1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Anh Động Tâm - Phong Linh Anh [Full 74C] - đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 39: Tắm rửa.

      Edit: meowluoi.

      Nhưng mà, nghĩ như vậy, cảm giác thực tế . Hai mươi phút sau, hai tiểu gia hỏa đau khổ từ trong phòng tắm ra, đáng thương nhìn chị Kỳ Diệu.

      Kỳ Diệu buồn bực, vì sao biểu của bọn chúng giống với tưởng tượng của .

      Đối mặt với nghi vấn của chị, vẻ mặt Mạc Nhiên như đưa đám bắt đầu “Cáo trạng”: “Ba biết tắm, mang nước dội vào mắt em và trai, còn cả miệng nữa.”

      “Hả?” Kỳ Diệu bao giờ nghĩ tới, vừa rồi lúc xử lý miệng vết thương còn ngựa quen đường cũ, dĩ nhiên là biết cách chăm sóc đứa bé, “Vậy các em có bị sao ?”

      sao ạ.” Hai tiểu gia hỏa đều lắc đầu, nghiêm túc đối mặt với Kỳ Diệu, “Chúng em cố gắng nhịn, cho ba nhìn ra chúng em thoải mái.”

      ra bọn chúng rất quan tâm đến lòng tự trọng của ba.

      Kỳ Diệu bị hai đứa bé tri kỷ đáng chọc cho vui mừng, hỏi ba bọn chúng ở nơi nào.

      “Trong phòng tắm, người ba đều ướt, chắc cũng tắm ạ.”

      “Hả?” Nghe được tin tức ngoài dự liệu, Kỳ Diệu còn gì để .

      Mạc Minh muốn tắm ở chỗ này, nhưng mà… Nhưng mà nếu nhớ nhầm, ở đây có quần áo sạch của mà.

      Quả , ba cha con nhà họ Mạc ở hai nơi, Mạc Minh chỉ qua thăm hai tiểu gia hỏa lát, rất ít khi ngủ lại, thế nên căn hộ này có quần áo của .

      Kỳ Diệu bắt đầu tưởng tượng, bình thường ảnh đế quốc dân thích sạch tắm xong còn mặc quần áo bẩn… và… quần trong.

      nương hai mươi mốt tuổi nghĩ nghĩ lại, làm cho chính mình lúng túng.

      do dự chút, cuối cùng vẫn đứng dậy, chạy tới gõ cửa phòng tắm.

      “Mạc tiên sinh, tắm sao?”

      mang lỗ tai áp vào cửa phòng tắm, lại nghe thấy tiếng nước chảy. Quái lạ sao phòng tắm có động tĩnh gì vậy, cửa phòng đột nhiên bị người bên trong mở ra.

      Kỳ Diệu sợ hết hồn, trợn to mắt nhìn, sau đó nhìn thấy cái đầu dò xét từ trong ra.

      vô ý thức thuận theo nhìn từ đầu xuống… Chứng kiến ảnh đế quốc dân da thịt gợi cảm.

      Khụ khụ… Nửa lõa mà thôi, nửa lõa mà thôi… phải là chưa bao giờ nhìn thấy người ta cởi trần do trời nóng quá.

      Kỳ Diệu thu hồi ánh mắt, cố gắng dừng lại mặt .

      Sau đó, nhận thấy mặt đen lại.

      “Bảo Mạc Du tìm khóa mở tủ quần áo lấy quần áo của tôi.”

      “Hả?”

      “Cái chìa khóa ở tủ đầu giường ngăn kéo thứ hai, màu bạc.”

      “A…”

      Kỳ Diệu mê mang trong chốc lát, cuối cùng bừng tỉnh đại ngộ.

      Hóa ra, trong phòng có quần áo của .

      Nhưng mà… Tại sao phải là Mạc Du, đứa bé tìm giúp

      nương tự suy nghĩ cuối cùng cũng có đáp án.

      Ách… Cái gọi là “ bộ quần áo”, đương nhiên bao gồm từ xuống dưới, từ trong ra ngoài…

      im lặng truyền tin, thế nên để ý ánh mắt buồn bực ở phía sau.

      Nếu phải người phụ nữ này khăng khăng muốn tắm cho hai tiểu gia hỏa, làm mình bị ướt - - thế nên phải thay quần áo trong nhà tắm?

      Mạc Minh muốn thừa nhận, so với Kỳ Diệu “Đầu sỏ gây nên”, biết cách tắm cho hai đứa bé, mới là nguyên nhân của việc này.

      Nhưng mặc kệ thế nào, khoảng năm phút sau, quần áo sạch được tiểu tử vui vẻ mang đến đây.

      Kỳ Diệu cho biết, kỳ quần áo này… Ách, kể cả quần trong, đều là tìm giúp.

      Nhưng mà, có thể trách sao? Mạc Du dù thông minh, cũng chỉ là đứa bé năm tuổi, bảo cậu lục tìm quần áo cho cha, cũng làm khó người khác quá? Cậu vừa mới tắm xong, toàn thân lại nhanh ra mồ hôi!

      Đương nhiên, lời này chỉ có thể ở trong lòng - - cũng muốn chuyện này phức tạp, làm hai bên lúng túng.

      phút sau, ảnh đế quốc dân toàn thân tỏa ra mùi thơm mới từ trong phòng tắm ra.

      “Tôi xong rồi, có thể tắm.” Mạc Minh vừa dùng khăn lông lau tóc, vừa tốt bụng nhắc nhở nương bận việc trong bếp, đáng tiếc, lúc nương quay đầu lại nhìn , từ xuống dưới quan sát làm thích, “ nhìn cái gì?”

      “Ách! có gì! có, có gì…” Kỳ Diệu vội vàng quay đầu , giả bộ làm món ăn.

      sao có thể , chính vì mình chưa bao giờ nhìn thấy ảnh đế quốc dân ăn mặc như thế ở nhà, thế nên trong lúc nhất thời cảm thấy choáng váng?

      Quả , người đàn ông phía sau ăn mặc bình thường, đầu tóc lộn xộn, dưới chân còn dép lê, làm… Người ta cảm thấy vui vẻ.

      Tha thứ cho đọc ít sách, trong lúc nhất thời tìm được từ nào thích hợp.

      Nhịn được cười bởi ý tưởng trong đầu, thoáng nhìn Mạc Minh biết đứng bên lúc nào.

      tắm . Vô cùng bẩn thỉu, làm món ăn làm gì.”

      “…”

      Tôi làm, lẽ nào làm sao?

      Kỳ Diệu uyển chuyển biểu đạt nghi vấn, vui mừng quá đỗi mà chỉ được tiếng “Ừ”.

      khẽ nhếch miệng, ngây ra nhìn , xem như có việc gì đứng bên cạnh , cầm lấy quả cà chua cắt,

      Ôi chao? Kỹ thuật cắt rất tốt.

      Kỳ Diệu phục hồi lại tinh thần, trong lúc vô tình, cả người cảm thấy vui vẻ.

      “Còn đứng ngây ra đó làm gì? biết đường đến phòng tắm sao?”

      nương bị châm chọc nhếch miệng, tiếng tới phòng ngủ, lấy quần áo để tắm. Bởi vì cánh tay bị thương, thế nên tắm hơi lâu. Hai mươi mấy phút sau mới ra khỏi phòng tắm, phát Mạc Minh bưng thức ăn để bàn.

      nhìn Mạc Du, Mạc Nhiên trợn to mắt, ánh mắt đuổi theo cha bận rộn.

      “Nhìn xem hôm nay ba các em làm đồ ăn ngon gì nha.” tươi cười rạng rỡ lên phía trước, tay xoa đầu đứa bé, khom lưng giọng .

      Hai tiểu gia hỏa đột nhiên hoàn hồn.

      “Chị, ba làm sao vậy? Sao đột nhiên lại nấu cơm giúp chúng ta ạ?”

      Mạc Du ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Kỳ Diệu, đối với lời em trai bày tỏ đồng cảm.

      Kỳ Diệu buồn cười, suy nghĩ trả lời: “Chắc là cảm thấy tắm rửa tốt cho hai em, trong lòng cảm thấy bứt rứt.”

      hươu vượn, làm hai tiểu gia hỏa rối rắm.

      Bọn chúng trách ba…

      Thấy hai tiểu thiên sứ mân mê miệng trầm tư suy nghĩ, Kỳ Diệu nhịn được nhéo nhéo khuôn mặt trong hai đứa, cười hì hì : “ giỡn thôi. Ba em thấy chị bị thương, thế nên mới giúp chị nấu. Nếu , bốn người chúng ta phải đói bụng sao?”

      Vẫn là như vậy người nghe mới dễ tiếp nhận.

      Hai tiểu gia hỏa bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu.

      Mạc Minh ra ra vào vào nghe hết đoạn đối thoại của bọn họ, mặt có biểu cảm gì, trong lòng chỉ có chữ: Hừ.

      Lúc bốn món mặn món canh được bưng lên, mắt hai tiểu gia hỏa trợn to sáng long lanh, chảy nước miếng với cao lương mỹ vị. Bọn chúng muốn giúp đỡ ba, nhưng mà tay chân chị lanh lẹ xới xong, bọn chúng tìm được cơ hội, đành phải ngoan ngoãn ngồi đợi ăn cơm.

      Hai đứa bé rửa tay, ngồi cùng nhau, hưởng dụng bữa tối. Hai tiểu gia hỏa khó được nếm tay nghề của ba, khẩu vị tốt hơn nên ăn nhiều hơn nửa chén, Kỳ Diệu nhìn thấy dở khóc dở cười.

      đương nhiên ghen tị với địa vị của Mạc Minh trong lòng bọn trẻ, huống hồ, tài nấu nướng của đúng tệ.

      Kỳ Diệu cảm thấy, trình độ làm món ăn Trung Quốc của Mạc Minh kém bao nhiêu, nếu sở trường của là cơm Tây, phải hương vị rất ngon sao?

      Đột nhiên muốn nếm thử món Tây làm.

      lâu sau, ảnh đế quốc dân ngoài ý muốn ngẩng đầu lên, phát hai tiểu tử vội vàng ăn, còn vị nương kia nhìn chằm chằm chớp mắt, trong mắt tràn đầy hào quang.

      “Nhìn tôi làm gì?”

      muốn hỏi, liền hỏi thôi, ngờ nghe được cười ríu rít : “Tôi phát rất lợi hại, diễn tốt, ngay cả kỹ năng sống cũng giỏi!”

      biết tắm cho đứa bé, tạm thời tính cái này.

      Lúc tiểu nha đầu lời này, ánh mắt rất chân thành, thậm chí còn lộ ra chút tán thưởng và sùng bái. Mạc Minh phải chưa bao giờ được người khác khen, nhưng lần này được nương khen, nội tâm tự chủ được sung sướng. Đáng tiếc, còn hai đứa bé ở đây, nên duy trì hình tượng người ba nghiêm túc lộ ra đuôi.

      Hết lần này tới lần khác, Mạc Nhiên nuốt vội thức ăn trong miệng, bổ sung câu: “Ba lợi hại nhất!”

      Trong lời của cậu,tràn đầy tự hào và sùng bái, Mạc Minh nhìn bộ dáng con trai đơn thuần, lại nhìn vẻ mặt con trai lớn tán thành, ánh mắt lại rơi vào tiểu nha đầu cười xinh đẹp, trái tim đột nhiên vui vẻ lên. nhịn được khẽ mỉm cười.

      Trong nháy mắt Mạc Du, Mạc Nhiên trống rỗng.

      Oa - - ba cười! Ba cười với bọn chúng! Làm sao bây giờ? Trái tim chịu nổi!

      Kỳ Diệu nhìn cười, lập tức cũng… A trời ạ! Ảnh đế cười, cười lòng… rất đẹp trai.

      đột nhiên hiểu được, bạn tốt Tề Tâm Hân vì sao lại thích như vậy.

      Ngày thường đều cười xã giao cũng làm người ta thần hồn điên đảo, nếu fan nữ mà nhìn thấy cười lòng như này, biết lại hút thêm bao nhiêu người nữa!

      Vì phòng ngừa mình thất thố, Kỳ Diệu vội vàng cúi thấp đầu, liều mạng lùa cơm vào miệng. Sắc mặt Mạc Minh vẫn như thường nhìn vài lần.

      bữa cơm này rất hài hòa, sau khi ăn xong, Mạc Minh chủ động mang bát rửa, còn ngồi với hai tiểu gia hỏa lúc lâu.

      Mạc Du và Mạc Nhiên cảm thấy, hôm nay là ngày may mắn của bọn chúng - - chuyện bị chú kỳ lạ tập kích, bị bọn chúng bỏ qua bên.

      tiếng sau, Mạc Minh cầm bánh cookie Kỳ Diệu hứa, chuẩn bị rời , trước khi ra cửa ý thức được vấn đề: mặc như này lái xe trở về sao?

      Đối với “Phiền não” của kim chủ, Kỳ Diệu phúc hậu cười: “Phốc… Khụ khụ, cảnh tắt lửa tối đèn này, ai thấy mặt chứ. Nếu yên tâm, đeo khẩu trang, thả tóc xuống che kín trán, chỉ lộ mỗi đôi mắt, thế là an toàn!”

      xong, tự chủ được duỗi tay ra, vuốt vuốt tóc còn hơi ướt. Trong nháy mắt, hình tượng trai nhà bên cạnh xuất .

      Mặt Mạc Minh hơi đen lại.

      “Kiểu tóc này…” Phát có biến hóa, Kỳ Diệu gượng cười chỉ kiểu tóc mới của , “Cũng được…”

      May mà mới nửa, rồi giọng lại nếu Mạc Minh trừng mắt với mất.

      Thôi, nên so đo với tiểu nha đầu này.

      Ảnh đế quốc dân mặt đổi đeo khẩu trang, tay cầm bánh quy, tay hướng hỏi quần áo thay.

      “Quần áo? Tôi giặt rồi.” Ai ngờ vẻ mặt tiểu nha đầu kinh ngạc câu, mặt lại trầm lại.

      “Ai bảo giặt chứ?”

      lẽ muốn mang về sao?” Kỳ Diệu chút nghĩ ngợi, trả lời mà hỏi ngược lại, đôi mắt to cũng chớp chớp, “A - - tôi hiểu mà, yên tâm, áo sơ mi của , tôi biết là hàng cao cấp nên lúc giặt rất cẩn thận.”

      “…” Trọng điểm phải là cái này?

      Mạc Minh cũng hiểu chính mính tự nhiên là vì sao - - chắc là vì… lớn như vậy, chưa bao giờ được con giặt quần áo? Hơn nữa còn dùng tay…

      Nghĩ nghĩ lại, ảnh đế quốc dân đột nhiên ý thức được làm người ta sợ hãi.

      Quần trong của sao?

      “Quần áo của tôi, đều giặt sao?” Mặt hơi đen lại.

      “Đúng vậy.” Kỳ Diệu phát giác được, đáp theo lẽ thường.

      “Từ xuống dưới, từ trong ra ngoài?” Có trời mới biết hỏi vấn đề này, cần da mặt dày như nào.

      đến mức này, cũng nên phản ứng lại chứ?

      Quả nhiên ngoài dự liệu, nghe tám chữ, sắc mặt tiểu nha đầu trở nên hồng.

      “Ách… coi tôi như là mẹ Ngô được rồi…” lắp xong, khuôn mặt nhắn cúi thấp đầu, mắt dám nhìn thẳng đối phương.

      Mạc Minh nhìn bộ dáng giống tiểu tức phụ của nhíu mày lại: Có thể giống nhau sao?

      Việc đến nước này, cũng thể nào bảo thời gian quay lại, xóa bỏ “Lịch sử” lúng túng này. Mặt đen đứng ở cửa lúc, cuối cùng xoay người rời .

      Ai ngờ còn chưa đến trước thang máy, liền nghe ở phía sau hỏi: “Này, quần áo lúc nào quay lại lấy thế?”

      Ảnh đế quốc dân nghẹn.

      Nếu phải vì bảo vệ hình tượng tốt đẹp của trước công chúng - - cho dù bốn phía có bóng người - - muốn quay lưng gầm câu “Tặng cho !”

      Ảnh đế đáng thương hít sâu hơi, sau đó nghiêng đầu “Hung dữ” trừng tiểu nha đầu cái.

      Cuối cùng, chỉ lườm rồi ném ra hai chữ: “Câm miệng!”
      Phong nguyet, Mai Trinh, aaab26 others thích bài này.

    2. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 40: Sinh nhật.

      Edit: meowluoi.

      Kỳ Diệu phục hồi lại tinh thần, mới phát hình như chọc giận ảnh đế mất rồi.

      Chỉ trách lúc giặt quần áo cẩn thận ném quần ngắn nhất vào trong chậu rửa mặt, gạo nấu thành cơm, đành phải cắn răng chịu đựng xấu hổ, mang quần lót giặt.

      Ừm… Coi như là giặt quần lót giúp Mạc Du, Mạc Nhiên.

      Trong suốt quá trình giặt, đều tự an ủi chính mình.

      Nếu có thể làm gì chứ!

      Bởi vì đối phương lại ký ức mà cố quên, Kỳ Diệu xấu hổ che hai má, hận thể mang quần tam giác màu xanh bỏ ra ngoài.

      , những năm gần đây, ngay cả quần trong của Lâm Tư, còn chưa chạm qua đâu…

      Oa oa oa - - Kỳ Diệu! Dừng lại, dừng lại!

      Tiểu nương che nửa gương mặt, rối rắm đóng cửa phòng lại.

      Bên kia, Mạc Minh hùng hùng hổ hổ mở cửa xe, ngồi vào bên trong, mới tự chủ được thở phào nhõm. buộc dây an toàn, vừa nhìn kính chiếu hậu.

      Kiểu tóc này…

      nghĩ lại vừa rồi tiểu nha đầu cười hì hì vuốt tóc , khóe miệng khẽ nhếch, lại quay nhanh về ban đầu.

      Kỳ Diệu…

      thầm tên .

      Mắt thẩm mỹ quá kém.

      Để bánh cookie trong tay xuống ghế lái phụ, nhìn nó cái, khẽ nhíu mày, vội vã mà sờ kiểu tóc bình luận là kém, liền khởi động xe bắt đầu .

      lúc sau, ngồi ghế salon phòng khách, mở bánh cookie ra, bắt đầu nhấm nháp mỹ vị.

      Miếng thứ nhất, là vị bơ; miếng thứ hai, là vị chocolate; miếng thứ ba, là vị dừa; miếng thứ tư, vị cà phê; miếng thứ năm… Kỳ Diệu làm bao nhiêu vị thế này?

      Vì hiếu kỳ, Mạc Minh ăn miếng lại miếng, bao lâu sau, túi bánh quy đều bị ăn sạch.

      Hôm sau, Thích Mẫn Hạo đòi bánh.

      “Ăn hết rồi.” Ảnh đế quốc dân mặt đổi sắc trả lời.

      “Cái gì?” Thích Mẫn Hạo tin, “Ăn hết rồi sao?”

      Mạc Minh nghiêng đầu nhìn ta, trong mắt ba chữ: được sao?

      phải là cậu… Đến gói bánh tớ cũng nhìn thấy vỏ, cậu ăn hết bánh quy hả?” ta còn muốn mang đến công ty khoe đấy!

      Quản lý tiếp nhận được thực tế “Tàn khốc” này - - nếu phải là nghệ sĩ nhà mình, ta dùng sức lay thân thể đối phương, làm cho người này ăn xong phun ra hết.

      “Bánh quy vốn để ăn, phải dùng để khoe khoang.”

      “Cậu cứ cây ngay sợ chết đứng vậy sao?”

      “Hừ.”

      Thích Mẫn Hạo bị làm chuyện xấu còn dùng tư thế có lý làm nội thương.

      “Được, tớ với cậu, tớ cho Kỳ Diệu biết, để ấy phân xử giúp.”

      “… Cậu đừng ngây thơ như vậy nữa được ?”

      “Cậu mới ngây thơ! Cậu có là bạn vậy? làm hai phần, cậu ăn phần! Con trai cậu cũng như vậy!”

      “Hôm nay có những việc gì?”

      “Cậu lại còn đổi đề tài!”

      “…”

      nhận được câu trả lời thuyết phục, tâm hồn Thích Mẫn Hạo bị thương đêm đó liền đến chỗ Kỳ Diệu. Vừa vào cửa, liền trách ảnh đế quốc dân chiếm đồ ăn ngon ăn mình, công bố sau này mình bảo mình Mạc Minh tới ăn.

      Đối mặt với người đàn ông lên án công khai, Kỳ Diệu phản bác được.

      “Được rồi… Em làm cho phần nữa, được .” Cuối cùng, dựa vào nguyên tắc “Dĩ hòa vi quý”, đành phải trấn an và đền bù tổn thất cho ta.

      “Cái này được.” Thích Mẫn Hạo miệng đắng lưỡi khô uống xong ngụm nước lạnh, bỏ cái ly xuống, mới đột nhiên phát có gì đó thích hợp, “ này, em dàn xếp ổn thỏa chuyện này sao? Em giúp khiển trách ảnh đế tham ăn bá đạo được à!”

      “Ách…” Sở dĩ giúp ta, bởi vì cảm thấy… Mạc Minh rất đáng .

      “A, ở trước mặt cậu ấy em rất dễ bị bắt nạt.”

      “…” Lúc nào lưu lại ấn tượng này cho người ta thế?

      “À mới nhớ, mười ngày sau, là sinh nhật của hai tiểu gia hỏa.” Lúc Kỳ Diệu im lặng còn gì để , Thích Mẫn Hạo đột nhiên câu làm trợn to mắt, “ nhớ lầm, hai mươi tháng chín… Hình như cũng là sinh nhật của em?”

      “Ừm, làm sao biết?” Lời vừa ra, Kỳ Diệu cảm thấy mình hỏi câu ngu ngốc.

      Quả , lúc trước Mạc Minh tìm làm “Trợ lý riêng”, tìm người điều tra qua , lúc ký hợp đồng, điền thông tin của mình, thế nên chỉ cần thoáng lưu ý, cũng khó phát ?

      Quả nhiên, Thích Mẫn Hạo lập tức cho biết, là ta nhìn điền thông tin.

      với em, em phải thừa cơ hội này mà chỉnh đốn lại Mạc Minh, nên khách khí, tuyệt đối nên khách khí.”

      “…” Có người đại diện nào bán nghệ sĩ nhà mình sao…

      “Em đừng có dùng ánh mắt này nhìn ! Lời rất đúng. Em xem, bình thường em chăm sóc Mạc Du và Mạc Nhiên, còn làm cho bọn , là cho cậu ấy! Làm đồ ăn ngon cho cậu ấy! Cậu ấy mời em bữa ăn ngon, được chắc?”

      “Ách, cái này…”

      “Hơn nữa, ngày thường cũng mang hai đứa bé chơi, coi như hôm đó là sinh nhật của bọn trẻ, cậu ấy cũng thể mang hai đứa bé ra cửa, thế nên trước kia, sinh nhật hai đứa bé ở nhà, hoặc là hay mẹ Ngô đưa . nghĩ, năm nay, em dứt khoát đưa bọn chúng chơi, phí tổn thất kêu Mạc Minh bao hết, mấy người muốn chơi cái gì, ăn cái gì, cần nương tay, chi phí này, cậu ấy nên trả.”

      Kỳ Diệu mở miệng định hai câu, ngờ đối phương lại thêm, cuối cùng cũng ý thức được cái gì.

      Mục đích của Thích chủ yếu là muốn bồi hai đứa bé sinh nhật?

      Nhưng thực tế, đổi lại phương thức được sao?

      xem thế này được ?” Trong đầu vừa nghĩ, Kỳ Diệu nghĩ ngay ra được phương án khác, “Các đều đến đây, em nấu ăn, em làm bánh ngọt, cũng bố trí gian phòng của hai đứa bé, em tin bọn chúng thích sinh nhật này. Hơn nữa, phải rất ý nghĩa sao?”

      Thích Mẫn Hạo nghe lời , vẻ mặt lập tức thay đổi.

      “Được có được, chỉ sợ em mệt mỏi…”

      Quả , muốn làm bàn ăn, lại nướng bánh sinh nhật, còn trang trí gian phòng cho hai tiểu quỷ - - phải có ba đầu sáu tay mới đủ ấy chứ?

      Trong lòng Thích Mẫn Hạo hiểu, nếu như dựa theo kế hoạch Kỳ Diệu làm sinh nhật cho hai đứa bé, nhất định mệt mỏi. Dù sao, ngày đó và Mạc Minh có việc bận, có cách nào đến sớm giúp. Hơn nữa, tính tình của Mạc Minh… ngoảnh mặt làm ngơ độc miệng hai câu là tốt rồi?

      Uyển chuyển biểu đạt ý của mình, người đại diện thấy tiểu nương cười tiếng.

      sao, Mạc Du và Mạc Nhiên lớn thêm tuổi, cực khổ nữa, em cũng vui!”

      Thích Mẫn Hạo bị nụ cười chân thành của Kỳ Diệu làm cảm động.

      Vận khí của tốt như nào… , vận khí của Mạc Minh tốt như nào, mới tìm được “Trợ lý riêng” lòng chăm sóc hai tiểu gia hỏa như này chứ?

      Thích Mẫn Hạo cảm thấy, tăng lương cho Kỳ Diệu cũng đủ để đổi lấy lòng cảm kích của Mạc Minh đối với .

      Người đại diện quyết định ngày mai chuyện này với nghệ sĩ nhà mình - - người kia tính tình lạnh lùng, nhất định sớm quên mất.

      Nhưng mặc kệ như thế nào, Kỳ Diệu kiên trì, đồng ý với phương án của , hơn nữa còn hứa, nhất định mang Mạc Minh đến sớm chút giúp.

      Kỳ Diệu cười hì hì được, trong lòng lại suy nghĩ, phải làm như thế nào để làm sinh nhật khó quên cho bọn tiểu tử.

      Tuy chỉ cần có Mạc Minh là ba ở đây, Mạc Minh và Mạc Du vừa lòng thỏa mãn, nhưng vẫn hy vọng có thể làm được “Dệt hoa gấm.” nương quyết định xong liền lên mạng tìm nhiều đồ chơi màu sắc rực rỡ, nghĩ đem phòng khách trang trí như thế nào.

      Vì vậy, mấy ngày kế tiếp, bọn tiểu tử cảm thấy chị Kỳ Diệu của bọn chúng hơi thần thần bí bí. nhiều lần khuân đồ trong phòng khách, biết làm cái gì. Cho đến gần ngày sinh nhật, chị vui vẻ hỏi bọn chúng, hai ngày được nghỉ, có đồng ý trang trí nhà sinh đẹp với .

      Hai tiểu gia hỏa thông minh, biết ngày mai là sinh nhật, nghe Kỳ Diệu muốn trang trí phòng, trái tim bọn chúng đập “Thình thịch”.

      “Chị… Có phải chị muốn làm sinh nhật cho em và trai ?” Mạc Nhiên khó nhịn, hỏi thẳng.

      Bộ dáng thông minh lanh lợi đáng của cậu làm Kỳ Diệu nhịn được véo khuôn mặt, khen cậu đúng là quỷ linh tinh.

      “Chị tốt - -” chị Kỳ Diệu thân ái tốn nhiều công sức làm mình và trai vui, tiểu Mạc Nhiên tất nhiên là vui như chim sẻ, dơ hai cánh tay ngắn ngủi, dành cho cái ôm ngọt ngào.

      Kỳ Diệu kéo hai em sinh đôi vào trong lòng, trái tim ấm áp.

      Hôm sau, hai tiểu gia hỏa dậy sớm, tinh thần vui vẻ trang trí phòng khách. Bởi vì Mạc Du và Mạc Nhiên học, Kỳ Diệu chỉ giao những việc bọn chúng đủ khả năng làm. Dù sao đứa bé cũng chỉ là đứa bé, có thể ở trong phòng khách chạy tới chạy lui, giúp chị dán giấy tường đủ màu sắc, bọn chúng thấy vui rồi, mọi ngày Mạc Du đều cố gắng làm đại nhân , hôm nay mặt cũng đỏ bừng tươi cười vui vẻ.

      Đến bốn giờ chiều, chuông cửa đột nhiên vang lên. Trước đó Mạc Du và Mạc Nhiên ba đến, căn cứ vào kinh nghiệm lúc trước, chắc chắn Mạc Minh bận việc, thể tới sinh nhật bọn chúng - - nếu , chị Kỳ Diệu cần gì vất vả như vậy, đặc biệt tỉ mỉ làm nhiều món ăn như thế? Lẽ nào, phải là muốn bọn chúng cần khổ sở nữa?

      Đối với thiện ý của , hai tiểu gia hỏa rất cảm động, bọn chúng chuẩn bị tư tưởng ba xuất . Bọn chúng nghĩ tới, khi bọn chúng nghi hoặc hiểu chạy tới mở cửa, trước mắt xuất mô hình người máy!

      “Tiếng chuông - - sinh nhật vui vẻ!”

      Bọn chúng chứng kiến, chú Thích dùng hai tay di chuyển mô hình, lộ ra khuôn mặt ta cười hi hi ha ha - - bọn chúng nghẹn họng nhìn trân trối, sau lưng chú Thích còn có ba!

      Bọn tiểu tử cảm thấy trong mắt sắp rớt xuống rồi!

      “Ba - -” kích động ngoài ý muốn làm bọn chúng thiếu chút nữa bổ nhào lên đùi Mạc Minh - - nếu như phía trước có chú Thích chặn đường.

      Thích Mẫn Hạo còn hiểu được mình mức độ bị chán ghét, ta cầm mô hình người máy trong tay đưa cho Mạc Minh ở sau lưng, nhàng đẩy hai tiểu gia hỏa vào nhà, sau đó trốn được Mạc Minh liếc mắt cái.

      Đến cùng ai mới là ba hai đứa bé đây?

      như thế có sai, nhưng ảnh đế đại nhân rộng lượng thèm so đo với người đại diện. cầm quà, cầm mô hình cùng vào nhà, thuận tay đóng cửa lại.

      “Các đến rồi à?”

      Ngay sau đó, liền nhìn thấy Kỳ Diệu vui sướng từ bên trong ra - - nhưng mà, đồ chơi trẻ con đầu là cái quỷ gì thế?

      “Diệu Diệu, em…” Đừng là Mạc Minh, ngay cả Thích Mẫn Hạo trước bước cũng sững sờ, chỉ mũ chú hề đầu Kỳ Diệu.

      “Đồ trang sức. Các cũng đội vào .” Ai ngờ tiểu nương mặt đổi sắc xong, liền cười hì hì mang hai cái mũ gần giống nhau, đội lên đầu hai người đàn ông.

      Mạc Minh và Thích Mẫn Hạo: “…”

      “Có thể đội ?”

      thể.”

      Từ chối Thích Mẫn Hạo cầu xin Kỳ Diệu nhìn hai tiểu gia hỏa, vui tươi hớn hở hỏi: “Mạc Du, Mạc Nhiên, các em xem, ba và chú Thích có đẹp trai ?”

      Hai đứa sinh đôi lập tức hiểu ý, nén cười : “Đẹp trai!”

      “Thấy chưa.” Kỳ Diệu giả bộ vô tội xòe tay, bày tỏ hôm nay là sinh nhật của hai tiểu gia hỏa, mọi người cần thỏa mãn mong muốn vô lý của bọn chúng.

      Cái này là mong muốn sao?

      Mạc Minh thiếu chút nữa muốn vạch trần.

      Nhìn hai mắt tiểu gia hỏa sáng long lanh, lại nhìn phòng khách trang trí rực rỡ, lời vừa định ra lại bị nuốt trở vào.

      “Đến đây… Cùng nhau trang trí.” Cùng lúc đó, hai tiểu gia hỏa được voi đòi tiên, kéo và Thích Mẫn Hạo.

      Đường đường là ảnh đế quốc dân đội cái mũ rất xấu, lại còn bị lôi kéo vào trong phòng khách rực rỡ.

      Ảnh đế đại nhân làm, đều ném cho người đại diện. Thích Mẫn Hạo phê bình có tình thú, sau đó chạy theo nương bận việc.

      Đối với việc này, Mạc Minh chỉ có vẻ mặt: đành lòng nhìn thẳng.

      cho hai tay vào trong túi, đứng ở bên nhìn, chỉ có lúc hai tiểu gia hỏa hỏi nhìn có đẹp , mới miễn cưỡng nể mặt, “Ừ” tiếng.

      lát sau, Kỳ Diệu làm món ăn, bọn họ cứ ngồi trước, liền vội vã chạy vào bếp. Mạc Minh trơ mắt nhìn đội mũ chạy về phía phòng bếp, cuối cùng thể nhịn được nữa.

      muốn đội cái này nấu ăn sao?” Bước nhanh theo vào phòng bếp, sắc mặt tốt nhìn “Làm khó dễ”.

      được sao?” Kỳ Diệu chớp chớp đôi mắt to, vẻ mặt vô tội nhìn thẳng , “Đầu bếp còn đội mũ dài! Cái này cũng khác là mấy!”

      khác biệt cái đầu ấy!

      Mạc Minh cảm thấy, nha đầu này có bản lĩnh làm người ta tức chết.

      trầm mặc di chuyển ánh mắt, lại phát ngoài ý muốn trong phòng bếp có miếng thịt bò mới.

      cẩn thận nhìn, phát thớt còn đặt cà rốt, cải xanh và ngô.

      có thể phán đoán được chính xác.

      muốn làm cơm Tây sao?”

      “Đúng vậy.”

      Đối mặt với vẻ mặt hồn nhiên của tiểu nha đầu, Mạc Minh mặt đổi và trầm mặc.

      lát sau, gỡ dị vật đầu xuống, nhét vào trong lòng Kỳ Diệu.

      “Ra ngoài, tôi làm.”
      Phong nguyet, aaab, chân ngắn 29520 others thích bài này.

    3. thedark

      thedark Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      552
      OMG,hẳn là "gạo nấu thành cơm" đc dùng thế này ah
      meowluoi thích bài này.

    4. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 41: Có lộc ăn.

      Edit: meowluoi.

      Đối với người đàn ông chủ động giúp đỡ, Kỳ Diệu có ý muốn từ chối. im lặng tiếng động rời khỏi phòng bếp, nở nụ cười đắc ý.

      Hì hì… Bọn họ nghĩ vì sao muốn bọn họ đội những cái mũ này làm gì? phải vì lúc này sao.

      Đúng vậy, sớm tinh mơ Kỳ Diệu tính toán, chuẩn bị nguyên liệu làm cơm Tây trong phòng bếp, chờ Mạc Minh và Thích Mẫn Hạo vừa đến, đầu tiên là chụp mũ đội lên đầu bọn họ. Làm công tác chuẩn bị hai cái này xong, đội mũ chú hề vào phòng bếp. Ảnh đế đại nhân thích sạch , chú ý vệ sinh thấy vừa mắt, chỉ cần theo vào, thấy khăng khăng muốn đội cái mũ “Vô cùng bẩn thỉu” làm sở trường cơm Tây của , kìm nén được, đuổi ra ngoài, sau đó tự mình làm - - thuận tiện, dựa vào cớ này, lấy xuống cái mũ chán ghét đầu xuống.

      Thực ra, cũng nắm chắc, nhưng mà, muốn cùng bọn nếm thử tay nghề làm cơm Tây của Mạc Minh - - nội tâm dao động thúc đẩy nghĩ ra được phương pháp này.

      Cũng may, ảnh đế đại nhân vẫn trúng kế.

      và hai tiểu gia hỏa đều có lộc ăn.

      Thỏa mãn từ trong bếp ra phòng khách, Kỳ Diệu thấy Mạc Du, Mạc Nhiên đứng sau lưng Thích Mẫn Hạo, chỉ huy ta treo đồ lên tường. Quay đầu lại nhìn thấy , người đàn ông tò mò hỏi sao lại ra từ phòng bếp.

      “Mạc Minh đâu?” nhìn sau lưng , nhìn thấy nghệ sĩ nhà mình.

      Kỳ Diệu vội tiếp, chỉ vui vẻ thần bí dựa sát vào ta, giọng : “ làm cơm Tây.”

      xong, dùng ánh mắt “ hiểu” nhìn Thích Mẫn Hạo.

      Thích Mẫn Hạo phụ kỳ vọng, nháy mắt liền hiểu.

      này, em làm cách nào thế, có thể phiền đầu bếp chính mình ra trận làm cơm Tây?”

      “Ha ha… Bí mật.”

      Thích Mẫn Hạo càng tò mò.

      “Truyền thụ cho ít kinh nghiệm ! học ít, về sau bảo cậu ấy nấu cho !”

      “Cái này gọi là ‘Thiên thời địa lợi nhân hòa’, muốn học có thể học được sao.”

      Kỳ Diệu mỉm cười, ngậm miệng . Thích Mẫn Hạo thấy , suy nghĩ chắc chỉ là tạm thời mà thôi.

      Hai tiếng sau, bữa tối sinh nhật bọn tiểu tử đúng giờ lên bàn. Thấy ba và chị bưng lên miếng thịt bò, mắt hai tiểu gia hỏa đều nhìn chằm chằm.

      “Cái này là ba tự tay làm. Thế nào? Cao hứng ?”

      Đặc biệt là khi nghe chị Kỳ Diệu , hai mắt tiểu gia hỏa lại tỏa sáng.

      “Cảm ơn ba!”

      “Ba tốt! Chúng con ba!”

      “…Ừ.”

      Mạc Minh trả lời cảm thấy có chỗ thích hợp.

      phải đến đây ăn sẵn sao? Thế nào lại biến thành thế này?

      Đáng tiếc, việc đến nước này, cũng thể làm gì. Thế nên, khi thấy vẻ mặt vô tội của đứng ở bên cạnh, cũng chỉ có thể im lặng chịu thiệt thòi.

      Ba người lớn hai người ngồi cạnh nhau, Kỳ Diệu ngồi bên cạnh Mạc Nhiên, Thích Mẫn Hạo ngồi bên cạnh Mạc Du - - vì để công bằng, ba bọn tiểu tử ngồi chính giữa.

      Đương nhiên, chỗ ngồi như vậy là tốt nhất, ảnh đế cần phải thay hai tiểu gia hỏa cắt thịt bò. Thấy “Trợ lý riêng” và người đại diện trái phải thay hai đứa bé cắt thành miếng , còn kiên nhẫn giảng giải cho bọn chúng cắt như thế nào là chính xác, sử dụng dao nĩa an toàn, Mạc Minh cảm thấy ngũ vị tạp trần.

      Mặc dù chỉ trong thời gian ngắn, nhưng lại cảm nhận được, chính mình có chút hâm mộ.

      cứ tưởng rằng, đời này chính mình sống bình an với hai tiểu gia hỏa, nhưng biết tại sao, kể từ khi Kỳ Diệu đến, mọi việc đều bắt đầu thoát ra khỏi quỹ đạo. Mạc Du và Mạc Nhiên trở nên vui vẻ hơn, ở trước mặt cũng cần cẩn thận như trước, bọn chúng bắt đầu biểu lộ muốn thân cận , thậm chí còn chuyện nhiều hơn với - - có lẽ, đây mới là đứa bé? Có lẽ, cần thiết cố giữ chấp niệm, phải phân giới hạn với hai đứa bé?

      “Ba ăn ngon lắm!” Lúc suy nghĩ sâu xa, Mạc Nhiên tán thưởng kéo về với thực tại.

      phải là ba ăn ngon, mà là ba làm thịt bò ăn ngon.” Mạc Du ở bên cạnh uốn nắn em trai.

      “Ừm ừm… Em sai, là thịt bò ăn ngon.” Tiểu tử khiêm tốn tiếp nhận, lập tức sửa lại, cái miệng nhắn của cậu nghỉ, bàn tay đợi được cầm lấy dĩa, ăn miếng thịt bò nữa.

      Kỳ Diệu và Thích Mẫn Hạo bị bộ dáng đáng của cậu chọc cười, thiếu chút nữa lấy di động chụp lại. May mắn Mạc Minh kịp thời nhìn thấy động tác của , dịu dàng hỏi muốn làm cái gì.

      “Tôi chỉ cảm thấy con trai rất đáng , muốn chụp để làm kỉ niệm.” Bị bắt tại trận tiểu nương cam lòng, muốn cất điện thoại, kìm lòng mím môi, “ đăng lên mạng…”

      Cuối cùng, chưa từ bỏ ý định thầm câu, mở mắt vụng trộm nhìn đối phương, biết sao người đàn ông vẫn thay đổi sắc mặt nhìn , hiển nhiên là có ý định đồng ý.

      Tiểu nương buồn bực.

      “Này, sinh nhật tiểu tử nhà người ta, cho dù là người trưởng thành, nào có ai chụp kỉ niệm chứ? Đánh dấu quá trình đứa bé trưởng thành, đáng giá lưu lại để sau này xem!” Vì vậy, dứt khoát trắng ra, thẳng biểu đạt bất mãn của mình, “Chỉ có là kỳ lạ… tấm cũng cho chụp…”

      Mạc Minh mặt lạnh nhìn .

      lát sau, mặt đổi sắc : “Tôi có cho chụp sao?”

      Kỳ Diệu nghe vậy sững sờ, lập tức phản bác: “ phải vừa nãy cho tôi chụp sao?”

      “Tôi bốn chữ ‘ được phép chụp” sao?” Mạc Minh mặn nhạt hỏi ngược lại, “Não thiếu là bệnh.”

      ràng là hỏi tôi muốn làm gì!

      Kỳ Diệu muốn ra, nhưng biết thế nào cuối cùng nghẹn với Mạc Minh.

      “Hơn nữa, gọi đó là lưu làm kỷ niệm sao? ràng là chụp ảnh.” Hết lần này đến lần khác, còn như có việc gì chém đao.

      Vốn là hành vi bình thường, trong miệng Mạc Minh, thể nhưng ý tứ hàm xúc lại giống như trộm, Kỳ Diệu điên mất.

      Khách quan mà , Thích Mẫn Hạo vui vẻ, cười tủm tỉm ngồi xem cuộc vui, hiếm khi trêu chọc.

      ta thấy Kỳ Diệu tức giận xiên miếng thịt bò, giận dỗi nhét vào trong miệng.

      Chỉ lát sau, sắc mặt dịu xuống.

      Ừm… Ăn ngon . Nếu mà làm, chắc chắn làm ra được hương vị như thế này.

      Im lặng thừa nhận bản thân làm cơm Tây ngon bằng người trước mặt, Kỳ Diệu ý thức được giận dỗi nữa.

      Thích Mẫn Hạo thấy nữa, mà chăm chú ăn đồ ăn ngon, liền biết vị giác của bị Mạc Minh thu phục.

      lâu sau, mì Ý nóng hổi thơm ngon được bưng lên, đừng là hai tiểu gia hỏa chưa bao giờ nếm thử, Kỳ Diệu tự xưng là trải việc đời, giờ phút này cũng phải giơ ngón trỏ lên. Mạc Minh nhìn và hai đứa bé ăn rất ngon, vừa buồn cười vừa sinh ra cảm giác thành tựu.

      Nhìn , chỉ có làm đồ ăn ngon cho , cũng có thể.

      Mấy người vui vẻ thưởng thức mỹ thực. Khi ăn xong cơm gần bảy rưỡi. Thích Mẫn Hạo tắt đèn trong phòng khách, Kỳ Diệu mang bánh mình làm ra. bánh ngọt cắm sáu cây nến, khi Kỳ Diệu hát bài sinh nhật đặt bánh bàn, mọi người mới phát , bánh ngọt còn làm nhân vật hoạt hình bằng chocolate.

      Hai đứa bé rất thích cái bánh này mặc dù lớn nhưng tràn đầy tình , mặt hai đứa bé đỏ bừng cười hạnh phúc.

      Kỳ Diệu bảo Mạc Du và Mạc Nhiên ước, nhìn hai tiểu gia hỏa chắp tay cầu nguyện, nhịn được mỉm cười.

      lát sau, hai em mở mắt ra, cùng nhau thổi tắt nến. Đèn lớn bật lên, Kỳ Diệu giúp bọn chúng cắt bánh ngọt. Nhưng mà ngoài ý muốn, chị ngày thường quý hai đứa, nhưng hôm nay có quà sinh nhật.

      Mạc Du và Mạc Nhiên cảm thấy thất vọng, phải là bọn chúng thiếu cái gì, muốn cái gì, chỉ là hy vọng chị đưa quà làm bọn chúng ngạc nhiên.

      Thấy bọn tiểu tử thất vọng, Kỳ Diệu đột nhiên cười ra tiếng.

      “Lừa các em đó! Sinh nhật của hai em, sao chị lại chuẩn bị quà chứ?”

      Mắt hai đứa bé lập tức sáng ngời nhìn .

      “Nhưng mà, quà của chị nhìn thấy, sờ được. Chị có thể cho các em mỗi đứa nguyện vọng, chỉ cần chị làm được.”

      Cái này mới mẻ.

      Nghe híp mắt , ánh mắt hai tiểu gia hỏa đều sáng. Bọn chúng trầm tư suy nghi trong chốc lát, Kỳ Diệu nhìn chăm chú, em trai giơ bàn tay bé lên.

      “Chị, chị có thể vẫn sống với chúng em được ?”

      Lời vừa ra, vài người lớn nhịn được hai mặt nhìn nhau.

      Cuối cùng, vẫn là Kỳ Diệu phản ứng trước, dịu dàng cười : “Bé ngốc, bây giờ các em muốn chị chăm sóc là vì các em còn , cần chị chăm sóc, đến khi các em lớn lên, cần chị ở bên cạnh các em nữa.”

      Nghe lời này, hai tiểu gia hỏa hẹn mà cùng nhíu mày.

      “Nhưng mà, bọn em muốn vĩnh viễn ở cùng với chị.”

      Kỳ Diệu cảm thấy ấm áp vì bọn chúng muốn rời xa .

      Bọn chúng còn như vậy, ra lời ước này, thứ nhất là vì lòng thích , ỷ lại vào , thứ hai chỉ sợ là nội tâm bọn chúng độc và bất an.

      Ánh mắt Kỳ Diệu di chuyển, nhìn Mạc Minh trầm mặc .

      biết người làm cha này, bây giờ có cảm tưởng gì?

      thu hồi lại ánh mắt, cười với hai đứa bé.

      “Cảm ơn hai em, chị rất vui vì các em thích chị như vậy. Các em thấy thế này được , chị bồi các em cho đến khi các em lớn lên. Tới lúc đó, chúng ta còn là bạn tốt, chị thường xuyên đến thăm các em, có được ?”

      Nghe thương lượng, hai tiểu gia hỏa nhìn chằm chằm mười giây, cuối cùng nghiêm túc gật đầu.

      Kỳ Diệu vui hẳn lên, nhịn được đưa tay xoa đầu bọn chúng.

      “Mạc Du, Mạc Nhiên rất ngoan. Nào, ăn thử bánh chị làm cho các em .”

      xong, chu đáo lấy hai miếng bánh ngọt để trước mặt hai em. Hai tiểu gia hỏa cầm lấy dĩa , bắt đầu ăn bánh ngọt.

      “Ăn ngon ?”

      “Ăn ngon ạ.”

      Kỳ Diệu cười híp mắt lại.

      Kỳ , vừa rồi ăn nhiều đồ ăn Tây như vậy, đừng là hai đứa bé, bụng cũng trướng rồi. Nhưng mà, hai đứa bé vẫn ăn bánh ngọt, còn ăn rất ngon miệng, uổng phí phen tâm ý của ?

      Đối mặt với hai tiểu thiên sứ nhu thuận hiểu chuyện lại thông minh lanh lợi, cảm thấy thương thế nào cũng đủ.

      Đúng lúc này, phát Mạc Du ăn được vài miếng liền dừng lại. cho rằng cậu ăn vô, định mở miệng khuyên cậu cần chống đỡ, thấy cậu bỏ dĩa xuống, cầm khăn giấy lau miệng.

      “Chị, em còn chưa nguyện vọng của mình.”

      Kỳ Diệu cười, cũng bỏ dĩa xuống, cùng cậu chạm mắt.

      “Được, em chị nghe.”

      Ngoài dự đoán tiểu tử nhìn Mạc Minh cái.

      “Em… Em muốn… Chị, chị có thể thuyết phục ba giúp em, bảo ba hôm nay ngủ cùng em và Mạc Nhiên được ?” Mạc Du mọi ngày là tiểu đại nhân, lời vừa ra, còn lo sợ bất an nhìn ba cậu, sau đó mới tha thiết nhìn Kỳ Diệu.

      Ba người lớn lại bắt đầu hai mặt nhìn nhau.

      Nguyện vọng của tiểu tử này, ra rất đơn giản - - giường phòng ngủ chính mặc dù lớn, nhưng ba người chen lấn vẫn đủ, thành vấn đề. Mấu chốt vấn đề là Mạc Minh có cam tâm tình nguyện ?

      Kỳ Diệu nương đành lòng với tiểu thiên sứ “Chị làm được”, nhìn Mạc Minh chăm chú, mở miệng thăm dò : “Nếu ở lại đêm? Dù sao giường cũng khá lớn.”

      Mạc Minh lên tiếng.

      “Ai nha… Từ biệt thự của đến đây, phải rất xa sao? Ngày mai làm phiền Thích lái xe đón , lãng phí của nhiều thời gian đâu.” xong, còn cố ý nháy mắt với Thích Mẫn Hạo.

      “A, phiền toái, giống như ăn đĩa thức ăn mà thôi.” Thích Mẫn Hạo lập tức hiểu ý, tiếp.

      Hai tiểu gia hỏa đều tập trung nhìn Mạc Minh.

      Kỳ Diệu thấy chậm chạp mở miệng, đáp ứng cũng từ chối, ngoài bất an, còn cảm thấy chuyện này phải là có cách cứu vãn, bắt đầu vắt óc suy nghĩ.

      yên tâm, tướng ngủ của bọn chúng rất tốt, buổi tối có đá chăn mền, tuyệt đối đè lên người .”

      căn bản là lo lắng cái vấn đề này được ?

      “Quần áo tắm rửa cũng có, cần phải lo lắng.”

      cũng suy nghĩ đến vấn đề này được ?

      “Đúng rồi, bộ quần áo lần trước còn chưa lấy về ấy? Tôi giúp là rồi, có thể mặc đến công ty.”

      “…”

      Lời vừa ra, thần sắc Mạc Minh khẽ biến. Đáng tiếc, nương thao thao bất tuyệt chỉ lo thuyết phục người đàn ông, có ý thức được mình để lộ ra cái gì đó. Cho đến khi Thích Mẫn Hạo sững sờ, duỗi tay vội hỏi “Khoan khoan ”, mới hồi phục, đối mặt với ánh mắt của ta.

      “Hai người vừa mới , đồ gì có lấy trở về cơ?” ta nhìn Mạc Minh, lại nhìn Kỳ Diệu, mặt ra vui vẻ, “Mạc Minh để quần áo ở chỗ này sao?”

      Kỳ Diệu cảm thấy Thích bắt sai trọng điểm. Mà tại ta quấy rối, lại nhớ tới chuyện cũ mà cố gắng quên.

      “Chính là… Ngày đó ấy làm bẩn quần áo, em liền giúp ấy giặt…” Kỳ Diệu biết thể chạy trốn, chỉ có thể giải thích.

      “Quần áo bị bẩn? Sao lại bẩn chứ?” Mạc Minh là người rất thích sạch , làm sao có thể làm bẩn quần áo cậu ta được?

      “Ai nha, là chuyện ngoài ý muốn! Có gì mà phải ngạc nhiên…”

      Lúc lời này, giọng Kỳ Diệu ràng . Thích Mẫn Hạo thấy bộ dáng như vậy, lập tức đè nghi vấn xuống, sau đó trong não lại ra tình tiết ái muội kinh điển.

      ta hình như bỏ qua cái gì đó.

      mặt kìm nén được vui vẻ, ta cố ý nhìn hai người vài lần, Kỳ Diệu có làm gì trái với lương tâm khỏi cảm thấy chột dạ.

      Thích là… Qúa đáng ghét!
      Phong nguyet, Mai Trinh, aaab22 others thích bài này.

    5. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 42: Ngủ lại.

      Edit: meowluoi.

      Thích Mẫn Hạo có truy hỏi nữa, Kỳ Diệu còn khuyên , khó khuyên bảo được Mạc Minh. Cái gì mà đồ ngủ và đồ làm đều có, cái gì mà quần áo thay ra cũng có thể giao cho Kỳ Diệu, hai tiểu gia hỏa khó mới có sinh nhật, nguyện vọng này phải thực được, thể làm cho đứa bé thất vọng cũng thể làm cho Kỳ Diệu khó xử… Tóm lại, nghe có vẻ làm cho người ta cảm thấy được tự nhiên.

      Vì vậy, Kỳ Diệu quan sát mặt Thích Mẫn Hạo, cảm thấy ta cười hơi…

      Nhưng mặc kệ thế nào, cuối cùng Mạc Minh vẫn đồng ý.

      “Câu có phiền ? Cảm thấy ở đây tốt như vậy, hay là cậu ở lại luôn?”

      Bị chẹn họng câu Thích Mẫn Hạo cười.

      “Tớ ở lại làm gì? Tớ phải là chủ nhân của căn nhà này…” xong, ánh mắt ta di chuyển, cười tủm tỉm nhìn Kỳ Diệu, “Diệu Diệu em đúng ?”

      Kỳ Diệu trừng mắt nhìn ta: Hỏi em làm gì?

      Người đàn ông lơ đễnh, nhìn mắt hai tiểu tử tỏa sáng: “Mạc Du, Mạc Nhiên, các cháu cũng mong chú ở chỗ này đêm, đúng ?”

      Mạc Nhiên nghe, nghiêm túc suy nghĩ chút, sau đó trả lời có bài bản hẳn hoi: “Chú Thích, chú có thể ngủ, nhưng mà chú chỉ có thể ngủ ở ghế sofa.”

      Tiểu tử chỉ ghế salon bằng da cách đó xa, ánh mắt nghiêm túc.

      Ngụ ý, giường của cậu và trai, có phần của chú Thích.

      Thích Mẫn Hạo lúng túng.

      “Vậy nếu như chị có giường ngủ, các cháu mang giường cho ba và chị sao?” lát sau, con ngươi ta đảo vòng, cố ý “Làm khó dễ” hai tiểu tử.

      Hai em trầm tư suy nghĩ lát, cuối cùng trai lên tiếng : “Bọn cháu nhường giường cho ba và chị ngủ, chúng cháu ngủ ghế sofa.”

      Đứa bé nhu thuận hiểu chuyện như vậy, vốn nên được trưởng bối khen ngợi, nhưng vào lúc này, Thích Mẫn Hạo cười ra tiếng làm Kỳ Diệu vô tội bị dính vào mặt đỏ bừng.

      “Ha ha ha - - đứa bé ngoan, hay ! Nhường ba và chị ngủ cùng nhau!” Vốn chỉ thuận miệng trêu chọc hai đứa bé, nghĩ tới đáp án của bọn chúng đặc sắc ngoài ý muốn, Thích Mẫn Hạo nhịn được vỗ tay tán dương.

      chú ý lời chút! Đứa bé còn ở đây, trong sáng được ?” Kỳ Diệu nhịn được nữa, dùng sức đẩy ta.

      Đúng vậy, đừng là con , kiến thức rộng rãi, Mạc Minh tự xưng là lạnh nhạt, cũng dùng ánh mắt lạnh lẽo cảnh cáo ta.

      “Được rồi được rồi… sai, sai. Tự phạt ly.” xong, ta vui tươi hớn hở cầm ly rượu, ngụm uống hết nửa ly rượu vang, hiển nhiên có lúng túng hoặc ủy khuất vì chịu phạt.

      Kỳ Diệu tức giận nhìn ta, ánh mắt tự chủ được di chuyển, đối mặt với ánh mắt trầm tĩnh của Mạc Minh.

      Trái tim đột nhiên lỡ mất nhịp.

      vội vàng dời mắt, giả bộ có việc gì.

      Nửa tiếng sau, Thích Mẫn Hạo tươi cười rời . Vốn là ta còn muốn dọn dẹp giúp Kỳ Diệu, nhưng thứ nhất, ta được mọi người công nhận là “Sát thủ phòng bếp”, thứ hai, đêm nay Mạc Minh ở lại, chắc chắn giúp tay.

      Thích Mẫn Hạo cho rằng, nếu nghệ sĩ nhà mình chịu làm cơm Tây, rửa bát đĩa là cái gì chứ, có gì vui đâu? Dù sao, nương nhà người ta tí nữa còn thay cậu ấy giặt quần áo đấy!

      Đưa người đại diện đứng đắn , Mạc Minh vừa quay đầu lại, phát trong phòng khách có bóng dáng của Kỳ Diệu. Trong phòng bếp truyền tới thanh loạt xoạt, đến gần nhìn, thấy hai tiểu gia hỏa giúp đỡ dọn dẹp.

      Kỳ Diệu bảo bọn chúng nghỉ, đừng làm bẩn tay, bọn chúng kiên quyết đồng ý, chị mệt ngày, bọn chúng nhất định phải giúp. Huống chi…

      “Chị, hôm nay em và trai rất vui! Cảm ơn chị! Chị là đại thiên sứ của bọn em!”

      Mạc Nhiên dịu dàng , chọc nương cười ngậm được miệng.

      “Em cũng là tiểu thiên sứ của chị.”

      “Thế trai em là gì?”

      trai em…” Kỳ Diệu vừa rửa bát, vừa tranh thủ nhìn tiểu Mạc Du nghiêm trang nhìn , “ trai em là tiểu thiên sứ nghiêm túc.”

      Mạc Minh ở bên ngoài phòng bếp nghe được, trong lúc nhất thời biết nên dùng vẻ mặt gì cho tốt.

      “Vì sao em lại là tiểu thiên sứ nghiêm túc…” Lúc này, nghe được con trai lớn nhịn được thầm câu.

      “Bởi vì em là trai tốt lúc nào cũng bảo vệ em trai. Làm trai nghiêm túc chút, cũng rất bình thường mà! Dù sao, chị rất thích. Hai người các em, chị đều thích cả.” Kỳ Diệu xong những lời này, mặt tiểu tử lại nở nụ cười.

      “Chị, thế ba là gì?”

      Mạc Minh ở ngoài nghe lén dựng thẳng lỗ tai lên.

      “Ba các em…” nương ở bên trong rơi vào trầm tư, “Ba các em là… Đại thiên sứ bách biến.”

      “…”

      Cái quỷ gì!

      Ảnh đế quốc dân sững sờ, sau đó đầu đầy hắc tuyến.

      Mà hai đứa con trai còn rất cao hứng, theo tiểu nha đầu ầm ĩ.

      “Ha ha ha, đại thiên sứ bách biến, ba là đại thiên sứ bách biến!”

      “Dạ, em xem ba em diễn, là thay đổi thất thường, lúc tính cách này, lúc tính cách khác. Ba rất lợi hại.”

      “…”

      Nghe hai tiểu gia hỏa , Mạc Minh khẽ nhíu mày bình thường trở lại, khóe miệng dần dần nhếch lên.

      Có đôi khi, thể thừa nhận, hai đứa bé rất đáng - - trước kia, xem mọi thứ, bây giờ… lúc nào là bị hồn nhiên của bọn chúng thu hút.

      Thế nên, nếu như nghe tiếp, sợ là có chút nguy hiểm.

      “Khụ…” Suy nghĩ xong, người đàn ông từ chỗ tối ra, còn đặc biệt ho khan tiếng, hai tiểu tử mặt mày hớn hở lần lượt ngẩn ra.

      “Ba…” Hai tiểu gia hỏa theo thói quen cầm tay, ngước mặt lên, nịnh nọt nhìn cười.

      tắm.” May mà ba có mất hứng, chỉ phân phó câu, liếc nhìn chị Kỳ Diệu.

      “Dạ.” Hai đứa bé ngoan ngoãn đáp ứng, cầm tay nhau vào phòng ngủ tìm quần áo tắm rửa.

      Mạc Minh thấy hai thân ảnh bịch bịch bịch chạy , mặt đổi sắc nhìn bồn rửa bên cạnh, duỗi tay nhặt bát dính mỡ lên.

      “Này… cứ để đó, tôi rửa cho.” Kỳ Diệu muốn làm bẩn tay ảnh đế quốc dân.

      biết tại sao người đàn ông này thèm để ý, chỉ nhanh nhẹn dọn dẹp.

      Kỳ Diệu hiểu được, nên câm miệng, cần lo cho , chỉ là, giống như mọi khi, tức giận ra.

      Thế này… Cũng rất tốt.

      Kỳ Diệu vui vẻ nghĩ, cảm thấy cuộc đời này có thể rửa bát cùng ảnh đế, coi như là loại đãi ngộ mà người khác có.

      “Quần áo của tôi đâu?” Đột nhiên người đàn ông hỏi câu như thế.

      “Ách…” Tiểu nương lúng túng, “Tại lần trước để quần áo trong ngăn kéo…”

      Mạc Minh lên tiếng, đầu Kỳ Diệu đột nhiên hiểu: “ phải là định mặc áo sơ mi ngủ đấy chứ?”

      Ảnh đế quốc dân nghiêng đầu nhìn như nhìn đứa ngốc, đáp: “Tôi muốn hỏi để sáng mai tìm quần áo.”

      Khuôn mặt nhắn của Kỳ Diệu đỏ lên, vội vàng rửa nhanh bát đũa.

      Mười lăm phút sau, hai tiểu gia hỏa tắm xong, hai người cũng sớm rửa xong bát đũa. Mạc Minh cầm đồ mặc ở nhà bước vào bên trong, nhưng bất đồng ở chỗ, khi tắm xong, nhìn quần lót vừa mới thay xong yên tĩnh nằm ở đó.

      Ảnh đế quốc dân im lặng cầm quần lót bẩn, tới chỗ có người, chính mình tự giặt.
      Phong nguyet, Mai Trinh, aaab25 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :