1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

All in love - Ngập tràn tình yêu - Cố Tây Tước (29c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 14: Mùa hè thứ hai
      [​IMG]
      #93
      Lại mùa hè, đầu tháng bảy, đón em trai (cũng coi như là chuyến du lịch cho năm nay).
      Gần nửa năm gặp, cậu em lớn tướng nhuộm tóc màu cà phê, tóc nó vốn hơi xoăn xoăn từ , giờ kết hợp với kính râm đúng thành con tắc kè hoa.
      Thằng nhóc hí ha hí hửng đưa tôi chơi khắp nơi, bạn trai cũng cùng nhưng hầu như toàn nghịch điện thoại.
      Mấy lần em trai quay lại nhìn, hỏi tôi: “Chị, ta đến để du lịch hay đến để chơi game đấy? Balabala! (vô số từ đồng nghĩa với ‘ biết thưởng thức cảnh đẹp’ vân vân)”
      nghe thấy, buồn ngẩng lên, “Những cảnh này gia xem chán rồi.” (Ngân nga theo giai điệu bài hát nào đó)
      Em trai: “Thế đến làm gì? Thà đừng bám theo còn hơn!”
      Bạn trai liếc tôi cái, “ tới thăm vợ.”
      “…”
      Em trai xoa xoa tay, “Cái gì cũng được à! Lạnh chết được! Ô, nổi cả da gà này!”
      Bạn trai vẫn bình tĩnh: “Nổi da gà liên quan gì đến . À đúng rồi, thấy facebook em bảo có bạn ? Công khai như thế sợ chị em phản đối sớm à?”
      “…”
      “Là bạn nữ! Bạn nữ! nhìn thấy chữ ‘tính’ à?”
      “Ồ, hoá ra là có cả ‘tính’[1]nữa cơ đấy…”
      ( [1] Bạn nữ = Nữ tính bằng hữu. Chữ ”tính (性)” theo nghĩa của em trai là ”giới tính”, còn theo nghĩa là Vi Vũ là ”tình (tình dục)”.)
      Tôi: “…”
      Đấy mới là ngày đầu tiên.
      Mấy ngày sau còn kinh khủng hơn nhiều, hôm nào là cãi nhau ỏm tỏi.
      #94
      Ngày về, đâu đâu cũng thấy lịch bay bị hoãn.
      Trong sân bay, em trai buồn bã nhìn trời qua kính thuỷ tinh: “Máy bay bị hoãn như những thiên thần gãy cánh vậy!”
      … Trường nước ngoài của nó học internet trong nước à?
      #95
      Ngày đầu tiên về.
      Tôi ở nhà với em trai, nghe nó líu ríu nguyên ngày. (Thấy hơi xúc động)
      Cuối cùng em trai làm nũng: “Chị, tóc em thế này là gọn gàng sạch lắm rồi, chị đừng bắt em cạo trọc nữa nhé, nhé nhé nhé?”
      Tôi bảo ừ.
      Nó mắt chữ A mồm chữ O, “… Dễ thế thôi á? Sao trước kia chị bắt em phải năn nỉ bao lâu liền? Khát nước chết được!”
      … Xúc động biến hết sót tí nào.
      Gần tối, em trai bám gót hỏi tối nay ăn cơm ở đâu?
      Tôi trả lời: “Hôm nay Từ Vi Vũ bảo ấy mời.”
      Em trai nghe vậy cụt hứng, “Sao ta phải mời?!”
      Đúng lúc ấy Từ Vi Vũ vào, cười tủm tỉm: “Nếu em chủ động nhiệt tình như thế em mời nhé?”
      Tôi thấy có mùi thuốc súng quanh quẩn đâu đây, vội vàng : “Chị mời.”
      Tối, tôi lái xe đưa cả ba ra ngoài.
      Em trai ngồi xe lải nhải, “Xe chị tôi lái, cơm chị tôi mời, Từ Vi Vũ, thấy xấu hổ à?”
      Vi Vũ: “Sao phải xấu hỏ? Chúng ta đều là người của chị em hết mà.”
      “…”
      Cãi nhau cả đường.
      #96
      Em trai về nhà là chẳng ngồi yên được bao lâu, ồn ào muốn xem phim cũng là đòi đá bóng, bơi lội.
      hôm mẹ tôi : “Tính tình chị em mày đúng là khác xa nhau. Chả mấy khi mẹ đuổi ra ngoài chơi mà chị mày chịu vui vẻ, suốt ngày cứ ru rú trong nhà.”
      Vi Vũ gật đầu đồng ý: “Thanh Khê rất dịu dàng.”
      “Đúng đấy, hai chị em nó cứ trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.” Rồi mẹ tôi bắt đầu lấy dẫn chứng chứng minh, “Nếu điều khiển TV rơi, con trai nhìn thấy nhặt lên, để nghiêm chỉnh bàn, còn con chỉ liếc qua chứ nhặt, cùng lắm ‘Mẹ, nếu mẹ muốn xem TV điều khiển ở đây’ rồi chỉ ra chỗ đó.”
      Tôi…
      Vi Vũ nhịn cười: “Hình như Thanh Khê… hơi cẩu thả.”
      Thực ra chỉ là tôi thấy nó già rồi, cứ để nó nằm mặt đất là giảm được bao nhiêu phần trăm tỷ lệ rơi hỏng đấy chứ. Tất nhiên số người đồng ý với quan điểm này nhiều…
      #97
      Tối, ngồi sofa xem TV với Từ Vi Vũ và em trai.
      Em trai: “Chị, tóc chị rụng kinh quá.” xong nó nhặt mấy cọng tóc ghế làm bằng chứng.
      Tôi bật lại theo bản năng: “Sao em biết là của chị?”
      Bỗng nhiên Từ Vi Vũ cười : “Thanh Khê, ngờ cũng có lúc em tiểu bạch thế. Nhìn chiều dài thôi cũng đủ biết là của em rồi.”
      Chậc… được rồi. Cơ mà hai người này biết đồng tâm hiệp lực từ bao giờ vậy?
      Cuối cùng chưa chờ tôi đặt câu hỏi, em trai nổi đóa, “Ai bảo chị tôi tiểu bạch? trắng (bạch) có, cả nhà trắng nhất!”
      Vi Vũ “Chậc” tiếng : “OK, trắng, em đen được chưa, nào, tiểu Hắc, lấy cho Bạch gia chai nước nào.”
      “…”
      Tôi tiên tri được sắp có cãi nhau ở đây, chuồn vào phòng sách bật máy tính.
      lúc sau, Vi Vũ gật gù đắc ý vào, giơ tay mách tội: “Con sói này cãi lại được quay sang cắn người này, có lớn mà có khôn.”
      Tôi hỏi nó đâu?
      Vi Vũ trả lời: “Giam ngoài cửa, bảo nó có chuyện gì nhắn tin.”
      “…”
      #98
      Hè năm nay rất nóng, tôi bị cảm nắng lần. Hôm sau cạo gió với em trai, cạo xong ra ngoài, nó soi gương thấy người mình đầy vết hồng mặt nhăn tít lại rồi thốt lên câu, “Giờ ông mặc áo lót ra đường gặp người kiểu gì đây.”
      “…”
      Đêm về nhà, Vi Vũ nhìn lưng tôi, chậm chạp , “Dù em có thành thế nào vẫn chấp nhận được.”
      Tôi nghĩ trong lòng, còn trở về bình thường được bắt đầu ghét rồi, sau này mặt mũi xấu xí còn ra sao nữa?
      định vặn hỏi nghe thấy thở dài thườn thượt, tỏ vẻ rất đau buồn: “Xem ra trúng độc hết thuốc chữa rồi, hà hà.”
      “Hà hà” của làm tôi biết nên tức hay nên cười.
      #99
      Nghe em trai chuyện điện thoại với bạn, liến thoắng Trung lẫn lộn, thỉnh thoảng còn bắn câu “U are so two!” Mới đầu tôi còn hiểu, về sau nghe nó nhắc lại mấy lần mới phản ứng kịp. Đúng là bó tay với nó, mới về học xong câu “Mày ‘hai[2]‘ quá!” đầy rẫy mạng rồi, lại còn dịch sang tiếng mới lắm chuyện. Dùng lắm hoá nghiện, ngoài tôi ra, cứ thấy ai là phải làm câu, bạn trai cũng ngoại lệ, vừa mở cửa ra, em trai bỉ ổi , “Hi, U are so two.”
      ([2] từ phổ biến mạng, có nghĩa là ngốc nghếch, ngu,…)
      Bạn trai liếc nó cái, lạnh nhạt đáp: “U too.”
      Ông cha ta “Gừng càng già càng cay” có sai bao giờ.
      #100
      Tối, em trai bật ba chiếc máy tính. Tôi vào phòng sách thấy thế đứng ngẩn tò te lúc mới mắng: Em làm cái gì thế, mở những ba cái máy tính liền? Quá tốn điện.
      Em trai trả lời: “PC em chơi game. Tiểu A nhà em để xem phim. Laptop Đài kia mẹ bảo tốc độ chậm quá nên em sửa cho mẹ.”
      Vi Vũ bước vào thấy cảnh này, “Sao đây? Quỷ sứ đổi nghề làm hacker à?”
      Em trai: “Ai cần lo!”
      Vi Vũ mỉm cười: “Ai lo cho em, chế giễu đấy chứ.”
      “…”
      #101
      Hồi lâu lẩu lầu lâu, ngồi chuyện với bạn bè, nhắc đến mười hai chòm sao.
      Bạn: “Em mày là Xử Nữ à? Có ‘ngang’ lắm ?”
      Tôi: “Nó là Bạch Dương.”
      Bạn: “Chậc.”
      Tôi: “ thế, người tao là Song Tử, tao là Thiên Yết… có vẻ hài hoà lắm.”
      Bạn: “ hài hoà chỗ nào? giường?”
      Tôi: “Tao mới đọc Baidu, buồn cười lắm. Trích này: ‘Hai người (Thiên Yết và Song Tử) thường bị ảnh hưởng bởi các nhân tố bên ngoài khi quan hệ. Nếu cả hai thoải mái, làm việc vui vẻ. Nếu cãi nhau, thường ‘chuyện ấy’ biến thành đấu trường so tài tranh đua, đôi khi xử lý tốt có thể tạo ra khuynh hướng bạo lực và sử dụng vật gây kích thích như rượu bia, thuốc lá,… cho Thiên Yết’ Thế có nghĩa là… nếu quan hệ hài hoà, tao say rượu, hút thuốc, và bạo lực gia đình??”
      Bạn: “Phì ha ha. Cho tao gửi lời cảm thông sâu sắc đến Từ thiếu nhé… Ha ha ha ha ha.”
      Tôi lau mồ hôi: “Say rượu, hút thuốc, và bạo lực gia đình… như kiểu chị cả xã hội đen bao nuôi mặt trắng ấy.”
      Bạn: “Hay phết, đàn chị xã hội đen VS mặt trắng [3], sau này mày viết truyện kiểu thế !”
      ([3] Tiểu bạch kiểm, ý chỉ những chàng trai trắng trẻo, thư sinh thường mang nghĩa châm chọc)
      Tôi im lặng lâu.
      Lát sau, bỗng đọc được, chòm sao hợp nhất với Song Tử là… Bạch Dương.
      Tôi cười bò: “Cái này còn buồn cười nữa! ‘Bạch Dương (em trai) và Song Tử (bạn trai) cặp đôi lí tưởng. Song Tử thuộc khí, Bạch Dương thuộc lửa đều là chòm sao dương tính, vị trí, góc sắp xếp kị; cá tính và cách hành động khá giống nhau, dễ thích, thu hút đối phương. Bạch Dương thích những thứ mới lạ, hay thay đổi, chấp nhặn, ngang bướng, biết giữ quy tắc, rất hợp gu Song Tử, có thể thúc đẩy bước phát triển mới. Có điều về phương diện suy nghĩ, tốc độ của Song Tử quá nhanh, Bạch Dương đuổi theo sau rất vất vả, dễ làm cho Bạch Dương thành núi lửa phun trào’.”
      Bạn: “Phì… thế hai người họ là đôi hả?”
      Tôi: “ ‘Bạch Dương và Song Tử có thể từ cái nhìn đầu tiên, và say đắm. Họ nghĩ đến tương lai, muốn phí thời gian tính toán cái kết của cuộc tình này là HE hay BE’ Hoá ra hai người họ là đôi, mà tao là chị cả xã hội đen… chắc cuối cùng chỉ có đường bị ám sát.”
      Bạn: “Hay quá! Mà được, hai người họ là tiểu công với tiểu thụ! Rồi mày là thế lực hắc ám ngăn cản tình iu đôi lứa! Chị cả xã hội đen chiếm được tiểu công nên bạo lực gia đình!”
      Tôi: “…”
      Nó ảo tưởng siêu happy, “Vận dụng hết sáp nến, roi da, chuông đồng ấy…”
      Tôi: “Tao thấy thà tác thành cho bọn họ rồi cướp địa bàn gây dựng nghiệp còn hơn.”
      Nó cười ầm ĩ.
      Về sau Từ Vi Vũ đọc lại đoạn này, hỏi: “Người em là Song Tử?”
      Tôi nghi ngờ: “ phải là Song Tử á?” Tính cách chia ràng thế mà.
      Vi Vũ hít hơi, cắn răng nhả từng chữ: “, là, Xử, Nữ!”
      “…”
      Thôi, thế là giấc mơ lí tưởng của ai đó với ai đó về nơi xa vời rồi.
      #102
      Nửa đêm, em trai gõ cửa phòng tôi, mở hé hé ra tý rồi thò đầu vào, thấp giọng hỏi, “Chị, em xuống nhà, chị có cần mua đồ giúp ?”
      Tôi chưa hiểu lắm, hỏi: “Đồ gì?”
      “Ăn.”
      “… Giờ mấy giờ rồi?”
      “Rạng sáng.”
      “… cần.” Nghiêng đầu ngủ ttiếp.
      Từ Vi Vũ nằm cạnh cũng bị đánh thức, khó chịu: “Nó cố ý hay mộng du thế biết?”
      Chừng hai phút sau, có bàn tay mò mẫm lưng tôi… tôi mở mắt, hất bàn tay ấy ra, “ làm gì đấy?”
      Vi Vũ cuộn trong chăn cười: “Mộng du.” Rồi nghiêm túc : “Thanh Khê, khi ai đó bị mộng du, em được đánh thức bất ngờ như vậy!”
      “…”
      #103
      Từ Vi Vũ miền Nam còn mẹ tôi về quê.
      Tối, tôi và em trai ngồi trước bàn ăn.
      Em: “Chị, vùng Giang Chiết chắc chẳng có ai sống khổ sở như nhà mình đâu nhỉ?”
      Tôi: “Hở?”
      Em trai đau đớn: “Sáng chị em mình ăn cháo trắng với dưa chua, trưa cháo trắng với đậu nhự, tối cháo trắng với xì dầu…”
      Tôi cũng buồn lắm chứ bộ.
      có xe lại bất tiện, lại thêm cái thời tiết kinh khủng chẳng muốn ra ngoài. Tất cả tạo nên hoàn cảnh giờ.
      Bài học rút ra: trong nhà luôn luôn phải có người biết nấu cơm – nếu những người còn lại rất khốn khổ.
      Cuối cùng tôi và em trai chịu nổi cháo trắng mỳ tôm nữa, hôm sau ra ngoài ăn, tiện mua ít đồ.
      Lúc chờ xe bus, nắng nóng gần chết chẳng thấy ma nào, đợi mãi mới thấp thoáng chiếc xe con nghênh ngang qua.
      Em trai: “Chị duỗi chân ra ngoài ?”
      Tôi: “…”
      Em trai: “Ở nước YYY toàn thế.”
      Tôi: “… Đây là Trung Quốc.” Thò chân ra chỉ có người cười vào mặt cho thôi.
      #104
      Tối, em trai nghịch máy tính bỗng chạy ra tí tởn: “Chị, ở có biến động!”
      Tôi “hmm”. Thấy nó hỉ hửng mãi mới : “Em làm sao thế?”
      Nó vừa xoa tay vừa về chỗ, cười thâm thuý, “ biết trường em có kéo dài kỳ nghỉ , ha ha, ha ha…”
      Tôi gọi nó lại kể: “Vừa nãy chị nhìn thấy tin ấy hỏi thăm xem em về trường chưa? Quan tâm em lắm đấy.”
      Em trai vừa thấy có người đẹp hỏi han, vội vàng: “ á? Ai ai ai?”
      “Nó còn bảo đêm qua mơ thấy em cơ.”
      Em trai thẹn thùng, “Chị đấy?”
      Tôi mà, “Nhưng em bé quá, chắc nó để ý đâu.”
      Thằng bé ngẩn ra rồi nhăn nhó vào phòng sách, “Thế mà còn mơ thấy người ta…”
      #105
      hôm bỗng nghĩ đến, gọi em trai vào hỏi thành tích năm nay, nó trả lời: Mấy cái thành tích ấy quan trọng, quan trọng là ở kiến thức mỗi người tiếp thu và học tập!
      “…”
      #106
      Em trai về mới được gần nửa tháng mà bố giục mấy lần nên nó phải sang sớm hơn dự kiến.
      phút trước khi lên xe ra sân bay, cậu em quý hoá vẫn còn dính lấy máy tính chơi súng ống, đeo tai nghe, gác chân, miệng la hét ầm ĩ: “Mày bị ngu à? (Are u stupid?) Bắn chứ! (Fire!) Tao phải giờ đấy! (No time!)
      “…”
      Vĩ Vũ đứng lắc đầu cảm thán: “Đúng là trời rộng lắm kẻ tài.”
      Về sau, ở sân bay.
      Trước khi lên máy bay, nó ngoái lại nhìn bọn tôi, bi tráng: “Em đây! Nửa năm sau quay lại quyết vẫn là đấng hào!”
      Thằng nhóc này ghét về trường đến mức nào vậy.​
      Nữ Lâm thích bài này.

    2. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 15: Trước khi cưới: đẹp có đẹp, nhưng quá “cặn bã”
      [​IMG]
      #107
      Đại khái Từ Vi Vũ là quân nhân (người trong quân đội), nhưng thuộc bộ phận nghiên cứu.
      Sau khi em trai về trường, nhà cửa yên ắng hẳn (mẹ tôi cũng cùng).
      Giữa trưa Vi Vũ gọi điện thoại hỏi tôi, “Em làm gì đấy?”
      Tôi trả lời, “ định nghỉ trưa. Còn ?” Đau chân xin phải nghỉ tuần.
      Vi Vũ: “ họp.”
      Tôi lau mồ hôi, “Thế mà còn gọi điện cho em?”
      đáp, “Nghỉ giữa giờ. Tâm với tý.” Rồi Vi Vũ bắt đầu kể lể buổi họp buồn tẻ ra sao, balabala, cuối cùng chốt lại câu: Hôm nay họp hội nghị nhân viên, nhìn vòng đẹp trai nhất!
      Tôi nghe xong câu cuối là câm bặt, hỏi: “Cả buổi họp nghĩ được mỗi thế thôi à?”
      cười nguy hiểm, “, còn nghĩ đến vài chuyện nữa.” (giọng điệu có vẻ rất sâu xa)
      “…” Lại còn có tư tưởng đứng đắn = =
      định tiếp nghe thấy bên kia có người gọi, “Từ thiếu, vào họp kìa, chuyện với ai thế? Cười nguy hiểm!”
      tâm với vợ, lượn .” Vi Vũ quay lại với tôi, “Ôi, phải vào rồi đấy. Hôm nay họp về tên lửa XX. Tức là loại XXXX với loại XXX…”
      Tôi vội vàng ngắt lời: “Những chuyện ấy là cơ mật được cơ mà!”
      Vi Vũ cười: “ sao đâu, em cũng chẳng hiểu.”
      Người đâu thế biết?
      #108
      xem biên lai thu tiền phạt mạng, tự nhiên thấy mình có hai lần vượt quá tốc độ. Mà thời gian vào lúc tôi .
      Vi Vũ thích phóng nhanh (hoặc thà lái luôn) – bệnh chung của phái mạnh: thích đua tốc độ, nhưng kiểu gì kiểu, phóng quá nhanh cũng dễ làm người ta lo lắng.
      Thế nên bạn trai bị cảnh cáo: “ có hai giấy phạt. Lần sau còn nhanh là em giận đấy.”
      Vi Vũ ngẩn ra rồi nghiêm nghị thề thốt: “Từ nay chắc chắn dính giấy phạt nữa.” Đấy là chuyện của hứa hẹn.
      Còn về thực , ngày hôm sau, tôi thấy nghiên cứu tờ giấy gì đó, ngó qua là vị trí sắp xếp đèn giao thông các tuyến đường và những nơi đặt máy đo tốc độ ngầm!
      Đầu đầy vạch đen[1].
      ([1] Thường có trong truyện tranh, gần giống như -_- |||, chỉ trạng thái bất đắc dĩ.)
      Tôi hỏi, “ lấy cái này đâu ra thế?”
      Vi Vũ cười ha ha, “Từ thằng bạn đấy, tình , chắc chắn sau này bao giờ bị phạt nữa cho xem.”
      Cái này… có “đầu xuống đất, cật lên trời” quá ?!
      #109
      Những chuyện tương tự như vậy làm hề ít, ví dụ như đường cao tốc, GPS liên tục cảnh báo: Bạn vượt quá tốc độ, bạn vượt quá tốc độ…
      Tôi: “ để cho nó im lặng được tý à?” Ý tôi là đừng vượt quá tốc độ nữa.
      Vi Vũ ừ tiếng rồi với tay tắt GPS
      “…”
      #110
      Ra ngoài, thỉnh thoảng Vi Vũ hay mặc quân phục (khi vừa họp hội nghị xong, đến thẳng đây đón tôi). Thường những lúc như thế, ví dụ như khi xếp hàng mua súp mang về, luôn có người chủ động nhường chỗ cho . Có lần tôi cảm thán, “ được đối xử như người khuyết tật ấy.”
      nghĩ lúc rồi chỉ vào tôi, dỗi: “Em kỳ thị đấy à!”
      “…” Người khuyết tật là trong những người tôi tôn trọng nhất. Cuộc sống của họ khó khăn hơn người bình thường rất nhiều, và cũng giàu nghị lực hơn người bình thường rất nhiều. Tôi trả lời: “Em thế là còn đề cao quá ấy. tay chân đủ cả, mặc mỗi bộ quân phục thôi mà cũng có người nhường chỗ cho.”
      Vi Vũ: “Làm quân nhân cũng khổ lắm chứ.” Sau đó thiếu gia ta bắt đầu kể lể con đường quân nhân gian khó ra sau, “Mặt trận đầu quân nhân tiên phong, nơi nguy hiểm nhất quân nhân xông pha, xảy ra tai nạn quân nhân chống đỡ, nằm gai nếm mật như cơm bữa, sinh ly tử biệt là lẽ thường tình, balabala…”
      Chỉ cần đứng trong khu vực xếp hàng là có thể nhìn thấy chàng trai cao to đẹp giai, mặc quân phục nghiêm chỉnh lải nhải như bà già.
      Thực ra tôi cũng kính trọng các chiến sĩ Trung Quốc lắm chứ. Riêng … sống chung lâu mới biết, kính trọng nổi. Chỉ là rất thôi.
      #111
      Tôi là người biết quản lý tải sản, hay cách khác là biết giữ tiền. Vậy nên thường sống trong tình trạng xu dính túi.
      Có lần xa tám ngày, khi về đếm trong ví còn gần $100 và ít nhân dân tệ. chung là còn đủ tiền thuê xe về nhà, trừ khi lái xe chịu nhận ngoại tệ.
      Thế nên thể gọi điện thoại cho Vi Vũ, ở cơ quan (trước khi tôi tự lực cánh sinh!), đồng chí Từ nhận điện thoại, vừa nghe xong lý do là bắt đầu cười ầm ĩ: “Bảo em mang mang, giờ về được chứ gì, ha ha ha ha ha!”
      Lúc đến đón tôi vẫn cười, “Ai bảo em mang thẻ .”
      Tôi buồn bã, “Ai biết châu Phi đắt đỏ thế.” Tính ra mua cái mũ cói để đội cũng tốn gần trăm NDT, cuối cùng lại còn bị gió thổi bay = =!
      Vi Vũ vừa ôm vai tôi vừa thủ thỉ: “Em để lại ăn Trung thu mình, giờ về nhà phải bồi thường đầy đủ đấy nhé!”
      Tôi tảng lờ: “Em mang đặc sản về cho đây này.”
      “chậc” tiếng, “Thèm vào.”
      Về đến nhà, ai đó bắt đầu lục lọi, “Đặc sản của đâu?”
      bảo thèm cơ mà?
      Vi Vũ: “Chỉ cần em mua là nhận hết, được chưa, lấy ra nhanh lên, mai mang lên cơ quan khoe!”
      “…”
      Tôi mua, đúng ra là lấy… nắm cát, đặt trong lọ nước hoa nho mang từ nhà . Cứ tưởng bị chê, ai ngờ chả thấy gì, thế hôm sau thiếu gia nhà ta còn cầm lọ cát đến cơ quan khoe khoang khắp nơi . Chẳng hiểu khoe được cái gì với người ta thế biết?
      #112
      Vi Vũ hẹn tôi gặp đồng nghiệp của , trước kia tôi toàn chối khéo vì thấy kể cả tại hay tương lai tôi và các đồng chí ‘cơ quan’ rất hiếm khi gặp mặt, lại có nhiều đề tài chung, dù đồng chí Từ có giải thích thêm bao nhiêu tôi nghe cũng hiểu.
      Lần này bị ép phải đồng ý vì mục đích ‘’chính trị” ( phát thiệp cưới). Nhưng tôi mới nước ngoài về, trở lại cơ quan làm việc bận tối cả mắt nên đến tận 6h chiều mới chạy được lấy người, đến nơi Vi Vũ hẹn muộn nửa tiếng.
      Khi tôi mở cửa phòng bao, bên trong rất ồn ào.
      Còn thấp thoáng có tiếng : “Từ thiếu, suốt ngày nghe chú mày khoe khoang vợ dễ thương đáng thế nọ, xinh đẹp vô song thế kia! Đến giờ em mới được nhìn tận mắt lần!”
      “…”
      Có người thấy tôi mở cửa.
      Tôi: “Xin lỗi, tôi nhầm phòng.”
      “…”
      Hôm ấy, trong phòng bao, Vi Vũ cười như điên ôm tôi : “Vợ, hôm nay em thẹn thùng thế!” Có người gọi tôi là chị dâu, có người gọi em dâu, thậm chí còn gọi luôn là người đẹp nên tôi hơi xấu hổ.
      Khi ăn cơm, mọi người thấy Từ Vi Vũ ‘’cướp’’ con tôm trong bát tôi mới phê bình, “Từ gia, mày thất đức quá, thích ăn tự mà gắp, ai lại giành đồ ăn trong bát vợ thế?”
      Vi Vũ: “Mày biết cái mông! ấy ăn là lên dị ứng ngay.”
      “…”
      Tôi thích ăn hải sản nhưng cứ ăn là nổi mẩn, còn ngứa nữa.
      Dẫu thế tôi nhất quyết tin, ràng trước kia ăn hải sản có làm sao đâu, tự nhiên lớn lên lại thành ra lắm bệnh lắm tật thế này.
      Vậy nên bao giờ ăn tôi cũng gọi ít hải sản, muốn chứng minh rằng dị ứng chỉ là chuyện rất tình cờ. Mỗi lần như vậy, Vi Vũ lại ngồi cạnh lắc đầu thở dài, “Em xem em có ngốc ? Lần nào ăn cũng dị ứng còn cứ hăng hái chịu khổ.” Nhưng Vi Vũ biết tôi chẳng thích ăn gì, chỉ lòng thương hải sản nên cũng nỡ can ngăn, đành : “Thôi ăn , lát về đưa bệnh viện.”
      Chẳng hiểu sao hôm nay nhất định cho tôi ăn. Tôi rất buồn. Vì có người ngoài nên tiện gì, đành mặc cả: “Chỉ ăn con thôi, sao đâu.”
      Vi Vũ: “ được, em sắp đến kỳ kinh nguyệt rồi.”
      “…”
      hoàn toàn sợ mất mặt, -sợ-mất-mặt, SỢ MẤT MẶT à?
      #113
      Từ Vi Vũ chuyện về H mạng với bạn bè chẳng bao giờ tránh tôi.
      Có lần cậu bạn thất nghiệp, hỏi : “Từ gia, chú thấy đóng phim giường chiếu thế nào? Có kiếm được nhiều tiền ?”
      Từ Vi Vũ thản nhiên trả lời: “Mày? Phim giường chiếu? Mày đóng vai giường hay vai chiếu?”

      Đối phương giận quá hóa cười: “Từ Vi Vũ, bạn Thanh Khê nhà mày đâu, cần mày nữa à? Ha ha ha ha có thấy đau đớn tiều tuỵ , có hận đời gặm giường trả thù xã hội ? Ha ha ha ha!”
      Vi Vũ cười : “Ngày nào tao với Cố Thanh Khê cũng lăn ga trải giường cả, mày bạn đâu chẳng thấy, thấy mỗi cái giường, thôi cứ tự cung tự cấp tự hưởng thụ tiếp !” chờ trả lời, Từ Vi Vũ tắt máy tính, đứng bật dậy: “Thanh Khê, lăn ga trải giường!”
      “…” Là ngày càng trẻ con hay ngày càng… lưu manh thế?
      #114
      Xem Từ Vi Vũ chat với bạn. Đại loại là cậu ta bị tổn thương tâm lý, cảm xúc ổn định cho lắm.
      Ai đó: “ Vũ, em đáng sợ lắm à?”
      Vi Vũ: “Ừ.”
      Ai đó: “Em SB[2]lắm à?”
      ([2] SB: Ngu ngốc)
      Vi Vũ: “Ừ.”
      Ai đó: “Thế giờ em phải làm sao đâyyyyy?”
      Vi vũ: “2B continue[3].”
      ([3] Còn có thể hiểu là SB continue)
      “…”
      (Vốn 2B continue là To be continue, Từ Vi Vũ đổi nghĩa vô cùng thâm thuý!)
      #115
      Khi tôi nghịch máy tính, Từ Vi Vũ thường dính lấy sofa.
      Nếu tôi đọc truyện hát: “Nỗi đơn, trống vắng, thất vọng của tôi bùng lên như lửa rừng cháy mãi…” (“ đơn” – Vạn Phương)
      Tôi chịu được ồn, quay sang xem phim. lại hát tiếp: “Người có biết chăng, có hiểu chăng nỗi đắng lòng của đứa trẻ lang thang, , người biết cũng hiểu, rằng đứa trẻ lang thang cũng cần được …” (“Đứa trẻ lang thang” – Lữ Phi)
      Tôi quay lại lườm cái. im luôn. Rồi đứng dậy ra ngoài, quên lẩm bẩm hát: “Suy cho cùng vẫn tại tôi yếu lòng, yếu lòng…”
      “…”
      #116
      Tối, hẹn Vi Vũ ăn mỳ ở cửa hàng nổi tiếng nhất trong thành phố. Tôi từng rất nhiều nơi nhưng chưa thấy ở đâu ngon bằng ở đây (nổi tiếng phải biết).
      Nó gồm có loạt tiệm mỳ dài nối đuôi, trang trí tương tự nhau, vô cùng giản dị, bình thường, bàn ghế đóng từ mười mấy năm trước nhưng lau dọn rất sạch .
      Gần như nơi đây toàn các ông bà già, vừa ngồi ăn trong tiệm vừa chuyện phiếm, hơi ồn ào nhưng rất ấm cúng.
      Tôi và Vi Vũ vào bừa cửa hàng, gọi bát mỳ thịt băm cải thìa to, hết năm đồng.
      Khi ngồi chờ mỳ, có đôi trẻ bước vào.
      vừa ngồi xuống lấy khăn tay trong túi lau bàn ghế cẩn thận, tay mảy may chạm vào mép bàn. Cậu trai hỏi ăn gì, trả lời, “Gì cũng được, em có ăn mấy đâu.” Rồi rút điện thoại ra chơi. Khi cậu bạn chọn mì, nghe điện thoại: “Chết mất, đưa tao ăn mỳ những mấy đồng bát cơ đấy mày ạ… Tối tao kể tiếp cho, cậu ta quay lại rồi, cúp nhé.”
      Tôi huých Vi Vũ, hỏi , “Em mời ăn mỳ năm đồng, cảm thấy thế nào?”
      Ai đó nghịch điện thoại, ngẩng đầu lên, mơ màng: “Cảm thấy gì?” Rồi bừng bừng hào hứng, mắt sáng long lanh hỏi: “Cho bát nhiều sườn hơn à?”
      Đây là… rất dễ nuôi, chỉ cần cho ăn no, thỉnh thoảng vứt vài miếng thịt là được!
      #117
      Hôm rồi đọc truyện, nam chính là côn đồ, đặc biệt nổi loạn, đọc rất thích, khi đọc xong tôi còn buột miệng: “Kể ra tìm bạn trai làm côn đồ cũng được đấy chứ, (*ảo tưởng*) Chàng trai siêu lạnh lùng đứng khoanh tay, miệng ngậm điếu thuốc hất cằm ấy là của tao’.”
      Vi Vũ: “Rồi sau đó được tận tay tiễn vào trại cải tạo.”
      “… Ha ha ha ha.”
      hiểu sao mỗi khi nhớ lại lời tôi thấy rất vui.
      #118
      Nếu có người đưa thuốc lá cho Vi Vũ, luôn : hút. ( biết hút)
      tiệc, ăn nếu có ai rót rượu, từ chối: Đồ uống à, cảm ơn. ( uống được nhiều rượu)
      Vì thế, có người với , “Mày đàn ông đàn ang gì mà thuốc biết hút, rượu biết uống, thế còn làm ăn được gì nữa?”
      Từ gia hờ hững thanh cao : “Tao ‘sắc’ được.”​

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Bạn ơi, đưa sang mục sưu tầm bên đại giúp nhé, mình chuyển cho bạn, nhưng lần sau bạn đăng đúng nơi giúp mình nha

    4. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240

    5. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 16: Lời của “tôi”
      [​IMG]
      #119
      Trước kia, tình cảm giữa tôi và Từ Vi Vũ chẳng mấy nồng nàn. Chỉ thỉnh thoảng gặp gỡ, về cùng đường, mà thực ra đoạn đường ấy cũng dài, ra cổng trường chừng 100m đến ngã ba là đường ai nấy , cũng chẳng chuyện nhiều.
      Về sau, có khi cùng lớp, có khi cùng trường khác lớp.
      Lúc ấy nào có thấy đặc biệt gì đâu, cùng lắm là… thân thiết hơn bạn bình thường tí tẹo.
      Lên cấp 3, Vi Vũ rằng sắp nước ngoài, tôi hơi bùi ngùi (mà nghĩ lại, tôi có thể gì, làm gì được đây). Đằng nào chẳng vậy, nước ngoài nước ngoài.
      Khi ấy tôi nghĩ mình cũng buồn bã lắm, ngược lại, có vẻ khá khó chịu.
      Vẫn nhớ, ngày , tôi ra tiễn, thậm chí cả hè năm ấy còn chẳng thấy bóng dáng .
      Sau khi .
      Có lần, tôi kéo em trai hát, hiểu sao hát nước mắt tuôn rơi. Tới khi đó tôi mới nhận ra rằng, ừ, rồi. Giống như người bạn luôn ở bên từ đến lớn, cứ thế mà biến mất khỏi tầm mắt của tôi.
      Hồi bé, Vi Vũ học đàn violin, tôi học vẽ – nhưng đẹp cho lắm, và Vi Vũ đàn cũng chẳng mấy hay.
      Nhưng so với thảm hoạ thể dục ít ra Từ Vi Vũ còn có tí tế bào nhạc, chắc cũng có thể tạm gọi là cậu bé tài hoa.
      Sau khi nước ngoài, mỗi khi gọi điện thoại cho tôi đều “bắn tiền” trước.
      Câu đầu tiên luôn là, “Tớ nạp tiền cho cậu rồi, cứ chậm chậm thôi nhé.”
      ở đó rất đơn, tôi cảm thấy thế. Cảnh vật nơi đây quá đỗi thân quen, đường sá thuộc nằm lòng, xung quanh còn có bạn bè, người thân. Còn , nơi hoàn toàn xa lạ.
      nhớ tôi, tôi thấy cảm động, cũng thấy đau lòng.
      Khi ấy nghĩ rằng, ôi, đúng là đồ ngốc. Làm tôi đau lòng.
      Có lần đến nhà Lan Lan.
      Gần nhà nó có thị trấn chuyên làm đàn violin, là quê hương của loại đàn này.
      Khi qua chỗ ấy, nhìn nơi nơi bán đàn violin, tôi chợt thấy rất nhớ, rất nhớ cậu bé.
      Nhớ ngày nào còn đeo đàn đến lớp nhạc, qua cửa sổ lớp vẽ bao giờ quên giơ đàn khoe khoang, chào: Tiểu Khê, tớ … học đàn violin nhé.
      Và rồi tôi kéo Lan Lan vào, muốn mua cây đàn violin.
      Lan Lan biết chơi đàn, kéo violin chẳng khác gì quỷ khóc sói gào, kinh lắm, hàng xóm mắng chết.
      Nhưng tôi vẫn mua chiếc, bày trong nhà làm đồ trang trí.
      Có đôi khi, tôi nghĩ lại, về mình (mạch suy nghĩ hơi loạn).
      Họ , tôi rất lạnh lùng với Vi Vũ.
      Nhưng thực ra, tôi cũng nhớ lắm chứ.
      biết có phải trùng hợp hay mà… người nhà, em trai rồi Từ Vi Vũ đều nước ngoài.
      Chỉ còn mình tôi ở lại… , hai, ba, bảy năm. Tôi từng rất đơn. hiểu sao còn có tư tưởng ngớ ngẩn rằng nước ngoài có gì hay mà những người tôi đều ở đó.
      Về sau, bốn năm đại học đánh thức tôi.
      Để tôi quen những rất rất tốt, những người bạn của cả đời.
      Có lần biển với Lan Lan.
      Sau khi ăn tối trong quán , chúng tôi dạo bờ. Gần đấy có vài người đốt lửa trại, cả nhóm nam nữ vây quanh, trong đó có cậu bé, à , phải là chàng trai, kéo đàn violin tặng . Mọi người ồn ào: đồng ý , đồng ý . Bỗng tôi thấy nhớ vô cùng cậu bé violin của mình.
      Rồi trở về, hai năm sau, Vi Vũ cầu hôn, tôi đồng ý. Tựa như chạy hết đoạn đường rất rất dài, rất rất mệt. Cuối cùng cũng chạm tới đích.
      Và giờ, tôi nhặt cánh hoa tàn[1].
      ( [1] Nghĩa là ‘ghi chép, nhặt nhạnh những câu chuyện xưa’, thành ngữ có nguồn gốc từ tác phẩm cùng tên của Lỗ Tấn.)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.