1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Anh đến cùng rạng đông - Mạch Ngôn Xuyên (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      Các ty ạ, mị cơm bếch rồi đây:059::059::059:

      Chương 24


      Bình thường, Tần Đường lúc nào cũng máy ảnh rời tay, lần này trở về lại thấy hai tay trống trơn nên A Khởi liền nhịn được hỏi: “Chị Tần Đường, máy ảnh của chị đâu?”

      Nhắc tới máy ảnh, trái tim Tần Đường lại hề báo trước nhói lên cái, Tưởng Xuyên nhìn về phía , Tần Đường liền : “Ném rồi.”

      A Khởi kinh hô: “Sao lại ném chứ?”

      Máy ảnh kia có vẻ như rất quý giá mà.

      Tần Đường muốn nhiều lời, ánh mắt liếc nhìn về phía Tưởng Xuyên đứng hút thuốc, vui : “Gặp lưu manh!”

      Tưởng Xuyên hút thuốc nghe vậy liền sặc ngụm khói, nhàn nhạt nhìn về phía .

      “Sao kia………” A Khởi kinh ngạc: “Thế Tưởng Xuyên giúp chị sao?”

      Tiểu Thành trừng ấy, còn phát Tưởng bị đánh thành như vậy sao? Nhất định là có giúp, nhưng kể cả có giúp, loại chuyện làm tổn hại mặt mũi của đàn ông như thế này cũng sao có thể trắng ra như vậy chứ?

      Đến lúc này A Khởi mới phản ứng lại, vội vàng ngậm miệng lại.

      Lữ An từ trong phòng ra, nhìn về phía họ, Tưởng Xuyên liền hỏi: “Tào Thịnh đâu?”

      Lữ An: “Đến bệnh viện rồi.”

      Tần Đường cầm điện thoại mới trở về phòng, gọi cuộc điện thoại báo bình an cho ba mẹ.

      Trước bữa tối, Tào Thịnh trở lại.

      Tần Đường thấy Từ Từ, liền hỏi: “Từ Từ vẫn phải nằm viện sao?”

      Tào Thịnh gật đầu: “Ừ, nếu ở đây chữa khỏi được, mấy hôm nữa tôi định mang con bé lên Bắc Kinh.”

      Tần Đường nghĩ nghĩ lát rồi : “Nếu cần giúp đỡ cứ với tôi tiếng, ba mẹ tôi có quen biết với mấy vị chuyên gia về tim.”

      Tào Thịnh cười: “Vậy được, cảm ơn trước nhé.”

      Ăn cơm xong, Tần Đường và A Khởi ở lại phòng khách xem TV. TV phát sóng tin tức địa phương, người dẫn chương trình đưa tin tức “Tập đoàn Khôn Luân quyên góp cho địa phương nghèo khó vùng núi 500 vạn…..”

      Tần Đường có ấn tượng khá sâu sắc với tập đoàn Khôn Luân. Mấy năm nay tập đoàn này quyên góp ít vật tư, đồ dùng, nhưng mỗi lần đều là giám đốc của công ty ra mặt, tổng giám đốc đến bây giờ vẫn chưa lộ mặt lần nào, nhưng ở trong giới từ thiện đây vẫn là nhà từ thiện có tiếng.

      Nghe tuổi tác ông ta cũng lớn, khoảng dưới 40 tuổi.

      A Khởi muốn xem phim truyền hình, vừa muốn chuyển kênh bị tay Tưởng Xuyên đè lại, đôi mắt đen tuyền nhìn chăm chú vào màn hình TV.

      A Khởi bị nắm tay, khuôn mặt đỏ bừng.

      Tần Đường đưa ánh mắt nhàn nhạt nhìn thoáng qua, rồi đứng dậy.

      Rất nhanh, tin tức liền phát xong, Tưởng Xuyên rời mắt , đứng dậy ra ngoài, đứng dưới tán cây cổ thụ trong sân hút thuốc.

      Tào Thịnh đến trước mặt , hỏi: “Cho tôi điếu.”

      Tưởng Xuyên ném bao thuốc cho ta, vẻ mặt vô cảm búng búng tàn thuốc, ngón tay Tào Thịnh khum lại, châm thuốc, cười lạnh: “500 vạn, liệu còn được mấy cái số lẻ thực đưa xuống mấy vùng núi đó chứ? Vừa có thể rửa tiền cách chân chính, lại có thể lấy được thanh danh tốt, phương pháp che mắt người khác này đúng là cao minh!”

      Khóe môi Tưởng Xuyên hơi cong lên, : “Tập đoàn Khôn Luật có thể có được mấy đồng tiền sạch chứ? Mấy năm nay quyên ra ngoài cũng phải đến cả trăm triệu rồi, năm trăm vạn cỏn con này còn phải lại rơi vào túi bọn Khương Khôn thôi sao?”

      Mấy năm nay Khương Khôn kiếm được lượng tiền đen khổng lồ từ đó, lại lợi dụng việc công ích để rửa tiền, biến chúng thành những đồng tiền sạch , rồi lại quay về túi của mình. Tào Thịnh theo dõi mấy năm nhưng vẫn tìm được bằng chứng có ích, nghiệp quan cấu kết nên mỗi lần có chút hành động gì cũng đều bị ngăn lại.

      Lúc trước, Triệu Kiến Hòa hợp tác với Khương Khôn, cũng giúp Khương Khôn rửa ít tiền đâu? Bọn họ vất vả lắm mới tóm được tên Triệu Kiến Hòa, ngờ Triệu Kiến Hòa lại kiên quyết phủ nhận mọi chuyện, cho nên Khương Khôn vẫn là nhà từ thiện cao cao tại thượng như cũ.

      Ở trong tù Triệu Kiến Hòa cũng được sống yên ổn, Khương Khôn lo sợ khai ra mọi chuyện nên muốn mạng của ta, nhưng Triệu Kiến Hòa cũng phải đèn cạn dầu, mạng lại cứng nên sau năm lần bảy lượt thành, Khương Khôn liền từ bỏ, giết chết cho ra thôi.

      Khương Khôn chính là có bản lĩnh này.

      Tưởng Xuyên nhìn Tào Thịnh: “Bệnh của Từ Từ sao rồi?”

      Tào Thịnh: “ sao, bình thường cố gắng để ý chút là được.”

      Tưởng Xuyên tiếp: “Con bé thể lúc nào cũng theo được. bận như thế sao có thể chăm sóc tốt cho con bé chứ.”

      Tào Thịnh nghe vậy cười: “Mấy ngày nữa tôi đưa con bé lên Bắc Kinh, để vợ tôi chăm sóc con bé.”

      Vốn dĩ đưa con đến bệnh viện chỉ là để che tai mắt, mục đích chính của Tào Thịnh chính là muốn điều tra Khương Khôn. Dựa vào việc Triệu Kiến Hòa tới tìm Tưởng Xuyên, lần theo manh mối đó, nhất định có thể bắt được Khương Khôn.

      Tưởng Xuyên lười biếng hỏi: “ phải hai người ly hôn rồi sao?”

      Tào Thịnh: “Có ly hôn rồi vẫn là vợ tôi!”

      với Tần Đường , nhớ ấy giúp đỡ.” Tưởng Xuyên hạ mắt, “Đến lúc đó để ấy về Bắc Kinh với .”

      “Vì sao?”

      ấy ở đây an toàn.”

      “Để tôi thử xem.”

      ………

      Tối hôm sau, Tào Thịnh từ bệnh viện về, liền với Tần Đường.

      Tần Đường lập tức gọi điện thoại, cúp máy xong, : “Tôi hỏi giúp rồi. Mai ba tôi liên hệ với bác sĩ, đến khi nào đến Bắc Kinh, tôi bảo bạn tôi đón , ấy giúp sắp xếp mọi chuyện.”

      Tào Thịnh lộ vẻ mặt khó xử: “Tần tiểu thư thể cùng tôi sao?”

      Tần Đường đáp: “Bây giờ chưa được. cứ yên tâm, bạn tôi nhất định thu xếp cho chu toàn mà.”

      Tào Thịnh còn muốn gì đó, điện thoại Tần Đường liền đổ chuông.

      Là Hạ Tòng An.

      Đúng lúc có việc tìm .

      Điện thoại vừa được kết nối, Hạ Tòng An liền hỏi: “Em ở đâu?”

      Tần Đường mím môi: “ ở đâu?’

      ở Tây An, Đường Đường, qua đón .”

      ………

      Tần Đường ăn cơm tối ở nghĩa trạm, đến trước mặt Lữ An: “Có thể cho tôi mượn chìa khóa xe ?”

      Lữ An hỏi: “ muốn ra ngoài sao?”

      Tần Đường gật đầu: “Có người bạn công tác ở đây, tôi qua gặp ấy lát.”

      Lữ An : “Chìa khóa xe ở chỗ Tưởng đó.”

      “..........Được.”

      Tần Đường đứng ở trước cửa phòng của Tưởng Xuyên, do dự lúc, vừa muốn giơ tay gõ cửa, cánh cửa liền được mở ra từ bên trong. Tưởng Xuyên nhìn tay vẫn giơ giữa chừng, cười.

      Từ sau khi trở về, vẫn chưa hề cho sắc mặt tốt lần nào, lần này lại chủ động đến tìm, làm cảm thấy rất ngạc nhiên.

      “Em tìm ?”

      Thân thể cao lớn chắc nịch của Tưởng Xuyên chắn ngay trước mặt , khiến Tần Đường trong nháy mắt đột nhiên được câu nào, mãi nửa ngày mới rặn được câu: “Tôi muốn ra ngoài chuyến, nên qua mượn chìa khóa xe.”

      Tưởng Xuyên nhìn hai giây, hỏi: “ đâu?”

      Tần Đường ngẩng đầu nhìn : “Tôi đâu còn phải báo cáo với sao?”

      “Tốt nhất là nên như vậy.” , “Dù sao em vẫn còn ở đây, em quên chuyện lần trước nhanh thế chứ?”

      Tần Đường nhìn lát, cuối cùng : “Tôi vào nội thành, ăn cơm với bạn.”

      Tưởng Xuyên lấy chìa khóa xe trong túi quần ra, tung lên, Tần Đường duỗi tay ra định đỡ lấy lại bị giành trước bước, tay hai người sượt qua nhau, chìa khóa lại rơi vào lòng bàn tay Tưởng Xuyên. ra khỏi phòng, đóng cửa lại, bỏ qua biểu tình tức giận khuôn mặt lên phía trước: “ đưa em .”

      Tần Đường cắn mối, trừng mắt nhìn bóng dáng Tưởng Xuyên.

      Vài giây sau, nhân lúc Tưởng Xuyên để ý liền duỗi tay đoạt lấy chùm chìa khóa mắc ngón tay , khuôn mặt vô cùng đắc ý lắc lắc chùm chìa khóa: “ cần, tôi tự .”

      Ánh mắt Tưởng Xuyên nhìn thẳng về phía , chìa bàn tay ra: “Đưa đây.”

      Tần Đường móc chìa khóa vào ngón tay mình quay quay vài vòng, thèm để ý đến Tưởng Xuyên, xoay người rời .

      Tưởng Xuyên nheo mắt nhìn theo bóng dáng nhàng của , bước dài hai bước đuổi theo, túm lấy tay của ấn vào tường, thấp giọng : “Có đưa hay ?”

      Vừa thân hình vừa ép tới, khóa chặt giữa vách tường và người mình.

      Tần Đường cố gắng tránh, tránh, tránh, nhưng tránh được.

      Ở dưới lầu, A Khởi và Tiểu Thành sửa sang lại mấy bao tải đựng đồ, Tiểu Bạch và Từ Bằng ở bên cạnh hỗ trợ.

      Nhưng động tĩnh ở tầng hai đúng là , đầu tiên là Tiểu Bạch hét lên tiếng, sau đó ngơ ngác nhìn chằm chằm về phía tầng hai.

      Những người khác cũng nhờ đó mà phát , ai nấy vui vẻ thò mặt ra hóng.

      Tiểu Thành kinh ngạc nhất: “CMN chứ! đây là định cường hôn người ta sao?”

      A Khởi cắn môi, mở lớn mắt nhìn chằm chằm hai người bên .

      Mà Tiểu Bạch da mặt mỏng, hoàn toàn có cách nào nhìn được nữa, cúi gằm đầu xuống, khuôn mặt đỏ bừng.

      Thân hình Tưởng Xuyên cao lớn, hoàn toàn che khuất thân hình của Tần Đường, chỉ có thể nhìn thấy hai cánh tay bị giữ cao quá đầu ngừng giãy dụa của nên trong cảm nhận của người khác, đặc biệt là dưới góc độ này, quả rất giống bị cường hôn….

      Còn là loại hình hôn kịch liệt này nữa…..

      Tầng tầng dưới khoảng cách xa, những lời Tiểu Thành từng chữ đều lọt vào tai hai người.

      Tưởng Xuyên dựa sát vào người , người loại khí thế bức người, vì khoảng cách chỉ ngay trước mắt, nên khí thế đó càng trở nên cường đại.

      Tần Đường đỏ mặt, trái tim đập loạn trong lồng ngực, cố gắng tránh ra nhưng hoàn toàn thể.

      Tưởng Xuyên cúi đầu nhìn , ngón tay chậm rãi tách tay ra, lấy được chìa khóa, sau đó thả ra, khóe môi cong lên: “ thôi, đưa em .”

      Tần Đường đứng im bất động tại chỗ, trừng mắt nhìn .

      Tưởng Xuyên được hai bước, lại quay lại nhìn: “Còn muốn dắt em sao?”

      “...........” Vài giây sau, Tần Đường mới mang vẻ mặt miễn cưỡng theo.

      Hai người trước sau xuống, Tiểu Thành nháy mắt với Tưởng Xuyên: , được đó!

      Tưởng Xuyên lạnh lùng nhìn lướt qua, Tiểu Thành lập tức cúi đầu xuống.

      Hai người lên xe, chiếc xe nhanh chóng rời khỏi nghĩa trạm.

      ……

      Tiểu Thành ngồi cười mình, lúc này, Tào Thịnh và Lữ An sau khi bàn chuyện ở trong phòng xong ra ngoài hút thuốc, thấy vẻ mặt ngốc nghếch kia của cậu ta liền hỏi: “Cười cái gì thế?”

      Tiểu Thành vội vàng lắc đầu: “, có gì ạ……..”

      Loại chuyện thế này, mình mình hóng thôi là được rồi, nếu Tưởng biết mình khuơ môi múa mép lung tung nhất định bị chỉnh chết.

      Tào Thịnh hỏi: “Tưởng Xuyên ra ngoài rồi sao?”

      Tiểu Thành gật đầu: “Vâng. Ra ngoài với chị Tần Đường rồi ạ.”

      Lữ An: “Hai người cùng nhau?”

      Tiểu Thành: “Đúng thế.”

      Lữ An nhướng mày, cũng cười.

      ……….

      Buổi chiều, Hạ Tòng An tới Tây An. Sau khi gọi điện thoại cho Tần Đường liền đứng chờ ở sảnh khách sạn.

      Tưởng Xuyên chở Tần Đường đến cửa khách sạn, Tần Đường lạnh nhạt : “ để tôi xuống ở đây .”

      Tưởng Xuyên đỗ xe lại, rút điếu thuốc ra, nhìn dứt khoát xuống xe, hắng giọng gọi lại: “Xong việc gọi điện thoại cho .”

      Tần Dường quay đầu lại nhìn: “ cần, cứ về trước .”

      Đôi mắt Tưởng Xuyên nhìn lướt ra phía sau .

      Hạ Tòng An về phía Tần Đường, đứng ở đằng sau gọi: “Đường Đường.”

      Tần Đường quay đầu lại, thấy đối phương liền nở nụ cười, rảo bước đến.

      Hạ Tòng An thân sơ mi trắng quân âu đen, thân hình cao lớn thon dài, ngũ quan tuấn lãng nho nhã, làn da cũng trắng, chính là điển hình của vị tinh .

      Khí chất quanh người khác trời vực so với Tưởng Xuyên.

      Ngón tay Tưởng Xuyên kẹp điếu thuốc, cánh tay gác ở cửa sổ, híp mắt nhìn hai người, miệng nhả ra vòng khói.

      Hạ Tòng An nhìn Tần Đường: “Sao lại gầy thế này.”

      Tần Đường : “Đâu có đâu, nhìn nhầm rồi.”

      Nhưng dường như ánh mắt phía trước quá mức mãnh liệt, khiến cho Hạ Tòng An thể nhìn về phía đó. Đối phương là người đàn ông, ngồi xe Jeep đen, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, ngũ quan kiên cường, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, cánh tay gác cửa sổ xe lộ ra cơ bắp cuồn cuộn hữu lực.

      Hạ Tòng An hơi nâng cằm, hỏi Tần Đường: “Em quen à?”
      Suuuly, huyenlaw68, MaiAnhSF40 others thích bài này.

    2. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Ko phải quen. Mà là chồng tương lai đó
      anh8877seo-senpai thích bài này.

    3. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      Chương 25


      Tần Đường xoay người lại nhìn, thấy Tưởng Xuyên dựa người bên cửa sổ xe, nhả ra vòng khói thuốc.

      Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, cộng thêm sương khói lượn lờ khiến nhìn thần sắc của , chỉ thấy đôi mắt đen vô cùng sắc bén.

      Tần Đường có chút thất thần, nhìn mất vài giây, rồi mới : “Ừ, đây là người phụ trách của tổ chức tình nguyện bên này. ấy đưa em đến đây.”

      Hạ Tòng An chậm rãi nở nụ cười: “Thế sao? Vậy phải qua chào hỏi rồi.”

      xong người cũng về phía Tưởng Xuyên.

      Tần Đường mím môi, cũng qua cùng.

      Tưởng Xuyên lười biếng ngả người dựa vào ghế, thấy bọn họ đến, liền ngồi thẳng dậy.

      Hạ Tòng An nhìn đánh giá vài lượt, rồi mỉm cười : “Xin chào, lần này Đường Đường ở lại khoảng thời gian dài như vậy, cảm ơn mọi người chăm sóc ấy.”

      có gì.” Tưởng Xuyên .

      Giữa hai người hình thành bầu khí đối chọi, vì đều là đàn ông nên đương nhiên hiểu suy nghĩ của đối phương.

      Hạ Tòng An nhìn , biểu tình đạm mạc nhưng vẫn rất lịch , mở lời: “ bằng chúng ta cùng nhau ăn bữa tối luôn được ?”

      Tưởng Xuyên cười, ngón tay gõ gõ theo nhịp lên đùi, Tần Đường vốn cho rằng từ chối, ngờ lại : “Được.”

      Tần Đường có chút kinh ngạc, nhưng cũng gì.

      Tưởng Xuyên mở cửa xuống xe, nhìn về phía bọn họ: “Để tôi mời khách.”

      Hạ Tòng An từ chối: “Như vậy sao được, hai người chúng tôi là….”

      “Tôi là người ở đây.”

      “Được rồi.”

      Hạ Tòng An từ chối nữa, Tưởng Xuyên nhìn xung quanh, nhanh chóng chọn được nhà hàng.

      Tưởng Xuyên người này, khi được làm chủ, liền có thói quen muốn khống chế mọi chuyện, ví dụ như việc gọi món ăn, trước tiên gọi vài món đặc sản nổi tiếng của Tây An trước như gà hồ lô, gỏi cật heo thái sợi, canh cá bột nấu sữa... rồi mới đưa thực đơn cho hai người, : “Hai người còn muốn ăn thêm gì cứ tùy ý gọi.”

      Hạ Tòng An thân sĩ đẩy thực đơn đến trước mặt Tần Đường, thấp giọng : “Em gọi .”

      Bầu khí tốt cũng xấu, chỉ là có chút kì lạ.

      Tần Đường có tâm trạng gọi thêm đồ ăn, đẩy thực đơn trở về.

      Hạ Tòng An hỏi Tần Đường: “Em định khi nào trở về?”

      biết là ảo giác hay là , nhưng Tần Đường cảm thấy hình như Tưởng Xuyên có liếc nhìn mình cái. liền ngẩng đầu lên, thấy vẫn nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

      Tần Đường rũ mắt, khuấy khuấy ly sữa lắc trước mặt: “Mấy hôm nữa ạ. Em còn có chút việc chưa làm xong.”

      Hạ Tòng An nhíu mày: “Lần này thời gian em lâu quá rồi, ba mẹ em rất lo lắng cho em, lần này tới đây công tác liền thuận tiện qua xem em thế nào, họ mới yên tâm.”

      Trước kia thời gian ra ngoài lâu nhất còn tận hai tháng trời, nhưng lúc đó có Bành Nhiễm, có Trần Kính Sinh, còn có cả Chu Kỳ.

      Hạ Tòng An nhìn trong chốc lát, : “Em còn muốn làm gì nữa? Vừa vặn ở đây, để giúp em cho nhanh, rồi chúng ta cùng nhau về.”

      Tần Đường nghiêng đầu nhìn Hạ Tòng An: “ phải đến đây để công tác sao? Sao lại rảnh như vậy?”

      “Mọi chuyện chỉ cần hai ngày là ổn rồi. có thể kéo dài thêm mấy ngày coi như ngày nghỉ.”

      Tưởng Xuyên trầm mặc liếc nhìn Hạ Tòng An cái, tay phải đặt ở đùi, quay quay điện thoại giữa hai ngón cái và ngón trỏ.

      Tần Đường vẫn từ chối: “ cần. yên lành chạy tới tận chỗ này nghỉ phép làm gì.”

      Đúng là cho chút mặt mũi nào mà, Hạ Tòng An đành cười, xoa đầu : “Còn phải vì em sao.”

      Tần Đường cúi thấp đầu, vừa nâng mắt lên liền thấy Tưởng Xuyên nhìn , đôi mắt đen trở nên vô cùng nặng nề.

      Trong lòng đột nhiên lộp bộp hai tiếng, có chút hoảng hốt.

      Điện thoại xoay nhanh trong tay Tưởng Xuyên, ngón cái ấn cái, điện thoại quay liền dừng lại.

      Tưởng Xuyên đặt điện thoại lên bàn, nhìn về phía Hạ Tòng An, lạnh nhạt :

      “Tần Đường tới đây là trách nhiệm của nghĩa trạm chúng tôi. ấy muốn đâu, chúng tôi nhất định phối hợp, cần lo lắng.”

      Tần Đường ngẩng đầu nhìn , im lặng .

      Hạ Tòng An nhìn , cười: “Vậy cảm ơn mấy . Đúng lúc tôi cũng muốn du lịch cảm thụ nơi này chút.”

      Tưởng Xuyên : “ vấn đề. Nhưng nghĩa trạm nuôi người ăn ngồi rồi, hoặc là quyên góp vật, hoặc là làm việc.”

      Hạ Tòng An: “.........”

      Cuối cùng nở nụ cười: “Đều được cả.”

      Buồn cười, quyên tiền có gì khó chứ? Còn về làm việc à…. liếc nhìn cánh tay cường tráng của Tưởng Xuyên,

      Hạ Tòng An cũng thiếu sức lực.

      ……………

      Kết thúc bữa cơm là 8h40.

      Hạ Tòng An biết Tần Đường ở tại nghĩa trạm, nhưng bây giờ muốn quay lại đó nữa, “Đường Đường, đêm nay ở lại khách sạn , thuê cho em phòng, chúng ta có thể cùng chuyện.”

      Tưởng Xuyên đằng sau, nhìn thân hình hai người gần như sát vào nhau, mặt có biểu tình gì.

      Hạ Tòng An ăn mặc cầu kì tinh xảo, tay đeo cái đồng hồ đắt tiền, khí chất tự phụ, Tần Đường tùy tiện món đồ người cũng hề tầm thường, biểu tình lạnh nhạt, nhìn qua như mỹ nhân lạnh lùng, từ trong xương cốt toát ra vẻ kiêu ngạo.

      Hai người thoạt nhìn rất xứng đôi, đều là người của thế giới.

      đứng phía sau, miệng ngậm thuốc, nhìn chằm chằm theo bóng dáng của Tần Đường.

      Tần Đường hơi dừng lại, mũi chân di di dưới đất, : “ cần, có chuyện chờ em trở về rồi . Đồ đạc của em đều để ở nghĩa trạm, ở lại khách sạn ngược lại có chút bất tiện.”

      Hạ Tòng An cũng miễn cưỡng , gật đầu đồng ý.

      …………

      đường về, tâm trạng của Tưởng Xuyên có vẻ rất tốt.

      Tần Đường quan tâm tâm trạng như thế nào, trong lòng nghĩ về chuyện lễ kỉ niệm 20 năm thành lập quỹ An Nhất. Đến lúc đó tổ chức bữa tiệc từ thiện, còn có buổi đấu giá, dự định làm tất cả mọi chuyện luôn thể, bao gồm cả việc công khai bản thân với giới truyền thông.

      Lúc nãy Hạ Tòng An với , tình trạng của Chu Kỳ khá tốt, bác sĩ cậu ấy có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.

      Tần Đường rất kích động, cũng rất khẩn trương, chỉ sợ hy vọng lắm thất vọng nhiều.

      năm năm rồi, chờ Chu Kỳ tỉnh lại năm năm rồi, rất nhiều lần bác sĩ đều có khả năng cậu ấy sắp tỉnh lại, nhưng kết quả …….luôn khiến người ta phải thất vọng.

      Nếu cả đời này Chu Kỳ đều tỉnh lại phải làm sao bây giờ?

      Tưởng Xuyên thấy siết chặt tay đến nỗi nhìn cả từng khớp xương, liền nhàn nhạt : “Mấy ngón tay này có thù oán với em sao?”

      ngẩn ra, có chút mờ mịt: “Hả? gì cơ?”

      Tầm mắt Tưởng Xuyên vẫn nhìn thẳng về phía trước, ngữ khí trầm xuống: “Em luyến tiếc tên Hạ Tòng An kia sao?”

      Tần Đường nhàng trừng cái, : “Liên quan gì đến chứ!”

      Tưởng Xuyên cảm thấy nghẹn hơi trong ngực, im lặng cả nửa ngày, cuối cùng cười: “Em quên gì rồi đúng ?”

      Tần Đường nheo mắt lại: “ gì?”

      , cho em cơ hội.”

      “Cái gì cơ?”

      Tưởng Xuyên chuyện nữa.

      Tần Đường ra sức suy nghĩ, suy nghĩ, cố gắng suy nghĩ cách cẩn thận.

      Trở lại nghĩa trạm, mọi người vẫn chưa ngủ, người xem TV vẫn xem TV, người nghịch điện thoại vẫn cứ nghịch điện thoại.

      Tiểu Thành thấy hai người liền giơ tay chào: “, chị Tần Đường, hai người về rồi!”

      Tưởng Xuyên nhàn nhạt “ừ” tiếng rồi vào phòng khách.

      Tần Đường đứng ở cửa chào hỏi mọi người lượt rồi lên lầu tắm rửa. Trở về phòng, mở máy tính lên, lấy cái thẻ nhớ kia ra. Thẻ nhớ bị vỡ thành hai mảnh, nhưng cũng may là vị trí con chíp cũng bị làm sao, phần bị gãy được Tưởng Xuyên dính lại.

      Ngón tay cẩn thận sờ qua thẻ nhớ, bề mặt bằng phẳng, bóng loáng, nếu cẩn thận cảm nhận, nhận ra vết nứt kia.

      thử lại, thực vẫn có thể dùng được.

      Mở toàn bộ file gốc ra xem, lúc này mới nhận ra mình thế nhưng lại chụp Tưởng Xuyên ít, đại đa số là lúc ở cùng lũ trẻ và thôn dân trong núi. Thân hình cao lớn, khí thế cường đại, xuất trong mỗi khung hình, khó mà làm ngơ cho được.

      Tần Đường có chút hoảng hốt, đột nhiên nhớ tới nụ hôn tựa lông hồng lúc ở bệnh viện, gương mặt liền nóng lên.

      xuất thần, cửa sổ trước mặt bỗng nhiên tối sầm lại.

      ngẩng đầu lên, liền thấy Tưởng Xuyên đứng ở bên ngoài, ánh mắt sắc bén.

      Trong lòng liền giật thót cái, nhảy dựng lên, “xoạch” tiếng kéo rèm lại, che kín mít,

      Tưởng Xuyên đứng ở bên ngoài cửa sổ: “Chậc…”

      ………….

      Hạ Tòng An có hẹn lại Tần Đường nữa, còn phải xử lý cho xong công việc, để có thể kéo dài kì nghỉ.

      Tần Đường và Tào Thịnh đến bệnh viện chuyến. Tinh thần của Từ Từ rất tốt, thoạt nhìn giống đứa bị bệnh chút nào cả, nhưng quả thực bé có thể phát bệnh bất cứ lúc nào.

      Tào Thịnh : “Hai hôm nữa tôi mang con bé Bắc Kinh.”

      Tần Đường vốn định nhờ Hạ Tòng An thu xếp chuyện này, nhưng nhìn tình hình tại, có vẻ Hạ Tòng An hề có ý định rời , nên : “Được, có vấn đề gì. Bác sĩ liên hệ tốt rồi, có thể để Từ Từ kiểm tra bất cứ lúc nào.”

      Đến lúc đó bảo thư ký của ba giúp đỡ cũng được.

      Tào Thịnh cười: “Làm phiền rồi.”

      Tần Đường nghĩ lát: “Còn về chuyện tiền bạc….”

      Chữa trị bệnh tim cho trẻ con tốn rất nhiều tiền, nếu phải phẫu thuật, chi phí nhất định là con số . Tào Thịnh làm gì lắm, nhưng nếu cũng giống Tưởng Xuyên, chuyện tiền bạc chắc cũng khó khăn, nếu thực còn cách nào khác, có thể liên hệ với bên quỹ từ thiện.

      Tần Đường còn chưa kịp xong bị Tào Thịnh ngắt lời: “ sao, chuyện này cần lo lắng.”

      Nếu ta như vậy được rồi, vì thế Tần Đường liền : “Vậy tốt rồi.”

      Trở lại nghĩa trạm, trong viện có chiếc xe tải đỗ, bên cạnh chất đầy hàng hóa, bọn Tiểu Thành ở phía trước sắp xếp lại đồ đạc.

      Tưởng Xuyên cởi trần, bên dưới mặc chiếc quần dài màu đen, mồ hôi người túa ra như tắm khiến làn da màu lúa mạch như được phủ thêm lớp sáp, gợi cảm cách nguyên thủy nhất, chất đồ lên xe.

      nhảy từ xe xuống, nhìn về phía Tần Đường.

      Bốn mắt nhìn nhau.

      Ánh mắt Tần Đường di chuyển, Tào Thịnh qua hỏi: “ định đâu vậy?”

      Tưởng Xuyên thu hồi ánh mắt, : “Gần đây mới gửi thêm ít đồ, sắp xếp lại chút đồ có ích, chiều mai đưa vào trong núi.”

      Tần Đường hỏi: “ đâu thế?”

      Tưởng Xuyên cúi người, khom lưng lấy chai nước để dưới đất, cơ bụng tám múi liền gồ lên ràng, lúc đứng thẳng dậy liền dần dần chìm xuống. Làn da vùng bụng thô ráp, dọc theo rốn có hàng lông, càng sâu xuống dưới càng đậm màu.

      ngẩng đầu uống nước, nhanh chóng uống hết nửa chai nước còn lại, sau đó ném cái chai xuống: “Lần này em cần theo.”

      Tần Đường nhíu mày: “Vì sao?”

      Tưởng Xuyên nhìn trong chốc lát: “ Trấn Ba.”

      Tần Đường liền im lặng.

      lấy áo phông treo kính xe xuống nhanh chóng xỏ vào người, vừa mặc vào mồ hôi liền thấm ra, chiếc áo nhanh chóng đổi màu.

      muốn xoay người liền bị Tần Đường gọi với lại: “Tôi . Ngày mai hãy cho tôi cùng.”

      Tưởng Xuyên quay đầu lại nhìn , có chút kinh ngạc: “Em chắc chắn?”

      Tần Đường cắn răng cái: “Chắc chắn.”

      ……..

      Giữa trưa hôm sau, Tưởng Xuyên từ công ty vận chuyển của mình trở lại, dì Quế nấu xong bữa trưa, mọi người ăn.

      Tưởng Xuyên ngồi cạnh cửa hút thuốc, mọi người lục tục ngồi vào bàn.

      nhìn quanh lúc: “Tần Đường đâu?”

      A Khởi : “A, chị Tần Đường rồi. Hồi sáng có người đàn ông đến đón chị ấy, chị ấy chị ấy phải về Bắc Kinh có chút việc.”

      Tưởng Xuyên im lặng vài giây.

      Hít sâu hơi thuốc, làn khói cứ quanh quẩn trong phổi, cách nào thở ra được...
      Last edited: 15/12/17
      huyenlaw68, Suuuly, MaiAnhSF44 others thích bài này.

    4. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Oh luyen tiếc chi roi ah, lúc ngta o day thi ko chịu ngọt ngao chút, ngta di roi thi hoi han
      seo-senpai thích bài này.

    5. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      @Chris Tưởng feeling bị đe dọa:)))))
      Xu trần thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :