1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh, đã lâu không gặp - Nữ Vương Không Ở Nhà (Hoàn chính văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 53:. . . . . . . .

      Sắc mặt Mạnh Tư Thành tái xanh, môi mím chặt, tay mạnh mẽ kéo Tô Hồng Tụ bước nhanh ra ngoài. chân Tô Hồng Tụ là giày cao gót mảnh khảnh, bị Mạnh Tư Thành lôi kéo như vậy, chỉ có thể vừa vừa chạy, thỉnh thoảng còn lảo đảo muốn ngã, có thể là nhếch nhác cực kỳ, nhưng Mạnh Tư Thành căn bản có quay đầu nhìn lại.

      Từ sức nắm chặt của đôi tay to kia, Tô Hồng Tụ có thể cảm nhận được Mạnh Tư Thành bây giờ là tức giận đến cực điểm, vì vậy rang ở nơi này trong thời khắc nhếch nhác cực điểm, thế nhưng trong lòng lại khỏi ngọt ngào, giống như mong đợi cái gì.

      Mạnh Tư Thành đường lôi Tô Hồng Tụ ra đại sảnh, đột nhiên gió lạnh thổi tới làm Tô Hồng Tụ rùng mình cái.

      người mặc là bộ trang phục dạ tiệc hở vai, nên ở trong đại sảnh hơi ấm đầy đủ cảm thấy lạnh nhưng ra tới bên ngoài gió lạnh thấu xương, da thịt bại lộ trong khí nhất thời nổi da gà.

      Mạnh Tư Thành như cảm thấy gì đó, chợt dừng bước, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào .

      Tô Hồng Tụ chưa từng nhìn thấy ánh mắt hung dữ như vậy của Mạnh Tư Thành trước đây, thấy sợ hết hồn, trực giác muốn lui về sau bước, nhưng ngay sau đó lý trí của tự khắc chế bản thân, lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu đón gió lạnh, mỉm cười thản nhiên : “Bên ngoài rất lạnh.”

      Ánh mắt Mạnh Tư Thành chậm rãi quét qua nụ cười của , sau đó dọc theo nụ cười xuống, chiếc cổ mềm mại tinh tế như sứ trắng, đầu vai mảnh khảnh tuyệt đẹp, còn có đường cong nở nang trước ngực. gần ba mươi tuổi, sau khi tỉ mỉ ăn mặc đứng trước mặt , này như quả đào mật độ chín, làm cho người ta thèm muốn.

      Hơn nữa vừa nãy trong đại sảnh, chính khiến người ta them muốn này lại trước mặt đông đảo người xa lạ thể hết vẻ đẹp của !

      Mạnh Tư Thành vốn hết sức tức giận, dần dần lắng xuống, con ngươi bắt đầu trầm, trở nên đen tối, sâu thấy đáy, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Hồng Tụ xinh đẹp, giống như có gì đó nổi lên.

      Tô Hồng Tụ cố gắng coi thường cảm giác gió lạnh thấu xương, giữ vững nụ cười mê người như cũ, dũng cảm ngẩng đầu lên nhìn , lại nhìn thấy thẳng tắp nhìn chằm chằm vào đường cong xinh đẹp trước ngực mình, khỏi nuốt nước bọt.

      Trong lòng bắt đầu thấp thỏm yên, đây là muốn thế nào? Kế tiếp trừng phạt mình ra sao đây?

      Tại thời điểm Tô Hồng Tụ lo lắng, Mạnh Tư Thành chợt tiến lên khom lưng, vươn tay ôm ngang Tô Hồng Tụ vội vàng kịp chuẩn bị lên.

      Theo bản năng, Tô Hồng Tụ khẽ kêu tiếng, thanh trầm thấp của Mạnh Tư Thành khẽ vang bên tai , cảnh cáo: “Em muốn gọi bảo vệ tới hay sao?”

      Mạnh Tư Thành nhàng nâng eo của Tô Hồng Tụ lên, làn váy dài tung bay theo gió, mà đầu vai trần của được Mạnh Tư Thành cố ý hay vô tình dùng áo khoác tây trang che kín lại.

      Bị Mạnh Tư Thành ôm ở trong ngực, lúc này ưu nhã, thong dong của Tô Hồng Tụ biến mất hầu như còn, chỉ có thể vươn tay theo bản năng, khẩn trương bát lấy ống tay áo của , giọng : “ mau buông em xuống!”

      Mạnh Tư Thành cúi đầu, chỉ thấy cổ tay trắng mịn của bất lực nắm lấy ống tay áo mình, nắm rất ít nhưng đốt ngón tay có chút trắng bệch.

      Mạnh Tư Thành cúi đầu cười, cười đến mập mờ nguy hiểm: “ thả.”

      xong ôm chặt vào ngực mình, sải bước ra ngoài.

      Gió rét thổi tới, Tô Hồng Tụ co rúm núp trong ngực của , lồng ngực của rất kiên cố lại ấm áp, còn có lực bước của theo tiết tấu như động viên .

      Tô Hồng Tụ vốn khẩn trương bắt lấy tay áo của , từ từ buông xuống, tới bên hông , bỏ hai tay vào trong áo khoác tây trang vòng ôm chặt ngang lưng kiên cố của .

      Dù bên ngoài rất lạnh, nhưng dựa vào , để cho nhiệt độ của sưởi ấm mình, vì vậy cảm thấy dần ấm lên.

      Ai biết Tô Hồng Tụ chui vào trong áo khoác tây trang của mới ấm lên chút, thấy Mạnh Tư Thành dừng bước lại, khom lưng đưa tay ra giống như mở cửa xe, sau đó sao, sau đó Tô Hồng Tụ cảm thấy mình bị ném vào trong xe như cái bao tải vậy, cuối cùng rơi xuống chiếc ghế ngồi mềm mại.

      Mặc dù chiếc ghế coi như mềm mại, nhưng do vội vàng chưa kịp chuẩn bị nên bị đau chân, cả đến mông nữa, thậm chí còn nghe thấy tiếng váy bị xé rách.

      rất nhanh phản ứng kịp, giùng giằng bò dậy, lại thấy Mạnh Tư Thành khom lưng đứng bên cạnh cửa xe, ánh mắt tối lại, nhìn chằm chằm vào mình, bộ dáng thâm trầm kia giống như người thợ săn ngó chừng con mồi của mình.

      Tô Hồng Tụ nhịn được mở miệng giọng hỏi: “, muốn làm gì?”

      Mạnh Tư Thành nhìn hai tay cẩn thận che trước ngực bởi vì giãy giụa nên bị hở ra mềm mại, bộ dáng kia giống như nữ chính bị bạo hành phim truyền hình, tâm tình chợt trở nên tốt, nhưng vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng như cũ, nho : “ muốn làm gi, em ?”

      xong nhấc chân lên xe, đóng cửa lại.

      So với bên ngoài trong xe ấm áp hơn rất nhiều, nhưng thân thể Tô Hồng Tụ lại càng run hơn.Hơi thở phái nam từ từ lại gần , làm cảm nhận được nguy hiểm.

      Tô Hồng Tụ trong lòng nhảy nhanh, giùng giằng muốn tránh về phía sau, nhưng phía sau là cửa xe, muốn tránh cũng được.

      Mạnh Tư Thành nhích đến cạnh chút, cúi đầu để cho hơi thở nhàng phun mặt , êm ái : “Vừa rồi em cười rất xinh đẹp, bây giờ sao còn cười như vậy nữa đây?”

      Tô Hồng Tụ muốn cười, nhưng khóe miệng kéo lên, cũng muốn tiếp tục ngẩng đầu, ưỡn ngực, mạnh mẽ nhìn thẳng , nhưng ánh mắt mập mờ, trầm nguy hiểm làm dám nhìn thẳng, chỉ giọng : “ như vậy quá đáng, là. . . .”

      còn chưa hết lời, Mạnh Tư Thành lạnh nhạt hỏi ngược lại: “ là cái gì? thế nào? làm rất tốt phải sao? Chẳng lẽ muốn tiếp tục mặc kệ cho bạn mình cùng người khác thân thiết sao?”

      Tô Hồng Tụ nghe như thế, lập tức ngẩng đầu lên, lớn tiếng phản bác: “Em vốn phải bạn , em cũng cùng người khác thân thiết!” là chủ nghĩa đàn ông quá lớn.

      Ánh mắt thâm trầm của Mạnh Tư Thành càng thêm tức giận: “Em phải bạn của còn có thể là của ai? Em cho tới bây giờ đều là của , chỉ có thể là của ! Em vốn là người của rồi!”

      Tô Hồng Tụ nhớ tới đêm hôm đó, mặt nhất thời đỏ bừng, miệng động mấy lần mà ra lời.

      Mạnh Tư Thành nhìn thấy vẻ mặt này của , tự nhiên cũng nhớ tới buổi tối điên cuồng của bọn họ, vì vậy bên môi lên nụ cười: “Tô Hồng Tụ, hay là em quên mất đêm hôm đó? Nếu như vậy rất vui lòng giúp cho em nhớ lại.” đến đây hô hấp của trở nên vẩn đục.

      có qua lần kinh nghiệm thứ nhất, Tô Hồng Tụ tự nhiên biết có ý gì, con ngươi sợ hãi nhìn xung quanh, giọng nhắc nhở: “Đây là ở bên ngoài, có người thấy, đừng có làm loạn.”

      Nhưng Mạnh Tư Thành lại cho là đúng: “Yên tâm, người bên ngoài thể thấy được bên trong.”

      Tô Hồng Tụ vẫn còn lo lắng: “Vậy cũng được, đây là bên trong xe, được làm loạn!” Môi mỏng Mạnh Tư Thành gần như áp lên má , đành xoay mặt trốn tránh.

      Mạnh Tư Thành dĩ nhiên để tránh được, tay bắt lấy cằm nâng lên: “Tô Hồng Tụ bây giờ giống như Tô Hồng Tụ của trước kia rồi. Nhưng hôm nay chuyện gì xảy ra? Em làm như là biết ?” Lúc lời này, Tô Hồng Tụ quả nghe được giọng tổn thương tức giận của .

      Tô Hồng Tụ co người lại, nâng mắt lên quan sát , lại thấy ánh mắt càng thêm nguy hiểm, vì vậy vội vàng chớp mắt, giọng phản bác: “ cũng cố ý làm bộ thấy em, giờ lại ở chỗ này em!”

      Mạnh Tư Thành cũng giải thích: “ ra là em tức giận nhìn em, được rồi, vậy bây giờ nhìn em, chẳng những gặp được em rồi, còn muốn khi dễ em, có thể ?” Mặc dù miệng hỏi có thể , nhưng kỳ môi mỏng dán lên gò má , nhàng gặm cắn.

      Tô Hông Tụ cảm thấy nhột, cũng có chút sợ, nhưng lần này có tránh, là cằm bị giữ cách nào tránh, hai là ra trong lòng mình có chút mong đợi.

      Mạnh Tư Thành thấp giọng hỏi: “Để cho khi dễ em tốt, có được ?” Vừa hỏi môi mỏng bắt đầu dọc theo gương mặt của xuống, tới cổ, nơi đó có làn da đẹp trơn mịn.

      có chút tham lam mút hôn, thỉnh thoảng khẽ cắn xuống giống như trừng phạt, khiến cho Tô Hồng Tụ ngừng thở cảm thụ, nhịn được kêu “A” tiếng. Tiếng “A” mị hoặc kia, giống như rượu ngon thượng hạng khiến người ta say mê.

      tiếng này cũng cổ vũ Mạnh Tư Thành, bàn tay nâng gáy để cho ngửa cổ lên, đôi môi hạ thấp xuống, theo đường cong tốt đẹp xuống thêm chút.

      Nơi đó có ngọn đồi, có rừng cây xanh mướt, có hang sâu làm người ta say mê, làm cho người ta nhịn được tiếp tục xuống đến nơi mê người kia dò xét đến cùng.

      Đầu lưỡi Mạnh Tư Thành nhàng lướt qua hang sâu kia, lại dọc theo đường cong tiến vào phía trong, cảm nhận được thân thể của khẽ run rẩy, ngẩng đầu lên, thấy gò má Tô Hồng Tụ đỏ hồng như say, đôi mắt cũng nửa khép nửa mở.

      Dĩ nhiên Mạnh Tư Thành phải đứa ngốc, mặc dù Tô Hồng Tụ có bảy mươi hai phép biến hóa, Tô Hồng Tụ vẫn là Tô Hồng Tụ, trong lòng trầm tư chút cũng hiểu hôm nay cố ý như vậy là có mục đích.

      Đôi mắt nheo lại, êm ái mà nguy hiểm hỏi: “Tô Hồng Tụ, hôm nay em ăn mặc giống như con khổng tước rêu rao khắp nơi, chẳng lẽ là để hấp dẫn , cố ý để cho phải ghen tỵ?”

      Tô Hồng Tụ bị nhìn thấu mục đích, đôi mắt lập tức mở to, cơ thể cứng ngắc, nhưng ngay sau đó nghiêng đầu , vô lực phản bác câu: “Đâu có đâu!”

      Tay Mạnh Tư Thành nhè đưa ra, trượt xuống khe ngực của , bởi vì sử dụng con chuột lâu dài nên tay có vết chai, ngón cái nhàng mơn trớn nơi mềm mại, khiêu khích cảm giác của , đồng thời hô hấp Mạnh Tư Thành càng thêm vẩn đục: “Em là ngốc, xấu xa, bị vạch trần còn thừa nhận!”

      Sau khi xong, lần nữa tiến tới hai đỉnh nhọn kia, đồng thời tay xé rách thân trước chiếc váy ra khỏi cơ thể .

      Tay Tô Hồng Tụ ban đầu vô lực phản kháng, sau đó bắt đầu thuận theo, ôm lấy đầu vai theo bản năng.

      Hô hấp Mạnh Tư Thành càng thêm dồn dập, hai tay rất nhanh lột hết quần áo của đến thắt lưng, vì vậy đầy đặn, thành thục xinh đẹp như trái đào mật lập tức giải phóng ra ngoài, nhàng rung động.

      tệ, lúc trước nghĩ đến chút cũng sai, ra giống như cây đào mật, đến mùa nở hoa xinh đẹp mà ai chú ý, đợi đến ngày mà người ta để ý đến đóa hoa xinh đẹp sớm kết thành quả quý.

      Sau khi trải qua năm tháng phong sương lắng đọng là trái cây kiều diễm ướt át làm cho người ta thèm muốn.

      Môi lưỡi Mạnh Tư Thành vội vàng liếm mút, thỉnh thoảng còn dùng răng khẽ cắn đỉnh nhọn trái đào, chọc cho bất mãn ríu rít kháng nghị.

      tay chậm rãi xuống, muốn cởi hoàn toàn chiếc váy dưới thắt lưng, nhưng phía dưới kéo được, nghĩ hay là có khóa kéo bên trong,

      Mạnh Tư Thành nâng hông lên ôm vào trong ngực làm cho bầu ngực đầy đặn của cũng bị nâng lên, mặc cho đầu ngực xinh đẹp vươn cao bại lộ trong khí, cũng mặc cho cơ thể ngửa ra sau.

      Tô Hồng Tụ vô dụng nắm chặt áo sơ mi của Mạnh Tư Thành, khẩn trương : “Đừng như vậy. . . . .”

      thể trách quá mức nhát gan, sợ hãi, cả người hầu như bị ôm lấy, cảm thấy nơi thần bí ngượng ngùng của mình bị nâng cao lên, nơi đó chỉ còn làn váy mỏng che dấu, biết có bao nhiêu cảnh đẹp rơi vào trong mắt .

      Nhưng là căn bản Mạnh Tư Thành trông nom, để ý, ngay cả tầng váy mỏng kia cũng cảm thấy quá mức chướng mắt, bàn tay vô tình xé rách, cuối cùng làn váy này cũng thoát khỏi eo của , tuột xuống tới mắt cá chân.

      ____________________________________________

      Trong xe cũng lạnh, nhưng thân thể Tô Hồng Tụ bắt đầu run rẩy, co rúm lại. Ánh mắt Mạnh Tư Thành càng trầm hơn, nhìn chăm chú vào nơi đó của , khàn giọng hỏi: “Tô Hồng Tụ, thế mà bên trong em lại mặc gì, em đây là chuẩn bị cho chuyện gì xảy ra sao?”

      Mặt Tô Hồng Tụ càng thêm đỏ rồi, đúng vậy, bên trong cái gì cũng mặc.

      Hôm nay, tại đây cơ thể hoàn toàn bại lộ trong khí, tất cả ra trước mặt Mạnh Tư Thành, hơn nữa còn bị nâng cao lên phơi bày trước mắt khiến cho nhìn sót chút gì.

      Tô Hồng Tụ cảm thấy mình trở nên kì lạ, khi bị ánh mắt cực nóng của nhìn soi mói, cơ thể bắt đầu ngứa ngáy, sau đó giống như thiếu dưỡng khí thể hô hấp.

      càng thêm ngượng ngùng, khép chặt đôi mắt lại, dám nhìn dám nghĩ, dĩ nhiên là cũng dám mở miệng phản bác.

      Mạnh Tư Thành nghe được Tô Hồng Tụ phản bác, cho dù là phản bác vô lực nhất cũng có, vì vậy lần nữa cười : “Nếu như vậy, khi dễ em quá lãng phí rồi.”

      Sau đó Tô Hồng Tụ chỉ cảm thấy mình bị ôm lấy, bị đặt lên ghế dựa, tiếp đó nghe thấy tiếng sột sột soạt soạt, cuối cùng thân thể cường tráng bao phủ xuống.

      Khi cơ thể có lồng ngực cường tráng nóng bỏng đè lên, cảm thấy quả đào mật đầy đặn của mình bị áp bức rồi, thế nhưng cảm giác hề khó chịu, ngược lại rất kì diệu.

      Bởi vì lửa nóng của , làm cơ thể dần dần tăng lên, vì vậy kìm lòng được, hi vọng ép tới mạnh hơn, chặt hơn chút nữa.

      Mạnh Tư Thành cảm thấy mềm mại dưới thân theo bản năng nâng lên nghênh đón mình, vì vậy nhiệt độ dưới bụng càng tăng lên, vật thể phía dưới càng thêm kêu gào khát vọng, nên vừa gấp gáp lại thể quá kích động, đặt phân thân của mình trước khe rãnh thần bí kia.

      Nơi đó rất ướt, hiển nhiên cần phải làm gì, cây đào mật thành thục này tự tiết ra chất lỏng của mình để chuẩn bị kỹ càng cho chuyện kế tiếp xảy ra.

      Tại địa phương mềm mại ướt át của mình, cảm thấy có phân thân cứng rắn sắc bén của áp sát uy hiếp, mà nó càng ngừng chen đến nhuỵ hoa của , giống như cố gắng tiến vào sâu hơn bước, khi ý thức được thân thể tự giác buộc chặt.

      Mạnh Tư Thành cúi đầu hôn gò má đỏ hồng của , cảm thấy thở dốc dồn dập, tay nâng lên bầu ngực mềm mại nở nang, bên cố gắng tách ra nụ hoa thần bí do khẩn trương mà khép chặt lại, đồng thời giọng dụ dỗ: “Buông lỏng ra chút nữa được , em như vậy vào được. . . . . .”

      Tô Hồng Tụ mặc dù trải qua kinh nghiệm lần đầu tiên, nhưng đây là ở trong xe, cho nên vẫn dám buông lỏng, đôi chân thon dài nhịn được kẹp chặt hông , Mạnh Tư Thành nhìn bộ dáng này của chỉ có thể vươn tay lục lọi vỗ về nơi nhụy hoa, tay khác tiến lên phía vân vê chơi đùa trái đào mật mềm mại, đồng thời đôi môi mỏng ôn nhu an ủi .

      Tô Hồng Tụ nhịn được giọng thỉnh cầu: “Nếu , tại cần làm nữa, được ? Em sợ. . . . ..?”

      Mạnh Tư Thành cúi đầu hôn môi, hôn gương mặt , trầm hỏi: “Vì sao, sợ cái gì?”

      Trong con ngươi Tô Hồng Tụ đong đầy nước mắt, cắn môi : “Em bỗng nhiên rất sợ bị người khác phát , đây là ở trong xe!”

      Mạnh Tư Thành cúi đầu cười ở bên tai , lấy loại giọng chỉ có mới nghe được giọng an ủi.

      : “ phải sợ, người bên ngoài thể thấy được. Nếu em kêu quá lớn tiếng, người ta làm sao nghe thấy được.” xong lời này, chính cũng cảm thấy buồn cười, lại hỏi: “Hay là em nhịn được thoải mái kêu lớn tiếng?”

      Bỗng nhiên Tô Hồng Tụ cảm thấy cười xấu xa, nhịn được cầm chặt tay hung hăng nhéo, ai biết chỉ hơi nhíu mày sau đó cười đến mập mờ hơn: “Em đây là thể chờ đợi sao?”

      Tô Hồng Tụ nhịn được hai tay nắm thành quyền, đánh vào lồng ngực : “Mạnh Tư Thành, xấu!”

      Mạnh Tư Thành để mặc cho đánh, bởi vì lực chú ý của lúc này đều dồn về phía dưới.Náo loạn như vậy, hai chân Tô Hồng Tụ tự chủ tách ra, Mạnh Tư Thành vội vàng chen thân vào mạnh mẽ tách đôi chân thon dài của ra. Sau đó thắt lưng Mạnh Tư Thành dùng sức tiến vào chỗ sâu nhất của , phân thân của sớm kịp chờ đợi, lọt vào mảnh lầy lội.

      Nơi đó rất ướt rất mềm, chặt chẽ bao vây lấy , làm cho nhịn được hít vào thở ra hơi dài.

      Tô Hồng Tụ nghĩ tới trong chốc lát mình bị luân hãm, thế nhưng sau khi vật đó tiến vào trong cơ thể mình lại hề cảm thấy chút khó chịu nào, mà ngược lại như được đền bù nơi nào đó mất mát vậy, nghĩ đến điều mình mơ hồ chờ đợi có lẽ chính là như thế này này.

      Do vừa được hưởng thụ lần đầu cá nước thân mật tốt đẹp giữa hai người chia lìa trong tháng, bản thân Tô Hồng Tụ cũng giám thừa nhận ra sâu trong nội tâm vẫn vô cùng mong mỏi được trở về bên .

      Cảm giác được vật cứng rắn lấp đầy, là cảm giác mang lại, là cảm giác thân mật nên lời của hai người nhau.
      Vì vậy vào giờ khắc này, sau thời gian xa cách cuối cùng tại thời điểm đoàn tụ, cứng rắn cùng mềm mại kết hợp với nhau, nhịn được phát ra tiếng than khẽ, trong tiếng than này có lẽ vì được thỏa mãn nhiều hơn.

      Mà Mạnh Tư Thành cũng theo bản năng kêu rên rỉ, cảm thấy nguyên nhân có lẽ là ở trong xe, như cũ kẹp chặt, chặt đến mức làm cho khống chế được phải mạnh mẽ tiến lên.

      Chỉ là vẫn còn tia lý trí cuối cùng, cố gắng khống chế thân thể của mình, sau khi hít sâu vào hơi, bắt đầu hành trình vận động của mình.

      Thân thể này, từng thân mật cả đêm, sau đó rời , cuối cùng trở lại bên cạnh , mặc cho khi dễ.

      Bên trong buồng xe, bàn tay nâng thân thể mềm mại, kéo vào trong ngực, dũng mãnh tiến lui, tiếng thở gấp thô ráp, trầm thấp, giường như muốn phát tiết nỗi ấm ức cùng ghen ghét trước đó, cũng giống như muốn phát tiết tất cả ham muốn của tháng xa cách này.

      từ khi bị mạnh mẽ công kích đến khi giọng cầu xin tha thứ, bởi vì mãnh liệt dến nỗi gần như dã man tiến công mà vô dụng run rẩy. Nơi địa phương mình bất lực nhất, yếu ớt nhất bị hung hăng công kích, sau đó hít hơi mặc dù hai tay nắm chặt lấy đệm ngồi của ghế dựa, cơ thể vẫn tự chủ được lui về phía sau, bị chóng đỡ chặt ghế dựa, may là thành ghế đủ vững chắc miễn cưỡng có thể chịu đựng xung lựơng này.

      Thế tới của quá mức hung mãnh, nhanh cảm thấy mình thở nổi, vì vậy giọng run rẩy thỉnh cầu: “Chậm chút. . . . . Mạnh Tư Thành, chút. . . . . Em chịu nổi. . . . .” cầu xin , nhưng dám quá lớn tiếng, sợ có người bên ngoài nghe được.

      Mạnh Tư Thành nghe được mềm mại cầu xin, dừng lại, cúi đầu xem xét kỹ. Lại thấy hai má đỏ hồng, hai mắt mê say, hai trái đào mật xinh đẹp trước ngực khẽ run rẩy, bộ dạng kiều diễm giường như muốn tan chảy thành nước vậy. như vậy, làm sao có thể dừng lại đây?

      Hơn nữa trước đó ở đại sảnh, thực quá phách lối, cần chút giáo huấn.

      Vì vậy Mạnh Tư Thành ôn nhu bên tai : “ nên chuyện lung tung, bị người bên ngoài nghe được, như vậy tất cả mọi người biết bây giờ chúng ta làm gì đấy.”

      Trong lòng Tô Hồng Tụ thực lo lắng, nghe được lời này, con ngươi ngập đầy nước ao em biết lại xấu như vậy chứ! làm sao có thể là chính nhân quân tử!”

      mặt Mạnh Tư Thành có chút vui: “Thế nào? Em bây giờ hối hận? Hối hận cùng chỗ? Em vừa có bạch mã hoàng tử của mình lập tức ném thèm quan tâm rồi?” xong đúng là giận rồi, bởi vì nhớ tới Mạc Vân nắm tay khiêu vũ, hình ảnh đó vừa nghĩ cảm thấy chói mắt, đến mức hận muốn giấu vào trong ngực, hoặc là hung hăng ăn vào trong bụng!

      Nhưng dĩ nhiên thể ăn vào trong bụng được, cũng thể giấu vào trong ngực được, vì vậy chỉ có thể hung hăng tiến vào trong thân thể của , yên lặng xâm nhập, cuồng mãnh luật động mãi cho đến chỗ sâu nhất của , nhìn đôi mắt đẫm lệ mông lung, tựa như say mê, tựa như bịt tầng sương mù, nhìn giống như cây liễu trước gió lay động, thậm chí hai trái đào mật trước ngực cũng lên xuống chập chờn lộ ra đường cong xinh đẹp!

      Em là của , chỉ có thể là của , ngoại trừ ra ai cũng thể được chứng kiến vẻ đẹp này của em.

      Em là của , chỉ có thể là của , đời này chỉ có mình có thể đối với em như vậy, cũng chỉ có mới có thể khiến cho em run rẩy, ngâm gọi, để cho em dục tiên dục tử muốn sống được muốn chết cũng xong!

      Bất luận như thế nào Tô Hồng Tụ cũng ngờ tới mình chỉ trích nho thế nhưng đưa tới cuồng mãnh đáp lại, có chỗ nào để trốn, cũng cách nào trốn được. Vật kia của giống như lúc mới bắt đầu, hung hăng xâm nhập vào sâu trong thân thể , đem dính tại ghế ngồi. vì vậy chỉ có thể nắm chặt bờ vai , vô lực cào lung tung phía sau lưng , cắn răng nhịn xuống muốn hét chói tai vì mãnh liệt tới lui trong cơ thể .

      Giờ khắc này bỗng nhiên cảm thấy thân thể của mình tựa như tấm lưới, mặc dù run rẩy, đung đưa như lá trong gió mạnh, nhưng mặc cho sức mạnh cỡ nào đụng tới, cơ thể mình vẫn mềm mại như lưới sẵn sàng đón nhận tất cả.

      sai, mạnh mẽ, tấn công mình, nhưng bất cứ như thế nào vẫn ở bên trong cơ thể mình, trốn thoát, cách nào cũng trốn thoát.
      Last edited by a moderator: 2/10/15
      Minhang, dhttChris thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 54: . . . . . .




      Sâu trong nội tâm mỗi người, bắt đầu trí nhớ chính là tồn tại nơi tối tăm, hỗn độn, ẩm ướt, chính ở nơi này người đó giãy giụa hoạt động, rồi an phận, thoải mái ăn, ngủ, an tâm hưởng thụ trước khi tới thế giới bên ngoài này. Nơi đó gọi là tử cung, bất kỳ đứa trẻ nào cũng từng được hưởng thụ qua nhưng tất cả những đứa trẻ này cũng đều lãng quên ký ức nơi này.




      Vì vậy tại sao giữa nam và nữ lại dùng phương thức như vậy để duy trì đời sau? Có phải hay do trong quá trình phát triển con người luôn phải nhắc nhở chính mình sau khi trưởng thành quên nơi mình thuộc về trước khi sinh ra – nơi mang đến cảm giác có bóng tối ướt át.



      Trong bóng tối, nơi buồng xe chật hẹp, động tác của Mạnh Tư Thành vẫn như cũ cuồng dã, mãnh liệt.


      cảm giác được dù mình dùng sức xông về phía trước, cũng thể thoát khỏi chiếc lồng này, đó là chiếc lồng giam giữ , là chiếc lồng ẩm ướt trơn tượt.


      dùng lực rất lớn đụng mạnh về phía trước, chẳng những khiến thân thể dưới thân lay động như sóng biển, run rẩy, xốc xếch, mà ngay cả chiếc ghế ngồi chắc chắn cùng với chiếc xe có nhiều tính năng đều bị lay động.



      Nhưng mặc cho cuồng mãnh thế nào, đều ở đây thuộc về nơi ẩm ướt của , hưởng thụ cảm giác được nơi ấm áp của bao lấy.



      Làm sao có thể cam tâm? Cả buổi tối tích luỹ phẫn hận và ghen tỵ, vào giờ khắc này bạo phát ra, này nên bị trừng phạt, vì vậy càng thêm tăng tốc ở trong cơ thể luật động, biến đổi góc độ đụng chạm, đẩy vào dũng đạo chật hẹp của .




      Mỗi lần đụng chạm đều rất dùng sức, gần như khiến chấp nhận nổi, vì vậy chỉ có thể bất lực giãy giụa eo, mái tóc dài rối loạn, ở nơi này gian thu hẹp mà bên trong xốc xếch đến nhìn nổi.



      Mạnh Tư Thành trong cơn hoảng hốt cúi đầu, lại thấy gò má ửng hồng có tầng mồ hôi mịn, đôi mắt khẽ nheo lại, trong con ngươi loé ra ánh sáng, hình ảnh này là chọc người trìu mến.


      thở gấp hỏi: “Thế nào, đau ?” Tiếng của cực kỳ đè nén, trầm thấp, ra muốn hô to ra tiếng, nhưng thể, vì ở trong xe. Xe dừng ở bãi đậu xe, mà bên bãi đậu xe còn có người lui tới.



      Tô Hồng Tụ cắn chặt môi dưới, chau mày lại cố gắng để mình tràn ra tiếng, nghe được Mạnh Tư Thành hỏi ra như vậy, mang theo tiếng khóc : “Đừng đến nữa, thực được. . . . . . .” Lời của còn chưa xong, Mạnh Tư Thành đột nhiên tiến vào bên trong, chạm tới chỗ sâu nhất của , cảm thấy đau nhói, vì vậy kêu lên “A” tiếng.



      Thắt lưng Mạnh Tư Thành dùng sức đẩy nàng dính ghế ngồi, giọng ép hỏi: “Tô Hồng Tụ, hôm nay em ăn mặc xinh đẹp như vậy là để cho ai nhìn?”



      Tô Hồng Tụ trả lời, đây là câu hỏi cực kỳ ác liệt, cần thiết phải trả lời.


      Nhưng Mạnh Tư Thành cũng bỏ qua cho , mặc dù Mạnh Tư Thành khó có thể ức chế, ở trong lòng kêu gào muốn được lên đỉnh, nhưng cố gắng nhẫn nhịn, có chút hứng thú xấu xa dùng phân thân phía dưới trêu chọc , sau đó ở trong cơ thể nhàng ma sát: “ a, em là mặc cho người nào nhìn?”



      Tô Hồng Tụ vô dụng nắm chặt cánh tay của , rơi nước mắt, giọng : “Mạnh Tư Thành, nếu muốn làm mau xuống, cần bộ dáng như vậy!” tại sao có thể như vậy! Đây chính là Mạnh Tư Thành trước đây mình từng biết sao?



      Trong bóng tối, mặt mũi Mạnh Tư Thành có chút đen tối nhìn , khàn khàn tiếp tục ép hỏi: “Em vô duyên vô cớ cách xa lâu như vậy, em có biết mấy ngày nay trải qua như thế nào ?”



      Tô Hồng Tụ nghe như thế, trong lòng cảm thấy đuối lý: “Mạnh Tư Thành. . . . .” giọng cầu khẩn, hi vọng đừng tiếp nữa.




      Mạnh Tư Thành lại càng muốn : “ thiên tư vạn khổ mong đợi, kết quả em xuất ! Em xuất hoàn toàn thay đổi, làm bộ như biết , ngay ở trước mặt cùng người đàn ông khác tình chàng ý thiếp, diễu võ dương oai với , em xem làm sai điều gì để em phải đối xử với như vậy? Hay là ra em hối hận, hối hận đêm hôm đó rồi hả?”



      Tô Hồmg Tụ nghe nhắc đến những điều này, biết trong lòng có khổ sở, càng nghe trong lòng càng khó chịu, cuối cùng nghe được câu kia “Hối hận đêm hôm đó rồi”, Liền vội vàng lắc đầu giải thích: “Em làm sao mà hối hận chứ? Tại sao lại như vậy, biết rang mà! Nếu như em hối hận, tại làm sao cùng . . . . . . “ Lời cuối cùng thể ra miệng, nếu thực hối hận tối nay làm sao có thể cùng làm ra tình hoang đường này?



      Mạnh Tư Thành bắt được câu cuối cùng của , tiếp tục ép hỏi: “Vậy là em có hối hận đúng ? Em quyết định cả đời ở bên đúng ?”



      Tô Hồng Tụ ngẩng đầu lên, cố gắng mở đôi mắt mờ mịt lên nhìn , lại nhìn đến lồng ngực cường tráng của , đôi môi mỏng mím chặt, hơi có vẻ vội vàng nhìn chằm chằm vào .



      Giờ khắc này Tô Hồng Tụ chợt hiểu, ra là đối với đoạn tình cảm này chỉ có mình nắm chắc mà còn có cả .



      Vì vậy đưa tay ra nhàng ôm lấy vai : “Mạnh Tư Thành, em sớm là của , tại sao còn những lời như vậy?”



      Mạnh Tư Thành nhìn sâu vào trong mắt , sau lúc lâu, đột nhiên cúi xuống bắt lấy đôi môi , dịu dàng hôn , lại vội vàng thăm dò, đồng thời phân thân chôn trong cơ thể lần nữa có dấu hiệu thức tỉnh, ở trong cơ thể chậm rãi biến chuyển, trở nên to lớn, cứng rắn, làm cách nào hô hấp.




      Tô Hồng Tụ nhịn được tràn ra hơi thoả mãn: “Mạnh Tư Thành. . . . . “



      Mạnh Tư Thành gì, môi mỏng mím chặt, báo trước bắt đầu dùng sức, vì vậy vòng công kích mới lại bắt đầu.



      Lần này Mạnh Tư Thành tiếp tục cuồng mãnh luật động, dùng hơi sức toàn thân tới lui, cuối cùng giống như nghe được hét lên tiếng, sau đó cảm thấy phía dưới chặt chẽ bao vây cấp tốc co rút lại, cảm giác mãnh liệt từ nơi đó lan đến toàn thân, nhanh chóng nhấn chìm ý thức của , giống như đạt tới đỉnh, khống chế hét to tiếng, hoàn toàn giải phóng!



      nằm ngực mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển hỏi: “Tô Hồng Tụ, em chính là Tô Hồng Tụ của sao?”



      Tô Hồng Tụ còn chìm trong dư của cuộc kích tình, chưa khôi phục như cũ, nghe câu hỏi đó của , do dự chút : “Em phải Tô Hồng Tụ của còn có thể của ai?”


      Mạnh Tư Thành lấy mũi cọ lên nơi mềm mại của , nhất quyết tha hỏi: “Tô Hồng Tụ, vậy em vĩnh viễn là Tô Hồng Tụ của sao?”



      Tô Hồng Tụ ngẩng đầu lên nhìn, chỉ nhìn thấy bóng tối của mui xe, bất đắc dĩ cười: “Em vẫn luôn là của , tương lai vĩnh viễn cũng như vậy, còn sao?”



      hỏi so sánh, hàm súc, cũng như hỏi ngược lại mà thôi, cũng trực tiếp mà hỏi.



      Mạnh Tư Thành dĩ nhiên nghe ý của , nâng thân thể của mình lên, ngưng mắt nhìn : “Tô Hồng Tụ , em biết ra trước kia vẫn hiểu vì cái gì lại quên được em.”


      Trong bóng tối Tô Hồng Tụ lời nào, giữa bọn họ loại tình trạng kia. . . .
      Tình cảm như có như , tất cả nguyên nhân từ rất lâu trước kia, đến giờ thể nào nhớ hết được.


      Mạnh Tư Thành cũng cần Tô Hồng Tụ trả lời, vẫn chôn ở nơi mềm mại của , giống như lầm bầm lầu bầu: “Qua nhiều năm như vậy vẫn luôn muốn em, vẫn luôn có cách nào quên được em, tự bản thân cũng hiểu được tại sao lại như vậy. Nhưng trải qua nhiều chuyện, bắt đầu hiểu tại sao rồi.”



      Trong lòng Tô Hồng Tụ có chút khẩn trương, những lời này chưa bao giờ qua với . biết là mình, thế nhưng lại tin tưởng, bởi vì tin cho nên trong lòng luôn thấp thỏm, lo âu, giống như cẩn thận tình này tan thành mây khói, chút nào chân .
      Last edited: 11/10/15

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Mạnh Tư Thành cảm thấy Tô Hồng Tụ khẩn trương, bàn tay ở trong bóng tối tìm được bàn tay , nhàng đặt ở trong tay mình tiếp: “Thời điểm gặp lại em, tự cũng cảm thấy mình được tự nhiên, luôn sợ dám nhìn em, nhưng lại nhịn được muốn gặp em. Sau đó nghĩ, chắc vì tại trước mặt em, giống như người thoạt nhìn rất kiêu ngạo, nhưng kỳ trong nội tâm lại giống thiếu niên lỗ mãng, tự ti. Có lúc thậm chí cảm thấy gặp lại em, bỗng trở thành người hoàn toàn khác, dường như có người tự ti núp sâu trong nội tâm mình.”



      Tô Hồng Tụ nghĩ tới đột nhiên Mạnh Tư Thành lại ra những lời như vậy, nhớ nhớ lại, cũng nhịn được cắn chặt môi.



      Mạnh Tư Thành thở dài, : “ luôn với em những lời khó nghe, làm cho em khó chịu, đây là tốt, sau này như vậy nữa, có được hay ?”




      Trong bóng tối, Tô Hồng Tụ trầm mặc lúc lâu mới mở miệng : “ ra rất nhiều chuyện em làm cũng đúng, em cũng vậy rất hiểu chuyện. Chẳng qua em cảm thấy rất nhiều chuyện hai chúng ta cư xử như giống như đứa trẻ, trước kia biết làm thế nào để chung đụng, sau lại giống như quá hiểu. tại tốt rồi, giống như lập tức trưởng thành, chúng ta học được làm thế nào để chung sống.” Cũng học thế nào để đối phương.



      Mạnh Tư Thành cúi đầu, êm ái hôn lên gương mặt , nho : “ muốn em tốt, chăm sóc em tốt.”




      Qua nhiều năm như vậy, trở nên càng ngày càng mạnh mẽ, nhưng kỳ chỉ có hiểu , trong nội tâm vĩnh viễn tồn tại cậu bé tại năm tuổi liền mất cha mẹ, phải ăn nhờ ở đậu.



      Ở trong lòng , em cũng giống như đứa bé kia, muốn chăm sóc em tốt, cũng chính là chăm sóc chính bản thân .




      === ====== ==== phen hôn môi, hai người lần nữa thở dốc dồn dập, nhưng dù sao Tô Hồng Tụ vẫn duy trì tia lý trí, cẩn thận từ chối : “Dừng đến nữa, bây giờ ở trong xe đấy.”



      Lý trí Mạnh Tư thành lần nữa trở lại, ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ xe, ngờ phát cách đó xa có người bảo vệ nghi ngờ nhìn về hướng xe của mình, xem xét xung quanh.



      Tô Hồng Tụ vốn nằm ngửa, thấy Mạnh Tư Thành nhìn ra phía ngoài sắc mặt chợt đổi, cũng vội vàng đứng dậy nhìn theo ra bên ngoài, tự nhiên cũng nhìn thấy người bảo vệ kia nhìn ngó phía bên này. Nhất thời mặt đỏ ửng, giọng oán hận: “ xem , nhất định là bị người ta phát .”



      Mạnh Tư Thành nắm tay an ủi: “ có chuyện gì, chỉ là ta cảm thấy có gì đúng, nhưng khẳng định thấy được bên trong.”



      Sắc mặt Tô Hồng Tụ vẫn xám trắng: “Vậy làm sao bây giờ? Bộ dáng của em như vậy làm sao dám bước xuống xe ra ngoài đây?”



      Mạnh Tư Thành cúi đầu nhìn người , vốn là dạ phục xinh đẹp, dịu dàng hôm nay giờ tứ tán xốc xếch, nhiều nơi thậm chí bị xé rách mở ra, tự tay cầm lễ phục này lên: “Thế nào? Em còn muốn mặc cái này ra ngoài sao?”



      Tô Hồng Tụ nghe thấy giọng ổn, ngẩng đầu cẩn thận nhìn sắc mặt , biết nhất định lại nghĩ tới chuyện lúc trước rồi, vì vậy thể làm gì khác hơn là vô tội hỏi: “Nhưng mà bây giờ em mặc cái này còn mặc cái gì được đây?”



      Mạnh Tư Thành nhìn chung quanh, chợt đứng dậy từ phía sau cầm lấy chiếc áo khoác, bao bọc lung tung cho Tô Hồng Tụ: “Trước mặc cái này, dẫn em thẳng về.”



      Tô Hồng Tụ“A” tiếng: “Chúng ta cứ như vậy chào mà ?” Tô Tranh còn từng dặn dò qua có chuyện gì nhất định phải thông báo cho tiếng. Mặc dù hai người ở trong xe làm ra tình hoang đường đó chắc chắn thể cho Tô Tranh nhưng dù gì cũng phải cùng Tô Tranh chào hỏi.




      Mạnh Tư Thành nghe nhắc tới Tô Tranh, nhớ tới chính mình tháng chờ đợi trong đau khổ, hung hăng lườm cái, : “Em nghĩ rằng chúng ta náo động trận như vậy, cả trong đại sảnh còn có người biết chuyện của chúng ta? Còn cần thông báo sao?” Câu sau cùng của có ý vị châm chọc rất nồng.




      Tô Hồng Tụ nghe nhắc tới như vậy, nhớ tới chuyện mình bị mạnh mẽ kéo ra khỏi sảnh, nhất thời cũng hiểu ý tưởng mới vừa rồi của mình có chút đúng, ra sau đó gọi điện thoại cho Tô Tranh là được rồi. Nhưng coi như đúng sao, bị từ ngữ châm chọc như vậy của Mạnh Tư Thành làm cho có chút cam lòng, yếu ớt cúi đầu, giọng bất mãn: “ nữa, nhưng làm gì phải dữ như vậy!”



      Mạnh Tư Thành bất đắc dĩ thở dài, ôm vào trong ngực: “ có hung dữ đối với em, chỉ mà thôi.”



      Tô Hồng Tụ cong môi uất ức: “ còn hung, mới vừa rồi chính là đối với em dữ tợn! mới vừa rồi còn về sau đối với em tốt, tại đối với em dữ tợn!” Đúng lý buông tha người, đây là Tô Hồng Tụ từ từ học hỏi đến bản lĩnh hạng nhất.



      Mạnh Tư Thành nghe như thế, đầu tiên là sửng sốt chút, ngay sau đó nhíu mày cười lên: “Tô Hồng Tụ ra em rất có bản lĩnh, thế nhưng học xong dùng lời của để phản bác .”


      Chính Tô Hồng Tụ cũng mỉm cười: “Vốn chính là như vậy, em đâu có sai đâu?”


      Mạnh Tư Thành gật đầu: “Em sai , tốt lắm, mới vừa rồi là thái độ của đúng, về sau dữ tợn với em, có được hay ?” Bàn tay vỗ sau lưng dịu dàng dụ dỗ, giống như dụ dỗ chú chó , nhưng bên môi nhịn được tràn ra nụ cười.



      Tô Hồng Tụ hài lòng gật đầu: Được thôi, vậy chúng ta mau thôi.”
      === ====== ====== ======


      Mạnh Tư Thành lái xe, trực tiếp đưa Tô Hồng Tụ đến chỗ của mình, đoạn đường từ nhà để xe lên lầu, mặc dù hẳn gặp phải người nào nhưng do Tô Hồng Tụ chỉ vẻn vẹn mặc chiếc áo khoác nên cẩn thận nhìn xung quanh, như cũ rất lo lắng.


      Mạnh Tư Thành hầu như ôm vào trong áo tây trang khoác ngoài của mình, đường bước nhanh cẩn thận che chở cuối cùng đưa đến nhà mình.



      vào trong đại sảnh ấm áp, Mạnh Tư Thành mở đèn, tới tủ treo quần áo tìm chiếc áo ngủ bằng nhung cho Tô Hồng Tụ mặc vào, rồi chạy phòng tắm mở nước nóng.


      Tô Hồng Tụ mặc vào áo ngủ thoải mái ấm áp, ngồi ở ghế salon rộng lớn thở dài nhõm: “Loại chuyện như vậy lần sau ngàn vạn lần được xảy ra, là quá hoang đường rồi.”


      Từ phòng tắm trở về, ánh mắt Mạnh Tư Thành lại rơi ghế sô pha bên cạnh: “Ở xe xác thực có chút hoang đường, như vậy về đến nhà hoang đường nữa có phải hay ?”



      Tô Hồng Tụ nhìn xuống ghế sô pha lúc, lại nhìn bộ dạng giả bộ người tốt của Mạnh Tư Thành, trí nhớ tháng trước trong nháy mắt trở lại trong đầu của : “Mạnh Tư Thành, chẳng lẽ . . . . “



      Mạnh Tư Thành ngồi ở bên cạnh , tay ôm vào trong lòng, hơi thở ấm áp đánh về phía tai mẫn cảm của : “ cảm thấy ở ghế salon cảm giác tệ.”



      Tô Hồng Tụ giãy giụa: “Đừng, hôm nay tạm thời cần, có được hay ?”


      Mạnh Tư Thành có chút bất mã: “Tại sao?” Nhưng là mình chịu khổ chờ đợi đâu rồi, chẳng lẽ nên làm nhiều hơn lần để bồi thường sao?



      Mặt Tô Hồng Tụ đỏ bừng, rất giọng : “ mới vừa rồi dùng hơi quá sức, tại chỗ đó vẫn còn đau chút, cần lại tới nữa có được ?”



      Mạnh Tư Thành lập tức dừng lại, đặt Tô Hồng Tụ nằm thẳng ghế, muốn đưa tay thăm dò vào nơi đó của .



      đưa tay ngăn lại, nhưng căn bản kháng cự được, cuối cùng bàn tay to của vẫn thăm dò đưa đến giữa hai chân , vì vậy mặt càng đỏ hơn, khẩn trương bắt lại cánh tay .



      Ngón tay Mạnh Tư Thành tìm kiếm, chạm vào chỗ nụ hoa nghe thấy Tô Hồng Tụ hít vào hơi, vì vậy ngẩng đầu nhìn chút, gương mặt tuấn tú lên nét đau lòng, cúi đầu hôn bên tai , giọng thủ thỉ: “Về sau cẩn thận, để cho em chịu ấm ức như thế nữa, có được ?”


      thanh của trầm thấp dịu dàng, còn mang theo áy náy mơ hồ, nghe ở trong tai Tô Hồng Tụ, ngọt đến tận trong lòng.


      mặt nóng lên, gật gật đầu đến thể nhận ra, giọng “ Ừ” tiếng.

      Last edited by a moderator: 11/10/15
      Minhang, dhttChris thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 55: . . . . . .



      Kể từ sau kiện cướp người ở buổỉ dạ vũ, Mạnh Tư Thành công khai thể tình cảm của mình đối với Tô Hồng Tụ trước mặt mọi người.


      Mạc Vân bên kia cũng thôi , vì ta sớm biết , nên sau đó gặp lại lập tức làm ra vẻ sợ hãi, ý là biết sớm thế tôi làm như vậy, đây là hiểu lầm thôi! Mạnh Tư Thành đương nhiên biết cố ý gây nên nhưng thể vạch mặt, chỉ có tìm cơ hội chuốc nhiều rượu cho và dùng lời chế nhạo vài câu cho hả giận thôi.Tô Tranh rất hài lòng với kiên này, tất cả phát triển theo đúng như dự đoán. Nhưng mà hai người kia nhanh chóng rời khỏi thành phố S, bọn họ tới đây mục đích chính là xử lý vụ án kia, hôm nay chuyện của vụ án được xử lý thỏa đáng rồi tự nhiên phải rời .

      Trước khi rời , Tô Tranh được Tô Hồng Tụ dẫn đến nơi.

      Tô Hồng Tụ nhìn những kiến trúc cũ nát nơi này sắp bị huỷ , chợt nhớ tới ban đầu chính tại nơi này mình gặp được Tô Tranh, khỏi nghi ngờ, đây rốt cuộc là nơi như thế nào, mà khiến người như Tô Tranh mỗi khi tới đây lại ưu thương hơn mấy phần.

      Tô Tranh cười ha ha mở miệng : “Nơi này là nơi tôi lớn lên, nơi có rất nhiều kỉ niệm, đáng tiếc hôm nay cảnh còn người mất, đúng, ngay cả mảnh đất này cũng sắp bị phá huỷ rồi.”

      Tô Hồng Tụ nhìn thấy rất nhiều phiền muộn trong con ngươi xinh đẹp, tinh xảo, cùng với loại khổ sở cách nào , chợt có loại kích động muốn xóa tan nỗi khổ sở đó.


      Tô Hồng Tụ muốn mở miệng an ủi nhưng Tô Tranh lại lắc đầu :“Chúng ta thôi, về sau cũng thể trở lại nơi này nữa.” xong đứng lên trước, ngửa đầu nhìn bầu trời lát rồi sải bước rời .


      Tô Hồng Tụ theo phía sau của Tô Tranh, nhìn bóng lưng mảnh khảnh lại mơ hồ cảm thấy vô cùng đau lòng và đơn.



      Tô Tranh rời với Mạc Vân, Tô Hồng Tụ tiếp tục ở lại công ty đó. Tô Tranh có hỏi qua ý kiến của Tô Hông Tụ xem bản thân thích công việc nào, Tô Hồng Tụ suy nghĩ chút thấy nghề ban đầu là thích hợp với mình nhất, làm nhân viên kế toán. Tô Tranh gật đầu cái, dù suy nghĩ của con người thay đổi như thế nào bản chất vẫn thay đổi. tại Tô Hồng Tụ tất nhiên làm việc hào phóng, thoả đáng nhưng bản chất vẫn là Tô Hồng Tụ trước kia. Vì vậy Tô Tranh đồng ý. Tô Hồng Tụ vẫn cứ tiếp tục lưu lại nơi này, làm công tác tài vụ ở công ty.



      kiện cướp người trong buổi dạ vũ lần đó đúng là phiền toái nhất, việc khắc phục hậu quả có lẽ chính là Quách Tứ , vì ta hề chuẩn bị tâm lý nên bị chuyện này đả kích!
      Quách Tứ đầu tiên là sợ hãi phen, bạn Mạnh Tư Thành thế nhưng phải Đàm Tư Tư chuyện này khiến ta thất kinh. Sau đó bạn Mạnh Tư Thành lại chính la cặp cùng Mạc Vân càng làm cho ta thể tưởng tượng nổi, nhưng cuối cùng để cho vạn vạn nghĩ tới chính là người thâm trầm, chững chạc-Mạnh Tư Thành có ngày làm ra hành động điên cuồng cướp người ngay tại chỗ như vậy, tất cả những điều này thể khiến thở dài. Dĩ nhiên đến thời điểm này, sau khi ta vỗ mạnh đầu hồi tưởng lại đủ loại hành vi, rốt cuộc rút kinh nghiệm xương máu bắt đầu cảm giác mình hiểu lầm số chuyện, xin lỗi Mạnh Tư Thành. Vì vậy muốn MạnhTư Thành mang theo Tô Hồng Tụ ra ngoài gặp mặt mọi người đồng thời để cho nhận lỗi sai.


      Mạnh Tư Thành gần đây tiến thêm bước với Tô Hồng Tụ càng thêm ngọt ngào ,đó là dính nhau như bùn, đâu muốn để ý đến Quách Tứ chứ? Vì vậy Quách Tứ luôn kêu la đủ nghĩa khí, Mạnh Tư Thành cũng lười phản kháng lại .


      tại biết Đàm Tư Tư ra sao rồi, thậm chí ngay cả chào cũng chào rời , thực tế kể từ sau lần vũ hội đó thấy tin tức gì của ta, Mạnh Tư Thành vì nghĩ đến tình bạn học, nên có hỏi thăm tung tích của ấy qua vài người bạn học, phát ấy trở về quê mình, còn về phần mục đích gì thể biết được, sau khi suy nghĩ kỹ Mạnh Tư Thành quyết định hỏi nữa.

      Bọn họ đều là người trưởng thành, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm vì hành động của mình, mà trách nhiệm của Mạnh Tư Thành chính là Tô Hồng Tụ.


      Mạnh Tư Thành ngọt ngào cùng Tô Hồng Tụ qua mấy ngày, đảo mắt là đến lễ mừng năm mới, vì vậy Tô Hồng Tụ bắt đầu chuẩn bị về nhà nghỉ lễ đầu xuân.


      Mạnh Tư Thành rất nhiều năm chưa trở về qua nhà rồi, dù sao chỗ đó đối với sớm có gì lưu luyến nữa rồi. Chỉ là trước việc Tô Hồng Tụ về nhà, thử thăm dò hỏi: “Có muốn cùng về nhà với em ?”


      Tô Hồng Tụ hiểu: “ phải năm trước cũng về nhà sao?”


      Mạnh Tư Thành quay đầu sang chỗ khác, giải thích : “A, năm trước về đó, nhưng nếu như em muốn, về nhà với em.” Năm nay với năm trước sao có thể giống nhau chứ.


      Tô Hồng Tụ vội vàng : ‘ cần đâu, tự em trở về được rồi. Dù sao từ đây về nhà cũng xa, em xe lửa mấy giờ là đến, những năm này em vẫn thường về như vậy, sớm thành thói quen.”


      Tô Hồng Tụ giải thích phen, Mạnh Tư Thành hoàn toàn còn gì để , vì vậy đề tài về nhà này cũng được nhắc tới nữa.



      ngày kia, Tô Hồng Tụ rời thành phố S, Mạnh Tư Thành cố ý lái xe đưa đến bến xe, đứng đường, Tô Hồng Tụ nhìn hộp quà lớn trong tay ,cau mày bất đắc dĩ : “Thực đưa nhiều lắm rồi, căn bản cần dùng!”

      Trong lòng Mạnh Tư Thành có nhiều tâm , lúc này nghe Tô Hồng Tụ vậy, rất là mất hứng: “ Được rồi,nếu em ghét bỏ, vậy dứt khoát ném .”

      Mạnh Tư Thành như vậy, Tô Hồng Tụ còn có thể gì, đương nhiên là vội vàng nhận lấy để an ủi cảm xúc người nào đó.


      Tô Hồng Tụ lên xe, bởi vì đoạn đường xa, mặc dù Mạnh Tư Thành sợ chịu khổ lần nữa, muốn mua vé giường nằm, nhưng vẫn kiên trì mua vé ghế ngồi cứng, dù sao cũng sớm thành thói quen, có mấy giờ mà thôi.

      Đoàn xe chậm rãi chạy, cách cửa sổ xe, Tô Hồng Tụ vẫy vẫy tay với Mạnh Tư Thành, Mạnh Tư Thành hưởng ứng, nhưng Tô Hồng Tụ lại cảm thấy dáng vẻ của Mạnh Tư Thành có chút đơn.


      Đoàn xe , còn liều mạng nhìn xuyên qua cửa thuỷ tinh bóng dáng đứng đường dần dần biến mất, là đơn, có sai.


      Tại sao vậy chứ? Tô Hồng Tụ suy nghĩ chút, cảm thấy gần sang năm mới Mạnh Tư Thành ở lại đây mình quả thực dễ chịu. Nhưng thực muốn về nhà với mẹ, thể nào ở lại cùng với Mạnh Tư Thành mà khiến mẹ mình đơn trong lễ mừng năm mới.




      Về đến nhà, Tô Hồng Tụ mang theo các loại hộp qùa lên lầu, nhà bọn họ vốn là ở nông thôn, nên nơi này có việc mọi người lên lầu vận động, nhà nay mới được phân là căn nhà khoảng sáu mươi mét vuông chia làm hai phòng ngủ phòng khách so với trước kia hẹp hơn, nhưng may là chỉ có hai mẹ con nên cũng đủ dùng.


      ra trước đây mẹ Tô cũng đề cập đến, nếu như Tô Hồng Tụ ở bên ngoài quá mức cực khổ, có thể suy tính trở về quê phát triển, đến lúc đó tìm người đàn ông có thể tin tưởng được ở quê, cho dù đối phương có phòng ốc đến nhà bọn họ ở cũng sao. Dĩ nhiên khi đó Tô Hồng Tụ còn chưa cân nhắc qua vấn đề này, hôm nay lại càng thể, vì có Mạnh Tư Thành.


      Mẹ con gặp nhau, hai người rất kích động, Mẹ Tô nhìn dáng vẻ con , cảm thấy hình như con mình từ trang phục bên ngoài hay phong thái bên trong đều có chút thay đổi, trở nên đẹp và sáng sủa hơn. thích là giả, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy thời gian dài như vậy gặp con có chút xa lạ. Tất nhiên tính đến thời điểm hai mẹ con lời tri tâm, xong mẹ Tô cũng cảm thấy cho dù có như thế nào vẫn là con của mình!


      Mẹ Tô sớm chuẩn bị bữa cơm phong phú để tiếp đón Tô Hồng Tụ, vì vậy hai mẹ con dừng lại để ăn uống, ăn xong lại tranh nhau rửa chén,nồi.


      Mẹ Tô rảnh rỗi liền sửa sang lại hành lý Tô Hông Tụ mang về, thấy những hộp quà là sản phẩm bổ dưỡng có giá trị dành cho người già, hỏi Tô Hồng Tụ chuyện gì xảy ra. Tô Hồng Tụ còn chưa về chuyện Mạnh Tư Thành với mẹ, trước kia là do lo lắng chuyện còn chưa chắc chắn trong lòng nên , hôm nay dù gì hai người cũng phát triển đến trình độ này vì vậy có chút biết như thế nào.


      Mẹ Tô nhìn ra bộ dạng con có tâm , cũng có hỏi nhiều, nhưng trong lòng khỏi tưởng tượng, sau lại dùng lời thử dò xét truyện bạn trai của con , Tô Hồng Tụ chỉ thoái thác rằng trước mắt tại tính xem mắt, vì vậy mẹ Tô càng cảm thấy con đương rồi, chỉ là biết tại sao tạm thời chưa muốn đây?


      ra phải Tô Hồng Tụ muốn , chính là nghĩ mình và Mạnh Tư Thành phát triển đến bước này nhưng vẫn chưa cho mẹ mà cảm thấy áy náy, vì vậy trong lòng có chút ngượng ngùng, cảm giác vừa nhắc tới Mạnh Tư Thành, giống như mình và chuyện với bị mọi người quan sát vậy. Hơn nữa lúc này nếu mẹ hỏi mình và Mạnh Tư Thành phát triển đến trình độ nào, mình lại biết trả lời làm sao đây? Còn là vẫn lừa mẹ hay trực tiếp thẳng ra? Đối với vấn đề này Tô Hồng Tụ có hơi lo lắng. là con hiếu thuận muốn lừa gạt mẹ, nhưng muốn trực tiếp với mẹ mình và người kia sớm thân thiết là có chút quá mức kinh thế hãi tục. Vì vậy suy nghĩ muốn làm đà điểu, kéo dài chút nữa , qua sang năm mình từ từ với mẹ.


      Như thế qua thời gian hai mẹ con ai cũng đề cập tới chuyện này nữa, ngày thứ hai chính là đến đêm 30, hai người ôm TV xem chương trình hội đầu năm, ăn nửa nồi sủi cảo nóng, cũng hưởng thụ đêm cuối năm vui vẻ.


      Thỉnh thoảng Tô Hồng Tụ lại chú ý tin nhắn, kể từ lúc về đến nhà, Mạnh Tư Thành có nhắn tin hỏi thăm tình huống, tự nhiên cũng chỉ sốt ruột mà thôi.
      Đối với Tô Hồng Tụ thường xuyên cúi đầu theo dõi tin nhắn, mẹ Tô nhìn ở trong mắt nghi ngờ ở trong lòng, thế nhưng cũng hỏi cái gì.


      TV diễn đến tiểu phẩm của Triệu Bản Sơn, điện thoại Tô Hồng Tụ vừa vang lên, vội vàng mở ra nhìn, là tin nhắn của Mạnh Tư Thành, nội dung: “Em có nhớ ? rất nhớ em, chỉ mong nhìn thấy em ngay lập tức!“


      Tô Hồng Tụ bên môi mỉm cười định nhắn tin lại, ai biết tin nhắn Mạnh Tư Thành lại gửi đến: “ tại ở dưới lầu nhà em, em đến cho được nhìn thấy có được ?”


      Tô Hồng Tụ lập tức ngây ngẩn cả người, tại ở dưới lầu? xuống là có thể thấy ?


      vội nhắn tin lại: “Đừng giỡn, em xem tiết mục đón xuân với mẹ!”


      Mạnh Tư Thành nhắn tin trở lại: “Dĩ nhiên giỡn, vẫn ở dưới lầu nhà em, nếu em muốn gặp cũng sao, chỉ tiếp tục đứng ở dưới lầu thôi.”


      Nghe trong lời có bao nhiêu buồn bã, Tô Hồng Tụ nhất thời đành lòng, vì vậy nhìn trộm về phía mẹ mình, lại phát mẹ chuyên tâm xem TV, có sợi tóc trắng phản chiếu ánh sáng của đèn huỳnh quang.


      Tô Hồng Tụ nghĩ hay là cho mẹ biết chuyện này, nếu tìm lý do xuống gặp chút, chần chừ có muốn hay ra toàn bộ, ai biết mẹ Tô chợt “Ai nha” tiếng. Tô Hồng Tụ vội hỏi mẹ làm sao, ai ngờ mẹ Tô nhớ tới có bao đồ cũ còn chưa vứt , căn cứ theo lời mẹ Tô, đồ cũ của năm nhất định phải để ngày cuối năm mới bỏ , mà đặc biệt cũng được để sang mùng 1 đầu năm mới, nếu có điềm xấu.



      Tô Hồng Tụ tất nhiên nhẫn tâm để mẹ ra ngoài đổ rác, hơn nữa cũng có tâm , vì vậy liền vội vàng đứng dậy tiện tay phủ thêm chiếc áo khoác nhung, nhấc theo bao đồ bỏ ra ngoài, ra đến bên ngoài mới thầm cảm thấy may mắn, đúng là cơ hội tốt trời ban, vừa tiếp tục cho làm con đà điểu!


      Tô Hồng Tụ xuống lầu mang theo bao đồ bỏ ném vào thùng rác, sau đó lấm lét nhìn trái phải, dưới lầu ánh trăng trong như nước, lạnh lẽo có bóng người.


      còn nghi hoặc người đâu rồi, liền nhìn đến nơi xa dưới tàng cây có người ra.


      Dưới ánh trăng, khoác ngoài chiếc áo màu đen, tóc ngắn hoạt bát, khuôn mặt tuấn dật, đứng ở nơi đó mỉm cười nhìn .
      Last edited by a moderator: 13/10/15
      Minhang, dhttChris thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      === ==========Ta là tuyến phân cách cửu biệt trọng phùng. === ====== ======



      Mặc dù mới xa nhau mấy ngày, nhưng bọn họ chính là trong thời kì ngọt ngào mà tách ra, nghĩ tới là giả, vì vậy Tô Hồng Tụ mỉm môi cười: “ phải trở lại sao, thế nào bỗng dưng xuất ?”


      Mạnh Tư Thành nghe như thế, đến gần tỉ mỉ nhìn chút: “ sao, thể xuất sao?“


      Tô Hồng Tụ cười ngọt ngào, mềm mại: “Có thể.”


      Mạnh Tư Thành nhích tới gần hơn, nhàng ôm vào trong ngực, giọng hỏi: “ nhớ em lắm, em có nhớ hay ?”


      Tô Hồng Tụ khẽ dựa đầu trước ngực , giọng : “Em dĩ nhiên nhớ rồi”


      Mạnh Tư Thành vẫn tiếp tục hỏi: “Vậy em nhớ như thế nào?”


      Tô Hồng Tụ nghĩ thầm, còn có thể nghĩ như thế nào, suy nghĩ trả lời vấn đề này như thế nào, ai biết ngẩng đầu nhìn thấy Mạnh Tư Thành nén cười nhìn mình vì vậy đột nhiên hiểu chính là làm khó mình!


      Vì vậy tức giận nghiêng đầu : “Nhớ chính là nhớ, còn có thể nghĩ như thế nào!”


      Mạnh Tư Thành ra nghĩ trêu chọc , khi nhìn thấy thần thái nũng nịu của , vội vàng lần nữa ôm vào trong ngực: “Tốt lắm, biết em nghĩ đến rồi”


      Tô Hồng Tụ tựa vào trong ngực hỏi: “ trở về lúc nào, thế nào trước đó với em tiếng?”


      Mạnh Tư Thành khẽ hôn lên tóc của : “Đây phải là muốn cho em vui mừng sao?”


      Tô Hồng Tụ đánh vào lồng ngực của : “Còn vui mừng cái gì, kinh sợ có! Nếu phải là vừa đúng có bao đồ bỏ , em cách nào ra ngoài rồi.”


      Mạnh Tư Thành nghe như thế sắc mặt có chút khó coi: “Mẹ em còn có biết chuyện của chúng ta sao?”


      Tô Hồng Tụ cẩn thận quan sát nét mặt của , giải thích : “Còn chưa kịp .”


      Mạnh Tư Thành ngờ lại trả lời như vậy, chậm chạp : “ còn bằng bọc đồ bỏ ? Xem ra phải cảm ơn túi đồ bỏ kia, nếu thể nhìn thấy bạn mình rồi!”


      Tô Hồng Tụ nghe như thế chỉ biết im lặng, biết bắt đầu từ lúc nào, người lạnh lùng, có chút thâm trầm, thần bí như Mạnh Tư Thành lại ra những lời ngây thơ, buồn cười mà chỉ có những đứa trẻ mới ra như vậy, khỏi thở dài, đàn ông có thể đều có hai mặt, là cho người bên ngoài nhìn, chỉ để cho người trong gia đình nhìn.


      Chỉ là nghe tiếng lầm bầm oán giận, trong lòng mình xác thực có chút áy náy, chỉ có thể giọng an ủi : “Em chuẩn bị để , chỉ là còn chưa kịp.”


      Mạnh Tư Thành cúi đầu ngưng mắt nhìn , chỉ thấy đỏ bừng, con ngươi sáng ngời mà ngượng ngùng như bị che bởi tầng sa mỏng, trong lòng vừa động, nhịn được cúi đầu hôn lên đôi mắt của , sau đó là gương mặt, chóp mũi, khoé môi.


      Hôn hôn, mùi vị này thay đổi rồi, hô hấp bắt đầu trầm đục, mải hôn đến khi phải thở gấp ngừng lại. Tô Hồng Tụ giùng giằng thở dốc: “ cần……Đây là bên ngoài, bị người thấy…….” Ngay cả sớm cùng trải qua nhiều lần, nhưng cuối cùng vẫn là nhát gan, ngượng ngùng, thể nào hôn ở bên ngoài như vậy, huống chi đây là dưới lầu nhà mình!


      Mạnh Tư Thành từ nụ hôn mãnh liệt ngẩng đầu lên, nhìn chung quanh, mặc dù là buổi tối nhưng bởi vị là qua đêm nên bốn phía ánh đèn sáng rỡ, nếu như có nhà nào chợt mở cửa sổ ra, xác thực bị nhìn thấy.


      trầm tư chút, thấy trước cửa lầu tối đen, liền kề vào lỗ tai : “ lâu gặp, chính là muốn hôn em, chúng ta qua bên kia có được hay ?” Tuy là trưng cầu ý kiến, nhưng hiển nhiên giọng cho cự tuyệt. Tô Hồng Tụ cũng cự tuyệt, vì vậy nửa ôm nửa kéo cùng đến.


      55.Chương 55…..



      Trong góc tối trước cửa lầu.


      Cả lầu phòng này biết do ai bày trí, xây cũng được bảy, tám năm rồi, nhưng biết là do tiết kiệm chi phí hay lí do khác, trong hàng lang cứ cách hai tầng lầu mới có tầng có đèn, mà bóng đèn lại chỉ có ở đầu và ở giữa lầu, vì vậy ở cửa lầu cũng chỉ có chút ánh sáng mờ mờ.


      Mạnh Tư Thành sau khi đến vừa nhìn tình thế trực tiếp mà ôm Tô Hồng Tụ đến góc khuất dưới bậc thang. Bởi vì bị cầu thang nghiêng che lấp, phía dưới này hơi mờ mờ, như thể đưa tay ra thấy được năm ngón.


      Mạnh Tư Thành thấy chỗ này bí mật, vì vậy nên cố kỵ chút nào thắt lưng dùng sức đẩy vào giữa giam cầm của chính mình và vách tường, cúi đầu tiếp tục xâm chiếm trong miệng của , hấp thu mỹ vị bên trong, mà ở bên trong nụ hôn, hơi thở Tô Hồng Tụ có chút nhốn nháo, cuối cùng chỉ có thể run rẩy xụi lơ trong ngực của .


      Mạnh Tư Thành có lẽ vốn muốn như vậy, chỉ là thực muốn hôn mà thôi, nhưng do mấy ngày chưa từng muốn qua , hôm nay được thưởng thức tư vị như vậy, nào chịu được nửa đường buông tha, vì vậy liền rứt khoát cởi áo khoác nhung bên ngoài của , tay vươn đến áo ngủ bên trong, ràng phát bên trong có mặc gì, hai trái đào mật nhẵn mềm vừa đúng mặc cho người ta chơi đùa.


      Mạnh Tư Thành vừa đưa tay vỗ về, chơi đùa vật thích, bên vừa cúi đầu có chút tham lam hôn , Tô Hồng Tụ bất đắc dĩ chỉ có thể xuyên qua áo khoác ngoài nắm chặt áo lông của , cắn răng nhịn xuống thừa nhận nụ hôn trong miệng.


      Tô Hồng Tụ cho là chỉ muốn hôn mấy cái thôi, ai biết mình bị ôm chặt lấy hôn lát sau, phía dưới liền cảm thấy vật cứng rắn cách quần áo ngủ chạm vào nơi mềm mại của mình, vật kia bắt đầu còn dễ thấy, sau lại càng trướng càng lớn, cuối cùng thế nhưng mình chỉ có thể dựa vào

      [​IMG]
      MinhangChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :