1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

All in love - Ngập tràn tình yêu - Cố Tây Tước (29c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 15: Trước khi cưới: đẹp có đẹp, nhưng quá “cặn bã”


      #107

      Đại khái Từ Vi Vũ là quân nhân (người trong quân đội), nhưng thuộc bộ phận nghiên cứu.

      Sau khi em trai về trường, nhà cửa yên ắng hẳn (mẹ tôi cũng cùng).

      Giữa trưa Vi Vũ gọi điện thoại hỏi tôi, “Em làm gì đấy?”

      Tôi trả lời, “ định nghỉ trưa. Còn ?” Đau chân xin phải nghỉ tuần.

      Vi Vũ: “ họp.”

      Tôi lau mồ hôi, “Thế mà còn gọi điện cho em?”

      đáp, “Nghỉ giữa giờ. Tâm với tý.” Rồi Vi Vũ bắt đầu kể lể buổi họp buồn tẻ ra sao, balabala, cuối cùng chốt lại câu: Hôm nay họp hội nghị nhân viên, nhìn vòng đẹp trai nhất!

      Tôi nghe xong câu cuối là câm bặt, hỏi: “Cả buổi họp nghĩ được mỗi thế thôi à?”

      cười nguy hiểm, “, còn nghĩ đến vài chuyện nữa.” (giọng điệu có vẻ rất sâu xa)

      “…” Lại còn có tư tưởng đứng đắn = =

      định tiếp nghe thấy bên kia có người gọi, “Từ thiếu, vào họp kìa, chuyện với ai thế? Cười nguy hiểm!”

      tâm với vợ, lượn .” Vi Vũ quay lại với tôi, “Ôi, phải vào rồi đấy. Hôm nay họp về tên lửa XX. Tức là loại XXXX với loại XXX…”

      Tôi vội vàng ngắt lời: “Những chuyện ấy là cơ mật được cơ mà!”

      Vi Vũ cười: “ sao đâu, em cũng chẳng hiểu.”

      Người đâu thế biết?

      #108

      xem biên lai thu tiền phạt mạng, tự nhiên thấy mình có hai lần vượt quá tốc độ. Mà thời gian vào lúc tôi .

      Vi Vũ thích phóng nhanh (hoặc thà lái luôn) – bệnh chung của phái mạnh: thích đua tốc độ, nhưng kiểu gì kiểu, phóng quá nhanh cũng dễ làm người ta lo lắng.

      Thế nên bạn trai bị cảnh cáo: “ có hai giấy phạt. Lần sau còn nhanh là em giận đấy.”

      Vi Vũ ngẩn ra rồi nghiêm nghị thề thốt: “Từ nay chắc chắn dính giấy phạt nữa.” Đấy là chuyện của hứa hẹn.

      Còn về thực , ngày hôm sau, tôi thấy nghiên cứu tờ giấy gì đó, ngó qua là vị trí sắp xếp đèn giao thông các tuyến đường và những nơi đặt máy đo tốc độ ngầm!

      Đầu đầy vạch đen[1].

      ([1] Thường có trong truyện tranh, gần giống như -_- |||, chỉ trạng thái bất đắc dĩ.)

      Tôi hỏi, “ lấy cái này đâu ra thế?”

      Vi Vũ cười ha ha, “Từ thằng bạn đấy, tình , chắc chắn sau này bao giờ bị phạt nữa cho xem.”

      Cái này… có “đầu xuống đất, cật lên trời” quá ?!

      #109

      Những chuyện tương tự như vậy làm hề ít, ví dụ như đường cao tốc, GPS liên tục cảnh báo: Bạn vượt quá tốc độ, bạn vượt quá tốc độ…

      Tôi: “ để cho nó im lặng được tý à?” Ý tôi là đừng vượt quá tốc độ nữa.

      Vi Vũ ừ tiếng rồi với tay tắt GPS

      “…”

      #110

      Ra ngoài, thỉnh thoảng Vi Vũ hay mặc quân phục (khi vừa họp hội nghị xong, đến thẳng đây đón tôi). Thường những lúc như thế, ví dụ như khi xếp hàng mua súp mang về, luôn có người chủ động nhường chỗ cho . Có lần tôi cảm thán, “ được đối xử như người khuyết tật ấy.”

      nghĩ lúc rồi chỉ vào tôi, dỗi: “Em kỳ thị đấy à!”

      “…” Người khuyết tật là trong những người tôi tôn trọng nhất. Cuộc sống của họ khó khăn hơn người bình thường rất nhiều, và cũng giàu nghị lực hơn người bình thường rất nhiều. Tôi trả lời: “Em thế là còn đề cao quá ấy. tay chân đủ cả, mặc mỗi bộ quân phục thôi mà cũng có người nhường chỗ cho.”

      Vi Vũ: “Làm quân nhân cũng khổ lắm chứ.” Sau đó thiếu gia ta bắt đầu kể lể con đường quân nhân gian khó ra sau, “Mặt trận đầu quân nhân tiên phong, nơi nguy hiểm nhất quân nhân xông pha, xảy ra tai nạn quân nhân chống đỡ, nằm gai nếm mật như cơm bữa, sinh ly tử biệt là lẽ thường tình, balabala…”

      Chỉ cần đứng trong khu vực xếp hàng là có thể nhìn thấy chàng trai cao to đẹp giai, mặc quân phục nghiêm chỉnh lải nhải như bà già.

      Thực ra tôi cũng kính trọng các chiến sĩ Trung Quốc lắm chứ. Riêng … sống chung lâu mới biết, kính trọng nổi. Chỉ là rất thôi.

      #111

      Tôi là người biết quản lý tải sản, hay cách khác là biết giữ tiền. Vậy nên thường sống trong tình trạng xu dính túi.

      Có lần xa tám ngày, khi về đếm trong ví còn gần $100 và ít nhân dân tệ. chung là còn đủ tiền thuê xe về nhà, trừ khi lái xe chịu nhận ngoại tệ.

      Thế nên thể gọi điện thoại cho Vi Vũ, ở cơ quan (trước khi tôi tự lực cánh sinh!), đồng chí Từ nhận điện thoại, vừa nghe xong lý do là bắt đầu cười ầm ĩ: “Bảo em mang mang, giờ về được chứ gì, ha ha ha ha ha!”

      Lúc đến đón tôi vẫn cười, “Ai bảo em mang thẻ .”

      Tôi buồn bã, “Ai biết châu Phi đắt đỏ thế.” Tính ra mua cái mũ cói để đội cũng tốn gần trăm NDT, cuối cùng lại còn bị gió thổi bay = =!

      Vi Vũ vừa ôm vai tôi vừa thủ thỉ: “Em để lại ăn Trung thu mình, giờ về nhà phải bồi thường đầy đủ đấy nhé!”

      Tôi tảng lờ: “Em mang đặc sản về cho đây này.”

      “chậc” tiếng, “Thèm vào.”

      Về đến nhà, ai đó bắt đầu lục lọi, “Đặc sản của đâu?”

      bảo thèm cơ mà?

      Vi Vũ: “Chỉ cần em mua là nhận hết, được chưa, lấy ra nhanh lên, mai mang lên cơ quan khoe!”

      “…”

      Tôi mua, đúng ra là lấy… nắm cát, đặt trong lọ nước hoa nho mang từ nhà . Cứ tưởng bị chê, ai ngờ chả thấy gì, thế hôm sau thiếu gia nhà ta còn cầm lọ cát đến cơ quan khoe khoang khắp nơi . Chẳng hiểu khoe được cái gì với người ta thế biết?

      #112

      Vi Vũ hẹn tôi gặp đồng nghiệp của , trước kia tôi toàn chối khéo vì thấy kể cả tại hay tương lai tôi và các đồng chí ‘cơ quan’ rất hiếm khi gặp mặt, lại có nhiều đề tài chung, dù đồng chí Từ có giải thích thêm bao nhiêu tôi nghe cũng hiểu.

      Lần này bị ép phải đồng ý vì mục đích ‘’chính trị” ( phát thiệp cưới). Nhưng tôi mới nước ngoài về, trở lại cơ quan làm việc bận tối cả mắt nên đến tận 6h chiều mới chạy được lấy người, đến nơi Vi Vũ hẹn muộn nửa tiếng.

      Khi tôi mở cửa phòng bao, bên trong rất ồn ào.

      Còn thấp thoáng có tiếng : “Từ thiếu, suốt ngày nghe chú mày khoe khoang vợ dễ thương đáng thế nọ, xinh đẹp vô song thế kia! Đến giờ em mới được nhìn tận mắt lần!”

      “…”

      Có người thấy tôi mở cửa.

      Tôi: “Xin lỗi, tôi nhầm phòng.”

      “…”

      Hôm ấy, trong phòng bao, Vi Vũ cười như điên ôm tôi : “Vợ, hôm nay em thẹn thùng thế!” Có người gọi tôi là chị dâu, có người gọi em dâu, thậm chí còn gọi luôn là người đẹp nên tôi hơi xấu hổ.

      Khi ăn cơm, mọi người thấy Từ Vi Vũ ‘’cướp’’ con tôm trong bát tôi mới phê bình, “Từ gia, mày thất đức quá, thích ăn tự mà gắp, ai lại giành đồ ăn trong bát vợ thế?”

      Vi Vũ: “Mày biết cái mông! ấy ăn là lên dị ứng ngay.”

      “…”

      Tôi thích ăn hải sản nhưng cứ ăn là nổi mẩn, còn ngứa nữa.

      Dẫu thế tôi nhất quyết tin, ràng trước kia ăn hải sản có làm sao đâu, tự nhiên lớn lên lại thành ra lắm bệnh lắm tật thế này.

      Vậy nên bao giờ ăn tôi cũng gọi ít hải sản, muốn chứng minh rằng dị ứng chỉ là chuyện rất tình cờ. Mỗi lần như vậy, Vi Vũ lại ngồi cạnh lắc đầu thở dài, “Em xem em có ngốc ? Lần nào ăn cũng dị ứng còn cứ hăng hái chịu khổ.” Nhưng Vi Vũ biết tôi chẳng thích ăn gì, chỉ lòng thương hải sản nên cũng nỡ can ngăn, đành : “Thôi ăn , lát về đưa bệnh viện.”

      Chẳng hiểu sao hôm nay nhất định cho tôi ăn. Tôi rất buồn. Vì có người ngoài nên tiện gì, đành mặc cả: “Chỉ ăn con thôi, sao đâu.”

      Vi Vũ: “ được, em sắp đến kỳ kinh nguyệt rồi.”

      “…”

      hoàn toàn sợ mất mặt, -sợ-mất-mặt, SỢ MẤT MẶT à?

      #113

      Từ Vi Vũ chuyện về H mạng với bạn bè chẳng bao giờ tránh tôi.

      Có lần cậu bạn thất nghiệp, hỏi : “Từ gia, chú thấy đóng phim giường chiếu thế nào? Có kiếm được nhiều tiền ?”

      Từ Vi Vũ thản nhiên trả lời: “Mày? Phim giường chiếu? Mày đóng vai giường hay vai chiếu?”



      Đối phương giận quá hóa cười: “Từ Vi Vũ, bạn Thanh Khê nhà mày đâu, cần mày nữa à? Ha ha ha ha có thấy đau đớn tiều tuỵ , có hận đời gặm giường trả thù xã hội ? Ha ha ha ha!”

      Vi Vũ cười : “Ngày nào tao với Cố Thanh Khê cũng lăn ga trải giường cả, mày bạn đâu chẳng thấy, thấy mỗi cái giường, thôi cứ tự cung tự cấp tự hưởng thụ tiếp !” chờ trả lời, Từ Vi Vũ tắt máy tính, đứng bật dậy: “Thanh Khê, lăn ga trải giường!”

      “…” Là ngày càng trẻ con hay ngày càng… lưu manh thế?

      #114

      Xem Từ Vi Vũ chat với bạn. Đại loại là cậu ta bị tổn thương tâm lý, cảm xúc ổn định cho lắm.

      Ai đó: “ Vũ, em đáng sợ lắm à?”

      Vi Vũ: “Ừ.”

      Ai đó: “Em SB[2]lắm à?”

      ([2] SB: Ngu ngốc)

      Vi Vũ: “Ừ.”

      Ai đó: “Thế giờ em phải làm sao đâyyyyy?”

      Vi vũ: “2B continue[3].”

      ([3] Còn có thể hiểu là SB continue)

      “…”

      (Vốn 2B continue là To be continue, Từ Vi Vũ đổi nghĩa vô cùng thâm thuý!)

      #115

      Khi tôi nghịch máy tính, Từ Vi Vũ thường dính lấy sofa.

      Nếu tôi đọc truyện hát: “Nỗi đơn, trống vắng, thất vọng của tôi bùng lên như lửa rừng cháy mãi…” (“ đơn” – Vạn Phương)

      Tôi chịu được ồn, quay sang xem phim. lại hát tiếp: “Người có biết chăng, có hiểu chăng nỗi đắng lòng của đứa trẻ lang thang, , người biết cũng hiểu, rằng đứa trẻ lang thang cũng cần được …” (“Đứa trẻ lang thang” – Lữ Phi)

      Tôi quay lại lườm cái. im luôn. Rồi đứng dậy ra ngoài, quên lẩm bẩm hát: “Suy cho cùng vẫn tại tôi yếu lòng, yếu lòng…”

      “…”

      #116

      Tối, hẹn Vi Vũ ăn mỳ ở cửa hàng nổi tiếng nhất trong thành phố. Tôi từng rất nhiều nơi nhưng chưa thấy ở đâu ngon bằng ở đây (nổi tiếng phải biết).

      Nó gồm có loạt tiệm mỳ dài nối đuôi, trang trí tương tự nhau, vô cùng giản dị, bình thường, bàn ghế đóng từ mười mấy năm trước nhưng lau dọn rất sạch .

      Gần như nơi đây toàn các ông bà già, vừa ngồi ăn trong tiệm vừa chuyện phiếm, hơi ồn ào nhưng rất ấm cúng.

      Tôi và Vi Vũ vào bừa cửa hàng, gọi bát mỳ thịt băm cải thìa to, hết năm đồng.

      Khi ngồi chờ mỳ, có đôi trẻ bước vào.

      vừa ngồi xuống lấy khăn tay trong túi lau bàn ghế cẩn thận, tay mảy may chạm vào mép bàn. Cậu trai hỏi ăn gì, trả lời, “Gì cũng được, em có ăn mấy đâu.” Rồi rút điện thoại ra chơi. Khi cậu bạn chọn mì, nghe điện thoại: “Chết mất, đưa tao ăn mỳ những mấy đồng bát cơ đấy mày ạ… Tối tao kể tiếp cho, cậu ta quay lại rồi, cúp nhé.”

      Tôi huých Vi Vũ, hỏi , “Em mời ăn mỳ năm đồng, cảm thấy thế nào?”

      Ai đó nghịch điện thoại, ngẩng đầu lên, mơ màng: “Cảm thấy gì?” Rồi bừng bừng hào hứng, mắt sáng long lanh hỏi: “Cho bát nhiều sườn hơn à?”

      Đây là… rất dễ nuôi, chỉ cần cho ăn no, thỉnh thoảng vứt vài miếng thịt là được!

      #117

      Hôm rồi đọc truyện, nam chính là côn đồ, đặc biệt nổi loạn, đọc rất thích, khi đọc xong tôi còn buột miệng: “Kể ra tìm bạn trai làm côn đồ cũng được đấy chứ, (*ảo tưởng*) Chàng trai siêu lạnh lùng đứng khoanh tay, miệng ngậm điếu thuốc hất cằm ấy là của tao’.”

      Vi Vũ: “Rồi sau đó được tận tay tiễn vào trại cải tạo.”

      “… Ha ha ha ha.”

      hiểu sao mỗi khi nhớ lại lời tôi thấy rất vui.

      #118

      Nếu có người đưa thuốc lá cho Vi Vũ, luôn : hút. ( biết hút)

      tiệc, ăn nếu có ai rót rượu, từ chối: Đồ uống à, cảm ơn. ( uống được nhiều rượu)

      Vì thế, có người với , “Mày đàn ông đàn ang gì mà thuốc biết hút, rượu biết uống, thế còn làm ăn được gì nữa?”

      Từ gia hờ hững thanh cao : “Tao ‘sắc’ được.”
      tart_trung thích bài này.

    2. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 16: Lời của “tôi”


      #119

      Trước kia, tình cảm giữa tôi và Từ Vi Vũ chẳng mấy nồng nàn. Chỉ thỉnh thoảng gặp gỡ, về cùng đường, mà thực ra đoạn đường ấy cũng dài, ra cổng trường chừng 100m đến ngã ba là đường ai nấy , cũng chẳng chuyện nhiều.

      Về sau, có khi cùng lớp, có khi cùng trường khác lớp.

      Lúc ấy nào có thấy đặc biệt gì đâu, cùng lắm là… thân thiết hơn bạn bình thường tí tẹo.

      Lên cấp 3, Vi Vũ rằng sắp nước ngoài, tôi hơi bùi ngùi (mà nghĩ lại, tôi có thể gì, làm gì được đây). Đằng nào chẳng vậy, nước ngoài nước ngoài.

      Khi ấy tôi nghĩ mình cũng buồn bã lắm, ngược lại, có vẻ khá khó chịu.

      Vẫn nhớ, ngày , tôi ra tiễn, thậm chí cả hè năm ấy còn chẳng thấy bóng dáng .

      Sau khi .

      Có lần, tôi kéo em trai hát, hiểu sao hát nước mắt tuôn rơi. Tới khi đó tôi mới nhận ra rằng, ừ, rồi. Giống như người bạn luôn ở bên từ đến lớn, cứ thế mà biến mất khỏi tầm mắt của tôi.

      Hồi bé, Vi Vũ học đàn violin, tôi học vẽ – nhưng đẹp cho lắm, và Vi Vũ đàn cũng chẳng mấy hay.

      Nhưng so với thảm hoạ thể dục ít ra Từ Vi Vũ còn có tí tế bào nhạc, chắc cũng có thể tạm gọi là cậu bé tài hoa.

      Sau khi nước ngoài, mỗi khi gọi điện thoại cho tôi đều “bắn tiền” trước.

      Câu đầu tiên luôn là, “Tớ nạp tiền cho cậu rồi, cứ chậm chậm thôi nhé.”

      ở đó rất đơn, tôi cảm thấy thế. Cảnh vật nơi đây quá đỗi thân quen, đường sá thuộc nằm lòng, xung quanh còn có bạn bè, người thân. Còn , nơi hoàn toàn xa lạ.

      nhớ tôi, tôi thấy cảm động, cũng thấy đau lòng.

      Khi ấy nghĩ rằng, ôi, đúng là đồ ngốc. Làm tôi đau lòng.

      Có lần đến nhà Lan Lan.

      Gần nhà nó có thị trấn chuyên làm đàn violin, là quê hương của loại đàn này.

      Khi qua chỗ ấy, nhìn nơi nơi bán đàn violin, tôi chợt thấy rất nhớ, rất nhớ cậu bé.

      Nhớ ngày nào còn đeo đàn đến lớp nhạc, qua cửa sổ lớp vẽ bao giờ quên giơ đàn khoe khoang, chào: Tiểu Khê, tớ … học đàn violin nhé.

      Và rồi tôi kéo Lan Lan vào, muốn mua cây đàn violin.

      Lan Lan biết chơi đàn, kéo violin chẳng khác gì quỷ khóc sói gào, kinh lắm, hàng xóm mắng chết.

      Nhưng tôi vẫn mua chiếc, bày trong nhà làm đồ trang trí.

      Có đôi khi, tôi nghĩ lại, về mình (mạch suy nghĩ hơi loạn).

      Họ , tôi rất lạnh lùng với Vi Vũ.

      Nhưng thực ra, tôi cũng nhớ lắm chứ.

      biết có phải trùng hợp hay mà… người nhà, em trai rồi Từ Vi Vũ đều nước ngoài.

      Chỉ còn mình tôi ở lại… , hai, ba, bảy năm. Tôi từng rất đơn. hiểu sao còn có tư tưởng ngớ ngẩn rằng nước ngoài có gì hay mà những người tôi đều ở đó.

      Về sau, bốn năm đại học đánh thức tôi.

      Để tôi quen những rất rất tốt, những người bạn của cả đời.

      Có lần biển với Lan Lan.

      Sau khi ăn tối trong quán , chúng tôi dạo bờ. Gần đấy có vài người đốt lửa trại, cả nhóm nam nữ vây quanh, trong đó có cậu bé, à , phải là chàng trai, kéo đàn violin tặng . Mọi người ồn ào: đồng ý , đồng ý . Bỗng tôi thấy nhớ vô cùng cậu bé violin của mình.

      Rồi trở về, hai năm sau, Vi Vũ cầu hôn, tôi đồng ý. Tựa như chạy hết đoạn đường rất rất dài, rất rất mệt. Cuối cùng cũng chạm tới đích.

      Và giờ, tôi nhặt cánh hoa tàn[1].

      ( [1] Nghĩa là ‘ghi chép, nhặt nhạnh những câu chuyện xưa’, thành ngữ có nguồn gốc từ tác phẩm cùng tên của Lỗ Tấn.)
      tart_trung thích bài này.

    3. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 17: trăm câu hỏi


      #120

      Người phỏng vấn: T (Khụ khụ)

      Người bị phỏng vấn: Từ Vi Vũ (V), Cố Thanh Khê (K)

      1, Tên bạn là gì?

      V: Từ Vi Vũ.

      K: Cố Thanh Khê.

      2, Tuổi?

      V: 24 (mặt đổi sắc làm tròn)

      K: 2… 6, sau này phải nghe lời chị đấy.

      3, Giới tính?

      V: Sao phải trả lời những loại câu kiểu này?

      K: Nữ. Đừng đổi chủ đề, giới tính của là gì?

      V: …

      4, Tính cách của bạn thế nào?

      V: Tốt.

      L: Bình thường, tàm tạm.

      5, Tính cách của đối phương?

      V: Tốt!

      K: Bình thường, cũng được, thỉnh thoảng có cảm giác như tâm thần phân liệt…

      V: … Bảo người ta là Song Tử cơ mà.

      6, Hai người gặp nhau lần đầu tiên khi nào? Ở đâu?

      V: Còn ở đâu được nữa? Mà em định hỏi mấy cái này làm gì?

      K: Hỏi chơi, trả lời , khi nào? Ở đâu?

      V: … Em cũng biết à?

      K: … Em quên rồi.

      V: …

      7, Ấn tượng đầu tiên khi gặp đối phương?

      V: Rất xinh.

      K: ấy cũng thế.

      V: Em có phải người đấy?

      K: …

      8, Thích điều gì ở đối phương nhất?

      V: Tính cách, bề ngoài.

      K: Chọn đối tượng, kinh khủng quá là được.

      V: muốn trả lời.

      K: …

      9, Ghét điều gì ở đối phương nhất?

      V: Người thân số , bạn bè số hai, bạn trai số ba, mẹ kiếp!

      K: = =! bậy, tuy rất ít.

      10, Bạn cảm thấy có hợp tính nhau ?

      V: Cái gì cơ?

      K: Câu này trả lời cũng được.

      V: Có chữ “tính”? muốn trả lời, nó có nghĩa là gì?

      K: = =! chung là phải nghĩa mà muốn.

      11, Bạn gọi đối phương là?

      V: Tiểu Khê.

      K: Thường gọi tên.

      12, Muốn được đối phương gọi thế nào?

      V: Cục cưng.

      K: Như thế là được rồi, đừng gọi mấy kiểu như cục cưng các thứ.

      V: …

      13, Nếu được chọn, bạn thấy đối phương giống con gì?

      V: Ha ha, mèo chăng?

      K: Câu này… khi như sói, khi như thỏ.

      14, Nếu muốn tặng quà cho đối phương, bạn tặng?

      V:Em muốn được tặng quà? Thích cái gì?

      K: Em chỉ hỏi thế thôi.

      V: …

      15, Nếu được tặng quà, bạn muốn được tặng gì?

      V: Oa, được chọn á?

      K: … Cũng chỉ hỏi thế thôi.

      V: muốn làm nữa.

      K: …

      Hơn năm phút sau.

      16, Bạn thích điểm nào ở đối phương? Thường là vì chuyện gì?

      V: Được ?

      K: … Được.

      V: … Đằng nào cũng chẳng cần, chỗ nào cũng hết hí hí.

      K: …

      17, Nhược điểm của bạn là?

      V: Em điều tra cái gì thế?

      K: Hỏi linh tinh thôi.

      ấy hay luyên thuyên, toàn những câu chẳng liên quan.

      V: Đấy gọi là… ý thức cảnh giác cao!

      18, Nhược điểm của đối phương?

      V: (liếc K) có.

      K: lắm.

      V: có mà!

      19, Đối phương thường làm gì khiến bạn vui?

      V: Thỉnh thoảng có, à cũng , bé tẹo tèo teo ấy mà, với lại rộng lượng lắm.

      K: Những lúc thế này.

      20, Bạn thường làm gì khiến đói phương vui?

      V: có á?

      K: biết (trả lời câu hỏi)

      21, Hai người trong mối quan hệ như thế nào?

      V: Quan hệ ha ha.

      K: Rất tốt.

      22, Lần đầu tiên hai người hẹn hò là ở đâu?

      V: Trong trường ĐH của ấy.

      23, khí lúc ấy như thế nào?

      V: Em đến muộn, làm phải chờ cả nửa ngày.

      K: á?

      V: Chẳng qua là kể thôi.

      K: … Thế bây giờ kể làm gì?

      24, Quan hệ khi đó phát triển đến… ?

      V: Ăn cơm, lòng vòng thăm trường ĐH của ấy, cũng tàm tạm.

      K: Như .

      25, Địa điểm thường hẹn hò?

      V: Rạp chiếu phim. Chúng mình ăn .

      K: Đằng sau có mấy vấn đề thích đấy.

      V: á?

      26, Bạn định tặng gì vào sinh nhật đối phương?

      V: Hoa, áo ngủ

      K: …

      27, Là do đối phương cầu trước?

      V: Em điều tra đấy à?

      K: … Có thể hiểu như thế

      V: Nam tử hán đại trượng phu, dám làm dám chịu, là !

      K: …

      28, Bạn thích đối phương nhiều đến thế nào?

      V: Ha ha!

      K: Rất thích.

      29, Có ?

      V: chứ.

      K: Có!

      30, Bạn “bất lực” khi đối phương … ?

      V: Hầu như lúc nào cũng thế, chán chẳng muốn nữa.

      K: Những lúc như thế này, mất hứng lắm, chẳng buồn nữa.

      V: …

      31, Nếu đối phương có dấu hiệu thay lòng đổi dạ, bạn ?

      V: Hơ, em chán sống á?

      K: = =!

      32, Có thể tha thứ cho phản bội ấy ?

      V: Mấy cái này là thể loại gì đây! muốn trả lời nữa!

      K: Sắp xong rồi. À, thể tha thứ.

      V: …

      33, Nếu đối phương đến muộn khi hẹn hò từ tiếng trở lên, bạn ?

      V: Chờ.

      K: Đợi 5 phút, nếu thấy đến đọc tiểu thuyết điện thoại.

      34, Bạn thích bộ phận nào nhất của đối phương?

      V: Thích hết.

      K: Như nhau cả.

      35, Biểu cảm khiêu gợi của đối phương là?

      V: … Gợi cảm á (giọng điệu hứng thú)

      K: … Buổi sáng.

      36, Bên nhau, khi nào bỗng thấy tim rộn ràng?

      V: Oa (Oa xong là im luôn)

      K: Bỗng thấy ấy chui ra từ sau lưng (thực ra tim đập nhanh là vì sợ = =!)

      37, Bạn dối đối phương bao giờ chưa? dối có giỏi ?

      V: Gia khinh thèm dối.

      K: dối… mang thiện ý có. Ví dụ như trước khi phỏng vấn, tôi đây là bài điều tra nội bộ.

      38, Cảm thấy hạnh phúc nhất khi làm gì?

      V: Bên nhau là được.

      K: Ở cùng người mình là đủ rồi.

      39, cãi nhau bao giờ chưa?

      V: Cãi nhau, cái gì đấy? Lại nhắc chuyện cũ à, mà toàn do em chọc cơ mà?

      K: … Ôi chao.

      40, Cãi nhau vì chuyện gì?

      V: Mấy chuyện .

      K: Thế còn ầm ĩ cái gì.

      V: …

      41, Làm lành khi nào?

      V: Cãi lúc thôi.

      42, Kiếp sau còn muốn làm người ?

      V: Để sau tính.

      K: Chắc chẳng gặp được nhau đâu.

      V: … muốn làm nữa!

      K: …

      43, Khi nào bạn cảm thấy được ?

      V: Ha ha!

      K: Khi ấy cười ngây ngô.

      X: …

      44, Bạn có cảm giác đối phương “ hết ” khi?

      V: … Bao giờ mới xong đây.

      K: Tạm thời chưa. (Là câu trả lời ấy)

      45, Cách thể tình của bạn?

      V: Thể cái gì, cứ thôi.

      K: Ừ.

      46, Loài hoa hợp với đối phương nhất?

      V: Nhiều lắm.

      K: Cây xấu hổ.

      V: …

      47, Hai người có chuyện gì giấu diếm nhau ?

      V: !

      K: Có.

      V: Chuyện gì thế…

      K: bảo là chuyện giấu diếm cơ mà.

      V: …

      48, Bạn cảm thấy tự ti vì?

      V: Ha ha ha!

      K: Hạn chế trong tính cách, được cởi mở cho lắm.

      49, Quan hệ của hai người là bí mật hay công khai?

      V: Câu hỏi kiểu quái gì đây?

      K: Công khai.

      50, Bạn cảm thấy tình của mình có thể tồn tại lâu dài được ?

      V: Tất nhiên.

      K: Mong là vậy.

      51, Bạn là công hay thụ?

      K: cần trả lời đâu.

      52, Tại sao lại chọn như thế?

      K: …

      53, Bạn có hài lòng với cuộc sống tại ?

      V: Có.

      54, Nơi H lần đầu tiên?

      V: Ha ha ha ha ha, em cố tình đúng ?

      K:… (làm theo mẫu ấy chứ)

      55, Cảm giác khi đó?

      V: Ý em là gì?

      56, Nhìn đối phương khi đó?

      V: …

      57. Câu đầu tiên bạn sau khi H là?

      V: (Đập đầu vào bàn) chết đây.

      58, tuần H mấy lần?

      V: …

      59, Với bạn, tuần bao nhiêu lần là lí tưởng?

      V: Lí tưởng? Thế phải mỗi ngày lần.

      K: …

      60, H như thế nghĩa là như thế nào?

      V: Thực tế hay lí tưởng?

      K: …

      61, Nơi mẫn cảm nhất của bạn?

      V: Nơi nào cũng mẫn cảm.

      K: …

      62, Nơi mẫn cảm nhất của đối phương?

      V: Eo!

      K: Đấy là em sợ ngứa mà!

      V: Thế cũng là mẫn cảm.

      63, Miêu tả đối phương khi H bằng câu.

      V: …

      64, , bạn thích H ?

      V: Thích thôi làm được quái gì?

      65, Thường hay H ở?

      V: …

      66, Nơi muốn H thử?

      V: Muốn th…

      K: Thôi thôi, câu tiếp.

      67, Tắm trước hay sau H?

      Đồng chí Vũ tiếp tục đập đầu vào bàn.

      68, Lúc H có quy định đặc biệt gì ?

      Tiếp tục đập đầu.

      69, Ngoài người , bạn có phát sinh QHTD với người khác ?

      V: Còn lâu !

      70, Với tư tưởng: “ có được trái tim ít nhất phải chiếm được thân thể”, bạn đồng ý hay phản đối?

      V: Rất ủng hộ!!

      K: …

      71, hỏi.

      72, Trước hoặc sau khi H có thấy xấu hổ ?

      V: Xấu hổ cái gì, gia…

      K: … Sao tiếp?

      K: … chết cho em xem.

      73, Nếu bạn thân “Mình rất đơn, chỉ tối nay thôi, hãy…” rồi xin được H, bạn ?

      V: Tự tử!

      K: … có bạn như vậy.

      74, Bạn thấy kiến thức về H của mình có phong phú ?

      V: …

      75, Đối phương sao?

      V: …

      76, Khi H bạn muốn đối phương gì?

      V: Trước đó I do!

      K: …

      77, Bạn thích vẻ mặt của đối phương như thế nào khi H?

      V: Em… (Tiếp tục đập đầu vào bàn)

      78, Bạn thấy ngoài người ra H với người khác có được ?

      V: Next.

      79, Bạn có hứng thú với SM ?

      V: Là gì thế?

      K: có gì, biết đừng trả lời. Em chỉ thăm dò xem có biết thôi.

      V: …

      80, Nếu đối phương bỗng có nhu cầu, bạn ?

      V: Ha!

      81, hỏi.

      82, Khi H đau đớn vì?

      V: chỉ cần được đau đớn thôi!

      K: …

      83, Cho đến bây giờ, khi H, nơi làm bạn vui vẻ nhất, lo sợ nhất là?

      V: Em cố ý, ràng là cố ý?

      84-87 bỏ qua.

      88, Đối với bạn, “đối tượng H” lý tưởng là?

      V: Còn là ai được nữa?

      89, giờ đối phương có phù hợp với lý tưởng của bạn ?

      V: Hợp, nhưng vấn đề là, mẹ kiếp

      K: Được rồi cần tiếp.

      90, Khi H có sử dụng đạo cụ ?

      V: …

      91, “Lần đầu tiên” của bạn là năm bao nhiêu tuổi?

      V: …

      92, Đối tượng khi đó có phải là người bây giờ ?

      V: …

      93, Bạn thích được hôn ở đâu nhất?

      V: Môi.

      K: Mặt là được rồi.

      94, Bạn thích hôn đối phương ở đâu nhất?

      V: Thân thể.

      K: …

      95, Khi H việc có thể làm đối phương hài lòng là?

      V: … Biến.

      96, Khi H bạn nghĩ gì?

      V: Chẳng nghĩ cái gì cả!

      97, đêm H mấy lần?

      Đứng dậy ra ngoài!

      98, Khi H, quần áo là bạn cởi hay đối phương cởi?

      V quay lại: Lượn!

      99, Với bạn H là?

      V: …

      100, Hãy dành cho người bạn câu.

      V: Cố Thanh Khê, đêm đầu của chúng ta phải chờ đến khi nào đây?!

    4. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 18: Kết hôn


      #121

      Sau khi cưới, đầu tiên là tiền đâu: đếm phong bì. Từ Vi Vũ vừa bóc vừa lẩm nhẩm đếm: “1, 2, 3,… , 9, 10, J, Q, K…” Hình như có gì đó ổn, rồi nghe tiếp tục, “K, A, B, C, D,… O.”

      Tôi hỏi được bao nhiêu rồi? Từ Vi Vũ: “Hai tám.”

      Tôi rảnh rỗi, tự đếm lại lần nữa đúng là hai tám , biết là do đoán giỏi hay tại não cấu tạo khác người thường?

      Sau đó đếm: “Z, Y, X, W, V…”

      Cứ vài lần như vậy, lần nào cũng trúng phóc, Từ Vi Vũ liếc tôi – người hăng hái kiểm tra lại những phong bì đếm xong, : “ nhầm được đâu, kiểu đếm 123 đơn giản sao thỏa mãn được IQ của !”

      Có vẻ như có thể dìm chết được rất nhiều người chỉ bằng câu. Và tôi cũng phải là ngoại lệ.

      #122

      Sau tuần trăng mật về nhà, ngập trong đủ loại báo cáo hại não, tôi khổ sở ngồi thở ngắn than dài: “Thế này chết quách cho xong.” Từ Vi Vũ nghe vậy, tí ta tí tởn chạy lại, “Vợ, có cần giúp ?” Tôi im lặng hồi lâu, biết mà, cưới xong cái là đương ngọt ngào bay sạch?

      Ngồi viết báo cáo, đứng đằng sau cầm đôi tạ tay , “Vợ, nhìn cơ bắp của này.”

      Tôi quay lại: “Em bận lắm. ra ngoài được ?”

      Vi Vũ: “Em nhìn tý thôi, rồi luôn.”

      Tôi quay lại, “Rồi, nhìn rồi, ra ngoài . Nhớ đóng cửa nhé, cảm ơn.”

      Vi Vũ: “Em nhìn cơ bắp của đâu!”

      Tôi cẩn thận nhìn lại cánh tay áo xắn lên cao, “Vấn đề là có.”

      Người nào đó mở cửa trong hai hàng nước mắt.

      Sau, ra ngoài thấy đứng ban công nhìn về nơi xa xăm, tôi bước đến phía sau hỏi: “Dỗi đấy à?”

      .”

      “Thế quay lại cười cái em xem nào.”

      quay lại nhếch miệng cười cái, tôi sờ sờ mặt , : “, vợ mời ăn cơm.”

      Vi Vũ: “Viết xong báo cáo rồi à?”

      “Ừ.”

      Vi Vũ lẩm bẩm: “Biết mà, bao giờ cũng xếp hạng bét.”

      à?”

      chứ!”

      #123

      Ăn tối xong về nhà, đường gặp con mèo bị gãy chân, Từ Vi Vũ thương hại , nhà mình chưa có vật nuôi, hay là mình nuôi nó nhé. Tôi dặn: “ phải đưa nó kiểm tra trước .” Thế nên đêm hôm ấy, hai người ngốc nghếch quấn khăn quàng cổ quanh con mèo đáng thương, đưa đến bệnh viện.

      Bác sĩ thú y : “Con mèo này già lắm rồi, còn mắc bệnh gan nặng nữa, sống được bao lâu đâu. Thực ra bây giờ nó rất đau đớn, nếu chị đồng ý để nó chết nhàng , đó là biện pháp tốt nhất dành cho nó.”

      Vi Vũ nghe xong đứng đấy mắng mỏ. Con mèo xám nằm bàn meo meo gọi chúng tôi. Cuối cùng tắm cho nó xong, Vi Vũ ôm mèo già về nhà.

      được bao lâu, mèo già chết. Vi Vũ rất buồn.

      Thực ra, sống rất sâu sắc. Hơn tôi nhiều.

      #124

      Cuối tuần xem triển lãm ở thành phố khác, lên đường cao tốc được lúc bị lạc, Vi Vũ xấu hổ, mò xuống xe “cầu cứu” các chú cảnh sát, vừa chào hỏi phía sau có chiếc xe cũng đỗ lại tìm đường, Vi Vũ hóng hớt thấy cùng đến thành phố ấy, chưa kịp đợi cảnh sát trả lời hào hứng vẫy tay với người trong xe: “ XX à? em cùng !”

      Nghe giọng điệu, biểu cảm, cử chỉ như dân bên này, hiểu biết nhiều lắm.

      đoạn, lại biết đường.

      Chiếc xe phía sau phóng lên, lái xe phất tay chặn lại, “Quãng sau tôi thuộc đường, em cùng !”

      Cuối cùng cũng đến nơi, nhìn đâu cũng thấy toàn người là người, kiếm chỗ đỗ xe cũng khó. Vất vả lắm mới tìm được vị trí nhưng với trình độ lái xe siêu kém cỏi của Từ Vi Vũ đành bó tay nên tôi bảo xuống xe để tôi đỗ.

      Nhân viên thu phí bên cạnh : “Kỹ thuật đồng chí này được đấy.”

      Vi Vũ kiêu ngạo: “ ấy vừa đủ tuổi học lái xe rồi, siêu ?”

      Nhân viên thu phí tò mò: “Hai đứa là vợ chồng à?”

      Vi Vũ: “Mới kết hôn ạ.”

      Tôi đỗ xe xong, bước xuống, bác ấy : “Chàng trai, cậu biết chọn người đấy, hạnh phúc nhé.”

      Về sau tôi hỏi Vi Vũ linh tinh với người ta cái gì.

      Vi Vũ: “ bảo là theo đuổi em bao nhiêu năm cuối cùng mới được ăn ngọt trả bùi, kết hôn thôi.”

      “Ai cũng chuyện được à?”

      “Vì khiêm tốn, giản dị, thân thiện, dễ gần ấy mà.”

      Lôi lôi kéo kéo vào phòng triển lãm, Vi Vũ nắm tay tôi: “Đông lắm, cẩn thận lạc.”

      Xem đến xế chiều, tìm chỗ ăn cơm, mọi nhà hàng đều chìm trong biển người chật chội.

      Từ Vi Vũ sợ nhất ăn cơm nơi ồn ào, “Hay là lái xe đến đâu xa xa ăn nhé?”

      ngờ, bước đến gần xe, chúng tôi thấy cần gạt nước đính tờ giấy A4 màu hồng nhạt, ghi: Tuần trăng mật vui vẻ! Nhân dân XX nồng nhiệt chào đón hai đứa.

      Vi Vũ phì cười tại chỗ, còn tôi dở khóc dở cười, bác thu phí này rảnh rỗi và… dễ thương .
      tart_trung thích bài này.

    5. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 19: Sau khi cưới: “Thay đổi” rất nhiều


      #125

      khác biệt duy nhất giữa trước và sau khi cưới là, Từ Vi Vũ: “Vợ ơi, nấu cơm cho , là cầu hợp pháp đấy!”

      “Tình , mua quần áo cho , hết quần áo mặc rồi, cầu hợp pháp!”

      “Vợ, tối nay xem phim nhé, cầu hợp pháp đấy!”

      “Thanh Khê này, hát tình ca cho , cầu hợp pháp, cầu hợp pháp nhé!”

      Rất nhiều lần, tôi phải cố gắng lắm mới có hành vi “xử lý” phạm pháp với .

      ngồi yên lúc có được ?”

      , tất cả các cầu đều được ‘Luật hôn nhân Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa’ bảo vệ.”

      Tôi cười lạnh tiếng, “’Luật hôn nhân’ còn rảnh rỗi quản lý cả mua quần áo, xem phim cơ à?”

      Khi lặng lẽ ra chỗ khác, còn quên lẩm bẩm: “Điều ba Luật hôn nhân, nghiêm cấm bạo lực gia đình và các hành vi ngược đãi, ruồng rẫy giữa các thành viên…”

      Tôi biết nên khóc hay nên cười.

      #126

      Chơi game với Từ Vi Vũ, tôi chơi nick Loli, bảo “kéo” giúp nên Vi Vũ nhận tôi làm đồ đệ. Chơi được hai tháng, yên lành tên dở hơi này đòi huỷ quan hệ sư đồ.

      Loli: Em có được hỏi nguyên nhân vì sao ?

      Người lớn: muốn bị chụp mũ ‘loạn luân’.

      Loli: …

      Có điều, huỷ quan hệ sư đồ xong vẫn kết hôn được. Vì hệ thống nhắc nhở, nhân vật Loli thể kết hôn.

      Vi Vũ suýt phun máu!

      #127

      Ra ngoài, thấy tôi mải tò mò ngó nghiêng chiếc xe thể thao nổi bật đường, người ngồi ghế lái phụ nghiêm túc: “Nhìn biển số xe cái biết ngay. Thành phố mình có đám con ông cháu cha chỉ biết ăn chơi trác táng, uống rượu hút thuốc rồi gây chuyện, chúng nó thường lấy biển số xe 777, em thấy có ngu ? Khụ, vấn đề chính là, em đừng có nhìn nữa. Thích nhìn đây này, thân của cái đẹp và chính nghĩa đấy!”

      câu đạp đổ cả đống người, còn quên tâng bốc bản thân lên tận trời xanh.

      #128

      gì mệt mỏi bằng dạo phố với Từ Vi Vũ. Căn bản vì thẩm mỹ khác nhau, đôi khi tranh luận ỏm tỏi chỉ vì bộ quần áo hoặc đôi giày. Vi Vũ: “ mặc bộ này đẹp ?” Tôi: “Như thằng đầu đường xó chợ.” Đại ca, phải ai cũng mặc được sơ mi hoa đâu.

      Vi Vũ: “Ô cái váy này đẹp đấy, honey, em thử .” Tôi: “Khi em chết.”

      Tôi: “ mặc bộ âu phục đen kia xem?” Vi Vũ: “Nhìn như đưa đám.”

      Đó là lí do vì sao tôi rất ít khi mua sắm với , bạn tôi cảm thán, “Hai đứa chúng mày có thể nhìn nhau vừa mắt là kỳ tích rồi.” Tôi rất đồng ý.

      #129

      làm việc, chat QQ với Từ Vi Vũ, gõ nhanh quá nên nhầm thành: Làm ?

      Vi Vũ: Giữa ban ngày ban mặt?! *icon nũng nịu*

      Tôi: Em gõ nhầm, là có onl ?

      lúc lâu sao mới nhắn lại: Chết rồi! *icon hộc máu ngã xuống đất*

      Tôi: Em hỏi này, đầy tháng tặng gì?

      Vi Vũ: Tiền?

      Tôi: … Ngoài tiền ra tặng gì?

      Vi Vũ: Trang sức?

      Tôi: Cái gì ý nghĩa tý ấy.

      Vi Vũ: Máy tính, di dộng?

      Tôi: Thôi, em hỏi nhầm người.

      Vi Vũ: Khách hàng đừng , ở lại chat thêm tý nữa!

      Tôi: rảnh lắm à?

      Vi Vũ: Làm xong hết việc hôm nay rồi.

      Tôi: Thế đọc thêm sách, bồi dưỡng tình cảm và phẩm chất đạo đức , đừng để bản thân thô tục như thế nữa.

      Vi Vũ: …

      #130

      Đồng nghiệp hay nhờ tôi mua hàng mạng, thẻ của tôi chưa mở dịch vụ ngân hàng online nhưng Vi Vũ đăng kí rồi nên tôi thường dùng thẻ của . Đó là vì sao mỗi khi mua đồ, điện thoại thường nhận được tin nhắn thông báo chi bao nhiêu bao nhiêu tiền. Có lần, vừa mua xong giúp đồng nghiệp, nhận tiền mặt ấy đưa gọi điện đến, : “Vợ, em cứ như thế là được, cần tiền phải bảo chứ.”

      “…”

      #131

      dạo sau bữa cơm chiều, Từ Vi Vũ đứng sau lưng tôi : “Điện thoại để trong túi em nhé.” Rồi thò tay mở túi tôi đeo, ai ngờ bị bác bên cạnh nhìn thấy, hét rầm lên: “Có trộm!”

      Từ Vi Vũ mặt nhăn tít, quay lại, “Cháu cất đồ mà bác.”

      hiểu sao tôi bật cười.

      Bác ấy xấu hổ bỏ , tôi quay lại trêu : “Chắc nhìn gian quá nên người ta mới hiểu lầm?”

      “Đâu nào? Trông chính trực, ngay thẳng thế này cơ mà.”

      “Em chẳng thấy đâu cả.”

      “Đấy là vì em nhìn cẩn thận ấy chứ.”

      Tôi nghĩ thầm, nhìn cẩn thận mới thấy 100% là lưu manh, tính tình càng…

      #132

      Tản bộ xong lên quảng trường xem các các bác khiêu vũ, bỗng có xinh đẹp bước đến hỏi Vi Vũ: “ đẹp trai, cho em gọi nhờ cuộc điện thoại được ?”

      Vi Vũ quay lại, “, nếu em muốn xin số, chắc chắn cho, vợ đứng ngay đây này. Hai, nếu muốn lừa đảo, là cảnh sát đấy.”

      dứt khoát luôn.

      Tôi nghiêng sang phía hỏi, “ là cảnh sát?”

      “ ‘Đá bóng gần biên’ ấy mà.”

      Tôi hỏi: “Sao cho người đẹp số điện thoại?”

      “Vì sợ vợ.”

      “…”

      Đứng được lúc, thấy các các bác nhảy tương đối đơn giản, Vi Vũ hào hứng: “ lên nhảy cùng nhé.”

      “Đừng làm mất mặt.”

      “Còn lâu, nhìn là thấy so easy, xem này!” Rồi chạy xuống cuối hàng nhảy theo mọi người.

      Cũng tàm tạm, may ra theo kịp.

      Nhưng có đời thuở nào chàng trai lớn đùng rồi còn mặc áo gió đứng lắc lắc giữa các bà các mẹ , nổi bật quá tôi nhìn được nữa mới vẫy tay, “Về mau.”

      “Vợ, em cũng lại đây!”

      “Nhanh, còn vào siêu thị trái cây mua nước hoa quả.”

      Mãi mới gọi lại được, tí tởn khoe khoang: “Bác đứng trước khen nhảy đẹp lắm, còn dặn mai đến tiếp cơ mà.”

      Tôi: “Thế mai đến mình nhé.”

      Vào cửa hàng bán hoa quả, chàng trai họ Từ lại đòi mua đào, tuyết liên,… mấy thứ đắt nhất, tôi bảo: “Ăn chẳng khác táo quýt lắm, giá trị dinh dưỡng cũng tương đương.”

      “Nhưng đào nhìn đẹp.”

      mua để ăn hay để nhìn?

      “Nhìn trước rồi mới ăn chứ, hơn nữa, phụ nữ ăn đào còn bổ máu, dưỡng da, giải độc, nhìn , lúc nào cũng chỉ nghĩ cho em thôi.”

      “…”

      #133

      Nửa đêm có người gọi điện thoại, tôi nhấc máy, là giọng nam, tiếng Trung, rất khó hiểu, nhìn kỹ lại là điện thoại của Từ Vi Vũ nên tôi gọi dậy, đưa điện thoại, được hai câu cúp máy, tôi hỏi: “Người ta gì thế?”

      Vi Vũ: “ biết, định bảo tiếng nhưng nhìn đồng hồ muộn rồi nên dặn mười tiếng sau gọi lại, người để ý giờ thế giới là người đáng ghét nhất, nhỉ?”

      Tôi: “ ngủ tắt máy được à?”

      Vi Vũ: “Sợ có người gọi đến.”

      “…”

      Ngủ lúc, sấn tới: “Nhân đêm hôm khuya khoắt gió trăng, ta làm lần ?”

      “Em buồn ngủ.”

      “Làm tý là tỉnh ngay!”

      ngủ đủ giấc là mai lại ngủ gật cho xem.”

      “Thế xin nghỉ.”

      nên ‘buông thả quá độ’.”

      “Ô cái này nghe hay đấy.”

      “…”
      tart_trungPhương Lăng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :