1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Anh Động Tâm - Phong Linh Anh [Full 74C] - đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thedark

      thedark Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      552
      Ôm rồi, ôm rồi:Cheerleader::Cheerleader::Cheerleader::Cheerleader::Cheerleader:. Đến khổ thân đọc giả, gần 30 chương mới thấy ôm nhau kiểu ám muội thế này
      lavender9xnbmeowluoi thích bài này.

    2. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 27: Ngạc nhiên mừng rỡ.

      Edit: meowluoi

      Kỳ Diệu lúc lâu, đối phương có phản ứng làm đành phải nghiêng đầu nhìn xem.

      Thình lình vừa nhìn, Mạc Minh đối diện với , cách cặp kính, xác định được có phải nhìn mình nhưng mơ hồ cảm thấy, hình như có chút…Thất thần?

      Tiểu nương đưa tay quơ quơ trước mặt .

      “Nghĩ cái gì thế? Nghe tôi ?”

      “…” Mạc Minh hồi phục tinh thần lại, “Tiếp tục chọn.”

      Kỳ Diệu hiểu ra sao.

      Hai nam nữ dạo lát, cuối cùng chọn bộ sách khoa học. Sau đó, bọn họ đến khu vực tươi sống chọn ít rau dưa và tôm cá, lại mua cho Mạc Nhiên bộ ghép hình. Lúc đến tầng hầm gara, qua nửa tiếng.

      Kỳ Diệu nhạy cảm quan sát được, ảnh đế đại nhân mặt lạnh nhìn đồng hồ.

      ừm… sai. Có có nên chủ động nhận sai ?

      Tiểu nha đầu nghĩ phút, cuối cùng vẫn mở miệng: “ xin lỗi, chiếm dụng của mười phút…”

      xong, dè dặt quan sát khuôn mặt người đàn ông - - căn bản nhìn vẻ mặt của .

      Mạc Minh trả lời , chỉ ngước mắt nhìn cái.

      Lúc này người đàn ông tháo kính râm xuống, thế nên Kỳ Diệu có thể thấy ánh mắt lạnh lẽo của .

      Giờ khắc này đột nhiên cảm giác được, ảnh đế quốc dân mạnh mẽ!

      “Tôi, tôi, tôi! Tí nữa tôi làm đồ ăn ngon đền bù tổn thất cho !”

      Mạc Minh: “…”

      cho rằng là đứa bé sao?

      Nhưng mà, nương này nghiêm túc. Ba người vừa về tới nhà, liền chui vào bếp bận việc.

      “Cậu nhìn Diệu Diệu xem, tốt.” Thình thình nhảy ra câu, Thích Mẫn Hạo nhìn bóng lưng Kỳ Diệu xa, bị Mạc Minh bên cạnh liếc mắt.

      thể hiểu được.

      Ảnh đế đại nhân oán thầm câu, trở ngại giữa và Kỳ Diệu có chút đặc thù, muốn mang nó ra, người lắm mồm này lấy nó làm đề tài chuyện.

      Đúng lúc này, hai tiểu gia hỏa ở trong thư phòng nghe thấy phòng khách có động tĩnh, bán tín bán nghi chạy ra nhìn - - trời ạ! Ba đến đây!

      Hai mắt Mạc Du, Mạc Nhiên tỏa sáng, chân ngừng chạy tới chạy lui, chốc lát lại lấy hoa quả cho ba ăn, chốc lát lại đưa cho ba khăn giấy. Đối với việc này, Thích Mẫn Hạo sớm tập mãi thành quen, nhìn được, sau đó chạy vào phòng bếp giúp Kỳ Diệu.

      Nửa phút sau, ta nghiêm mặt quay về. Hai tiểu gia hỏa thấy vây, trong lòng hiểu ta lại bị Kỳ Diệu đuổi ra khỏi phòng bếp, người cười trộm, người nín cười, bị ta “Hung dữ” trừng mắt.

      “Dám chê cười chú sao?” ta ôm lấy Mạc Nhiên hoạt bát, “Chà đạp giày vò” phen, “Nếu phải chú mang ba các cháu tới, các cháu có thể nhìn thấy ba sao?”

      “Chú Thích… Ha ha… Chú Thích đừng cù nữa.” Người dưới mái hiên, thể cúi đầu, Mạc Nhiên ngoài miệng xin khoan dung, trong lòng suy nghĩ, chắc chắn là chị Kỳ Diệu nghĩ cách mang ba tới.

      Vì vậy, khi cậu trốn thoát thành công khỏi xiềng xích của chú Thích, cậu như làn khói trốn sau lưng trai, làm mặt quỷ với Thích Mẫn Hạo.

      “Cháu giúp chị làm việc nhà, chị nhất định đuổi cháu ra.” xong, cậu hả hê đắc ý .

      Thích Mẫn Hạo nhìn bộ dáng bé xíu, vừa bực mình vừa buồn cười. ta nghiêng đầu, nhìn Mạc Minh bên cạnh hợp tác, “Tức giận” : “Cậu nhìn con trai cậu xem, dám trêu tớ.”

      “Đó là do cậu tự tìm lấy.”

      “Phốc…” Mạc Du ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh nhịn được cười, hai đại nhân hẹn mà cùng nhìn chăm chú.

      Mạc Du bắt đầu suy nghĩ, cậu có nên vào phòng bếp giúp .

      đợi cậu suy nghĩ xong, em trai sinh đôi của cậu liền “Bịch bịch bịch” chạy lại, goi “ ”.

      “Ba và chị mua quà cho chúng ta!” Tiểu tử tràn đầy vui vẻ , Mạc Du nghe được cũng mừng rỡ, “Ba, bọn con có thể mở quà được ?”

      Mạc Minh nhìn con trai dắt tay con trai lớn, đứng bên cạnh , ngước đôi mắt to lên nhìn , giọng trả lời “Ừ”.

      Hai tiểu gia hỏa vui vẻ chạy tới xem quà.

      “Oa! Ba ba! Hộp ghép hình này rất đẹp! Con rất thích! Cảm ơn ba!” lâu sau, Mạc Nhiên ôm quà chạy như bay tới, mặt tràn đầy vui vẻ.

      Mạc Minh vốn định cho cậu biết, hình vẽ này là chị Kỳ Diệu chọn, lời vừa định , lại nuốt trở lại.

      “Ừ, thích là được rồi.” nhiều hơn bốn chữ, tiểu tử vừa nghe, khuôn mặt trắng mềm bởi vì ngạc nhiên mừng rỡ mà có chút hồng.

      Lúc này, Mạc Du cũng cố hết sức ôm bộ sách tới, bày tỏ cậu cũng thích quà ba và chị mua. Mạc Minh thấy con trai lớn ít khi thể vui mừng ra mặt, tự chủ được xoa đầu của cậu.

      Mạc Nhiên nhìn đến ngây người.

      Oa - - ba ba! Con cũng muốn xoa đầu!

      Đáng tiếc, cha đại nhân có lưu ý đến ánh mắt tha thiết chờ đợi của cậu, cuối cùng vẫn là trai nhìn ra tâm tư của cậu, kéo cậu vào trong góc, sờ sờ đầu cậu an ủi.

      Vì vậy, lúc Kỳ Diệu bưng đĩa rau xào ra, thấy được hình ảnh Mạc Du xoa đầu em trai.

      “Ba cũng phải cố ý, cần buồn.”

      Mặc dù có trai an ủi, nhưng được cha xoa đầu nên Mạc Nhiên vẫn cúi đầu.

      Kỳ Diệu cảm thấy, chuyện này đơn giản chỉ là “ em tương ái”, để đồ ăn bàn, tới hỏi hai tiểu gia hỏa xảy ra chuyện gì.

      Thân là cả, Mạc Du cảm thấy chuyện này ra có chút mất mặt, nhưng Mạc Nhiên ủy khuất nghĩ nhiều như vậy, mân mê cái miệng , buồn nhìn chị dịu dàng.

      “Chị…Ba chỉ sờ đầu , sờ đầu em.”

      Tiểu tử lã chã chực khóc, thấy Kỳ Diệu tim đều muốn vỡ.

      “Mạc Nhiên ngoan, nhất định là ba cố ý. Ngay cả sờ đầu trai em ba em cũng biết đâu.” Kỳ Diệu ngồi xổm người xuống, ôm thân thể mềm mại, ôn nhu trấn an.

      “Ừm… chị…” Tiểu tử đương nhiên cũng biết ba vô tình, cũng có ghen tị với trai, nhưng có thể được ba xoa đầu, trong lòng cậu khó tránh khỏi đơn.

      Cũng may chị dịu dàng xinh đẹp hiểu lòng người, chẳng những cười nhạo cậu, còn an ủi trấn an cậu… Ừm… Cậu rất thích chị.

      Chui vào lòng , tiểu tử dần dần bình tĩnh lại, cho chị cậu sao. Ai ngờ đột nhiên chú Thích đứng sau lưng hỏi cậu thế nào.

      Đứa bé vẫn chỉ là đứa bé, lại hiểu chuyện như vậy, lúc này cậu muốn chuyên mất mặt này ra. May mà lúc cậu biết phải làm sao, chị Kỳ Diệu lương thiện đứng dậy thay cậu giải vây.

      “Chuyện này là bí mật của em và Mạc Du, Mạc Nhiên, thể cho biết.” xong, liền vòng ra phía sau hai tiểu gia hỏa, nhàng đẩy lưng bọn chúng, ý bảo bọn chúng về phía phòng bếp, “ thôi, cùng chị ‘Ăn vụng’ đồ ăn ngon, cho chú Thích và ba biết.”

      ràng chỉ là dụ dỗ hai đứa bé, nhưng hai đứa bé vì thế mà rất hưởng thụ. Bọn chúng cười hì hì theo vào phòng bếp, còn giơ ngón tay làm động tác “Xuỵt - -”.

      Thích Mẫn Hạo đứng bên ngoài phòng bếp nhìn thấy buồn cười, biết Mạc Minh tiếng động đứng sau lưng ta lúc nào.

      Người đàn ông mặt thay đổi nhìn chăm chú vào nương cười dịu dàng, lúc lâu cũng chuyển tầm mắt.

      Nhìn , chính là , đứa bé cùng quan hệ máu mủ, lại quan tâm hơn so với những người có quan hệ.
      Phong nguyet, Khủng Long, Mai Trinh26 others thích bài này.

    3. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 28: Tai nạn.

      Edit: meowluoi

      Trời ạ, cuối cùng Kỳ Diệu cũng vãn hồi lại uy tín của mình trước mặt ảnh đế quốc dân, thay hai người đàn ông và hai đứa bé chuẩn bị bữa tối phong phú. Vì vậy trước khi ăn tối, bốn người bọn họ ăn bánh phô mai, lúc ăn bữa chính khẩu vị vẫn rất tốt.

      biết ngay mà, mỗi lần nếm thử tay nghề của Kỳ Diệu, làm người khác thất vọng.” Thích Mẫn Hạo ăn chùa rất vui vẻ.

      Đối với việc này, Kỳ Diệu để ý nhiều, chỉ cười nghe khen ngợi. Mạc Minh ở bên cạnh chỉ dịu dàng liếc ta cái, ra câu “Ăn , ngủ ”.

      Sắc mặt Thích Mẫn Hạo đông cứng, nghiêng người, cây ngay sợ chết đứng nhắm người đàn ông bên cạnh.

      “Tớ khen ấy sao? Chúng ta có đồ ăn sẵn, Kỳ Diệu đứng trong phòng bếp bận rộn hai tiếng, Mạc Du và Mạc Nhiên đều biết ấy lao động vất vả, tớ biểu đạt tình cảm cảm ơn ấy, đúng chỗ nào chứ?” xong, ta nhìn Mạc Minh vài lần, “Ngược lại là cậu, hai chữ ‘Cảm ơn’ , cũng chịu giúp tay, còn biết xấu hổ tớ ‘Ăn , ngủ ’…”

      Ảnh đế quốc dân bị quở trách hề bị lay động, gắp miếng cải xanh, mặt thay đổi đưa vào trong miệng.

      Thích Mẫn Hạo thấy hợp tác, tức giận, lại đảo mắt cười hì hì với Kỳ Diệu: “Diệu Diệu, với em, em chớ nhìn bộ dáng mặn nhạt này của cậu ấy, kỳ , tài nấu nướng của cậu ấy thua kém gì em, nhưng người này, như rồng leo, ăn như mèo mửa, chính là muốn nấu.”

      sao? Mạc tiên sinh cũng biết nấu ăn?” Nghe được tin tức ngoài ý muốn, Kỳ Diệu nhịn được trợn tròn mắt.

      “Đương nhiên là !” Thích Mẫn Hạo để đũa xuống, hào hứng tiếp, “Em biết đâu,trước kia do may mắn có nếm qua tay nghề của cậu ấy, , rất là ngon. Nhưng mà cậu ấy am hiểu làm cơm Tây hơn, em giỏi về đồ ăn Trung Quốc, thể so sánh được.” đến đây, ta phát mắt hai tiểu gia hỏa mở to sáng long lanh, nhìn ta nhúc nhích, “Ha ha… Mạc Du, Mạc Nhiên, muốn nếm thử tay nghề của ba sao?”

      Hai tiểu gia hỏa kìm lòng nổi gật đầu, lại nghĩ tới ba chắc chắn vui, liền liếc nhìn Mạc Minh chăm chú.

      “Được, ngày nào đó chú thuyết phục ba cháu làm cơm Tây cho mấy đứa ăn.” Thích Mẫn Hạo tự ý .

      thể nghi ngờ, ta lập tức bị người trong cuộc lạnh lùng liếc mắt cái.

      Tuy vậy, ảnh đế cũng từ chối đúng ?

      Kỳ Diệu che miệng cười trộm, trong phòng khách vang lên tiếng chuông quen thuộc.

      “Tôi nhận điện thoại.” đặt chén đũa trong tay xuống, vừa rút khăn giấy từ trong hộp ra lau miệng, vừa về phía bàn trà cách đó xa, cầm lấy di động, thấy dãy số lạ, do dự lát, nhưng vẫn nhận cuộc điện thoại này, “Alo?”

      Mười giây ngắn ngủi, mặt mày còn vui vẻ biến sắc.

      “Tại sao lại như vậy? Được được… Phiền toái rồi! Tôi lập tức đến ngay!”

      nương cúp điện thoại xong gấp đến độ xoay vòng, bốn người bàn cơm đều hướng ánh mắt hỏi thăm .

      “Kỳ Diệu, xảy ra chuyện gì thế?” Thích Mẫn Hạo lại là người đầu tiên đặt câu hỏi, thấy hoang mang lo sợ.

      “Em… Bạn tốt của em quay phim bị ngã từ lầu hai xuống, em…. , các ăn trước ! Em đến đấy nhìn chút!” xong lời này, giống như hiểu mình nên làm cái gì, liền chạy ra phòng khách.

      Di động, ví, thẻ ngân hàng, chìa khóa… Mang ít tiền mặt, vẫn nên mang theo ít tiền mặt?

      hơn hai mươi giống như kiến bò chảo nóng, hai người đàn ông bên kia có cách nào tiếp tục ăn cơm. Thích Mẫn Hạo đứng dậy theo tiến vào phòng ngủ, chủ động đề nghị lái xe đưa bệnh viện.

      “Nhưng mà, cơm…”

      “Ai nha cơm cái gì mà cơm? Cơm có quan trọng hơn người sao? nhanh ! Cái này đều mang theo sao?”

      “Vâng! Vậy cảm ơn , Thích!”

      Lửa cháy đến nơi mới chú ý, bạn tốt ngã bị thương ngoài ý muốn, bất tỉnh nhân , Kỳ Diệu cũng khách khí với Thích Mẫn Hạo, cầm lấy túi xách, chạy đến cửa đổi giày.

      “Mạc Du, Mạc Nhiên, các em phải ngoan đó! Chị rồi quay lại.” Trước khi , vẫn quên hai tiểu gia hỏa câu, xong, vừa vặn nhìn thấy Mạc Minh, trong đầu vẫn có điều băn khoăn, “Mạc tiên sinh…”

      sao, yên tâm đến chỗ bạn, đêm nay tôi ở lại.”

      Nhưng mà, làm cho bất ngờ chính là cái gì cũng , đối phương cũng có thể nhìn thấu tâm tư , vì phá lệ giúp đỡ.

      “Cảm ơn …”

      ở nhà trông nom hai tiểu gia hỏa, ở bệnh viện cũng có thể yên tâm.

      Cảm kích cười với Mạc Minh, Kỳ Diệu dám chậm trễ thời gian, theo Thích Mẫn Hạo xuống lầu. Khi hai người mệt mỏi tới bệnh viên, hỏi nhân viên đoàn làm phim tìm được phòng bệnh, bọn họ mới phát , ngày hôm nay bệnh viện rất là náo nhiệt.

      Nhìn xem, người phụ nữ trẻ tuổi trang điểm xinh đẹp đứng trong hành lang, tranh luận với người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi ngắn. Xung quanh bọn họ có rất nhiều người, có bác sĩ y tá của bệnh viện, còn có bệnh nhân và người nhà bệnh nhân.

      Khi Kỳ Diệu và Thích Mẫn Hạo đến gần, mới phát , người phụ nữ này nhìn có chút quen mắt.

      Người này phải là…Minh tinh hai năm trước truyền ra scandal tiểu tam - - Trịnh Ái Viện sao?

      muốn tôi với bao nhiêu lần nữa, phải là tôi đẩy! Tôi đẩy ta làm gì? Đẩy ta, còn làm bẩn tay tôi ấy!”

      cái gì? Minh tinh dậy nổi sao? Minh tinh có thể bắt nạt người mới, làm xằng làm bậy sao?”

      “Miệng sạch chút! Lúc nào tôi bắt nạt người mới, chính ta quay phim để ý, may ngã xuống lầu, liên quan gì đến tôi chứ?”

      …”

      Đến gần, nghe nội dung hai người bọn họ tranh chấp, cũng bởi vậy mà số bí mật hé mở.

      Người nằm trong phòng bệnh là người bị hại, có khả năng do Trịnh Ái Viện làm.

      Ý thức được chuyện này, Kỳ Diệu thể nhẫn nhịn.

      “Là đẩy Tâm Hân?” Con người đúng mực trước kia trong nháy mắt hóa thành hư ảo, nương dáng người nhắn xinh xắn ba chân bốn cẳng xông lên trước, hai mắt trợn tròn nhìn người phụ nữ trang điểm.

      Trịnh Ái Viện đương nhiên chưa gặp qua người thình lình xuất này, ta để hai tay trước ngực, quan sát Kỳ Diệu từ xuống dưới vài lần, coi thường hỏi: “ là ai?”

      là Kỳ Diệu sao? Là bạn của Tâm Hân.” đợi tiểu nương trả lời, người trẻ tuổi vừa mới tranh chấp với Trịnh Ái Viện vội vàng chen vào.

      “Là tôi, là Triệu tiên sinh sao? Tâm Hân ở bên trong à? Tôi có thể gặp cậu ấy ?” Trong đoàn làm phim chỉ có người đàn ông gọi cho biết mọi chuyện, Kỳ Diệu mặc kệ nữ minh tinh vênh váo, dời ánh mắt, trong lòng lo lắng nhìn người đàn ông.

      “Đừng nóng vội, đừng nóng vội. theo tôi.”

      Hai người gạt Trịnh Ái Viện sang bên, vội vàng về phía phòng bệnh. bao lâu sau liền nhìn thấy bạn mình nằm giường nhúc nhích, trái tim Kỳ Diệu giống như bị ai đó bóp chặt.

      “Tâm Hân!”

      Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy đập vào mắt , nước mắt tiểu nương trong nháy mắt rơi xuống.

      Ban ngày vừa mới gặp nhau, mới có buổi chiều, sao lại thành ra như vậy chứ?

    4. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 29: Đến bệnh viện.

      Edit: meowluoi

      Kỳ Diệu có cách nào tiếp nhận biến cố này. Nhất là khi nghe chuẩn đoán sơ bộ bạn tốt bị chấn động não cường độ thấp cần kiểm tra, lại rơi nước mắt lần nữa.

      Não chấn động, chuyện lớn hóa , vận khí tốt, ngày mai có thể xuất viện, vận khí xấu, chừng để lại di chứng gì đó, thậm chí khó giải quyết biến chứng - - may, chỉ diễn cảnh bình thường, nếu là phim võ thuật, biến thành thế nào chứ?

      “Triệu tiên sinh, vừa mới , người phụ nữ ngoài kia đẩy Tâm Hân sao?” Cố gắng xoa dịu tâm tình, Kỳ Diệu xoay người nhìn người đàn ông trẻ tuổi, mắt đỏ bừng.

      “Tôi tận mắt chứng kiến.” Người đàn ông trẻ tuổi gật đầu, mày nhăn lại, “Nhưng ta thừa nhận.”

      “Những người khác sao?”

      “Bọn họ đều nhìn thấy .” Lúc xong lời này, người đàn ông tự chủ được hai tay chống nạnh, hiển nhiên là tức giận và bất đắc dĩ.

      Mũi Kỳ Diệu đột nhiên chua xót.

      Ban ngày Tâm Hân còn oán hận với có người tìm cớ khiêu khích, khi đó có nghĩ tới, hóa ra tình huống nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng.

      “Có phải bọn họ bắt nạt Tâm Hân ?” Trầm mặc lúc, đột nhiên trầm giọng hỏi.

      “Việc này có, Tâm Hân là tốt, đa số mọi người đều có quan hệ tốt với ấy. Chỉ là…” Người đàn ông trẻ tuổi nhìn thoáng qua cửa phòng, lại nhìn chăm chú , “Trịnh Ái Viện ở hậu trường, mặc dù nhân phẩm được tốt, nhưng ai dám đắc tội ta, thế nên có chứng cứ chính xác, ai cũng dám đứng ra chỉ ta. Tình hình lúc đó tương đối loạn, mọi người đều lựa chọn giả ngu.”

      Lời còn chưa dứt, Kỳ Diệu tức giận nắm chặt tay.

      “Đúng rồi, có số điện thoại của ba mẹ Tâm Hân ?” Có lẽ bầu khí có chút khẩn trương, người đàn ông họ Triệu đột nhiên mở miệng chuyển đề tài, “Lúc trước tôi nghe ấy nhắc đến , có tìm được số bố mẹ ấy, cho nên gọi cho trước.”

      “Số điện thoại ba mẹ cậu ấy tôi cũng có, chỉ có thể đợi cậu ấy tỉnh rồi hỏi thôi.” Kỳ Diệu hồi phục lại tinh thần, bình tĩnh trả lời.

      “Như vậy à…” Người đàn ông suy nghĩ rồi lên tiếng, trong lúc nhất thời có gì để tiếp.

      Trong phòng bệnh lập tức trở nên an tĩnh lại. Bên ngoài, hình như có hơi ầm ĩ. Kỳ Diệu ngồi gần giường, cầm tay bạn tốt, lâu sau, bởi vì trong hành lang truyền đến tiếng chuyện mà nhịn nổi.

      “Này này này…” liền đứng dậy tới cửa phòng, Thích Mẫn Hạo đứng bên cạnh thủy chung chuyện vội vàng duỗi tay ngăn cản , “Chuyện của đoàn làm phim, em tùy tiện ra mặt cũng tốt.”

      Thích Mẫn Hạo khuyên , có thể quan tâm bạn bè, lại nghe được bên ngoài tranh luận, cho nên nghe lọt?

      “Cái gì gọi là ‘Chuyện của đoàn làm phim’? Cái gì gọi là em ‘Tùy tiện ra mặt’?” Kỳ Diệu nghe, bỗng dưng nghiêng người, trợn mắt tròn xoe ngẩng đầu nhìn người đàn ông vẻ mặt hơi khó xử, “Tâm Hân là bạn của em! Người phụ nữ ngoài kia hại cậu ấy thành thế này, phải em nên đòi công đạo cho cậu ấy sao?”

      Đúng vậy, nghe thấy, Thích Mẫn Hạo chắc cũng nghe được ràng. Cái người minh tinh tên “Trịnh Ái Viện” kia, ràng hại người, lại còn có mặt mũi ở bên ngoài phòng người bị hại phát ngôn bừa bãi, vừa chối cãi bản thân có làm, vừa châm biếm, người bé như Tâm Hân, té xuống làm sao? Diễn viên người nào có va chạm chứ, yếu ớt như thế, làm nữ diễn viên làm gì? Ở nhà làm bình hoa tốt hơn.

      “Công đạo phải lấy, nhưng em nên nghĩ lại thời cơ còn chưa tới!”

      Trong lòng Thích Mẫn Hạo biết tiểu nương là vì bạn tốt mà bất bình, nhưng trong lòng ta biết, xã hội này, nhất là trong giới nghệ sĩ phức tạp, có lợi, giải quyết được vấn đề.

      “Em tỉnh táo nghe , bây giờ chúng ta có chứng cứ, có nhân chứng…” xong, Thích Mẫn Hạo bỗng dưng nhớ ra cái gì đó, nhìn về phía người trẻ tuổi họ Triệu, “A, ta miễn cưỡng có thể coi là nhân chứng, nhưng những người khác đâu? Những người khác nhìn , chỉ là lời từ phía, cho dù em mang chuyện này ra tòa, thẩm phán có thể kết luận được ?”

      Kỳ Diệu cắn chặt môi nghe, nước mắt mơ hồ rơi.

      “Chuyện này, em nghe , đừng xúc động. Công đạo, chúng ta lấy lại. Việc cấp bách trước mắt là bạn em mau chóng tỉnh lại, đợi hỏi người trong cuộc, chúng ta mới ra tay, em có đúng ?”

      Thích Mẫn Hạo hướng dẫn từng bước, cuối cùng Kỳ Diệu lý trí hơn.

      ta có sai. thể thừa nhận, người đàn ông này động chút là hi hi ha ha, đến thời khắc mấu chốt, lại tương đối có thể tin cậy.

      “Em yên tâm, việc này gặp rồi, ngồi yên.” Lúc này, lại nghe Thích Mẫn Hạo , “Có Thích ở đây, em còn sợ chuyện này giải quyết được sao?”

      Giương mắt nhìn người đàn ông vỗ vỗ ngực trước mặt , nhớ lại thân phận của nhịn được nín khóc mỉm cười.

      Đúng vậy… ta là người đại diện của Mạc Minh, dựa vào địa vị hai người và giao thiệp trong ngành giải trí, tin và Tâm Hân có thể cam chịu.

      Nghĩ tới đây, Kỳ Diệu cảm kích, vội vàng cúi người chín mươi độ với Thích Mẫn Hạo.

      “Cảm ơn Thích!”

      “Ai nha mẹ ơi… Em làm cái gì vậy? Mau mau mau, đừng khóc, mau lau nước mắt , muốn nhìn con khóc.”

      Kỳ Diệu mang vẻ mặt đầy nước mắt cười với ta, lấy mu bàn tay lau nước mắt.

      Người đàn ông họ Triệu tên chữ “Kiệt”, ta biết hai người này có lai lịch như thế nào, người đàn ông mặc tây trang giày da, tràn đầy tự tin vỗ ngực bảo đảm, ta mơ hồ cảm thấy, người này e rằng lai lịch đơn giản.

      Nhưng bất luận như thế nào, khuyên giải phen, người kích động nhất trong ba người xem như trấn định lại, Thích Mẫn Hạo bảo ngồi xuống, cùng nhau tìm hiểu mọi chuyện.

      Triệu Kiệt cho bọn họ biết, ta là vai nam số 4 trong bộ phim, là đối thủ với vai nữ số ba của Tề Tâm Hân, thế nên, hai người rất thân quen. Xế chiều hôm nay, Tề Tâm Hân từ bên ngoài vội vàng chạy vào, chụp ảnh lát rồi diễn. Diễn cảnh ấy và vai diễn nữ số hai Trịnh Ái Viện cãi nhau tại cầu thang, đạo diễn cầu chia làm hai lần diễn, màn đầu diễn hai người cãi nhau, lần sau mới diễn cảnh Trịnh Ái Viện đẩy Tề Tâm Hân ngã xuống cầu thang. Sở dĩ an bài như vậy, bởi vì màn đầu còn diễn vài cảnh nữa, nếu trải nệm ở dưới lầu trước, ảnh hưởng đến quay hình. Nhưng mà, đoàn làm phim thể để ý đến an toàn của diễn viên, vì vậy bọn họ quyết định quay nửa trước, sau đó an bài thỏa đáng, mới để vai nữ số ba ngã từ cầu thang xuống.

      Nhưng mà ai có thể ngờ, lúc hai người diễn cảnh đầu, ầm ĩ như , càng ngày càng nghiêm trọng. Vốn đạo diễn còn cao hứng, cảm thấy hai bé này diễn rất nhập tâm, ai ngờ lúc ông ta vui mừng, Tề Tâm Hân đột nhiên sợ hãi kêu tiếng, sau đó ngã từ cầu thang xuống!

      “Chuyện sau đó, tôi vừa cho hai người biết. Là tôi nhìn thấy, có thể Trịnh Ái Viện thừa nhận, Tử Giảo ta chỉ đẩy cái, ngay cả da Tâm Hân đều có động đến. Tôi hỏi qua vài người khác, bọn họ đều góc độ đúng, công bố chính mình có lưu ý, tôi cũng phục bọn họ.”

      Nhẫn nại nghe Triệu Kiệt xong, nội tâm Kỳ Diệu lại kìm nén được tức giận, sắc mặt xanh mét.

      Đúng lúc này, Thích Mẫn Hạo trầm tư lâu đột nhiên .

      “Cuộn phim lúc ấy còn ?”
      Last edited: 10/3/17

    5. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 30: Qua đêm

      Edit: meowluoi

      Mới nghe Thích Mẫn Hạo , Kỳ Diệu và Triệu Kiệt đều có phản ứng lại. Cũng may sau vài giây hai người hẹn mà cùng tỉnh ngộ.

      cố ở trường quay phim, chỉ cần bọn họ lấy cuộn phim, có lẽ có thể tìm ra được manh mối từ trong đó.

      “Tôi hỏi đạo diễn!” Triệu Kiệt xung phong nhận việc, tuyên bố phải lấy được vật chứng quan trọng này.

      “Quay về quay về…” ngờ ta vừa mới đứng dậy ra ngoài, liền bị người đề nghị gọi quay lại, “ là ai? người nổi tiếng, dựa vào đâu đòi đạo diễn đưa thứ đó cho ?”

      Sau khi Triệu Kiệt nghe xong, lập tức ỉu xìu.

      Đúng vậy, nếu như đạo diễn bao che cho Trịnh Ái Viện hoặc dự dịnh dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện, như vậy, chỉ bằng ta diễn vai diễn số 4, e rằng đủ để đạo diễn giao chứng cứ ra.

      “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” ta hỏi.

      “Chuyện này giao cho tôi, hai người cũng đừng dính vào.” Thích Mẫn Hạo trầm tư lát, trong đầu nghĩ ra cách.

      Đạo diễn lần này, biết. Hơn nữa còn có quan hệ… Có thể đối phó? Nếu được mà

      đột nhiên nghĩ đến gương mặt biểu tình của Mạc Minh.

      Thôi. Tính tình nghệ sĩ nhà … Chỉ sợ nhúng tay vào chuyện này, vẫn là đối phó thôi.

      Thấy người đàn ông bắt đầu tính toán, Kỳ Diệu và Triệu Kiệt đều kiên trì nữa, so với Thích Mẫn Hạo, bọn họ xác thực có gì để .

      Vì vậy, hai người ở lại phòng bệnh gác đêm, vốn là Thích Mẫn Hạo cũng định ở lại, có thể Kỳ Diệu cảm thấy ngại, bắt nhất định phải về nhà nghỉ ngơi. Còn Triệu Kiệt, cũng từ chối nhiều lần, đáng tiếc, tiểu tử bằng tuổi nhất định quyết tâm muốn ở lại.

      “Dù sao đoàn làm phim cũng muốn tìm người ở lại, ngày mai tôi có cảnh diễn, vừa vặn có thể ở lại. Ngược lại là mới đúng, bé, nên quay về với Thích được rồi?”

      Triệu Kiệt như thế - - đối với cách xưng hô này, Thích Mẫn Hạo chỉ học bộ dáng Mạc Minh, liếc ta cái.

      cần, tôi muốn ở lại với Tâm Hân. Cậu ấy chưa tỉnh, tôi yên tâm.”

      Hai người đàn ông được , cuối cùng Thích Mẫn Hạo nhìn bệnh nhân giường, an ủi Kỳ Diệu vài câu, dặn dò vài câu, mới xoay người rời khỏi phòng bệnh.

      Lái xe nhanh chóng rời khỏi bệnh viện, gọi điện thoại cho Mạc Minh, mang chuyện cho Mạc Minh rồi dặn dò.

      “Đêm nay Kỳ Diệu ở phòng bệnh với bạn ấy, tớ thấy cha mẹ tiểu nương đều có ở đây, đáng thương liền đồng ý.” Uyển chuyển mang trách nhiệm tối nay Kỳ Diệu về đổ lên đầu, Thích Mẫn Hạo tập trung suy nghĩ lắng nghe phản ứng đầu bên kia điện thoại, “Cậu để ý sao?”

      sao, hôm nay tớ ở đây.” Bên tai im lặng lát, trong điện thoại truyền đến thanh dễ nghe của Mạc Minh.

      “Tốt quá.” Thích Mẫn Hạo lập tức tươi cười rạng rỡ, “Vậy tối nay tớ đến, sáng mai tớ đến đón cậu.”

      “Ừ.” Đứng ở ban công Mạc Minh có biểu gì đáp ứng, để điện thoại di động xuống, cúp điện thoại.

      nhanh chậm xoay người sang chỗ khác, thấy Mạc Du và Mạc Nhiên đứng trong phòng khách, hai mắt mở to nhìn nhúc nhích. Thấy ba quay người, hai đứa bé đến, ngước cái đầu nhìn thẳng .

      “Ba, bạn của chị bị thương có nặng ạ?”

      Hai khuôn mặt giống nhau như đúc khẩn trương, mặt lo lắng và căng thẳng, Mạc Minh nhìn chăm chú vào hai đứa con trai, trong lòng mềm nhũn.

      sao, ngủ thôi.”

      xong, đưa tay sờ đầu hai tiểu gia hỏa.

      Bị sờ đầu Mạc Du và Mạc Nhiên cũng cao hứng, bởi vì bọn chúng đều lo lắng cho chị Kỳ Diệu và bạn của chị. Tuy vậy, hai tiểu gia hỏa vẫn ngoan ngoãn nghe lời ba, quay về phòng ngủ.

      Nhưng sáng hôm sau, có vấn đề.

      Vừa vặn hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng, có Kỳ Diệu làm bữa sáng cho hai đứa bé, hai tiểu tử đúng giờ rời giường băn khoăn.

      Làm sao bây giờ? Ba hình như còn ngủ. Có nên đánh thức ba ?

      Hai đứa bé năm tuổi rối rắm, cuối cùng quyết định đeo túi xách lưng đến chỗ xe đưa rước trước, cần ăn điểm tâm, đợi đến nhà trẻ, buổi trưa ăn cơm bảo dì phụ trách cho bọn chúng nhiều cơm hơn.

      Hai em thầm cảm thấy may mắn vì bọn chúng nhớ đường, chỉ cần qua hai con đường lớn, là có thể đến điểm đón xe của trường.

      Quyết định như vậy xong, hai em ăn mặc chỉnh tề, ngồi trong phòng đợi.

      quá sớm cũng được, xe còn chưa tới, bên ngoài trời nóng, chi bằng ở nhà đợi lát nữa.

      Lúc hai tiểu tử lẳng lặng chờ đợi, cửa chính trong nhà đột nhiên bị người ta mở ra. Mạc Du và Mạc Nhiên sững sờ, cả hai đứng dậy chạy về phía cửa.

      “Chị?”

      Bọn chúng tuyệt đối nghĩ tới, sáng sớm chị Kỳ Diệu quay về.

      Bật thốt lên tiếng kinh ngạc, hai đứa bé ý thức được cái gì đó, mở miệng định đáp lại, hai đứa bé hẹn mà cùng làm động tác “Xuỵt” với .

      “Chị, ba còn ngủ.” Mạc Du đè thấp giọng .

      Kỳ Diệu cúi người, vô ý thức nhìn xung quanh.

      “Chị làm bữa sáng cho các em.” Mấy giây sau, giọng , đổi dép vào nhà rửa tay.

      “Chị, cần làm, chị mệt quá rồi.” Hai tiểu gia hỏa theo vào phòng bếp, lo lắng ngẩng đầu nhìn .

      sao, chị làm rất nhanh, lập tức là có mì ngon.” Trong lòng Kỳ Diệu ấm áp, tranh thủ cười với hai tiểu thiên sứ.

      Hai em nhìn em, em nhìn . Đúng lúc này, trong phòng khách truyển đến tiếng “Bịch” trầm đục. Hai tiểu gia hỏa - - tốt, phải là ba ngã từ ghế salon xuống đấy chứ?

      Hai người vội vàng chạy tới phòng khách nhìn - - trời ạ, ba ngã xuống sàn nhà!

      Mắt nhìn thấy Mạc Minh mơ hồ nhíu mày từ đất bò dậy, Mạc Du và Mạc Nhiên vội vàng nghênh đón.

      “Ba, ba ngã có đau ?”

      Lời vừa ra, ảnh đế quốc dân vừa rồi còn mờ mịt đột nhiên tỉnh táo lại.

      “Khụ… sao.” Mạc Minh che giấu xấu hổ, làm như có việc gì mở miệng, sờ đầu bị đụng vào sàn nhà, “Mấy giờ rồi?”

      hình như ngủ quên?

      Bộ dáng các con ăn mặc chỉnh tề, người làm ba lập tức hiểu được.

      “Hơn bảy giờ ạ.” Mạc Du trả lời có bài bản hẳn hoi.

      Quả nhiên là ngủ quên.

      nhìn hai đứa con trai, yên lặng về phía phòng bếp.

      Được làm bữa sáng cho. Hai đứa nên có biểu cảm gì đó , may ra còn kịp.

      Ảnh đế quốc dân tự định giá, may nghe được tiếng nước chảy.

      Trong phòng bếp có người sao?
      Phong nguyet, Khủng Long, Mai Trinh25 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :