1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

All in love - Ngập tràn tình yêu - Cố Tây Tước (29c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 5: Đính hôn
      #28
      Ngày đính hôn, Từ Vi Vũ ăn mặc đặc biệt… điển trai và lịch lãm. Vừa nhìn thấy tôi hỏi “trông thế nào?” Tôi trả lời, cũng được. Lúc ăn cơm quay sang, hỏi “trông thế nào?” Tôi đáp, cũng đẹp. lần nữa khi rót rượu lại tiếp tục bài ca “trông thế nào?” Tôi mất kiên nhẫn, , đẹp trai lắm! Mọi người xung quanh quay sang nhìn, Từ Vi Vũ cười: “ có gì đâu, vợ tôi khen tôi đẹp trai ấy mà.”

      “…”

      #29

      Sau khi đính hôn, Từ Vi Vũ đòi du lịch, đăng kí lịch trình xong xuôi.

      Vừa lên xe tựa vào vai tôi ngủ, tôi thấy rất khó hiểu, người ầm ĩ đòi du lịch bằng được là mà người lên ”xe du lịch” chưa được bao lâu lăn quay ra ngủ cũng chính là .

      Tôi đẩy đẩy đầu Vi Vũ : “ nghĩ cái gì thế?”

      cười ha hả: “Để hồi tưởng lại cảnh em ngồi xe trước ngồi xe sau năm xưa tí, hôm ấy lượn kiểu gì cũng gặp được nhau, vậy nên bây giờ thoả mãn chút .”

      Tôi im lặng lúc rồi : “Câu vừa rồi của có lỗi ngữ pháp đấy.”

      Vi Vũ: “…”

      #30

      Hai ngày nay trời oi bức, Vi Vũ chỉ mặc quần dài, để trần lại lại trong phòng, thấy tôi liếc qua đôi lần, nhăn nhó tung ra câu: “Đừng giở trò lưu manh đấy nhé.”

      Nhưng khi nhìn nữa, lại lượn là lượn lờ yên trước mặt tôi.

      Cuối cùng tôi đành đầu hàng: “Được rồi, muốn làm gì?[1]”

      ( [1] Câu này của Thanh Khê còn có thể hiểu là “Được rồi, muốn làm à?” )
      đỏ mặt trả lời: “Muốn.”Tôi mất khoảng thời gian tương đối dài để tiêu hoá xong câu trả lời của .
      Khi đó mới thấu hiểu câu sợ lưu manh, chỉ sợ lưu manh có văn hoá”.

      #31

      Tài khoản, mật khẩu MSN, QQ hay mailbox của tôi, Từ Vi Vũ đều biết hết từ A đến Z, tôi cũng thường để đăng nhập hộ. Về vấn đề này, bạn thân tôi cảm thán: “ tin cậy và tự tin như thế chẳng còn tồn tại bao nhiêu trong xã hội này.” Rồi hỏi tiếp, “Mày vào tài khoản của người bao giờ chưa?”

      Tôi đáp chưa. Sau đó, nó bắt đầu ra sức giật dây tôi tìm hiểu. Thấy bạn mình say sưa, tôi cũng nỡ làm nó phật ý đành thuận miệng ừ. Hôm ấy về nhà, khi mở máy tính tôi cũng tiện hỏi câu: “Vi Vũ, có cần em đăng nhập MSN hộ ?”

      nghệt ra: “ cần!”

      Tôi thấy là lạ, nghĩ thầm, chẳng lẽ giấu diếm gì đó ? Nhưng lúc ấy cũng chẳng mấy để tâm, sau này, có hôm, tôi vào phòng sách thấy máy tính mở, thấy tăm hơi Từ Vi Vũ đâu. Rất trùng hợp là tài khoản của online, tôi vô tình đọc được cửa sổ hiển thị màn hình:

      “Lão Từ, hôm nào có thời gian ra ngoài ăn cơm , nhớ mang theo bạn Tiểu Cố của mày nữa!”

      “Ông có thời gian, Cố Thanh Khê lại càng có thời gian.”

      “Chúng mày tích cực sản xuất báo đáp nước nhà hay sao mà bận rộn thế? em muốn thấy vợ chú là chính, lâu lắm rồi gặp.”

      “Mày thân thiết lắm à mà đòi gặp?”

      “Đồng chí Từ, đừng ngang bướng, cẩn thận gặp vợ đồng chí tôi báo cáo tình hình thời cấp 3, ngày nào đồng chí cũng YY người ta trong phòng ngủ! Vi Vũ, ôi hình tượng cao quý của mày ha ha ha ha ha!”

      “Ồ, vậy ít nhất mày phải gặp được ấy chứ.”

      “… Vũ, đôi khi, mày thực rất độc ác.”

      Tôi… đóng cửa sổ, nhìn phân loại trong MSN của : Bạn học, đồng nghiệp, nước Đức, người thân, người . Trong ”người ” chỉ có tài khoản, là của tôi, được Từ Vi Vũ ghi chú: My Love!

      Tôi thầm nghĩ, đơn giản dễ hiểu.

      Khi đứng lên, bỗng tôi bị người phía sau nhấn xuống, là lúc ấy tim tôi có đập nhanh hơn tí ti. Ngẩng đầu thấy Từ Vi Vũ nhìn tôi, cười tủm tỉm, vui vẻ lan từ chân mày sang khoé mắt, : “Cuối cùng cũng đợi đến ngày em kiểm tra tài khoản của , rất xúc động.”

      “…”

      #32

      Cuối tuần tôi đến trường xử lý số chuyện, Vi Vũ cũng theo. thích lái xe, trước giờ toàn dính lấy ghế phụ, hôm nay hiếm hoi được buổi tự làm tài xế, tôi ngồi cạnh nhìn cái đầy nghi ngờ, Vi Vũ vui vẻ : “Gia[2]hôm nay rất vui.”

      ([2] Gia: Cách gọi của quan lại, địa chủ thời xưa.)
      Gần đây, câu cửa miệng của Vi Vũ là: Gia…
      Trước kia tôi từng hỏi, “ học từ này ở đâu thế?”

      trả lời: “Cậu em trai ‘sói hoang’ của em tự xưng là tiểu gia, được, vậy đây phải là đại gia, nhưng ngẫm lại thấy đại gia nghe đáng tin cho lắm, vậy nên rút lại thành gia, tuyệt ? Rất phù hợp với hình tượng của phải ?”

      Tôi nhìn người bên cạnh, trước mặt tôi tính cách của Từ Vi Vũ vẫn luôn giống như thời cấp ba. Tôi nhịn được sờ sờ gò má , hỏi: “Em sao thế?”

      có gì.” Chỉ là tự cảm thấy mình vô cùng may mắn, , hẳn là cuộc đời tôi rất nhạt nhẽo và buồn tẻ với học hành, tốt nghiệp, tìm công việc ổn định, rồi đến độ tuổi nào đó được cha mẹ sắp xếp xem mặt, và có thể kết hôn với người nhìn vừa mắt dù tình cảm chẳng có bao nhiêu.

      Tôi : “Vi Vũ, đẹp trai lắm.”

      mừng rỡ, “Bây giờ em mới phát ra sao!”

      người chưa bao giờ thiếu thốn tự tin.
      tart_trung thích bài này.

    2. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 6: Mùa hè đầu tiên
      #33

      Trước khi trang trí nhà, mẹ dặn tôi vẽ hai bức tranh treo trong phòng khách, đỡ phải mua, phí tiền. Thế là tôi bắt đầu loay hoay vẽ tranh, nhưng có vấn đề mới nảy sinh: màu dính khô đặc, vải vẽ ”xử lí” hết từ khi chuyển nhà nên hôm sau tôi đành lọ mọ chợ mua vật liệu. mua em trai gọi điện đến, vừa nghe: “Where are you?”

      Tôi mua sắm, nó lại hỏi tiếp: “When back?”

      Tôi cảnh cáo: “ tiếng Trung đàng hoàng vào cho chị!”

      Em trai ném điện thoại, “Ai đó tiếng sao chị mắng? ta còn tiếng Đức nữa đấy! Quá bất công, quá vô lí, sao chị lại thiên vị như thế? Em là em trai chị cơ mà!”

      tay xách bàn vẽ, tay lỉnh kỉnh ôm màu nên tôi phải kẹp di động dưới tai, nghe vậy, cáu: “ sao hả, ấy là chồng chị!”

      Bên kia im lặng vài giây, sau đó tôi nghe thấy giọng Từ Vi Vũ, “Ha ha, nhóc, sẵn sàng đánh cược, chấp nhận chịu thua, nhả tiền ra đây! Đấu với ? Chú em còn gà lắm.”

      Tôi…

      #34

      Ngày thứ hai về nhà, tôi thấy chữ ký QQ của em trai đổi thành: “Về nhà là chán quá ! Còn chán hơn ở trường nữa.”

      Lập tức, tôi chạy sang phòng, nhéo tai nó: “Còn chán ? Chán ?”

      Em trai gào oa oa thảm thương: “Chị dịu dàng là người xấu!” Sau đó gọi mẹ cứu mạng!

      Tôi phản ứng vô thức: “Gào rách cổ họng cũng có ai đến cứu đâu!”

      Nhưng vừa ngẩng đầu lên thấy Từ Vi Vũ chình ình trước cửa, bình tĩnh hỏi: “ phải cứu ai?”

      Tối đó, tôi bị Từ Vi Vũ kéo sang phòng, vừa tắm xong, nằm giường, vạt áo he hé mở, chớp mắt quyến rũ : “Thanh Khê, em cũng câu ‘Gào rách cổ họng cũng có ai đến cứu đâu’ với .”

      là…

      #35

      Em trai cuối cùng thể ngồi ở nhà thêm nữa, chưa được bao lâu ầm ĩ kêu sắp mốc lên rồi, muốn ra ngoài lại! Sau đó lôi tôi cùng lượn đường.

      Nó ngó nghiêng đủ kiểu người đẹp, chân dài, mặc quần áo thời thượng tấp nập đường, quay sang nhìn tôi, sau đó nhìn người đẹp, rồi lại nhìn nhìn tôi, cuối cùng chân thành đặt câu nghi vấn: “Sao Từ Vi Vũ có thể thích chị mình được nhỉ?”

      “…”

      #36

      tối, xem phim với em trai và người , em trai muốn xem “X”, người phản đối: “Xem ‘Y’ có vẻ hay hơn.” Tôi đề nghị: “Vậy xem ‘Z’ nhé?” Cả hai đều đồng ý.

      #37

      Hồi ở nước ngoài, Từ Vi Vũ chơi game khá nhiều.

      Tên nhân vật của là: Người đàn ông của Thanh Khê. Khi bắt gặp, tôi được dịp “đông cứng” phen.

      Có đôi lần em trai ầm ĩ đòi chơi game với , vì giết được ngoài đời nên đành xả hận trong game!

      “Chẳng qua vì… ta dùng tên chị nên em giết được thôi, nhưng, mẹ kiếp, nhìn chữ ‘người đàn ông’ dính đằng sau em lại đặc biệt ngứa tay!” Mỗi khi chơi game xong, nó lại gào khóc y câu như vậy. Cho đến hôm, nhịn được nữa, nó nổi bão: “Từ Vi Vũ, có phải đàn ông hả?! Thuở đời lại đặt cái tên như thế, sửa ngay cho tôi!”

      Vi Vũ thản nhiên : “ là đàn ông, ghi rành rành ở tên tài khoản còn gì?”

      Em trai: “ đặt nổi cái tên nào bình thường được à!?”

      Vi Vũ: “Ý em là tên ‘Thanh Khê’ bình thường?”

      Em trai: “ đừng có ngậm máu phun người! Tôi tên chị tôi bình thường bao giờ! Aaaa tức chết, mới bình thường! Cả nhà mới là bình thường!”

      Vi Vũ quay lại phía tôi : “Thanh Khê, em trai em nhà mình toàn người bình thường, bây giờ là người của em, em xem có phải nó em …”

      Em trai hộc máu: “, , … Chị kìa!!!!!”

      Em trai đáng thương trước nay chưa bị ai bắt nạt bao giờ, nhưng hễ về nhà lại tức đến giơ chân vì Từ Vi Vũ, nó cứ thua là đánh, cứ đánh là thua. Tôi rất muốn với nó rằng, em thắng được đâu, Vi Vũ là loại người có thể khen bí thư thành phố rằng “Kiểu tóc được đấy” trong khi vị lãnh đạo kia đầu trọc lốc, nghe lúc đó cha Vi Vũ còn “phì” luôn tại chỗ.

      #38

      Thời gian em trai ở nhà trôi qua rất nhanh, lúc sắp nó mới bắt đầu thấy tiếc, ký tên QQ cũng đổi thành: “ muốn .”

      Nhưng muốn cũng phải , ngày cuối, tôi tiễn nó lên máy bay, chàng trai cao hơn tôi hai cái đầu ôm chị chặt, mắt đỏ hoe: “Chị, em nhé, chị phải nhớ em đấy.”

      Tôi hứa: “ nhớ.” Sau đó nhắc nhở: “Sang bên ấy đừng có đua đòi xăm trổ, uống rượu hút thuốc, trẻ con uống rượu người ta chỉ thấy học đòi người lớn thôi, chẳng tăng thêm phẩm vị của em đâu. Thích ai có thể theo đuổi, nhưng cấm có quan hệ nam nữ lung tung. Tóc dài phải cắt, sao cho người ta nhìn được mắt mình. Học hành cẩn thận, tự biết giữ gìn sức khoẻ của bản thân.”

      Em trai tủi thân: “Chị còn dài dòng hơn cả mẹ.”

      Nhưng cả nó và tôi đều biết, ngoài nó ra, tôi có nhiều với ai bao giờ.

      #39

      Sau khi về trường, em trai gọi điện cho tôi, hỏi: “Chị, Từ Vi Vũ có ở đấy ?”

      Tôi trả lời: “Tìm ấy à, đợi chút.”

      Nó vội vàng la toáng lên: “Ai thèm tìm ta! Em hỏi xem ta có ở đấy để chuyện cho dễ thôi.”

      Chẳng hiểu sao hai người này đặc biệt hợp nhau, tôi đáp: “Sao thế? Chắc giờ ấy lên mạng trong phòng sách.”

      Thế là nó lập tức bắn như súng liên thanh: “Chị, chị thấy đính hôn như thế là sớm quá à? Mà chị thấy Từ Vi Vũ giả nhân giả nghĩa sao? Chị ở cùng với ta, chắc chắn sau này chịu thiệt thòi!”

      Tôi hỏi: “Giả nhân giả nghĩa thế nào?”

      Em trai vội : “Chị đợi tý, em gửi cái này cho xem!”

      Hai phút sau, có tiếng Từ Vi Vũ gọi tôi từ phòng sách, : “Thanh Khê, em vào đây lát.”

      Tôi vào phòng, nghi ngờ: “Sao thế?”

      Từ Vi Vũ cười chỉ chỉ máy tính, QQ của tôi hiển thị ảnh chụp màn hình em trai gửi đến.

      “Em trai: cho biết, đừng tưởng rằng với chị tôi nhau là tôi gọi bằng !

      Từ Vi Vũ: Khỏi cần gọi , rể luôn .

      Em trai: … Tôi dựa vào[1]!

      Từ Vi Vũ: Dựa vào thà tự dựa vào chính em.

      ([1] Nguyên là 靠 (Kháo, KAO)

      Từ có nghĩa, được sử dụng nhiều mạng, đại ý thể hài lòng, ngạc nhiên hoặc quan tâm. Gần như được dùng thay cho “Ngất”, “Mẹ kiếp”,…



      Ngoài ra, ở số khu vực phía Bắc, từ “kháo” đồng với “Thao (肏)”. )

      Em trai: Tôi… Fuck[2]!

      ( [2] Nguyên là 操 (Thao), được dùng tương đương “fuck”, “mẹ kiếp”, “chết tiệt”.)

      Từ Vi Vũ: Em tự ‘fuck’ từ từ.”

      “Chị, chị xem , ta chuyện lưu manh, lưu manh, quá lưu manh! phải quân tử, chắc chắn phải quân tử! Em thử nghiệm ra giúp chị rồi!”

      Tôi nghĩ thầm, em trai à, những lời còn lưu manh hơn thế chị nghe suốt rồi…

      Sau đó tôi thấy Từ Vi Vũ nhắn lại câu, “ chuyển lời đến chị em rồi, cần cảm ơn đâu.”

      “…”

      biết đến mùa xuân nào hai người này mới hoà thuận được.

      #40

      Em trai kể nó học lái xe, cần hỏi tôi số thứ, tôi : “Quy định bên này khác bên em.” Chợt nghĩ ra Từ Vi Vũ mới đầu cũng học lái xe ở nước ngoài nên hỏi nó: “Hay là em nhờ Từ Vi Vũ?”

      Đầu dây bên kia trả lời rất kiên quyết: “NO!”

      Tôi vừa buồn cười vừa tò mò, “Sao em thích ấy?”

      ta cũng có thích em đâu! Chị, chị biết Từ Vi Vũ độc ác thế nào thôi! ta dám bảo em là: nếu em đạt học bổng đâm đầu vào đậu phụ chết cho lành! ta làm như học bổng dễ lấy lắm bằng, chưa thử sao biết!”

      Tôi thà : “Năm nào ấy cũng có học bổng.”

      Em trai sững sờ lúc, “ ta phải là người!”

      Từ Vi Vũ vẫn luôn tựa vào vai tôi, bây giờ mới “a” tiếng, : “Con nhà giàu.”

      Tôi đẩy đẩy đầu , nhắc nhở: “Em là chị của con nhà giàu.”

      Giọng em trai vang lên xen lẫn nghi ngờ, “Chị này, phải ta ngồi cạnh chị đấy chứ?!”

      “Ừ.”

      “Họ Từ, quá tiểu nhân (bỉ ổi)! Nghe lén người ta chuyện mà là quân tử à?”

      Từ Vi Vũ đưa tay nhận điện thoại, tôi vui vẻ nhõm sang bên, nghe thong thả : “Ông ông là quân tử lúc nào?”

      “Vậy là tiểu nhân?!”

      “À, đại hơn em.” (“À, lớn hơn em.”)

      “… Đại gia !” (“… Lớn cái đầu bố nhà !”)

      “Ồ, cái này nghe hay đấy, gọi thêm mấy tiếng đại gia nghe.”

      Hẳn là bây giờ em trai tức giơ chân, còn nghe loáng thoáng tiếng gào từ bên kia: “Đưa điện thoại cho chị tôi! Tôi muốn chuyện với !”

      hiểu sao hai người này làm cho tôi nghĩ tới câu… “ nhau lắm cắn nhau đau”.
      tart_trung thích bài này.

    3. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 7: Lời ngon tiếng ngọt
      #41

      Hôm nọ vẽ màu nước, phác qua bóng người, dùng màu xám chì nên nhìn có gì đó rất lạnh lẽo, thê lương. Tôi bỗng nổi hứng, đề vài dòng bên cạnh: “ muốn nhìn em, vậy đời này kiếp này hãy để em được chết cùng , kiếp sau em xuất trước mặt , cũng thể tìm được nữa, vì em, chưa từng luân hồi.” Viết xong tôi cũng thấy hơi “lạnh”.

      Sau khi Từ Vi Vũ đọc được mấy dòng này, nhìn chằm chằm tờ giấy Tuyên Thành rồi lại nhìn tôi lâu lâu, cuối cùng thả câu: “Vậy để tìm em.”

      … Khả năng gây “đông cứng” của người này còn kinh khủng hơn tôi nhiều.

      #42

      Tôi đoán biết có phải ở ngoài Từ Vi Vũ càng ngày càng lạnh lùng hay mà trong nhà, càng ngày càng như đứa trẻ.

      Sáng, đập bẹp dí con muỗi, máu me be bét giường, lẩm bẩm, “Dù em mang trong mình giọt máu của nhưng buộc lòng phải giết em. có người rồi.”

      “…”

      #43

      Rất nhiều bạn bè của tôi thường hỏi Từ Vi Vũ các vấn đề về kinh tế, ngay cả giá thịt năm nay, lượng mưa năm sau cũng tha.

      Có lần, trưởng phòng ngủ thời đại học của tôi hỏi: “Từ thiếu, có thể bơi trong sông Hoàng Hà được nhỉ?”

      Vi Vũ trả lời: Mắt cậu có vấn đề gì à?

      Trước kia, bạn cùng bàn của tôi là rất dịu dàng, ít , giờ hoạt bát hơn nhiều, nó từng hỏi Vi Vũ: “Từ Vi Vũ, cậu ở Đức lâu thế chắc hiểu biết nhiều lắm nhỉ? Tốt nghiệp xong tớ muốn ra nước ngoài tiếp tục phát triển, Đức có hợp ?”

      Vi Vũ giải đáp: “Ở đấy, nếu có gì lo lắng tệ. Nếu có thà sống trong tù còn hơn.”

      #44

      Từ Vi Vũ chơi game. Tôi ngồi xem TV bên ngoài, thỉnh thoảng qua phòng sách lấy đồ, tiện đứng sau ngó nghiêng chút.

      Thấy thế, ngẩng lên nhìn tôi nghiêm túc: “Thanh Khê, em có thể đứng xa ra ?”

      Tôi nghĩ thầm, mình bị kỳ thị à? Rồi hỏi lại: “Bởi vì… ?”

      thẹn thùng: “Nhiễu loạn lòng quân.”

      “…”

      #45

      Từ Vi Vũ hay nghiên cứu “tình hình kinh tế” nên mỗi khi tụ tập cùng bạn bè, luôn có người hỏi : “Vi Vũ, mày xem nên đầu tư cổ phiếu gì an toàn nhất? Để cơm no áo ấm, hết ăn lại nằm, miệng ăn núi lở ấy.”

      Dịp đó tôi cũng cùng Từ thiếu, chỉ vào tôi – người say sưa “thưởng thức” hoa quả: “Cưới vợ, đầu tư lỗ tý nào.”

      Hôm ấy tôi… chưa ăn sáng, đói gần chết, ăn dừng miệng, trong khi ấy bàn toàn hoa quả, bánh kẹo, hạt dưa, nếu cũng là đồ uống, mà uống nước nhiều chỉ tổ đói thêm.

      Nhưng hôm ấy coi như tôi ăn đủ.

      #46

      Đám bạn của Từ Vi Vũ tự tổ chức du lịch, lần đó, sau khi tập trung, người dẫn đầu thông báo: “Mọi người chuẩn bị sẵn sàng đồ dùng cần thiết của mình nào, chúng ta xuất phát!”

      Từ Vi Vũ quay lại nhìn tôi, mỉm cười : “ nào, ‘đồ dùng cần thiết’.”

      #47

      Thất Tịch. Từ Vi Vũ tặng cho tôi chậu hoa, ngọt ngào: “Dù hoa hồng đẹp nhất trong ngày, nhưng nó có thể sống tới năm, rồi năm sau lại tặng cho em chậu hoa nữa, em xem, thế là tình của đôi ta lúc nào cũng tươi tắn, ngập tràn sức sống phải .”

      Có “lạnh gáy”, và tất nhiên cũng có cảm động.

      Hôm sau, tôi thấy Từ Vi Vũ đứng lắc đầu nhìn chậu hoa nọ.

      “Sao mới ngày mày rụng lá rồi? Biết thế tao mua xương rồng cho xong!”

      “…”

      #48

      Từ Vi Vũ khi nhắc đến tên tôi và tên .

      Từ Vi Vũ: “Em nghe nhé, , Vi Vũ (mưa ), rơi xuống, từ từ chảy thành Thanh Khê (suối trong).”

      Tôi sững sờ lúc rồi : “Đừng giở trò lưu manh!”

      Từ Vi Vũ: “…”

      Đó là lần nghiêm túc hiếm hoi, kèm theo lãng mạn hoàn hảo của .

      Tôi…

      #49

      Tôi cẩn thận tự làm mình bị thương là “chuyện thường ngày ở huyện”, hết chân sang tay, từ bé đến lớn chẳng tránh được bao giờ. Hôm trước tôi bị trẹo chân, hiểu kiểu gì lại ảnh hưởng đến cả gân. bệnh viện, bác sĩ bình tĩnh nhìn tôi, : “ trẻ, cháu trẹo chân hay đấy.”

      “…”

      Trong khi đó, Từ thiếu vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng, lấy thuốc, trả tiền rồi ra đón tôi.

      Thực ra tôi có thể lại được, nhưng nhìn Vi Vũ, tôi đành ngoan ngoãn leo lên lưng .

      Vừa ra bệnh viện, người cõng tôi bắt đầu dạy dỗ: “Sao em lại cẩn thận thế? đường cũng bị trẹo chân, em mới lên ba à?…”

      Tôi rất mệt, chân cũng rất đau, bám lưng , : “Vi Vũ, em buồn ngủ.” ngẩn ra: “Vậy em ngủ , tiếp…”

      Từ Vi Vũ ít lần lời ngon tiếng ngọt, nhưng nhiều khi, những câu “siêu ngốc” của lại đặc biệt dễ khiến tôi cảm động.

      #50

      Mấy hôm nay đứng bất tiện, phải dưỡng thương trong nhà, tối ngủ cũng rất khó chịu. Từ Vi Vũ nằm cạnh : “Hay là xoa bóp cho em nhé?”

      Tôi : “Thôi đừng, càng xoa càng đau. gì làm em nghĩ đến nữa .”

      nghĩ ngợi lúc, bắt đẩu kể chuyện: “Ngày xưa có cậu bé thích trước bé theo hình chữ S, ai ngờ bé đó lại nghĩ rằng cậu khoe khoang.”

      Tôi: “Phì.”

      “Em đừng có cười, người việc đấy, tí nữa thể nào em cũng cảm động cho xem.” Sau đó nghiêm túc kể tiếp, “ lần, nhà bé kia có chuyện, xin phép nghỉ học. Khi tan lớp giáo hỏi có ai ở gần nhà xxx ? – tức là nhà của bé kia í, mang bài tập về giúp bạn. Cậu bé thấy vậy vội vàng xung phong la toáng lên, em , để em ! Cả lớp được trận cười ầm ĩ, ha ha…”

      Tôi thắc mắc: “Nhà em với nhà nam bắc chứ?”

      Từ Vi Vũ lườm tôi cái: “ kể chuyện cơ mà.”

      “Chậc… ừm, sau đó ?”

      Từ Vi Vũ tiếp tục: “Khi cậu bé đến gõ cửa nhà bé kia, người mở cửa là mẹ . Cậu bé rất hồi hộp, ‘chào ’, rồi ‘Cháu đến đưa bài tập cho xxx’, mẹ bé bảo cụ bị ốm, muốn gặp cháu nên bé phải về quê. Mẹ còn hỏi cậu có muốn vào ngồi chút , chắc bé cũng sắp về rồi. Cậu hơi phân vân, vừa muốn gặp lại vừa xấu hổ. Cuối cùng cậu vẫn vào nhà, ngồi trong phòng khách. Mẹ còn rót cho cậu cốc nước trái cây. biết có phải trùng hợp mà bà lấy cho cậu cốc sứ có in tên bé, đó còn có hình chibi nhóc, chắc đó là cốc của . Sau khi phát ra, mặt cậu bé đỏ tới mang tai, cứ uống ngụm mặt lại đỏ thêm chút. Lát sau, bé về nhà. được họ hàng đưa về, nhìn mặt rất buồn, thấy cậu, hoặc là có thấy nhưng muốn nghĩ nhiều, chẳng đả động gì lặng lẽ lên phòng. Cậu bé ngơ ngác đứng đó, mắt bị đơn lấp đầy như…”

      Tôi xen vào: “Sao em nhớ?”

      “Em nhớ được cái gì!” Hình như ai đó cũng quên mất mình kể chuyện.

      Tôi cười hỏi: “Thế sau đó sao?”

      Từ Vi Vũ căm hận : “Sau đó cậu bé lòng đau như cắt, nuốt nước mắt về nhà!”

      Tôi hỏi: “Có thế thôi á?”

      nhảy dựng lên, “Em còn muốn thế nào? Với cậu bé thuần khiết trong trắng như tuyết, vết thương ấy mới tàn nhẫn biết bao…” Oán hận là chính, xin an ủi là phụ.

      Tôi thấy hình như chân tôi càng đau thêm…

      #51

      Bạn bè gặp mặt, về quãng thời gian đẹp nhất của mình.

      Đến lượt tôi, tôi nhớ lại: “Bốn năm đại học là thời gian khó quên nhất.”

      Bạn thân: “Đúng mấy năm Từ thiếu ở đây à?”

      Tôi: “…”

      Từ Vi Vũ – người đến ăn ké: “…”

      Bạn thân: “…”

      Mọi người cười ầm lên, “ đáng thương!”

      Từ Vi Vũ trả lời gọn chữ, “Biến!”

      Đến Từ Vi Vũ, : “Mấy năm ở nước ngoài…”

      Tôi nghĩ thầm, trả thù à?

      Vi Vũ thêm vào vế sau: “Là những năm khó khăn nhất.”



      Với từ , đến tha thiết là lẽ thường tình.
      tart_trungPhương Lăng thích bài này.

    4. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 8: Vấn đề quyền sở hữu

      #52

      Lần trước Từ Vi Vũ công tác phía Bắc, tôi gặp bạn bè. Chúng nó đều dẫn người cùng, chỉ có mình tôi đơn lẻ bóng.

      A lấy di động cho cả lũ xem ảnh xe chồng nó mới mua, B tay cầm Iphone 5 xem tin tức thỉnh thoảng mới bình luận câu, C lại dính trong lòng bạn trai nũng nịu: Chồng, khi nào mua cho em chiếc LV nhé?

      Tôi… nhìn chiếc điện thoại ‘’quê mùa” của mình rồi biết thân biết phận uống nước trái cây trong im lặng, thỉnh thoảng thêm thắt mấy câu có vẻ “xe đẹp thế”, “LV đắt lắm đấy”…

      Bạn A dành chút thời gian cho tôi: “Thanh Khê, giai nhà mày đâu rồi?”

      Tôi công tác.

      B: “Điện thoại đâu tao xem nào.”

      Tôi đưa ra.

      Bạn C : ‘Khê nhi, đổi luôn , đời nào rồi còn dùng loại 09.”

      Tôi đáp rằng mình dùng cái này quen rồi, hơn nữa còn dùng được cứ dùng, hỏng hóc gì đâu.

      B “Cắt” tiếng: “Điện thoại á, cũng giống như đàn ông vậy, vấn đề ở chỗ hỏng hóc hay xấu xí mà là có giúp mình đẹp mặt hay thôi.”

      Đúng lúc đó điện thoại tôi vang lên, báo có tin nhắn, vừa khéo là của Từ Vi Vũ, gửi tấm chụp khi mới tắm xong (bình thường chẳng thấy gửi bao giờ), gần như trời cho bao nhiêu khoe hết bấy, tóc vẫn ướt sũng, may là còn có tý lý trí, quàng cái khăn bên dưới.

      Hôm ấy cả A, B và C đều bày tỏ rằng đời này Cố Thanh Khê cần đổi ”điện thoại”!

      “…”

      Sau kiện ảnh ọt này, đám bạn tôi đứa nào đứa nấy đều lưu về máy tấm, gặp ai cũng khoe: “Đây là bạn trai tao!”

      Về sau Từ Vi Vũ biết chuyện này, tủi thân : “ có nhiều bạn như thế từ lúc nào mà biết.”

      Tôi nhìn cái, cười hỏi: “Giờ biết rồi thấy thế nào?”

      yếu ớt phát biểu cảm tưởng: “ thích chế độ vợ chồng!”

      #53

      Từ Vi Vũ có nhóm bạn rất thân, cứ rảnh rỗi lại tụ tập, được gọi là Hội Đàn Ông.

      Có lần, ăn BBQ ngoài trời, được mang theo người thân, Từ Vi Vũ đưa tôi cùng, vừa đến nơi bị đám người vây kín.

      Thực ra những người này tính kỹ cũng gọi là quen biết, dù sao toàn bạn học của Vi Vũ cả, mà xưa nay, tôi và Vi Vũ gần như là học cùng trường.

      Có người cười với tôi: “Bạn này, cậu là tình nhân trong mộng từ bé đến lớn của lão Từ đấy!”

      Sau đó, bạn ấy kể chuyện, trong đó có xuất của tôi nhưng tôi hoàn toàn nhớ.

      Rằng, có lần tôi qua hành lang lớp họ, thấy Từ Vi Vũ hí hoáy dán giấy tờ gì đó, vì phải với lên cao nên có vẻ hơi run run. Tôi hỏi: “Tớ đỡ cậu nhé?”

      quay lại thấy đằng sau là tôi, ấp úng thẹn thùng : “Cậu đỡ tớ á? Ai lại làm thế… à thực ra … cũng sao.”

      Tôi bước lại, nhưng thứ được đỡ là… chiếc ghế dưới chân .

      ngẩn ngơ biết bao lâu, cuối cùng lặng lẽ quay về tiếp tục công việc dán giấy của mình.

      Tôi nghe cậu bạn kia kể xong cũng im lặng, trong bộ nhớ có thông tin gì về chuyện này.

      Từ Vi Vũ nhịn cười, chọc chọc lưng tôi, : “Lừa gạt tình cảm thiếu nam đấy nhé.”

      “…” Thực ra tôi định trả lời, ai bảo tại nghĩ nhiều quá đấy chứ?

      #54

      Trong khi ăn BBQ.

      Trước mặt tôi, Từ Vi Vũ dù múa thoát y, mặt cũng đổi sắc, nhưng cứ ra ngoài là trở về với cái vẻ “bình tĩnh lạnh nhạt” của mình, hẳn đó là giả vờ, vì cơ bản, trong vốn có gì đó rất bình thản, trầm lặng rồi.

      Ví dụ như, khi nướng cánh gà, “bình thản” nhìn tôi: “Thanh Khê, nướng cánh gà chín chút.”

      Được… Nướng xong, đưa cho , thiếu gia lại “bình thản” : “ muốn ăn ngô.”

      Tôi thấy chẳng sao, bình thường toàn thích giả vờ giả vịt quấy tôi như thế, nhưng người khác giống vậy, trêu đùa: “ chơi ân ái trước mặt bạn bè thế nhá!”

      Từ Vi Vũ : “Thế mà là ân ái à? Đây là thể quyền sở hữu.”

      mặt mấy ông bạn còn lại chỉ thiếu điều khắc chữ: Vũ đúng là Vũ! 100% giữ vững chủ quyền!

      Từ Vi Vũ liếc bọn họ cái, : “Tao thuộc quyền sở hữu của Cố Thanh Khê. Tao chỉ ăn đồ ấy nấu.”

      “…”

      #55

      Có người rủ Từ Vi Vũ ăn cơm, cơ bản đều trả lời: “Phải hỏi vợ .”

      Sau đó quanh nhà đúng vòng rồi về nghe điện thoại: “Vợ dạo này đồ ăn ngoài đảm bảo an toàn, phải về nhà ăn cơm.”

      Tôi…

      Có người từng hỏi: “Vi Vũ, bạn quản lý chặt lắm à?”

      ung dung : “Tất nhiên phải chặt rồi, thời nay đàn ông tốt ít lắm, quản chặt sao được?”

      “Cũng phải! Vũ văn võ song toàn, biết kiếm tiền lo cho gia đình, cái gì cũng hiểu biết thông thạo! Chị dâu giữ cẩn thận có khi bị nàng nào đó cướp mất cũng nên.”

      Từ Vi Vũ dừng lúc rồi khinh bỉ: “Mày có bị ẩm IC ? nhất định phải để ấy quản chặt, lỏng lẻo tí là đây thấy mất an toàn!”

      “…”

      đến suy nghĩ, sao tôi lại thấy… suy nghĩ của Từ thiếu mới có vấn đề?

      #56

      Căn bản lâu nay các tư tưởng tạp nham đều xuất phát từ cả.

      Có mấy lần, Từ Vi Vũ nằm giường, ôm tôi hỏi: “Thanh Khê, em có ?”

      Tôi trả lời: “ chứ.”

      hỏi: “ lắm lắm ?”

      Tôi sờ trán , “ bị sốt đấy à?”

      im lặng quay chỗ khác, lúc sau lại quay sang ôm tôi cười tít mắt: “Thanh Khê, em thấy có đẹp trai ?”

      Tôi đáp: “Đẹp.”

      vội vàng hỏi: “Đẹp trai lắm lắm ?”

      biết hôm nay làm sao nữa, tôi trả lời: “Rất đẹp trai.”

      vui vẻ cọ cọ, : “Thế em thích trai đẹp ?”

      Tôi nghĩ lúc rồi trả lời: “.”

      im lặng quay chỗ khác. lúc sau lại quay về, “Lấy chồng theo chồng, gả chó theo chó, Thanh Khê, theo em lâu như thế nên dù là con gì em cũng phải dắt .”

      “…”

      Dạo gần đây hình như người này hơi rảnh rỗi phải.
      tart_trung thích bài này.

    5. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 9: Tình bạn vĩnh hằng

      #57

      Năm Từ Vi Vũ về nước, sau khi được “chính thức xác nhận danh phận”, mời nhóm bạn cùng phòng tôi ăn cơm.

      Câu đầu tiên khi trưởng phòng ngủ nhìn thấy Từ Vi Vũ là: “Sao người ở cùng xóm với cậu phải là tôi?!”

      Từ Vi Vũ đáp lại rất lịch : “Dù có cùng xóm chúng ta cũng chỉ có thể làm em.”

      “…”

      Sau đó, nhận xét mà trưởng phòng ưu ái dành cho Từ Vi Vũ là: “Vừa có trưởng thành của người đàn ông, vừa có dễ thương của cậu bé!”

      biết là nó suy từ đâu ra.

      #58

      Hai ngày trước, trưởng phòng đại học gửi tin nhắn cho tôi, khoe: Cuối cùng cũng rồi!

      Ngay hôm sau, nó lại gửi tin: Như “chuyện thường ngày ở huyện”, tao lại thất tình!

      Hỏi nguyên nhân của “siêu chớp nhoáng” này.

      Nó trả lời: ta tao vì biết bố tao làm sếp, bố ta cũng là sếp đấy, nhưng chức vụ thấp hơn. ta chia tay vì biết bố tao làm cán bộ Cục Phòng chống tham nhũng! Có nhất thiết phải vội vàng chứng minh bố mình là quan tham như thế ?!

      “…”

      #59

      người bạn thân khác thời đại học của tôi từng phẫu thuật thẩm mỹ, trước kia nó vẫn hay tự xưng là “Đạt Nhân thẩm mỹ”, khi về, con bé tâm rằng muốn theo đuổi chàng trai hằng thầm thương trộm nhớ, phấn đấu hoàn thiện giấc mơ thiếu nữ của mình.

      Tôi trả lời: Kính chờ tin lành.

      Hôm sau nó kể, người kia đồng ý!

      Tôi chúc mừng.

      tiếp: “Nhưng tao đồng ý!”

      Tôi hỏi vì sao, nó thở dài hơi, phát biểu: “Khi xưa rung động, âu cũng là vì chưa trải được mấy đời.”

      “…”

      #60

      Đạt Nhân thẩm mỹ: “Khê tử, tao muốn phẫu thuật thẩm mỹ tiếp!”

      Thẩm mỹ, tỏ tình với người trong mộng thuở nào, rồi thấy mình của ngày xưa những ngây thơ mà còn ngu ngốc, hẳn con bé này lại “nổ” ra ý tưởng gì đây.

      Tôi khuyên: “Sao mày phải giữ mãi trong lòng thế.”

      “Sau khi soi gương nửa ngày, tao nhận ra rằng, cuộc đời này chẳng có ý nghĩa gì cả.”

      yên lành tự nhiên tự hành hạ mình làm gì?”

      Đạt Nhân thẩm mỹ: “…”

      Tôi: “…”

      Đạt Nhân thẩm mỹ: “Tao chỉ muốn tìm vài tia sáng thôi mà!!”

      Tôi: “… Sau đó nhận ra rằng, tất cả chỉ còn lại vết đen ( bề mặt mặt trời thường xuất các Vết đen Mặt Trời) ?”

      “…”

      “…”

      #61

      Gần đây tôi thường ru rú trong nhà, bạn bè hẹn chơi đều từ chối hết, nhưng lần này, bạn thân Lan Lan xem mặt, bảo tôi đặc biệt bớt chút thời gian cùng. Nó , lặng lẽ ít lời của tôi có thể làm nổi bật tính nhanh nhẹn khéo léo của nó, vóc dáng thể bình thường hơn của tôi rất thích hợp để làm nền cho chiều cao 1m7 siêu mẫu của nó. Tôi đồng ý. Chủ yếu là khi ấy cũng có chuyện cần gặp Lan Lan.

      ngày sau buổi xem mặt, Lan Lan gọi điện đến, báo cáo phi vụ thất bại, “Bên kia từ chối vì thích những nhắn xinh xắn hiền lành, tao còn chưa chê thằng cha ấy to thôi chứ!”

      Cuối cùng Lan Lan : “Thanh Khê, hẳn là thằng đó nhắm trúng mày rồi.”

      Tôi hỏi lại: “Vậy bảo tao là phụ nữ có chồng chưa? Còn nữa, tao rất băn khoăn, trông tao bé lắm à?”

      Lan Lan: “Chẳng lẽ so ra tao to béo?? Rớt nước mắt, tao còn bị mày ‘thúc đẩy’ giảm những 10kg cơ mà??”

      Nghĩ lại năm ngoái, khi nó còn nặng 60kg, ôm tôi than vãn: “Bao giờ cho đến 45kg đây?!”

      “Lan Lan, ngực mày đè bẹp tao rồi.”

      “Ngực tao còn ở bên dưới!!”

      “…”

      Từ đó trở , nó quyết tâm phấn đấu, giảm thành công 10kg trong vòng nửa năm.

      Lan Lan: “Có lẽ nào tình chân chính tỉ lệ nghịch với cân nặng?”

      Tôi an ủi: “Mày thấy heo con gà con gầy yếu bao giờ chưa? Chắc chắn là nó phải chú heo mập mạp thà đáng rồi!”

      “Sao tao chẳng thấy được an ủi tý nào cả? Vì sao hả? Cố Thanh Khê.”

      “…”

      #62

      Hẹn trưởng phòng sống cùng thành phố dạo.

      đường, điện thoại reo ầm ĩ, nó đảo mắt qua, nhưng nhận.

      Tôi hỏi: “Sao nhận điện thoại?:

      Trưởng phòng trả lời: “Chồng cũ, chẳng có gì hay ho để cả.”

      “…”

      lúc sau, Vi Vũ gọi điện thoại đến. Lúc ấy, đầu óc tôi chuyển chậm nhịp, biết phải làm gì, cứ ngẩn ngơ nhìn điện thoại.

      Trưởng phòng hỏi: “Ai đấy?”

      Tôi thuận miệng trả lời: “Gian phu.”

      Trưởng phòng sững sờ, rồi ôm bụng cười ầm ĩ!

      Tối ấy, Từ Vi Vũ đến đón tôi.

      Trưởng phòng thấy , nhiệt tình vẫy gọi từ xa, “Gian phu Từ! Ở đây!”

      Từ Vi Vũ đến, nhìn trưởng phòng cái, rồi lại nhìn tôi, hỏi: “Lại lên cơn à?”

      Trưởng phòng cười khanh khách, người rung bần bật.

      đường về, Từ Vi Vũ hỏi: “Vừa nãy ấy gọi là gì?”

      Tôi bình tĩnh trả lời: “ rể.” [2]

      ( [2] Trưởng phòng trả lời Thanh Khê là “Tiên phu” (Chồng cũ), Thanh Khê trả lời Trưởng phòng là “Gian phu” (Chồng ngoại tình), trả lời Vi Vũ là “Tỷ phu” ( rể). )

      Từ Vi Vũ “ồ” tiếng.

      lát sau, điện thoại Từ Vi Vũ báo có tin nhắn, nhìn nhìn rồi nhíu mày, cười, “Gian phu?”

      “…”

      Trong thời gian tới tao dỗi! Trưởng phòng, được chơi ăn gian!

      #63

      ngày, ăn cơm tối, trưởng phòng gọi điện thoại cho tôi, kể lể: “Lại chia tay!”

      Tốc độ thay bạn trai của nó làm cho tôi quên béng mất nó bắt đầu từ lúc nào?

      Tôi xới cơm, hết mực quan tâm hỏi han: “Sao lại chia tay?” Lý do mỗi lần chia tay của nó đều vô cùng khó đỡ, làm tôi vừa buồn cười vừa sợ.

      Trưởng phòng: “Khi tao mặc váy liền áo, ta mặc gi-lê ngược trào lưu! Đến lúc tao chơi ngược trào lưu, ta lại quay sang diện âu phục! Mẹ kiếp, tao vừa cắn răng mặc đồng phục ngân hàng thấy ta phối T-shirt với quần jeans! Muốn chia tay thẳng ra, thể thế làm vẹo gì, cắt đứt cho xong!”

      “…”

      #64

      lần nước ngoài, mấy đứa bạn thân nhắn tin cho tôi, cái nào cái nấy dài thườn thượt, nguyên loạt danh sách đủ thứ đồ trang điểm. Tôi trả lời lần lượt từng người : Lần này tao Châu Phi. thấy có phản hồi.

      Tôi rất buồn, Châu Phi có n thứ hay ho, ngoài đồ trang điểm, chúng nó chẳng thích thú gì nữa sao?

      Đạt Nhân thẩm mỹ đại diện cho tư tưởng chung của mọi người, trả lời tôi: .

      #65

      Trưởng phòng bỗng nổi hứng đòi ăn cơm với tôi. Tôi đồng ý, nó bảo gọi cả Lan Lan nữa.

      Lan Lan cách nhà tôi khoảng hai tiếng lái xe, xa cho lắm, mà lâu rồi tôi cũng chưa gặp nó nên nhoay nhoáy bấm điện thoại gọi qua. Lan Lan vội vàng nhận lời: “May quá, đến luôn đây! Mẹ, tao phải xem mặt, chị giỏi cứu bạn bè trong nước sôi lửa bỏng quá!”

      “…”

      Chắc là Lan Lan quay lại bàn, đầu dây bên kia loáng thoáng tiếng nó: “Xin lỗi , chị em sắp sinh rồi, em phải sang bên ấy luôn bây giờ!”

      “…”

      Sau đó trưởng phòng hỏi tiếp: “Hay là gọi cả Đạt Nhân thẩm mỹ?”

      biết hôm nay trưởng phòng lại bị trúng gió gì, nhà Đạt Nhân thẩm mỹ mãi tít phía Nam, khoảng hai giờ là đến, nhưng là bằng… máy bay.

      Tôi hỏi nó: “Hôm nay mày sao thế? Hay có tội lỗi gì, chậc, muốn giữ lại vài lời trăn trối cho bọn này?”

      Trưởng phòng lườm tôi, “Thiên Yết đoán giỏi đấy. Đêm qua tao mơ thấy ác mộng, cả bốn đứa bị đuổi giết, đứa chết đứa bị thương, quá đau lòng nên hôm nay nhất định phải nhìn thấy chúng mày còn lành lặn!”

      “…”

      Cuối cùng, tất nhiên Đạt Nhân thẩm mỹ đến, khi Lan Lan tới nơi, trưởng phòng chơi game điên cuồng trong phòng khách.

      Lan Lan vừa gặp thả bom: “Trưởng phòng, lại béo ra à??”

      Trưởng phòng: “Áp lực của ngân hàng quá lớn.”

      Lan Lan: “Áp lực mà mày còn béo được?”

      Trưởng phòng vừa giết địch vừa trả lời: “Haizz, tao phát triển ngược mà.”

      “…”

      Chỉ cần đám bạn đại học tụ tập cùng nhau là trong phòng dứt tiếng cười.

      Khi ăn cơm, trưởng phòng hỏi Vi Vũ: “Từ thiếu, cơ quan cậu có chàng nào đẹp trai như cậu ?”

      Vi Vũ: “.”

      Trưởng phòng thất vọng, “Gần bằng sao?”

      Vi Vũ: “.”

      Trưởng phòng tuyệt vọng, “Ngược lại sao?”

      Vi Vũ nhìn nó cái, “Rốt cuộc là muốn hỏi gì?”

      Trưởng phòng cười dê: “Từ gia, giới thiệu cho chị em vài đối tượng ?”

      Vi Vũ: “ thích.”

      Phòng trưởng: “Bởi vì… ?”

      Vi Vũ: “ muốn làm hại người khác.”

      “…”

      #66

      Bạn thân cấp 3: Xem ảnh chưa?? Mẹ tao ưng lắm, bắt tao xem mặt. Chết mất! Mày xem có giống người châu Phi ? Y chang luôn!!

      Tôi: Thực là giai châu Phi đẹp trai lắm.

      Bạn thân: Dạo này tao bị ép khô đến nơi rồi! Hôm qua nhịn được nữa, bảo mẹ tao là con thích đàn ông, con thích phụ nữ!

      Tôi lau mồ hôi: Mẹ mày sợ ?

      Bạn thân: , vấn đề là ở đấy, mẹ tao bình tĩnh lắm, bà bảo “ồ”, rồi tiếp tục, “thế mày gặp thằng bé thử xem, nó làm ăn cũng được lắm…” ràng ông gà, bà vịt!

      Tôi: Thế mày định thế nào?

      Bạn thân: Tao tự tử đây!

      Đôi khi nghĩ lại, bị bắt xem mặt như vậy chẳng phải dễ, hề dễ, bên là quan tâm của gia đình, bên là kiên trì của bản thân. Áp lực lớn phải biết.

      Tôi thường với đám bạn sầu não ấy rằng, chờ thêm thời gian nữa, chút chút nữa thôi, biết đâu hoàng tử của mày đường cưỡi ngựa trắng đến đây. Nhưng sức thuyết phục của nó như thế nào bọn tôi đều biết cả, thực ra đó cũng chỉ là kiểu an ủi tâm lý mà thôi. Có điều tôi nghĩ, nếu giờ cưới bừa người để rồi sau này phải mệt mỏi thà cứ đợi, cứ chờ thêm chút, đằng nào mình cũng đợi những hai mấy năm rồi còn gì.
      tart_trungPhương Lăng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :