1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ai Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc Đời - Lục Xu (Full 68c+NT1)-Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 40 tại (14)

      Kỷ Niệm Hi bị Kỷ Thành Minh trực tiếp ném vào tập đoàn quốc tế Minh Thành. Cảm giác của cũng giống như thời gian còn thực tập tại tập đoàn quốc tế Long Giang ngày trước, vẫn chưa được tiếp xúc nhiều với công việc. Nhưng ở đây, mọi người đều hề coi thường , họ hề chê trách, nếu có bất kỳ việc gì hiểu, để khỏi uổng phí nguồn nhân lực này, có thể thoải mái xin họ chỉ dẫn. Mỗi khi có người gọi , nhận ra mình hoàn toàn thích nghi với cái tên Kỷ Niệm Hi, dường như tồn tại của Giang Lục Nhân hoàn toàn trở nên xa lạ, điều đó khiến vừa châm chọc lại vừa cảm thán.

      Gần đây, công việc của công ty rất bề bộn , nghe họ lên kế hoạch tham dự đấu thầu công trình khai phá mảnh đất lớn, tập đoàn quốc tế Minh Thành và Long Giang là hai công ty có năng lực cạnh tranh mạnh nhất, nếu có biến cố lớn, hẳn trong hai công ty nuốt trọn vụ làm ăn béo bở này.

      Rất nhiều nhân lực được dành để tập trung vào dự án này, bất kể ngày đêm.

      Kỷ Niệm Hi ôm tập tài liệu, chợt nhận ra suy nghĩ của mình vài năm trước trẻ con và ấu trĩ, trong môi trường làm việc bận rộn, ai ai cũng bề bộn với mớ công việc của mình, họ đâu còn thời gian để có những suy nghĩ thiếu thực tế như mơ mộng viển vông chim sẻ hóa thành phượng hoàng chứ. Chỉ có các thiếu nữ mới thích theo đuổi các hot boy thôi, đến khi trưởng thành thấy giai đẹp nhiều lắm cũng chỉ ngắm cho mắt, con người ta ai ai cũng đều phải thay đổi.

      Khi làm việc, rất thích cười, kể cả câu chuyện đó chẳng đáng để cười. Hơn thế, có thể cười vì những việc vô cùng , chỉ cần đó có chút lạc thú nho vẫn bật cười tươi tắn, khiến đồng nghiệp xung quanh cũng cảm thấy phấn chấn hơn.

      ít người cảm thấy phiền toái, nhưng họ vẫn thích được ở bên cạnh .

      cầm tập văn kiện bước vào, vừa vừa thầm than thở:
      - thể hiểu nổi, tại sao yên lành lại tạm dừng dự án Vang Thủy chứ.

      - Đúng vậy, đổ biết bao công sức vào đây, vừa phải làm thêm giờ nữa chứ, cuối cùng thu được kết quả như vậy.

      - khó nghe quá, tôi thà là đấu thầu thất bại chứ muốn bỏ dở giữa chừng như vậy đâu.

      - đến văn phòng của tổng giám đốc mà góp ý .

      - Tôi chưa có điên.

      - Làm việc thôi, làm việc thôi.
      …..

      Kỷ Niệm Hi đặt tài liệu xuống, rồi quay đầu tránh . thể hiểu nổi rốt cuộc Kỷ Thành Minh muốn làm gì, nên khi về đến biệt thự, vẫn chưa thấy Kỷ Thành Minh về, bỗng nhiên cảm thấy việc ngày hôm nay kỳ lạ. Lúc Lục Kỳ Hiên xuống lầu, đành phải tạm dừng những thắc mắc về vấn đề này.

      Khi ngồi xem TV ở phòng khách, Lục Kỳ Hiên từ tầng hai xuống.

      Lục Kỳ Hiên dụi mắt, tủm tỉm cười với Kỷ Niệm Hi:
      - Hi, lâu gặp.

      nhếch miệng, nghĩ lại phải gặp cậu ta:
      - Tôi vẫn tốt.

      Thái độ ôn hòa của khiến Lục Kỳ Hiên khẽ sờ mũi, ngồi đối diện :
      - Này, đừng cho họ biết tôi đến đây nhé, tôi lén thử nghiệm xem tôi trốn ở đây bao lâu bị phát .

      Trò đùa này cũng chẳng có gì hay, cố tình dội cho cậu ta gáo nước lạnh đâu:
      - Việc này e rằng thể thực được rồi.

      Lục Kỳ Hiên nâng cằm, ý bảo là “Vì sao” , bỗng nhiên nhận ra bầu khí có điểm khang khác, quay đầu lại, phát Kỷ Thành Minh đứng cách ta chừng ba mét, thiếu chút nữ sợ quá mà nhảy dựng lên, khuôn mặt trở nên xám xịt, đưa tay vuốt mũi:
      -

      Kỷ Thành Minh hề nhìn cậu ta, hay chính xác hơn là thèm nhìn ai, thẳng lên gác.

      Lục Kỳ Hiên hết nhìn Kỷ Thành Minh lại nhìn Kỷ Niệm Hi, trong mắt tràn đầy tò mò, gượng cười, đến trước mặt Kỷ Niệm Hi, lấy tay huých tay :
      - Làm việc có mệt mỏi quá , có cần tôi chăm sóc ? Xin đừng từ chối, tôi rất vui được phục vụ người đẹp mà.

      Kỷ Niệm Hi liếc mắt lườm Lục Kỷ Hiên cái, cái đồ ba chợn, học cái gì học, học ba cái trò này.

      Quả nhiên Kỷ Thành Minh dừng bước, quay đầu lại mà :
      - Sao em điền vào mục liên hệ trong hồ sơ ở trường là số điện thoại của ?

      Lúc này Lục Kỳ Hiên mới sửng sốt:
      - Thầy giáo gọi điện cho ạ?

      Hay lắm, cách đây vài phút còn tỏ vẻ thông minh cơ đấy.

      - Vậy em hi vọng cha mẹ em nhận cuộc điện thoại đó à? – Lúc đó Kỷ Thành Minh mới quay đầu lại, sắc mặt cũng tốt xấu: - Yên tâm , thuật lại cụ thể lời của thầy giáo em, thiếu câu chữ đâu.

      Lục Kỳ Hiên tức giận đến giơ tay múa chân, cả nửa ngày sau ta mới khôi phục lại cảm xúc:
      - ơi, đối xử với em như vậy, phải ?

      Thái độ này, cực kỳ đáng thương.

      Kỷ Thành Minh nhắm vào vấn đề đúng hay sai, theo bản năng, Lục Hiên Kỳ tắt di động để trán khỏi những cú Call quấy rầy từ phía gia đình.

      - Muốn đến làm việc ở tập đoàn quốc tế Minh Thành hả?

      Lục Kỳ Hiên gật đầu, cậu vẫn luôn mong muốn được như vậy.

      - cho em cơ hội, em cứ thử xem.

      Lục Kỳ Hiên phấn khởi nhảy lên:
      - à, em nhất định để thất vọng đâu.

      Kỷ Thành Minh hừ tiếng:
      - Ngày mai đến công ty, bảo trợ ký hướng dẫn em làm quen với dự án Vang Thủy công ty tranh thầu với Giang Long, giao cho em dự án này.

      Thái độ vui sướng của Lục Kỳ Hiên khiến Kỷ Niệm Hi kinh ngạc.

      Kỷ Thành Minh hiên ngang bước lên lầu, Kỷ Niệm Hi chỉ mãi nhìn theo bóng , Lục Kỳ Hiên lại cho rằng mối quan hệ của hai người tốt:
      - Sao lại nhìn trộm mãi thế?

      - Vậy phải như thế nào?

      - Quang minh chính đại mà nhìn.

      Biểu cảm của Lục Kỳ Hiên khiến nhớ tới thời cũng từng như vậy, nhịn được mà :
      - Nên về trường học , đừng để Kỷ nhà cậu mắng nữa…

      Cậu ta hề hờn giận:
      - cần đâu, ở mãi chỗ đó lãng phí tuổi thanh xuân của tôi lắm, thời gian của tôi vô cùng quý giá, sao có thể tùy tiện phí hoài ở cái ngôi trường đại học hoang phế đó chứ.

      lại nhớ đến những tin tức sáng nay vừa nghe được, vốn dự án Vang Thủy này bị đình chỉ, sao Kỷ Thành Minh lại muốn Lục Kỳ Hiên tiếp nhận, bất kể Lục Kỳ Hiên làm tốt đến đâu hay phá rối cỡ nào đều chỉ mang đến kết quả thất bại, có phải hay đó là kết quả mà Kỷ Thành Minh muốn thấy, nhiệt huyết tuổi trẻ rất tốt, nhưng phải xác định vị trí của mình ở đâu, được mù quáng, nếu ngay bước đầu tiên thất bại, cũng chỉ coi cố va vấp đầu đời.

      Nụ cười của Lục Kỳ Hiên khiến chua xót trong lòng.

      - Cậu…. – nghĩ mãi, nhưng vẫn ra miệng: - Cậu hiểu được Kỷ Thành Minh là loại người như thế nào ư?

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 41 tại (14)

      Sau khi thốt ra khỏi miệng câu hỏi của mình, Kỷ Niệm Hi lập tức cảm thấy hối hận, có tư cách hỏi Lục Kỳ Hiên như vậy, thực tế cũng hiểu , dựa vào đâu mà cho phép bản thân được phán đoán về hành động của chứ. Huống chi, Lục Kỳ Hiên luôn coi Kỷ Thành Minh là đối tượng để sùng bái, đâu ai có tư cách lấy thần tượng của người khác ra bình phẩm đúng .

      Lục Kỳ Hiên cũng phản bác:
      - Vì sao lại cần phải hiểu chứ?

      Đúng vậy, tại sao lại cần phải hiểu người, cuộc sống vốn rất mệt mỏi rồi, chỉ cần phân biệt người này có làm hại mình , người này có đối xử tốt với mình , đủ mệt rồi, những chuyện khác cũng đâu cần thiết.

      Những người hay suy nghĩ và phán xét rất khó có được hạnh phúc, câu này hoàn toàn chính xác.

      Kỷ Niệm Hi vốn tiếp xúc nhiều với Kỷ Thành Minh, nếu có tiếp xúc cũng chỉ là đối mặt vài câu chuyện, mặc dù ngày nào họ cũng gặp mặt nhau. có thể nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy tự tin của trong bộ comple bước vào phòng họp, chỉ bằng ánh mắt, thể thành công thái độ uy nghiêm của mình để cấp dưới phải hoàn toàn nể sợ, có lẽ khí phách đó vốn là thiên bẩm. nhóm các nữ nhân viên văn phòng ngồi bàn tán về Kỷ Thành Minh trong giờ làm việc, chỉ cần nhìn qua, họ lập tức hoảng sợ đến nhảy dựng lên biết có đắc tội với chứ đứng đến mơ mộng viển vông.

      Trong công việc, tuyệt đối là người lãnh đạo tài ba.

      Còn vẫn ngày ngày bình thản làm công việc của mình, giống như đêm bão táp hôm đó.
      Điều đáng sợ nhất phải là ngày tận thế đến gần, mà là im lặng phía trước, khiến người ta thể đoán được chuyện gì xảy ra, cứ đoán mò cách thể kiểm soát như thế khiến lòng người càng bi thiết.

      Còn đối với , rơi vào trạng thái tâm lý vừa nhàm chán, vừa rối rắm, lại ngây thơ và có phần kỳ quái, dường như cảm nhận được có cái gì đó diễn ra, nhưng lại cố tình buộc chặt cái cảm xúc đó tận đáy lòng trong vô vọng mà chỉ bằng ánh mắt của , có đôi khi tất cả dường như sụp đổ.

      Còn Kỷ Thành Minh, chẳng cần làm bất cứ điều gì.

      Lục Kỳ Hiên bỗng nổi hứng thích trêu chọc , cậu ta hăng hái như chiến sĩ chuẩn bị hoàn thành nhiệm vụ lớn.

      Tuổi trẻ tốt biết bao, luôn mang theo nụ cười dạt dào hơi thở thanh xuân, sao có thể bắt chiếc được.

      Nếu như, nếu như Giang Thừa Dự mãi mãi bao giờ xuất , cũng nghi ngờ, mình liệu có quên hay .

      Đấy chỉ là nếu như.

      nên rằng điều đó thể xảy ra. Trong đời mỗi người, lúc còn ta đương nhiên coi đó là toàn bộ cuộc sống của mình, nhưng lúc còn bên nhau, con người lại luôn cố gắng lý trí. Hơn thế trong cuộc sống, mọi thứ đều có thể xảy ra, muốn quên người phải là quá khó, cuộc sống có thể biến những chuyện vốn thể thành có thể xảy ra.

      Kỷ Niệm Hi được gặp lại Giang Thừa Dự.

      phải đường, phải ở quảng trường, mà ở tập đoàn quốc tế Minh Thành.

      từng thấm trách Giang Thừa Dự. Trong chương trình “Mối tình đầu chỉ là chuyện ” có , mối tình đầu bao giờ kết thúc viên mãn, chỉ khác biệt là nhân vật nam và nữ chính lúc đó vẫn còn ở thời kỳ trẻ trung và tươi đẹp nhất, nhưng điều đó cũng thể ảnh hưởng đến thuần khiết tươi đẹp của tình khi ấy, nhưng cũng thể giấu những kịch tính cẩu huyết trong tình khiến hai nhân vật chính phải chia tay. Vì vậy phải kể cả gặp lại nhau đường vẫn tử tế hơn tình huống lúc này.

      Phút giây này, cảm thấy, cuộc gặp gỡ của và Giang Thừa Dự còn oan trái hơn cả những chương trình truyền hình từng xem TV.

      thể tính là gặp nhau.

      nhìn thấy .

      Giang Thừa Dự cùng vài nhân viên của mình, thẳng vào văn phòng Kỷ Thành Minh. Sắc mặt điềm tĩnh, diện mạo sau vài năm cũng thay đổi nhiều, chỉ có ánh mắt kiên cường hơn, lưu lại những cố gắng và từng trải của nhiều năm tháng.

      Đây là lần đầu tiên khoảng cách gần đến vậy sau nhiều năm.

      Nhưng cảm giác, lại quá xa xôi.

      Như thể vừa nhìn thấy người hoàn toàn xa lạ, muốn gọi , để xác nhận xem có phải mình nhận nhầm người hay .

      mặc bộ comple đen, dường như cả cơ thể được bao bọc bằng tầng giáp cứng cáp nhất, nên thậm chí thể chạm đến lạnh lẽo như băng đá ấy, khiến bao nhiệt huyết sôi trào trong lòng dần hạ xuống.

      lấy tập tài liệu để che khuất khuôn mặt mình.

      yếu đuối, chưa bao giờ có thể thay đổi.

      Khoảng cách giữa quá gần, vì sao dám xông lên.

      Liệu có thể hỏi rằng “ là ai” hay ?

      Trái tim , bỗng nhiên đau nhói.

      Giang Thừa Dự gặp thư ký riêng của Kỷ Thành Minh, sau đó thư ký mở cửa mời vào phòng, hẳn họ hẹn trước.

      cứ thế nhìn chằm chằm vào cánh cửa văn phòng, từ khi Giang Thừa Dự bước vào đó, chẳng làm được việc gì, làm gì cũng sai, bị đồng nghiệp bắt sửa sửa lại rất nhiều lần.

      Mọi cảm xúc của , dường như bị buộc chặt vào nhau.

      Lục Kỳ Hiên tới, vỗ đầu :
      - Nhìn trộm gì thế?

      Cả người run lên, lâng lâng nhìn Lục Kỳ Hiên, khiến kinh ngạc.

      xoa cằm nghĩ “Sao cũng mê trai thế à?”

      Đối diện ánh mắt mơ màng của , thở dài:
      - Mọi người vừa có tổng giám đốc tập đoàn quốc tế Long Giang đến, đám con háo sắc chạy đến xem, người ta háo sắc cũng sao, nhưng đừng gia nhập vào đội ngũ đó, cẩn thận có người ghen đấy.

      Ánh mắt đầy ý vị của Lục Kỳ Hiên khiến biết phải đối đáp như thế nào.

      nhìn về phía cánh cửa văn phòng, đột nhiên ngẩng đầu:
      - Công việc của cậu thế nào rối? Đối thủ cạnh tranh lần này rất lợi hại đấy.

      - Càng lợi hại càng kích thích.
      Trong mắt Lục Kỳ Hiên lại nhóm lên ngọn lửa nhiệt huyết sục sôi.

      nhìn lầm, rất tự tin.

      Vậy tại sao, lại trở nên như vậy…

      Trước kia, phải luôn chán ghét con người sao, vậy tại sao cho đến bây giờ vẫn thể học nổi điều gì, lại cứ cẩn trọng đánh giá đối phương để tìm hiểu thông tin mà mình mong muốn. cứ mở miệng ra là người ta thay đổi, còn được như xưa, biết đâu người thay đổi nhiều nhất lại là chính .

      Từ Giang Lục Nhân đến Kỷ Niệm Hi, thích ứng nhanh, đồng thời cũng hiểu rằng mình thay đổi.

      Điều đáng buồn nhất, người thay đổi là chính chứ chẳng phải ai.

      - Tôi nghe , tổng giám đốc Giang tuyệt đối nắm chắc dự án Vang Thủy.
      cố tình khích Lục Kỳ Hiên.

      Lục Kỳ Hiên bao giờ so đo với người khác:
      - Phương án của họ đúng là tồi, tôi xem qua phương án trước đây của họ, lấy đơn giản làm chủ đạo, thiết kế cũng rất độc đáo. Nhưng chúng ta cũng đâu kém, chúng ta dựa vào ý tưởng bảo vệ môi trường theo phương thức trọn vẹn, hẳn khi đưa ra cũng thất bại.

      Lục Kỳ Hiên nhận ra mình lỡ lời, cười trừ.

      - Cậu biết giấu diếm. – cũng cười cười. – Hình như tập đoàn quốc tế Long Giang dốc toàn lực để đối phó, nhưng dù sao…. Tôi vẫn cảm thấy công ty chúng ta rất coi trọng dự án này.

      - Dự án này do tôi phụ trách, tự tôi hiểu .
      Lục Kỳ Hiên muốn tiếp tục nhắc đến đề tài này.

      cũng cười cười, bảo Lục Kỳ Hiên cứ làm việc của .

      Cánh cửa phòng vẫn đóng chặt.

      Thư ký chuẩn bị bê cà phê vào phòng.

      lập tức tiến tới, muốn tiếp nhận công việc này cũng quá khó, nhưng bước vào đó làm gì chứ, để Giang Thừa Dự phải nhìn thấy , cho biết trở về, với vẫn , hay hỏi có còn nhớ ?

      Bốn năm.

      Dù tự tin đến đâu cũng thể phủ nhận dao động trong lòng , sợ rằng đối phương còn kiên định.

      Cơ hội, đến cách chớp nhoáng rồi nhanh chóng biến mất.

      Thư ký bê cà phê vào phòng, hoàn toàn mất cơ hội.

      Do dự, kết quả là thế này đây.

      nở nụ cười, trở về chỗ của mình, nhưng trong lòng vẫn chưa nguôi.

      chẳng thể làm nổi bất cứ việc gì.

      Cánh cửa phòng mở ra. nhìn thấy Kỷ Thành Minh đích thân tiễn Giang Thừa Dự ra về, mãi đến tận thang máy, họ bắt tay, cuối cùng Giang Thừa Dự cũng bước vào thang máy, Kỷ Thành Minh quay lại phòng làm việc của mình.

      đường quay lại văn phòng, Kỷ Thành Minh thoáng nhìn về phía , sau đó tiếp tục bước về phía trước.

      nhắm mắt lại.

      Cứ như vậy sao?

      Vì sao vẫn muốn duy trì tình trạng trạng này?

      Vì sao dám bước về phía trước?

      Giang Lục Nhân, mày là đồ hèn nhát, mày chẳng dám làm gì cả.

      Tờ giấy trong tay bị vo lại thành nắm, sao mày vẫn cứ vô dụng mãi thế?

      suy nghĩ đến thế, mà vẫn cứ buông xuôi sao?

      Đứng dậy, đẩy ghế ra, lao vào thang máy.

      Mặc kệ hết thảy, chẳng quan tâm đến cái gì nữa hết, chỉ thầm tự hỏi bản thân câu “ có còn em ?”

      Đâu có gì khó khăn, đúng ?

      Đó cũng chỉ là câu hỏi mà thôi.

      Những con số thang máy ngừng thay đổi.

      Khi xuống đến tầng cuối cùng, chạy ra ngoài, bên ngoài chẳng còn ai thân thuộc.

      đứng ở đại sảnh trống , bỗng nhiên cảm thấy, cùng trời cuối đất này chỉ còn mỗi mình , có người thân, có bạn bè, chỉ còn mỗi bản thân .

      chiếc xe ở cách đó xa lướt qua mặt .

      Đó là xe của Giang Thừa Dự.

      cần phải nhìn mặt , vẫn có thể chắc chắn.

      lao theo, chiếc xe vẫn chạy như bay, càng chạy, càng cách xa chiếc xe đó.

      Đôi mắt , giờ tràn ngập sương mù.

      đuổi kịp.

      Có chạy nhanh hơn nữa, cũng chẳng bao giờ có thể đuổi kịp.

      ngồi bệt xuống tại chỗ, nhàng nức nở.

      Lòng hiểu sao trống rỗng.

      chẳng có gì cả.

      Đột nhiên, có tiếng động cơ dần dần tiến gần, dám ngẩng đầu lên.

      chiếc xe.

      người ông hiên ngang từ xe bước xuống, đứng trước mặt .

      đôi giày da xuất trước mắt .

      ngẩng đầu, Kỷ Thành Minh từ cao nhìn xuống.
      - Em, trông giống con chó .

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 42 tại (16)

      Lục Kỳ Hiên hoàn toàn thất bại, ngồi ở trong đình ngoài hậu viên của biệt thự. Dường như trong mắt của tất cả những người ngoài cuộc, đều cho rằng vị thiếu gia trẻ tuổi lần này gặp phải đả kích rất lớn. người luôn đặt tầm mắt quá đỉnh đầu, đột nhiên bị vấp ngã, dường như cảm giác vương giả bao quanh hoàn toàn biến mất dấu vết. Kỷ Niệm Hi đứng bên cạnh cửa, nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Lục Kỳ Hiên. cũng chỉ là người ngoài cuộc, nên cũng nhận ra rằng ta rất khổ sở. Còn về phần… hướng mắt về phía người đàn ông khởi động xe bên kia, Kỷ Thành Minh, rồi nhắm mắt lại, ta hẳn thể được coi là người ngoài cuộc trong việc này rồi.

      Suy nghĩ này khiến tự chủ được nở nụ cười. Cứ thầm chửi người khác trong bụng , vì đối phương chẳng bao giờ biết được, nên chẳng tổn thất gì, có khi còn cảm thấy sung sướng, còn cảm thấy bình tâm chút. Ai bảo tư tưởng AQ là buồn cười nào, ít nhất tư tưởng này cũng có thể cứu sống được mạng người đấy, ít nhất là đối với người sống nó cũng tồi đâu nhé.

      Cuối tuần này, phải đối mặt với cái bản mặt đó nữa.

      hít sâu, về phía Lục Kỳ Hiên, trong lòng vẫn luôn coi cậu ta là đứa trẻ. Mặc dù trong lòng Lục Kỳ Hiên, cậu luôn coi người bạn đồng trang lứa. Con người ta đều như vậy, luôn cho rằng chỉ có bản thân mình mới hiểu nhất, còn người ngoài cuộc chẳng thể hiểu được, mâu thuẫn cũng vì thế mà phát sinh.

      - cần an ủi tôi đâu. – Lục Kỳ Hiên quay đầu lại, nhưng giọng có phần tức giận.

      gật đầu:
      - Sáng mai, 10h có chuyến bay.

      Lúc đấy mới quay lại:
      - xem, có phải lần này tôi gây nên tổn thất trầm trọng cho tôi ? Có khiến ấy mất hết mặt mũi ?

      Bản thân Lục Kỳ Hiên biết rằng, mối quan hệ giữa Kỷ Thành Minh và Giang Thừa Dự vẫn luôn đối đầu cạnh tranh nhau.

      hạ mi, vốn tưởng cậu ta cảm thấy khổ sở vì thất bại của chính mình, bất ngờ, cậu lại lo lắng nhiều hơn đến tổn thất của Kỷ Thành Minh. nhìn Lục Kỳ Hiên cân nhắc, nghĩ có nên kể với cậu ta toàn bộ câu chuyện hay . hâm mộ của cậu ta đối với Kỷ Thành Minh quá lớn, có thể đảo ngược mọi thứ cũng nên. Nhưng là con trai của ông Lục Tử Chiếu, đương nhiên rồi có ngày cậu ấy phải gánh vác những việc như thế này.

      lấy chiếc ghế, ngồi bên cạnh cậu:
      - cậu có gì với cậu ?

      - ấy hề bất kỳ điều gì hết. – ĐIều này khiến cậu ta càng buồn bực.

      Hóa ra vé máy bay là do Lục Kỳ Hiên tự đặt.

      nhận ra kiến thức của bản thân vẫn chưa đủ, muốn quay về trường học ít kỹ năng hữu dụng, có lẽ đó mới đúng là vị trí của .

      Công trình Vang Thủy hề nghi ngờ rơi vào tay tập đoàn Long Giang.

      Bàn tay ngừng gõ nhịp măt bàn:
      - Cậu cảm thấy sau vụ này, tập đoàn Minh Thành tổn thất như thế nào?

      Lục Kỳ Hiên mở to mắt nhìn , hơi khó hiểu.

      tiếp tục :
      - Khi mọi người dự án Vang Thủy bị Long Giang cướp mất, dự án Giang Nhất cũng chính thức bắt đầu. Còn về vụ án Vang Thủy đó, có lời đồn đại rằng Long Giang đấu thầu với giá rất cao, người ngoài đều cho rằng đây là cuộc chiến của Long Giang và Minh Thành, trong khi đó Minh Thành lại hoàn toàn án binh bất động với dự án Vang Thủy.

      Lục Kỳ Hiên ngơ ngác nhìn , khá thông suốt, nhưng trong đôi mắt vẫn ánh lên mù mờ.

      đứng dậy:
      - Phòng tài vụ căn bản hề dự toán cho dự án Vang Thủy.

      Lục Kỳ Hiên ngậm chặt miệng.

      Hóa ra, Vang Thủy chỉ là ngụy trang của tập đoàn Minh Thành, hai công ty lớn đối đầu, tất cả các công ty còn lại tự động lựa chọn rút lui và đầu tư nhân lực vào đó, nhờ vậy tập đoàn Long Giang trúng thấu với cái giá khá rẻ. Trong khi mọi người bên ngoài nghĩ tập đoàn Minh Thành có hứng thú đối với dự án Vang Thủy, họ lại bắt tay hướng về dự án Giang Nhất, chính chiêu tung hỏa mù này thành công dẫn dắt các đối thủ bên ngoài, để hai nhà cùng đạt được lợi ích.

      - Diệu kế.

      Lục Kỳ Hiên hoàn toàn bội phục, cậu cũng hiểu ra, chiến trường có đối thủ vĩnh viễn cũng như đối tác vĩnh viễn, tất cả đều phụ thuộc vào lợi ích quyết định.

      Kỷ Niệm Hi cho rằng sau khi biết được chân tướng Lục Kỳ Hiên căm giận Kỷ Thành Minh. Nhưng người thừa kế nhà họ Lục hoàn toàn như vậy, Lục Kỳ Hiên càng thêm khâm phục Kỷ Thành Minh, cũng dần dần nắm được những quy tắc thương trường, cậu cần nhất định thành công phải do bản thân tạo nên, con người này chân thành.

      Nhìn dáng vẻ của Lục Kỳ Hiên, cắn môi, hơi đành lòng.

      Giống như trước khi có biến cố xảy ra trong cuộc sống, con người ta đều chỉ là đứa trẻ luôn muốn trốn tránh và hướng đến những điều đơn thuần và tốt đẹp, nhưng sau khi biến cố xảy ra, người ta lại ước rằng họ trưởng thành sớm hơn.

      Chỉ khi được trưởng thành sớm, mới để việc diễn ra như vậy, kể cả có cười, họ cũng cười ngây ngô như thế.

      Buổi tối, Kỷ Thành Minh trở về.

      Lục Kỳ Hiên đứng trong phòng Kỷ Thành Minh:
      - , em ở lại.

      Kỷ Thành Minh nhướng mày:
      - có bảo em à?

      - Đây là ý của em, em muốn được tiếp tục làm việc tại tập đoàn quốc tế Minh Thành với thân phận của nhân viên bình thường, em tự chứng minh năng lực của mình.
      Ánh mắt cậu kiên định nhìn về phía Kỷ Thành Minh.

      - Ừ, xem mấy ngày nay em học được gì rồi?

      Lục Kỳ Hiên bắt đầu phân tích toàn bộ cục diện thương trường, sau đó lại bàn về dự án do chính tham gia, cuối cùng là tổng kết lại suy nghĩ của mình. Đó vốn chỉ là những nhận thức căn bản, nhưng quan trọng nhất ở tư duy mẫn tính phía sau.

      Kỷ Thành Minh nhếch miệng cười:
      - gọi điện cho chú. Để chú xin phép trường học cho em được tạm nghỉ.

      Trong lòng Lục Kỳ Hiên thầm mừng rỡ, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản:
      - , em ra ngoài đây.

      Kỷ Thành Minh gật đầu:
      - Đột nhiên lại biết ăn như vậy, ai chỉ bảo cho em thế?
      Bỗng nhiên liền thông suốt.

      Lục Kỳ Hiên bất giác nhếch miệng:
      - Niệm Hi…
      Sau đó nhận ra gọi như vậy hình như ổn, liền thêm chữ “chị” vào sau.

      vốn chỉ tùy tiện hỏi thăm, nhưng khi nghe thấy cái tên này, bàn tay chợt khựng lại:
      - Vậy ấy còn gì với em?

      - Cũng gì thêm. Chỉ đơn giản rằng công ty tiêu phí rất nhiều tâm huyết vào dự án Giang Nhất.

      - Còn gì nữa ?

      - Lúc chuyện với , cần phải cố gắng chú ý hết sức. Chị ấy rằng, chị ấy thích những người suy nghĩ mạch lạc.


      Đôi mắt Kỷ Thành Minh chợt lóe sáng, khiến Lục Kỳ Hiên hơi kinh ngạc, thế nhưng vẫn bình tĩnh phất tay để Lục Kỳ Hiên ra ngoài.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 43 tại (17)

      Thời gian gần đây, thành phố Yên Xuyên trở thành thành phố có mức độ tăng trưởng kinh tế đứng đầu cả nước, gây được chú ý đối với những ưu đãi của thiên nhiên đối với địa danh này khắp cả nước, vì nơi đây được thiên nhiên ưu đãi với điều kiện khí hậu tuyệt vời, là địa điểm du lịch xứng đáng được lựa chọn nhất trong thời điểm tại. Đồng thời thành phố này còn mang lịch sử hào hùng, bất kỳ người Yên Xuyên nào đều nắm sơ lược lịch sử thành phố và có thể dễ dàng kể lại những truyền thuyết lịch sử hào hùng đó.

      thành thị đà phát triển như vậy, hẳn thu hút rất nhiều nhà đầu tư đến tìm kiếm lợi nhuận.

      tay Kỷ Niệm Hi cầm tập tài liệu, đưa mắt nhìn về phía người ngồi bên cạnh mình, Kỷ Thành Minh. muốn biết vì sao bắt cùng , nhưng muốn tùy tiện hỏi.

      Đến thời điểm thích hợp, mọi chuyện ràng.

      Tập đoàn Long Giang dường như hợp tác cùng tập đoàn Minh Thành, có lẽ Kỷ Thành Minh sợ rằng khi khỏi, chạy đến chỗ Giang Thừa Dự, nhưng rồi lại thấy suy nghĩ của mình đúng lắm, nên đứng từ góc độ của Kỷ Thành Minh để cân nhắc về vấn đề này.

      Có lẽ cứ nên như thế hơn, con người rất khó có thể nắm chắc được ai đó, thậm chí họ còn chẳng thể cam đoan bất cứ điều gì về chính bản thân mình.

      cũng chẳng phải là gì của Kỷ Thành Minh, vừa quay vội trộm nhìn thái độ của , đúng là kẻ phải khiến người khác ngửa mặt lên mà than trời.

      - có muốn xem giới thiệu về thành phố Yên Xuyên ?
      phất phất quyển tạp chí du lịch trong tay. máy bay, nữ tiếp viên hàng có phát cho mỗi người quyển tạp chí du lịch như vậy, quyển tạp chí tuy , nhưng được thiết kế rất tinh tế và trang nhã, hoàn toàn có thể lưu giữ lại như cuốn sách.

      - Cảm ơn. – thèm mở mắt, thẳng thừng từ chối “ý tốt” của .

      - tạp chí có viết, sở dĩ thành phố này được gọi là Yên Xuyên vì cách đây mấy trăm năm từng có vị tướng quân trấn giữ ở đây, cả đời ông lập gia đình, ông lấy tên người con mình thương nhất để đặt cho mảnh đất nơi đây.
      Kỷ Niệm Hi kể lại vài ý quan trọng nhất trong quyển sách hướng dẫn du lịch.

      Kỷ Thành Mình cười lạnh, họ định dùng những truyền thuyết như thế này để hấp dẫn khách du lịch ư?

      - Sân bay Yên Xuyên là trong những thắng cảnh đẹp nhất ở đây, mọi khách du lịch đều đến chỗ cây cổ thụ nghìn năm tuổi để ước nguyện, cái cây đó được gọi là thụ.

      - Cây như vậy nơi nào chẳng có chứ?

      - giống nhau. – chỉ vào hình ảnh cái cây tạp chí. – Hình như cái cây này có gì đó giống với bình thường …

      nghiêng đầu, vừa vặn nhìn qua.

      Khuôn mặt nghiêng nghiêng về phía bên kia, mái tóc dài buông xõa tự nhiên rủ về bên đó, mái tóc ấy đen như mực, lạnh tựa hơi sương.

      - Có điểm gì giống bình thường?

      sửng sốt, ngờ lại có hứng thú với vấn đề này:
      - A…. Cái cây này xấu hơn các chỗ khác nhiều.

      lại hiểu ý tứ của , cái cây thụ này hoàn toàn tự nhiên, hề bị ảnh hưởng bởi bàn tay nhân tạo của con người, thuộc kiểu cây cổ thụ nguyên sinh.

      - muốn đến đó ?

      nở nụ cười.
      - Tôi nghĩ ra có ai xứng đáng với lời cầu nguyện của tôi .

      đảo mắt qua quyển tạp chí, trang bìa có viết : “Hãy cầu nguyện điều ước cho người thân của mình, để họ được trọn đời bình an.”

      ai xứng đáng.

      , vốn có người thân, đồng thời cũng chẳng có người .

      Máy bay nhanh chóng hạ cánh ở thành phố Yên Xuyên.

      Khi vừa hạ cánh, biết có phải ảo giác, dường như có thể hoàn toàn lý giải tại sao những kẻ có tiền lại chạy đến thành phố Yên Xuyên này, nơi đây quả vùng đất thích hợp để an cư lạc nghiệp. Thế nhưng, thời điểm tại, thành phố này bắt đầu thực thi các chính sách hạn chế đối với khách vãng lai, đồng thời thực nghiêm khắc chính sách khống chế số lượng nhân khẩu có tại Yên Xuyên, các chính sách này chỉ mới được ban bố ngày ngày hai mà bắt đầu hình thành từ vài năm gần đây, thể ca ngợi sáng suốt của nhà nước trong việc dự liệu chính xác phát triển trong tương lai của thành phố. Hơn nữa hoàn toàn có thể xoa dịu mọi băn khoăn của du khách, ngoại trừ giá cả hàng hóa ở sân bay và ga tàu đắt hơn các nơi khác chút, ở đây hoàn toàn tượng “chặt chém” khách du lịch, cũng hề tồn tại phân biệt đối xử, từ vài năm trở lại đây hoàn toàn xuất các tin tức về bãi công hay biểu tình.

      Thành phố này hoàn toàn khác biệt.

      Nên khó để nảy sinh hảo cảm với nơi đây.

      Hàng ngô đồng hai bên đường xanh mát rì rào trong gió, bỏ quên hàng loạt xe cộ lướt qua với biết bao khí thải.

      Tất cả những tòa cao ốc đường, kể cũ mới đều vô cùng sạch như tân.

      biết phải bỏ ra bao tâm huyết, chính phủ mới có thể thực thi các chính sách cải tạo hàng loạt toàn bộ các tòa nhà nơi đây, để đổi lấy khung cảnh tuyệt vời như thế.

      - Em thích nơi này à? - Kỷ Thành Minh kín đáo nhìn .

      - Ừ. – nơi hề tồn tại bất kỳ vấn vương lo lắng.

      - Nếu có cơ hội, thường xuyên ghé qua.

      chỉ cười, cũng biết bao giờ có thể quay lại đây, thành phố này dù sao cũng chẳng phải là cố hương của , mà Đông Xuyên cũng chẳng phải, đó cũng chỉ là nơi an ổn sống qua ngày.

      Có lẽ, hề biết rằng, chính bản thân cũng chỉ là “thảo khấu vào rừng làm cướp”, từ Nam Thành đến Đông Xuyên gây dựng nghiệp.

      bình thản của lúc này, khiến nóng lòng muốn thử dò hỏi:
      - Vì sao lại đưa tôi đến đây?

      - Tôi còn nghĩ em mở miệng hỏi cơ.

      Sau đó, nhanh chóng hiểu được vì sao Kỷ Thành Minh lại đến nơi này.

      Tất cả mọi phòng ốc ở đây đều mang đến cảm giác đơn giản và sạch , giống như thủy tinh, dù ở trong nhà vẫn khiến người ta hoàn toàn được thoải mái.

      Tại khu biệt thự hoành tráng tọa lạc tại khu vực nổi danh nhất Yên Xuyên, đương nhiên nơi đây hoàn toàn có thể khiến khách quan phải kinh ngạc.

      Ít nhất từ trước đến nay, Kỷ Niệm Hi chưa từng được nhìn thấy khu biệt thự sang trọng đến vậy, toàn bộ các gian nhà đều được xây bằng tre hoặc gỗ lim, và đá ong kết lại, nên nơi đây mang vẻ đẹp rất tự nhiên, nhưng đủ khiến người xem sao quên được.

      Chủ nhân nơi này hề che giấu sùng bái đối với thiên nhiên.

      Người chiêu đãi họ hôm đó, nghe là nhà họ Lộ ở Yên Xuyên.

      Để có thể hình dung được thế lực của nhà họ Lộ ở Yên Xuyên, cũng giống như thế lực của Kỷ Thành Minh ở Đông Xuyên vậy.

      Lần đầu tiên Kỷ Niệm Hi được tham dự trường hợp như vậy, thể phân biệt được đâu là mục đích thực của Kỷ Thành Minh, đành phải đứng bên cạnh Kỷ Thành Minh cười cười làm lành.

      Đối với các truyền thuyết về gia tộc họ Lộ, người nối nghiệp của họ tất nhiên hề tầm thường.

      Tiếp đón họ là tam thiếu gia nhà họ Lộ, Lộ Ngang Thịnh, nghe đại thiếu gia được đưa ra nước ngoài, nhị thiếu gia cũng du học ở nước ngoài, nên chỉ có tiểu thiếu gia ở nhà tiếp quản nghiệp của gia đình. nay, Lộ Ngang Thịnh hoàn toàn tiếp nhận tập đoàn Hoàn Quang và phát triển cơ nghiệp ngày huy hoàng hơn.

      Kỷ Niệm Hi ngồi đối diện Lộ Ngang Thịnh, đưa mắt nhìn Kỷ Thành Minh.

      Ngang tài ngang sức, trong đầu lập tức ra câu này.

      Hai người đàn ông này, mỗi câu , mỗi cử chỉ đều lọt khỏi mắt đối phương, thế nhưng khí bữa ăn vẫn vô cùng sôi nổi.

      Được tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, chỉ có thể kích động mà nghĩ vậy.

      - Để hoàn toàn thành tâm hợp tác với chúng tôi. – Lộ Ngang Thịnh chớp chớp mi, lạnh lùng . – Thành Minh huynh có nguyện ý hi sinh gì ?

      - Tôi là người làm ăn công bằng, nếu đối phương thể thành tâm hợp tác, phía tôi tất nhiên cũng tình nguyện chi ra ít.
      Kỷ Thành Minh nhàng cười, tay cầm ly rượu lên mời Lộ Ngang Thịnh.

      - Thói quen này tồi. – Lộ Ngang Thịnh uống cạn ly rượu tay. – Thế nhưng tôi thích.

      - Những chuyện thế gian này để người ta thích quả là ít. – Kỷ Thành Minh dường như vẫn thỏa hiệp. – Chính phủ tất nhiên cũng thích bị thương nhân chiếm hết thị phần.

      Có tất cả mọi thứ, đều là công bằng.

      Mắt Lộ Ngang Thịnh hơi nheo lại, xem ra lần này Kỷ Thành Minh đến đây chuẩn bị rất kỹ lưỡng.
      - Từ khi nào Thành Minh huynh lại nảy sinh hứng thú với làng du lịch vậy? - Lộ Ngang Thịnh đơn giản thẳng vào vấn đề chính.

      - Lộ huynh đây cũng có thể chuyển từ hứng thú với khách sạn sang làng du lịch, vì sao tôi lại thể?


      Kỷ Niệm Hi quan sát từng cử chỉ , lời của họ, cảm thấy đau đầu vô cùng.

      Hai người này thầm giao chiến, đại khái là Lộ Ngang Thịnh muốn đầu tư hạng mục, còn Kỷ Thành Minh cũng rất có hứng thú với hạng mục này, nhưng vì thành phố khác, có thể gọi chính xác công ty thuộc loại di lương, mà tất nhiên chính phủ hề hi vọng di lương đến khai phá thành phố Yên Xuyên này. Vài năm gần đây thành phố phát triển với tốc độ rất tốt, nên áp lực từ tỉnh ủy với nơi đây càng cao hơn, nếu như có thể để Kỷ Thành Minh ra mặt, chính phủ thúc đẩy hạng mục này nhanh hơn, mà mối quan hệ bên phía Kỷ Thành Minh cũn trở nên vô cùng tốt đẹp.

      Điều tốt chỉ là, người ta đều muốn đối phương cướp mất miếng thịt ngon trong miệng mình mà thôi.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 44 : tại (18-)

      Buổi đàm phán của Kỷ Thành Minh và Lộ Ngang Thịnh sau đó cũng hề đến tiến triển khởi sắc, trong khi cả hai bên đều là những người có khả năng nhẫn nại vô cùng tốt, nhưng cũng thể đưa ra những thỏa thuận khiến đối phương hài lòng nhượng bộ. Kết quả là họ ở lại thành phố Yên Xuyên thêm thời gian.

      Thoạt nhìn, Kỷ Thành Minh hề tỏ ra lo lắng, nên cũng tiện hỏi nguyên nhân.

      Yên Xuyên vốn là thành phố du lịch, đương nhiên ở đây có vô số các danh lam thắng cảnh tuyệt đẹp.

      Lúc này, Kỷ Thành Minh đưa đến Linh Vũ, đây là ngọn núi cao nhất Yên Xuyên, đứng từ đây du khách có thể nhìn ngắm được toàn bộ cảnh quan của thành phố. Giờ phút này, Kỷ Thành Minh đứng đỉnh núi, lặng lẽ nhìn về phía xa xăm.

      Kỷ Niệm Hi mệt chịu nổi, hoàn toàn mất hứng thú với việc thưởng thức gì gì đó, thôi bỏ qua . Khi nhìn thấy đứng sừng sững tảng đá cao, đột nhiên lòng thấy lạnh lẽo, dường như toàn bộ mồ hôi đều túa ra ngoài, chỉ cần cơn gió thoảng qua cũng đủ khiến giá buốt.

      Biểu cảm của , quá….

      Mê muội?

      vốn cho rằng, chỉ khi người đàn ông say đắm âu yếm ngắm nhìn người tình của mình mới có thể biểu đạt cái nhìn đầy dục vọng đến thế, mới có thể tỏa ra khí thế của kẻ đầy tham vọng chiếm hữu khiến người ta kinh sợ đến thế, nhưng lầm, hóa ra đó chỉ là phản ứng bình thường của người đàn ông.

      Giờ phút này đây, nhìn xuống Yên Xuyên, như đế vương màn bạc Trung Hoa nhìn xuống giang sơn của mình.

      Nếu sinh ra ở thời cổ đại, hẳn nhất định trở thành vị tướng quân dũng mãnh xa trường, bách chiến bách thắng, lòng kiên định nghĩ.

      Nhưng đôi mắt , càng đậm đặc hơn, rồi lại dần dần trở nên bình thản.

      Có phần chấp nhận.

      ngơ ngác nhìn , lúc này trở thành đối tượng nghiên cứu của , để phân tích từng biểu cảm, tìm ra nguyên nhân chuyển biến của những biểu cảm đó.

      đúng là người đàn ông xứng đáng để đứng đỉnh của Kim tự tháp, mà có lẽ thế giới này, chỉ có mình nghĩ như vậy. Con người đều có dục vọng, đều muốn mình là người mạnh nhất, đều muốn những kẻ khác phải phục tùng mình. Nhưng phải đứng đỉnh Kim Tự Tháp đó mới hiểu, đấy là nơi đầy chông gai, chỉ khi đánh bại được đối thủ mới có chỗ cho tiếp tục đứng vững.

      Những người có năng lực như thế, cũng bao giờ hoài nghi bản thân, họ cho rằng họ là độc nhất vô nhị.

      Kỷ Thành Minh muốn dang rộng bàn tay của mình về phía Yên Xuyên, vì thành phố này đà phát triển rất tốt trong vài năm trở lại đây, nhưng các chính sách ở đây lại rất hạn chế với thương nhân bên ngoài, điều quan trọng nhất là nhà họ Lộ khi ra tay hoàn toàn có khả năng cản trở bước chân .

      thể thừa nhận rằng, ở Yên Xuyên này, Kỷ Thành Minh hoàn toàn có khả năng động vào nhà họ Lộ.

      Cũng như nếu đến Đông Xuyên, nhà họ Lộ cũng dám động đến Kỷ Thành Minh.

      Thất bại là thứ rất ngẫu hứng, phải chỉ xuất trong suy nghĩ của bạn, mà hoàn toàn có thể xảy ra.

      Cuối cùng, nhắm mắt lại, biết buông tay vứt bỏ điều gì.

      nghỉ ngơi tạm đủ, đứng bên cạnh , khi ngồi ở đây, nhận ra cả thành phố dường như bị thu vô hạn, nên nở nụ cười:
      - Chỉ có thể nhìn.

      thể chạm đến.

      - Cảm giác về Lộ Ngang Thịnh như thế nào?
      đột nhiên hỏi .

      ngờ hỏi về chuyện này:
      - Rất tốt.

      Là kiểu người giống như Kỷ Thành Minh, đây là định nghĩa trong lòng về con người này.

      gật đầu, lên tiếng nữa. Cái kiểu chuyện nửa vời này đúng là khẩu vị của ta.

      Hai người đều tự thưởng thức phong cảnh của mình.

      Thành phố Yên Xuyên gợi lên tận đáy lòng những cảm xúc mềm mại nhất, từng vô số lần mơ ước được du lịch khắp các thành thị cả nước, và chính bản thân ngày nào đó, từng mơ mộng được ghé thăm thành phố này cùng với người mình . Đối với những kỷ niệm đẹp đẽ ấy, luôn cất giữ trọn vẹn trong tim.

      Năm đó, khi còn học trung học. Dạo đó thành tích học tập của có phần giảm sút, nhưng hề bận tâm.

      Rung động đầu đời thường hay xuất ở thời kỳ thanh xuân của các .

      Vào năm học cuối cấp, trong khi người khác đều khổ cực cố gắng tập trung cho việc học tập, lại tìm đến với Giang Thừa Dự xin xỏ với tâm tình muốn bỏ trốn cùng .
      hoàn toàn hề có cảm giác tội lỗi.

      Trong văn phòng giáo viên, sau khi trình bày lý do vô cùng méo mó, đến chính và Giang Thừa Dự đều hoảng hốt khi thấy ánh mắt đánh giá rất kỳ lạ của giáo viên dành cho mình. Bước ra khỏi văn phòng, như cảm thấy mình là tội phạm tử hình vừa được ân xá, cảm giác vô cùng thoải mái.

      Còn Giang Thừa Dự, quay sang nắm tay .

      Họ cùng sóng đôi hành lang.

      Hai bên đều tràn ngập giọng của các giáo viên giảng bài, và thanh ồn ã của học sinh trong lớp.

      Bên ngoài phòng học, họ vẫn nắm tay nhau, chút e dè hay lo sợ.

      Nhưng đoạn đường đó cũng chẳng thể dài vô tận.

      Tiếng bước chân vang lên hành lang như mỗi lúc chậm hơn.

      ngờ đến nhanh như vậy.

      Để chạm đến giây phút tuyệt vời đó.

      Sẵn sàng buông thả cả cuộc đời.

      có thể cảm nhận được độ ấm của bàn tay mình trong lòng bàn tay Giang Thừa Dự, nóng rực, dường như càng ngày càng thấy ấm áp hơn.

      Việc dối giáo viên cho thấy, phải là học sinh ngoan. Nhưng cũng có sao đâu, lén trốn ra ngoài, lấy cớ là trường học tổ chức dã ngoại bên ngoài vài ngày nên ở nhà, vì khi ở nhà luôn giả vờ như hoàn toàn có bất kỳ quan hệ nào với Giang Thừa Dự. Nhưng vừa ra khỏi cửa, lập tức lên xe , cười như đứa trẻ vừa trốn mẹ chơi.

      - Có phải chúng ta giống như bỏ trốn ?
      Vừa ngồi lên xe, vội hỏi.

      - Chúng ta bỏ trốn.

      Ý nghĩ này khiến chính họ trở nên sung sướng hơn bao giờ hết, vậy cứ nghĩ , cũng có sao đâu.

      Mấy ngày đó, ngoại trừ phải họp, Giang Thừa Dự đều luôn bầu bạn với .

      Nơi họ đến, chính là thành phố Yên Xuyên.

      Hồi đó, Yên Xuyên còn chưa phát triển như bây giờ, các phương tiện giao thông công cộng ngừng xả khí thải ra môi trường, khắp đường phố hề sạch như nay.

      Nhưng vẫn dễ để người ta lầm lạc, mà hề hối hận.

      đưa lưng về phía ngọn núi này.

      Họ cùng song bước bên nhau ngắm ánh hoàng hôn.

      Họ nắm tay nhau, hẹn ước nhau vĩnh viễn đến sông cạn đá mòn.

      từng nghĩ rằng, cả đời này được ở bên người đàn ông ấy, họ quá hạnh phúc, họ quên mất rằng thế giới còn có câu : “cảnh còn người mất”.

      từng cưới .

      Họ kết hôn, và cùng nhau sống đến đầu bạc răng long, cùng sinh ra và nuôi nấng những đứa của họ, rồi nhìn các con trưởng thành, kết hôn…

      - Sau khi cưới, chúng mình nghỉ tuần trăng mật ở đây.

      Giọng của Giang Thừa Dự vẫn văng vẳng bên tai .

      Tuần trăng mật.

      Hình như từng , thích ra nước ngoài với thủ tục phiền hà phức tạp cùng với những cảm giác xa lạ, nếu để được lựa chọn, cả nguyện cả đời này sống trong nước, vĩnh viễn chạm đến biên giới.

      vẫn còn nhớ rất .

      - Tốt lắm. – cười. – Em muốn được mặc bộ váy cưới lộng lẫy nhất.

      Diện bộ váy cưới trắng tinh khôi, bước đến bên chàng hoàng tử vẫn luôn chờ đợi .

      Giấc mơ, chung quy vẫn chỉ là giấc mơ mà thôi, ai rồi cũng phải tỉnh dậy.

      Nhưng trí nhớ bao giờ lừa dối, tất cả những cảm xúc như vẫn còn nguyên đó.

      Bây giờ, chỉ biết ngơ ngác nhìn xuống bàn tay mình, sao mà lạnh lẽo, thể nhận ra trước đây bàn tay này từng được chạm vào điều ấm áp đến thế. Người ấy, từng ấm áp với đến vậy sao? Vì sao bây giờ, hơi ấm đó lại biến mất dấu vết.

      Đáp ứng lời hẹn ước đó, dù có làm được hay , đáng nhẽ nên đồng ý.

      Thế nhưng vẫn phạm sai lầm, vẫn tiếp tục giả vờ ngớ ngẩn.

      Thành phố Yên Xuyên lần nữa lại ra trước mắt .

      Trước đây từng nắm tay Giang Thừa Dự, kéo đến đây:
      - Chúng ta đến trước cây thụ để ước nguyện được ?

      - Ước gì nào? – Giang Thừa Dự xoa trán . - Nó giống như cây cổ thụ bình thường.

      rất muốn đến đây, nhưng vì công việc của luôn bề bộn.

      - Nghe cái cây này rất thiêng đấy.

      - Lần sau, chúng ta lại cùng nhau đến đây.

      Nhưng còn có lần sau.

      cũng gì thêm, vẫn tưởng rằng lời nguyện ước đời này kiếp này Giang Lục Nhân và Giang Thừa Dự mãi mãi ở bên nhau.

      Nhưng lời nguyện ước ấy chưa kịp ra miệng, chầm chậm tan biến mất.

      Hóa ra, còn lần kế tiếp.

      Cũng có cùng nhau đến nơi đây.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :