Trưởng phòng: “Cấp sáu quan trọng hơn hay khủng long quan trọng hơn?!”
= =! Ai lại đem hai cái này so sánh với nhau?
Cuối cùng vẫn phải xuyên
.
Sa mạc này, diều hâu này, gò cát này, mặt trời chói chang, nơi nơi hoang tàn này.
Ai chọn đấy?
Trưởng phòng: “Tao chứ ai, phải chọn chỗ nào thách thức tý chứ! Chẳng lẽ còn đến nơi non xanh nước biếc, cùng khủng long hát ‘chỉ mong gặp khủng long chẳng màng đâu tiên nữ’ à?”
Lan Lan: “
cả, chú mày lưu manh quá~”
Cuồng thẩm mỹ: “Thôi thôi, đến hết rồi còn gì! Bên kia có
động nham thạch, để tao
thử xem có làm căn cứ được
nhé?” Cuồng kéo vali màu hồng, tao nhã bước
.
Bỏ đồ xuống, tôi chỉ đeo
túi, bên trong toàn đồ ăn, và
bài thi cấp sáu = =!
Tôi: “Tiếp theo phải làm gì?”
Trưởng phòng nhìn bằng kính viễn vọng, “Sao chẳng thấy mống khủng long nào thế? Có
dốc núi ở đằng kia, tao
khảo sát đây. Thanh Khê, mày có
cùng
?”
“Tao mệt lắm, ngồi nghỉ thêm lúc nữa
, chúng mày cứ
.” Tôi ngồi dưới bóng râm của tảng đá lớn.
Trưởng phòng: “Vừa mới đến
mệt?! Thôi, tao
với Lan Lan, mày đừng có lượn đâu linh tinh đấy nhé. Oa ha ha ha, mình nhất định
là người đầu tiên nhìn thấy khủng long!”
Lan Lan giao hành lý cho tôi, trưởng phòng mang theo
chiếc mã tấu, kính viễn vọng và đèn pin.
Tôi ngồi nhìn quanh quất khắp nơi, im lìm vắng vẻ quá.
Vì vậy, tôi bắt đầu làm đề-ing = =!
N phút sau.
Lan Lan điên cuồng chạy về phía tôi, phía sau cuốn đầy bụi đất!
Lan Lan: “Thanh Khê!!!!!! Có trai đẹp!!!!!”
Fuck.
Lần đầu tiên tôi
nhịn được, phát ngôn câu này.
Tôi dừng ảo tưởng.
“Trưởng phòng, mày khinh bỉ trai đẹp, tưởng tượng đến sa mạc để gặp khủng long cơ mà?”
Trưởng phòng nằm
giường, nghiêng người tao nhã, quay mông về phía tôi.
“Ôi, nghĩ
nghĩ lại, tao thấy thiếu trai đẹp là thiếu tất cả,
trai đẹp là
có gì, thời khủng long cũng
ngoại lệ. Hơn nữa bọn họ cũng là
nhóm
tìm khủng long cơ mà, trùng hợp gặp được thôi.”
… Được rồi, làm đề cấp sau ở sa mạc hay
bàn học trong phòng ngủ
cũng vậy = =!
Trở lại hoang mạc, tiếp tục ảo tưởng.
Lan Lan thở hồng hộc, chỉ tay về phía vách đá, “Vừa nãy tao với trưởng phòng chạy sang đầu bên kia vách đá, thấy có người
bị khủng long có cánh tấn công! Tao với trưởng sửng sốt, vì ba điều,
, khủng long là có
! Hai, còn có người! Ba, còn là trai cmn đẹp! Trưởng vội vàng lấy đèn pin chiếu về phía khủng long, chiếu đến đâu khủng long chết đến đó! Còn cứu được
tập đoàn trai đẹp! Tình hình là như thế, tao về trước thông báo cho mày, giờ phải làm gì?”
Tôi: “Đợi tý, chiếu đến đâu khủng long chết đến đó? Tao tưởng là… đèn pin?”
Lan Lan: “Trưởng phòng bảo đấy là súng laser giả đèn pin cầm tay, gọi tắt là đèn pin laser — Thanh Khê mày sao thế? Vẫn ổn chứ!”
“…
hiểu sao tao bỗng thấy buồn nôn = =!”
“Mang thai? Chết, phải làm sao bây giờ? Từ thiếu còn
ở Đức mấy tỷ năm sau? Liên lạc kiểu gì đây?”
“…”
Khi trở về, Cuồng
quét dọn hang đá sạch
(vốn
khô sạch rồi). Nó dựng lều, trả ga hồng nhạt làm sofa
đất, phía trước bày
chiếc ghế xếp đặt nến lên
. Còn bản tôn Cuồng
nằm nghiêng
ga giường tập yoga!
Bỗng tôi có cảm giác như được xuyên trở về
đại, “Cuồng, mày có cần thiết tập thể dục bây giờ
! Chúng ta
ở thời tiền sử, thời tiền sử đấy! Mày chuyên nghiệp tý
mất miếng thịt nào à?!”
Cuồng sơn móng chân, “Tao chẳng có gì để làm cả, mày
phải thế nào?”
Lan Lan: “Ôi dào sếp, thực ra so với Thanh Khê làm đề cấp sáu trong hoang mạc
Cuồng còn chuyên nghiệp hơn nhiều.”
Tôi: “…”
Trưởng phòng ‘chỉ tiếc rèn sắt
thành thép’, đành cắn răng hậm hực: “Được rồi, tất cả
theo tao, tiếp tục tưởng tượng!” Trưởng phòng giả vờ như vừa chạy về cửa hang, bừng bừng khí thế: “Hỡi các chị em, hãy nghe đây cho kỹ! Vừa rồi tôi
đoàn kết hữu nghị với nhóm giai đẹp bên kia vách đá, từ nay trở
chúng ta
hoạt động bí mật, ngầm liên lạc với họ! Sau này rảnh rỗi có thể hẹn gặp ngắm khủng long hoặc chơi đuổi bắt trong sa mạc!”
Giây tiếp theo, trưởng phòng
tưởng tượng ra hoang mạc trong nắng chiều, cát vàng lấp lánh,
nam
nữ,
khủng long, chạy slow motion, trưởng phòng rạng rỡ: “Ha ha ha ha, đuổi em
… lại đây đuổi em này… ha ha ha… trượt rồi, còn lâu mới bắt được em nhé.”
Lan Lan
thể chịu đựng được nữa: “Trưởng phòng, cẩn thận! Có
con rồng phun lửa đằng sau mày! Trưởnggg!!! Ôi, sao mới đây mà người
cháy khét rồi.”
Trưởng phòng: “…”
3, Ảo tưởng cướp ngân hàng
Nhóm ký túc xá trường đại học.
Thời đại học, chúng tôi từng tưởng tượng
cướp ngân hàng rất rất nhiều lần, nhưng tiếc thay lần nào cũng có bạn tới phá hoại làm kế hoạch đến giờ vẫn còn dang dở.
Lần này, trưởng phòng quyết định phấn đấu thêm
lần nữa.
Khi chia nhiệm vụ có người đề nghị hôm nay để Thanh Khê gác bên ngoài.
Trưởng phòng: “Mày bị ẩm IC à! Để Thanh Khê giữ cửa á, có tin chưa đến năm phút đầu óc nó
treo ngược lên cây rồi
!”
Cuồng thẩm mỹ: “Hay là để Lan Lan?”
Trưởng phòng: “Địch
[4]! Lan Lan?! A Cuồng, não mày mới sửa
hỏng rồi à! Cảnh sát đến thể nào nó cũng xung phong dẫn đường cho xem! Nếu chúng ta mang theo vũ khí, chắc chắn nó
nhận làm con tin! Đến lúc bị tóm cả nút rồi
phủi mông bỏ
với
câu ‘tôi
quen chúng nó’!”
( [4] là tiếng chửi đọc lái .)
Lan Lan: “Tiểu Phòng này, sao lại
thế, làm người ai chẳng biết suy nghĩ cho bản thân ha ha! Nhất định tao
xin giảm tội cho chúng mày
toà.”
Tôi: “Có cướp nữa
để tao còn
ngủ.”
Trưởng phòng: “Chúng mày nhìn
! Còn chưa bắt đầu nó
đòi
ngủ rồi!!”
Tôi: “…”
Lan Lan: “Hay thế này, Cuồng canh cửa, tao với trưởng phòng đeo tất, Thanh Khê giúp đỡ, được
?”
Trưởng phòng: “… Ok, chưa thử đội hình này bao giờ, làm
lần xem!”
Chính thức bắt đầu tưởng tượng vụ cướp.
Trưởng phòng và Lan Lan đeo tất.
Lan Lan soi gương, “Nhìn kinh vãi mày ạ!”
Trưởng phòng: “Địch! Mày
hẹn hò đấy à! Chuyên nghiệp vào, OK?”
Cuồng thẩm mỹ: “Thôi, đừng ầm ĩ nữa, Thanh Khê ngủ đến nơi rồi.”
Trưởng phòng: “
, chạy chạy chạy! Cướp xong hẵng ngủ. Cuồng dừng xe trước cửa ngân hàng, báo tin tuỳ theo hoàn cảnh! Thanh Khê chờ trong ngõ hẻm bên kia, sau khi tập hợp đủ lập tức lái xe ra ngoài, đến kho hàng
mua sẵn rồi xuống xe vào đường hầm! Mọi người nghe
chưa? Tao
tin lần này
thất bại, Lan Lan,
thôi!”
Tôi: “Đại ca, em
câu được
…”
Trưởng phòng: “
đủ thời gian, Thanh Khê ngoan có gì đợi chúng ta giàu to rồi
!”
N phút sau, ngục giam.
Tôi: “A Phòng, lúc ấy tao định
với mày là, tao có cảm giác chúng mày vừa
A Cuồng
báo cảnh sát…”
Cuồng ngồi ngoài tấm kính, nghịch móng tay, miệng khẽ cười thanh nhã, “Tao
muốn chúng mày
vào con đường tội lỗi thôi.”
Trưởng phòng, Lan Lan: “Fuck!”
Tôi: “Tao về phòng giam nhé, buồn ngủ quá.”
Đó là lần tưởng tượng cướp ngân hàng bị bắt sớm nhất trong lịch sử = =!
Sau này, khi
tốt nghiệp, trưởng phòng làm việc trong ngân hàng, mới
làm nó
phát biểu: “Chuyện đau đớn nhất khi làm ngân hàng là tiền trong tay
phải tiền của mình!”
Dù như vậy,
hiểu sao trưởng phòng vẫn luôn nồng nhiệt
tình
‘lạ’ dành cho ngân hàng. Rất lâu sau chúng tôi mới biết.
Mấy lần phi vụ thất bại vì — giữa chừng
đến giờ ngủ của tôi = =!
Hôm sau xem lại phần ghi chép, trưởng phòng: “Thanh Khê đâu?? Mẹ kiếp, người tiếp ứng của chúng ta đâu??!”
Cuồng: “Chắc ngủ rồi, thôi, tắm rồi ngủ
.”
Lan Lan: “Haizz, sáng sớm mai
phải dậy
làm, thôi ngủ ngủ ngủ.”
Trưởng phòng: “Này, vẫn còn
trong kho bảo hiểm cơ mà! Này này!!”
“…”
4, Chuyện than vãn hàng ngày của nhóm ‘phòng kí túc xá’
Cuồng: Dạo này
đâu cũng thấy có đám cưới, quá áp lực! Phòng mình người ít chuyện nhất lại là người cưới chồng sớm nhất, Khê Tử, giao bí kíp ra đây!
Lan Lan: Thấy chưa, Thanh Khê, bao giờ mày cũng là người tiên phong đúng
. Có vẻ như tiếp theo
là tao. Hai đứa kia chẳng có tý hy vọng gì.
Cuồng: Mày á? Ờ, trừ khi
người
mày bị mắc bệnh thèm đòn. Tao thấy may ra được trưởng phòng, cứ hứng lên là…
Lan Lan: Vấn đề ở chỗ đấy, nó hứng lên cũng bằng thừa, đối phương có hứng đâu.
Tôi: … Ơ nghe bảo trưởng phòng còn đá người ta cơ mà?
Lan Lan: Nghe ai bảo?!
Tôi: Trưởng phòng.
Lan Lan, Cuồng: … Địchhhhh!
Trưởng phòng: Xin chào các người đẹp, tao đến đây!
g…
Trưởng phòng: Fuck!
Cuồng: Trưởng phòng, hôm nay gọi mọi người đến làm gì? Cướp ngân hàng
thôi nhé, vào suốt mày
chán à?
Trưởng phòng nghe thế nổi bão: Trước kia vì đứa nào nên tao phải vào trại giam? Hả!
cướp bóc
ngủ,
báo cảnh sát, lúc sống mái
đòi vào nhà vệ sinh,
đường chạy còn muốn trang điểm lại, bị bắt chả thấy đứa nào
theo những gì bàn bạc trước, toàn ”tôi bị mua chuộc, xin hãy thả tôi”! Mẹ kiếp, kế hoạch của tao chi tiết như thế, cẩn thận như thế, thất bại là do chúng mày, do chúng mày hết!
Lan Lan: Ấy ấy A Phòng, ai lại
vậy –
Trưởng phòng: Lượn khẩn! Từ nay trở
, tao phiêu dạt chân trời góc bể
mình, cướp ngân hàng
mình, giàu có
mình, trái ôm phải ấp
mình, ha ha ha ha ha!
Lan Lan: Cuối cùng vào trại giam
mình.
Trưởng phòng: …
5, Chuyện ngày xưa
Chỉ cần thấy có truyện 18+ thâm thuý nào đó
mạng là phòng trưởng lại đọc to cho cả phòng cùng nghe. Và thường
vào những lúc mọi người bất động (do ngây thơ hoặc
mải mê suy nghĩ), tôi: “Phì!”
Trưởng phòng: “… Hoá ra Thanh Khê mới là kẻ thực
đen tối?!”
Lan Lan: “… Ngựa đen
[5]trong truyền thuyết chăng.”
( [5] Người giấu tài năng nhưng thắng cuộc cuối cùng.)
Cuồng: “Địch, tao ngủ với nó bao lâu nay mà biết!”
Tôi: “…”
Tôi: “Thực ra, có thể hiểu theo chiều hướng khác là độ cao của chỉ số IQ đấy.”
Cuồng thổi móng tay vừa sơn xong: “Sếp, có phải nó ám chỉ IQ của chúng ta thấp ?”
Trưởng phòng: “Trước nay Khê tử nó có ám chỉ ai bao giờ, toàn thẳng toẹt ra đấy chứ. Chẳng qua diễn đạt bằng giọng dịu dàng đặc trưng nên người khác mới hiểu nhầm thôi.”
Lan Lan: “ thế , xử nó .”
Tôi mồ hôi ròng ròng: “Trưởng phòng, cho em trăn trối câu cuối cùng được .”
Lan Lan: “Đừng!! Thường những câu cuối cùng của Thanh Khê có thể ngăn sóng chặn gió.”
Trưởng phòng: “Mày lo cái gì, có tao ở đây, tao là người sống có nguyên tắc quy củ đàng hoàng! mau!”
Tôi: “À, thực ra chẳng có gì đâu, ngày kia thi kinh tế thế giới, đề mở, tài liệu tao chuẩn bị xong xuôi rồi ấy mà.”
Trưởng phòng: “Xử xử cái đầu mày ấy! Ai đánh Thanh Khê ra đây tao bảo? Cuồng nghiêm cấm sơn móng tay, Thanh Khê thích mùi ấy, cả mày đấy Lan Lan, hơi tí là đánh đánh giết giết, mày thấy mặt tao có giống xã hội đen ?!”
Rồi sau đó quay lại nhìn tôi, dịu dàng, “Thanh Khê này, nghe đâu Từ thiếu bảo định bay về gặp mày à, Thanh Khê nhà chúng ta quyến rũ quá , nhìn khuôn mặt này xem, nhìn đôi mắt to lúng liếng, môi hồng nhắn này xem…”
Cuồng: “Sếp, , sếp xứng đáng làm tượng đài bỉ ổi trong lòng em. Bay đâu, gọi điện cho Từ thiếu báo cáo có kẻ ghẹo vợ người ta.”
Giờ chẳng còn nhớ được bao nhiêu, tranh thủ khi ký ức còn lưu phải chép lại ít. Tuy rất đỗi bình thường nhưng thực vô cùng đáng giá.