1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Anh đến cùng rạng đông - Mạch Ngôn Xuyên (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Hôm qua ta cũng giống Nàng vậy. Mạng lúc rày cùi bắp quá. thanks Nàng
      seo-senpai thích bài này.

    2. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      Chương 4

      Tưởng Xuyên nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Ở đâu?”

      Lữ An đáp: “Lúc nãy tình cờ gặp đường. Bên cạnh ta còn có người phụ nữ nữa. ta cũng thấy chúng ta, nhưng theo kịp. Em đoán có lẽ bây giờ ta cũng thăm dò được chỗ chúng ta rồi.”

      Tần Đường đằng trước bỗng nhiên dừng lại, chỉ vào nhà hàng:

      “Chúng ta ăn ở đây .”

      quán thang bao*.

      *thang bao: loại bánh bao lớn, có súp bên trong nhân, khi ăn phải uống nước nhân trước sau đó ăn vỏ.

      Tưởng Xuyên dừng lại, nhìn : “Sáng nay ăn bánh bao rồi, chắc chắn lại muốn ăn bánh bao tiếp?”

      Tần Đường : “Tôi thích ăn bánh bao.”

      Tưởng Xuyên còn gì để , tay đút túi quần lên đằng trước: “Được, vậy ăn bánh bao.”

      Vào trong tiệm, gọi bát mì lạnh, bát cháo bát bảo, nhưng lại gọi bánh bao. Gọi xong liền đưa thực đơn cho Lữ An: “Hai người gọi .”

      Lúc nãy đứng ở bên ngoài nhìn người phục vụ bê những bát mì lạnh lên cho khách, liền muốn ăn thử mì lạnh Thiểm Tây.

      Tưởng Xuyên nhìn , khóe miệng cong lên, nhưng gì.

      Sức ăn của mấy người đàn ông đều rất lớn, đặc biệt là Tưởng Xuyên. Đầy bàn đồ ăn bị mấy người họ ăn hết vô cùng nhanh, thỉnh thoảng mới chuyện vài câu. Khẩu của Tiểu Thành tương đối nặng nên nhiều lúc toàn tiếng địa phương, nhưng tiếng phổ thông của Tưởng Xuyên và Lữ An lại khá tốt.

      Nhưng dù sao tiếng Thiểm Tây nghe cũng quá khó hiểu. Về cơ bản, tần Đường đều có thể nghe hiểu hết. Tiểu Thành : “, buổi tối em có thể về được ?”

      Tưởng Xuyên hỏi: “ đâu?”

      Tiểu Thành cười cười: “Em chơi thôi… Sáng mai về mà!”

      Lữ An lên tiếng, chỉ cười.

      Tưởng Xuyên cũng gì nữa, Tiểu Thành liền cho rằng đồng ý, vui vẻ cắm mặt xuống ăn.

      Tưởng Xuyên ăn xong rất nhanh, sau đó gọi phục vụ đến thanh toán.

      Lúc ra khỏi cửa hàng, Tiểu Thành vẫy vẫy tay định chào tạm biệt bọn họ liền bị Tưởng Xuyên xách cổ áo túm trở lại.

      Tiểu Thành muốn phản kháng, nhưng vừa chạm tới ánh mắt lạnh lẽo của Tưởng Xuyên liền rũ xuống như cây cà héo.

      Lữ An vỗ vai an ủi Tiểu Thanh, nhìn Tần Đường : “ Tần còn muốn mua thêm hay ăn thêm cái gì ? Vẫn còn sớm, chúng ta có thể dạo thêm lát.”

      Tần Đường nhìn ngó quán xá xung quanh, : “Các ở đây chờ tôi chút, tôi mua ít đồ ăn vặt.”

      vào cửa hàng , mua ít hoa quả khô và mứt.

      mua đồ rất nhanh, lúc bước ra khỏi cửa hàng để ý liền đụng vào người đàn ông, ngực bị máy ảnh treo trước ngực đè vào, đau nhói. Tần Đường nhíu mày, cúi đầu kiểm tra máy ảnh, đồng thời người đàn ông kia cũng lên tiếng: “Xin lỗi, chẳng may đụng vào .”

      Giọng người đàn ông tản mạn, thậm chí mang ý đùa cợt, có chút nào chân thành.

      Tần Đường ngẩng đầu lên nhìn, người đàn ông kia có vết sẹo ngay mi tâm, tướng mạo hung dữ, bên cạnh còn có người phụ nữ xịt nước hoa nồng nặc.

      Tần Đường lạnh lùng nhìn ta vài giây, nghiêng người rời .

      Bỗng nhiên Tưởng Xuyên biết từ đâu xông tới, túm lấy tay kéo ra đằng sau lưng, dùng thân hình to lớn che chắn phía trước.

      Tần Đường sửng sốt, muốn giãy ra: “Này, làm cái gì thế?!”

      nhìn , chỉ nhìn chằm chằm vào bên trong cửa hàng: “Được rồi, đừng lung tung nữa.”

      Sau đó vài giây buông lỏng tay.

      : “Nếu còn muốn dạo để hôm khác tôi dẫn , hôm nay chúng ta về trước.”

      Tần Đường cúi đầu nhìn cổ tay bị nắm chặt đến đỏ ửng, lạnh mặt lườm Tần Xuyên, sau đó bước nhanh lên phía trước.

      Lữ An cũng nhìn vào bên trong tiệm, Tưởng Xuyên để ý nữa, cũng về phía trước.

      Lữ An đuổi theo đằng sau, thấp giọng : “ cũng quá thô bạo rồi, đối với phụ nữ là chỉ được dùng hai phần sức mạnh thôi.”

      Tưởng Xuyên cũng vui : “Tôi cũng chỉ dùng có hai phần sức lực thôi mà.”

      Ai biết ấy lại yếu ớt như vậy chứ.

      Xe dừng lại trong viện, Tần Đường mở cửa bước xuống, A Khởi vừa nghe tiếng xe liền vui mừng chạy ra: “ Tưởng, các về rồi! Các ăn cơm chưa ạ?”

      Lữ An đáp: “Bọn ăn hết rồi.”

      A Khởi vẻ mặt có chút hụt hẫng, nhưng ngay lập tức lấy lại nụ cười.

      Tần Đường thấy dì Quế ở phòng khách xem ti vi liền vào, đưa mứt quả và hoa quả khô cho bà ấy: “Dì Quế, cái này cho dì. Dì uống thuốc xong có thể ăn chút cho đỡ đắng.”

      Dì Quế sửng sốt, đại khái là do ngờ được, lời cảm ơn ra cũng lắp bắp: “Cảm… cảm ơn …..”

      Tần Đường nhoẻn miệng cười: “ có gì ạ. Đồ ăn và bánh bao dì làm rất ngon, con rất thích.”

      đám người đứng ở bên ngoài, trừ Tưởng Xuyên, tất cả đều hẹn mà nhìn nhau: “...........”

      Là do ai cũng ngờ Tần Đường lại chu đáo đến thế.

      Lữ An và Tiểu Thành lại càng ngờ mứt quả kia là mua cho dì Quế.

      Tưởng Xuyên nhìn chằm chằm vào bóng dáng mảnh khảnh, xoay người lên tầng 2.

      Tần Đường ở dưới nhà lát rồi mới lên.

      Lúc lên đến nơi, thấy Tần Xuyên đứng dựa vào hành lang, tay cầm điếu thuốc lá. hơi nghiêng đầu, đôi mắt đen như mực trầm tĩnh nhìn về phía .

      Tần Đường cũng nhìn thẳng lại, sau đó nghiêng người mở cửa về phòng.

      “Làm bị thương rồi?”

      “.........”

      Mày kiếm của Tưởng Xuyên nhướng lên, xoay người lại đứng dựa lưng vào lan can, : “Cũng thù dai nhỉ?”

      Tần Đường hề cảm thấy mình là người thù dai, chỉ là bỗng nhiên bị ta tóm lấy, cảm thấy rất khó hiểu.

      cũng hề thấy Tưởng Xuyên là con người dễ sống chung.

      Ở đây là vùng ngoài thành, kiến trúc cao tầng nhiều, ánh trăng cao hề bị cái gì che khuất, tỏa ra tầng ánh sáng nhu hòa.

      Bầu khí vô cùng yên bình.

      Từ dưới nhà vọng lên thanh tranh cãi của Tiểu Thành và A Khởi.

      Tần Đường quay lại nhìn Tưởng Xuyên, trực tiếp hỏi: “Mấy định khi nào chuyển đồ ?”

      Tưởng Xuyên bỏ điếu thuốc ngậm trong miệng xuống, : “Phải đợi hai ngày nữa.”

      Tần Đường : “Tốt, vậy chúng ta cùng .”

      Tưởng Xuyên nhìn : “Tùy .”

      định vào lại nghe ta tiếp: “Hai hôm tới đừng lung tung.”

      ………

      Sáng hôm sau, lúc Tần Đường xuống nhà chỉ thấy mỗi mình A Khởi liền hỏi: “Có mỗi mình thôi sao?”

      A Khởi cười đáp: “Vâng, mấy người Tưởng làm việc rồi, tầm giữa trưa về.”

      Tần Đường đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lại hỏi: “Bình thường bọn họ làm việc sao?”

      A Khởi trợn tròn mắt, lắc đầu nhanh chóng, vội vàng giải thích: “Sao lại làm việc chứ? Bọn em rất thiếu tiền nha. Tưởng và Lữ có công ty vận tải, chẳng qua mấy hôm nay có việc nên bọn họ mới làm, nhưng bên kia cũng có người túc trực nên công ty cũng có vấn đề gì.”

      Tần Đường nghĩ lát, nhận ra chính mình là nguyên nhân khiến họ bị trễ nải.

      A Khởi lại : “Bọn em cũng có công việc riêng của mình, dì Quế bán bữa sáng, em quản lý trạm nghỉ chân này, cũng phụ trách ghi sổ nữa.”

      Bởi tối hôm qua Tần Đường mua cho dì Quế mứt quả nên hảo cảm của A Khởi đối với tăng lên rất nhiều.

      Tần Đường nhìn , khóe miệng cong lên: “Ừ, rất có năng lực đấy.”

      A Khởi cúi đầu: “Nhưng em còn chưa học đại học. Nếu học xong đại học rồi, năng lực của em chắc chắn còn tốt hơn bây giờ.”

      Tần Đường hỏi: “Vậy vì sao học?”

      A Khởi càng cúi đầu thấp hơn, giọng có chút khổ sở: “Bởi trong nhà có nhiều tiền như vậy. Mẹ em , là con cần học nhiều làm gì nên toàn bộ tiền đều dồn hết cho hai em trai em ăn học rồi.”

      Tần Đường hơi mím môi, hỏi: “Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

      A Khởi: “22 ạ.”

      Tần Đường lại hỏi: “Vậy có còn muốn học đại học nữa ?”

      A Khởi đầu tiên là sửng sốt, sau đó chậm rãi lắc đầu: “Hai năm trước còn nghĩ đến chuyện đó, nhưng giờ còn nghĩ đến nó nữa. Chỉ là bình thường khi thấy mấy sinh viên lên đây làm tình nguyện có chút ngưỡng mộ họ thôi.”

      Tần Đường hỏi tiếp: “Vậy ở đây có được phát tiền lương ?”

      Vẻ mặt A Khởi liền trở nên xán lạn: “Có ạ, mỗi tháng Tưởng đều phát tiền cho em.”

      Tần Đường cười cười.

      lát sau, nhìn thoáng qua chùm chìa khóa để bàn, lại nhìn về phía cái xe Jeep đỏ đỗ dưới gốc cây đại thụ, hỏi: “Tôi có thể mượn cái xe này lúc ? Tôi muốn ra đây chút.”

      A Khởi nghĩ nghĩ lát rồi đáp: “Được, chị cứ lấy . Khi nào Tưởng về em lại với ấy sau.”

      ………

      Chạng vạng, Tưởng Xuyên và Lữ An trở về, ở dưới nhà thấy Tần Đường, lên gác cửa phòng vẫn đóng chặt.

      Mà cái xe Jeep đỏ ngoài sân cũng thấy đâu..

      Tưởng Xuyên hỏi: “ ấy đâu rồi?”

      A Khởi : “Chị Tần Đường muốn lái xe ra ngoài dạo lát, buổi chiều trở về ăn cơm.”

      Tưởng Xuyên nhìn đồng hồ tay, 7h.

      Lữ An thấy tình huống có vẻ ổn, vội rút điện thoại ra : “Để tôi gọi điện cho ấy.”

      Cầm điện thoại lúc, sắc mặt ta khẽ biến: “Tắt máy rồi.”

      Tưởng Xuyên nhíu mày, ngồi vào trong ghế lái: “Để tôi tìm.”

      xong xe cũng khởi động xong, đạp chân ga cái, phóng vụt ra khỏi viện.

      A Khởi đuổi theo phía sau: “Này, nhưng sắp đến giờ ăn cơm rồi mà.”

      Lữ An đá thẳng cước lên gốc cây cổ thụ: “CMN, cơm nước gì giờ này nữa! Nếu ấy bị làm sao, chúng ta chắc chắn cũng tong luôn đấy.”

      A Khởi cũng có chút luống cuống: “Vì sao?”

      Tiểu Thành : “ ấy là thiên kim đại tiểu thư nhà giàu. Nếu ấy xảy ra chuyện, người nhà ấy còn phải tìm chúng ta mà tính sổ sao?”

      A Khởi nghe xong vô cùng ảo não: “Biết thế em đưa chìa khóa xe cho chị ấy…”

      đường , Tưởng Xuyên nhiều lần thử gọi cho Tần Đường nhưng đều là tắt máy. đấm mạnh lên vô lăng, sắc mặt trầm.

      Triệu Kiến Hòa mới ra tù, nhất định tìm để gây phiền phức. Nhưng nếu ta tìm Tần Đường……

      tập trung nhìn thẳng về phía trước bỗng dư quang thấy cái xe Jeep đỏ đỗ lại ven đường, mà người phụ nữ kia đứng ở trước đầu xe cúi đầu nhìn cái gì đó.

      Tưởng Xuyên nhanh chóng bẻ ngoặt tay lái, đỗ xe ngay đằng sau xe Jeep đỏ. Sau đó xuống xe, đóng cửa xe “Rầm” tiếng.

      Sắc trời tối dần, bóng dáng người đàn ông cao lớn nhanh về phía .

      Tần Đường cũng nhìn chằm chằm ta, khi Tưởng Xuyên tới nơi, lên tiếng trước, giọng mang theo vài phần oán trách: “Xe của lại chết máy rồi.”

      Cái xe này hôm nay đường chết máy vài lần, đến lần này làm cách nào cũng khởi động lại được.”

      Tưởng Xuyên tức giận cười: “ ngờ đến xe của tôi cũng bắt nạt à?”

      Tần Đường: “....”

      Tưởng Xuyên mở cửa xe ngồi vào, thấy chìa khóa còn chưa rút, liền thử khởi động, quả thực là được, liền xuống, vòng ra phía trước xe, mở nắp capo lên, dùng đèn pin soi vào bên trong rồi làm cái gì đó, sau đó quay trở lại thử khởi động lần nữa. Lần này xe khởi động được.

      Tần Đường: “.........”

      Tưởng Xuyên nhìn , khóe miệng chậm rãi cong lên, trong bóng tối lộ ra vài phần tà khí: “Được rồi, chuyện như quả rắm thôi.”

      Tần Đường nhìn ta lên xe, giọng : “Biết sửa xe có gì ghê gớm chứ…..”

      Lời tác giả:

      Tưởng: Sao tôi biết được ấy lại mềm yếu như thế chứ!”

      Tần Đường: Hahaha

      Đại Xuyên: ngờ đúng :)))



      Ps: mai có luôn c5 mn nhé:)))
      Suuuly, huyenlaw68, MaiAnhSF45 others thích bài này.

    3. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Đợi ngày mai đọc tiếp thôi . Thanks
      seo-senpai thích bài này.

    4. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      Chương 5



      Trong viện vô cùng im lặng, gió khẽ thổi, có vài người đứng chờ bên trong.

      Hai chiếc xe Jeep đen đỏ vào, mọi người đều thở phào nhõm, Lữ An tới cười : “Cuối cùng cũng về rồi, mau ăn cơm thôi.”

      Tần Đường nhìn dáng vẻ bọn họ dường như đợi mình, nhàng : “Xin lỗi, tôi về muộn.”

      Tần Xuyên đóng mạnh cửa xe, : “Ngày mai Tiểu Thành ở lại lái xe cho ấy.”

      Tần Đường nhíu mày: “Tôi cần lái xe.”

      Tưởng Xuyên hất cằm chỉ về cái xe Jeep đỏ, cười: “ lái quen nó đâu, để Tiểu Thành lái .”

      Xe này tuy từng cải tạo qua, nhưng ba tháng trước đường núi trở về nó liền có dấu hiệu hư hỏng, càng ngày càng khó khởi động.

      Tiểu Thành hiểu ý cũng vội : “Đúng vậy, chiếc xe này khởi động khó, lại hay chết máy, cứ để tôi lái. muốn đâu chỉ cần với tôi tiếng, Tây An và vùng phụ cận tôi đều rất quen thuộc.”

      Tần Đường lẳng lặng liếc nhìn Tần Xuyên cái, gì nữa.

      Đúng lúc này nghe tiếng A Khởi gọi mọi người vào ăn cơm, tất cả đều lần lượt nối đuôi nhau vào.

      Hai ngày tiếp theo, Tưởng Xuyên và Tần An luôn sớm về muộn, chỉ có lúc ăn cơm Tần Đường mới có thể gặp bọn họ.

      Đến ngày thứ ba, bọn họ vẫn hề có ý định xuất phát. Tần Đường mặc cái váy đỏ rực như lửa, đứng dưới gốc cây đại thụ trong sân, ngón tay kẹp điếu thuốc. 19 tuổi, lần đầu tiên chạm vào khói thuốc. Thứ này quả vô cùng dễ gây nghiện, cũng có thể khiến con người ta được thả lỏng, được cảm thấy giải thoát. Mấy năm nay nghiện thuốc là nặng, thỉnh thoảng mới hít vài hơi, nhìn làn khói chậm rãi tản ra lại dụi tắt.

      A Khởi đứng ở cửa nhìn Tần Đường chớp mắt. Bình thường cũng thấy phụ nữ hút thuốc, nhưng hút thuốc mà có khí chất được như vậy, chỉ có Tần Đường.

      nghĩ, có lẽ người làm nghệ thuật đều như vậy.

      Thuốc cháy được nửa, xe Jeep đen của Tưởng Xuyên liền “Xịch” tiếng đỗ ngay bên cạnh , cuốn theo đợt bụi đất.

      Tần Đường tới trước mặt bọn họ, nhìn Tưởng Xuyên: “ hai ngày sau xuất phát, hôm nay là ngày thứ ba rồi.”

      Tần Xuyên cúi đầu nhìn : “Bên kia mấy hôm nay mưa to, đường xá dễ . Chờ trời tạnh tính tiếp.”

      Lữ An cũng bổ sung: “Đúng đúng, trời mưa mà đường đất cũng biết rồi đó, rất dễ bị lún xuống bùn làm xe bị lật.”

      Giải thích này rất hợp tình hợp lý, Tần Đường còn cách nào khác: “Vậy chờ thêm mấy hôm nữa vậy.”

      Chẳng qua tới đây cũng sắp được tuần rồi, cứ kéo dài như vậy khả năng cuối tháng năm có thể trở về là rất .

      Lại đợi thêm hai ngày, trong trạm có thêm bốn sinh viên đến, ba nữ nam.

      Là khách ba lô, lúc khảo sát xong tới đây, là muốn thuận tiện theo chân họ vào trong núi để giúp đỡ.

      Thực chất là muốn nhờ xe .

      A Khởi lưỡng lự, là phải đợi Tưởng về hỏi ý kiến mới được, nên bốn người họ liền ngồi đợi ở đây.

      7h tối, Tưởng Xuyên và Lữ An trở về. Mặt mũi Lữ An lem luốc, khóe mắt khóe miệng đều bầm tím. A Khởi vô cùng lo lắng: “ Lữ, mặt làm sao vậy?”

      Lữ An đen mặt : “Bị ngã.”

      Dì Quế vội vàng : “Để dì lấy thuốc cho cháu.”

      Bốn sinh viên đồng loạt nhìn về phía hai người đàn ông to cao kia, đặc biệt là người đàn ông cao hơn. Người nọ trời sinh loại cảm giác bức bách.

      A Khởi vội giải thích: “Bọn họ muốn cùng các vào núi hỗ trợ”.

      Tưởng Xuyên nhìn bọn họ vài giây, người nam sinh : “Chúng tôi là lòng muốn làm tình nguyện, tiện thể muốn xem trẻ con trong núi chút, cũng ngắm luôn phong cảnh ven đường. Các cho chúng tôi nhờ, sai chúng tôi làm gì cũng được, coi như là tiền xe.”

      Tưởng Xuyên hỏi: “Làm cái gì cũng được?”

      Mấy liếc nhìn nhau, đỏ mặt : “Đúng vậy.”

      Tưởng Xuyên : “Vậy được, mấy người có thể ở lại đây. Nhưng nếu muốn làm việc mọi việc đều phải nghe theo….”

      nhìn vòng, ngón tay chỉ về phía Tần Đường thân váy đỏ rực rỡ đứng ở góc phòng: “Nghe ấy sắp xếp.”

      Tần Đường vội vàng quay đầu lại nhìn: “Vì sao chứ?”

      Tần Xuyên giải thích vô cùng hợp tình hợp lý: “Đến lúc đó mình làm hết việc được ? Được rồi, cứ như vậy . Tối mai chúng ta xuất phát.”

      Tần Đường nhìn : “Tôi tưởng tôi bỏ tiền, các bỏ sức chứ.”

      Như vậy rất công bằng.

      thích làm công việc chỉ huy, nếu phải đây là Thiểm Tây, sớm độc lai độc vãng, cần phải nghe theo bất cứ ai cả.

      Tiểu Thành từ bên ngoài chạy vào, bên tai Tưởng Xuyên câu. Tưởng Xuyên nhìn , “Được rồi, nghỉ ngơi , chạng vạng ngày mai xuất phát.”

      Lúc tới cửa lại quay đầu lại nhìn : “Còn nữa, ngày mai đừng mặc váy, ban đêm trời khá lạnh.”

      Sau đó bóng dáng cao lớn liền khuất sau cánh cửa.

      Tần Đường vô cùng buồn bực.

      Lữ An bôi thuốc xong liền trở lại, lớn tiếng : “Được rồi, chúng ta ăn cơm trước thôi, phải đợi Tưởng đâu.”

      A Khởi sắp xếp chỗ ở cho bốn sinh viên kia, ba nữ ở phòng, trong phòng là hai cái giường tầng, có thể ở bốn người.

      Vị nam sinh ở tại phòng khác.

      Ba rửa mặt xong, ngồi ở giường tán gẫu, trong đó có gương mặt trắng nhất : “Tớ cảm thấy hơi sợ sợ. Có chắc bọn họ là người tốt ? Hay là chúng ta quay về ?”

      “Trở về sớm làm gì chứ? Kì nghỉ hè dài như vậy. Tớ thấy ở đây cũng khá tốt, cậu đừng sợ. Chị họ tớ tới chỗ này lần rồi, tớ nghe chị ấy giới thiệu nên mới dẫn các cậu tới đây đấy. Ở đây làm tình nguyện vừa bao ăn bao ở lại còn có thể ra ngoài thăm thú thêm, tuy hơi vất vả chút nhưng cũng khá vui…. Nhưng, điều khiến tớ vui nhất chính là… cái người gọi là Tưởng kia, là men, dáng người là đẹp.”

      “Tớ chưa từng thấy ai nam tính như ta cả, vì ấy, tớ nhất định .”

      “Tiểu Bạch, cậu sao?”

      “Tớ….. Với lại, các cậu đừng gọi tớ là Tiểu Bạch nữa. hồi tối so với tớ còn trắng hơn nhiều, lại còn rất xinh nữa. Tớ nghe ấy là nhiếp ảnh gia đấy.”

      Sáng sớm hôm sau, tối hôm qua ở lại vì Tưởng Xuyên cũng rời .

      Tần Đường hỏi: “Vì sao vậy?”

      Tiểu Bạch : “Nhà cậu ấy có việc gấp nên phải về trước ạ.”

      Ngoài Tiểu Bạch còn lại nam nữ nữa, nam sinh tên là Từ Bằng, nữ sinh còn lại là A Tây, là người Hồi.

      5h chiều, Tưởng Xuyên trở về cùng với hai người tài xế xe tải nữa, đằng sau họ là hai chiếc xe tải lớn.

      Mấy người ăn cơm xong chuẩn bị xuất phát. Thấy Tần Đường mang theo cả vali to, Từ Xuyên nhíu mày: “Cần mang nhiều đồ đến vậy sao?”

      Tần Đường nhìn Tần Xuyên: “Tôi cần dùng.”

      Xong lại hỏi lại: “Chẳng lẽ thể mang sao?”

      Mắt Tần Đường vừa to lại vừa sáng, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, Tưởng Xuyên có cảm giác dường như từng nhìn thấy ở đâu đó, nhưng ý nghĩ này rất nhanh bị vùi dập, bởi trí nhớ của rất tốt, nếu gặp qua xinh đẹp như thế này nhất định nhớ mãi quên.

      gì nữa, đỡ lấy va li trong tay trước, nhét vào ghế sau.

      Tần Đường theo nhịn được : “ cẩn thận chút!”

      Bên trong có máy ảnh và các lens kính của , bị ta nhồi nhét như vậy, nhỡ may hỏng mất sao.

      Tưởng Xuyên cất hành lí xong xuôi, đảm bảo dù đường có xóc nảy cũng vấn đề gì, quay lại nhìn , lau mồ hôi tay, cong khóe miệng: “Được rồi, làm hỏng đồ của đâu mà.”

      Sau đó quay lại nhìn mấy người đằng sau: “Được rồi, lên xe .”

      Tần Đường ngồi ghế phó lái đằng trước, hai ngồi ở giữa, Tiểu Thành và Từ Bằng ngồi sau cùng, Lữ An ở lại trạm.

      Lần này chỉ tới Du Lâm trong hai ngày, tối nay , tối ngày kia là về.

      Lúc tới Du Lâm là chuyện của ba tiếng sau, còn chưa tới 10h, ở thành phố lúc này vẫn còn rất náo nhiệt. Sau khi tìm chỗ đỗ xe, Tiểu Bạch : “Mọi người có muốn ăn khuya chút ?”

      Tần Đường : “Tôi đói, mọi người cứ .”

      A Tây nhìn về phía Tưởng Xuyên, dịu dàng : “ Tưởng, chúng ta cùng nhé.”

      Tưởng Xuyên nhìn về phía người gần khách sạn chếch đối diện, sau đó quay đầu lại: “Để Tiểu Thành dẫn các .”

      Với loại chuyện được chơi bời như thế này, Tiểu Thành luôn luôn vui vẻ mà đáp ứng: “Được, vậy để tôi dẫn mọi người .”

      Hai nhịn được cảm thấy có chút mất mát, thu xếp mọi thứ xong xuôi liền theo Từ Bằng và Tiểu Thành ra ngoài.

      Nơi bọn họ ở chỉ là khách sạn bình dân, phòng đôi ở qua đêm chỉ mất 128 tệ, phòng đơn chỉ 108. Tần Đường và Tưởng Xuyên mỗi người phòng đơn, cũng gần nhau, đều ở tầng 5.

      Tưởng Xuyên về phòng, đứng dựa vào cửa sổ châm điếu thuốc, gọi điện cho Lữ An: “ phải cho người đánh lừa chỗ khác rồi sao, sao vẫn thấy ta bám theo vậy?”

      Lữ An kinh ngạc: “Cái gì? Triệu Kiến Hòa theo rồi?”

      Tưởng Xuyên hít hơi thuốc: “Đến rồi.”

      Đột nhiên Lữ An nhớ ra cái gì đó, nhịn được văng tục: “CMN, lại dám chơi ông!!”

      Tưởng Xuyên kéo rèm cửa ra, tùy ý liếc nhìn xuống dưới, bóng hình quen thuộc rơi vào đáy mắt: nửa gương mặt nhìn từ góc độ bên này trắng nõn, máy ảnh đeo trước ngực… sau đó nhanh chóng biến mất.

      Tưởng Xuyên vội ra khỏi phòng, mắng: “Cậu cmn vô dụng quá!!”

      Dập máy xong liền gọi cho Tần Đường.

      nghe máy.

      kiên nhẫn đợi thang máy, vội vàng chạy cầu thang bộ xuống.

      Chạy xuống đến nơi, đảo mắt nhìn xung quanh, người đàn ông đứng đối diện lúc nãy còn thấy nữa.

      Tần Đường chưa từng tới Du Lâm, sáng mai lại phải lập tức tới Hoành Sơn, hoàn toàn có thời gian dừng chân nên chỉ ở trong phòng được vài phút, liền quyết định ra bên ngoài dạo lát.

      lang thang có mục tiêu lát, đợi đến khi di động reo lần thứ bao mwois để ý, ánh mắt vẫn nhìn lung tung, “Alo…..”

      Còn chưa kịp xong bị giọng trầm thấp của Tưởng Xuyên cắt ngang: “ ở đâu?”

      Tần Đường trả lời câu hỏi của Tưởng Xuyên mà hỏi ngược lại: “Có chuyện gì sao?”

      phải tôi dặn được lung tung rồi sao!”

      Lúc nãy ở phòng Tưởng Xuyên nhìn thấy ở làn đường bên phải, đoán chắc cũng chưa được xa lắm, liền nhanh chóng tìm.

      Tần Đường cảm thấy buồn cười: “Tôi phải trẻ con.”

      Tưởng Xuyên trầm giọng: “ đứng yên tại chỗ cho tôi, tôi lập tức đến chỗ .”

      Tần Đường nhìn điện thoại bị ngắt trầm mặc vài giây, nhét trở lại vào túi. Nhưng mới được vài bước liền cảm thấy có chút thích hợp. Cái cảm giác này lúc nãy khi đường cái có, nhưng để ý. Dùng đuôi mắt liếc nhìn về phía sau, nhưng thấy ai khả nghi cả.

      Đằng trước có cửa hàng tiện lợi 24h, Tần Đường muốn mua ít đồ linh tinh nên định tới, nhưng vừa được vài bước vai liền bị bàn tay lớn giữ lại.

      chỉ kịp cảm nhận hơi thở nguy hiểm, sau đó, nháy mắt, miệng liền bị người ta bịt lại, eo bị người ta túm lấy áp sát vào người bên cạnh. mở lớn mắt, liền nghe được giọng đàn ông cùng hơi thở thô bạo bên tai: “Bảo bối, sao em lại bỏ trước mình thế này? Vẫn còn giận sao?”

      Có mấy người ngang qua nhìn thấy, người đàn ông liền kéo sát hơn vào lòng , khiến mọi người tưởng hai người là vợ chồng.

      Trái tim Tần Đường nhảy vọt lên tận cổ họng, bình thường dù là ở thành phố hay lên mấy vùng núi cũng chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này. Dù bình thường có bình tĩnh thế nào chăng nữa nhưng lúc này vẫn tránh khỏi luống cuống, ra sức giãy giụa. Nhưng sức lực của người đàn ông vô cùng lớn, tay giữ chặt lấy tay , kéo vào con ngõ bên cạnh.

      Xung quanh hoàn toàn tối đen như mực, Tần Đường càng sợ hãi, bộ ngực phập phồng lên xuống, chân ngừng cố gắng giẫm đá lên người đàn ông phía sau. Người nọ cười lạnh, dễ dàng né tránh toàn bộ.

      Cả người Tần Đường lạnh toát, đầu óc trống rỗng mất vài giây. Trong nháy mắt, bàn tay vốn tóm bên hông đột nhiên buông lỏng, trong lòng căng như dây đàn, nhanh chóng xoay người lại đá mạnh về phía bụng của người đàn ông.

      Cùng lúc đó, trước mắt chợt nhoáng lên, người đàn ông kia đột nhiên loạng choạng lùi về bên phải mấy bước.

      thấy mọi chuyện, chỉ thấy có cơ hội nên lập tức cất bước chạy trốn.

      Giây tiếp theo, tay lại bị tóm lại, cả người bị kéo lại va vào vòm ngực rắn chắc, trước mắt hoa lên, theo bản năng khuỷu tay thúc mạnh vào người nọ.

      hoảng cái gì? Là tôi.”

      Giọng khàn khàn, nhẫn, tràn ngập từ tính.

      “Lúc trước dặn đừng có lung tung rồi, ai bảo nghe cơ.”

      Thân thể cứng ngắc của Tần Đường giãn ra.

      Tưởng Xuyên cúi đầu nhìn Tần Đường, trong bóng tối, khuôn mặt nhắn trắng bệch, nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh.

      Lồng ngực người đàn ông rắn chắc như bức tường kiên cố, khiến Tần Đường bỗng nhiên nhớ tới câu : Đàn ông Tây Bắc là được Tần* Lĩnh nuôi lớn, cao lớn tựa núi, rắn chắc tựa đất đỏ bazan.

      *Tần: tên gọi khác của tỉnh Thiểm Tây, Cam Túc.

      Triệu Kiến Hòa lau khóe miệng, nhìn về phía Tưởng Xuyên, cười ra tiếng: “Tưởng Xuyên, đây là người phụ nữ của mày sao?”


      Lời tác giả:

      Tưởng Xuyên: 520*? xong có thể kéo Đường Đường lên giường ?

      Đường Đường: Biến! Tôi muốn đổi nam chính là tổng giám đốc.

      Đại Xuyên: xác định mình có thể bỏ được “ đống lớn”** đó sao? Tin tôi , chắc chắn thích nó mà [cười đen tối]:))))

      *520: ngôn ngữ mạng trung quốc, có nghĩa là em.

      **: chính là cụm từ mà bạn Tần Đường dùng để tả cái xxx của Tưởng Xuyên đó:))) Các cậu có thể xem lại ở chương 2 nhé, đoạn cuối í:)))
      Suuuly, huyenlaw68, MaiAnhSF41 others thích bài này.

    5. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Tưởng nhanh . Thanks nang
      Nhok_Njcoseo-senpai thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :