1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Anh Động Tâm - Phong Linh Anh [Full 74C] - đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 64: Hòa giải.

      Edit: meowluoi.

      Tối hôm đó, Kỳ Diệu nhận được cuộc gọi từ số điện thoại lạ. Đối phương tự xưng là cha Mạc Minh, dọa lười biếng nằm giường giật mình ngồi dậy.

      “A…” Do nóng lòng, động vào vết thương sau lưng, đau đến nhe răng trợn mắt.

      “Cháu sao vậy?” Người đàn ông đầu bên kia điện thoại ân cần hỏi thăm, “Có phải vết thương lưng cháu…”

      phải! có, cháu sao…” Chắc do quá căng thẳng, nên tiểu nha đầu chút suy nghĩ phủ nhận, nhịn đau ngồi thẳng người, cố gắng điều chỉnh tâm tình, “Chào bác, bác tìm cháu có chuyện gì ạ?”

      Giọng trong trẻo của tiểu nha đầu truyền đến bên tai, người đàn ông năm mươi tuổi khẽ mỉm cười, cũng khách sáo, chỉ hỏi qua thương thế của , thay cha xin lỗi , lúc còn sợ hãi đáp lại, lời của ông lại xoay chuyển.

      “Kỳ , hôm nay bác mạo muội gọi điện cho cháu, là có cầu quá đáng.”

      Khoảng mười phút sau, Kỳ Diệu tắt điện thoại, nhưng thở phào được.

      biết quan hệ giữa Mạc Minh và ông nội rất căng. Chuyện cũ vẫn chưa được giải quyết, bây giờ lại chuyện người phụ nữ kia và hai đứa bé… Haizz, biết nên làm thế nào.

      hiểu được, Mạc Minh phải là người dễ khuyên bảo, nếu tùy tiện khuyên , câu “Câm miệng” còn tốt, chừng còn giận , cho rằng .

      như vậy nhưng tiểu nha đầu vẫn vắt hết óc suy nghĩ lúc lâu, sau đó đến thư phòng .

      “Chuyện của họ năm đó, em đều nghe rồi. Em nghĩ rằng, lẩn tránh phải là biện pháp tốt, chúng ta cần đến nhà họ Mạc chuyến.”

      thẳng vào vấn đề làm sắc mặt Mạc Minh đen lại.

      “Ba cho em biết?”

      “Ừm… đừng trách bác trai! Bác trai là trưởng bối, bỏ xuống tự tôn tới tìm em, dễ dàng gì, hơn nữa em nghe ra được, bác trai giống ông nội , bác… cố chấp như vậy.”

      Tiểu nha đầu định hiểu đạo lý như vậy”, nhưng nghĩ lại, nếu nghị luận sau lưng ông nội Mạc, hình như được tốt lắm.

      “Ông ấy cố chấp nhưng vô dụng, chịu phản kháng.”

      “Ai nha… là người trẻ tuổi đầy triển vọng có tâm huyết mà.”

      Trẻ tuổi đầy triển vọng có tâm huyết? Là cái quỷ gì chứ?

      Trong lòng Mạc Minh biết tiểu nha đầu muốn khen ngợi , nịnh nọt , có thể còn lí do khác… dám khen tặng.

      Tuy nghĩ như vậy, nhìn tiểu nha đầu cười hì hì lại gần, tâm tình thoáng chốc tốt hơn.

      chuyến mà! xem, ông nội cẩn thận đánh em, trong lòng chắc chắn cũng áy náy mà? Chúng ta chiếm thế thượng phong, lúc chuyện với ông, phần thắng lớn hơn.” lắc lắc cánh tay , mắt to khẽ chớp, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của , “ … Nếu , phải là em chịu đựng uổng phí sao.”

      làm gì? Lại muốn ăn roi sao?” biết vì sao Mạc Minh vẫn đồng ý, nhưng mà, Kỳ Diệu cẩn thận nghe lời , hình như vui như lúc nãy.

      “Sao có thể chứ? Em đến, ông nội nhìn em, chắc chắn nghĩ lại chuyện cũ, lẽ nào ông biết xấu hổ mang roi lấy ra?”

      Hừ, chuyện này sai. Dựa vào tính sĩ diện của ông mà , dù nghẹn chết cũng mang roi bọn họ nhìn thấy lần trước ra.

      , tương lai… Ách, em là, chúng ta muốn đương, cũng cần phải chào hỏi người nhà tiếng chứ? Coi như là mang em gặp trưởng bối, thuận tiện chuyện chính.”

      Vì khuyên Mạc Minh, tiểu nha đầu hầu như xuất cả vốn liếng có liên quan đều dùng đến.

      Đáng tiếc, nhất thời sơ sẩy, ràng sai câu.

      “ ‘Chúng ta muốn đương’? phải chúng ta nhau sao?”

      Ánh mắt tiểu nha đầu dao động.

      Mạc Minh cười có ý tốt.

      “Em muốn rằng, tương lai chúng ta muốn kết hôn đúng ?”

      Lời vừa ra, hai má tiểu nha đầu đỏ bừng.

      “Ai, ai muốn kết hôn chứ?” đẩy cánh tay ra, trốn sang bên.

      Mạc Minh mỉm cười ôm eo từ phía sau, hề áp lực tựa cằm vào vai , tâm tình sung sướng.

      còn chưa cầu hôn em, sao có thể để em ủy khuất chứ?”

      Kỳ Diệu đưa tay sờ gò má nóng hổi.

      Người này, bậy gì đấy? Bọn họ mới đương chưa lâu mà? Đột nhiên nhảy đến bước kia.

      “Em nghiêm túc với , đây!” Vì để tránh đề tài mắc cỡ này, Kỳ Diệu vội vàng quay về chủ đề chính.

      , em có thể gả cho ?”

      Kỳ Diệu sững sờ, sau đó che giấu trái tim đập nhanh nhìn trần nhà.

      “Có thể đừng mấy chuyện vớ vẩn được ?”

      Mạc Minh ôm thân thể nhắn, cười mà .

      đương nhiên thể cầu hôn qua loa như vậy - - có thành ý.

      Người đàn ông trầm mặc lúc lâu, cuối cùng vì và hai đứa bé, đồng ý nhượng bộ: “Được rồi, đồng ý với em, thuận tiện tăng địa vị tương lai cho em.”

      Kỳ Diệu quả thực nghĩ: Vì sao quên chuyện đấy nhỉ?

      Nhưng bất luận như thế nào, hoàn thành việc của cha Mạc Minh, thành công mang Mạc Minh biệt thự nhà họ Mạc.

      Lần này, Mạc lão gia tìm bọn họ chuyện riêng - - có lẽ bởi vì thất bại lần trước, lúc sau, ông nghe theo lời đề nghị của con trai, tất cả mọi người đều ngồi phòng khách, sau đó… Mắt to trừng mắt .

      “Khụ…” Cha Mạc chủ động phá vỡ bầu khí cứng ngắc, đành phải thay thế cha mình mở đầu câu chuyện, “Hôm nay ba tìm mấy đứa đến đây, chủ yếu là muốn hàn huyên với hai đứa bé chút.”

      xong, người đàn ông trung niên vẻ mặt dịu dàng nhìn hai tiểu tử xinh đẹp, ánh mắt lại nhìn Kỳ Diệu.

      Ông nghĩ ánh mắt con trai tệ, lần trước chuyện trong điện thoại, ông cảm thấy này rất lễ phép và thông minh, hôm nay nhìn thấy người, hảo cảm đối với tiểu nha đầu cao hơn bước.

      May mà Mạc lão gia nhiều năm qua để ý nhiều đến cháu nội, quản hôn của cháu, cũng thay thu xếp việc cha con, chỉ cần nha đầu chọc lão gia mất hứng, tiến vào cửa nhà họ, phải là chuyện quá khó khăn.

      Kỳ Diệu cũng cảm thấy, cha Mạc Minh là người tốt. Lúc trước trò chuyện với ông, cũng cảm giác được, ông là trưởng bối dịu dàng và phân phải trái, ngày hôm nay gặp, phát giống như mình nghĩ.

      Cho nên … Kỳ , tính cách Mạc Minh giống ông nội ?

      Nghĩ nghĩ lại liền nghĩ nhiều, tiểu nha đầu khẩn trương nhìn về phía lão gia.

      chỉ hy vọng, mặc dù hôm nay có thu hoạch, ngàn vạn lần đừng có họa vô đơn chí.

      cũng biết, ra Mạc lão gia nhìn tiểu nha đầu như học sinh cấp ba may ông làm bị thương, cố gắng “Nhìn lại mình”.

      Đầu tiên, ông có thể đánh cháu nội, nhưng đánh được tiểu nương phạm sai lầm.

      Thứ hai ông quên mất nhắc người hầu đóng cửa kỹ lại, thế nên hai tiểu quỷ và chạy vào, đúng là thuyền lật trong mương.

      Cuối cùng, trong lúc tức giận ông lại làm sai, cầm roi da trâu đánh xa lạ, trách được lúc đánh cảm xúc là lạ… Khụ khụ, ý của ông là, nếu ông là người trẻ hai mươi mấy tuổi, cái roi này, đừng chân yếu tay mềm, ngay cả ông cũng giống như cháu trai, sợ là nằm sấp giường hai ba ngày.

      Cho nên…

      “Vết thương còn đau ?”

      Sau khi cha Mạc mở đầu, trong phòng lạnh ngắt như tờ đột nhiên vang lên giọng Mạc lão gia, Mạc Minh và Kỳ Diệu sững sờ tại chỗ.

      Sững sờ trong chốc lát, tiểu nha đầu mới phản ứng, Mạc lão gia chuyện với . thụ sủng nhược kinh, thiểu chút nữa đứng dậy trả lời.

      May mà kịp thời ngăn cản bản thân xúc động, ngồi thẳng người, nhìn chăm chú mặt Mạc lão gia, đáp có quy củ: “ đau ạ, cảm ơn quan tâm của ngài.”

      Ừm, này rất hiểu chuyện.

      Mạc lão gia suy nghĩ, mơ hồ nghe được cháu trai hừ lạnh tiếng.

      “Cháu ‘Hừ’ cái gì mà ‘Hừ’?” Mạc lão gia tức giận, đối với cháu trai, ông trực tiếp dùng đao chào hỏi.

      “Mũi thoải mái, chán ghét lão gia ngài.”

      Mạc lão gia bị mặn nhạt trả lời tức giận đến dựng râu trừng mắt.

      Kỳ Diệu thấy tình thế ổn, vội vàng lấy cùi chỏ chạm vào cánh tay Mạc Minh.

      Nhìn thấy màn này, Mạc lão gia hừ lạnh tiếng: “A, đều sắp ba mươi tuổi, còn bằng tiểu nha đầu có chừng mực…”

      Mạc Minh muốn trả lời ông câu: Ngài sắp tám mươi tuổi, có chừng mực hơn so với tiểu nha đầu à?

      Nhớ tới ngày đó roi quất lên người Kỳ Diệu, Mạc Minh nuốt trôi cục tức này. Cũng may vẫn nể mặt mũi tiểu nha đầu, nhìn hai đứa bé còn ở đây, so đo với Mạc lão gia.

      Quyền uy được dùng đến, Mạc lão gia tất nhiên lưu ý việc này.

      “Chuyện của người phụ nữ kia, cháu chuẩn bị xử lý như thế nào?” Chỉ là, người trong phòng lường trước được, ngay sau đó, đề tài thay đổi, Mạc lão gia thẳng vào vấn đề.

      Mạc Du và Mạc Nhiên còn ở chỗ này mà!

      Kỳ Diệu lo lắng nhìn hai đứa bé, phát mặc dù bọn chúng vẫn ngồi nghiêm chỉnh, nhưng trong ánh mắt ràng là mờ mịt.

      “Người phải của ta, vô luận như thế nào cháu cũng buông tay. Chính là như vậy.” Đúng lúc này, Mạc Minh tỉnh táo lại, tỏ lập trường của chính mình.

      nhảm.” Mạc lão gia lườm cái: “Ông hỏi cháu xử lý người phụ nữ kia như thế nào!”

      Xử lý?

      Kỳ Diệu cũng mờ mịt: Mạc Minh phải là cảnh sát, đối phương cũng phạm sai lầm, có thể “Xử lý” ta sao?

      “Xử lý như thế nào? ta như thế nào, có quan hệ với cháu ?” Quả nhiên, Mạc Minh cũng hiểu được lời Mạc lão gia , mặt thay đổi hỏi ngược lại hai câu.

      “Cháu cứ tùy ý để ta hủy hoại danh tiếng của mình sao?” Hai mắt Mạc lão gia trừng lớn khó có thể tin nhìn cháu trai.

      “Phải xem ta có khả năng hay .” Mạc Minh nhàn nhạt đáp.

      Nghe đến đó, Kỳ Diệu hiểu được chút: ra ông nội Mạc Minh sợ cháu trai mình bị người ta phỉ báng?
      Khủng Long, atulaasari, Mai Trinh27 others thích bài này.

    2. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Tự dưng thấy cả nhà họ Mạc dễ thương vậy trời...

    3. Iluvkiwi

      Iluvkiwi Well-Known Member

      Bài viết:
      240
      Được thích:
      266
      Mạc lão gia cũng là lo cho a Minh nhà mình thôi:yoyo63:
      meowluoi thích bài này.

    4. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 65: Khúc mắc.

      Edit: meowluoi.

      “Ba.” Suy nghĩ như vậy, Kỳ Diệu nghe được ba Mạc mở miệng, ”Chiều gió mạng thay đổi, nhờ có công ty Mạc Minh” xong, ông đột nhiên cười nhìn , “Còn có Kỳ Diệu mỗi tuần đăng blog nữa.”

      Ôi chao? Bác đều biết sao?

      bị điểm tên ngại ngùng cúi thấp đầu.

      “Chiều gió xoay chỗ khác cũng có thể quay lại, ai biết được người phụ nữ kia có phát điên cắn người hay chứ?”

      Kỳ … Ông nội Mạc Minh là lo lắng cho danh tiếng cháu trai mình?

      Nghe lão nhân gia , Kỳ Diệu càng tin suy đoán của mình là chính xác.

      “Ba - - hai đứa bé còn ở đây…” Cha Mạc nhìn cha già kích động muốn , vội vàng mở miệng khuyên can.

      Mạc lão gia hai mắt trợn tròn, nhìn hai tiểu gia hỏa giống nhau như đúc ngồi ghế salon.

      Ông thấy hai khuôn mặt giống nhau như đúc nghi hoặc hiểu, bọn chúng nghiêm túc suy nghĩ, ông cái gì.

      Mạc lão gia mở miệng, thu hồi tức giận, nghiêm túc hỏi: “Hai đứa ai là ?”

      Vấn đề này bị hỏi quá nhiều, hai em cần do dự, trai ra mặt lên tiếng: “Cháu ạ.”

      Mạc lão gia nheo mắt lại, nhìn chằm chằm hai tiểu gia hỏa lúc lâu, nhíu mày thầm: “Lớn lên giống nhau như vậy…”

      Mạc Du và Mạc Nhiên lúng túng.

      “Ông à, cháu và trai là sinh đôi, đương nhiên là giống nhau.” Tiểu Mạc Nhiên nhịn được tiếp lời, cảm thấy còn gì để với ông vài hôm trước đánh chị.

      Mạc lão gia đoán được lá gan tiểu tử này cũng lớn, mặt đổi sắc ông câu - - mặc dù, tiểu quỷ này phải cố ý.

      Tiểu tử đương nhiên cố ý châm chọc cụ nội cậu, cậu cảm thấy ông hung ác này hình như hơi ngốc.

      Bị cụ nội lườm tiểu Mạc Nhiên cũng sợ hãi, khẽ nhếch miệng bày tỏ bất mãn.

      Mạc lão gia cũng cao hứng: Con thỏ đáng chết kia… Cha ngươi còn phải gọi ta tiếng “Ông nội”, thế mà mi gọi ta là “Ông” hả?

      Ông hoài nghi cháu trai mình với hai đứa con ông là ai, ông nổi giận lườm Mạc Minh.

      “Ngài nhìn cháu làm gì? Là ngài nhận bọn chúng, phải là bọn chúng nhận ngài.” Nào ngờ đối phương hiểu ông, mở đầu châm chọc.

      Mạc lão gia bùng nổ, hề nghĩ ngợi đứng dậy, dùng quải trượng trong tay gõ xuống.

      “Ai nhận bọn chúng? Hả? Ông có nhận bọn chúng ? ràng là cháu chịu dẫn bọn chúng về gặp ông!”

      Mạc Minh dùng ánh mắt như người ngoài hành tinh nhìn ông.

      Lúc trước, ràng ông mấy lời hung ác, cái gì mà bất kể là đứa bé hay cha đứa bé, cuộc đời này đừng nghĩ tiến vào cửa nhà họ Mạc, nhiều năm sau lại đột nhiên thay đổi, chuyển thành vãn bối hiếu kính rồi?

      Thực ra, Mạc Minh cũng thấy ủy khuất ông nội .

      Năm đó ông mấy lời đó có sai, nhưng mà về sau, trưởng tôn còn chưa nhận tổ quy tông qua đời ngoài ý muốn, chính mình lại gặp được chắt trai, trong lòng ông biết là có tư vị gì.

      Đáng tiếc, sống đến bằng này tuổi, quan tâm đến tiểu bối hơn nửa đời người, có số việc, thể thấy được.

      Ông oán trưởng tử mình mấy năm chịu cúi đầu nhận sai, cũng trách tôn tử vì đứa con ngoài giá thú kia mà phản nghịch ông, càng hận chính mình sống chết bỏ được mặt mũi, cứ thế phá hỏng gia đình yên lành.

      Chỉ là, lời này, cảm nhận này, ông thể ra.

      Lúc còn trẻ, bạn già trước, mình ông nuôi hai đứa bé khôn lớn, lúc trước, đứa bé nghe lời, người theo nha đầu có gia thế, người khác, mặc dù hiểu chuyện kết hôn với người ông chỉ định, nhưng lâu sau, lại ầm ĩ ly hôn.

      là gia môn bất hạnh.

      Về sau vì cuộc hôn nhân này, khuôn mặt già nua của ông vì con trai mà mất hết. Ông thất vọng vì bọn họ, bắt đầu ném sức lực mình thương trường, hy vọng cháu trai lớn lên có thể hiểu tâm tư ông, có thể kế thừa sản nghiệp nhà họ Mạc, bước lên tiền đồ ông trải sẵn.

      Nhưng mà, nhân sinh như ý muốn, cánh cháu trai cứng cáp, gạt ông ghi danh làm diễn viên, ông tức giận huyết áp đều tăng. Hai người cãi nhau trận ầm ĩ, cháu trai tức giận chuyển ra khỏi nhà họ Mạc.

      Cũng chính lúc đó, cháu trai kích động, lộ ra bí mật làm ông khiếp sợ: Trừ cháu trai làm ông tức chết, còn có cháu trai nữa lớn hơn chút.

      Tốt, tốt… Làm chủ gia đình, là cha và ông nội, ông lại là người cuối cùng biết chuyện này.

      Ông có thói quen khống chế tất cả mọi thứ trong tay nên Mạc lão gia rất khó tiếp nhận! Mỗi tháng ông ra ngoài gặp con trai mình giam lỏng, cưỡng chế con trai và con thứ cắt đứt quan hệ với đứa con ngoài giá thú kia. Cuối cùng hai đứa con trai bị ông khống chế, duy nhất chỉ có cháu trai ông lại thoát khỏi trói buộc, tiếp tục cùng “ họ” dây dưa.

      Ông vốn tức giận kiềm chế được, nhưng ai có thể ngờ, đứa con ngoài giá thú chủ động chạy tới tìm ông, cầu xin ông tha thứ cho cha mình và chú.

      “Ngài nhận cháu cũng sao, trong lòng cháu vẫn xem ngài như ông nội, chú hai là chú, Mạc Minh là em trai. Cháu chỉ cần ngài thông cảm cho cha cháu, thông cảm cha cháu đều lòng với ông.”

      Đứa bé quỳ trước mặt ông , đến nay ông vẫn còn nhớ .

      , bất luận là tính tình hay tướng mạo đứa bé kia, ông đều cảm thấy chán ghét. Chỉ là, nghĩ đến con trai lớn làm trái ý nguyện của ông - - cùng phụ nữ minh bạch sinh hạ đứa bé, ông nuốt trôi cục tức này.

      Cho nên, đứa bé kia mang quà đến, mặc dù ông ném ra ngoài cửa sổ, nhưng cũng mở ra xem.

      Ông nghĩ, cứ như vậy , dù sao ngày nào đó, ông vừa nhắm mắt, bọn thích làm gì làm, ông có thể quản được sao?

      Nhưng đột nhiên trời mưa gió, lúc ông vui vẻ, ngầm đồng ý đứa bé kia đến gần, đột nhiên nó lại chuyện về chưa lập gia đình mang thai.

      Biết được tin tức kia, Mạc lão gia chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng - - chuyện xưa tái diễn, đứa bé kia hổ là con ruột của trưởng tử, dùng thủ đoạn giống hệt cha nó!

      Trong nháy mắt, hảo cảm của ông với đứa bé mất sạch, bị giấu giếm, bị lừa gạt làm phẫn nộ và thất vọng.

      Giận dữ, ông xuống câu tàn nhẫn từ trước đến nay chưa : Ngươi! Cả mấy đứa con hoang kia! Cả đời cũng đừng nghĩ tiến vào cửa nhà họ Mạc!

      xong, ông mặc kệ đứa bé quỳ mặt đất, khóc gọi “Ông nội”, ông giận dữ bỏ .

      Lúc đó, ông nằm mơ cũng đoán được, gặp lại, đứa bé kia nằm trong quan tài.

      Sắc mặt nó yếu ớt, hai mắt nhắm nghiền, nằm ngủ ở đó.

      Lần đầu tiên tay ông run run đưa bàn tay hướng về phía mặt đứa bé.

      Ngày nào đó, ai biết, Mạc lão gia ngôi sao sáng của thương giới, nhốt mình trong phòng, lệ rơi đầy mặt.

      Trong đêm, ông hình như già rất nhiều.

      Ông bắt đầu hỏi lại mình, có phải mình làm sai rồi ?

      ai cho ông đáp án, ông cũng cần người khác đáp án. Ông chỉ ngày qua ngày nhớ lại, suy tư, im lặng lên tiếng nghe con trai ngẫu nhiên tình hình cháu trai và hai chắt trai gần đây, sau đó, dần dần mài phẳng oán hận và trách cứ.

      Đáng tiếc, sống đến tuổi này, ông thể cúi đầu chủ động gặp vãn bối, chủ động nhận sai.

      Ông còn tưởng rằng, tính tình cháu mình làm cha vài năm, cũng thông cảm cho trái tim người làm cha.

      Nhưng ai mà ngờ, ông chờ sáu năm, đợi được cháu trai mang chắt trai đến cửa nhận sai.

      Tức chết ông.

      May mà trời xanh có mắt, cháu trai xảy ra cố này.

      Cái gì? Mẹ đứa bé sao? Người phụ nữ câu dẫn cháu trưởng của ông, còn dám trở về đoạt con trai sao?

      Nhưng mà… Được lắm!

      Mạc lão gia vừa tức giận vừa vênh váo - - ông có thể lấy cớ này gọi cháu trai về.

      Cháu trai từ khi xuất đạo đến nay đều gây ra lỗi lầm, ông liên tục đợi cơ hội cũng sắp phát điên. Cảm giác này rất khó , may mà ông có cơ hội đòi cả vốn lẫn lãi.

      Vì vậy, lão gia có địa vị cao gọi điện thoại cho cháu trai, chuẩn bị trả lại những tức giận sáu năm qua - - thuận tiện nhìn hai chắt trai thông minh đáng .

      Ý nghĩ như vậy nhưng thực tế . Cháu trai vừa đến, ông còn chưa được vài câu, cháu trai liền cãi nhau với ông, làm ông tức giận.

      Ông vội lấy roi ra hù dọa cháu trai, chút lưu tình hướng người - - ai bảo cháu nghe lời! Ai bảo cháu mạnh miệng! Ai bảo sáu năm qua cháu mang chắt trai về gặp ông! Ai bào… A mẹ ơi! Sao roi này lại quất vào người tiểu nương người ta thế?

      Dưới cơn nóng giận đánh sai người, ông phát chính mình đánh sai đối tượng, còn cầm nhầm roi, cả người ông cảm thấy tốt.

      Đánh phụ nữ, là chuyện người đàn ông nên làm - - huống chi ông đánh sai người.

      Quả lần đầu đầu gặp chắt trai và bạn cháu trai lại lưu lại ấn tượng bết bát như vậy, nếu đổi lại là người mà đủ mạnh, phỏng đoán thà chết còn hơn - - đem bản thân bóp chết.

      Cũng may Mạc lão gia là người kiên cường dũng cảm, ông ngồi trong thư phòng động đậy, cho đến khi con trai thứ nghe được đứng trước mặt ông.

      Con trai giống ông, bình thường lúc nào cũng dịu dàng tao nhã, ngay cả khi chuyện cũng nhã nhặn. Con trai từng câu từng chữ chọc trúng ông uy hiếp, khoảng giờ, làm ông ngẩng đầu lên được.

      Ông! Ông cố ý…

      Đối mặt với ông liều chết ngụy biện, con trai lời nào, chỉ ý tứ sâu xa, cười mà như cười nhìn chăm chú ông.

      Ông gần tám mươi tuổi có loai ảo giác - - ông bị con trai áp đảo, cảm giác này rất sốt ruột!

      Được rồi! Vậy ông liền nể mặt mũi vãn bối, bảo con trai gọi cháu trai trở về!

      Vì vậy, quanh quẩn lại, liền có màn trước mắt này.

      Mạc lão gia thở phì phì cầm quải trượng chỉ cháu trai: “Cháu nhìn ông như vậy là sao? Ông nội làm gì chứ? Năm đó ông chỉ nhảm! nhảm! nhảm có thể coi là sao? Hả?”

      Mạc Minh mặt đổi sắc tim đập nhanh, mày nhíu lại: Nhìn tư thế này của ông nội, phải là ông dự định thả ra đấy chứ?
      Phong nguyet, Khủng Long, atulaasari27 others thích bài này.

    5. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 66: Chắt trai.

      Edit: meowluoi.

      Đối với việc này, Mạc Minh là cháu bán tín bán nghi. Dù sao, năm đó Mạc lão gia tức giận như thế, tức giận đến mức tròng mắt sắp rớt ra ngoài. Cho nên, dễ dàng kết luận.

      Ánh mắt quan sát ông nội, nhìn ông biết sao. Nhưng mà, lúc ông muốn bộc phát, ông nhìn thấy ánh mắt cảnh giác của hai tiểu gia hỏa.

      Mạc lão gia kìm nén tức giận.

      ngày đàng, học sàng khôn, lúc này, ông thể tái phạm lại sai lầm, hù hai chắt trai được.

      Tuy nghĩ như vậy, nhưng vẻ mặt hung thần ác sát vẫn kịp thời thu lại. Ông cố gắng đè tức giận xuống, ánh mắt di chuyển, nhìn Mạc Du và Mạc Nhiên : “Hai người các cháu, theo cụ vào thư phòng!”

      Hai em hiểu được.

      Ông lão này kỳ lạ! Hung dữ như vậy, hình như lại muốn đánh ba! chừng lại liên lụy đến chị! Bọn chúng cần cùng ông!

      hổ là em sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, hai tiểu gia hỏa cần với nhau, hẹn mà cùng dựa vào gần ba, dùng vẻ mặt: !

      Khuôn mặt Mạc lão gia sắp rút gân.

      Lúc bầu khí cứng ngắc, Kỳ Diệu thông minh dũng cảm kịp thời lấy hết dũng khí, sờ đầu hai đứa bé, an ủi bọn chúng, Mạc lão gia chỉ muốn chuyện với bọn chúng mà thôi.

      “Nhưng mà ông nội nhìn rất hung dữ! Ông có đánh bọn em ?”

      Bị chắt trai ở trước mặt hỏi, Mạc lão gia biết làm thế nào.

      “Khụ khụ…” Đúng lúc này, cha Mạc Minh ho hai cái: “Mạc Du và Mạc Nhiên đúng ? Ông mới là ông nội, còn kia là cụ nội của các cháu.”

      Cha Mạc dịu dàng , cười tủm tỉm với hai em vẫn cảnh giác.

      Hai em cảm thấy, bác này hòa ái dễ gần, chắc giống ông, chỉ biết dựng râu trừng mắt, có hảo cảm hơn vài phần.

      “Ông nội, chúng cháu biết là cụ nội, nhưng chúng cháu rất sợ ông.”

      “…”

      Đối mặt với tiểu tử nghiêm túc lý do thoái thác, cha Mạc thường xuyên chịu trách nhiệm hòa giải cũng biết nên cái gì.

      “Sợ cái gì? Chỉ cần các cháu nghe lời, cụ nội đánh các cháu.” Ai ngờ lúc này, Mạc lão gia phát ra ai có thể cứu ông, lựa chọn tự mình cứu mình.

      Mạc Du và Mạc Nhiên cùng nhìn về phía ông.

      “Nhưng mà ba rất nghe lời, vì sao ông lại đánh ba chứ?”

      Nó nghe lời cái *!!!

      Mạc lão gia nhịn được tục trong lòng.

      Nhưng mà, ông vẫn cố nén tức giận, cố hết sức tìm từ dịu dàng, trầm mặc : “Ai cho các cháu biết, ba các cháu rất nghe lời? Hừ… tin, các cháu hỏi ba xem, nó có nghe lời cụ .”

      Lúc lời này, Mạc lão gia còn giống như đứa bé bị chịu oan khuất mà tức sùi bọt mép, Mạc Minh hiếm khi thấy được vẻ mặt ông nội cố chấp như vậy, trong nháy mắt ngẩn người.

      Có lẽ… Ông muốn nhận hai đứa bé này?

      Nghĩ đến đây, người đàn ông nhếch miệng, cười dịu dàng với hai đứa bé: “ cùng cụ nội , cụ đánh các con.”

      trả lời làm Mạc lão gia hài lòng lắm. Nhưng mà, dù sao nó cũng chủ động bảo hai đứa bé , ông tính toán chi li nữa.

      Ông nhìn hai tiểu gia hỏa, phát hai em rất nghe lời ba , Mạc Minh vừa mới dứt lời, bọn chúng do dự, trực tiếp đứng dậy cầm tay nhau đến cạnh ông.

      Thấy hai đứa bé đứng trước mặt mình, Mạc lão gia nhịn được vui vẻ.

      Hừ… Lúc trước có hai người khoe khoang với ông, chắt trai của mình biết , biết , bộ dáng có bao nhiêu đáng . Ông thèm ngó tới, nghĩ thầm có gì đặc biệt hơn người chứ, ông có hai đứa chắt sáu tuổi, đừng hay biết , gọi xe ra ngoài cũng được. Đáng tiếc, khụ… Hai vât này chưa gọi ông tiếng “Cụ nội”.

      Nhưng mà bây giờ được rồi, hai tiểu gia hỏa lại gần, ông có cách để hai đứa gọi mình là “Cụ nội”.

      Đương nhiên là nịnh nọt… Khụ khụ, là chủ gia đình, ông cần phải khảo sát bọn chúng chút.

      Nghĩ như vậy, ông chắp tay ra sau lưng, nhìn hai em giống nhau viết thư pháp, nghe bọn chúng trầm bổng du dương đọc thơ đường, ông hài lòng vuốt râu.

      tệ, cháu trai dạy hai chắt trai rất tốt, lúc đối mặt với trưởng bối khảo sát, lại có thể bình tĩnh như vậy, phát huy như bình thường. Tương lai nhất định có thể đạt được thành tựu.

      Trong lòng nghĩ như thế, bên ngoài Mạc lão gia biến sắc - - phương châm giáo dục của ông từ trước đến nay lấy khen ngợi là chính. Cho dù đối mặt với hai tiểu gia hỏa, cũng ngoại lệ.

      Chỉ thấy Mạc lão gia nghiêm túc ho khan hai cái, bảo hai em ngừng cố gắng, sau đó… Ông lấy đồ chơi trong tủ ra.

      Hai tiểu gia hỏa nhìn nhau.

      Mạc lão gia được tự nhiên hắng giọng : “Cái này là thưởng cho các cháu.”

      xong, chính mình cũng được tự nhiên.

      Quả , trong thư phòng của ông, lần đầu tiên xuất đồ chơi trẻ con, bản thân ông cảm thấy được tự nhiên. Nhưng mà, ông vẫn tiếp nhận đề nghị của con trai, mua nhiều quà gặp mặt cho hai chắt trai.

      Coi như là đền bù tổn thất lần trước dọa bọn chúng - - ông tự với mình như vậy, cũng ngờ được hai đứa bé từ chối ý tốt của ông.

      “Cái này thể nhận, cảm ơn ông.”

      Mạc lão gia nghe vậy sững sờ, nhịn được buồn bực: “Vì sao thể nhận?”

      “Bởi vì ba cho chúng cháu biết, thể tùy tiện nhận quà của người khác.”

      Mạc lão gia lập tức phản bác: “Đó là ‘Người khác’, cụ là cụ nội các cháu, cụ nội mua quà cho các cháu, sao thể nhận chứ?”

      Đồ ranh con Mạc Minh, người ngoài và người thân còn phân biệt được sao?

      “Vô công bất thụ lộc.” Ai biết được hai em kẻ xướng người họa, trả lời ông câu cổ ngữ hẳn hoi.

      Mạc lão gia biết nên khóc hay nên cười.

      “Các cháu có công, chữ viết rất đẹp, thi từ cũng rất tốt, cụ nội là thưởng cho các cháu phải sao?”

      “Nhưng mà thưởng cũng quá nhiều rồi.”

      “Mỗi ngày chúng cháu đều làm thơ cho chị nghe, chị thưởng nhiều như vậy.”

      Hai em vừa hát xong giờ đến lượt em lên sân khấu, cứ thế làm Mạc lão gia nhíu mày.

      “Đó là vì chị hẹp hòi.”

      Ông chuyện suy nghĩ - - quả nhiên, hai đứa bé bắt đầu mất hứng.

      “Ông à nên lung tung, chị hẹp hòi, chị là người tốt với chúng cháu nhất thế giới.”

      Thấy hai chắt trai hẹn mà cùng bắt đầu , Mạc lão gia sững sờ, sau đó tự chủ được sờ râu.

      Xem ra, tiểu nha đầu kia rất được lòng người?
      Phong nguyet, Khủng Long, Mai Trinh28 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :