1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

All in love - Ngập tràn tình yêu - Cố Tây Tước (29c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 10: tên Lan Lan
      #67

      Lan Lan kể lại truyền thuyết về dòng họ nhà nó: “Cha tao được nhận nuôi năm bảy, tám tuổi gì đấy, ông bà nội là quan to có tiếng thời bấy giờ, chậc, kỹ thuật đầu thai gà may mà còn vớt vát được chiêu như vậy.”

      “Sau khi nhận nuôi, bà nội quyết tâm ‘uốn cây từ thuở còn non’, nhưng tiếc thay cha tao sinh ra để học, ‘ninh’ mấy năm chẳng ra cơm ra cháo gì nên ông bà đành thôi, quản lý buôn bán cần gì lắm chữ. Nhưng trước khi thừa kế gia sản ông bà vẫn muốn cha tao ra ngoài rèn luyện, học hỏi, thời nào người muốn vươn cao phải ‘nằm gai nếm mật’? Thế là ông ấy hí hửng khắp nơi kiếm sống!”

      “Hết nuôi lợn, nuôi ngọc trai hợp tác mở trang trại nuôi gà, mẹ kiếp, toàn bắt đầu bằng nghề nuôi! Thực ra cũng gọi là có tí thành tựu đấy chứ, nhưng trong mắt ông bà nội chẳng bằng cái móng chân! Cuối cùng bị mắng: nuôi niếc gì nữa, về nhà! Con dâu cũng chuẩn bị xong hết cho mày rồi!”

      “Cha tao nghe xong hốt cả hoảng, con dâu á?! Đời nào rồi còn ‘cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy’! được, phải đứng lên đấu tranh! Bằng mọi giá phải đấu tranh! Nhất là khi nó còn liên quan đến chuyện phòng the đời sau bật đèn hay tắt đèn nữa! Thế nên cha tao vội vàng cong đuôi chạy về! Nhưng vừa nhìn thấy vợ-tương-lai cái, ông bỗng biến thành ‘con trai hiếu thảo’ quay lại bẩm ông nội, con theo ý cha!”

      “Sau đó có chị tao, rồi có tao.”

      “Bé ném nhau với chị, lớn ném nhau với cha, thời cấp 2, tao xưng là Hitler, ngày ngày dãi nắng dầm mưa với các em, sáng học, gửi nhờ con dao cắt dưa hấu trong quầy bán quà vặt, chiều về qua lấy dao chém nhau mà hề bỏ bê nghiệp học hành! Mới hài hoà làm sao! Cuối cùng bị cha tao phát , chửi cho lên hình! Còn đập cả TV vào tao nữa, khi ấy ngỡ phận cha con đến đây chấm dứt, cho đến ngày tao ném lại máy tính mới thấy, đúng là tao thừa duyên làm con ông.”

      “Lên đại học, tình cha con bỗng thân thiết lạ, tao đòi gì ông già cũng cho, thậm chí còn cho thêm ấy, ôi tại chị tao ‘chống lầy’ cả, có ai thừa kế gia sản đâu, sốt ruột cũng phải! Mẹ kiếp, chị tao chạy cũng nhanh kinh, gả cho đại gia, sinh hai đứa con, sống cuộc đời trong mơ với ăn chơi-nhậu nhẹt-bài bạc của tao! Chỉ khổ đứa em này, tốt nghiệp xong cái là mệt sống mệt chết quản lí đống thứ, mỗi năm còn phải tự xuống xưởng trải nghiệm cuộc sống gian khổ lần!!”

      “Đông năm ngoái, Đạt Nhân rủ tao Nhật tắm bồn, lúc ấy tao khiêng cmn đồ trong xưởng, mồ hôi như xông hơi, còn tắm tiếc bồn biếc cái gì! Giờ mỗi tháng tao kiếm được mười vạn, mình tao, phải cả công ty đâu, nghe oách chưa!! Nhưng vấn đề là tháng tao tiêu chưa hết nghìn! Lết được cái xác về đến nhà là lăn quay ra như chó, đói quá gặm tạm miếng bánh mì khô rồi tiếp tục nằm ngay đơ, sáng hôm sau, vòng tuần hoàn mới của bi kịch lại bắt đầu!”

      “Chúng mày xem! Sống thế thà tao tu luôn cho xong!!”

      Trưởng phòng: Có ai thấy nghe giống như câu chuyện dài đầy máu và nước mắt kết hợp khoe khoang trá hình ?

      Lan Lan: Khoe cái đầu mày! Giỏi mày đổi chỗ cho tao xem!

      Trưởng phòng: Ôi, áp lực ở ngân hàng tao cũng lớn lắm, mày thấy đấy, lúc nào tao cũng chèo kéo mày gửi tiền ngân hàng còn gì, ha ha ha ha ha!

      Lan Lan: Tuổi xuân của ông được bao năm, sao phải chôn vùi trong những con số tăng tăng giảm giảm thẻ ngân hàng!!

      Đạt Nhân: Ôi tuổi trẻ, giờ tao muốn phẫu thuật ở Hàn Quốc, biết thế trước kia làm trong nước cho xong!

      Trưởng phòng: Mày là siêu sao à, đua đòi mặt v-line mắt cá ngâm làm gì, sau này đừng có mày quen tao.

      Lan Lan: Ô, giờ Thanh Khê là sướng nhất. Chồng vừa đẹp trai vừa có tiền, quan trọng nhất là còn siêu nghe lời. Công việc nhàng, gia đình êm ấm, còn cần gì hơn nữa.

      Trưởng phòng: Thanh Khê đâu rồi?

      Đạt Nhân: Đừng nó ngủ rồi nhé?

      Thanh Khê: …Tớ nghĩ, nên xét nét những chuyện vui như vậy. Còn đầy người phải sống khổ cực hơn mình nhiều. Tớ thấy các cậu toàn là ăn no rỗi việc, có chuyện gì làm, tắm rửa rồi ngủ hết .

      Lan Lan: …

      Đạt Nhân: …

      Trưởng phòng: Fuck, mày là ai?!

      Thank Khê: Con con đứa đừng động tý lại ‘fuck’ fiếc, chỉ đàn ông mới làm được thôi.

      Lan Lan: …Từ thiếu à?

      Đạt Nhân: ^_^

      Trưởng phòng: …Từ …Từ gia, công tác phía Nam cơ mà? Về sớm thế hi hi hi!

      Thanh Khê: …

      Lúc qua, ai đó ngồi trước máy tính bỗng ôm choàng lấy tôi, : “May mà em ‘gần mực đen’!”

      #68

      Lan Lan là nóng tính, khi xù lông hay phàn nàn với tôi, ví dụ như: “Mùa đông năm ngoái, ông già tao phòng tắm công cộng, để đồng hồ vàng trong tủ đựng đồ, bị trộm mất. Năm nay ông ta chưa từ bỏ ý định, sang hẳn Hồng Kông mua cái khác rực rỡ hơn, show off hơn! Mỗi khi ra ngoài chỉ hận đeo lên trán được. Mới đây xong, ông già nhớ để cái đồng hồ chết dẫm ấy ở đâu, mình ngồi ăn rất oách trong nhà hàng, sai tao làm trong công ty tìm, tìm thấy còn bị chửi nữa! Hoá ra tướng ngủ xấu, làm rơi sàn, sáng dì giúp việc lau nhà, vô tình đẩy vào gầm giường! Lúc về ông ta ôm cái đồng hồ kia… fuck lải nhà lải nhải, nhìn như mất con riêng bằng!”

      Tôi: “…”

      #69

      Tôi từng được “mời” đến nhà Lan Lan chơi mấy ngày.

      Đúng là có phân hoá giữa tư sản và vô sản. Lan Lan ở riêng, cha mẹ ở riêng, thỉnh thoảng mới sang thể tí tình cha tình mẹ.

      Nhà Lan Lan có hai người giúp việc theo giờ, cách ngày đến dọn nhà lần, họ có chìa khoá nên cứ đến ngày, đúng sáu giờ là nghe thấy tiếng gọi cửa: “Cháu , xuống mở cửa! Cháu , mở cửa!”

      Lần nào tôi cũng giật mình, hớt ha hớt hải chạy xuống.

      chung là ở nhà Lan Lan, tôi chưa bao giờ được ngủ ngon.

      Thêm nữa, cha Lan Lan mời chúng tôi ăn cơm, luôn luôn vào phòng bao riêng, ôm trẻ. Lần đầu tiên nhìn thấy, tôi khá là mất bình tĩnh!

      Nhưng Lan Lan ngược lại, nó : “ bỏ tiền, bỏ sức, rất công bằng.”

      Sau này nó kể, hồi còn ngây thơ, nó cũng để ý đấy chứ, nhưng kể từ khi biết mẹ nó chẳng quan tâm, nó còn để ý làm gì. Khinh thường ông già ấy thà dành lòng thương lại cho trẻ kia còn hơn. Sau, thấy những ấy bao giờ cũng vui vẻ hài lòng, nó thể tin rằng, thế giới này mọi chuyện xảy ra đều có lí do riêng của nó.

      Lan Lan: “Dù có nát bét cũng có nguyên nhân cả.”

      Đó là lí do vì sao khi Lan Lan rủ tôi đến nhà nó hai ngày cuối tuần, tôi từ chối thẳng thừng.

      Lan Lan: “Chị , dự tiệc, spa, quẹt thẻ cũng ??? Bao cả ba, phục vụ dây chuyền đấy!”

      Tôi trả lời: “Có được chuyển thành tiền mặt , mày gửi luôn cho tao là xong, dạo này cháy túi.”

      “…”

      Lan Lan hỏi: “Chồng mày đâu?”

      Tôi: “Mấy hôm nay nhiều người hỏi chồng tao đâu thế biết? Ờ, giờ chưa cần dùng đến.”

      Lan Lan cười dê: “Dùng được giường là ngon ấy mà.”

      Tôi: “Ừ, hai hôm nay ấy ngủ dưới dất.”

      “…”

      #70

      Lần đầu tiên gặp Lan Lan ở trường đại học, đúng là Hitler tái thế – người toàn sát khí, mới đầu còn chẳng có ai dám bén mảng đến gần. Nhưng rất lạ là tôi và Lan Lan có thể chơi với nhau: tôi thuộc loại chậm nóng trong khi đó Lan Lan vốn rất “bạo”, mà lý thuyết, hai loại người như vậy dễ gì thân quen. Sau này, Lan Lan kể rằng, nghiệt duyên của bọn tôi bắt đầu khi tôi, Cố Thanh Khê là người đến cuối cùng, và cũng là người đầu tiên chuyện với nó, thế lại còn thủ thà thủ rất nhàng! Về sau hễ thấy nó ăn cơm lại dành suất mang về, khi ấy tôi cứ tưởng rằng nó có tiền mua cơm, về lâu về dài mới biết người ta 100% là phú bà.

      Mấy năm sau, cứ tổ chức hoạt động phòng là trưởng phòng lại trước với tôi: “Thanh Khê, hôm nay bọn mình ăn cơm ? Mày hỏi xem Lan Lan có ?”

      Tôi hỏi lại: “Sao mày tự mà hỏi?”

      Trưởng phòng: “Bọn tao hỏi nó coi như gió thổi qua tai, mày há miệng câu đảm bảo nó luôn, còn đào được mỏ to ấy chứ!”

      Hoặc lớp trưởng dò hỏi: “Cố Thanh Khê, cậu với Trang Lan Lan , về chuyện abcxyz…”

      Tôi hỏi: “Nó ngồi ngay đằng sau mình ấy, sao cậu tự hỏi?”

      Lớp trưởng: “… Tớ dám.”

      Tôi: “…”

      Mấy lần họp lớp, thầy hoặc cán bộ lớp bên , còn phát mấy quyển thông báo gì gì đó, cầu mọi người lên lấy, phòng trưởng ngủ gật, Đạt Nhân nghe nhạc, tôi lười đứng lên nên vỗ đầu Lan Lan sai: “ lấy mày.”

      Lan Lan đứng lên lấy, có bạn phía sau thò đầu hỏi: “Thanh Khê, cậu dám sai Trang Lan Lan lấy đồ cơ á?”

      … Lan Lan kinh khủng lắm à? Tôi chỉ thấy nó giỏi diễn đạt lắm thôi. Tất nhiên khi đề nghị ý kiến này với đương , bị khinh bỉ là chuyện trong dự kiến, Lan Lan: “Nhảm nhí, tao quan tâm đến chúng nó làm gì!”

      Quan hệ của Lan Lan với trưởng phòng mới đầu được tốt cho lắm, biết là do tính tình hợp hay vì bát tự khắc nhau? Trưởng phòng thuộc loại “Miệng cọp gan thỏ”, theo lời Lan Lan là: “Khi phản đối kêu to nhất, hơi tí là fuck nọ fuck kia, nhưng đến lúc chạy đảm bảo nó chạy đầu tiên! Nếu ra chiến trường, khi chúng ta quyết chí lao về phía trước, chắc chắn nó vừa đứng gào “ em xông lên” vừa chạy về hướng ngược lại!”

      Lan Lan khác, chỉ cần người ta chạm vào ranh giới cuối cùng của nó, nó nhường nhịn ba phần, nhưng khi động vào đánh luôn, bao giờ nghĩ tới hậu quả.

      Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Lan Lan đánh nhau là năm thứ hai đại học, bọn tôi đường ra ngoài ăn cơm gặp mấy cậu trai trẻ, nhìn thấy chúng tôi còn huýt sao trêu chọc, khi đó tôi ăn kem, trong số đó với lại bông đùa: “Mút kem ngon em?” Giọng rất ngả ngớn.

      Chúng tôi mấy mét mới nhận ra rằng mình bị ghẹo.

      Lan Lan hùng hổ xông ra phía sau thằng vừa trêu tôi, giơ chân đạp phát! Khi cậu ta lăn đất nó còn bồi thêm mấy cú nữa!

      Người xung quanh chưa kịp phản ứng, thấy người bị đá sửng cồ lên chửi bới, Lan Lan còn định xông lên nhưng trưởng phòng kéo lại, “Thôi được rồi, được rồi!” bên đám kia cũng giữ bạn lại. Coi như còn biết nghĩ, đánh nhau !

      Lúc Lan Lan ném lại tiếng cười lạnh: “Tha cho mày lần, để tao gặp cái mồm thối của mày lần nữa xác định !”

      Quá mạnh mẽ.

      Lan Lan có JQ với lớp trưởng.

      Lớp trưởng là chàng trai cao gầy… nhìn nho nhã điềm đạm nhưng rất sôi nổi.

      Cậu ấy thích Lan Lan có điều dám tỏ tình, hay vòng vèo với tôi, nhưng chúng tôi thường ‘ông gà, bà vịt’ lạc chủ đề… thế nên lớp trưởng niềm nở với tôi được non nửa năm nước mắt giàn dụa ôm chân trưởng phòng, trưởng phòng công khai: “Fuck, mày thích Lan lan thà thích bà đây còn hơn!”

      Sau đó, nghe đâu lớp trưởng tìm Đạt Nhân, khi ấy tình của Đạt Nhân dành trọn vẹn cho nhạc đồng quê Mỹ, manga Nhật, truyện H Trung và bí kíp phẫu thuật Hàn Quốc nên bạn lớp trưởng đành tay ra về!

      Còn về sau thế nào tôi lắm. Chắc là chưa nhau, vì Lan Lan vẫn ăn cơm cùng tôi như thường.

      Mấy lần “vô tình gặp” bạn lớp trưởng đường, cậu ta bắt đầu vẫy gọi nhiệt tình từ khoảng cách 50m, tất nhiên chỉ chăm chăm vẫy Lan Lan. Nhưng đáng tiếc, Lan Lan đường thích cúi đầu cho nên đến tận khi cơ mặt lớp trưởng cứng ngắc vẫn chưa nhận lại phản hồi, tôi nỡ thấy vậy đành cười trừ với cậu ta.

      Sau khi tốt nghiệp, có bận lớp trưởng thầm hỏi tôi QQ: “Trang Lan Lan dạo này thế nào? Có khoẻ ? Chắc có người rồi nhỉ?”

      Tôi nghiêm túc: “Thực ra nếu cậu muốn làm quen chân thành, nên thẳng ra với nó hơn. Lan Lan là người thẳng thắn, thích lòng vòng, quanh co. Tớ với Lan Lan cậu thương sâu đậm thế nào chỉ vì cậu có-thể-còn-thích nó. Sao tớ biết được suy nghĩ của Lan Lan chứ? Muốn biết nó thích hay , cậu nên tự hỏi, tự nhận câu trả lời. Tớ chỉ được câu là, giờ Lan Lan vẫn còn độc thân.” Tôi rất vô tình nhưng tình cảm là chuyện của hai người, dù có bao nhiêu bạn bè vào trêu đùa ghép mối hợp vẫn là hợp, có khi còn làm người ta khó xử.

      Chỉ mong nếu có tình, sớm về bên nhau.

      #71

      Mấy nay trong đầu toàn là chuyện của Lan Lan, tôi hỏi Vi Vũ: “Đàn ông bọn toàn thích vòng vo lắt léo à?”

      hẳn.” Vi Vũ cười dê, “ thích trực tiếp.”

      Tôi kí đầu : “Trước kia theo đuổi em mà chẳng mập mà mập mờ?”

      Vi Vũ trợn mắt: “Mập mờ cái gì? thể ràng như thế, cố gắng như thế… Hồi cùng lớp, lần nào qua chỗ em, cũng va vào em cái còn gì? Khi khác lớp, thỉnh thoảng đưa giấy tờ bao giờ chẳng đưa cho em? Giây nào, phút nào ràng? Em , !” Vi Vũ bắt đầu ôm ngực làm bộ đau xé tim gan, mãi thấy tôi để ý mới vùi đầu trong chăn nhấm nhẳng: “ tự tử đây!”

      “…” Đúng là mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.

      Cứ mấy ngày Lan Lan lại gọi điện cho tôi lần, có lần nhắc tới lớp trưởng. Tôi hỏi thế nào? Nó trả lời: “Trời Nam đất Bắc, môn đăng hộ đối, dù có lòng cũng chẳng có sức.”

      Khi Lan Lan đến “môn đăng hộ đối”, nó hơi khó chịu, rằng, có cha nó ở đây, chuyện như vậy đừng có mà mơ! “Tao biết từ lâu rồi, nhưng những chuyện vốn đùa được từ đầu đừng có dính vào.”
      tart_trung thích bài này.

    2. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 11: Có kiểu suy nghĩ gọi là ảo tưởng


      #72

      Tôi sớm “lĩnh giáo” trình độ ảo tưởng của Từ Vi Vũ, nhưng , so với đám bạn cùng phòng đại học của tôi, vẫn còn “kém” xa.

      1, Ảo tưởng trai.

      Đề tài của bọn tôi luôn xoay quanh ba loại: tiền, gồm cướp ngân hàng, xổ số khoa tử vi, bát tự; đàn ông, gồm , ảo; xuyên , gồm thời Jurassic, cứu thế giới năm 2012.

      Bản này là về đàn ông.

      Trong phòng tôi, đề tài đàn ông luôn luôn do trưởng phòng gợi ý.

      Thường mỗi khi nghĩ đến, nó lại lăn ra giường, mở rộng tay chân rồi gào: “Lan Lan, mang giai lên!”

      Đủ kiểu thô tục.

      Lan Lan chơi game thèm quay lại, “Lần này thích loại nào?”

      Trưởng phòng: “Thư sinh.”

      Lan Lan: “OK! chàng thư sinh đến giường số 4!”

      Đấy là còn đỡ, lắm lần đường, bỗng trưởng phòng chỉ vào người phía trước, hưng phấn: “Đằng trước đằng trước, tao muốn đằng trước!”

      Đảm bảo đó là vẻ mặt khả ố nhất, giọng điệu thô tục nhất mà tôi từng gặp = =!

      Đạt Nhân thẩm mỹ: “Công nhận hàng ngon.”

      Lan Lan: “Chậc, thế bảo Thanh Khê khảo sát nhé? Đúng mục tiêu xuống tay luôn. Trưởng phòng, hàng giá đắt gấp ba đấy.”

      Trưởng phòng: “Yên tâm, chị đây đầy tiền!”

      Tôi: “… Sao tao lại là người tiên phong?”

      Lan Lan: “Vì cảm giác tồn tại của mày tương đối thấp.”

      Tôi: “…”

      Lan Lan: “Nhìn , Đạt Nhân chưa thành quỷ chưa ra ngoài, trưởng phòng quá bỉ ổi, tao quá nhiều sát khí. Riêng mày, lực tấn công, mặt mũi bình thường, cảm giác rất ôn hoà, mày có lượn hai vòng quanh người ta cũng chả ai để ý, nên yên tâm, cứ !”

      Tôi: “…”

      Đạt Nhân: “Hay là tao ra đánh ngất ta rồi A Lan, mày kéo về phòng?”

      Trưởng phòng: “Thế tao chờ sẵn giường ha!”

      Lan Lan: “Quay lại ngay! Trưởng phòng, nhìn người ta cao to thế kia kéo về được đâu, bàn tiếp , hay mày giải quyết bên ngoài? Cùng lắm giảm giá 50%.”

      Trưởng phòng: “Dã chiến? Ngại lắm, người ta là khuê nữ hoa cúc[1]cơ mà.”

      ( [1] Dân gian Trung Quốc thường gọi các chưa xuất giá (từ 16-26 tuổi) là khuê nữ, khuê nữ hoa cúc, ấu nữ hoa cúc.)

      Lan Lan: “Chậc, thôi được rồi, rùa to[2], nếu thế để Thanh Khê nâng tạm chân vậy.”

      ( [2] Lan Lan dùng từ ‘ quy’ (rùa) /guī/ đồng với ‘khuê’ (khuê phòng) /guī/ )

      Tôi…

      Lan Lan: “Khê Tử, cứ yên tâm, tao tăng tiền công cho mày.”

      Chiến dịch chính thức bắt đầu, nửa nửa giả. Nhiệm vụ của tôi là chỉ cần lên, thám thính xem người ta gì, nghe được tên của “mục tiêu’’ càng tốt, rồi quay về báo cáo kết quả, thế là xong.

      Cuối cùng, tôi – thiếu nữ lượn-hai-vòng-cũng--ai-để-ý, vừa cất bước lên, còn cách ‘’mục tiêu’’ những mười mấy mét thấy người ta nghiêng đầu quay lại, rồi nhìn tôi chằm chằm.

      Tôi nghĩ thầm, Lan Lan chết tiệt.

      Sau đó, khi tôi định lượn như chưa từng xuất bỗng ”mục tiêu” cất tiếng chào hỏi, “Hi, Cố Thanh Khê, học à?”

      … Vừa tan học.”

      “Ừ, tớ phải học đây. Khi nào rảnh ăn nhé.”

      “… Ừ.”

      Rồi ”mục tiêu” đuổi theo bạn học mất, còn lại đám trưởng phòng ríu rít chạy tới hỏi cung, “Cậu ta là ai thế? Mày quen à Thanh Khê?”

      Tôi chịu.

      Cho đến giờ tôi vẫn chưa nhớ ra người hôm ấy à ai?

      2, Ảo tưởng xuyên

      Trưởng phòng: “Thời nay hết xuyên đến hoàng cung lại xuyên về lô-cốt, quá thiếu muối! Nếu được chọn, tao xuyên về thời đại khủng long.”

      Lan Lan vốn chán đời, nghe vậy lập tức bừng bừng sức sống: “Cái này được đấy, tao thích! Khi nào để tao còn chuẩn bị!”

      Đạt Nhân thẩm mỹ: “Tao muốn mang kem chống nắng, thêm cái ô nữa tốt. À, cả lều vải, đồ chăm sóc, đồ làm đẹp nữa!”

      Trường phòng: “Bên ấy toàn là khủng cmn long, khủng long hàng ấy, bố ai thèm nhìn mặt mày làm gì.”

      Tôi: “Có khi tao được… tuần sau thi cấp sáu[3].”

      ( [3] CET-6 hay College English Test-6.)

      Trưởng phòng: “Cấp sáu quan trọng hơn hay khủng long quan trọng hơn?!”

      = =! Ai lại đem hai cái này so sánh với nhau?

      Cuối cùng vẫn phải xuyên .

      Sa mạc này, diều hâu này, gò cát này, mặt trời chói chang, nơi nơi hoang tàn này.

      Ai chọn đấy?

      Trưởng phòng: “Tao chứ ai, phải chọn chỗ nào thách thức tý chứ! Chẳng lẽ còn đến nơi non xanh nước biếc, cùng khủng long hát ‘chỉ mong gặp khủng long chẳng màng đâu tiên nữ’ à?”

      Lan Lan: “ cả, chú mày lưu manh quá~”

      Đạt Nhân thẩm mỹ: “Thôi thôi, đến hết rồi còn gì! Bên kia có động nham thạch, để tao thử xem có làm căn cứ được nhé?” Đạt Nhân kéo vali màu hồng, tao nhã bước .

      Bỏ đồ xuống, tôi chỉ đeo túi, bên trong toàn đồ ăn, và bài thi cấp sáu = =!

      Tôi: “Tiếp theo phải làm gì?”

      Trưởng phòng nhìn bằng kính viễn vọng, “Sao chẳng thấy mống khủng long nào thế? Có dốc núi ở đằng kia, tao khảo sát đây. Thanh Khê, mày có cùng ?”

      “Tao mệt lắm, ngồi nghỉ thêm lúc nữa , chúng mày cứ .” Tôi ngồi dưới bóng râm của tảng đá lớn.

      Trưởng phòng: “Vừa mới đến mệt?! Thôi, tao với Lan Lan, mày đừng có lượn đâu linh tinh đấy nhé. Oa ha ha ha, mình nhất định là người đầu tiên nhìn thấy khủng long!”

      Lan Lan giao hành lý cho tôi, trưởng phòng mang theo chiếc mã tấu, kính viễn vọng và đèn pin.

      Tôi ngồi nhìn quanh quất khắp nơi, im lìm vắng vẻ quá.

      Vì vậy, tôi bắt đầu làm đề-ing = =!

      N phút sau.

      Lan Lan điên cuồng chạy về phía tôi, phía sau cuốn đầy bụi đất!

      Lan Lan: “Thanh Khê!!!!!! Có trai đẹp!!!!!”

      Fuck.

      Lần đầu tiên tôi nhịn được, phát ngôn câu này.

      Tôi dừng ảo tưởng.

      “Trưởng phòng, mày khinh bỉ trai đẹp, tưởng tượng đến sa mạc để gặp khủng long cơ mà?”

      Trưởng phòng nằm giường, nghiêng người tao nhã, quay mông về phía tôi.

      “Ôi, nghĩ nghĩ lại, tao thấy thiếu trai đẹp là thiếu tất cả, trai đẹp là có gì, thời khủng long cũng ngoại lệ. Hơn nữa bọn họ cũng là nhóm tìm khủng long cơ mà, trùng hợp gặp được thôi.”

      … Được rồi, làm đề cấp sau ở sa mạc hay bàn học trong phòng ngủ cũng vậy = =!

      Trở lại hoang mạc, tiếp tục ảo tưởng.

      Lan Lan thở hồng hộc, chỉ tay về phía vách đá, “Vừa nãy tao với trưởng phòng chạy sang đầu bên kia vách đá, thấy có người bị khủng long có cánh tấn công! Tao với trưởng sửng sốt, vì ba điều, , khủng long là có ! Hai, còn có người! Ba, còn là trai cmn đẹp! Trưởng vội vàng lấy đèn pin chiếu về phía khủng long, chiếu đến đâu khủng long chết đến đó! Còn cứu được tập đoàn trai đẹp! Tình hình là như thế, tao về trước thông báo cho mày, giờ phải làm gì?”

      Tôi: “Đợi tý, chiếu đến đâu khủng long chết đến đó? Tao tưởng là… đèn pin?”

      Lan Lan: “Trưởng phòng bảo đấy là súng laser giả đèn pin cầm tay, gọi tắt là đèn pin laser — Thanh Khê mày sao thế? Vẫn ổn chứ!”

      “… hiểu sao tao bỗng thấy buồn nôn = =!”

      “Mang thai? Chết, phải làm sao bây giờ? Từ thiếu còn ở Đức mấy tỷ năm sau? Liên lạc kiểu gì đây?”

      “…”

      Khi trở về, Đạt Nhân quét dọn hang đá sạch (vốn khô sạch rồi). Nó dựng lều, trả ga hồng nhạt làm sofa đất, phía trước bày chiếc ghế xếp đặt nến lên . Còn bản tôn Đạt Nhân nằm nghiêng ga giường tập yoga!

      Bỗng tôi có cảm giác như được xuyên trở về đại, “Đạt Nhân, mày có cần thiết tập thể dục bây giờ ! Chúng ta ở thời tiền sử, thời tiền sử đấy! Mày chuyên nghiệp tý mất miếng thịt nào à?!”

      Đạt Nhân sơn móng chân, “Tao chẳng có gì để làm cả, mày phải thế nào?”

      Lan Lan: “Ôi dào sếp, thực ra so với Thanh Khê làm đề cấp sáu trong hoang mạc Đạt Nhân còn chuyên nghiệp hơn nhiều.”

      Tôi: “…”

      Trưởng phòng ‘chỉ tiếc rèn sắt thành thép’, đành cắn răng hậm hực: “Được rồi, tất cả theo tao, tiếp tục tưởng tượng!” Trưởng phòng giả vờ như vừa chạy về cửa hang, bừng bừng khí thế: “Hỡi các chị em, hãy nghe đây cho kỹ! Vừa rồi tôi đoàn kết hữu nghị với nhóm giai đẹp bên kia vách đá, từ nay trở chúng ta hoạt động bí mật, ngầm liên lạc với họ! Sau này rảnh rỗi có thể hẹn gặp ngắm khủng long hoặc chơi đuổi bắt trong sa mạc!”

      Giây tiếp theo, trưởng phòng tưởng tượng ra hoang mạc trong nắng chiều, cát vàng lấp lánh, nam nữ, khủng long, chạy slow motion, trưởng phòng rạng rỡ: “Ha ha ha ha, đuổi em … lại đây đuổi em này… ha ha ha… trượt rồi, còn lâu mới bắt được em nhé.”

      Lan Lan thể chịu đựng được nữa: “Trưởng phòng, cẩn thận! Có con rồng phun lửa đằng sau mày! Trưởnggg!!! Ôi, sao mới đây mà người cháy khét rồi.”

      Trưởng phòng: “…”

      3, Ảo tưởng cướp ngân hàng

      Nhóm ký túc xá trường đại học.

      Thời đại học, chúng tôi từng tưởng tượng cướp ngân hàng rất rất nhiều lần, nhưng tiếc thay lần nào cũng có bạn tới phá hoại làm kế hoạch đến giờ vẫn còn dang dở.

      Lần này, trưởng phòng quyết định phấn đấu thêm lần nữa.

      Khi chia nhiệm vụ có người đề nghị hôm nay để Thanh Khê gác bên ngoài.

      Trưởng phòng: “Mày bị ẩm IC à! Để Thanh Khê giữ cửa á, có tin chưa đến năm phút đầu óc nó treo ngược lên cây rồi !”

      Đạt Nhân thẩm mỹ: “Hay là để Lan Lan?”

      Trưởng phòng: “Địch[4]! Lan Lan?! A Đạt, não mày mới sửa hỏng rồi à! Cảnh sát đến thể nào nó cũng xung phong dẫn đường cho xem! Nếu chúng ta mang theo vũ khí, chắc chắn nó nhận làm con tin! Đến lúc bị tóm cả nút rồi phủi mông bỏ với câu ‘tôi quen chúng nó’!”

      ( [4] là tiếng chửi đọc lái .)

      Lan Lan: “Tiểu Phòng này, sao lại thế, làm người ai chẳng biết suy nghĩ cho bản thân ha ha! Nhất định tao xin giảm tội cho chúng mày toà.”

      Tôi: “Có cướp nữa để tao còn ngủ.”

      Trưởng phòng: “Chúng mày nhìn ! Còn chưa bắt đầu nó đòi ngủ rồi!!”

      Tôi: “…”

      Lan Lan: “Hay thế này, Đạt Nhân canh cửa, tao với trưởng phòng đeo tất, Thanh Khê giúp đỡ, được ?”

      Trưởng phòng: “… Ok, chưa thử đội hình này bao giờ, làm lần xem!”

      Chính thức bắt đầu tưởng tượng vụ cướp.

      Trưởng phòng và Lan Lan đeo tất.

      Lan Lan soi gương, “Nhìn kinh vãi mày ạ!”

      Trưởng phòng: “Địch! Mày hẹn hò đấy à! Chuyên nghiệp vào, OK?”

      Đạt Nhân thẩm mỹ: “Thôi, đừng ầm ĩ nữa, Thanh Khê ngủ đến nơi rồi.”

      Trưởng phòng: “ , chạy chạy chạy! Cướp xong hẵng ngủ. Đạt Nhân dừng xe trước cửa ngân hàng, báo tin tuỳ theo hoàn cảnh! Thanh Khê chờ trong ngõ hẻm bên kia, sau khi tập hợp đủ lập tức lái xe ra ngoài, đến kho hàng mua sẵn rồi xuống xe vào đường hầm! Mọi người nghe chưa? Tao tin lần này thất bại, Lan Lan, thôi!”

      Tôi: “Đại ca, em câu được …”

      Trưởng phòng: “ đủ thời gian, Thanh Khê ngoan có gì đợi chúng ta giàu to rồi !”

      N phút sau, ngục giam.

      Tôi: “A Phòng, lúc ấy tao định với mày là, tao có cảm giác chúng mày vừa A Đạt báo cảnh sát…”

      Đạt Nhân ngồi ngoài tấm kính, nghịch móng tay, miệng khẽ cười thanh nhã, “Tao muốn chúng mày vào con đường tội lỗi thôi.”

      Trưởng phòng, Lan Lan: “Fuck!”

      Tôi: “Tao về phòng giam nhé, buồn ngủ quá.”

      Đó là lần tưởng tượng cướp ngân hàng bị bắt sớm nhất trong lịch sử = =!

      Sau này, khi tốt nghiệp, trưởng phòng làm việc trong ngân hàng, mới làm nó phát biểu: “Chuyện đau đớn nhất khi làm ngân hàng là tiền trong tay phải tiền của mình!”

      Dù như vậy, hiểu sao trưởng phòng vẫn luôn nồng nhiệt tình ‘lạ’ dành cho ngân hàng. Rất lâu sau chúng tôi mới biết.

      Mấy lần phi vụ thất bại vì — giữa chừng đến giờ ngủ của tôi = =!

      Hôm sau xem lại phần ghi chép, trưởng phòng: “Thanh Khê đâu?? Mẹ kiếp, người tiếp ứng của chúng ta đâu??!”

      Đạt Nhân: “Chắc ngủ rồi, thôi, tắm rồi ngủ .”

      Lan Lan: “Haizz, sáng sớm mai phải dậy làm, thôi ngủ ngủ ngủ.”

      Trưởng phòng: “Này, vẫn còn trong kho bảo hiểm cơ mà! Này này!!”

      “…”

      4, Chuyện than vãn hàng ngày của nhóm ‘phòng kí túc xá’

      Đạt Nhân: Dạo này đâu cũng thấy có đám cưới, quá áp lực! Phòng mình người ít chuyện nhất lại là người cưới chồng sớm nhất, Khê Tử, giao bí kíp ra đây!

      Lan Lan: Thấy chưa, Thanh Khê, bao giờ mày cũng là người tiên phong đúng . Có vẻ như tiếp theo là tao. Hai đứa kia chẳng có tý hy vọng gì.

      Đạt Nhân: Mày á? Ờ, trừ khi người mày bị mắc bệnh thèm đòn. Tao thấy may ra được trưởng phòng, cứ hứng lên là…

      Lan Lan: Vấn đề ở chỗ đấy, nó hứng lên cũng bằng thừa, đối phương có hứng đâu.

      Tôi: … Ơ nghe bảo trưởng phòng còn đá người ta cơ mà?

      Lan Lan: Nghe ai bảo?!

      Tôi: Trưởng phòng.

      Lan Lan, Đạt Nhân: … Địchhhhh!

      Trưởng phòng: Xin chào các người đẹp, tao đến đây! g…

      Trưởng phòng: Fuck!

      Đạt Nhân: Trưởng phòng, hôm nay gọi mọi người đến làm gì? Cướp ngân hàng thôi nhé, vào suốt mày chán à?

      Trưởng phòng nghe thế nổi bão: Trước kia vì đứa nào nên tao phải vào trại giam? Hả! cướp bóc ngủ, báo cảnh sát, lúc sống mái đòi vào nhà vệ sinh, đường chạy còn muốn trang điểm lại, bị bắt chả thấy đứa nào theo những gì bàn bạc trước, toàn ”tôi bị mua chuộc, xin hãy thả tôi”! Mẹ kiếp, kế hoạch của tao chi tiết như thế, cẩn thận như thế, thất bại là do chúng mày, do chúng mày hết!

      Lan Lan: Ấy ấy A Phòng, ai lại vậy –

      Trưởng phòng: Lượn khẩn! Từ nay trở , tao phiêu dạt chân trời góc bể mình, cướp ngân hàng mình, giàu có mình, trái ôm phải ấp mình, ha ha ha ha ha!

      Lan Lan: Cuối cùng vào trại giam mình.

      Trưởng phòng: …

      5, Chuyện ngày xưa

      Chỉ cần thấy có truyện 18+ thâm thuý nào đó mạng là phòng trưởng lại đọc to cho cả phòng cùng nghe. Và thường vào những lúc mọi người bất động (do ngây thơ hoặc mải mê suy nghĩ), tôi: “Phì!”

      Trưởng phòng: “… Hoá ra Thanh Khê mới là kẻ thực đen tối?!”

      Lan Lan: “… Ngựa đen[5]trong truyền thuyết chăng.”

      ( [5] Người giấu tài năng nhưng thắng cuộc cuối cùng.)

      Đạt Nhân: “Địch, tao ngủ với nó bao lâu nay mà biết!”

      Tôi: “…”

      Tôi: “Thực ra, có thể hiểu theo chiều hướng khác là độ cao của chỉ số IQ đấy.”

      Đạt Nhân thổi móng tay vừa sơn xong: “Sếp, có phải nó ám chỉ IQ của chúng ta thấp ?”

      Trưởng phòng: “Trước nay Khê tử nó có ám chỉ ai bao giờ, toàn thẳng toẹt ra đấy chứ. Chẳng qua diễn đạt bằng giọng dịu dàng đặc trưng nên người khác mới hiểu nhầm thôi.”

      Lan Lan: “ thế , xử nó .”

      Tôi mồ hôi ròng ròng: “Trưởng phòng, cho em trăn trối câu cuối cùng được .”

      Lan Lan: “Đừng!! Thường những câu cuối cùng của Thanh Khê có thể ngăn sóng chặn gió.”

      Trưởng phòng: “Mày lo cái gì, có tao ở đây, tao là người sống có nguyên tắc quy củ đàng hoàng! mau!”

      Tôi: “À, thực ra chẳng có gì đâu, ngày kia thi kinh tế thế giới, đề mở, tài liệu tao chuẩn bị xong xuôi rồi ấy mà.”

      Trưởng phòng: “Xử xử cái đầu mày ấy! Ai đánh Thanh Khê ra đây tao bảo? Đạt Nhân nghiêm cấm sơn móng tay, Thanh Khê thích mùi ấy, cả mày đấy Lan Lan, hơi tí là đánh đánh giết giết, mày thấy mặt tao có giống xã hội đen ?!”

      Rồi sau đó quay lại nhìn tôi, dịu dàng, “Thanh Khê này, nghe đâu Từ thiếu bảo định bay về gặp mày à, Thanh Khê nhà chúng ta quyến rũ quá , nhìn khuôn mặt này xem, nhìn đôi mắt to lúng liếng, môi hồng nhắn này xem…”

      Đạt Nhân: “Sếp, , sếp xứng đáng làm tượng đài bỉ ổi trong lòng em. Bay đâu, gọi điện cho Từ thiếu báo cáo có kẻ ghẹo vợ người ta.”

      Giờ chẳng còn nhớ được bao nhiêu, tranh thủ khi ký ức còn lưu phải chép lại ít. Tuy rất đỗi bình thường nhưng thực vô cùng đáng giá.
      tart_trung thích bài này.

    3. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 12: Trước khi cưới: Những ngày vui vẻ của đám ngốc


      #73

      Trong cuộc đời này, bạn nhất định gặp những người khiến bạn muốn có cỗ máy thời gian để quay về quá khứ.

      ngày muôn màu muôn vẻ.

      Mới sáng sớm Từ Vi Vũ gọi đến nhắc mai là lễ thanh minh, tưởng nhớ những người khuất.

      Ngủ căng tới 6 giờ dì gọi điện thoại đến, bô lô ba la kể mới tìm được bí quyết làm đẹp siêu thần bí, hỏi tôi xem có khoa học ?

      Mệt nhọc mãi mới thuyết phục được dì đừng thử, ngắt máy định ngủ tiếp mẹ đại nhân “đạp cửa xông vào” làm tràng rằng nghe thấy tiếng tôi chuyện rồi, dậy mặc quần áo ra ngoài ăn sáng mau lên.

      Ăn uống trong mơ màng, chuẩn bị sẵn sàng quay về với giường dấu.

      Em trai phấn khởi khen trời đẹp này nọ, đòi đá bóng, còn nhõng nhẽo rằng nó “lạ nước lạ cái”, bắt tôi phải cùng. Vì vậy tôi thể lết đến trường cấp ba gần nhà, ngồi nhìn nó làm quen với đống bạn sân trong chưa đầy ba phút, buồn ngủ gần chết… thấy lạ vì tự nhiên có mấy người nhìn mình chằm chằm em trai chạy tới bảo, chị, có người hỏi chị năm nay bao nhiêu tuổi?

      Tôi… áo bò dệt, tóc tai bù xù gọi là già hay trẻ?

      Cuối cùng chịu được nữa đành dặn dò em trai ở lại mình về trước. Vừa lò dò ra ngoài xém đụng phải cậu bé chạy như bay, sợ tỉnh cả ngủ.

      Về đến nhà, cậu em họ lâu gặp gọi điện muốn gặp tôi, tâm chuyện tình tình báo, tôi đợi nó nửa tiếng, nghe “tâm ” suốt hai tiếng… đến bữa trưa, nó bảo, cha dặn em thanh minh xong phải về nhà (nhìn đồng hồ), ối, mới đấy lâu như vậy, thể nào về cũng bị bố mắng cho xem!

      … Ăn trưa xong xuôi, mẹ đại nhân bám theo vào phòng, thấy tôi đánh răng xong, cười tươi như hoa: “Con , lâu rồi chẳng sẻ chia bí mật cái gì cả, hôm nay mẹ con mình tâm tý nhé?”

      Và thế là tôi tiếp tục ngồi “hầu chuyện” mẹ… buồn ngủ, buồn ngủ, buồn ngủ kinh khủng, cuối cùng mẹ đại nhân chốt lại câu ”sinh con sướng biết bao” rồi hài lòng ra ngoài. gục xuống giường nghe thấy tiếng chuông điện thoại, bạn trai ngọt ngào: “Nhớ ?” Tôi: “Nhớ giường.”

      #74

      Hai hôm nay bỗng thấy khó chịu lạ. Trưa ra ngoài, thấy phía sau có chiếc xe cảnh sát theo, tôi nhường đường nhưng nó vẫn bám sát nút, cảm giác có xe cảnh sát “hộ tống” chẳng phải hay ho gì. hiểu sao, lúc ấy tôi lại giơ ngón giữa lên rất hồn nhiên.

      Đúng là chiếc xe đó bám theo nữa ; mà vượt qua, chặn trước đầu xe tôi!

      Tôi hối hận trăm vạn lần, biết thế giơ ngón cái cho xong, ấy.

      Thấy người xe xuống tôi cũng xuống, sẵn sàng chịu phạt, ngờ đối phương bước tới, vui vẻ chào hỏi: “Cố Thanh Khê, là cậu à?!”

      Tôi nhìn kĩ người đàn ông cao to trước mặt, xoắn não mãi vẫn nhớ ra là ai.

      Cậu ta : “Tớ học cùng lớp với Từ Vi Vũ ấy!”

      hiểu sao, tôi bỗng có dự cảm xấu.

      Cậu ta kể: “Nãy thấy cậu từ ngân hàng ra thấy quen quen rồi. Thế nên mới lái theo, đầu tiên còn chắc lắm, đến khi cậu giơ ngón giữa tớ mới dám khẳng định hẳn. Chứ có cha con thằng nào dám ‘fuck’ cảnh sát đâu, ha ha! À, nghe đâu cậu với đồng chí Vi Vũ sắp cưới hả, chúc mừng chúc mừng!”



      Tối ấy, bạn trai gọi điện đến, cười thoả mãn, “Thấy bảo em giơ ngón giữa với cảnh sát hả, ha ha ha ha! Giỏi lắm, đến cũng dám giơ ngón giữa với cậu ta! Ha ha ha ha! em quá !”

      #75

      Có hôm em trai gửi cho tôi bức ảnh, hỏi, chị, bộ váy cưới này đẹp ?

      Tôi trả lời, “Đẹp lắm.”

      Em trai vội vàng : “Thế em mua cho chị nhé!”

      Tôi nghi ngờ, “Em có tiền á?”

      Em trai tự tin: “Tất nhiên, tiền thắt lưng buộc bụng của em bao năm nay đấy! Chị, để em mua cho chị , váy cưới phải để người thân nhất mua cho chị!”

      Từ Vi Vũ đứng sau lưng tôi, lạnh lùng : “Bảo nó chết .”

      #76

      Tối, Vi Vũ làm đầu cùng tôi, vốn có thời gian cắt nên tôi nuôi tóc dài nhưng khi kết hôn phải tạo kiểu, tóc dài quá khó làm, tôi đành chọn ngày cắt ngắn chút.

      Nhà tạo mẫu tóc hỏi tôi muốn cắt kiểu gì? Tôi chưa kịp trả lời người chơi điện thoại chợt ngẩng đầu lên, : “Cắt ngắn chút, nhưng đừng ngắn quá.”

      Nhà tạo mẫu nhìn tôi rồi lại nhìn Từ Vi Vũ, hỏi: “Vậy chị có cần chăm sóc gì ? Hay là nhuộm, uốn? Năm nay uốn sóng to màu nâu tối hot đấy.”

      Bạn trai trả lời thay, “ cần. Chỉ cắt ngắn thôi.”

      “Thế …”

      Bạn trai tiếp tục: “Thế nhanh lên .” Sau đó cúi đầu chơi điện thoại rất tự nhiên.

      “…”

      Tôi nhịn cười, đúng là ở ngoài càng ngày càng… lạnh = =!

      Về sau, khi cắt tóc cho tôi, ấy thầm: “Chị Cố, người chị kiêu ngạo ấy.”

      Tôi định giải thích, là Từ Vi Vũ quen thẳng, ở ngoài chẳng mấy khi có lời thừa thãi, chậc, đúng kiểu “mặt than” trong truyền thuyết. Ai ngờ còn chưa kịp há miệng, ấy cảm thán câu, “Nhưng vẫn hơn em trai chị nhiều.”

      Nhớ lại lần trước đưa em trai đến đây cắt tóc, vừa vào cửa nó to mồm: “Gọi nhà tạo mẫu tốt nhất đến đây!” Lúc gội đầu bày vẽ: “Tôi chỉ dùng dầu gội đầu XX.” Trước khi cắt tóc còn đòi hỏi: “Phải cắt kiểu YYY ( ngôi sao nước ngoài)!” Tôi quay sang luôn với thợ cắt tóc: “Cạo trọc.”

      “…”

      Kỳ nghỉ năm ấy, em trai chôn chân trong nhà hai tuần mới dám thò mặt ra ngoài, nhưng tôi thấy đàn ông con trai phải cắt tóc gọn gàng, thoải mái mới đẹp chứ.

      #77

      Cuối tuần, em trai thường gọi điện cho tôi, kể về chuyện bên ấy, kèm theo n lời ca thán, trước kia là than vãn trời mưa suốt ngày, xinh (trường nam sinh), cơm canteen ăn siêu tởm, còn bây giờ chủ yếu là về… Từ Vi Vũ.

      “Chị, sao chị cứ để Từ Vi Vũ dùng máy tính chị thế? Em gì với chị ta cũng biết hết!”

      “Thực ra là chị dùng máy tính của ấy.”

      “… Thế em mua cho chị cái khác nhé!”

      “Chị có rồi.”

      “… Sao chị thiên vị thế!”

      “…”

      Ngắt điện thoại xong chừng nửa tiếng, Từ Vi Vũ nhận được email dấu tên.

      “Tôi cảnh cáo được cho chị tôi dùng máy tính của nữa!”

      Vi Vũ lắc đầu ngán ngẩm: “Cậu ấm này đúng là ngu còn cứ thích thể .”

      “…”

      #78

      Chuyện xảy ra khi tôi lái xe đường về nhà, suýt chút nữa đâm vào chiếc Audi ở làn xe khác.

      Đối phương xuống xe, là chàng trai cao lớn, trông cũng ăn chơi. Cậu ta kiểm tra hai chiếc xe có vết va đập xong mới về phía tôi.

      Tôi hơi đau đầu, dù có tai nạn lỗi cũng phải tại tôi nhưng vốn thích tranh luận với người khác, nếu làm ầm ĩ lên tôi chỉ còn đường “bó tay”.

      Đối phương rất nghiêm túc gõ cửa sổ xe tôi. Nghe những người loại xe ấy thường hơi nóng tính, quan tâm ai đúng ai sai. Nhưng ngờ, vừa hạ cửa kính xe xuống, cậu ta vội vã gật đầu : “Xin lỗi, vừa rồi em lái sai đường, cua hơi gấp, để ý phía sau, may mà chưa xảy ra tai nạn. Xin lỗi, xin lỗi!”

      “… Chậc, sao. Cậu quay đầu xe lại , tôi lái qua rồi cậu cũng được.”

      “OK!” Cậu ta định nhưng bỗng quay lại, “À, chị có biết đường đến vườn hoa XX ? Em mới tới đây, biết đường.”

      Tôi nghĩ thầm, trùng hợp , vườn hoa ấy ở ngay sát khu nhà tôi. Tôi hỏi: “Cậu muốn đến đó?”

      “Vâng, vâng.”

      Thực ra tôi thích xen vào chuyện của người khác lắm, nhưng vẫn : “Hay là theo tôi? Tôi cũng cần qua đó.”

      Đối phương rất cảm kích, cảm ơn mấy lần liền rồi chạy về xe, nhanh nhẹn quay đầu.

      Và sau đó, chiếc xe Audi trắng hổ báo bon bon sau tôi, với tốc độ 60yd/h, trừ khi đường cao tốc, tôi luôn luôn duy trì tốc độ hơn hoặc bằng 60 (đường cao tốc phải 60yd/h). Đáng thương thay cho kiếp xe thể thao!

      Đến nơi, cậu ta lại xuống xe cảm ơn, cười hì hì : “Cảm ơn chị nhiều lắm, có chị, chẳng biết em phải đến đây kiểu gì nữa.”

      “Tiện đường ấy mà.”

      Tôi nghĩ thầm, nhìn người thể chỉ nhìn bề ngoài, trông ăn chơi thế kia chưa chắc hư hỏng. Ai ngờ khi tôi vừa khởi động xe, thấp thoáng nghe thấy tiếng cậu ta gọi điện thoại, “Địch xxxxxx mày, mày tưởng ông rảnh rỗi lắm à! Đến nơi rồi, ra đón mau!”

      “…”

      #79

      Tôi, Từ Vi Vũ và mẹ Vi Vũ – mẹ chồng tương lai mua xe.

      Mẹ Từ Vi Vũ là giáo viên, rất hiền lành. Lần đầu tiên gặp, bác gọi tôi là con rất mượt, làm tôi hơi bối rối. Vi Vũ hí hửng : “Hồi chưa gặp em mới chỉ thấy qua ảnh, mẹ gọi em là con rồi cơ, còn thích em hơn cả !”

      Mẹ Từ Vi Vũ cười nhìn con trai: “Lâu lắm mới tự ý thức như thế đấy.”

      Về sau, quan hệ của tôi với mẹ chồng rất tốt, mẹ tôi phải sống sao cho thân mà chán. Thực ra tôi muốn dính cũng dính được, đến thân, tôi thấy cần thân thiết quá làm gì, cứ sống sao cho chân thành là được.

      Lại đến chuyện mua xe, mẹ chồng hỏi tôi nên mua loại nào. Tôi trả lời: “Về phương diện hao nhiên liệu và an toàn, cháu thấy của Đức tốt hơn.”

      Mẹ chồng cười híp mắt : “Đức à, thế hỏi Vi Vũ nhé?”

      Tôi… Mẹ chồng, ý con chỉ là xe Đức tốt hơn thôi, có nghĩa gì khác đâu.

      Vi Vũ tí tởn ra ôm tôi : “Mẹ, Thanh Khê lúc nào chẳng thiên vị con.”

      “…”

      Mẹ chồng còn khuyên bảo rất chân thành: “Thanh Khê này, con đừng chiều nó quá, thằng nhóc này chuyên ‘được đằng chân lân đằng đầu’. Nếu sau này nó bắt nạt con, cứ khoe với mẹ, mẹ chỉnh nó cho!” 100% nhiệt tình.

      Hôm ấy chọn xe xong đưa mẹ chồng về nhà, tiện ăn cơm ở đó, bố Từ Vi Vũ cũng là người thoải mái, cởi mở.

      Khi ăn cơm, Vi Vũ uốn éo sang phía tôi, đòi ăn thịt bò, tôi với tay gắp cho , lúc sau lại đòi ăn canh, tôi định đứng dậy bố Vi Vũ nhíu mày : “Thanh Khê, con để nó tự múc!” Rồi tiếp: “Sau này nó còn dám sai con, bảo với bác, bác dạy dỗ nó cho! Thằng nhóc này toàn coi mình như ông trời, chưa mắng chưa yên!”

      “…”

      Tối về, Vi Vũ ngồi cạnh ghế lái ôm đầu cười, cuối cùng nhịn được, sấn tới vuốt tóc tôi, “Em đáng !”

      cố ý chứ gì?

      cười ha ha, : “Cha mẹ đều đứng về phía em, chỉ còn mình đơn lẻ bóng cần được sưởi ấm và an ủi biết bao.”

      Tôi trả lời: “Về nhà em cho.”

      sững sờ, tai đỏ bừng nhìn ra ngoài cửa số, với cảnh vật bên ngoài: “ á?”

      Tôi đáp: “Ừ, về đun nước tắm cho .”

      “…”

      #80

      Có tối, ăn khuya trước khi ngủ, nằm giường, Vi Vũ sờ bụng tôi hí hửng: “Em có bụng .”

      Tôi trả lời: “Dù người mẫu ăn táo vẫn có như thường.” Huống hồ tôi ăn cả bát sủi cảo to đùng.

      Bạn trai cười híp mắt : “ có, em sờ xem. Dáng người tiêu chuẩn đấy.”

      Tôi sờ sờ thử… đúng là chuẩn .

      Vi Vũ : “Sờ sang hai bên còn thấy cả xương.”

      Tôi sờ theo, Vi Vũ “Ừ…” tiếng, tiếp tục: “Sau đó sờ xuống dưới…”

      “…”

      Tôi đứng dậy, vỗ đầu : “Lao động là vinh quang.”

      Vi Vũ thấy tôi xuống giường, ra cửa mới vội vàng nhảy dựng lên: “Em đâu đấy? Quay lại đây nhanh!”

      Tôi xem TV, tiêu hoá bớt.

      Vi Vũ đau đớn, “Vậy phải làm sao? Lửa cháy bừng bừng rồi!”

      Tôi trả lời, “Tự dập.”

      dập được!”

      Tôi vừa mở cửa phòng nhảy đến đóng sầm lại, còn ép tôi vào cánh cửa, trách cứ: “Đồ vô lương tâm! Sao em có thể hành hạ người ta như thế?”

      Còn vừa ăn cắp vừa la làng: “ ràng là em… giở trò ở đấy cơ mà?” = =!

      chung là em phải chịu trách nhiệm!”

      Bỗng có tiếng mẹ tôi ngoài cửa: “Hai đứa làm sao thế, tối rồi ngủ ầm ĩ cái gì?”

      Tôi định trả lời bị Từ Vi Vũ bịt miệng lại, đáp: “ có gì đâu mẹ, Thanh Khê bị chuột rút, con mát xa cho ấy. Mẹ cứ nghỉ ngơi sớm .”

      Mẹ tôi “ừ” tiếng rồi ra ngoài.

      Tôi rất buồn.

      vừa thả tay xuống tôi phê phán: “ dám dối.”

      Vi Vũ cười dê: “Chẳng lẽ em muốn cho mẹ biết hai ta làm gì à?”

      “…”

      Và sau đó, tôi ngồi im lặng đọc sách. cuộn cục trong chăn, bực dọc: “Đồ độc ác!!”

      #81

      Dạo này tôi toàn ở nhà. Hôm nay, Vi Vũ đến đón ăn cơm, cuối cùng cũng có lúc hai người ở riêng, Vi Vũ : “Mãi mới được sờ chân bóp má, ấp ấp ôm ôm, động tay động chân tí.”

      quá bỉ ổi.

      Sau khi lên xe, kéo tay tôi… dán lên mặt mình, “Được rồi, cho em sờ lại.”

      Nghĩ vẫn thấy hơi dị dị…

      #82

      đường ngang qua quán vịt quay, tiện xuống mua chân vịt ăn đêm.

      Tôi lái xe nên Vi Vũ vào quán trước, vừa xuống nghe thấy tiếng ông chủ hỏi: “ muốn mua gì?” Hai giây sau, “Còn em ?”

      Tôi… cúi xuống nhìn quần yếm của mình rồi lại ngẩng lên nhìn âu phục của Từ thiếu ( đến khi vừa tan tầm), im lặng.

      Lúc ấy, bạn trai quay sang cười cười với tôi: “Em , thích ăn gì? trai mua cho.”

      “…”

      khoảng thời gian rất dài về sau, câu cửa miệng của là, “Lại đây, trai thơm cái.” “Lại đây, trai ôm tý.” “ trai muốn nữa… (chưa ăn no, muốn lấy thêm cơm)” vân vân. Mặt dày như thớt. Về sau, câu ấy biến mất tăm mất tích nhờ lần, trong bàn ăn, tôi thân thiết hỏi họ, “ trai, có ăn nữa ?”



      #83

      Bạn bè tôi đều hơi “kính sợ” Từ Vi Vũ. Ví dụ như nếu có ai dò hỏi chúng nó, bạn trai Cố Thanh Khê như thế nào? Hầu như chỉ nhận được câu trả lời, “Cậu ta á? Tao dám lung tung.” “Bạn trai Thanh Khê à, ôi, tao cũng biết nhiều lắm, rất bí hiểm.” “Từ Vi Vũ? Tao có quen đâu.”

      Nguồn gốc của căn bệnh ấy là, có lần tôi và Vi Vũ dỗi nhau, thực ra nguyên nhân chỉ bằng cái đầu móng tay: bất đồng quan điểm. Những lúc như vậy tôi thường muốn cãi cọ nhiều, lần được biết ý tránh , tự mình nghĩ lại, đồng thời cũng để cho đối phương suy xét kĩ càng, nghĩ xong mới chuyện tiếp. Thế nên trong thời gian này cứ “của ai lo nấy” thôi.

      Vì vậy, khi có ai hỏi tôi: “Từ thiếu nhà mày đâu?”

      Tôi đều trả lời, “Dạo này đừng nhắc đến ấy nữa nhé, ‘chiến tranh lạnh’.”

      Đó là lần đầu tiên chúng nó gặp phải tình huống này, sau vài phút ngỡ ngàng bắt đầu cùng tôi “chung mối thù”, quay sang bắt nạt Từ thiếu, chặn mọi đường tìm đến tôi (khi ấy còn chưa sống cùng ).

      Vậy nên khi ăn cơm với đám bạn, Vi Vũ gọi điện đến, chúng nó xung phong tra khảo giùm: “ là ai?” “Tôi chả biết đấy là ai cả!” “Cố Thanh Khê chụm đầu tâm với chàng nào đó rồi, tên là gì? Có chuyện cứ với tôi, tôi chuyển lời cho.”

      Nghe lúc ấy Từ Vi Vũ ở đầu dây bên kia tuyên bố câu, đại khái là: “Đừng để tôi biết các là ai, nếu tôi lần lượt thực nguyện vọng cho từng-người- đấy!”

      Về sau, trong số đó ”trúng chưởng”, ấm ức: “ ràng Thanh Khê là chủ mưu cơ mà…”

      Vi Vũ “hừ” tiếng, “Đối nội với đối ngoại giống nhau được à?”

    4. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 13: Cảm ơn trời cho tôi kết duyên với cậu bé này suốt cuộc đời


      #84

      Gan của em trai tôi to đúng bằng con kiến. Hồi , nó dám ngủ mình, nằng nặc đòi nhích chung phòng với tôi nên mẹ đành mua chiếc giường tầng cho hai chị em.

      Nhưng có ngủ cùng phòng nó vẫn thấy sợ, nằm giường dưới, thằng nhóc luôn miệng: “Chị ơi, dưới gầm giường có con gì hả chị?” Sau khi đổi chỗ, ngủ ở giường , nó lại lải nhải: “Chị ơi, hình như em thấy trần nhà có cái con gì í?”

      Tối dẫn thằng bé chơi, nó nhất quyết phải nắm tay tôi bằng được mới dám cất bước, những thế, đường còn phải “tâm ”.

      “Chị ơi, chị hát .”

      “Hát bài gì?”

      “Em dạy cho chị nhé!” Rồi nó hát, “Hai em bé, hai em bé, gọi điện thoại, này này này, cậu ở đâu? Ơi ơi ơi, tớ ở nhà trẻ.”

      Đợi nó dạy xong, tôi hát lại cho nó nghe.

      Đó là năm đầu tiên em trai học mẫu giáo.

      #85

      Có hè về quê, hoàng hôn, ngồi ban công tầng hai hóng gió, nó hỏi: “Chị ơi, kia là cái gì thế?”

      “Là ráng chiều.”

      “Thế cái dài dài trắng trắng đằng sau là cái gì?”

      “Chắc là vệt khói của máy bay bay qua đấy.”

      “Chị ơi, tối rồi kìa, sao Bắc Đẩu mà giáo ở đâu hả chị?”

      Tôi tìm ngôi sao sáng nhất phía Bắc chỉ cho nó. Nó reo : “Ồ, sao Bắc đẩu, sao Bắc đẩu!”

      Khi đó nó mới năm sáu tuổi, tôi tầm mười ba mười bốn, nó chẳng biết gì, tôi nửa biết nửa , nhưng chị và em vẫn luôn vui vẻ.

      #86

      Có ngày, thằng bé sang nhà bạn chơi, bị chó đuổi khóc lóc chạy về.

      Hôm sau, nó đứng trước cổng chờ con chó kia qua, thấy cái là vội vàng đuổi theo, gào thét ra oai.

      Rồi bức xúc: “Vào địa bàn của nó bị nó sủa, giờ qua địa bàn của em có dám há mõm nữa đâu, hứ hứ!”

      Xem, có ai chấp nhặt với con chó như thế , thế còn đua đòi tranh chấp lại y như con chó ấy.

      #87

      Lên mười, trong khi những đứa trẻ khác mải mê chơi game, xem hoạt hình thằng nhóc này chỉ chăm chăm lo câu cá, cứ về nước là lại lăng xăng bám theo bác hàng xóm. Có lần, đọc sách ngoài ban công nghe tiếng thấy chân nó chạy huỳnh huỵch lên nhà, “Chị, xem cá em câu được này!” rồi vừa chạy ra chỗ tôi, máu mũi vừa chảy ròng ròng… Tôi hỏi sao lại chảy máu mũi?

      Nó nghệt ra, rồi cười ngây ngô: “Em vui quá.”

      Lần đầu tiên chảy máu mũi của cậu nhóc xinh xắn này phải dành cho người đẹp nào đó, mà là dâng hiến cho con cá to đúng bằng ngón tay, xem nó

      #88

      Em trai tuổi chó. Trong mắt tôi, dù có hơi nghịch ngợm nhưng bản tính nó rất hiền lành và nghe lời, giống như chú chó trung thành vậy. Nhưng mọi người, gồm cha mẹ, họ hàng, kể cả bạn bè của nó, của tôi, hay những người mới chỉ vài lần gặp gỡ đều nhận xét rằng, nó quá kiêu ngạo, coi trời bằng vung.

      Tôi khó hiểu, “Chẳng lẽ vì chị nhìn em nên thấy khác mọi người sao?”

      Bạn trai cười, : “Nó với em là ngoan như chó Bắc Kinh , nhưng với người ngoài 100% biến thành chó sói! Ngứa mắt ai cắn người đó, cắn xong còn phải để lại câu, cắn mi là vì chó sói ta nể mặt mi đấy! Câu ‘Lườm ai người đó mang thai[1]‘ mạng sang cậu ấm ấy phải đổi thành ‘Cắn ai người đó lây bệnh dại’ mất.”

      ( [1] icon QQ.)

      “…”

      Nhớ có Tết, chị họ hàng xa đến nhà chơi nhận xét, “Người khác đụng vào nó, vuốt ve kiểu gì cũng xù lông, em đụng vào nó, có xoa thành lông chó cũng là âu yếm.”

      #89

      Tết năm ngoái, thằng bé về nhà, tôi đưa nó gặp bạn bè cấp ba (mấy ngày mới về tôi đâu nó cũng dính theo), bạn tôi hỏi nó, “Em trai, đồ ăn ở nước ngoài có đắt ?”

      Nó trả lời: Chị đoán .

      Đối phương hỏi: “ đắt?”

      Nó đáp: Chị đoán sai rồi.



      Tuy vậy thằng bé vẫn rất nổi tiếng trong đám bạn tôi.

      #90

      Nó có khá nhiều tật xấu, ví dụ như trước khi tắm, thường vắt quần lót lên vai, thông báo, “Em tắm đây!”

      Cứ nhìn nó tôi lại thấy buồn cười: “Tắm tắm sao phải vắt quần lên vai.”

      Nó trả lời: “Thế là gì, em có thằng bạn người Tây Ban Nha, nó phải đội quần lót lên đầu mới vào phòng tắm. Tắm xong mặc quần lót bên dưới rồi ra ngoài!”

      Những người này… chui từ đâu ra vậy?

      #91

      Có lần tôi xe bus với nó, lúc đợi xe có người chụp ảnh tôi, tôi rất ngạc nhiên, và có hơi giật mình, vì thứ nhất, tôi xinh, thứ hai, tôi phải người lập dị! Vậy mà còn được người ta chụp ảnh?

      Em trai phản ứng trước, đứng lên chỉ vào chàng trai kia ầm ĩ: “ làm cái gì đấy? Chụp ảnh chị tôi?? Xoá ngay!”

      Chàng thanh niên ấy ăn mặc chỉnh tề, âu phục giày da đàng hoàng, nhưng năng chẳng mấy lễ độ, “Ai thèm chụp chị cậu! Tôi chụp phong cảnh đấy, có sao ?”

      Em trai thuộc tuýp người nóng tính, bắt đầu tuôn rào rào tràng tiếng , nhưng gào cả buổi mới nhận ra người ta hiểu = =! Bắn sang tiếng Trung: “ ràng tôi thấy chụp ảnh chị tôi mà! Xoá ảnh ngay! Nếu tôi gọi chú tôi đến, chú tôi là cục trưởng Cục cảnh sát đấy!”

      … Sao nghe câu này giống như cha tao là Lý Cương[2]thế?

      “Xoá xoá! Được chưa!”

      Em trai nhìn người ta xoá hết ảnh vẫn chưa hết tức, làu bà làu bàu tiếng , đại ý là: “Coi như thức thời, nếu tôi đập vỡ điện thoại cho xem.”

      So ra tôi quá dễ tính.

      lúc sau yên vị xe bus, tôi nghĩ lại, hỏi nó: “Chú em là ai thế?”

      Em trai: “Em bừa doạ ta thôi!”

      #92

      Đầu năm 2008 tôi bị tai nạn giao thông, khi ấy có cha mẹ bên cạnh, 120 đến bệnh viện tôi hôn mê, phải ở trong viện gần nửa năm. Mẹ biết tin vội vàng về. Lúc đó có rất nhiều bạn bè, người thân đến thăm nhưng vì vết thương ở chân quá đau, tâm trạng sa sút nên tôi rất thờ ơ.

      Khi ấy em trai cũng bay về, nó thủ thỉ, chị, nếu chị được em đẩy xe lăn cho chị nhé, đẩy cả đời luôn có được !

      Mắt tôi đỏ bừng, biết bao chuyện xúc động hay biết ơn đều từ cậu em hơn tôi rất nhiều này dành tặng.

      Nửa cuối năm 2008 tôi xuất viện. Hôm ấy, mẹ thầm với tôi: “Những ngày con nằm viện, hôm nào em con cũng trốn trong phòng khóc mình.”

      Tôi nhìn cậu bé mười lăm tuổi nhảy nhót phía trước, thầm cảm ơn trời, cảm ơn vì cho tôi kết duyên đời với nó.

      ngày nào đó của năm nào đó, nhận được điện thoại quốc tế từ em trai: “Chị ơi, em mơ thấy chị đấy. Mơ được chị phơi chăn nên ngủ ngon dã man.”

      ( [2] kiện phát sinh từ tai nạn giao thông xảy ra vào tối 16 tháng 10 năm 2010, tại khuôn viên trường Đại học Hà Bắc, thuộc thành phố Bảo Định, tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc, khi chiếc ô tô Volkswagen Magotan màu đen húc phải hai sinh viên tại 1 ngõ hẹp. Tai nạn khiến cho Trần Hiểu Phụng, 20 tuổi, sinh viên từ Thạch Gia Trang bị thương nặng rồi chết tại bệnh viện, nạn nhân còn lại là Trương Kinh Kinh, 19 tuổi, bị gãy chân trái. Người lái xe trong tình trạng xỉn rượu là Lý Khởi Minh, ngay sau khi gây tai nạn trốn thoát khỏi trường để chở bạn mình về khu ký túc xá nữ. Sau đó Lý bị các nhân viên bảo vệ ở trường bắt giữ, nhưng ta phản ứng lại và : “Cứ kiện nếu dám. Cha tao là Lý Cương”.

      Vụ việc gây nên làn sóng phẫn nộ các diễn đàn liên mạng của Trung Quốc. Người ta tìm hiểu và biết được Lý Cương là Giám đốc Công An của thành phố Bảo Định. Bốn ngày sau vụ việc, cuộc thi làm thơ online với đề tài “Ba tao là Lý Cương” được tổ chức bởi Piggy Feet Beta, blogger nổi tiếng ở Trung Quốc. Cuộc thi nhận được hơn 6000 bài tham gia, và cụm từ “Ba tao là Lý Cương” trở thành câu khẩu hiệu phổ biến các diễn đàn internet Trung Quốc. Câu cũng được đưa vào các bài hát, trở thành câu cửa miệng có tính châm biếm mạng. )
      tart_trung thích bài này.

    5. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 14: Mùa hè thứ hai


      #93

      Lại mùa hè, đầu tháng bảy, đón em trai (cũng coi như là chuyến du lịch cho năm nay).

      Gần nửa năm gặp, cậu em lớn tướng nhuộm tóc màu cà phê, tóc nó vốn hơi xoăn xoăn từ , giờ kết hợp với kính râm đúng thành con tắc kè hoa.

      Thằng nhóc hí ha hí hửng đưa tôi chơi khắp nơi, bạn trai cũng cùng nhưng hầu như toàn nghịch điện thoại.

      Mấy lần em trai quay lại nhìn, hỏi tôi: “Chị, ta đến để du lịch hay đến để chơi game đấy? Balabala! (vô số từ đồng nghĩa với ‘ biết thưởng thức cảnh đẹp’ vân vân)”

      nghe thấy, buồn ngẩng lên, “Những cảnh này gia xem chán rồi.” (Ngân nga theo giai điệu bài hát nào đó)

      Em trai: “Thế đến làm gì? Thà đừng bám theo còn hơn!”

      Bạn trai liếc tôi cái, “ tới thăm vợ.”

      “…”

      Em trai xoa xoa tay, “Cái gì cũng được à! Lạnh chết được! Ô, nổi cả da gà này!”

      Bạn trai vẫn bình tĩnh: “Nổi da gà liên quan gì đến . À đúng rồi, thấy facebook em bảo có bạn ? Công khai như thế sợ chị em phản đối sớm à?”

      “…”

      “Là bạn nữ! Bạn nữ! nhìn thấy chữ ‘tính’ à?”

      “Ồ, hoá ra là có cả ‘tính’[1]nữa cơ đấy…”

      ( [1] Bạn nữ = Nữ tính bằng hữu. Chữ ”tính (性)” theo nghĩa của em trai là ”giới tính”, còn theo nghĩa là Vi Vũ là ”tình (tình dục)”.)

      Tôi: “…”

      Đấy mới là ngày đầu tiên.

      Mấy ngày sau còn kinh khủng hơn nhiều, hôm nào là cãi nhau ỏm tỏi.

      #94

      Ngày về, đâu đâu cũng thấy lịch bay bị hoãn.

      Trong sân bay, em trai buồn bã nhìn trời qua kính thuỷ tinh: “Máy bay bị hoãn như những thiên thần gãy cánh vậy!”

      … Trường nước ngoài của nó học internet trong nước à?

      #95

      Ngày đầu tiên về.

      Tôi ở nhà với em trai, nghe nó líu ríu nguyên ngày. (Thấy hơi xúc động)

      Cuối cùng em trai làm nũng: “Chị, tóc em thế này là gọn gàng sạch lắm rồi, chị đừng bắt em cạo trọc nữa nhé, nhé nhé nhé?”

      Tôi bảo ừ.

      Nó mắt chữ A mồm chữ O, “… Dễ thế thôi á? Sao trước kia chị bắt em phải năn nỉ bao lâu liền? Khát nước chết được!”

      … Xúc động biến hết sót tí nào.

      Gần tối, em trai bám gót hỏi tối nay ăn cơm ở đâu?

      Tôi trả lời: “Hôm nay Từ Vi Vũ bảo ấy mời.”

      Em trai nghe vậy cụt hứng, “Sao ta phải mời?!”

      Đúng lúc ấy Từ Vi Vũ vào, cười tủm tỉm: “Nếu em chủ động nhiệt tình như thế em mời nhé?”

      Tôi thấy có mùi thuốc súng quanh quẩn đâu đây, vội vàng : “Chị mời.”

      Tối, tôi lái xe đưa cả ba ra ngoài.

      Em trai ngồi xe lải nhải, “Xe chị tôi lái, cơm chị tôi mời, Từ Vi Vũ, thấy xấu hổ à?”

      Vi Vũ: “Sao phải xấu hỏ? Chúng ta đều là người của chị em hết mà.”

      “…”

      Cãi nhau cả đường.

      #96

      Em trai về nhà là chẳng ngồi yên được bao lâu, ồn ào muốn xem phim cũng là đòi đá bóng, bơi lội.

      hôm mẹ tôi : “Tính tình chị em mày đúng là khác xa nhau. Chả mấy khi mẹ đuổi ra ngoài chơi mà chị mày chịu vui vẻ, suốt ngày cứ ru rú trong nhà.”

      Vi Vũ gật đầu đồng ý: “Thanh Khê rất dịu dàng.”

      “Đúng đấy, hai chị em nó cứ trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.” Rồi mẹ tôi bắt đầu lấy dẫn chứng chứng minh, “Nếu điều khiển TV rơi, con trai nhìn thấy nhặt lên, để nghiêm chỉnh bàn, còn con chỉ liếc qua chứ nhặt, cùng lắm ‘Mẹ, nếu mẹ muốn xem TV điều khiển ở đây’ rồi chỉ ra chỗ đó.”

      Tôi…

      Vi Vũ nhịn cười: “Hình như Thanh Khê… hơi cẩu thả.”

      Thực ra chỉ là tôi thấy nó già rồi, cứ để nó nằm mặt đất là giảm được bao nhiêu phần trăm tỷ lệ rơi hỏng đấy chứ. Tất nhiên số người đồng ý với quan điểm này nhiều…

      #97

      Tối, ngồi sofa xem TV với Từ Vi Vũ và em trai.

      Em trai: “Chị, tóc chị rụng kinh quá.” xong nó nhặt mấy cọng tóc ghế làm bằng chứng.

      Tôi bật lại theo bản năng: “Sao em biết là của chị?”

      Bỗng nhiên Từ Vi Vũ cười : “Thanh Khê, ngờ cũng có lúc em tiểu bạch thế. Nhìn chiều dài thôi cũng đủ biết là của em rồi.”

      Chậc… được rồi. Cơ mà hai người này biết đồng tâm hiệp lực từ bao giờ vậy?

      Cuối cùng chưa chờ tôi đặt câu hỏi, em trai nổi đóa, “Ai bảo chị tôi tiểu bạch? trắng (bạch) có, cả nhà trắng nhất!”

      Vi Vũ “Chậc” tiếng : “OK, trắng, em đen được chưa, nào, tiểu Hắc, lấy cho Bạch gia chai nước nào.”

      “…”

      Tôi tiên tri được sắp có cãi nhau ở đây, chuồn vào phòng sách bật máy tính.

      lúc sau, Vi Vũ gật gù đắc ý vào, giơ tay mách tội: “Con sói này cãi lại được quay sang cắn người này, có lớn mà có khôn.”

      Tôi hỏi nó đâu?

      Vi Vũ trả lời: “Giam ngoài cửa, bảo nó có chuyện gì nhắn tin.”

      “…”

      #98

      Hè năm nay rất nóng, tôi bị cảm nắng lần. Hôm sau cạo gió với em trai, cạo xong ra ngoài, nó soi gương thấy người mình đầy vết hồng mặt nhăn tít lại rồi thốt lên câu, “Giờ ông mặc áo lót ra đường gặp người kiểu gì đây.”

      “…”

      Đêm về nhà, Vi Vũ nhìn lưng tôi, chậm chạp , “Dù em có thành thế nào vẫn chấp nhận được.”

      Tôi nghĩ trong lòng, còn trở về bình thường được bắt đầu ghét rồi, sau này mặt mũi xấu xí còn ra sao nữa?

      định vặn hỏi nghe thấy thở dài thườn thượt, tỏ vẻ rất đau buồn: “Xem ra trúng độc hết thuốc chữa rồi, hà hà.”

      “Hà hà” của làm tôi biết nên tức hay nên cười.

      #99

      Nghe em trai chuyện điện thoại với bạn, liến thoắng Trung lẫn lộn, thỉnh thoảng còn bắn câu “U are so two!” Mới đầu tôi còn hiểu, về sau nghe nó nhắc lại mấy lần mới phản ứng kịp. Đúng là bó tay với nó, mới về học xong câu “Mày ‘hai[2]‘ quá!” đầy rẫy mạng rồi, lại còn dịch sang tiếng mới lắm chuyện. Dùng lắm hoá nghiện, ngoài tôi ra, cứ thấy ai là phải làm câu, bạn trai cũng ngoại lệ, vừa mở cửa ra, em trai bỉ ổi , “Hi, U are so two.”

      ([2] từ phổ biến mạng, có nghĩa là ngốc nghếch, ngu,…)

      Bạn trai liếc nó cái, lạnh nhạt đáp: “U too.”

      Ông cha ta “Gừng càng già càng cay” có sai bao giờ.

      #100

      Tối, em trai bật ba chiếc máy tính. Tôi vào phòng sách thấy thế đứng ngẩn tò te lúc mới mắng: Em làm cái gì thế, mở những ba cái máy tính liền? Quá tốn điện.

      Em trai trả lời: “PC em chơi game. Tiểu A nhà em để xem phim. Laptop Đài kia mẹ bảo tốc độ chậm quá nên em sửa cho mẹ.”

      Vi Vũ bước vào thấy cảnh này, “Sao đây? Quỷ sứ đổi nghề làm hacker à?”

      Em trai: “Ai cần lo!”

      Vi Vũ mỉm cười: “Ai lo cho em, chế giễu đấy chứ.”

      “…”

      #101

      Hồi lâu lẩu lầu lâu, ngồi chuyện với bạn bè, nhắc đến mười hai chòm sao.

      Bạn: “Em mày là Xử Nữ à? Có ‘ngang’ lắm ?”

      Tôi: “Nó là Bạch Dương.”

      Bạn: “Chậc.”

      Tôi: “ thế, người tao là Song Tử, tao là Thiên Yết… có vẻ hài hoà lắm.”

      Bạn: “ hài hoà chỗ nào? giường?”

      Tôi: “Tao mới đọc Baidu, buồn cười lắm. Trích này: ‘Hai người (Thiên Yết và Song Tử) thường bị ảnh hưởng bởi các nhân tố bên ngoài khi quan hệ. Nếu cả hai thoải mái, làm việc vui vẻ. Nếu cãi nhau, thường ‘chuyện ấy’ biến thành đấu trường so tài tranh đua, đôi khi xử lý tốt có thể tạo ra khuynh hướng bạo lực và sử dụng vật gây kích thích như rượu bia, thuốc lá,… cho Thiên Yết’ Thế có nghĩa là… nếu quan hệ hài hoà, tao say rượu, hút thuốc, và bạo lực gia đình??”

      Bạn: “Phì ha ha. Cho tao gửi lời cảm thông sâu sắc đến Từ thiếu nhé… Ha ha ha ha ha.”

      Tôi lau mồ hôi: “Say rượu, hút thuốc, và bạo lực gia đình… như kiểu chị cả xã hội đen bao nuôi mặt trắng ấy.”

      Bạn: “Hay phết, đàn chị xã hội đen VS mặt trắng [3], sau này mày viết truyện kiểu thế !”

      ([3] Tiểu bạch kiểm, ý chỉ những chàng trai trắng trẻo, thư sinh thường mang nghĩa châm chọc)

      Tôi im lặng lâu.

      Lát sau, bỗng đọc được, chòm sao hợp nhất với Song Tử là… Bạch Dương.

      Tôi cười bò: “Cái này còn buồn cười nữa! ‘Bạch Dương (em trai) và Song Tử (bạn trai) là cặp đôi lí tưởng. Song Tử thuộc khí, Bạch Dương thuộc lửa đều là chòm sao dương tính, vị trí, góc sắp xếp kị; cá tính và cách hành động khá giống nhau, dễ thích, thu hút đối phương. Bạch Dương thích những thứ mới lạ, hay thay đổi, chấp nhặn, ngang bướng, biết giữ quy tắc, rất hợp gu Song Tử, có thể thúc đẩy bước phát triển mới. Có điều về phương diện suy nghĩ, tốc độ của Song Tử quá nhanh, Bạch Dương đuổi theo sau rất vất vả, dễ làm cho Bạch Dương thành núi lửa phun trào’.”

      Bạn: “Phì… thế hai người họ là đôi hả?”

      Tôi: “ ‘Bạch Dương và Song Tử có thể từ cái nhìn đầu tiên, và say đắm. Họ nghĩ đến tương lai, muốn phí thời gian tính toán cái kết của cuộc tình này là HE hay BE’ Hoá ra hai người họ là đôi, mà tao là chị cả xã hội đen… chắc cuối cùng chỉ có đường bị ám sát.”

      Bạn: “Hay quá! Mà được, hai người họ là tiểu công với tiểu thụ! Rồi mày là thế lực hắc ám ngăn cản tình iu đôi lứa! Chị cả xã hội đen chiếm được tiểu công nên bạo lực gia đình!”

      Tôi: “…”

      Nó ảo tưởng siêu happy, “Vận dụng hết sáp nến, roi da, chuông đồng ấy…”

      Tôi: “Tao thấy thà tác thành cho bọn họ rồi cướp địa bàn gây dựng nghiệp còn hơn.”

      Nó cười ầm ĩ.

      Về sau Từ Vi Vũ đọc lại đoạn này, hỏi: “Người em là Song Tử?”

      Tôi nghi ngờ: “ phải là Song Tử á?” Tính cách chia ràng thế mà.

      Vi Vũ hít hơi, cắn răng nhả từng chữ: “, là, Xử, Nữ!”

      “…”

      Thôi, thế là giấc mơ lí tưởng của ai đó với ai đó về nơi xa vời rồi.

      #102

      Nửa đêm, em trai gõ cửa phòng tôi, mở hé hé ra tý rồi thò đầu vào, thấp giọng hỏi, “Chị, em xuống nhà, chị có cần mua đồ giúp ?”

      Tôi chưa hiểu lắm, hỏi: “Đồ gì?”

      “Ăn.”

      “… Giờ mấy giờ rồi?”

      “Rạng sáng.”

      “… cần.” Nghiêng đầu ngủ ttiếp.

      Từ Vi Vũ nằm cạnh cũng bị đánh thức, khó chịu: “Nó cố ý hay mộng du thế biết?”

      Chừng hai phút sau, có bàn tay mò mẫm lưng tôi… tôi mở mắt, hất bàn tay ấy ra, “ làm gì đấy?”

      Vi Vũ cuộn trong chăn cười: “Mộng du.” Rồi nghiêm túc : “Thanh Khê, khi ai đó bị mộng du, em được đánh thức bất ngờ như vậy!”

      “…”

      #103

      Từ Vi Vũ miền Nam còn mẹ tôi về quê.

      Tối, tôi và em trai ngồi trước bàn ăn.

      Em: “Chị, vùng Giang Chiết chắc chẳng có ai sống khổ sở như nhà mình đâu nhỉ?”

      Tôi: “Hở?”

      Em trai đau đớn: “Sáng chị em mình ăn cháo trắng với dưa chua, trưa cháo trắng với đậu nhự, tối cháo trắng với xì dầu…”

      Tôi cũng buồn lắm chứ bộ.

      có xe lại bất tiện, lại thêm cái thời tiết kinh khủng chẳng muốn ra ngoài. Tất cả tạo nên hoàn cảnh giờ.

      Bài học rút ra: trong nhà luôn luôn phải có người biết nấu cơm – nếu những người còn lại rất khốn khổ.

      Cuối cùng tôi và em trai chịu nổi cháo trắng mỳ tôm nữa, hôm sau ra ngoài ăn, tiện mua ít đồ.

      Lúc chờ xe bus, nắng nóng gần chết chẳng thấy ma nào, đợi mãi mới thấp thoáng chiếc xe con nghênh ngang qua.

      Em trai: “Chị duỗi chân ra ngoài ?”

      Tôi: “…”

      Em trai: “Ở nước YYY toàn thế.”

      Tôi: “… Đây là Trung Quốc.” Thò chân ra chỉ có người cười vào mặt cho thôi.

      #104

      Tối, em trai nghịch máy tính bỗng chạy ra tí tởn: “Chị, ở có biến động!”

      Tôi “hmm”. Thấy nó hỉ hửng mãi mới : “Em làm sao thế?”

      Nó vừa xoa tay vừa về chỗ, cười thâm thuý, “ biết trường em có kéo dài kỳ nghỉ , ha ha, ha ha…”

      Tôi gọi nó lại kể: “Vừa nãy chị nhìn thấy tin ấy hỏi thăm xem em về trường chưa? Quan tâm em lắm đấy.”

      Em trai vừa thấy có người đẹp hỏi han, vội vàng: “ á? Ai ai ai?”

      “Nó còn bảo đêm qua mơ thấy em cơ.”

      Em trai thẹn thùng, “Chị đấy?”

      Tôi mà, “Nhưng em bé quá, chắc nó để ý đâu.”

      Thằng bé ngẩn ra rồi nhăn nhó vào phòng sách, “Thế mà còn mơ thấy người ta…”

      #105

      hôm bỗng nghĩ đến, gọi em trai vào hỏi thành tích năm nay, nó trả lời: Mấy cái thành tích ấy quan trọng, quan trọng là ở kiến thức mỗi người tiếp thu và học tập!

      “…”

      #106

      Em trai về mới được gần nửa tháng mà bố giục mấy lần nên nó phải sang sớm hơn dự kiến.

      phút trước khi lên xe ra sân bay, cậu em quý hoá vẫn còn dính lấy máy tính chơi súng ống, đeo tai nghe, gác chân, miệng la hét ầm ĩ: “Mày bị ngu à? (Are u stupid?) Bắn chứ! (Fire!) Tao phải giờ đấy! (No time!)”

      “…”

      Vĩ Vũ đứng lắc đầu cảm thán: “Đúng là trời rộng lắm kẻ tài.”

      Về sau, ở sân bay.

      Trước khi lên máy bay, nó ngoái lại nhìn bọn tôi, bi tráng: “Em đây! Nửa năm sau quay lại quyết vẫn là đấng hào!”

      Thằng nhóc này ghét về trường đến mức nào vậy.
      tart_trungPhương Lăng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :