1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Anh đến cùng rạng đông - Mạch Ngôn Xuyên (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      Thi xong rảnh nên t vốn định cố đấm ăn xôi up chương mới luôn cơ mà vật lộn với đống tên món ăn với địa danh các kiểu nên oải quá. Thế nên tuần này có chap mới nữa nhé. Tuần sau có chap mới như bình thường. Cảm ơn mn ủng hộ nha:cute::cute::cute:
      anh8877, Vy RuRi, Hoaithao2 others thích bài này.

    2. Hoaithao

      Hoaithao Member

      Bài viết:
      47
      Được thích:
      52
      Truyện hay. Thả tim ❤❤❤
      seo-senpai thích bài này.

    3. Vy RuRi

      Vy RuRi Well-Known Member

      Bài viết:
      258
      Được thích:
      1,574
      Ờ, tổng tài bá đạo gì gì chưa chắc có “ đống lớn” kia đâu, nhịn Đường ơi....
      Hai người xứng lắm, chương hai chị quánh giá body , chương ba liếc mắt thấy cái gì đó góc ren màu xanh ngọc của chị...
      Hai người ko về chung đội với nhau, con dân phẫn nộ lắm
      levuong, Xu trầnseo-senpai thích bài này.

    4. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      @Vy RuRi :2one:

      Chương 6


      “Tôi có quan hệ gì với ta hết.”

      Tần Đường nhìn chăm chú vào vết sẹo chỗ mi tâm của người đàn ông. Người này, từng gặp rồi, ở khu phố của người Hồi.

      Tưởng Xuyên cúi đầu nhìn , việc phủi sạch quan hệ vội vàng như vậy tuy hơi bất lịch nhưng trong trường hợp này đây là cách làm đúng đắn nhất.

      Triệu Kiến Hòa hiển nhiên là tin, đôi mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Tần Đường, tà tà cười: “Tao phải ăn cơm tù đến mấy năm, còn mày lại ở ngoài này tự do tự tại đến như vậy, bên cạnh có người đẹp, lại có cả đám người theo. Tao đây cái gì cũng có.”

      Khuôn mặt Tưởng Xuyên có biểu cảm gì, duy chỉ có đôi mắt đen láy sâu thấy đáy là xoáy chặt vào người đàn ông trước mặt, lạnh giọng hỏi: “Mày muốn gì?”

      Triệu Kiến Hòa lạnh mặt: “Tưởng Xuyên, mọi việc đơn giản mà qua như vậy đâu. Mày cứ chờ đấy.”

      ta rất nhanh, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.

      Lúc này Tần Đường mới nhận ra tay Tưởng Xuyên vẫn eo mình, thân thể vặn vẹo đẩy ta ra, lùi lại bước, sau lại nhớ đến trải nghiệm kinh hoàng lúc nãy, ngửa đầu nhìn : “Vốn cho rằng người làm công ích tốt bụng, ngờ còn gây thù với người ta.”

      Tưởng Xuyên nhìn : “Tôi cũng chưa từng mình là người tốt.”

      Tần Đường nghẹn lời, xoay người rời .

      Lần này lão Viên điều tra có sai sót nên trong lòng thầm quyết định hai ngày nữa quay lại Bắc Kinh, sau đó tìm trạm cứu tế khác đáng tin hơn.

      Tưởng Xuyên đằng sau , thân hình cao lớn, giống như vị vệ sĩ vậy.

      Ở cửa khách sạn hai người bắt gặp mấy người kia đ ăn khuya về, A Tây nhìn bọn họ, chép miệng hỏi: “Chị Tần Đường, phải chị muốn ăn khuya sao? Sao lại ra ngoài với Tưởng thế này?”

      Tần Đường giải thích nhiều: “Vô tình gặp đường thôi.”

      Tiểu Bạch kéo kéo tay áo A Tây, khuôn mặt tươi cười : “Bọn em có mua cả đồ ăn khuya mang về, mọi người cùng về phòng ăn !”

      Tiểu Thành nghe vậy phối hợp giơ hai cái túi trong tay lên, là mấy xiên thịt dê nướng, bát đao khẩu*, và mấy món mì lạnh linh tinh, “Đúng đấy ạ, bữa tối ăn sớm quá, mọi người nhất định đói rồi.”

      *đây là tên món ăn, nguyên văn là 刀刀碗饦 tớ cũng biết dịch thế nào. Món này được làm từ bột kiều mạch, và thay vì bột được cắt ra thành sợi như mỳ bình thường nó được để nguyên cả khối vào bát, sau đó được rưới sốt lên. Khi ăn dùng đũa mà người bán dùng dao cắt trực tiếp mì từ trong bát thành những miếng hoặc chúng ta được cho kèm con dao để chúng ta tự cắt và ăn. Đại khái nó là như thế. Bạn nào biết hơn đóng góp giúp mình nhé:)))


      Tần Đường nhìn bát mì lạnh, : “Được.”

      Mọi người tụ tập ở phòng Tưởng Xuyên ăn khuya, Tần Đường tay cầm xâu thịt dê nướng, tay bưng bát mì lạnh, ăn đến là vui vẻ.

      Tiểu Thành thấy vậy liền cười: “Chị Tần Đường, em biết chị thích ăn mì lạnh mà.”

      Tần Đường : “Cảm ơn nhé.”

      Tưởng Xuyên ngồi ở mép giường, đôi chân dài mở rộng hình chữ V, cúi người ăn, chuyện.

      Sau khi ăn uống xong xuôi mới : “Mọi người về nghỉ sớm chút. 6r sáng mai chúng ta xuất phát.”

      Tiểu Thành hai tay xách hai túi rác đằng trước, khi mở cửa rơi xuống hai tấm card , cậu ta liền vui vẻ nhặt lên, quay đầu lại nhìn Tưởng Xuyên nhướng mày: “ Tưởng, làm rơi đồ này!”

      Tần Đường liếc nhìn tấm card, bên mấy mặc đồ nội y tình thú, mặt chút biểu cảm rời .

      Tưởng Xuyên: “Cút!”

      Tiểu Thành lập tức đóng cửa lại, nhún vai: “Là cậu gọi sao?”

      Phía sau Từ Bằng còn có hai bạn học nữ nên lập tức đỏ mặt, lắc đầu nguầy nguậy: “ phải tôi! Mấy người đó chắc sạch , lây bệnh mất.”

      Tiểu Bạch và A Tây đằng sau cũng đỏ mặt, Tiểu Bạch nhịn được lườm Từ Bằng: “Đàn ông mấy cậu đúng là trong đầu toàn là rác mà!”

      Từ Bằng thấy Tiểu Bạch tức giận kéo tay A Tây, mặt mũi mờ mịt: “Tôi sai cái gì sao?”

      Tiểu Thành cười đến xoắn ruột: “Cậu đúng là đồ ngốc mà!”

      ……….

      Sáng sớm hôm sau, mấy người tài xế mặt chau mày ủ đứng cạnh xe tải.

      Tưởng Xuyên qua, định hỏi thăm phát thân xe có chút bình thường, hơi nghiêng về phía bên phải. vòng qua mới thấy, toàn bộ bánh xe bên phải đều bị người ta chọc thủng, xẹp lép.

      Khuôn mặt trầm xuống, đá mạnh vào thân xe “Rầm” tiếng lớn.

      “Chết tiệt!”

      Tiểu Thành cũng chạy vòng qua xem, mắt trợn lên: “CMN, là tên mất dạy nào làm vậy?!”

      Tần Đường đứng cách vài mét, lạnh mặt nhìn Tưởng Xuyên.

      hỏi: “Vậy bao lâu nữa mới có thể được?”

      Tưởng Xuyên cởi áo khoác, ném cho Tần Đường, người chỉ còn chiếc áo ba lỗ, “Chờ hai tiếng nữa. đứng xa ra chút.”

      Tần Đường cầm áo khoác của ta, môi run run định gì đó, cuối cùng nghiêng đầu nhìn ba sinh viên kia: “Vậy chúng ta ăn sáng trước thôi.”

      Từ Bằng vừa mới quay người liền nghe giọng Tưởng Xuyên vang lên từ đằng sau: “Đàn ông ở lại giúp.”

      Từ Bằng vò đầu, lại quay lại, “Được.”

      Tần Đường mua hai túi bánh bao. A Tây thấy nhăn mặt hỏi: “Bên trong phải là nhân thịt lợn chứ?”

      Người Hồi ăn thịt lợn.

      Tiểu Bạch : “Còn có cả màn thầu nữa. Nếu cậu mua cái gì đó khác để ăn vậy?”

      A Tây trả lời: “Tớ ăn màn thầu cũng được.”

      Lốp xe tải bị hỏng tổng cộng bốn cái, lốp xe dự phòng đương nhiên nhiều như vậy, Tưởng Xuyên đành gọi điện thoại để người ta mang thêm tới.

      Tần Đường trở lại đem bánh bao chia cho mọi người, Tiểu Thành lau mồ hôi, cười : “Cảm ơn chị.”

      Tưởng Xuyên ngồi xổm dưới đất, dùng tay kéo bánh xe ra, cơ bắp lưng chuyển động theo từng động tác của , vô cùng gợi cảm, mang theo thứ sức mạnh cuồng dã.

      ngẩng đầu nhìn Tần Đường, Tần Đường hỏi: “ ăn à?”

      Tưởng Xuyên dừng lại lát, sau đó ngước mắt nhìn Tần Đường, đôi mắt đen láy, cong cong khóe môi: “ đút cho tôi ăn?”

      Tần Đường còn chưa kịp tỏ thái độ, ta lại : “Tay tôi bẩn mà.”

      Lúc này Tần Đường mới nhận ra quả hai tay ta đều bị dính dầu bẩn lem luốc cả.

      nhìn ta cả cả nửa ngày, cuối cùng đặt bánh bao bên cạnh ta: “ thích ăn hay tùy.”

      Tưởng Xuyên cười cười, lấy khăn lau tay, sau đó sạch hay cũng mặc kệ, cầm túi ni lông bọc quanh bánh bao bắt đầu ăn.

      Chỉ lúc sau, người đàn ông chân trần, mang theo hai cái bánh xe khác đỗ lại ở bãi đất trống. Tưởng Xuyên nhìn thoáng qua, sau đó vặn nắp chai nước suối ngửa cổ uống từng ngụm lớn. Nước trong chai hơi tràn ra chút, chảy dọc theo cằm , chảy qua hầu kết nhấp nhô rồi biến mất ở chỗ xương quai xanh gợi cảm.

      Tần Đường tay cầm máy ảnh, chút do dự ấn nút chụp.

      Tiểu Thành thấy người đàn ông liền lớn giọng gọi: “ Thịnh!”

      Tưởng Xuyên lướt qua chỗ xe máy đỗ: “Qua đây giúp chút .”

      Tào Thịnh dỡ bánh xe từ xe xuống, hai người mỗi người khiêng cái về phía xe tải, bắt đầu sửa xe.

      A Tây nhìn chằm chằm vào Tưởng Xuyên, cảm thán: “Dáng người Tưởng đẹp đấy!”

      Tiểu Bạch hơi xấu hổ, : “Cậu đừng có nhìn chằm chằm Tưởng nữa….”

      A Tây nhịn được bật cười: “Chỉ là nhìn thôi mà, cũng đâu có mất miếng thịt nào đâu.”

      ta bỗng nhiên nhìn về phía Tần Đường dựa người vào thành xe xem máy ảnh, hỏi: “Chị có phải , chị Tần Đường?”

      Tần Đường đến cả đầu cũng nâng, chỉ cười, trả lời.

      Tiểu Bạch tò mò lại gần: “Chị Tần Đường, chị có thể chụp cho bọn em tấm ảnh ạ?”

      Tần Đường cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn ấy: “Được.”

      Tiểu Bạch vội vàng kéo A Tây qua, hai người chuẩn bị xong, nhìn về phía ống kính cười tươi, tay giơ hình chữ V.

      biết qua bao lâu, Tưởng Xuyên : “Được rồi, mọi người lên xe .”

      Trong khi mấy người đàn ông dọn dẹp mọi thứ còn lại, Tưởng Xuyên và Tào Thịnh đứng ở sau xe hút thuốc. Tào Thịnh : “Là Triệu Kiến Hòa giở trò?”

      Tưởng Xuyên rít hơi thuốc: “Đúng.”

      Tào Thịnh nhíu mày: “Lúc trước cậu tố cáo , hại mất hết tiền bạc, đến cả người phụ nữ cũng bỏ , phải ngồi tù mấy năm, tôi nghĩ còn chưa đến thời hạn ra tù chứ? biết là ai bảo lãnh cho ra nữa!”

      Tưởng Xuyên cười khẩy tiếng: “Quan tâm ai thả ra làm gì chứ! đến lần, ông đây cũng làm thịt lần.”

      Tào Thịnh nghiêng đầu nhìn : “Chỉ sợ mọi chuyện đơn giản như vậy.”

      “Là sao?”

      “Tối hôm qua tôi thấy ta ở cũng chỗ với Khôn trong quán bar.”

      “Vậy sao?”

      “Nghĩa là cậu phải cẩn thận hơn. Nếu bọn họ muốn tìm cậu gây chuyện, chỉ e là cậu khó đối phó đấy.”

      Tưởng Xuyên gẩy gẩy điếu thuốc trong tay, mặt chút biểu cảm, biết suy nghĩ chuyện gì.

      Gió thổi hết khói , ném tàn thuốc xuống đất, dùng chân di di.

      “Được rồi, có việc tôi gọi.”

      Sau đó Tưởng Xuyên vòng qua xe tải, thấy Tần Đường vẫn còn đứng ở bên ngoài, liền chỉ vào xe Jeep đen : “Lên xe.”

      “Ừ.” Tần Đường rất nghe lời, cất máy ảnh , mở cửa xe ngồi vào ghế phó lái.

      Xe hỏng lúc tận bốn bánh, người ngốc cũng nhận ra chuyện hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Từ Bằng và A Tây có hỏi thử Tiểu Thành nhưng cậu ta lại im như thóc, hề hé miệng nửa câu, chỉ đây là chuyện ngoài ý muốn, bảo bọn họ cần lo lắng.

      Du Lâm là thành phố cấp quận, nằm ở vùng Đông Bắc bộ của tỉnh Thiểm Tây, giáp với Nội Mông Cổ ở phía Bắc, Sơn Tây ở phía Đông và Ninh Hạ ở phía Nam.

      Tiểu Bạch hỏi: “Có thể qua núi Bạch Vân ngắm cảnh ạ?”

      Tưởng Xuyên vẫn nhìn thẳng: “ được.”

      Tần Đường khống chuyện, hạ cửa xe xuống, ánh mắt trời chói chang chiếu rọi lên từng dải đất vàng mênh mông, thỉnh thoảng mới thấy vài ngọn cỏ khô vàng úa, trông vô cùng hoang vu vắng vẻ.

      đặt máy ảnh lên cửa xe.

      Tưởng Xuyên liếc sang nhìn , im lặng chậm lại.

      Tần Đường tất nhiên là cảm nhận được. vốn định giả vờ coi như mình biết gì, ngờ ta lại hỏi: “Có muốn dừng xe ?”

      Tần Đường đáp: “ cần.”

      A Tây nghe vậy hỏi: “Có thể dừng xe sao ạ? Em cũng muốn chụp vài tấm ảnh.”

      Tưởng Xuyên mím môi, cuối cùng vẫn đỗ xe lại ven đường: “10 phút thôi.”

      A Tây lấy máy ảnh kỹ thuật số từ trong ba lô ra, tràn đầy hứng thú bước ra ngoài, lúc xuống xe còn hỏi: “ Tưởng, có thể chụp chung với bọn em tấm được ạ?”

      Tiểu Bạch cũng nhìn , Tưởng Xuyên lấy thuốc lá ra: “Các tự chụp với nhau .”

      A Tây vô cùng mất mát, cùng Tiểu Bạch ra góc, giọng : “Nếu là Tần Đường rủ chụp cùng chắc chắn ta đồng ý. phải chỉ là xinh đẹp hơn bình thường chút thôi sao?”

      Tiểu Bạch đáp: “Chị Tần Đường là nhiếp ảnh gia, hai xe tải đồ cứu trợ kia đều là do chị ấy bỏ tiền. Cậu cũng có thể tìm kiếm tên chị ấy mạng, năm 19 tuổi chị ấy mở được triển lãm ảnh riêng rồi đấy.”

      A Tây nhìn về phía Tần Đường, vai khoác hờ cái khăn choàng tơ tằm đỏ rực, khăn choàng theo gió bay bay, thoạt nhìn thực rất đẹp.

      “Tiểu thư nhà tiền.”

      “Chị Tần Đường rất giỏi nữa.”

      A Tây cúi đầu xem ảnh trong máy ảnh, nữa.

      Tiểu Bạch kéo tay áo , cười lấy lòng: “ phải cậu muốn đăng ảnh lên weibo sao, để tớ chụp cho cậu vài tấm nhé!”

      Tưởng Xuyên dựa người vào cửa xe hút xong điếu thuốc Tần Đường cũng trở lại.

      nhìn đồng hồ, đúng 10 phút.

      Đoạn đường tiếp theo là đường núi, uốn lượn gập ghềnh, vô cùng xóc nẩy.

      Bản Mộc Đầu nằm ở hướng Đông Nam của huyện Giai, bên bờ Hoàng Hà.

      Chạng vạng, xe vừa dừng lại liền có mấy đứa tò mò chạy tới xung quanh nhìn.

      Tưởng Xuyên vừa mở cửa xe bước xuống, mấy đứa liền ùa tới, ôm lấy chân vui mừng gọi: “Chú Tưởng!”

      Tưởng Xuyên cười cười, cúi người xoa đầu bọn chúng: “Ngoan.”

      Tần Đường xuống xe, nhìn về phía lũ trẻ, đứa nào đứa nấy đều vô cùng giản dị, gương mặt mang theo làn da ngăm đen đặc trưng của vùng cao nguyên, vô thức nở nụ cười.

      Tưởng Xuyên ngồi dậy, nhìn về phía : “Hôm nay ở tạm lại đây đêm, đường trong bản có chỗ rất , xe tải vừa. Tôi thông báo cho người dân, bọn họ qua đây để chuyển đồ.”

      Tần Đường gật đầu: “Được.”

      Cả ngày hôm nay ở xe, cả người Tần Đường đều dính mồ hôi vô cùng khó chịu, hỏi: “Ở đây tắm ở đâu?”

      Tưởng Xuyên im lặng nửa giây: “ tắm được. Ở đây nguồn nước khan hiếm, có nước tắm đâu, đêm mai về tắm sau.”


      Lời tác giả: Bổ sung chút, Đường Đường tuy có giá trị vũ lực nhưng lại có cái đầu thông minh nhanh nhẹn, mọi người tiếp tục theo dõi biết. Tưởng nhà ta giá trị vũ lực cao như vậy, đương nhiên thể làm vật kéo chân ấy lại được rồi. Phụ nữ mềm mại là tốt, nhưng nếu đôi bên ở vị thế ngang bằng nhau đương nhiên vẫn tốt hơn đúng :)))
      Suuuly, huyenlaw68, MaiAnhSF46 others thích bài này.

    5. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      Chương 7


      Chỗ này là vùng Tây Bắc, Du Lâm dù là thành phố cấp quận nhưng cũng chỉ được coi như trấn , vì chỗ này xung quanh đều là hoang mạc, lúc ở nội thành còn tốt, nhưng vừa ra đến ngoại thành liền khác hẳn, ít sơn thôn còn chưa được cung cấp hệ thống nước sạch nên đường thấy ít người dân lên núi gánh nước.

      Ở chỗ này, nước đúng là khan hiếm .

      lại càng thể đến bờ sông bờ suối để tắm như thôn dân bọn họ được.

      Tần Đường mím môi: “Nhưng tôi thấy mình rất bẩn.”

      Tiểu Bạch cười : “ sao đâu chị, hai ngày tắm cũng hôi được đâu.”

      A Tây phụ họa: “Đúng đó” nhưng đôi mắt lại lén lút trợn lên, khinh thường liếc nhìn làn da trắng nõn của .

      Tần Đường nữa, xoay người rời .

      Tưởng Xuyên gọi lại: “Đừng xa quá, đợi chút nữa là đến giờ ăn cơm rồi. Quá giờ có cơm ăn đâu.”

      Ở đây phải thành phố, qua giờ cơm còn đồ ăn nữa.

      Tần Đường quay lại nhìn ta: “Tôi xa đâu.”

      lấy hoa quả sấy trong túi ra đưa cho chăm chú nhìn , bé xấu hổ nhìn lại, dám nhận, liền cong khóe miệng: “Cho em đó, cầm .”

      bé kia rụt rè nhận lấy, đỏ mặt : “Cảm ơn chị!”

      Tần Đường xoa đầu bé, bé lại tiếp: “Chị ơi chị là xinh đẹp!”

      xong liền lập tức chạy .

      bé kia đem chia hoa quả sấy cho mấy người bạn của mình, mấy người bạn cầm lấy liền cười toe toét nhìn Tần Đường, lúc vừa nghiêng đầu qua nhìn lại chúng lại xấu hổ cúi đầu xuống, càng dám lại gần như lúc ở gần Tưởng Xuyên.

      Trái tim Tần Đường chợt mềm xuống, nhanh chóng nhấn máy chộp lại khoảnh khắc này.

      Lũ trẻ trợn tròn mắt nhìn máy ảnh đen nháy trong tay .

      biết Tưởng Xuyên và Tiểu Thành đâu nhưng lát sau, thấy bọn họ ra từ căn nhà trệt . Tiểu Thành vẫy tay với : “Chị Tần Đường, qua đây ăn cơm!”

      Ở đây ít người biết Tưởng Xuyên, mỗi lần tới đây đều được thôn dân hết lòng chiêu đãi.

      Đồ ăn bàn tính là phong phú nhưng có thể nhận ra được, gia chủ hết sức dụng tâm vào nó.

      Tần Đường lại thấy bé kia, bé nhào vào lòng Tưởng Xuyên: “Chú Tưởng, lâu lắm rồi mới thấy chú tới đây nha………..”

      Tưởng Xuyên véo má bé: “Dạo này chú hơi bận chút.”

      bé ngẩng đầu lên hỏi: “Chú bận kiếm tiền sao?”

      Tưởng Xuyên cười: “Đúng vậy.”

      lúc sau, bé lại kiễng chân vào tai : “Chú Tưởng, chị cầm máy ảnh đằng kia, lớn lên rất xinh đẹp a!”

      Tưởng Xuyên nghe xong đưa mắt nhìn về phía Tần Đường, quả thực lớn lên rất đẹp. Chỉ là… có chút được chiều chuộng, sau này thêm rất nhiều chuyện.

      Ăn xong cơm chiều, Tưởng Xuyên mất tăm mất tích.

      Sau khi Tần Đường nhận chìa khóa và trở về phòng, lát sau nghe thấy tiếng xe vọng đến từ bên ngoài cửa sổ, quay lại nhìn thấy Tưởng Xuyên đội mũ bảo hiểm. Dường như cảm nhận được ánh mắt của , quay đầu nhìn lại. Tần Đường đến bên cửa sổ hỏi: “ định ra ngoài sao?”

      Tưởng Xuyên chống chân, “Ừ, vòng quanh núi.”

      Tần Đường liền cầm theo máy ảnh và túi, : “Tôi với .”

      Sau đó đợi đồng ý, bóng dáng trong phòng liền biến mất nhanh chóng rồi xuất ở bên ngoài.

      Tưởng Xuyên nhìn : “Mặc thêm áo khoác , đường lạnh đó.”

      Tần Đường ra đến nơi cũng phát quả ban đêm có hơi lạnh, liền quay về phòng lấy áo khoác.

      Ngồi lên xe, Tưởng Xuyên liền đưa mũ bảo hiểm của mình cho : “Đội vào!” Tần Đường cũng từ chối, nhanh nhẹn đội vào.

      “Bám chắc!”

      “...........”

      Giây tiếp theo, chiếc xe lao như mũi tên.

      Tần Đường kịp chuẩn bị, máy ảnh đeo trước ngực đập vào lưng Tưởng Xuyên, cả thân thể như bị va đập, dường như cả ngực bị tấm lưng như tường thành của ta đè xuống, vô cùng đau đớn, khiến nhịn được mà rên lên.

      Tiếng kêu như mèo kêu lập tức bị gió thổi tan nên Tưởng Xuyên nghe được:

      “Giữ chắc máy ảnh, ôm chặt.”

      “........Ôm chặt cái gì?”

      “Tôi.”

      “..........”

      Xe phóng như bay đường núi gập ghềnh, dường như chỉ cần lơ là chút là lập tức có thể bị văng ra. Tần Đường nắm chặt vạt áo của Tưởng Xuyên, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần.

      Tần Đường mở miệng định liền hứng miệng gió: “ chậm lại chút!”

      Thanh vẫn bị gió tạt như cũ.

      “Yên tâm, để ngã đâu!”

      Tần Đường nữa, chỉ có thể im lặng bám chặt ta hơn.

      Phía dưới ngực đau ỉ.

      Bầu trời đêm rất sạch , trăng sao lấp lánh chiếu xuống con đường, xe máy chạy quanh co cao nguyên rộng lớn, bé như con kiến.

      Ánh trăng đỉnh núi chiếu rọi xuống tỏa ra ánh sáng bàng bạc mềm mại.

      Hai bên đường là rừng táo, tỏa ra hương thơm nhàn nhạt.

      thả tay giữ áo Tưởng Xuyên ra cấm lấy máy ảnh, tốc độ xe của Tưởng Xuyên đột nhiên giảm dần.

      Tần Đường : “ chậm chút, tôi muốn chụp ảnh.”

      Tưởng Xuyên chống chân xuống: “Xuống xe.”

      Tần đường nghe lời xuống xe, lần lượt thay đổi các góc độ khác nhau để chụp ánh trăng.

      Tưởng Xuyên lấy thuốc lá ra, đứng đằng sau chậm rãi hút thuốc, chờ chụp xong, liền chỉ về góc đằng kia, nơi đó có con đường mòn : “ hết con đường kia có cái giếng, nếu muốn qua đó mà tắm.”

      Tần Đường mở lớn mắt, cho rằng mình nghe nhầm. Ở núi rừng núi hoang vu này tắm ư? chưa phóng khoáng đến thế.

      Chưa kể đến ở đây còn có người đàn ông mười phần nam tính đứng.

      Ngữ khí Tưởng Xuyên còn vô cùng tự nhiên hỏi lại: “ sao?”

      Tần Đường : “, tối nay tắm nữa.”

      Tưởng Xuyên biết ngại nên ném tàn thuốc xuống, di di cho tắt, rồi quay lại nhìn : “Vậy ở đây chờ .”

      Tần Đường vội hỏi: “ đâu?”

      ta cũng thèm quay đầu lại: “Tắm.”

      Tần Đường: “..........”

      Giây phút này, có chút hối hận vì theo ta đến đây.

      núi yên tĩnh đến mức quỷ dị, chỉ có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách từ phía cái giếng kia truyền đến. Ánh trăng cũng trốn vào mây, xung quanh liền trở tối đen, chỉ còn lại ánh sáng chiếu từ đèn xe.

      Tần Đường liếm môi dưới, bàn tay thò vào trong túi lục lọi nửa ngày cũng tìm được bao thuốc lá.

      Đúng lúc này, từ phía con đường núi gập ghềnh bỗng truyền đến tiếng xe máy, giữa bầu khí yên tĩnh, trở nên vô cùng vang dội.

      Tần Đường nhìn về phía thanh truyền đến, từ chỗ rẽ bắt đầu lộ ra vài tia sáng mỏng manh.

      Trong lòng vô cùng căng thẳng, vội quay về phía giêng gọi Tưởng Xuyên: “Tưởng Xuyên!”

      nhanh chóng vặn chìa khóa tắt máy, đèn xe liền vụt tắt.

      Ngay lập tức tràng bước chân trầm ổn truyền đến.

      Tưởng Xuyên nhanh chóng xuất , nhìn về phía ánh sáng càng ngày càng ở chỗ rẽ, trầm giọng : “Lại đây.”

      Tần Đường nương theo ánh trăng đến trước mắt ta. Tưởng Xuyên còn chưa kịp mặc áo, thân hình màu đồng thon dài rắn chắc, nước giếng mát lạnh chảy rọc theo cơ bắp cường tráng, biến mất ở chỗ lõm xuống nơi thắt lưng, dưới ánh trăng cơ thể săn chắc như được phủ lớp mật.

      Tưởng Xuyên kéo ra phía sau áp sát vào bức tường đá, Tần Đường mím môi, cả hai ăn ý im lặng câu nào.

      chợt nhớ tới câu “Hãy đợi đấy” của Triệu Kiến Hòa cùng với việc xe tải bị xịt lốp hồi sáng, liền trở nên vô cùng nghiêm túc.

      giật mình đỡ lấy máy ảnh, liền bị tay Tưởng Xuyên đè xuống, bàn tay to lớn đè lên mu bàn tay , lòng bàn tay vừa ấm áp, vừa thô ráp ma sát với làn da mềm mại của .

      Tưởng Xuyên cũng giật mình, ngón cái đè lên mu bàn tay , theo bản năng xoa cái.

      Lần này Tần Đường nhận ra điểm bất thường, vội vàng rụt tay về.

      Tưởng Xuyên nhìn chằm chằm về phía nguồn sáng chỗ rẽ, giữ chặt bàn tay mềm mại của ở cạnh thắt lưng, dùng hai phần sức lực, liền ngoan ngoãn giãy dụa nữa.

      Bóng dáng chiếc xe máy xuất , kèm theo nó là ánh sáng càng ngày càng trước mắt.

      Sau đó chiếc xe dừng lại.

      giọng nam mang khẩu địa phương mang lên: “Ở đây có cái xe này.”

      “Đừng động vào, chúng ta cũng biết nó là của ai.”

      “Có muốn xem chút , ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra sao?”

      Tưởng Xuyên cẩn thận nghe trong chốc lát, rồi kéo Tần Đường ra ngoài, nhìn hai người kia : “Là tôi, Tưởng Xuyên.”

      “A, ra là Tưởng Xuyên!” Giọng người kia đượm vẻ kinh hỉ.

      “........A?”

      Hai người lúc này mới phát ra phía sau Tưởng Xuyên còn có gài nữa, mặt vô cùng trắng, đôi mắt đen nhánh, trong vắt như suối. Là vô cùng xinh đẹp.

      Quan trọng nhất là, Tưởng Xuyên mặc áo, cạp quần trong lộ ra ngoài còn có chút ẩm ướt.

      Con đường kia dẫn tới miệng giếng, tất cả thôn dân đều biết.

      Tưởng Xuyên dẫn xinh đẹp đến đây làm cái gì đây~~~

      Tần Đường nhìn về phía hai người đàn ông xe máy, trông vô cùng thuần phác.

      Tay dùng sức chút rút ra khỏi tay Tần Xuyên, sắc mặt vẫn thản nhiên như cũ.

      Tưởng Xuyên chợt nhớ tới lúc nãy khi gọi tên , ngón tay liền cọ cọ, cố gắng xua cảm giác mềm mại khi tiếp xúc hồi nãy.

      nhìn về phía hai thôn dân trước mặt: “Nếu gặp hai người ở đây rồi tôi vào nữa.”

      Hai thôn dân liền nhếch miệng cười, vô cùng vui vẻ: “ lại mang đồ tới cho tụi sao?”

      Tưởng Xuyên chỉ vào Tần Đường: “ ấy là Tần Đường, đồ là do ấy quyên.”

      “Ồ ồ, cảm ơn Tần…….” Hai thôn dân liên tục lời khách sao.

      Tưởng Xuyên cầm áo phông vắt xe: “Được rồi, vậy bọn tôi về trước đây.”

      Thôn dân kia lại hỏi: “Vậy mai tới nữa chứ? Thằng nhóc nhà tôi hai hôm trước còn nhắc đến suốt đó!”

      Tần Đường tới, Tưởng Xuyên ngồi xe máy, mặc áo. Có tận hai chiếc đèn pha xe chiếu vào nên rất sáng, nhìn được người ta có mấy vết sẹo rất , còn có vết kéo dài đến tận thắt lưng, thoạt nhìn có chút sợ hãi.

      đáp: “Để xem .”

      Tiếp theo quay lại nhìn : “Lên xe.”

      Tần Đường thu hồi ánh mắt, trèo lên xe.

      đường về gió còn lớn hơn lúc .

      Tốc độ của Tưởng Xuyên vẫn như cũ, người có hương vị sạch , mát lạnh của nước giếng, rất dễ chịu.

      Tần Đường có chút hối tiếc vì tắm.

      dán sát sau lưng Tưởng Xuyên, nặng hỏi: “Trước kia là người như thế nào?”

      Người thường chắc chắn có nhiều vết sẹo như vậy người.

      Điều duy nhất có thể nghĩ đến chính là loại công việc phải liếm máu đao.

      Cũng biết ta có nghe được , cũng nghe được câu trả lời.

      cũng hỏi lại nữa.

      lát sau, giọng trầm thấp của Tưởng Xuyên truyền đến: “Cũng phải là loại người tốt lành gì.”

      Tần Đường nhìn chằm chằm cái gáy của ta, tóc ta nhìn qua vừa cứng lại vừa khô, dù có ướt vẫn dựng đứng lên, mà thực tế, cả người ta cũng đều toát ra cứng rắn, tính tình cũng ngang ngạnh.

      khó mà tưởng tượng được người đàn ông như thế này lại làm công việc tình nguyện.

      Nhưng ta lại thực làm loại công việc như thế này.

      từng hỏi qua Tiểu Thành, Tiểu Thành Tưởng Xuyên làm công việc này được tầm 5, 6 năm rồi.

      Tần Đường thể khẳng định ta là người tốt hay người xấu được. Đại khái là tốt cũng hẳn mà xấu cũng đúng.

      ……….

      Sáng hôm sau, bọn họ vừa dùng xong bữa sáng, đại biểu của các thôn dân đều tập hợp lại đây, phần lớn là người trung niên, còn có mấy người già tầm 5, 60 tuổi. Nhưng phần lớn người lớn tuổi ở đây đều làm công việc tay chân quanh năm, làn da tay thô sạm khô nứt, móng tay đều bị nhuộm đen, vừa nhìn là biết quá nửa đời phải sống vất vả.

      Đàn ông trẻ tuổi cường tráng trong thôn nhiều lắm, phần lớn mọi người đều ra ngoài làm việc, năm cũng chỉ về được vài lần.

      Nhóm người mặt mũi ai nấy đều tràn ngập vui vẻ, như là Tết vậy.

      Tưởng Xuyên thuần thục trèo lên nóc xe tải, kéo tấm bạt phủ xuống, Tiểu Thành cũng trèo lên cùng, mọi người cùng nhau dỡ hàng phân phát cho mọi người.

      Hôm nay Tần Đường mặc cái váy màu điều, theo phong cách dân tộc, phối cùng chiếc áo choàng mua ở Vân Nam.

      Mắt cá chân tinh tế trắng nõn lộ ra ngoài trong nắng sớm, trắng như sữa vậy.

      Có người lén lút nhìn , để ý liền vấp cái, đau đến nhăn nhó mặt mày.

      Tưởng Xuyên ở nóc xe, ngồi xuống liền có cảm giác đỉnh thiên lập địa, nhìn Tần Đường từ cao xuống: “Tần Đường, lấy giúp tôi chai nước.”
      dieudidomked, Suuuly, huyenlaw6849 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :