1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Anh Động Tâm - Phong Linh Anh [Full 74C] - đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 61: Nhà giàu.

      Edit: meowluoi.

      Quả nhiên ngoài dự liệu, nghe xong Mạc Minh giải thích đơn giản, ánh mắt Kỳ Diệu nhìn có biến hóa .

      “Từ sau khi trưởng thành, dùng tiền của bọn họ nữa. Bởi vậy, hy vọng em băn khoăn quá nhiều chuyện này.”

      có thể băn khoăn sao?

      Tiểu nha đầu liếc mắt lên tiếng.

      “Đương nhiên, hôm nay mang bối cảnh nhà họ Mạc cho em, phải muốn em dao động, càng phải khoe khoang với em, chỉ hy vọng em nhớ kỹ, bất luận phát sinh chuyện gì, em đều thể bị dọa sợ, được bị ảnh hưởng.”

      Lời vừa ra, Kỳ Diệu mới thu hồi vẻ mặt châm chọc, lo lắng đối mặt với ánh mắt .

      “Lời là có ý gì? Có phải ông nội … Ông nội …”

      Trong lúc nhất thời biết được nên kể ra nghi ngờ trong lòng như thế nào, may mà Mạc Minh quyết định ra tất cả cho biết, vì vậy, liền đem chân tướng ra.

      Hóa ra, lão gia nhà họ Mạc sáu năm nay vẫn luôn nhận Mạc Du và Mạc Nhiên là chắt trai. Ông thậm chí còn thích cha ruột bọn chúng, cũng chính là họ quá cố của Mạc Minh. Việc này đều là vì vị họ này là con ngoài giá thú.

      “Năm đó, bác cả muốn nghe theo ông nội an bài, kiên quyết từ chối hôn với vị thiên kim nhà giàu, gạt ông nội , ở bên ngoài với mẹ họ sinh ra họ. Ông nội rất tức giận, sống chết chịu nhận đứa cháu trưởng này, sau đó ấy có con trai sinh đôi, ông cũng nhận cháu.”

      “Những năm gần đây, ông chưa bao giờ nhìn hai đứa bé lần, hơn nữa còn mang bác cả giam lỏng, cho phép bác ra cửa gặp cháu nội. Cũng vì là chú, nhận nuôi hai đứa bé là trách nhiệm của .”

      “Việc của hai đứa bé và họ , quan hệ giữa và ông nội rất căng, kể từ khi xuất đạo, coi như cũng mất liên lạc, nước sông phạm nước giếng. Nhưng lần này, ông đột nhiên gọi điện thoại đến, chỉ sợ là thể nhịn được nữa, muốn làm căng.”

      Nghe người đàn ông đến đây, Kỳ Diệu buồn rầu.

      lão nhân độc tài ngoan cố trong đầu xuất , cảm thấy đại gia tộc cái gì chứ, là nước quá sâu.

      “Ngày mai sao?” giọng hỏi.

      , vì sao lại .” Giống quyết đoán việc trọng đại, Mạc Minh nhếch miệng mỉm cười, đối mặt với tiểu nha đầu: “Là phúc phải họa, là họa tránh khỏi. Mọi việc vẫn phải giải quyết, bất kể kết cục như thế nào.”

      Huống chi, lần này lão gia tử đặc biệt gọi cả , chắc là phát ra được manh mối gì đó.

      Mạc Minh có thể đoán được, trận mưa to gió lớn đợi .

      Nhưng mà, là cha của hai đứa bé, là người đàn ông , bất luận tương lai bấp bênh như thế nào, cố hết sức thay ba người che gió che mưa.

      “Đừng buồn lo vô cớ nữa.” Đem bộ dáng nha đầu ủ rũ thu hết vào mắt, Mạc Minh tươi cười, véo mũi , “ chuyện này cho em nghe, là muốn em chuẩn bị tâm lý, phải để em nghĩ ngợi lung tung.”

      “Em lo lắng được à!” Tiểu nha đầu nhăn mũi, rất sợ mũi thẳng của mình bị véo hỏng.

      cần phải lo lắng, lão gia tử cũng là người, phải là mãnh thú hay nước lũ, ăn em. Hơn nữa, ông nghiêm nghị đối với người nhà họ Mạc,” dừng lại lát, ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của , “Bây giờ em chưa phải là người nhà , cứ thoải mái buông lỏng tinh thần .”

      Kỳ Diệu vừa nghe lời này, tai bỗng chốc đỏ.

      …” đứng đắn, “Em lo lắng cho , phải lo cho mình.”

      Mạc Minh cười, duỗi tay ôm tiểu nha đầu vào trong ngực.

      sao, cũng để có việc gì.

      Mặc kệ con đường phía trước có bao nhiêu hiểm trở, bọn họ vững vàng qua.

      Chín giờ sáng ngày hôm sau, hai lớn hai chờ xuất phát.

      Sáng sớm Kỳ Diệu gọi hai tiểu gia hỏa đến bên cạnh, nghiêm túc cho bọn chúng biết, hôm nay, bọn chúng và ba gặp lão gia gia rất nghiêm túc. Vị lão gia gia kia là ông nội ba, bọn chúng có thể gọi ông tiếng “ông nội Thái”, nhưng mà, tốt nhất nên tùy tiện gọi ông.

      Hai tiểu gia hỏa mặc dù thông minh, nhưng vẫn bị lời mâu thuẫn của chị Kỳ Diệu làm cho hồ đồ.

      Mạc Minh ngang qua phòng khách, nghe tiểu nha đầu căng thẳng quan tâm đến “Hạng mục công việc”, cảm thấy dở khóc dở cười.

      vẫn coi lão gia tử thành con mãnh thú và dòng nước lũ.

      Hơn tiếng sau, Mạc Minh xe ngang qua gần như nửa tòa thành, dẫn ba bọn họ đến ngôi biệt thự nhiều năm về. Kỳ Diệu nhìn thấy người giúp việc nữ mở cửa kêu “Tôn thiếu gia” với Mạc Minh, lại thấy cửa lớn, trái tim đập thình thịch càng nhanh hơn. Mạc Minh cất bước dừng chân lại nhìn , mỉm cười trấn an, tâm tình mới thoáng bình phục, cùng đưa hai tiểu gia hỏa vào trong.

      Lộ trình ngắn ngủi hai trăm mét, có năm sáu quản gia, bảo mẫu cúi đầu chào hỏi Mạc Minh, Kỳ Diệu cảm thấy, hình như mình xuyên về quá khứ cổ đại.

      lâu sau, người giúp việc dẫn bọn họ đến phòng khách trong biệt thự, bảo bọn họ đợi lát, để ấy thông báo với lão gia.

      Lão gia, Tôn thiếu gia…

      Kỳ Diệu sớm còn sức lực châm chọc - - cũng dám mở miệng châm chọc. cũng dám , chỉ thỉnh thoảng ngó vẻ mặt người bên cạnh. phát , Mạc Minh rất bình tĩnh, hai tiểu gia hỏa cũng giống bất an như vậy.

      có tiền đồ.

      thầm mắng mình câu, biến sắc hít sâu vài cái, miễn cưỡng xua tan cảm giác khẩn trương.

      Đúng lúc này, người giúp việc thông báo quay lại, bảo Mạc Minh mình lên lầu gặp ông nội .

      Ông nội đại nhân chuẩn bị đánh bại từng người sao?

      Kỳ Diệu nghĩ linh tinh. trơ mắt nhìn người đàn ông vỗ mu bàn tay lại sờ đầu hai đứa bé, theo người kia lên cầu thang.

      “Kỳ tiểu thư,” Chân Mạc Minh vừa bước lên lầu, người phụ nữ trung niên tầm năm mươi tuổi liền xuất trước mặt , “Lão gia bảo tôi mang tiểu thư và hai đứa bé dạo, xin tiểu thư theo tôi.”

      Kỳ Diệu tiện từ chối, chỉ có thể gượng cười gật đầu, thầm nghĩ ông nội đại nhân làm gì quá mức với và hai đứa đứa bé đâu?

      Cùng theo người kia dạo quanh biệt thự vòng, Kỳ Diệu nhìn tạo hình suối nước tinh xảo, sân cỏ chỉnh sửa hẳn hoi, con đường bằng phẳng, nhà giàu có khác.

      Nếu sau này ở nơi này, hưởng thụ nổi.

      Được rồi, lão gia tử người ta còn chưa chắc cho tư cách “Hưởng thụ”.

      Bị gió phong hàn mùa đông thổi mười lăm phút, Kỳ Diệu tỏ ra hơi lạnh, hỏi người phụ nữ trung niên, bọn họ có thể về phòng đợi được . Người dẫn đường mặt đổi quan sát hai mắt , vậy dẫn họ bộ trong biệt thự chút. Kỳ Diệu hiểu bà ấy vì sao phải lại khắp nơi, nhưng dám kháng nghị, đành phải tiếp tục dạo cùng bà.

      Kết quả là vừa , liền dạo đến cửa thư phòng lão gia tử.

      nghe được tiếng trách mắng từ trong phòng truyền tới, làm và hai tiểu gia hỏa giật mình.

      Hiển nhiên, có thể ở trong biệt thự nhà họ Mạc Mạc kêu to, chỉ có thể là người nhà họ Mạc.

      Kỳ Diệu suy đoán như vậy, lúc này, Mạc Minh và ông nội ở trong phòng, hơn nữa, bọn họ hình như tranh chấp. rất lo lắng, nhưng mà, thể tùy tiện xông vào.

      Có lẽ nhìn ra dáng vẻ lo lắng của , người phụ nữ trung niên dừng bước chân đột nhiên mở miệng: “Kỳ tiểu thư có thể ở ngoài thư phòng lão gia, tí nữa lão gia bảo tiểu thư vào chuyện.”

      Sau khi nghe xong lời ấy, Kỳ Diệu cũng bất chấp oán thầm, vội vàng hướng đối phương gật đầu liên tục, bày tỏ làm phiền.

      Người phụ nữ trung niên rời , để lại lớn hai ở cửa phòng. Kỳ Diệu lặng lẽ đem lỗ tai áp vào cửa phòng nghe lén, nghe thấy thanh trách mắng nữa, trong lòng hơi yên tâm chút.

      lo lắng cho Mạc Minh, nhưng cũng muốn Mạc Du và Mạc Nhiên nghe thấy cha bị cụ nội trách cứ. Đáng tiếc, Mạc Minh và ông nội giằng co, ngôi biệt thự này có người nào đáng tin, chỉ có thể tự nhìn hai đứa bé, mạo hiểm bảo hai đứa bé bồi ở chỗ này.

      Thấy hai tiểu gia hỏa bất an ngẩng đầu nhìn , mím môi cười với hai đứa, đưa tay vuốt đầu bọn chúng.

      sao.

      vừa mới thầm trong lòng như vậy, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng đồ vật gì đó bị vỡ.

      Hai đứa bé đều bị dọa sợ giật mình, Kỳ Diệu cũng sợ hết hồn chạy về phía cửa phòng.

      Nhưng vào lúc này, cửa phòng đóng chặt may bị trận gió lớn thổi mở ra. Kỳ Diệu tự chủ được trợn to hai mắt, sau đó mặt mày thất sắc.

      Trong tầm mắt , người quỳ mặt đất, mà trước người là lão nhân giận kiềm chế được, biết lấy ra từ đâu cái roi rất to và dài!

      Kỳ Diệu bị dọa ngốc. Thấy roi da kia sắp rơi xuống, nghe thấy câu “Ba!”, sau đó hai tiểu gia hỏa như làn khói chạy vào.

      Tiểu nương đột nhiên hoàn hồn - - đương nhiên thể để Mạc Du và Mạc Nhiên gặp nguy hiểm!

      chậm mà xảy ra nhanh, suy nghĩ nhiều, chạy vội vào trong.

      Hai tiểu gia hỏa hiểu được mâu thuẫn giữa người lớn với nhau, chỉ hiểu, bọn chúng thể nhìn ba bị đánh, bọn chúng nghĩ nhiều bổ nhào vào người Mạc Minh. Người đàn ông vốn nhắm mắt kịp hoàn hồn, thấy hai bóng ba bóng lớn hướng .

      Chỉ nghe “A - -” tiếng, kèm theo tiếng roi da quật người, người đàn ông đáng nhẽ bị quất trợn mắt.

      “Kỳ Diệu!!!”
      Khủng Long, aaab, chân ngắn 29524 others thích bài này.

    2. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 62: Xấu hổ.

      Edit: meowluoi.

      Mạc Minh thấy người nằm trong ngực che chở cho hai đứa bé, trong khoảnh khắc đó rất sợ hãi.

      Ông nội quất roi cũng ngơ ngẩn.

      Này… Nha đầu này xuất ở đâu ra thế?

      Mạc lão gia nằm mơ cũng nghĩ tới mình quất vào người chưa từng gặp mặt.

      Lúc này, hai đứa bé muốn ngăn cản roi giúp ba cũng tỉnh táo lại. Đau đớn lưng như dự đoán xuất , cái mũi còn ngửi thấy mùi hương quen thuộc, bọn chúng cùng mở mắt ra, phát chị thân ái ở bên cạnh bọn chúng.

      “Chị! Chị!” Hai em là đứa bé thông minh, liền hiểu ra chân tướng.

      Là chị giúp bọn chúng và ba ngăn cản roi của lão gia tử! Chị bị đánh! Chị bị thương!

      “Kỳ Diệu! Kỳ Diệu!” Cùng lúc đó, Mạc Minh phát điên, “Người đâu! Mau gọi bác sĩ!”

      Sau đó chậm rãi tỉnh táo nghĩ lại, Mạc Minh cảm thấy mình bị choáng đầu rồi - - nhập vào vai diễn từng diễn trước đây.

      Trong biệt thự nhà họ Mạc làm gì có bác sĩ chứ? Có nhưng mà thể nào hai bốn tiếng đều có mặt.

      Cũng may tiểu nha đầu gượng cười ngẩng đầu lên, uể oải có việc gì. Người đàn ông thoáng tỉnh táo lại hai lời, vội vàng bế lên, đợi lão gia tử ở sau lưng phản ứng lại, trực tiếp ôm vào gian phòng.

      muốn mang em đâu?”

      “Câm miệng!”

      hiểu được bị gầm câu, Kỳ Diệu những trách cứ, mà còn dám lên tiếng.

      tức giận, nhất định là giận là con quý thân mình, giúp cản roi. Nhưng mà…

      Lúc suy nghĩ, sau lưng đau đến tê dại bị người đàn ông trực tiếp ôm vào gian phòng ngủ.

      “Dì Từ! Dì Từ!” Để Kỳ Diệu nằm sấp giường, Mạc Minh lại ra ngoài phòng gọi người.

      lấy hộp cứu thương đến đây, giúp cháu tìm lọ rượu thuốc nữa!”

      “Tôn thiếu gia, cậu…”

      phải cháu bị đánh, là bạn của cháu, dì nhanh !”

      Kỳ Diệu lờ mờ nghe được cuộc đối thoại ngoài phòng, biết sao, trong lòng đột nhiên ngọt ngào.

      Đáng tiếc, cảm giác ngọt ngào này duy trì được bao lâu - - hai tiểu gia hỏa thút tha thút thít gọi, làm đau lòng.

      “Chị, chị có đau ? Ô…”

      sao sao! Đừng khóc đừng khóc! Chị đau mà?”

      Vừa mới dứt lời, vốn muốn duỗi tay thay hai đứa bé lau nước mắt liền đau đến nhe răng trợn mắt.

      Ôi mẹ ơi… Mạc lão gia ra tay sao mạnh như vậy? Tuyệt đối chưa già đâu!

      Nuốt nước mắt trở về, Kỳ Diệu cười gương với hai đứa bé, sau đó liền thấy Mạc Minh từ ngoài phòng vào.

      “Mạc Du, Mạc Nhiên, ra ngoài đợi , được chạy linh tinh, biết ?” với hai đứa bé, ngờ hai tiểu gia hỏa hẹn mà cùng dị nghị.

      “Tại sao ạ? Chúng con , chúng con muốn bồi chị!” Hai đứa bé vừa lau nước mắt, vừa ngước khuôn mặt nhắn lên hỏi.

      “Nghe lời! Ba bôi thuốc cho chị!” Mạc Minh cũng nóng nảy, hiếm khi nghiêm mặt với hai đứa bé.

      Hai em biết làm sao tự chủ được rụt đầu, sau đó lại thẳng đầu, bày tỏ bọn chúng phải ở lại với Kỳ Diệu.

      Mạc Minh thiếu chút nữa tức giận.

      May mắn vào lúc nghìn cân treo sợi tóc, Kỳ Diệu kịp thời dụ dỗ hai đứa bé: “Ba phải bôi thuốc cho chị, chị là người lớn, bị hai tiểu thiên sứ nhìn xấu hổ. Ngoan, nghe lời ba , ra ngoài đợi lát, đợi chị bôi thuốc xong, các em vào bồi chị, được ?”

      Hai tiểu gia hỏa nước mắt lưng tròng nhìn , mím môi do dự lúc lâu, mới lưu luyến rời .

      Hai người vừa , Kỳ Diệu nhịn được trách Mạc Minh: “ tức giận với hai đứa bé làm gì?”

      Người đàn ông nhăn mặt, để ý đến , chỉ đến bên giường ngồi xuống, duỗi tay cởi áo .

      “Này này ôi chao - - làm gì thế?”

      “Để nhìn vết thương của em.”

      “Có, có cái gì đẹp mà nhìn…”

      nhìn bôi thuốc thế nào?”

      Kỳ Diệu phản bác được.

      Đúng rồi, lúc nãy với hai tiểu gia hỏa, bảo ba bôi thuốc cho . Nhưng mà… bôi thuốc cho sao?

      Kỳ Diệu rất ngại.

      Tuy miệng vết thương ở lưng… Nhưng nó kéo dài đến toàn bộ lưng, như vậy phải là nhìn thấy hết à…

      “Việc này… Hay là tìm dì bôi thuốc giúp em?”

      “Hơi nâng thân thể lên, để cởi áo giúp em.”

      “,,,”

      Lời cầu xin của trực tiếp bị bỏ rơi thèm đếm xỉa.

      “Ách… Em thấy vẫn nên bảo dì…”

      “Câm miệng.”

      Bốn chữ “đến giúp tốt hơn” còn chưa ra miệng, Kỳ Diệu liền nghe thấy câu “Câm miệng” thứ hai.

      Trong lòng biết mình lay chuyển được , đành ỉu xìu nâng cao người lên.

      Quả , đương nhiên cảm nhận được, lúc phát cây roi kia quất vào người , Mạc Minh hận chính mình như thế nào - - trách hai đứa bé đột nhiên lao đến, trách vì bảo vệ đứa bé mà chạy ra, thậm chí cũng trách lão gia tử dùng roi da đánh , chỉ tự trách mình thể bảo vệ tốt người .

      Tư vị trong lòng tốt, cho nên hình như sắp khống chế nổi tâm tình chính mình, hiếm khi giận chó đánh mèo với hai đứa bé vô tội.

      Tâm tình Mạc Minh hơi lay động. Nhưng mà bất luận như thế nào, việc cấp bách trước mắt, vẫn là nghiêm túc kiểm tra thương thế của tiểu nha đầu.

      Vì vậy, dè dặt thay cởi quần áo. Khi người chỉ còn món, Kỳ Diệu kiềm chế được nữa, lắp bắp cầu xin.

      Lời của lại bị Mạc Minh thèm đếm xỉa.

      Người đàn ông trầm mặc, tự tay cởi bỏ chiếc áo cuối cùng của tiểu nha đầu. Vết thương dài và đỏ chói mắt, Mạc Minh tự xưng là lạnh nhạt cũng khiếp sợ.

      Có đau - - lời này, cần mở miệng hỏi, bởi vì vết thương nhìn thấy lên tất cả.

      Trước kia, phải chưa từng nhận roi lão gia tử, cảm giác đau nhức đó rất gian nan, so với ai khác còn ràng hơn.

      lần nữa lại hận chính mình bất lực.

      “Ách… có thể tiếng ? lời nào, em cảm thấy rất lúng túng…” Cũng biết là lúng túng hay trong lòng đành lòng nhìn khó chịu, tiểu nha đầu nằm giường nghiêng đầu, phá tan bầu khí trầm mặc.

      Rất lâu sau, người đàn ông ngồi bên cạnh vẫn lời nào.

      chỉ cảm thấy, dùng tay cởi nội y của , làm mặt mày thất sắc.

      “Này này này! Đừng, đừng…Đừng mà!” phải là ngay cả nội y cũng buông tha đấy chứ?”

      cởi hết, lúc bôi thuốc bôi xót.” lắp bắp mấy chữ, Mạc Minh liền hiểu được ý tứ của , nhưng có khuynh hướng dừng tay.

      lát sau, toàn bộ sau lưng trắng nõn của tiểu nha đầu bại lộ ngoài khí.

      Cũng may nằm sấp, cho nên, ngực nhìn thấy - - nghĩ như vậy, nương an ủi mình, tai đỏ bừng, vẻ mặt đưa đám thầm “Sao người này có thể như vậy…”.

      lát sau, cửa phòng có người gõ. Tâm tình Mạc Minh tốt hơn, đứng dậy nhận hòm thuốc. Dì Từ đến đưa thuốc cho liếc vào trong, phát nửa trần nằm sấp giường, trong lòng giật mình.

      “Tôn thiếu gia, có cần tôi…”

      “Dì Từ, phiền dì giúp cháu chăm sóc hai đứa bé.”

      câu mở đầu vừa , người phụ nữ trung niên bị Mạc Minh cắt đứt chút nghĩ ngợi, sau đó ngó hai tiểu tử ở ngoài cửa.

      Dì Từ: “…”

      Được rồi, việc của người trẻ tuổi, bà quản được. Huống chi, bà cũng tin tưởng… Nhân phẩm của Tôn thiếu gia.

      Người đàn ông được tín nhiệm nhanh trở về giường, thay rửa vết thương, bôi thuốc.

      Trong gian phòng đột nhiên có tiếng thét kinh hãi.

      Dì Từ ở ngoài cửa nghe trái tim cũng run lên.

      Tôn thiếu gia… Cậu… Cậu chút!

      Nhưng bất luận như thế nào, thuốc cuối cùng cũng bôi xong.

      Mạc Minh hỏi Kỳ Diệu có cần tới bệnh viện , tiểu nha đầu lập tức từ chối.

      nghiệm trọng như vậy mà, phải bôi thuốc giúp em rồi sao?” cũng muốn ở trước mặt người xa lạ cởi đồ, cho dù đối phương là bác sĩ nữ.

      Mạc Minh trả lời. Tuy dùng rượu thuốc và bôi thuốc vào, nhưng vẫn yên lòng.

      cần. còn nghĩ gì nữa, còn nhanh mặc quần áo vào cho em, trong phòng hơi lạnh.” Kỳ Diệu thấy trầm mặc , vội vàng lời này, dời chú ý của .

      Lúc này là mùa đông, trong biệt thự tuy mở máy sưởi, nhưng thân thể trần truồng vẫn hơi lạnh được ?

      Nghĩ như thế, cảm giác được tay người đàn ông sờ lưng - - thay móc nội y.

      Kỳ Diệu lúng túng.

      Được rồi, “Tiện nghi” ngày hôm nay đều bị chiếm. Nhưng mà…

      ra ngoài , quần áo em tự mặc.”

      Người đàn ông sắc mặt vốn dễ nhìn lập tức khó coi.

      “Em tự mặc? Em chắc chắn tay có thể giơ lên được sao?”

      “Em bị thương ở lưng, phải tay.”

      xong, vì chứng minh mình có thể, tiểu nha đầu chút nghĩ ngợi giơ cánh tay lên, mặt nhíu lại.

      Cái gì gọi là “Bứt giây động rừng”, xem như là lĩnh giáo được.

      là… Rất đau.

      Thấy mặt tiểu nha đầu đều cứng đờ, Mạc Minh vừa giận vừa đau lòng.

      “Đừng lộn xộng nữa, giúp em.” xong, tự tay đỡ cánh tay , “Ngồi dậy trước.”

      Ngồi dậy, phải bị nhìn thấy hết sao?

      Mặc dù mặc nội y, nhưng tiểu nha đầu vẫn thể tiếp nhận được.

      “Sao thế? phải mặc gì mà.” Mạc Minh nhìn thấy chần chừ, mặt lạnh vạch trần tâm tư .

      Kỳ Diệu xấu hổ và giận dữ muốn chết.

      nhìn thấy cũng cho nhìn!”

      Lời vừa ra, Mạc Minh nhịn được hơi sững sờ, sau đó khẽ nhếch miệng, cười tiếng.

      “Vừa rồi phía sau đều nhìn thấy hết, em còn để ý bộ phận phía trước nữa sao?”

      Kỳ Diệu tức giận đánh cái.

      Trong lúc mấu chốt, người đàn ông bên cạnh lại ra câu.

      “Nếu em cảm thấy công bằng, hay là về nhà cởi cho em nhìn?”
      Khủng Long, Mai Trinh, aaab25 others thích bài này.

    3. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Tưởng tượng roi đó mà quất vào hai đứa bé..........
      meowluoi thích bài này.

    4. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 63: Uyển chuyển.

      Edit: meowluoi.

      Hình như trong đó còn có giọng điệu khiêu khích, người đàn ông mặt đổi sắc tim đập nhanh, người phụ nữ bị “Đùa giỡn” mặt đỏ tới mang tai.

      ! …”

      “Ngoan, đừng lộn xộn nữa. nhắm mắt lại giúp em, được ?”

      Kỳ Diệu bị bộ dáng vô liêm sỉ của làm thẹn ra lời, cho nên cuối cùng cũng khôi phục đứng đắn, dịu dàng mở miệng dụ dỗ, nổi giận thoáng phai .

      “Vậy nhắm mắt lại.” nhếch môi, thỏa hiệp .

      “Ừm, nhắm lại.” Mạc Minh nhắm mắt lại, tay khẽ dùng lực, đỡ khuôn mặt nhắn dậy.

      Kỳ Diệu thấy có bộ dáng chính nhân quân tử, cũng thầm cảm thấy mình còn khó chịu nữa, hợp tác cùng , từ từ mặc quần áo vào.

      Mạc Minh đỡ ra ngoài phòng, lắc đầu, bày tỏ mình có mảnh mai như vậy. Người đàn ông vẫn chịu buông tay, chỉ cố chấp cẩn thận che chở .

      coi trọng mới như thế - - vừa nghĩ như vậy, Kỳ Diệu liền thuận theo .

      Nửa phút sau, bọn tiểu tử đợi ở ngoài cửa sốt ruột hai mắt tỏa sáng, nước mắt chưa khô nhào vào lòng Kỳ Diệu. Tiểu nương sờ đầu bọn chúng, dịu dàng sao”, “ sao”.

      “Việc này…” Sau đó, nhớ đến chuyện trọng yếu, giọng với người đàn ông bên cạnh, “Chúng ta có gặp ông nội lần ?”

      Sắc mặt Mạc Minh lập tức chuyển sang mưa rào.

      gặp, chúng ta về nhà.”

      “Như thế này được tốt lắm đâu…”

      Mạc Minh trầm mặc.

      Đúng lúc này, nam quản gia tới, cung kính với hai người, bảo lão gia mời bọn họ vào thư phòng.

      .” Ai ngờ Mạc Minh từ chối thẳng, còn tự đỡ Kỳ Diệu, dẫn hai tiểu gia hỏa, hướng lầu dưới.

      Quản gia len lén liếc dì Từ, thấy bà cũng là vẻ mặt khó xử, đành phải hành động ngăn cản đường của Tôn thiếu nhà họ Mạc: “Tôn thiếu gia, xin ngài đừng làm khó chúng tôi.”

      Mạc Minh lạnh lùng nhìn người cúi đầu: “Ông làm người ta bị thương, còn muốn người khác đến thỉnh an? Đạo đãi khách nhà họ Mạc, lúc nào biến thành như vậy?”

      Quản gia mở miệng chuyện: “Lão gia muốn gặp Kỳ tiểu thư… Và hai đứa bé.”

      Mạc Minh hừ lạnh tiếng, trả lời: “ phải lúc nãy gặp rồi sao? Còn quất roi đấy.”

      Quản gia còn gì để , mặc dù ông ta biết trong thư phòng xảy ra chuyện gì, nhưng nghe Tôn thiếu gia , lại nhìn đỡ Kỳ tiểu thư, ông ta cũng đoán được đại khái.

      Haizz... Lão gia tức giận bất chấp tất cả… Chuyện này chắc thay đổi được nữa.

      “Tôn thiếu gia…”

      “Chúng ta .”

      Quản gia tự biết mình đuối lý nhưng còn muốn gì đó, lại bị Mạc Minh lạnh lùng cắt đứt. Ông ta trơ mắt nhìn người đàn ông cứng rắn mang chần chừ rời , nhìn hai đứa bé vẻ mặt nghiêm nghị đuổi theo.

      Hừ… Lão gia cũng hiểu đạo lý, chẳng những muốn đánh ba, còn đánh chị!

      Mạc Du và Mạc Nhiên cảm thấy, đối phương là ông nội của ba, bọn chúng thích ông!

      Hai tiểu tử cứ như vậy “Nghênh ngang rời ”.

      Lúc ra khỏi biệt thự, Kỳ Diệu vẫn hơi lo lắng, khuyên Mạc Minh, chuyện này được đâu.

      được sao? Lúc ông đánh người, có cảm thấy được ?” Người đàn ông bất đắc dĩ bắt đầu “Hình thức độc miệng”, Kỳ Diệu nữa.

      Được rồi, với trạng thái của lúc này, gặp lão gia nhà họ Mạc chỉ sợ đổ mồ hôi lạnh. , cứ nghĩ đến việc mỗi người câu, thậm chí ngồi đối mặt, vẫn rất sợ. Dù sao, sống hai mươi hai năm, còn chưa nghĩ tới có ngày bị roi quất đấy! Giống như xã hội cũ!

      Nhịn được châm chọc trong lòng, lưng vẫn nóng rát như cũ người đàn ông dìu vào trong xe.

      “Em… Em nằm sấp lên ghế nhé?” Mạc Minh nhíu mày, nhìn ra dường như ngồi thoải mái, nhất thời biết làm sao.

      sao… Em ngồi được…” Kỳ Diệu nghĩ nằm sấp được lịch lắm, vẫy tay bảo Mạc Minh đừng có nhìn .

      Người đàn ông ngầm hiểu, dặn dò hai tiểu gia hỏa ngồi bên cạnh chăm sóc Kỳ Diệu, sau đó đóng cửa xe thay bọn họ, mình vòng qua ngồi vào ghế lái.

      Khởi động xe, ngẩng đầu nhìn tòa nhà sau kính chiếu hậu.

      Nếu như có thể, từ nay về sau, muốn đến nơi hiểu chuyện này.

      Nhanh chóng thu hồi ánh mắt, Mạc Minh cố gắng điều chỉnh tâm tình, lái xe rời . Trải qua đường dài, bốn người cuối cùng cũng về đến nhà. Dọc đường liên tục đổi “Tư thế ngồi”, lúc người đàn ông đỡ ra xe, sắp khóc đến nơi.

      Khó chịu - - quá khó chịu. lưng nóng rát , cả người nằm sấp nên thoải mái, cho nên lúc xuống xe, cảm thấy mình giống như tìm được lối thoát, nhìn thấy được ánh bình minh, vui mừng đến phát khóc.

      Nếu hai tiểu gia hỏa ở đây, có lẽ làm nũng với bạn trai, đáng thương bảo cõng vào nhà.

      May mà Mạc Minh hiểu được người đau, thấy sắc mặt tốt, người đàn ông biết trong lòng nghĩ gì, chủ động cõng , cứ như vậy tiến vào biệt thự.

      Nhưng mà, sắp xếp xong mọi thứ, có vấn đề lại xuất .

      Kỳ Diệu tắm rửa như thế nào?

      Vấn đề này, tiểu nương da mặt mỏng, đương nhiên chủ động đề cập. nghĩ, dù sao hôm qua vừa tắm rồi, bây giờ là mùa đông, hai ngày tắm lần, cũng có gì đáng ngại.

      Ý nghĩ này, duy trì được liên tục ba ngày mà thôi.

      Kỳ Diệu cảm thấy, tắm rửa nên cảm thấy rất khó chịu.

      nhịn được nữa.

      Nhưng mà, vừa nhìn thấy vết sẹo dữ tợn trong gương kia, tiểu nha đầu lại cảm thấy đau dạ dày.

      Đúng rồi, tối qua lúc Mạc Minh bôi thuốc cho hỏi, có phải mấy ngày nay tắm rửa. Khi đó, Kỳ Diệu xấu hổ, dưới tình thế cấp bách, đành phải dối trước khi bị thương vừa mới tắm rửa, nhịn thêm chút nữa cũng sao.

      Nhưng mà, biết, lời Mạc Minh người có mùi gì .

      Đối với ảnh đế xưa nay thích sạch , đừng là con , là con trai, ba bốn ngày tắm cũng thấy bẩn.

      Tuy nghĩ như thế, nhưng nghĩ lại tiểu nha đầu bị như vậy đều do , Mạc Minh tạm thời lên tiếng.

      “Cốc cốc cốc.”

      Hồi tưởng kết thúc, Kỳ Diệu đột nhiên nghe được tiếng đập cửa, vội vàng mặc quần áo vào, chạy tới mở cửa. Mạc Minh đứng ở ngoài cửa cảm thấy hơi lâu, lại thấy tiểu nha đầu quần áo chỉnh tề, liền hiểu được, vừa cởi quần áo kiểm tra miệng vết thương.

      Nhìn xem, chính cũng chịu được.

      “Tắm rửa , giúp em.”

      Người đàn ông vừa dứt lời, Kỳ Diệu cứng đờ người.

      giúp em làm sao được?”

      Mạc Minh trầm mặc lát, mặt đổi sắc : “Em cứ… Lau đằng trước trước, sau đó lấy khăn tắm che, giúp em lau lưng.”

      Quả , nhìn được lưng mình, cũng có cách nào tránh nước và sữa tắm chạm vào vết thương. Nhưng mà, nếu có người giúp giải quyết tay, có thể giải quyết được vấn đề này.

      “Ách… Nhưng mà…”

      “ ‘Nhưng mà’ cái gì? Hai ngày nay phải nhìn nhiều lần rồi sao?”

      Tai Kỳ Diệu đều hồng.

      “Tắm rửa mà thôi, em còn nghĩ nữa sao? Em bị như vậy, còn sợ làm gì em sao?” Mạc Minh thấy do dự, mặt đổi vạch trần băn khoăn của .

      Mặt Kỳ Diệu cũng hồng.

      phải em tin nhân phẩm của , chính là… Hơi xấu hổ…”

      “Xấu hổ cái gì? Dù sao sớm muộn gì cũng bị nhìn.”

      Bộ dáng người đàn ông điềm nhiên như Kỳ Diệu thầm “Sao biết xấu hổ thế”.

      “Có người nào như vậy…”

      nhăn mặt thầm, nhưng cũng đồng ý đề nghị của người đàn ông.

      Kỳ , rất muốn tắm!

      Hai mươi mấy phút sau, ngồi trong bồn tắm đưa lưng về phía cửa phòng tắm, dùng khăn tắm che nửa thân trước, mở miệng gọi người đàn ông ngoài cửa. Sắc mặt Mạc Minh như thường đẩy cửa vào, vừa vào cửa liền nhìn thấy dáng người uyển chuyển giữa hơi nước mờ mịt.

      Muốn có tạp niệm, nhất định là gạt người.

      Cũng may là người đàn ông có định lực, vứt bỏ tạp niệm vừa lóe lên, ngồi nghiêm chỉnh ghế cạnh bồn tắm. Cầm lấy khăn lông tiểu nha đầu đưa, nhàng lau lưng cho .

      “Nước lạnh ?”

      lạnh…”

      Trong suốt quá trình, hai người ăn ý nhiều, chỉ có cuộc đối thoại này, hỏi nước có ấm hay .

      Nhưng mà, nước đủ ấm, trong phòng lại có vấn đề gì. Bởi vì mùa đông, tiểu nha đầu lột sạch quần áo ngâm trong bồn tắm, trong phòng tắm ấm áp dễ chịu. Nhiệt độ này đối với Kỳ Diệu mà rất thích hợp, nhưng đối với Mạc Minh mặc quần áo mà , có thể hơi khiêu chiến chút - - huống chi, ngồi trước mặt còn là mỹ nhân sống, bàn tay còn ngừng chạm vào làn da mềm mãi của mỹ nhân.

      Mạc Minh cảm thấy, người rất nóng - - giống như bước vào thời kì mãn kinh.

      Đương nhiên, trong lòng biết , cảm giác này liên quan đến thời kì mãn kinh, tất cả việc này, đều liên quan đến ngồi trước.

      Mạc Minh phải nhịn, nếu , mười ngày nửa tháng tiếp theo, ai tắm rửa cho tiểu nha đầu chứ?

      Ôm kiên định này trong lòng, người đàn ông đè xuống ngọn lửa dần bùng lên, cố làm ra vẻ trấn định tắm cho tiểu nha đầu.

      Sau đó, Kỳ Diệu cảm ơn . Cảm nhận hương thơm tuyệt vời, càng làm yên tâm giao nhiệm vụ tắm rửa cho , định lực của người nào đó càng ngày càng giảm.

      Đến khi khỏi hẳn, nhất định phải đòi lại gấp bội.

      Người nào đó đợi được đến ngày đó, có người phát tới “Thư mời”.

      Chỉ là, Mạc Minh biết trước được, lần này người gọi điện thoại cho , là người cha lâu chưa lộ diện của .

      “Mạc Minh, con tới lần nữa , bố cũng muốn gặp hai đứa bé.”

      .”

      “… Vì sao?”

      “Bởi vì ông làm người phụ nữ của con bị thương.”

      “…”

      Lão cha ngộ ra, lão gia nhà họ Mạc cũng phản bác được.

      “Ông nội con biết mình sai lầm rồi, cho nên ủy thác ba đến…”

      “Sai lầm? Đây phải là ‘Sai lầm’. Con nghĩ, đời này ông cũng biết được, mình phạm sai lầm bao nhiêu lần."

      Được rồi, con trai ông ăn khéo léo, chính mình lại.

      “Chúng ta đều là trưởng bối, ông là chủ gia đình, lại là ngôi sao sáng trong giới kinh doanh, có thói quen hô mưa gọi gió, con cũng thể cầu ông ấy được, chúng ta nhận sai có được ?”

      “Con đương nhiên mong ông nhận sai, cho nên, con cũng trêu chọc ông, chúng ta nước sông phạm nước giếng.”

      “Đứa bé này, cái gì thế.”

      Mạc Minh hừ tiếng, thèm để ý.

      “Mạc Minh, nghe ba, chuyện này cần được giải quyết. Con và hai đứa bé, với mẹ ruột của hai đứa bé nữa…”

      “Con làm sai, còn người phụ nữ kia, lúc bắt đầu ta lợi dùng tình cảm của họ, ông nội bảo vệ, còn trách mắng, cho đến ngày họ qua đời, ông đều cho họ nhận tổ quy tông, về chuyện này, con vĩnh viễn thể tha thứ.”

      “Mạc Minh…”

      “Ba đừng nữa, người còn, lại nhiều có ý nghĩa gì.” Rất ít khi tỏ ra tâm tình tức giận và thương xót, Mạc Minh thu hồi tâm tư, mặt lạnh , “Chuyện của hai đứa bé, con xử lý tốt, mời ba chuyển lời cho lão gia, nhọc ông hao tâm tổn trí.”

      xong, đợi cha đáp lại, trực tiếp tắt điện thoại.

      Người đàn ông trung niên ở khu nhà cao cấp nhìn di động khẽ thở dài.

      Đám mây đen nhà họ Mạc, bao giờ mới có thể tan chứ?
      Khủng Long, Mai Trinh, aaab23 others thích bài này.

    5. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Mấy ông lớn thành suy nghĩ lỗi lầm, đừng áp đặt lên ng khác là mây đen tan thôi. Hừ.
      Ta Mạc Minh Kỳ Diệu... Chờ ngày Mạc Minh đòi nợ tắm giùm ghê. Hehe
      thedarkmeowluoi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :