1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

All in love - Ngập tràn tình yêu - Cố Tây Tước (29c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 4:Mây Vu sơn khó có mây hơn
      [​IMG]
      #19
      Nhìn Từ Vi Vũ lịch nghiêm túc thế thôi, thực ra gian lắm, những gian trá mà còn gian ác.
      Ở ngoài giơ tay nhấc chân đậm chất lạnh lùng, nhưng về đến nhà là bắt đầu hát: “Đừng hỏi tôi đến từ đâu? (hạ xuống thanh bậc thứ 4) nương của tôi động phòng, vì sao giữ chàng, giữ chàng lại động phòng, giữ ~ chàng~[1] .”
      ( [1] Vi Vũ đổi lời từ bài ‘Cây Ô Liu’ – Nhạc: Lý Thái Tường, Từ: Tam Mao, Hát: Tề DựNguyên là:
      “Đừng hỏi tôi đến từ đâu
      Quê tôi ở phương xa
      Vì sao lưu lạc
      Lưu lạc phương xa, lưu lạc.”
      Ở đây, Vi Vũ thay từ ‘ngã đích cố hương’ (quê tôi) bằng ‘ngã đích nương’ ( nương của tôi), từ ‘viễn phương’ (phương xa) bằng ‘viên phòng’ (động phòng), từ ‘lưu lãng’ (lưu lạc) thay bằng ‘lưu lang’ (giữ chàng).

      #20
      hôm bạn thân tôi gọi đến than thở: “Tao vẫn còn là trinh, là thiếu nữ còn ‘tem’ sắp ba mươi tuổi đầu rồi đấy, trời ơi! Muốn tìm thằng đàn ông để dâng quách cái lần đầu tiên này cho xong cũng có!”
      Tôi lau mồ hôi, an ủi: “Vét bồ thương kẻ ăn đong[2], tao cũng còn ‘nguyên đai nguyên kiện’ đây này.”
      ( [2] Nguyên văn ‘Đồng bệnh tương liên': thông cảm những người cùng cảnh ngộ.)
      Đúng lúc ấy, Từ Vi Vũ vừa tắm xong, lò dò ra ngoài, nghe tôi thế lập tức ngẩn ngơ tại chỗ rồi làm bộ thẹn thùng, “ sẵn sàng.”
      Tôi…
      #21
      Có lần chuyện với bạn bè, nhắc đến vấn đề “tầm quan trọng về hài hoà của ‘chuyện ấy’ trong đời sống vợ chồng và những người nhau”, bất giác tôi nhớ đến ai đó, lòng thông cảm trào dâng thúc đẩy tôi nhắn cho Từ thiếu tin: “Tối nay chúng ta có cần… ?”
      Từ Vi Vũ nhắn lại: “Cần gì cơ?”
      Tôi rất xấu hổ nhưng vẫn trả lời: “Động phòng.”
      giây sau Từ Vi Vũ gọi thẳng điện thoại đến, chuyện rất máy móc, chắc có đồng nghiệp trong văn phòng: “Tôi có ý kiến, hạng mục công việc cụ thể tối nay chúng ta tiếp, hi vọng quý khách hàng… giữ lời.”
      Cuối cùng hôm đó kinh nguyệt của tôi đến sớm.
      Khi về nhà, biểu cảm của Từ Vi Vũ rất đa dạng, từ mặt mũi đỏ bừng sang trắng bệch hãi hùng rồi uất ức tủi thân và cuối cùng là đơn lạc lõng, chốt lại câu: “Lăng trì xử tử cũng đến mức này.”
      Rồi mau mau chóng chóng chạy vào phòng tắm đổ nước đầy túi chườm ấm cho tôi, xong xuôi lại tí tởn vào bếp pha trà hồng đường.
      #22
      Mỗi ngày của tôi, ngoài học, là làm thêm, viết lách hoặc vẽ vời nên cũng có thể coi như tương đối bận rộn; mỗi ngày của Từ Vi Vũ ngoài làm là nhắn tin hỏi tôi làm gì – ở đâu – ăn cơm cùng – có cần đón , nên có vẻ khá buồn tẻ.
      Tôi cứ lo Vi Vũ thất nghiệp, trong khi đó lại như mặt trời giữa trưa, còn tôi mới là người thường xuyên phải đổi việc làm thêm vì mỗi học kỳ lại thay thời khoá biểu lần.
      hôm, cầm thời khoá biểu, kéo tay tôi, e lệ thẹn thùng hỏi: “My darling, bao giờ em mới xếp tiết thực hành Từ Vi Vũ?”
      Tôi… bình tĩnh trả lời: “ tại còn chưa có ý định thêm khoá học này.”
      Ai đó bắt đầu PR nhiệt tình: “Chỉ cần có là 100% em qua môn, những thế còn hoàn toàn được miễn học phí! Ngoài ra trong suốt thời gian học tập được tự hướng dẫn, hiểu dạy lại, vẫn hiểu tiếp tục dạy lại, đến khi hiểu mới thôi, đảm bảo quý khách hài lòng!”
      Đôi khi nghĩ lại… thực công tử thanh nhã trong huyền thoại này quá lưu manh.
      #23
      Gần đây Từ Vi Vũ mua rất nhiều dụng cụ cắm trại, lều trại, túi ngủ,… trong thầm lặng. ngày nọ, chắc là chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Vi Vũ đẩy cửa phòng sách đắm đuối đưa tình hỏi tôi: “Thanh Khê, bao giờ em mới được nghỉ phép?”
      Tôi trả lời: “Trong thời gian tới có.”
      Từ Vi Vũ nghe xong, ủ dột về phòng.
      Tối ấy, ôm tôi, chỉ lên trần nhà : “Nhìn kìa, sao.”
      “…”
      Hôm sau cả hai cắm trại.
      #24
      Dạo gần đây Từ Vi Vũ rất bận, nghe đâu còn sắp công tác phía Bắc, ngày ngày buồn bã chán chường: “Nghĩ đến phải lên máy bay là thấy xa em vạn tám nghìn dặm, giống như quay về ngày xưa ấy, tưởng tượng thôi thấy khó chịu rồi.” Sau đó tiếp, “Thanh Khê, em an ủi .”
      Tôi : “Lại đây, người ta sờ tí.”
      Từ Vi Vũ sửng sốt, tai đỏ bừng, quăng câu: “Đồ bỉ ổi!”
      Tôi…
      #25
      Từ thiếu phía Bắc công tác, trước khi lên máy bay nhắn tin cho tôi: “ vào cửa an ninh đấy.” Lên máy bay nhắn tiếp: “ phải tắt điện thoại rồi.” Hai tiếng sau máy tôi có tin nhắn đến: “ xuống máy bay đây!” tiếng nữa điện thoại lại rung: “ đến khách sạn.” Lúc ăn cơm tối, nhận được: “ ở khách sạn xx phòng xx.” Tôi gà gật sau khi xem xong hai bộ phim, nhắn: “Thanh Khê, ngủ được YY em có được ?”
      “…”
      #26
      Hôm sau lướt web, tôi tình cờ đọc được đoạn truyện kinh điển trong tiểu thuyết Quỳnh Dao được đăng lại diễn đàn.
      Khi đọc: “Ngày đầu tiên Thư Hoàn , nhớ .”
      “Ngày thứ hai Thư Hoàn , nhớ nhớ .”
      “Ngày thứ ba Thư Hoàn , nhớ nhớ nhớ .”
      Tôi thấy rất thú vị nên kể cho Từ Vi Vũ.
      Ai đó trả lời rất nhanh, “Em xem bạn người ta rồi nhìn lại chính mình !!”
      Sau đó bắt đầu thao thao bất tuyệt so sánh, “Ngày đầu tiên , gửi tin nhắn cho em, em nhắn lại: ăn cơm, có gì tối gặp sau. Ngày thứ hai , gọi điện cho em, em trả lời: chơi với bạn, phải lái xe, tít… tít… tít… Ngày thứ ba , với em: Ngày kia về rồi. Em đáp: Ô? Nhanh thế à?”
      Kết lại bằng câu: “Tôi phải sống thế nào đây!”
      Tôi… vì trước khi , cứ lượn qua lượn lại trong nhà, lẩm bẩm, lần này nhất định phải hai tuần, những hai tuần!
      #27
      công tác về, câu đầu tiên với tôi là: “ ra biển, sông hồ coi / Mây Vu sơn khó có mây hơn[3].”
      “…”
      ( [3] Trích hai câu trong bài “Ly Tứ“ – Nguyên Chẩn, bản dịch của Nguyễn Minh:
      ra biển, sông hồ coi
      Mây Vu sơn khó có mây hơn
      Gặp giai nhân, ngó như
      Phần tu tỉnh, phần lòng thờ em )

    2. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 5: Đính hôn
      [​IMG]
      #28
      Ngày đính hôn, Từ Vi Vũ ăn mặc đặc biệt… điển trai và lịch lãm. Vừa nhìn thấy tôi hỏi “trông thế nào?” Tôi trả lời, cũng được. Lúc ăn cơm quay sang, hỏi “trông thế nào?” Tôi đáp, cũng đẹp. lần nữa khi rót rượu lại tiếp tục bài ca “trông thế nào?” Tôi mất kiên nhẫn, , đẹp trai lắm! Mọi người xung quanh quay sang nhìn, Từ Vi Vũ cười: “ có gì đâu, vợ tôi khen tôi đẹp trai ấy mà.”
      “…”
      #29
      Sau khi đính hôn, Từ Vi Vũ đòi du lịch, đăng kí lịch trình xong xuôi.
      Vừa lên xe tựa vào vai tôi ngủ, tôi thấy rất khó hiểu, người ầm ĩ đòi du lịch bằng được là mà người lên ”xe du lịch” chưa được bao lâu lăn quay ra ngủ cũng chính là .
      Tôi đẩy đẩy đầu Vi Vũ : “ nghĩ cái gì thế?”
      cười ha hả: “Để hồi tưởng lại cảnh em ngồi xe trước ngồi xe sau năm xưa tí, hôm ấy lượn kiểu gì cũng gặp được nhau, vậy nên bây giờ thoả mãn chút .”
      Tôi im lặng lúc rồi : “Câu vừa rồi của có lỗi ngữ pháp đấy.”
      Vi Vũ: “…”
      #30
      Hai ngày nay trời oi bức, Vi Vũ chỉ mặc quần dài, để trần lại lại trong phòng, thấy tôi liếc qua đôi lần, nhăn nhó tung ra câu: “Đừng giở trò lưu manh đấy nhé.”
      Nhưng khi nhìn nữa, lại lượn là lượn lờ yên trước mặt tôi.
      Cuối cùng tôi đành đầu hàng: “Được rồi, muốn làm gì?[1]”
      ( [1] Câu này của Thanh Khê còn có thể hiểu là “Được rồi, muốn làm à?” )
      đỏ mặt trả lời: “Muốn.”Tôi mất khoảng thời gian tương đối dài để tiêu hoá xong câu trả lời của .
      Khi đó mới thấu hiểu câu sợ lưu manh, chỉ sợ lưu manh có văn hoá”.
      #31
      Tài khoản, mật khẩu MSN, QQ hay mailbox của tôi, Từ Vi Vũ đều biết hết từ A đến Z, tôi cũng thường để đăng nhập hộ. Về vấn đề này, bạn thân tôi cảm thán: “ tin cậy và tự tin như thế chẳng còn tồn tại bao nhiêu trong xã hội này.” Rồi hỏi tiếp, “Mày vào tài khoản của người bao giờ chưa?”
      Tôi đáp chưa. Sau đó, nó bắt đầu ra sức giật dây tôi tìm hiểu. Thấy bạn mình say sưa, tôi cũng nỡ làm nó phật ý đành thuận miệng ừ. Hôm ấy về nhà, khi mở máy tính tôi cũng tiện hỏi câu: “Vi Vũ, có cần em đăng nhập MSN hộ ?”
      nghệt ra: “ cần!”
      Tôi thấy là lạ, nghĩ thầm, chẳng lẽ giấu diếm gì đó ? Nhưng lúc ấy cũng chẳng mấy để tâm, sau này, có hôm, tôi vào phòng sách thấy máy tính mở, thấy tăm hơi Từ Vi Vũ đâu. Rất trùng hợp là tài khoản của online, tôi vô tình đọc được cửa sổ hiển thị màn hình:
      “Lão Từ, hôm nào có thời gian ra ngoài ăn cơm , nhớ mang theo bạn Tiểu Cố của mày nữa!”
      “Ông có thời gian, Cố Thanh Khê lại càng có thời gian.”
      “Chúng mày tích cực sản xuất báo đáp nước nhà hay sao mà bận rộn thế? em muốn thấy vợ chú là chính, lâu lắm rồi gặp.”
      “Mày thân thiết lắm à mà đòi gặp?”
      “Đồng chí Từ, đừng ngang bướng, cẩn thận gặp vợ đồng chí tôi báo cáo tình hình thời cấp 3, ngày nào đồng chí cũng YY người ta trong phòng ngủ! Vi Vũ, ôi hình tượng cao quý của mày ha ha ha ha ha!”
      “Ồ, vậy ít nhất mày phải gặp được ấy chứ.”
      “… Vũ, đôi khi, mày thực rất độc ác.”
      Tôi… đóng cửa sổ, nhìn phân loại trong MSN của : Bạn học, đồng nghiệp, nước Đức, người thân, người . Trong ”người ” chỉ có tài khoản, là của tôi, được Từ Vi Vũ ghi chú: My Love!
      Tôi thầm nghĩ, đơn giản dễ hiểu.
      Khi đứng lên, bỗng tôi bị người phía sau nhấn xuống, là lúc ấy tim tôi có đập nhanh hơn tí ti. Ngẩng đầu thấy Từ Vi Vũ nhìn tôi, cười tủm tỉm, vui vẻ lan từ chân mày sang khoé mắt, : “Cuối cùng cũng đợi đến ngày em kiểm tra tài khoản của , rất xúc động.”
      “…”
      #32
      Cuối tuần tôi đến trường xử lý số chuyện, Vi Vũ cũng theo. thích lái xe, trước giờ toàn dính lấy ghế phụ, hôm nay hiếm hoi được buổi tự làm tài xế, tôi ngồi cạnh nhìn cái đầy nghi ngờ, Vi Vũ vui vẻ : “Gia[2]hôm nay rất vui.”
      ([2] Gia: Cách gọi của quan lại, địa chủ thời xưa.)
      Gần đây, câu cửa miệng của Vi Vũ là: Gia…
      Trước kia tôi từng hỏi, “ học từ này ở đâu thế?”
      trả lời: “Cậu em trai ‘sói hoang’ của em tự xưng là tiểu gia, được, vậy đây phải là đại gia, nhưng ngẫm lại thấy đại gia nghe đáng tin cho lắm, vậy nên rút lại thành gia, tuyệt ? Rất phù hợp với hình tượng của phải ?”
      Tôi nhìn người bên cạnh, trước mặt tôi tính cách của Từ Vi Vũ vẫn luôn giống như thời cấp ba. Tôi nhịn được sờ sờ gò má , hỏi: “Em sao thế?”
      có gì.” Chỉ là tự cảm thấy mình vô cùng may mắn, , hẳn là cuộc đời tôi rất nhạt nhẽo và buồn tẻ với học hành, tốt nghiệp, tìm công việc ổn định, rồi đến độ tuổi nào đó được cha mẹ sắp xếp xem mặt, và có thể kết hôn với người nhìn vừa mắt dù tình cảm chẳng có bao nhiêu.
      Tôi : “Vi Vũ, đẹp trai lắm.”
      mừng rỡ, “Bây giờ em mới phát ra sao!”
      người chưa bao giờ thiếu thốn tự tin.​

    3. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 6:Mùa hè đầu tiên
      [​IMG]
      #33
      Trước khi trang trí nhà, mẹ dặn tôi vẽ hai bức tranh treo trong phòng khách, đỡ phải mua, phí tiền. Thế là tôi bắt đầu loay hoay vẽ tranh, nhưng có vấn đề mới nảy sinh: màu dính khô đặc, vải vẽ ”xử lí” hết từ khi chuyển nhà nên hôm sau tôi đành lọ mọ chợ mua vật liệu. mua em trai gọi điện đến, vừa nghe: “Where are you?”
      Tôi mua sắm, nó lại hỏi tiếp: “When back?”
      Tôi cảnh cáo: “ tiếng Trung đàng hoàng vào cho chị!”
      Em trai ném điện thoại, “Ai đó tiếng sao chị mắng? ta còn tiếng Đức nữa đấy! Quá bất công, quá vô lí, sao chị lại thiên vị như thế? Em là em trai chị cơ mà!”
      tay xách bàn vẽ, tay lỉnh kỉnh ôm màu nên tôi phải kẹp di động dưới tai, nghe vậy, cáu: “ sao hả, ấy là chồng chị!”
      Bên kia im lặng vài giây, sau đó tôi nghe thấy giọng Từ Vi Vũ, “Ha ha, nhóc, sẵn sàng đánh cược, chấp nhận chịu thua, nhả tiền ra đây! Đấu với ? Chú em còn gà lắm.”
      Tôi…
      #34
      Ngày thứ hai về nhà, tôi thấy chữ ký QQ của em trai đổi thành: “Về nhà là chán quá ! Còn chán hơn ở trường nữa.”
      Lập tức, tôi chạy sang phòng, nhéo tai nó: “Còn chán ? Chán ?”
      Em trai gào oa oa thảm thương: “Chị dịu dàng là người xấu!” Sau đó gọi mẹ cứu mạng!
      Tôi phản ứng vô thức: “Gào rách cổ họng cũng có ai đến cứu đâu!”
      Nhưng vừa ngẩng đầu lên thấy Từ Vi Vũ chình ình trước cửa, bình tĩnh hỏi: “ phải cứu ai?”
      Tối đó, tôi bị Từ Vi Vũ kéo sang phòng, vừa tắm xong, nằm giường, vạt áo he hé mở, chớp mắt quyến rũ : “Thanh Khê, em cũng câu ‘Gào rách cổ họng cũng có ai đến cứu đâu’ với .”
      là…
      #35
      Em trai cuối cùng thể ngồi ở nhà thêm nữa, chưa được bao lâu ầm ĩ kêu sắp mốc lên rồi, muốn ra ngoài lại! Sau đó lôi tôi cùng lượn đường.
      Nó ngó nghiêng đủ kiểu người đẹp, chân dài, mặc quần áo thời thượng tấp nập đường, quay sang nhìn tôi, sau đó nhìn người đẹp, rồi lại nhìn nhìn tôi, cuối cùng chân thành đặt câu nghi vấn: “Sao Từ Vi Vũ có thể thích chị mình được nhỉ?”
      “…”
      #36
      tối, xem phim với em trai và người , em trai muốn xem “X”, người phản đối: “Xem ‘Y’ có vẻ hay hơn.” Tôi đề nghị: “Vậy xem ‘Z’ nhé?” Cả hai đều đồng ý.
      #37
      Hồi ở nước ngoài, Từ Vi Vũ chơi game khá nhiều.
      Tên nhân vật của là: Người đàn ông của Thanh Khê. Khi bắt gặp, tôi được dịp “đông cứng” phen.
      Có đôi lần em trai ầm ĩ đòi chơi game với , vì giết được ngoài đời nên đành xả hận trong game!
      “Chẳng qua vì… ta dùng tên chị nên em giết được thôi, nhưng, mẹ kiếp, nhìn chữ ‘người đàn ông’ dính đằng sau em lại đặc biệt ngứa tay!” Mỗi khi chơi game xong, nó lại gào khóc y câu như vậy. Cho đến hôm, nhịn được nữa, nó nổi bão: “Từ Vi Vũ, có phải đàn ông hả?! Thuở đời lại đặt cái tên như thế, sửa ngay cho tôi!”
      Vi Vũ thản nhiên : “ là đàn ông, ghi rành rành ở tên tài khoản còn gì?”
      Em trai: “ đặt nổi cái tên nào bình thường được à!?”
      Vi Vũ: “Ý em là tên ‘Thanh Khê’ bình thường?”
      Em trai: “ đừng có ngậm máu phun người! Tôi tên chị tôi bình thường bao giờ! Aaaa tức chết, mới bình thường! Cả nhà mới là bình thường!”
      Vi Vũ quay lại phía tôi : “Thanh Khê, em trai em nhà mình toàn người bình thường, bây giờ là người của em, em xem có phải nó em …”
      Em trai hộc máu: “, , … Chị kìa!!!!!”
      Em trai đáng thương trước nay chưa bị ai bắt nạt bao giờ, nhưng hễ về nhà lại tức đến giơ chân vì Từ Vi Vũ, nó cứ thua là đánh, cứ đánh là thua. Tôi rất muốn với nó rằng, em thắng được đâu, Vi Vũ là loại người có thể khen bí thư thành phố rằng “Kiểu tóc được đấy” trong khi vị lãnh đạo kia đầu trọc lốc, nghe lúc đó cha Vi Vũ còn “phì” luôn tại chỗ.
      #38
      Thời gian em trai ở nhà trôi qua rất nhanh, lúc sắp nó mới bắt đầu thấy tiếc, ký tên QQ cũng đổi thành: “ muốn .”
      Nhưng muốn cũng phải , ngày cuối, tôi tiễn nó lên máy bay, chàng trai cao hơn tôi hai cái đầu ôm chị chặt, mắt đỏ hoe: “Chị, em nhé, chị phải nhớ em đấy.”
      Tôi hứa: “ nhớ.” Sau đó nhắc nhở: “Sang bên ấy đừng có đua đòi xăm trổ, uống rượu hút thuốc, trẻ con uống rượu người ta chỉ thấy học đòi người lớn thôi, chẳng tăng thêm phẩm vị của em đâu. Thích ai có thể theo đuổi, nhưng cấm có quan hệ nam nữ lung tung. Tóc dài phải cắt, sao cho người ta nhìn được mắt mình. Học hành cẩn thận, tự biết giữ gìn sức khoẻ của bản thân.”
      Em trai tủi thân: “Chị còn dài dòng hơn cả mẹ.”
      Nhưng cả nó và tôi đều biết, ngoài nó ra, tôi có nhiều với ai bao giờ.
      #39
      Sau khi về trường, em trai gọi điện cho tôi, hỏi: “Chị, Từ Vi Vũ có ở đấy ?”
      Tôi trả lời: “Tìm ấy à, đợi chút.”
      Nó vội vàng la toáng lên: “Ai thèm tìm ta! Em hỏi xem ta có ở đấy để chuyện cho dễ thôi.”
      Chẳng hiểu sao hai người này đặc biệt hợp nhau, tôi đáp: “Sao thế? Chắc giờ ấy lên mạng trong phòng sách.”
      Thế là nó lập tức bắn như súng liên thanh: “Chị, chị thấy đính hôn như thế là sớm quá à? Mà chị thấy Từ Vi Vũ giả nhân giả nghĩa sao? Chị ở cùng với ta, chắc chắn sau này chịu thiệt thòi!”
      Tôi hỏi: “Giả nhân giả nghĩa thế nào?”
      Em trai vội : “Chị đợi tý, em gửi cái này cho xem!”
      Hai phút sau, có tiếng Từ Vi Vũ gọi tôi từ phòng sách, : “Thanh Khê, em vào đây lát.”
      Tôi vào phòng, nghi ngờ: “Sao thế?”
      Từ Vi Vũ cười chỉ chỉ máy tính, QQ của tôi hiển thị ảnh chụp màn hình em trai gửi đến.
      “Em trai: cho biết, đừng tưởng rằng với chị tôi nhau là tôi gọi bằng !
      Từ Vi Vũ: Khỏi cần gọi , rể luôn .
      Em trai: … Tôi dựa vào[1]!
      Từ Vi Vũ: Dựa vào thà tự dựa vào chính em.
      ([1] Nguyên là 靠 (Kháo, KAO)
      Từ có nghĩa, được sử dụng nhiều mạng, đại ý thể hài lòng, ngạc nhiên hoặc quan tâm. Gần như được dùng thay cho “Ngất”, “Mẹ kiếp”,…
      Ngoài ra, ở số khu vực phía Bắc, từ “kháo” đồng với “Thao (肏)”. )

      Em trai: Tôi… Fuck[2]!
      ( [2] Nguyên là 操 (Thao), được dùng tương đương “fuck”, “mẹ kiếp”, “chết tiệt”.)
      Từ Vi Vũ: Em tự ‘fuck’ từ từ.”
      “Chị, chị xem , ta chuyện lưu manh, lưu manh, quá lưu manh! phải quân tử, chắc chắn phải quân tử! Em thử nghiệm ra giúp chị rồi!”
      Tôi nghĩ thầm, em trai à, những lời còn lưu manh hơn thế chị nghe suốt rồi…
      Sau đó tôi thấy Từ Vi Vũ nhắn lại câu, “ chuyển lời đến chị em rồi, cần cảm ơn đâu.”
      “…”
      biết đến mùa xuân nào hai người này mới hoà thuận được.
      #40
      Em trai kể nó học lái xe, cần hỏi tôi số thứ, tôi : “Quy định bên này khác bên em.” Chợt nghĩ ra Từ Vi Vũ mới đầu cũng học lái xe ở nước ngoài nên hỏi nó: “Hay là em nhờ Từ Vi Vũ?”
      Đầu dây bên kia trả lời rất kiên quyết: “NO!”
      Tôi vừa buồn cười vừa tò mò, “Sao em thích ấy?”
      ta cũng có thích em đâu! Chị, chị biết Từ Vi Vũ độc ác thế nào thôi! ta dám bảo em là: nếu em đạt học bổng đâm đầu vào đậu phụ chết cho lành! ta làm như học bổng dễ lấy lắm bằng, chưa thử sao biết!”
      Tôi thà : “Năm nào ấy cũng có học bổng.”
      Em trai sững sờ lúc, “ ta phải là người!”
      Từ Vi Vũ vẫn luôn tựa vào vai tôi, bây giờ mới “a” tiếng, : “Con nhà giàu.”
      Tôi đẩy đẩy đầu , nhắc nhở: “Em là chị của con nhà giàu.”
      Giọng em trai vang lên xen lẫn nghi ngờ, “Chị này, phải ta ngồi cạnh chị đấy chứ?!”
      “Ừ.”
      “Họ Từ, quá tiểu nhân (bỉ ổi)! Nghe lén người ta chuyện mà là quân tử à?”
      Từ Vi Vũ đưa tay nhận điện thoại, tôi vui vẻ nhõm sang bên, nghe thong thả : “Ông ông là quân tử lúc nào?”
      “Vậy là tiểu nhân?!”
      “À, đại hơn em.” (“À, lớn hơn em.”)
      “… Đại gia !” (“… Lớn cái đầu bố nhà !”)
      “Ồ, cái này nghe hay đấy, gọi thêm mấy tiếng đại gia nghe.”
      Hẳn là bây giờ em trai tức giơ chân, còn nghe loáng thoáng tiếng gào từ bên kia: “Đưa điện thoại cho chị tôi! Tôi muốn chuyện với !”
      hiểu sao hai người này làm cho tôi nghĩ tới câu… “ nhau lắm cắn nhau đau”.​

    4. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 7: Lời ngon tiếng ngọt
      [​IMG]
      #41
      Hôm nọ vẽ màu nước, phác qua bóng người, dùng màu xám chì nên nhìn có gì đó rất lạnh lẽo, thê lương. Tôi bỗng nổi hứng, đề vài dòng bên cạnh: “ muốn nhìn em, vậy đời này kiếp này hãy để em được chết cùng , kiếp sau em xuất trước mặt , cũng thể tìm được nữa, vì em, chưa từng luân hồi.” Viết xong tôi cũng thấy hơi “lạnh”.
      Sau khi Từ Vi Vũ đọc được mấy dòng này, nhìn chằm chằm tờ giấy Tuyên Thành rồi lại nhìn tôi lâu lâu, cuối cùng thả câu: “Vậy để tìm em.”
      … Khả năng gây “đông cứng” của người này còn kinh khủng hơn tôi nhiều.
      #42
      Tôi đoán biết có phải ở ngoài Từ Vi Vũ càng ngày càng lạnh lùng hay mà trong nhà, càng ngày càng như đứa trẻ.
      Sáng, đập bẹp dí con muỗi, máu me be bét giường, lẩm bẩm, “Dù em mang trong mình giọt máu của nhưng buộc lòng phải giết em. có người rồi.”
      “…”
      #43
      Rất nhiều bạn bè của tôi thường hỏi Từ Vi Vũ các vấn đề về kinh tế, ngay cả giá thịt năm nay, lượng mưa năm sau cũng tha.
      Có lần, trưởng phòng ngủ thời đại học của tôi hỏi: “Từ thiếu, có thể bơi trong sông Hoàng Hà được nhỉ?”
      Vi Vũ trả lời: Mắt cậu có vấn đề gì à?
      Trước kia, bạn cùng bàn của tôi là rất dịu dàng, ít , giờ hoạt bát hơn nhiều, nó từng hỏi Vi Vũ: “Từ Vi Vũ, cậu ở Đức lâu thế chắc hiểu biết nhiều lắm nhỉ? Tốt nghiệp xong tớ muốn ra nước ngoài tiếp tục phát triển, Đức có hợp ?”
      Vi Vũ giải đáp: “Ở đấy, nếu có gì lo lắng tệ. Nếu có thà sống trong tù còn hơn.”
      #44
      Từ Vi Vũ chơi game. Tôi ngồi xem TV bên ngoài, thỉnh thoảng qua phòng sách lấy đồ, tiện đứng sau ngó nghiêng chút.
      Thấy thế, ngẩng lên nhìn tôi nghiêm túc: “Thanh Khê, em có thể đứng xa ra ?”
      Tôi nghĩ thầm, mình bị kỳ thị à? Rồi hỏi lại: “Bởi vì… ?”
      thẹn thùng: “Nhiễu loạn lòng quân.”
      “…”
      #45
      Từ Vi Vũ hay nghiên cứu “tình hình kinh tế” nên mỗi khi tụ tập cùng bạn bè, luôn có người hỏi : “Vi Vũ, mày xem nên đầu tư cổ phiếu gì an toàn nhất? Để cơm no áo ấm, hết ăn lại nằm, miệng ăn núi lở ấy.”
      Dịp đó tôi cũng cùng Từ thiếu, chỉ vào tôi – người say sưa “thưởng thức” hoa quả: “Cưới vợ, đầu tư lỗ tý nào.”
      Hôm ấy tôi… chưa ăn sáng, đói gần chết, ăn dừng miệng, trong khi ấy bàn toàn hoa quả, bánh kẹo, hạt dưa, nếu cũng là đồ uống, mà uống nước nhiều chỉ tổ đói thêm.
      Nhưng hôm ấy coi như tôi ăn đủ.
      #46
      Đám bạn của Từ Vi Vũ tự tổ chức du lịch, lần đó, sau khi tập trung, người dẫn đầu thông báo: “Mọi người chuẩn bị sẵn sàng đồ dùng cần thiết của mình nào, chúng ta xuất phát!”
      Từ Vi Vũ quay lại nhìn tôi, mỉm cười : “ nào, ‘đồ dùng cần thiết’.”
      #47
      Thất Tịch. Từ Vi Vũ tặng cho tôi chậu hoa, ngọt ngào: “Dù hoa hồng đẹp nhất trong ngày, nhưng nó có thể sống tới năm, rồi năm sau lại tặng cho em chậu hoa nữa, em xem, thế là tình của đôi ta lúc nào cũng tươi tắn, ngập tràn sức sống phải .”
      Có “lạnh gáy”, và tất nhiên cũng có cảm động.
      Hôm sau, tôi thấy Từ Vi Vũ đứng lắc đầu nhìn chậu hoa nọ.
      “Sao mới ngày mày rụng lá rồi? Biết thế tao mua xương rồng cho xong!”
      “…”
      #48
      Từ Vi Vũ khi nhắc đến tên tôi và tên .
      Từ Vi Vũ: “Em nghe nhé, , Vi Vũ (mưa ), rơi xuống, từ từ chảy thành Thanh Khê (suối trong).”
      Tôi sững sờ lúc rồi : “Đừng giở trò lưu manh!”
      Từ Vi Vũ: “…”
      Đó là lần nghiêm túc hiếm hoi, kèm theo lãng mạn hoàn hảo của .
      Tôi…
      #49
      Tôi cẩn thận tự làm mình bị thương là “chuyện thường ngày ở huyện”, hết chân sang tay, từ bé đến lớn chẳng tránh được bao giờ. Hôm trước tôi bị trẹo chân, hiểu kiểu gì lại ảnh hưởng đến cả gân. bệnh viện, bác sĩ bình tĩnh nhìn tôi, : “ trẻ, cháu trẹo chân hay đấy.”
      “…”
      Trong khi đó, Từ thiếu vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng, lấy thuốc, trả tiền rồi ra đón tôi.
      Thực ra tôi có thể lại được, nhưng nhìn Vi Vũ, tôi đành ngoan ngoãn leo lên lưng .
      Vừa ra bệnh viện, người cõng tôi bắt đầu dạy dỗ: “Sao em lại cẩn thận thế? đường cũng bị trẹo chân, em mới lên ba à?…”
      Tôi rất mệt, chân cũng rất đau, bám lưng , : “Vi Vũ, em buồn ngủ.” ngẩn ra: “Vậy em ngủ , tiếp…”
      Từ Vi Vũ ít lần lời ngon tiếng ngọt, nhưng nhiều khi, những câu “siêu ngốc” của lại đặc biệt dễ khiến tôi cảm động.
      #50
      Mấy hôm nay đứng bất tiện, phải dưỡng thương trong nhà, tối ngủ cũng rất khó chịu. Từ Vi Vũ nằm cạnh : “Hay là xoa bóp cho em nhé?”
      Tôi : “Thôi đừng, càng xoa càng đau. gì làm em nghĩ đến nữa .”
      nghĩ ngợi lúc, bắt đẩu kể chuyện: “Ngày xưa có cậu bé thích trước bé theo hình chữ S, ai ngờ bé đó lại nghĩ rằng cậu khoe khoang.”
      Tôi: “Phì.”
      “Em đừng có cười, người việc đấy, tí nữa thể nào em cũng cảm động cho xem.” Sau đó nghiêm túc kể tiếp, “ lần, nhà bé kia có chuyện, xin phép nghỉ học. Khi tan lớp giáo hỏi có ai ở gần nhà xxx ? – tức là nhà của bé kia í, mang bài tập về giúp bạn. Cậu bé thấy vậy vội vàng xung phong la toáng lên, em , để em ! Cả lớp được trận cười ầm ĩ, ha ha…”
      Tôi thắc mắc: “Nhà em với nhà nam bắc chứ?”
      Từ Vi Vũ lườm tôi cái: “ kể chuyện cơ mà.”
      “Chậc… ừm, sau đó ?”
      Từ Vi Vũ tiếp tục: “Khi cậu bé đến gõ cửa nhà bé kia, người mở cửa là mẹ . Cậu bé rất hồi hộp, ‘chào ’, rồi ‘Cháu đến đưa bài tập cho xxx’, mẹ bé bảo cụ bị ốm, muốn gặp cháu nên bé phải về quê. Mẹ còn hỏi cậu có muốn vào ngồi chút , chắc bé cũng sắp về rồi. Cậu hơi phân vân, vừa muốn gặp lại vừa xấu hổ. Cuối cùng cậu vẫn vào nhà, ngồi trong phòng khách. Mẹ còn rót cho cậu cốc nước trái cây. biết có phải trùng hợp mà bà lấy cho cậu cốc sứ có in tên bé, đó còn có hình chibi nhóc, chắc đó là cốc của . Sau khi phát ra, mặt cậu bé đỏ tới mang tai, cứ uống ngụm mặt lại đỏ thêm chút. Lát sau, bé về nhà. được họ hàng đưa về, nhìn mặt rất buồn, thấy cậu, hoặc là có thấy nhưng muốn nghĩ nhiều, chẳng đả động gì lặng lẽ lên phòng. Cậu bé ngơ ngác đứng đó, mắt bị đơn lấp đầy như…”
      Tôi xen vào: “Sao em nhớ?”
      “Em nhớ được cái gì!” Hình như ai đó cũng quên mất mình kể chuyện.
      Tôi cười hỏi: “Thế sau đó sao?”
      Từ Vi Vũ căm hận : “Sau đó cậu bé lòng đau như cắt, nuốt nước mắt về nhà!”
      Tôi hỏi: “Có thế thôi á?”
      nhảy dựng lên, “Em còn muốn thế nào? Với cậu bé thuần khiết trong trắng như tuyết, vết thương ấy mới tàn nhẫn biết bao…” Oán hận là chính, xin an ủi là phụ.
      Tôi thấy hình như chân tôi càng đau thêm…
      #51
      Bạn bè gặp mặt, về quãng thời gian đẹp nhất của mình.
      Đến lượt tôi, tôi nhớ lại: “Bốn năm đại học là thời gian khó quên nhất.”
      Bạn thân: “Đúng mấy năm Từ thiếu ở đây à?”
      Tôi: “…”
      Từ Vi Vũ – người đến ăn ké: “…”
      Bạn thân: “…”
      Mọi người cười ầm lên, “ đáng thương!”
      Từ Vi Vũ trả lời gọn chữ, “Biến!”
      Đến Từ Vi Vũ, : “Mấy năm ở nước ngoài…”
      Tôi nghĩ thầm, trả thù à?
      Vi Vũ thêm vào vế sau: “Là những năm khó khăn nhất.”

      Với từ , đến tha thiết là lẽ thường tình.

    5. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 8: Vấn đề quyền sở hữu
      [​IMG]
      #52
      Lần trước Từ Vi Vũ công tác phía Bắc, tôi gặp bạn bè. Chúng nó đều dẫn người cùng, chỉ có mình tôi đơn lẻ bóng.
      A lấy di động cho cả lũ xem ảnh xe chồng nó mới mua, B tay cầm Iphone 5 xem tin tức thỉnh thoảng mới bình luận câu, C lại dính trong lòng bạn trai nũng nịu: Chồng, khi nào mua cho em chiếc LV nhé?
      Tôi… nhìn chiếc điện thoại ‘’quê mùa” của mình rồi biết thân biết phận uống nước trái cây trong im lặng, thỉnh thoảng thêm thắt mấy câu có vẻ “xe đẹp thế”, “LV đắt lắm đấy”…
      Bạn A dành chút thời gian cho tôi: “Thanh Khê, giai nhà mày đâu rồi?”
      Tôi công tác.
      B: “Điện thoại đâu tao xem nào.”
      Tôi đưa ra.
      Bạn C : ‘Khê nhi, đổi luôn , đời nào rồi còn dùng loại 09.”
      Tôi đáp rằng mình dùng cái này quen rồi, hơn nữa còn dùng được cứ dùng, hỏng hóc gì đâu.
      B “Cắt” tiếng: “Điện thoại á, cũng giống như đàn ông vậy, vấn đề ở chỗ hỏng hóc hay xấu xí mà là có giúp mình đẹp mặt hay thôi.”
      Đúng lúc đó điện thoại tôi vang lên, báo có tin nhắn, vừa khéo là của Từ Vi Vũ, gửi tấm chụp khi mới tắm xong (bình thường chẳng thấy gửi bao giờ), gần như trời cho bao nhiêu khoe hết bấy, tóc vẫn ướt sũng, may là còn có tý lý trí, quàng cái khăn bên dưới.
      Hôm ấy cả A, B và C đều bày tỏ rằng đời này Cố Thanh Khê cần đổi ”điện thoại”!
      “…”
      Sau kiện ảnh ọt này, đám bạn tôi đứa nào đứa nấy đều lưu về máy tấm, gặp ai cũng khoe: “Đây là bạn trai tao!”
      Về sau Từ Vi Vũ biết chuyện này, tủi thân : “ có nhiều bạn như thế từ lúc nào mà biết.”
      Tôi nhìn cái, cười hỏi: “Giờ biết rồi thấy thế nào?”
      yếu ớt phát biểu cảm tưởng: “ thích chế độ vợ chồng!”
      #53
      Từ Vi Vũ có nhóm bạn rất thân, cứ rảnh rỗi lại tụ tập, được gọi là Hội Đàn Ông.
      Có lần, ăn BBQ ngoài trời, được mang theo người thân, Từ Vi Vũ đưa tôi cùng, vừa đến nơi bị đám người vây kín.
      Thực ra những người này tính kỹ cũng gọi là quen biết, dù sao toàn bạn học của Vi Vũ cả, mà xưa nay, tôi và Vi Vũ gần như là học cùng trường.
      Có người cười với tôi: “Bạn này, cậu là tình nhân trong mộng từ bé đến lớn của lão Từ đấy!”
      Sau đó, bạn ấy kể chuyện, trong đó có xuất của tôi nhưng tôi hoàn toàn nhớ.
      Rằng, có lần tôi qua hành lang lớp họ, thấy Từ Vi Vũ hí hoáy dán giấy tờ gì đó, vì phải với lên cao nên có vẻ hơi run run. Tôi hỏi: “Tớ đỡ cậu nhé?”
      quay lại thấy đằng sau là tôi, ấp úng thẹn thùng : “Cậu đỡ tớ á? Ai lại làm thế… à thực ra … cũng sao.”
      Tôi bước lại, nhưng thứ được đỡ là… chiếc ghế dưới chân .
      ngẩn ngơ biết bao lâu, cuối cùng lặng lẽ quay về tiếp tục công việc dán giấy của mình.
      Tôi nghe cậu bạn kia kể xong cũng im lặng, trong bộ nhớ có thông tin gì về chuyện này.
      Từ Vi Vũ nhịn cười, chọc chọc lưng tôi, : “Lừa gạt tình cảm thiếu nam đấy nhé.”
      “…” Thực ra tôi định trả lời, ai bảo tại nghĩ nhiều quá đấy chứ?
      #54
      Trong khi ăn BBQ.
      Trước mặt tôi, Từ Vi Vũ dù múa thoát y, mặt cũng đổi sắc, nhưng cứ ra ngoài là trở về với cái vẻ “bình tĩnh lạnh nhạt” của mình, hẳn đó là giả vờ, vì cơ bản, trong vốn có gì đó rất bình thản, trầm lặng rồi.
      Ví dụ như, khi nướng cánh gà, “bình thản” nhìn tôi: “Thanh Khê, nướng cánh gà chín chút.”
      Được… Nướng xong, đưa cho , thiếu gia lại “bình thản” : “ muốn ăn ngô.”
      Tôi thấy chẳng sao, bình thường toàn thích giả vờ giả vịt quấy tôi như thế, nhưng người khác giống vậy, trêu đùa: “ chơi ân ái trước mặt bạn bè thế nhá!”
      Từ Vi Vũ : “Thế mà là ân ái à? Đây là thể quyền sở hữu.”
      mặt mấy ông bạn còn lại chỉ thiếu điều khắc chữ: Vũ đúng là Vũ! 100% giữ vững chủ quyền!
      Từ Vi Vũ liếc bọn họ cái, : “Tao thuộc quyền sở hữu của Cố Thanh Khê. Tao chỉ ăn đồ ấy nấu.”
      “…”
      #55
      Có người rủ Từ Vi Vũ ăn cơm, cơ bản đều trả lời: “Phải hỏi vợ .”
      Sau đó quanh nhà đúng vòng rồi về nghe điện thoại: “Vợ dạo này đồ ăn ngoài đảm bảo an toàn, phải về nhà ăn cơm.”
      Tôi…
      Có người từng hỏi: “Vi Vũ, bạn quản lý chặt lắm à?”
      ung dung : “Tất nhiên phải chặt rồi, thời nay đàn ông tốt ít lắm, quản chặt sao được?”
      “Cũng phải! Vũ văn võ song toàn, biết kiếm tiền lo cho gia đình, cái gì cũng hiểu biết thông thạo! Chị dâu giữ cẩn thận có khi bị nàng nào đó cướp mất cũng nên.”
      Từ Vi Vũ dừng lúc rồi khinh bỉ: “Mày có bị ẩm IC ? nhất định phải để ấy quản chặt, lỏng lẻo tí là đây thấy mất an toàn!”
      “…”
      đến suy nghĩ, sao tôi lại thấy… suy nghĩ của Từ thiếu mới có vấn đề?
      #56
      Căn bản lâu nay các tư tưởng tạp nham đều xuất phát từ cả.
      Có mấy lần, Từ Vi Vũ nằm giường, ôm tôi hỏi: “Thanh Khê, em có ?”
      Tôi trả lời: “ chứ.”
      hỏi: “ lắm lắm ?”
      Tôi sờ trán , “ bị sốt đấy à?”
      im lặng quay chỗ khác, lúc sau lại quay sang ôm tôi cười tít mắt: “Thanh Khê, em thấy có đẹp trai ?”
      Tôi đáp: “Đẹp.”
      vội vàng hỏi: “Đẹp trai lắm lắm ?”
      biết hôm nay làm sao nữa, tôi trả lời: “Rất đẹp trai.”
      vui vẻ cọ cọ, : “Thế em thích trai đẹp ?”
      Tôi nghĩ lúc rồi trả lời: “.”
      im lặng quay chỗ khác. lúc sau lại quay về, “Lấy chồng theo chồng, gả chó theo chó, Thanh Khê, theo em lâu như thế nên dù là con gì em cũng phải dắt .”
      “…”
      Dạo gần đây hình như người này hơi rảnh rỗi phải.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.