1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh, đã lâu không gặp - Nữ Vương Không Ở Nhà (Hoàn chính văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      chuong bi lap kia nang @wjuliet43:yoyo27:

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 45:

      lúc Tô Hồng Tụ do dự biết có nên trực tiếp hỏi Mạnh Tư Thành, phát bản thân có cơ hội gặp để hỏi.

      Gần đây Mạnh Tư Thành rất bận, có thời gian đón tan việc và cùng nhau ăn cơm, cũng có thời gian thỉnh thoảng điện thoại thăm hỏi nữa, có lúc kềm chế được gọi điện thoại cho , nhưng luôn là thư ký nghe điện thoại, đáp án chỉ có : bận.

      Có lúc, người nghe điện thoại lại là Đàm Tư Tư, Đàm Tư Tư cười : "Hồng Tụ, có chuyện gì ? Nếu như có việc gấp tôi có thể chuyển lời hộ tới ấy! tại ấy bận muốn chết, khiến người khác đau lòng."

      Tô Hồng Tụ nghe như thế trong lòng rất buồn bực, muốn hướng về phía Đàm Tư Tư quát to tiếng, ấy là bạn trai của tôi!

      Nhưng, Tô Hồng Tụ nắm chắc, trong lòng có nghi ngờ có hoài nghi còn có tự ti, cần Mạnh Tư Thành cho đáp án. Lúc chưa có được đáp án này, người tính tình nhát gan rụt rè như muốn đem chuyện làm căng thẳng lên, dù sao Đàm Tư Tư cũng là bạn tốt của Mạnh Tư Thành, tại lại là đồng nghiệp của Mạnh Tư Thành, và rất có thể còn là người mà Mạnh Tư Thành từng .

      gọi điện thoại cho Mạnh Tư Thành, lâu mới được thông máy, Mạnh Tư Thành luôn bận rộn. Nhưng thỉnh thoảng vào buổi trưa Mạnh Tư Thành tranh thủ thời gian nghỉ gọi điện thoại cho Tô Hồng Tụ, vội vã mấy câu, như " nhớ em" , hay "Bây giờ cơm quán ăn ngon, muốn ăn cơm em nấu" .

      Thái độ của Tô Hồng Tụ hơi khác thường, Mạnh Tư Thành cũng cảm thấy, nhưng nghĩ nguyên nhân là do đoạn thời gian này quá bận rộn, tự thấy bản thân lạnh nhạt trong thời gian này, chờ hết bận nhất định phải quan tâm hơn.

      Tô Hồng Tụ tại những cuộc chuyện vội vàng này, nơi nào còn có cơ hội hỏi chuyện khúc mắc trong lòng đây ? Vì vậy chỉ biết im lặng thôi.

      Dĩ nhiên biết, buổi tối khi chìm vào trong mộng đẹp sau ngày bận rộn Mạnh Tư Thành mới có thời gian cầm điện thoại di động muốn gọi cho , nhưng suy suy nghĩ lại, cuối cùng vì sợ quấy rầy giấc ngủ của , nên đành thôi.

      Trong thời điểm phương diện cảm tình làm cho người ta rối rắm, Tô Hồng Tụ bắt đầu đem phần lớn tinh lực thả vào công việc.

      Công ty Hoa Thiên mời công ty luật nổi tiếng để xử lý chuyện này, hôm nay, Tô Hồng Tụ phụ trách tiếp đón đoàn luật sư này, giới thiệu cho đoàn luật sư về tình hình tại của công ty và cung cấp các tài liệu cần thiết cho họ, cũng đồng thời phối hợp xử lí các tình huống đột nhiên phát sinh.

      Tô Hồng Tụ chưa từng được giao nhiệm vụ có trách nhiệm nặng nề như vậy, có chút xác định nhìn Tô Tranh : "Tôi có thể làm được ?"

      Tô Tranh nhìn nhíu mày : "Tại sao làm được đây?"

      Tô Hồng Tụ áy náy cúi đầu : "Vì tôi chưa từng làm việc này."

      Tô Tranh cười : "Trước đây tôi làm rất nhiều chuyện, tất cả đều là những việc tôi chưa từng làm."

      Tô Hồng Tụ bất đắc dĩ : "Nhưng tôi phải , rất lợi hại, tôi khẳng định bằng à."

      Tô Tranh nghe vậy chau lại đôi lông mày xinh đẹp : "Tại sao như vậy? như vậy là có tự tin rồi, phụ nữ quan trọng nhất là phải tự tin, biết ?"

      Tô Hồng Tụ nhớ tới phương diện tình cảm của rắc rối, tự tin, lấy ở đâu đây? Tất cả đều do tự tin gây họa.

      Tiểu Đinh Đương thiếu tự tin, Tô Tranh cũng thiếu tự tin. sai, có tự tin, nhưng tự tin phải từ trời rớt xuống! Tự tin có lẽ phải cần điều gì đó làm cột chống vững chắc, có điều gì đó làm khuyến khích, nắm chắc mới có tự tin.

      Cảm giác khắp mọi mặt của bản thân ưu tú được như người khác, lấy tự tin từ đâu đây?

      Sau đó người thiếu tự tin là Tô Hồng Tụ bắt đầu nhắm mắt xử lý chuyện mà cho rằng rất khó giải quyết. cố gắng và ham học học, đầu tiên học hỏi kinh nhiệm của các đồng nghiệp làm qua việc này, sau đó ở mạng tìm kiếm các loại tài liệu có liên quan, cuối cùng bắt đầu sắp xếp tư liêu, chuẩn bị cho việc giới thiệu và giải thích về vấn đề công ty gặp phải, còn rất nghiêm túc mình ở trong nhà cầm tài liệu diễn tập trước, thậm chí có hôm còn nằm mơ thấy mình đối mặt với núi tài liệu.

      Trong lúc hoàn toàn đắm chìm vào công việc, vấn đề về Đàm Tư Tư giống như có chút xa vời, Mạnh Tư Thành cũng như biến thành giấc mơ của . Có lúc đường, thậm chí nghĩ, có lẽ chính cũng là giấc mơ?

      Ngày hôm nay, đoàn luật sư công ty mời đến tìm hiểu tình huống của công ty, để chuẩn bị cho phiên toà thẩm lý vụ án sắp diễn ra.

      Hôm nay, mùa đông chỉ có vài tia nắng mặt trời, ngược lại khiến người ta cảm thấy ấm áp, Tô Hồng Tụ thân chỉnh chu đến cửa nghênh đón, có cảm giác hơi khẩn trương, dưới chân giày cao gót cũng bắt đầu nghe sai bảo.

      Từng chiếc xe hơi cao cấp xe lái vào công ty, dừng ở chỗ đậu xe, Tô Hồng Tụ chuẩn bị xong nụ cười rực rỡ hơi cứng ngắc, tiến lên nghênh đón.

      Đoàn người tới, đàn ông giày da thân hình cao lớn rắn rỏi, phụ nữ dáng vẻ yểu điệu, duyên dáng.

      Tô Hồng Tụ chớp mắt, lại chớp thêm lần nữa, có lẽ hôm nay ánh mặt trời quá mức chói mắt, có lẽ do gần đây quá bận rộn nên bị hoa mắt rồi, tại sao người tới lại quen thuộc như vậy? Vì vậy bàn tay đưa sẵn ra liền cứng ở đó nhúc nhích, ngây ngốc nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mắt , biết nên phản ứng như thế nào nữa.

      Đàm Tư Tư ngạc nhiên nhíu mày, vạn lần ta nghĩ tới, Tô Hồng Tụ làm việc ở nơi này? là oan gia ngõ hẹp đâu cũng gặp !

      Quách Tứ đứng ở bên nhíu mày buồn cười nhìn Tô Hồng Tụ, đây là tình huống gì?

      Mạnh Tư Thành nhìn ngơ ngác nhìn , khóe môi nâng lên nụ cười như có như : " khỏe chứ." xong lễ phép vươn tay ra.

      Nghe câu " khỏe chứ", đột nhiên Tô Hồng Tụ tỉnh táo lại, cuống quít vươn tay ra bắt lấy tay .

      Tay của thon dài ấm áp, cầm lấy tay rất chắc.

      Khi muốn rút tay về cái tay kia giống như muốn, ngẩng đầu nhìn , lại thấy trong mắt của mang theo ý cười đùa.

      Trong lòng vô duyên vô cớ có chút tức giận, Mạnh Tư Thành sớm biết, lại cố ý cho , khiến bị xấu hổ ngay tại chỗ này! Hơn nữa, hơn nữa cùng sóng vai tới là ai? Là Đàm Tư Tư đấy!

      Mấy ngày nay các loại cảm xúc rối rắm đều ở thời điểm này chợt bộc phát ra , vì vậy hít hơi sâu, nhìn những người đứng bên cạnh Mạnh Tư Thành, lễ phép mỉm cười chào hỏi mọi người, lại cố ý nhìn tới .

      Mạnh Tư Thành tự nhiên cảm nhận được cố ý xa cách , còn tưởng rằng chỉ là vui vì trước cho chuyện hôm nay, vì vậy đứng ở bên nhìn chào hỏi mọi người rồi vào phòng họp, cũng gì, chỉ theo vào chung với mị người.

      Đàm Tư Tư nhìn qua mọi người, tiến lên song song với Mạnh Tư Thành. Mà Quách Tứ, ngửi thấy có chuyện lạ, đôi mắt xếch nhìn Tô Hồng Tụ rồi lại nhìn Mạnh Tư Thành quét tới quét lui.

      Mặc dù mặt Tô Hồng Tụ vẫn duy trì mỉm cười như cũ, nhưng kỳ ánh mắt chú ý tới hai người cùng sóng vai , trong lòng ghen tuông càng thêm sôi trào. Đây rốt cuộc là chuyện gì đây? Rốt cuộc giữa bọn họ có chuyện gì xảy ra ?

      Tô Hồng Tụ luống cuống tự nhiên rơi vào mắt quản lý cao cấp của công ty Hoa Thiên, hai người trao đổi ánh mắt, gì, tiếp tục cười tiếp đãi khách.

      Đoàn người phen hàn huyên khen tặng, rồi đến phòng họp lớn.

      Theo ý của vị quản lý cao cấp của công ty Hoa Thiên, sắp đến trưa rồi, vừa đúng có thể nhân cơ hội ăn trước bữa cơm, sau đó từ từ chuyện chính . Nhưng đoàn người Mạnh Tư Thành lại , hay là trước tiên hiểu tình hình công ty , tại mới mười giờ, ăn cơm vội, vì vậy đoàn người phòng họp trước.

      Phòng họp ở tầng bốn, cũng tính cao, nhưng đối mặt khách quý thể để họ leo cầu thang được, vì vậy công ty sớm trải thảm, đặc biệt thang máy cũng chuẩn bị xong, bên cạnh có nhân viên làm việc coi chừng.

      Thang máy chỉ chứa được mười mấy người mà thôi, vì vậy bộ phận nhân viên quản lý của Hoa Thiên dừng lại đứng chờ, Tô Hồng Tụ mời khách lên trước.

      Trong thang máy có Mạnh Tư Thành, Đàm Tư Tư, Quách Tứ, Tô Hồng Tụ vẫn lễ phép mỉm cười, ba người kia đều có ý định riêng, ngay cả mấy nhân viên quản lý của Hoa Thiên cũng bắt đầu cảm thấy khí lúc này có điểm quái dị.

      Thang máy từ từ lên cao, rất nhanh đến tầng bốn, kêu ting tiếng rồi dừng lại, Tô Hồng Tụ vội vàng làm tư thế xin mời, lễ phép mời mọi người hướng đến khu khách quý tới, ai ngờ lúc ra thang máy biết vì quá khẩn trương hay vì chú ý, giày cao gót của bị cắm ở khe hẹp chỗ cửa thang máy, vì vậy lảo đảo mất thăng bằng mắt thấy bị ngã xuống.

      Lúc này, bàn tay có lực nhanh chóng đỡ lấy cánh tay , nhờ sức lực này, miễn cưỡng ổn định được thân hình.

      Bàn tay kia thấy ổn định được thân hình, nhưng cũng buông ra, ngược lại còn cầm chặt, lúng túng ngẩng đầu, lại thấy Mạnh Tư Thành cúi đầu cười nhìn .

      Mặt đỏ bừng lên, bởi vì luống cuống ở trước mặt Mạnh Tư Thành và Đàm Tư Tư, hơn nữa cũng bởi vì thân phận của đại diện tiếp đón khách của công ty mà xuất tình trạng này, khiến cảm thấy mình phụ tin tưởng của Tô Tranh .

      Nhưng, khi nhìn về phía Mạnh Tư Thành, nhìn cười ôn hòa, trong lòng vẫn có cảm xúc ngọt ngào lặng lẽ dâng lên.

      Mạnh Tư Thành, rốt cuộc tại muốn như thế nào ? Đối với rốt cuộc Đàm Tư Tư có ý nghĩa như thế nào, mà quan hệ giữa tại là gì đây?

      Mạnh Tư Thành thấy ngượng ngùng cúi đầu, bèn trêu ghẹo cười : "Tô tiểu thư nhìn thấy chúng tôi nên quá kích động chăng?"

      Ánh mắt của Quách Tứ mập mờ nhìn hai người này, tại thấy tình cảnh như vậy, trêu ghẹo : "Phải là nhìn thấy Quách Tứ tôi đẹp trai quá, liền kích động đến kềm chế được! Haizz, chỉ tiếc tôi chậm bước, thế nhưng để cho Mạnh Tư Thành trở thành hùng cứu mỹ rồi !" Trong lời còn có ý tứ tức giận bất bình.

      ta vừa trêu ghẹo như vậy, khí vốn có chút xấu hổ trầm muộn, vì tất cả mọi người đùa theo, khí liền giống như dễ chịu hơn.

      nhóm người đến phòng họp, sớm có nhân viên chuẩn bị tốt máy chiếu, pha sẵn nước trà và các loại thức uống, sau khi ngồi xuống đầu tiên mọi người mấy câu khách khí, sau đó theo đám người Mạnh Tư Thành hỏi thăm, rất nhanh tiến vào chủ đề chính, vì vậy mới vừa thoát khỏi xấu hổ Tô Hồng Tụ, nhắm mắt tới trước bục chiếu hình, bắt đầu giới thiệu các loại tình huống tại của công ty cho khách.

      Đứng ở trước mặt mọi người cảm thấy ánh mắt của mọi người giống như đều tập trung ở người vậy, vì thế bắt đầu lo lắng biết trang phục của có thỏa đáng , có thể hay quên từ, ngay cả tay cũng biết nên đặt ở đâu, cũng biết nên gì nữa.

      Mạnh Tư Thành nhìn người khẩn trương đứng trước màn hình chiếu, rất bình tĩnh nhắc nhở: "Trước tiên giới thiệu cho chúng tôi về nội dung của ppt ?"

      Lúc này Tô Hồng Tụ mới nhớ tới còn tỉ mỉ chuẩn bị ppt, vì vậy vội vàng cầm điều khiển ti vi mở ra slide. Nhìn đến thành quả bản thân ngày đêm cố gắng làm ra, Tô Hồng Tụ tìm được cảm giác quen thuộc, vì vậy tâm trạng khẩn trương dần lui, bắt đầu từ từ trấn định lại giảng giải về nội dung của ppt.

      Theo tâm tình khẩn trương biến mất, dưới chuẩn bị mấy ngày nay của , lời của ngày càng lưu loát, thậm chí ở những nội dung mấu chốt còn cố ý nhấn mạnh, được mọi người ngồi dưới gật đầu liên tục. Tự nhiên thỉnh thoảng cũng có người đặt câu hỏi. Tô Hồng Tụ đều mang theo mỉm cười kiên nhẫn giải đáp. Như vậy trôi qua, ngay cả những nhân viên quản lý của Hoa Thiên vốn chờ làm trò cười cũng bắt đầu thầm gật đầu, này đối với tình hình tại của công ty cũng là hiểu .

      Mạnh Tư Thành ở bên nghiêm túc nghe nội dung giảng giải, nhìn đoan trang đứng ở phía từ từ giảng giải, đột nhiên cảm thấy giờ khắc này Tô Hồng Tụ giống như biến thành người khác, có mới vừa rồi khẩn trương thấp thỏm, có cũng là từ từ trấn định.

      Giờ phút này Tô Hồng Tụ, cùng ngày thường Tô Hồng Tụ ở trong lòng khẩn trương ngượng ngùng hoàn toàn khác nhau.

      Có lẽ mỗi người đều có mặt khác, mà mặt ưu tú của Tô Hồng Tụ phải là có, chỉ là chưa được khám phá ra mà thôi phải sao?

      Hội nghị kết thúc, nhân viên quản lý của Hoa Thiên muốn mời đoàn người Mạnh Tự Thành bữa cơm, nhưng ngờ đám người Mạnh Tư Thành sớm có hẹn trước, khiến nhân viên quản lý của Hoa Thiên khó xử khi việc thành vì buổi sáng trước khi Tô Tranh sân bay đón người có chỉ đạo muốn mời đám ngừơi Mạnh Tư Thành bữa cơm.

      Mạnh Tư Thành nhìn Tô Hồng Tụ, tiến lên tính toán muốn chuyện với , ai ngờ Tô Hồng Tụ chỉ mang theo nụ cừoi khách khí xa cách căn bản là cố ý coi như người xa lạ.

      tiến tới bên người giọng hỏi: "Rất lâu có nhìn thấy , có nhớ hay ?"

      Tô Hồng Tụ cắn môi nghiêng đầu nhìn về phía khác lời nào.

      Mạnh Tư Thành bất đắc dĩ, nhìn chút bên cạnh tình cảnh, vào giờ phút này thân phận của cũng cho phép nhiều lời, chỉ có thể dặn dò : "Gần đây rất bận, chờ hết bận đến tìm em." xong vội vàng rời .

      Tô Hồng Tụ quay đầu, nhìn bóng lưng đôi sóng vai nhau mà xa: Mạnh Tư Thành và Đàm Tư Tư.

      Ngay cả tên cũng trùng hợp như vậy, đều có chữ Tư.

      lúc này, Đàm Tư Tư quay đầu lại nhìn Tô Hồng Tụ cái, nháy mắt với , mang theo nụ cười nghịch ngợm.
      Minhang, Aliren, xixon3 others thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 46:

      Đêm hôm đó Tô Hồng Tụ về đến nhà nhưng chậm chạp cách nào ngủ được, là bởi vì hôm nay quá mức kích động hay bởi vì gặp được người nào đó lâu thấy? Tô Hồng Tụ cũng biết, chỉ là trằn trọc trở mình khó có thể ngủ.

      lúc này chuông điện thoại di động vang lên, tiện tay cầm lên, nhìn tên hiển thị người gọi đến là Mạnh Tư Thành.

      cắn môi, hạ quyết tâm, nhận điện thoại.

      "Còn chưa ngủ sao?" Đầu kia truyền đến giọng nam ôn hòa.

      Tô Hồng Tụ trả lời: " muốn ngủ đây."

      Mạnh Tư Thành : "Vốn có ý định gọi điện thoại cho em, sợ quấy rầy giấc ngủ của em."

      Tô Hồng Tụ , bởi vì sợ quấy rầy giấc ngủ của cho nên lâu cũng để ý đến sao?

      Mạnh Tư Thành cảm thấy Tô Hồng Tụ im lặng, giải thích : "Chuyện ngày hôm nay phải cố ý. Thân phận của em tốt để trực tiếp công khai quan hệ của chúng ta."

      Ý tứ của Mạnh Tư Thành ra là, là đại diện thay mặt toàn bộ nhân viên công ty tiếp đón bọn họ, nếu công khai quan hệ bạn trai bạn của hai người tự nhiên, nhưng câu vừa rồi của cũng khiến Tô Hồng Tụ có thể sinh ra rất nhiều liên tưởng. Cho dù Tô Hồng Tụ có lẽ hiểu được ý của , thế nhưng bao nhiều ngày nghi ngờ và lo lắng còn có Đàm Tư Tư khiến chịu rất nhiều áp lực cũng làm cho trong lòng thể nào thoải mái, vì vậy Tô Hồng Tụ cắn môi , trong lòng cũng lạnh xuống.

      Mạnh Tư Thành ra câu đó cũng cảm thấy những lời này khiến cho người ta hiểu lầm, vội vàng nghĩ muốn giải thích lại bị Tô Hồng Tụ dịu dàng cắt đứt.

      "Em hiểu mà, phải giải thích đâu." Tô Hồng Tụ nghe rất khéo hiểu lòng người.

      Mạnh Tư Thành thở dài cái, biết gần đây có thời gian ở bên cạnh , mà giải thích qua điện thoại cảm giác rất khó để ý của mình, nếu được chuyện trực tiếp với , cho cơn mưa nụ hôn có lẽ hiểu ý tứ của hơn, sau đó : " Buổi tối thứ sáu mới có thời gian rảnh chút, đến lúc đó chúng ta cùng nhau ăn cơm được ? lâu được ăn cơm em nấu rồi."

      Tô Hồng Tụ gật đầu : "Vâng."

      Mạnh Tư Thành thấy có biểu khác thường nào, chỉ cho rằng lâu rồi có quan tâm đến nên có chút vui thôi, vì vậy trong lòng cũng quá để ý.

      Mà Tô Hồng Tụ cũng nghe ra trong lúc chuyện lộ ra mệt mỏi, thấy đau lòng nên : " trễ thế này rồi, mau nghỉ ngơi ."

      Mạnh Tư Thành mệt mỏi, cùng chúc ngủ ngon xong, câu cuối cùng : "Hôn em cái." Sau đó cúp điện thoại.

      Tô Hồng Tụ cầm điện thoại bị cắt đứt liên lạc, lăng thing mà nghĩ lại câu cuối cùng hôn cái kia, khuôn mặt của đỏ bừng, vùa nãy trong lòng có chút buồn phiền cũng ấm dần lên. Nghĩ lại lại cảm thấy buồn cười, ra chuyện sáng nay chỉ là chút ghen tuông của nữ nhi thôi, vẫn nên tranh thủ thời gian ngủ thôi.

      Hôm nay mới là thứ ba mà thôi, khoảng cách đến buổi tối thứ sáu còn mấy ngày đâu !

      Sáng hôm sau, thứ Tư, Tô Tranh mang đến cho công ty tin tức gây oanh động nho . Nguyên nhân đó là Tổng giám đốc Mạc Vân của tổng công ty Hoa Thiên, người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú gia thế hiển hách đồng thời lại ưu tú tự mình đến đây trấn giữ rồi.

      Vì vậy mọi người tỉnh ngộ: ra buổi sáng ngày hôm qua Tô Tranh xuất là do đón vị sếp lớn này .

      Dĩ nhiên Tô Hồng Tụ biết mọi người vì sao lại trấn động như thế, cũng biết vị sếp lớn này có thân thế hiển hách như thế nào, cúi đầu yên lặng làm việc, đồng thời trong lòng mong đợi buổi chiều thứ sáu đến.

      khuôn mặt xinh đẹp của Tô Tranh luôn là vẻ mặt lạnh nhạt, hôm nay cùng vị sếp lớn này vai kề vai tới, như cũ cũng thấy nửa điểm nụ cười, nhưng khi nhìn thấy Tô Hồng Tụ sắc mặtcủa ấy lại trở nên nhu hòa, hướng về phía vị Tổng giám đốc Mạc Vân giới thiệu : "Đây là thư ký tạm thời của em, Tô Hồng Tụ."

      Tô Hồng Tụ vạn vạn nghĩ tới được giới thiệu với vị sếp lớn này, vì vậy vội vàng lễ phép mà cười chào lại, biểu tình kia có chút giống như Hồng quân tiếp nhận kiểm duyệt của chủ tịch Mao vậy.

      Mạc Vân thấy dáng vẻ mực cung kính của , đánh giá lượt, cảm thấy thú vị, cười hỏi Tô Tranh ở bên cạnh: "Đây chính là vị Tô tiểu thư giúp em tay lập công sao?"

      Tô Tranh gật đầu : "Đúng vậy."

      Mạc Vân có vẻ bề ngoài tuấn tú cùng đôi mắt sáng ôn hòa, lúc này ta cười nhìn Tô Hồng Tụ giỡn: " khéo, ấy còn cùng họ với em."

      Tô Tranh đối với cái đề tài có dinh dưỡng này, trực tiếp trả lời lại.

      Mạc Vân cũng có để ý, cười nhìn về Tô Hồng Tụ, trịnh trọng vươn tay : "Tô tiểu thư, trong khoảng thời gian này cực khổ cho rồi."

      Tô Hồng Tụ thấy vậy vội vươn tay ra, phát bàn tay của Mạc Vân ấm áp mà khô ráo, còn có nụ cười trong sáng và chân thành.

      Nếu như phải ở công ty, có cảm giác tổng giám đốc đây như trai nhà bên cạnh thôi, ai có thể nghĩ tới người thân thiết chân thành như vậy, lại là sếp lớn trong truyền thuyết của công ty Hoa Thiên đâu?

      Buổi trưa hôm nay, Tô Hồng Tụ cùng với Mạc Vân và Tô Tranh cùng nhau ăn cơm.

      Rất kỳ quái, cảm thấy lo lắng gì hết, vì vậy đột nhiên cảm thấy nụ cười của Mạc Vân giống như có loại ma lực, làm cho người ta để xuống phòng bị cùng lo lắng.

      Thứ sáu sắp tan ca luôn nghĩ đến cuộc hẹn buổi tối nay, từ trước đến giờ luôn tập trung làm việc Tô Hồng Tụ bắt đầu yên lòng, nhìn đồng hồ mấy lần, cuối cùng tới lúc tan việc, vội vàng thu dọn đồ đạc ra về.

      Vốn hẹn là Mạnh Tư Thành đến đón , ở dưới lầu chờ, nhưng đứng ở nơi đó chờ cả nửa ngày cũng thấy bóng đâu, vì vậy cầm điện thoại gọi cho , trong long lo lắng suy nghĩ có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi , dù sao tại tai nạn xe cộ ngày nào cũng có mấy vụ.

      Gọi điện thoại, điện thoại di động tắt máy, căn bản có người nhận, Tô Hồng Tụ càng thêm lo lắng, vội vàng gọi lại lần nữa, lần này gọi vào số điện thoại trong phòng làm việc của , gọi lại mấy lần nữa, cuối cùng khi trong long nóng như lửa đốt suy nghĩ lung tung, điện thoại đâu bên kia có người bắt máy.

      Điện thoại di động đầu kia truyền đến giọng của Mạnh Tư Thành: "Bây giờ em ở đâu? Bên này có chút việc gấp thể qua đón em được, em có thể về nhà trước được ? xong việc lập tức đến tìm em ngay."

      Tô Hồng Tụ im lặng, ra có việc gì, là suy nghĩ nhiều.

      Vì vậy vậy cũng được, về trước, sau đó có ý muốn cúp điện thoại.

      Mạnh Tư Thành cảm thấy có lỗi, liền giải thích mới vừa rồi điện thoại di động tắt máy nên biết gọi đến, Tô Hồng Tụ nhàng biết rồi.

      Lúc điện thoại sắp cúp, Tô Hồng Tụ mơ hồ nghe được bên đầu điện thoại kia truyền đến tiếng hỏi của phụ nữ, hình như hỏi ai vừa gọi điện thoại cho .

      Giọng kia, Tô Hồng Tụ mơ hồ có thể phân biệt được, chính là Đàm Tư Tư người khiến cảm thấy bị uy hiếp.

      cúi đầu cười khổ, rốt cuộc giữa bọn họ lọt vào tình huống nào đây? Tối nay tới, nhưng coi như tới, cũng biết dùng tâm tình gì đối mặt với đây.

      lúc này, truyền tới bên tai giọng ôn hòa: " trễ thế này, sao vẫn ở chỗ này?"

      Tô Hồng Tụ ngẩng đầu lên, thấy gương mặt điể trai và nụ cười ôn hòa của Mạc Vân nhìn .

      ngượng ngùng cười : "Tôi cũng muốn về nhà rồi đây."

      Mạc Vân gật đầu hỏi: " về nhà như thế nào?"

      Tô Hồng Tụ chỉ trạm xe buýt gần đó : "Bây giờ vẫn còn có xe buýt, tôi ngồi xe buýt trở về là được."

      Mạc Vân nhìn trạm xe buýt vắng tanh, dứt khoát : "Quá muộn rồi, để tôi đưa về nhà nhé."

      Tô Hồng Tụ vừa nghe, dĩ nhiên nên để sếp lớn đưa về, vội vàng uyển chuyển từ chối khéo, nhưng Mạc Vân xem như tính tình ôn hòa cũng rất kiên trì : "Tôi làm sao có thể để cho nữ nhân viên của công ty tại thời điểm tối muộn như vậy mình chen xe buýt chứ?"

      Tô Hồng Tụ chợt phát , vị sếp lớn này nhìn như tính tình ôn hòa ra đều là mặt nạ, có thể làm ông chủ đều phải là người bình thường, có thể làm tổng giám đốc của Hoa Thiên càng phải là người bình thường, đối mặt với kiên trì của Mạc Vân dĩ nhiên có lí do gì từ chối nữa, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn lên xe.

      Dọc theo đường , hai người chuyện cũng nhiều, thỉnh thoảng Mạc Vân thuận miệng hỏi mấy câu, Tô Hồng Tụ cũng tùy tiện đáp lại, khí coi như hài hòa.

      Rất nhanh đến gần chỗ Tô Hồng Tụ ở, Mạc Vân là người có phong phạm thân sĩ đưa Tô Hồng Tụ đến tận trước khu nhà trọ.

      Hai người ở trong đêm đông, Tô Hồng Tụ nhớ lại và Mạnh Tư Thành cũng từng sóng vai như thế, dĩ nhiên cũng nhớ tới ông chủ cũ biến thái từng có ý muốn bỉ ổi với qua chỗ này. cười liếc nhìn Mạc Vân bên cạnh, so với ông chủ biến thái kia, Mạc Vân lại làm cho người ta an tâm rất nhiều.

      Mạc Vân đưa đến trước khu nhà trọ, chào tạm biệt Tô Hồng Tụ rồi rời .

      Tô Hồng Tụ muốn xoay người lên tầng, cũng tới cửa nhà phát trước cửa đứng bóng người.

      Cao lớn rắn rỏi, đôi mắt sâu thẳm vui nhìn , phải Mạnh Tư Thành còn có thể là ai đây?

      Tô Hồng Tụ hơi giật mình : " phải là muốn lát nữa mới có thể tới đây ư, thế nào đến sớm như vậy?" ,

      Mạnh Tư Thành càng thêm vui : "Thế nào, tới sớm tốt sao, hay là em căn bản muốn nhìn thấy ?"

      Tô Hồng Tụ bị những lời này ế trụ: "Nha. . . . . . có thể đến sớm chút , em rất vui."

      Lời này dễ nghe, nhưng Mạnh Tư Thành còn chưa vừa lòng : "Mới vừa rồi ngừơi đưa em về là ai vậy?"

      Tô Hồng Tụ vạn nghĩ tới ông chủ đưa mình về nhà lại bị Mạnh Tư Thành nhìn thấy, nhớ tới trước đó đủ loại hiểu lầm, giọng hơi cà lăm : " ấy. . . . . . ấy là tổng giám đốc công ty em."

      Mạnh Tư Thành nhíu mày : "À, Tổng giám đốc công ty Hoa Thiên?"

      Tô Hồng Tụ gật đầu: "Đúng vậy a đúng a!"

      Nghe như thế, Mạnh Tư Thành rơi vào trầm tư, chau mày biết nghĩ cái gì.

      Tô Hồng Tụ nhìn vẻ mặt của vẫn còn vui, trong lòng mặc dù cũng có chút buồn vì chuyện lúc trước, nhưng rốt cuộc tính tình mềm mại, nên làm những chuyện như đùa bỡn tình cảm gì đó, vì vậy yên lặng từ trong túi xách lấy ra cái chìa khóa mở cửa : "Bên ngoài lạnh lắm, vào nhà thôi."

      Mạnh Tư Thành cũng phản đối, vào nhà ngồi xuống, sau khi ngồi xuống nhìn khóa cửa, vẻ mặt băng bó : " ở bên ngoài đợi em nửa ngày, thiếu chút nữa chết rét."

      Tô Hồng Tụ ngẩn ra, từ lúc bọn họ cúp điện thoại đến bây giờ cũng có bao lâu , làm sao chờ cả nửa ngày, hơn nữa còn mặc áo khoác lông dê, làm sao đến nông nỗi lạnh cóng muốn chết đây?

      đợi Tô Hồng Tụ phản ứng kịp, Mạnh Tư Thành liền bá đạo nhấc lên cầu: "Chìa khóa nhà của em phải cho cái, nếu gặp lại tình huống như thế còn phải chịu rét." Ánh mắt của vừa vô tội lại bá đạo.

      Tô Hồng Tụ giờ mới hiểu được ra cóng đến muốn chết là có mục đích phiá sau, nhìn sắc mặt vui như cũ ngồi ở bên giường, nhất thời cảm thấy người đàn ông cao lớn ngồi ở chiếc giường của bộ dạng cáu kỉnh rất là buồn cười, khỏi mím môi cười bất đắc dĩ.

      Mạnh Tư Thành thấy cười, mặt có chút nhịn được : "Em cười cái gì?"

      Tô Hồng Tụ liền vội vàng lắc đầu, dịu dàng : " cười gì hết, chỉ là em nhìn thấy nên vui mừng thôi."

      Bộ dáng của Mạnh Tư Thành rất là hưởng thụ khi nghe câu này, khuôn mặt lạnh lẽo từ từ tan ra, bên môi cũng dâng lên nụ cười: "Tới đây, cho hôn cái."

      Tô Hồng Tụ lắc đầu làm nũng : " cần, em muốn nấu cơm, nếu lại đem đói chết sao?" Bắt chước chết rét, cố ý đói chết, hơn nữa còn nhấn mạnh.

      Mạnh Tư Thành cũng nghe ra ý tứ trong lời của , cũng cảm thấy mới vừa rồi lời kia của quá mức trẻ con, cười nghiêm túc : "Tốt, vậy em làm cơm nhanh lên , đói bụng quá."

      Hôm nay, Mạnh Tư Thành được ăn món ăn do Tô Hồng Tụ nấu, đồng thời cũng được ôm người đẹp vào trong ngực thân thiết phen, dĩ nhiên là đem các loại phiền não cũng tạm thời quăng ra ngoài chín tầng mây.

      Mà Tô Hồng Tụ, cũng bởi vì Mạnh Tư Thành đến chuyện cái chìa khóa, trải qua mấy ngày nay nghi ngờ đè ở trong lòng cũng tạm thời bị quên , cùng Mạnh Tư Thành trải qua buổi tối ngọt ngào vui vẻ.

      Mãi cho đến khi Mạnh Tư Thành cầm cái chìa khóa mang theo nụ cười rời , Tô Hồng Tụ mới chợt nhớ tới, còn chưa có hỏi về chuyện Đàm Tư Tư đâu!

      Hai người gặp nhau dễ, lại đem chuyện tình phiền lòng này hoàn toàn quên sạch!
      Minhang, Aliren, xixon3 others thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 47:

      Đêm hôm đó sau khi Mạnh Tư Thành , Tô Hồng Tụ suy nghĩ hồi, đối với câu chuyện mà Đàm Tư Tư với khiến càng ngày càng nghi ngờ, mặc dù cũng nguyện ý hoài nghi Đàm Tư Tư có lòng dối, nhưng càng tin tưởng nhân phẩm của Mạnh Tư Thành. Dù sao tình cảm mà dành cho cũng phải giả vờ! Vì vậy rất hiền lành cho ra cái kết luận, có lẽ tình trong lúc đó có cái gì hiểu lầm, có lẽ chuyện giữa bọn họ kết thúc Đàm Tư Tư chẳng qua là có chút nhớ mãi quên tự ấy đa tình thôi?

      Dĩ nhiên nghĩ đến khả năng này, Tô Hồng Tụ có phần mặt đỏ tai hồng, đối phương là Đàm Tư Tư đó, Tô Hồng Tụ có tài đức gì thế nhưng cho rằng người đàn ông này là thích phải người đẹp tao nhã Đàm Tư Tư đây?

      Trong lòng Tô Hồng Tụ có hai luồng suy nghĩ dây dưa, cuối cùng thở dài tiếng, chuyện nên hỏi vẫn nên hỏi cho , hôm nào đó có thời gian nhất định phải lấy dũng khí tìm Mạnh Tư Thành chuyện cho ràng!

      Mặc dù điều kiện của bình thường, nhưng hi vọng phần tình này của là phần độc nhất, có tỳ vết nào.

      Như thế cả đêm sôi trào, ngày thứ hai làm liền có hơi mất tinh thần, Tô Tranh nhạy cảm phát ra, hỏi có chuyện gì, dĩ nhiên vội vàng có chuyện gì. Nhưng Tô Tranh là loại người nào, tự nhiên nhìn thấu Tô Hồng Tụ phải là có chuyện gì như lời , Tô Tranh hơi chau mày, nhưng cũng hỏi gì thêm nữa.

      Buổi trưa, Tô Hồng Tụ bắt đầu cảm thấy tâm thần có chút yên, cảm thấy giống như có chuyện gì sắp xảy ra, ăn cơm, chợt chuông điện thoại vang lên, điều này làm cho Tô Hồng Tụ vốn tinh thần lo lắng yên sợ hết hồn. vội vã cầm điện thoại di động lên vừa nhìn, là Mạnh Tư Thành gọi đến.

      Điện thoại được tiếp thông, liền nghe đến giọng rất uất ức của Mạnh Tư Thành ở đầu bên kia : " bị tai nạn xe rồi."

      Tô Hồng Tụ vừa nghe xong sốt ruột : "Có nặng lắm , nghiêm trọng ? Bây giờ ở đâu?"

      Mạnh Tư Thành biết Tô Hồng Tụ lo lắng, vội vàng trấn an : " có việc gì lớn, cần lo lắng, bây giờ còn ở trong bệnh viện kiểm tra."

      Tô Hồng Tụ nghe giọng của coi như có tinh thần, lại nghĩ đến nếu có thể gọi điện thoại cho , chắc tình hình cũng nghiêm trọng lắm, vì vậy liền thở phào nhõm, nhưng rốt cuộc vẫn rất lo lắng, liền hỏi ở bệnh viện nào. Mà Mạnh Tư Thành thấy Tô Hồng Tụ khẩn trương lo lắng cho như thế, trong lòng rất hưởng thụ, liền chỗ xảy ra tai nạn gần với bệnh viện cũ, sau đó còn cố ý , ra có vấn đề gì lớn, cần qua đó, có thể tự chăm sóc bản thân.

      Tô Hồng Tụ sao có thể yên tâm được, thực có thể đến xem sao? Vì vậy Tô Hồng Tụ cũng nhiều, sau khi cúp điện thoại vội vàng hướng Tô Tranh xin nghỉ muốn bệnh viện. Tô Tranh đơn giản hỏi chuyện gì xảy ra, sau đó phê chuẩn cho .

      Tô Hồng Tụ vội vã chạy tới bệnh viện, gọi điện thoại cho Mạnh Tư Thành nhưng điện thoại thông báo nằm trong vùng phủ sóng, nghĩ có thể kiểm tra trong bệnh viện nên có tín hiệu, vì vậy đến trước bàn tiếp bệnh nhân hỏi bệnh viện có bệnh nhân này hay . Bệnh viện này là bệnh viện rất cũ rồi, tại trước cửa cũng có ai, đứng trước bàn là người phụ nữ trung niên tóc quăn đeo kính đag đọc báo, sau khi bà ta đem Tô Hồng Tụ quan sát lượt, mới rất tốt bụng chỉ đường cho .

      Tô Hồng Tụ xuyên qua hành lang bệnh viện xa lạ và vắng lạnh cùng với mùi nước sát trùng đặc trưng, cuối cùng đến chỗ Mạnh Tư Thành khám bệnh, ai ngờ mới vừa tới nơi đó, xa liền thấy Mạnh Tư Thành cánh tay còn đeo bang ra.

      Tô Hồng Tụ sửng sốt, nhìn người đẹp bên cạnh với Mạnh Tư Thành, chính là Đàm Tư Tư.

      Đàm Tư Tư ở bên cạnh , ân cần chăm sóc lời nào có thể miêu tả được, bên cạnh còn có y tá cùng ra ngoài, vừa vừa dặn dò Đàm Tư Tư, mặc dù có chuyện lớn gì, nhưng là phải chú ý, làm cho dính nước này nọ, Đàm Tư Tư rất nghiêm túc gật đầu liên tục nghe y tá dặn dò, lấy dáng vẻ người thân của bệnh nhân.

      Tô Hồng Tụ chỉ ngây ngốc đứng ở nơi đó, nhất thời biết nên phản ứng như thế nào, nên lấy thân phận bạn lên cùng Đàm Tư Tư sao? Nếu Đàm Tư Tư thực quá khứ hoặc là bây giờ cùng Mạnh Tư Thành có cái gì đó mập mờ, bỗng nhiên xuất có thể hay quá mức lúng túng?

      Trong nháy mắt này Tô Hồng Tụ trong lòng dâng lên vô số ý tưởng, dũng cảm tiến lên làm tất cả hay là nên yên lặng chịu đựng đây? Trong lòng giãy giụa lựa chọn.

      Trong lúc phân vân, bên kia Đàm Tư Tư cùng với Mạnh Tư Thành rời .

      Lúc Mạnh Tư Thành rời , còn cố ngoái lại nhìn, nhưng thấy được Tô Hồng Tụ đứng ở góc khuất gần đó.

      Tô Hồng Tụ nhìn bóng lưng bọn họ xa, cảm giác kích động muốn gọi bọn họ lại, nhưng giọng nghe sai bảo, sửng sốt có phát ra thanh, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng bọ họ cứ như vậy mà rời .

      ngơ ngác đứng đó lúc lâu, có chút ràng lắm rốt cuộc tại sao lại tới bệnh viện, thất hồn lạc phách ra bệnh viện.

      Khi qua chỗ tiếp đón bệnh nhân người y tá trung niên tóc quăn còn trừng mắt lên kính, tò mò nhìn , cười khổ, yên lặng mà rời khỏi đó.

      Dọc theo đường , trong lòng ngừng hồi tưởng lại hình ảnh vừa rồi, tự trách bản thân mình lúc đó, tại sao có thể như vậy chứ? Tại sao tiến lên hỏi đây? Chẳng lẽ phải là bạn quang minh chính đại của Mạnh Tư Thành sao?

      càng nghĩ càng uất ức, cảm giác bản thân quá là vô dụng! suy nghĩ suốt đường trở lại công ty, ngẩng đầu vừa hay nhìn thấy Tô Tranh như có điều suy nghĩ nhìn , khiến ngại quá, mặt đỏ rần.

      Tô Tranh tự nhiên đem tất cả thu vào trong mắt, trực tiếp gọi đến phòng làm việc, thẳng vào vấn đề hỏi: " gặp người đàn ông kia rồi hả?"

      Tô Hồng Tụ gật đầu.

      Tô Tranh cười : " xảy ra chuyện gì à, có thể ra với tôi, giấu ở trong lòng rất khó chịu, phải sao?"

      Tô Hồng Tụ do dự chút, cuối cùng đem chuyện rối rắm trong khoảng thời gian này ra.

      Sau khi xong, ngẩng đầu nhìn Tô Tranh, lại thấy Tô Tranh bình tĩnh mà cười nhìn , chợt có loại cảm giác xấu hổ xông tới.

      Bình thường đề cập tới cũng thấy có vấn đề gì, tại tỉ mỉ ra như vậy, chính cũng cảm giác quả rất vô dụng! ràng là bạn trai của , tại sao lại tự biến mình thành người thể lộ ra ngoài ánh sáng đây ?

      Tô Tranh nghe xong, cúi đầu trầm tư suy nghĩ sau đó mới hỏi: " suy nghĩ như thế nào về việc này?"

      Tô Hồng Tụ rất xấu hổ : "Tôi quá ngu ngốc, quá hèn nhát rồi."

      Tô Tranh nhìn hai gò má đỏ hồng của Tô Hồng Tụ, thở dài mà : " cần tự tin hơn nữa để đối mặt với mọi chuyện."

      Tô Hồng Tụ cúi đầu , đúng vậy, điều cần chính là tự tin, nếu như có thể có nhiều tự tin hơn chút, có phải hay trơ mắt đứng nhìn loại chuyện như vậy xảy ra ?

      nắm chặt tay, trong lòng chợt khua lên cỗ dũng khí, muốn chuyện mới vừa rồi xảy ra lần nữa, nhất định can đảm lên!

      Tô Tranh tự nhiên nhận thấy được tâm tình của , cười : "Chiều hôm nay tan làm sớm , hiểu quay lại tìm tôi."

      Tô Hồng Tụ gật đầu cái, cám ơn Tô Tranh sau đó vội vàng rời .

      Tô Tranh há mồm muốn cái gì, nhưng rồi im lặng cuối cùng : "Trước cứ để ấy , trở lại hẳng ."


      Tô Hồng Tụ đường ra công ty, chỉ cảm giác trong lòng mình bây giờ giống như có ngọn lửa thiêu đốt. Giống như là muốn chứng minh bản thân, lại giống như là muốn rửa sạch hối hận của , cấp bách suy nghĩ, nên làm gì để làm ràng chuyện này.

      Nhưng bây giờ cụ thể muốn làm cái gì đây?

      Tô Hồng Tụ dừng bước lại, sờ sờ hai gò má nóng lên của , hít hơi sâu bình tĩnh suy nghĩ, trước tiên nên gọi cho Mạnh Tư Thành xem tại bọn họ ở nơi nào .

      Lấy điện thoại di động ra, bình tĩnh bấm điện thoại, lần này điện thoại di động rất nhanh được bắt máy.

      Tô Hồng Tụ hỏi Mạnh Tư Thành ở đâu, giọng bình tĩnh.

      Hiển nhiên Mạnh Tư Thành có chút gấp gáp : "Em ở đâu, về đến nhà rồi."

      Về nhà? Đàm Tư Tư ở cùng với Mạnh Tư Thành sao?

      Mạnh Tư Thành giải thích : "Mới vừa rồi kiểm tra qua, có vấn đề gì lớn, bây giờ ở trong nhà đấy."

      Tô Hồng Tụ hít hơi sâu hỏi: " ở nhà mình à?"

      Bên kia Mạnh Tư Thành hơi nghi ngờ, thứ nhất cảm thấy giọng của Tô Hồng Tụ đúng, thứ hai bình thường Tô Hồng Tụ cũng hỏi vấn đề này nhưng hôm nay lại hỏi như vậy, nhìn chút bên cạnh mình sau đó : " mình còn ở với ai nữa ".

      Tô Hồng Tụ cười lạnh : "Còn có Đàm Tư Tư ở cùng với , có đúng ?"

      Mạnh Tư Thành kinh ngạc : "Đúng vậy, làm sao em biết?"

      Tô Hồng Tụ tiếp tục cười lạnh ở trong lòng, nghĩ thầm hôm nay lời này nhất định phải , còn có mặt mũi sống thế giới này sao?

      áp chế cảm xúc trong lòng, khẽ cười : "Vậy có cần em đến , em sợ bị thương tự chăm sóc được bản thân."

      Mạnh Tư Thành càng thêm nghi ngờ, cảm thấy hôm nay phản ứng của rất lạ, nhưng suy nghĩ chút cảm thấy Đàm Tư Tư ở chỗ này phiền toái, nếu Tô Hồng Tụ tới đây, Đàm Tư Tư chẳng phải là ngượng ngùng tiếp tục ở lại nữa sao? Hơn nữa Tô Hồng Tụ trước đối với Đàm Tư Tư có chút khúc mắc, bằng nhân cơ hội này cởi ra khúc mắc chẳng phải rất tốt sao?

      Nhưng lúc im lặng suy nghĩ, bên kia Tô Hồng Tụ lại cho rằng cảm thấy bị làm khó, cắn răng : " là bạn trai của em, bị thương em đương nhiên là muốn đến chăm sóc, bây giờ em lập tức qua đó!" xong liền cúp điện thoại.

      Mạnh Tư Thành sững sờ nhìn điện thoại bị cúp, trong lòng càng thêm cảm thấy hiểu, hôm nay Tô Hồng Tụ sao vậy? Thường ngày chưa bao giờ như vậy.

      Đứng bên cạnh Đàm Tư Tư thấy vậy, cười hỏi: "Là ai gọi vậy?"

      Mạnh Tư Thành như có điều suy nghĩ nhìn ta cái, nhàn nhạt trả lời: "Bạn ."

      Đàm Tư Tư cố tỏ vẻ kinh ngạc : "Tôi chưa bao giờ biết, từ bao giờ có bạn vậy?"

      Mạnh Tư Thành cười : " cũng gặp rồi đấy."

      Đàm Tư Tư nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng bất đắc dĩ hỏi: " tôi nghĩ ra được, xung quanh nào xinh đẹp ưu tú có đủ tư cách làm bạn của cả?"

      Mạnh Tư Thành nghe ta như thế, im lặng lúc, sau đó mới mặn nhạt : "Chuyện tình cảm giữa nam và nữ, cần đến có đủ tư cách hay tư cách, chỉ là thích hợp hay thích hợp, có thích hay mà thôi."

      Đàm Tư Tư càng thêm hiểu, xinh đẹp mặt mày có chút khó hiểu : "Tôi rất tò mò, biết thích dạng phụ nữ như thế nào nào? Tôi vẫn cho rằng con mắt của rất cao, có mấy người phụ nữ có thể lọt vào mặt xanh của đây ?"

      Mạnh Tư Thành giống như nhớ lại cái gì, sâu nhìn về phía ta : "Người này cũng biết."

      khuôn mặt tinh xảo của Đàm Tư Tư lộ ra đau thương, cười bất đắc dĩ, châm chọc hỏi: "Là Tô Hồng Tụ sao?"

      Mạnh Tư Thành gật đầu : "Đúng vậy."

      Đàm Tư Tư ngẩng đầu lên, giống như hiểu tại sao : " ra từ sớm tôi cảm thấy đối với ấy có chút đặc biệt, nhưng tôi lại nghĩ rằng là do thích ấy!"

      Mạnh Tư Thành cười : "Cám ơn khi đó quan tâm tôi như vậy, thế nhưng chuyện tình cảm củ tôi, cũng tốn sức phí tâm."

      Đàm Tư Tư nghe giọng của có xa lánh cùng lạnh nhạt, tuyệt vọng lắc đầu : "Chuyện của , chưa bao giờ tôi cảm thấy là phí tâm cả, hiểu mà!"

      Mạnh Tư Thành gật đầu : "Tôi hiểu , nhưng chưa bao giờ tôi cần."

      Đàm Tư Tư cắn răng nghiến lợi : "Tôi hiểu, chẳng lẽ tôi có điểm nào kém so với ấy sao? Tại sao qua nhiều năm như vậy cái tôi nhận được vẫn là lời từ chối?! tại, nếu tìm người phụ nữ tài mạo ưu tú, tôi cũng cảm thấy như thế nào, nhưng tại sao lại là ấy? ấy lại có điểm nào tốt hơn so với tôi chứ?"

      Mạnh Tư Thành nhìn thẳng vào đôi mắt của Đàm Tư Tư, trầm giọng : "Vốn tôi muốn hỏi, nhưng bỗng nhiên tôi muốn biết, ở bên cạnh tôi, có phải làm gì hoặc là qua cái gì tới tham dự đời sống tình cảm của tôi hay ?"

      Nhất thời mặt Đàm Tư Tư có chút tái nhợt, cắn răng nghiêng đầu lời nào.

      Mạnh Tư Thành thở dài : "Tôi hơi mệt, mà bạn tôi sắp đến đây rồi, có thể rời ? Tôi muốn làm cho ấy hiểu lầm cái gì."

      Đàm Tư Tư dám tin nhìn về phía Mạnh Tư Thành, đôi mắt to xinh đẹp từ từ tràn ra nước mắt : "Mặc dù thích tôi, nhưng vẫn luôn dễ dàng tha thứ những chuyện tôi làm, hôm nay thế nhưng lại với tôi những lời như vậy?"

      Gương mặt Mạnh Tư Thành kiên nghị, đôi môi mỏng mím chặt, lúc này mang theo mấy phần tuyệt tình.

      Đàm Tư Tư nhìn sườn mặt của hồi lâu, chợt ý thức được cái gì, xoa xoa nước mắt thê lương mà cười : "Tốt, tôi ! Tôi rồi, phải hối hận!" xong tông cửa xông ra.

      Tô Hồng Tụ đường vội vàng chạy tới trước cửa nhà của Mạnh Tư Thành, đứng ở phía ngoài cửa chính, trong lòng rất loạn, chợt có loại cảm giác bắt gian vậy.

      ôm ngực, trấn định tâm tình, tự với mình chỉ là phải đem chuyện làm ràng, chỉ là muốn quang minh chính đại hỏi cho thôi.

      Nếu như tại người Mạnh Tư Thành thích là ấy, tự nhiên rút lui, nhưng nếu như người thích là , vậy cũng quan tâm chuyện trước kia của hai người bọn họ là như thế nào, hôm nay, về sau, đều là bạn trai của , là người đàn ông của !

      Cho nên, hai người nên có cái gì mập mờ, Đàm Tư Tư tôi để cho ở trước mặt tôi lần nữa làm ra loại chuyện mờ ám như vậy!

      Mạnh Tư Thành, nếu như người là em, cũng nên cùng ấy dây dưa !

      tự với mình những thứ này sau, nhất thời cảm giác lòng đầy chính nghĩa, vì vậy vươn tay nặng nề nhấn hướng chuông cửa.

      Muốn làm mọi chuyện phải dũng cảm phải có tự tin! cố gắng tự với mình ở trong lòng!

      Nhưng lúc định nhấn chuông cửa cửa bị mở ra.

      Đàm Tư Tư chợt mở cửa, vọt ra, lại vừa đúng chạm mặt Tô Hồng Tụ muốn nhấn chuông cửa.

      Tác giả có lời muốn : câu , chương sau, rất kích thích! Tô Hồng Tụ áp đảo Mạnh Tư Thành.
      Minhang, xixon, Tiểu yêu tinh2 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 48:

      Đàm Tư Tư nghĩ tới vừa đẩy cửa ra liền thấy Tô Hồng Tụ, nhớ tới việc ta mới vừa ở chỗ Mạnh Tư Thành bị chịu nhiều loại nhục nhã cùng uất ức, có ý tốt nhìn Tô Hồng Tụ, cắn răng hỏi: "Tô Hồng Tụ, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, người luôn rụt rè như , thủ đoạn ngược lại rất lợi hại đó!"

      tại tâm trạng của Tô Hồng Tụ tràn đầy dũng khí muốn mọi truyện cho ràng, nghe được Đàm Tư Tư , đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó phản ứng kịp : "Đàm Tư Tư, thế là có ý gì?"

      Đàm Tư Tư nheo mắt lại lạnh nhạt : " bình thường ít , ra sớm bắt đầu động chủ ý đối với Mạnh Tư Thành, chỉ là tôi nghĩ tới là người thủ đoạn, để cho ấy đối với như vậy!"

      Khuôn mặt Tô Hồng Tụ đỏ lên, vạn lần nghĩ tới còn chưa cái gì, thế nhưng bị Đàm Tư Tư chụp xuống cho tội danh như vậy? Đây là ý gì, ý là quyến rũ Mạnh Tư Thành sao?

      Đàm Tư Tư cũng nghĩ nhiều lời, lạnh lùng nhìn Tô Hồng Tụ cái, nghiêng người định rời .

      Lúc này Tô Hồng Tụ giận đến mức ngực kịch liệt phập phồng, vào giờ phút này, nếu như cứ để Đàm Tư Tư rời như vậy, đoán chừng buổi tối thể nào ngủ yên giấc!

      Vì vậy vội vàng ngăn lại Đàm Tư Tư, lớn tiếng : "Đàm Tư Tư, khoan !"

      Đàm Tư Tư nhìn xéo cái, cười lạnh : "Thế nào, tôi còn được rời khỏi sao? Nơi này là cửa nhà sao?"

      Tô Hồng Tụ để ý tới giọng điệu châm trọc của ta, hít sâu mấy hơi bình tĩnh kaij tâm trạng của bản thân, nghiêm nghị : "Đàm Tư Tư, còn nhớ lần gọi điện thoại cho tôi chuyện về và Mạnh Tư Thành , lúc ấy tôi chưa cho biết, ra tôi và Mạnh Tư Thành ——"

      Đàm Tư Tư chán ghét vung tay lên, ngăn cản Tô Hồng Tụ tiếp: " cần phải nữa, tôi biết , hai người là qua lại với nhau !"

      Tô Hồng Tụ nhất thời sửng sốt, ra ấy biết rồi?

      Đàm Tư Tư nhịn được : " còn có chuyện gì nữa , còn xin tránh ra, tôi phải ."

      Tô Hồng Tụ vội vàng gật đầu : "Tôi còn có chuyện muốn ."

      Đàm Tư Tư lạnh lùng "Hừ" : "Vậy ngươi ."

      Tô Hồng Tụ nhìn chăm chú vào Đàm Tư Tư xinh đẹp, mở miệng hỏi: "Nếu biết tôi và Mạnh Tư Thành nhau, lần trước tại sao còn với tôi những chuyện kia ? phải là cố ý muốn bàn lộng thị phi chứ?"

      Đàm Tư Tư bị trúng tâm , khinh thường nhìn ra nơi khác, ngậm miệng đáp.

      Tô Hồng Tụ nhìn thần sắc ta, biết quả nhiên là ta cố ý, nhớ tới mấy ngày nay nhận được bao nhiêu uất ức, nghĩa chính ngôn từ : "Đàm Tư Tư, quá khứ chúng ta là đồng học, tại gặp lại, tới trước kia chúng ta có quen biết hay , tôi đều côi trở thành bạn tốt . Mà chuyện với tôi lần đó, có bao nhiêu phần là có bao nhiêu là giả tôi biết, nhưng nên biết, tại tôi và Mạnh Tư Thành qua lại, tôi mới là bạn của ấy, cho nên xin cần ở trước mặt tôi những chuyện như thế lần nữa."

      Đàm Tư Tư nghe thế, nở nụ cười châm chọc, quan sát Tô Hồng Tụ : "Mạnh Tư Thành có với chuyện giữa hai chúng tôi , có muốn nghe chút hay ?"

      Tô Hồng Tụ nghe xong lời này, nghĩ thầm chẳng lẽ trong quá khứ giữa bọn họ thực từng có đoạn tình sao? Nhưng mà lúc này cũng kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng chút nào yếu thế : "Đàm Tư Tư, chuyện quá khứ của tôi hề hứng thú, còn quá khứ của Mạnh Tư Thành tôi tự nhiên rất có hứng thú, nhưng tôi cần cho tôi biết, tôi tự hỏi ấy, ấy tự nhiên cho tôi biết."

      Mặc kệ quá khứ giữa bọn họ rốt cuộc có cái gì, đều nên hỏi Mạnh Tư thành, đây mới là người nên tin tưởng.

      Đàm Tư Tư nghe như thế hơi ngạc nhiên nhìn Tô Hồng Tụ, ta nghĩ tới người như Tô Hồng Tụ ra những lời này, liền cười lạnh : "Tốt, hỏi ấy , tôi trước." xong nghiêng người rời .

      Sau khi Tô Hồng Tụ chuyện với Đàm Tư Tư xong, biết thế nào vẫn cảm thấy chưa hết giận, trong lòng còn chứa ngọn lửa vô danh chưa thoát ra ngoài được, cảm giác kia giống như liều mạng đánh ra quyền nhưng lại đánh vào bịch bông vậy.

      suy nghĩ chút tất cả mọi chuyện đều có liên quan đến Mạnh Tư Thành, vì vậy đẩy cửa vào.

      Bên kia Mạnh Tư Thành muốn lên phòng liền nghe tới cửa có người chuyện, ra nhìn Đàm Tư Tư biến mất rồi, chỉ còn lại Tô Hồng Tụ tức giận đóng sầm cửa lại.

      Tuy sớm phát tâm trạng của Tô Hồng Tụ có chút đúng nhưng mà vẫn nghĩ tới người từ trước đến giờ luôn ôn hòa có động tác như vậy, khỏi kinh ngạc hỏi: "Sao vậy em?"

      Tô Hồng Tụ ngẩng đầu nhìn đầu sỏ gây nên mọi chuyện, nhớ tới mấy ngày nay vid chuyện của bị giày vò, liền hỏi: "Mạnh Tư Thành, người thích là em có đúng hay ?"

      Mạnh Tư Thành càng thêm hiểu, nhưng thấy gương mặt Tô Hồng Tụ ửng hồng ánh mắt chấp nhất xem ra nhất định phải lấy được đáp án, gật đầu : "Tất nhiên."

      Tô Hồng Tụ hài lòng gật đầu hỏi tiếp: "Em là bạn của , phải hay ?"

      Mạnh Tư Thành càng thêm cảm thấy tình hình này quỷ dị, thể làm gì khác hơn là lần nữa gật đầu : "Đúng vậy."

      Tô Hồng Tụ hỏi nữa: "Vậy quan hệ tại của và Đàm Tư Tư là thế nào?"

      Mạnh Tư Thành bắt đầu hiểu, chuyện này khẳng định cùng Đàm Tư Tư có quan hệ, lập tức dám tuỳ tiện, sau khi suy tính thận trọng : "Là quan hệ bạn học cũ, dĩ nhiên tại tạm thời còn là đồng nghiệp."

      Tô Hồng Tụ gật đầu : "Rất tốt, vậy quá khứ hai người là quan hệ như thế nào?"

      Mạnh Tư Thành đột nhiên cảm thấy cái vấn đề này rất buồn cười, nếu như phải thái độ của Tô Hồng Tụ nghiêm túc như vậy, muốn cười váng lên rồi, liền vội vàng đáp: "Bây giờ là bạn học cũ, quá khứ dĩ nhiên là bạn học."

      Tô Hồng Tụ suy nghĩ chút, dĩ nhiên là tin hỏi: " có quan hệ gì đặc biệt sao?"

      Mạnh Tư Thành nghe vậy im lặng, giống như có chút do dự.

      Tô Hồng Tụ thấy thần sắc của , rất mất hứng : " cho phép gạt em!"

      Mạnh Tư Thành thở dài : "Nếu như có bất kỳ quan hệ đặc biệt nào, cũng đúng, chỉ là chuyện này lời khó hết."

      Tô Hồng Tụ thấy thần sắc là bị làm khó, chợt muốn hỏi nữa, chỉ cần biết rằng, Mạnh Tư Thành thích , tại Mạnh Tư Thành thuộc về , thế là đủ rồi.

      Dĩ nhiên, trong tương lai Mạnh Tư Thành cũng thuộc về !

      Mạnh Tư Thành cẩn thận quan sát thần sắc của Tô Hồng Tụ hỏi: "Em còn muốn hỏi gì nữa ?"

      Tô Hồng Tụ trả lời, chỉ đến, cẩn thận nâng lên cánh tay của nhìn chút hỏi: "Rất nghiêm trọng sao?"

      Đột nhiên Mạnh Tư Thành cảm thấy suy nghĩ của Tô Hồng Tụ thế nào chuyển sang chuyện khác rồi ? quan tâm tới thương thế của nên tới?

      có chút thụ sủng nhược kinh ( được ưu ái mà lo sợ) : "Căn bản có vấn đề gì."

      Tô Hồng Tụ nghiêm túc quan sát vết thương, giống như suy tư cái gì : "Nếu như có cái gì động tác lớn, có ảnh hưởng sao?"

      Mạnh Tư Thành nghĩ lo lắng cho , lòng ấm áp, nhưng vẫn đành lòng để cho lo lắng, liền cười : " , ra cần phải băng bó, chỉ là vết thương mà thôi."

      Tô Hồng Tụ gật đầu : "Vậy tốt." Vừa vừa về phía trước bước, đến gần ôm chặt lấy Mạnh Tư Thành.

      Mạnh Tư Thành cảm thấy có cổ hương thơm đánh về phía mình, hơi thở cứng lại hỏi: "Em làm sao vậy?" Bọn họ phải có thân thiết qua, nhưng là bình thường cảm giác phải như thế.

      Bình sinh, Tô Hồng Tụ luôn rất xấu hổ, nhưng hôm nay chợt chủ động, đôi mắt lửa nóng trong sáng nhìn , trước ngực còn kịch liệt phập phồng, còn có hai gò má ửng hồng giống như xức phấn.

      Suy nghĩ trong lòng Mạnh Tư Thành bắt đầu nhộn nhạo, hô hấp dồn dập, cổ họng khô sáp, giọng hỏi lại: "Em làm sao vậy?"

      Tô Hồng Tụ tiến lên, vươn tay ôm lấy hông của , đem mặt của dán lên lồng ngực , lớn tiếng : "Em muốn cùng ở chung chỗ."

      Mạnh Tư Thành chợt có chút cà lăm : "Chúng ta, chúng ta ở cùng nhau a."

      Tô Hồng Tụ ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn , thấy đôi mắt dần dần tối xuống, biết phương pháp của là có tác dụng, vì vậy dứt khoát nhắm mắt lại, nhón chân lên nâng lên cổ, đem môi hướng tới .

      Vóc dáng rất cao, nhón chân lên giống như cũng có chút với tới, vì vậy cố nhón chân lên. . . . . .

      Hô hấp của Mạnh Tư Thành sớm dồn dập, lúc này chau mày nhìn liều mạng tiếp cận mình, đè nén hỏi: "Em. . . . . . em có biết em làm cái gì ?"

      Tô Hồng Tụ mở hai mắt ra, nhìn thẳng Mạnh Tư Thành, lớn mật : "Em biết ."

      Mạnh Tư Thành cắn răng : "Hôm nay quả thực em lạ lắm." là người rất bảo thủ, hôm nay chợt đổi tính rồi?

      Tô Hồng Tụ ôm chặt lấy hông của , lớn tiếng : "Em khác lạ đấy, khác lạ thế nào! Hôm nay em chính là muốn, chính là muốn ——" lời kế tiếp, bây giờ ra được.

      Mạnh Tư Thành cúi đầu nhìn xuống , chợt thầm : "Em chính là muốn thế nào?"

      Tô Hồng Tụ do dự chút, chợt vứt mọi dè dặt ra sau đầu : "Em chính là muốn cùng xảy ra quan hệ!"

      xong lời này, ý thức được lời quá lớn mật, gương mặt Tô Hồng Tụ nóng bừng, mắc cỡ kềm chế được, cũng dám ngẩng đầu nhìn nữa, cúi đầu vùi mặt vào trong ngực .

      Mạnh Tư Thành dừng lại lâu lời nào, Tô Hồng Tụ cảm giác lồng ngực kịch liệt phập phồng, trong lòng chợt bắt đầu đánh trống, bị cự tuyệt chứ?

      Ai ngờ ở lúc muốn trộm ngẩng đầu quan sát thần sắc của , lại nghe được bên tai vang lên giọng dịu dàng: "Em chính là bắt nạt , em biết bị thương, cho nên chạy tới thừa dịp cháy nhà hôi của!"

      Tô Hồng Tụ lắc đầu giải thích : "Em có, em phải cố ý."

      Mạnh Tư Thành để cho giải thích, cúi đầu bắt được đôi môi đỏ thắm của , cho cự tuyệt : "Em chính là muốn bắt nạt , cho nên muốn bắt nạt lại!"

      Tô Hồng Tụ ô ô nghĩ chuyện, chỉ là lời kia bị ngăn ở trong miệng ra, sau lại, cũng rãnh chuyện.

      Tô Hồng Tụ chỉ cảm thấy nụ hôn của Mạnh Tư Thành có chút bá đạo, chiếc lưỡi êm ái mà linh hoạt thăm dò vào trong miệng trằn trọc mút, giống với những nụ hôn trong quá khứ, nụ hôn này dẫn theo mấy phần vội vàng, dường như ngay cả nụ hôn này cũng biết, đây tất cả chỉ là bắt đầu mà thôi.

      Hơi thở phái nam bao phủ Tô Hồng Tụ, đối với chuyện kế tiếp sắp xảy ra cảm giác ngượng ngùng cùng biết sợ hãi, khiến cho Tô Hồng Tụ cảm thấy thân thể bắt đầu vô lực, hai chân như nhũn ra. Lúc này bên tai lại nghe được Mạnh Tư Thành thấp thanh ra lệnh: "Ôm lấy cổ ."

      thuận theo, nhưng cái tư thế này lại làm cho môi lưỡi của càng thêm có trở ngại bừa bãi thưởng thức môi của , cảm thấy chính mình như vũng nước, phụ thuộc , thuận theo môi lưỡi của , bởi vì xâm nhập vào mà ngượng ngùng cùng run rẩy.

      Giữa hơi thở mê loạn, Tô Hồng Tụ cảm thấy giống như bị ôm ngang lên, biết làm sao lại nhớ lại cánh tay của bị thương, lập tức tỉnh táo lại : "Cánh tay có sao chứ? Đừng làm ảnh hưởng đến vết thương?"

      Mạnh Tư Thành cúi đầu nhìn , ánh mắt kia tựa như lập tức muốn ăn : "Em còn biết xấu hổ lo lắng sao? Em phải là muốn ở lúc bị thương bắt nạt sao?"

      Tô Hồng Tụ nhất thời đuối lý, nhưng đuối lý sau vẫn còn cố lấy dũng khí : "Em, em chỉ muốn để cho trở thành. . . . . ."

      Mạnh Tư Thành mong đợi nhìn , dẫn dụ ra: "Trở thành cái gì?"

      Tô Hồng Tụ cảm thấy lòng cuồng loạn : " là người đàn ông của em." Là của em, là của em, phải là của người khác!

      Lời vừa ra, cảm thấy trong đầu ong ong, căn bản dám nhìn vào mắt của Mạnh Tư Thành.

      Sau đó sao, cảm thấy mình được đặt vào nơi mềm mại, hình như là ghế sô fa? Ngay sau đó thân thể cường tráng của liền đè lên.

      Đó là cảm giác quen thuộc nặng nề và thân mật, cái loại nặng nề đó có ý nghĩa áp bức và xâm chiếm.

      tay của Mạnh Tư Thành bắt đầu cởi áo của , nhắm chặt mắt lại nhưng vẫn cảm thấy xấu hổ vô cùng, chỉ có thể lầm bầm lung tung ít gì dời chú ý lực.

      "Tay của , cẩn thận, nên lộn xộn. . . . . ." ra cũng biết mình cái gì.

      Mạnh Tư Thành rất lưu loát cởi ra quần áo của , lúc này cúi đầu lần nữa hôn lên mặt , bên hôn bên giọng : " động, chẳng phải là bị em bắt nạt."

      Tô Hồng Tụ bắt đầu cảm thấy uất ức : "Em có khi dễ !"

      Mạnh Tư Thành thấy uất ức liền : " sao, coi như trước em chưa bắt nạt được , tại cũng có thể a, có thể mặc em bắt nạt, có được ?"

      Tô Hồng Tụ bất đắc dĩ mở mắt, nhìn : " để cho em bắt nạt như thế nào?"

      Mạnh Tư Thành mím môi cười, cũng ngồi ở sô fa, mà bàn tay bị thương đỡ ngồi lên đùi .

      Đáng thương Tô Hồng Tụ còn chưa có phản ứng kịp liền cảm giác phen dời sông lấp biển, đợi đến ngồi vào sau mới đỏ mặt phát , thế nhưng hai chân bị tách ra ngồi đùi .

      Cái tư thế này là sao? cuống quít muốn xuống, ai biết bàn tay Mạnh Tư Thành dùng sức đỡ bên eo của căn bản để cho nhúc nhích.

      " đều để cho em bắt nạt rồi, em còn lộn xộn."

      Tô Hồng Tụ quả quyết cự tuyệt : "Em muốn ngồi như vậy!" Coi như muốn bắt nạt , nhưng, nhưng cũng muốn ngồi như vậy!

      Đôi mắt Mạnh Tư Thành như có đốm lửa cười nhìn , giọng : "Nhưng tay của bị thương, nếu như em bắt nạt , cũng vậy có cách nào bắt nạt em được ."

      Tô Hồng Tụ hai tay đỡ đầu vai của cúi đầu nhìn , lại nhìn đến thần sắc của cực kì nghiêm túc.

      cẩn thận đụng cái tay của , xấu hổ : "Nếu , nếu để sau làm tiếp vậy." Chẳng lẽ lại lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn sao?

      Dĩ nhiên Mạnh Tư Thành quả quyết cự tuyệt : " được, phải lần này!"

      Tô Hồng Tụ khó xử, chỉ có thể nhịn xuống ngượng ngùng, giọng hỏi: "Này, này, vậy em nên làm như thế nào ?"

      Mạnh Tư Thành thấy nghe lời, nụ cười bên môi tăng thêm, bàn tay đỡ bên eo từ từ xuống, vuốt ve cái mông mềm mại của : " từng bước cho em biết, em chỉ cần nghe lời là được, phải sợ."

      Tô Hồng Tụ gật đầu : "Tốt, em hiểu."
      Minhang, Aliren, xixon3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :