Oan hơn oan Thị Kính của Kim Kiền ( ai bảo trộm đồ cuat Tiểu Miêu cho cố vào ) “Kim Kiền!!” tiếng thét dài truyền ra từ trong phòng hộ vệ của Phu Tử viện, chỉ thấy bong dáng màu đỏ nhanh như điện lao vùn vụt tới, chưởng đập nát cánh cửa của tam ban viện. Trong tam ban viện, đám nha dịch chêm chọc cười đồng thời sửng sốt, nhìn về phía bóng dáng đỏ chói cả người phát ra cơn tức giận bừng bừng đứng ở ngoài cửa viện. “Triển, Triển đại nhân?!” Mọi người vừa kinh sợ vừa thắc mắc. Kinh sợ là vì nghĩ đến Triển đại nhân ôn văn nho nhã, cư xử có lễ nghĩa với mọi người tại sao lại có bộ dáng nổi giận đến đỏ mặt tía tai như thế, thắc mắc là bởi chẳng lẽ vị Tòng lục phẩm giáo úy nào đó lại gây ra chuyện động trời gì rồi? “Kim Kiền ở đâu?!” Triển Chiêu tiến lên bước, luồng sát khí luẩn quẩn bốn phía xung quanh thổi tan mùi cỏ xanh ban đầu. Chúng nha dịch đồng loạt lui về phía sau bước, thoáng chốc tránh ra cái lối , chỉ vào Kim Kiền rúc phía sau bàn đá. Kẻ bị chỉ run run rẩy rẩy đứng dậy, xả ra khuôn mặt tươi cười còn khó coi hơn khóc: “, biết Triển, Triển đại nhân có chuyện gì quan trọng? !” Đây, Tiểu Miêu lại bị sao thế này? Mấy ngày nay để tự an ủi tâm hồn bị tổn thương vì lỡ mất cơ hội tuyệt vời làm thái tử phi Cao Ly, ta vẫn luôn ở lì trong phòng đếm bạc sống qua ngày, chưa làm cái gì … Hẳn là… Chưa làm cái gì … Nhìn vẻ mặt đằng đằng sát khí của Triển Chiêu, trong lòng Kim Kiền cũng hiểu ngọn nguồn. Chỉ thấy Triển Chiêu ngập ngừng bước đến trước mặt Kim Kiền, cái trán nổi gân xanh dữ dội, khuôn mặt tuấn tú co rút ngừng, lúc lâu sau, mới nghiến răng ra câu: “Kim giáo úy, ngươi đem đồ gì đó của Triển mỗ bán đâu rồi?” “Đồ gì đó? Cái gì vậy?” Kim Kiền sửng sốt. Triển Chiêu tiến lên bước, sát khí tăng vọt, mọi người xung quanh sợ hãi lùi lại mấy bước. “Ngươi đem đồ gì đó của Triển mỗ bán đâu rồi?” “Triển, Triển đại nhân, thuộc, thuộc hạ hiểu…” Kim Kiền dưới áp lực do sát khí của Triển Chiêu phát ra, đầu lưỡi rung rung giống như lá rơi trong gió . Kim Kiền là hiểu, nhưng nhất chúng nha dịch bên kia lại đột nhiên hiểu ra vài phần. “A, ta biết rồi, Kim Kiền, chẳng lẽ ngươi lại trộm kiếm tuệ của Triển đại nhân trộn vào làm bách tác đem bán? đúng, hôm nay còn cách Đoan ngọ xa lắm mà…” “A, ta biết rồi, nhất định là Kim Kiền ngươi đem dây cột tóc của Triển đại nhân bán cho tiểu thư nhà quan!” “ đúng, đúng, nhất định là Kim Kiền đem đai lưng của Triển đại nhân bán cho Ỷ Thúy Lâu…” “Chắc chắn là dây cột tóc của Triển đại nhân…” “ đúng, là đai lưng…” Chúng nha dịch câu, mặt của Triển Chiêu lại đen thêm lần, thân sát khí kinh người khiến cho cây cổ thụ trăm năm kia rung lên ào ào. Chúng nha dịch vô cùng thức thời ngậm hết miệng lại, lặng lẽ nhích đến bên tường, từng hàng từng hàng hướng phía ngoài viện mà chuồn ra. “Tốt! Tốt lắm!!” Triển Chiêu trừng mắt nhìn người nào đó họ Kim ở trước mặt gần như muốn rụt xuống dưới nền đất, khuôn mặt tuấn tú thoắt đỏ thoắt trắng, “Kim Kiền, Triển mỗ hỏi lại lần cuối cùng, lần này ngươi đem đồ gì đó của Triển mỗ bán đâu rồi?!” Kim Kiền run hết cả người, miệng lưỡi cũng thắt thành nơ, khóc ra nước mắt: “Triển, Triển đại nhân, tuy rằng thuộc, thuộc hạ quả thực từng bán kiếm tuệ, đai lưng, dây cột tóc của Triển đại nhân…” Lại run lên cái, “Nhưng, nhưng mà mấy ngày nay thuộc hạ tuyệt đối tuân theo pháp luật, chân chất thà, an phận thủ thường, chưa lấy nửa kiện đồ gì của Triển đại nhân, nếu như Triển đại nhân tin, thuộc hạ nguyện chỉ tay thề với trời…” đến đây, Kim Kiền đột nhiên khựng lại. Chậm ! Có cái gì đó đúng! Ngày thường những đồ như kiếm tuệ, dây cột tóc, đai lưng này bị ta mang mua bán, Tiểu Miêu điều tra thẩm án rất là tỉ mỉ nhưng đối với mình lại vô cùng thờ ơ qua quýt nên chưa bao giờ phát giác, tại sao hôm nay lại đuổi tới tận cửa, lại còn giống như… Ừm… Kim Kiền liếc trộm sắc mặt Triển Chiêu… Thẹn quá hoá giận? Chẳng lẽ là cái gì đó kinh khủng lắm? ! Hay là bảo vật gia truyền? Kim Kiền khỏi lửa giận ngút trời phen. là quá đáng! Tên tiểu tặc nào mà to gan như vậy, đồ ngay cả ta cũng dám nghĩ mà ngươi dám động đến! Thực là coi trời bằng vung, kiêu ngạo tột cùng ! Nghĩ vậy, Kim Kiền chợt ngẩng đầu, ôm quyền lạnh lùng , ” Rốt cuộc Triển đại nhân đánh mất thứ gì, xin Triển đại nhân cứ cho thuộc hạ biết, thuộc hạ cũng nên cùng với đám Vương Triều bốn vị giáo úy đại nhân bắt tặc hộ Triển đại nhân, tìm lại đồ bị mất, trả lại trong sạch cho thuộc hạ, giáo huấn tên tiểu tặc dám cả gan đến Khai Phong phủ trộm đồ!” Lời này vừa ra, liền đổi lại Triển Chiêu lặng lẽ đến kỳ lạ. Chỉ thấy vệt ửng đỏ lên hai gò má Triển Chiêu, sau đó, cái gân xanh lại nổi ra. “Kim Kiền, ngươi còn dám nguỵ biện! Cái kia, cái kia ta… Trừ ngươi ra, còn có ai…” Triển Chiêu gầm lên tiếng, nắm chặt hai đấm, cả người cứng ngắc, đột nhiên thò tay ra, túm cổ áo Kim Kiền kéo . Ở bên trong Khai Phong phủ, tiếng kêu thảm thiết của Kim Kiền vang đến tận mây xanh. “Triển đại nhân, đeo hai mươi cân tỏi tuần phố cũng khoa trương quá !” “Thuộc hạ oan uổng a!” “Triển đại nhân, ngài rốt cuộc mất cái gì a? ! !” “Ba, ba mươi cân tỏi?! phải chứ?” Cũng trong lúc đó, tại nơi nào đó có phong cảnh đẹp đẽ, ổ chuột của Bạch Thử, có tên Hãm Đảo. “Ngũ đệ ngươi mang cái gì từ Đông Kinh Biện Lương về thế? Đùm đùm bọc bọc trong cái bao to vậy.” “Hở? Ngũ đệ, đây đều tiết y cho nam tử mặc, ngươi cầm theo làm gì?” “Đúng thế, lại còn… còn giống như là đồ cũ người khác mặc rồi? A nha! Ngũ đệ, mặc dù Hãm đảo của chúng ta được coi là phú khả địch quốc, nhưng vẫn mua mổi hai bộ quần áo!” “Ngũ đệ? Sao ngươi cười quái đản đến thế?” “He he, cái này sao… tiết y có mùi mèo dễ kiếm đâu…” “Quác —— quác —— quác ——” đàn quạ hưng trí bừng bừng xẹt ngang trời xanh. [Trích Chương 78- Phiên ngoại Nguy cơ lớn nhất của Khai Phong phủ (hạ)] Nguồn : Triển Chiêu Kim Kiền