1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

All in love - Ngập tràn tình yêu - Cố Tây Tước (29c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 20: Mùa hè thứ ba


      #134

      Tôi vừa mở cửa phòng sách thấy Từ Vi Vũ cãi nhau với em trai… qua webcam.

      Vi Vũ: “Hồi cấp 3 toàn cạo hết đấy thôi, đây tự tin trời sinh nghiêng nước nghiêng thành, có cạo trọc vẫn là trai đẹp. Ai như tóc em, thấy răng thấy mắt, chẳng khác gì thằng nhóc trong tiệm uốn xù.”

      Em trai: “Tôi cắt đầu này hết 50 bảng đấy!”

      “Ô thế ra đầu em chỉ đáng giá 50 bảng à.”

      có ý gì?”

      “Em còn muốn nhắc lại rằng đầu em chỉ đáng giá 50 bảng à?”

      “Tôi chuyện với nữa, gọi chị tôi vào đây! Chị tôi đâu? Ai cho dùng máy tính của chị tôi! Bảo chị tôi vào chuyện với tôi! Còn chết !”

      Tôi: “…”

      Vi Vũ quay lại cáo trạng: “Sao em trai em cứ thích mắng chửi người khác thế.”

      Tôi: “Chịu thôi, nhà dạy tốt.”

      Vi Vũ: “Sao lại thế được, là do nó học dốt thôi!”

      Em trai bên kia ríu rít gọi “chị chị chị” tôi vòng sang hỏi nó: “Sao?”

      Em trai: “Hai hôm nữa em về, chị có muốn mua gì ?”

      Vi Vũ: “Chị em cần gì mua, đến lượt em xen vào, nơi nào lạnh phắn đến đấy[1].”

      ([1] Nguyên là “哪凉快哪呆着去” = Biến )

      Em trai: “ đến nơi lạnh có ấy! À , phải là nơi nóng cho nóng chết , hun thành heo sữa quay càng tốt!”

      Vi Vũ: “Dù người nướng chín cũng thành heo, đây là kiến thức căn bản, em học xong tiểu học chưa?”

      Em trai: “ chưa học xong tiểu học có!”

      Tôi: “Hai người im lặng lúc có được ?”

      Vi Vũ cười ha ha, “Vui lắm.”

      Em trai: “Đồ mặt dày!”

      Tôi: “Thôi, hai người cứ ‘ nhau lắm cắn nhau đau’ tiếp , em ra ngoài xem TV.”

      Cặp vợ chồng son kia: “…”

      #135

      Em trai rất thân với cậu họ lớn hơn nó hai tuổi, cứ về nhà là lại dính lấy nhau. Có lần tôi qua thấy em họ xoa đầu em trai, cười kiểu “chú biết nghĩ gì rồi đấy”. Nhưng em trai bốp câu: “ có gì luôn , trán em có phải Touch Screen đâu!”

      Em họ thầm: “Bảo mày mua cái ấy ấy về cho mà?”

      Em trai: “Cái gì cơ?”

      “Chậc, cái ấy ấy.”

      “Vật cấm á? nghĩ em mang được lên máy bay à?”

      Tôi cất giọng: “Mang cái gì?”

      , , ! Chị họ, em đá bóng với Tử Hạo, tý ăn cơm mới về .”

      Em họ vừa ra ngoài thấp giọng mắng em trai: “Vật cấm cái gì? Apple là vật cấm à?! Tý chết, rể mày là cảnh sát đấy.”

      Em trai: “Cảnh sát quái gì!” Phần sau nghe nhưng chắc chắn phải ý đẹp lời hay.

      #136

      Em trai mới học lái xe nên khi ra ngoài, người cầm lái là nó, chưa được 10m Vi Vũ : “Làn xe bên phải, chạy làn xe bên phải!”

      Em trai: “ lắm thế biết!”

      “Em sai tội gì phải , ai bắt em ngu đâu.”

      “Ở nước ngoài tôi toàn lái ở làn trái, ngu có ấy!”

      lại đừng chửi người ta, gà lắm, nhìn đường cẩn thận .”

      Chưa quá 50m, Vi Vũ: “Chị ơi, làn bên phải!”

      Em trai: “Chị chị con em ấy!”

      Tôi: “…” Có vẻ như quan hệ hơi phức tạp.

      Em trai quay sang thôi: “Chị, chị làm cho ta ngậm miệng lại , ồn chết!”

      Tôi: “Chị quen rồi.”

      Hai người còn lại: “…”

      #137

      Mẹ mới mua con chó con, em trai rất thích vật nuôi, cứ ở nhà là chiều đủ kiểu. Có sáng, qua phòng nó, cửa mở, còn cậu em tôi ngồi trong phòng chuyện với chó con, “May I help you?… No? OK, Can you help me?” Mặc quần áo – ing…

      Nghỉ hè em trai ở nhà, biết làm gì nên chơi game giết thời gian, mẹ tôi thấy thế hỏi: “Nó còn cứu chữa được ?”

      Tôi chưa kịp trả lời cửa phòng sách bật mở, em trai gọi với ra, “Con tính cả rồi, hai người cứ yên tâm!”

      Tối, tôi tò mò hỏi: “Em tính cái gì?”

      Em trai: “Chơi game phải cầm bằng hai tay, giờ tay em lên cơ đến nơi rồi.”

      “…”

      Tối dắt chó dạo với em trai, cả đường chỉ nghe thấy nó thủ thỉ, “Hôm nay mày ăn no chưa?”

      Chó: “Gâu.”

      “Chưa no à, tao bảo mày ăn nhiều vào sao mày ăn? Bao giờ cũng thế, lúc cho ăn, tý lại kêu, chỉ khổ thân tao!”

      Tôi nghe vậy bật cười.

      Em trai tiếp tục: “Mày phải ngoan vào nhé, sau này mới được hưởng thụ.”

      Chó: “Gâu gâu!”

      Em trai: “Ngoan lắm! Gọi tiếng đại ca xem nào.”

      Chó: “Ẳng ẳng gâu.”

      Em trai: “Giỏi! Tý về tao dạy mày chơi game nhé.”

      Chó: “Gâu gâu gâu!”

      Tôi: “…”

      #138

      Em trai chat với bạn, tôi đứng sau nhìn lúc, thấy nó : You mum’s (sau mới biết là ‘mẹ cậu’) balabala (toàn tiếng ). Đối phương trả lời: Phải là your mum…

      Em trai: “Em ghét nhất là khác biệt văn hoá!”

      Tôi vỗ đầu nó: “ năng để ý tý.”

      Em trai quay lại: “Ơ, ở lớp, em là đứa văn minh nhất đấy.”

      “Chị tin.”

      mà, em bao giờ fuck luôn, toàn shit.”

      Tôi câm nín, đúng là “kẻ tám lạng, người nửa cân”.

      #139

      siêu thị với Từ Vi Vũ và em trai, tuy chẳng được mấy lần, nhưng lần nào cũng được phen “chấn động”.

      Vi Vũ: “Em đẩy xe .”

      Em trai: “ nhìn em giống chân cu li đẩy xe lắm à?”

      Vi Vũ: “Cũng phải, rồi, thế ngồi trong xe .”

      Em trai: “ chết, chết luôn !”

      Tôi dứt khoát đẩy xe trước.

      Mua nước trái cây, em trai: “Hè nhiều nước trái cây lắm, mua nhiều nhiều tý chị nhé?”

      Vi Vũ: “ tiêu biết tiếc tiền.”

      Em trai: “Tôi bảo chị tôi tiêu chứ có bảo đâu, lắm làm gì!”

      Vi Vũ: “Giờ với chị em là vợ chồng hợp pháp, sử dụng tài sản chung.”

      Em trai: “Thế tôi là em trai hợp pháp! chết !”

      Vi Vũ: “Suốt ngày bảo chết, em còn câu nào mới hơn à?”

      Em trai: “Chị!!”

      Tôi bận chọn táo.

      Mua hải sản, Vi Vũ: “Thanh Khê, mua tôm , muốn ăn tôm.”

      Em trai: “Em ăn hải sản đâu, ăn cái là lên dị ứng luôn.”

      Vi Vũ: “Em dị ứng liên quan gì đến .”

      Em trai: “Tôi với à! Chị, em ăn hải sản.”

      Vi Vũ: “ muốn ăn!”

      Tôi: “Mua cả hải sản lẫn thịt bò, hai người của ai ăn nấy được chưa?”

      Em trai và Từ Vi Vũ gần như đồng thanh, “OK, vốn chuyện rất đơn giản, tại /em cứ phức tạp hoá lên đấy!”

      Mua vật dụng hàng ngày, Vi Vũ: “Dầu gội đầu sắp hết rồi phải , mua thêm nhé?”

      Em trai: “Em chỉ dùng loại XXX.”

      Vi Vũ: “Em ở nhà , ai quan tâm em dùng loại gì, mà dù em có ở, cũng mua cho em.”

      Em trai: “Tôi với chị tôi cứ xen vào làm gì!” Lại bắt đầu khua môi múa mép.

      lại, cãi mãi hết cũng coi như là kỳ tích phải ?

      #140

      Em trai ở nhà (nhà bố mẹ tôi) bỗng nảy ra ý tưởng nuôi cá vàng, hôm ấy nhà chỉ có mình Vi Vũ, thấy ra ngoài, nó miễn cưỡng lắm mới nhờ mua hộ năm con, còn “công tư phân minh” đưa tiền trước.

      Hôm ấy về, tôi nghe thấy tiếng nó: “Đền tiền!”

      Hoá ra đường mua về chết mất hai con.

      Em trai: “ đền tiền , chết hết cá của tôi rồi!”

      Vi Vũ thản nhiên đáp lại câu: “Đầu tư quá mạo hiểm.”

      Em trai: “…”

      Ba con còn lại nuôi trong bể cá rồng của cha mẹ tôi, năm phút sau, ba em cá vàng yên vị trong bụng cá rồng.

      Vi Vũ: “Gặp nhiều người ngu rồi nhưng chưa thấy ai ngu như vậy, em biết cái gọi là ‘cá lớn nuốt cá bé’ à?”

      Em trai sắp tức điên: “Tôi bảo mua bể nuôi trong ấy được rồi, nuôi cùng nhau càng dễ sống cơ mà!”

      Vi Vũ: “ thế mà em cũng tin à? ràng còn , cá rồng cùng thời đại với khủng long, môi trường lúc tốt lúc xấu, khủng long còn bị tuyệt chủng đủ thấy cá rồng kinh khủng thế nào, vậy mà em còn dâng mấy con cá vàng nhoi yếu ớt đến tận miệng chúng nó. Do ngu của em hại chết chúng nó cả thôi, ôi mới tàn nhẫn làm sao.”

      chết !!” Phòng ngủ thành bia đỡ đạn của nó, cửa sập cái uỳnh!

      Tôi nhìn Từ Vi Vũ, cười: “ mua bể cá nhưng đường làm rơi vỡ phải tìm túi, chạy 50m mới xin được túi nilông trong cái cửa hàng bé tý, lúc đổ nước vào chết mất hai con rồi.”

      Đây gọi là… tình thầm lặng sao

      Ngày hôm sau, Vi Vũ mua lại cá vàng cho em trai, có cả bể cá, “ cần tiền của em, gọi câu ‘ rể’ là được.”

      Em trai: “Lượn!”

      Vi Vũ: “Cái thằng này.”

      #141

      Em trai lái xe, tốc độ vẫn rùa bò như cũ, Từ Vi Vũ ngừng xoáy vào vấn đề này. làm dáng nằm dài ghế sau châm chọc: “ đạp xe còn nhanh hơn em lái.”

      Em trai: “Thế xuống mà đạp xe, ai bắt ngồi đây đâu!”

      “Thế phải có xe đạp chứ, với lại nằm, phải ngồi.”

      Em trai mắng: “Boring!”

      Từ Vi Vũ: “Ô còn chơi tiếng cơ, vợ, cầu phiên dịch.”

      Tôi hoàn toàn bó tay.

      Từ Vi Vũ: “Cố Tử Hạo, cái tên này chẳng liên quan gì đến chị cả! Vì chị sinh ra có màu tím à? Rồi gió xuân lồng lộng? Chị sinh vào mùa xuân[2]?”

      ( [2] Cố Tử Hạo, ‘Tử’ nghĩa ‘màu tím’, ‘Hạo’ nghĩa ‘rộng lớn, tràn đầy’)

      Em trai: “ xuân có ấy!”

      Vi Vũ: “ chuyện đàng hoàng với em, em cũng chửi, em là giống gì thế?”

      Tôi: “Nhắc nhở tý, em cùng cha cùng mẹ với nó đấy.”

      Vi Vũ: “Tre đẹp đầu tiên cũng là măng xấu.”

      Em trai: “ mới là măng xấu ấy!”

      Tôi: “Em lái xe , Từ Vi Vũ bớt vài lời được .”

      Vi Vũ: “ hát nhé? Em Tử thích nghe bài gì?”

      Cãi nhau đến tận nhà hàng.

      #142

      Vừa ngồi xuống, Vi Vũ gọi đồ em trai có điện thoại, toàn bằng tiếng , người phục vụ đứng cạnh tò mò nhìn sang, Vi Vũ: “Thấy chưa, ra nước ngoài chỉ giỏi mỗi thế.”

      Em trai ngắt điện thoại xong bắt đầu cãi tay đôi, “Bạn tôi biết tiếng Trung, được chưa, mà cũng du học Đức còn gì? Hừ, Đức, quê của Hitler, tôi khinh.”

      Vi Vũ lắc đầu nhìn nó, “Vô văn hoá là đáng sợ, quê của Hitler phải ở Đức, ông ta sinh ra tại Áo.”

      Em trai: “…”

      Tôi: “…” Được phổ cập giáo dục.

      #143

      Hè năm ấy tôi bỗng được thành phố thưởng cái gì gì đó… Trước khi lên nhận giải, nghe thấy em trai hỏi Từ Vi Vũ: “Chị tôi được giải thưởng mà thể gì à?”

      Vi Vũ: “Tối qua cố gắng thể rồi, chẳng qua em thấy thôi.”

      Tôi: “…” Đừng có mờ ám như thế chứ? Hôm qua chỉ vươn cổ vịt hát mấy bài thôi mà!

      #144

      Hết hè, em trai về trường.

      Từ Vi Vũ với nó vẫn tiếp tục đấu võ mồm ở cự ly xa. Và tôi là loa truyền tin.

      Nhận xét mới nhất của em trai dành cho Từ Vi Vũ là: Đồ tà môn ma đạo đeo mặt nạ chính nghĩa.

      Tôi chuyển lời, Vi Vũ nghe xong cười lạnh: “ đánh lại được xấu cay độc à, vẫn còn non lắm.”

      Em trai nghe xong, hừ lạnh: “Cậy lớn bắt nạt bé, hùng hảo hán cái vẹo gì!”

      Từ Vi Vũ nghe xong, cười lạnh: “ bao nhiêu lần rồi, ông đây phải hùng.”

      Em trai nghe xong, mắng: “Bảo ta chết !”

      Từ Vi Vũ nghe xong, cười lạnh: “Tưởng thế nào ai dè chỉ biết chửi suông, quá kém.”

      May mà hai người họ ở cùng nhà, chứ ngày cãi nhau, ba ngày đánh nhau tôi cũng chẳng lấy làm lạ.

      Mà mình có vẻ hơi giống “người xấu” phải?
      tart_trung thích bài này.

    2. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 21: Về “du lịch”

      #145

      1, chơi với bạn bè

      Thời cấp ba, tôi có bạn, nhìn rất dễ thương nhưng khá nóng tính. Có lần du lịch bằng xe buýt, xe chật kín người, nó bị giẫm vào chân, kêu lên: “Ai đấy, chịu trách nhiệm !”

      Quay lại thấy bạn nam, nó: “Cho cậu đạp lần nữa, coi như vừa nãy tôi chưa gì.” Ai ngờ cậu trai cao to ấy trả lại câu ”dịu dàng như nước”: “Mình nỡ.”

      Bạn tôi shock.

      Đến lúc xuống xe, cậu bạn kia cũng xuống cùng, còn gọi với con bé lại: “Người đẹp, cho tớ số điện thoại ?”

      quay lại, giơ mỗi ngón giữa.

      Phía sau vang lên: “1, rồi bao nhiêu nữa?!”

      Lần này cả tôi và nó đều im bặt.

      Hai đứa chạy lẹ, vừa chạy vừa cười đến dưới chân núi mới dừng, quay lại thấy cậu ta đâu, nó thở: “Giật cả mình, cao to kinh khủng.”

      “Chắc cậu ấy trêu thôi.”

      “Mong là như vậy, tao thích loại ấy, chị đây kết kiểu thư sinh như Từ Vi Vũ nhà mày cơ.”

      “…” Chỉ tôi, người hiểu Từ Vi Vũ rất , mới thấy từ ‘thư sinh’ chẳng liên quan gì đến cả.

      Chơi chán rồi về, vừa xuống xe nhìn thấy Vi Vũ ngồi cạnh chậu hoa ở ngưỡng cửa nhà tôi, tay cầm điếu thuốc lá chăm chú nghiên cứu.

      Tôi bước tới hỏi: “Cậu hút thuốc?”

      nhảy lên, “Ôi, giật cả mình, sợ chết được! Tớ hút thuốc, vừa nãy học thêm XXX cho nên tớ xem tý thôi. Hôm nay Chủ nhật, cậu được nghỉ ở nhà mà đâu thế?”

      Tôi bảo leo núi ở thành phố gần đây.

      bóp điếu thuốc kia : “Cậu rảnh đấy, tớ bận gần chết. Tối nay ăn ? Bún gạo nhé?”

      “Tối nay tớ về quê.”

      “Chậc, chán thế, thôi tớ về đây.” ném điếu thuốc dúm dó vào trong chậu hoa, : “Mai gặp lại ở trường. Bye.”

      Rồi tôi đứng nhìn chậm chạp bước .

      Khi ấy, mới chia ban tự nhiên xã hội xong, nghĩ lại lúc thôi vẫn cứ theo.

      #146

      2 , Du sơn ngoạn thuỷ cùng đoàn

      Mùa hè, leo núi theo tour với đôi bạn mới cưới.

      Suốt ba tiếng đồng hồ đường, đôi vợ chồng trẻ ngồi sau ngọt ngào, chồng: “Đói à? Có cần ăn vặt ? Khát ? Uống hớp nước nhé? Ối, em ngồi cạnh cửa sổ nắng lắm, che giúp em nhé cưng. Tình , buồn ngủ cứ tựa vào vai .”

      Ghế . Người đàn ông ngồi cạnh tôi: “Đói quá, vợ, tìm đồ cho ăn . Khát chết được, em để nước ở đâu đấy, tìm cho . Khiếp, sao nắng gắt thế, vợ, mượn mũ nhé? Tình , buồn ngủ, cho tựa…”

      Cả đường tôi ngừng suy nghĩ, có phải mình nhầm người rồi ?

      Đến nơi, cả nhóm lục tục xuống xe, tôi đẩy đầu người ngồi cạnh: “Đến nơi rồi, dậy nhanh.”

      Từ Vi Vũ mở mắt ra : “ mệt lắm, em kéo dậy .”

      Tôi dứt khoát xuống xe. tí ta tí tởn xuống theo, đầu đội mũ vành của tôi, ngẩng lên nhìn trời: “Mình sắp tan chảy ra đến nơi rồi.” Tôi dở khóc dở cười

      Chơi hai tiếng, đoàn du lịch chuẩn bị ăn cơm trưa.

      Đồ ăn rất bình thường, gạo trắng lắm, tất nhiên thể thiếu được công đoạn soi mói, bình phẩm của người như Từ Vi Vũ: “Đồ ăn chán quá, thà nhịn đói còn hơn.” Đôi vợ chồng trẻ ngồi cạnh, chồng nghe vậy mới : “ em, cậu ăn vặt no rồi chứ gì? Vừa nãy thấy nhóp nhép suốt cả đường.”

      Vi Vũ: “Hâm mộ được vợ cho ăn thẳng ra .”

      Đồng chí nọ: “Tiểu bạch kiểm trắng trợn, đây khinh nhé!”

      Vi Vũ cười ha hả, “Nhìn cái bản mặt ghen tị xấu chưa kìa.”

      Tối đến khách sạn, đôi vợ chồng ấy đến rủ bọn tôi chơi bài nên cả bốn người tụ tập “chiến” ở phòng ăn tầng dưới.

      chơi Vi Vũ: “Vợ, tha cho , tha cho .”

      Tôi: “Xin lỗi, em và đội trời chung.”

      Vi Vũ: “Tiền thắng là của cả hai cơ mà.”

      chồng kia quay sang tâm tình với vợ: “Cưng, tiền của đều là của em.”

      vợ đáp: “Đợi có tiền rồi hẵng .”

      Chồng: “…”

      Vi Vũ: “Phì, người đẹp sắc sảo quá!”

      này dễ thương .

      du lịch về, Từ Vi Vũ tắm xong chạy tới cọ cọ, “Ở ngoài dám nhố nhăng, giờ về nhà rồi, cưng làm lần , nghẹn sắp chết rồi.”

      Tôi phân loại quần áo bỏ vào trong máy giặt, nghe vậy đẩy : “Đừng có vớ vẩn.”

      “Ai bảo vớ vẩn, quá nghiêm túc ấy chứ, cưng tới đây nào!” Rồi quả quyết cởi quần áo ném mặt đất.

      Sao tôi lại thấy hành động này rất đáng giận?… Lời từ đáy lòng người chịu trách nhiệm giặt quần áo trong nhà.

      #147

      3, du lịch riêng với Từ Vi Vũ

      Đến nơi, vừa vào khách sạn điện thoại trước giường reo, Vi Vũ tiện tay nhấn nút nghe, có giọng nữ vang lên: “Xin hỏi ngài có cần phục vụ gì ạ?

      Vi Vũ: “Phục vụ gì?”

      Đối phương: “Dịch vụ gì cũng có.”

      Vi Vũ: “Có mua đồ ăn ngoài ?”

      hơi ngập ngừng chút rồi : “Chỉ được chọn người.”

      Vi Vũ: “Vậy thôi, dạ dày tôi tốt, ăn ngoài chắc ợ ra rắm luôn.”

      Đối phương cúp điện thoại hề do dự.

      Tôi nằm bên kia xem TV, quay sang hỏi: “Nếu em ở đây có thử ?”

      Vi Vũ: “Em ở đây còn chẳng buồn làm cái trò cười này ấy chứ. Sao, có thấy chồng em ngày càng hài hước ?”

      “Là giỏi mồm mép tán tỉnh phải?”

      súng giả[1].” Nhìn tôi quyến rũ rồi nhảy dựng lên cởi quần áo, “Thế súng nhé?”

      ( [1] Từ ‘hoa khang’ (dẻo mỏ, mồm mép ngọt ngào) /huāqiāng/ đồng với ‘hoa thương’ (vũ khí cổ, giống giáo nhưng ngắn hơn; còn có thể hiểu là ‘súng giả’). )

      “…”

      Ngoài khu du lịch có quán nước , chủ quán là bà lão già tóc bạc trắng, khi trả tiền bà hỏi bọn tôi: “Các cháu phải người địa phương đúng ?”

      Vi Vũ ngạc nhiên: “Sao bà biết ạ?”

      Bà lão cười hài lòng : “Đầu tiên biết, hỏi xong nghe trả lời vậy là biết liền.”

      Chắc bà lão ngồi bán hàng mình buồn quá nên mới bắt chuyện tán gẫu dăm ba câu, Vi Vũ thán phục: “Bà nên hỏi cung tù nhân, đảm bảo hai câu là ra luôn !”

      “Ha ha, bà có biết hỏi cung gì đâu, chỉ biết mở quán nước này.”

      Lúc chúng tôi , bà lão hát làn điệu nào đó, to nhưng rất , làm người nghe thấy rất dễ chịu, Vi Vũ bảo đó là tuồng Côn Sơn.

      được chừng 10m Vi Vũ : “Khi về già, chúng ta quy trong thị trấn nhé, mình mở cửa hàng, ờm em thích ăn hoa quả à, thế ta bán hoa quả. Khi hỏi, ‘Bà nó ơi, dưa hấu để đâu rồi’, em trả lời, ‘Ở trong thùng mận đấy ông nó’. Rồi hát hò này, uống trà này, ngắm mặt trời mọc, mặt trời lặn, tay nắm tay cùng nhau luân hồi, hẹn kiếp sau gặp lại.”

      “…” Hẳn là lên kế hoạch từ lâu lắm rồi đây.
      tart_trung thích bài này.

    3. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 22: Về “cãi nhau”

      #148

      đời làm gì có đôi người nào chưa cãi nhau bao giờ, tất nhiên tôi và Từ Vi Vũ là ngoại lệ.

      Lần đầu tiên cãi nhau là khi chia lớp tự nhiên xã hội viết ở phần . Khi ấy rất giận, bơ tôi mấy ngày. Mặt bí xị ra, gặp ”thớt” nào cũng chém.

      Chiến tranh lạnh mấy hôm cho đến buổi trưa, thấy ngồi trong nhà ăn, tôi nghĩ cứ “nghẹn” như vậy cũng khó chịu, thà chết sớm siêu sinh sớm cho xong, nên quay sang bảo với bạn là mình ăn ở bên kia. Mấy đứa bạn cũng thầm cổ vũ: “Thanh Khê, thực ra Từ Vi Vũ nhà mày dễ dụ lắm, chỉ cần mày nhõng nhẽo tý, đảm bảo cậu ta ngoan ngoãn ngay, rồi sáng nào cũng lại Thanh Khê dài Thanh Khê ngắn cho xem.”

      Tôi nghĩ thầm: khi cậu ta bướng chẳng thua kém ai tý nào.

      Khi tôi qua, nhìn thấy nhưng quay phắt . Lòng tôi lạnh nửa, cũng hơi bực mình, đầu tiên còn có tư tưởng rất dở hơi: thích chiến tranh lạnh chiến tranh lạnh, đây mà lạnh chắc chắn dài hơn đấy nhiều.

      Đứng được 30s định cầm đĩa đứng lên bỗng cáu: “ cái gì, ngồi xuống cho tớ!”

      “…”

      Tôi nhích bước , sải bước dài, cuối cùng luôn luôn hoà thuận.

      #149

      Lần thứ hai cãi nhau khi học đại học năm hai.

      đến thăm vào lúc tôi đắm chìm trong chồng đề ôn thi cấp sáu, báo đến nơi, tôi “ừ ừ” qua loa còn thời gian cụ thể chỉ nhớ mang máng, trong tiềm thức cứ nghĩ rằng tôi thi xong mới về.

      ngày trước khi thi, cũng là ngày đến, điện thoại hết pin nhưng tôi lười sạc, chỉ mực tập trung học. Hôm ấy tìm mãi thấy tôi, vừa cáu vừa giận, lại biết tôi ở phòng nào.

      Gần tối, tôi từ thư viện về nhà, thấy ai đó mặt xị như cái bị đứng cạnh đài phun nước, tôi hơi chột dạ.

      nhìn thấy tôi, sửng sốt rồi lập tức lao đến, đánh phủ đầu: “Cậu cố tình phải ? Tắt máy cả ngày! Tớ còn tưởng cậu bị làm sao! À , cậu làm sao được, tớ có đứng chờ chết mệt ở đây cậu vẫn sống yên yên lành lành!” Đại loại là thế, còn có thêm mấy câu kiểu gãy chân đến nơi rồi blah blah, chung là có tủi thân, và cũng có tức giận.

      Tôi bị mắng ù cả đầu, rồi bỗng dưng muốn khóc.

      Vi Vũ nhíu mày, chậm lại: “Cố Thanh Khê, cậu khóc cái gì thế? Tớ mới là người phải khóc chứ!”

      Để đợi lâu, đau lòng nên mới khóc.

      #150

      Còn bây giờ, cãi nhau cơ bản là sấm to mưa , ví dụ:

      Sáng, đánh thức Từ Vi Vũ dậy ăn sáng, tôi gọi hai lần thấy trả lời mới mò vào phòng hỏi, cuộn chăn lăn hai vòng rồi mè nheo: “Em mang vào đây .”

      Tôi nhịn được cười lạnh tiếng, “Thế nhịn đói luôn nhé.”

      Gần như mọi cuối tuần, ăn sáng xong tôi đều dạo chợ hoa chim – sở thích của người già.

      chợ hoa mua được ít giống dâm bụt về nhìn thấy Từ Vi Vũ chơi bóng rổ sân bóng của khu, cuối thu mà còn mặc mỗi cái áo mỏng dính.

      thấy tôi, hí hửng chạy lại, rồi cười he he : “ đói.”

      Tôi nhịn được lại cười lạnh tiếng, ô, sao tự nhiên mình thành vua cười lạnh thế này, : “ lên giường nằm , đợi em mang lên cho.”

      Ai đó: “…”

      Nhưng người lười biếng cần nghiêm trị.

      #151

      Hoặc ràng cố tình gây , ví dụ như:

      bạn nam lâu lâu liên lạc gần đây thường tìm tôi chuyện, còn hỏi tôi: kết hôn chưa? Có đối tượng ? Hay là suy nghĩ về tớ tý?

      Từ Vi Vũ sau khi biết được, rất chậm: “ muốn ‘xử’ cả nhà cậu ta.”

      “Cậu ấy chỉ thuận miệng hỏi thế thôi.”

      Vi Vũ: “ cũng chỉ thuận miệng thế thôi.”

      Rồi hai người ăn cơm tối bình thường, ăn xong hỏi: “Thằng kia tên gì, nhà ở đâu?”

      biết, em thân lắm.”

      “Ít nhất cũng phải biết tên chứ.”

      “Hình như họ Dương. Sao nhất định phải để em nhớ đến cậu ta thế?”

      “…”

      #152

      Đôi khi như sau:

      Có người : “Thích hỏi từ gốc đến ngọn rồi lại chịu nổi ” là bệnh chung của phụ nữ.

      Tôi với Từ Vi Vũ: “Nếu ngày nào đó phản bội tình của chúng ta, hãy chủ động với em, em đánh lúc, chia tay rồi ngày gặp lại.”

      Vi Vũ nhìn tôi lâu rồi : “Nếu ngày nào đó em phản bội tình của chúng ta, hãy chủ động với chết trước mặt em, rồi ngày gặp lại.”

      Được, coi như giỏi.

      xong, quay phắt lại, lên mạng.

      Tôi vào lấy sách, vòng sau lưng , : “Màn hình phản quang thấy em đấy, đừng có làm mặt quỷ với , hừ hừ.”

      Tôi: “Em chỉ ‘nếu’ thôi mà, giận dỗi cái gì?”

      Vi Vũ: “ giận, là KHÓ CHỊU thôi.” Đặc biệt nhấn mạnh từ “khó chịu”.

      Tôi: “Thế em xin lỗi nhé?”

      Vi Vũ: “Đền thịt!”

      Tôi ấn luôn đầu xuống bàn.

      cười ha ha, “Thôi thôi, làm, tha cho , oái, vẹo cả cổ rồi!”

      Sau khi được thả, ngồi xoa cổ, nhìn tôi u oán: “Vẹo cổ mang ra ngoài chỉ mất mặt em thôi.”

      Tôi: “Thế mang nữa, cơm trong nhà ăn chán, phở bên ngoài thiếu gì.”

      Vi Vũ: “Em sợ chết cứ ăn thử xem.”

      Tôi: “Sợ lắm. Được rồi, chơi , em tắm.”

      “Tắm? cũng tắm!”

      “Thế tắm trước, em chơi máy tính.”

      “Sao phải phân chia rạch ròi thế, cùng nhau cùng nhau chứ, trai hợp tác việc làm ngon ơ!”

      “…”

      #153

      Lại lại là:

      Viết văn bản mới, khi mở ra hệ thống tự động xuất bảng xếp hạng các mẫu đơn đứng đầu trong trang web, xếp thứ nhất là “Đơn thoả thuận li hôn”, được tải hơn sáu trăm nghìn lần.

      Vì tò mò nên tôi cũng tải xuống đọc thử. Điều 1: Hai bên nam nữ tự nguyện ly hôn, Điều 2: Xử lý tài sản, Điều 3: Xử lý nợ nần, Cuối cùng: Chữ ký… Hoá ra thủ tục ly hôn dài dòng như vậy.

      Đọc xong tắt . Mở ra file bên cạnh tiếp tục gõ tổng kết công tác.

      Hôm sau lên lớp xong về nhà, thấy Từ Vi Vũ ngồi sofa trong phòng khách, mặt mũi nghiêm túc lạ thường.

      Tôi hỏi: “ ăn tối chưa?”

      thấy trả lời.

      Tôi: “Vừa nãy em gọi điện thoại sao nhận? Nếu chưa ăn em làm sủi cảo nhé?”

      Vẫn thấy trả lời.

      Tôi có tí xíu cảm giác hình như giận dỗi, thế nên dò tới hỏi: “ sao thế?”

      sao.”

      “Nghe giọng điệu thấy khó chịu rồi.”

      đứng lên nghiêm túc hỏi: “Chúng ta cưới nhau được bao lâu rồi?”

      “Hơn nửa năm.”

      “Em có chuyện gì hài lòng với ?”

      Thấy tôi ngẫm nghĩ lúc, giận luôn, “Còn phải nghĩ?! hài lòng à!”

      Tôi hết , “ hỏi em cơ mà?”

      “Em đừng có mơ, hừ!”

      làm sao đấy?”

      “Em tải đơn thoả thuận li hôn về làm gì?”

      “Hả?”

      “Đơn thoả thuận li hôn!”

      “À… em tiện tay tải xuống.”

      “Tiện tay làm gì?”

      “Chỉ xem tý thôi.”

      “Xem làm gì?!”

      “Tò mò chứ sao.” Tôi nghĩ ngợi, rồi thêm vào, “Đừng có tưởng em muốn ly hôn đấy nhé?”

      sững sờ rồi quay lại lăn đùng ra sofa, bật TV, cầm túi hạt dưa bàn, bắt đầu cắn…

      Sao tôi bỗng dưng muốn đánh ?
      tart_trung thích bài này.

    4. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 23: Những người họ hàng đáng

      #154

      họ Từ Vi Vũ là sinh viên trường Bắc Đại, nghe từ cấp 3 được cử học, nhân vật “trâu bò” số . Về sau, lần đầu gặp ông họ này, ấy với tôi: “Em , có đối tượng giới thiệu cho với?” Tôi tò mò hỏi Từ Vi Vũ: “ họ cao ráo đẹp trai như thế mà chưa có người à?”

      Từ Vi Vũ : “ ta Ngũ Hành thiếu đức[1].”

      ( [1] họ là Từ Khuyết Đức.)

      “…”

      #155

      Sau này, khi thân thiết hơn, có lần đến nhà chơi, tôi nghe thấy chuyện với Từ Vi Vũ: “ em phải giúp nhau tí chứ, bảo mày xem người hộ tí thôi chứ có bắt mày ngoại tình đâu mà lo.”

      Vi Vũ: “ rồi, đây rảnh.”

      “Là vợ chú bảo chú với đấy, em dâu dặn mày đừng có ‘rượu mời uống lại thích uống rượu phạt’.”

      “Vợ em? Sao sớm! .”

      “…”

      Tôi chỉ đề nghị, hay là để Từ Vi Vũ làm quân sư cho thử xem, chứ có gì liên quan đến ‘Rượu mời uống lại thích uống rượu phạt’ đâu?

      Khi bọn họ về nhà, Vi Vũ ở dưới đỗ xe, họ lên trước : “Em dâu ơi, xin lỗi nhé, hôm nay mượn uy của em sai chồng em lái xe, mời cơm, và mua ít hoa quả cho kia… cuối cùng ta thích nó luôn!”

      Tôi biết gì, “Rồi?”

      họ: “Tất nhiên thể để xảy ra chuyện này, hề do dự hy sinh bản thân, , ra và chồng em mới là đôi.”

      Giờ tôi hoàn toàn câm nín.

      Vừa lúc ấy Từ Vi Vũ lên, người chưa thấy đâu thấy tiếng: “Từ Khuyết Đức, hỏng hết cả thanh danh của ông, ông đây thiến mày!”

      Sau đó chàng sinh viên giỏi giang nhảy lên nhảy xuống, chạy khắp phòng hô cứu mạng!

      #156

      sắm Tết với Từ Vi Vũ và ông họ Bắc Đại.

      Vi Vũ lái xe, đường tấp nập người, họ ngồi bên lải nhải: “Vượt qua cái xe kia! Nhanh, sắp đến đèn đỏ rồi, bằng tốc độ ánh sáng mau!”

      Vi Vũ vui vẻ với tôi: “Em thấy chưa, so với ta văn minh hơn nhiều, nhỉ?”

      họ: “Văn văn cái gì, mày như bò ấy, tý về lái.”

      Vi Vũ: “Em có ý kiến, hỏi vợ em ấy.”

      “Em cũng có ý kiến, điều kiện tiên quyết là nếu bị phạt, hai người tự xử lý.”

      họ giỏi giang trả lời: “No vấn đề!”

      Đường về, họ lái, dọc đường chỉ nghe thấy tiếng hét của Vi Vũ: “Vượt qua cái xe kia! Nhanh, sắp đến đèn đỏ rồi, bằng tốc độ ánh sáng mau!”

      Hai con người này chỉ được cái mồm to y như nhau.

      #157

      Con trai của chị của họ của Từ Vi Vũ, vừa tròn bốn tuổi. Cậu bé đặc biệt … điện thoại của Vi Vũ, căn bản vì điện thoại lắm trò chơi. kỳ nghỉ, họ Bắc Đại nhét thằng bé vào nhà chúng tôi rồi “đánh lẻ”.

      Trưa, tôi và Vi Vũ dẫn thằng bé ăn cơm, trong nhà hàng đông nghịt người, thằng bé kéo quần Từ Vi Vũ to: “Chú chú, cháu muốn chơi chim của chú, nó đâu rồi!”

      Cả nhà hàng im ắng lạ.

      Vi Vũ đầu đầy vạch đen, rút điện thoại trong túi ra rồi nghiêm trang to hơn: “Cháu thích chơi game ‘Angry Bird’ điện thoại chú đúng ? Đây cho cháu chơi!”

      Rồi thằng bé cầm điện thoại, chơi “Angry Bird” rất vui vẻ.

      Về đến nhà, Vi Vũ la ó: “ muốn xoá cái trò chết dẫm này!”

      #158

      Làm bài tập ngữ văn cùng em họ thường tạo áp lực rất lớn. Tắc ở bài viết theo ví dụ, tôi vắt óc suy nghĩ con bé lanh chanh: “Chị, chị, em biết làm bài này, để em làm cho.”

      Vi Vũ vừa vào phòng nghe vậy liền bắt đầu chế giễu, “Phí công mấy năm làm học sinh chuyên văn quá đấy. Sang bên làm cho xem.”

      tay chống mép bàn, cúi đầu nghiên cứu chừng 5 phút rồi ngẩng lên biện hộ: “Hơi khó tí… khụ, học tự nhiên cơ mà.”

      Cuối cùng em chốt lại: “ chị đều ngốc hết!”

      “…”

      Vi Vũ: “Xuỳ, kể cho em suýt chút nữa là trạng nguyên lớp lý chưa.”

      Em : “Trạng nguyên là cái gì?”

      Vi Vũ: “Dân trâu bò.”

      Em làm bộ sợ hãi: “Ngưu Ma vương?”

      Vi Vũ: “ phải, thực ra là Tôn Ngộ .”

      Em : “Oa, Vi Vũ là Tôn Ngộ , thế gậy Kim của đâu?”

      Vi Vũ: “Nấu chảy ra bán để mua nhà làm đám cưới.”

      Em che miệng cười trộm, “Em ứ tin, biết thừa dối rồi nhé. Tôn Ngộ , Ngưu Ma vương chỉ có TV thôi, cả Trư Bát Giới nữa, là giả hết.”

      Tôi thương cảm nhìn Từ Vi Vũ, “10x bây giờ, kể cả thế vận hội Olimpic Bắc Kinh năm 08 hay đảo Điếu Ngư, cái gì chúng nó cũng biết hết. Thôi, tắm rửa rồi ngủ sớm .”

      Vi Vũ tuôn trào hai hàng lệ chạy .

      #159

      em này, chắc xem nhiều phim chiến tranh TV quá, có hôm đến nhà tôi chơi còn mang cả lá cờ nho cắm đũa, vừa vào nhà hô to: “Đả đảo giặc ngoại xâm!”

      Vi Vũ đứng đấy phối hợp: “ là giặc ngoại xâm á? Đừng, tôi bị oan! Tổ chức phải tin tôi!”

      Em bình thản nhìn người diễn kịch với nó, chê bai: “ Vi Vũ, trẻ con thế.”

      Vi Vũ: “…”

      Về sau, em kiên quyết cầu tôi phải tham gia vào trung đoàn của nó, nó là đội trưởng, tôi là người cầm cờ, mỗi khi tiếng kèn vang lên, tôi phải chạy đầu tiên.

      Tôi giải trình: “Chị chạy chậm lắm, được lúc thể nào cũng bị vượt qua cho xem.”

      Vì thế em miễn cưỡng tìm Vi Vũ, nghiêm nghị : “ làm người vẫy cờ cho em chẳng khác nào ‘dao trâu mổ gà’ cả, tổ chức, tôi cầu đưa xe tăng chủ chiến loại ZTZ-99 vào sử dụng, nó trang bị ba kiểu đạn, lần lượt là đạn xuyên thép đuôi cánh tách vỏ ổn định, đạn phá giáp và lựu đạn. Vận tốc ban đầu của đạn xuyên thép đuôi cánh tách vỏ ổn định là 1760m/s, cự ly bắn 2300m, đối với xuyên giáp bọc thép cùng chất có độ dày 600 mm trở lên, vận tốc ban đầu của đạn phá giáp là 1000m/s…”

      Em : “Đồng chí Vi Vũ, cầu đồng chí nghiêm túc hơn được ?”

      Vi Vũ: “…”

      Cuối cùng Từ Vi Vũ giương cao cờ xung phong đứng đằng kia.

      #160

      Em họ rất quý cậu em trai tôi, cứ thấy em trai ở nhà là phải dính lấy bằng được, cứ ơi dài ơi ngắn. Tuy em trai rất “chảnh” nhưng chung là vẫn quan tâm đầy đủ.

      Quan hệ của hai đứa tốt đến mức nào á?

      Vừa vào nhà, em họ: “Lão Cố, ở đâu thế?”

      Em trai: “Ô, lão Vương nhà ta đến rồi đấy à!” Em họ Vương. Rồi hai người tay nắm tay, xem TV thôi xem TV, ăn vặt nào ăn vặt, mình chơi game thôi mình ngồi cạnh cổ vũ.

      Vi Vũ đến đón tôi, thấy thế mới : “Em Tử, chơi game chơi game còn dạy hư bạn như thế à, đạo đức của em chết đâu rồi?”

      Em trai mặc kệ, tiếp tục chơi game.

      Vi Vũ đứng tựa vào cửa phòng sách, vẫy vẫy em họ, “Nào, bé xinh xắn lại đây.”

      Bình thường em họ cũng thích chơi với Từ Vi Vũ khó xử nghe thấy em trai mắng: “ đừng đứng ở cửa được ? Ngứa mắt chết được!”

      Vi Vũ thấy em trai chuyển chú ý sang đây, bắt đầu “chiến”.

      Khi về tôi với ai đó: “Có câu này em giữ trong lòng lâu rồi, thực ra giữa hai người mới gọi là tình chân chính phải ?” Kiểu mỗi lần bị lơ nhất định phải liều mạng chứng minh cảm giác tồn tại.

      Cứ tưởng rằng lần này tôi là người kết thúc đề tài cách hoàn hảo.

      Ai ngờ Từ Vi Vũ đăm chiêu nhìn cửa sổ, buồn bã : “Đúng vậy… Nhưng, khi muốn quay đầu lại muộn rồi…”
      tart_trung thích bài này.

    5. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 24: Ghét nhất là khác biệt văn hoá

      #161

      Truyện cười khi Từ Vi Vũ du học 1:

      Vì người nước ngoài ăn chân gà nên ở siêu thị bán rất rẻ. Có lần, mua nguyên túi to đùng vác về phòng ngủ, nấu nướng cậu bạn cùng phòng người nước ngoài nhìn thấy, tò mò hỏi đấy là cái gì.

      Khi ấy Vi Vũ mới sang, chưa trôi chảy, biết dùng từ gì đành bậy bạ: “This is fingers (Đây là chân gà, tên tiếng của ‘gà’ ấy biết ).” làm cậu bạn người nước ngoài được phen hốt cả hoảng. Lúc chuyện với tôi, Vi Vũ còn đặc biệt khinh thường họ, “KFC, McDonald của họ toàn bán gà, thế mà cho người Trung Quốc ăn chân gà.”

      Tôi nghĩ, đúng là KFC, McDonald bán chân gà .

      Tôi hỏi: “Ở đó người ta thích ăn chân gà à?” Ngon thế cơ mà.

      Vi Vũ: “Những người tớ quen , nhưng lúc tớ nướng xong bọn họ cũng xúm lại xuýt xoa khen thơm quá! Thế nên tớ vừa ăn ngon lành vừa hỏi chúng nó ‘Thơm , thơm ’, hà hà hà.”

      “…”

      #162

      Truyện cười khi Từ Vi Vũ du học 2:

      Có lần ăn cam, Vi Vũ dùng máy bóc cam cầm tay, cậu bạn biết người nước nào nhìn làm nhoáy nhoáy bằng ánh mắt dành cho quái. Sau khi quả cam tách thành mấy múi, bạn Vi Vũ nhà ta còn thuyết trình bài về dụng cụ này, cậu bạn kia cảm thán rằng người Trung Quốc quá đáng sợ. Bạn Vi Vũ rất vui.

      #163

      Truyện cười khi Từ Vi Vũ du học 3:

      Trường ĐH Oxford có phòng ăn buffet rất tiện, đồ ngon, giá rẻ, nhưng cầu phải mặc trang phục nghiêm chỉnh mới được vào, trang phục nghiêm chỉnh là gì? Là âu phục khoác thêm áo choàng.

      Có lần, Vi Vũ đến Oxford chơi với bạn, được đưa đến phòng ăn ấy.

      Từ Vi Vũ : “Ôi, tý nữa tớ còn tưởng mình xuyên vào ‘Harry Potter’!” Rồi kể lể cậu bạn phát điên phát ngộ với cái quy định ăn uống ấy, biết bao nhiêu lần vì mặc bộ đồ 囧 mà phải nhịn ăn. Từ Vi Vũ thông cảm, “May mà học ở Oxford.”

      Tôi mỉa: “Có mà thi được ấy?”

      Vi Vũ: “Chậc, mà cố gắng á, Oxford, Cambridge chỉ là con ruồi!”

      Tôi: “Thế sao cố gắng? Hay vẫn như , cố được?”

      Vi Vũ: “Còn vì sao nữa, lo mình xuất sắc quá, em lại bị áp lực, sợ là với cao chứ sao.”

      “…” Tôi , “ đánh giá bản thân quá cao rồi.”

      “Tình , đừng ! sai rồi! Đại nhân, tiểu nhân dám năng ngông cuồng nữa!”

      #164

      Có lần em trai gọi điện cho tôi, mếu máo: “Đợt trước mẹ gửi chân giò Kim Hoa đến trường cho em ấy? Bạn em nhìn thấy hỏi đây cái là gì, em trả lời leg… leg, thế là suýt nữa bị gọi điện báo cảnh sát!”

      “Rồi sao?”

      “Chị thương em cái gì cả!”

      “Do trình độ tiếng của em kém cỏi cơ mà.”

      “Nhưng khó dịch từ tiếng Trung sang lắm?”

      “Có phải Jin Hoa leg ?”

      #165

      Khác biệt văn hoá vùng miền. Khi ăn cơm, bỗng tôi nhớ đến cuộc đối thoại khá dễ thương, quay sang với Từ Vi Vũ ngồi đối diện: “Nào, vào trong bát của em [1].”

      ( [1] trong những từ phổ biến mạng, bắt nguồn từ quảng cáo sôcôla sữa viên M&M. Trong quảng cáo, người đàn ông lấy sôcôla, cầm bát với viên sôcôla M&M: “Mau vào trong bát!” Viên sôcôla : “Ông vào trong bát có ấy!”

      Có thể xem ở đây.)

      ngờ, ai đó nhăn nhó tý rồi : “Thích hấp hay kho tàu?”

      Đây là khác biệt ràng sao?

      Ăn lúc, hỏi: “Câu vừa rồi của em nghe quen quen, ở đâu ấy nhỉ? À, trong quảng cáo TV.”

      Và, ngày hôm sau.

      Sáng, rửa mặt xong bôi kem, Từ Vi Vũ: “Muốn có làn da hoàn hảo, chỉ có thể dùng Đại Bảo.” Dù ràng loại kem ấy phải Đại Bảo[2].

      ( [2] thương hiệu mỹ phẩm Trung Quốc.)

      Đến cạnh bình nước rót cốc nước tinh khiết Wahaha[3], “Trong mắt tôi chỉ có em.”

      ( [3] loại nước tinh khiết đóng chai do Vương Lực Hoành làm đại diện quảng cáo. Có thể xem ở đây.)

      Tối gội đầu, Từ Vi Vũ: “Tóc siêu mềm tung bay trong gió, tự tin là chính em[4].”

      ( [4] Quảng cáo dầu gội đầu Rejoice.)

      Trước khi kiss, nhai viên ngậm, “Muốn thử hương miệng thơm tho nào?” [5]

      ( [5] Quảng cáo viên ngậm của Cao Viên Viên. Có thể xem ở đây.)

      Tôi sắp phát điên: “Em sai rồi. về bình thường được chưa?”

      trả lời: “Hay mà… Được rồi.” Lấy ra chiếc “áo mưa”, “Để câu cuối cùng, ‘Cuộc sống hạnh phúc khi có chiếc áo mưa’.” [6]

      ( [6] Quảng cáo BCS.)
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :