1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Anh đến cùng rạng đông - Mạch Ngôn Xuyên (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      Chương 40


      ba hôm kể từ khi Tần Đường nhận được văn kiện, nhưng Tưởng Xuyên vẫn nhận được cuộc điện thoại nào của như cũ. bắt đầu đoán ra suy nghĩ của rồi, hay là muốn hoàn toàn cắt đứt mọi chuyện?

      Tưởng Xuyên muốn phân tâm vào thời điểm này nên cũng gọi điện thoại cho . Đám người kia tìm thấy đồ mình muốn trong phòng , nghĩa trạm có thể được an bình khoảng thời gian nữa. Nhưng loại an bình này lại giống như an tĩnh trước cơn bão lớn vậy.

      Mấy hôm nay Lộ Toa thường ở nghĩa trạm, đôi khi đêm cũng về ngủ. Nhưng dù sao ta cũng là người trưởng thành rồi, ai ép buộc được tự do của ta cả, cho nên dù có trở về cũng có gì kì lạ. Nhưng ta vẫn với A Khởi câu, sau đó A Khởi báo lại cho Tưởng Xuyên.

      Tưởng Xuyên : “ cần với .”

      Tự nhiên có người luôn nhìn ta chằm chằm rồi.

      Lần này Lộ Toa đến đây là được công ty cử đến. Ngày 9/8 ở Tây An có buổi đấu giá tư nhân, Lộ Toa tham gia với tư cách là đấu giá viên, mấy hôm nay vẫn luôn vì chuyện này mà bận bịu.

      Buổi tối, lúc Tưởng Xuyên trở về từ công ty vận chuyển liền thấy Tào Nham ở trong sân bê bát mỳ đứng ăn.

      Tào Nham gõ chiếc đũa vào bát: “Tới đây ăn trực bữa cơm.”

      Tưởng Xuyên tới: “Là tới ăn trực bữa, hay là ăn trực nhiều bữa thế?”

      Tào Nham cười cái: “Khoảng thời gian này tôi đến đây ở vài hôm. Nơi này vắng vẻ, lại an tĩnh, nửa đêm có trộm cũng biết.”

      “Tùy .”

      Tưởng Xuyên chỉ câu, sau đó cũng vào nhà ăn cơm.

      ………

      Chiều hôm sau, Lộ Toa trở lại.

      Tưởng Xuyên rất ít khi ở nhà vào ban ngày, ta vừa thấy liền ngây người ra lúc, bước nhanh đến trước mặt .

      Tưởng Xuyên nhìn ta, cười nhạt: “ thực coi nơi này là nhà mình à? Khách sạn xa hoa ở lại chạy tới tận đây, rảnh quá nhỉ.”

      Lộ Toa cười : “ được sao?”

      ta nhìn về phía người đàn ông mới tới trong nghĩa trạm: “Bạn của à?”

      Tưởng Xuyên chuyện.

      Tào Nham tới, nhìn ta cười: “Tào Nham, đến đây để trải nghiệm cuộc sống chút.”

      Lộ Toa nhìn ta chăm chú khoảng vài giây, hơi mỉm cười: “ ra là như vậy. Tôi là Lộ Toa.”

      Tưởng Xuyên dựa vào gốc cây cổ thụ trong sân, rút điếu thuốc ra, Tào Nham : “Lộ tiểu thư công tác ở đâu vậy? Hay cũng tới đây để trải nghiệm cuộc sống?”

      Lộ Toa: “Tôi là đấu gia viên.”

      ta liếc nhìn Tưởng Xuyên, : “Vì người đàn ông.”

      Tào Nham nhướng mày, bày ra dáng vẻ hiểu .

      Sau khi Lộ Toa lên lầu, Tưởng Xuyên liếc nhìn ta cái: “ cmn giả bộ là đủ chuyên nghiệp.”

      Tào Nham cười: “Vị kia à? Xem diễn xuất của chúng ta thế này, Oscar cũng thiếu chúng ta mấy cái cúp đó.”

      lát sau, Lộ Toa thay quần áo xong bước xuống nhà, là chiếc váy dài cổ chữ V màu đỏ rực, nhìn vô cùng phong tình vạn chủng.

      Tưởng Xuyên liếc mắt nhìn cái, lại nhớ tới Tần Đường. cũng rất thích mặc đồ màu đỏ, nhưng lại giống Lộ Toa, khí chất lạnh lùng của khiến có thêm vài phần cảm giác là người sống chớ lại gần.

      Tào Nham giả bộ ra ngoài mua thuốc lá, cùng Lộ Toa: “Trang điểm xinh đẹp đến như vậy, chuẩn bị hẹn hò à?”

      Lộ Toa cười: “Do công việc thôi.”

      Tào Nham cũng cười, hai người trò chuyện vài câu, sau đó dừng lại ở quầy bán đồ vặt ở chỗ rẽ. Nửa phút sau, ta liếc mắt lên nhìn người đằng trước, liền thấy Lộ Toa lên chiếc xe hơi rời .

      ………

      5r chiều Tần Đường xuống máy bay. gọi điện cho Tưởng Xuyên mà trực tiếp bắt xe tới nghĩa trạm.

      đường bị tắc đường, cho nên lúc tới nghĩa trạm là 8h.

      bảo tài xế dừng xe ở ngoài sân, tự mình kéo hành lý vào, ngực đeo máy ảnh, được nửa liền thấy hai bóng người cao lớn đứng hút thuốc ở trong sân.

      Bước chân Tần Đường dừng lại chút, rồi lại tiếp tục về phía trước. Bánh xe valy ma sát với mặt đường vang lên tiếng “lộc cộc lộc cộc”, khiến người đàn ông kia chú ý.

      Tưởng Xuyên tay còn đưa thuốc lên miệng, lập tức sửng sốt, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vừa xuất , sắc mặt nghiêm nghị.

      Bị nhìn như vậy, bước chân Tần Đường chợt có chút ngừng trệ.

      Khoảng thời gian này, cuộc điện thoại cũng chưa từng gọi cho , gọi điện thoại cũng nhận, dùng loại thủ đoạn này để ép buộc cho lời giải thích.

      Cuối cùng, thắng.

      Lữ An cũng ngây ra lúc, sau đó nhanh chóng phản ứng lại: “Là Tần Đường sao? Tôi còn cho rằng đến đây nữa cơ đấy.”

      Tần Đường lạnh nhạt : “Ai tôi tới cơ?”

      Lữ An chỉ vào Tưởng Xuyên: “ ấy .”

      Tần Đường nhìn về phía Tưởng Xuyên, thần sắc Tưởng Xuyên khôi phục lại như bình thường, cắn chặt điếu thuốc trong miệng, nhíu mày nhìn .

      Tiểu Thành và A Khởi thấy , cũng kinh ngạc thôi, rất nhanh liền vây quanh . Tiểu Thành vô cùng cao hứng, “Chị Tần Đường, chị đến rồi! Em còn tưởng lại chị đến nữa chứ.”

      A Khởi cũng : “Đúng đó, Tưởng chị tới nữa.”

      Tiểu Bạch cười cười: “Bọn em đều cho rằng như vậy.”

      Tần Đường quay đầu lại, tiếng động liếc nhìn Tưởng Xuyên mọt cái.

      Dì Quế đứng ở cửa phòng khách, cười tủm tỉm: “Đường Đường ăn cơm chưa?”

      Tần Đường : “Còn chưa kịp ăn đâu ạ.”

      Dì Quế : “Hết thức ăn rồi, dì Quế làm cho cháu bát mì nhé?”

      Tần Đường gật đầu: “Làm phiền dì rồi, dì Quế.”

      Di Quế liên tục , phiền phiền, sau đó liền vào phòng bếp chuẩn bị.

      Tiểu Thành gãi đầu, có vẻ ngượng ngùng: “Chị Tần Đường, phòng của chị có người ở….”

      Tần Đường cũng hỏi là ai. Nghĩa trạm người đến người , điều này cũng biết, cho nên phòng cố định là chuyện thường. : “ sao. phải vẫn còn phòng sao? Tôi ở phòng khác cũng được.”

      Tiểu Thành nhàng thở ra, A Khởi vội vàng : “Để em và Tiểu Bạch đến giúp chị dọn dẹp, chị ăn cơm xong là có thể lên lầu nghỉ ngơi rồi.”

      Hai người xong liền xách hành lý lên lầu.

      Tưởng Xuyên hút điếu thuốc với tốc độ nhanh gấp mấy bình thường, ném tàn thuốc xuống, lấy chân di di, sau đó đến bên cạnh : “Lại đây với .”

      Tần Đường mím môi, theo phía sau .

      Đúng lúc đó Tào Nham bước vào trong sân, chỉ nhìn thấy dáng người yểu điệu, làn da trắng nõn, mặc bộ đồ liền thân màu vàng nhạt theo Tưởng Xuyên lên tầng hai. ta nhìn chằm chằm bóng lưng kia, hỏi: “ đó là ai vậy?”

      Lữ An nhìn theo ánh mắt ta lên lầu, cười ra tiếng: “Tần Đường.”

      Tào Nham nhíu mày, phải kia ở Bắc Kinh sao? Sao lại chạy tới đây rồi?

      hành lang tầng hai, Tần Đường giọng gọi tiếng: “Tưởng Xuyên.”

      Tưởng Xuyên quay đầu lại, thân hình cao lên kéo mặt đất cái bóng dài. Tới cửa phòng rồi, mới dừng lại, quay đầu lại nhìn , tay khẽ vặn cái, mở cửa phòng ra, tiếng trầm thấp tràn đầy đè nén: “ vào.”

      Tần Đường biết đây là giận hay là do chịu áp lực gì.

      đứng ở cửa, do dự vài giây.

      chưa từng vào phòng của , trước kia trùng hợp gặp nhau ở cửa, cửa phòng luôn nửa khép nửa mở, chỉ có thể nhìn thoáng qua nửa chiếc giường lớn, drap trải giường màu tối.

      Giây tiếp theo, Tưởng Xuyên duỗi tay, kéo vào.

      Tim Tần Đường trong nháy mắt liền đập nhanh hơn, còn chưa kịp phản ứng, người bị đè lên cánh cửa. cúi đầu nhìn , chậm rãi tới gần, dường như là chạm vào môi , khuôn mặt tuấn gần ngay trước mắt, mang theo hơi thở tràn ngập mùi thuốc lá phả lên mặt .

      Trái tim Tần Đường treo lơ lửng, cho rằng hôn , giống như trước đây vậy, cường hãn bá đạo mà hôn .

      Thân hình cứng lại theo bản năng, hai chân dựa chặt vào ván cửa.

      Hô hấp nhanh hơn, mà tai cũng bắt đầu đỏ.

      Đợi vài giây, nụ hôn vẫn chưa rơi xuống,

      cắn môi, ngước mắt nhìn .

      cũng nhìn .

      lập tức chút suy nghĩ, ngẩng đầu, môi đưa lên, nhưng Tưởng Xuyên lại hơi nghiêng mặt, cho nên môi chỉ có thể nhàng chạm vào khóe miệng .

      Tần Đường ngẩn ngơ, mặt cũng đỏ lên, nhíu mày nhìn chằm chằm. Tưởng Xuyên cầm lấy chiếc cằm tinh xảo của nâng lên: “ phải bảo em đừng tới rồi sao? Sao lại nghe lời?”

      Tần Đường cắn môi: “Em chỉ tới nhìn chút thôi, mấy ngày nữa .”

      “Nhìn cái gì?” lại cúi đầu tới gần.

      Thời gian lâu như vậy gặp, muốn là giả, muốn đến đòi mạng rồi.

      “Nhìn .” .

      “Bởi vì tấm giấy chứng nhận kia?”

      “Ừ.”

      chút do dự gật đầu. Tưởng Xuyên hít sâu vào hơi, cảm thấy bản thân có chút hiểu nổi đầu óc của . cho rằng làm như vậy là cho đảm bảo, sau đó có thể yên tâm mà ngoan ngoãn ngây ngốc ở đó, chờ giải quyết xong mọi chuyện tới tìm .

      Ngày tháng sau này còn dài, phải lên kế hoạch trước chút.

      Tần Đường dùng chân nhàng cọ vào chân : “Em ở lại lâu đâu mà. Chỉ nhìn chút thôi rồi em ngay.”

      Tưởng Xuyên bật cười, trêu chọc : “Vậy em muốn thấy như thế nào?”

      Tần Đường đưa tay vòng lên , ngẩng đầu lên hôn. Đây là lần đầu tiên chủ động hôn .

      Tưởng Xuyên hạ mắt, ánh mắt hai người nhìn nhau chăm chú.

      Giây tiếp theo, liền đảo khách thành chủ, cắn lấy môi , hung hăng hôn. Đầu lưỡi xâm nhập vào, bàn tay to lớn ép sát gáy về phía mình, tay ôm lấy eo ngừng dao động.

      Hôm nay Tần Đường mặc bộ đồ liền thân màu vàng nhạt, lưng đeo thắt lưng, cổ chữ V, lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng bộ ngực đầy đặn ngừng phập phồng. Tay Tưởng Xuyên ở sau lưng ngừng vuốt ve tìm khóa kéo, nhưng sờ cả nửa ngày cũng thấy đâu. có chút kiên nhẫn, hôn lên tai , cổ , bàn tay thô ráp từ cổ áo xâm nhập vào, nắm lấy bộ ngực đầy đặn, mềm mại của , liền có chút kiềm chế được, cắn lỗ tai , bàn tay cũng nhịn được mà dùng sức xoa bóp.

      Tần Đường hít tiếng: “Đau……”

      Tưởng Xuyên dừng chút, lực đạo cũng giảm bớt.

      Vai áo nhanh chóng bị kéo xuống đến tận eo, Tưởng Xuyên bế ngang lên, xoay người ba bước gộp làm hai đến bên giường. Tần Đường bị ném xuống giường, giây sau liền bị thân hình nặng nề của đè lên.

      Tần Đường nằm dưới người Tưởng Xuyên, thân thể lộ ra nữa.

      cắn vai , khàn giọng : “Thứ này cởi như thế nào?”

      Tần Đường hơi co người lại, cắn môi .

      Tưởng Xuyên dùng sức, dường như nghe được tiếng vải rách, vội vàng đè tay lại, hoang mang rồi loạn : “ đừng xé…..”

      Tưởng Xuyên chống người lên, nhìn : “Vậy em tự cởi .”

      Tần Đường mặt mũi đỏ bừng, kéo chăn che cơ thể lại, giọng kháng nghị: “Em còn chưa ăn cơm mà.”

      Hơn nữa, lúc nãy mọi người đều nhìn thấy lên lầu cùng Tưởng Xuyên.

      Lâu như vậy ra ngoài, nếu lại thêm quần áo hỏng nữa, người ta nghĩ thế nào đây?

      ……….

      Dưới nhà.

      Dì Quế lớn tiếng hô: “Mì được rồi này.”

      có ai đáp lại.

      Lữ An liếc mắt nhìn lên lầu cái, với dì Quế: “Dì cứ để ở đó .”

      PS: Thịt???:034::034::034:
      tieunai691993, dieudidomked, Suuuly40 others thích bài này.

    2. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      lỗi kĩ thuật, up nhầm 2 chương giống nhau, bà con thông cảm nhé:yoyo51::yoyo51::yoyo51:
      susuSweet you thích bài này.

    3. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Tôi nghi lắm, khả năng là chưa có thịt đâu . :th_92:
      seo-senpai thích bài này.

    4. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544
      Oh shit, đúng đoạn có thịt
      seo-senpai thích bài này.

    5. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      Ahihi, ae nào order "thịt" ra nhận hàng nè, shipper ship "thịt" đến rồi đây:yoyo36::yoyo36::yoyo36:

      Chương 41


      Tưởng Xuyên thò tay vào trong chăn, xoa xoa phần bụng bằng phẳng của , hôn lên đầu vai lộ ra bên ngoài: “Đói sao?”

      Tần Đường: “Rất đói.”

      muốn vừa mới đến liền lăn giường luôn với .

      Tưởng Xuyên định lên tiếng điện thoại trong túi quần chợt đổ chuông, xoay người ngồi dậy, nhìn túp lều lớn đũng quần mình, xoa cái bên ngoài, sau đó mới rút điện thoại ra. Người gọi là Tào Thịnh.

      hít sâu hơi, sau đó mới nhận điện thoại.

      Tào Thịnh : “Người đến chỗ chưa?”

      Tưởng Xuyên nghe thấy tiếng sột soạt ở phía sau, quay đầu lại liền thấy Tần Đường ngồi chỉnh lại quần áo của mình, nhìn chằm chằm, :

      “Ừ.”

      Tào Thịnh: “Vậy được rồi, ở Bắc Kinh cũng có chuyện gì. Mấy hôm nữa tôi về. Hơn nữa lần này Tần Đường Tây An là để tham dự buổi đấu giá tư nhân kia.”

      Tưởng Xuyên nheo mắt lại, nhìn về phía Tần Đường bò xuống giường: “Tôi biết rồi.” Sau đó cúp điện thoại.

      Tưởng Xuyên duỗi tay túm lấy . Tần Đường còn chưa kịp đứng vững liền bị kéo ngã ngồi trở lại, có chút bực tức: “ làm cái gì thế?!”

      Tưởng Xuyên hỏi: “Lần này em tới làm gì?”

      Tần Đường nhìn thẳng vào mắt : “ bảo là tới để nhìn còn gì.” dừng lại chút, “Ừm, nhìn là chính, phụ là ba em có nhận lời mời tham gia buổi đấu giá, em tới đây rồi tiện thể thay ba em tham gia luôn.”

      Tưởng Xuyên nhìn vài giây, biết .

      Tần Đường lại cho rằng tin, giải thích thêm vài câu: “Sau khi em đặt vé rồi mới biết ba em muốn , thư mời được đưa đến tay ông từ tháng trước rồi. cũng biết đấy, dù sao bây giờ quỹ An Nhất cũng là do em phụ trách, cho nên em tham gia cũng có gì phù hợp cả.”

      Tưởng Xuyên nhéo bàn tay mềm mại của , nhàng thở dài.

      đứng dậy: “Xuống nhà ăn .”

      Tần Đường cúi đầu kiểm tra bản thân, bên kim tuyến bị kéo rách, cũng may nhìn lắm. Nhưng bộ đồ này mới mặc lần này là lần đầu tiên vậy mà cứ như vậy mà rách rồi. liếc nhìn cái: “Em thay quần áo trước.”

      Tưởng Xuyên ôm từ đằng sau, cúi người đè nửa người lên người , dán vào bên tai cười : “Mặc quần áo như thế này em vệ sinh kiểu gì?”

      Tần Đường bị hơi thở của phả vào làm đỏ hồng cả tai, cúi đầu chỉ cho xem khóa kéo ở bên hông ra: “Khóa kéo ở đây, là kéo ngang.”

      Tưởng Xuyên liếc mắt nhìn, bảo sao sờ mãi mà thấy.

      Lại khẽ nhéo tai cái, cất tiếng mang theo cảnh cáo: “Lần sau được mặc loại quần áo này nữa.”

      Tần Đường cười, cố tình hỏi: “Vì sao?”

      Tưởng Xuyên: “Xấu.”

      Tần Đường: “.......”

      cười nổi nữa rồi.

      mở cửa ra ngoài, liếc mắt nhìn ra sân, trong sân còn ai. Sau đó thừa dịp mọi người chú ý liền nhanh chóng về phía cuối hành lang.

      A Khởi ở bên trong trải drap giường, thấy liền lấy làm lạ: “Chị Tần Đường, phải chị ở dưới nhà ăn cơm sao?”

      Tần Đường sờ sờ cánh tay, cúi người kéo valy lại: “Chị lên thay đồ.”

      A Khởi “à” tiếng, sau đó với Tiểu Bạch: “Qua đây giúp tôi chút.”

      Tiểu Bạch lập tức qua hỗ trợ.

      Tần Đường lấy cái váy đỏ mua ở Vân Nam ra, đưa lưng về phía mấy , nhanh chóng cởi bộ đồ liền thân ra. A Khởi và Tiểu Bạch lén nhìn : làn da trắng như tuyết, phần lưng ra đường cong nhu mì, vòng eo gọn, mông vểnh tròn, hai chân thon dài thẳng tắp.

      Đừng là đàn ông, cho dù là phụ nữ nhìn cũng dời mắt được.

      Tiểu Bạch vừa kéo drap trải giường vừa hâm mộ : “Chị Tần Đường, dáng người của chị đẹp đấy.”

      A Khởi cắn môi, đột nhiên nhìn thấy đầu vai có vết hồng hồng, liền “a” tiếng, vội chạy tới: “Chị Tần Đường, chỗ này của chị bị làm sao vậy?”

      Tần Đường cúi đầu xuống nhìn.

      “.......”

      Nhanh chóng mặc váy vào, kéo vai áo lại, : “ sao, muỗi đốt thôi.”

      A Khởi còn chưa kịp nhìn vết hồng kia bị che lại rồi.

      “Muỗi gì cắn mà lại sưng thành như vậy chứ………”

      Tai Tần Đường ửng đỏ, dưới nhà, giọng của dì Quế vang lên: “Đường Đường, mì sắp trương rồi…….”

      Tần Đường nhanh chóng để valy xuống bên cạnh: “Chị xuống trước, làm phiền các em rồi.”

      Sau đó vội vàng xuống nhà.

      Nghe thấy tiếng động cơ ô tô vang lên, lúc vừa xuống dưới nhà chiếc xe Jeep đen cũng vừa phóng ra ngoài. Lữ An và Tào Nham vẫn ngồi ở phòng khách xem TV, nhìn thấy liền nở nụ cười. Tần Đường tỏ ra bình tĩnh đến trước bàn ăn, thực ra trong lòng sớm muốn phát điên.

      Dì Quế sợ mì dính vào nhau, vẫn dùng đũa đảo lên cho , vừa thấy tới liền dúi đũa vào tay : “Ăn nhanh nguội.”

      Tần Đường cười: “Cảm ơn dì, dì Quế.”

      “Cảm ơn cái gì chứ.” Dì Quế cười, bà thực rất thích này.

      Những người khác đều ở đây, nghĩa là người ra ngoài là Tưởng Xuyên.

      ra ngoài làm gì nhỉ? Cũng câu nào cả.

      cũng ngại dám lên tiếng hỏi Lữ An nên đành cúi đầu ăn mì.

      Dì Quế đánh giá cao sức ăn của , nấu hơi nhiều. Nhưng muốn lãng phí, nên liền cố ăn hết.

      Vừa bê bát đứng dậy xe Jeep vào trong sân.

      Tưởng Xuyên trở lại.

      Vừa thấy thay quần áo, mày liền nhướng lên độ cong rất .

      Dì Quế liền đoạt cái bát trong tay : “Để dì rửa. Tay cháu đẹp như thế này, nên chạm vào mấy việc nặng đó.”

      Tần Đường nhìn hai tay trống trơn, dù sao cũng quen rồi, nên cũng khách sao với dì Quế nữa.

      Tưởng Xuyên đến trước mặt , cầm tay lên ngắm nghía. Thực ra này chỗ nào cũng đẹp, chỗ nào cũng mềm hết.

      Lữ An hỏi: “ đâu đó?”

      Tưởng Xuyên sờ đồ vật trong túi, khóe miệng cong lên: “ ra ngoài dạo vài vòng thôi.”

      Lữ An bật cười, hiển nhiên là tin.

      Mấy người đàn ông cười cười với nhau còn Tần Đường ra ngoài sân, lại lại cho tiêu cơm Tiểu Bạch và A Khởi xuống, : “Chị Tần Đường, phòng chị dọn dẹp lại xong rồi. Chị có thể lên nghỉ ngơi được rồi đó.”

      Tần Đường: “Được.”

      thêm vài vòng nữa rồi lên lầu tắm.

      Đèn trong phòng tắm hơi tối, gương lớn, hơi bẩn.

      Tần Đường nhìn bản thân mình trong gương, thấy dấu hôn đầu vai, trái tim run lên. biết quyết định lần này của mình là đúng hay sai nữa.

      Trong lòng vẫn có điểm gút mắc. Trước đây, vẫn luôn mơ thấy cảnh Trần Kính Sinh ngã xuống từ xe máy chạy như bay, cả người bị văng xuống khúc cong kia. Hình ảnh đó như đâm vào mắt , đâm thẳng vào trái tim , khiến đau đến chết lặng.

      Nhưng khi tỉnh lại còn lệ rơi đầy mặt như lúc vừa mới chết nữa.

      Bởi vì trong đầu lúc đó lại lên khuôn mặt khác, nhớ đến giọng của thầm bên tai :

      tiếc mạng, cũng để mình chết cách dễ dàng.”

      “Có chết, cũng phải chết người em.”

      ……….

      Năm đó Trần Kính Sinh mực muốn tham gia giải đua IOM TT ở Băng Cốc. quen từ lúc 14, 15 tuổi, đến năm 17 tuổi tiếp xúc với xe máy, cũng bởi vì mà biết đến các giải đua xe đó, cũng biết được nguy hiểm của nó.

      sợ, thực rất sợ.

      khóc, nháo, cầu xin….cách gì cũng đều dùng.

      “Trần Kính Sinh, em xin đấy, đừng …….”

      “Trần Kính Sinh, nếu , đời này em bao giờ để ý đến nữa!”

      “Huhuhu…..Trần Kính Sinh….xin đấy…..đừng mà…..”

      “Trần Kính Sinh…….. nhất định phải sao?”

      ………..

      Tần Đường hít sâu vào hơi, vội vàng lau đầu, dám nhìn chằm chằm vào gương nữa, sau đó cầm chậu rửa mặt ra ngoài.

      Tưởng Xuyên đứng hành lang, miệng ngậm thuốc, nghiêng đầu nhìn .

      Là do hơi nước mịt mù trong phòng tắm sao? Nếu sao đôi mắt lại trở nên long lanh ngập nước cách kì lạ thế này?

      hỏi: “Tắm xong rồi à?”

      Tần Đường gật đầu, ôm chậu rửa mắt về phòng.

      Tưởng Xuyên liếc mắt nhìn về mấy người đuổi muỗi dưới nhà, mím chặt môi, cũng về phòng lấy quần áo tắm.

      Vào ban đêm, ánh trăng sáng tỏ, mọi thanh đều trở nên yên tĩnh.

      Trong viện cũng khôi phục lại an tĩnh của nó.

      Tần Đường ngồi ở giường rất lâu, ôm điện thoại và máy ảnh ra khỏi phòng, xuyên từ đầu hành lang bên này sang đầu bên kia, đến tận cuối hành lang mới dừng lại.

      Tưởng Xuyên ngồi ở giường, miệng ngậm điếu thuốc khôn châm lửa, yên lặng nhìn cửa phòng.

      có chút do dự, có nên mở cửa phòng và đến đầu hành lang phía bên kia hay .

      khi , nhất định dừng bước được.

      từ trước đến giờ đều hỏi có nguyện ý .

      Cho tới nay đều do xúc động kiềm được, nửa cưỡng ép theo mình. đứng dậy, lại trong phòng hai vòng, trong lòng cảm thấy có chút áp lực, lại thò tay vào túi quần tìm bật lửa,nhưng lại sờ được cái hộp. nhìn hộp áo mưa kia cả nửa ngày, châm thuốc, bước nhanh về phía cửa.

      “Cạ….”

      Cửa mở ra.

      Tần Đường an tĩnh đững bên ngoài, ngửa khuôn mặt nhắn trắng nõn nhìn .

      Ánh trắng chiếu lên gương mặt khiến nó trở nên mờ ảo như trong mộng, hề chân .

      Tưởng Xuyên im lặng cách kì lạ, cúi đầu nhìn chăm chú, ánh mắt đen nặng nề.

      vẫn nhớ, lần trước tới, lúc A Khởi thường xuyên có phụ nữ đến gõ cửa phòng , lạnh lùng : “Tôi bao giờ gõ cửa phòng ta.”

      Tần Đường cũng nhìn chăm chú, ánh mắt hoảng sợ, rồi đột nhiên vươn tay ôm lấy cổ .

      Hầu kết Tưởng Xuyên trượt lên trượt xuống, hô hấp nặng nề, nhanh chóng ôm eo bế lên, xoay người cái, đóng rầm cửa lạ, đè người lên ván cửa, cúi đầu hôn sâu, dường như là dùng sức mà cắn mút khiến môi lưỡi tê dại, nhưng kèm theo nỗi đau là cả kích thích.

      ôm cổ , thân thể kề sát vào người , lúc đầu còn có thể hôn trả, nhưng chỉ hai phút sau, chỉ có thể bị động tiếp nhận.

      Tưởng Xuyên bế ngang lên, xoay người.

      Ném lên cái giường mà mấy tiếng vẫn còn nằm đó.

      Váy bị kéo lên đến đùi, quỳ gối ngồi hai bên sườn , lột áo ra, sau đó cả người liền đè xuống, ngón tay từ đôi chân thon dài vuốt ve lên, lên đến mông được vài giây liền nhịn được mà dùng sức chút.

      Tần Đường ngâm ra tiếng, dùng sức ôm lấy thân thể nóng bỏng mướt mát mồ hôi của .

      Tưởng Xuyên nâng người lên, lột xuống cái váy vướng víu kia ra. Bên trong mặc nội y, thân thể trắng nõn, mềm mãi, kiều diễm, khiến nhìn thôi cũng đỏ mắt. Kéo xuống cái quần là vật che chắn cuối cùng của ra, cả thân thể cuối cùng cũng lộ .

      Mặt Tần Đường đỏ ửng, hai chân khép lại, nhịn được mà hơi co lại, tay cũng biết để đâu.

      Tưởng Xuyên kéo hai tay quá đỉnh đầu, cúi đầu, chậm rãi hôn từ lỗ tai xuống. Hôn đến đâu liền để lại loạt ấn kí đến đó, đến trước ngực liền phân chia miệng và tay mỗi thứ bên.

      Bàn tay còn lại lướt xuống phía dưới khẽ tìm kiếm.

      Bị bàn tay thô ráp xoa nắn, Tần Đường rên tiếng, ở dưới thân run rẩy.

      Tần Xuyên cúi đầu nhìn chằm chằm vị trí kia, ngón tay tiến sâu vào rồi lặp lại động tác.

      Tần Đường nghe thấy tiếng cởi thắt lưng, đồng thời tay ở bên dưới cũng càng thêm dùng sức.

      “A…..”

      Đầu óc trở nên trống rỗng, ngừng ở dưới thân run rẩy.

      cúi người, hung hăng mút vị trí kia, thẳng cho đến khi cả người mềm nhũn như vũng nước, mới nhỏm dậy, kề trán vào trán , gân xanh trán giật giật, giọng nặng nề: “Lần này là tự em tìm đến cửa nhé.”

      Tiếng vừa dứt, vật thể to lớn kia liền dứt khoát, chút do dự tiến thẳng vào.

      “..........” Đầu ngón tay bấm chặt vào lưng , đau đến thốt thành lời.

      Tưởng Xuyên hơi dừng lại, cúi người hôn : “Rất đau sao?”

      “Đau.”

      Mắt phiếm nước, mãi dám nhúc nhích, chỉ ngừng hít khí lạnh. hôn lên mắt , hôn lên mặt , cố nhịn cử động.

      “Lại mềm hơn chút rồi.”

      “Hả?”

      Tưởng Xuyên đáp lại, hơi giật mình, nhìn chăm chú vẻ mặt của .

      Tần Đường ôm cổ , đáy mắt hơi nước mờ mịt, lông mi khẽ run, sắc mặt ửng hồng. cần , cũng cần lên tiếng, mà chỉ cần nhìn thôi, cũng kiềm chế được rồi. Tưởng Xuyên cúi người, bên tai lúc này tràn ngập tiếng thở dốc nặng nề của .

      hỏi quá khứ, cũng nghĩ đến tương lai.

      Cứ như vậy mà sống mơ mơ màng màng, say mê tỉnh.

      Tưởng Xuyên lăn qua lộn lại thân thể càng ngày càng mềm nhũn của , nuốt hết trong miệng những tiếng rên vụn vặt của . lúc lâu sau, mới rút ra, đưa tay tìm áo mưa. Tần Đường đè tay lại, “ cần……….”

      hơi dừng lại: “Lần trước là khi nào?”

      “Mới hết hai hôm trước……..”

      Tưởng Xuyên nghe xong nhanh chóng ném đồ vật trong tay xuống, lần nữa đè lên người .

      Trong nháy mắt được giải phóng, cảm thấy, thực có thể chết người .

      ……….

      Bóng đêm say nồng, sóng êm gió cũng lặng.

      Tưởng Xuyên ôm lấy từ phía sau, cất giọng trầm thấp khàn khàn kề sát tai gọi tên : “Tần Đường.”

      Lông mi Tần Đường giật giật, ý thức từ từ trở lại.

      : “Đừng hối hận.”

      muốn xoay người lại ôm , lại phát được, cho nên chỉ có thể quay đầu, cố gắng nhìn mặt : “ hối hận.”

      “Tưởng Xuyên, bây giờ là của em.”

      “Ừ…..” bật cười.

      xoay người lại để đối mặt mình, Tần Đường ôm lấy cổ : “Em , mạng của , là của em.”
      tieunai691993, dieudidomked, Jo Ponyo45 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :