1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Anh đến cùng rạng đông - Mạch Ngôn Xuyên (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Đúng là đứng trước cái đẹp ko ai cưỡng được. Sau này chắc Tần Xuyên ghen lắm đây, Thanks Nàng
      seo-senpai thích bài này.

    2. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      Chương 8


      Tần Đường cầm máy chụp ảnh. Bọn trẻ ở đây rất thích máy ảnh của , thường xuyên nhìn vào ống kính, vô cùng thuận lợi cho việc chụp ảnh.

      hạ máy ảnh xuống, nhìn Tưởng Xuyên, mặn nhạt hỏi: “ gọi tôi?”

      Tiểu Bạch đứng bên cạnh nhắc: “ Tưởng bảo chị lấy hộ ấy chai nước.”

      Tần Đường nhúc nhích.

      A Tây ngửa đầu cười: “Để em lấy cho .”

      A Tây chạy vào nhà cầm chai nước khoáng ra, những lại biết đưa cho Tưởng Xuyên như thế nào. Nóc xe tải rất cao, mà ta lại trèo lên nổi.

      Thấy vậy, hai tay Tưởng Xuyên chống vào thành xe, thả người nhảy xuống, nhận lấy chai nước, vặn ra, ngửa đầu uống mấy ngụm lớn nhưng đôi mắt lại nhìn về phía Tần Đường.

      Từ hôm qua trở về, liền lơ đẹp .

      Mặc dù ngày thường cũng có thái độ mấy.

      Người phụ nữ Tần Đường này, bên ngoài mặc dù rất lạnh nhạt, nhưng bên trong xương tủy lại là người rất mềm mại và ấm áp.

      Tưởng Xuyên nhìn nhầm.

      A Tây nhìn Tần Đường, lại nhìn Tưởng Xuyên, đáy mắt lên tia đơn cùng cam lòng.

      Tiểu Bạch tới kéo tay ta: “A Tây, chúng ta qua bên kia hỗ trợ sửa sang lại sách vở .”

      A Tây bị kéo , có chút vui : “Cậu làm cái gì vậy?!”

      Tiểu Bạch biết A Tây có ý với Tưởng Xuyên, quay lại nhìn ta, hạ giọng : “A Tây, người đàn ông như Tưởng rất có mị lực, nhưng cậu chỉ là sinh viên, kém ấy chắc cũng phải tầm 10 tuổi… Đương nhiên tuổi tác phải là vấn đề, chủ yếu là ấy…… Đại khái là cậu giữ được.”

      A Tây nhíu mày : “Tớ cũng đâu có muốn biến ấy thành của riêng, tớ chỉ là thích ấy thôi mà.”

      Tiểu Bạch : “Tớ biết phải giải thích với cậu thế nào nhưng tóm lại cậu cứ nghe tớ , đừng lún quá sâu.”

      Loại chuyện tình cảm này, quan trọng nhất chính là tình tôi nguyện, người đàn ông như Tưởng Xuyên, phải ai cũng có thể khống chế.

      Vô cùng hiển nhiên, ấy thích A Tây.

      Tần Đường nâng máy ảnh lên định chụp, khuôn mặt tuấn góc cạnh của Tưởng Xuyên bỗng xuất phóng đại trong khung hình: “Đợi lát nữa tôi với Tiểu Thành hai đường. với bên nào?”

      Tần Đường buông máy ảnh xuống, hỏi: “Các định đâu?”

      Tưởng Xuyên trả lời: “Tôi núi Dương Quyển.”

      Núi Dương Quyển là địa phương nghèo nhất của huyện Giai, đặc biệt thiếu nước sạch.

      Vốn dĩ Tần Đường cũng tính toán núi Dương Quyển, nếu bọn họ cũng nhờ thôn dân dẫn vào cùng, chụp ảnh xong về.

      “Tôi cũng núi Dương Quyển.”

      Tưởng Xuyên uống hết chai nước, vô cùng tiêu sái ném thẳng vào thúng rác ở góc tường: “Vậy chuẩn bị chút , nửa tiếng nữa xuất phát.”

      Tần Đường “Ừ” tiếng.

      …………

      Chuẩn bị , Tưởng Xuyên vẫn lái chiếc mô tô ngày hôm qua, hai chân chống xuống, hai tay cầm tay lái, hất đầu ra hiệu Tần Đường ngồi phía sau.

      Tần Đường chuẩn bị hai chai nước khoáng để trong túi, mang máy ảnh đeo lệch sang bên, bước tới trèo lên ngồi đằng sau.

      Tưởng Xuyên đưa cho mũ bảo hiểm, nhận lấy đội vào.

      Đúng lúc này A Tây chạy tới: “ Tưởng Xuyên, em cũng muốn núi Dương Quyển”

      Tưởng Xuyên hất cằm chỉ về phía xe tải chở đầy đồ vật tư đằng sau, đó cũng là xe chở đồ đến núi Dương Quyển, : “ xem xe tải còn chỗ , nếu còn vào, thôi.”

      A Tây nhìn Tần Đường ngồi xe máy, cắn môi chạy tới chỗ mấy người thôn dân để hỏi.

      Xe máy chạy nhanh đường núi, bắt đầu vòng vào núi Dương Quyển, địa hình bắt đầu càng ngày càng gập ghềnh, tốc độ xe cũng vì vậy mà ngày chậm hơn.

      Tần Đường thấp bé cân, xe chạy xóc nảy khiến ngừng bị xóc nảy theo chỗ ngồi, được đoạn đường, cả người bị xóc đến còn lành lặn, đặc biệt là mông, đau lại ngừng bị ma sát, như là bị người ta đánh mấy chục gậy vậy.

      Tưởng Xuyên vóc người cao to, lại là đàn ông, đương nhiên hiểu được nỗi khổ của , chỉ là bộ ngực mềm mại của phụ nữ theo thân thể xóc lên nảy xuống ngừng cọ lên lưng , khiến cả thân hình cứng đờ.

      lát sau, cuối cùng chịu được, : “Tần Đường, đừng lộn xộn nữa.”

      Tần Đường bị xóc đến mức sắp ói ra: “Tôi có lộn xộn, chậm lại chút .”

      Tưởng Xuyên mím môi, nghiêng đầu nhìn : “Vậy ngồi thẳng dậy .”

      Tần Đường im lặng mất vài giây, tình hình tại có thể cho phép muốn ngồi thẳng là ngồi thẳng được sao?? Lại qua đoạn đường xóc nảy, thân thể theo quán tính lao về phía trước, hai khối mềm mại trước ngực lần nữa đập thẳng vào tấm lưng kiên cố của Tưởng Xuyên.

      Trong nháy mắt, đột nhiên hiểu được Tưởng Xuyên ám chỉ điều gì, mặt soạt cái đỏ bừng.

      Qua vài giây, : “ dừng xe.”

      Tưởng Xuyên nghiêng đầu nhìn : “Làm gì?”

      “Dừng xe.”

      Tưởng Xuyên dường như suy nghĩ trong chốc lát, sau đó liền giảm tốc độ dừng xe lại.

      Tần Đường túm lấy góc áo trèo xuống xe, “ cũng xuống .”

      Tưởng Xuyên biết định làm gì nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời trèo xuống xe, vô cùng hứng thú nhìn .

      Tần Đường sải bước ngồi lên vị trí của Tưởng Xuyên, sau đó quay lại nhìn : “Lên !”

      Tưởng Xuyên nhướng mày, vẻ mặt khó tin nhìn : “ đèo?”

      : “Lên biết!”

      Nếu là người bình thường nghe được lời như thế này lập tức khai triển công phu mắng người, hai là từ chối ngồi lên.

      Nhưng Tưởng Xuyên lại vô cùng vui vẻ mà đồng ý, đôi chân dài khoát cái liền ngồi lên yên sau, vóc người cao lớn ngồi đằng sau hơi nghiêng người về phía trước liền như ôm trọn Tần Đường vào lòng.

      Tần Đường dáng vẻ vô cùng nghiêm túc, hơi vít tay ga, chiếc xe liền vững vàng tiến về phía trước.

      Tưởng Xuyên cười thành tiếng: “Học từ bao giờ vậy?”

      Tần Đường: “Liên quan gì đến .”

      Chọc giận chút, liền như con nhím vậy, xù hết cả gai nhọn ra.

      Tưởng Xuyên hề để ý, tầm mắt dừng lại ở gương mặt và vành tai đỏ rực kia, ghé sát vào tai : “ đỏ mặt gì chứ?”

      Tần Đường mặt lại càng nóng hơn, mím môi: “Nắng quá.”

      Tưởng Xuyên cười ra tiếng, trêu nữa, chỉ : “Chú ý, phía trước đường dễ .”

      Tần Đường biết xe máy, là do Trần Kính Sinh dạy. Khi đó đua xe, cũng theo chơi cùng, chơi nhiều quen nên tay lái của so với dân chuyên hơi kém chút nhưng kĩ thuật đúng là tệ.

      Mấy năm cầm tay ga, ngờ vừa cầm lại lại là ở cái vùng núi gập ghềnh ổ trâu ổ gà thế này.

      Phía trước xuất tảng đá to chắn ngang đường, Tần Đường liền hơi ngây người chút, mắt thấy sắp đụng trúng, thân thể cao lớn của Tưởng Xuyên liền sáp lại, bàn tay to lớn nắm lấy tay nghiêng tay lái , tránh tảng đá trước mặt.

      Tần Đường ngẩng đầu nhìn thẳng: “Cảm ơn!”

      Tưởng Xuyên lại ngồi thẳng lại nhưng thân hình vẫn dính sát vào người, giọng vang vọng bên tai: “Tập trung chút.”

      Tiểu Bạch ngồi xe tải đằng sau có chút hâm mộ nhìn về phía trước: “ ngờ chị Tần Đường còn biết lái moto, là soái!”

      Vừa rồi A Tây cũng thấy được mọi chuyện, biết vì sao bỗng nhiên Tưởng Xuyên và Tần Đường lại đổi chỗ cho nhau, tất cả mọi người đều cảm thấy kì lạ, nữ nhiếp ảnh gia xinh đẹp như vậy lại biết lái moto? Tất cả đều chăm chú nhìn về phía hai người họ, A Tây thầm hy vọng Tần Đường bị mất mặt, ngờ lại thực được.

      Tuy muốn thừa nhận, nhưng trông rất soái.

      Thân hình cao lớn của Tưởng Xuyên ngồi phía sau như tòa núi lớn, gần như che kín hoàn toàn thân thể của Tần Đường, chỉ thấy được mái tóc dài đen nhanh bị gió thổi bay tán loạn.

      Xe máy dừng lại ở trường tiểu học bên ngoài núi Dương Quyển, có hai giáo trẻ đứng đợi bên ngoài với lũ trẻ.

      Cả người Tần Đường đều mỏi, xuống xe máy vặn người lúc mới thấy thoải mái hơn.

      Hiển nhiên, đây phải là lần đầu tiên Tưởng Xuyên đến đây.

      Có hai bé trai chạy tới đứng trước mặt bọn họ, hưng phấn gọi: “Chú Tưởng!”

      Tưởng Xuyên xuống xe, khom lưng xoa đầu hai đứa bé: “Vẫn còn nhớ chú sao?”

      Mấy năm nay hơi bận, được nhiều chỗ như vậy, thỉnh thoảng là tài xế xe tải trực tiếp lái xe chở đồ từ nghĩa trạm mang tới đây, cũng cùng. Lần cuối cùng đến núi Dương Quyển là năm trước.

      “Nhớ ạ, Đông Đông cũng nhớ chú ạ!”

      Đứa bé tên Đông Đông ngước nhìn Tần Đường rồi mới nhìn Tưởng Xuyên:

      “Chú Tưởng, lần này chú ở lại đây bao lâu ạ?”

      Tưởng Xuyên : “ lát nữa phải luôn rồi.”

      Đông Đông thất vọng hạ bả vai xuống: “Nhanh như vậy sao ạ….
      Lần trước Tưởng Xuyên tới đây, có ở lại khoảng chừng nửa tháng mới . Nửa tháng này đóng bàn ghế mới cho bọn chúng, sửa lại bảng viết, lại dẫn mấy đứa nhóc bọn chúng chơi, cho nên mấy đứa bé trai bọn chúng đều rất thích Tưởng Xuyên, vẫn luôn đợi tới.

      Tưởng Xuyên vỗ vai Đông Đông, hai giáo kia cũng dẫn bọn trẻ còn lại tới. Tưởng Xuyên chỉ vào Tần Đường đứng bên cạnh mình: “Đây là Tần Đường, nhiếp ảnh gia, tới đây muốn chụp vài bức hình của tụi , có mang theo chút quà tới.”

      Hai giáo kia vô cùng cảm kích, Tần Đường cười: “ có gì, mọi người cần cảm ơn, đây là công việc của tôi.”

      Mấy năm nay ít những địa phương nghèo khó, quả thực là vì công việc. muốn mở triển lãm ảnh về những vùng núi nghèo khó.

      Nhưng cũng hoàn toàn là vì công việc.

      Quỹ An Nhất là do cha mẹ thành lập năm 3 tuổi, là lập vì . Lúc bé cùng cha mẹ từng qua rất nhiều vùng nghèo khó, gặp ít những đứa trẻ giống mình. Bọn họ nghèo khó từ , cảm thấy hạnh phúc chính là ngày nào cũng có thể ăn no, sắc mặt bọn họ vàng vọt khô như sáp, nhưng ánh mắt lại vô cùng thuần phác sạch , nụ cười sáng lạn đơn thuần, trông vô cùng đẹp đẽ.

      Bọn họ vẫn cứ bần cùng như vậy, nếu có người giúp đỡ, rất có thể cả đời này bọn họ bị vây ở vùng núi này.

      Chuyện này, cha mẹ làm hơn hai mươi năm, suýt chút nữa bị hủy trong tay .

      “Chị ơi….”

      bé khuôn mặt đỏ hồng, mang đậm đặc trưng của vùng cao nguyên, chạy tới kéo tay , ngửa đầu tặng cho nụ cười sáng lạn.

      Tần Đường cúi đầu xoa đầu , dịu dàng hỏi: “Em tên là gì?”

      bé đáp: “Em tên là Nguyệt Nguyệt ạ.”

      Tần Đường cười: “Tên sao?”

      bé xấu hổ, vài giây sau mới tiếp: “Triệu Nguyệt Lượng ạ.”

      Tần Đường nghĩ, chắc là bị lũ trẻ lôi cái tên này ra trêu chọc nhiều lần đây.

      “Tên của em nghe rất êm tai.”

      Ánh mắt bé lập tức sáng lên: “ ạ?”

      Tần Đường gật đầu: “.”

      Nguyệt Nguyệt vô cùng vui vẻ chạy , lát sau lại quay lại, chỉ vào váy : “Chị ơi, váy của chị rất đẹp. Là bộ váy đẹp nhất mà em từng thấy luôn đấy ạ!”

      Tần Đường cúi đầu nhìn làn váy đỏ rực của mình, ngẩng đầu lên liền thấy Tưởng Xuyên ngoắc ngoắc ngón tay với .

      Xe tải cũng vừa vặn đến nơi, A Tây và Tiểu Bạch từ xe nhảy xuống. Tiểu Bạch lắc lắc mông: “Ôi mẹ ơi, xóc chết tớ mất thôi.”

      A Tây cũng vẻ mặt đau khổ : “Khớp xương của tớ cũng sắp long ra từng khúc rồi.”

      Tần Đường đến trước mặt Tưởng Xuyên, hỏi: “Có chuyện gì?”

      Tưởng Xuyên : “Hôm nay là đại thọ 80 tuổi của bà nội Nguyệt Nguyệt. Lúc nãy ba Nguyệt Nguyệt có tới đây hỏi tôi, lát nữa có thể nhờ chụp cho gia đình ấy tấm ảnh được .”

      Tần Đường sảng khoái đáp ứng.

      Tưởng Xuyên gật đầu, “ cần vội, lát nữa tôi qua đó với .”

      Tần Đường cúi đầu kiểm tra máy ảnh, “Ừ” tiếng.

      Mọi người bắt đầu bận rộn, Tần Xuyên và người dân dỡ đồ vật xuống xe, bọn trẻ vây quanh hộ hỗ trợ vận chuyển, chỉ có Nguyệt Nguyệt vẫn luôn đưa mắt nhìn về phía .

      Tần Đường đến trước mặt bé: “Chị có thể chụp tấm ảnh của em ?”

      Nguyệt Nguyệt gật đầu: “Được ạ!”

      Tần Đường bảo bé đứng bên cạnh chiếc xe tải loang lổ gỉ sắt, sau đó ra xa chút, giơ máy ảnh lên hướng về phía bé:

      “Nguyệt Nguyệt, em cười lên chút, như bình thường em cười ấy.”

      Tiểu nương nghe lời cong cong khóe miệng, để lộ ra hàm răng chỉnh tề.

      xe tải, A Tây đứng ở tên, dọn ván gỗ đưa cho Tiểu Bạch: “Nhanh lên chút, nặng quá !”

      Tiểu Bạch vội vàng qua đỡ lấy, “ bảo cậu đừng có thể rồi mà, mau xuống , cẩn thận gây chuyện.”

      Tần Đường qua, đưa hình cho Nguyệt Nguyệt xem.

      Từ xe tải bỗng truyền đến hai tiếng kêu sợ hãi….

      A Tây: “A……….”

      Tiểu Bạch cũng hoảng sợ nhìn tấm ván gỗ tuột khỏi tay hai người rơi xuống, hướng thẳng đầu Nguyệt Nguyệt và Tần Đường đứng bên dưới: “A….. chị Tần Đường!!!”

      Tần Đường ngẩng đầu lên nhìn, còn kịp kinh hãi, liền theo phản xạ ôm lấy Nguyệt Nguyệt bên cạnh muốn tránh sang bên.

      Nhưng vẫn kịp…………

      Tấm ván gỗ nặng nề rơi xuống, tiếng hét thê thảm của bé vang vọng khắp sơn thôn yên ả.


      Lời tác giả: Chương này Tưởng kiếm lời nha, được ôm mỹ nhân trong ngực kìa:))))

      Ps: ahihihi, mị đây chính là cố đăng đủ tuần 3 chương để lấy bonus ruby thưởng để tải truyện đó:yoyo40::yoyo40::yoyo40::)))
      Suuuly, huyenlaw68, MaiAnhSF43 others thích bài này.

    3. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Rồi Tưởng đau lòng đây. Thanks Nàng
      seo-senpai thích bài này.

    4. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Hu. K bít có bị sao k
      seo-senpai thích bài này.

    5. Vy RuRi

      Vy RuRi Well-Known Member

      Bài viết:
      258
      Được thích:
      1,574
      Hông nhẽ ngồi xe bị xóc nảy mà hông va chạm ờ... cố ý, ràng cố ý... em đề nghị, sau này chị hãy treo tấm thớt ở trước ngực, xem xem bảo chị ngồi đàng hoàng ra sao :050:
      levuong, seo-senpaiLa Thùy Dương thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :