1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Anh đến cùng rạng đông - Mạch Ngôn Xuyên (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      Chương 20


      Tần Đường tới như thế nào vẫn y như thế, hai mắt đều bị bịt kín lại. Dọc đường đều cố gắng ghi nhớ và cảm nhận mọi thứ: lúc bước lên bục, lúc mở cửa, lúc đứng ở cửa ra, có mùi sơn khá gay mũi, lúc mở cổng ra làn gió thổi tới.

      Tần Đường bị nhét lên xe, xe nhanh chóng lăn bánh.

      Nửa tiếng sau, xe dừng lại, bịt mắt được gỡ xuống, “Tần tiểu thư, có thể rồi.”

      Tần Đường hơi nheo mắt lại để dần thích ứng với ánh sáng bên ngoài.

      Nơi này là đầu đường cái vô cùng tiêu điều và an tĩnh, quay đầu nhìn lại có thấy thấp thoáng mấy căn nhà mới, có vẻ như là khu mới được khai phá.

      Bởi vì đêm khuya nên bóng người.

      chiếc xe Jeep đen đỗ trước mặt Tần Đường, Tần Đường mang theo túi xách xuống xe, hai người đàn ông cao lớn theo phía sau . Tần Đường liếc nhìn hai người họ cái. Lúc đến bên cạnh cái xe phát cửa kính ở chỗ ghế lái bị vỡ, người đàn ông liền hỏi: “Sao lại thế này?”

      Tần Đường cố kìm nén nghi hoặc lại, lạnh giọng : “Có thể là trộm, hoặc bị ăn mày phá hỏng .”

      Người đàn ông cao lớn kia qua lại hai vòng, phát đến cửa kính của ba cánh cửa còn lại cũng đều bị vỡ, lúc này mới nghi ngờ nữa.

      Tần Đường thầm thở phào nhõm, mở cửa lên xe. Hai người đàn ông theo ngồi vào phía sau.

      Vừa lên xe liền thấy ghế phụ có ly trà chanh, duỗi tay sờ lấy, vẫn còn hơi lạnh.

      Tần Đường rũ mắt xuống. Cái này chắc là Tưởng Xuyên mua cho lúc mua thuốc là rồi.

      “Biết dùng chỉ đường ?”

      “Biết……….”

      Tần Đường liếc mắt nhìn về phía chỉ đường, khởi động xe, từ kính chiếu hậy lặng lẽ nhìn về hai ghế sau, hai người đàn ông kia có vẻ chú ý đến . Tay Tần Đường hơi run lên, chậm rãi vươn qua, ấn hàng chữ, hai người đàn ông lập tức nghiêng người về phía trước: “ định làm gì?”

      Tần Đường : “Tôi biết đường, nhập chỉ đường.”

      Người đàn ông liếc nhìn Tần Đường cái, rồi ngồi trở lại, hùng hùng hổ hổ : “Mợ nhà nó, hai buổi tối tao được ngủ rồi, tất cả đều vì Tưởng Xuyên. tại còn phải theo mày chuyến nữa. Mày khôn hồn ngoan ngoãn chút, đừng có giở trò, bằng hai người bọn tao xxx chết mày!”

      Nghe xong người đàn ông còn lại cũng cất tiếng cười to.

      Tần Đường cắn môi dưới, im lặng .

      lái rất chậm, vừa lái vừa nhìn chằm chằm hướng dẫn. Tưởng Xuyên từng nhập lộ trình này, cho nên, giờ chính là theo con đường trước đây . Lúc trước Triệu Kiến Hòa là chờ ở chỗ cũ, Tưởng Xuyên nhất định biết chỗ cũ đó là ở đâu nên nhập trước chỉ đường.

      Xe lái ra khỏi con đường tối tăm, hòa vào với dòng xe cộ.

      biết Tưởng Xuyên giờ như thế nào, bọn họ nhiều người như vậy, ấy dù có lợi hại đến đâu cũng bằng. Hơn nữa nếu Triệu Kiến Hòa giở thủ đoạn, biết ra sao nữa……….

      Tần Đường nóng lòng như lửa đốt, vừa lái xe vừa thất thần… nhưng…. Chỉ đường, chỉ đường ư? Rốt cuộc chỉ đường là có ý gì đây?

      xuất thân, phía sau xe đột nhiên bị lực lớn va chạm vào.

      “Phanh……….”

      Xe đảo đảo hướng về phía trước.

      Tần Đường kinh hãi, vội vàng dẫm chân phanh.

      Nhưng quá muộn rồi, đầu xe đụng phải thanh bảo vệ của chiếc BMW X3.

      Ba xe đụng nhau tạo thành tai nạn liên hoàn.

      Hai người đàn ông vốn dựa lưng vào ghế để chợp mắt, sau khi bị đụng phải, đầu liền theo quán tính đập mạnh vào ghế trước, đần mặt tại chỗ.

      Giây tiếp theo là tiếng chửi rủa vang lên: “Mày làm cái quái gì vậy?”

      Tần Đường luống cuống vài giây, sau đó lấy lại bình tĩnh, đáy lỏng chút hưng phấn. quay đầu lại, vô tội : “Có người đụng phải tôi từ phía sau mà……….”

      Chủ xe BMW bước xuống, là người phụ nữ dưới 40 tuổi, nổi giận đùng đùng bước xuống, vừa mở miệng liền gào thét: “ có biết lái xe thế?!”

      Tần Đường muốn mở cửa xe bước xuống, người đàn ông phía sau đè lại vai : “Ngồi im.”

      Tần Đường cúi đầu, người đàn ông khác bước xuống xe, ỷ vào thân cơ bắp cuồn cuộn dọa người: “Cáu cái gì mà cáu! Em tôi cẩn thận đâm phải xe , bồi thường chút tiền là được chứ gì!”

      Người phụ nữ kia nhìn thoáng qua cái xe Jeep đáng tiền, vênh mặt, chút sợ hãi : “Vậy bồi thường ! cho biết, xe của tôi là xe mới đó!”

      đường xe cộ qua lại ít, lần va chạm này gây nên trận ùn tắc.

      Lúc này, người đàn ông mặc áo phông xanh khom lưng, mặt đối mặt với khung cửa kính bị vỡ chỗ Tần Đường, liên tục : “Mọi người sao chứ? xin lỗi, em trai tôi mới tập lái xe, đụng phải sau xe ! xin lỗi………”

      Tần Đường chớp chớp mắt : “Hình như chân tôi bị thương.”

      Người đàn ông kia nghe vậy lập tức mở cửa xe ra, Tần Đường tránh được bàn tay của người đàn ông ngồi ghế sau, linh hoạt ra ngoài. Người đàn ông kia giữ kịp nên cũng lập tức mở cửa ra ngoài.

      Tần Đường nhanh chóng quan sát tình huống xung quanh, xe cộ bị ùn tắc lại ít, trong thời gian ngắn khó mà có thể lưu thông lại được. lại nhìn về phía chiếc xe đằng sau, xe còn khoảng 3-4 người đàn ông nữa, nhanh chóng ngẩng đầu liếc nhìn người đàn ông đứng trước mặt .

      Giây tiếp theo, lập tức tìm hướng, cất bước chạy .

      Người đàn ông lập tức cất tiếng mắng chửi: “Mẹ nhà nó! Quay trở lại cho tao!!!”

      Sau đó liền đuổi theo.

      Nhưng ngay sau đó, người đàn ông áo xanh lập tức túm lại cánh tay ta rồi nhấc chân đá vào cằng chân . Người đàn ông kịp phòng bị, đầu gối lập tức khuỵu xuống, khuỷu tay vị áo xanh liền đè xuống sau gáy ta, ta bị đau la kêu oai oái.

      Bên kia, người đàn ông dây dưa với chủ xe BMW cũng bị chế phục.

      Tần Đường chạy được đoạn, phát có hai người đàn ông khác đuổi theo.

      dừng lại, thở phì phò hỏi: “Các là cảnh sát sao?”

      “Việc này cần quan tâm, chỉ cần biết chúng tôi phải người xấu thôi. muốn tự lái xe về hay để chúng tôi đưa về?”

      Tần Đường vội hỏi: “Vậy còn Tưởng Xuyên sao? Mấy người cứu được ấy chưa?”

      “Lão đại vẫn tìm. Định vị của cậu ấy xác định được nữa, chúng tôi vẫn chưa tìm được chỗ.”

      “Cậu đưa Tần tiểu thư về trước, tôi quay lại tập hợp với lão đại.”

      Tần Đường cắn môi nhìn bọn họ: “Tôi cùng với mấy . Tôi mới từ chỗ đó ra, có thể tôi tìm được chỗ đó.”

      Người đàn ông nghi hoặc: “ ư? được!”

      Tần Đường nóng nảy, vành mắt ửng đỏ: “Bọn họ có rất nhiều người. Triệu Kiến Hòa là tên cặn bạ, nhất định ta bỏ qua cho Tưởng Xuyên. hơn 40’ rồi, nếu nhanh Tưởng Xuyên mất mạng mất!”

      Hai người đàn ông liếc nhìn nhau.

      “Được.”

      Sau khi lên xe, Tần Đường đem toàn bộ mọi thứ mình biết cho bọn họ: “Chỗ đó có cửa sổ, có mùi bùn đất, cửa có mùi sơn rất nồng, tôi cảm thấy là căn hầm ngầm mới đào.”

      Người đàn ông lập tức gọi điện thoại.

      Tần Đường sốt ruột nhìn đồng hồ. tiếng trôi qua rồi.

      Đầu óc chợt lóe, đột nhiên túm lấy tay người đàn ông bên cạnh: “Quay lại! Lập tức quay lại! Ngay bây giờ!”

      Người đàn ông sửng sốt: “Chỗ nào?”

      “Nơi Tưởng Xuyên dừng xe. ấy vẫn ở chỗ đó!”

      ………….

      Tưởng Xuyên nâng mu bàn tay, quẹt ngang đường lau máu nơi khóe miệng, thể lực hao mất hơn nửa, đôi mắt đen nhìn chằm chằm bốn phía, dám nơi lỏng chút nào.

      Sáu, bảy tên nhìn chằm chằm, tùy thời tấn công.

      Ở góc tưởng có mấy tên ngã xuống.

      Triệu Kiến Hòa ngồi vắt chân ghế, chậm rãi nhả ra mấy vòng khói thuốc, tay gác lên tay vịn vịn gõ gõ vài cái gạt tàn thuốc, gạt tàn có 4, 5 đầu lọc, vẻ mặt lãnh khốc nhìn Tưởng Xuyên bị vây bên trong.

      “Mày có biết khoảng thời gian ở trong tù tao trải qua như thế nào ? Lúc mới vào, lúc nào cũng có người muốn mạng của tao. ngày nào là tao phải đánh nhau với người ta. Nếu phải mạng tao cứng sớm chết trong tù từ lâu rồi.

      Tưởng Xuyên làm như nghe thấy, hàm dưới banh ra, quần áo người ướt đẫm mồ hôi, nửa ở trần, ánh mắt sắc bén, cả người trong trạng thái phòng bị.

      “Sao? Tư vị này như thế nào?”

      Tưởng Xuyên chuyện.

      Đáy mắt Triệu Kiến Hòa xoẹt qua mảnh điên cuồng, cười lạnh: “Tiếp tục! Thất thần cái gì!”

      Mấy tay đấm trong nháy mắt lại đánh về phía Tưởng Xuyên. Trước sau Tưởng Xuyên đều dính đòn, thể lực sớm đến cực hạn, liên tục ăn vài cú đấm liên tiếp, chống đỡ được đến tận lúc này hoàn toàn là dựa vào ý chí.

      ……….

      Tần Đường hoang mang rối loạn tìm kiếm tứ phía, sốt ruột lầm bầm:

      đúng…… Rốt cuộc là ở chỗ nào………”

      “Tần tiểu thư, đừng chạy loạn nữa!”

      Tần Đường dường như nghe thấy, vẫn tiếp tục tìm kiếm ở phía trước.

      “Tần tiểu thư!”

      Tần Đường quay đầu lại, giận dữ kêu: “Mấy người còn mau chia nhau ra tìm !”

      Hai người đàn ông thất thần, người trong số đó : “Chúng ta chia nhau ra tìm, tôi theo ấy.” sau đó liền chạy nhanh đến bên cạnh .

      Tần Đường lời nào, tiếp tục chạy về phía trước.

      Thẳng đến khi chạy đến dãy các căn biệt thự, mùi sơn quen thuộc truyền đến, ngừng lại bước chân, người đàn ông phía sau bống nhiên kêu lên tiếng. Tần Đường quay đầu lại, biết từ khi nào phía sau bọn họ có nhiều hơn hai tên tráng hán, chính bọn chúng đánh lén người đàn ông sau .

      Tần Đường nhìn thoáng qua, cảm thấy mình người kia có thể đối phó.

      Cắn răng cái, liền nhấc chân chạy về phía căn biệt thự kia.

      Lúc đến gần cửa của tầng hầm ngầm, mùi sơn kia lại truyền tới.

      Tần Đường thấy ở gần cửa hầm có mấy thùng sơn.

      run tay, chậm rãi theo bậc thang bước xuống, sau đó nghe được tiếng đàn ông kêu rên, rồi tiếng nắm tay nện vào thịt…….

      “Tưởng Xuyên, hôm nay ông đây đánh chết mày được cũng phải làm cho mày tàn phế mới thôi!”

      Trái tim Tần Đường đột nhiên trở nên cứng rắn, lập tức bước lên, ở chỗ đầu cầu thang gần cửa tìm được dụng cụ, mở nắp mấy thùng sơn xanh, đỏ, tìm, vàng ….kia ra.

      Xách lên cái thùng , ném mạnh nó xuống dưới.

      “Ai?”

      tiếng gầm vang lên.

      Trái tim Tần Đường nhảy vọt lên tận cổ.

      Hai người đàn ông cao lớn lập tức ra thăm dò. Tần Đường ngồi xổm ở góc tường, xé hết toàn bộ giấy note trong túi xách ra, châm lửa, sau đó ném vào thùng sơn, ngọn lửa lập tức bùng lên.

      Hai người đàn ông cao lớn kia còn chưa kịp xông lên phía trước, Tần Đường đá cái thùng sơn trước mặt xuống, chất dịch nóng bỏng mang theo lửa cháy hừng hực lập tức đổ xuống hai người, hai người tức gào lên đau đớn.

      Cùng lúc, ngọn lửa cũng lan đến chỗ mà Tần Đường muốn.

      “Mẹ nó!!! Cháy!!!!!”

      Rất nhanh, cả tầng hầm liền biến thành mớ hỗn loạn.

      Mùi gay mũi đến mức tất cả mọi người đều ngửi được.

      Tưởng Xuyên liếc nhìn hai tay đấm trước mặt, thấy đối phương có chút phân tâm, lập tức quét chân, hai người nháy mắt gục ngã.

      nhanh chóng chớp thời cơ xông ra ngoài.

      Triệu Kiến Hòa tức giận gào lên: “CMN, ngăn nó lại cho tao!!!”

      Tưởng Xuyên lao ra cửa, đóng sầm cửa lại, trong nháy mắt cửa lại bị mở ra đột nhiên nâng chân đá mạnh vào ván cửa, đống người đằng sau lập tức lảo đảo ngã xuống.

      Tần Đường nhìn ngọn lửa ngày càng lớn có chút hoảng.

      Bắt đầu có khói.

      nhìn ở cuối cầu thang là ai, lại nhấc chân đá thùng sơn nữa xuống.

      Tưởng Xuyên nhìn quả cầu lửa lăn lông lốc từ cầu thang xuống, nhảy lên tay vịn tránh , ngẩng đầu nhìn: “Là tôi đây.”

      Tần Đường ngốc lăng. loạt cảm xúc hoảng loạn, sốt ruột, sợ hãi, khẩn trương….đột nhiên gộp hết lại thành , kinh hỉ bước lên bước:

      “Tưởng Xuyên.”

      Tưởng Xuyên liếc nhìn cái, khuôn mặt trắng nõn bị lửa hun đến đỏ bừng, cằm dính vệt xanh, mái tóc dài lộn xộn, váy loang lổ màu sơn xanh đỏ các loại….. Bộ dáng lấm lem như con mèo hoa .

      Phía sau có người đuổi đến.

      Tưởng Xuyên nhanh chóng chạy lên phía .

      Tần Đường căn đúng lúc Tưởng Xuyên chạy qua liền nhanh chân đá nốt mấy thùng sơn còn lại xuống, nhưng cả người mềm nhũn, cước cũng đá nổi nữa.

      Tưởng Xuyên ôm eo , duỗi chân đạp hai phát, mấy thùng sơn còn thừa liền lăn lông lốc xuống.

      !”

      nắm chặt tay chạy ra bên ngoài, Tần Đường nặng nề thở dốc, đầu nặng chân khập khiễng chạy theo sau Tưởng Xuyên.

      PS: được gần 1/3 đường rồi mới nhớ ra mình còn chưa PR cho ẻm. Ty nào rảnh PR hộ tui page với nhé. Xia xia nha:yoyo19::yoyo19::yoyo19:
      dieudidomked, Suuuly, huyenlaw6845 others thích bài này.

    2. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Sau hoạn nạn. Chị hiểu nhau hơn. Thanks
      seo-senpai thích bài này.

    3. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      Các ty ạ! Có đột phá rồi, có first kiss chính thức r nha:yoyo17::yoyo17:

      Chương 21


      Hơi thở Tần Đường trở nên gấp gáp, sắc mặt trắng bệch, thân thể càng ngày càng vô lực, hoàn toàn là chạy bằng ý chí, sau đó dần dần bước dài bước ngắn theo kịp nữa.

      Người đàn ông bên ngoài giải quyết xong hai tráng han kia, vừa thấy Tưởng Xuyên kéo Tần Đường chạy ra, đằng sau còn có vài tên tráng hán khác từ hầm ngầm lên đuổi theo, trong tay cầm theo gậy sắt mã tấu các loại, vội vàng kêu lên: “ Tưởng, nhanh lên!”

      Giây tiếp theo, hai đầu gối Tần Đường mềm nhũn, cả người ngã chúi về phía trước.

      Tưởng Xuyên phản ứng rất nhanh, xoay người đỡ lấy phía sau vào lòng, kịp nghĩ nhiều, tay lồng qua khuỷu chân co, bế xốc lên.

      Tần Đường nắm lấy ngực áo Tưởng Xuyên, khó chịu ưm tiếng.

      Tưởng Xuyên cúi đầu nhìn , phát sắc mặt tái nhợt, mày nhíu chặt, bộ dáng thở ra hơi, vô cùng chật vật đáy lòng liền trầm xuống, cánh tay càng ôm chặt hơn, mở miệng gọi: “Tần Đường!”

      Người trong lòng giọng “ưm” tiếng, lại bị Tưởng Xuyên vừa ôm vừa chạy nhanh, cả người xóc nảy muốn nôn.

      Tưởng Xuyên cúi đầu, cằm để trán , rồi nhanh chóng dời , bước chân càng nhanh hơn.

      ấy làm sao vậy?”

      “Hít quá nhiều khí độc.”

      “Hả? Sao lại hít phải khí độc được?”

      Đốt nhiều sơn như vậy, khói bay mù mịt, ấy lại đứng gần, sao có thể hít phải khí độc chứ. Hơn nữa, khẳng định là hít ít.

      Tưởng Xuyên mím môi, bước chân càng nhanh hơn: “Xe ở đâu?”

      “Ở ngay chỗ rẽ phía trước.”

      Lao nhanh ra khỏi chỗ rẽ, phía trước liền có mấy người đàn ông chạy tới. Đều là người nhà cả.

      Tưởng Xuyên ôm Tần Đường lướt qua bọn họ: “Chỗ này giao cho mấy người.”

      Triệu Kiến Hòa cùng với mười mấy người của ta đều bị thương hơn nửa rồi, lại nhìn thấy Tưởng Xuyên bên kia có người giúp đỡ, lạnh giọng : “Được rồi, cần đuổi theo nữa.”

      Người cũng chạy xa rồi, bên này lại có người giữ chân, có đuổi theo cũng vô ích.

      ……….

      Tưởng Xuyên ôm Tần Đường trở lại xe, lập tức đặt nằm ở ghế sau. Hơi thở Tần đường dồn dập, khuôn mặt tái nhợt, hồng hào như bình thường, tay chân lạnh toát, cả người mềm nhũn như vũng nước. Tưởng Xuyên vỗ lên mặt , khàn giọng gọi: “Tần Đường…….”

      Trả lời là hô hấp càng thêm dồn dập của Tần Đường.

      Tưởng Xuyên nhanh chóng ngồi lên xe, đóng cửa lại, trầm giọng với lái xe: “ bệnh viện, mở hết toàn bộ cửa sổ xe ra.”

      Tưởng Xuyên để Tần đường gối lên đùi mình, cố gắng vừa để dễ thở hơn, cũng để mình kiềm chế lại cơn giận.

      nhanh lên!”

      “Vâng!”

      Sắc mặt Tưởng Xuyên khuất lấp sau màn đêm, mím môi, cúi đầu nhìn Tần Đường, đầu ngón tay gạt mấy sợi tóc dính , thấp giọng gọi: “Tần Đường…….”

      Ngoại trừ tiếng gió thổi từ bên ngoài vào, trong tai Tưởng Xuyên tất cả chỉ có hơi thở dồn dập của Tần Đường.

      Tưởng Xuyên nhíu chặt mày, hạ mí mắt, nâng cằm lên, ngón cái và và ngón trỏ nhéo , hít hơi sâu, cúi đầu, bờ môi mỏng áp lên kín kẽ khe hở đôi môi mềm mãi của , sau đó nắm chặt mũi , thổi hơi vào.

      Tưởng Xuyên làm liên tục lúc, hô hấp của Tần Đường hơi chững lại chút.

      Sau đó, đột nhiên ho khù khụ.

      Tưởng Xuyên dừng động tác lại, thả tay nắm mũi ra, đôi mắt đen như mực nhìn chăm chú.

      Tần Đường nhíu mày, ho thêm vài tiếng nữa, hàng mi dài khẽ rung động, chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt đơn thuần trong suốt như đứa trẻ, có chút mờ mịt nhìn khuôn mặt được phóng đại lên ngay gần trước mắt. Đây là khuôn mặt mang đầy thương tích, từ khóe môi đến chân mày, đâu đâu cũng là vết thương, nhưng vẫn tràn ngập nét tuấn quyến rũ như cũ, đặc biệt là phần mi tâm vẫn còn sót lại chút cuồng dã từ nãy.

      …….làm cái gì thế?” giọng suy yếu hỏi.

      Khóe miệng Tưởng Xuyên cong lên, hơi ngẩng đầu lên, : “Nếu em vẫn tiếp tục có phản ứng, liền phải tiếp tục hô hấp nhân tạo cho em rồi.”

      Tần Đường nghe vậy vội thở gấp, đôi mắt mở lớn trừng : “ dám…. Tôi đánh !”

      Người Tần Đường vẫn mềm nhũn, tiếng chút uy hiếp, như tiếng mèo kêu, ở trong lòng Tưởng Xuyên nhàng mà cào. Đầu lưỡi liềm qua khóe môi, nếm được mùi vị tanh nồng đặc trưng, chợt như lang nếm được mùi máu, cả người nhịn được nhiệt huyết sôi trào.

      Tưởng Xuyên nâng đầu cao lên chút, cười : “Tốt hơn chưa?”

      Tần Đường hít sâu hơi, khuôn mặt trắng bệch hơi phiếm hồng, đầu cảm thấy choáng váng, sau đó chậm rãi gật đầu.

      Đôi mắt nhìn thẳng về phía , giọng : “Khóe miệng …chảy máu kìa……”

      Phía trước là đèn đỏ, xe dừng lại ở trước vạch kẻ đường.

      Đèn neon màu sắc hai bên đường chiếu vào khuôn mặt trắng nõn của , sắc môi nhàn nhạt màu hồng phấn, khóe miệng dính mấy vết hồng hồng, là máu của .

      Tưởng Xuyên cúi đầu nhìn , ánh mắt tối đen nặng nề, lúc sau, đột nhiên nở nụ cười kì quái, nắm lấy cằm , ngón tay cái dùng sức quệt mạnh lên môi .

      : “ mặt em có dính sơn.”

      Tần Đường nhíu mày: “.........”

      hoàn toàn hiểu chuyện gì diễn ra.

      Tưởng Xuyên giơ ngón tay quẹt qua khóe miệng mình, nhìn lòng bàn tay dính vết máu, đột nhiên cười lớn.

      Tần Đường chớp chớp mắt, hoàn toàn hiểu Tưởng Xuyên cười cái gì, cũng nghĩ nhiều, đầu lại bắt đầu choáng váng, tim đập nhanh, cảm giác buồn nôn lại ập đến, sau khi xe tiếp tục chạy lại lịm .

      Tới bệnh viện, Tưởng Xuyên ôm người vào.

      Bác sĩ kiểm tra qua, chỉ là trúng khí độc dạng , ngất cũng chỉ thời gian ngắn, chờ lát tỉnh lại.

      Tần Đường năm giường bệnh an ổn ngủ, đầu giường có treo bình truyền.

      Tưởng Xuyên nhìn lát, rồi ra khỏi phòng bệnh.

      Y tá theo ra ngoài, nhìn thân toàn vết thương của , giọng : “Tiên sinh, vẫn nên xử lí chút vết thương của mình .”

      Tưởng Xuyên nhìn ấy gật đầu: “Ừ, lát nữa tôi .”

      nhìn về phía người đàn ông mặc áo phông xanh đứng ở cạnh cửa phòng bệnh : “Cảm ơn!”

      Tào Nham cười cười: “Đều là em với nhau cả, có gì mà cảm ơn chứ. Hơn nữa cứu người là trách nhiệm của tôi mà.”

      ta liếc nhìn vào trong phòng bệnh cái: “Vậy kia sao rồi?”

      Tưởng Xuyên đút tay vào túi quần rút bao thuốc lá ra. Bao thuốc bẹp dí, thuốc lá bên trong cũng bị biến dạng, rút ra điếu trông còn khả ổn, đột nhiên nhớ ra trong bệnh viện thể hút thuốc, liền ném luôn bao thuốc vào thùng rác bên cạnh: “ sao cả.”

      Tào Nhàm lại cười: “ ngờ lá gan này cũng rất lớn. Chúng tôi muốn đưa ấy quay về nhưng ấy cứ mực phải theo tìm .”

      Tưởng Xuyên dừng lại chút, hỏi: “ ấy mực muốn theo?”

      Tào Nham: “Đúng thế! Nhưng cũng may là ấy có theo, nếu chúng tôi cũng tìm được nhanh như thế đâu.”

      Tưởng Xuyên thực ngờ ấy lại có gan quay trở lại tìm . Lại nhớ tới dáng vẻ lôi thôi luộm thuộm lúc đứng ở bên cạnh ánh lửa, đáy lòng chợt dâng lên cảm giác khác thường, ánh mắt tối , khóe miệng cũng cong cong nụ cười .

      xem thường này rồi, nhẫn nại mà.

      Tào Nham cười to: “ ngờ lần này lại để cứu mình.”

      “Ừ, thiếu ấy mạng rồi.”

      Tào Nham: “Thực ra cũng đến mức đó. Chỉ là ấy tới sớm hơn chúng tôi 20’ mà thôi, nhất định vẫn có thể chống cự được. Thậm chí cứ coi như chúng tôi tìm thấy cũng có thể tự mình thoát ra đúng ?”

      Tưởng Xuyên cười lớn, trả lời.

      Quả thực có cách, chính là đàm phán với Triệu Kiến Hòa, nhưng đương nhiên phải là đồng ý cái chủ kiến kia của ta.

      Tào Nham hỏi: “Vậy khi nào hai người trở về?”

      Tưởng Xuyên ngắm nhìn điếu thuốc trong tay: “Chờ thân thể ấy tốt hơn tính tiếp.”

      Tào Nham : “Tầng hầm kia của Triệu Kiến Hòa bị niêm phong, trong thời gian ngắn bên trong chắc chắn có hành động gì. Nhưng để phòng ngừa vạn nhất, tôi để lại hai em ở chỗ này trông chừng. bị thương, mau xử lý .”

      “Tôi về đây.”

      Tào Nham rồi nhưng vẫn lưu người ở lại canh giữ bên ngoài phòng bệnh.

      Phòng bệnh là gian dành cho hai người, Tưởng Xuyên nằm ở giường bên cạnh, để y tá xử lý những vết thương lớn người mình.

      lát sau, hỏi: “Bệnh viện của các có dầu chuối ?”

      Y tá hỏi: “Là để lau vết sơn sao?”

      Tay Tần Đường toàn là sơn, lúc nãy Tưởng Xuyên ôm chạy vào, cho nên y tá liền cho rằng bọn họ là đôi.

      Tưởng Xuyên “ừ” tiếng, y tá : “Nên dùng dầu trám. Đổ ít lên chỗ bị dính sơn, xoa xoa vài cái rồi để yên lúc, sau đó dùng xà phòng rửa là sạch. Như vậy hại da tay lắm.”

      “Vậy bệnh viện có dầu trám sao?”

      có……”

      “Được, tôi biết rồi.”

      “A, đúng rồi, hình như là có đó. Để tôi tìm cho .”

      …………

      Áo phông người Tưởng Xuyên vừa bẩn lại vừa hôi, nên dứt khoát lột ra vứt , mặc nữa, cởi trần ngồi ở mép giường Tần Đường, sờ sờ nắn nắn tay .

      Tay phụ nữ vừa lại vừa mềm, nhéo nhéo ngón tay, mềm như là xương vậy.

      Tưởng Xuyên sờ nắn lúc, tay lem luốc toán sơn, ngay cả móng tay cũng thế. đổ ít dầu trám lên tay , để đó lúc, sau đó dùng xà phòng rửa sạch lại.

      Rửa xong tay lại chuyển sang tay còn lại,

      Động tác của rất nhàng, cẩn thận, cố gắng đánh thức .

      Tưởng Xuyên vừa mới bê chậu nước lên, lại nhìn thấy mái tóc đen tán gối đầu màu trắng cũng toàn là sơn xanh đỏ các loại.

      có chút bất đắc dĩ bật cười, lại đặt chậu nước xuống, nhàng gột sạch chỗ sơn dính tóc .

      Ai bảo nợ chứ.

      ……..

      Tầm 10h sáng hôm sau, Tần Đường tỉnh lại, cảm thấy thân thể tốt hơn rất nhiều.

      nhìn lên trần nhà, trong mũi tràn ngập hương vị của thuốc sát trùng, lập tức nhận ra đây là bệnh viện.

      Tần Đường chống giường ngồi dậy, đảo mắt nhìn xung quanh.

      Tưởng Xuyên ở đây, cũng biết đâu rồi. lại có điện thoại nên cũng thể gọi điện được.

      ném mình ở lại đây chứ?”

      Tưởng Xuyên đẩy cửa bước vào, liền thấy Tần Đường ngồi phát ngốc giường. Nghe thấy thanh, liền vội vàng ngẩng đầu lên.

      Tưởng Xuyên mang đồ dùng vệ sinh cá nhân, cháo, bánh bao và sữa tươi để bàn, nhìn : “Vẫn còn buồn nôn sao?”

      Tần Đường : “Tốt hơn nhiều rồi.”

      Tưởng Xuyên “ừ” tiếng: “Tốt, vậy ăn chút gì đó .”

      Tần Đường gật đầu đồng ý, xốc chăn xuống giường vào nhà vệ sinh rửa mặt.

      Lúc mở vòi nước mới nhận ra móng tay của mình bị cắt ngắn, trơn bóng mượt mà, đầu ngón tay hồng hồng bóng bóng.

      Tần Đường chỉ cho là y tá giúp mình rửa sơn, nên sau khi rửa mặt xong liền ra ngoài ăn sáng. thực, đói đến phát điên rồi.

      Ăn xong, Tần Đường nhìn về phía Tưởng Xuyên dựa vào giường bên cạnh nghỉ ngơi, hỏi: “Khi nào chúng ta trở về?”

      Đôi chân dài của Tưởng Xuyên tùy ý gác giường, liếc mắt nhìn cái: “Mai.”

      Tần Đường nhớ tới việc tối hôm qua, có chút nghi hoặc: “Chỉ đường xe của có định vị à?”

      Tưởng Xuyên: “Ừ.”

      xe Jeep đen có định vị, Tào Nham dựa vào định vị xe của Tưởng Xuyên đến được khu khai phá kia, nhặt được di động Tưởng Xuyên để lại xe. Sau khi Tần Đường được thả ra, bọn họ liền lập kế hoạch gây ra vụ tai nạn liên hoàn đó để cứu Tần Đường.

      “Còn cái nữa là gì?”

      Tưởng Xuyên : “Di động của có thể định vị được vị trí của em.”

      Tần Đường nghĩ tới lần trước ở Du Lâm, sau đêm bị Triệu Kiến Hòa kéo vào ngõ , Tưởng Xuyên liền thiết lập định vị của di động của tất cả mọi người lên máy của mình. Điều này cũng là bình thường, để phòng khi ra ngoài vùng núi xa xôi vẫn có cách tìm người nếu có người lạc.

      Tưởng Xuyên vốn định lợi dụng điều này để xác định vị trí cụ thể của Tần Đường, nhưng điện thoại của Tần Đường bị tắt máy, cho nên mới tìm được.

      Tần Đường nghiêng đầu nghĩ ngợi, nhớ tới lúc đó cúi đầu nhìn thoáng qua di động bị vứt mặt đất của , : “ là muốn nhắc nhở tôi, khởi điểm chính là điểm chung đúng ?”

      Tưởng Xuyên nhướng mày: “Cũng thông minh đấy.”

      Tần Đường trừng mắt liếc nhìn cái.

      lát sau.

      biết tôi là người phụ trách của quỹ An Nhất từ khi nào?”
      dieudidomked, Suuuly, huyenlaw6841 others thích bài này.

    4. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      First kiss chính thứ mà t mong muốn nó hơi khang khác cơ. :yoyo23:. Nhưng mà dù sao cũng gọi là có tiến triển. :yoyo40:. Thank nàng nhiều nhiều. :yoyo45:
      seo-senpai thích bài này.

    5. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      Chương 22


      Mấy năm nay, mỗi lần Tần Đường đến các địa phương có tổ chức tình nguyện đều được người phụ trách chỗ đó tiếp đãi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên có người phụ trách của nghĩa trạm nhận ra được thân phận của . thực nghĩ ra mình để lộ sơ hở lúc nào.

      Hay là Tưởng Xuyên cho người điều tra ?

      Tưởng Xuyên nhìn về phía : “Là em ?”

      Tuy chắc đến tám chín phần mười, nhưng vẫn muốn xác nhận lại chút.

      Chuyện tới bây giờ chả còn gì phải giấu diếm nữa cả.

      Tần Đường gật đầu: “Ừ, quỹ An Nhất là ba mẹ thành lập lúc tôi 3 tuổi.”

      Nụ cười vẫn treo miệng Tưởng Xuyên nhưng lại gì nữa.

      còn chưa , tại sao lại biết? phải cho người điều tra tôi đấy chứ?”

      Tưởng Xuyên liếc mắt nhìn : “Em tặng cho Nguyệt Nguyệt con thỏ bông, lỗ tai nó có in logo của An Nhất quỹ. Lúc thăm Nguyệt Nguyệt có nhìn thấy.”

      Con thỏ kia to bằng bàn tay, màu hồng nhạt, hôm đó lúc ra ngoài làm việc với Lữ An, lúc trở về có tạt qua bệnh viện vì Lữ An muốn thăm tiểu nha đầu Nguyệt Nguyệt. Lúc bọn họ tới Nguyệt Nguyệt ngủ, trong lòng vẫn ôm con thỏ kia.

      Sau khi Nguyệt Nguyệt tỉnh lại rằng, con thỏ kia là chị Tần Đường cho bé.

      Logo của An Nhất Quỹ là tiểu thiên sứ có đôi cánh dài.

      Tần Đường đần mặt: “Chỉ vì thế thôi sao?”

      Tưởng Xuyên “ừ” tiếng, : “Em họ Tần, cha mẹ em quyên tặng cả khu nhà cho trường tiểu học, hồi học ở trường tiểu học đó.”

      Ảnh hậu Cảnh Tâm và chồng mình vẫn luôn thích công việc từ thiện, Tiểu Thành và A Khởi Tần Đường lớn lên rất Cảnh Tâm. Quả thực là rất giống.

      Lớn lên xinh đẹp, gia thế tốt, thích từ thiện, họ Tần. Tất cả đều có thể chứng minh suy đoán của , chính là bé năm đó bị hôn cái liền khóc lóc thôi.

      Đôi mắt đen của trở nên nặng nề, nhìn , : “Lúc em còn gặp em rồi.”

      Lần này đến lượt Tần Đường kinh ngạc: “ như thế nào?” Nhưng nghĩ lại thấy cũng có gì kì lạ, lúc quả thực thường xuyên theo ba mẹ khắp nơi. Tưởng Xuyên có vẻ lớn hơn đến 6, 7 tuổi, kí ức chắc hẳn ràng hơn, nhỡ cha mẹ , nhớ cả , cũng rất bình thường.

      Tưởng Xuyên nhấc tay lên, nằm ngửa giường, khoa tay mua chân biểu diễn cái độ cao: “ như thế này này.”

      Tần Đường: “.............”

      chuyến này, hai người ở núi Dương Quyển hai đêm, lại cùng nhau trải qua đêm hoạn nạn, thái độ của Tần Đường đối với Tưởng Xuyên tốt hơn rất nhiều.

      Tưởng Xuyên nhìn về phía , giọng thản nhiên: “Lúc đó em như vậy, đối với mấy đứa trong núi chắc là có ấn tượng gì rồi.”

      Lúc theo cha mẹ làm từ thiện, đứa trong núi nào dám chơi với chứ, chỉ dám đứng từ xa nhìn, hoặc là vây quanh mà thôi, lại càng dám chuyện với , cứ như sợ làm như vậy làm bẩn vậy.

      Tần Đường nghĩ nghĩ, có chút nghiến răng nghiến lợi : “A, cũng hẳn là có. Có tên tiểu lưu manh chiếm tiện nghi của tôi.”

      Tưởng Xuyên: “............”

      “So với tôi thực lớn hơn vài tuổi, cũng hiểu chuyện rồi, vậy mà còn dám chiếm tiện nghi của tôi.”

      “Chiếm tiện nghi của em như thế nào?” lười biếng hỏi.

      “Tiểu lưu manh kia hôn tôi cái.” Tần Đường nhíu mày . Từ ba giáo dục rất nghiêm khắc. Ba dạy rằng được cho con trai ôm loạn hôn loạn. Cho nên khi đó, vì còn nên rất sợ hãi, bị dọa, cảm thấy bị con trai hôn là việc rất rất nghiêm trọng, lập tức òa khóc lên.

      Kí ức từ năm 3, 4 tuổi đến bây giờ sớm trở nên mơ hồ, nhưng đối với mấy kiện tốt kia lại nhớ rất ràng, thậm chí bây giờ trưởng thành rồi, vẫn chịu được khi người khác chiếm tiện nghi của mình.

      “Hôn em như thế nào?” lại hỏi, giọng trầm thấp mang theo ý cười.

      Tần Đường mặt đỏ bừng, chuyện.

      Bác sĩ và y tá đẩy cửa phòng bước vào, kiểm tra lại thân thể cho Tần Đường. Y tá : “Buổi chiều còn phải truyền bình nữa.”

      Tần Đường gật đầu. Điện thoại của Tưởng Xuyên vang lên, đưa mắt nhìn sang, rồi đứng dậy ra ra bên ngoài nghe máy.

      lát sau, bác sĩ và y tá ra.

      Tần Đường ngồi yên giường được lúc, đột nhiên nhớ tới cái máy ảnh bị đập vỡ, trái tim đau nhói, ôm lấy ngực khó chịu thôi, tâm trạng cũng theo đó mà trùng xuống, cả người có tí tinh thần nào cả.

      Tưởng Xuyên sau khi ra ngoài nghe điện thoại vẫn chưa trở lại.

      Giữa trưa, có người mang cơm hộp đến cho . Cơm nước xong, Tần Đường nằm xuống nghỉ ngơi lát.

      Buổi chiều bác sĩ đến truyền dịch cho , y tá thấy giường bên cạnh có người liền nhịn được giọng thầm: “ bảo ta nghỉ ngơi cho tốt rồi, sao cứ lung tung vậy? Tần tiểu thư cũng là, bạn trai mình bị thương nghiêm trọng như vậy mà cũng quản giáo ta lại cho tốt gì cả.”

      Tần Đường há hốc mồm, vừa định mở miệng phản bác bác sĩ tìm được vị trí, đâm kim vào. Đột nhiên nhói cái làm lên tiếng được.

      Y tá kia thấy gì lại tiếp tục: “Nhưng bạn trai đối xử với là tốt. Hôm qua tay dính đầy sơn, ta liền hỏi xin tôi dầu quả trám để giúp lau sạch mà làm tổn hại tay. nhìn xem, tay giờ chút cũng bị thương đúng ?”

      Tần Đường ngẩn người: “Tay của tôi là ấy rửa cho sao?”

      Y tá cười: “Đúng vậy, chính là ta làm đó.”

      Tôi hôm qua, Tưởng Xuyên thân trọng thương, Tần Đường lại trúng độc khí CO, tay dính đầy sơn, lại vào cấp cứu gấp. Thậm chí mấy y tá còn thầm to với nhau xem hai người rốt cuộc lăn lộn thế nào mà biến thành cái dạng như vậy. Nhưng dù sao cũng là riêng tư của người bệnh, cho nên các cũng chỉ là lén mà thôi.

      Sau khi y tá rời , Tần Đường duỗi năm ngón tay, ngẩn người nhìn bàn tay của mình.

      như vậy….. Móng tay cũng là ấy cắt sao?

      Tần Đường cắn môi, đầu ngón tay hơi giật giật, sắc mặt ửng đỏ.

      Thẳng đến tận chạng vạng, Tưởng Xuyên mới trở lại.

      Phòng bệnh vẫn chưa bật đèn, ánh sáng bên trong mờ nhạt. Tần Đường dựa lưng vào giường, cuộn tròn hai chân, cảm xúc có chút hạ xuống.

      Tưởng Xuyên đứng ở cửa, bật công tắc.

      nhìn .

      cũng ngẩng đầu nhìn .

      Tưởng Xuyên nhìn lúc, rồi đặt đồ ăn lên bàn, : “Lại đây ăn cơm.”

      Tần Đường lóc cóc bò qua, buồn hé răng nhận chiếc đũa, cúi đầu im lặng ăn cơm.

      câu nào, mà Tưởng Xuyên cũng hỏi.

      Đêm xuống, trời mưa.

      Tần Đường mượn điện thoại của Tưởng Xuyên, Tưởng Xuyên đưa điện thoại cho . quay lưng về phía gọi điện thoại, giọng .

      “Mẹ ạ…… điện thoại con bị trộm….”

      sao…… Do con cẩn thận thôi, ngày mai con mua cái điện thoại khác…… Vâng, con biết…….. Con cẩn thận……..”

      “Được rồi ạ……….. Hẹn gặp lại, mẹ……”

      Tần Đường cúp máy, trả điện thoại lại cho Tưởng Xuyên.

      Tưởng Xuyên để điện thoại lên bàn, hỏi: “Ba mẹ em yên tâm sao?”

      Tần Đường chần chờ lát, cuối cùng gật đầu: “Có chút.”

      “Bọn họ đúng là phải lo lắng. như em mình chạy đến nơi rừng núi này đúng là rất an toàn, đặc biệt nếu em gặp phải người phụ trách như .” Tưởng Xuyên nghĩ đến việc tối qua, vốn nghĩ để bị cuốn vào, may mà cuối cùng xảy ra chuyện gì, nếu thực biết ăn thế nào với ba mẹ của , cũng cách nào tự đối mặt với bản thân được.

      cũng rất tốt mà, chuyện này đâu có sai.” Tần Đường nhìn : “Triệu Kiến Hòa cũng là tên hỗn đản, lợi dụng việc từ thiện để thỏa mãn nhu cầu của bản thân, lúc trước thu thập chứng cứ để cho vào tù là đúng.”

      Tưởng Xuyên nhìn , cuối cùng bật cười: “Tối hôm qua sao lại quay lại tìm vậy?”

      Tần Đường cúi đầu: “ với tôi là cùng nhau , tôi dù sao cũng thể bỏ mặc ở lại được.”

      Vài giây sau, tiếp: “Tôi sợ bị đánh chết………”

      Tuy rằng phải trách nhiệm của , nhưng thực rất sợ những người ở bên cạnh chết .

      Huống chi, tối hôm qua Tưởng Xuyên vốn có thể để đổi , nhưng vẫn , nên cho dù thế nào, bảo mình, làm được.

      Đôi mắt Tưởng Xuyên nhìn thẳng về phía , người sáp lại gần, cười : “Yên tâm, dễ chết như thế đâu. Lần sau đừng làm như vậy nữa.”

      Tần Đường hừ tiếng, kéo chăn trùm kín người nằm xuống.

      Ban đêm mưa lớn gió to, có chút lạnh.

      Tần Đường ban ngày ngủ nhiều nên bây giờ ngủ được nữa, lăn qua lăn lại, lại nghĩ đến cái máy ảnh bị chia năm xẻ bảy..

      nằm yên lại, trợn mắt nhìn trần nhà tối đen như mực.

      “Tưởng Xuyên, máy ảnh của tôi còn nữa rồi.”

      Trong phòng bệnh đột nhiên vang lên giọng nho , mang đậm yếu ớt, khổ sở của .

      Đầu lưỡi Tưởng Xuyên lại đảo vòng quanh hàm răng, im lặng vài giây, dựa vào gối đầu ngồi dậy, co chân lên.

      Tần Đường bất động, chỉ quay đầu lại nhìn . Trong phòng bệnh bật đèn nên căn bản chẳng nhìn thấy gì cả nên hỏi: “ làm gì…….”

      Giọng trầm thấp của Tưởng Xuyên vang lên: “Cho em thứ. Qua đây.”

      Tần Đường do dự lúc, cuối cùng vẫn xốc chăn xuống giường, hai bước, khi còn cách khoảng khoảng nửa thước dừng lại, chìa tay ra: “Cái gì?”

      Tưởng Xuyên nắm tay kéo cái.

      Tần Đường kinh hô: “ làm cái gì?!”

      ngã ngồi lên mép giường của Tưởng Xuyên, đầy đụng phải chân , rất cứng.

      Cơ thể ổn định nên tay còn cách lớp chăn chống lên bụng Tưởng Xuyên nữa.

      Cả người Tưởng Xuyên cứng đờ, nhanh chóng nắm tay giúp ngồi dậy, khàn giọng : “Tay để đâu đấy?”

      Tần Đường: “...........”

      đỏ bừng mặt, ràng là ta bảo qua đây lấy đồ mà.

      Thân thể cứng đờ, ngửa đầu hỏi: “ định cho tôi cái gì? Nếu có gì buông tôi ra.”

      Trong bóng đêm, ánh mắt thâm trầm, tựa như hồ nước tĩnh mịch sâu thấy đáy.

      Tần Đường có chút hoảng loạn, giãy dụa: “……..”

      Giây tiếp theo, Tưởng Xuyên cầm lấy tay , đem thứ tròn tròn màu đen nho nhét vào tay .

      Tần Đường dùng ngón tay cảm nhận chút, kinh hỉ nhìn : “Là cuộn phim!”

      Tưởng Xuyên: “Ừ.”

      Là cuộn phim của máy ảnh.

      “Sao lấy được?”

      “Lúc đánh nhau thuận tay lấy được.”

      : “Có số chỗ bị hỏng rồi, phim bị dính vào nhau. thử xem qua rồi, có vẻ như vẫn còn dùng được.”

      Tần Đường vuốt ve cuộn phim kia thích thôi, tâm trạng rất tốt. Tuy rằng máy ảnh bị hỏng, nhưng ảnh chụp vẫn còn, đây là vãn hồi tốt nhất rồi.

      Nương vào ánh sáng nhàn nhạt từ bên ngoài cửa sổ hắt vào, Tưởng Xuyên nhìn gương mặt của .

      Tần Đường muốn xoay người bật đèn, Tưởng Xuyên đưa tay đè lại, dựa lại gần, kề sát tai : “Vui sao?”

      Tần Đường mím môi, trái tim đập nhanh hơn, hơi lùi lại chút, giọng : “Ừ, vui hơn rất nhiều rồi. Cảm ơn .”

      Ở dưới tình huống như vậy mà còn có thể lấy được cuộn phim, nhất định hề dễ dàng.

      “Vậy em trốn cái gì?”

      “............. Vậy dựa gần vào như vậy làm gì?”

      “Lại đây.” Tưởng Xuyên , giọng khàn khàn, mang theo tia dụ hoặc: “Lại đây cho em bí mật.”

      Tần Đường chớp chớp mắt, vẻ mặt nửa tin nửa ngờ.

      Đến cả nửa ngày, cuối cùng vẫn nhích qua.

      Tưởng Xuyên lại : “Gần hơn chút nữa.”

      Tần Đường: “........”

      Giây tiếp theo liền đen mặt đứng bật dậy. ràng trêu .

      Tưởng Xuyên đương nhiên thể để dễ dàng như vậy, tay dùng chút sức, dễ dàng kéo ngã trở về.

      Tần Đường thẹn quá hóa giận, đánh mạnh cái lên ngực Tưởng Xuyên: “Tưởng Xuyên, bắt nạt tôi!”

      Tưởng Xuyên cười lớn tiếng, tới gần bên tai : “Cái tên tiểu lưu manh hôn em cái mà em í, là .”

      Ps: lời của ed: Đỉnh cao của đùa giỡn chính là đây:yoyo60::yoyo60:
      dieudidomked, Suuuly, huyenlaw6841 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :