1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh, đã lâu không gặp - Nữ Vương Không Ở Nhà (Hoàn chính văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 15:

      Tác giả có lời muốn : Lớn tiếng , hình như có điều đúng a!

      Thư ký, đây là nghề nghiệp hoàn toàn khác.

      Tô Hồng Tụ chưa bao giờ nghĩ loại người khôngđủ cơ trí, biết nhìn sắc mặt người khác,cũng biết những lời nịnh nọt thế mà có ngày trở thành thư ký, hơn nữa còn là thư ký cho Tổng giám đốc quản lý gần 300 nhân viên.

      Chỉ là, nếu làm, phải làm cho tốt, đây là phương châm làm việc của Tô Hồng Tụ, cũng là cách đối nhân xử thế của .

      tại Tô Hồng Tụ làm việc ở trongphòng làm việc của Mạnh Tư Thành, đây là cầu của Mạnh Tư Thành đưa ra. Nguyên văn câu như sau:" là thư ký của tôi, giúp tôi xử lý các vấn đề trong công việc, dĩ nhiên phải ở trong phòng làm việc của tôi."

      Câu đó cỡ nào thể phong cách của Mạnh Tư Thành a, cỡ nào đáng tin a! Cho nênkhiến Tô Hồng Tụ ngoan ngoãn thu thập đồ đạc, hai lời đem đến phòng làm việc củaMạnh Tư Thành.

      đường tự nhiên thiếu những ánhmắt kỳ quái của người khác, ngay cả ánh mắtcủa mấy vị trưởng phòng cũng khác lạ, nghi ngờ, khẩn trương, còn có các loại ghen tỵ, thậmchí còn có ghé tai chuyện to , là đủ loại đặc sắc riêng.

      Mạnh Tư Thành sớm đoán được những điềunày, nên khóa giáo dục tư tưởng đốivới Tô Hồng Tụ, nó hai người là bạn học cũ, giúp ai giúp đây? Nếu thậtsự muốn giúp đỡ , nhất định phải thừa nhậnđược ánh mắt của người khác đối với , còn cần phải quá để ý cái nhìn của người khác chỉ cần biết cố gắng giúp đỡ như thế nào là được. . . . . . xong khiến TôHồng Tụ cảm thấy trời muốn giao trách nhiệm lớn lao cho người vậy trước phải chịu đựng cácloại ánh mắt của người khác đồng thời vứt bỏnhững lời linh tinh của họ chỉ toàn tâm toàn ý phục vụ vị Tổng giám đốc Mạnh Tư Thành vĩ đại thôi.

      Sau đó, Mạnh Tư Thành triệu tập quản lý của các phòng, ra chuyện này để trưng cầu ý của mọi người, quản lý các phòng nghe xong rối rítbày tỏ đồng ý : "Tổng giám đốc xác thực cần người thư ký." , cũng rối rít lên tiếng bày tỏ ủng hộ và phối hợp với thư ký của Tổng giámđốc.

      Như thế, vốn chỉ là tiểu tốt trong công ty,trong nháy mắt Tô Hồng Tụ từ gầ rừng bay lên làm phượng hoàng, trở thành người đắc lực nhất và được tin tưởng nhất ở bên cạnh người có địa vị cao nhất trong công ty. Thậm chí, khi Mạnh Tư Thành ở công ty, tất cả vụ trướctiên có thể báo cáo cho Tô Hồng Tụ - Tô thư ký tập hợp sửa sang lại và kịp thời đem chuyện quan trọng báo cáo cho Tổng giám đốc .

      Mà Mạnh Tư Thành cũng thay đổi thói quen,mỗi tuần có năm ngày làm việc có hai ngày tới DMC.

      Những ngày Mạnh Tư Thành đến làm, sẽgọi điện thoại cho Tô Hồng Tụ, nghiêm túc ngheTô Hồng Tụ cẩn thận tỉ mỉ báo cáo công việc, sau đó bắt đầu đưa ra các loại chỉ thị bảo TôHồng Tụ làm cái này cái nọ, Tô Hồng Tụ liên tiếp đồng ý, cũng nghiêm túc ghi vào sổ tay.

      Mạnh Tư Thành sau khi giải quyết xong công việc, giống như vẫn chưa thỏa mãn, nóicái gì, nhưng cũng cúp điện thoại.

      Vì vậy, Tô Hồng Tụ thể làm gì khác hơn là hỏi: "Tổng giám đốc, xin hỏi còn chuyện gì nữa ?" Tô Hồng Tụ là người rấtnghiêm túc, cảm thấy là thư ký của , phải tuân theo quy định, tại thểgiống như trước đây mở miệng lại gọi thẳng tênMạnh Tư Thành được.

      Mạnh Tư Thành nghe được giọng điệu kính cẩnđối với tổng giám đốc của Tô Hồng Tụ, nhấtthời lời muốn đều ra, chỉ có thể từtốn : " có việc gì, tiếp tục làm việc ." Sau đó cúp điện thoại.

      Tô Hồng Tụ cũng để ý, cảm thấy hiểu được suy nghĩ của Mạnh Tư Thành.Suy nghĩ của nếu dễ dàng để cho ngườikhác biết, có thể làm được đến chức Tổng giámđốc sao? Cho nên sau khi Mạnh Tư Thành cúp điện thoại, Tô Hồng Tụ cũng suy nghĩ gì, cầm lên sổ tay, tiếp tục nghiêm túc sắp xếp côngviệc.

      Mạnh Tư Thành mỗi tuần hai ba ngày làm ởđây, thể thiếu hội nghị thường kỳ mườigiờ sáng, vì vậy thư ký Tô Hồng Tụ cũng theo họp, dường như trở thành thành viên khônglớn trong công ty .

      may trước kia khi Tô Hồng Tụ làm việc ở công ty gia đình trong năm năm ngoài làm côngviệc kế toán, đồng thời còn kiêm nhiệm công việc thư ký, văn thư, vì vậy tại làm thưký chẳng những có lỗi, ngược lại còn làmrất quy củ ràng. Điều này khiến các vị trưởngphòng lau mắt mà nhìn, cũng làm cho Mạnh Tư Thành kinh ngạc.

      Mạnh Tư Thành sau khi kinh ngạc, hiểu ra. ra Tô Hồng Tụ cũng ngốc, chỉ là tính cách của hơi hướng nội, bởi vì hướng nội màcó vẻ vụng về. Chỉ cần cho cơ hội, từ từ , nhờ tính cách tỉ mỉ có thể làm tốt rất nhiều chuyện. Nghĩ tới đây, khóe môi của Mạnh TưThành từ từ lên nụ cười.

      Tô Hồng Tụ khi bắt đầu công việc làm thư ký ra cũng luống cuống tay chân, nhưng sau đó dần dần trở nên thuận buồm xuôi gió . Bởi vì phát , bất luận làm ở vị trí viên chức hay làm ở vị trí thư ký Tổng giám đốc, đều làm cùng công việc. Trước kia sửa sang lại tài liệu cũ, tại chuyển sang sửasang và tập hợp lại các loại tin tức của cácphòng hoặc của quản lý các phòng báo lên. Mặc dù nội dung công việc so với trước kia rộng hơn, số liệu phức tạp hơn, tình huống cũng phức tạp, nhưng rốt cuộc chỉ cần chăm chỉ chú ý, từ từ quen thuộc, vẫn có thể làm tốt. Huống chi, cũng cần phải là người đưa ra các quyết sách quan trọng, chỉ cần đem phân loại các loại báo cáo ràng rồi báo lại cho Mạnh TưThành là được.

      Mà trong phương diện quan hệ giữa người vớingười sao, Tô Hồng Tụ cũng có bước đột pháto lớn. Trước kia cẩm thấy quản lý của các phòng đều cao cao tại thượng, hôm nay xem ra cũng chỉ là người bình thường thôi. Vì vậy dầndần ít tâm trạng lo lắng và khẩn trươngtrước kia, từ từ trở nên bình tĩnh thong dong.

      Mạnh Tư Thành rất hài lòng trước những thayđổi của Tô Hồng Tụ, cảm thấy khoảng cáchgiữa giống như càng ngày càng gần.

      ra văn phòng luật bên kia cực kì bận rộn, nhưng vẫn cố gắng mỗi tuần rút ra thời gian để đến công ty DMC, thậm chí có thời điểm anhcòn đem công việc của văn phòng luật mang đếnbên này làm.

      bảo người ta sắp xếp thêm cái bàn ở trong phòng làm việc của , để cho Tô HồngTụ ngồi làm việc ở đó. Vì vậy mỗi lần ngẩngđầu lên từ màn hình máy tính bàn làm việc, vừa đúng có thể nhìn thấy Tô Hồng Tụ chăm chỉcúi đầu thay viết tài liệu gì đó, hoặc làđang đọc báo cáo hay hợp đồng.

      Lúc đó, trong lòng luôn có loại cảm giác ấm áp khó , giống như trở lại rất nhiều năm trước, thỉnh thoảng từ bài thi của mình ngẩng đầu lên, là có thể thấy bộ dạng của Tô Hồng Tụ chăm chỉ học tập.

      Mặc dù Tô Hồng Tụ là người nghiêm túc, nhưng ánh mắt của Mạnh Tư Thành nhìn côchằm chằm lâu, ràng đến mức người chậm lụt như Tô Hồng Tụ giống như cảm thấy cái gì, nên nhìn lại hướng Mạnh Tư Thành .

      Tô Hồng Tụ thấy Mạnh Tư Thành nhìn , nên nghi ngờ hỏi: "Có chuyện gì ? Mạnhtổng giám đốc."

      Lần đầu tiên Mạnh Tư Thành ở trước mặt Tô Hồng Tụ cảm thấy lúng túng và luống cuống, vừa ho vừa : " có việc gì, sắp tan việc, tôi muốn đưa về nhà thôi."

      Tô Hồng Tụ khẽ gật đầu cái. Chỉ cần MạnhTư Thành đến DMC bên này, đưa về nhà sau khi tan việc. Mặc dù cảm thấy rấtkhông ổn nhưng người luôn có quyền lên tiếng và quyền phản bác thành thói quen nên có ý kiến.

      Mạnh Tư Thành ngưng mắt nhìn Tô Hồng Tụtâm trạng hơi do dự, nhàn nhạt hỏi: "Đượckhông?"

      Dĩ nhiên sao, cho nên Tô Hồng Tụ nhẹnhàng gật đầu cái.

      ==Mạnh Tư Thành rất hài lòng, tắt máy tính,sau đó hạ lệnh : " thôi, tan việc rồi."

      Tô Hồng Tụ hiểu"A" tiếng : "Nhưng bây giờ chưa đến thời gian tan việc mà, tôi còn chưa làm xong việc." tại mới nămgiờ, mà Tô Hồng Tụ còn muốn xem thêm mộtbản báo cáo nữa. Những báo cáo kia, đều là bạn học Mạnh Tư Thành muốn xem .

      Nhưng Mạnh Tư Thành dĩ nhiên cho phép nghi ngờ , dứt khoát : "Tan việc." xong, đem laptop đóng lại, bỏ vào túi xáchcủa .

      Tô Hồng Tụ là thư ký, để xứng chức thư ký có phải hay điều đầu tiên là phải nghe theo lời của Tổng giám đốc? Cho nên cũngkhông kiên trì, vội vàng thu thập bàn làm việcrồi theo Mạnh Tư Thành ra ngoài. Dù sao ngày mai Mạnh Tư Thành nhất định sẽđến đây, lúc đó tăng ca làm việc cũng giốngnhau.

      Trong xe nhạc vẫn nhàng chậm chạp vang lên, Mạnh Tư Thành nghiêm túc lái xe, TôHồng Tụ ngồi ở vị trí bên cạnh .

      , trong túi của Tô Hồng Tụ vang lên tiếng nhạc. Tô Hồng Tụ vội vàng mở túi xách ra,là mẹ gọi. Vừa nghe máy mẹ nhờ dì nào đó giới thiệu đối tượng cho Tô Hồng Tụ, người kia cũng làm việc ở thành phố S, nhà cũng khá giả, ngoại hình tồi, bà muốn Tô Hồng Tụ có thời gian liên lạc chút với ngườita.

      Tô Hồng Tụ đột nhiên cảm thấy rất lúng túng, giơ tay lên che lấy điện thoại di động, trộm nhìn Mạnh Tư Thành chút, chỉ thấy vẫnđang chuyên tâm lái xe, hình như cũng chú ý tới .

      Tô Hồng Tụ vội vàng giọng với điện thoại di động: "Mẹ à, tại con bận, khi nào con về đến nhà sau nhé, bái bai." xong vội vàng cúp điện thoại.

      biết vì sao, Tô Hồng Tụ cảm thấy để cho Mạnh Tư Thành nghe được chuyện vội vã xem mắt rất lúng túng, nhưng nhìn dángvẻ của Mạnh Tư Thành, hình như nghe được chuyện này. may mặc dù điện thoạidi động của là đồ cổ nhưng hiệu quả cách thế nhưng tệ!

      Mạnh Tư Thành thực nghe được giọngnói của đầu kia điện thoại, nhưng nghe đượclời của Tô Hồng Tụ, bèn hỏi: "Là mẹ gọià?"

      Tô Hồng Tụ cười : "Đúng vậy a."

      Mạnh Tư Thành gật đầu, lại tiếp tục hỏi: "Mẹ chuyện gì vậy ?" Để cho vội vàng cúpđiện thoại, hơn nữa giống như làm trộmvậy.

      Tô Hồng Tụ cúp điện thoại, cẩn thận đem điện thoại đồ cổ cất vào túi, lúc này mới trả lời : "Cũng có chuyện gì, chỉ dặn dò chú ý an toàn về nhà sớm thôi." Tô Hồng Tụ muốn nhắc tới chuyện xem mắt ở trước mặt củaMạnh Tư Thành, cho nên liền dối lấp liếmcho qua, giọng cũng có chút lo lắng.

      Mạnh Tư Thành lại chú ý tới giọng nóihơi tự nhiên của Tô Hồng Tụ, bị mộtchuyện khác hấp dẫn lực chú ý nên hỏi: "Cáiđiện thoại này của thoạt nhìn rất cũ rồi, mua từ lúc nào vậy?"

      Tô Hồng Tụ đỏ mặt, giọng : "Lúc tôi tốtnghiệp đại học."

      Tô Hồng Tụ tốt nghiệp từ bảy năm trước, cho nên cái điện thoại di động này theo bảynăm rồi ???

      Mạnh Tư Thành nhìn Tô Hồng Tụ đem chiếcđiện thoại di động loang lổ bỏ vào túi xách, gì, quay đầu tiếp tục lái xe.

      XOX¬OX¬OX¬OX¬OX¬OX¬OX¬OX¬OX¬OX¬OX¬OX¬OX¬OX¬OX¬OX¬OX¬OX¬OX¬OX¬OOXO

      Ngày thứ hai, Tô Hồng Tụ phát bàn làm việc của nhiều hơn chiếc điện thoại iphone hoàn toàn mới.

      Điều này khiến rất ngạc nhiên, nghi ngờhỏi người hai ngày liên tiếp đến đây làm :"Đây là cái gì?"

      Mạnh Tư Thành thảo luận với Quách Tứvề vụ án mới nhận ở msn, nghe được câuhỏi của đầu cũng ngẩng lên chỉnói: "Điện thoại mới của ."

      "Tôi sao?" Tô Hồng Tụ hoàn toàn kinh ngạc hỏilại.

      "Đúng vậy, xét thấy thư ký của tôi vất vả bậnrộn với công việc vả lại thường xuyên cần liên lạc với tôi, cho nên tôi nghĩ thư ký của tôi nêntrang bị công cụ truyền tin hoàn toàn mới ." Mạnh Tư Thành vừa gõ bàn phím, ngẩng đầu lên vừa giải thích hồi, xong Tô Hồng Tụ vẫn tiếp tục á khẩu trảlời được.

      "Nhưng. . . . . ." Tô Hồng Tụ cảm thấy có cái gì đúng.

      "Nhưng mà cái gì?" Mạnh Tư Thành đợi tiếp, lập tức hỏi ngược lại.

      "Nhưng tôi biết dùng . . . . . ." điện thoại Tô Hồng Tụ dùng trước kia là loại điện thoại có chức năng đơn giản nhất, iphone chỉ nhìnngười khác cầm qua, còn chưa từng có dùng qua.

      Mạnh Tư Thành trong lúc cấp bách cuối cùngngẩng đầu lên nhìn cái, cười nhạt :" có thể học dùng, bên trong có sách hướng dẫn."

      xong tiếp tục cúi đầu bận rộn, mở ra văn bản khác xem xét, vừa nhìn vừa :"Cái điện thoại di động cổ kia cũng sắp hỏng rồi. Ngược lại, cái điện thoại di động này trong mỗi tháng tự động được nạp vào hai trăm đồng, làphúc lợi của công ty."

      "À? Như vậy sao được?" Tô Hồng Tụ nhất thời cảm giác giống như được chiếm tiện nghi rất lớn.

      Mạnh Tư Thành nhàn nhạt : "Chẳng lẽ thưký cần gọi điện thoại để báo cáo cho Tổng giám đốc là tôi sao? Chẳng lẽ làm thư ký vạn nhất gặp phải tình huống khẩn cấp, vàobuổi tối hoặc Chủ nhật cần dùng di động để gọi sao? Nhớ, đây chỉ là phúc lợi,mà còn là loại trách nhiệm."

      Mạnh Tư Thành giọng nhàng, lại mangđạo lý nặng ngàn cân, xong Tô Hồng Tụ lời nào để , Tô Hồng Tụ cảm giác nếucô nhận cái điện thoại di động này quảthực là tận tâm xứng trách nhiệm của người thư ký!

      Cho nên Tô Hồng Tụ chỉ có thể thử dò xét cầmlên chiếc điện thoại di động nặng trĩu mang theohơi thở mới, sau đó mở ra sách hướng dẫn thămdò các chức năng của nó.

      Mạnh Tư Thành giương mắt thấy Tô Hồng Tụmở ra chiếc điện thoại di động kia, tay cầm con chuột khẽ ngừng, giống như lơ đãngnói: "Số di động của tôi, được lưu vào rồi."

      Hơn nữa, còn đặt mình ở vị trí người liênlạc quan trọng.
      Minhang, Aliren, linhdiep172 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 16: . . .

      Tác giả có lời muốn :

      Chuông điện thoại reo, Tô Hồng Tụ luống cuống tay chân nghe điện thoại. vẫn bỏchiếc điện thoại di động cũ, chỉ có tính năng dùng bàn phím. Mà di động mới là màn hình cảm ứng, dùng chưa quen.

      Điện thoại gọi đến là dãy số quen thuộc,điện thoại nhà. Tô Hồng Tụ suy nghĩ chút,nhấn nút nghe, sau đó nhanh chóng gọilại.

      Đầu kia bắt máy, Tô Hồng Tụ vội : "Mẹ à, là con!" Bình thường vì có thể giúp mẹ tiếtkiệm tiền, luôn cúp điện thoại rồi gọi lại. Nhưng lần này dùng phải điện thoại củacô mà là điện thoại của công ty, nên Tô Hồng Tụ hơi lo lắng.

      Bên kia mẹ nghi ngờ bắt máy nghe số điện thoại lạ gọi đến, lại nghe được giọng của con bên kia đầu điện thoại, vội hỏi:"Hồng Tụ, có chuyện gì vậy, sao con lại dùng sốđiện thoại khác ?"

      Hồng Tụ gấp gáp giải thích với mẹ chuyệnchiếc điện thoại di động công ty cấp cho, nhưng theo bản năng vẫn giấu diếm chuyện mìnhlàm thư ký, cũng làm việc choMạnh Tư Thành.

      Mẹ nghe xong tất nhiên rất vui mừng, nóicông ty này tệ. Lời kế tiếp dĩ nhiên là dặn dò Tô Hồng Tụ phải chăm chỉ nỗ lực làm việc, làm cho người ta thất vọng .

      Những lời này Tô Hồng Tụ nghe nhiều đến nỗi lỗ tai sinh kén rồi, vội sang chuyện khác: "Mẹ, trước tiên con biết người mà bạn mẹ định giới thiệu cho con thế nào ?" Tô Hồng Tụ bất đắc dĩ, thể làm gì kháchơn là chuyển đề tài lên người khác.

      Lúc này mẹ Tô mới nhớ tới chuyện xem mặt, vội : "Mẹ nhìn qua cậu ta rồi, nhìn khôngtệ, bộ dạng đàng hoàng. Cha mẹ cậu ta nhậnthầu xây dựng số công trình, hoàn cảnh giađình rất tốt, nếu con được gả vào nhà đó cũng cần phải chịu khổ nữa."

      Tô Hồng Tụ nghe vậy hơi xấu hổ : "Xem mẹ này, chuyện chưa đâu vào đâu, mẹ đến chuyện cưới xin rồi ! Lại , người ta lập gia đình cũng thể chỉ vì cuộc sống vật chất à!"

      Mẹ Tô càu nhàu vô số lần về chuyện này vớicon rồi, cũng biết kế tiếp con bà muốn gì, vì vậy liền : "Hồng Tụ à, tại đừngnghĩ trước nhiều quá, trước tiên con cứ liên lạc với người ta, xem chút tính cách người này như thế nào ! Nếu thích hợp, đừng ngại liền thử quen thời gian xem sao!"

      Tô Hồng Tụ suy nghĩ chút, thể làm gì khác hơn là : "Được rồi, vậy làm sao con liên lạc được với ta?"

      Mẹ Tô vừa nghe con có ý phản đối, vội vàng cầm lấy tờ giấy, đọc lên số điệnthoại của đối phương, cuối cùng còn dặn dò :"Người làm mối cũng cho ngươi ta số điệnthoại của con rồi, con cứ đợi chút, để đốiphương liên lạc với con, ngàn vạn lần được chủ động liên lạc trước!"

      Trong lòng Tô Hồng Tụ nghĩ con mẹ từ bao giờ là loại chủ động tích cực làm quen trước vớingười ta đâu, vì vậy liên tiếp đồng ý với dặndò của mẹ .

      Sau đó Tô Hồng Tụ hỏi thăm tình trạng sức khỏe của mẹ , lại thông báo chút tình hình gầnđây của như gần đây công việc bận lắm, rất thuận lợi, quan hệ đồng nghiệp rất tốt ....

      Cuộc điện thoại này gọi lâu, cuối cùng sau khi mẹ dặn dò hồi mới cúp điện thoại.

      Tô Hồng Tụ vuốt ve chiếc điện thoại di động mới tinh, suy nghĩ chút rồi đem số điện thoại mẹ vừa cho lưu vào điện thoại di động,lúc lưu số mới chợt nhớ tới quên hỏi tên tuổi của đối phương. Suy nghĩ chút lưu vàotên là: người vô danh.

      Lưu xong số điện thoại của người vô danh,côngẫu nhiên lật tới số điện thoại của Mạnh TưThành.

      Điện thoại di động mới, nên còn chưa kịp lưu sốđiện thoại của nhiều người, trong danh bạ tênMạnh Tư Thành được đánh to ngờ để ở mục người quan trọng.

      Tô Hồng Tụ vươn tay vuốt ve cẩn thận qua mấychữ cái kia, biết làm sao lại nhớ đến bộ dạng làm việc của lúc ban ngày.

      Mặc dù cực kì nghiêm túc khi làm việc,nhưng thỉnh thoảng mệt mỏi cũng ngẩng đầu lên nhìn mấy lần.

      luôn tay nắm con chuột, khẽ nhíu mày lại nghiêm túc nhìn màn hình máy tính. Lôngmày của rất đậm, đôi mắt sâu khiến ngườinhìn hiểu nghĩ gì.

      Tô Hồng Tụ cảm thấy, bộ dạng nghiêm túc làm việc vô cùng. . . . . . có sức hút, mà khi anhngẩng đầu nhìn , loại ánh mắt, ràng hờhững, nhưng lại khiến cảm thấy nóng bỏng.

      Đúng vậy, nóng bỏng, còn có sức hút. . . . . . đôimắt của Tô Hồng Tụ nhàng nhắm lại.

      ra, nên nghĩ những thứ này.

      , khác nhau trời vực, tuyệtđối có khả năng. Tô Hồng Tụ tự với mình ở trong lòng như vậy.

      XXOOXXOOXXOOXXOOXXOOXXOOXXOOXXOOXXOOXXOOXXOOXXOOX

      Ngày thứ hai người được giới thiệu gọi điệnthoại cho Tô Hồng Tụ, điện thoại gọi đến lúc Tô Hồng Tụ mình chiến đấu hăng hái ở trong phòng làm việc.

      Tô Hồng Tụ có chút lúng túng, biết nên gì với đối phương, nhưng bộ dạng của đối phương cũng rất tự nhiên, trước tiên tự giớithiệu bản thân, sau đó hỏi lúc nào Tô HồngTụ rảnh, hẹn gặp mặt thôi.

      Tô Hồng Tụ xem mắt cũng phải lầnđầu tiên, nghe hỏi như vậy liền mau gầnđây có thời gian, căn bản cũng bận lắm.

      Người kia vừa nghe, thẳng, nếu liềntối nay luôn, hai người gặp mặt, cùng nhau ăn bữa cơm.

      Tô Hồng Tụ suy nghĩ chút cũng có chuyện gì, liền đồng ý, hai bên hỏi thăm địađiểm của đối phương, cuối cùng chọn địa điểm đều quá xa so với hai người.

      Tô Hồng Tụ sau khi cúp máy, chợt nhớ tới, vừa rồi người đàn ông kia phen tự giới thiệu bản thân, lại tên họ của ta, vì vậy người vô danh chỉ có thể tiếp tục là người vô danh thôi.

      lúc chuẩn bị tiếp tục chăm chỉ làm việc điện thoại lại vang lên, là Mạnh Tư Thành gọi. Tô Hồng Tụ vội vàng nghe máy, lại nghe được giọng hơi bất mãn của Mạnh TưThành: "Tôi vừa rồi gọi cho rất nhiều lầnnhưng máy điện thoại đều bận, có chuyện gì xảyra à?"

      Nhất thời Tô Hồng Tụ cảm thấy hơi xấu hổ, côthế mà lại lợi dụng điện thoại của công ty để chuyện riêng, hơn nữa còn ảnh hưởng điện thoạicủa người lãnh đạo trực tiếp gọi cho ?

      mau : " xin lỗi, mới vừa rồi là điện thoại của gia đình, thời gian hơi lâu."

      Bên kia Mạnh Tư Thành hơi dừng lại, hỏi: "Làđiện thoại nhà à?"

      Tô Hồng Tụ gật đầu liên tục, càng thêm ngượngngùng : "Vâng, xin lỗi, tôi. . . . . ." lấyđồ công dùng làm việc riêng, vô cùng xấu hổ.

      Ai ngờ Mạnh Tư Thành đợi xong,trực tiếp hỏi: "Mẹ có việc gì chứ?"

      Tô Hồng Tụ có chút kỳ quái hỏi lại: "Mẹ tôi? có việc gì ."

      Bên đầu điện thoại kia Mạnh Tư Thành nhẹnhàng "À" tiếng, lúc này mới : "Tốt, có việc gì tốt. ra tôi cũng có gì chuyện quan trọng, chính là ——" hơi dừng lại tiếp: "Chính là trước với ,ngày mai tôi đến công ty."

      Tô Hồng Tụ gật đầu : "Vâng, tôi biết rồi."

      Mạnh Tư Thành giống như rất vội, sau khi nóixong câu ngày mai gặp, liền cúp điện thoại.

      Tô Hồng Tụ cúp điện thoại xong sau lúc lâu, mới phản ứng được, cuộc điện thoạilúc nãy là điện thoại nhà, khiến Mạnh Tư Thànhhiểu lầm là do mẹ gọi đến ? điện thoại nhà, ra có ý là. . . . . . cuộc điện thoại có liên quan đến chuyện của người trong nhà, dĩ nhiêncũng bao gồm điện thoại của người được người trong nhà giới thiệu xem mắt.

      Nhưng, Tô Hồng Tụ nuốt nước miếng nghĩ, nếuMạnh Tư Thành hiểu lầm, vậy cũng nên ra chuyện này.

      Dù sao, chuyện xem mắt, còn chưa biết xấu hổ mà quang minh chính đại ( thẳngthắn) cho người khác biết , đặc biệt là MạnhTư Thành.

      XXOOXXOOXXOOXXOOXXOOXXOOXXOOXXOOXXOOXXOOXXOOXXOOX

      Buổi tối, Tô Hồng Tụ đến chỗ hẹn gặp ngườivô danh.

      Vóc dáng của người vô danh lùn, da ngăm đen, nhìn rất đàng hoàng. Người vô danh nhìn thấy Tô Hồng Tụ, mỉm cười lễ phép, mấy câu, rồi dẫn đến nhà hàng coinhư sạch .

      Trong bữa ăn hai bên coi như chuyện vớinhau cũng vui vẻ, chủ yếu là người vô danh .Người vô danh làm việc tại công ty bảo hiểm ở thành phố S, có lẽ vì vậy luyện được bản lĩnh biết ăn .

      Tô Hồng Tụ vốn ít , huống chi còn đối mặt với người xa lạ, vì vậy chỉ im lặng nghe ta .

      Người vô danh nửa ngày, khát nước, nâng chén trà lên uống, hỏi Tô Hồng Tụ: "Còn sao, chút về bản thân !"

      Tô Hồng Tụ cảm giác có gì để , nhưng nếu bị hỏi tới, chỉ có thể máy móc làm việc ở đâu, nhà trọ ở chỗ nào ....

      Người vô danh gật đầu liên tục, còn thỉnh thoảng hỏi mấy câu, nghe được chỗ Tô HồngTụ làm việc còn khen : "Tiền thuê chỗđó rất đắt, công ty của , chắc quy mô cũngkhông !"

      Tô Hồng Tụ mỉm cười, biết cái gì cho phải, nên gì.

      Ăn cơm tối xong, sau khi người vô danh tínhtiền, hai người cùng ra khỏi nhà hàng, bên ngoài trời tối.

      Người vô danh đề nghị : "Để tôi đưa về nhà thôi."

      Tô Hồng Tụ vội : " cần đâu, chỗ nàycách chỗ tôi ở cũng xa."

      Người vô danh kiên trì : "Nhất định tôi phải đưa về nha! muộn thế này rồi, con mình an toàn, tại sao tôi có thể để mình trở về đây."

      Tô Hồng Tụ thấy ta kiên trì, cũng khôngtiện từ chối nữa, đành ngầm cho phép.

      Chỗ này cách chỗ ở của Tô Hồng Tụ chỉ mấytrạm xe, hai người lên xe buýt, người vô danh kiên trì mua vé cho hai người.

      Sau khi xuống xe, người vô danh lại kiên trìmuốn đưa Tô Hồng Tụ về tận nhà, là: làm việc phải đến nơi đến chốn.

      Tô Hồng Tụ cự tuyệt, ai biết người vô danh nóithẳng: " biết nghĩ thế nào, nhưng tôi cảm thấy tốt. Nếu như có ý kiến, tôi cũng vậy có ý kiến."

      Lời này ra lập tức đem Tô Hồng Tụ sững sờ tại chỗ.

      Người vô danh nhìn Tô Hồng Tụ : "Conngười của tôi chuyện tương đối thẳng thắn, đừng để ý. Nếu trở về hãy suy nghĩmột chút, nếu thấy thích hợp, chúng ta cứ tiếptục gặp gỡ, nếu như thích hợp, cứ nóithẳng, chúng ta vẫn còn là đồng hương."

      ta như vậy, Tô Hồng Tụ chỉ có thểcúi đầu gật đầu cái.

      Vì vậy người vô danh tiếp tục kiên trì muốn đưa Tô Hồng Tụ đến dưới nhà, lần này Tô Hồng Tụ cự tuyệt nữa.

      Khi Tô Hồng Tụ tới dưới khu nhà, vào cầuthang hẹp quay đầu lại. nhìn thấy người vô danh vẫn đứng ở nơi đó, nhìn thấy quay đầu lại liền hướng mỉm cười.

      Tô Hồng Tụ lập tức nhớ tới buổi tối, MạnhTư Thành đưa về nhà, lúc vào cầu thang Mạnh Tư Thành chợt gọi tên của .

      Khi đó, Mạnh Tư Thành suy nghĩ gì?

      Tô Hồng Tụ máy móc mỉm cười lại với người vôdanh, rồi lên tầng.

      Trở lại trong nhà, điện thoại di động liền vang lên, cầm lên vừa nhìn, là Mạnh Tư Thành.

      Nhấn nút nghe, liền nghe được giọng hờhững của Mạnh Tư Thành: "Ngủ chưa?"

      Tô Hồng Tụ vội : "Vẫn chưa." ra mới từbên ngoài trở về.

      Mạnh Tư Thành nhàng "Ừ" tiếng, giống như giải thích : "Vốn nghĩ gọi điện thoại cho sớm hơn, nhưng vừa rồi có việc gấp. tại mới gọi được cho , biết ngủ hay chưa."

      Tô Hồng Tụ : " sao, tôi còn chưa ngủ."

      Bên kia Mạnh Tư Thành : "Vậy tốt."

      Sau đó, trong điện thoại hai người rơi vào trầm mặc, Tô Hồng Tụ cảm giác giống như có thể nghe được tiếng hít thở như có như củaMạnh Tư Thành ở bên kia điện thoại.

      Cũng chính lúc này, lại nhớ đến ngày đó lặng lẽ đứng dưới khu nhà của , trong đầu khống chế được tự nhiên cảm thấy ngượng ngùng.

      Tô Hồng Tụ nghĩ đến lời của người vô danh tối nay, từ lúc sinh ra lần đầu tiên lấy dũng khí, hít hơi sâu hỏi: "Mạnh Tư Thành,tôi có chuyện muốn hỏi."

      Mạnh Tư Thành nghe được chuyện, vội : "Ừ, hỏi ."

      Tô Hồng Tụ do dự chút, lúc này giống như rất trịnh trọng mở miệng: "Mạnh Tư Thành, rất chiếu cố giúp đỡ tôi, tôi rất cảm kích. Nhưngtại sao?"

      xong, đột nhiên cảm thấy thế ràng chưa nhỉ? lại vội vàng bổ sung: " có phải hay là thương hại tôi?"

      Bên kia Mạnh Tư Thành nghe như thế, trầm mặc lâu.

      Tô Hồng Tụ chỉ nghe được bên đầu điện thoại kia tiếng thở dốc giống như ổn. . . . . . Cóchút nặng.

      Tô Hồng Tụ đột nhiên cảm thấy thở nổi, giống như ngừng lại tất cả hô hấp để chờ đáp án của .

      Qua lâu, mới nghe được giọng của Mạnh Tư Thành, nhàn nhạt, giống như đểý : " suy nghĩ nhiều rồi. Chúng ta sớm đãquen biết, phải sao? Mặc dù trước kia tiếp xúc nhiều, nhưng cũng coi như là bạnhọc nhiều năm. Chẳng lẽ tôi nên chiếu cốchăm sóc chút cho sao?"

      Tô Hồng Tụ nghe thế, tâm trạng từ từ trầm xuống.

      Đây là tâm trạng gì? Là trút được gánh nặng, hay còn là hiểu mất mát?

      Tô Hồng Tụ biết chờ đợi cái gì, nên, cũng cần thiết chờ đợicái gì, phải sao?

      Mạnh Tư Thành nghe được đáp lại củaTô Hồng Tụ, ở bên đầu điện thoại kia nhuhòa hỏi: "Sao vậy?"

      Tô Hồng Tụ vội trả lời: " có gì."

      Mạnh Tư Thành nghe được giọng nhàn nhạtkhông nhanh của Tô Hồng Tụ, suy nghĩ chút, nhàng an ủi : "Mọi việc cần suy nghĩ nhiều quá, hiểu ?"

      Tô Hồng Tụ gật đầu cái, giọng : "Ừ."

      Mạnh Tư Thành ở đầu kia điện thoại cười , : " còn sớm, ngủ sớm chút , ngày mai còn phải làm."

      Hai người chúc nhau ngủ ngon, liền cúp điệnthoại.

      Tô Hồng Tụ cầm trong tay cái điện thoại mớitinh để sang bên, tâm trạng có chút phờphạc rã rời rửa mặt.

      Khi dòng nước lạnh lẽo chảy mặt , khỏi tự hỏi, Tô Hồng Tụ à Tô Hồng Tụ, mày chờ đợi cái gì đây?
      Minhang, Aliren, xixon2 others thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 17:

      Tác giả có lời muốn :

      Về chuyện xem mắt, mấy ngày sau mẹ Tô gọiđiện thoại cho hỏi qua chuyện này, Tô Hồng Tụ vẫn do dự. Vì vậy lại bị mẹ quởtrách hồi, ví dụ như "Con cũng lớn như vậy,còn do dự cái gì" , hay " Mẹ lớn tuổi rồi, chỉ hy vọng con có thể tìm được người đàng hoàng có thể tin tưởng, con thể để chomẹ yên tâm chút sao" .

      Tâm trạng của Tô Hồng Tụ ỉu xìu mà cúp điệnthoại, nhớ tới những năm qua mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng , mà lại là người vô tích , làm mẹ yên tâm ngược lại còn khắp nơi khiến mẹ lo lắng, chợt trong lòng cómột cỗ chua xót xông tới.

      cái gì có hay , tình cảm hay tình cảm, cái gọi là cảm giác, cái gọi làtình , cũng chỉ là người có tiền ăn uống no đủ rồi mới theo đuổi tinh thần thôi! Mà thìsao, tuổi xấp dầy ế, vẻ ngoài bìnhthường, trình độ học vấn thường thường, công việc cũng thường thường, trong nhà có mẹ già, ở trong thành phố này như lục bình phiêu bạt, như vậy có tư cách gì theo đuổi cái loại tình cảmhư vô mờ mịt đây?

      Tuy kết hôn là chuyện lớn của đời người,nhưng cho cùng cũng chỉ là tìm người cùng bạn hợp tác cùng nhau trải qua chuyện củi gạo dầu muối hàng ngày thôi. Mà những cái đó người vô danh, theo như lời mẹ , chính là người thích hợp.

      Tô Hồng Tụ cúi đầu, lặng lẽ mở ra danh bạ củađiện thoại di động, thấy được ba chữ Mạnh Tư Thành được đặt ở vị trí quan trọng. nhìn lát ba chữ kia, cuối cùng kéo qua, tìm được số của người vô danh.

      Có lẽ nên nghiêm túc tìm bạn trai rồi, tìm người có thể đến kết hôn, mà phải giống như đứa bé mong mỏi thứ phải của mình.

      XXOOXXOOXXOOXXOOXXOOXXOOXXOOXXOOXXOOXXOOXXOOXXOO

      Hôm nay thứ hai, Mạnh Tư Thành lại đến DMC.

      Mạnh Tư Thành ngẩng đầu nhìn về phía TôHồng Tụ, phát cúi đầu nhắn tin.

      "Dùng quen chưa?" Mạnh Tư Thành lơ đãng hỏi.

      Tô Hồng Tụ ngượng ngùng ngẩng đầu : "Thậtxin lỗi, tôi nên giờ làm việc nhắntin."

      Mạnh Tư Thành nâng lên chút ý cười : "Tô Hồng Tụ, vấn đề lớn nhất của đó là quánghiêm túc, biết ?"

      Tô Hồng Tụ cũng cười : "Thế sao, vậy tôi sẽthay đổi, có được ?"

      Ánh mắt Mạnh Tư Thành dịu dàng nhìn TôHồng Tụ, chỉ thấy cúi đầu ngượng ngùng cười , giống như hoa nở mùa xuân. Lúc ấy lòng dâng lên cảm giác mềm mại, trongmiệng nhàng : " cần. cần vì bất luận người nào mà phải thay đổi bản thân." Trong giọng của hàm chứa chút xíu chính cũng biết đó là cưngchiều.

      Tô Hồng Tụ cảm nhận được trong giọng của có dịu dàng cưng chiều, ngẩng đầu lên lại đón nhận ánh mắt của . Ánh mắt của —— giống như có chút nóng bỏng.

      Gương mặt của chợt nóng lên, giống như hô hấp cũng khó khăn, tay nhắn tin cũng ngừng lại, lại cúi đầu biết gì cho phải.

      Mà Mạnh Tư Thành cũng biết xảy ra chuyện gì, ngừng công việc trong tay, cứ như vậy lẳng lặng nhìn , điều này làm cho Tô Hồng Tụ càng thêm biết làm sao.

      Thời gian ở nơi này như dừng lại, khícũng ngưng lại. Tô Hồng Tụ cảm thấy phòng làm việc vốn rộng rãi giống như bị thu hẹp lại.

      lúc biết làm sao điện thoại của để bàn làm việc rung lên.

      Mạnh tư thành ho tiếng, dời mắt trở lại màn hình máy tính của , nhàn nhạt : " có tin nhắn."

      Tô Hồng Tụ giật mình, vội vàng cầm điện thoại di động lên mở ra, có hai tin nhắn chưa đọc, là người vô danh .

      "Tối nay có rảnh , tan việc cùng nhau ăn cơm? [​IMG]"

      "Tại sao nhắn lại? Công việc quá bậnrộn?"

      Tô Hồng Tụ đọc xong, lại để điện thoại di độngở bên, tiếp tục cúi đầu chăm chỉ làm việc.

      Mạnh Tư Thành ngẩng đầu nhìn rồi hỏi: "Cótin nhắn sao nhắn lại?"

      Tô Hồng Tụ mấp máy môi, giọng :" phải tin nhắn quan trọng lắm."

      Tại sao phải dối? Tại sao cho biết chuyện xem mắt? Tại sao cáchnào ở trước mặt nhắn tin cho đối tượng hẹn hò đây?

      Tô Hồng Tụ giải thích được những câuhỏi này, trong lòng rối loạn, liền quyết địnhứng phó lung tung.

      Mạnh Tư Thành nghi ngờ gì, trong lòngcủa cái người có chút vụng về Tô Hồng Tụ này còn có học được dối đâu. Vì vậyanh gật đầu, nhàng : "Tốt, vậy tiếp tục công việc thôi."

      Tô Hồng Tụ gật đầu, tiếp tục công việc. Nhưng phát thể tập trung như bình thường, luôn suy nghĩ lung tung, là tâm loạnnhư ma.

      vất vả đến năm giờ, đây là giờ tan việc của Mạnh Tư Thành. Làm việc cùng Mạnh Tư Thành, tất nhiên cũng là lúc Tô Hồng Tụ tanviệc.

      Mạnh Tư Thành thu dọn đồ đạc cầm lên cái chìakhóa, Tô Hồng Tụ cũng từ từ thu dọn đồ đạc.

      Theo như lệ thường, đưa về nhà.Nhưng tối nay. . . . . . phải nên gặpngười vô danh sao?

      Người vô danh cũng gửi nhiều tin nhắn rồi, côcòn chưa trả lời lại.

      Mạnh Tư Thành nhìn Tô Hồng Tụ có chút mất hồn mất vía, nhíu mày hỏi: "Sao vậy, có chỗ thoải mái? Hôm nay hình như tinh thần của tốt lắm."

      Tô Hồng Tụ nghe vậy vội vàng lắc đầu.

      Mạnh Tư Thành muốn gì, lúc nàychuông điện thoại của Tô Hồng Tụ vang lên.

      Tô Hồng Tụ vừa nhìn, người gọi đến chính là người vô danh, nhìn trộm Mạnh Tư Thành, biết nên nhận hay nhận.

      Nếu nhận điện thoại, cảm thấy cực kì lúng túng.

      Đúng vậy, là lúng túng, Tô Hồng Tụ lo lắng tìm cho mình lý do, để cho người tài giỏi như Mạnh Tư Thành biết chuyện người gầnnhư ế là muốn xem mắt, quá mức xấu hổ.

      nhận điện thoại, có lễ phép.

      Mạnh Tư Thành nhìn Tô Hồng Tụ khôngbiết làm sao, lơ đãng hỏi: "Có chuyện gì vậy, sao nhận điện thoại?"

      Tô Hồng Tụ hoảng hốt, vội vàng nhận điệnthoại, bước nhanh tới bên ngoài phòng làm việc.

      Bên kia người vô danh bất đắc dĩ hỏi: "Saokhông trả lời tin nhắn vậy?"

      Tô Hồng Tụ luôn miệng xin lỗi: " xin lỗi, buổi chiều hôm nay tôi rất bận, có cả thời gian đọc tin nhắn."

      Người vô danh nghe như thế, thở phào nhẹnhõm, thử dò xét hỏi: "Vậy buổi tối có thờigian ? Cùng nhau ăn cơm." xong lại bổ sung: "Nếu có thời gian, để hôm khác vậy."

      Giọng của người vô danh hơi buồn rầu, xem ra hôm nay có hi vọng gặp được Tô HồngTụ.

      Tô Hồng Tụ nhớ tới quyết tâm của tối hômqua, lại nhìn bên trong phòng làm việc, giọng : " Vậy tối nay gặp."

      Người vô danh vừa nghe mừng rỡ : "Tốt, vậy chỗ cũ ! gặp về."

      Tô Hồng Tụ cúp điện thoại trở lại phòng làm việc, đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Mạnh Tư Thành, khiến càng thêm lúng túng.

      cố lấy dũng khí : "Mạnh tổng, tối nay tôi có việc, làm phiền đưa tôi về."

      Mạnh Tư Thành gì, nhàng gật đầu cái, sắc mặt có chút tối tăm, làm cho ngườita khó có thể nắm bắt.

      Tô Hồng Tụ ngẩng đầu nhìn cái, biết giải thích như thế nào. Nhưng cũng tựa như có cáí gì cần giải thích? Dù sao hiểu bản thân tại sao có chút áy náy, cũng hiểu tại sao sắc mặt có chút khó coi.

      Mạnh Tư Thành từ tốn : " thôi, cùng nhau xuống ."

      Vì vậy sắc mặt của Mạnh Tư Thành thay đổi bước đằng trước, ở phía sau Tô Hồng Tụ đuổi sát theo.

      Công ty DMC chính thức tan việc là năm giờrưỡi, lúc này phần lớn nhân viên công ty vẫn mong đợi năm giờ rưỡi đến. Vì vậy dọc theo đường tự nhiên gặp mặt nhân viên công ty, mọi người nhìn thấy hai người lúc này còn kinh ngạc, chỉ có bất đắc dĩ, ghen tỵvà hiểu.

      qua quầy lễ tân, nhân viên lễ tân đưa mắtnhìn hai người họ ra cửa kính, rồi nhìn bọn họ vào thang máy, khỏi ở trong lòng tựhỏi: Mình có điểm nào bằng Tô Hồng Tụchứ ? !

      Trong thang máy, bởi vì giờ tan việc chưa đến, nên chỉ có .

      gian bịt kín, chỉ có hai người đều im lặng. Giống như trở lại thời điểm bọn họ vô tình gặp lại trong thang máy.

      Mạnh Tư Thành chợt phá vỡ trầm mặc : "Côcó tin nhắn và điện thoại gọi đến cũng ítnha." Giọng của như cũ rất rất nhạt, nghe ra hàm ý bên trong.

      Những lời này ra, ngược lại chọc trúng chỗTô Hồng Tụ vẫn áy náy.

      vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn chút sắc mặt của Mạnh Tư Thành, ngượng ngùng :" xin lỗi, tôi, tôi nên dùng điện thoại công ty vào việc riêng."

      Mạnh Tư Thành nghe vậy, quay đầu đưa mắtnhìn Tô Hồng Tụ lúc lâu, mới lên tiếng hỏi: " cảm thấy tôi để ý vấn đề này sao?"

      Tô Hồng Tụ hơi khó xử : "Tôi cũng khôngbiết có để ý hay , chẳng qua tôi cảmthấy làm như vậy tốt lắm!"

      Mạnh Tư Thành nhìn chằm chằm cái đầu đangcúi xuống thấp, nhìn mái tóc mềm mại củacô, chợt cười : ". . . . . . chỉ vì loại tình như vậy mà lo lắng sao?" Trong giọng của , mang theo nhàn nhạt bất đắc dĩ.

      Tô Hồng Tụ ngượng ngùng mà cười . racô có chút để ý vấn đề này, nhưng tại sao nghe Mạnh Tư Thành , giống như căn bản khôngphải chuyện gì cần để ý chứ?

      mím môi mỉm cười, giải thích : "Tôi luôn cảm thấy như vậy là tốt nha, tôi phát hiệnngười khác được tặng điện thoại di động, chỉ có tôi được, như vậy bị người khác ra vào."

      Mạnh Tư Thành giương mày kiếm, nhìn chằm chằm Tô Hồng Tụ nở nụ cười, biết còn hỏi: "A, cái gì?"

      Tô Hồng Tụ mặt hơi ửng đỏ, xấu có rấtnhiều phiên bản, nhưng mỗi phiên bản đều có điểm giống nhau là quan hệ giữa đơn giản. Dĩ nhiên Tô Hồng Tụ ngượngngùng ra.

      hơi do dự, mới chậm dãi : "Người khác sẽcảm thấy đối với tôi quan tâm quá mức, như vậy tốt."

      Mạnh Tư Thành chấp nhận mà cười :"Quan tâm quá mức sao? là bạn học cũ của tôi, tôi quan tâm chút thế nào?Tôi chính là muốn chăm sóc , xảy ra chuyện gì sao? Nơi nào đến phiên bọn họ nóinày nọ!"

      Mặt của Tô Hồng Tụ càng đỏ hơn, cúi đầu nhỏgiọng : "Người khác hiểu lầm quan hệ của chúng ta . . . . . ."

      xong mặt liền nóng lên, nhịp tim cũng tăng nhanh.

      biết tại sao lại ra chuyện này, đâyxem là thử dò xét sao? Trong lòng Tô Hồng Tụ hơi run rẩy.

      Mạnh Tư Thành nghe được câu này, nụ cườidần dần thu lại.

      nhìn chiếc cổ trắng nõn của Tô Hồng Tụ khẽ ửng hồng, chợt cảm thấy loại cảm giác hít thở thông.

      vây xung quanh cái lưới, cái lưới vô hình.

      Nhưng, tại có nên buộc chặt cái lướinày lại ?

      nhìn Tô Hồng Tụ vẫn cúi thấp đầu, khỏi hỏi bản thân, cái này có làm con mồi sợ hãi, biết chuẩn bị xong chưa?

      Qua lúc lâu, Mạnh Tư Thành nghe đượcanh lấy loại thái độ giống như để ý, nhàng : "Đó chẳng qua chỉ là mấy câuchuyện bát quái nhàm chán thôi, cần để ý là được."

      Tô Hồng Tụ nghe xong những lời này.

      Những lời này khiến lòng như khối băng.

      Sau khi băng tan ra, là nước lạnh.

      Lòng của cũng lạnh dần.

      Tại sao vốn chính là cao thể với, lại cố tình ôm lấy tia hi vọng yếu ớt đây? ở trong lòng thầm châm biếm bản thân.

      Sau đó ngẩng đầu lên, cố mỉm cười, cười như hề để ý chút nào.

      Mạnh Tư Thành nhìn Tô Hồng Tụ mỉm cười,trong lòng có chút ra vị gì. Nhưng tự nhủ, may là tại , nếu làm con mồi sợ hãi, hiển nhiên còn chưa chuẩn bịxong.

      Thang máy kêu đinh tiếng, đến tầng ,hai người ra thang máy.

      Mạnh Tư Thành nhìn bên ngoài trời dần tối, nhàn nhạt hỏi: "Trời hơi tối, cần tôi đưa ?" biết Tô Hồng Tụ buổi tối có việc, nhưng biết Tô Hồng Tụ có việc gì.

      Tô Hồng Tụ vội vàng lắc đầu : " cần đâu, chỉ cách mấy trạm xe buýt thôi."

      Mạnh Tư Thành gật đầu, rồi hướng chỗ xe của đậu.

      vài bước, do dự, quay đầu lại, nhìn Tô Hồng Tụ : "Tô Hồng Tụ."

      Tô Hồng Tụ quay đầu lại, nhàng ừ tiếng, trong mắt hơi khó hiểu.

      Mạnh Tư Thành giọng "Khụ" tiếng, lúc này mới hỏi: "Người nào vừa gọi điện thoại tớivậy?"

      Sau khi xong, Mạnh Tư Thành đột nhiên cảm thấy cực kỳ được tự nhiên, vội vàng bổ sung : " tại có rất nhiều tên lừa gạt, ởbên ngoài đều an toàn. buổi tối muộnđi ra ngoài, phải chú ý chút."

      Tô Hồng Tụ nhìn thấy dáng vẻ ân cần của MạnhTư Thành, chợt cảm thấy loại ấm áp trướcnay chưa có.

      Ở nơi thành thị xa lạ, chưa từng có người quan tâm với như vậy?

      mím môi cười : " sao đâu, người tốinay tôi gặp là biết gốc biết rễ ." Là cháu trai củamột dì ở quê, có thể xem là biết gốc biết rễ nhỉ?

      Mạnh Tư Thành nghe được câu trả lờianh muốn nghe, khẽ nhíu mày, giọng "Nha" tiếng.

      Tô Hồng Tụ chợt muốn dứt khoát trực tiếp cho Mạnh Tư Thành chuyện xem mắt,nhưng lời đến khóe miệng thế nào cũng ra được, đồng thời, chuyện này còn chưachắc chắn, ra chẳng phải rất mất thể diện?

      Huống chi, ở trước mặt Mạnh Tư Thành tài giỏinhư vậy chuyện xem mắt, điều này làmcho cảm thấy khó mà mở miệng.

      ưu tú như vậy, thấy mình hèn mọn lớn tuổi phải dựa vào trong nhà giới thiệuđi xem mắt, nên đồng tình như thế nào đây?

      Vì vậy hít hơi sâu, cúi đầu giọng : " bạn học cùng đại học, gần đây đếnthành phố S, muốn hợp mặt."

      Mạnh Tư Thành đột nhiên cảm thấy lòng củaanh treo ngược lên bây giờ mới rơi xuống.

      dịu dàng nhìn Tô Hồng Tụ, lần nữa xác nhận : "Thực cần tôi đưa sao?."

      Tô Hồng Tụ vội vàng lắc đầu : " cần cần."

      Mạnh Tư Thành cười : "Tốt, vậy cẩn thận."

      ====

      lát sau, Mạnh Tư Thành lái xe ra bãi đậu xethì thấy Tô Hồng Tụ quàng chiếc khăn hồngđang lên chiếc xe buýt.

      nghĩ tới bộ dạng Tô Hồng Tụ lắc đầu liêntục, bên môi tràn ra nụ cười.

      Tô Hồng Tụ, người rất dễ xấu hổ, phải sao?
      Minhang, Aliren, xixon3 others thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 18:

      Thời gian gần đây của Tô Hồng Tụ xem ra trôi qua tệ, ít nhất thoạt nhìn là như vậy.

      Cấp là bạn học ngày xưa, rất tin tưởng , các hạng mục công việc làm cũng thuận buồm xuôi gió. Mặt kinh tế có cải thiện rất lớn, tích góp được nhiều tiền hơn, tiền gửi về nhà cho mẹ cũng nhiều hơn. Quan trọng hơn, gặp gỡ tìm hiểu đối tượng.

      Đối tượng này, chính là người vô danh, tên Tôn Kiến Nghiệp.

      Tiếp xúc thời gian ngắn, Tô Hồng Tụ phát Tôn Kiến Nghiệp xem như là người thành . Bởi vì từng có qua đoạn tình thất bại,cho nên đối với những xinh đẹp khôngthích lắm, ngược lại muốn tìm loại trungthực như Tô Hồng Tụ. Trung thực, đây là đánhgiá của Tôn Kiến Nghiệp đối với Tô Hồng Tụ.

      Tôn Kiến Nghiệp thế này: " tại tôi muốn tìm người hiền lành làm vợ, hai người hòa hợp sống qua ngày."

      Tô Hồng Tụ nghe vậy, tự hỏi bản thân, tạicô phải cũng muốn tìm người đàn ông có thể tin tưởng để gả sao? Như vậy yên tâm, cũng làm cho mẹ yên tâm.

      ngẩng đầu đúng lúc nhìn thấy Tôn KiếnNghiệp dùng ánh mắt chờ mong nhìn , trong lòng có chút mê mang. Tôn KiếnNghiệp tệ, nhưng lại có cảm giác với ta.

      đến loại cảm giác này, đối với người chưa bao giờ trải qua tình như Tô Hồng Tụ, xácthực có chút mong manh. Nhưng cũng bởi vì chưa trải qua, cho nên kỳ vọng loại cảm giác đó sao? Cho dù ở trong mắt người khác làmột lớn tuổi, lại vẫn hi vọng gặp đượcmột tình oanh oanh liệt liệt thuộc về mình, tình khiến như thiêu thân lao vào lửa.

      Lúc Tô Hồng Tụ thất thần, lại nghe đến Tôn Kiến Nghiệp : "Chúng ta gặp mặt mấy lần, cảm thấy tôi thế nào ?"

      Người Tô Hồng Tụ cứng đờ, ra lời.

      Tôn Kiến Nghiệp là người rất tốt, đàng hoàng có thể tin cậy, lấy điều kiện tại của ,chính xác là ứng viên tốt nhất. Nhưng, nhưng côthật hiểu bản thân ra sao nữa?

      Tôn Kiến Nghiệp thấy Tô Hồng Tụ lời nào, mỉm cười : " sao, đừng vội, cứ từ từ suy nghĩ."

      Tô Hồng Tụ gật đầu cái, nhàng "Ừ" tiếng. cần phải bình tĩnh, từ từ làm ràng suy nghĩ của mình.

      =========
      Mạnh Tư Thành phát hai tuần gần đây Tô Hồng Tụ sau khi tan việc luôn có hẹn, khiến có cơ hội đưa về nhà.

      Mạnh Tư Thành muốn tranh thủ thời gian DMC mấy lần, làm ràng chuyện gì xảyra, nhưng gần đây văn phòng luật bên kia mớinhận vụ căn bản có thời gian. Màqua điện thoại, có số việc đượcrõ ràng. Tô Hồng Tụ luôn luôn đều lấy giọng mực cung kính với , mở miệng tiếng Mạnh tổng, là Mạnh tổng giám đốc!

      Hôm nay lại gọi điện thoại cho Tô Hồng Tụ, nghe đầu bên kia Tô Hồng Tụ báo cáo tìnhhuống của công ty, rồi đưa ra chỉ thị. Mỗingày đều tập hợp các loại báo biểu gửi cho , căn bản chỉ cần nhìn qua biếttình trạng của bên kia rồi.

      Nhưng, rất ưa thích cảm giác mỗi ngày gọi điện thoại cho , mặc dù như học sinh tiểuhọc mực cung kính, cũng nguyện ý nghe.

      Sau khi cúp điện thoại cảm thấy vẫn chưađược thỏa mãn, bỏ Laptop ra, nhấn nút mởmáy, chờ hệ thống win¬dows từ từ khởi động. lúc ấy , cửa phòng làm việc bị đẩy ra, rất hiếm khi thấy Quách Tứ mặc âu phục xuất .

      Mạnh Tư Thành ngẩng đầu nhìn ta cái,rồi nhìn màn hình máy tính nhập mật mã mở máy .

      Quách Tứ dựa vào bàn làm việc của , cúi đầu hiếu kỳ : "Mạnh Tư Thành, xem ra gầnđây cậu có việc gì phiền não nha!"

      Mạnh Tư Thành mở ra hộp thư của mình, cũngđăng nhập vào MSN, tùy ý hỏi: "Cậu hi vọng tôi có phiền não?"

      Quách Tứ than thở: "Mặc dù cậu có gì phiền não, nhưng có chút buồn bực, tôi nhìn ra được ."

      Mạnh Tư Thành bưng lên cà phê uống ngụm, nhàn nhạt : "Từ khi nào cậu học đượcxem tướng rồi hả ?"

      Quách Tứ cười: "Chẳng những tôi có thể xem tướng, còn có thể xem tâm."

      Mạnh Tư Thành để cà phê xuống, rút khăn giấy lau khóe môi.

      Quách Tứ nhướng mày cười : "Tốt, cậu hỏi, tôi vẫn tiếp. Tôi xem được, gần đây cậu theo đuổi , phải ?"

      Mạnh Tư Thành lắc đầu thở dài : "Điều này cần đoán sao?"

      Quách Tứ ha ha cười : "Xem ra việc tôi đâydùng đầu gối nghĩ ra chỉ cho cậu phương hướng tới!"

      Mạnh Tư Thành nhàn nhạt cười: "Có thể cho là như thế."

      Quách Tứ nhíu mày ngạc nhiên : "Oa, cậu rốtcuộc thừa nhận! Vậy còn mau thẳng thắn ra, rốt cuộc là thần thánh phương nào?"

      Mạnh Tư Thành mím môi cười : " tại được, chờ sau này ."

      Quách Tứ bất mãn, làm bộ vỗ bàn : "Tại sao tại được? Chẳng lẽ cậu sợ tôi giànhvới cậu sao?"

      Mạnh Tư Thành mở ra thư chưa đọc trong email, vừa xem vừa nhàn nhạt : "Chính là sợ cậu giành, được chưa?"

      Lời vừa ra, làm cho đồng chí Quách Tứđược phen cười nhạo, vỗ bả vai bất đắcdĩ thở dài mấy tiếng : "Cậu xong rồi, thực sựxong rồi! Đàn ông khi thích phụ nữ rất ngốc, cậu sớm muộn gì cũng bị Game Over."

      Mạnh Tư thành đầu cũng ngẩng lên :"Tốt, tôi hi vọng sớm bị Game Over."

      Quách Tứ càng thêm bất đắc dĩ, vuốt mặt ra ngoài : "Được rồi, chúc cậu tốc chiến tốcthắng, tôi chờ muốn nhìn thấy rốt cuộc làyêu tinh phương nào mê hoặc Mạnh Tư Thành nhà chúng ta!"

      Mạnh Tư Thành chuyện, nhìn QuáchTứ ra khỏi phòng làm việc của , tốc chiếntốc thắng? Dường như chút lòng tin cũng có.

      Đối với của hiên tại, Tô Hồng Tụ giống nhưmột con mèo tội nghiệp ở trong tay , cònkhông phải mặc muốn làm gì làm sao? Tại sao khi đối mặt với , lại có lòng tin có thể nắm chắc được ?

      Lo trước lo sau, chần chừ quyết, đâykhông phải tính cách của Mạnh Tư Thành.

      Nhưng, vì đối phương là Tô Hồng Tụ, cho dù vụng về, nên phải cẩn thậntừng li từng tí, từng chút , chỉ sợ làm hốthoảng.

      Mạnh Tư Thành chau mày nhìn chằm chằm vàomàn hình máy vi tính, lại giống như nhìn cái gì cả.

      nghĩ mấy ngày nay cảm xúc của đều bịTô Hồng Tụ chi phối, tia lo lắng từ từ xông lên đầu.

      Tại sao vừa gặp Tô Hồng Tụ, liền phải con người tràn đầy tự tin Mạnh Tư Thànhnữa ?

      vượt núi băng đèo tự tin mình có thể đạp bằng tất cả nhấp nhô, nhưng vì cái gì lại bước qua được ngọn núi tên là Tô HồngTụ đây ?

      ====

      MSN ngoại truyện:

      Sau hồi bận rộn Mạnh tư thành mở ra msn, ở danh sách liên lạc tìm được biểu tượng có hình cái đầu rất đơn giản của Tô Hồng Tụ.

      Mạnh Tư Thành: " bận?"

      Tô Hồng Tụ: "Đúng vậy, Mạnh tổng, có chuyện gì sao?"

      Mạnh Tư Thành: " có việc gì."

      Tô Hồng Tụ: "Nha."

      Mạnh Tư Thành: "Vậy làm việc tiếp ."

      Tô Hồng Tụ: "Vâng."

      Mạnh Tư Thành chau mày bất mãn, răng rắcviết chữ: " điện thoại di động cũng có thể lên msn, biết ?"

      Tô Hồng Tụ: "A? Hình như có thấy chức năngnày."

      Mạnh Tư Thành: "Vậy tại sao chưa từng gặp côlên bằng điện thoại?"

      Tô Hồng Tụ: " phải tôi dùng msn trong máy vi tính sao."

      Mạnh Tư Thành: "Buổi tối thấy lên."

      Tô Hồng Tụ: "A? Buổi tối cũng phải lên?"

      Mạnh Tư Thành: "Đúng vậy. Chẳng lẽ làm thư ký, phải nên 24h đều tẫn chức tẫn trách sao?"

      ( Nữ Vương: 24h tẫn chức tẫn trách? Có lầm hay , đem người ta thành nàng gọi là có à? )

      Sau lúc lâu, Tô Hồng Tụ trả lời lại: "Đượcrồi."

      Mạnh Tư Thành: "Ừ, có lẽ buổi tối tôi có chuyện muốn tìm , nhớ lên msn đấy."

      Tô Hồng Tụ: "Vâng, Mạnh tổng."

      =

      Tô Hồng Tụ về đến nhà, là mười giờ.

      Hôm nay và bạn trai chính thức Tôn KiếnNghiệp hẹn hò, Tôn Kiến Nghiệp đưa đến khu nhà.

      Tôn Kiến Nghiệp nghĩ muốn lên xem phòng chút, nhưng bị cự tuyệt thẳng thừng. Làm cho Tôn Kiến Nghiệp hơi ngượng ngùng giải thích, có ý gì khác, chỉ muốn hiểu Tô Hồng Tụ hơn chút.

      Tô Hồng Tụ cũng cảm thấy vừa rồi chuyện có phần hơi cương quyết, khônggiống tính cách của , vì vậy cũng giải thích, chuyện này để sau rồi hôm nay quá muộnrồi. Sau đó Tôn Kiến Nghiệp vội vàng gật đầu tỏ vẻ hiểu, tiếp nữa hai người lúng túng tạm biệt.

      Vào nhà, côvội vàng tắm rửa rồi nằm ở giường, mở ra điện thoại di động vừa nhìn pháthiện có bốn cuộc gọi nhỡ, tất cả đều của Mạnh Tư Thành!

      cuống quít gọi lại, điện thoại vang lên tiếng liền bị bắt máy, bên kia truyền đến giọngnói trầm thấp đè nén của Mạnh Tư Thành: "TôHồng Tụ?"

      Tô Hồng Tụ vội vàng trả lời: "Mạnh tổng, thậtxin lỗi, tôi nghe thấy chuông điện thoại ."

      Mạnh Tư Thành trầm mặc, tiếp tục hỏi: " Xảy ra chuyện gì?" giọng của thể hiệncảm xúc.

      Nghe Mạnh Tư Thành hỏi như vậy, trong lòngTô Hồng Tụ lộp bộp tiếng, trả lời thế nào bây giờ? cho biết và đối tượng tìm hiểu hẹn hò ?

      Vậy ngộ nhỡ hỏi cụ thể làm thế nào? giải thích thế nào với Mạnh Tư Thành về việc lớn tuổi hẹn hò?

      Lần trước vì chuyện này ra lời dối, hôm nay lại khiến biết nên giảithích chuyện này như thế nào rồi.

      Ai ngờ lúc do dự nên hay ra bên kia Mạnh Tư Thành hơi nghi ngờ hỏi: " làm sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?"

      Tô Hồng Tụ nhất thời cà lăm, muốn dứt khoát ra, ai biết Mạnh Tư Thành chợt cóchút nóng nảy : "Rốt cuộc bị làm sao vậy?"

      Giọng kia có mấy phần nghiêm nghị, đem lờicô vốn lấy dũng khí muốn ra dọa cho nuốttrở về trong bụng, trong đầu suy nghĩ nhanh chóng, nhất thời bắt được lý do, giọng : "Vừa rồi tôi ngủ thiếp , cho nên nghe được tiếng chuông điện thoại."

      Mạnh Tư Thành hiển nhiên nghĩ tới concừu thế nhưng lại dối lừa gạt , nghe xong, nhíu mày hỏi: "Sớm như vậyđã ngủ rồi hả ? Có phải thoải mái ở đâukhông ?"

      Tô Hồng Tụ nghĩ tới Mạnh Tư Thành lại tin lời của , hơn nữa còn là lí do côtìm được trong nháy mắt. nghe giọng củaMạnh Tư Thành bên kia, cảm giác có thểnhìn thấy dáng vẻ chau mày của , vội vàngnhỏ giọng giải thích: "Là có hơi nhức đầu, nhưng mà bây giờ sao."

      Giọng của Mạnh Tư Thành lại càng thêmnghiêm túc: "Làm sao lại bị nhức đầu? Hay bệnh viện kiểm tra chút xem chuyện gìkhông ?"

      Tô Hồng Tụ vội vàng lắc đầu : " cần kiểm tra, có chuyện gì lớn đâu ."

      Mạnh Tư Thành lại càng thêm mất hứng :" kiểm tra làm sao biết có chuyện gì lớn ? Ngày mai cần làm, bệnh viện kiểm tra."

      Tô Hồng Tụ nghĩ tới vì câu dốithế nhưng đưa tới phiền hà lớn như thế, liền vội vàng giải thích: " có chuyện gì, chính là buổi tối gió thổi hơi lớn mà thôi, tại ngủ giấc sao."

      Giọng điệu của Mạnh Tư Thành rất miễn cưỡngnói: "Được rồi, vậy tự bản thân chú ý mộtchút, sớm nghỉ ngơi chút. Sáng sớm ngày mai nếu như có cái gì thoải mái liềnnhanh bệnh viện, biết ?"

      Tô Hồng Tụ vội vàng gật đầu : "Tôi biết rồi."

      Mạnh Tư Thành gật đầu : "Tốt, vậy nghỉ ngơi sớm chút."

      Tô Hồng Tụ giọng "Ừ", chợt nhớ tới mộtchuyện : "Nhưng, tôi còn chưa lên msn mà Mạnh tổng phải buổi tối có chuyệnmuốn tôi lên msn sao? Có chuyện gì ?"

      Bên đầu điện thoại kia Mạnh Tư Thành trầmmặc lúc lâu, giọng giống như từ trong kẽ răng rít ra ngoài : " cần, ngủ ." xong cúp điện thoại
      Minhang, Aliren, xixon3 others thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 19:

      Mấy ngày nay Mạnh Tư Thành càng cảm thấy Tô Hồng Tụ kỳ lạ, giống như gần đây ở ngoàithời gian làm việc muốn liên lạc với trởnên khó khăn rồi, hơn nữa khi nóichuyện, giống như luôn mất hồn.

      Điều này khiến tia lo lắng núp ở sâu tronglòng Mạnh Tư Thành lớn dần lên. Con ngườicủa Tô Hồng Tụ ràng nhìn rất đơn giản, tại sao đối với tựa như mê cung đây ? giăng ra lưới, nhưng giống nhưsương mù, khiến thể bắt được đầu mối?

      Mạnh Tư Thành bận rộn mấy ngày, cuối cùngrút ra được ngày, cố ý chạy đến DMC giả bộ chăm chỉ, ra mắt thỉnh thoảng quét vềphía Tô Hồng Tụ vùi đầu chiến đấu hănghái với công việc.

      nghĩ buổi tối dẫn đến nơi thanhtĩnh để ăn cơm, sau đó cùng chuyện chút.

      chuyện chút, chuyện gì đây? Thẳngthắn với tâm trong lòng của sao ?

      Mạnh Tư Thành khép hờ mắt, tim tự nhiên cũng đập nhanh, khiến mặt cũng có chút hồng lên.

      Đúng lúc Tô Hồng Tụ ngẩng đầu nhìn về phíaanh, ngạc nhiên phát khuôn mặt của chút hồng, vội vàng hỏi: "Tổng giám đốc,mặt làm sao đỏ rần lên vậy? Có phải khôngthoải mái ở đâu ?"

      Mạnh Tư Thành xấu hổ "Khụ" tiếng,lắc đầu : " sao, có thể do quá nóng."

      Làm thư ký tận tâm, Tô Hồng Tụ nghe vậy lập tức đứng dậy xem máy điều hòa khí. có vấn đề gì là 22 độ,cũng bật chế độ thổi nóng.

      nghi hoặc nhìn Mạnh Tư Thành, thấy trênngười Mạnh Tư Thành chỉ mặc chiếc áo sơ mi, chỗ cổ áo còn mở ra nút áo, nhìn qua bộ dáng rất tùy ý, thậm chí có chút hấp dẫn.

      Mạnh Tư Thành cảm thấy ánh mắt của Tô Hồng Tụ nhìn chằm chằm chỗ cổ áo của , chợt có loại cảm giác quỷ dị được tự nhiên. biết bản thân suy nghĩ nhiều, nhưng anhvẫn nhịn được cổ họng ngứa ngáy, lần nữa "Khụ" tiếng rồi : "Tôi sao, cần phải để ý."

      Tô Hồng Tụ thu hồi lại suy nghĩ vừa rồi của , nhìn mặt Mạnh Tư Thành càng ngày càngđỏ, trở về ngồi vào vị trí công tác của , đồngthời nghĩ tới có nên Mạnh Tư Thành bệnh viện kiểm tra chút đây?

      chợt nghĩ đến công ty có chiếc hòm , phía có dấu chữ thập màu đỏ, hình như là hòm thuốc công cộng, liền vội vàng chạy .

      Mạnh Tư Thành có chút được tựnhiên, thấy ra ngoài cũng hỏi nhiều, tự chủ đưa tay sờ sờ chỗ cổ áo của mình.

      sớm thành thói quen mặt biếnsắc, có rất ít người có thể dễ dàng nhìn thấu suynghĩ của , cũng có rất ít người có thể khiến mất bình tĩnh như thế. Tại sao khi bị Tô Hồng Tụ nhìn lại khiến cho mất bình tĩnhđây ?

      Mạnh Tư Thành nghĩ lại ảnh hưởnglớn đến cảm xúc của như thế, vì vậy điểm bất an vẫn chất chứa trong lòng dầndần xông ra, sắc mặt cũng dần trầm xuống.Tô Hồng Tụ, Tô Hồng Tụ bình thường,chẳng lẽ đối với có ảnh hưởng lớn như thếsao?

      Ở lúc tự tin để có thể nắm tất cả mọi thứ trong tay, ở lúc cho rằng thế giới nàykhông có bất kỳ vật gì có thể đánh ngã được anhthì xuất trước mặt , ảnh hưởng đến suy nghĩ của , khiến dễ dàng cảm thấybất an.

      Vào giờ khắc này, nội tâm của Mạnh Tư Thành phức tạp.

      Lúc hiểu ra , muốn theo đuổi , cũng muốn chăn sóc cho , nhưng khianh phát Tô Hồng Tụ như đám sươngmù loại cảm giác lo lắng hiểu được. Ở trước mặt Tô Hồng Tụ, tự ái củaanh từng bị tổn thương. Mặc dù vết thươngđã sớm khỏi hẳn, cũng cho là mình sớmkhông cần để ý đến, nhưng hôm nay ở trước mặt loại cảm giác được tự nhiên này lại trỗi dậy mãnh liệt, khiến Mạnh Tư Thành ý thức được, ra tất cả ngụy trang của khi đứngtrước mặt Tô Hồng Tụ đều bị phá hủy hết.

      Chỉ cần ánh mắt của Tô Hồng Tụ, trong nháy mắt giống như lại trở về chàng trai mười mấy năm trước chỉ có hai bàn tay trắngliên tiếp thất bại trước mặt Tô Hồng Tụ .

      Mạnh Tư Thành trấn định tự nhiên, mộtMạnh Tư Thành bình tĩnh ung dung, đây là kếtquả mười năm rèn luyện được. Mười nămrèn luyện, ở trước mặt Tô Hồng Tụ bìnhthường lại chịu nổi kích sao?

      Lúc suy nghĩ, Tô Hồng Tụ đẩy cửa tiến vào, tay cầm cái nhiệt kế.

      mở nhiệt kế ra, đem nhiệt kế để xuống 35 độ, sau đó đưa đến trước mặt Mạnh Tư Thànhnói: "Tổng giám đốc, thử đo nhiệt độ !"

      Đôi mắt Mạnh Tư Thành lạnh nhạt nhìn lên .

      Tô Hồng Tụ thấy được ánh mắt lạnh nhạt của Mạnh Tư Thành, chợt biết phải làm sao .

      Ánh mắt của lạnh nhạt mà xa xôi, giống như nhìn khoảng nào đó. ngước mắtnhìn , nhưng lại như cũ khiến loại cảm giác ánh mắt từ cao nhìn xuống vậy.

      Tô Hồng Tụ nhất thời có chút cà lăm :"Mạnh tổng. . . . . . Có muốn thử đo nhiệt độ chút hay ?"

      Giọng của Mạnh Tư Thành lạnh nhạt trầmthấp, tràn đầy cảm giác uy nghiêm : "Đặt ở chỗ đó , tôi cần."

      Tô Hồng Tụ vội vàng đem nhiệt kế để ở mộtbên, rồi nhanh chóng trở về ngồi lại vị trí của .

      vừa làm việc vừa sợ hãi ở trong lòng, thỉnhthoảng len lén ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh TưThành.

      sao hiểu được, ở trong lòng Tô Hồng Tụrút ra kết luận về Mạnh Tư Thành. Đồng thời lần nữa bất đắc dĩ cộng thêm mất mácthừa nhận, quả nhiên vĩnh viễn ở cùng tần số.

      Mạnh Tư Thành suy nghĩ gì, Tô Hồng Tụ vĩnh viễn bao giờ hiểu được .

      ==Mạnh Tư Thành nhìn ánh mắt cẩn thận củaTô Hồng Tụ tất nhiên hiểu được trong lòng côđang lo sợ, mặt như cũ vẫn trấn định tựnhiên, nhưng trong lòng lại là sóng biển ngập trời .

      nắm chặt con chuột trong tay, hai mắtnhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, nhưng lại xem vào bất kỳ chữ nào.

      Tại sao phải làm vậy chứ?

      Tại sao phải hù dọa ấy đây?

      Chuyện qua là quá khứ, cần gì phải để ý chứ?

      phải sớm biết, mọi hành động của Tô Hồng Tụ đều có thể ảnh hưởng đến cảm xúccủa sao, tại so đo cái gì đây?

      Bây giờ còn cần thổ lộ sao? Bây giờ thế nào được? Vô luận bây giờ cái gì, tinmới là lạ!

      lúc trong lòng Mạnh Tư Thành sôi tràokhông dứt đồng thời sắc mặt càng ngày càng khó coi, chuông điện thoại của reo lên.

      cầm lên, bất ngờ, lại là bạn tốt thờitrung học, đồng thời cũng là bạn thân lúc đạihọc —— Tôn Bách Công.

      Sau khi tốt nghiệp đại học ở lại Bắc Kinh làmviệc, hôm nay biết tại sao chợt chạy đếnthành phố S chơi. Sau hồi chuyện, Tôn Bách Công tối nay nếu như có thời gian thìmọi người cùng nhau ăn bữa cơm gặp mặt.

      Mạnh Tư Thành ngước mắt nhìn Tô Hồng Tụđang cúi đầu nghiêm túc làm việc nhưng ràngcó chút lo lắng cái, đồng ý Tôn Bách Công : "Tốt, vậy buổi tối nay để tôi làm chủ nhà tận tình tiếp đón !"

      Tôn Bách Công khách khí cười : "Đólà đương nhiên! Tôi chạy đến thành phố S chính vì muốn làm thịt tên tiểu tử cậu mà !"

      Nghe Tôn Bách Công vậy, Mạnh Tư Thànhcũng cười: "Nghe cậu như thế, tôi có chút lo lắng bị cậu ăn sạt nghiệp rồi."

      Tôn Bách Công xì mũi coi thường : "Thôi, phải bày ra bộ dạng đó! Trong đám bạn học chúng ta tại tình trạng tốt nhất chính làcậu, làm như chúng ta biết đấy! Dù sao tối nay em quyết định rồi! ăn cho cậu sạt nghiệp chưa về!"

      Mạnh Tư Thành nhịn được cười lên, :"Được rồi, tôi chờ cậu ăn sạt nghiệp."

      Hai người thêm vài câu, đồng thời hẹn địa điểm, liền muốn cúp điện thoại.

      Ai ngờ trước khi cúp điện thoại, Tôn Bách Côngthần thần bí bí : "Lần này tôi đến, còn dẫn theo người nữa, cậu cần phải chuẩn bị tâm lý tốt nha!"

      Mạnh Tư Thành cười, gật đầu : "Được rồi, bất luận là thần thánh phương nào,cứ phóng ngựa tới đây!"

      Sau khi cúp điện thoại, Mạnh Tư Thành suy nghĩmột chút, lại cầm điện thoại lên gọi, điện thoạivừa thông máy chỉ nhàn nhạt ra lệnh: "Tốinay đặt cho tôi phòng riêng ở Khải Phi."Bên kia vội vàng đồng ý, Mạnh Tư Thành liền cúp điện thoại.

      Tô Hồng Tụ ngồi ở bên nghe nóichuyện điện thoại, đầu tiên nghe được đốiphương là Tôn Bách Công hơi vui mừng, dù sao cũng là bạn học cũ nhiều năm gặp,sau đó lại thấy Mạnh Tư Thành gọi điện đặt nhàhàng trong lòng thầm áy náy, dù sao, người làm thư ký là ! Tại sao Mạnh Tư Thành chưa bao giờ để làm những chuyện này ?

      nghĩ đây, liền cúi đầu hơi được tự nhiên, đồng thời tự hỏi bản thân có phải vẫn chưa làm tròn bổn phận của thư ký haykhông.

      Mạnh Tư Thành nhìn bộ dạng Tô Hồng Tụ cúi đầu, trong lòng vừa mới bốc lên hối hậnlập tức tiêu tán hơn phân nửa.

      Tôn Bách Công là bạn tốt của , sai, nhưng cũng quên được việc củanhiều năm về trước.

      cố gắng làm thêm, chính vì muốn tiếtkiệm chút tiền để lúc nghỉ hè thăm , nhưngcô sao?

      kiện kia làm cho Mạnh Tư Thành đảkích lớn, khiến thời gian dài thể nào quên được. Mặc dù sau khi anhtỉnh táo lại dùng lý trí phân tích chuyện này, hơnnữa cố ý thử dò xét suy nghĩ của Tôn Bách Công, rút ra kết luận Tôn Bách Công khôngcó ý gì với Tô Hồng Tụ, nhưng vẫn khôngcách nào quên được loại cảm giác đau đớn lúcđó.

      Vì vậy lại trở về chuyện vừa xảy ra lúc nãy, Mạnh Tư Thành, nếu như tại Tô Hồng Tụ lại làm chuyện tương tự như vậy, có thểtránh thoát được ? Có thể bảo đảm bản thân bị thương tổn sao?

      Mạnh Tư Thành sau hồi suy nghĩ, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Tô Hồng Tụ, giống như lơ đãngnói: "Tôn Bách Công đến thành phố S chơi, tối nay hẹn cùng nhau ăn cơm, cũng cùng đinhé." xong đôi mắt cẩn thận quan sát thái độ của Tô Hồng Tụ .

      Mà Tô Hồng Tụ nghe xong, kinh ngạc ngẩngđầu lên, giọng hỏi: "Tôi cùng ? Như thế có được ?"

      Tôn Bách Công và Mạnh Tư Thành là emtốt nhiều năm, lần này gặp lại tất nhiên có rất nhiều lời muốn , mà người khôngchơi thân với họ lắm cùng , hình như khôngđược hay .

      Thấy bộ dạng kinh ngạc, Mạnh Tư Thành ra được tâm trạng là vui hay vui, lạnh lùng : "Năm đó người ta nhiệt tình chiêu đãi , tại muốn sao ?"

      Tô Hồng Tụ gì, hoàn toàn im lặng. nên , chỉ bằng người ta từngchiêu đãi qua , vì vậy khẽ gật đầu cái.

      Mạnh Tư Thành nhìn bộ dạng ngây ngốc gật đầu, cầm chặt con chuột trong tay, kêu răng rắc, chợt đứng lên : " làm việc tiếp ,tôi ra ngoài chút."

      xong đợi gì liền đạp cửa mà .

      Tô Hồng Tụ trợn mắt há mồm nhìn bộ dạng anhđạp cửa ra, lần nữa hiểu anhlàm sao.

      Mạnh Tư Thành, làm sao vậy?

      =
      Cả buổi chiều Tô Hồng Tụ làm việc trong tâm trạng thấp thỏm lo âu, khi sắp đến giờ tan việc, cho rằng Mạnh Tư Thành trở lại nữa, kết quả lúc này cửa phòng làm việc đột nhiên bị mở ra.

      Mạnh Tư Thành mím môi nhìn , nhàn nhạtnói: "Thu dọn đồ đạc, thôi."

      Tô Hồng Tụ vội vàng đứng lên, cuống quít thu dọn đồ đạc, vội vàng bỏ vào trong túi.

      Mạnh Tư Thành nhìn bộ dạng hốt hoảng,đứng ở cửa phòng làm việc lời nào.

      Tô Hồng Tụ thu thập xong, cầm túi xách giọng : "Tôi thu dọn xong rồi, luôn bây giờsao ?"

      Mạnh Tư Thành ngưng mắt nhìn gương mặt củacô biết phải làm sao, rồi chợtxoay người bước nhanh ra ngoài.

      Tô Hồng Tụ do dự chút, vội vàng chạychậm đuổi theo.

      tự với mình, có biện pháp, theo ông chủ có tính cách khó hiểu như vậy, chính là người như thế, từ thờitrung học là như vậy rồi.

      Nhưng, trong lòng vẫn nổi lên uất ức.

      Mấy ngày trước, còn rất dịu dàng, dịu dàngđến mức dường như muốn hiểu lầm.

      Tác giả có lời muốn : giải thích chút, tínhcách của Mạnh Tư Thành rất khó hiểu.

      lần bị rắn cắn, lại phát ra bản thân quan tâm đến con rắn này, lập tức rất lo lắng.

      là loại dựa vào bản thân hai bàn tay trắng dựng nghiệp nên có tâm lý tự bảo vệ bản thân hơi mạnh.

      ==Trong truyện này nội tâm của nam chính vànữ chính đều có khúc mắc, cho nên bọn họ muốn hạnh phúc ở chung chỗ, phải từ từ, cởi ra khúc mắc của bản thân, cũng họcđược thế nào là , là chung đụng.
      Minhang, Aliren, linhdiep172 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :