À, vậy rất tốt. . . . . ."

      Sau khi xong cũng biết vừa "Rất tốt" có ý nghĩa gì, vì vậy vội vàng bổ sungnói: " tại hình như lưu hành xu hướngnày, ừ, đặc biệt là nam, có cụm từ chỉtrường hợp này đó là kim cương vương lão ngũ, ấy như vậy tốt vô cùng."

      mặt Mạnh Tư Thành lại đen hơn mấyphần.

      Được rồi, từ lý trí mà , phỏng đoán, phân tích, cũng cảm giác, Tôn Bách Côngvà Tô Hồng Tụ hiển nhiên là có gì .

      Nhưng, vẫn cảm thấy khó chịu, cũng khôngthể quên kiện năm đó của hai người đối với tạo thành đả kích rất lớn .

      Ở trước mặt Tô Hồng Tụ cảm xúc của kịchliệt phập phồng, cùng ghen tức đối với Tôn Bách Công, hôm nay còn có hành động hùdọa đối với Tô Hồng Tụ, còn có đoạn thời giannày Tô Hồng Tụ cho cảm giác cáchnào nắm bắt được, khiến trong lòng Mạnh Tư Thành sôi trào gay gắt, đủ loại cảm xúc phức tạpở chung chỗ, biết rốt cuộc bản thân muốn như thế nào rồi !

      Tô Hồng Tụ cẩn thận nhìn sắc mặt của Mạnh TưThành càng ngày càng khó coi, giọng quan tâm : "Tổng giám đốc, sắc mặt của rất kém, chẳng lẽ thoải mái ở đâu sao?"

      Mạnh Tư Thành từ trong kẽ răng nặn ra mấychữ: "Tôi sao."

      Tô Hồng Tụ coi như có ngu nữa cũng nhìn ra Mạnh Tư Thành có chuyện, ánh mắt của chuyển qua nhìn hai tay của nắm chặt tay lái.

      Đôi bàn tay rộng cùng những ngón tay thon dài,bởi vì quá dùng sức mà nổi gân xanh.

      Đột nhiên Tô Hồng Tụ cảm thấy Mạnh TưThành bên cạnh như tòa núi lửa, mộtngọn núi nhìn như bình tĩnh nhưng biết lúc nào phun trào ra lửa.

      cảm thấy khí trong xe có chút đè nén, cố gắng hít sâu mấy hơi, cưỡng bách bản thân dời tầm mắt nhìn ra phía ngoài xe .

      Nhất định vì chuyện nào đó mà khó chịu . . . . . . Nhưng cần an ủi của sao?

      Thiên chi kiêu tử ( người tài giỏi) Mạnh TưThành có cần Tô Hồng Tụ ngốc ngếch đếnan ủi sao?

      Vì vậy Tô Hồng Tụ xoay mặt nhàng nhắm mắt lại.

      cần an ủi của đâu.

      ===Xe rất nhanh đến nhà hàng, có tiếp tân tao nhã lễ phép tiến đến chào đón. Mạnh TưThành xuống xe, Tô Hồng Tụ cũng vội vàng theo xuống.

      Lúc này Tôn Bách Công còn chưa tới, gọi điện thoại ta sắp đến nơi rồi .

      Mạnh Tư Thành nhìn đồng hồ, xem chừng TônBách Công cũng sắp đến, vì vậy vào mà đứng ở cửa chờ .

      Tô Hồng Tụ hơi lo lắng đứng ở nơi đó, nhiều năm gặp lại Tôn Bách Công, mộtlần là lúc sau khi tốt nghiệp trung học và lần là khi thăm trường đại học T, trong ấntượng của Tôn Bách Công là người nhiệt tình, tính cách cởi mở.

      Mạnh Tư Thành nghiêng đầu nhìn Tô Hồng Tụ,môi mỏng của mím chặt tiếp tục chờ đợi.

      chiếc xe taxi dừng ở trước cửa nhà hàng, đôi giày cao gót rồi đến đôi chân thon dài đẹp đẽ nhàng rơi mặt đất, sau đó gáinày hơi cong người, lấy loại tư thế ưu nhã xuống xe.

      Tóc dài hơi xoăn, ở mùa đông mặc váy dài lay động theo mỗi bước , đẹp làm người khác phải chú ý.

      Tô Hồng Tụ cảm thấy này có hơi quenmắt, còn nghi hoặc, liền nghe thấy giọng nam hơi quen thuộc sảng khoái cười : "Mạnh Tư Thành, chúng tôi ở chỗ này!"

      giương mắt nhìn sang gương mặt tuấn túđang cười rất vui vẻ, chính là nhiều năm khônggặp Tôn Bách Công!

      Mạnh Tư Thành sớm cười nghênh đón, cùngTôn Bách Công bắt tay, còn khoa trương ôm xuống.

      Hai người đàn ông sau phen thể tìnhcảm thân thiết, Tôn Bách Công cười chỉ chỉ người đẹp bên cạnh : "Mạnh Tư Thành cái tên tiểu tử này, chẳng lẽ thấy bên cạnh cóvị đại mỹ nữ sao?"

      Mạnh Tư Thành nhìn đến người thần bí mà TônBách Công đến, khỏi tỉ mỉ quan sátmấy lần vị mỹ nữ ( đẹp) kia, chợt lộ ra thần sắc mừng rỡ: "Đàm Tư Tư?"

      Mà Tô Hồng Tụ ở lúc Mạnh Tư Thành ra cái tên này, lập tức cũng đem gương mặt tinh xảo của đó cùng bé trong ký ức là giống nhau.

      Đúng vậy, ấy là Đàm Tư Tư, hoa khôi thờitrung học.

      Đàm Tư Tư đưa ngón tay thon gầy nhàngvuốt mái tóc dài hơi xoăn, nở nụ cười tao nhã, dùng loại giọng trách cứ: "Mạnh Tư Thành, cái người này, mấy năm gặp, cậuđã nhận ra tôi rồi!"

      Mạnh Tư Thành cũng cười : "Đàm Tư Tư, nhiều năm gặp, cậu biến thành đại mỹ nữ, tôi làm sao có thể nhận ra được đây!"

      Đàm Tư Tư mím môi cười : "Làm trò, nhiềunăm gặp, cái miệng của người này sao lạingọt như vậy ? Hay là luật sư nào cũng như vậy?"

      bên Tôn Bách Công bất đắc dĩ lắc đầucười : "Hai người đủ rồi , nhiều năm gặp, vừa gặp liền liếc mắt đưa tình cho tôi xem,đây phải muốn tôi khó chịu sao!"

      Đàm Tư Tư nhàng trợn mắt nhìn Tôn BáchCông, giận trách: "Tôn Bách Công, cậu tạmthời im miệng lại, nếu ——"

      Tôn Bách Công giơ tay làm tư thế đầu hàng : "Được được, Đàm đại tiểu thư, tôi sai rồi,hai người phải vừa gặp liếc mắt đưatình. . . . . ."

      Đàm Tư Tư cười gật đầu: "Cái này còn nghe được."

      Tôn Bách Công lại tiếp tục : "Hai người phải vừa gặp liếc mắt đưa tình, mà là vừa thấy mặt lưỡng tình tương duyệt khôngthể tách rời!"

      Cuối cùng Mạnh Tư Thành nghe nổi nữa,làm bộ hung hăng vỗ bả vai của Tôn Bách Công : "Bạn học Tôn Bách Công, cậu còn muốn ăncơm nữa ?"

      Tôn Bách Công bất đắc dĩ : "Được rồi, haiTư Tư bắt tay cùng kháng địch, tôi phản bác được, tôi đầu hàng."

      Hai Tư Tư, là chỉ Đàm Tư Tư và Mạnh TưThành. Chỉ vì tên của hai người đều có chữ Tư,vả lại lúc ấy hai người ở trong trường học đều là nhân vật nổi tiếng, vì vậy mọi người đặt biệt hiệu cho họ như vậy .

      Mạnh Tư Thành nghe đến hai Tư Tư, tựnhiên chợt nhớ tới nhiều năm trước nam sinh trong túc xá đùa, lúc ấy bọn họ mang nữ sinh trong lớp ra bình luận, mà lúc đó Tôn BáchCông cũng bình luận về Tô Hồng Tụ .

      Nghĩ tới đây, quay đầu nhìn Tô Hồng Tụ,chỉ thấy Tô Hồng Tụ người độc đứng ở dưới bậc thang, bộ dạng hơi dè dặt cũng có chút được tự nhiên.

      Lúc này Tôn Bách Công nhìn theo ánh mắt của Mạnh Tư Thành, phát ra Tô Hồng Tụ.

      ta sợ hãi kêu tiếng: "Mạnh Tư Thành,tôi nghĩ răng mình dẫn theo nhân vật thần bí, ra tiểu tử ngươi cũng dẫn theo nhân vật thầnbí!"

      Mạnh Tư Thành cười, nhàn nhạt giải thích :" tại Tô Hồng Tụ là thư ký của tôi."

      Vốn ba người bọn họ vui mừng gặp nhau, Tô Hồng Tụ cũng chỉ là người đứng bên ngoài xem mà thôi, tại đột nhiên thành tiêu điểm bịmấy người họ nhìn chăm chú, đành phải đilên, hướng về phía Đàm Tư Tư và Tôn Bách Công cười : " lâu gặp."

      Tôn Bách Công là người hào phóng, vả lại ấn tượng của ta đối với Tô Hồng Tụ cũng tệ, nghe được Tô Hồng Tụ trở thành thư ký của Mạnh Tư Thành, khỏi khen có duyên phận, vừa nhiệt tình tán dương Tô HồngTụ càng ngày càng xinh đẹp.

      Tô Hồng Tụ có cảm giác xinh đẹp,nhưng cảm thấy Tôn Bách Công chuyện rất có ý tứ, liền nhàng cười đáp lại.

      Đàm Tư Tư cũng nở nụ cười lễ phép với Tô Hồng Tụ .

      Mạnh Tư Thành thấy Tô Hồng Tụ cười với Tôn Bách Công, trong mắt chợt lóe lên, nhưng ngaysau đó lại khôi phục thái độ bình thường, cười : "Mấy vị muốn ở trong gió rét ôn chuyệnsao?"

      Tôn Bách Công lập tức phản ứng kịp, vì vậy nhóm bốn người cười vào nhà hàng.

      Phòng là sớm chuẩn bị tốt, thức ăn do thư ký dựa theo thói quen thường ngày của Mạnh TưThành và món ăn sở trường của nhà hàng này,bốn người coi như khách và chủ đều vui mừng.

      Mạnh Tư Thành và Tôn Bách Công nhiều năm gặp, trong bữa tiệc đùa ôn chuyện, tránh được uống chút rượu.

      Tô Hồng Tụ thấy Tôn Bách Công rót rượu cho Mạnh Tư Thành, nghĩ muốn nhắc nhở tí vềcòn phải lái xe, nhưng lúc muốn mở miệngnói, nghe đến giọng êm ái của Đàm TưTư ở bên : "Mạnh Tư Thành, làm mộtluật sư, cậu lại muốn biết pháp mà vẫn phạmpháp sao?"

      Mạnh Tư Thành nhàng nhíu mày nhìn vềphía Đàm Tư Tư.

      Đàm Tư Tư có chút nghịch ngợm nghiêng đầu : "Say rượu lái xe, chính là phạm pháp nha."

      Đôi mắt Mạnh Tư Thành sâu thấy đáynhàn nhạt nhìn Đàm Tư Tư, ung dung giơ ly rượu lên, cười : " sao, tôi tìm người giúp tôi lái xe về."

      Đàm Tư Tư nở nụ cười quyến rũ, khi cười hai má lên hai lúm đồng tiền tinh xảo. ấy cũng cầm ly rượu lên : "Tốt, nếu như vậy, thìuống với tôi chén ! Chúng ta nhiều nămkhông gặp, hôm nay nhất định say khôngvề!"

      Tôn Bách Công nghe vậy cười ha ha, vén tay áo lên khách khí rót ly rượu đầy choĐàm Tư Tư. ta nhìn thấy bên cúiđầu dùng bữa Tô Hồng Tụ, cười hỏi: "Tô Hồng Tụ, hay cậu cũng làm ly ."

      Tô Hồng Tụ cúi đầu lặng yên suy nghĩ,chợt nghe Tôn Bách Công gọi tên , khẽ giậtmình, muốn chuyện, liền nghe thấy Mạnh Tư Thành ở bên nhàn nhạt :" cần, ấy uống rượu."

      Tôn Bách Công nhìn chút Tô Hồng Tụ, lại nhìn chút Mạnh Tư Thành, cười : "Cũngđược, nếu Hồng Tụ uống rượu, vậy thìuống trà ."

      xong ta lại muốn đưa tay cầm lấy bình trà muốn rót trà cho Tô Hồng Tụ.

      Tô Hồng Tụ vội vàng đứng dậy tự cầm lấy bìnhtrà : " cần, tôi tự mình rót là được."

      Ai ngờ tay còn chưa chạm đến bình trà, liền có bàn tay thon dài nắm lấy bình trà.

      Mạnh Tư Thành cầm lấy bình trà, chậm rãi rót trà vào chén cho Tô Hồng Tụ.

      Tô Hồng Tụ nhìn chằm chằm nước trà từ trong ấm trà chậm rãi chảy ra, rót đầy ly trà.

      ngước mắt, thấy bàn tay thon dài, lên chútnữa, thấy đôi mắt thâm trầm, sau đó vộivàng dời tầm mắt .

      Tôn Bách Công giơ chén lên, bộ dạng rất hào phóng cười : "Tốt, tại chúng ta vì nhiềunăm rồi mới gặp mặt, cạn ly!"

      Ba ly rượu ly trà, nhàng đụng vào nhau.

      Sau đó mỗi người uống hơi cạn sạch ly của mình.

      Kế tiếp, mọi người vừa ăn vừa uống, dĩ nhiên còn đến đủ loại chuyện thú vị thời trung học.Bất luận là chuyện buồn hay vui, hôm nay lầnnữa đến đều có cảm xúc, vì vậy tiếng cười ngừng.

      Mà Tôn Bách Công nhắc tới cách gọi hai Tư Tư nữa, ngược lại Đàm Tư Tư cười rồi nóiđến Tô Hồng Tụ.

      Vì vậy khiến Tô Hồng Tụ cực kỳ xấu hổ khi nghe câu được lưu hành lúc đó:"Ủy viên thểdục hô tiếng, Hồng Tụ run lại run" .

      Tô Hồng Tụ xấu hổ, đặc biệt là bên cạnh còn có vị hỏa lực bắn ra bốn phía đồng thời lại lạnhnhạt vô cùng, khiến cúi đầu cổ đỏ bừng.

      Đàm Tư Tư cười quyến rũ, đôi mắt trong trẻođảo quanh nhìn Mạnh Tư Thành và Tô Hồng Tụ.

      Mạnh Tư Thành cười nhạt, rất tự nhiên :"Khi đó ngốc, đây là tôi đúng."

      Tô Hồng Tụ liền vội vàng lắc đầu : "Khôngkhông , là tôi quá ngốc."

      Tôn Bách Công thấy thế mau hoà giải : "Theo tôi cả hai người đều sai làm rồi !"

      Vì vậy ba người cùng nhìn về phía ta.

      Lấy được chú ý của mọi người, ta cười hắc hắc : "Hai người các ngươi vui vẻ màuống rượu , ngược lại ở chỗ này giống như hai con vịt nhận tội lỗi về phía mình, là sai lầmlớn rồi! Phải biết, khi đó làm việc ngốc ngếch gìtất cả đều là những ký ức đặc biệt! Lúc nhớ lạiđều là những ký ức tốt đẹp cả!"

      Đàm Tư Tư nghe xong, cười hì hì : "TônBách Công, cậu từ bao giờ lại trở thành triết học gia rồi hả ?"

      Tôn Bách Công nhếch mày : "Tôi vẫn luônnhư vậy, thế nào, cậu bây giờ mới biết sao?"

      ta mày rậm mắt to, khi nháy mắt dáng vẻ có mấy phần đáng , vì vậy khiến tất cả mọi người đều cười.
      Minhang, Aliren, xixon3 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 21:

      Cả buổi tối mọi người ăn uống vui vẻ, đếnđủ loại chuyện thời học sinh, hăng hái, vềsau đừng những người khác, ngay cả MạnhTư Thành trong mắt cũng có chút ướt át.

      Tô Hồng Tụ chỉ cúi đầu dùng bữa.

      Thời học, có phần của , tại nhưcũ cũng có phần của . Những chuyệnkia cách rất xa xôi, cho nên biết gì, chỉ có thể cúi đầu làm bộ dùng bữa.

      Ngược lại Tôn Bách Công chú ý tới Tô Hồng Tụ ngồi bên bị bỏ quên, vì vậy liền hỏi tình hình mấy năm nay của Tô Hồng Tụ. NhưngTô Hồng Tụ cảm thấy cuộc sống trải qua mấy năm nay rất bình thường còn gì đáng , ra cũng thực nhàm chán, vì vậy tùy tiện ứng phó mấy câu.

      Cuối cùng thời gian cũng còn sớm, rượuhết người muốn tản, hai người đàn ông cũng cảm thấy nên đem hai vị nữ sĩ về nhà rồi. Hỏi mới biết, Đàm Tư Tư ở nhà người thân, khu Đông Sa, thuộc khu biệt thự hạng sang, vừa đúng cùng chỗ với Mạnh Tư Thành. Vì vậyquyết định Mạnh Tư Thành đưa Đàm Tư Tư về,Tôn Bách Công đưa Tô Hồng Tụ về.

      Đàm Tư Tư cười nhìn Mạnh Tư Thành, cười đếnngọt ngào. Tô Hồng Tụ cúi đầu .

      Mấy người ra nhà hàng, phát bên ngoàitrời mưa, trong mưa còn xen lẫn vụn băng,đẩy cửa liền có gió lạnh cùng hơi nước ập đến, khiến mọi người khỏi rùng mình cái.

      Mạnh Tư Thành sớm gọi điện thoại cho tài xếđến lái xe, thuận tiện đưa Đàm Tư Tư về nhà,nên tài xế sớm đợi ở ngoài cửa rồi. Mà Tôn Bách Công phụ trách đưa Tô Hồng Tụ về nhà,sau đó tự bắt xe trở về khách sạn.

      Đợi lúc lâu, Mạnh Tư Thành thấy Tôn Bách Công và Tô Hồng Tụ lên taxi, lúc này mới cùng Đàm Tư Tư lên xe.

      Trong taxi, Tô Hồng Tụ ngồi ở ghế sau quay đầunhìn ra ngoài cửa sổ xe, ngoài cửa xe có những giọt mưa tí tách chảy xuống, khiến tầm mắt cóchút mơ hồ.

      Nhưng khi nhìn qua cửa xe bị nước mưa làmmờ, vẫn thấy được cách đó xa chiếcxe hơi màu đen quen thuộc, cùng với bóng hai người cười cùng lên xe.

      Hai người bọn họ, người cao lớn đẹp trai tuổi trẻ tài cao, xinh đẹp tao nhã thongdong, nhìn qua, xứng đôi .

      Tô Hồng Tụ nhàng mấp máy môi, muốnquay đầu .

      Nhưng đúng lúc này, muốn bước vào trongxe Mạnh Tư Thành giống như lơ đãng ngẩng đầulên, nhìn về phía bên này.

      Tô Hồng Tụ cảm thấy đôi mắt sắc bén kia giốngnhư có thể xuyên qua mưa bụi nhìn vào cửa sổxe, trong lúc cuống quýt thậm chí có ý muốntrốn tránh.

      Ai ngờ Mạnh Tư Thành cũng chỉ là lơ đãng liếc mắt cái, ngay sau đó liền quay đầu mỉmcười với Đàm Tư Tư, rồi lên xe.

      Cửa xe vừa đóng, cần gạt nước nhàng daođộng, chiếc xe chậm rãi trong mưa.

      Trong taxi, ngồi chỗ cạnh tài xế Tôn Bách Công nhìn kính chiếu hậu thấy Tô Hồng Tụ có chúthồn bay phách lạc, mỉm cười có ý xin lỗi :"Hồng Tụ, ba người chúng tôi gặp mặt, tránh được nhiều lời, nếu đối với cậu có chút lạnh nhạt, cậu cũng đừng để ý nhé!"

      Tô Hồng Tụ vội cười, ngượng ngùng : "TônBách Công sao cậu lại vậy, tôi thấy mọingười chuyện vui vẻ, tôi cũng cảm thấy rấtvui."

      Tôn Bách Công cười thoải mái : "Tô Hồng Tụ à Tô Hồng Tụ, cậu vẫn luôn đáng như thế!"

      Tô Hồng Tụ khẽ cúi đầu, mím môi cười nhạt. Đáng ? Cái này là đáng ư, Tô Hồng Tụkhông biết định nghĩa của Tôn Bách Công về đáng là như thế nào.

      Bởi vì trời mưa, nên bị kẹt xe, Tôn Bách Công là người hay , ta kể số chuyện đối nhân xử thế mấy năm này ở Bắc Kinh rút ra được, cũng rất thú vị, vì vậy ngay cả tài xế taxi kia cũng chen vào tán gẫu mấy câu.

      Cuối cùng tới chỗ đường Tô Hồng Tụ ở, lúc này mưa cũng tạnh .

      Tô Hồng Tụ có ý để Tôn Bách Công ngồi luôn chiếc xe taxi này về, nếu trời mưa to cũng khó bắt được taxi, ai biết tài xế taxi kia rấtthoải mái, Tôn Bách Công cứ xuống đưa người về, ông ấy ở chỗ này chờ Tôn Bách Công quay lại, ông ấy tiếp tục trở về.

      Mùa đông sau cơn mưa, thời tiết rất trong lành ẩm ướt lạnh, hai người xuống xe vào lối hẹp kia, lại có chút lạnh.

      Tô Hồng Tụ lấy tay lôi kéo chiếc khăn quàng cổmàu hồng của và áo khoác ngoài, chợt nhớ đến Đàm Tư Tư mặc váy.

      Đầu mùa đông, đường các phần lớnbắt đầu ăn mặc kín đáo, nhưng Đàm Tư Tư mặcváy ở mùa đông lại khiên cảm thấy ấy phóng khoáng và xinh đẹp.

      Cúi đầu xem lại bản thân, thời điểm này, Tô Hồng Tụ cảm giác nhìn bình thường.

      Tôn Bách Công đưa Tô Hồng Tụ đến dưới khu nhà, quan sát hoàn cảnh xung quanh, chau màynói: "Hồng Tụ à, có phải tên nhóc Mạnh Tư Thành kia ngược đãi cậu ?"

      Tô Hồng Tụ hơi ngẩn ra, sao Tôn Bách Công lại như thế?

      Tôn Bách Công tức giận bất bình : "Cậu làm thư ký cho Mạnh Tư Thành, ta lại cắt xéntiền lương của cậu, khiến cậu ở nơi chim đẻ trứng như vậy!"

      Tô Hồng Tụ cười: " ấy có cắt xén tiền lương của tôi, là tự tôi muốn ở khu nhà thuêít tiền thôi."

      Nếu như hoàn cảnh của bị bại lộ ở trướcmặt Mạnh Tư Thành làm lo lắng yên, nhưng ở trước mặt Tôn Bách Công lại có áp lực chút nào rất tự nhiên.

      Tôn Bách Công cười, trong đôi mắt mang theomột tia dịu dàng : "Tô Hồng Tụ, tương lai ai cưới được cậu nhất định là người hạnh phúcnhất."

      Tô Hồng Tụ cúi đầu cười.

      Người cưới được là ai? Tương lai của côđang ở nơi nào?

      ==Sau khi Tôn Bách Công nhìn Tô Hồng Tụ lêntầng, quay đầu lại đến chỗ xe taxi chờ.Tô Hồng Tụ có chút mệt mỏi vào gian phòng của , mở đèn, chỉ thấy phòng lànhlạnh.

      lên tinh thần tắm rửa, rồi lên giường.

      Ai ngờ nằm giường nửa ngày cũng khôngcảm thấy buồn ngủ, lăn qua lộn lại khiến giườngkêu kẽo kẹt.

      chợt nhớ tới trước đó vài ngày Mạnh Tư Thành có chuyện muốn lên msn qua di động, liền tiện tay lấy điện thoại ở đầu giường,mở ra Internet đăng nhập vào msn.

      Danh sách msn của Tô Hồng Tụ cũng có mấy người, chỉ có mấy bạn học thân thiết lúchọc đại học và mấy đồng nghiệp thôi. Bây giờđã hơn mười hai giờ, tất cả đều ai lên msn cả.

      Tô Hồng Tụ khỏi tự giễu, tại sao lại muốnđăng nhập msn làm gì, đợi cái gì?

      Khi nàng muốn thoát ra, chợt msn bắn ra khung tin nhắn, là Mạnh Tư Thành.

      "Về đến nhà rồi sao?" hộp thoại màu trắng lên mấy chữ đơn giản.

      Tô Hồng Tụ nhìn câu hỏi này, trong lòng ngũ vịtạp trần, nhưng rốt cuộc nhớ tới thân phận củacô, vội vàng trả lời: "Về rồi. Tổng giám đốc, có chuyện gì sao?"

      Ai ngờ câu hỏi gửi , hộp thoại màu trắng thậtlâu cũng có nhúc nhích bắn ra câu nào nữa.

      lúc Tô Hồng Tụ có chút lo lắng, Mạnh TưThành trả lời lại: "Tôi vừa đưa Tư Tư về đến nhà, tại mới trở về."

      Bây giờ hơn mười hai giờ, đưa ấy về,đưa đến giờ này?

      Tô Hồng Tụ cười khổ, bắt đầu cảm thấy maymắn là chuyện với qua Internet cần che giấu cảm xúc của mình.

      suy nghĩ chút, châm chước lời , mới chậm rãi trả lời: "Vậy tốt."

      Bên kia im lặng, bỗng nhiên lại nhảy ra câu:"Bây giờ làm gì?"

      Tô Hồng Tụ hiểu, nhưng vẫn vội vàng trả lời: " ngủ."

      Bên kia im lặng lần nữa, mới trả lời: "Vậy ngủ ."

      Tô Hồng Tụ thể làm gì khác hơn trả lời: "Vâng."

      gửi xong tin nhắn này, biết làm sao lạikhông muốn đăng xuất, nên nằm ở giườnggiơ điện thoại di động lên nhìn.

      Nhìn chằm chằm biểu tượng hình cái đầu nhonhỏ, cũng biết chờ đợi cái gì.

      Nhưng cái đó hình cái đầu giống như ngủ, vẫn có bất cứ động tĩnh gì.

      Sau đó tay giơ điện thoại di động có chút mỏi, liền để điện thoại ở cạnh gối, cách látlại cầm lên xem chút, vẫn có động tĩnh gì. Đầu giống như rất an tĩnh ngồi ở chỗđó, cũng biết suy nghĩ gì.

      Tiếp sau đó, giống như mơ hồ ngủ thiếp , trong giấc mộng, nằm mơ thấy Mạnh Tư Thànhngưng mắt nhìn , câu.

      muốn gì đó với , nhưng giống như bị câm, thế nào cũng ra được, trong lòngquýnh lên liền tỉnh, sau khi tỉnh lại vội vàngcầm điện thoại lên, phát biểu tượng đầu là màu xám tro ở trạng thái đăng xuất.

      Nhìn giờ là hai giờ đêm.

      lặng lẽ thoát ra msn, tắt Internet.

      đêm này, Tô Hồng Tụ nằm ở giườngnửa tỉnh nửa mê, biết rốt cuộc có ngủ hay nữa?

      Sáng sớm hôm sau, đầu đau như nứt, tinhthần uể oải, cầm lên điện thoại di động, gọi cho Tôn Kiến Nghiệp.

      Tôn Kiến Nghiệp giống như vẫn còn ngủ,mơ mơ hồ hồ hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

      Tô Hồng Tụ cười : "Tôi suy nghĩ xong rồi, chúng ta chính thức xác định làm người được ?"

      Bên kia Tôn Kiến Nghiệp lập tức tỉnh táo, dừnglại lát, rồi : "Được!"

      Chương 22:

      Hôm nay là thứ sáu, Tô Hồng Tụ làm việc lòng có chút yên, phần do đêm qua mất ngủ, nguyên nhân khác, chính là vì MạnhTư Thành.

      bốn giờ chiều rồi, vẫn chưa thấy Mạnh Tư Thành gọi điện thoại đến. Mà bình thường, đều gọi điện thoại đến từ rất sớm để hỏi thămtình hình của công ty.

      Tô Hồng Tụ hết lần này đến lần khác nhìn điệnthoại vẫn yên lặng đặt bàn, nhưng điện thoại di động giống như là bị bỏ quên, có bất kỳ động tĩnh gì.

      cầm điện thoại lên, nghĩ tới tối hôm qua yên lặng chờ đợi, trong lòng ra được tư vị gì. ngồi ngây ngẩn hồi, liền dứtkhoát dằn lòng, đem điện thoại di động để vàotrong túi, muốn nhìn đến nó nữa.

      Ai ngờ mới vừa bỏ vào trong túi, tiếng chuông diđộng lại vang lên, trong lòng vui mừng, cuống quít lấy điện thoại di động ra vừa nhìn, hiển thịngười gọi đến lại là: Tôn Kiến Nghiệp!

      Giống như bị chậu nước lạnh dội vào đầu, chợt nhớ lại, nếu như đầu óc của bị choáng váng mà nhớ lầm, sáng sớm hôm nay cômới chính thức tuyên bố người này chính là bạntrai của !

      Nhận điện thoại, quả nhiên là Tôn Kiến Nghiệp, phải mọi người đều phải tìm hiểu nhau nhiều hơn để tình cảm được thăng tiếnsao? vì vậy ta hẹn buổi tối cùng nhau ăn cơm, Tô Hồng Tụ nắm chặt điện thoại, cắn môi gật đầu đồng ý.

      Sau khi cúp điện thoại, trong lòng cảm thấyrất tồi tệ.

      quyết định, quyết định tìm đối tượng xem ra thích hợp nhất để lui tới, sau đó vì vậygả cho người ta hoàn thành chuyện lớn trong đời! Tại sao lại vẫn ở chỗ này tâm tâmniệm niệm mà nghĩ đến thần long thấy đầu thấy đuôi tổng giám đốc Mạnh đây?

      Đó là điều nên nghĩ sao? nỡ phụ lòng mẹ già ở nhà và con người nhìn rất thành Tôn Kiến Nghiệp sao?

      Tô Hồng Tụ ở trong lòng đối với bản thân tựkhiển trách phen, dùng sức lắc đầu để quênđi tất cả, quên Mạnh Tư Thành, tập trung làmviệc làm việc ! Chỉ có công việc mới là điềucô nên làm nhất .

      ==Ngày hôm nay là thứ bảy, vì hẹn trước từhôm qua, nên Tô Hồng Tụ và Tôn Kiến Nghiệpcùng nhau ăn cơm, rất kỳ quái là hai người chính thức trở thành người của nhau nhưngkhi ở cùng chỗ vẫn được tự nhiên. Tô Hồng Tụ nhìn ra Tôn Kiến Nghiệp vui hay vui, mà Tôn Kiến Nghiệpgiống như có tâm nặng nề, nên nhận racô mất hồn ngồi đối diện ta .

      Cơm nước xong, hai người dạo ở quảngtrường gần đó vòng, sau đó Tôn Kiến Nghiệp đưa Tô Hồng Tụ về nhà.

      Lần này, có thể là vì trở thành người , Tôn Kiến Nghiệp đến thăm phòng của Tô HồngTụ, Tô Hồng Tụ cũng từ chối nữa.

      nam quả nữ đêm hôm khuya khoắc, nhưngkhông có xảy ra chuyện gì, chỉ là vào ngồi lúc, uống cốc nước, sau đó số chuyện linh tinh như giao thông ở đây hay tiền thuê phòng thế nào mà thôi.

      Tôn Kiến Nghiệp còn xem cái phòng bếp nhonhỏ của Tô Hồng Tụ, hỏi có nấu cơm được hay ..., Tô Hồng Tụ cảm thấy hơi kỳ quái,nhưng cũng trả lời tường tận đầu đuôi dạngnhư học sinh tiểu học.

      Sau đó Tôn Kiến Nghiệp nhìn đồng hồ mười giờ, mà hai bên cũng rơi vào cục diệnkhông ai lời nào, nên ta quyết định đứngdậy muốn rời .

      Tô Hồng Tụ suy nghĩ mấy ngày trước Tôn Kiến Nghiệp đối với giống như rất nhiệt tình, biết tại sao hôm nay lại có thái độ ngượclại như vậy? có chút hiếu kỳ, ngờTôn Kiến Nghiệp đến cửa phòng chợt quay đầu lại : "Hôm nay cảm xúc của tôi tốt lắm, phải vì đâu, đừng để ý nhé."

      Tô Hồng Tụ gật đầu liên tục, : "Tôi hiểu."

      Tôn Kiến Nghiệp nghiêm túc : "Nếu như có thể cùng phát triển tiếp, tôi cảm thấy rất vuivẻ."

      Tô Hồng Tụ hơi đỏ mặt, cúi đầu .

      Tôn Kiến Nghiệp nở nụ cười có chút miễn cưỡng, đóng cửa lại giúp rồi rời .

      ==Tô Hồng Tụ hít hơi sâu, ngã xuống giường, nghĩ tới mọi chuyện xảy ra hai ngày nay, tự cười với bản thân, tự với mình, quyết định của sai, ít nhất nên đểmẹ được yên tâm.

      Nghĩ đến mẹ, mới nhớ còn chưa với bàchuyện này, nhìn đồng hồ hơn mười giờ, mẹcô chắc vẫn chưa ngủ, vội vàng gọi điện thoại cho bà.

      Mẹ nghe được chuyện của Tô Hồng Tụ và Tôn Kiến Nghiệp, bà rất vui mừng, liên tiếp có thể yên tâm, còn ngộ nhỡ bà có xảyra chuyện gì, cũng phải tiếc nuối cái gì nữa, xong rơm rớm nước mắt. Tô Hồng Tụ vội vàng an ủi bà.

      Mẹ lau nước mắt, lại thúc dục Tô Hồng Tụ kết hôn, điều này làm cho Tô Hồng Tụ phen dở khóc dở cười, vừa mới xác định quan hệ, bâygiờ nhắc tới chuyện kết hôn?

      vất vả mới thuyết phục được mẹ , cúp điện thoại, Tô Hồng Tụ tắm, lại có chútbuồn ngủ nào. Suy nghĩ chút mai là chủnhật, cũng cần dậy sớm, dứt khoát đem nồi chảo chén bát trong phòng bếp mang ra rửalại.

      Dọn dẹp xong, nhìn điện thoại di động, mười hai giờ, nên ngủ thôi ?

      Vì vậy nằm lên giường, nhưng lăn qua lộn lại vẫn ngủ được, ngẩng đầu nhìn thấy điện thoại đặt ở tủ đầu giường, do dự chút, rồi cầm lên điện thoại mở Internet, đăng nhậpmsn.

      Đêm khuya yên tĩnh, msn có người nàoonline.

      Tô Hồng Tụ cắn môi cười khổ, rốt cuộc đangchờ cái gì ?

      Vì vậy thoát khỏi msn, đóng Internet, suy nghĩ chút, còn muốn tắt máy điện thoại!

      Ai ngờ lúc muốn tắt máy, chuông điệnthoại chợt vang lên, ở trong đêm khuya yên tĩnh,làm cho Tô Hồng Tụ sợ hết hồn.

      Nhìn thị người gọi đến ba chữa to Mạnh Tư Thành, tim tự nhiên đập nhanh hơn.

      Cắn môi do dự chút, nhấn lên nút"Nghe".

      Đầu điện thoại bên kia thấy ai gì, chỉ nghe thấy tiếng hít thở như có như .

      Nhất thời, Tô Hồng Tụ cảm giác hô hấp của côhơi khó khăn, rốt cuộc nhịn được giọng "A lô" tiếng.

      Bên kia Mạnh Tư Thành cuối cùng cũng nóichuyện, chỉ là giọng rất khàn và thô rát,thậm chí còn hơi suy yếu.

      " có việc gì, gọi nhầm điện thoại thôi." xong liền cúp điện thoại.

      Tô Hồng Tụ nhìn điện thoại bị cúp, ngẩn người chút, ngay sau đó nghĩ đến giọng vừa rồi của , sao lại suy yếu khàn khàn như vậy?

      rất nhanh nhớ đến chuyện hôm qua, chẳng lẽ ngã bệnh rồi?

      Vì vậy Tô Hồng Tụ bắt đầu do dự, có phải haykhông nên gọi lại hỏi qua chút ?

      có việc gì, người cườnghãn kiên cường như cần quan tâm củamột Tô Hồng Tụ ngốc ngếch sao?

      Nhưng. . . . . . hình như ngã bệnh rồi, nghegiọng của rất suy yếu, lại còn rất khàn.

      Sau phen đấu tranh tư tưởng, cuối cùng quyết định gọi lại cho , coi như phảilo lắng ngã bệnh, cú điện thoại vừa nãy rấtkỳ lạ, cũng nên gọi lại hỏi chút chứ?

      Sau khi Tô Hồng Tụ tự tìm được lý do cho bản thân, liền vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi lại. Chuông reo lúc lâu, điện thoại cuối cùng cũng được nhận. Bên kia giọng yếu ớt củaMạnh Tư Thành hỏi: "Sao vậy?"

      Tô Hồng Tụ cuống quít hỏi: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì, tại sao điện thoại chợt bị cúp."

      Mạnh Tư Thành trầm mặc, sau đó giọng hơinóng nảy: "Tôi có việc gì!" Sau đó "Pằng" tiếng điện thoại lại bị cắt đứt.

      Tô Hồng Tụ càng thêm lo lắng! Nhất định là ngã bệnh rồi, vì thoải mái, chonên mới như vậy ?

      Vì vậy lại lấy dũng khí, gọi lại lần nữa, lần này vừa tiếp thông liền vội vàng hỏi: "Mạnh Tư Thành, có phải ngã bệnh rồi ?"

      Tiếng hít thở của Mạnh Tư Thành có chút nặng nề, thỉnh thoảng ho khan mấy tiếng, nhưngkhông gì, cũng cúp điện thoại.

      Tô Hồng Tụ khẩn trương hỏi: " Bây giờ ở đâu? Rốt cuộc như thế nào? bệnhviện chưa? Có người chăm sóc hay ?"

      ra liên tiếp những câu hỏi, nhưng ngườibên kia trả lời lại câu nào, khiến Tô HồngTụ càng thêm lo lắng, siết chặt điện thoại di động muốn tiếp tục hỏi, lại nghe Mạnh Tư Thành : "Tô Hồng Tụ, tại sao tôi chưa từng phát , lại có thể nhiều như vậy ?"

      Nhất thời Tô Hồng Tụ há hốc mồm cứng lưỡi, đúng vậy, tại sao chợt nhiều lời như thế đây? Vì vậy cà lăm : "Chuyện này. . . . . . Ngãbệnh. . . . . . Bệnh viện. . . . . ."

      Mạnh Tư Thành dứt khoát cắt đứt lời của ..., lạnh lùng : " nhảm nhiều như vậy, cótác dụng gì ?"

      Tô Hồng Tụ xấu hổ : ". . . . . ."

      Sau đó Mạnh Tư Thành trầm mặc, rồi nặng nề mở miệng : "Cứ cho là tôi ngã bệnh, đối vớicô cũng ảnh hưởng gì!"

      Tô Hồng Tụ vội vàng lắc đầu : " phải, bị bệnh, tôi, tôi. . . . . ."

      Giọng của Mạnh Tư Thành hơi gấp gấp cắt lời hỏi: " làm sao à?"

      Tô Hồng Tụ lầm bầm : "Tôi. . . . . ." làm sao? ngã bệnh, rất lo lắng rất đau lòng !

      Bên kia Mạnh Tư Thành giống như thở dài, có chút mất mác : "Thôi, chuyện vớicô nữa, tôi cúp máy đây." xong muốn cúpđiện thoại.

      Tô Hồng Tụ vội vàng ngăn lại : " cần, Mạnh Tư Thành, thực ngã bệnhsao?"

      Mạnh Tư Thành ho khan, sau đó có chút mất mác tự lẩm bẩm: " Nếu tôi ngã bệnh, chămsóc cho tôi sao."

      Giọng của , tại sao lại bất đắc dĩ như vậy? Giống như đối với tất cả mọi thứ mất lòngtin, giống như còn hy vọng, giống nhưmột đứa bé bị toàn bộ thế giới từ bỏ!

      Trong lòng của Tô Hồng Tụ, lập tức bị níu chặt,đau đớn khiến thở nổi.

      Trong mắt có chút ướt át, nhưng cố gắngnhịn xuống, cắn răng : " , tôi làm sao mặc kệ được?"

      Mạnh Tư Thành chợt cười nhàn nhạt : "Vậycô đến đây ."
      Minhang, Aliren, linhdiep172 others thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 23:

      Mạnh Tư Thành chợt cười nhàn nhạt : "Vậycô đến đây ."

      "Hả?" Tô Hồng Tụ có chút ngốc lăng, hiểu ý của là gì.

      Mạnh Tư Thành giải thích : " đến đây, chăm sóc tôi thế nào? Hay chỉ tùy tiện như thế mà thôi, ra trong lòng khôngmuốn chăm sóc cho tôi?"

      Tô Hồng Tụ sợ hãi lắc đầu : "Tôi phảikhông muốn chăm sóc cho , bây giờ tôi lập tức đến đó, có được ?"

      Mạnh Tư Thành giống như biết điều : " Được."

      Tô Hồng Tụ vừa cầm điện thoại, vừa vội vã mặcquần áo rồi cầm lấy túi xách ra bên ngoài,trong miệng còn an ủi : "Tôi lập tức đến ngay."

      Mạnh Tư Thành ho khan, khàn khàn : "Đểtôi bảo tài xế đến đón , đứng ở dưới nhà chờ tí."

      Tô Hồng Tụ vội vàng lắc đầu : " cần, tự tôi đón xe cũng được."

      xong liền cúp điện thoại, mặc áo khoác,cầm túi xách chạy ra ngoài.

      Buổi đêm mùa đông, rất lạnh, cũng rất yên tĩnh, vội vã chạy xuống lầu, mình chạy ra ngõ , ra đường cái.

      đường xe lại nhiều lắm, thỉnhthoảng qua mấy xe taxi cũng có khách, Tô Hồng Tụ lo lắng đợi lúc lâu, nhưng mộtchiếc xe taxi cũng thấy.

      Lúc này Mạnh Tư Thành lại gọi điện đến, vừa nhận nghe hỏi: "Bây giờ ởđâu ?"

      Tô Hồng Tụ vội : "Bây giờ tôi đường chờ xe taxi, chờ lát tôi đến ngay thôi."

      Mạnh Tư Thành ho khan lại hỏi: "Vậy có biếttôi ở chỗ nào sao?"

      Tô Hồng Tụ nhất thời đông cứng ở trong gió,nhưng ngay sau đó vội vàng hỏi: "Vậy đangở chỗ nào?"

      Mạnh Tư Thành hít hơi sâu, có chút suy yếu : " đừng cúp điện thoại, chờ gọiđược xe taxi để tôi chuyện với tài xế." Tô Hồng Tụ dám chữ , vì vậy liền cầm điện thoại hết nhìn đông tới nhìn tâychờ xe taxi.

      Gió lạnh mùa đông thổi đến tay của , sựđau thấu xương, nhưng để ý chút nào, chỉ tâm tâm niệm niệm muốn đón được mộtchiếc xe taxi. may, có chiếc xe đèn sáng xe có khách dừng ở bên người , vội vàng ngồi lên.

      "Có xe?" Mạnh Tư Thành giọng hỏi trong điện thoại.

      vội vàng trả lời: "Đúng vậy, lên xe."

      Mạnh Tư Thành khàn giọng ra lệnh: "Đưa điện thoại cho tài xế."

      Tài xế cũng chờ Tô Hồng Tụ địa chỉ,thấy Tô Hồng Tụ đem điện thoại đưa đến trongtay ông ta, ban đầu còn hiểu, sau lại ngheđược giọng nam ở đầu bên kia, mới tỉnh ngộ.

      Chỉ nghe bên trong có giọng khàn khàn địa chỉ của chung cư, đó vốn là địa chỉ khu biệt thự hạng sang số số hai thành phố. Tài xế nghe xong vội đồng ý, lại nghe được giọng nam kia chợt chuyển thành nghiêm nghịnói: "Đưa ấy bình an đến đây, tôi muốn xảy ra bất kỳ điều gì may!"

      Tài xế đột nhiên cảm thấy giọng khàn khàn này rất hung dữ và uy nghiêm, nửa đêm canh ba nghe được khiến trái tim ông ta có chút lạnh giá, nhìn bên cạnh thoạt nhìn rất đàng hoàng,ông ta vội vàng đồng ý.

      Ngay sau đó giọng khàn khàn lại nhàn nhạtra lệnh : "Đưa di động cho ấy."

      Tài xế dĩ nhiên biết " ấy" chính là đangngồi bên cạnh ông, liền vội vàng đưa điện thoạidi động cho Tô Hồng Tụ.

      Tô Hồng Tụ vội vàng nhận lấy, lại nghe được giọng tràn đầy mệt mỏi của Mạnh Tư Thành : "Đừng cúp điện thoại."

      Tô Hồng Tụ gật đầu luôn miệng : "Tôi cúp, tôi cúp ."

      Tài xế khởi động xe, xe chậm rãi về phía trước, Tô Hồng Tụ nắm chặt điện thoại trong tay dám buông ra chút nào.

      Dọc theo đường bên đầu điện thoại kia MạnhTư Thành cũng lời nào, thỉnh thoảng ho khan mấy tiếng, còn có tiếng động giống như đứng dậy uống nước.

      Tô Hồng Tụ nghe tiếng ho khan của ở đầubên kia điện thoại, tay siết chặt điện thoại có chút phát run.

      ấy bị bệnh, ấy khó chịu, ấy có người chăm sóc, ấy chỉ có mộtmình.

      Đôi mắt hơi ướt át nhìn chằm chằm đèn đường bên ngoài, trong lòng chỉ hy vọng có thểđi nhanh lên chút nữa, mau hơn chút nữa!

      Xe taxi rất nhanh, rồi vững vàng dừng ở mảnh sân cỏ, tài xế taxi hỏi: "Tiểu thư, dừng ở đây hay tiếp ?"

      Tô Hồng Tụ mờ mịt nhìn ra bên ngoài, mơ hồ nhìn ra được đó là vườn hoa rộng rãi trước khu biệt thự. Ngồi ở trong xe chỉ có thể nhìn thấy khu biệt thự như như , ánh đèn màuvàng, lan can phong cách Châu Âu, cùng với bảo vệ giữ cửa.

      lúc biết làm sao đầu điện thoại bên kia Mạnh Tư Thành khàn khàn hỏi: " đến chưa?"

      Tô Hồng Tụ vội : "Ừ, chắc là đến rồi, bên ngoài hình như là khu biệt thự, còn có bảovệ." Xin tha thứ cho ngu ngốc của , nơinày rốt cuộc là nơi nào đây? Đầu óc hơichoáng váng rồi.

      Mạnh Tư Thành ho khan, mệt mỏi : "Vậyxuống xe , tôi gọi điện thoại nhờ bảo vệ dẫn ."

      Tô Hồng Tụ nghe xong, đồng ý, rồi lấy ví từ trong túi xách, rút tờ tiền giấy đưa cho tài xế. may, mấy ngày trước vì tính toán đóng tiền thuê phòng mà rút mấy trăm đồng, nếu lấy phong cách mang nhiều tiền người của , lúc này sợ tránh được lúng túng rồi !

      Tài xế rất nhanh tìm tiền lẻ, lại hỏi có muốn hóa đơn , Tô Hồng Tụ lắc đầu cái xuống xe, vừa vừa nghe được đầu bên kia Mạnh Tư Thành bấm số điện thoại, rồi cùng đốiphương gì đó.

      Tô Hồng Tụ tới cửa, thấy mấy người bảo vệđứng ở nơi đó, bộ dáng rất nghiêm túc, có chút biết nên làm gì rồi.

      Lúc này Mạnh Tư Thành cũng xong điệnthoại, uống ngụm nước, sau đó hỏi : " đứng ngay cửa ra vào sao?"

      Tô Hồng Tụ giọng "Ừ" tiếng: "Vậy bây giờ tôi đứng ở nơi này chờ sao?" Tô Hồng Tụ coi như ngu ngốc cũng biết nơi này phảicó thể tùy tiện ra vào, muốn ra vào phải cóthẻ ra vào gì đó.

      Mạnh Tư Thành còn chưa gì, nhìn thấy trong phòng an ninh lóe lên ánh đèn sau đó ramột người mặc đồng phục bảo vệ, ra nhìn quanh, rất có lễ phép tới trước mặt Tô HồngTụ hỏi: "Xin hỏi, có phải là Tô tiểu thư ?"

      Mạnh Tư Thành ở trong điện thoại cũng ngheđược câu hỏi này, giải thích : " ta đưacô đến chỗ tôi, đến trước nhà nhấnchuông cửa là được. Tôi cúp máy trước." xong liền cúp điện thoại.

      Trong nháy mắt điện thoại bị ngắt, Tô Hồng Tụ tự nhiên có loại cảm giác mất mác, giống như đứa bé có người lớn giúp đỡ.

      Nhân viên an ninh kia rất lễ phép hỏi: "Tô tiểu thư ?"

      Tô Hồng Tụ vội vàng cười, gật đầu : "Vâng,tôi họ Tô."


      Bảo vệ gật đầu mỉm cười : "Mạnh tiên sinhnhờ tôi đưa tiểu thư đến nhà ngài ấy, Tô tiểu thư, mời theo tôi ?"

      Tô Hồng Tụ gật đầu cười : "Vâng."

      Sau khi vào chung cư này, Tô Hồng Tụ khôngđể ý nhìn xung quanh, chỉ bước nhanh theo nhân viên an ninh kia qua những cây sồi hoặc vườn hoa, trong nháy mắt liền đến trước cửamột tòa biệt thự .

      Cửa chính mang phong cách phương Tây ở dướiánh đèn màu trắng có cảm giác rất thần bí, Tô Hồng Tụ đột nhiên cảm thấy giống như lạcvà nơi thần bí nào đó.

      Bảo vệ cười lễ phép : "Tô tiểu thư, nơi nàychính là nhà của Mạnh tiên sinh, theo Mạnh tiênsinh cầu, tôi chỉ đưa tiểu thư đến đây thôi. Kế tiếp tiểu thư chỉ cần nhấn chuông cửa, Mạnh tiên sinh mở cửa cho tiểu thư."

      Tô Hồng Tụ gật đầu liên tục, nhân viên an ninh kia liền lễ phép gật đầu cái rồi rời .

      Tô Hồng Tụ nhìn xung quanh, đèn đường im ắng, cây sồi cao lớn bị gió thổi vang lên sào sạt, mà Tô Hồng Tụ nhìn ngôi biệt thự thần bí lẳnglặng đứng sững ở trước mặt , chờ vào.

      nghĩ đến Mạnh Tư Thành ở trong ngôi biệt thự này, hay sau cánh cửa kia có người đơn bị bệnh, hít hơi sâu rồichạy tới, nhấn chuông cửa.

      chuông cửa có bộ đàm truyền đến giọng khàn khàn của Mạnh Tư Thành : "Tôi mở cửa rồi, tự đẩy cửa vào , tôi ở tầng hai."

      Tô Hồng Tụ cuống quít gật đầu : "Tôi lập tứcđi lên."

      Sau đó thử dùng sức đẩy cửa, ngờ cửa kia cần tốn chút sức nào bị đẩy ra. Sau khi tiến vào phát bên trong phòng khách mang phong cách đen trắng, dưới ánh đèn, có cảm giác thần bí và lạnh lẽo.

      Tô Hồng Tụ nhìn hoa cả mắt bước nhanh đếncầu thang, dọc theo nấc thang kia lên tầng.

      Tiếng bước chân của rất , nhưng ở gian yên tĩnh ban đêm, liền cực kỳ vang dội.

      Trong lòng Tô Hồng Tụ lo lắng, đột nhiên cảm thấy mình phải con đường xa lạ.

      Nhưng, ở nấc thang cuối cùng, có phải hay người, người bình thườngthoạt nhìn rất kiên cường có gì làm được, suy yếu nằm ở nơi đó chờ đợi chăm sóc của đây?

      thả chậm bước chân, hết bậc thang, lúc hỗn loạn biết nên về phía nào, từ phòng truyền đến tiếng ho khan thậtthấp.

      nhanh lên, cửa phòng khép hờ, cố lấydũng khí, nhàng đẩy cửa ra.

      Cửa mở ra, bên trong có chiếc giường rất lớn, người đàn ông mặc áo ngủ có chút mệtmỏi tựa vào đầu giường, chính là Mạnh TưThành.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 24:

      Chợt trong lòng Tô Hồng Tụ hơi bối rối, mặt dường như nóng lên, tay cũng biếtnên để vào đâu, ngây người đứng ở cửa, khôngbiết nên vào hay nên ra.

      Mạnh Tư Thành nhìn lên, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào Tô Hồng Tụ.

      Nhất thời, khiến mặt Tô Hồng Tụ càng thêm nóng, liếm môi, cà lăm : ", khôngsao chứ?"

      Mạnh Tư Thành giống như phục hồi tinh thần,mấp máy môi rồi quay đầu nhìn về phíakhác, nhàn nhạt : " xem bộ dạng tôi bây giờ giống như có chuyện gì sao?"

      Tô Hồng Tụ nhìn bộ dạng suy yếu nằm ởtrên giường, lo lắng, nhưng lại biết làm sao lắp bắp ra cái kết luận: " ngã bệnh rồi."

      Mạnh Tư Thành nhìn , xoay mặt đinhìn về phía bức tường, môi mỏng mím lại chặt, khiến khuôn mặt cương nghị thoạt nhìn rấtquật cường.

      Tô Hồng Tụ lo lắng : " nên bệnh viện thôi."

      Ngã bệnh nên bệnh viện, phải là bác sĩ, ra đến đây cũng có tác dụng gì cả! Tại sao lòng lại nóng như lửa đốt chạy đến đây rồi?

      Mạnh Tư Thành mấp máy môi, giọng khànkhàn lạnh lùng : " cần, chỉ là cảm mạo nóng sốt bình thường mà thôi."

      Tô Hồng Tụ thấy gương mặt của hơi đỏ lên, ngay cả tai cũng hơi hồng, càng thêm lo lắng, khẩn trương hỏi: "Vậy kiểm tra nhiệt độ chưa, bao nhiêu độ?"

      Mạnh Tư Thành lần nữa đưa ánh mắt về phía , trong ánh mắt có mấy phần ý lạnh và nóngnảy, rất kiên nhẫn : " phải côđến chăm sóc tôi sao? Còn đứng ở cửa làm cái gì? đứng ở cửa tôi liền khỏi bệnh à?"

      Mấy câu vừa ra khiến Tô Hồng Tụ á khẩu trả lời được, ai ngờ Mạnh Tư Thànhcười lạnh : " đứng cách xa tôi như vậy, chẳng lẽ sợ tôi ăn phải ?"

      Tô Hồng Tụ liều mạng lắc đầu : " phải phải." xong nhấc bước cẩn thận đến bên giường của Mạnh Tư Thành.

      Ánh mắt thâm trầm phức tạp của Mạnh TưThành nhìn chằm chằm vào , nhìn từ từđến gần, ánh mắt dần trở nên đen hơn .

      Tô Hồng Tụ đến bên giường, tức cảm giáccó loại hơi thở mãnh liệt thuộc về phái nam phả vào mặt, khiến hô hấp của cũng trở nênkhó khăn, mà Mạnh Tư Thành chăm chú nhìn vào mắt , càng làm cho ánh mắt của biết nên nhìn đâu nữa.

      Ở trong cơn hoảng loạn nhìn thấy bàn bên cạnh có hộp cấp cứu, mở ra, bên trong có nhiệt kế và đống các loại thuốc thườngdùng, vội hỏi: " đo nhiệt độ chưa, bao nhiêuđộ, rốt cuộc tình hình tại như thế nào rồi?"

      Mạnh Tư Thành nhìn , khẽ mím đôi môi mỏng trả lời lại.

      có chút bất đắc dĩ, đưa tay cầm lên nhiệt kế kia, chỉ thấy màu đỏ thủy ngân hiển thị ở mức35 độ, trong lòng nghĩ chắc còn chưa đo qua nhiệt độ đâu ? Vì vậy nhàng đưa nhiệtkế đến trước mặt Mạnh Tư Thành : "Choanh, trước tiên đo nhiệt độ kiểm tra chútnhé ."

      Đôi môi của Mạnh Tư Thành giật giật, hơi tức giận : "Tôi bị bệnh rồi, còn để cho tôi tựđo nhiệt độ sao?"

      Tô Hồng Tụ : "Đo nhiệt độ, là muốnđo nhiệt độ của , dĩ nhiên phải tự làmrồi."

      Mạnh Tư Thành nhíu lông mày, nóng nảy :" giúp tôi đo !"

      Tô Hồng Tụ cúi đầu nhìn Mạnh Tư Thành chau mày mím môi thoạt nhìn rất khôngvui, cảm thấy có chút muốn cười khổ. Chẳng lẽ sau khi bị bệnh, mọi người đều trở thành đứa bé hay tức giận sao? Kể cả Mạnh TưThành, người khiến nghĩ rằng có việc gì làm được cũng giống như vậy sao?

      bất đắc dĩ mím môi cười : "Được rồi, tôi đo giúp ." xong nhàng cúingười xuống, dịu dàng vén chăn lên, nâng lên cánh tay của Mạnh Tư Thành. Mà Mạnh Tư Thành cũng rất ngoan ngoãn phối hợp, để đo nhiệt kế cho .

      Tô Hồng Tụ tự nhiên nhớ đến lúc còn bé cónuôi con chó , Mạnh Tư Thành lúc này thế nào có điểm giống với con chó kia đây?

      Mạnh Tư Thành nhìn nụ cười nhàn nhạt của , được tự nhiên hỏi: " cười cái gì?"

      Tô Hồng Tụ vội vàng nén cười, cắn môi lắc đầunói: " cười cái gì, cứ nằm nghỉ ngơi ở đây, để tôi tìm xem trong nhà có thuốc cảmcúm hay ."

      Lúc này Mạnh Tư Thành gì, rất nghe lời dựa và thành gường. Đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Tô Hồng Tụ, nhưng ánh mắt kia dần dần trở nên nhu hòa .

      Vì thân thể mẹ tốt thường xuyên phảiuống thuốc, nên lâu ngày Tô Hồng Tụ cũng trởthành bác sĩ của gia đình, đối với công dụng của các loại thuốc cũng biết chút, sau lúc tìm ra thuốc thích hợp cho . lạihỏi Mạnh Tư Thành nước uống ở đâu, Mạnh TưThành chỉ máy lọc nước ở góc phòng.

      rót cốc nước, lấy ra liều lượng thuốcvừa phải để lên bàn, nhìn đồng hồ thấy chưađến thời gian nhìn nhiệt kế, lại hỏi Mạnh TưThành phòng bếp ở đâu, trong nhà có gừng và đường đỏ ?

      Mạnh Tư Thành chỉ xuống tầng dưới, chau màynói: "Phòng bếp ở dưới tầng, còn gừng và đườngđỏ, chắc là có , tôi cũng biết."

      Tô Hồng Tụ thấy dáng vẻ lắm của , thể làm gì khác hơn tự đến phòng bếpthử tìm xem.

      xuống tầng , sau phen tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được phòng bếp, so với phòng Tô Hồng Tụ ở còn muốn rộng rãihơn nhiều .

      mở tủ lạnh ra, ngạc nhiên phát bên trong có đầy đủ mọi thứ, vội vàng trước tìm cáinồi cho nước vào đun sôi lên, sau đó lấy gừng và đường đỏ, đem gừng băm , rồi cho gừngvà đường đỏ cùng thả vào trong nồi nấu.

      Làm xong những thứ này, lại nhìn đồng hồ thấy đến lúc xem nhiệt kế, lại lên trêntầng, chỉ thấy Mạnh Tư Thành ngơ ngác dựa vào đầu giường, dáng vẻ như có điều suy nghĩ, thấy vào, đôi mắt liền nhìn đến đây.

      Tô Hồng Tụ mím môi cười , dịu dàng : "Đếnlúc rồi, xem nhiệt độ bao nhiêu."

      Mạnh Tư Thành nhàng "Ừ" tiếng, đôi mắt vẫn ngơ ngác nhìn chằm chằm, tay cũng có động tĩnh gì.

      Tô Hồng Tụ bất đắc dĩ, tới cúi người nâng lêncánh tay của , lấy nhiệt kế ra.

      Có lẽ lần này cảm xúc của so với vừa rồibuông lỏng hơn, lúc cúi người, lầnnữa cảm nhận được hơi thở mãnh liệt của pháinam phả vào mặt, khiến mặt lại nóng lên.

      Lần này Mạnh Tư Thành lại phối hợp, nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vào gương mặt của , giống như lên án : "Mặtcủa đỏ."

      Tô Hồng Tụ ngượng ngùng cắn môi, mặt nóng lợi hại, lúng túng : "Là vì tôi chạy lên chạy xuống mệt."

      Mạnh Tư Thành nghiêm túc nhìn , : "Tôikhông tin."

      Tô Hồng Tụ biết làm sao cúi đầu, nhỏgiọng : " tin thôi."

      Mạnh Tư Thành chợt giơ tay lên, ngón tay thon dài của vuốt gương mặt của .

      Người Tô Hồng Tụ cứng đờ tại chỗ, muốn động cũng dám động.

      cho rằng má của rất nóng, nhưng khi ngón tay của như có như chạm vàocô, so với gương mặt của còn nóng hơn.

      Mạnh Tư Thành thầm : " cũng sốt rồi."Giọng của trầm thấp, khe khẽ, giống như lầm bầm lầu bầu.

      Cả người Tô Hồng Tụ cứng ngắc, mặt nóng lên, tim giống như muốn nhảy ra ngoài. câu cũng dám , cũng biết nên nóicái gì, mặc cho những ngón tay thon dài nhẹnhàng vuốt ve, sau đó từ từ rời khỏi gương mặtcủa .

      Khi bàn tay của Mạnh Tư Thành rời gươngmặt của , nhàng hỏi: " hítthở sao?"

      Tô Hồng Tụ cả kinh, lúc này mới phát côđang nín thở, liền lui về phía sau mấy bước, mởmiệng thở hổn hển.

      Ánh mắt Mạnh Tư Thành dần dần có mấy phần vui vẻ và nhu hòa, bên môi cũng nâng lên cười , đôi mắt vốn thâm trầm bây giờ có chút tỏasáng nhìn .

      Tô Hồng Tụ nhìn dáng vẻ của , vì quá xấuhổ biến thành giận, cắn môi : " ngã bệnh,tại sao thấy có bộ dáng của bệnh nhân đây?" Lại vẫn có thể cười được? Lại vẫn có bộ dạng phấn khởi đây!

      Mạnh Tư Thành nghe như thế, lập tức dựa vào đầu giường, nhíu mày lại, tỏ vẻ yếu ớt :"Đúng vậy, tôi ngã bệnh, tôi sốt lên."

      Tô Hồng Tụ cảm thấy dở khóc dở cười, đưa taynói: "Nhiệt kế, lấy ra ."

      Lúc này Mạnh Tư Thành lại tự mình lấy ra nhiệtkế, giơ lên xem, chau mày mang theo mấyphần uất ức : " xem, tôi lên 38 độ rồi." xong đưa cho Tô Hồng Tụ.

      Tô Hồng Tụ cầm lấy và xem xét, quả nhiên là 38 độ còn hơn chút, ngẩng đầu nhìn lạikhuôn mặt đỏ bừng của Mạnh Tư Thành, lo lắngnói: "Hay là bệnh viện , được ? Tôi sợchỉ uống thuốc cũng có tác dụng."

      Mạnh Tư thành chau mày, quật cường nhếch môi : " bệnh viện."

      Tô Hồng Tụ bất đắc dĩ, cầm thuốc và cốc nướcở bên cạnh đưa cho : " thôivậy, trước tiên uống thuốc ."

      Mạnh Tư Thành "Ừ" tiếng, rất nghe lời nhận lấy thuốc trong tay Tô Hồng Tụ, ngửa cổ uống vào.

      Tô Hồng Tụ lại vội vàng đưa cho cốc nước : "Phát sốt phải uống nhiều nước, uống nước ."

      Mạnh Tư Thành nhìn Tô Hồng Tụ, nhận lấy cốc nước, uống hơi cạn sạch.

      Tô Hồng Tụ nhìn uống thuốc xong, giúp anhnằm xuống đắp kín chăn cho , dịu dàng :" nằm nghỉ , tôi xuống xem canh gừngđã nấu xong chưa, uống ít canh gừngrồi hãy ngủ nhé?"

      Ánh mắt của Mạnh Tư Thành sâu xa nhìn TôHồng Tụ, suy nghĩ chút mới mở miệng :"Vậy phải nhanh lên chút rồi quay lại nhé."

      lần nữa Tô Hồng Tụ lại cảm thấy hôm nay người đàn ông này giống như đứa trẻ làm nũng, mím môi cười, nhàng : "Rấtnhanh thôi, nằm xuống nghỉ ngơi ."

      Tô Hồng Tụ vội vàng chạy xuống lầu, thấy trong nồi nước đường đỏ và gừng sôi, vội tìm mộtcái bát múc đầy bát, sau đó tìm cáikhay cẩn thận từng li từng tí bưng đồ lên tầng.

      Mạnh Tư Thành vừa nhìn thấy màu sắc củacanh gừng, lập tức chau mày uống...,Tô Hồng Tụ biết làm sao đành phải vừakhuyên vừa lí lẽ. Cuối cùng Mạnh Tư Thành vẫn rất miễn cưỡng uống vào, vừa uống vừadùng ánh mắt vô tội nhìn Tô Hồng Tụ, điều nàykhiến Tô Hồng Tụ có loại cảm giác bắt nạt đứa trẻ vô tội!

      Uống xong canh gừng, Tô Hồng Tụ giúp đỡMạnh Tư Thành nằm xuống, lại lần nữa đắp kínchăn cho , nhàng : "Bây giờ ngủ giấc , được ?"

      Mạnh Tư Thành ốm, ra đầu có chút choáng váng, vừa rồi cũng chỉ là cố gắng gượng mà thôi, bây giờ uống thuốc xong đầu càng cảm thấy choáng váng, thực cần phải ngủ, nhưng vẫn nhịn được mà hỏi: "Tôingủ, vậy còn ?" có phải hay len lén rời ?

      Tô Hồng Tụ đem bát canh gừng đặt lên bàn, vừadọn dẹp thuốc men bàn vừa : " ngủ , sáu giờ sau còn phải uống lần thuốc nữa mà, tôi ngồi đây nhìn , đến giờ uống thuốc gọi dậy."

      Mặc dù đầu óc Mạnh Tư Thành có chút mơ hồ, nhưng vẫn chau mày hỏi: "Nếu sang phòng khách bên cạnh nghỉ ngơi mộtchút?"

      Tô Hồng Tụ cười lắc đầu : " cần, tôikhông buồn ngủ, ngồi ở đây là được rồi."

      Mạnh Tư Thành mím môi nhìn chằm chằm TôHồng Tụ, do dự chút mở miệng : "Nếukhông —— nếu nằm ở đây nghỉ mộtlát ."
      Minhang, xixon, linhdiep172 others thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 25:

      Mạnh Tư Thành mím môi nhìn chằm chằm TôHồng Tụ, do dự chút mở miệng : "Nếukhông —— nếu nằm ở đây nghỉ mộtlát ."

      Lúc đầu Tô Hồng Tụ còn chưa hiểu ra, ngay sau đó chợt nghĩ ra ý tứ của . Nằm nghỉ ởđây, có thể là ở đâu, phải là nằm xuốngchiếc giường nằm đấy chứ?

      Trong đầu lập tức nổ ầm tiếng, mặt đỏ lừ. Vừa rồi vì quá lo lắng cho bệnh tình của Mạnh Tư Thành mà bỏ qua hơi thở mãnhliệt của phái nam trong phòng ngủ này, bây giờ lần nữa phả vào mặt , bao quanh , khiến có cảm giác khó thở. Mà người đànông ở trước mắt này, mặc đồ ngủ nằm ở giường, càng làm cho loại cảm giác bị bức bách và nóng nực, khiến dám đến gần, giống như chỉ cần hơi tí đến gần ,cả người run rẩy kềm chế được.

      cắn môi nhìn về phía Mạnh Tư Thành, thấy Mạnh Tư Thành nằm ở đó hơi nghiêng mặt , chỉ nhìn thấy gò má của . Gò má có đường cong kiên nghị, môi mím chặt tạo cảmgiác nghiêm túc, giống như vừa rồi cái gì cả.

      Nhất thời biết nên gì, có thể nóiđồng ý sao? nam quả nữ đêm khuya, hai người cùng ngủ chiếc giường?

      cúi đầu, mặc dù đêm hôm khuya khoắt chạy đến nhà của , nhưng đó là vì bị bệnh! Dĩ nhiên cũng quên, hai ngàytrước mới đồng ý cùng đối tượng hẹn hò chính thức xác định quan hệ.

      Lúc nàng nghĩ phải trả lời thế nào, liềnnghe thấy giọng hơi buồn bực của Mạnh TưThành: "Tôi có ý gì khác, chỉ là sợ mệtmỏi thôi." Sau đó lại tiếp: "Dù sao giường cũng khá lớn."

      Đúng vậy, giường khá lớn, nhưng bất luận lớncỡ nào, đêm hôm khuya khoắc nam quảnữ cùng nhau nằm ở phía , việc này đều cảm thấy có điều mập mờ và khiến người khác hiểu lầm. Tô Hồng Tụ tự nhận bản thân cóloại hào phóng để ý việc đó, cũng hiểu coi như nằm ở giường cũng thể ngủ được.

      Để cho ngủ cùng giường với người đàn ông chỉ cần đến gần chút cả người liềnkhẩn trương, có thể bình tĩnh được sao? Làm sao có thể ngủ được?

      Mạnh Tư Thành đợi lâu vẫn ngheđược câu trả lời của , chợt có chút phiền não và kiên nhẫn : "Thôi, tùy , tôi ngủđây." xong lật người nằm nghiêng, cũng nhìn Tô Hồng Tụ cái, chùm kín chăn cả người ngủ.

      Tô Hồng Tụ đứng ở đó lúc lâu, nghĩ thầmđể chùm kín chăn ngủ như vậy tốt,rốt cuộc thử vươn tay ra, mang theo sợ hãi, nhàng đem chăn của kéo xuống, giúp bị khó thở.

      Mạnh Tư Thành nhắm mắt, biết ngủ hay ngủ giả, cũng có kháng nghị, mặc cho đem chăn hơi kéo xuống.

      Tô Hồng Tụ cảm giác ngón tay cầm góc chăncũng hơi nóng lên, vì vậy vội vàng hơi kéoxuống chăn rồi lập tức rụt tay lại.

      ra ban đầu Mạnh Tư Thành vẫn chưa ngủ,còn cố dựng lỗ tai nghe động tĩnh của Tô HồngTụ, ai ngờ chờ cả ngày, Tô Hồng Tụ trừ giúpanh kéo chăn, rồi hề có bất kỳ động tác nào khác, trong lòng tất nhiên thất vọng cực kỳ. Sau đó do tác dụng của thuốc, hơn nữa đầu cũng choáng váng, rất nhanh đivào giấc ngủ.

      Cũng biết ngủ bao lâu, lúc tỉnh lại trong ánh trăng mờ, phát bên cạnh khôngcó người, trong lòng lo lắng, vội muốn đứng dậy, ngờ lúc muốn đứng dậy nhìnthấy Tô Hồng Tụ nằm sấp ngủ ở bên cạnhgiường của .

      mặc chiếc áo lông màu trắng, yên lặng nằm ở đó, những sợi tóc mềm mại theo lưng chảy xuống, có mấy sợi còn nghịch ngợm lantràn đến chăn, đến trong tay của .

      Nhìn an tĩnh nằm ở bên giường, trong lòngMạnh Tư Thành chợt dâng lên loại cảm giáckhác thường.

      Bao nhiêu năm rồi, mà khổ sở, bị tổnthương, cố ý lạnh lùng muốn quên , sau đó, còn biết tin tức của , cho rằng bọnhọ cuối cùng cũng trở thành người dưng, kiếp này gặp lại.

      ngờ, ở nơi thành thị rộng lớn này, bọn họgặp lại nhau; Lúc rạng sáng, đột nhiên tỉnhlại, phát yên tĩnh ngủ ở bên cạnh giườngcủa .

      Vượt qua mấy chục năm, vượt qua ngựa xe như nước ở cái thành phố này, vượt qua thân phậnvà địa vị, ở đây, yên tĩnh nằm bên cạnh .

      Mạnh Tư Thành bị cảm xúc khác thường kia xâm chiếm, khiến hốc mắt của nhịn được có chút ươn ướt.

      Đúng vậy, ở chỗ này bảo vệ , bất luậnanh chất vấn cùng phiền não thế nào, tại ở bên cạnh , an tường nằm ở chỗ này.

      Mạnh Tư Thành nhịn xuống cảm xúc dângtrào trong lòng, run rẩy vươn tay ra, nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của .

      Mái tóc của mềm mại giống như trong tưởng tượng của , đó là nơi vẫn khát vọng lại chưa từng được chạm đến.

      Đúng lúc này, người Tô Hồng Tụ hơi động đậy, Mạnh Tư Thành ngẩn ra, lập tức thu tay về, được tự nhiên hơi nghiêng mặt .


      Tô Hồng Tụ chống người lên, phát cánh tay có chút tê dại đau đớn, mắt cũng mông lung, giương mắt thấy Mạnh Tư Thành tỉnh, vộihỏi tại cảm giác thế nào, lại vội vàng nhìn đồng hồ phát mới sáu giờ, lúc này mới thởphào nhõm.

      Vì vậy vội vàng lấy nhiệt kế, rót choMạnh Tư Thành cốc nước, lấy thuốc đưa tới, lạiphát Mạnh Tư Thành ngơ ngác nhìn lời nào, cũng đưa tay ra nhận thuốc, biết suy nghĩ cái gì.

      Tô Hồng Tụ chưa từng gặp qua người vĩ đại nhưMạnh Tư Thành cũng có vẻ mặt như thế, còntưởng rằng vẫn thoải mái, theo bản năng vươn tay sờ sờ trán của , phát trán hơi có mồ hôi ẩm thấp, bớt nóng rồi.

      thấy Mạnh Tư Thành giống như càng thêmngẩn người nhìn , khỏi nghi ngờ hỏi: " còn chỗ nào thoải mái sao?"

      Mạnh Tư Thành phản ứng kịp, nghe giọng nóiôn hòa của , trong miệng nhịn được lầm bầm hỏi: " luôn chăm sóc tôi sao?"

      Tô Hồng Tụ nghe vậy bật cười, chỉ xem như ngã bệnh từ tối hôm qua đến hôm nay vẫn chưa khôi phục như cũ, khỏi thở dài mọi người ngã bệnh đều giống như đứa trẻ nha!

      Mạnh Tư Thành nhìn hỏi lại: "Có thể haykhông?"

      Đôi mắt Tô Hồng Tụ nhìn dịu dàng như nước, nụ cười giống như đóa hoa biết tên nở rộ buổi sớm.

      Sau đó nghe thấy dịu dàng : "Được!"

      tiếng "Được" này hề do dự như chuyện đương nhiên khiến trong lòng từ từnhộn nhạo, nhộn nhạo ra ấm áp, nhộn nhạo ra dịu dàng, cũng nhộn nhạo ra môi từ từ trànra tươi cười.

      Sau đó nghe thấy giọng của bản thânphát ra nhàn nhạt, nhưng tràn đầy ấm áp gọi:"Tô Hồng Tụ."

      Tô Hồng Tụ nhìn , ánh mắt dịu dàng của côkhiến tim của bị loại cảm giác ấm áp bao vây, Tô Hồng Tụ cười hỏi: "Sao vậy?"

      êm ái : " có gì, tôi chỉ muốn gọi tên của thôi."

      Tô Hồng Tụ cúi đầu, mặt hơi ửng hồng, sau đó giống như nhớ tới cái gì, nồi cháo nấu choanh ở phòng bếp, hầm cả đêm, phải nhanh xuống xem chút, vì vậy kịp gì vộivàng đứng dậy chạy xuống tầng dưới.

      Mạnh Tư thành nhìn bóng lưng hốt hoảng củacô chạy ra khỏi phòng, nụ cười bên môi càngthêm dịu dàng.

      lát sau Tô Hồng Tụ bưng bát cháo được nấu nhừ lên, nhìn Mạnh Tư Thành ăn xong, lại đo nhiệt độ, phát vẫn còn hơisốt, 37 độ.

      Vì vậy Tô Hồng Tụ khuyên nằm giườngnghỉ ngơi, Mạnh Tư Thành muốn ngủ,nhưng vừa rồi uống thuốc có thành phần gây buồn ngủ, hơn nữa bây giờ cũng mới sáu giờ, nằm giường nhìn Tô Hồng Tụ, nhìn mộtchút ngờ lại ngủ thiếp .

      Tô Hồng Tụ nhìn ngủ, phát lúc ngủ anhkhông giống như thường ngày thâm trầm vànghiêm nghị, mà có dáng vẻ buông lỏng nhìn hơi trẻ con, đôi môi bình thường nhìn rất cương nghịbây giờ hơi cong lên, giống như cười, cảngười nhu hòa rất nhiều.

      Tô Hồng Tụ nhìn lúc lâu, chợt nhớ tìnhhình tại của mình, lập tức ý thức được côđang thất thố, trong lòng có cỗ cảm giáckhó tả, áy náy và mất mác, lắc đầu cái, tự trách bản thân mới sáng sớm có những suy nghĩ lung tung, bèn đứng lên dọn dẹp đồ đạc ởcái bàn bên cạnh.

      bàn để tán loạn số loại thuốc, nhiệt kế,dụng cụ y tế, đem những thứ này đều bỏ vào bên trong hộp cấp cứu.

      Dọn dẹp sạch xong cái bàn, lúc này pháthiện phía dưới giống như để tấm hình, vìvậy Tô Hồng Tụ cũng suy nghĩ nhiều, tiện tay cầm lên nhìn.

      Trong hình là đôi giống như kim đồng ngọc nữ. Nam chính Mạnh Tư Thành thời đại học,mặc đồ cử nhân, mỉm cười nhìn ống kính, mà nữ sinh bên cạnh mặc váy màu hồng, hơi nghiêngngười dựa vào Mạnh Tư Thành, đồng thời tay ấy còn nắm vào cánh tay của Mạnh TưThành, nhìn ống kính cười tươi.

      Nữ sinh kia, mấy ngày trước gặp Đàm TưTư.

      Trong lòng Tô Hồng Tụ như bị nhéo cái, mấy ngày trước, còn đưa ấy về nhà, haingười rất hợp nhau, xem ra xứng đôi. Mà hôm nay, lúc Mạnh Tư Thành ngã bệnh, tại saoanh phải lấy ra hình của ấy đây?

      Lúc này Tô Hồng Tụ biết trong lòng côđang có cảm giác gì? Là ghen tỵ sao? Chẳng phải sớm biết rồi sao, hơn nữa quyếtđịnh cùng Tôn Kiến Nghiệp chính thức tìm hiểu, tương lai kết hôn rồi cùng nhau sống hạnh phúc sao?

      Nhưng nếu phải là ghen tỵ, tại sao tim lại cảm thấy đau đớn khó chịu là cái gì đây?

      Tô Hồng Tụ chăm chú nhìn tấm hình kia, chăm chú nhìn trong hình đôi kim đồng ngọc nữ, trong khoảnh khắc, chợt hiểu ra điều, cái loại cảm giác chờ đợi mơ hồ trong lòng đối với Mạnh Tư Thành, ra là .

      ra, Mạnh Tư Thành sao?

      Nếu phải là , tại sao tim đau đến mức dường như cách nào hô hấp, nếu phải là , tại sao ghen tỵ trong lòng giống như con dao cắt tim của côvậy?

      như cái xác hồn từ từ xuống cầu thang, đến phòng khách, ngơ ngác ngồi ở ghế sa lon .

      Sau này nên làm gì đây?

      Tình , thực quý giá, nên tranh thủ sao? Nếu như tranh thủ, dùng cái gì tranhthủ?

      Trong đầu ngừng nhớ lại hình ảnh có nụ cười ngọt ngào trong ảnh, còn có nụcười nhàn nhạt của Mạnh Tư Thành, tim sớmđã rơi vào mảnh lạnh lẽo.

      biết ngồi ở chỗ này bao lâu, chỉ biết trời bên ngoài dần sáng lên, mà chân tay của cũng hơi cứng ngắc.

      Cuối cùng giữa mảnh mờ mịt, miễncưỡng đứng lên, tự nhủ với bản thân, tình yêuđối với có lẽ quá mức xa xỉ, vì mà bất chấp tất cả theo đuổi hiển nhiên cũng khôngphải chuyện Tô Hồng Tụ làm.

      còn có mẹ già ở chờ , còn cần tự trang trải cuộc sống của mình, cuộc sống bình thường và hạnh phúc.

      Bắt đầu từ hôm nay, cố gắng đem phần tình này mai táng ở trong lòng, cốgắng tìm hiểu những điểm tốt đẹp của TônKiến Nghiệp, tương lai nếu thấy hợp lý để kếthôn, muốn cố gắng làm người vợngười mẹ tốt.

      Cho dù có tình , cũng có thể hạnhphúc, người bình thường lấy được hạnh phúcbình thường.

      Lúc mờ mịt đứng lên, định phòng bếp xem chút cửa chính bị mở ra, người phụ nữ trung niên nhìn phúc hậu tới.

      Người phụ nữ trung niên thấy , hơi kinh ngạc, ngay sau đó lễ phép tự giới thiệu bản thân là người giúp việc cho nhà họ Mạnh, gọi dì Quách.Tô Hồng Tụ vội vàng mỉm cười chào hỏi, là nhân viên công ty của Mạnh Tư Thành, Mạnh Tư Thành ngã bệnh, tới đây chăm sóc chút.

      Dì Quách kinh ngạc quan sát Tô Hồng Tụ lầnnữa, mà Tô Hồng Tụ dưới loại ánh mắt muốntìm tòi quan sát cảm thấy được tự nhiên,hơn nữa cả đêm được nghỉ ngơi tốt,xác thực có hơi mệt, liền vội tình hình hiệntại của Mạnh Tư Thành, cũng cho dì Quách biết trong phòng bếp có cháo, lát nữa phiền bà mang tới cho Mạnh Tư Thành.

      Ánh mắt của dì Quách vẫn mang theo điểm tìm tòi nghiên cứu, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

      Tô Hồng Tụ nghĩ nếu dì giúp việc đến, cũng cần thiết ở lại đây nữa, nhàng lên tầng, lấy áo khoác và túi xách, vội vàngxuống tầng rời .
      Minhang, Aliren, xixon4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :