1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Anh đến cùng rạng đông - Mạch Ngôn Xuyên (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      [​IMG]
      Chương 61
      Edit : Michellevn


      Ngoài cửa sổ mưa to gió lớn .

      Tần Đường buông lỏng tay, rèm cửa giống như diều đứt dây, phần phật mà vờn bay.

      Tưởng Xuyên chăm chú nhìn bầu trời đêm, tiếng rất khẽ, " Ừm."

      Tào Thịnh , sau khi vụ án này kết thúc, nếu Tưởng Xuyên bằng lòng, có thể quay về đơn vị, Tần Đường mở cửa sổ ra, gió lùa vào, :" bị thương sao cho em biết ?"

      Tưởng Xuyên nghe thấy tiếng gió, theo với giọng lành lạnh của , da đầu run lên, sờ sờ mũi :" muốn em lo lắng."

      " Vết thương đỡ chưa ?"

      " Khá nhiều rồi, nghiêm trọng."

      " Lần sau phải cho em biết."

      Tưởng Xuyên nở nụ cười, có chút bất đắc dĩ:" Được."

      biết khá mẫn cảm với chuyện này, bị thương cũng nặng lắm, mới cho , cũng biết làm thế nào mà lại biết được, có lẽ là Tào Thịnh để lộ ra.

      Tần Đường lại hỏi :" Miệng vết thương còn đau ?"

      Tưởng Xuyên động động tay :" khỏi rồi."

      " Là vết thương do dao hay vết thương do đạn bắn? "

      " Do dao."

      Sau giây lại hỏi:" Bị thương ở đâu ?"

      Giọng điệu tại của giống như thẩm vấn tù nhân, Tưởng Xuyên có hơi bất đắc dĩ :" Cánh tay và bả vai."

      " Cánh tay bên nào ?"

      Trong điện thoại tiếng gió thổi rít gào, tiếng của khi lớn khi , trả lời, chuyển đề tài :" Gió lớn quá, em đừng đứng cạnh cửa sổ."

      Tần Đường đóng cửa sổ lại :" Em đóng cửa sổ rồi."

      Tưởng Xuyên khẽ cười :" Nhớ rồi sao ?"

      Tần Đường xoay người, nhìn lướt qua mô hình xe mô tô trong tủ tường, ánh mắt có chút loạn, Tưởng Xuyên đợi mấy giây, mãi thấy trả lời, khe khẽ hỏi :" Hửm?"

      Tần Đường dời ánh mắt," sao ?"

      Tưởng Xuyên lấy báo thuốc rút ra điếu, châm thuốc khẽ rít hơi, " Nhớ chịu nổi."

      Tần Đường khe khẽ cười.

      trả lời vấn đề của , Tưởng Xuyên cũng hỏi đến cùng, hỏi :" tự mua cho mình món quà sinh nhật chưa ?"

      " Mua rồi ."

      " Mua cái gì ?"

      " Vòng tay, Cartier."

      " Thích là được rồi."

      Tần Đường lại ngồi ghế sô pha," Ngày đó gọi điện cho em, có phải là do bị thương? "

      ".........Ừ." Tưởng Xuyên nhả ra vòng khói, liếm liếm môi, " Tức giận sao?"

      " có." Tần Đường với ," Chúng ta tìm ra được kẻ tình nghi, mấy ngày này Tào Thịnh chắc là có thể bắt người rồi, chuyện của em bên này có lẽ bao lâu nữa có thể giải quyết, Tào Thịnh về Tây An, em cùng ấy qua đó."

      Tưởng Xuyên nhíu mày, Tần Đường tiếp :" Chuyện này em với Tào Thịnh rồi, ấy có thể."

      Tào Thịnh là đội trưởng, nếu ấy có thể, điều đó có nghĩa là an toàn của được đảm bảo, Tần Đường đánh tiếng với Tưởng Xuyên, cứ thế xuống tay từ Tào Thịnh bên này, Tưởng Xuyên muốn cự tuyệt, Tần Đường lại :" Em muốn , em có chuyện muốn với ."

      Tưởng Xuyên gảy gảy điếu thuốc kẹp trong ngón tay, ánh mắt tối ," Được."

      ...........

      Cúp điện thoại, Tưởng Xuyên dường như hiểu ra bất thường của Tần Đường mấy ngày này, mơ hồ có chút dự đoán hay.

      nghĩ ngợi, điện thoại lại vang lên.

      Là Tào Thịnh .

      liếc nhìn, nhận máy.

      Tào Thịnh rất nhanh:" Nội gián bên trong quỹ An Nhất tra ra rồi, là Đỗ Tân, bạn đại học của Lộ Toa, hai người này hai năm nay liên lạc mật thiết, Lộ Toa có thể trở thành người đấu giá phiên đấu giá quỹ An Nhất cũng là do Đỗ Tân thầm tiến cử, Đỗ Tân khai hết rồi."

      Tưởng Xuyên ngồi thẳng lên," bắt người chưa?"

      Tào Thịnh :" Lộ Toa chạy trốn rồi, khẳng định người còn ở Bắc Kinh nữa, tôi xử lý xong chuyện bên này trở về."

      " Lộ Toa ngoại trừ đến cậy nhờ Khương Khôn, chắc là chỗ khác được rồi, chứng cứ giờ có đủ bắt giữ Khương Khôn ?"

      Tưởng Xuyên và Tào Nham mấy ngày nay cũng theo dõi Triệu Kiền Hòa.

      Khương Khôn và Triệu Kiền Hòa, người cũng đừng nghĩ trốn.

      Bọn họ bên này nắm giữ ít bằng chứng, nếu Tào Thịnh bên kia cũng có đầy đủ chứng cớ, có thể ra lệnh bắt giữ rồi.

      Tào Thịnh :" giờ còn chưa được, đội chống ma túy vẫn chờ đợi, lần này phải là hành động riêng biệt của chúng ta, cậu và Tào Nham cố gắng thêm mấy ngày nữa, sắp rồi."

      Tưởng Xuyên dập tắt đầu thuốc," Được." Qua vài giây, hỏi," Có phải Tần Đường biết gì rồi phải ?"

      " Hai người ..........có chuyện rồi à ?"

      " có."

      Nếu Tần Đường biết, lại hỏi gây rắc rối, chính bởi vì nguyên nhân như thế, mới thấy bất an.

      quá bình tĩnh rồi.

      Bình tĩnh đến độ khiến người ta cảm thấy rằng đây là bình yên trước cơn bão, là tử tế và dịu dàng cuối cùng dành cho .

      Hoặc là lo ngại ảnh hưởng đến tiến triển của vụ án, mới lựa chọn trầm lặng.

      Tưởng Xuyên bị những suy đoán này biến thành tâm phiền ý loạn, trầm mặc của Tào Thịnh càng chứng tỏ suy đoán của , tai nạn năm đó, Tần Đường có lẽ là biết.

      Tưởng Xuyên nghiền nát đất dưới chân:" cho ấy sao ?"

      TÀo Thịnh nhíu mày:" có, hiểu sao ấy làm thế nào biết được, hôm tôi tiệc sinh nhật ấy, cha mẹ ấy và cha mẹ Chu Kỳ đều nhận ra tôi, rốt cuộc sau đó thế nào, tôi biết phần, ấy hỏi, chỉ hỏi cậu bị hủy bỏ cảnh tịch có liên quan với cha mẹ ấy hay ."

      Cổ họng Tưởng Xuyên khô khốc:" sao ?"

      " Cụ thể có hay , tôi cũng biết."

      " ấy còn gì nữa ?"

      " ấy hỏi tôi, tên của cậu, tên nào là ."

      Tưởng Xuyên nhéo nhéo mi tâm, " cho ấy hết rồi sao ?"

      Tào Thịnh nhận ra mệt mỏi của , lo ngại phân tâm, nhiều thêm nữa," ấy , ấy chờ cậu cho ấy."

      Tưởng Xuyên ngẩng đầu, ngơ ngẩn nhìn chân trời ảm đảm, " Tôi biết rồi."

      Kết thúc cuộc trò chuyện, Tưởng Xuyên đứng dậy, tầm mắt lướt qua, đột nhiên trông thấy mấy bóng người lén lút đến gần, ánh mắt lạnh lùng, hết thảy suy nghĩ còn chưa tiêu hóa kịp nuốt hết xuống bụng, nhanh chóng chạy ra xe.

      Tào Nham vừa nghe tiếng bước chân cũng tỉnh, vội vàng ngồi thẳng lên.

      Tưởng Xuyên cấp tốc ngồi vào ghế phụ lái, " Lái xe."

      TÀo Nham nhanh chóng khởi động máy, xe nhanh như gió lao .

      Ở phía sau.

      Tiếng động cơ ô tô gào rú, phá vỡ tĩnh lặng của màn đêm.

      Tào Nham đưa mắt nhìn phía sau:" Xảy ra chuyện gì rồi ?"

      Tưởng Xuyên trầm giọng :" Bị phát giác rồi, mau."

      Mấy ngày này cùng tào Nham vẫn luôn theo sát Triệu Kiền Hòa, sòng bạc ngầm của Triệu Kiền Hòa tạm thời đóng cửa, có điều ta mở sòng bạc bạc cũng đủ cho ta ăn cơm tù, nhưng hành vi phạm tội của chỉ có từng đó, trước đó tiến hành giao dịch ma túy ở khách sạn, mình thể làm được .

      Khương Khôn, Triệu Kiền Hòa, còn có những tay buôn khác nữa, tổ đầu mối, mới là mục tiêu cuối cùng của họ.

      Mấy năm nay Khương Khôn ta quyên góp cả trăm triệu nhân dân tệ cho các quỹ từ thiện, đây chỉ là số tiền thể bên ngoài, còn có những khoản tiền đen tẩy trắng nhìn ra được, họ đoán được con số cụ thể, nhưng có thể hình dung con số này khổng lồ, và hoàn toàn thể tách khỏi ma túy.

      Tưởng Xuyên nhìn về phía sau.

      " Choang ---------"

      tiếng súng nổ, cửa kính bị phá vỡ .

      Đối phương nổ súng.

      Chiếc xe hơi chao , nét mặt Tào Nham khẽ biến:" Má nó ! Thằng ôn này trước đó phải động đến súng sao ?"

      Tưởng Xuyên rút súng, vịn cửa sổ, nhắm vào phía sau, phát bắn vào bánh xe.

      Chiếc xe kia lập tức chao đảo lắc lư, va chạm vào chiếc xe phía sau, lật nghiêng lăn sang bên, chiếc xe sau căn bản quan tâm đến người ngồi trong xe phía trước, tiếp tục đuổi theo.

      " Đoàng Đoàng " " Đoàng .......

      Liên tiếp mấy tiếng.

      Tào Nham ngừng kìm lại chiếc xe lắc lư, trái phải tránh né đạn .

      Tưởng Xuyên nấp trở lại, hơi thở gấp gáp :" phải người của Triệu Kiền Hòa."
      tieunai691993, Suuuly, huyenlaw6816 others thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 62
      Edit : Michellevn


      Trong đêm tối chiếc xe chạy như bay, luồn lách dưới làn mưa bom bão đạn.

      Tào Nham nhấn mật hiệu để cầu hỗ trợ.

      Mới chỉ qua nửa phút, tiếng súng phía sau lại nổi lên từng đợt, nhưng bị tập kích phải hai người họ, chiếc xe phía sau đâm sầm vào tảng đá bên cạnh, theo sau họ được nữa, Tưởng Xuyên và Tào Nham nhất thời liếc nhau, hỗ trợ đến nhanh như vậy chứ?

      Tưởng Xuyên lắng nghe vài giây, quyết định:" phải người của chúng ta, nhưng tấn công chúng ta."

      Tào Nham: " hay ?"

      Tào Nham vẫn rời chân ga dưới chân, đột nhiên đánh tay lái, nép vào phía bên phải, cúi đầu tránh thoát viên đạn, mặt Tưởng Xuyên bình tĩnh, xoay người từ cửa sổ bắn mấy phát súng," !"

      Phía sau hoàn toàn chú ý đến họ nữa.

      Tào Nham nhân cơ hội lái xe .

      Quả nhiên đuổi theo, kinh hãi mà nguy hiểm.

      Tào Nham bấm gọi điện thoại, đưa qua cho Tưởng Xuyên chuyện, Tưởng Xuyên liếc cậu ta cái, :" cần nữa, mọi người rút lui ."

      " Các cậu thoát khỏi nguy hiểm rồi à?"

      "Ừm, giờ đường quay về."

      " Xảy ra chuyện gì ?"

      " biết nữa, có người qua đường tấn công từ phía sau, đám người đó lại đuổi bên này."

      Là địch hay bạn, bây giờ vẫn chưa biết.

      Cho dù thế nào, những người đó xuất đúng lúc, nếu với hai người Tưởng Xuyên và Tào Nham, đoán là rất khó chạy thoát.

      Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, :" Trước tiên các cậu cứ rút về , lưu lại số người bên đó được rồi."

      Tưởng Xuyên nghĩ nghĩ," Tôi và Tào Nham vẫn nên ở lại chỗ này ."

      "Nếu vậy, các cậu chú ý an toàn."

      Ngắt điện thoại, Tào Nham hỏi:" cho rằng nhóm người đó là ai?"

      Tưởng Xuyên :" Chắc là đội truy bắt ma túy."

      Hành động của hai đội thống nhất, về cơ bản có thương lượng, sòng bạc ngầm của Triệu Kiền Hòa bị bắt đóng cửa, còn kiếm tiền được theo đường này, chỉ có bán ma túy nữa thôi, ta thận trọng và nhiều tính toán như Khương Khôn, cơm tù vài năm bào mòn hết tính nhẫn nại của , chỉ tăng thêm tàn độc và hung hãn, chỉ biết mạnh bạo.

      Cũng vì Triệu Kiền Hòa lỗ mãng, họ mới có thể tìm được sơ hở của Khương Khôn.

      Tào Nham nhướn mày:" Tiếp theo đây náo nhiệt rồi."

      Tưởng Xuyên nở nụ cười, mở cửa xuống xe," Ổn rồi, ăn chút gì ."

      Tào Nham cũng cười:" Được đấy, ăn chút thịt nướng ."

      Hai người vừa chuyện, chọn bàn lớn ngồi xuống, gọi bia và thịt nướng.

      ........

      Tần Đường và Tào Thịnh gặp Đỗ Tân.

      Đỗ Tân tạm thời bị giữ lại Cục Công an, Tào Thịnh đánh tiếng với người ta, để Tần Đường theo vào.

      Phòng thẩm vấn ----------

      Tần Đường đợi trong chốc lát, cảnh sát dẫn theo Đỗ Tân vào.

      Sắc mặt Đỗ Tân nhợt nhạt, tiều tụy, có thể thấy vành mắt thâm đen, còn vẻ rực rỡ sáng lạn như trước đây, trông thấy Tần Đường thần sắc khẽ thay đổi, môi mím chặt lại, gì.

      Tần Đường nhìn ta, :" , tất cả những gì biết hết cho cảnh sát, Quỹ An Nhất truy cứu trách nhiệm của ."

      Đỗ Tân cắn môi, nước mắt lăn xuống, mang theo tiếng nức nở: "Tôi rồi có thể phải ngồi tù ?"

      Tần Đường im lặng, Tào Thịnh :" Thời kỳ mang thai và cho con bú phải ngồi tù."

      Đỗ Tân khóc hết sức thê thảm, vừa khóc vừa vuốt bụng, trong tiếng nấc nghẹn ngào:" Nếu ..... nếu tôi biết tôi có thể mang thai, tôi đáp ứng Lộ Toa ........."

      ta rất lâu.

      Đỗ Tân và chồng kết hôn được tám năm. Bốn năm trước sau khi hư thai vẫn chưa có đứa con nào, uống ít thuốc đông y, các bệnh viện lớn và các phương thuốc dân gian đều thử dùng qua hết, vẫn thể nào thụ thai được, ta và chồng dự tính thụ tinh nhân tạo, tiền bạc chuẩn bị xong đâu đó hết, ngờ cơn bệnh năm trước của mẹ tiêu sạch tiền .

      Chi phí thụ tinh nhân tạo rất cao, lại thể đảm bảo lần thành công, ta và chồng thử qua hai lần, đều thất bại, tiền trong tay của họ cũng tiêu hết luôn .

      Đây cũng phải lần tiên Đỗ Tân ra tay ở Quỹ An Nhất, chẳng qua ta nhát gan, qua vài lần ra tay, số tiền đều ở mức khoảng vạn, ta phụ trách về mặt tài khoản này, muốn che giấu chút tiền ít ỏi này thành vấn đề.

      Lâu như vậy, nội bộ quỹ An Nhất chưa có người nào phát , cũng biết Lộ Toa sao lại biết được, ta lấy điều này uy hiếp Lộ Tân, để phải phối hợp trong phiên đấu gia từ thiện kia, đồng thời cho món tiền lớn, con số cực lớn đến độ khiến có thể mua căn hộ trong đường vành đai thứ ba ở Bắc Kinh .

      cám dỗ này quá lớn .

      ...............

      Từ Cục công an ra, Tần Đường nhìn Tào Thịnh:" trăm triệu, chắc là đủ để các bắt Khương Khôn rồi chứ."

      Tào Thịnh gật đầu :" Ừ."

      Tần Đường hỏi:" Khi nào quay về Tây An?"

      Tào Thịnh :" Ngày mai, việc bên này tôi xử lý xong, buổi tối thăm Mạn Mạn, sáng mai sớm. "

      Tần Đường hỏi:" bệnh tình của Mạn Mạn thế nào rồi?"

      " Xuất viện rồi, bệnh này nôn nóng được, bà ngoại con bé trông nom."

      "Lần sau tôi thăm con bé."

      Tào Thịnh nở nụ cười:" Được, lúc nào kết thúc nhiệm vụ , và Tưởng Xuyên cùng nhau thể."

      Tần Đường nhìn ta cái, cúi đầu:" Ừm."

      Tần Đường chuyến đến Quỹ An Nhất, dặn dò lão Viên số chuyện, chuyện của Đỗ Tân tạm thời giữ bí mật với cả trong và ngoài, ngay cả cha mẹ cũng được nhắc tới, Tần Đường nghĩ, chờ vụ án kết thúc, nguyên nhân cả thể, Tưởng Xuyên cho lời giải thích.

      , cho ba mẹ lời giải thích.

      Còn có Trần Kính Sinh.

      ..........

      Buổi tối, Tần Đường thu xếp hành lý, Tưởng Xuyên gửi tin nhắn cho .

      [ Thời tiết bên này lạnh dần, nhớ mang theo áo khoác.]

      [ Vâng.]

      Tần Đường nhét vào valy hai cái áo khoác, dày mỏng.

      Sáng sớm hôm sau, Tần Đường kéo hành lý từ lầu xuống .

      dự tính lái xe, gọi chiếc xe chờ dưới lầu.

      Dưới lầu đỗ hai chiếc xe, chiếc là taxi gọi, chiếc là của Hạ Tòng An.

      Hạ Tòng An tựa vào cửa xe, im lặng mà nhìn , Tần Đường tới, nhàn nhạt hỏi:" làm gì ở đây vậy?"

      Hạ Tòng An nhìn va ly hành lý của , hỏi:" Em muốn Tây An sao ?"

      " Ừm." Tần Đường ngẩng đầu nhìn ta," Sao biết ?"

      " Hôm qua tình cờ gặp Tào Thịnh." Hạ Tòng An thầm điều tra chuyện năm đó, ta có bạn trong cục cảnh sát, tối qua cùng bạn ăn cơm, gặp Tào Thịnh đưa con ăn cơm, người bạn có biết ấy.

      Hạ Tòng An và Tào Thịnh chuyện qua lại .

      Tần Đường khẽ nhíu mày, :" Chuyện của em cần xen vào."

      Hạ Tòng An hài lòng :" Cái gì em cũng tự mình chịu đựng, Quỹ An Nhất xảy ra chuyện lớn như vậy vẫn chưa chịu cho cha mẹ em biết, giờ em Tây An làm gì ? Bên đó rất nguy hiểm, cho dù em muốn gặp ta, cũng nên nhất thời nóng nảy, có phải em sợ ta giống Trần Kính Sinh, liều chết trong phạm vi em thể kiểm soát được?"

      Sắc mặt Tần Đường lạnh hẳn xuống:" liên quan gì đến ."

      Tần Đường kéo valy hành lý về xe taxi, Hạ Tòng An kéo lại.'

      " Bỏ ra."

      "Tần Đường, em nên tùy hứng."

      "Buông tay."

      Tần Đường lạnh lùng nhìn ta, gằn giọng từng chữ :" ấy giống Trần Kính Sinh."

      Hạ Tòng An nhìn chăm chú, mãi lâu sau, thờ dài bó tay :" đưa em ."

      Tần Đường vẫn cự tuyệt như trước:" cần."

      Hạ Tòng An giành lấy valy hành lý của qua tay," đưa em sân bay!"

      ta ngoan cố để hành lý của vào trong xe.

      Tần Đường trừng ta.

      Tài xế taxi đợi lâu quá, vẫn thấy người đâu, liền gọi điện thoại.

      Mắt Tần Đường nhìn điện thoại di động, rút từ trong túi ra hai trăm đồng về phía xe taxi, mở cửa xe ngồi vào trong.

      Hạ Tòng An sắp nổi khùng luôn rồi.

      Vài phút sau, lấy valy hành lý của nhét vào trong cốp sau xe taxi, phóng xe rời .

      ..........

      Thành Tây An mới vừa trải qua trận mưa.

      Cơn gió thu tháng mười thổi vào qua cổ áo, có phần hơi lạnh.

      Tần Đường khoác khăn choàng sát vào người, cùng Tào Thịnh ra khỏi sân bay.

      Vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Tưởng Xuyên, vóc người cao lớn của vô cùng nổi bật trong đám đông.

      Tưởng Xuyên cũng vừa nhìn cái trông thấy , khóe miệng tươi cười rạng rỡ, về phía .
      tieunai691993, Suuuly, huyenlaw6818 others thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      [​IMG]
      Chương 63
      Edit : Michellevn



      Tần Đường nhìn rất nhanh, bước chân chậm lại dần, bao lâu, đứng trước mặt .

      Tần Đường ngẩng đầu nhìn , Tưởng Xuyên xoa xoa đầu , lấy va ly và ba lô xách lên tay mình, thấy môi cơ nhợt nhạt, tay sờ sờ mặt ," Lạnh sao ?"

      Tần Đường gật đầu :" Lạnh hơn Bắc Kinh."

      Tưởng Xuyên hỏi:" Mang áo khoác theo chứ ?"

      Tần Đường :" Mang rồi."

      Tưởng Xuyên nở nụ cười," Chút nữa lấy ra cho em mặc vào."

      Tần Đường đáp :" Vâng."

      Tưởng Xuyên nhìn mấy giây, nắm tay , mềm mại, hơi lạnh.

      nắm chặt lại.

      giống , tay thô ráp, ấm áp, Tần Đường cảm thấy dễ chịu, đầu ngón tay cong lên khe khẽ cào cào lòng bàn tay .

      lại càng nắm chặt hơn .

      Tào Thịnh trông thấy hai người họ, :" Tôi trước đây."

      Tưởng Xuyên gật đầu, " Ừ."

      Tưởng Xuyên kéo Tần Đường lên xe, bỏ hành lý ra phía sau, hỏi :" Mật mã thế nào ?"

      Tần Đường cho , Tưởng Xuyên ấn mở mật mã, lấy áo khoác ngoài ra cho , " Mặc vào."

      Tần Đường đưa khăn choàng cho , Tưởng Xuyên xếp lại cho vào va ly khóa lại.

      Sau khi lên xe, Tần Đường hỏi :" Chúng ta về Nghĩa Trạm sao ?"

      Tưởng Xuyên :' về."

      Tần Đường nhìn :" Vậy ở khách sạn hả ?"

      " Đưa em chỗ này."

      ..........

      Tưởng Xuyên lái xe vào tiểu khu, dừng xe dưới tòa nhà, Tần Đường quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, có phần ngạc nhiên, lại quay đầu nhìn , Tưởng Xuyên :" lên nghỉ ngơi lát."

      Tần Đường xuống xe theo, giống như các tiểu khu, phủ xanh thông thường, tòa nhà cũng mới lắm, tầng thấp, có thang máy, trông giống như nhà ở mấy năm về trước.

      Tưởng Xuyên dẫn đến lầu 6, lấy chìa khóa mở cửa.

      Hai phòng ngủ phòng khách, diện tích khoảng 7-80 mét vuông, trang trí đơn giản với số đồ nội thất cũ, nhưng căn phòng được dọn dẹp rất sạch .

      Tần Đường nhìn :" Đây là phòng ở của ai ? thuê à ?"

      Tưởng Xuyên nắn nắn tay ," Phòng ở của ."

      Tần Đường có chút kinh ngạc, lúc lau, :" còn có phòng ở à ....."

      Lúc bấy giờ mới có phần tò mò, đánh giá dưới cả căn phòng này.

      Tưởng Xuyên cười cực kỳ ảm đạm, :" Mua mấy năm trước, khi đó nội bộ có danh sách, Tào Thịnh tranh thủ mua cho cái, vẫn chưa trả hết nợ. "

      Lúc đó hai mươi ba, Tào Thịnh có phòng ở rồi mới cưới vợ, mới giống gia đình.

      Khi đó giá phòng rẻ hơn bây giờ rất nhiều, cộng với quỹ tiết kiệm và giá nội bộ, cố gắng mua được căn này, mỗi tháng trả ít, khi đó còn nằm vùng bên cạnh Triệu Kiền Hòa, chuyện mua phòng ở đều là Tào Thịnh hỗ trợ sắp xếp, sau đó bị hủy bỏ cảnh tịch, chỉ còn lại phòng ở thế này.

      Sau khi cùng Lữ An mở công ty vận chuyển kiếm được chút tiền, trang hoàng đơn giản cho căn phòng, nhưng lại ở mấy lần.

      " Lộ Toa từng đến ở chưa ?" Tần Đường quay đầu, hỏi rất nghiêm túc.

      Tưởng Xuyên xách hành lý của vào trong phòng, hơi dừng lại, " có."

      Tần Đường theo sau , " Vì sao đưa em ở nơi này?"

      " Nơi này an toàn." Tưởng Xuyên ," Hàng xóm và xung quanh đều là đồn cảnh sát."

      "Ò." nhìn ," Vậy sao ?"

      Tưởng Xuyên dừng tay, hai người đối diện nhau, đáy mắt rất tĩnh lặng.

      Cuối cùng, Tưởng Xuyên :" cũng ở đây."

      Tần Đường :" Ừm."

      " Đói bụng ?"

      Còn chưa tới 12 giờ, Tần Đường ăn sáng, uống ly cà phê máy bay, ăn mấy miếng bánh quy, gật đầu:" Đói rồi."

      Tưởng Xuyên hỏi:" Muốn ăn gì? Bên ngoài tiểu khu có tiệm mỳ, em muốn ăn cơm mua đồ về làm. "

      Tần Đường :" Em muốn ăn mì lạnh."

      " mua về cho em, em nghỉ ngơi chút ."

      " Vâng"

      Tưởng Xuyên ra ngoài.

      Tần Đường nằm giường của , ga trải giường mới, vẫn còn có mùi xà phòng, có chút giống với mùi hương xà phòng người , sãch , mát mẻ.

      nhắm mắt lại, nghĩ tới thế mà lại ngủ mất.

      Tưởng Xuyên mua tô mì và mì lạnh, đứng ngoài cửa hút hết điếu thuốc, ánh mắt chăm chú nhìn phía trước, qua mồi lúc lâu, mới lấy chìa khóa mở cửa.

      đặt đồ lên bàn, vào phòng tìm Tần Đường.

      Tần Đường ôm chăn ngủ, chân thò ra bên ngoài, Tưởng Xuyên tới nắm cổ chân , xinh xắn thon gầy, rất trắng, dùng tay sưởi ấm cho , làm ấm xong chui vào trong chăn, nằm xuống bên cạnh ôm lấy .

      Tưởng Xuyên hôn sườn mặt, vành tai và hai má , muốn hôn môi mở mắt.

      Tần Đường ngủ sâu, lúc làm ấm chân cho tỉnh.

      Tưởng Xuyên chống phía kia, con mắt đen thẫm nhìn sâu thẳm, Tần Đường nhoẻn cười với , ánh mắt chớp chớp tựa như trăng non, giọng mềm mại :" phải nhớ em nhớ đến chịu được sao ? Gặp mặt rồi cũng thấy có bao nhiêu nhớ."

      Tưởng Xuyên lập tức cúi xuống hôn lên môi , mạnh mẽ, kìm nén, nhẫn, bất an.......

      Tất cả xúc cảm của đều có thể cảm nhận được.

      Tần Đường ôm lấy cổ , hôn trả lại .

      Hai người cùng hôn dữ dội, chăn bị Tưởng Xuyên đá sang bên cạnh, tay tiến vào trong quần áo , đột nhiên lại dừng lại, muốn đứng dậy, Tần Đường vẫn ôm cổ , có chút khó hiểu, Tưởng Xuyên kéo tay xuống, giọng đè nén :" Ngoan, kéo rèm cửa."

      Ánh mắt Tần Đường ướt át trong suốt, vành tai biến thành phấn hồng.

      " Soạt -------"

      Rèm cửa được kéo lên kín kẽ và căn phòng trở nên mờ ảo.

      Tưởng Xuyên lại quay về phủ lên người , cúi đầu tiếp tục hôn , từ bờ môi xuống cần cổ, xương quai xanh đến vùng ngực, hôn mỗi tấc cơ thể , chậm rãi mà dịu dàng, còn rất thành kính.

      Tần Đường nằm dưới thân , từng tiếng rên rỉ vụn .

      Gió thổi bay rèm cửa, tạo nên tiếng sột soạt.

      Có hơi lạnh .

      Cơ thể Tần Đường hơi co lại, Tưởng Xuyên nâng người, ôm lấy , " Lạnh sao ?"

      khẽ lắc đầu, ôm chặt , cơ thể nóng rực, hơi nóng ngừng truyền sang , " lạnh nữa."

      Tưởng Xuyên hôn lên môi , nâng mông lên, chầm chậm tiến vào.

      Đồng thời, buông môi ra .

      Tần Đường nhắm mắt lại, cần cổ ngửa ra thành độ cong duyên dáng, bật ra tiếng kêu :" Ah........."

      Tưởng Xuyên mím chặt môi, đột nhiên dùng sức, gần như trút ra mà va chạm mạnh mẽ, thanh của bị đâm biến thành từng mảnh , càng kiều càng mềm mại, như dòng nước phiêu lãng trong tim , khoan sâu vào linh hồn , dễ dàng ghim chặt toàn bộ con người .

      " Đường Đường, kêu thêm nữa em ........."

      " Ưm............." Nhịp thở chênh vênh, mở mắt ra nhìn , có phần ngây dại.

      Tưởng Xuyên lật người lại, nắm lấy thắt lưng , nâng mông lên.

      Động tác điên cuồng, chống đỡ nổi mà mềm mại rên rỉ.

      Dần dần, Tần Đường cảm thấy đúng.

      " Tưởng ...........Xuyên ........."

      ra tên , đứt quãng, mềm yếu vỡ vụn.

      giống như nghe thấy.

      Trầm mặc thúc ép nhận lấy hết thảy từ .

      ................

      Sau cùng, Tần Đường mềm nhũn như bùn nằm giường.

      Tưởng Xuyên ôm từ phía sau, từng nụ hôn vụn vặt rơi lên cổ , rồi xoay người quay lại.

      Tần Đường mở mắt ra, hơi thở mong manh.

      Mồ hôi lấm tấm trán , quai hàm siết chặt , ánh mắt như nước biển sâu thẳm, nhìn đăm đắm, gằn từng chữ :" Em muốn thế nào cũng được, ngoại trừ chia tay, đều đáp ứng."

      ra nhưng trong lòng hai người họ đều biết .

      Ánh mắt Tần Đường hồng hồng, chầm chậm ôm lấy cổ , khẽ khàng mở miệng:" Em muốn chia tay ."

      câu này, khiến cho từ địa ngục lao vọt lên thiên đường.

      Ánh mắt Tưởng Xuyên ngưng lại, vẫn chăm chú nhìn , cơ thể hơi run lên, giọng khàn đặc :" lại ."

      Tần Đường ôm chặt , " Em , em muốn chia tay ."

      Đối với , dễ để thích người, làm sao có thể dễ dàng vứt bỏ như vậy.

      Cổ họng Tưởng Xuyên tắc nghẹn:" Vậy em muốn gì ?"

      Tần Đường rủ mắt, bối rối thoáng qua, lắc đầu:" Em biết."

      chỉ biết, hề muốn chia tay.

      Nếu muốn chia tay, có lần này.

      đến, càng xác định điều này.

      Vụ tai nạn năm đó cơ hồ gây thương tổn cho mấy gia đình liền, Chu Kỳ mê man năm năm, Trần Kính Sinh mất nửa chân, chết trường đua, Bành Nhiễm xuất ngoại, chỉ còn lại mình chịu đựng.

      vất vả mới vượt qua được, nhìn thấy hi vọng, lại đâm đầu vào ngõ cụt.

      Tần Đường sợ, sợ tự mình làm khó.

      khát khao ánh rạng đông.

      Tưởng Xuyên cúi đầu, cụng trán , " Ở bên , là có áp lực, phải ?"

      Tần Đường cắn môi, im lặng.

      Tưởng Xuyên hôn môi , " Đường Đường, hết thảy áp lực cứ đưa sang hết cho ."

      Tần Đường chớp mắt, lông mi quét lên gương mặt , " oán giận sao ? Bị hủy bỏ cảnh tịch."

      " Từng oán ." Tưởng Xuyên , " Về sau nghĩ thông suốt rồi, nếu đây là cái giá phải trả, vậy trả xong rồi. "

      Tưởng Xuyên chống cơ thể lên, cúi xuống nhìn , " Cái sợ là nghĩ thông suốt, cố ngoài ý muốn đó ai cũng ngờ tới, cũng muốn xảy ra, nhưng xảy ra cũng xảy ra, tiếc nuối lớn nhất của là Lâm Hạo chết, đó là mạng người, đồng của , cậu ta vốn có thể sống; Chu Kỳ thành người thực vật, mê man 5 năm, Trần Kính Sinh mất nửa chân ...... " dừng mấy giây, " biết em để ý nhất chính là Trần Kính Sinh."

      Tần Đường nhìn , hỏi :" Thời điểm nào nhận ra em."

      Tưởng Xuyên nâng tay phải của lên, chăm chú nhì hình xăm mu bàn tay, đóa hoa cách tang kia tượng trưng cho hạnh phúc," Ngày đầu tiên, thấy hình xăm của em nhận ra ngay."

      Tần Đường nhìn tay phải mình, im lặng.

      Tưởng Xuyên xoay người nằm xuống bên cạnh , tay buộc chặt thắt lưng .

      lúc sau, thấp giọng hỏi :" Đói rồi chứ ?"

      Tần Đường quay đầu nhìn , Tưởng Xuyên ôm dậy, khoác áo cho , " ăn cơm trước ."

      Tần Đường kéo lại, quỳ gối giường, ôm lấy cổ .

      Cơ thể Tưởng Xuyên dừng lại, khom người đối diện .

      Sống lưng Tần Đường thẳng tắp, nhìn mắt :" Em rồi, em ấy."

      Trong lòng có áp lực, khi vướng mắc vẫn chưa được mài mòn.

      Nhưng biết, giờ để ý nhất là cái gì .

      " biết." Tưởng Xuyên cười, " Em ."

      " Vậy còn ?"

      " cũng vậy ."

      giờ, so với càng nhiều hơn.

      Vậy có sao, có thể chờ đợi.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 64
      Edit : Michellevn


      Tần Đường mở nắp tô mì lạnh ra, mặt đều bị đóng đặc lại, mì lạnh căn bản trở thành rau trộn, vẫn có thể ăn được.

      Tưởng Xuyên chuyện điện thoại xong tới, Tần Đường chỉ chỉ tô mì:" Muốn mua bát nữa ?"

      Tưởng Xuyên ngồi xuống, kéo tô mì đến trước mặt," cần, cứ ăn cái này là được rồi."

      Tần Đường nhíu mày, giành cái tô lại," Em hâm nóng cho ."

      Tưởng Xuyên ngẩn người, cười:" Để làm." bưng tô mì lên vào phòng bếp.

      lấy từ trong ngăn tủ ra cái nồi, mới tinh.

      Phòng bếp rất , Tần Đường theo vào, hai người cùng nhau chen chúc.

      Tưởng Xuyên quay đầu lại nhìn :" Ra ngoài đợi ."

      Tần Đường nhúc nhích, dán vào phía sau, ôm lấy vòng eo , Tưởng Xuyên dừng tay lại, nở nụ cười.

      " Sao lại ở nơi này?" hỏi

      " Ở đây tiện lắm ."

      Thời điểm Lâm Hạo mới qua đời lo bị người ta điều tra, về sau lại quen ở lại Nghĩa Trạm luôn.

      Tần Đường hỏi :" Vì Lâm Hạo sao?"

      Tưởng Xuyên đáp:" Lúc vừa mới đúng là vậy, sau đó ở lại Nghĩa Trạm thành thói quen, đàn ông như sống ở đâu cũng vậy, chỉ là chỗ ngủ mà thôi."

      Tần Đường hòi :" Lâm Hạo cũng là tên giả hả ?"

      " Ừm."

      Tưởng Xuyên mím môi, giải thích:" Tên của đó."

      "Em biết, Tào Thịnh mẹ họ Tưởng." Tần Đường siết chặt tấm lưng rắn chắc của , hỏi :" em chị em gì ?"

      Hầu hết các trẻ em ở các vùng núi có chị em, có nơi càng nghèo càng đẻ, càng đẻ càng nghèo.

      Hồi Tưởng Xuyên sống ở khe núi ven sông, vậy chắc có chị em.

      " có." Tưởng Xuyên đáp

      " A?" có chút kinh ngạc.

      Tưởng Xuyên đổ mì vào trong nồi, bật bếp." Mẹ khó sinh khi sinh , trước kia nhà nghèo, vẫn chưa có điều kiện y tế vệ sinh, sau khi sinh sức khẻ vẫn luôn kém , cha muốn có thêm đứa bé nữa cũng hết cách, năm mười tuổi mẹ còn nữa."

      Tần Đường ôm chặt :" Vậy cha đâu?"

      Tưởng Xuyên trầm mặc vài giây," Ở quê, sau khi bị hủy cảch tịch vẫn chưa về lần nào, Lữ An với là đồng hương, cậu ta thường xuyên trở về giúp chăm nom."

      phải muốn quay về, mà là có cách nào trở về.

      Có mấy lần tặng đồ dùng vào vùng núi, lúc qua cũng chỉ nhìn từ xa xa.

      Tình cảm tốt lắm.

      Tưởng Xuyên đổ mì vào trong tô, đặc vô cùng, cũng để ý, hỏi:" Em sao?"

      Tần Đường nhoẻn cười:" Em có em trai, hơn em bốn tuổi, du học ở nước ngoài, nó gọi là Tần Dược."

      Tưởng Xuyên :" Tốt quá rồi."

      Tưởng Xuyên bưng mì , Tần Đường liếc nhìn :" Vẫn đặc vậy."

      " hề gì."

      Hai người giải quyết xong cơm trưa, thời gian là buổi chiều.

      Tần Đường vùi mình ghế sô pha , Tưởng Xuyên mở ti vi cho , ti vi chiếu cái gì hứng thú cho lắm, Tưởng Xuyên ngồi xuống cạnh , ngả đầu lên vai , khẽ hỏi:" Vụ án kết thúc, có thể quay về ?"

      Tưởng Xuyên cúi đầu nhìn ," Ừm."

      Tần Đường cách tự nhiên:" Vậy em về cùng ."

      Tưởng Xuyên ngây người, Tần Đường ngẩng đầu nhìn , hỏi:" muốn hả ?"

      Sao có thể muốn chứ .

      Tưởng Xuyên nắm cẳm , cúi đầu hôn lên môi nồng nàn, giọng mơ hồ:" Vui chết được ."

      Tần Đường ôm lấy cổ , ngửa đầu phối hợp với nụ hôn của .

      lúc lâu, Tưởng Xuyên ôm người lên, vào phòng ngủ.

      Tần Đường ôm chặt cổ .

      Tưởng Xuyên cúi đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn đăm đắm gương mặt .

      Cả đời này của .........

      Toàn bộ nhiệt huyết đều muốn tiêu hao người .

      ..........

      Sẩm tối Tần Đường tỉnh lại, Tưởng Xuyên ở bên nữa.

      Tần Đường bò xuống giường ra phòng khách, nhìn thầy tờ giấy bàn, có việc ra ngoài, kêu đặt đồ ăn bên ngoài.

      quay về phòng lấy điện thoại di động, nghĩ nghĩ, vẫn là quên .

      Tần Đường đặt phần ăn bên ngoài.

      Trong thời gian chờ bên ngoài giao, điện thoại di động vang lên.

      Liếc nhìn, vậy mà lại là Lộ Toa.

      Tần Đường nhíu mày, ta hải trốn chạy sao? Sao có thể gọi điện thoại cho được?

      Tần Đường do dự, lập tức bắt máy,giọng điệu bình tĩnh:" Lộ Toa."

      Lộ Toa im lặng vài giây, đột nhiên cười lạnh :" Tần Đường, giờ có phải rất đắc ý ?"

      "Tôi đắc ý cái gì?" Tần Đường nhàn nhạt hỏi.

      " Đắc ý khi tôi bị cảnh sát truy đuổi, tôi có thể thấy rằng ghét tôi, thậm chí coi thường tôi." Thanh Lộ Toan lạnh lùng," Nhưng nên đắc ý, dễ dàng bắt được tôi như vậy đâu."

      Tần Đường bình tĩnh :" Tôi thích , chứ có coi thường , đường là do tự mình chọn, cuối cùng vẫn phải trả giá thôi."

      Lộ Toa bật cười:" ngây thơ quá rồi đó."

      Nét mặt Tần Đường thay đổi," Là quá ngây thơ thôi."

      Lộ Toa hừ lạnh:" Người đàn ông Tưởng Xuyên này, có muốn cũng đừng hòng."

      xong câu đó, điện thoại bị cắt đứt.

      Tần Đường ngây ra nhìn điện thoại di động lúc, rồi lập tức nhấn số điện thoại của Tưởng Xuyên, tắt máy.

      hơi hoảng hốt, sau đó lại bình tĩnh ngay , gọi điện thoại cho Tào Thịnh, lần này điện thoại được kết nối ngay lập tức, Tần Đường hỏi hấp tấp:" Tưởng Xuyên đâu?"

      Tào Thịnh :" Làm nhiệm vụ rồi."

      Tần Đường cuống lên :" đâu thế ?"

      " Cái này thể ."

      ".................Còn ở Tây An ?"

      "Còn."

      Tần Đường cắn môi, " Điện thoại của ấy gọi được."

      Tào Thịnh im lặng mấy giâu, :" Vụ án có manh mối rồi, đừng lo lắng, đêm nay cậu ấy quay về."

      Tần Đường buông lỏng khớp hàm, môi trắng bệch, " Tôi biết rồi."

      Tần Đường :" Lộ Toa gọi điện thoại cho, thử xem có trợ giúp gì cho các ?"

      Tào Thịnh nghe xong vậy, lập tức kêu người tra xét bản ghi cuộc điện thoại của Lộ Toa.

      Tần Đường ngắt điện thoại, ngồi ngẩn người trước bàn ăn, tay siết chặt điện thoại di động, biết vụ án đến giai đoạn cuối cùng, trước kia Tưởng Xuyên nằm vùng bên cạnh Triệu Kiền Hòa, nếu thân phận của bị bại lộ, bất luận là Triệu Kiền Hòa hay Khương Khôn, cũng bỏ qua cho .

      giờ Tưởng Xuyên ở vào hoàn cảnh nguy hiểm nhất.

      người đàn ông như thế, cho dù biết nguy hiểm, vẫn hề lùi bước.

      Chợt có người gõ cửa, Tần Đường đột nhiên run lên, rất nhanh trấn tĩnh lại, đến phía sau cửa, hỏi:" Ai?"

      " Đồ ăn đặt bên ngoài đến đây."

      Tần Đường híp mắt nhìn qua lỗ quan sát cánh cửa, quả là giao đồ bên ngoài, mở cửa ra, nhận lấy đồ ăn.

      Ngoài cửa có cảnh sát vừa tan tầm, mặc đồ đồng phục, chính trực tuấn.

      Tần Đường hơi ngẩn ngơ, còn chưa trông thấy bộ dạng Tưởng Xuyên mặc đồng phục bao giờ, chắc chắn rất đẹp.

      Viên cảnh sát qua cửa nhìn tới, có chút kinh ngạc:" A, phòng này có người ở rồi sao?"

      Tần Đường lãnh đạm gật đầu, đóng cửa lại.

      " Phòng này bỏ trống trống nhiều năm lắm rồi đó, lần đầu tiên nhìn thấy có người ở, lại là , có phải là ....."

      " Phòng này phải bán hay sao ?"

      " biết nữa, rất nhiều năm chưa gặp qua."

      .........

      Bỗng dưng Tần Đường khổ sở thay cho Tưởng Xuyên.

      Nhiều năm như vậy, nhà về, phòng cũng ở.

      Nhiều năm như vậy, có cảm thấy độc ?

      .............

      Tưởng Xuyên và cảnh sát mặc thường phục khác bước ra từ phiên giao dịch mới nhất của Tập đoàn Khôn Luân, trong túi quần nhét đống tài liệu.

      Bên ngoài có điểm tiếp ứng.

      Lần này hành động hết sức thuận lợi.

      Lúc trở về rất thận trọng, xác định có người theo dõi mới qua đường quốc lộ, về cổng lớn khu chung cư.

      Ngay chỗ ngoặt cổng lớn khu chung cư, bóng đen lén lút đột nhiên lóe lên trong góc.

      Ánh mắt Tưởng Xuyên lạnh xuống, nhanh chóng đuổi theo sau .

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 65
      Edit : Michellevn


      Tên kia chạy rất nhanh nhưng cũng nhanh bằng Tưởng Xuyên.

      Từ phía sau Tưởng Xuyên túm lấy cổ áo ta, mạnh mẽ quăng ra sau, tên kia lảo đảo mấy bước, suýt nữa ngã sấp xuống, để lộ ra con dao gọt hoa quả từ trong tay áo, đâm về phía Tưởng Xuyên, Tưởng Xuyên nghiêng người tránh thoát, giữ chặt cổ tay ta, vặn mạnh cái, tiếng " Rắc" vang lên, thanh gãy xương cánh tay.

      Tên kia kêu lên thảm thiết : " Ah........"

      Tưởng Xuyên túm cả hai cánh tay của ta bẻ ngoặt ra sau, tên kia vùng vẫy được, Tưởng Xuyên lạnh giọng hỏi :" Mày là ai?"

      Ngõ mờ tối, khuôn mặt tên kia vặn vẹo, nhìn diện mạo, đôi mắt lại u nhìn Tưởng Xuyên trừng trừng.

      Tưởng Xuyên áp người đưa đến dưới ánh đèn đường, trông thấy dáng vẻ của ta, tóc dài ra rất nhiều, gầy ít, Tưởng Xuyên nheo mắt :" Là mày ."

      Tên ăn cướp ở thị trấn Du Lâm.

      Lần trước ở khách sạn, Tần Đường hình như có trông thấy .

      Tưởng Xuyên lạnh lùng nhìn ta, trầm giọng hỏi :" Mày là người của ai? Khương Khôn, hay là Triệu Kiền Hòa?"

      " Đừng Triệu Kiền Hòa với tao !" Nét mặt tên kia càng vặn vẹo hơn, rống lên điên cuồng," Tao muốn giết nó, và giết cả mày nữa !"

      " Vì sao muốn giết tao ?" Tưởng Xuyên bình tĩnh hỏi.

      " Mày là tên lừa đảo ! Nếu phải mày ! Vợ tao cũng chết !" Tên đàn ông nghiến răng hung ác, ánh mắt tựa như lưỡi dao," Mày và Triệu Kiền Hòa đều phải người tốt gì ! Triệu Kiền Hòa lợi dụng quỹ từ thiện để lừa đảo, mày là đồng lõa ! Tao phải giết chúng mày !"

      Trí nhớ Tưởng Xuyên thời gian qua tệ, lục lọi trong đầu phen, vẫn thể nhớ ra người này là ai."

      " Rốt cuộc mày là ai ? ràng ra ."

      " Tao phải giết chúng mày ! "

      " Tao phải giết chúng mày ! "

      " Mà và Triệu Kiền Hòa đều là quân lừa đảo ! Tao muốn giết chúng mày!"

      .......

      Tên này chịu gì cả, rơi vào trạng thái bình thường, lặp lặp lại mấy câu này, Tưởng Xuyên hỏi ra nguyên do, gọi điện thoại cho Tào Thịnh.

      Nhanh sau đó, Tào Thịnh đưa mấy mấy người trẻ tuổi mặc y phục cảnh sát tới, ta nhìn Tưởng Xuyên :" Xảy ra chuyện gì ?"

      Tưởng Xuyên giao người ra, tên này lập tức bị tra tay vào còng, " Trước kia vô tình gặp cướp ở Du Lâm, thời gian này vẫn luôn theo dõi tôi." dừng lại chút, sửa lại ," phải, là theo dõi Tần Đường."

      Suy nghĩ cẩn thận, chỉ khi Tần Đường xuất , ta mới ra.

      Tào Thịnh nhíu mày: " thể chứ, người của tôi vẫn thầm theo Tần Đường, nếu có người theo dõi, mấy người bọn bọ thể phát ."

      Tên kia bị áp giải lên xe, xuyên qua kính xe, nhìn Tưởng Xuyên cách u.

      Tưởng Xuyên lấy bao thuốc rút ra hai điếu, đưa Tào Thịnh điếu, châm thuốc, rít hai hơi, khói thuốc lượn lờ, chống lại ánh mắt tràn ngập thù hận của tên kia," Giờ tra xét xem thế nào, ta đối với tôi và Triệu Kiền Hòa hận thấu xương, tra tên chút coi, tôi ngẫm nghĩ có phải có chỗ nào xảy ra sơ suất ."

      Tào Thịnh cũng quay đầu lại liếc nhìn, " Được, Trở về tôi tra chút ."

      ............

      Tưởng Xuyên về đến nhà, Tần Đường ôm đầu gối ngồi ghế sô pha, ti vi mở.

      Vừa nhìn thấy , ánh mắt liền sáng lên.

      Tưởng Xuyên tới, sờ sờ mắt cá chân và bàn chân mượt mà của , lạnh hết rồi.

      ôm người đặt lên đùi, Tần Đường ôm cổ , khẽ hỏi :" Sao giờ mới về ?"

      Tưởng Xuyên cúi đầu nhìn :" Đợi lâu rồi hả ?"

      " Ừm." gật đầu," Điện thoại của gọi được."

      Tưởng Xuyên lấy điện thoại di động ta, trước đó để chế độ im lặng, cũng biết hết pin lúc nào, đặt di động xuống, " Xin lỗi em, chú ý."

      Tần Đường lắc đầu:" có gì, về là tốt rồi."

      " Khiến em lo lắng rồi."

      Tần Đường ngẩng đầu nhìn , bình tĩnh : "Về sau, làm nhiệm vụ có thể thẳng cho em biết được ? Em hỏi làm nhiệm vụ gì, nhưng nên lừa gạt giấu giếm em."

      Tưởng Xuyên nhìn , môi mím chặt lại.

      Ánh mắt Tần Đường long lanh trong suốt, nhìn tận đáy lòng .

      Ánh mắt vẫn luôn như vậy, có thể làm người ta rung động, cũng có thể khiến người ta chịu nổi.

      " Được." Tưởng Xuyên đáp ứng .

      " Em yếu đuối như nghĩ." Tần Đường ghé đầu lại, kề sát cổ , môi dán lên tai ," Em tin , sau khi cho em biết làm nhiệm vụ, em có thể cầu nguyện cho ."

      Trái tim Tưởng Xuyên tựa như miếng bọt biển ngâm trong nước, mềm mại, ẩm ướt, nặng nề.

      hôn lên môi , giọng khàn khàn :" Được, đáp ứng em."

      " cho em biết, em càng sợ hãi hơn." Nét mặt dao động, nhìn .

      Tưởng Xuyên nắm cằm , cúi đầu sát lại ," Ừm."

      Tần Đường nhìn , ngửa mặt, hôn lên môi .

      .........

      Sáng sớm hôm sau, Tưởng Xuyên nhận được điện thoại của Tào Thịnh.

      mặc quần áo cực nhanh, với Tần Đường còn vùi mình trong chăn, " phải ra ngoài chuyến."

      Tần Đường ngồi dậy, xốc chăn lên, khom người nhặt áo ngực sàn nhà, ngón tay nhanh chóng vòng ra cài móc áo, chỉ mặc nội y tới trước mặt , cả cơ thể với làn da tuyết trắng lướt qua mắt , ánh mắt Tưởng Xuyên tối sầm lại.

      Tần Đường mở va ly hành lý, lấy ra bộ quần áo, nhanh chóng mặc vào.

      đến phút đồng hồ, mặc xong quần áo, đứng trước mặt , ngón tay cào cào tóc, nhìn :" Em với ."

      Tưởng Xuyên nhìn chăm chú mấy giây, :" Được."

      Hai người chen chúc trong phòng vệ sinh cùng nhau đánh răng rửa mặt, rất nhanh sửa soạn xong.

      sau khi lên xe, Tưởng Xuyên chút tình huống với :" Tối qua tóm được người, là tên cướp tình cờ gặp được ở Du Lâm, đoàn trong thời gian này ta vẫn luôn theo dõi em, em ở Bắc Kinh có từng phát ?"

      Tên tội phạm cươp bóc ?

      Tần Đường kinh ngạc vô cùng :" có."

      Về đểm này rất chắc chắn, đối với phương diện này nhạy bén vô cùng, nếu lần trước cũng se phát tên cướp kia vẫn luôn thầm nhìn chằm chằm, lúc ấy xác định, chỉ là cảm thấy hình như mà thôi, ngờ ta.

      " ta theo dõi em làm gì ?"

      Tưởng Xuyên liếm răng cửa, nheo mắt lại :" ta đánh lại , cũng có biện pháp với , chắc là muốn ra tay từ phía em, dùng em uy hiếp ."

      Đối phó người phụ nữ đơn giản dễ dàng hơn rất nhiều.

      Huống chi, Tần Đường, người phụ nữ này đối với , đều quan trọng hơn so với bất cứ thứ gì.

      Tần Đường nhìn :" với ta có ân oán gì sao ?"

      Tưởng Xuyên đáp :" Cụ thể vẫn chưa biết, đợi lát nữa biết thôi."

      Tần Đường liền hỏi nữa.

      Địa điểm Tào Thịnh hẹn gặp rất gần, trong sân của ngôi nhà gỗ , cách đồn cảnh sát xa, tên kia bị nhốt trong xe.

      Tưởng Xuyên và Tần Đường xuống xe.

      Tào Thịnh vẫy tay, ý bảo hai người họ lên xe.

      Tưởng Xuyên và Tần Đường lên xe, tay tên kia bị khóa còng, thể động đậy, trải qua đêm thẩm vấn, người tiều tụy so với hôm qua, quầng mắt thâm đen nặng nề, nhìn thấy Tưởng Xuyên vẫn cứ giãy dụa chút, muốn bổ nhào lên đánh người, hoàn toàn để ý vết thương tay.

      Tần Đường nhíu mày, Tưởng Xuyên nhất thời nắm lấy tay , trấn an .

      Tào Thịnh ngồi bên cạnh, đóng cửa lại, :" ta gọi là Đỗ Nguyên, hai mươi chín tuổi, người huyện Giai thị trấn Du Lâm, năm năm trước vợ chết, vì bệnh bạch cầu. Sáu năm trước, mạng xin quỹ từ thiện viện trợ, hi vọng có người hảo tâm có thể giúp đỡ phen, quyên góp cho tiền thuốc men đắt đỏ.

      Vừa nghe cái tên này, Tưởng Xuyên liền nhớ ra ngay.

      Tào Thịnh nhìn nét mặt của , nhướng mày hỏi :" Nhớ ra rồi hả ?"

      Tưởng Xuyên xiết chặt bật lửa trong tay, " Ừm."

      Năm Đỗ Nguyên xin viện trợ là Triệu Kiền Hòa thành lập quỹ từ thiện dùng để rửa tiền, món tiền đó lớn lớn, , quyên gom lại tổng cộng được mấy chục vạn, so với số liệu giao dịch đen khổng lồ, nó chỉ được xem là món tiền rất , thậm chí được cảnh sát và đám người Triệu Kiền Hòa để vào trong mắt.

      Loại từ thiện lừa dối này, Triệu Kiền Hòa trải qua ít.

      Về sau Triệu Kiền Hòa bị tóm vào tù, thuộc hạ có mấy tên chạy thoát, ít những số tiền trong số quyên góp này bị cuỗm .

      Đỗ Nguyên xin viện trợ được quyên góp mấy chục vạn, chính thức đến tay Đỗ Nguyên chỉ có ba vạn đồng, khi đó Đỗ Nguyên hiểu những việc này, cho rằng chỉ có ba vạn.

      Ba vạn đồng đủ để chi trả cho ca phẫu thuật đắt tiền và hóa trị, qua thời gian, cơ thể vợ ta càng ngày càng kém, có tiền thuốc men, bệnh viện tiếp nhận, ta chỉ có thể mang vợ về nhà, sống qua ngày.

      Thời điểm ta chuẩn bị xin viện trợ lần nữa, quỹ từ thiện của Triệu Kiền Hòa sụp đổ, Triệu Kiền Hòa vào tù.

      Cũng biết Đỗ Nguyên nghe ai , ta vốn quyên góp tiền thuốc men cho vợ ta, lại bị Triệu Kiền Hòa và Tưởng Xuyên nuốt trọn toàn bộ.

      Đỗ Nguyên bị lừa đến đồn cảnh sát địa phương để báo cáo.

      Lúc ấy Tưởng Xuyên và Lâm Hão mới xảy ra chuyện, Lâm Hạo chết, ăn nhằm viện, hơn nữa bên Tần Đường bị thương bốn người, manh mối vụ án bị cắt đứt toàn bộ.

      Chuyện của Đỗ Nguyên bị cảnh sát gác lại.

      Sau đó, vợ Đỗ Nguyên bất hạnh qua đời.

      Đỗ Nguyên đổ tất cả tội lỗi lên người Triệu Kiền Hòa và Tưởng Xuyên, Triệu Kiền Hòa vào tù, ta làm thế nào được, Tưởng Xuyên ở đâu, ta cũng biết.

      Lần đó ở Du Lâ, vô tình trông thấy Triệu Kiền Hòa bắt cóc Tần Đường, Triệu Kiền Hòa hỏi Tưởng Xuyên :" Đây là phụ nữ của mày?"

      Những lời này đến tai Đỗ Nguyên nấp ở chỗ tối.

      ................

      Tưởng Xuyên nhìn Dỗ Nguyên, " Vì thế, vẫn luôn theo dõi Tần Đường, muốn ra tay vời ấy, lấy việc này uy hiếp tôi."

      Đỗ Nguyên hung hăng trừng , cũng nhìn Tần Đường.

      Tần Đường nghe xong chuyện, xúc động nhiều hơn, vụ án gian lận phúc lợi thế này vẫn còn ít sao ? Bao nhiêu số tiền chân chính để chữa bệnh cứu mạng con người bị làm mất thế này .

      ràng là sinh mệnh, cứ như vậy mà mất .

      Tần Đường ngẫm nghĩ, hỏi :" có rết nhiều cơ hội, tại sao ra tay ?"

      Đỗ Nguyên cúi đầu, nhìn .

      Tưởng Xuyên dựa người ra sau, châm thuốc, khẽ rít hơi, sắc mắt trầm tĩnh lạnh lùng nhìn ta.

      Tần Đường quay đầu nhìn Tưởng Xuyên, chậm rãi xoay lại, :" Món tiền kia của , phải Tưởng Xuyên lấy, phân tiền ấy cũng chưa từng nhận, Triệu Kiền Hòa mới là kẻ xấu, nếu phải Tưởng Xuyên, ta vẫn tiếp tục lừa gạt nhiều người hơn nữa cần trợ giúp giống như vậy.

      Sắc mặt Đỗ Nguyên bình tĩnh rất nhiều, đột nhiên ngẩng đầu nhìn , qua hồi lâu, mới mở miệng :" Tôi biết tốt, quyên góp cho vùng núi rất nhiều tiền, tôi nhìn thấy ti vi, dáng vẻ xinh đẹp, tâm tính tốt, còn vùng núi nghèo khó chụp ảnh cho bọn , làm tuyên truyền cho bọn nó, tìm nhà tài trợ......" ta ngừng chút, nhìn về phía Tưởng Xuyên, " chung, rất tốt, ta xứng với , tôi làm hại ."

      " ấy xứng với tôi."

      Tần Đường hếch cằm lên, kiêu ngạo tựa như chim khổng tước, lãnh đạm tuyên bố:" Chỉ có ấy xứng với tôi."

      Tưởng Xuyên cắn thuốc, bỗng dưng đầu lại nhìn , khóe môi nhàn nhạt cong lên.

      Đỗ Nguyên ngây người nhìn .

      Tần Đường thảnh nhiên đối diện tầm nhìn ta, hồilâu, Đỗ Nguyên cúi đầu, hé răng thêm nữa, cũng nhìn Tưởng Xuyên trừng trừng thêm nữa.

      Tào Thịnh nắm năm tay, đặt bên miệng khụ khụ hai tiếng:" Này nữa, thời gian này Đỗ Nguyên vẫn luôn theo dõi Triệu Kiền Hòa, ta biết hang ổ mới nhất của Triệu Kiền Hòa, chính là chỗ gặp Khương Khôn."

      Thân phận Đỗ Nguyên ràng, bình thường chú trọng bề ngoài, thi thoảng có hơi điên điên, Triệu Kiền Hòa có gì cảnh giác với ta, có điều, bên người Triệu Kiền Hòa có thuộc hạ, ta dám ra tay, chỉ có thể kiềm nén theo dõi ta, tìm cơ hội ra tay.

      bất ngờ, lại phát ra điểm trú của Triệu Kiền Hòa và Khương Khôn.

      Tưởng Xuyên ngẩng đầu, nhìn Đỗ Nguyên.

      Đỗ Nguyên hừ lạnh:" Biết tao cũng cho chúng mày."

      Tào Thịnh nhíu mày, Tưởng Xuyên mím chặt môi.

      Tối qua Tào Thịnh thẩm vấn ta đêm, ta cũng chịu , lúc này cũng hết sức bó tay:" Vừa đấm vừa xoa, cũng chịu , cũng biết vì sao."

      Tần Đường nhìn Dỗ Nguyên, hỏi :" phải có mối thù với Triệu Kiền Hòa sao ? ra , bọn họ mới có thể phải nhận hình phạt mà họ đáng phải chịu ".

      Đỗ Nguyên ngoan cố, vẫn chịu gì.

      Nhất thời mấy người có biện pháp.

      Tần Đường nghĩ nghĩ, :" Em chuyện chút với ta."

      Tưởng Xuyên nhìn , Tần Đường gật gật đầu với .

      Tưởng Xuyên xác định Đỗ Nguyên bị còng tay, thể làm hại đến , mới xuống xe.

      .............

      Tưởng Xuyên và Tào Thịnh đứng sát nhau trong sân hút thuốc, ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn trong xe, Tào Thịnh :" Những tài liệu tối qua cậu tìm ra, cũng đủ khiến cho Khương Khôn cả đời ăn cơm tù, vậy còn buôn ma túy, lần này ta chết chắc rồi.

      " Buôn ma túy, có chứng cớ rồi sao ?"

      " Bên kia có manh mối rồi, nhanh thôi."

      Nét mặt Tưởng Xuyên thể gì, " Vậy chờ hành động thôi, đừng để ta chạy thoát."

      Tào Thịnh liếc , khẽ cười :" Lần này muốn trốn cũng trốn thoát đâu, hộ chiếu bị hạn chế, xuất cảnh bị hạn chế, trốn thoát khỏi Trung Quốc, lực lượng cảnh sát tỏa khắp nơi, chỉ cần xuất ngoại, có biện pháp tóm được người."

      Nét mặt Tưởng Xuyên giãn ra, nở nụ cười hết sức đạm nhạt.

      Chờ trong chốc lát.

      Tần Đường mở cửa xe ra, từ xe bước xuống.

      Tưởng Xuyên đưa tay ra với , Tần Đường nắm tay , bước lên từng bậc thềm, ngẩng đầu nhìn nở nụ cười :" Em chuyện với ta xong rồi, ta đồng ý đưa các đến đó."

      Tưởng Xuyên bóp bóp tay , :" Làm tốt lắm."

      Tào Thịnh có chút tò mò, hỏi :" với ta thế nào ?"

      Tần Đường đứng cạnh Tưởng Xuyên, nhàn nhạt :" Tôi cùng ta chuyện về vợ ta, ta rất vợ, ta vợ ta là người vô cùng lương thiện, bản chất Đỗ Nguyên cũng lương thiện lắm, nơi mềm mại nhất trong trái tim ta là vợ, nếu vợ ta còn sống, nhất định ủng hộ ta trợ giúp cảnh sát bắt giữ Triệu Kiền Hòa.

      Bốn năm trước, cha mẹ lo lắng chịu đựng nổi nữa, mời bác sĩ tâm lý trị liệu cho .

      Tần Đường cự tuyệt.

      Những người như Đỗ Nguyên, Tần Đường ít nhiều biết phải đối phó thế nào.

      Bỗng dưng Tưởng Xuyên cúi đầu nhìn , Tần Đường cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn .

      Giây tiếp theo, liền biết nghĩ cái gì rồi.

      Tào Thịnh phấn khích, " Lần này tốt rồi, tìm được hang ổ của Triệu Kiền Hòa và Khương Khôn, bọn chúng muốn trốn cũng trốn thoát nữa rồi.

      ta nhìn Tưởng Xuyên, " Tôi trước đây."

      Tưởng Xuyên nòi:" Ờ."

      Tào Thịnh mang Đỗ Nguyên .

      Trong sân chỉ còn lại hai người họ.

      Tưởng Xuyên ôm thắt lưng , cúi đầu nhìn , giọng rất thấp :" ở vị trí nào trong lòng em ?"

      Tần Đường ngửa đầu, hỏi lại :" Vậy em sao ?"

      Tưởng Xuyên nắm tay , chỉ vào lồng ngực, " Nơi này, toàn bộ."

      Tần Đường nhoẻn cười.

      " Cười cái gì?"

      " Tâm trạng tốt, muốn cười thôi."

      Tưởng Xuyên siết chặt vòng tay, ôm chặt :" nghĩ trả lời hả ?"

      Ánh mặt trời buổi sáng chiếu lên mặt , trắng nõn trong suốt, đôi mắt đen láy, nhón chân hôn lên môi .

      Tần Đường chạm mũi chân xuống, nhìn :" Kết thúc vụ án, em cho biết."

      Giữ lại nỗi nhớ mong.

      Để có thêm phần mong chờ.

      ..............

      đống hỗn độn trong phòng làm việc xa hoa.

      Khương Khôn tung chân đá văng các mảnh vỡ bình hoa sàn, u nhìn đống hỗn độn này lượt, Triệu Phong đứng ở bên cửa, thấp giọng hỏi :" Khôn, giờ làm thế nào ? Chúng ta có nên rút lui hay ?"

      Khương Khôn nhìn bảng hiệu tường.

      Côn Lôn Thái Sơn.

      Hết thảy dã tâm của , toàn bộ đều nằm trong bộ chữ này.

      Giờ đây, hết thảy mọi thứ đều đảm bảo nữa.

      Sao mà có thể cam tâm ?

      TRiệu Phong nhìn ta, :" Khôn, nếu kịp nữa đâu, cùng lắm , chúng ta đợi thời trở lại, Phàn lão đại lúc nào cũng chờ chúng ta."

      Phàn lão đại là ông trùm tập đoàn buôn ma túy, cũng là mục tiêu cuối cùng của cảnh sát chống ma túy lần này.

      Khương Khôn cười lạnh tiếng, hung tợn nhìn Triệu Phong, " Triệu Phong, mày theo tao bao nhiêu năm rồi?"

      "Hơn sáu năm ." Triệu Phong đáp đúng mực.

      Khương Khôn hừ lạnh :" Vậy mày còn đủ hiểu về tao sao, cũng hiểu hết Phàn Dịch, loại tình huống này của tao, ngoại trừ chia nửa gia sản cho ta, bằng ta ra tay, mày có nghĩ tao sẵn sàng dâng cho ta tài sản tích lũy nhiều năm qua ? "

      " Núi xanh còn đó, sợ gì củi đốt." Triệu Phong , " Chỉ cần Khôn người vẫn ở, lo gì kiếm được tiền chứ ? Chỉ là vấn đề thời gian, nhẫn nhịn chút cho qua, nỗi nhục này, về sau đòi lại cảnh sát."

      Triệu Phong tiếp:" Triệu Kiền Hòa cũng hợp tác cùng Phàn lão đại rồi, nếu là , Phàn lão đại chào đón hơn nữa."

      Khương Khôn nhìn kỹ Triệu Phong, vuốt nhẫn nhọc ngón cái, dựa vào ghế sô pha, cười khẽ ra tiếng:" Mày rất đúng, giữ lại được mạng, làm cái gì cũng được."

      lấy điện thoại di động ra, xoay vòng, gọi cuộc điện thoại.

      Triệu Phong đứng bên cạnh .

      " Tặng cho hai phần ba gia sản của tôi, chi viện tôi.

      " Được, cái này đương nhiên thành vấn đề." Phàn Dịch cười to.

      Khương Khôn híp mắt lại, :" Tôi có cầu ."

      " Cái gì ?"

      " Giết Triệu Kiền Hòa ."

      " Vì sao chứ ? Giờ cậu ta vẫn có ích với tôi."

      " Có tôi , có có tôi, nhất định phải chọn cái."

      Bên kia im lặng trong chốc lát, :" Cậu chờ ."

      Sau vài phút.

      Vang lên tiếng súng.

      " Đoàng ---------"

      Phàn Dịch :" Người chết rồi."

      Khương Khôn thỏa mãn cười cười, :" Đêm nay đưa người đến tiếp ứng tôi, tôi mang tiền theo."

      " Thành giao (OK)."

      Cúp điện thoại, Khương Khôn đứng lên, nhìn Triệu Phong, " Chuẩn bị chuẩn bị, chúng ta nên rồi."

      Nếu , còn kịp nữa.
      Last edited: 1/4/19
      tieunai691993, huyenlaw68, MaiAnhSF24 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :