1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Anh Động Tâm - Phong Linh Anh [Full 74C] - đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Bạn minh tinh Minh Minh này chỉ có vẻ ngoài lạnh lùng để che giấu cái ngốc ngốc khùng khùng bên trong a~
      meowluoi thích bài này.

    2. thedark

      thedark Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      552
      Ảnh đế sống áo ui :))
      meowluoi thích bài này.

    3. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 31: Sáng sớm.

      Edit: meowluoi

      Mạc Minh nghĩ tới, ở trong bệnh viện ngủ đêm sáng sớm Kỳ Diệu chạy về, giúp hai đứa bé làm bữa sáng. Vì vậy, khi đứng ở cửa phòng đối mặt với ánh mắt của , sững sờ chút.

      Đường đường là ảnh đế mà sửng sốt, Kỳ Diệu cũng thể kinh ngạc, nhưng mà, khi ánh mắt nhìn đầu tóc hỗn độn của người đàn ông, vẫn nhịn được cười lên.

      Mạc Minh chú ý tới ánh mắt , khóe miệng co rút .

      “Bạn của sao chứ?” biết có phải là có hơi lúng túng, ma xui quỷ khiến lại hỏi câu như thế, bỏ qua chuyện này.

      “Tỉnh rồi, hôm nay làm kiểm tra. Tôi về nhà trước đưa Mạc Du và Mạc Nhiên nhà trẻ.”

      Thế nên, xem là người dùng được sao?

      Nghe nương nghiêm túc trả lời, ảnh đế quốc dân hiểu tại sao lại cảm thấy mất hứng.

      “Tôi đưa bọn trẻ .”

      “Hả?”

      “Thích Mẫn Hạo đến đón tôi, thuận đường.” xong, quan sát tiểu nương từ xuống dưới, “ nhìn mặt bây giờ xem.”

      Mặc dù câu sau của lớn, nhưng Kỳ Diệu vẫn nghe thấy .

      Cả đêm ngủ mà thôi, dọa người như vậy sao?

      Lòng thích cái đẹp, mọi người đều có, Kỳ Diệu cũng ngoại lệ. Đưa mắt nhìn bóng lưng người đàn ông cao lớn rắn rỏi, rướn cổ, nhìn chậu nước trong bồn rửa.

      Được rồi, khó coi, nhưng hù dọa người đường?

      Kỳ Diệu bĩu môi, cố gắng nghĩ về ảnh đế đại nhân theo phương hướng tốt. Ví dụ như, có lẽ muốn nghỉ ngơi, chỉ là lời được dễ nghe mà thôi.

      Tiểu nương tiếp tục làm bữa sáng. Mười phút sau, bọn tiểu tử được ăn mì sợi nóng. Kỳ Diệu còn dùng quạt điện thổi nguội bớt, sợ bọn chúng bị bỏng. Đương nhiên, là người trưởng thành, và Mạc Minh cần đãi ngộ như thế.

      “Ăn từ từ thôi, tí nữa ba em bảo chú Thích lái xe đưa các em nhà trẻ, đến muộn.”

      Kỳ Diệu ở bên cạnh ăn xong bát mì, quên nhắc nhở hai tiểu gia hỏa, đối với chén mì của ảnh đế quốc dân vắng vẻ. May mà ảnh đế đại nhân so đo chuyện này - - so với đãi ngộ đặc biệt, tại để ý chuyện khác.

      Lúc nào lái xe đưa Mạc Du và Mạc Nhiên nhà trẻ?

      thể nghi ngờ, tiểu nha đầu hiểu lầm ý tứ của . Lúc trước , tiện đường đưa hai đứa bé đến điểm xe mà trường học đón, lý giải thành, trực tiếp lái xe đưa đứa bé nhà trẻ.

      Nhưng mà… Vẫn tính, đưa .

      Ánh mắt hai tiểu gia hỏa lóe sáng, Mạc Minh có lên tiếng.

      Bốn người ăn xong bữa sáng, Mạc Minh liền dẫn hai đứa bé xuống lầu. Khó được ba đưa nhà trẻ, hai tiểu gia hỏa rất vui mừng, Mạc Du ngày thường nghiêm túc cũng giấu được vui mừng, cười hì hì với em trai và chào tạm biệt Kỳ Diệu.

      “Ơ? Hôm nay mặt trời mọc hướng tây sao?” Ba phút sau, bọn chúng nghe được chú Thích chế nhạo ba bọn chúng.

      Mặt Mạc Minh đổi thay hai tiểu gia hỏa đóng cửa xe, ngồi vào ghế lái phụ, lạnh như băng ném câu: “Lái xe .”

      Thích Mẫn Hạo sớm dự liệu có phản ứng này, cũng so đo, nghiêng đầu nhìn hai tiểu tử ngồi sau, : “Mạc Du, Mạc Nhiên, ngày đầu tiên khai giảng, ba đưa hai đứa học, cao hứng ?”

      “Cao hứng.” Hai tiểu gia hỏa cùng nhau gật đầu.

      “Phốc… Các cháu xem, có ba liền cần chị. Nếu chị Kỳ Diệu nghe đươc lời các cháu , ăn dấm chua ấy?” Người đàn ông sớm có mưu tính nhíu lông mày, tiếp tục trêu chọc hai đứa bé.

      Hai tiểu gia hỏa giống nhau như đúc lập tức nhíu mày.

      “Chị hẹp hòi như vậy.”

      “Đúng vậy.”

      đúng nha. Các cháu nghĩ lại xem, mỗi ngày chị Diệu Diệu chăm sóc các cháu, làm đồ ăn ngon, thay các cháu giặt quần áo, kết quả là ba vừa xuất , các cháu liền cần ấy, ấy rất thương tâm đó!” Thích Mẫn Hạo tiếp tục dối, còn nháy mắt ra hiệu làm động tác ôm ngực.

      Đại khái là ta làm vẻ mặt quá chân thực, Mạc Du, Mạc Nhiên lúc trước còn phủ nhận bắt đầu dao động.

      Chị vui sao?

      “Có phải cậu rất nhàn rỗi ?” Lúc bọn tiểu tử sinh lòng bất an, người đàn ông nhanh chóng đeo khẩu trang và kính râm cuối cùng cũng lên tiếng, “Lái xe.”

      Thích Mẫn Hạo cười xấu xa quay đầu , chuyên tâm lái xe. Mất mười lăm phút đưa bọn trẻ học, hai người lại vòng đến công ty. Chờ đến trưa, Thích Mẫn Hạo tranh thủ gọi điện thoại cho Kỳ Diệu, biết lại bệnh viện, ta biết nên cái gì cho phải.

      “Bạn của em phải tỉnh rồi sao? Sao em gọi điện thông báo cho cha mẹ ấy? mình em ở trong đấy, thân thể làm sao mà chịu nổi được?”

      sao, mới ngày thứ hai mà thôi. Bố mẹ ấy bận công tác, quay về kịp.”

      “Bận công tác? Có việc gì còn quan trọng hơn so với con sao? Để cho người ngoài chăm sóc…”

      Vừa nghe cha mẹ đối phương về nhìn con , Thích Mẫn Hạo nhịn được bất bình dùm, biết mười giây trước nghệ sĩ nhà ta tiếng động đứng sau lưng.

      Mặc dù biết người đại diện hỏi câu phải nhằm vào chính mình, nhưng trong tình cảnh này, Mạc Minh vẫn tự chủ được trừng mắt nhìn.

      “Ai nha, sao, em chú ý nghỉ ngơi. Việc kia… Thích, còn làm phiền .”

      “Yên tâm, nhớ, hôm nay giúp em liên lạc. Vậy được, em cũng đừng quá liều mạng, đừng quên, hai tiểu gia hỏa vẫn chờ em chăm sóc, chúng ta đưa tiền công, em phải phân công trước sau.”

      phen đùa làm Kỳ Diệu cười. Hai người cũng khách sáo, dặn dò hết việc chính, liền cúp điện thoại.

      Sau đó, Thích mỗ còn tươi cười bị Mạc Minh ở sau lưng dọa cho giật mình.

      “Ai nha mẹ ơi… Cậu cầm tinh con mèo sao, đường sao thanh nào vậy?”

      Mạc Minh nhìn chăm chú hai mắt ta.

      “Bạn ấy gặp phiền toái gì sao?” Ngay sau đó, ta nghe thấy Mạc Minh thình lình hỏi câu.

      “Đúng vậy.” Thích Mẫn Hạo bật thốt ra, xong mới ý thức được cái gì đó, hăng hái quanh Mạc Minh vòng, “Thế nào? Cậu cảm thấy có hứng thú sao?”

      có hứng thú.” Nào ngờ đối phương mặt đổi sắc, hai lời xoay người mở cửa .

      có hứng thú, cậu hỏi làm gì?” Bị đùa giỡn trận, Thích Mẫn Hạo nhíu mày, đuổi theo bước chân Mạc Minh.

      Giờ khắc này, hai người đàn ông đều lường trước được, ảnh đế quốc dân công bố chính mình có hứng thú, vài ngày sau lại thăm bệnh.
      Phong nguyet, Khủng Long, aaab25 others thích bài này.

    4. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 32: Thăm bệnh.

      Edit: meowluoi

      Hai ngày nay Thích Mẫn Hạo hơi buồn rầu.

      Dựa theo hứa hẹn lần trước, ta liên lạc với vài người bạn trong giới, muốn lấy cuộn phim từ tay đạo diễn, ngờ tên kia lại ra sức từ chối, thế nào cũng chịu đưa cuộn phim hôm đó ra. Ầm ĩ lúc, cuối cùng ông ta mới , cuộn phim kia bị người ta xóa, còn gì để xem.

      Nghe lời này Thích Mẫn Hạo cười lạnh: Xóa rồi sao? Bảo ông đưa, ông bị người ta xóa mất rồi, lừa quỷ à?

      ta đoán, đạo diễn này tám phần là do thế lực phía sau Trịnh Ái Viện quản chế, cố ý bao che. Dù sao, đắc tội với nhân vật mới, căn bản là chuyện gì. Nếu động vào nữ minh tinh có bối cảnh, chuyện đó được.

      Nhìn ta thở dài, Mạc Minh nhịn được lên tiếng.

      “Cậu có thể có tinh thần hơn chút được ?”

      Thích Mẫn Hạo ai oán liếc nhìn cái.

      “Tớ cũng muốn vậy. Nhưng vừa nghĩ tới tớ sắp trở thành người thất tín, trong lòng tớ cảm thấy thoải mái.”

      Mạc Minh lên tiếng, chỉ lạnh lùng ngồi ở ghế phụ.

      Thích Mẫn Hạo thấy lạnh nhạt lại tiếp, người nào đó mọn bắt đầu.

      “Này, tớ bảo, hay là cậu thử chút xem?”

      Mạc Minh thèm để ý.

      ra, tớ gặp nương kia lần, người đó rất xinh đẹp, lại rất thân thiết với Kỳ Diệu. Chúng ta nên giúp người nhà.” Thích Mẫn Hạo kiên nhẫn , cuối cùng chỉ đổi lấy cái liếc mắt của người bên cạnh.

      “Thế nên, cậu vừa ý bé xinh đẹp kia sao?” Nếu đối phương mở lời, vậy cũng nên câu.

      bậy gì đó? Tớ có suy nghĩ nông cạn như vậy sao?” Thích Mẫn Hạo nóng nẩy, tuy lái xe nhưng nhịn được , “Tuy nương kia là loại mà tớ thích…. A thôi, đều linh tinh theo cậu. Tớ là, trước kia phải là cậu thường nhắc tới, giới giải trí đều dùng quy tắc ngầm sao, chướng khí mù mịt, rất phiền lòng. Bây giờ có người mới, cậu là tiền bối, nên giúp người ta tay sao?” Thấy phía trước đèn đỏ sáng, ta dừng lại, kịp thời giẫm chân ga, “Hơn nữa, đây còn là bạn tốt của Kỳ Diệu, coi như là nể mặt Kỳ Diệu, làm người tốt .”

      “Tại sao tớ phải nể mặt ấy.”

      “Này cậu…” Thích Mẫn Hạo bị như vậy lại tiếp lời, “Chỉ bằng ấy tận tâm tận lực chăm sóc con trai cậu, còn làm đồ ăn ngon cho cậu ăn!”

      “Chăm sóc đứa bé là công việc của ấy, tớ đưa cho ấy tiền lương.”

      “Thế làm cho cậu ăn sao? hợp đồng , ‘Trợ lý riêng’ còn phải làm đồ ăn ngon cho ông chủ.”

      “…” Ảnh đế quốc dân phản bác được.

      “Tục ngữ đúng, cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn. Cậu thể có có lại chút được sao?”

      “…” Ảnh đế quốc dân được tự nhiên.

      “Chậc chậc… Kỳ Diệu của chúng ta đáng thương, nương trẻ tuổi như thế, mỗi ngày chăm sóc hai đứa bé năm tuổi, lại bệnh viện chăm sóc bạn, còn quan tâm mình có thể lấy được công đạo thay bạn mình … Ai nha, tớ thấy hai ngày nay ấy gầy . Vốn là người mềm mại yếu ớt, bây giờ nhìn hơn, càng giống học sinh cấp 3.”

      “…” Trong đầu ảnh đế quốc dân lại lên hình ảnh tiểu nha đầu nhu nhược nơi nương tựa.

      “Cũng chỉ có cậu là người tâm địa sắt đá mới có thể hợp tác như vậy.”

      đến đây, Thích Mẫn Hạo cố làm ra vẻ khinh bỉ liếc Mạc Minh cái.

      “… ngày nào đó tớ cần người đại diện nữa, cậu làm biên kịch cũng tồi.”

      “Hả?” Nghe nghệ sĩ nhà mình râu ông nọ cắm cằm bà kia xong, Thích Mẫn Hạo tất nhiên hiểu ra sao.

      “Chuyên môn chịu trách nhiệm viết lời kịch.”

      “…”

      Lúc này, đến lượt Thích Mẫn Hạo im lặng còn gì đế .

      lát sau, đèn xanh sáng, ta đánh tay lái, quẹo vào khúc ngoặt, còn mở miệng .

      , tí nữa tớ đưa cậu về tới bệnh viện chuyến, cậu có phải nên dứt khoát cùng với tớ ?”

      Tại sao tớ phải theo?

      Nếu như bình thường, Mạc Minh nhất định chút nghĩ ngợi trả lời ta câu, nhưng lúc này, ma xui quỷ khiên lại trầm mặc.

      lời nào, tớ coi như là cậu đồng ý.”

      Thích Mẫn Hạo xong lời này, thấy Mạc Minh trả lời. ta nhếch môi cười tiếng, nhanh chóng đánh tay lái thẳng đến bệnh viện.

      Nửa tiếng sau, trong hành lang bệnh viện xuất người đàn ông đeo khẩu trang mang kính râm.

      Gần đây người đàn ông đeo khẩu trang còn kỳ lạ nữa, thế nên mọi người chú ý tới, có fan cuồng của ảnh đế.

      Vì vậy, Mạc Minh và Thích Mẫn Hạo thuận lợi vào gian phòng, nhìn nương giường bệnh gặm táo.

      “Tớ giúp cậu cắt táo ra được sao?”

      cần phiền toái như vậy chứ? Tớ gặm như vậy cũng được mà?”

      Vừa dứt lời, Tề Tâm Hân cắn miếng táo kêu “Răng rắc”, vừa vặn nhìn thấy Thích Mẫn Hạo đẩy cửa vào.

      “Khụ - - khụ khụ - -” miếng tạo bị nghẹn trong cổ họng ấy.

      “Ai nha! Bảo cậu ăn từ từ thôi, cậu cứ nghe cơ.”

      phải… Khụ, khụ khụ…” Tề Tâm Hân tranh thủ chỉ chỉ cửa phòng, cố gắng nuốt miếng táo trôi xuống.

      “Làm gì thế?” Kỳ Diệu thuận theo ngón tay ấy quay đầu lại, ngoài ý muốn thấy thân ảnh quen thuộc.

      Phản ứng điện quang, chỉ cảm thấy hai con ngươi muốn rớt xuống.

      Kỳ Diệu đứng dậy nhìn hai người đàn ông im lặng lên tiếng, mặt mày hớn hở.

      “Tề tiểu thư, bọn tôi tới thăm .”

      Tề Tâm Hân lục tìm trí nhớ, vì vậy, ấy quên người đàn ông này hai ngày trước từng tới thăm ấy - - nhưng mà, vào nhà bao giờ gõ cửa trước sao? Hù chết người ấy?

      vất vả uống vài ngụm nước sau đó tỉnh táo lại, Tề Tâm Hân nuốt nước miếng, sắc mặt đổi nhìn chăm chú gương mặt cười tủm tỉm kia.

      Nhịn xuống, nhịn xuống, là bạn của Kỳ Diệu, là quan tâm nên đến thăm , thể mở miệng ta.

      Vừa nghĩ tới vậy, ấy cố gắng tươi cười với Thích Mẫn Hạo, ánh mắt nhìn người đàn ông phía sau.

      Người nào kia… Che mặt thành như vậy, thần thần bí bí.

      Tề Tâm Hân quan sát từ xuống dưới, đồng thời đầu Kỳ Diệu có chút kẹt.

      Tình huống gì đây? Mạc tiên sinh… sao lại đến thăm Tâm Hân? lẽ… là Thích lôi kéo đến?

      Tiểu nương này xem như đoán đúng nửa, lát sau, nghe được Thích Mẫn Hạo mở miệng giới thiệu: “Người này là bạn của tôi, cũng là bạn của Kỳ Diệu, ngang qua đây nên tiện đường vào thăm .”

      xong, lại nghiêng đầu nhìn Mạc Minh chưa tháo khẩu trang và mắt kính: “Đây là chị em tốt của Kỳ Diệu mà tớ hay nhắc đến, ấy là Tề Tâm Hân.”

      “Xin chào.”

      “Xin chào…”

      Nghe hai người chào hỏi lẫn nhau, Kỳ Diệu cảm thấy có chỗ thích hợp.

      Đến cùng là… lạ ở chỗ nào?
      Phong nguyet, Khủng Long, aaab24 others thích bài này.

    5. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 33: Ký tên.

      Edit: meowluoi

      lát sau, cuối cùng Kỳ Diệu cũng phát chỗ đúng là chỗ nào.

      Đúng vậy, ảnh đế quốc dân chủ động chào hỏi người ta, chủ động chuyện nữa!

      Trời ạ! Đây là người mà quen lúc nào mặt cũng thay đổi, im lặng là vàng sao?

      Thực tế, bởi vì thấy được cuộc sống ở nhà của ảnh đế quốc dân, Kỳ Diệu hoàn toàn quên, ở tạp trí và trước mặt fan, Mạc Minh vốn có hình tượng bình dị gần gũi.

      Thế nên, nhịn được dùng ảnh mắt như nhìn thấy quỷ quan sát .

      Rất ít khi bị ánh mắt của nhìn như vậy, Mạc Minh rất nhanh liền phát được ánh mắt khác thường. di chuyển tầm mắt, mỉm cười nhìn cái.

      Cả người Kỳ Diệu lập tức cảm thấy tốt.

      Làm sao bây giờ? bắt đầu cảm thấy, ảnh đế quốc dân lại đa nhân cách.

      Lúc còn ngổn ngang trong gió, nghe thấy bạn tốt giường bệnh chần chừ ra: “Vị tiên sinh này, có thể tháo kính râm và khẩu trang được ? Tôi thấy… Ý của tôi là, trời nóng như vậy, cảm thấy khó chịu sao?”

      khó chịu, trong phòng bệnh có máy điều hòa rồi.”

      Tề Tâm Hân còn gì để : Sớm biết ta nể mặt, trực tiếp châm chọc ta, che đầu dấu đuôi như vậy, tôi nhìn thấy khó chịu!

      “Ha ha…” ấy cười gượng hai tiếng, câm miệng .

      Kỳ Diệu ở bên cạnh cảm thấy khẩn trương, vội vàng hòa giải : “Tâm Hân, mặt ấy có mụn sởi nên muốn để người khác thấy, thế nên mới đeo khẩu trang.”

      sai, có thể nhìn ra, Mạc Minh muốn bại lộ thân phận trước mặt bạn của . Nhưng mà, hiểu, như vậy, cần gì phải chuyến này chứ? phải là tự tìm phiền toái sao?

      nương rối như tơ vò lúc này nghe được người đàn ông mở miệng phản bác: “Tôi bị sởi.”

      Kỳ Diệu cảm thấy bực bội: Tôi giúp che giấu đó! nghe hiểu sao?

      “Thế sao? Mắt thoải mái sao?” Hết lần này tới lần khác đều ra sức nháy mắt với Mạc Minh, đối phương còn cười với .

      phải cố ý muốn tranh cãi với chứ!

      Kỳ Diệu khóc ra nước mắt - - mặc kệ !

      Thấy tiểu nha đầu quay đầu , nhắm mắt làm ngơ, Mạc Minh chợt nhíu mày, khóe môi khẽ nhếch.

      có chỗ nào thoải mái cả.” “lầm bầm lầu bầu”, Kỳ Diệu nương biết được nội tình đành lòng nhìn thẳng, “Xin tự giới thiệu, tôi là Mạc Minh.”

      Nhưng mà Kỳ Diệu nằm mơ cũng nghĩ tới, chỉ nghe thấy giọng trầm thấp dễ nghe của người đàn ông vang lên trong phòng bệnh.

      Kỳ Diệu hoàn toàn sững sờ. thể tin được quay mặt lại, phát Mạc Minh tháo khẩu trang, tháo kính râm. Giờ phút này, cười tao nhã, mắt nhìn chăm chú nương giường bệnh.

      Mà vị nương kia - - Tề Tâm Hân, hiển nhiên rơi vào trạng thái sét đánh.

      “Diệu Diệu Diệu Diệu… Diệu Diệu! Cậu cậu cậu… Cậu véo tớ cái, mau véo tớ cái!” Lúc lời này, hai con mắt của nương vẫn nhìn chăm chú gương mặt tuấn tú của người đàn ông.

      “…” Kỳ Diệu thèm che giấu giật giật khóe miệng, duỗi tay véo cánh tay người nào đó.

      “Ai da!” Cảm giác đau đớn làm Tề Tâm Hân vui mừng đến phát khóc, “ sao! là ảnh đế quốc dân! Trời ạ! là ảnh đế quốc dân! Diệu Diệu, hai người biết nhau sao? Tại sao quen biết thế?”

      Kỳ Diệu bị nàng rơi vào trạng thái mất lý trí huyên náo nên lúng túng.

      Quả , bạn tốt của , ngày thường giả làm chị đại có khuôn cách, chỉ khi nào nhìn thấy thần tượng mến trước mặt, biến thân cầu vuốt ve, cầu ôm, cầu thành fan cuồng.

      Thế nên mới … Tại sao Mạc Minh lại lộ diện chứ?

      “Ách…” Kỳ Diệu nương lúng túng, hết nhìn ảnh đế quốc dân lại nhìn người đại diên, thấy bọn họ có ý định mở miệng giải thích hoặc ngăn cản mở miệng, chỉ có thể tìm lí do thoái thác, “ phải tớ tham gia yến hội hai lần sao? yến hội quen biết, về sau có cơ duyên gặp lại Thích, cho nên… Quen biết chút.”

      chưa hết, hai mắt Tề Tâm Hân tỏa sáng nhìn về phía Mạc Minh.

      Kỳ Diệu: “…”

      sao, Mạc tiên sinh, , có thể ký tên cho tôi được ?” xong, Tề Tâm Hân đột nhiên nhớ trước mặt thần tượng mình rất khó coi, cho nên ấy cuống quýt sửa lại dung nhan.

      Cậu biết bây giờ sửa sang lại là quá muộn sao?

      Kỳ Diệu rất muốn châm chọc ấy, nhưng nhìn hai người, nhịn.

      “Đương nhiên là được.” Sau đó, thấy Mạc Minh mỉm cười tiến lên hai bước, còn Thích Mẫn Hạo duỗi tay đưa bút.

      Vì sao đột nhiên cảm thấy hai người này rất đẹp trai chứ?

      lại nhìn thấy Tề Tâm Hân luống cuống tay chân tìm quần áo, kích động đưa tới trước mặt Mạc Minh.

      Chữ ký như rồng bay phượng múa chiếc váy màu trắng, Tề Tâm Hân quyết định cuộc đời này đều giặt chiếc váy này.

      Ngay sau đó, ấy lại đề nghị được nắm tay ảnh đế quốc dân, thế mà cũng nhận được đồng ý.

      Kỳ Diệu đứng ở bên nhìn người đàn ông cười dịu dàng, chỉ cảm thấy thế giới này biến thành nơi biết rồi.

      Quay đầu đành lòng nhìn, lúc này nghe được cách đó xa giọng người phụ nữ bén nhọn vang lên, giọng kia quá mức chói tai, thế nên cửa phòng vừa mở ra thanh truyền vào.

      “Tề Tâm Hân! Xem như lợi hại! A!”

      Trong phòng bệnh hai nam hai nữ vì có người đột nhiên xuất mà xoay đầu lại, ngờ đập vào mắt là Trịnh Ái Viện hung hăng vênh váo.

      ta xuất còn tốt, vừa xuất , cơn tức của Kỳ Diệu nghẹn vài ngày nay lập tức “Vụt” lên. Nhìn thấy người tới hung hăng tiến tới giường bệnh, tất nhiên là bước đến ngăn cản trước người bạn tốt.

      Nhưng mà, hai người đàn ông trong phòng bệnh phải là đồ bỏ , nhất là Thích Mẫn Hạo, thấy hai tiểu nương bị người phụ nữ này bắt nạt, ta hai lời, tiến lên ngăn cản đường của ta.

      “Này này này… Vị tiểu thư này, bên trong là phòng bệnh, có thể im lặng được ?”

      Trịnh Ái Viên nổi nóng, đương nhiên muốn tính toán với ta.

      là ai? Tránh ra! Tôi tìm người, mắc mớ gì tới !” Người phụ nữ trang điểm xinh đẹp trợn tròn mắt nhìn ta, trừng mắt nhìn, phát khuôn mặt này hình như ta gặp ở đâu rồi.

      ta di chuyển tầm mắt, lập tức liền thay đổi sắc mặt.

      “A… Mạc Minh?” Tại sao lại ở chỗ này?

      Trịnh Ái Viện biết gặp qua Thích Mẫn Hạo ở nơi nào.

      Là người đại diện của ảnh đế quốc dân! ta là người đại diện của Mạc Minh!

      Gặp được người trong giới - - còn là người đẹp trai nổi tiếng, Trịnh Ái Viện kiêu căng giảm nửa.

      “Ơ… Mạc tiên sinh sao lai ở đây…” xong, khuôn mặt diễm lệ của ta thoáng chốc cứng đờ.

      Mặc dù Trịnh Ái Viện hành động kém, nhân phẩm kém, nhưng chỉ số thông minh cũng quá kém - - trong phòng bệnh Tề Tâm Hân nhìn thấy ảnh đế quốc dân và người đại diện, chẳng lẽ giải thích cái gì sao?
      Phong nguyet, Khủng Long, Mai Trinh31 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :