1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh, đã lâu không gặp - Nữ Vương Không Ở Nhà (Hoàn chính văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 10:

      mình Tô Hồng Tụ lung tung vòng ở thành phố xa lạ này, ra biết nên chơi ở đâu, cũng biết đường . lúc chân cũng hơi mỏi, đến trạm xe buýt gần đó, đứng nhìn biển chỉ dẫn lúc, những chỉ dẫn chằng chịt khiến hoa cả mắt.

      nhìn quanh bốn phía, rốt cuộc thấy mộtngười bộ dáng giống là sinh viên, liền tới trước mặt người ta giọng hỏi: "Xin hỏi xebuýt nào đến đại học TH vậy ?"

      Giọng của quá , người ta nghe , nên vẫn cúi đầu nhắn tin.

      cố lấy dũng khí, lớn tiếng hỏi lại: "Bạn học, cho hỏi chút, xe nào đến đại học TH vậy?"

      Cuối cùng người kia cũng nghe được, ngẩng đầunhìn cái : " Đại học TH à, xe buýt số 51 là được ." xong lại tiếp tục nhắn tin.

      Tô Hồng Tụ vội vàng chạy đến biển chỉ dẫn, phen nhìn lại những chữ chằng chịt,cuối cùng tìm được xe buýt số 51, vì vậy thởphào nhõm, kiên nhẫn chờ xe.

      vất vả chờ xe buýt đến, sau đó Tô Hồng Tụ ngồi xe lâu, cuối cùng cũng đến trạm xuống.

      Sau khi nhìn ngó phen ở cửa trường đại học đó, thấy có ai kiểm tra mọi người ravào trường học, vì vậy rốt cuộc lấy dũng khí vào bên trong.

      Sau khi bước vào, hết nhìn đông tới nhìn tây,ngạc nhiên phát , trường này to a!

      hơi biết nên đường nào rồi, do dự, giọng chợt vang lên: "Tô Hồng Tụ?"

      vội vàng quay đầu nhìn, lại kinh ngạc phát là bạn học ở cao trung—— Tôn BáchCông!

      Tôn Bách Công nhiệt tình hỏi Tô Hồng Tụ tới nơi này làm gì , nghe Tô Hồng Tụ là tớithăm quan, hơi kinh ngạc, nhưng sau đó liềncười : "Lúc học cao trung, mỗi ngày bạn đều vùi đầu ở bàn học tập, tại lên đại học, cũng biết chơi chút rồi, rất tốt!"

      Tô Hồng Tụ nghe vậy hơi ngượng ngùng, cúiđầu cười cười.

      Tôn Bách Công lập tức liền tỏ ý, tới nơinày, ta liền muốn cố gắng hết sức làm chủ nhà tận tình tiếp đãi.

      Tô Hồng Tụ dĩ nhiên muốn phiền toáingười ta, vội vàng cự tuyệt.

      Tôn Bách Công là người cực kỳ phóngkhoáng, lập tức vỗ ngực , trường học này rất lớn, mình sợ bị lạc đường, bằng để ta dẫn tham quan, đảm bảo có thể thấy được tất cả cảnh đẹp nổi danh ở trường đại học này.

      Tô Hồng Tụ dám cự tuyệt lần nữa,ngượng ngùng cười, cảm kích đồng ý.

      Trường đại học này quả nhiên rất lớn, có khu nhà lịch sử, bên trong lưu lại rất nhiều búttích của danh nhân, Tô Hồng Tụ thăm quan đếntrưa rồi, mà vẫn chưa xem hết.

      Đến trưa, Tôn Bách Công nhiệt tình mời TôHồng Tụ cùng nhau ăn cơm, ăn chínhlà xem thường ta rồi, như vậy Tô Hồng Tụ dĩ nhiên càng khó mà cự tuyệt.

      Lúc chờ mang thức ăn lên, Tôn Bách Công lại hỏi cuộc sống của Tô Hồng Tụ ở trường học đãthích ứng được chưa, điều kiện sống như thế nào, rất thân thiết, như vị trai vậy.

      Tô Hồng Tụ cũng biết từ trước đến giờ Tôn Bách Công luôn là người nhiệt tình thẳng thắn,cũng đến tình hình ở trường học ra sao,hai người coi như trò chuyện với nhau vui.

      chuyện, có đĩa thức ăn đặt trước mặt bọn họ.

      Tô Hồng Tụ chú ý tới bàn tay bưng món ăn có hơi dừng lại, liền dọc theo cái cánh tay kia nhìn lên , ngờ phát , người này là Mạnh Tư Thành!

      thế nào cũng nghĩ tới đột nhiên gặp được người này, ngạc nhiên đến nỗi miệng khép lại được, ngơ ngác hồi gì.

      Mà chỗ sâu nhất trong ánh mắt khi nhìn giống như có loại lạnh lẽo, cơ hồ khiến rét mà run, nhưng đợi nhìn chorõ, quay đầu .

      Tôn Bách Công nhiệt tình chào hỏi Mạnh TưThành, rất thân thiết hỏi mấy ngày gần đâycó bận .

      Mạnh Tư Thành cười cười, nhìn Tô HồngTụ lần nào nữa, mấy ngày gần đây khôngbận lắm, chỉ làm ở chỗ này ngày cuối mỗi tuần, vẫn có thời gian rảnh .

      Từ thời trung học quan hệ của Mạnh Tư Thành và Tôn Bách Công cũng tệ, ở cùng ký túc xá, cũng đều là học sinh khá giỏi làm cán bộ lớp. Tốt nghiệp trung học lại cùng nhau đạt thành tích cao, cùng tới học trường đại học nổi tiếng cả nước.

      Ở trong đại học, mặc dù hai người họccùng ngành, nhưng quan hệ như cũ khôngtệ, thỉnh thoảng gặp nhau. Nhưng gia cảnh của Mạnh Tư Thành tốt, nên thường ngày anhphải làm thêm để kiếm tiền, ví dụ như gần đây làm ở nhà hàng này ngày mỗi tuần. Vì vậy Mạnh Tư Thành có lúc quá bận rộn, hai người dần dần gặp mặt cũng ít .

      Hôm nay nghĩ tới, Tôn Bách Công dẫnTô Hồng Tụ đến nhà hàng này ăn cơm, lại vừađúng lúc gặp được Mạnh Tư Thành làm ở đây.

      Tôn Bách Công thấy Tô Hồng Tụ ở bên cúiđầu biết nghĩ cái gì, chợt nhớ ra, vỗ mạnh đầu mình : "Tôi đúng là ngu ngốc mà, thậm chí quên cho bạn biết, bạn học xinhđẹp Tô Hồng Tụ lớp chúng ta tới trường học chúng ta chơi, hôm nay tôi dẫn ấy dạo lung tung khắp nơi, Ha haaa...!"

      Mạnh Tư Thành nhìn Tô Hồng Tụ, giọngtừ tốn : "Vậy sao? tốt a, bạn học cũ tới chơi, nên cố gắng hết sức làm chủ nhà tận tình,dẫn ấy thăm quan cảnh đẹp quanh đây mộtchút."

      Tôn Bách Công hiểu lòng người quanh co, cười ha ha vỗ bả vai của Mạnh Tư Thành : "Ừ, tôi đối với người đẹp dĩ nhiên toàn tâm toàn ý, tin bạn hỏi Hồng Tụ , xem hôm nay ấy chơi có vui ?"

      Mạnh Tư Thành quay đầu nhìn về phía Tô Hồng Tụ, mặt mang theo nụ cười hỏi: "Hôm nay chơi có vui ?"

      Tô Hồng Tụ ngẩng đầu lên, lại cảm thấy Mạnh Tư Thành mặc dù mặt cười, nhưng trongđôi mắt có bất kỳ nụ cười nào, vẫn lạnh lẽo như vậy.

      Trong lòng có chút thoải mái, khôngbiết nên gì, liền vội vàng gật đầu : "Vuilắm ."

      Mạnh Tư Thành nở nụ cười : "Vậy tốt."

      Sau đó Mạnh Tư Thành quay đầu mấy câu với Tôn Bách Công, dặn dò ta có thời gian đăng ký tham gia hội học sinh, Tôn Bách Công dĩ nhiên vội vàng đồng ý, cười có thờigian đăng ký, yên tâm , bận rộn thìcứ trước.

      Mạnh Tư Thành gật đầu cái, liền rời .

      Tôn Bách Công quay đầu đối với Tô Hồng Tụ giới thiệu, Mạnh Tư Thành ở trong trườngđại học vừa kiêm chức ở hội học sinh, thành tích học tập vẫn rất tốt, làm cho ta rất bội phục ....

      Tô Hồng Tụ đương nhiên gật đầu đồng ý, biết trong lòng tại sao luôn có loại cảm giác thoải mái, giống như vừa uống ly nước lạnh vậy.

      Vài món thức ăn sau đó, đều là người khác bưng ra, thấy Mạnh Tư Thành xuất nữa.

      Bữa cơm này tinh thần Tô Hồng Tụ ăn có chút thấp thỏm, ngay cả Tôn Bách Công đều nhìn ra có gì đó đúng, vội hỏi có chỗ nào thoải mái.

      Tô Hồng Tụ vội vàng lắc đầu cái, , muốnđi toilet, sau đó nhanh ra ngoài.

      Ai biết được đến toilet lại phát , bồn rửa taytrong toilet là nam nữ dùng chung, mà lúc này ở trước bồn rửa tay có người đứng, ngơngác nhìn gương.

      Tô Hồng Tụ lấy làm kinh hãi, người kia lại làMạnh Tư Thành.

      Mạnh Tư Thành từ trong gương thấy Tô HồngTụ tới, trong đôi mắt giống như có gì đó giậtgiật, nhưng ngay sau đó liền trầm xuống, lộ ra ánh mắt có chút khổ sở.

      Tô Hồng Tụ đứng ở trước gương, biết thế nào dám ngẩng đầu nhìn, chỉ cúi đầu nhìn vòi nước bồn rửa tay.

      Mạnh Tư Thành nhìn chằm chằm gương ngẩn người, cũng biết nhìn mình trong gương, hay còn nhìn Tô Hồng Tụ tronggương nữa, hoặc ra nhìn cái gì ?

      Tô Hồng Tụ cảm thấy hơi lúng túng, liền vươn tay mở khóa vòi nước, nhàng chậm rãi rửa tay.

      Mạnh Tư Thành nhắm mắt lại, từ từ mở miệng, giọng mang chút tuyệt vọng cùng bi thương.

      "Tôi rất cố gắng, tôi cho rằng chỉ cần cố gắng, liền có thể lấy được thứ tôi muốn. Nhưng có ngày đột nhiên phát , mọi chuyện có lẽ phải như thế."

      Tô Hồng Tụ khựng tay lại, ngơ ngác nhìn giọtnước lưu lại tay, biết nên gì.

      Giọng của Mạnh Tư Thành mang ngữ điệuhơi ưu thương lần nữa vang lên: "Có nơi, tôi vẫn muốn , cho nên tôi nghĩ tích góp tiền, nghĩ tới có ngày tôi muốn xem chút. Nhưng hôm nay tôi bỗng nhiên muốn nữa, bởi vì chỗ đó có lẽ cũng đẹp như tôinghĩ ."

      Trong lòng Tô Hồng Tụ dâng lên cỗ tư vị khó tả, mũi có chút cay cay, vì trong lời củaMạnh Tư Thành, giống như có vô tận đauthương cùng phiền muộn.

      rất muốn an ủi , nhưng lại biết nên gì, cho nên chỉ có thể ngơ ngác đứng ởnơi đó, nhìn giọt nước đọng tay.

      Mạnh Tư Thành cũng đợi an ủi, nhìnthật sâu cái, chợt kéo ra nụ cười:"Vừa rồi tôi năng linh tinh, bạn cần đểý đâu." xong liền xoay người rời .

      Tô Hồng Tụ đứng ở trước gương, nhìn hai mắt có chút mê man .

      Trong đầu lại xuất đôi mắt kia, ánhmắt lạnh lẽo.


      @Ogytao: Thanks ủng hộ của 2 bạn@sunhines2dbsk và @quynha516 nha . Dạo này mình bận thi nên tốc độ post truyện chậm hơn mong m.n thông cảm và góp ý ạ. * cúi chào*

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 11:

      Tô Hồng Tụ nhìn đèn đường rực rỡ ngoài cửaxe, cúi đầu cắn cắn môi. Tâm tư của Mạnh Tư Thành, cho tới bây giờ vẫn luôn hiểu, Mạnh Tư Thành suy nghĩ gì, chưa baogiờ nghĩ ra. Cho nên ở trước mặt Mạnh Tư Thành, chỉ có thể nghĩ ra cách cư xử chính là, trầm mặc .

      Mạnh Tư Thành quay đầu nhìn cái, giống như lơ đãng hỏi: "Tối về tự mình nấu cơm à ?"

      Tô Hồng Tụ gật đầu cái: " Ừ, tôi tự nấu ăn."

      Mạnh Tư Thành nhàng "Nha" tiếng,cười nhạt : " hiền thê lương mẫu,chồng có phúc."

      Tô Hồng Tụ nghe được câu này, trong lòngkhông được tự nhiên, vội giải thích : "Tôichưa kết hôn ."

      Mạnh Tư Thành dĩ nhiên biết chưa kết hôn, nhưng vẫn cố ý : "A, vậy tôi sai rồi, là bạn trai của có phúc."

      Tô Hồng Tụ vội vàng nghĩ muốn giải thích có bạn trai, nhưng biết thế nào, chợt nhớ tới tuổi của cũng còn , cũng 28 rồi, ra những lời này để người ta kinh ngạc hoặc hỏi tại sao có chuyện đó xảy ra, phải vì quá kén chọn chứ ..., làm chịu nổi. Tuy Mạnh Tư Thànhhiển nhiên phải loại người nhiều chuyệnnhưng vẫn cảm thấy muốn nhiều lời, vì vậy liền im lặng lên tiếng.

      Bên này Mạnh Tư Thành chờ nghe đượclời giải thích hoặc phản bác của , ai ngờ chờcả buổi, câu đều , chỉ mím môi nhìn về phía trước biết nghĩ cái gì, trong lòng khẽ trầm xuống.

      muốn thêm gì đó để thăm dò,nhưng lúc này đèn xanh sáng, phía sau có tiếngcòi xe thúc giục vang lên, Mạnh Tư Thành thành thạo đạp chân ga, trong hàng dài xe chậm rãi về phía trước.

      Tô Hồng Tụ nhìn trộm Mạnh Tư Thành mấy lần, thấy chau mày bộ dáng nghiêm túc, biết suy nghĩ gì, thực muốn gì đónhưng biết cái gì, vì vậy đành khép chặt miệng câu.

      Cả đoạn đường im lặng, Mạnh Tư Thành tậptrung lái xe, còn Tô Hồng Tụ như học sinh tiểuhọc ngồi ở bên cạnh, cơ bản động đậy chút nào.

      Đoạn đường sau đó bị kẹt xe, Tô HồngTụ rất nhanh nhìn thấy đến con đường quen thuộc, vội : "Cho tôi xuống ở chỗ này , tôi tự về được rồi."

      Mạnh Tư Thành nhìn cái, chậm rãi dừng xe, nhàn nhạt liếc nhìn ngoài cửa sổ, tắt máy rútchìa khóa xe định xuống xe cùng với Tô HồngTụ .

      Tô Hồng Tụ nhìn hành động của cảm thấy có gì đó đúng, vội : "Tôi tự về được rồi, làm mất thời gian của rồi, nhanhvề thôi ."

      Mạnh Tư Thành để ý lời của ,xuống xe, thấy cầm túi xách đứng ngây ngốcở đó, liền giải thích : "Con đường này khôngcó đèn đường, tối rồi, an toàn, tôi đưa côđến cửa nhà ."

      Tô Hồng Tụ hơi sững sờ, nhưng cũng khôngmuốn để Mạnh Tư Thành đưa về đến cửa nhà.

      Bởi vì, đối mặt với con người tài giỏi này, côcảm thấy rất tự ti, tự ti đến nỗi muốn Mạnh Tư Thành nhìn thấy bất kỳ khó khăn nào của .

      Dưới ngọn đèn lờ mờ Mạnh Tư Thành quan sát tỉ mỉ vẻ mặt của Tô Hồng Tụ, thử thăm dò : "Thế nào, tiện sao?"

      Tô Hồng Tụ vội vàng lắc đầu : " có gì tiện cả, có đâu ."

      Mạnh Tư Thành cau mày : "Nếu cảm thấykhông tiện, gọi điện thoại cho bạn trai, đểcho ta ra đón ."

      Tô Hồng Tụ đối mặt với tình cảnh này, cân nhắcmột chút, rồi cúi đầu giọng : "Vậy làm phiền đưa tôi về ."

      Bây giờ kiếm ở đâu ra bạn trai đây! Từ lúcđược sinh ra lần đầu tiên Tô Hồng Tụ cảm thấy, muốn có chút hư vinh cũng được, lần thứ nhất giải thích ràng sợ rằng kế tiếpsẽ gặp phải lúng túng. cũng chưa qua côcó bạn trai a, chỉ phản bác giải thíchmà thôi, thế nào bây giờ cảm giác giống như dối đây?

      Từ trước đến giờ tính tình của Mạnh Tư Thành có hơi cổ quái, lần này để cho đưa về nhà , nghĩ cũng vào thăm nhàmình, về sau có lẽ hai người cũng gặp lạinữa, dù thế nào vốn thuộccùng thế giới.

      Mạnh Tư Thành biết Tô Hồng Tụ cúi đầu suy nghĩ gì, nhưng mà trong lòng bắt đầu lo lắng, chẳng lẽ, Tô Hồng Tụ thực sựđang giấu trong nhà bí mật nào đó?

      Vì vậy, mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được chậm rãi về phía trước. Càng về phía trước, chân mày của Mạnh Tư Thành càng nhăn chặt.

      Mặc dù thời thiếu niên nghèo khó, nhưng ở trường học rất cố gắng, đại học vì giữ chức vụ ở hội học sinh nên cũng được tiếp xúc với nhiều loại người. Sau khi tốt nghiệp, lựa chọn đếnthành phố này lập nghiệp, đến đây bắt đầu hợp tác cùng Quách Tứ mở văn phòng luật, tuy lúc ban đầu cũng khá khó khăn, nhưng chỗanh ở vẫn có trật tự an ninh đảm bảo, vì vậy biết, trong thành phố này, vẫn còn có chỗhỗn loạn như vậy.

      Con đường này cũng giống như những conđường khác của cái thành phố này, có đèn giao thông, xe cộ qua lại, dĩ nhiên hai bên đườngcũng có những tòa nhà cao hoặc thấp, cửa hàng vân vân…. Nhưng ở giữa hai tòa nhà, có mộtcon đường hẹp dài, hẹp đến mức chỉ có thể vừa hai người sóng vai vào.

      Bên trong có đèn đường, con đường có hơi gập ghềnh, người chỉ có thể dựa vào đèn pin cầm tay hoặc ánh sáng yếu ớt của điện thoạidi động để từ từ vào.

      ra khỏi lối hẹp đó, chính là vùng đất khác trái ngược hẳn với thành phố này .

      Những khu nhà bình dân cao thấp lộn xộn, có ngôi nhà ba tầng mới xây, cũng có gia đình sống trong khu nhà cấp bốn lụp xụp, có trật tự và có lối ràng, giống như đứa bé chơi xếp gỗ vậy. Những căn phòng ở lan can, phơi ít quần áo màu sắc rực rỡ, trong bầu trời đêm nhàng đung đưa .

      con đường hẹp, còn có hai người bán hàng rong tiếng rao hàng bánh rán trái cây ... đồăn vặt, thỉnh thoảng có người đeo túi xách dángvẻ vội vã lướt qua.

      Mạnh Tư Thành ngờ cuộc sống tạicủa Tô Hồng Tụ tốt như vậy, khôngnghĩ ở tại nơi như thế này .

      nhìn lối tối om, cau mày :"Đường ở đây tốt lắm, nhưcô, buổi tối rất nguy hiểm."

      Tô Hồng Tụ bĩu môi, bất đắc dĩ : " tại tốthơn nhiều rồi, mưa cũng có tuyết rơi, nếu gặp phải trời mưa, mặt đất đều lànước, vừa bẩn vừa thối còn có rác nữa, mới gọilà khó ."

      Mạnh Tư Thành nhìn Tô Hồng Tụ, mi tâm càngnhăn chặt hơn : ", dẫn đường, tôi đưacô về."

      Tô Hồng Tụ thế nào cũng nghĩ tới Mạnh Tư Thành đưa đến đây rồi, lại vẫn muốn đưatiếp, vội : "Chỗ này nhiều người, tôi cũng quen rồi, có nguy hiểm gì đâu! Hơn nữaphòng trọ tôi ở kia rồi, chỉ vài bước nữa thôi ." xong Tô Hồng Tụ còn chỉ tòa nhà bốn tầng nửa mới nửa cũ cách đó xa .

      Mấy phòng ở tòa nhà đó phát ra ánh đèn mờ tối,thỉnh thoảng còn có người ra ngoài thu quần áo.

      Mạnh Tư Thành đến nơi này dĩ nhiên hàilòng. tại ngoài mục tiêu định ra, còn tăng thêm cái mục tiêu nữa: khảo sát hoàn cảnh sống của bạn học Tô Hồng Tụ .

      Cho nên lơ đãng nhìn tòa nhà đó, nhàn nhạt : "Chuyện tốt nên làm đến cùng, tôi đưa côđến trước cửa nhà, nếu để cho bạn trai ra ngoài đón cũng được."

      Tô Hồng Tụ bất đắc dĩ nhìn cái, nhỏgiọng thừa nhận : "Tôi có bạn trai."

      Mạnh Tư Thành nghe được câu từ trong gió truyền đến mặc dù giọng rất nhưng nghe rất ràng, hơi ngẩn ra, quay đầu, nghiêm túc nhìn .

      Thời niên thiếu loại tình cảm đặcbiệt đối với , khi đó, đều là những đứa trẻ nghèo khó, nhưng ở trường học lànhân vật phong vân, được giáo viên và bạn họcchú ý, mà chỉ là trầm mặc ít ngồi ở góc phòng học.

      tại, ở thành phố này có địa vị, cósự nghiệp của , thể bản thânhô mưa gọi gió, nhưng ở thành phố này mảnh trời của riêng .

      , lại như cũ co rúm góc, ở nơi tối tăm hỗn loạn đối lập với phồn hoa của thànhphố này, lặng lẽ mà sống .

      chợt nhớ tới câu của ngày xưa, cônói muốn gả cho người có tiền .

      Tại sao, nhiều năm rồi, vẫn ở góc của thành phố này, thân mình đây ?

      Ở trong đêm tối, có cơn gió mùa Thu nhàng thổi qua.

      Mạnh Tư Thành thấy mấy sợi tóc của bị giókhẽ thổi lên, ở trong đêm tối nhàng bay lướt qua trước mặt .

      Tô Hồng Tụ cúi đầu xuống, cảm nhận được ánh mắt quan sát của Mạnh Tư Thành, khiến mặt ửng hồng.

      Ở trước mặt , dường như vẫn đượctự nhiên, nghĩ căn bản vốn nên xuất trước mặt .

      lúc lúng túng biết gì cho phải, chợt nghe thấy giọng nhu hòa : ",tôi đưa về nhà ."

      Giọng cực kì nhu hòa đó, khiến Tô Hồng Tụ cảm thấy đây phải lời phát ra từmiệng của Mạnh Tư Thành .

      Tô Hồng Tụ ngẩng đầu lên, lại thấy Mạnh Tư Thành nhìn , giống như cùng nhau trải qua đời vậy.

      Tô Hồng Tụ khẽ gật đầu cái, cùng Mạnh TưThành vai kề vai vào nơi hỗn loạn chịunổi này.

      Cả đoạn đường Mạnh Tư Thành gì, biết nghĩ cái gì, Tô Hồng Tụ cũng lời .

      Bọn họ tới phía dưới khu nhà, vừa đúng lúc gặp phải chú Trần chủ cho thuê nhà. Chú Trần đánh giá Mạnh Tư Thành người phù hợpvới nơi hỗn tạp này, nghi ngờ nhìn Tô Hồng Tụ.

      Tô Hồng Tụ vội vàng ho rồi : "Đây là bạn học trước kia của cháu, đưa cháu về ạ." Lại vội vàng quay sang Mạnh Tư Thành giới thiệunói: "Đây là chú Trần chủ cho thuê nhà của tôi."

      Mạnh Tư Thành nhìn chú Trần, nở ra nụcười lễ phép, khẽ gật đầu cái.

      Chú Trần cũng vội vàng chào hỏi, sau đó dùngánh mắt nhìn về phía Tô Hồng Tụ, tựa hồ có lờigì muốn .

      Tô Hồng Tụ nhìn sắc mặt của chú Trần, lập tứcphản ứng kịp chắc là chuyện tiền thuê phòng, nhưng ở trước mặt Mạnh Tư Thành, côcảm thấy hơi ngượng ngùng khi về chuyện này, liền với Mạnh Tư Thành: "Tôi về đếnnhà rồi, vậy cũng nên trở về thôi? Ở khu này quá hỗn loạn, nếu cũng mời lên nhà ngồi chút ."

      Mạnh Tư Thành đưa mắt nhìn Tô Hồng Tụ, lại nhìn qua chú Trần, tự nhiên ý thức được điều gì, cũng làm khó , gật đầu cái : "Tựmình chú ý an toàn, tôi về đây."

      Lúc Mạnh Tư Thành xoay người muốn rời ,Tô Hồng Tụ vội vàng hô: "Mạnh Tư Thành. . . . . ."

      Mạnh Tư Thành dừng bước, quay đầu lại nhìncô.

      Tô Hồng Tụ nhìn khuôn mặt kiên nghị ở trong màn đêm, mỉm cười, giọng : "Cám ơn."

      Mạnh Tư Thành thấy nở nụ cười, chợt hoảng hốt, giống như trở lại lâu trước kia. sững sờ chút, ngay sau đó phản ứng kịp,nhàn nhạt : " phải khách khí." Sau đó xoay người rời .

      Chú Trần thấy Mạnh Tư Thành rời , vội hỏi Tô Hồng Tụ: "Tiểu Tô, người đàn ông này tệ, nếu như phát triển trở thành bạn trai, rất thích hợp !"

      Tô Hồng Tụ nghe xong lời này, ngược lại sợ hếthồn, vội vàng lắc đầu lại khoát tay : "ChúTrần hiểu lầm rồi, ấy phải bạn trai cháu, mà là bạn học."

      Chú Trần cười : "Bạn học phát triển trởthành bạn trai lại càng tốt, biết gốc biết rễ."

      Tô Hồng Tụ vội vàng bổ sung : "Là bạn họcbình thường, chỉ quen biết sơ thôi ạ."

      Chú Trần tin lắm : "Bạn học quen biết sơ, người ta lại đưa cháu về sao?"

      Tô Hồng Tụ bị hỏi như vậy biết trả lời thế nào, nhưng phải cùng Mạnh Tư Thành pháttriển trở thành bạn bè, bao giờnghĩ tới. Tại sao vậy chứ? Đáp án dĩ nhiên là: làm sao có thể!

      Mạnh Tư Thành sắp vào con đường hẹp kiathì quay đầu lại nhìn Tô Hồng Tụ.

      Khoảng cách hơi xa, nghe bọn họ đangnói gì, chỉ thấy trong mơ hồ, Tô Hồng Tụ lắc đầu khoát tay gì đó .

      quay đầu lại, nhấc chân, trầm ổn chậm rãi vào con đường hẹp .

      Năm tháng, là thứ kỳ quái, nó có thể thay đổi con người, ví dụ như .

      Nhưng năm tháng lại thay đổi phần nhưcó như nhớ thương trong lòng .


      @madamtocngan: thanks lời chúc của bạn. mình chỉ đọc lướt qua bộ này có 58 chương phải nên 2 a c còn 1 chặng đường rất ầi ^^.
      @quynha516: hihi thanks ss ủng hộ e cũng mới tập tành edit thôi bộ này là sản phẩm đầu tay của e nên còn nhiều sai xót lắm >.<.
      @ Ogytao có lời muốn : Sau khi suy nghĩ mình đổi xưng hô của Tô Hồng Tụ Với Mạnh Tư Thành là: - Tôi nhá. mong m.n thông cảm * cúi đầu*


      Ogytao: vì tuần này kỳ nghỉ lễ dài nên mình sẽcố gắng edit để post 3-4 chương. Cảm ơn m.n ủng hộ mình thời gian qua
      Minhang, Aliren, linhdiep172 others thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 12:

      Cho dù khoảng cách của tôi và em là trời và đất, tôi vẫn muốn, kéo em đến thế giới của tôi.

      ***********************************************************************

      Tô Hồng Tụ cho rằng xuất của Mạnh TưThành cũng giống như cuốn sổ ghi chép của đột nhiên xuất bàn học của vậy, có nguyên nhân cũng có kết quả,sau đó Tô Hồng Tụ có thể hoàn toàn chú ý đến chuyện đó nữa, nhưng ở chỗ sâu nhấttrong lòng vẫn cất giữ chút xíu nhớnhung hoặc có thể là ý nghĩ thực tếcủa .

      Sau đó, chuyện giống như suy nghĩ của vậy, Mạnh Tư Thành xuất nữa, dù thỉnhthoảng đứng trước thang máy hết nhìn đông tới nhìn tây, hay thỉnh thoảng lúc giờ tan việc nhìn xung quanh, nhưng Mạnh Tư Thành vẫn thấy xuất .

      Tô Hồng Tụ hiểu bản thân muốn gì nữa, chẳng lẽ thực vẫn còn ít hi vọngnào đó sao? ràng ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Bọn họ từng có khoảng cách rất gần, cơ hồ mặt đối mặt nhưng lại chuyện với nhau câu, hôm nay khoảngcách xa như vậy, cho dù gặp nhau ý nghĩ và tâm tư của hai người làm sao cùng băngtần đây ?

      Tô Hồng Tụ sau phen soi gương cười nhạobản thân, rốt cuộc quyết định đem người này ném ra ngoài chín tầng mây . Đối với bây giờ mà , quan trọng nhất là đem công việc làm tốt, cho dù là sửa sang lại tư liệu cũ, cũng phải cố gắng làm được tốt nhất. còn thoa thỏi son đỏ kia nữa, dùng quen, cảm thấy được tự nhiên, ăn cơm thoải mái, đều cảm thấy ăn phải son vào trong miệng .

      Hôm nay là thứ ba, tinh thần làm việc của côchăm chỉ hăng hái mười phần, So¬phie nhìndáng vẻ vùi đầu làm việc của , bất đắc dĩ cườirồi lắc đầu. Cũng biết Trần Hồng từ nơinào kiếm được nhân viên như vậy, trong phòng làm việc các đều thảo luận về vị Tổng giám đốc trẻ đẹp trai vừa lạnh lùng lạicó tiền, chỉ có vị biết là khờ haygiả bộ, bày ra bộ dạng cái gì cũng biết .

      Toàn bộ chú ý của Tô Hồng Tụ đều dồn vào đống giấy tờ dĩ nhiên biết suy nghĩ của So¬phie, cho dù có biết chỉ sợ cũng thể hiểu được. Ở nơi này ngày, sau khi phầnlớn nhân viên rời phòng làm việc, mới xoa xoa hai mắt nhức mỏi, tắt máy vi tính đeo túixách rồi xuống lầu .

      ra quảng trường hướng trạm xe buýt bên kia chạy tới bên tai truyền tới tiếng còi xe, tronglòng tự nhiên nhảy lên cái, vội quay đầu nhìn sang.

      chiếc xe hơi màu đen có chút quen thuộc,cửa sổ xe hạ xuống, bên trong là người cókhuôn mặt tuấn tú mà trầm mặc, lẳng lặngnhìn .

      "Lên xe ." Người kia nhàn nhạt , cho có thời gian suy nghĩ.

      Tô Hồng Tụ lần này dài dòng do dự nữa, chầm chập mở cửa xe trước mặt rồi ngồi vào.

      Như cũ có đèn đỏ, kẹt xe, vẫn là hai người ở trong gian trầm mặc. Nhưng lần này,trong buồng xe nhạc nhàngvang lên nữa.

      Tô Hồng Tụ cảm giác hơi thở của hơi gấpgáp, dường như lúc nào ở trước mặt Mạnh Tư Thành ngay cả hơi thở cũng trở nên gấp gáp? cố gắng điều chỉnh hô hấp của bản thân, hít mấy hơi sâu, lại phát trong khí có mùi rượu nhàn nhạt.

      Mạnh Tư Thành quay đầu nhìn cái, rốt cuộc phá vỡ trầm mặc bên trong buồng xe, hỏi : "Sao vậy ?"

      Tô Hồng Tụ ho , giọng : "Có phải anhuống rượu, đúng ?"

      Mạnh Tư Thành hơi kinh ngạc nhìn Tô Hồng Tụ : "Mũi của rất thính, mùi nhạt như vậy mà cũng có thể ngửi được ."

      Tô Hồng Tụ vội vàng gật đầu : "Đúng vậy, mũi của tôi từ cũng rất thính, mẹ tôi tôi phải cầm tinh con chó mới đúng."

      Đây là lần đầu tiên Mạnh Tư Thành nghe được về chuyện gia đình, tâm tình của tự nhiên tốt hẳn lên, bên môi từ từ nâng lên nụ cười : "Vậy à, mẹ như vậy, cần cầm tinh con chó cũng giống nhưcon chó rồi."

      Lúc đầu Tô Hồng Tụ nghe xong vẫn chưa hiểu được, còn gật đầu liên tục, lát sau mới phản ứng được, nghiêng đầu sang ngạc nhiên nhìnMạnh Tư Thành : ", mắng tôi là conchó !"

      Mạnh Tư Thành chợt nhíu mày, thừa nhận : "Tôi đâu có vậy? Tôi chỉ giốngnhư mà thôi, là chó con."

      Tô Hồng Tụ cảm thấy lúc nãy ràng như vậy, nhưng vì sao lại thừa nhậnđây? Nhưng nếu muốn tranh luận với , cáimiệng kém cỏi như vậy dĩ nhiên tranh luậnkhông lại , vì vậy chỉ khẽ mấp máy miệng, gì nữa.

      Chó con chó con , dù sao bởivì lời của phải biến thành chó con được. Hơn nữa Tô Hồng Tụ cảm thấy sosánh với chó con cũng đáng đấy chứ, ít nhấtchó con có cái đuôi đáng luôn ngoe nguẩy dao động nha !

      Sau khi trải qua cuộc đối thoại đó, khí ngưng đọng trong buồng xe, giống như trởnên dễ thở hơn.

      Tô Hồng Tụ cảm giác nếu ngồi nhờ xe người ta, phải dũng cảm chút cùng ngườita chuyện mới phải, vì vậy do dự chút, rồi giọng hỏi: "Vậy uống rượu à?"

      Mạnh Tư Thành nhìn đường xá phía trước, gật đầu : "Uống nhiều lắm."

      Tô Hồng Tụ "Oh" tiếng, rồi lại ngậm miệng .

      lát sau, bỗng nhiên lại mở miệng : "Này, vậy có thường xuyên uống rượu ?"

      Mạnh Tư Thành quay đầu nhìn cái, suy nghĩ chút rồi nghiêm túc trả lời: "Tôi quá thích uống rượu, thỉnh thoảng cùng bạn bèđi ra ngoài uống vài ly, hoặc là bất đắc dĩ xã giao cũng uống chút." Dĩ nhiên, còn có thời điểm tâm trạng tốt mình uống rượu giải sầu, nhưng câu cuối cùng này muốn ra.

      Tô Hồng Tụ gật đầu, rất nghiêm túc : "Nhưvậy là tốt rồi. tại lái xe, uốngrượu rất nguy hiểm, hơn nữa uống rượu đối vớisức khỏe tốt, cần phải chú ý nha, thể uống quá nhiều."

      Nghe vậy Mạnh Tư Thành lập tức bật cười.

      Tô Hồng Tụ mở to mắt tò mò nhìn hỏi:" cười cái gì vậy ?"

      Mạnh Tư Thành trả lời, thành thạo lái xe vào chỗ đỗ xe cao cấp, dừng cười, nhàn nhạt : "Tối nay cùng nhau ăn cơm ."

      Tô Hồng Tụ càng thêm kinh ngạc, nhìn phíangoài cửa sổ, lúc này mới phát ra, đâykhông phải đường trở về nhà , mà là nơi xa lạ, vội hỏi: "Tại sao muốn ăn cơm ? Đây lànơi nào vậy ?"

      Mạnh Tư Thành dừng xe ở chỗ đậu, tắt máy, rút chìa khóa xe, nghe được câu hỏi của ngẩng đầu lên, nhíu mày hỏi: "Sao vậy, tốinay có hẹn với người khác ?"

      Tô Hồng Tụ dĩ nhiên có cuộc hẹn nào, nhưng là ——

      Tô Hồng Tụ định câu kế tiếp từ "Nhưng là", lại bị Mạnh Tư Thành trực tiếp cắtđứt.

      "Chúng ta dù gì cũng coi như bạn học cũ, vừa làđồng hương, tôi có thể mời ăn cơm đượckhông?"

      Câu hỏi ngược lại này rất có tác dụng, trực tiếpđem câu trong miệng mà Tô Hồng Tụ sắpsửa ra thành có ý nghĩa nào đến mức cần ra khỏi miệng câu "Nhưng là"nữa.

      Cho nên Tô Hồng Tụ có chút thấp thỏm ngoan ngoãn theo Mạnh Tư Thành vào khách sạn.

      Đây là nhà. . . . . . khách sạn rất sang trọng,Tô Hồng Tụ ngẩng đầu lên, nhìn đại sảnh tránglệ cùng với nụ cười thân thiết của nhân viên lễ tân cúi người chào, kinh ngạc cho ra cái kết luận.

      Mạnh Tư Thành giống như là khách quen ở đây, nhân viên lễ tân thấy liền nở nụ cười sáng lạn, và lập tức có nhân viên phụcvụ khác ăn mặc lịch lễ phép dẫn bọn họ lêntrên tầng.

      Tô Hồng Tụ hơi lo sợ theo Mạnh Tư Thànhlên tầng, rất cẩn thận. Bậc cầu thang dướichân biết làm bằng chất liệu gì nhưngnhìn qua rất quý giá, khiến cảm giác khôngnên lên đó bằng đôi giày giá rẻ của . Nơi này là thế giới hoàn toàn khác với thế giớicủa Tô Hồng Tụ, ở nơi thuộc về này trong lòng Tô Hồng Tụ bắt đầu có ý muốn chạy trốn .

      Mạnh Tư Thành chợt dừng bước, quay đầu lạinhìn Tô Hồng Tụ .

      nhân viên phục vụ dẫn đường cũng dừngbước quay đầu lại nhìn, hơi hiểu cóchuyện gì xảy ra, nhưng vẫn rất lễ phép đemnghi vấn này giấu sau nụ cười hàm súc .

      Mạnh Tư Thành cúi đầu ngưng mắt nhìn TôHồng Tụ, phảng phất giống như thấy được Tô Hồng Tụ mười mấy năm trước thận trọng đứngtrong đám người.

      khẽ cúi thấp đầu, thân thể đơn bạc hơi kinhhoảng (kinh ngạc + hoảng sợ), cũng có chút e lệ, giống như mười mấy năm trước, khi bọn họ vẫncòn là trẻ con.

      Mạnh Tư Thành chợt đưa tay ra.

      Tô Hồng Tụ ngẩng đầu lên, đôi mắt trong trẻo hàm chứa bất an .

      lo lắng thấy ở trước mặt xuất bàn tay, ngón tay thon dài mà sạch , giốngnhư ấm áp .

      ngẩng đầu lên chút nữa, lại thấy ánh mắt củaMạnh Tư Thành thường ngày sâu thấyđáy khiến thấy được bất kỳ tâm tình gì của , nhưng tại ánh mắt lại để chocô thấy được thương tiếc cách nào .

      là thương tiếc sao? Đây là ảo giác của , giống như rất nhiều năm trước, ở xe ô tô cũ rách đối với vươn tay giúp đỡ .

      ở lúc Tô Hồng Tụ ngẩn ra, Mạnh TưThành chậm rãi để có thời gian suy nghĩ : "Cầm lấy tay của tôi ."

      Tô Hồng Tụ hiểu tại sao muốn cầm tay của , nhưng tại giống như cũng cần hiểu điều này. chỉ cần biết rằng, Mạnh Tư Thành thểkhông nghe, cầu của Mạnh Tư Thành là cho cự tuyệt , thế là đủ rồi.

      Vì vậy chỉ có thể sợ hãi vươn tay ra, đặt vào bàn tay thon dài kia, nhìn qua ấm áp, nhưng cũng rất xa lạ.

      Mạnh Tư Thành cảm thấy tay của Tô Hồng Tụ hơi lạnh, còn khẽ run.

      cẩn thận từng li từng tí nắm tay của ,cầm hơi chặt, dám dùng sức quá mức.

      nắm tay của , dẫn cùng lên tầng.

      ======

      Bữa cơm hôm đó, Tô Hồng Tụ ăn có phần thấp thỏm yên, Mạnh Tư Thành chăm sóc cơ hồ rất cẩn thận.

      Nữ nhân viên phục vụ đứng ở bên ngầm mỉm cười nhìn cặp đôi này, trong lòng có mấy phần kinh ngạc. Chuyện bạch mã hoàng tử và bé lọ lem ví dụ sớm thấy nhưng thể trách rồi, nhưng hôm nay bạch mã hoàng tử quámức đẹp trai, những săn sóc tỉ mỉ, lại lộ ra chững chạc tự tin, tóm lại quá mức tốt đẹp.Còn bên cạnh chính là bé lọ lem, tướng mạobình thường, ăn mặc giản dị, hành động hơi chậm chạp, hình như cũng hơi lớn tuổi.Chẳng lẽ bây giờ những người đàn ông thành đạtđều thích lỡ rồi hả ? Nữ nhân viên phục vụ cảm thấy đây là đại bát quái, có thể đưa ra cùng đám chị em thảo luận .

      Ăn cơm tối xong, giống như buổi tối hôm trước Tô Hồng Tụ được Mạnh Tư Thành đưa đếntrước cửa nhà.

      Khi cơn gió Thu phất qua gương mặt , Tô Hồng Tụ cảm giác mơ, chỉ là đếntrước khu nhà ở, liền dần dần tỉnh lại khỏigiấc mơ này.

      buổi tối được Mạnh Tư Thành săn sóc tỉ mỉvà thỉnh thoảng chuyện trò vui vẻ, khiến ở trước mặt tự nhiên hơn chút.

      ngại ngùng nhìn cười : "Tối nay làm cho phải tốn kém rồi, còn phải làmphiền đưa tôi về nữa."

      Mạnh Tư Thành cúi đầu nhìn , đột nhiên cảm thấy nụ cười của giống như đóa hoa nở mùaxuân vậy.

      nở nụ cười, nhàn nhạt : " quá kháchsáo rồi."

      Tô Hồng Tụ ngẩng đầu nhìn Mạnh Tư Thànhmột chút, rồi nhìn quanh bốn phía, đột nhiên cảm thấy khí có chút xấu hổ, bởi vì tất cảquá mức tốt đẹp mà bắt đầu lúng túng sao?

      Mạnh Tư Thành thấy cúi đầu lời nào, nhàng hỏi: "Sao vậy?"

      Tô Hồng Tụ vội vàng lắc đầu, cười : "Ừ, còn sớm, tôi lên nhà đây."

      Mạnh Tư Thành nghe được lời của ..., ngẩngđầu nhìn khu nhà cũ kỹ kia, từng dãy cửa sổ, có phòng sáng phòng tối. Mà ở gian phòng đangtắt đèn nào chứ ?

      Ánh mắt của trở lại lần nữa mặtcủa , đưa mắt nhìn, lúc này mới giọng hỏi: " ở phòng nào?"

      Tô Hồng Tụ ngẩng mặt, chỉ chỉ căn phòng gần trong góc tầng ba đến chiếc cửa sổ tối :"Chính là chỗ đó."

      Mạnh Tư Thành gật đầu cái: "Tốt, vậy côlên , tôi ở chỗ này nhìn, sau khi vào phòng, thìmở đèn. Tôi thấy được ánh đèn sáng ."

      Tô Hồng Tụ hơi hiểu, nhưng ngẩng đầulên nhìn cái chợt hiểu được, mặthơi nóng lên.

      khẽ gật đầu cái, giọng : "Đượcrồi." Sau đó xoay người tới cửa cầu thang vừa tối vừa chật hẹp.

      Lúc đến cửa cầu thang, chợt nghe tiếng gọi của người phía sau "Tô Hồng Tụ" .

      vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Mạnh Tư Thành lặng lẽ đứng ở nơi đó nhìn .

      "Có chuyện gì vậy?" tò mò hỏi.

      Trong bóng đêm, thần sắc trong đôi mắt củaMạnh Tư Thành người nào có thể hiểu được, lắc đầu cái, từ từ : " có việc gì, lên ."

      Trong lòng Tô Hồng Tụ giống như có loại tâm tình kỳ quái chậm rãi dâng lên, nhưng hiểu tại sao lại như vậy, cũng biết nên xử lý ra sao, vì vậy từ từ quay đầu lại đivào cầu thang chật hẹp kia.

      Tối hôm đó, Mạnh Tư Thành chứng kiến tới khi cái cửa sổ đó sáng đèn, lại lặng lẽ đứng đấy mộtlúc lâu nữa, mới chậm rãi xoay người rời .
      Minhang, Aliren, linhdiep172 others thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 13:

      Tác giả có lời muốn :

      Sau này mỗi thứ ba, Mạnh Tư Thành đều chờ ở quảng trường gần đó, đưa Tô Hồng Tụ về nhàsau khi tan việc. Đây là điều Tô Hồng Tụ dùngthời gian hơn tháng từ từ lĩnh ngộ ra quyluật này. Có lúc mang cùng ăn cơm, có lúc giống như có việc, trực tiếp đưacô về nhà.

      Tô Hồng Tụ biết Mạnh Tư Thành làm ở tầng nào của tòa nhà này, cũng hỏi qua. Nhưng từng lặng lẽ đứng ở đại sảnh,xem biển hiệu của tất cả các công ty ở các tầng, suy đoán Mạnh Tư Thành ở tầng nào đây? Căn cứ lần gặp mặt đầu tiên trong thang máy, hình như ở tầng hai mươi trở lên? Nhưng tầnghai mươi trở lên có bất kỳ công ty nàoliên quan đến luật pháp cả ? Vì Tô Hồng Tụ biết Mạnh Tư Thành học đại học chuyên ngành luật.

      Tô Hồng Tụ suy đoán lâu cuối cùng cho ra cái kết luận, có lẽ Mạnh Tư Thành đilàm ở nơi này, chỉ vừa vặn thứ ba có chuyện gì đến chỗ này, ở ngày này vừa vặn có thể thuận đường đưa về nhà, tính tìnhngười ta tốt thuận đường nên đưa về nhà.

      Đây là kết luận duy nhất mà đầu óc tínhlà thông minh của Tô Hồng Tụ có thể đưa ra .

      Trải qua hơn tháng có năm sáu lần thứ ba gặp mặt, Tô Hồng Tụ và Mạnh Tư Thành dần dần có thể chuyện tự nhiên, trong buồng xe còn lúng túng như lúc đầu nữa, bọn họ bắt đầu kinh nghiệm của bản thân trải qua mấy năm nay, hoặc chuyện làm ăn. Dĩ nhiên, Tô Hồng Tụ ..., mà phải làMạnh Tư Thành. Mạnh Tư Thành cũng khôngphải loại người thích chuyện ( chủ yếu là thích nhảm ), ít nhất ở trước mặt Tô Hồng Tụ chưa bao giờ là người thích nóichuyện. nhất định bảo trì trầm mặc lắngnghe Tô Hồng Tụ .

      Nhưng Tô Hồng Tụ là người thích chuyện sao? phải. Vì vậy hai người mặcdù còn lúng túng nữa, lại vẫn như cũ trầmmặc, trùng hợp đối thoại luôn là Mạnh Tư Thành hỏi Tô Hồng Tụ đáp.

      Ví dụ như tại.

      " đến công ty mới làm chắc được hai tháng rồi nhỉ?" cầm vô lăng Mạnh Tư Thành chú ý hỏi.

      "Ừ, còn mười ngày nữa là hai tháng." Tô HồngTụ vội vàng gật đầu, còn nghiêm túc trả lời thời gian cụ thể.

      "Cảm giác như thế nào, thích ứng đượcchưa?" Mạnh Tư Thành tiếp tục truy vấn.

      "Tạm được." Tô Hồng Tụ trả lời rất đơn giản,bởi vì cũng biết thế nào gọi là" thích ứng" .

      "Tạm được là có ý gì? Quan hệ đồng nghiệp ra sao? Công việc có bận ?" Mạnh Tư Thành chau mày, thích câu trả lời đó của , đành phải hỏi cho cặn kẽ hơn.

      Lần này Tô Hồng Tụ nghiêm túc suy nghĩ lát, điều này làm cho Mạnh Tư Thành càng thêmnghi ngờ.

      Tô Hồng Tụ thể làm gì khác hơn là giảithích : "Quan hệ đồng nghiệp cũng tốt, mọingười coi nhau như bạn bè." Nhưng có cảm giáchơi xa cách.

      Tô Hồng Tụ lại suy nghĩ, chau mày ra nghi hoặc của : " công việc, tính là có tiến triển, mỗi ngày đều làm việc, nhưng giốngnhư làm việc đó dùng vào việc gì ."

      Lúc này Mạnh Tư Thành hơi hiểu ra, quay đầunhìn cái, đôi mắt khẽ nheo lại : "Côđang làm những việc gì? cặn kẽ chút!"

      Tô Hồng Tụ cụ thể hơn: "Tôi cũng khôngbiết chuyện gì xảy ra, kể từ sau khi tôi đến côngty này, mỗi ngày chuyện chính là sửa sang lại tưliệu cũ. Chỉ là hiểu, tôi nghĩ công ty lớnnhư vậy, chả nhẽ người ta thuê tôi tới chỉ muốn tôi sửa sang lại những tư liệu kia thôi sao?"

      ra cũng nghĩ tới, mặc kệ làmchuyện gì, dù sao mỗi tháng cũng được hơn3500 đồng tiền doanh thu điều này rất tốt. (trước kia tiền lương của Tô Hồng Tụ cần nộp thuế, tại cần phải nộp thuế, vì vậy côcũng hiểu ra tiền lương 4000 đồng tới tay cũng phải 4000 ), nhưng có lúc cũng nhịn được nghi ngờ, chẳng lẽ người tacho 4000 đồng chỉ để cho sắp xếp lại tư liệu sao?

      Sắc mặt của Mạnh Tư Thành từ từ trầm xuống.

      Tô Hồng Tụ chợt phát sắc mặt của giống như tốt, còn tưởng rằng những chuyện này chọc phiền , vội cẩn thậnhỏi: "Sao thế ? Vậy tôi nữa, những chuyện này cũng có gì thú vị."

      Thấy Mạnh Tư Thành nghiêm mặt câu, Tô Hồng Tụ mau ngậm miệng khôngnói thêm gì nữa. Nhưng chốc lát, len lén nhìnsang, sắc mặt của Mạnh Tư Thành như cũ rấtkhó coi.

      Vì vậy mà càng thêm hiểu tại sao.

      Tô Hồng Tụ bất đắt dĩ nghĩ, cho tới bây giờ tâm tình của Mạnh Tư Thành hiểu được.

      Ngày thứ hai làm đến chỗ ngồi của , để túixách xuống sau đó mở máy vi tính ra, lại cảm giác ánh mắt của So¬phie ngồi bên cạnh nhìn hơi kỳ quái, vội vàng cười hỏi: "Có chuyện gìkhông?"

      So¬phie kéo ra nụ cười, lắc đầu : "TrầnTỷ (Trần Hồng) bảo vào phòng làm việc của ấy chuyến."

      Tô Hồng Tụ kinh ngạc, tới nơi này gần hai tháng, đây là lần đầu tiên Trần Hồng gọi . đứng lên, nơm nớp lo sợ mà đến phòng làmviệc của Trần Hồng.

      Trần Hồng quan sát từ xuống dưới vừa vào phòng, trình độ học vấn bình thường,tuổi , ăn mặc quê mùa chất phác, mặcdù dễ nhìn, nhưng thể là xinh đẹp.Nhưng người như vậy, hiểu tại sao được vào làm ở công ty, hôm nay lại đượcVương quản lý chú ý đây?

      Cảm thấy dưới ánh mắt của ta bộ dạng Tô Hồng Tụ hơi co rúm lại, cười nhạt rồi thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt hỏi: "Tới hai tháng rồi, trêncông tác thích ứng được chưa?"

      Tô Hồng Tụ vội vàng gật đầu : "Rất tốt, tôithích ứng được."

      Trần Hồng gật đầu, tiếp: " mới đến, nên tôi chưa hiểu tình huống, cho nên vẫn để côsắp xếp tư liệu cho quen thuộc hoàn cảnh, chỉ sợ cũng có hơi uất ức cho ."

      Lời này làm Tô Hồng Tụ bối rối, vội vàng lắc đầu lại khoát tay : " có uất ức có uất ức."

      Trần Hồng cười thầm, rồi : "Bắt đầu từ hôm nay, và Cindy cùng nhau phụ trách bên phíatrương mục của ấy ."

      Tô Hồng Tụ nghe xong lời này, kinh ngạc nhìn Trần Hồng, nghĩ tới đột nhiên đượcthay đổi công việc.

      Trần Hồng quét mắt nhìn vẻ mặt Tô Hồng Tụ ngây ngốc, nhíu mày hỏi: "Thế nào, khôngmuốn sao?"

      Tô Hồng Tụ vội vàng lắc đầu, cười : "Khôngphải ạ ."

      Trần Hồng gật đầu cái, sau đó vừa bấm điệnthoại nội bộ vừa : "Vậy ra ngoài trướcđi, tôi bây giờ gọi điện thoại với Cindy, ra ngoài trực tiếp tìm ấy."

      Tô Hồng Tụ liên tiếp gật đầu rồi ra khỏiphòng làm việc của Trần Hồng.

      Kế tiếp, công việc của Tô Hồng Tụ có chuyểnbiến lớn, từ người có tiền đồ nhất lập tức biến thành người có tiền đồ nhất cũng là nhân vật mấu chốt nhất của phòng kế toán.

      Tô Hồng Tụ rất vui mừng, khuya về nhà gọiđiện thoại cho mẹ chuyện này, mẹ dĩnhiên vui mừng thay , thậm chí còn ý vị sâuxa thở dài: làm người, chính là muốn xem thực tế, chừng trước để cho con làm hai thángsắp xếp tư liệu là để khảo nghiệm con!

      Mặc dù Tô Hồng Tụ cảm thấy cách để khảo nghiệm này hơi 囧, nhưng suy nghĩ cũng chỉ có nguyên nhân này.

      Tô Hồng Tụ biết làm sao, có loại ý muốn đem tin tức tốt này chia sẻ cho Mạnh Tư Thành biết, nhưng chợt phát , gần haitháng, bọn họ gặp mặt cũng được năm sáu lần,nhưng lại có phương thức liên lạc củaanh.

      khỏi cúi đầu nghĩ, bọn họ coi như là cái gì?

      Tô Hồng Tụ ở trong lòng suy nghĩ chút vấnđề này, cũng hơi ngượng ngùng. Bởi vì bọn họ tiếp xúc với nhau nhiều, lời cũng rất ít, hai tháng năm sáu lần gặp mặt cũng là dạng bình thản giống như nước. Duy nhấtmột lần để cho nhớ tới hơi đỏ mặt chính làanh nắm tay của , lên tầng nhà hàng.

      Bọn họ, thực chỉ là quan hệ bạn học cũ bìnhthường thôi .

      Tô Hồng Tụ nhắm mắt lại, như vậy đưa ra kết luận.

      lúc Tô Hồng Tụ suy nghĩ rối rắm về vấnđề này, Mạnh Tư Thành cùng bạn tốt Quách Tứ uống rượu với nhau.

      Quách Tứ là người Mạnh Tư Thành quen biết ởchỗ thực tập, theo lời Quách Tứ hai người họ xem như vừa thấy cảm mến lẫn nhau từ đó gắn bó rời.

      Năm đó Mạnh Tư Thành tốt nghiệp đại học, suy nghĩ về hướng nào để phát triển nghiệp Quách Tứ chạy tới vỗ bả vai : em, cùng tôi trở về , chúng ta ở thànhphố S làm lớn phen!

      Quách Tứ quê ở thành phố S, trong nhà có nhiềungười làm chính trị, nhiều năm qua quan hệ đó là mớ rắc rối phức tạp, mà cha của Quách Tứ còn là nhị bả thủ (cái chức vụ này mình chịu) ở tỉnh hội thành phố S, cũng bởi vì cái nàyđi, Quách Tứ mới khoe khoang khoác lác muốn mời Mạnh Tư Thành cùng nhau trở về gây dựng nghiệp.

      Quách Tứ như thế này: Tôi phải đại tài, nhưng có quan hệ mạnh vì gạo, mà lão Mạnh đây là người tôi hiểu , cũng khiến tôi tin tưởng, hai người chúng ta liên thủ đây tuyệt đối là quần tụ hội trời sinh đôi.

      Mạnh Tư Thành sau khi suy tính tình thế lúc đó, nếu như ở lại Bắc Kinh phải thểđược, nhưng hoàn toàn có quan hệnên con đường phát triển gặp phải nhiều trở ngại, mà nếu trở về thành phố S, là có Quách Tứ giúp đỡ hai là trình độ học vấn củaanh ở thành phố S có lợi hơn, vì vậy sau phen cân nhắc Mạnh Tư Thành dứt khoát cùngQuách Tứ trở về thành phố S .

      Về phần Mạnh Tư Thành lúc suy nghĩ vấn đề này có nhớ hay từng có ướcmơ nào đó lâu trước kia, cái này chỉ cóchính biết mà thôi.

      Hai người bọn họ sau khi trở lại thành phố S, mở công ty luật, dựa vào quan hệ nhận được vụ án về kinh tế lớn, từ đó kiếm được khoản hời,danh tiếng cũng dần dần có, vì vậy từ đó đặc biệt nhận làm mấy vụ án về kinh tế ở thành phố S. Phát triển tới hôm nay, chỉ làm các vụ án kinh tế ở thành phố này, ngay cả tỉnh kháccũng có người chạy tới xin bọn họ thay mặt.Nhưng bọn họ làm quá mức thịnh vượng, công ty luật mặc dù lớn hơn, nhưng vẫn xuất cục diện cung đủ cầu. Dưới tình huốngnày những vụ án kinh tế mấy triệu bọn họ cũnglười phải nhận.

      tại, Quách Tứ đối với người bạn tâm trạng tốt cùng nhau uống rượu trongbiệt thự.

      Quách Tứ nhìn Mạnh Tư Thành, bất đắc dĩ lắc đầu : "Mạnh Tư Thành ơi Mạnh Tư Thành,hay để tôi gọi tiểu muội muội tới cùng uống rượu nha, tôi sớm chuẩn bị tai tốt lắm để nghe châm chọc, nhưng câu nào chỉ uống rồi uống..., cái này làm tôi có chút buồn bực rồi!"

      Mạnh Tư Thành bưng ly rượu lên, chậm rãi uống vào, con ngươi sâu thấy đáy ít thấy bất kỳ tâm tình gì.

      Quách Tứ lần nữa thở dài : "Được rồi, mặcdù tôi cảm thấy rất có khả năng, nhưng tôi đoán là vì phụ nữ . Bởi vì có thể để chomột người đàn ông phiền muộn như vậy chỉ cóphụ nữ mà thôi."

      Mạnh Tư Thành môi mỏng giật giật, mi tâm (điểm giữa 2 đầu chân mày) chau lại càng chặt hơn.

      Quách Tứ thấy vậy ngạc nhiên than vãn :"Thực là bởi vì phụ nữ ? ? ?"

      Mạnh Tư Thành được thừa nhận cũng phủ nhận.

      Quách Tứ nhìn vẻ mặt này của , biết ta đoán đúng, lập tức đứng dậy : "Trời ạ! Chuyện khi nào, thế nhưng động phàm tâm!"

      Mạnh Tư Thành lạnh lùng liếc ta cáinói: " ngồi xuống ."

      Quách Tứ cò kè mặc cả : " phải cho tôi biết chân tướng, tôi ngồi xuống!"

      Mạnh Tư Thành gật đầu cái, cầnmột thợ giày thối làm tham mưu.

      Quách Tứ vội vàng ngồi xuống rồi : " , em rửa tai lắng nghe, thuận tiện bàymưu tính kế cho !"

      Mạnh Tư Thành chau mày chậm rãi : "Cómột người, tôi cảm thấy được hình như tôi thíchcô ấy."

      Quách Tứ gật đầu mạnh : "Thích theođuổi !"

      Mạnh Tư Thành cúi đầu nhìn ly rượu, thở dài,khổ sở : "Nhưng tôi biết cảm giác củacô ấy đối với tôi là gì, vẫn luôn biết."

      Quách Tứ nhíu mày, nhìn em của mình đangkhổ sở mất mác, bất đắc dĩ lắc đầu : "MạnhTư Thành, tôi quả thể tin được ngườitôi thấy bây giờ là Mạnh Tư Thành, lại bị phụ nữ hành hạ thành bộ dạng như vậy ! Tôi tại hiếu kỳ đây là người phụ nữ như thế nào !"

      Mạnh Tư Thành nhìn Quách Tứ cái, nhànnhạt : " phải là giúp thôi bàymưu sao ? Kế sách của tôi đâu ?"

      Quách Tứ bất đắc dĩ lắc đầu : "Cái này cănbản cần kế sách, dùng đầu gối cũng biếtvấn đề, làm sao lại hiểu được."

      Mạnh Tư Thành ngước mắt lên: "." Gặp phảiTô Hồng Tụ, đầu óc của thực hiểu .

      Quách Tứ thở dài mà : " cứ mặc kệ ấythích hay thích mình, chỉ cần thích côấy, vậy phải theo đuổi! Việc này còn phảinghĩ nữa sao?"

      Chỉ cần thích , vậy phải theo đuổi . . . . . .

      Mạnh Tư Thành gật đầu : " khôngsai, đạo lý đơn giản như vậy, tại sao tôi lạikhông hiểu nhỉ ?"

      Nhưng chỉ trong lòng biết, phảikhông nghĩ ra. Mà đối mặt với dường như luôn thiếu hụt dũng khí.

      Thời niên thiếu, phải gả cho người có tiền, câu kia cơ hồ đả kích toàn bộ lòng tin của Mạnh Tư Thành .

      Sau đó, Mạnh Tư Thành mực cố gắng, cố gắng đến cao, để theo kịp. tại ở vị trí cao cao tại thượng nhưng Mạnh Tư Thành lại vẫn như cũ khổ sở, lo lắng.

      rốt cuộc lo lắng cái gì? !

      Nghĩ tới đây, Mạnh Tư Thành ngụm uốngxuống ly rượu cầm trong tay .

      nhiều năm, phải phù hợp với điều kiện ban đầu của rồi sao?
      Minhang, Aliren, linhdiep172 others thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 14:

      Tác giả có lời muốn :

      Mấy ngày nay, Tô Hồng Tụ bắt đầu quen thuộc với công việc mới, rất mới mẻ, cố gắngnghiêm túc học hỏi. may có vài năm kinh nghiệm làm kế toán cùng với kiến thứcvững chắc, vì thế làm quen rất nhanh, ngay cả Cindy cũng khen ngợi năng lực của . Điều này làm cho Tô Hồng Tụ thở phào nhõm, ra vẫn lo lắng ở công ty làm việc đượctốt bị người ta đuổi .

      Công việc dần dần quen thuộc, cuối cùng TôHồng Tụ cũng có tâm tư ngẩng đầu nhìn những người khác chút, nhưng vừa nhìn mới pháthiện, ánh mắt của đồng nghiệp xung quanh nhìn hơi kỳ quái. hiểu, cũng tiện hỏi người ta, chỉ có thể thầm suy đoán ởtrong lòng, người của công ty lớn nên cũng hơi khác lạ .

      Ở tại ngày nào đó lúc toilet, nghe được cuộc chuyện của hai vị đồng nghiệp, khiến phải kinh hãi.

      Ngày đó ngồi trong buồng toilet, nghe bên ngoài cửa có tiếng động, hình như có haingười vào.

      Hai người kia cũng biết trong phòng còncó Tô Hồng Tụ, nên kiêng kỵ trò chuyện giết giờ.

      người trong đó có giọng lanh lảnh : "Nhìn thấy rất đàng hoàng, người imlặng, biết rốt cuộc có bối cảnh nhưthế nào!"

      người khác giọng lanh lẹ : "Chúng ta cũng cần suy nghĩ nhiều, ngay từ lúc người ta vào công ty , nghe chỉ gặp mặtmột lần liền được nhận vào ! Cái này có thểthấy được người ta có bối cảnh, tại maymắn rơi xuống người ta, cũng có gì kỳ quái ! Tôi a, cách nào so sánh được!"

      Giọng lanh lảnh thở dài : "Tôi dĩ nhiên biết ta nhất định là có quan hệ , cũng nghĩ tới cùng người ta so đo cái gì, chỉ khônghiểu đây rốt cuộc là quan hệ thế nào, có chút tò mò a!"

      Giọng lanh lẹ chợt hạ thấp : "Nếu tò mò,tôi trực tiếp với vậy, lời này cũngđừng cho người khác biết."

      Giọng lanh lảnh vội vàng cam kết: "Đó là đương nhiên, tôi lung tung đâu, nhanh ."

      Giọng lanh lẹ thần bí : "Tôi nghe Trần Tỷ ,là Vương quản lý trực tiếp ra quyết định nhậnTô Hồng Tụ vào, bây giờ công việc thay đổicũng do tay Vương quản lý sắp xếp !"

      Giọng lanh lảnh nghi ngờ hỏi: "Vậy Vương đầu trọc và Tô Hồng Tụ có quan hệ thế nào nhỉ?Chẳng lẽ?" giọng chợt thấp xuống, giọng tự nhiên xuống này lộ ra nồng nặc bát quái cùng cảm giác nghi ngờ.

      Giọng lanh lẹ chợt cười lên: "Người ta rốt cuộc có quan hệ gì, tôi cũng biết được!"

      Hai người lúc này nghĩ hết chuyện, đếnbồn rửa tay, rồi cười rời .

      Hoàn toàn nghĩ tới người nghe lén đượcnhững lời này lại trùng hợp là Tô Hồng Tụ bây giờ ngồi ngốc ở bồn cầu.

      , và Vương quản lý, có quan hệ như thế nào đây?

      ============

      Tô Hồng Tụ hơi sửa sang lại bản thân, ra khỏitoilet, liền thẳng đến phòng làm việc của Vương quản lý, người trong câu chuyện kia .

      Đồng nghiệp xung quanh thấy từ trước đến giờngười cẩn thận như Tô Hồng Tụ ngờlại có bộ dáng vội vã, cũng hơi kinh ngạc, nhìn phương hướng lại là phòng làm việc của Vương quản lý, trong ánh mắt có chút mập mờ.

      Mặc dù bình thường Tô Hồng Tụ hơi chậm hiểu,nhưng cũng phải ngốc, những ánh mắt này, liên lạc với những lời vừa mới ngheđược kia, làm sao hiểu người khácđang nghĩ về như thế nào đây ?

      Nghĩ tới đây, mặt của Tô Hồng Tụ dâng lênmột mạt ửng hồng. , lại bị người ta hiểu lầm rồi ?

      Ba bước cũng thành hai bước đến trước cửa phòng làm việc của Vương quản lý, Tô Hồng Tụ hít hơi sâu để bình tĩnh, rồi nhànggõ cửa gỗ lim vừa dày vừa nặng.

      "Mời vào." Bên trong phòng làm việc truyềnđến giọng hơi thô của Vương quản lý.

      Tô Hồng Tụ cẩn thận đẩy cửa vào, chỉ thấytrên bàn làm việc khá lớn bằng gỗ lim bày cấcbiểu đồ lớn , phía sau có người đầu hói. Người hói đầu này chính là Vương quản lý.

      Vương quản lý ngẩng đầu lên, nhìn người vừatới, thấy là Tô Hồng Tụ, vội cười ha ha đứnglên, tràn ra nụ cười hoàn toàn ra các nếp nhăn như bánh bao rồi : "Ơ, là Hồng Tụ à, nhanh ngồi xuống, ngồi xuống ."

      Vương quản lý vừa cười, vừa chỉ vào ghế sa lon bên cạnh mời Tô Hồng Tụ ngồi xuống.

      Tô Hồng Tụ nhìn ghế sa lon, được làm bằng da màu đen, biết có nên ngồi xuốnghay . Dù sao cũng là cấp dưới, hơn nữacòn đến đây chất vấn .

      Vương quản lý vẫn nhiệt tình chỉ vào ghế sa lon kia, cười ha hả cố ý muốn Tô Hồng Tụ ngồixuống chuyện. Tô Hồng Tụ còn cáchnào, thể làm gì khác hơn là ngồi xuống ghế sa lon kia. Ghế sa lon rất đàn hồi, nhưng Tô Hồng Tụ cảm thấy thoải mái, ngược lạicảm thấy được tự nhiên.

      Vương quản lý cười thân thiết quan sát Tô HồngTụ, lúc này mới lên tiếng : "Hồng Tụ à, côngviệc có thuận lợi ?"

      Tô Hồng Tụ cắn môi, biết nên hay khôngnên gật đầu.

      Vương quản lý là ai a, tự nhiên nhìn ra Tô Hồng Tụ có vấn đề nào đó, liền cười cười, tiếptục hỏi: "Hồng Tụ, Mạnh tổng giám đốc khôngthường xuyên ở đây, có chuyện gì liền trực tiếp cho lão Vương ta biết, cũng giống nhau,giữa chúng ta ngàn vạn đừng khách khí!"

      Tô Hồng Tụ nghe được câu này, trong đầu giống như có thứ gì ra, vội vàng hỏi: "Mạnhtổng giám đốc? Mạnh tổng giám đốc nào?"

      Họ Mạnh? Ở cùng tầng này? Chỗ này hình như bình thường ?

      Vương quản lý lúc này mới cảm giác có cái gì đúng, hơi nghi ngờ nhìn Tô Hồng Tụ hỏi: "Sao thế, Hồng Tụ, phải biết Mạnhtổng giám đốc sao?"

      Tô Hồng Tụ thấy thần sắc nghi hoặc của Vương quản lý, ý thức được suy đoán của 89% làsự , nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: "Mạnhtổng giám đốc tên gì, là Mạnh Tư Thành sao?"

      Vương quản lý cảm thấy Tô Hồng Tụ khôngđược bình thường, nhưng chuyện ra, Tô Hồng Tụ cũng ra tên của mạnh tổng giámđốc rồi, ông ta cũng đành phải gật đầu.

      Tô Hồng Tụ thấy Vương quản lý gật đầu, trong đại não liền kêu lên ầm ầm, giống như có thứ gì kịch liệt xoay tròn.

      Mạnh Tư Thành, con người giỏi giang Mạnh TưThành, từng chỉ có thể ở bên len lén hâm mộ con người vĩ đại đó, hôm nay quả nhiên đứng ở đỉnh của Kim Tự Tháp cao cao.

      , vĩnh viễn chỉ có thể ở chỗ thấp ngẩng đầunhìn !

      Tô Hồng Tụ dĩ nhiên biết khoảng cách của và Mạnh Tư Thành sớm xa xôi như vậy, nhưngnghe được Mạnh Tư Thành lại là người lãnh đạotrực tiếp của công ty làm việc, loại cảm giác xấu hổ khó lên lời .

      Nếu như đó là vết thương, cái vết thương này vốn chỉ sinh trưởng ở chỗ tối đau ỉ. Hômnay, vết sẹo liền lại chảy máu đầm đìa đặt ởtrước mắt, khắp nơi nhắc nhở Tô Hồng Tụ cái gì là đau.

      ở lần phỏng vấn đầu tiên gặp lại , sau đóthì sao, từ thương hại mà đưa cho cơ hội sao?

      Sau đó, có phải xuất phát từ tình cảm bạn họcngày xưa, lấy loại thái độ cao cao tạithượng thỉnh thoảng quan tâm đối với ?

      Tô Hồng Tụ a Tô Hồng Tụ, ra chính là kẻ đáng thương núp ở chỗ tối tăm, ở thành phố này lăn lộn gần bảy năm lại như cũ nghèo rớt mùng tơi, ở đây nhiều năm như vậy phải dựa vào người khác đồng tình cùng bố thí mới có thể sinh tồn được!

      Vương quản lý thấy sắc mặt Tô Hồng Tụ tái nhợt, trong mắt phiếm trong suốt, sợ hết hồn,hỏi vội: "Hồng Tụ, làm sao vậy ?"

      Tô Hồng Tụ vội vàng lắc đầu cái, cắn cắnmôi đè nén tâm trạng của bản thân, miễn cưỡngnói: " có gì, tôi sao."

      Vương quản lý tự nhiên nhìn ra Tô Hồng Tụhiển nhiên có chuyện, nhưng ông ta biết có chuyện gì xảy ra, cũng biết nên xử lý như thế nào. Dù sao Tô Hồng Tụ phải cấp dưới bình thường. Quan hệ của Tô Hồng Tụ và Mạnh Tư Thành đơn giản, Vương quản lýnhìn ra được điều này.

      Tô Hồng Tụ hít hơi sâu, giọng run rẩynói: "Vương quản lý, tôi ra ngoài trước." xong đợi Vương quản lý trả lời, liền chạy ra ngoài.

      Vương quản lý nhìn Tô Hồng Tụ vội vàng chạy , bắt đầu suy nghĩ ông ta sai cái gì hay làm sai chuyện gì rồi sao ? Nghĩ tới hai ngày trước Mạnh tổng giám đốc gọi điện thoại đến,Vương quản lý cảm giác ông nên thông báo cho Mạnh tổng giám đốc tiếng.

      Bởi vì Vương quản lý mơ hồ cảm thấy, ngày đó cuộc điện thoại của Mạnh tổng giám đốc, chợtnghe giống như rất chú ý nhắc tới TôHồng Tụ, nhưng cẩn thận chút là có thểnhận ra chú ý đến cỡ nào cố ý.

      Vì vậy ông gọi điện thoại cho Mạnh Tư Thành, sau mấy câu hàn huyên linh tinh, Vương quản lý cố làm lơ đãng đến chuyện ngày hôm nay.

      Đầu điện thoại bên kia Mạnh Tư Thành trầm ngâm hồi lâu, mới chậm rãi hỏi: " tóm lại, ấy biết tên của tôi rồi ?"

      Lúc này Vương quản lý chân chính cảm giácông làm sai chuyện, thể làm gì kháchơn là vội vàng gật đầu cái, gật đầu xongmới nhớ tới là chuyện điện thoại, lạikhông thể làm gì khác hơn đành :"Đúng vậy".

      Sau đó đầu điện thoại bên kia lại lâm vào trầm mặc, làm cho Vương quản lý hơi chột dạ.

      Vương quản lý ho tiếng, thử dò xét :"Mạnh tổng giám đốc, ngài xem. . . . . . Chuyệnnày?"

      Đầu điện thoại bên kia lại truyền đến giọng giống như lơ đãng của Mạnh Tư Thành : " có việc gì, chuyện này ngài cầnquan tâm ."

      xong liền cúp điện thoại.

      Mạnh Tư Thành chau mày suy nghĩ sau khi đãcúp điện thoại.

      cũng phải muốn trốn tránh thực tế,nhưng biết vì sao, biết rất sớm muộn gì có ngày Tô Hồng Tụ biết thân phận của , nhưng vẫn mực trốntránh.

      Hôm nay, biết, hơn nữa xem ra còn biếttrong hoàn cảnh tốt đẹp lắm.

      Mạnh Tư Thành đứng dậy mặc thêm áo khoác,cầm chìa khóa xe rồi xuống lầu.

      biết nên cái gì với , nhưng cảm thấy mình nên chạy nhanh qua đó.

      ==========
      Đồng nghiệp công ty thấy sắc mặt tái nhợt của Tô Hồng Tụ còn như muốn khóc từ phòng làm việc của Vương quản lý ra, bao nhiêu ánh mắt kinh ngạc, thỉnh thoảng gặp phải mấy người biếtnội tình, bắt đầu châu đầu ghé tai suy đoán đãxảy ra chuyện gì.

      Tô Hồng Tụ để ý ánh mắt của ngườikhác, lúc này chỉ muốn chạy đến chỗ người liếm láp chút vết thương củamình. Nhưng tới chỗ nào giống như đều cóngười, người ở khắp công ty, khắp nơi đều có ánh mắt tò mò của người khác!

      cắn môi nhịn xuống nước mắt, chợt thấy bên cạnh có cái cửa , chạy tới liều mạng đẩyra cửa sắt đó .

      Đây là cầu thang bộ, bình thường tất cả mọi người đều thang máy, căn bản có ai tới cái cầu thang này.

      Cuối cùng Tô Hồng Tụ cũng tìm được chỗkhông có người, để ý chỗ này sạch hay sạch , đặt mông ngồi bậc thang, vùi đầu ở giữa hai đầu gối, hai cánh tay ôm đầu gối rồi khóc nức nở.

      ra người khác chuyện là , sựbằng quan hệ mới vào được công ty này, cũng nhờ vào câu của Mạnh Tư Thành mới được đổi công việc đấy!

      Người khác sai, mới là người vô dụng cái gì cũng sai, cái gì cũng hiểu cái gì cũng biết, tuổi lớn như vậy vẫn là kẻ vô tích thậm chí ngay cả người bạn trai cũng có!

      Ở công ty gia đình làm việc cẩn trọng năm năm, bị người ta mấy câu rắm cũng dám phát cái bị người đuổi ra khỏi cửa! tìm được việc làm, lo sợ, bôn ba mệt nhọc, tội nghiệp, cuối cùng rốt cuộc gặp lạiMạnh Tư Thành người luôn ở cao cao tại thượng, người ta đồng tình thương hại mới chocô phần công việc!

      Tô Hồng Tụ a, mày ngốc, lại vẫn nghĩ rằng bằng bản lĩnh mới có công việc này đấy!Mày có tài đức gì chứ ?

      Ở nơi này Tô Hồng Tụ vừa khóc vừa hồi tưởnglại quá khứ, thậm chí còn nghĩ tới những nămqua ở thành phố này tích lũy kinh nghiệm, càng nghĩ càng cảm giác đáng thương, nước mắt tủi thân ngừng được ào ào rơi xuống.

      ràng lắm rốt cuộc bởi vì cái gìmà uất ức. Bởi vì Mạnh Tư Thành quá mứcthành công mà phát ra nhắc nhở cho bản thâncô vẫn nghèo khổ và thất bại, hay bởi vì nhờ quen biết Mạnh Tư Thành mới tìm đượccông việc này mà cảm thấy vô cùng xấu hổ và khó chịu đây? Hoặc cái gì cũng phải, vì cuộc đời thất bại của bản thân mà mất mát khổ sở ?

      Tô Hồng Tụ ngồi chồm hổm ở nơi đó, ôm đầu,rơi nước mắt. Giờ khắc này, cái gì cũng muốn quản, chỉ muốn khóc trận màthôi .

      biết trải qua bao lâu, nước mắt của côdần dần ngừng lại. Giống như trong hành lang có trận gió lạnh thổi qua, thất hồn lạc phách ngẩng đầu lên.

      Khi ngẩng đầu lên, lại thấy cái tay đưa ra trước mặt .

      Ngón tay thon dài mà ấm áp, cầm túi khăngiấy sạch tinh xảo .

      Tô Hồng Tụ ngẩng đầu lên, ánh mắt khóc đến hơi khô sáp thấy được người trước mắt lại là —— Mạnh Tư Thành.

      "Lau mặt chút ."

      Ở cơn gió thổi , nghe được giọng nhàn nhạt kia .

      Tô Hồng Tụ lặng lẽ nhận lấy khăn giấy, rút ra lau mặt.

      lau, cảm thấy người kia tới bên cạnhmình, rồi ngồi xuống bên cạnh .

      Tô Hồng Tụ cúi đầu, trong tay nắm chặt khăn giấy, biết gì.

      " bị làm sao vậy?" Sau lúc lâu, Mạnh TưThành chợt mở miệng hỏi.

      Tô Hồng Tụ biết mình có chuyện, nhưng nhữnglời này có cách nào ra với MạnhTư Thành .

      như thế nào đây ? ở trước mặt anhtự ti mặc cảm ? quá thành công cónhững tia sáng chói mắt để cho cảm giác có đất dung thân ? bởi vì bị làm nổi bật ra thất bại của bản thân mà hậnkhông được biến mất thế giới này ? Hay, cônói với Mạnh Tư Thành, bởi vì tốt bụng củaanh, mà bị người khác nhạo báng ?

      Hướng về phía Mạnh Tư Thành, câu Tô Hồng Tụ đều ra. cắn môi cúi đầu, lời nào.

      Tô Hồng Tụ lên tiếng, người ngồi bêncạnh cũng yên lặng, thời gian giống như đọnglại, đọng lại ở trong cầu thang an tĩnh mà vắngvẻ này.

      Lúc bọn họ ở chỗ này vẫn im lặng, Mạnh Tư Thành chợt mở miệng chuyện.

      "Công ty này của bạn tôi, tôi được ta nhờcậy, mỗi tuần tới đây duy nhất ngày thứ Ba xemxét, cho nên bị đặt cái danh hiệu tổng giám đốc ." Mạnh Tư Thành mở miệng giải thích, lại che giấu phần .

      " ngày kia, tôi nghe Vương quản lý đếnchuyện phỏng vấn nhân viên, ông ta cảmthấy tệ, rất thích hợp, công ty lại đangcần tuyển người gấp, tôi liền để cho ông ta trựctiếp tuyển vào. sai, tôi nghe theo lờinói đó, nhưng tính ra tôi lời nào, cônhư cũ vẫn được tuyển vào, nếu như vì vậy cảm thấy khó chịu, cần đâu." Mạnh Tư Thành tiếp tục giải thích. Mấy năm làm nghề luật sư kiếm sống, sớm học xong cách dối thế nào mới có thể để cho người khác tinphục.

      Tô Hồng Tụ cúi đầu đùa bỡn khăn giấy, nghe Mạnh Tư Thành giải thích như vậy, tất cả đều quang minh chính đại, giống như những uất ứcvừa rồi cũng có chút vô lý.

      Mạnh Tư Thành quay đầu nhìn Tô Hồng Tụ cái, tiếp: " có phải cảm thấy tôi làm như vậy là làm nhục , hoặc uất ức , vậy nghĩthế nào liền xử lý thế ấy ! Nếu như muốnrời , vậy tôi chỉ có thể để cho Vương quản lývội vàng tuyển người tiếp vậy."

      Tô Hồng Tụ nghe Mạnh Tư Thành , cảm thấy có chút đạo lý, nhưng cẩn thận ngẫm lại vẫn cảm thấy kỳ quái.

      "Nếu như công ty cần tuyển người gấp như vậy,nhân vật quan trọng, vậy làm sao tôi tới đây đãlâu, chỉ giao cho tôi sửa sang lại tài liệu cũ đây?"Tô Hồng Tụ hai mắt đỏ bừng nhìn Mạnh Tư Thành.

      Mạnh Tư Thành nghĩ tới Tô Hồng Tụluôn phản ứng chậm chạp lại có câu hỏi này, khẽ sửng sốt chút, lập tức giải thích : " ra tôi tuyển gấp, phải nhânviên kế toán, mà là thư ký."

      Cuối cùng đến phiên Tô Hồng Tụ sửng sốt hỏi: "Thư ký?"

      Mạnh Tư Thành gật đầu, tiếp tục cứng cỏi : "Đúng vậy. Tôi mới tiếp quản công ty, đối với người của công ty và các loại tình huống đềukhông hiểu , cho nên cần thư ký quenthuộc các loại tình huống giúp tôi. Nhưng cũng biết, bởi vì bên trong công ty có sốnhân viên lâu năm đối với tôi có chút phòng bị,tôi thể tùy tiện tìm nhân viên lâu năm để làm thư ký."

      Tô Hồng Tụ nghe như thế, ngược lại tin tưởng. Mặc dù để ý đến chuyện bênngoài, nhưng cũng biết loại quan hệ tế nhị giữaquản lý của các phòng và tổng giám đốc .

      Mạnh Tư Thành nhìn Tô Hồng Tụ tin lời củaanh, tiếp tục : "Dưới tình huống này, tôicũng cần tìm người tôi có thể hoàn toàn tin tưởng, đồng thời đối với các tình huống củacông ty —— đặc biệt là phương diện tài vụ, đểlàm thư ký."

      Mạnh Tư Thành cố ý nhấn mạnh hai chữ "tàivụ", sau khi xong nhìn Tô Hồng Tụ, trịnh trọng : "Vậy, hiểu ý của tôi chưa ?"

      Tô Hồng Tụ được giải thích như vậy rất tinkhông nghi ngờ, hết sức đồng ý : "Tôi hiểu rồi!"

      Mạnh Tư Thành hài lòng gật đầu : "Rất tốt. Tô Hồng Tụ, nên biết, tôi rất tín nhiệm , mà lại có nhiều năm kinh nghiệm làm kếtoán, cho nên là lựa chọn tốt nhất."

      Tô Hồng Tụ tiếp tục gật đầu, sau khi đến công ty xảy ra đủ loại chuyện kỳ quái, lập tức tìm được đáp án.

      Mạnh Tư Thành ngưng mắt nhìn ánh mắt hơisưng đỏ của Tô Hồng Tụ, nhàn nhạt hỏi: "Tốtlắm, Tô Hồng Tụ, tại có thể cho tôi biết, mới vừa rồi khóc đến uất ức như vậy, rốicuộc có chuyện gì xảy ra ?"

      Tô Hồng Tụ ở dưới ánh mắt lạnh nhạt lại nhuhòa của Mạnh Tư Thành, biết làm sao, theo bản năng xoa xoa đôi mắt khô khốc vìkhóc, giọng : " có chuyện gì ."

      Nghe Mạnh Tư Thành hồi, Tô Hồng Tụ đột nhiên cảm thấy vừa rồi phen uất ức kia có chút giải thích được, mặt cũng nóng lên.

      Mạnh Tư Thành tiếp tục truy vấn, nhìngương mặt của Tô Hồng Tụ, khẽ gật đầu :" có việc gì tốt."

      Vì vậy Tô Hồng Tụ như trút được gánh nặng.
      Minhang, Aliren, linhdiep172 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :