1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh, đã lâu không gặp - Nữ Vương Không Ở Nhà (Hoàn chính văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5:

      Ngày hôm sau Tô Hồng Tụ ngủ dậy với đôi mắt thâm quầng, vừa đánh răng vừa hạ quyết định !

      Làm mặt dày chống lại sợ hãi mặc kệ bị ngườiđó xem thường cũng muốn mở ra cái miệng này!

      Vì vậy, Tô Hồng Tụ do dự nửa ngày, tự động viên bản thân vô số lần, rốt cuộc ở giờ cơm trưangày hôm đó sợ sệt đến sau lưng Mạnh Tư Thành.

      "Cái đó. . . . . . Chào bạn. . . . . . Mạnh Tư Thành. . . . . ." Tô Hồng Tụ ngập ngừng nửangày, rốt cuộc mở miệng lên tiếng chào hỏi.

      "Chuyện gì?" Mạnh Tư Thành mặc dù mặt nhìnlên trời, nhưng trong lòng dâng lên cỗhi vọng và phỏng đoán vô hạn. ở sau lưnganh do dự vòng vo lâu, chẳng lẽ có điều gì muốn với sao?

      "Cái đó. . . . . . Mình muốn mượn sổ ghi chép . . . . . ." Tô Hồng Tụ vừa ra, hơi sợ sệt ngẩngđầu nhìn đến ánh mắt khinh thường lạnh lẽo của , vội vàng cúi đầu.

      Mạnh Tư Thành ngưng mắt nhìn đỉnh đầu củacô.

      Tóc ngắn đến ngang tai, sợi tóc đen mềm mại rủxuống.

      "Chỉ có chuyện này thôi sao?" Mạnh Tư Thành nhàn nhạt hỏi.

      "Hả?" Tô Hồng Tụ chợt có chút hiểu câu hỏi của bạn học Mạnh Tư Thành, nhịnđược ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn .

      Mạnh Tư Thành biết trong lòng như thếnào lại có mấy phần ảo não, lạnh lùng ép hỏi: "Chính là muốn mượn sổ ghi chép sao?"

      Tô Hồng Tụ hiểu tại sao bỗng nhiên giống như rất tức giận, chỉ có thể vội vàng gậtđầu liên tục.

      Nào ngờ Mạnh Tư Thành nâng lên mơ ước to lớn của Tô Hồng Tụ, sau đó lạnh lùng hừ tiếng, có ý tốt : "Bạn cần gì phảimượn bài ghi chép của tôi chứ!"

      Tô Hồng Tụ nghe ra giọng điệu khinh miệt, cắnmôi dưới, trong đôi mắt chợt nổi lên sương mù. thể hiểu, tại sao Mạnh TưThành luôn có dáng vẻ khinh thường đối với .

      Mạnh Tư Thành câu lạnh lùng ra, thấyTô Hồng Tụ có phản ứng nào, cũng biết phải cãi lại, càng thêm giận, châmchọc : "Chỉ bằng bộ dạng ngơ ngác như vậy, cho dù bạn có mượn sổ ghi chép bạn cũng thi khá được!"

      Tô Hồng Tụ cắn môi, nhịn xuống giọt nước mắt sắp rơi xuống, cho mượn mượn, tại sao muốn như vậy chứ ?

      xoay người chạy như điên, ngoảnh lạinhìn Mạnh Tư Thành cái.

      Mạnh Tư Thành nhìn bóng lưng uất ức của chạy , càng thêm căm tức, hung hăng đá quả bong ở dưới chân, quả bóng tại trung bay qua đường vòng cung dài, cuối cùnglăn xuống ở góc sân vận động.

      ra , về chuyện cuốn sổ ghi chép này, mặc dù lúc ấy Tô Hồng Tụ cảm thấy nhục nhã và tức giận, nhưng sau đó còn có rất cảm kích.

      Bởi vì, buổi chiều hôm đó, phát quyển sổ ghi chép xuất bàn học ,kiểu chữ rồng bay phượng múa, viết rất nhiềuphương pháp giải những đề khó điển hình, suy nghĩ chút liền có thể nhìn ra cuốn sổ nàygiúp đỡ rất lớn đối với người sắp bước vào cuộc thi trước mắt.

      cắn môi nhìn xung quanh chút, giốngnhư có ai chú ý đến. thể hiểurốt cuộc có chuyện gì xảy ra với Mạnh Tư Thành, nhưng nếu sổ ghi chép rơi vào tay côrồi, tự nhiên cũng từ chối dùng.

      Tô Hồng Tụ cũng phải người vì mặt mũi mà muốn nhận giúp đỡ của người khác.

      Múa bút thành văn chép lại từ cuốn sổ ghi chép,thời gian nghỉ ra chơi len lén tìm tới Mạnh Tư Thành.

      "Trả lại cho bạn." Tô Hồng Tụ đưa ra cuốn sổ ghi chép.

      Mạnh Tư Thành liếc nhìn cái, lạnh lùngnói: "Bạn giữ lại xem ."

      "Nhưng. . . . . . mình. . . . . ." Tô Hồng Tụ có chút kinh ngạc, nghĩ giải thích ra đãnhanh chóng chép lại rồi, đến nỗi cánh tay cũngtê rần.

      Nhưng Mạnh Tư Thành giống như từ trước đếngiờ có kiên nhẫn nghe hết lời. Anhlập tức cắt đứt lời của ..., lạnh lùng :" cần dài dòng."

      Tô Hồng Tụ cũng dám nữa, bởi vì sợ lại dài dòng lần nữa.

      Mạnh Tư Thành muốn trở về phòng học, liếc cái :"Bạn còn phải đứng ngốc ở đây đến bao giờ ?"

      Tô Hồng Tụ vội vàng gật đầu, sau khi gật đầu phát đúng lại lắc đầu. Suy nghĩ chút rồi vội vàng chạy chậm trở lại chỗ ngồi.

      Về sau, biết có phải do cuốn sổ ghi chépthật có tác dụng thần kỳ, thuận lợi thi đỗ vào trường cao trung, học cùng trường với Mạnh Tư Thành. Rất trùng hợp, còn học chungmột lớp.

      Về phần cuốn sổ ghi chép kia, lúc ấy Tô HồngTụ cẩn thận từng li từng tí bỏ vào tận cùng bên trong ngăn kéo bàn học, sau khi tốt nghiệp lúcdọn đồ xử lí như thế nào? Hình như là mang vềnhà ? Tô Hồng Tụ cũng nhớ nữa.

      Tô Hồng Tụ thở phào cái, lắc đầu đem cácloại chuyện cũ để qua bên. Dù sao tại chuyện vui vẻ nhất chính là tìm được mộtcông việc rồi!

      Công việc này, tiền lương so với trước kia gấphai lần, 4000 đồng đó! Hơn nữa người ta chỉ gặpmột lần liền quyết định trúng tuyển, điều nàysao có thể làm cho người ta mừng rỡ đây?

      Tô Hồng Tụ đếm đầu ngón tay tính toán chút, 4000 đồng, lấy chi tiêu thường ngày của , coi như, mỗi tháng cũng có thể tiết kiệm được ba nghìn đồng rồi. Phải biết trước kia năm cũng tiết kiệm được hơn vạn, tại, năm có thể tiết kiệm được hơn ba vạn rồi, đây quả thực là khác biệt long trời lở đất !

      Ở nơi này Tô Hồng Tụ trải qua khoảnh khắc vui vẻ nhất, đương nhiên phải đem tin tứctốt này chia sẻ cho mẹ . Vì vậy vội vàng bấm điện thoại, lập tức thông báo cho mẹ tin tức tốt đẹp này !

      Mẹ nghe được đầu tiên tin, sau lại tin, liên tiếp thở dài, nghe còn giống như khóc, cái gì ba mất sớm, cũng chịu ít khổsở, hôm nay cuối cùng cũng có chút tiền đồ, uổng công bà vất vả như thế nào. . . . . .

      Tô Hồng Tụ kiên nhẫn nghe mẹ càu nhàu, lại lắng nghe mẹ dặn dò cố gắng làm tốt công việc, sau đó dặn tìm người , cuối cùng kếtthúc cuộc điện thoại.

      Kế tiếp, Tô Hồng Tụ đương nhiên vui vẻ màchuẩn bị làm.

      nhớ lại ngày phỏng vấn hôm đó lúc nhìn thấymuôn hình muôn vẻ loại người, bắt đầu do dự cónên mua sắm trang phục chút.

      Cắn môi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng hạ quyếttâm, bỏ cái sao thu được cái lớn,quyết định mua bộ quần áo mới !

      Từ trong túi xách lấy ra chiếc thẻ, chạy đến máy rút tiền nhẫn tâm lấy ra hai trăm đồng, sau đó thẳng tới trung tâm thương mại gầnđấy, muốn thay đổi phong cách chút.

      Trong trung tâm thương mại, bởi vì là thứ tư, thời gian làm việc, người cũng phải rấtnhiều. Tô Hồng Tụ xuyên qua gian hàngbán đồ mỹ phẩm, trực tiếp lên tầng ba là khudành cho trang phục.

      kinh ngạc nhìn đám người mẫu đangbiểu diễn phía trước, nhận thấy quần áo họ mặctrên người đẹp, nhưng nếu mặc lên người , có thể được như thế hay đây? Giằng co lúc, cuối cùng thấy chiếc áo khoác, vải nỉ màu đen, bên hông có thắt cáiđai lưng màu đen, rất có cảm giác lịch tao nhã.

      cúi đầu nhìn lại cái áo khoác kẻ ca rô mặc người, cũng hơi cũ rồi! bằng. . . . . . bằng mua cái áo khoác ngoàimàu đen này .

      Nhân viên cửa hàng thấy đứng nhìn hồi lâu ở nơi đó, vội lại gần bày ra nụ cười ưu nhã hỏi: "Tiểu thư, có muốn thử chút haykhông?"

      Tô Hồng Tụ gật đầu cái, nhưng ngay sau đó nghĩ tới chuyện, vội vàng hỏi trước: "Cái áo khoác này bao nhiêu tiền vậy ?"

      nhân viên duy trì nụ cười khéo léo, nhiệt tình : "Giá gốc là 899, hôm nay cửa hàng giảm giá tám phần trăm, nên chỉ còn 719."

      Tô Hồng Tụ vừa nghe đến giá tiền, liền toát mồhôi lạnh, ra quyết định nửa ngày mới rútra hai trăm đồng, đến nơi này thế nhưng mua được cái tay áo!

      khẩn trương nhấc chân, vội vàng rời , chỗ này quả thực là ăn thịt người!

      nhân viên gặp người khách chợt nóilời nào vội vàng rời , vội ở phía sau hỏi với theo: "Tiểu thư, cái áo này. . . . . ."

      Tô Hồng Tụ phất tay : " xin lỗi, tôi mua nữa." Vừa xong bước nhanh haiba xuống tầng dưới.

      Lau mồ hôi lạnh, Tô Hồng Tụ hơi cam lòng nên dạo vòng ở tầng , nhận thấy đồ ở đây số cái nhìn như bình thường,nhưng giá tiền lại trăm, thậm chí có cái hơnmột nghìn.

      sờ trong túi hai tờ tiền giấy, ảo não rời khỏitrung tâm thương mại.

      Từ trung tâm ra, ánh mặt trời mùa thu hômnay có chút sáng rỡ chiếu vào người , nhưng trong lòng lại hơi ảm đạm.

      Trái lo phải nghĩ, thứ hai phải làm, bắt đầucuộc sống mới rồi, nếu như tốn ít tiềnmua bộ quần áo, có lỗi với bản thân,vì vậy liền tới chợ bán quần áo.

      Tô Hồng Tụ chen chúc giữa dòng người nhốnnháo, dạo lung tung, cuối cùng chọn đượcmột cái áo khoác.

      Màu đen, vải nỉ , bên hông cũng có dây lưngmàu đen.

      Nhưng, làm sao nhìn lại có cảm giácưu nhã như chiếc áo trong khu thương mại đây?

      Chủ sạp hàng quần áo thấy Tô Hồng Tụ đối vớichiếc áo khoác này đắn đo, vội muốn đẩymạnh tiêu thụ, cái áo khoác này là chiếc còn lại duy nhất, dùng nguyên liệu gì, thợ may khéo ra sao, khoe chiếc áo so với đóa hoa đều giống nhau.

      Tô Hồng Tụ suy nghĩ chút, trực tiếp hỏi chủsạp: "Bao nhiêu tiền vậy?"

      Chủ sạp đánh giá Tô Hồng Tụ, dứt khoát :"80 đồng tiền , giá mặc cả, chỉ còn sót món này, đây là bán lỗ vốn rồi đấy."

      Tô Hồng Tụ nghe giá tiền cũng có chút động lòng, nhìn lại chiếc áo, dường như xem ra khôngtồi, so với cái áo trong khu thương mại giá 899 cũng thấy khác biệt cái gì!

      Được rồi, quyết định mua cái này !

      Mua xong áo, Tô Hồng Tụ muốn cái túi, cẩn thận cầm áo bỏ vào túi, sau đó rời .

      Thời điểm tới cửa chợ, nhìn thấy có mộtđám nữ sinh chen chúc bên gian hàng,những kia thoạt nhìn chắc cũng chỉ học đại học, vây quanh gian hàng này chọn chọn lựa lựa.

      Tô Hồng Tụ ở bên cạnh nhìn chút, lúc này mới phát ra người ta mua mỹ phẩm.

      Vì vậy nhớ lại, lần trước đến công ty DMC phỏng vấn, mọi người đến phỏng vấn cũng đềutrang điểm đó sao.

      phải chăng cũng nên trang điểm chút?

      nghĩ tới nghĩ lui, lại có chút ngượng ngùng, đợi đến khi đám kia nữ sinh cò kè mặc cả sau đórời , lúc này mới đến gần.

      Chủ sạp ngừng giới thiệu, nhưng Tô HồngTụ đối với mĩ phẩm từ trước đến giờ chưa bao giờ thử qua, loại chuyện tiêu tiền bậy bạ này dĩ nhiên làm.

      chọn tới chọn lui, cuối cùng quyết định chọn thỏi son môi, tốn tám đồng tiền. Tính toán chút, hôm nay tiêu hết 88 đồng, mong công việc khởi đầu tốt a! Vì vậy vội vàng trả tiền, cõi lòng đầy mong đợi về nhà.

      Tác giả có lời muốn : Ngày hôm qua buổi tối nghe Tiểu Dạ đến chuyện son môi này, cảm thấy nữ chủ quá ngốc rồi, ta đây giới thiệu quamột chút vậy.

      Đầu tiên, ra trong cuộc sống rất nhiều ngườiđều có thỏi son môi bình thường, bản thânnghĩ rằng dùng nó có thể làm cho cuộc sống của mình tốt đẹp hơn, biết ở trong mắt người khác là buồn cười cỡ nào, vì vậy được người ngốc nghếch rồi. Chúng ta đều có thể biết được đó là thỏi son môi bình thường,nhưng cũng phải tất cả đều hiểu được điều đó để cho chúng ta trở thành người ngốcnghếch nào đó rồi.

      Sau đó, nhìn thấy người bộ dạng ngây ngốc, chúng ta phải cũng giống như mọingười đều mím môi cười tiếng, nhưng cũng cái gì ? Có thể hay người kéo qua bên, có ý tốt cho côbiết đây?

      Oh, chuyện này lại quá nghiêm túc, nơi này chỉ là đem những chuyện 囧 trong cuộc sống phóng đại n lần viết ra thôi. Nữ chủ là đứabé đáng thương, ở trong thành thị lăn lộn nhiều năm, nhưng vẫn ở tầng dưới chót, rấtnhiều chuyện còn chưa tiếp xúc qua, mà côcũng hiểu.

      Cho nên, chúng ta cần cho nam trư thời gian, cho nữ trư thời gian.
      Minhang, Aliren, linhdiep172 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 6:

      Hưng phấn mong đợi mấy ngày cuối cùng đãqua, Tô Hồng Tụ mặc áo khoác mới mua, soi gương sửa sang lại tóc, trọng điểm là việc thoa son môi, dè dặt thoa son lên môi.

      Ngày đầu tiên làm, vừa mới mẻ lại hưng phấn,còn có chút sợ hãi. Đến trước quầy tiếp tânghi danh, sau đó đến phòng nhân để ký hợp đồng, Tô Hồng Tụ nhìn điều khoản chằng chịt, cảm thấy hơi mỏi mắt, nhìn đến chỗ lương tháng 4000 đồng, hai lời vội vàngký tên.

      Nhân viên phòng nhân Kar¬ry với khuôn mặtđược trang điểm tỉ mỉ thấy tất cả ở trong mắt, lạiliếc nhìn đôi môi đỏ hồng của Tô Hồng Tụ, liền mím môi cười.

      Ký hợp đồng xong sau đó được giới thiệu qua về tình hình công ty, tiếp theo là nhận đồ dùng,nhận số đồ dùng văn phòng và máy vi tính,cuối cùng Tô Hồng Tụ được người của phòng kế toán tên là Trần Hồng dẫn , chính là người phỏng vấn Tô Hồng Tụ.

      Trần Hồng với ánh mắt nghi ngờ liếc nhìn Tô Hồng Tụ, khuôn mặt lạnh lùng biểu cảm,trực tiếp dẫn Tô Hồng Tụ đến bàn làm việc của .

      Tô Hồng Tụ hơi lo lắng, nghĩ lại xem làm sai chỗ nào, dọc theo đường vẫn nghĩ ngợimông lung .

      Trần Hồng dẫn Tô Hồng Tụ đến khung làm việc (cubical), xoay người dặn dò trẻ ngồi bên cạnh: "So¬phie, đây là tiểu Tô, đồng nghiệpmới tới hôm nay, tiểu Tô có chuyện gì khônghiểu trong lúc làm việc hướng dẫn chútnhé."

      So¬phie mặc người bộ quần áo khéo léo,cười nhìn xuống tay áo của Trần Hồng, khẽ gậtđầu : "Trưởng phòng Trần yên tâm, ấy cóchuyện gì vướng mắc tôi hướng dẫn cho ấy."

      Trần Hồng yên tâm rời , So¬phie hỏi thăm Tô Hồng Tụ chút về kinh nghiệm công việc,sau đó cho biết tình hình tại của phòng kế toán, trước tiên bảo mở máy vi tính ra, làm số công việc nhàng, cuối cùng đưa cho đống tài liệu cũ : " xem trước kỹ những tài liệu này, để làm quen với công việc."

      Từ trời rơi xuống 4000 khối bánh bao lớn, Tô Hồng Tụ sớm chà sát tay tính toán cốgắng làm tốt công việc để báo đáp người ta ơn tri ngộ rồi. Ai ngờ ngày thứ nhất làm lại là xem mấy tài liệu này. . . . . . nhưng sao,thứ Tô Hồng Tụ có nhiều nhất chính là tính kiên nhẫn, xem tài liệu cũ liền xem thôi. Vì vậy,ngày thứ nhất làm, ngồi tại chỗ đắm chìm trong đống tài liệu kia, cũng quên cả uống nước.

      Ăn cơm buổi trưa So¬phie gọi cùng , phòng ăn dưới công ty tầng, rất lớn, rất nhiềungười, mọi người xếp hàng, sau đó trả tiền. TôHồng Tụ vội vàng giọng hỏi So¬phie, bao nhiêu tiền vậy ?

      So¬phie cười cười : "Tiệc đứng, 10 đồng tiền."

      Tô Hồng Tụ nghe vậy, có chút giật mình, nhưng ngay sau đó vội vàng thu hồi giật mình, từ trong ví tiền lấy ra 10 đồng tiền.

      Tiệc đứng có mặn có chay, nhưng Tô Hồng Tụ ăn cảm nhận được mùi vị nào.

      Ngược lại bên So¬phie chợt cười, : " làm sao như đứa trẻ vậy, nhân viên mới tôikhông biết gặp qua bao nhiêu người rồi,nhưng người cẩn thận như rất hiếm thấy."

      Tô Hồng Tụ biết gì cho phải, chỉ có thể ngẩng đầu lên ngượng ngùng cười cười.

      So¬phie nhìn Tô Hồng Tụ thoa son môi hơi đậm, mím môi cúi đầu, tiếp tục dùng bữa ăn.

      Buổi chiều Tô Hồng Tụ đối với đống tài liệu kiatiếp tục khổ chiến, thời gian trôi qua rất chậm,rốt cuộc cũng đến năm giờ tan việc, Tô Hồng Tụ dụi mắt rời khỏi công ty. Thời điểm đẩy cửa kính ra, quay đầu nhìn lại nơi đó rồi nở nụcười, ở trong lòng thõa mãn thở dài: Sau này, muốn ở trong hoàn cảnh công tác như vậy !

      tới gần thang máy, Tô Hồng Tụ chợt nhớ tớingày phỏng vấn kia, từng ở chỗ này gặp qua Mạnh Tư Thành. ta. . . . . . cũng làm việctrong tòa nhà này sao?

      Tô Hồng Tụ nhớ tới ánh mắt lạnh nhạt của Mạnh Tư Thành ngày đó, cắn cắn môi nghĩ, quản ta nữa, ai biết ta làm việc nơi nào !

      Người này a! nhớ tới lâu trước kia, ra từng tự luyến cho là người này có lẽđối với có chút tình cảm, nhưng sau lại xảy ra chuyện phá vỡ ảo tưởng buồn cười đó củacô.

      Kỳ nghỉ hè nhiều năm trước, sau khi kết thúc kỳthi vào cấp ba, Tô Hồng Tụ như nguyện vọng lấy được thư thông báo trúng tuyển.

      vui vẻ, trong lòng cũng nhịnđược có mấy phần suy nghĩ.

      Tại sao Mạnh Tư Thành lại đưa sổ ghi chép cho ? Chẳng lẽ đối với có hứng thú?

      Cái nghi vấn này vẫn kéo dài đến học kỳ mớitựu trường, trong lớp người mới bầu khí mới, cũng có vài bạn học ở lớp học mớithấy được bạn học cũ mà kích động .

      Tô Hồng Tụ chỗ ngồi ở hàng thứ hai, Mạnh TưThành ngồi ở phía sau hàng thứ sáu, bởi vì thân hình cao lớn.

      Lúc đó, làm bộ lơ đãng quay đầu lại, hướngchỗ Mạnh Tư Thành ngồi nhìn chút, lại pháthiện hình như đúng lúc nhìn sang phương hướng này, ánh mắt lạnh lẽo, vì vậy sợ hãivội vàng xoay đầu lại.

      Tô Hồng Tụ ở trong lòng tự nhủ, cái bộ dángnày, xem ra người ta đối với có ý gì đâu!

      Sau đó còn chuyện phá vỡ hoàn toàn ảotưởng của Tô Hồng Tụ.

      Trường học biết làm sao hạ quyết định muốn đào tạo ra nhóm tráng sĩ chịu khó học tập để lấy được thành tích tốt ở trong thành phố,do đó, vì bồi dưỡng nhóm tráng sĩ có ý chícứng như sắt thép và kỷ luật nghiêm minh,trường học mời người của bộ đội gần đó tới huấn luyện quân .

      Đây đối với Tô Hồng Tụ mà , quả thực rất đảkích!

      Tô Hồng Tụ là nữ sinh gầy yếu khô quắt,muốn hơi sức có hơi sức, muốn chịu đựng chịu đựng, muốn thân thểphối hợp cũng được!

      Bảy ngày huấn luyện, cơ hồ muốn cái mạng của . Chẳng qua vẫn còn sống sót, chịuđựng qua cửa ải này, suy nghĩ trong lòng,thầy vĩ đại nên để học sinh học tập cho giỏichứ? Sứ mạng của học sinh chính là học tập mà!

      Tô Hồng Tụ mong muốn thực điều đó, côcó thể cố gắng học tập cho giỏi, nhưng rất nhanh có việc quấy nhiễu , để trở thành tròcười cho cả lớp.

      Lại lần đó chấm dứt huấn luyện quân rồi,nhưng cả lớp học khí thế vẫn giống như mãnhhổ xuống núi, được kêu là đội ngũ chỉnh tềhùng vĩ. Cánh tay, bắp chân của mỗi người bịnhững bộ đội huấn luyện cho thẳng tắp, chạy đều giống như người máy.

      Mỗi sáng sớm 6h10, là thời gian cố định cả lớpchạy bộ, vòng quanh bãi tập chạy ba vòng, sauđó trở về tự học.

      Buổi sáng, ủy viên thể dục Mạnh Tư Thành thổi còi tiếng, các bạn học mở đôi mắt buồn ngủchỉnh tề bước đến, đội ngũ lấy loại tiết tấu có lực chạy.

      Nhưng, ở bên trong mọi người đều nhịp bước ,luôn có người hài hòa, cứ như vậy làm hỏng đội hình. Mặc dù buổi sáng sớm trong bãi tập ánh sáng có hơi tối, Mạnh Tư Thành vẫncó thể nhìn thấy rất .

      bỏ còi xuống giọng trầm thấp quát to: "TôHồng Tụ, chú ý!"

      Tô Hồng Tụ bên chạy bộ theo tiết tấu mạnh, vừa nghĩ ngợi, chợt nghe được bên tai vang dội tiếng kêu, sợ hết hồn, cả người khẽ runrẩy.

      Mạnh Tư Thành lên tiếng hô: "Chạy sai nhịprồi."

      Tô Hồng Tụ lúc này mới phát ra, ra tiếttấu của và các bạn giống nhau, cuống quít sửa đổi .

      Nhưng mãn đội nhân mã cũng chú ý tới sai lầm của , rối rít xoay đầu lại nhìn về phía , khóe miệng còn hơi cười nhạo.

      Tô Hồng Tụ cúi đầu chạy bộ, mặt dâng lênửng hồng.

      Cứ như vậy mấy ngày tiếp theo, buổi sáng sớm trong thao trường đều có người tên Tô Hồng Tụ, bị người gọi tên.

      Tô Hồng Tụ cắn môi muốn thay đổi cái vấn đềnày, nhưng luôn sợ hãi mà chạy sai.

      ngày, thể dục buổi sáng giải tán, các bạnhọc vội vàng trở lại túc xá cầm quyển sách ... Tính toán chạy tới phòng học học tập. Tô Hồng Tụ cẩn thận nhìn sang ướng Mạnh Tư Thành,chỉ thấy Mạnh Tư Thành lạnh lùng nhìn côchằm chằm, đứng ở nơi đó thấy ánh mắt củaanh rất ngại ngùng.

      đỏ mắt cắn môi hướng phương hướng kí túc xá tới, mặt thấm mồ hôi nghĩ muốn tắm cái, giống như đó là lần đầu tiên trong đờicô có tâm tình học tập.

      Ai ngờ trở lại túc xá, liền nghe mọi người trongtúc xá thầm cái gì, vừa vào, mọi người vội vàng ngừng miệng, nhìn cười trêughẹo.

      cúi đầu rửa mặt, bên cạnh nữ sinh cườihắc hắc với : "Hồng Tụ à, mới vừa rồichúng tớ vì bạn nghĩ ra câu !"

      Tô Hồng Tụ phờ phạc rũ rượi ngẩng đầu hỏi: " cái gì?"

      "Ủy viên thể dục quát tiếng, Hồng Tụ liền run rẩy!"

      Nữ sinh này vừa xong, lúc nãy nữ sinh vốnchỉ cười ha hả nhất thời cười ầm lên.

      Tô Hồng Tụ mặt ướt nhẹp ửng hồng, mở mắt to mờ mịt, cười được, cườicũng phải.

      Tựa hồ từ việc đó, Tô Hồng Tụ đối với vị Mạnh Tư Thành vĩ đại kia, liền ôm bất cứhy vọng nào nữa.

      Tác giả có lời muốn : Ủy viên thể dục quátmột tiếng, Hồng Tụ liền run rẩy:

      ra chuyện này là kinh nghiệm của bản thânnữ vương, đây là lời năm đó thể dục buổi sáng nữ vương luôn bị ủy viên thể dục quát, vìvậy có các bạn học nghĩ ra câu vè về chuyệncười của nữ vương. Nữ vương dĩ nhiên phải Tô Hồng Tụ, cho nên nữ vương khi họcviết tờ giấy cho ủy viên thể dục thế này: ủy viên thể dục thân ái, xin cần luôn kêu tên tôi đây, như vậy tôi bị dọa giật mình, hơn nữa rất có mặt mũi.

      Ủy viên thể dục rất nhanh viết lại tờ giấy nhỏnhư sau: nữ vương thân ái, yên tâm , kêu tên như vậy nữa, có chuyện gì.

      Nữ vương được an ủi, nữ vương cảm thấy ủyviên thể dục tệ.

      Sau đó ngày thứ hai, nữ vương lại phạm sai lầm,chỉ nghe ủy viên thể dục quát to tiếng: nữsinh dãy trái người thứ ba!

      Nữ vương khẽ run rẩy, vội vàng đếm, nữ sinh dãy trái người thứ ba, chính là nữ vương.

      Vì vậy nữ vương hiểu, ra đây chính là nếu "Yên tâm , có chuyện gì."
      Minhang, Aliren, linhdiep172 others thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 7:

      Mạnh Tư Thành là người luôn biết tự kiềm chế, nếu cũng tại cái thành phố này làm nên nghiệp khi chưa đến ba mươi tuổi.Chuyện muốn làm nhất định làm đếncùng, cho dù chuyện đó làm trái với nội tâm của .

      Mạnh Tư Thành tự với bản thân, Tô HồngTụ cái gì cũng phải, cho nên hấp tấp chạy tới. đương nhiên có thể đếncông ty DMC, nhưng phải theo thói quen thường ngày của , chỉ hai lần mỗi tuần, sớm ngày, cũng đến nhiều thêm ngày.

      Vì vậy Mạnh Tư Thành để cho bản thân nghĩ đến Tô Hồng Tụ, sau đó dường như, anhthực nghĩ đến nữa. Cho đến, thứ ba, cũng chính là ngày làm thứ hai của Tô HồngTụ, tự dưng đứng ở trước gương nhìn dángvẻ của bản thân, sau đó hít sâu hơi, xáchtheo cặp công văn xuống lầu.
      Khi có vẻ hơi kích động đem chìa khóa cắm vào ổ khóa xe đột nhiên dừng lại, khỏi tự hỏi, làm sao vậy ? Tô Hồng Tụ, cũng chỉ là nhân vật cùng trải qua thời niên thiếuvà là người giải thích được thầm mến thôi! Hôm nay, ở cái thành phố này cao caotại thượng, còn được xếp vào danh sáchmười thanh niên ưu tú của thành phố, lãnh đạọcông ty nổi tiếng, mà sao? sống ở mộtgóc của thành phố, giống như nhiều người trong cái thành phố này, bận rộn khắp nơi mặc cho người khác chà đạp. Bọn họ cách nhau trời vực, như thế nào đối với côcòn nhớ mãi quên đây ? !

      tuần này, Mạnh Tư Thành lần đầu tiên tự vấn tâm tư của mình, người lý trí, rấtnhanh phát ra sâu trong nội tâm đốivới có khát vọng! Mạnh Tư Thành gục đầutrên tay lái, mang theo tia khổ sở, rốt cuộc vẫn luôn chưa từng quên , hay cáchkhác bởi vì chiếm được ngược lại cảm thấy điều đó rất tốt đẹp?

      ra thời thiếu niên của Mạnh Tư Thành, nhớ tới Tô Hồng Tụ, nội tâm của luôn mâu thuẫn, giãy giụa, cùng khổ sở. Khi đó mặc dù thoạt nhìn tiền đồ sáng lạn, nhưng bởi vì vấn đề gia cảnh, nội tâm vẫn còn có chút tự ti. Mà Tô Hồng Tụ muốn gả người có tiền, giống như trong nháy mắt phá hủy những mongđợi thời thiếu niên của . Từ sau khi đó nhìn thấy Tô Hồng Tụ, liền có loại cảm xúccắn răng nghiến lợi hận cùng bất đắc dĩ.

      Sau đó, cao trung bọn họ lại học chung lớp,nhìn Tô Hồng Tụ vừa ngốc nghếch lại hèn yếubị nhiều lần bêu xấu, trong lòng dâng lên loại khoái cảm được trả thù, nhưng đồng thời, càng thêm phiền não.

      Loại mâu thuẫn này kéo dài mãi cho đến khi thi tốt nghiệp cao trung, thi đỗ trườngđại học đứng số cả nước, tại cái địa phương đó từ hồi xây trường tới nay là lần đầu tiên.Hiệu trưởng cùng bắt tay, rồi đem phong bì tiền thưởng đưa tới trao cho . Thậm chí Đài Truyền Hình địa phương dưới mỗi chương trình đều có dòng chữ để quảng cáo, trường học nào đó ở huyện, có học sinh nào đó thi đỗ trường đại học số cả nước.

      Vào thời điểm đó, Mạnh Tư Thành trở nên rất nổi tiếng, nhận được rất nhiều ánh mắt hâm mộ. Nhìn lại Tô Hồng Tụ, buồn bã giống như mộtcon chuột cống ngầm đến trường học nhậnthư thông báo trúng tuyển.

      Ngày đó, Tô Hồng Tụ tới trường nhận thư thông báo trúng tuyển, ngờ Mạnh Tư Thành cũng ở đây, về phần có phải trùng hợp hay , sợ rằng chỉ có bản thân Mạnh Tư Thành biết thôi.

      Mạnh Tư Thành nhàn nhạt quét mắt nhìn phongthư mở ra trong tay của Tô Hồng Tụ, độtnhiên hỏi: "Bạn phải thành phố S?" điều tra, trúng tuyển vào trường đại họcở thành phố S.

      Tô Hồng Tụ cảm nhận được ánh mắt của Mạnh Tư Thành nhìn , liền cúi đầu hơi mím môi, taycầm phong thư giấu sau lưng. Ở nơi này các bậcanh tài đều tỏa ra ánh sáng hào quang, còn ảm đạm và co rúm người lại muốn che giấu .

      Mạnh Tư Thành thấy bộ dạng co rúm lại của TôHồng Tụ, trong lòng hơi bực bội, nhưng lại cómột tia thương tiếc chính cũng thể . lắc đầu, cố làm ra vẻ lạnh nhạt hỏi: "Bạn chừng nào báo danh ?"

      Tô Hồng Tụ hiểu tại sao được người nổi tiếng như vậy hỏi chút chuyện này,nhưng dám trả lời, nên ngoan ngoãn : "Còn chưa quyết định, chắc là mùng9 tháng 6 lên đường ."

      Mạnh Tư Thành nhàng ‘ a ’ tiếng, đưa mắt nhìn lát, bỗng nhiên lại hỏi: " Mộtmình bạn , hay cùng với mẹ bạn?" côgái lần đầu tiên xa nhà, bố mất, định như thế nào đây?

      Tô Hồng Tụ cắn cắn môi, như học sinhnhỏ trả lời: " Sức khỏe của mẹ tôi tốt lắm,cho nên cần bà cùng. Tôi , tôi cùng đivới Tiêu Kiệt."

      Tiêu Kiệt, là bạn học cùng lớp ở cao trung của Mạnh Tư Thành và Tô Hồng Tụ, người lạcquan hoạt bát thích giúp đỡ người khác. raMạnh Tư Thành và Tiêu Kiệt còn có quan hệ bạn bè tệ, ở sân bóng rổ bồi dưỡnglên tình bạn, hai người như em.

      Mặc dù biết Tô Hồng Tụ và Tiêu Kiệt có cái gì, nhưng trong lòng Mạnh Tư Thành tự giác dâng lên cỗ vị chua, giọng củaanh cứng ngắc, mang theo chút châm chọc : " ra bạn sớm sắp xếp chu đáo hết rồi?"

      Tô Hồng Tụ hiểu tại sao lại hỏi nhưvậy, suy nghĩ chút, hỏi cũng saia! Vì vậy gật đầu, nhàng"Ừ" tiếng.

      Mạnh Tư Thành thấy gật đầu, lúc này rấttức giận, giọng mang theo giận dữ hỏi: "Chuyện này tốt lắm, hai người có duyêncùng học chung thành phố, có thể từ từ bồi dưỡng tình cảm! Chúc mừng hai người a!" Thậtra Mạnh Tư Thành dĩ nhiên biết và Tiêu Kiệt có gì, nhưng nhịn được vị chua ( Ogy: ghen a ), nên mới như vậy.

      Lần này Tô Hồng Tụ vẫn chậm hiểu, nghe đượcgiọng của bạn học Mạnh Tư Thành mang theo tức giận ngập trời, hiểu ngẩngđầu lên, mở to hai mắt tò mò nhìn Mạnh TưThành.

      Mạnh Tư Thành bị đôi mắt to vô tội của nhìn,chợt có chút ngượng ngùng, trong lòng nổi lên lửa giận lập tức biến thành ngượng ngùng. Nhưng giọng của vẫn lạnh lùng hỏi:"Bạn nhìn cái gì ?".

      Tô Hồng Tụ vội vàng cúi đầu, giọng : "Tôi nhìn cái gì hết."

      Mạnh Tư Thành hơi vui vẻ, trầm mặt khiển trách: " dối!"

      Tô Hồng Tụ mở to hai mắt, dối. Nhưng Mạnh Tư Thành như vậy, biết cãi lại thế nào nữa.

      Mạnh Tư Thành cúi đầu chăm chú nhìn TôHồng Tụ rũ cổ thấp, nhìn mái tóc của đen nhánh theo động tác cúi đầu nhàng trợt xuống, ra chiếc cổ trắng nõn với đườngcong xinh đẹp.

      Đột nhiên cảm thấy trong cổ họng hơi khô sáp, cắn môi ngưng mắt nhìn , được câu nào.

      Qua lúc lâu, Tô Hồng Tụ mấp máy môi, nhẹnói: " ra , tôi rất hâm mộ bạn, lợi hại như bạn, có thể học ở trường đại họcnổi tiếng như vậy. Chúc mừng bạn a."

      Nghe lời đó, Mạnh Tư Thành cảm giác trong lòng có những chua xót và tức giận toàn bộ đều biến mất, ngạc nhiên quan sát Tô Hồng Tụ trước mắt, quả thực là thể tin được. Biết Tô Hồng Tụ bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên nghe được từ trong miệng ra lời coi như dễ nghe!

      Trái tim toát ra loại cảm giác vui vẻ khó có thể hình dung, Mạnh Tư Thành nhịn đượcnở nụ cười, lần đầu tiên có chút cà lăm :" ra . . . . . . ra bạn mặc dù thể học ở nơi đó, nhưng có thể. . . . . . Có thể nơi đó chơi a. . . . . ." xong lời cuối cùng, cảm giác giọng mình hơi xuống rồi.

      cảm giác tại ánh mắt của nhìn chằm chằm Tô Hồng Tụ nhất định rất nóngbỏng.

      Tô Hồng Tụ lúc đó lại cúi đầu, dùng giọngnói hơi mất mác : "Tốt, nếu như có cơ hội,tôi nhất định nơi đó xem chút."

      Vào giờ khắc này Mạnh Tư Thành mở cờ trong bụng chú ý giọng của Tô HồngTụ nhàn nhạt mất mác, chỉ nghe được cônói: Tôi nhất định , tôi nhất định . . . . . . Cái giọng này vẫn vang vọng trong tai củaanh. . . . . .

      Mạnh Tư Thành thở dài, nhớ tới mấy chuyện trải qua kia, bởi vì loại tình cảm kỳ quái màtrong lòng có chút co rút đau đớn. cười lạnh, tệ, mùa hè đó cảm thấy ngọtngào giống như cây kẹo đường vậy, đứng ởnơi đó cười ngây ngốc, nhưng sau lại, Tô HồngTụ chẳng những hoàn toàn để cho thấtvọng, làm cho đả kích tưởngtượng nổi.

      Mạnh Tư Thành bất đắc dĩ cười , hít hơi sâu, lần nữa ngẩng đầu lên. Thời điểm ngẩng đầu lên lần nữa, lại trở thành con người tự tin, chững chạc, giống như có thể đạp bằng tất cả khó khăn thế gian này.

      Đúng vậy, là Mạnh Tư Thành, muốnlàm việc gì nhất định làm được. Mặc kệquá khứ như thế nào, tại Tô Hồng Tụ trước mặt , mà đối với lịch sửnguyên nhân hình thành nên tưởng niệm, nhưvậy, muốn chinh phục vấn đề khó khăn!

      Có cái ý nghĩ này, bên môi Mạnh Tư Thành lộ ra nụ cười.

      Tô Hồng Tụ, em biết em từng để cho tôi khổ sở dường nào ? Hôm nay, em nên vì em làm ra chuyện đó mà phải có trách nhiệm với tôi.
      Minhang, Aliren, linhdiep172 others thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 8:

      Mạnh Tư Thành tới tầng mười chín, còn chưa kịp quẹt thẻ, nhân viên tiếp tân rất cơ trí nhấn nút mở cửa, cửa kính tiếng động mở ra. Mạnh Tư Thành đến trước quầy tiếp tângật đầu tỏ lòng cảm ơn nhân viên, sau đó chậm rãi tới phòng làm việc của .

      Đúng vậy, Mạnh Tư Thành cảm giác bước đicủa phải dùng từ ‘ cẩn thận ’ để hình dung.

      Nếu dùng từ ‘ cẩn thận ’, tại sao phải đợi đến hơn mười giờ khi tất cả mọi người đều làm mới đến, tại sao công ty của lại nhìn trái nhìn phải xem có thểgặp được người nào đó vừa đúng lúc ra ngoài phòng giải khát hoặc toilet ?

      hiển nhiên là đồng chí Mạnh Tư Thành cẩn thận quá mức rồi, gặp đượcTô Hồng Tụ, bởi vì Tô Hồng Tụ làm chưa baogiờ chạy loạn, luôn toàn tâm toàn ý vùi đầu vàocông việc.

      Mạnh Tư Thành biết, cuộc họp thường kỳ lầnnày tất cả mọi người đều hơi nơm nớp lo sợ, báo cáo tiến độ công việc cũng có bài có bản hơn, thỉnh thoảng dừng lại xem sắc mặt của Mạnh Tư Thành. Mặc dù Mạnh Tư Thành nhìn laptop biết nghĩ cái gì, nhưng ai mà biếtđột nhiên lại ra câu, chờ mộtchút, cái này có vấn đề?

      may mắn, Mạnh Tư Thành vẫn nhìn chằmchằm vào laptop, còn khẽ nhíu mày, biết nghĩ cái gì, dù sao cũng hơn là tìm ra sai sót nào đó của bọn họ.

      Mạnh Tư Thành nhìn cái gì ở laptop vậy? xem tư liệu của nhân viên mới.

      Tô Hồng Tụ, hai mươi mốt tuổi tốt nghiệp đại học, có bảy năm kinh nghiệm làm kế toán, sau đó là giới thiệu vắn tắt các giai đoạn làm việc ởnhững công ty nào, quét mắt cái, đều là những công ty . Mạnh Tư Thành tiếp tục lậtxuống, lật đến phần giới thiệu bản thân, ở mụctình trạng hôn nhân, thấy ghi : độc thân.

      Mục tình trạng hôn nhân chỉ có ba lựa chọn : độc thân, kết hôn, ly dị.

      Tô Hồng Tụ độc thân, có bạn trai, hay có bạn trai đây? Mạnh Tư Thành nhíu lại mày kiếm suy tư.

      hai mươi tám tuổi rồi, nếu như có bạn trai chính là ế, mặc dù Tô Hồng Tụ thoạtnhìn để lại ấn tượng cho người khác, nhưng cũng phải có nam sinh nào thích, phải sao?

      Mạnh Tư Thành chợt nhớ tới thời trung học, ở trong túc xá nam sinh, đám nam sinh lúcnhàm chán thường tiến hành đánh giá cho điểmđối với nữ sinh trong lớp, sau đó phân ra cấp bậc .

      Bọn họ bình luận tới bình luận lui, bình luận đếnTô Hồng Tụ, bên Mạnh Tư Thành vốn để ý nghe đến cái tên này, lập tức vểnh lỗtai nghe.

      Đánh giá của đám bạn học kia đối với Tô HồngTụ là: tách ra nhìn mũi, mắt, tai, vóc người cũngđược coi là đoan chính, nhưng hợp lại thấy cũngbình thường, thể là mỹ nữ cũng phải xấu, tóm lại là người có vẻ đẹp bình thường!

      Mạnh Tư Thành nghe mấy lời này trong lòng thể tốt hay tốt, tóm lại chính làđặc biệt thoải mái, cho dù biết người khác có lẽ là cũng thấythoải mái! Hình dạng của thế nào, ảnhhưởng gì đến bọn họ, mà họ phải đánh giá chứ ?

      lúc ấy , nam sinh khác lên tiếng,người nam sinh kia tên là Tôn Bách Công, thànhtích học tập tệ, gia cảnh giàu có, là ngườirộng rãi hào phóng. Tôn Bách Công : "Thậtra dáng dấp của Tô Hồng Tụ tính là kém,chỉ là Tô Hồng Tụ nhìn quá mức thận trọng, lại chăm chút ăn mặc, ăn mặc có hơi giản dị, nên mới có vẻ làm cho người khác pháithích. Nếu ấy chăm chút ăn mặc chút, cóthể xem như tệ."

      Lúc người khác phê bình Tô Hồng Tụ, Mạnh Tư Thành rất vui rồi, bây giờ lại có ngườiđứng ra thay chuyện, trong lòng lửagiận càng tăng lên, lập tức mặt đen lại nằm giường lời. Lúc này có bạn học, biết tốt xấu đến gần hỏi: "MạnhTư Thành, bạn cảm thấy lớp chúng ta nữ sinhnào tốt nhất ?"

      Mạnh Tư Thành lời nào, bạn học kia còn cố tình lôi kéo người , cuối cùng anhlạnh lùng : " biết."

      Nghe được câu này, mọi người cười phá lên, có người còn than thở : "Tư Thành à, ra ở lớp chúng ta bạn được xem là hàng chất lượngcao, dáng dấp đẹp trai, chơi bóng giỏi, học tậptốt, còn làm cán bộ lớp, nữ sinh lớp chúng ta đơn phương bạn tuyệt đối ít! em rất ghen tỵ a!"

      Mạnh Tư Thành đối với Tô Hồng Tụ mặc dù luôn lạnh lùng, nhưng đối với người khác rất tự nhiên, người khác gặp vấn đề khó khăn trong học tập keo kiệt chút nào giúp đỡ, dáng vẻ lại cao to nhìn rất đáng tin cậy, vì vậy ở trong đám nam sinh có chút phong phạm đạica.

      Nghe vậy, mọi người đều cười giỡn, ồn ào bắtđầu tới nữ sinh nào trong lớp xứng đôi nhất với Mạnh Tư Thành, nghĩ tới nghĩ lui nghĩ ra nhân vật tiểu công chúa trong lớp : Đàm Tư Tư.

      Vì vậy mọi người cùng ý chí mập mờ cườimột tiếng: "Đàm Tư Tư đối với bạn tốt, lão Mạnh a, bạn cũng nên bỏ qua !"

      Mạnh Tư Thành nhìn chằm chằm máy tính lâmvào trầm tư, Vương quản lý phòng kế toán vừabáo cáo xong ppt của ông ta, chờ Mạnh Tư Thành phát biểu.

      Mạnh Tư Thành nhận ra ánh mắt của mọi người nhìn , đột nhiên từ trong hồi ức tỉnh lại,quét mắt nhìn Vương quản lý, lại nhìn mọi ngườimột chút, biết đến thời điểm tổng kết rồi. ho , lạnh nhạt : "Tất cả mọi người rấtbận, nên tôi chỉ ngắn gọn ý nghĩ của tôi thôi. Tôi biết gần đây công ty có nhiều thay đổi tương đối lớn, có thể ý nghĩ trong lòng các vị cũng tương đối nhiều."

      Đôi mắt sắc bén của quét qua mọi người,giống như lơ đãng : "Nếu các vị có con đường khác tốt hơn, DMC cũng ngăn trởcác vị. Nhưng chỉ cần các vị còn muốn tiếp tục ở lại DMC, Mạnh Tư Thành tôi bày tỏ cảmơn đối với các vị, chúng ta chính là cùng ngồi chiếc thuyền, là đồng nghiệp của nhau. Cho nên, nếu như các vị có đề nghị hoặc ý tưởng nào, cũng có thể lên, tôi phải làngười nghe ý kiến của người khác."

      Mọi người hai mặt nhìn nhau, nghe lời đó, hơi hiểu được ý tứ của sếp mới rồi, cách khác cũng có ý tứ đao to chém người gì?

      Ánh mắt của đám đông được Mạnh Tư Thànhthu hết vào mắt, cười nhạt, đứng lên :"Các vị trở về suy nghĩ chút, nếu có đề nghịhoặc ý kiến gì, tùy thời có thể đến phòng làm việc tìm tôi, cũng có thể gọi qua điện thoại. Hômnay tôi đều ở phòng làm việc, điện thoại mở máy 24 giờ." xong, dọn dẹp laptop, tự nhiên đứng dậy ra khỏi phòng họp.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Buổi trưa Mạnh Tư Thành gọi nhà hàng mangmột phần ăn đến ( bởi vì muốn ra ngoài đụng phải người kia ), vừa ở trong phònglàm việc ăn vừa suy tính nên tiếp cận người kia thế nào?

      lặng lẽ dò xét, phát mỗi ngày Tô HồngTụ ngồi ở chỗ làm việc giống như học sinh chăm chỉ vùi đầu làm việc, căn bản cơ hội ở công ty bất chợt gặp đượcngười này rất ít. Vì vậy quyết định khôngnói cho Tô Hồng Tụ thân phận của bây giờvội.

      Sau đó sao? Nên làm cái gì? Mạnh Tư Thànhbắt đầu chau mày trầm tư, cuối cùng suy nghĩthật lâu mới quyết định, trước làm ràng có hay có bạn trai ! Dĩ nhiên, nghĩ đếnviệc có thể có bạn trai, trong lòng dâng lên tức giận khó có thể , thậm chí có chútxem thường bản thân.

      Buổi chiều, có mấy quản lý lần lượt tìm tới Mạnh Tư Thành, có nguời tương đối hàm súc,có người thẳng thắn, dĩ nhiên chủ yếu là thử dò xét Mạnh Tư Thành, thử xem có phải lòngchấp nhận bọn họ. Đương nhiên sau vài ba lời của Mạnh Tư Thành cho bọn họ lòng tin, giảiquyết nghi vấn của bọn họ, cuối cùng Mạnh TưThành còn nở nụ cười : "Công ty DMC chúng ta tương lai còn phải dựa vào các vị !"

      Quản lý của các phòng bắt đầu cảm thấy con người Mạnh Tư Thành này tồi, ít nhấtlàm cho người ta thấy lãnh đạo có khí độ và phong phạm. Dĩ nhiên trong lòng bọnhọ cũng hoàn toàn an tâm, nhưng ít ra bắt đầu đối với Mạnh Tư Thành chút lòngtin.

      Dĩ nhiên tìm tới cũng có Vương quản lý, Vương quản lý coi như người đầu tiên hướng vềphía Mạnh Tư Thành, ông cảm giác bản thân ông và Mạnh tổng giống như có chút thân cậnhơn.

      Mạnh Tư Thành nghe thấy Vương quản lý cườiha hả thử thăm dò đến Tô Hồng Tụ, anhcũng kiêng dè, thẳng: "Người này vớitôi coi như có quen biết, mặc dù phải tài giỏi xuất chúng, nhưng làm việc tỉ mỉ, là người thành khẩn, có thể dùng." Lời là lời .

      Dĩ nhiên Vương quản lý khom lưng cúi đầu ánh mắt Tổng giám đốc nhìn người giỏi.

      Mạnh Tư Thành nghe như thế, trong lòngchợt cảnh giác, suy nghĩ chút lúc này mớinói: " ra ấy mới đến công ty , là nhânviên mới, vẫn còn cần chỉ bảo nhiều, Vương quản lý cũng cần quá để ý, nên làm như thế nào làm như thế thôi."

      Vương quản lý nghe như thế, biết là hay giả, ngẩng đầu nhìn Mạnh Tư Thành,hơi hiểu ý tứ bên trong.

      Mạnh Tư Thành chợt cười : "Vương quản lý,chúng ta cứ có sao vậy, thẳng thắn ra, cũng cần suy nghĩ nhiều."

      Vương quản lý thấy Mạnh Tư Thành cười thẳngthắn như vậy, cũng cười theo. Cũng đúng, hình như ông lo sợ quá mức, thành ra suy nghĩ quá nhiều rồi.

      Làm xong tất cả công việc của công ty, Mạnh Tư Thành giơ tay lên nhìn đồng hồ, phát bốn giờ rưỡi chiều, bình thường nhân viên tan tầm lúc năm giờ.

      suy nghĩ, sau đó đến bãi đậu xe, lái xe ra,dừng bên đường cách cửa công ty xa lắm.

      Từ cái phương hướng này, có thể tinh tườngnhìn thấy đám người trong đại sảnh ra ngoài. Mà vị trí này, cũng làm cho người ta chú ý tới chiếc xe đỗ ở đây.

      Nếu là Tô Hồng Tụ ra ngoài, tất nhiên thấy rất ràng.
      Minhang, Aliren, linhdiep172 others thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 9:

      Thời gian qua giờ tan sở, xung quanh đồng nghiệp gần như về hết, Tô Hồng Tụ cầm túixách, vừa xoa mi tâm ( điểm giữa hai đầulông mày ) vừa ra đại sảnh.

      Mới đến làm việc, nên luôn nơm nớp lo sợ,số lần phòng giải khát rót nước cũng có hạn.Có lẽ đúng như lời sophie , thực quá mức cẩn thận rồi.

      Tô Hồng Tụ bất đắc dĩ cười cười, có biệnpháp, ở cái thành phố này nhiều năm, thậtvất vả trời tự nhiên rơi xuống khoảntiền lớn như vậy, làm sao có thể cố gắng đây? Phải biết, công việc này vẫn có thời gian thử việc hai tháng, ngộ nhỡ thời gian thử việc được thông qua thế nào? TôHồng Tụ phải bị đánh trở về nguyênhình rồi sao?

      Tô Hồng Tụ cẩn thận xuyên qua quảngtrường đông nghịt người, cúi đầu tới trạm xebuýt gần đó.

      Bên đường chiếc màu đen xe hơi chầmchậm đến bên người , tùy tiện liếc mắtnhìn, có chút buồn bực xe này như thế nào lại đến chỗ vậy, nhưng ra, vội vàng nhanh mấy bước tính tới đường dành chongười bộ.

      Ai ngờ cửa sổ chiếc xe kia từ từ hạ xuống, bêntrong giọng nam trầm thấp lạnh nhạt : "Lên xe."

      Bởi vì cự ly quá gần, Tô Hồng Tụ dĩ nhiên nghe được lời đó, nhưng cảm thấy lời này là với , mà cảm thấy thểcản đường của người khác, vì vậy vội vàng tránh sang bên.

      Giọng của người nam kia lần này có chútgấp gáp gọi: "Tô Hồng Tụ!"

      Tô Hồng Tụ đột nhiên nghe được tên của , giật mình, vội vàng ngẩng đầu nhìn qua, kinhngạc phát , là Mạnh Tư Thành người tuần trước mới gặp lại!

      ngơ ngác nhìn Mạnh Tư Thành hồi lâu, cuối cùng phản ứng kịp: "Làm sao lại ở đâyvậy?"

      Mạnh Tư Thành bất đắc dĩ chau mày lại nhìn Tô Hồng Tụ, ghét bỏ : "Lên xe!"

      Đại não của Tô Hồng Tụ hiển nhiên tạm thời cách nào tiêu hóa nhiều tin tức như vậy, suy nghĩ chút cuối cùng hiểu ra : " cũng làm ở tòa nhà này hả?" Nếu khônglàm sao tuần trước cũng xuất ở nơi nàyđây.

      Mạnh Tư Thành nghĩ giải thích với , dùng giọng bình tĩnh lần thứ ba ralệnh: "Tôi , lên xe!"

      Lần này Tô Hồng Tụ "A" tiếng, nhìn chiếc xe ô tô sáng bóng với những đường cong lưuloát vừa nhìn cũng biết là xe hạng sang, côkhông hiểu hỏi: "Tại sao muốn tôi lên xe?"

      Mạnh Tư Thành mím môi qua cửa sổ xe, anhnhìn Tô Hồng Tụ, tò mò, tại sao con người chậm chạp vụng về Tô Hồng Tụ này luôn có thể dễ dàng làm tức giận đây? Chẳng lẽanh phải vị luật sư được mệnh danh là tỉnh táo, trầm ổn, giỏi tranh cãi tiếng tăm lừng lẫy sao?

      bất đắc dĩ thở dài, cố nén tâm trạng mà giải thích : "Lên xe, tôi đưa về nhà."

      Tô Hồng Tụ nghe như thế, rất kinh ngạc nhìn vào mắt của Mạnh Tư Thành, suy nghĩ chút rồi vội vàng lắc đầu : " Tôi tự về được rồi, ngồi xe buýt, rất tiện."

      Mạnh Tư Thành chau mày nhìn chằm chằm TôHồng Tụ, cảm giác nhẫn nại của bản thân đến cực hạn rồi.

      "Đừng để cho tôi lại lần thứ sáu, lên xe ." khắc chế trái tim muốn bộc phát ra lửa giận, cố giữ bình tĩnh chậm rãi .

      Giờ phút này Tô Hồng Tụ cảm nhận được sắc mặt của người ở trước mặt rất âmtrầm, tránh voi chẳng xấu mặt nào, tính tình củacô từ trước đến giờ luôn mềm yếu, hơi co rúm người lại, vội vàng cầm túi xách nhanh nhẹn đến chỗ ngồi ở phía sau xe.

      vươn tay, dùng sức mở cửa xe phía sau,nhưng cửa lại mở ra.

      ngẩng đầu lên sợ hãi hỏi: "Cửa này khôngmở ra được à?"

      Mạnh Tư Thành chau mày nhìn đối với dáng vẻ e sợ muốn trốn tránh của , cười lạnh : "Chẳng lẽ cảm thấy mình nên ngồi ở phía trước sao?"

      Tô Hồng Tụ " ồ " tiếng, lại nhanh chóng lên kéo cửa xe phía trước.

      Cửa xe mở ra, nhìn thấy Mạnh Tư Thànhđang dùng ánh mắt bất đắc dĩ nửa thâm trầmnửa mơ hồ tức giận nhìn chằm chằm.

      Trong lòng khẽ run rẩy, vội vàng cúi đầu,lên xe ngồi vào vị trí bên cạnh , trong taysiết túi xách chặt, mắt nhìn mũi mũi nhìntim, ngồi nghiêm chỉnh.

      Các vật dụng bên trong chiếc xe này đều mang phong cách đơn giản và hào phóng, đệm rấtmềm rất thoải mái, nhưng Tô Hồng Tụ cótâm tình hưởng thụ, chỉ cảm thấy rất thấpthỏm rất lo lắng.

      Mạnh Tư Thành nhấn chân ga, xe hơi chậm rãikhởi động.

      Tô Hồng Tụ cảm giác vĩnh viễn hiểu Mạnh Tư Thành suy nghĩ gì. khônghiểu tại sao luôn lạnh lùng với , cũng hiểu tại sao tự nhiên nổi giận, lạicàng hiểu tại sao bỗng nhiên xuấthiện, sau đó muốn đưa về nhà.

      Tô Hồng Tụ cảm thấy lấy thông minh của , cách nào hiểu được người nhưMạnh Tư Thành.

      Đối mặt với người như vậy, thực biết gì, cho nên liền lựa chọn lời nào.

      Xe chậm rãi về phía trước, Tô Hồng Tụ lặnglẽ nghiêng đầu, nhìn phong cảnh ngoài cửa xe.

      Bây giờ là cuối mùa thu, ngày càng ngày càng ngắn, mặc dù bên ngoài còn chưa tối hẳn, nhưng đèn đường được bật lên rực rỡ.

      Ban đêm ở thành phố này rất phồn hoa rất tránglệ, thời điểm Tô Hồng Tụ còn học đại học cảm thấy rất đẹp. Nhưng khi trưởngthành, rời khỏi trường học, lại phát những thứ tốt đẹp ở cái thành phố này, thuộc về nhiều.

      co rúc ở cái thành phố này như con kiếnhôi, đơn độc nhưng tuyệt vọng với cuộc sống.

      Trong mắt mọi người con kiến hôi rất bé, nhưng nó chưa bao giờ tuyệt vọng, mà dùngchính sức lực bé đó tạo ra cuộc sống tốt đẹp của mình.

      Tiền đồ của Tô Hồng Tụ thoạt nhìn rất mong manh, cuộc sống thực quá khó khăn, nhưngcô luôn tràn đầy hi vọng, tràn đầy mơ ước.

      Cố gắng tích góp từng li từng tí thu nhập ít ỏi của bản thân, muốn tương lai của tốt đẹp hơnmột chút.

      Có lẽ ngày nào đó, ở nơi thành thị này căn nhà , có ngôi nhà ấm áp, có người , sau đó còn có thể đem mẹ ở nông thôn lên ở cùng, trải qua những ngàytháng hạnh phúc.

      Đây là hi vọng mong manh của Tô Hồng Tụ mà có lẽ thể thực được.

      nhạc nhàng vang lên, khúc nhạc thanhnhã rất nhanh tràn ngập cả buồng xe.

      Tô Hồng Tụ quay đầu, len lén nhìn Mạnh TưThành cái.

      Mạnh Tư Thành hai tay cầm tay lái, tậptrung nhìn đường xá phía trước. Nhìn bên mặt của , sống mũi cao thẳng đẹp đẽ, khóe môi hoàn mỹ hơi mím lại có chút quật cường. ra Mạnh Tư Thành từ thời còn học sinh được rất nhiều nữ sinh thích, dáng ngườicao lớn đẹp trai. Nhưng, Tô Hồng Tụ hiểutại sao có chút sợ đây?

      Giống như cảm thấy ánh nhìn chăm chú của , Mạnh Tư Thành xoay đầu lại nhìn cái.

      Tô Hồng Tụ cuống quít thu hồi ánh mắt, cũng nhìn về phía trước.

      Phía trước là đèn đỏ, hơi kẹt xe, hàng dàixe dừng lại ở chỗ này, càng để lâu càng có khuynh hướng dài ra.

      " tại ở chỗ nào?" Mạnh Tư Thành chợt mở miệng hỏi.

      "Nha. . . . . ." Tô Hồng Tụ ở chỗ nhà dân tự xâyphòng cho thuê, nên như thế nào đây? Côsuy nghĩ chút, mới : " Cho tôi đến đầu đường xx , tự tôi vào được rồi."

      Mạnh Tư Thành gật đầu cái, xemqua tư liệu của , làm sao có thể biết ở đâu đây.

      Sau câu đối thoại này, bên trong buồng xe lại rơivào im lặng, chỉ có nhạc nhàng vẫn đangvang vọng.

      Chợt, Mạnh Tư Thành ho , nhàn nhạt :"Chúng ta rất lâu có gặp mặt rồi."

      Tô Hồng Tụ thấy Mạnh Tư Thành nhắc tới vấn đề này, vội vàng gật đầu: "Đúng vậy a, kể từ sau khi tốt nghiệp cao trung, gặp qua rồi. . . . . ." tới chỗ này, Tô Hồng Tụ chợt dừng lại.

      Mà Mạnh Tư Thành quay đầu nhìn cái, trong ánh mắt có nhàn nhạt nhớ lại, có lẽ còn có chút phiền muộn. Nhưng trong buồng xe ánh đèn quá mờ, Tô Hồng Tụ thấy được, cũng để ý thấy.

      ra phải vậy, sau khi tốt nghiệp cao trung, bọn họ gặp lại lần .

      ===

      Năm đó, lúc Tô Hồng Tụ bước vào cuộc sống sinh viên đại học năm thứ nhất.

      lần, Điền Phỉ Phỉ bạn cùng phòng của muốn Bắc Kinh thăm bạn trai, bạn trai của côấy học tại trường đại học nổi tiếng ở Bắc Kinh.

      Nhưng là, bé, cho tới bây giờ chưa từng xa nhà, tự nhiên cũng muốn mộtmình. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Điền Phỉ Phỉrủ Tô Hồng Tụ cùng .

      Tô Hồng Tụ muốn cự tuyệt, người ta BắcKinh thăm bạn trai đó là lẽ thẳng khí hung ( chuyện đương nhiên ), bản thân quen biết chạy thăm xem là cái gì?

      Điền Phỉ Phỉ là rất hoạt bát, miệng cũng rất lợi hại, vì vậy cố gắng thuyết phục TôHồng Tụ ví dụ như Bắc Kinh là thủ đô củaTrung Quốc, nơi đó có lịch sử lâu đời vân vân, con người lúc còn sống cũng nên thăm quan chút, còn có lần này còn được thăm quan trường đại học nổi danh, bỏ lỡ lần này về sau sẽkhông có cơ hội đâu? Cuối cùng, Điền Phỉ Phỉcòn sử dụng đòn sát thủ, uy hiếp làm nũng vừa lôi kéo cánh tay của Tô Hồng Tụ vừa dụ dỗ .

      Tô Hồng Tụ cảm thấy thứ nhất có lí dođể đến đó, thứ hai là viêm màng túi, nhưng nghelời thăm quan trường đại học, chợt nhớ tới lời người kia .

      Có thể nơi đó chơi a. . . . . .

      Tô Hồng Tụ biết thế nào, mặt tự nhiên có chút nóng lên, trái tim khỏi đập nhanh vì ý nghĩ vừa rồi.

      nghĩ, cuộc đời thể học ở trườngđại học đó, nhưng tại sao thể nhìn chút chứ ?

      bên bị Điền Phỉ Phỉ làm nũng, Tô Hồng Tụ cúi đầu cắn răng, hạ quyết định, vậy lần !

      Bạn trai của Điền Phỉ Phỉ gọi Tôn Vĩ. Tôn Vĩ nhìn đến bạn mua tặng , dẫntheo người, bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng vẫn ởký túc xá trường học tìm cho các hai chiếcgiường trống.

      Ban ngày, người ta ngọt ngọt ngào ngào tìnhchàng ý thiếp, Tô Hồng Tụ cảm giác quả thực là cái bóng đèn, vì vậy muốn gặpbạn học cao trung học ở đây, ra ngoài thămquan chút. Điền Phỉ Phỉ dĩ nhiên phản đối, nhiệt tình lôi kéo cánh tay của Tô Hồng Tụ trước khi : "Ngoan, vất vả tới Bắc Kinh lần, nên chơi chút! Cẩn thận bị lạc đường nha!"

      Ở bên cạnh Tôn Vĩ thấy thế, lắc đầu cười : "Người ta cũng phải đứa bé, em a, nhiều chuyện!"

      Điền Phỉ Phỉ nhìn Tô Hồng Tụ le lưỡi cái,khoác cánh tay của bạn trai ấy rời .

      Tô Hồng Tụ ngơ ngác nhìn bóng lưng bọn họ rờiđi, chợt nổi lên hâm mộ Điền Phỉ Phỉ. Nếu như giống như Điền Phỉ Phỉ hoạt bát đáng , tốt biết bao !

      Vì tháng này mình bận ôn thi hết kỳ nênmình chỉ có thể post 1 chương mỗi tuần m.n thông cảm cho mình nha!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :