1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ai Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc Đời - Lục Xu (Full 68c+NT1)-Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 30 Quá khứ (20)

      Giang Lục Nhân cảm thấy vô cùng may mắn khi nhận được tháng lương đầu tiên trong cuộc đời. Vì vậy bỏ qua tất cả các cố như khi đến ngân hàng để rút tiền may gặp đúng phải giao dịch viên mới vào nghề và phải chạy chạy lại đến hai lần mới rút được tiền. Thậm chí còn bỏ qua cả việc chủ quán nhất định cho nhận tiền mặt mà tiền lương phải được chuyển thẳng vào tài khoản ngân hàng. chung, bỏ qua tất cả những lí do khách quan vớ vẩn đó, chỉ hoan hỉ nhìn con số hiển thị màn hình, ôi, khỏi phải hưng phấn đến mức nào nhé.

      vừa đường, vừa nghĩ, biết nên tặng gì cho Giang Thừa Dự bây giờ, tuy rằng chẳng thiếu cái gì, nhưng vẫn muốn mua quà tặng . Tâm trạng rối rắm y hệt mấy nữ sinh băn khoăn biết tặng quà sinh nhật cho bạn trai thế nào, rơi vào phiền não đây này. tại hơi lo sợ khi phải về nhà, thế nhưng vẫn muốn về nhà. Mỗi lần gặp Giang Thừa Dự, theo bản năng, muốn tránh mặt , nhưng sau khi trốn tránh lại thầm tự trách bản thân vô dụng, rồi sau đó lại sưu tầm các bức ảnh của . dám biểu quá ràng, sợ ông Giang Huy và bà Văn Dao nhận ra thái độ kỳ lạ của mình, nhưng dẫu sao trong lòng vẫn chôn dấu nỗi mong chờ.

      Còn bây giờ, tâm trạng giống như học sinh tiểu học phạm lỗi vậy, vừa muốn làm, lại vừa lo sợ hậu quả.

      mãi mãi vẫn có chút sợ chết. Giống như lúc nào cũng tự nhắc nhở bản thân bao giờ cho phép bất cứ ai dọa nạt , nhưng sau khi xét nghiệm tổng quát định kỳ lập tức rời khỏi bệnh viện về thẳng nhà. Có lẽ vì mỗi lần bác sĩ khuyên phải thường xuyên khám tổng quát, ông bác sĩ vừa bước chân , theo bản năng tự nhủ rằng mình chẳng có bệnh tật gì đâu, chẳng qua là chỉ tiện đường ngang bệnh viện thôi.

      Ôi tự nhiên lại ôm mớ bực tức vào trung tâm thương mại.

      mua tặng ông Giang Huy cái gạt tàn, mua tặng bà Văn Dao cái khăn quàng cổ, mua cho mình cái ô che nắng rất dễ thương. Vốn lương của cũng chẳng nhiều nhặn gì, hẳn mọi người trong nhà thông cảm cho nhỉ.

      biết Giang Thừa Dự thích gì, nên rất khó có thể mua quà cho , mua quần áo chưa chắc mặc đâu, phiền phức quá.

      Cuối cùng cũng về đến nhà, vừa lôi đống quà ra, bà Văn Dao giận tái mặt:
      - Ý là gì thế hả? - Bà Văn Dao chỉ vào chiếc gạt tàn khá lớn, dù biết nhưng vẫn cố tình nhìn chằm chằm gặng hỏi Giang Lục Nhân: - biết ông ấy sức khỏe tốt, con khuyến khích ông ấy hút thuốc nữa à.

      Giang Lục Nhân sửng sốt, lúc mua chỉ thấy chiếc gạt tàn rất đẹp, hề nghĩ nhiều đến thế.

      Ông Giang Huy phất tay:
      - Cha rất thích, để trưng bày vẫn đẹp mà, hơn nữa đây là thành ý của Lục Nhân, sao phải hà khắc thế làm gì. – Ánh mắt ông Giang Huy chuyển sang xoáy quanh vợ mình, ông cười : - Cha thấy Lục Nhân hơi bị bất công nhé, sao lại mua tặng mẹ con chiếc khăn quàng đẹp hơn so với quà của ta nhiều thế.

      Ông Giang Huy vậy, khiến bà Văn Dao lúc đó mới cầm chiếc khăn quàng lên ướm thử.

      Ông Giang Huy nhanh chóng nháy mắt với Giang Lục Nhân, đáy lòng Giang Lục Nhân thở dài:
      - Mẹ quàng khăn vào trẻ ra ít tuổi mẹ ạ.

      Bà Văn Dao cũng nhếch miệng cười:
      - Cảm ơn Lục Nhân nhé.

      - Đều là người nhà, sao phải khách khí như vậy làm gì.
      Ông Giang Huy cười cười, vỗ vai vợ mình.

      Lúc Giang Thừa Dự trở về, mắt lướt loạt qua tất cả mọi người, sau đó cười và :
      - Con thắc mắc sao hôm nay nhà mình lại xuất thêm người phụ nữ xinh đẹp đến thế nhỉ, nhìn gần mới nhận ra là mẹ mình. Mẹ hôm nay đẹp hơn mọi ngày nhé.

      - Con chỉ dẻo miệng. – Khuôn mặt bà Văn Dao cũng rạng rỡ hơn. – Đừng có khoa trương thế.

      - rất đẹp mà.

      Bà Văn Dao nhận ra con trai mình chăm chú nhìn chiếc khăn bà quàng cổ, rồi bà cũng cười, khi như vậy bà đành nhận chiếc khăn này.

      Ông Giang Huy nhanh chóng giải thích với Giang Thừa Dự đây là quà Lục Nhân mua tặng mọi người.

      Giang Thừa Dự nhìn Giang Lục Nhân, đành thở dài:
      - Có phải em có hiềm khích gì với , cha mẹ đều có quà, sao mỗi mình có.

      nửa nửa hư , khiến ông Giang Huy và bà Văn Dao đều đồng loạt nhìn về phía .

      Giang Lục Nhân thích bị mọi người nhìn như vậy, ghét chuyển mọi chú ý sang phía , nên cố nhịn trong lòng khó khăn mở miệng:
      - Em biết chọn gì để tặng , em cũng biết thích gì.

      Điều quan trọng nhất là sợ nếu mua đồ tặng cho mặc được, vì mặc vào hạ thấp giá trị của .

      Giang Thừa Dự gật đầu:
      - Sau này có thời gian đưa em mua. – Còn cố nhìn thêm cái. – Nhưng em thanh toán.

      Ông Giang Huy thấy hai người vui vẻ như vậy, chỉ lắc đầu cười.

      Còn bà Văn Dao cũng biết con trai mình muốn làm gì.

      Sau đó cuộc đối thoại chuyển sang xoay quanh đề án gần đây nhất mà Giang Thừa Dự vừa thua thầu. rất may mắn còn bị mọi người chú ý đến nữa.

      Ăn cơm xong, trở về phòng, còn chưa kịp khóa cửa, phía sau có người tùy tiện đẩy dựa vào cửa.
      - làm gì đấy. – cố giọng xuống, sợ ai đó nghe thấy, trong lòng lại thầm thừa nhận cái loại cảm giác đương vụng trộm này chẳng giống ai.

      Giang Thừa Dự lại đẩy dựa vào tường, cánh tay chống vào tường, khóa lại trong ngực mình, rồi cúi đầu nhìn :
      - Vì sao tặng quà cho ?

      - phải em vừa trả lời rồi à?

      - Vừa rồi? - như chợt bừng tỉnh. – quên mất rồi, ngại nghe lại lần nữa đâu.

      - Nhưng em lại để ý chuyện phải nhắc lại lần nữa đấy.

      nhìn hơi tức tức giận, mỗi lần như vậy khóe miệng lại khẽ nhếch lên, trong lòng lại thấy vui sướng, bàn tay vuốt ve mái tóc :
      - Em để ý chuyện đó làm gì?

      Khuôn mặt càng lúc càng gần sát về phía , hơi thở ấm áp lượn lờ bên cổ , thậm chí mũi cũng hít vào luồng khí nồng đượm hơi thở của . nén được đấm cái, nhưng cú đấm lại chẳng đủ mạnh, vừa thể khiến suy chuyển còn để chê cười:
      - hều thế, em là thỏ đấy à?

      - Em mà là thỏ, em cắn chết .

      Nụ cười khuôn mặt Giang Thừa Dự càng rạng rỡ hơn, kề sát mặt vào mặt :
      - Bây giờ em có muốn cắn thử ngay ?

      Khuôn mặt được phóng đại trong mắt , rất khiêu khích , nhưng muốn tiếp tục bị chế diễu nữa, nên dời mắt sang hướng khác, thèm nhìn nữa.

      Giang Thừa Dự thấy như vậy, cuối cùng đành thở dài, dời khỏi người , mang theo chút tiếc nuối:
      - Quà đâu, lấy ra cho xem nào.

      - có.

      lại đẩy dựa vào tường, lần này giữa hai cơ thể còn chút khe hở, tiến gần sát vào hơn:
      - Lần này đơn giản thế đâu…

      Từ toát ra cảm giác nguy hiểm, khiến mơ màng. Thấy vẫn tiếp tục cắn môi, tiến lại gần . kinh ngạc nhìn , híp mi, thỏa hiệp:
      - Có…

      Nhưng ngay khi thanh của vừa phát ra, bờ môi áp lên môi , vì vẫn giữ nguyên trạng thái chuyện, nên dễ dàng xâm chiếm miệng , cứ thế chủ động công thành đoạt đất.

      Khuôn mặt lập tức đỏ ửng, quên cả giãy dụa, đôi mắt vẫn mở to hề chuyển động mầ nhìn thẳng vào .

      Sau khi xong, dùng tay làm dấu lên môi mình, rồi nở nụ cười:
      - Ai bảo em trả lời chậm cơ.

      Lại chuyển hết cả lỗi sang cho , biết lên bất bình phản kháng hay vui sướng đây nhỉ? Dù sao trong đầu bây giờ cũng chẳng còn bất kỳ suy nghĩ nào nữa, đầu trống rỗng rồi.

      Thấy ngơ ngác, lại xoa nắn khuôn mặt :
      - Lần trước đề nghị em quan tâm đến , em vẫn do dự, lần này quyết định thay em luôn. Em cũng bài xích , em biết đúng nào.

      Giờ phút này, ánh mắt càng chân thành hơn, chỉ biết ngơ ngác nhìn , biết nên gì bây giờ.

      nghĩ ra nên lại càng đặc biệt xấu hổ.

      lùi vài bước, cũng cười khuôn mặt ửng hồng của nữa, hề để ý mà :
      - Quà là gì đấy?

      - Còn chưa làm xong.

      Khuôn mặt có chút kinh hỉ, ý là tự tay làm quà tặng chủ nhân là đây đúng ?

      lại bồi tiếp câu, nhưng trong giọng có chút bình tĩnh:
      - Nhưng có khả năng thích đâu.

      còn chưa được nhìn thấy, mà vội kết luận sẵn vậy ư?

      - Lấy ra cho xem nào.

      rất ngoan ngoãn lôi món đồ trong túi ra, ra cũng chẳng muốn vâng lời thế, chỉ là muốn dời chú ý chút, để tạm thời nghĩ đến ý nghĩa của nụ hôn kia nữa thôi.

      Ánh mắt Giang Thừa Dự trở nên mơ màng, biết đây là gì.

      - Tranh thêu chữ thập. – liếc nhìn . – thích à?

      - Em thêu gì đấy? - vẫn chưa nhận ra.

      Khuôn mặt Giang Lục Nhân lại càng đỏ rực:
      - … khỏa thân.

      ra cũng có chủ định, chỉ là dạo vòng, trong cửa hàng toàn các bức tranh rất nữ tính, nên chọn bức tranh này, vừa phải thêu ít, lại chủ yếu dựa vào hai màu chủ đạo sáng tối, đối với trình độ sơ cấp như rất phù hợp nhé, hơn nữa trông bức tranh cũng rất ấn tượng mà.

      Giang Thừa Dự nhìn vài lần:
      - Em thêu tặng á?

      - được …. Sao?

      Giang Thừa Dự để ý đến thái độ của :
      - A… Đẹp lắm.

      thêu đâu có đẹp, mấy bình hoa bên cạnh thêu còn khó hơn đấy.

      Giang Thừa Dự ngẫm nghĩ, định thêu để làm gì nhỉ? Để mỗi ngày đều ngắm khỏa thân trong phòng à? Mà lại là chẳng có hình dáng cụ thể nữa chứ…

      vừa ngồi xuống tiếp tục thêu, thèm để ý đến nữa, ai cần làm cho phải bối rối đâu.

      Nhưng có lẽ thấy lòng vẫn chưa đủ rối:
      - Đến lúc xong em hi vọng đặt bức tranh này ở đâu?

      - Trong phòng. – lơ đễnh.

      - A… - cố kéo dài cuối. – Vậy em muốn hàng ngày mơ tưởng đến nào khỏa thân bây giờ nhỉ?

      Tay khẽ run lên, kim đâm vào ngón tay, hơi đau nhói.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 31

      Kỳ nghỉ hè nhanh chóng kết thúc, Giang Lục Nhân lập tức bước vào năm học được đồn đại là tàn khốc nhất trong thời kỳ trung học. số giáo viên bắt đầu liên hoàn oanh tạc xuống đầu học sinh, nhưng thái độ chẳng hề khẩn trương mà vẫn ung dung bình tĩnh của các học sinh khiến các giáo viên lại càng sốt ruột. Thời gian chỉ như vừa quay quay lại hết năm học cấp ba này như luôn là hồn bất tán đối với bất kỳ học sinh nào. Giang Lục Nhân lại thích tự tìm cho mình những niềm vui nho , mỗi khi đến trường, đều qua nhà sách Trung Ngọ mua rất nhiều sách báo. rất thích thú với các tin tức xã hội và giải trí, cứ như vậy từ học kỳ đầu tiên năm nhất trở , cuối tuần nào cũng mua tờ báo “Phụ nữ mới” để xem, và thế là đến cuối học kỳ lại thu gom được đống giấy cao cấp. rất kiên trì thu gom tất cả mang ra ngoài bán giấy vụn, cứ lặp lặp lại như vậy, lại thấy vui vui. Con người quan trọng nhất là phải tự biết tìm kiếm niềm vui cho bản thân, để tránh khỏi những cảm giác nhàm chán thú vị trong cuộc sống tịch mịch chứ.

      Lễ khai giảng năm đó, được Giang Thừa Dự đưa đến trường. đường , ngừng dặn dò, nhưng chỉ cúi đầu im lặng trả lời. sợ phải nhìn thấy nụ cười của , khiến cho có cảm giác mình chỉ là tia nắng , có quyền phát ngôn. Trong bộ phim “Bầu trời xanh thẳm” nam chính từng gọi nữ chính là chú dê con gặm cỏ non đồng, mà nữ chính trong bộ phim đó có tính cách cũng rất nhu nhược yếu đuối, luôn khiến nam chính có ham muốn được bảo vệ . Giang Lục Nhân buồn bực nhíu mày, có lẽ đến chính bản thân còn muốn được bảo vệ loại con yếu đuối này nữa là, nếu có hàng loạt các biến cố về sau, con người đúng là toàn những thói hư tật xấu mà.

      nhiều lắm, mãi cho đến lúc Giang Thừa Dự chuẩn bị , mới lắc lắc cánh tay :
      - Muốn ở cùng à?

      Kiên quyết lắc đầu.
      - Tốt lắm, quay về công ty, nhớ là phải về nhà sớm chút nhé. – Giang Thừa Dự xoa xoa trán .

      Giang Thừa Dự vừa , Uông Chu Duyệt liền chạy đến kéo :
      - Lâu lắm mới được gặp cậu, tớ nhớ cậu muốn chết. – xong lại ôm cái chặt. – Ai chà, đưa tiền học đây, có bao nhiêu tiền nào?

      Giang Lục Nhân ra con số, Uông Chu Duyệt lại càng tỏ ra thân thiết với hơn:
      - Tốt quá, nhà mình chỉ cho mình nhiều nhất là 300 tệ thôi, thế nào, ra ngoài shopping thôi chứ còn gì nữa nhỉ?

      Đầu Giang Lục Nhân đầy hắc tuyến.
      Thế nhưng vừa bước vào cổng trường, Giang Lục Nhân và Uông Chu Duyệt đồng thời dừng bước. Cách đó xa, Kỷ Thành Minh vừa bước xuống mở cửa xe cho Hướng Tư Gia, Hướng Tư Gia nhàng bước xuống xe. Cảnh này xảy ra vô số lần, nhưng lần nào cũng khiến khiến ít người phải dừng bước ngó lại như cũ, có lẽ vì nó quá đẹp, nên ai qua cũng tình nguyện thưởng thức.
      Kỷ Thành Minh biết cầm gì trong tay, chỉ biết Hướng Tư Gia vừa cười vừa chuyện cùng .
      Uông Chu Duyệt vỗ vỗ mặt:
      - Ôi, thấy Hướng Tư Gia có phải rất có số các lão già ?
      Giang Lục Nhân nhìn nữa:
      - Ý cậu chủ yếu là Kỷ Thành Minh có sở thích lolita đúng hơn?
      - Ha ha, cái đó cái gì gì đó đó thường là mưu của tụi con mà… - Uông Chu Duyệt cười trộm.
      Giang Lục Nhân bỗng nhiên nhớ tới Giang Thừa Dự, quả nhiên thể cười nổi nữa. Sau đó Kỷ Thành Minh và Hướng Tư Gia cũng tới. Hướng Tư Gia cười với :
      - Sao hôm nay đến sớm vậy?
      Kỷ Thành Minh khoác tay Hướng Tư Gia:
      - Đâu phải ai cũng thích ngủ nướng như em.
      Nụ cười của rất lạnh nhạt, hẳn là thoải mái, nhưng khiến ai nghĩ đến những chuyện tốt đẹp diệu kỳ.
      Hướng Tư Gia làm mặt quỷ với :
      - Tốt, bây giờ ghét bỏ em rồi cơ đấy.
      Kỷ Thành Minh xoa nắn khuôn mặt Hướng Tư Gia:
      - mà dám à?
      Hai người cứ trực tiếp liếc mắt đưa tình trước bàn dân thiên hạ, coi Giang Lục Nhân và Uông Chu Duyệt như khí đường. Uông Chu Duyệt ngừng càu nhàu, kéo tay Giang Lục Nhân , miệng phàn nàn:
      - Đồ dở hơi, lúc nào cũng thích trình diễn tiết mục ấn ái, cứ như sợ ai biết ta đính hôn, mà chồng sắp cưới già hơn ta đến năm tuổi cơ đấy….
      - Oa, nếu tớ mà là Hướng Tư Gia, tớ nghĩ là cậu ghen tị nhé.
      - Ghen tị… tớ mà phải ghen tị với ta?
      - Vậy sao cậu phải nổi giận thế. – Giang Lục Nhân lắc lắc cái đầu Uông Chu Duyệt, cảm thấy rất thú vị.
      chung là ngày hôm đó trôi qua cũng đến nỗi tệ, sau mỗi giờ tự học, Giang Thừa Dự đều đến đón về nhà. Giang Lục Nhân rất hài lòng với cuộc sống như thế này, sau những ngày bận rộn được chậm rãi thưởng thức những giây phút êm ả, và ngày trở nên cực kỳ phong phú.
      Sau khai giảng lâu, Uông Chu Duyệt chỉ vào Hướng Tư Gia và :
      - Hình như ta trở nên cực kỳ cố gắng, cậu cũng phải cố gắng nâng cao điểm số lên, bị nàng vượt qua đấy.
      Giang Lục Nhân liếc Uông Chu Duyệt cái:
      - Cậu thấy tớ còn chưa đủ cố gắng à?
      Uông Chu Duyệt cầm tay , cực kỳ sốt sắng :
      - Cuối cùng cậu cũng giác ngộ rồi, đáng mừng.
      giác ngộ của Giang Lục Nhân bắt đầu từ kỳ kiểm tra đầu học kỳ trung học, ngay trước cuộc thi vật ký, nhà trường công bố đề cương, nhưng đề thi chắc chắn hoàn toàn giống hệt các phần trong đề cương. Trong khi đó nhà trường mời nhiều giám thị trong kỳ thi tháng đến phát khóc luôn, đại bộ phận thí sinh đều đầu hàng, trong đó nữ sinh chiếm tỉ lệ khá cao. Các nam sinh có ưu thế hơn trong các môn như vật lý cứ thế từng bước tiến lên, cấp độ của đề cương khó hay dễ khó có thể bình luận. Nếu đề cương đơn giản hơn, đa số nữ sinh chiếm điểm số cao, nhưng chỉ khó hơn chút thôi, thành tích của nữ sinh lại bị giảm xuống đáng kể.
      Mà Giang Lục Nhân cũng bị giảm điểm số ít nhiều, trong khi đó Hướng Tư Gia lại hiếm khi tiến bộ .
      Thế như Giang Lục Nhân vẫn được xếp Hướng Tư Gia như trước.
      Thái độ học tập của Giang Lục Nhân khá giống với tính các của , trong đề thi mà gặp vấn đề gì khó, cũng cố gắng giải bằng được thôi, dù sao tỷ lệ giải được cũng thấp hơn, mà giải được giỏi lắm cũng chỉ thêm hai bài chứ mấy.
      Vào giờ thể dục, giáo viên thường cổ vũ các học sinh nên ra ngoài thêm chút, nên cứ mãi ngồi trong lớp giải đề toán, ngược lại có lợi đối với tư duy.
      Giang Lục Nhân vốn đứng trong hành lang, nghĩ nghĩ thế nào, lại về hướng nhà vệ sinh nữ.
      Vừa đến cửa, nghe thấy vài giọng từ trong nhà vọng ra.
      - Tư Gia, gần đây cậu rất cố gắng học tập nhé, khiến bọn tớ rất áp lực.
      - Ừ, cố gắng như vậy mà kết quả cũng chẳng tốt hơn là mấy.
      - phải rất tốt đấy à? Thầy giáo còn khen cậu tiến bộ mà… A, tớ biết rồi nhé, cậu muốn vượt qua người ta đúng .
      - Sao lúc nào cậu cũng thông minh thế? - Hướng Tư Gia dừng lại chút. – Tớ thích cái kiểu dễ dàng đạt được mọi thứ của ta, cứ như để ra vẻ chỉ số thông minh của mình rất cao ý, còn chỉ số thông minh của chúng ta chỉ thấp lè tè bằng.
      - Đúng vậy. Ngày nào cũng mình chẳng thèm cố gắng, sau khi về nhà còn chẳng thèm đọc thêm sách, cứ như là khoe khoang …
      - Tớ cố gắng vượt qua ấy.
      - Tớ ủng hộ cậu.

      Giang Lục Nhân nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn vào, hiên ngang ngỏ . Rồi lại nghĩ, có phải mình là người khoe khoang đến thế ? Việc này có đáng lo ngại đến thế ?
      Nhưng dù sao cảm giác bị Hướng Tư Gia vượt mặt cũng chẳng dễ chịu chút nào, nên cũng phải cố gắng hơn chút mới được.
      Sau khi vế nhà liền chủ động tìm Giang Thừa Dự.
      Giang Thừa Dự vô cùng ngạc nhiên, rất hiếm khi chủ động tìm đến tận cửa như thế này, bình thường mỗi khi làm việc, đều trốn trong phòng, muốn gặp cái còn khó nữa là.
      Thành tích ngữ văn của tồi, bài văn của thường được thầy giáo tuyên dương trước lớp, tiếng còn khá hơn, đứng thứ nhất cũng luôn đứng Top đầu, môn Toán cũng tồi, còn đối với môn Hóa học, sau khi tăng cường làm thêm bài tập giờ đó trở thành môn đơn giản nhất, môn Sinh vật cũng chẳng là gì đối với , có lẽ vấn đề lớn nhất của chính là môn Vật lý.
      cầm trong tay vài đề thi, sau khi ngâm cứu mãi mà vẫn chưa tự giải được, nên lôi ra nhờ giảng giúp.
      - Nhờ làm gia sư à? - Khóe miệng Giang Thừa Dự nhếch cao, tâm trạng rang tệ chút nào nhé.
      đến gần chỗ hơn, ngửi thấy mùi nước hoa linh tinh, chỉ có mùi rượu rất nồng:
      - Lại uống rượu à?
      - Mũi em sao mà thính thế? - nhanh tay véo mũi cái. cũng tránh thoát, đành buồn bực nhìn .
      để ngồi xuống bên cạnh, còn mình xem tập đề của , cuối cùng cười:
      - Em đúng là đồ cơ hội.
      tròn mắt đánh giá .
      đến đây là vì việc học, rất muốn như vậy, nhưng khi bị nhìn chăm chú, tâm trạng lại biến đổi diệu kỳ, nhớ về cái hôn ngày hôm đó, khuôn mặt lại đỏ ửng lên.
      Giang Thừa Dự nhìn , chỉ vào vài công thức trong sách:
      - Chắc em chỉ nhớ vài công thức này đấy chứ?
      - Thầy giáo là trong đề thi đại học thường chỉ ra đề vào trong khu vực này thôi, công thức chia làm hai, cứ như vậy có thể đạt được điểm tương đối…
      - Vậy em định tùy tiện viết lung tung thế này à?
      - Em đâu có viết lung tung, đây là công thức cân bằng định lượng mà, Hgt2M2(m1+m2)V2 này cho ra nhiệt lượng tương đương với lực tiêu hao ma sát….
      Ánh mắt Giang Thừa Dự trầm xuống:
      - Vậy tại sao em tính tiếp ?
      cũng định như vậy, nhưng thầy giáo luôn lưu ý công thức định luật bảo toàn năng lượng này, nhưng lại cố tình áp dụng công thức đấy.
      Bĩu môi:
      - Em đến hỏi , sao tự nhiên lại biến thành hỏi em thế?
      vênh mặt lên, trông cực kỳ vô tội.
      Giang Thừa Dự nhìn dáng vẻ của mà cháng váng, rất lâu sau mới “A” được tiếng, lại chỉ vào cuốn đề cương:
      - Em sai ở chỗ này, chỗ này có lực tiêu hao ma sát… Em nhìn kỹ lại đoạn này
      - Cái gì vậy?
      - Lực cản khí, nhất định trước tiên em phải lưu ý đến quán tính, nếu có quán tính, trước tiên em phải biết là giảm tốc hay tăng tốc, sau đó mới xuống đến đây…

      Giang Lục Nhân nghe Giang Thừa Dự giảng bài, thời gian chậm rãi cứ thế trôi qua giống như ôn tồn kể chuyện , hàng mi khẽ chớp chớp lay động. ghé lên bàn, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đó, sao thoát được:
      - Mắt đẹp thế.
      Giang Thừa Dự cầm bút, nửa ngày, chờ đến bây giờ chỉ có thể đau khổ đỡ trán:
      - Sau này ra ngoài đừng bảo là có quen biết nhé.
      - Em em chỉ quen , mà còn rất thân thiết nữa nhé.
      - Thân đến mức nào?
      nhanh tay lật tung mái tóc để tìm cái gì đó, sau đó nhổ ra sợi tóc bạc:
      - Đấy, em em giữ thứ đặc biệt nhất người .
      vui vẻ chìa ra sợi tóc bạc của .
      đột nhiên nắm lấy tay .
      sửng sốt, như mình phạm lỗi gì.
      - mang đến món quà “khỏa thân” của em đến tặng . – thả tay ra, vươn tay xoa đầu .
      - Cái gì cơ?
      - phải em giữ thứ đặc biệt nhất người à? cũng phải giống như thế, vậy mới công bằng chứ.
      nhíu mi, them chấp:
      - Em vẫn chưa hiểu chỗ này, mau giảng lại .
      - Ai bảo em chịu tập trung lắng nghe cơ.
      - Em hiểu mà, từ chỗ định luật bảo toàn năng lượng này thôi…

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 32 Quá khứ (22)
      Đối với môn vật lý Giang Lục Nhân thuộc vào hàng a-ma-tơ., chỉ làm bàichỉ để đơn giản để ứng phó với kỳ thi, nên thành tích cực kỳ ổn định, mà điều này lại chẳng hề liên quan đến trình độ đề thi khó hay dễ. Kể cả khikết quả môn Ngữ văn vốn là ưu thế số của bị thụt lùi, còn chẳngthèm để ý. Lúc trước khi lựa chọn phân ban Văn hay Lý, chỉ cảm thấy học Vật Lý quá rối rắm, sau đó mới cảm thấy có thiện cảm hơn với bộ môn này nên liền lựa chọn ban Lý, chủ yếu là vì thành tích môn Hóa của côrất tốt, muốn buông tha cho ưu thế này. Bây giờ cầm cuốn đềcương tay, cảm thấy vô cùng đau khổ khi nghĩ đến việc phải làm bàitập, đầu tiên là hóa và sinh vật, sau đó đến môn Vật Lý. Nếu cuối cùngkhông xong hai đề này bị thầy giáo gọi lên văn phòng chuyện riêng, chỉ có thể rằng vẫn chưa làm tốt, vì thời gian đủ nên chưathể hoàn thành kịp. Chính cũng cảm thấy rất khó để có thể làm tốt cả hai đề cùng lúc, ngay cả môn Vật lý là môn trọng tâm cũng nhấtthiết phải hoàn thành tuyệt đối, sao phải phí bao nhiêu thời gian để nhất định phải giải bằng được hết các đề chứ.
      Nhưng suy nghĩ của giáo viên hiển nhiên là hoàn toàn trái ngược với ,dường như tất cả mọi người đều biết học rất khá, chỉ riêng có môn Vật lý là kém nhất vì vậy giáo viên bộ môn Vật lý cũng đặc biệt phá lệ mà để ý đếncô. Mỗi tiết Vật lý, cuối giờ thầy giáo luôn đến xem bài , dường như nhất định phải bắt chỉ ra chỗ chưa hiểu, mà lần nào cũng trả lời là có.
      Rất nhiều thứ cần phải có năng khiếu, phải chỉ cần học là có thể giỏi ngay được. Ngay từ năm học sơ trung, nhận ra giỏi môn Vật lý, nhưng để lộ hoàn toàn, nhưng lên đến cấp ba, sau vài kỳ thi, kết quả môn Vật lý của tương đối kém trong khoa, nên thể phủ nhận được nữa.
      Trong lớp cũng có số học sinh học lệch nghiêm trọng như vậy, ví dụ nhưmột vài nam sinh rất kém môn Tiếng , vì vậy trong giờ Tiếng giáo viên gọi trực tiếp nam sinh đó lên phát biểu , nam sinh đó chỉ được vài câu linh tinh. Ngày nay giáo dục coi trọng việc bồi dưỡng toàn diện cho học sinh, môn kém cũng thể đỗ đại học được.
      Lên đến năm thứ hai cao trung, bây giờ toàn bộ học sinh đều phải tăng cườngôn tập.
      Sau vài bài kiểm tra lien tục, Uông Chu Duyệt lại vỗ vỗ vai Giang Lục Nhân:
      - Cậu lại tụt vài hạn rồi…
      cần ai nhắc nhở, chính cũng tự nhận ra, nếu tiến bộ hơn, nếu tiến bộ tự nhiên trở thành thụt lùi so với người khác.
      Uông Chu Duyệt thấy them để ý đến nàng, lại vỗ thêm mấy cái nữa.
      - Nếu cậu mà có biện pháp tăng điểm số lên, Hướng Tư Gia nhanh chóng vượt qua cậu đây.
      Giang Lục Nhân há mồm, muốn rằng chính bản thân vốn khôngđịnh thi vào trường đại học nổi tiếng hàng đầu trong nước, chỉ muốn đăngký ngôi trường đại học hạng tầm tầm thôi, mà thành tích nay của hoàn toàn thỏa mãn cầu đó, nên cần phải học liều mạng như vậy. Hơn nữa bây giờ có học hơn nữa cũng thể chắc chắn rằng đến kỳ thi tốt nghiệp bạn đỗ trường nào. Nhưng rồi lại nghĩ, có khi đấy chỉ là cái cớ của để buông thả bản thân.
      - Vậy phải có biện pháp thế nào bây giờ? – rửa tai lắng nghe dạy bảo.
      - Cố gắng lên.
      mỉm cười, cuối giờ tự học, Giang Thừa Dự vẫn đến đón .
      Vừa bước ra khỏi cổng trường, nhìn thấy hai chiếc xe đỗ chỗ. Giang Lục Nhân thầm nghĩ hẳn Hướng Tư Gia phải cực kỳ cố gắng, cókhi sau mỗi giờ học lớp nàng còn học thêm gia sư ở nhà nữa, cố gắng đó thể xem thường. tại Hướng Tư Gia vẫn ở trong lớp, hình như là vẫn cùng số học sinh năm cuối khác cùng luyện đề trong giờ tự học, chỉ khổ thân Kỷ Thành Minh lái xe đến đón suốt ngày phải chờ ngoàicổng.
      Giang Thừa Dự đứng chuyện với Kỷ Thành Minh.
      chậm chạp bình tĩnh bước đến, ngày trước Uông Chu Duyệt từng , Giang Thừa Dự mà đứng bên cạnh Kỷ Thành minh, vô cùng hấp dẫn, rất xứng đôi.
      bỗng rung mình, dừng bước, thận trọng cười với hai người, họ đẹp đôi thế cơ mà. Thôi rồi, chính cũng ngày càng đen tối.
      đến trước mặt Giang Thừa Dự:
      - chuyện gì vậy?
      nhìn thẳng vào Kỷ Thành Minh, cười rất thản nhiên, như có thểxuyên thấu mọi buồn vui hờn giận của tất cả mọi người, khiến cho những kẻđộc ác đời này đều phải giật mình, còn thấy ta phải đứng tronggió lạnh mà chờ xứng đáng, nghĩ đến đây lại cảm thấy tốt hơn nhiều.
      Kỷ Thành Minh quan sát ánh mắt của Giang Thừa Dự dành cho Giang LụcNhân, khóe miệng nhếch lên:
      - Gần đây có bộ phim điện ảnh rất hot, tôi muốn đề cử hai an hem xem.
      - Vậy ư? - Giang Thừa Dự khoanh tay trước ngực. – Tổng giám đốc Kỷmà cũng xem phim cơ đấy?
      - Tình tiết trong phim tuy cũng cũ, nhưng miễn cưỡng cũng có thể xem, hơn nữa lại rất chân , về tình giữa hai em. – Kỷ Thành Minh kínđáo .
      Giang Thừa Dự vỗ vai Giang Lục Nhân:
      - Cảm ơn đề cử này, muộn rồi, xin phép được cáo từ.
      Giang Lục Nhân vừa nghe thấy lời Kỷ Thành Minh, sắc mặt liền thay đổi, trừng mắt lườm Kỷ Thành Minh cái, rồi bị Giang Thừa Dự kéo lên xe.
      - Sao giải thích?
      Cứ nhìn cái thái độ tự cho mình là đúng của Kỷ Thành Minh, lại thấy khóchịu.
      - Giải thích cái gì cơ?
      - là giữa chúng ta có gì cả. – hờn dỗi .
      Giang Thừa Dự lái xe, lúc sau mới quay đầu lại đánh giá :
      - Trong số trường hợp, biết cách dối.
      Những lời muốn trong lòng như bị nghẹn giữa cổ họng, nhếchmiệng, muốn nhưng sao thốt được nên lời.
      Giang Thừa Dự tiếp đoạn lại :
      - Em hi vọng dối à?
      véo véo vào cánh tay, muốn tránh nhắc đến đề tài này:
      - dối cái gì cơ?
      hơi mỉm cười, phanh gấp, tiếng bánh xe ma sát với mặt đường rất chóitai, lâng lâng nhìn .
      - Nếu em biết, cho em nghe.
      mở cửa xe, xuống, kéo xuống xe.
      biết là tức giận rồi, cứ tưởng là lâu nay nhắc đến, cứ bình an vô như vậy mà ở bên nhau, thậm chí đôi khi ngẫu nhiên lại thấy ấm áp, cảm thấy cứ như vậy tốt biết bao, cũng an toàn biết bao. Nhưng ba cái thứ tình cảm linh tinh này phải là mục đích muốn.
      muốn nhất định phải lời duy nhất, tuyệt đối thừa nhận tình cảm của .
      càng muốn làm rang mọi chuyện, lại càng giả vờ hồ đồ.
      Thế nhưng trốn tránh, mãi mãi thể giải quyết được vấn đề.
      kéo tay , bất kể giãy dụa như thế nào cũng buông,chẳng thèm để ý có đau .
      mặt tỏ thái độ, nên trong ánh đèn đường mờ ảo, càngcảm thấy phát ra luồng hàn khí kinh người.
      Đường về nhà họ phải qua bốn cái cầu, tại họ đứng cây cầuthứ ba, dưới chân cầu là con sông lớn, có rất nhiều công nhân đào bùn đất ven bờ sông để trồng cây.
      ngơ ngác nhìn theo, muốn dời chú ý của mình.
      Đứng thành cầu, gió rất to, hơi lạnh.
      nhận ra cánh tay dần lạnh như đá, cởi áo khoác, khoác lên ngườicô.
      - thích em cứ như vậy. – đột nhiên mở miệng.
      sửng sốt, lập tức cúi đầu, nhìn xuống mũi chân mình.
      - Em muốn ở bên cạnh sao? - ngắm nửa ngày, cuốicùng mới cười : - chỉ cần nghĩ đến em là hi vọng….
      Có rất nhiều khi chẳng thèm quan tâm , đối với người ngoài càng chẳng thừa thời gian mà để ý, nhưng điều đó có nghĩa là khônghiểu. Mỗi khi ở nhà đều luôn trốn tránh , hồi đầu cho rằng sợ . Nhưng nhắc đến cũng buồn cười, chưa bao giờ bắt nạt , nhiều nhất cũng chỉ tiếp xúc với , sao có thể phản cảm với đến thế.Sau đó, mỗi lần được nhìn thấy bóng dáng , có đôi khi ban công, có đôi khi ở hành lang tầng hai, cảm thấy rất khó chịu, như thể che dấu bí mật nào đó, nên càng thận trọng lặng lẽ đánh giá . Sau mộtthời gian rất dài, rất muốn thoát khỏi , như bong hình âmthầm chăm chú theo dõi , cách nào ngăn được.
      Mỗi khi chán nản, rất dễ dàng lại nhớ đến , cứ mỗi khi ý nghĩ này hiệnlên trong đầu , lại cảm thấy bản thân nhàm chán, sao lại so đo với nhóc.
      Cuộc sống cứ yên ả trôi qua.
      Vì sao luôn thận trọng, thận trọng đối diện với , với mẹ , thậm chí với cả người cha luôn thương , hiểu, vì sao luôn phải thận trọng như vậy, giống như họ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.
      như hèn mọn cầu xin điều gì đó.
      Nhưng Bụt trả lời , con có thể tốt với ai đó, cũng có thể giết chết ai đó, nhưngtrăm ngàn lần được tò mò về ai đó.
      tò mò biến thành loại nghiện.
      thực muốn biết, hồi còn làm thực tập sinh trong công ty, đỗi mặtvới muôn vàn khó dễ, rốt cuộc nghĩ gì, có từng nghĩ rằng, trai đứng đầu ở đây, có từng muốn phản kích lạ họ.
      muốn biết, tâm trạng vì sao lại vui.
      Khi đưa đến nghĩa trang, nhìn khó, rất muốn biết, có phải côrất nhớ rất rất mẹ ruột của mình.
      Những thận trọng của từng gọi là dối rá, có phải chăng chỉ đơn giản là cách tự bảo vệ chính mình?
      Vì sao lại khóc trước mặt ?
      ngồi đây, đáng thương ngồi xổm trong màn mưa xối xả, như bị bỏ rơi.
      Tâm trạng ông bỗng trở nên dữ dội.
      im lặng rất lâu, rất rất lâu mới :
      - Mẹ thích em đâu.
      sớm nhận ra điều này.
      - Sau đó sao?
      nhìn , muốn có đáp án, vấn đề đó lien quan đến .
      lại im lặng. nhìn về điểm xa xa:
      - Vậy coi như chưa gì hết.
      tức giận phóng xe .
      nhìn theo bong , bỗng như cảm thấy bao giờ quay lại nữa, hình chư từng nghĩ, với những lời này.
      do dự nữa, đuổi theo , níu lấy áo sơ mi của :
      - cần.
      - Gì cơ? – dừng xe, nhưng vẫn chưa nhìn sang.
      chận chạp thăm dò, ôm lấy :
      - cần mà , cần phải rang tất cả mọi thứ… Em thích nghe vậy đâu.
      Giờ phút này, chỉ cần giờ phút này, tình nguyện gánh vác toàn bộ tương laimịt mờ phía trước.


    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 33 Quá khứ (23)
      Giang Lục Nhân ngồi ghé vào chiếc bàn trong phòng Giang Thừa Dự, ánh mắt sang ngời nhìn , giống như chính là nàng thiếu nữ khỏa thân trong bức tranh thêu tay. Bức tranh nền đen, càng làm hiệnđường cong cơ thể , chỉ nhìn thôi cũng đủ bồi hồi. Bình hoa bêncạnh càng có tác dụng hỗ trợ, mang theo chút hơi thở mời gọi. Bâygiờ khá muộn, ông Giang Huy và bà Văn Dao ngủ từ lâu, nhưng côkhông hề e ngại xuất trong phòng . Trước khi vào còn cẩn thậnkhóa cửa lại, cứ như chuẩn bị làm chuyện xấu, nhưng trong lòng lại thầmmong đợi, vừa kích thích.
      Giang Thừa Dự cũng bỏ thói quen xem văn kiện trong thư phòng, trực tiếp xử lý công việc trong phòng riêng.
      Giang Lục Nhân lấy ra tập đề cương của mình, nhìn trái nhìn phải lát, giọng :
      - Uông Chu Duyệt lại thành tịch của em bị tụt mấy hạng rồi.
      Giang Thừa Dự ngẩng đầu lên, tinh tế đánh giá :
      - Cần an ủi ?
      - Cần kiểm điểm cơ. – liếc mắt nhìn . – Tại sao cànggiảng bài cho em, thành tích của em càng giảm sút vậy. mà là giáo viênthì ở bên ngoài bị ban giám hiệu đuổi việc luôn rồi.
      xong, lại xắn tay áo lên hai vòng, nhìn qua rất nhàng khoan khoái. Trong nháy mắt, giống như tinh linh trong rừng rậm, nhảy đến bêncạnh trêu chọc .
      Giang Thừa Dự đứng dậy, tới ngồi bên cạnh , tay vuốt tóc , gần đây thích nhất động tác này.
      - Tiên trách kỷ hậu trách nhân, đầu tiên em phải tự kiểm điểm chỉ số thongminh của mình .
      là….
      đẩy ra, dám như vậy à. Thế nhưng bỗng nhiên, ngồi imnhư bức tượng điêu khắc, lực đẩy mạnh đến kinh người. thởdài, trong miệng còn lẩm bẩm thầm trách:
      - Lộn xộn.
      Lúc bắt đầu biết phải phản ứng ra sao, chỉ muốn ôm chặt vào lòng, hai cơ thể tiếp xúc thân mật với nhau, lập tức đỏ mặt, muốn trốn, lại giãy ra được, nên nhăn nhó. hào phóng ôm lấy , hơi thở ấmáp của quanh quẩn bên tai lại càng khiến thêm bất an:
      - Đúng vậy đấy, em càng lộn xộn, càng thể được rất thong minh nhé.
      - Em sao lại đổ hết lên đầu .
      - Chẳng lẽ hoa hồng phải là khung cảnh hỗ trợ sao?
      - Còn màu trắng của vải sao?
      nhăn mặt, giật lấy cuốn đề cương tay , đặt xuống trước mặt ,nhìn vào đề bài, khuôn mặt mang theo ý cười:
      - thể hiểu nổi, thoạt nhìn em thong minh như thế, sao lại cố tìnhdốt đặc cán mai môn vật lý như vậy. Em xem, môn toán đề khó thế này, em vẫn có thể giải được, tại sao lại cố tình…
      - thể dung câu khác được ?
      Ngày nào thấy giáo chả lải nhải bên tai mấy câu y hệt như thế này, tại saoem học các môn khác tốt như thế, mà chịu chú ý thêm vào môn Vật lýmột chút, cứ như là cố ý bằng, oan ức mà.
      - y hệt thầy giáo em.
      lại gật đầu:
      - Vậy nữa, dù sao em cũng muốn nghe mà, cũng uổng công thôi…
      nhéo tay :
      - Chỉ là em có hứng thú với môn này thôi.
      - Được rồi được rồi, phải là do chỉ số thong minh của em có vấn đề…
      lại véo thêm cái, nhìn cười rộ lên, thấy vui vẻ.
      Trong lòng có vẻ ấm áp, sán lại ngồi gần , tay nắm chặt lấy tay , lại cấu cấu véo véo, giống như biến tay thành món đồ chơi.
      - Sao năm nay trời trở rét sớm thế nhỉ.
      thầm oán trách cái thời tiết chết tiệt này, trời cứ mưa dầm dề ngớt,làm người tay thể có ham muốn rời khỏi giường mà.
      - Ảnh hưởng gì đến em đâu?
      - Đương nhiên.
      cười ha ha:
      - Vậy em cứ khẩn cầu trời đừng mưa , trông em đáng như vậy,hẳn trời đáp ứng em đấy.
      - Chẳng lẽ Thiên Lôi lại háo sắc thế cơ à?
      - Ông trời của ơi, chỉ là trông em đáng thôi, em nghĩ tận đâu thế?
      cười rộ lên, trông chẳng đàng hoàng chút nào, nhưng tâm trạng sảng khoái của nhanh chóng cuốn hút . giở người, dung tay chà mạnh lên mặt , này cười cứ cười . Hừ hừ.
      càng lúc càng nghịch ngợm.
      Vì thế, ấn tay , nhanh chóng ôm chầm lấy , hôn lên môi .
      định kháng cự, nhưng cho, hai cơ thể tiếp xúc với nhau mỗi lúc gần hơn, hơi thở ấm áp vờn quanh cổ . thỏa hiệp, chầm chậm ômlấy , mặc ôm ấp.
      Đây là những chuyện người đều phải làm.
      Khuôn mặt càng lúc càng hồng.
      Mắt lại càng mở to, nhìn sâu vào đôi mắt in đậm gương mặt .
      rang từng nghĩ đến vô số những hình ảnh trùng hợp như vậy.
      buông ra, đặt vào lòng mình.
      Họ có thể nghe thấy tiếng hơi thở đều đều vang lên, đồng thời cảm nhận đượcnhiệt độ cơ thể nhau.
      phải là trong suy nghĩ, đây là .
      Thiên Lôi hề háo sắc, kẻ háo sắc chính là .
      cuộn mình lại trong lòng , muốn phá vỡ khoảnh khắc ấm áp này.
      - Ngày mai em còn phải học đấy. nhàng nhắc nhở .
      níu chặt lấy quần áo , buồn cử động.
      - Định ngủ ở đây à? mở miệng hỏi, nhưng hề có ý sâu xa.
      lại vùi mặt vào lòng , đầu khẽ gật gật, nhưng chịu câu nào.
      Giang Thừa Dự thở dài.


    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 34 Quá khứ (24)

      Chuyện Giang Lục Nhân chạy đến phòng Giang Thừa Dự phải chỉ hai lần, hai người đều cảm thấy rất mới mẻ, rất kích thích. Càng là những chuyện cấm, lúc hoàn thành người ta lại càng cảm thấy thành công. Vì vậy kể cả khi thành tích học tập của Giang Lục Nhân ở trường bị tụt xuống tận 5 hạng, cũng bận tâm lắm. Ngược lại fan của , Uông Chu Duyệt, ngày nào cũng nhắc nhở nhất định phải cố gắng, lúc làm bài được để phạm sai sót, phải chú ý nghe giảng, thậm chí còn nhờ lớp Vật Lý có thể tăng thành tích cách biến thái đến giảng bài cho Giang Lục Nhân, nhưng cũng có phản ứng gì đặc biệt.

      Sau khi về nhà, Giang Lục Nhân khi ở cùng ông Giang Huy và bà Văn Dao đều bao giờ gần gũi hay chuyện với Giang Thừa Dự, ngược lại, còn tránh xa Giang Thừa Dự. Cứ như vậy, thời gian sau, ông Giang Huy còn tìm đến Giang Lục Nhân, hỏi thăm có phải gần đây có mâu thuẫn với Giang Thừa Dự hay .
      Có lẽ vì tự hiểu trong lòng có ma, nên mới dám lại gần, nhưng hành vi như vậy của ở trong mắt người khác lại càng kỳ quái. Giang Lục Nhân lại tìm vài lý do vớ vẩn để lảng tránh chuyện này, cảm thấy rất áy náy vì lừa gạt ông Giang Huy, rang ông đối xử rất tốt với .
      Cùng sinh hoạt trong ngôi nhà, có khả năng cứ mãi bình an vô .
      Ngày hôm đó, Giang Thừa Dự tìm tài liệu trong thư phòng, ngồi góc nhìn , cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra. Lúc đó, Giang Lục Nhân cảm thấy như đương vụng trộm bị bắt quả tang, vô cùng thẹn thùng xấu hổ, kể cả mỗi lần nhìn thấy bà Văn Dao, cũng chưa bao giờ khẩn trương và khó xử đến thế. hiểu quy tắc, đó chính là cứ giả vờ như có gì hết, thu được kết quả tốt hơn nhiều. Giang Thừa Dự tự nhiên cũng nhận ra, phản ứng thêm, nhưng cũng vội vàng giải thích.
      Giang Lục Nhân vớ lấy cuốn đề cương đặt cách đó xa, nhìn vào mắt Giang Thừa Dự:
      - Em còn vài đề chưa hiểu, bây giờ cũng muộn rồi, để ngày mai em hỏi thầy giáo vậy. , ngủ ngon ạ.
      Giang Thừa Dự gật đầu, bà Văn Dao cũng chỉ đáp lại Giang Lục Nhân bằng cái gật đầu.
      Sauk hi Giang Thừa Dự trở lại phòng lấu, liền gửi tin nhắn, gọi đến phòng .
      Lúc xuất giống y hệt tên trộm, Giang Thừa Dự cười trêu :
      - Đến thời điểm quan trọng, em cũng thong minh phết nhỉ.
      chạy tới, ôm lấy cánh tay :
      - biết thôi, lúc đó em bị dọa sợ gần chết.
      Giang Thừa Dự nằm giường, kéo tay xuống, để ngồi dựa vào lòng , hai người cùng nằm xuống. Thời gian biểu làm việc của và đến trường của khác nhau là mấy, có đôi khi vẫn đưa học, nhưng sợ người nhà nghi ngờ, nên cũng được nhiều nhặn là bao.

      - ra, cũng chẳng nghiêm trọng đến thế đúng ?
      Giang Thừa Dự thăm dò mở miệng, hiểu sao lại sợ bà Văn Dao đến vậy, sợ như cọp.
      - Tất nhiên mẹ đối xử với như vậy rồi.
      nhăn nhó, là con trai bà, lại còn là con trai duy nhất nữa.
      - Ý là, nếu chúng ta muốn ở bên nhau, nhất định phải để cho cha mẹ biết.
      - Nhưng phải là bây giờ. – Về điểm này rất kiên quyết. – Hơn nữa thực định chờ em sao?
      Cánh tay Giang Thừa Dự bị đè lên nặng nề đỡ trán:
      - Tuổi tác của quá tuổi pháp luật quy định cho phép kết hôn từ lâu rồi, chẳng lẽ lại tự đợi à?
      vẫn nằm người :
      - Cứ như là giấc mơ vậy. Ôi, tại sao lại coi trọng em như vậy nhỉ?
      - cũng tự hỏi bản thân rất nhiều lần rồi. – liếc mắt nhìn . – Dáng em cũng phải kiểu thích.
      hung hăng đấm vào ngực :
      - Vậy thích kiểu nào?
      Những từ thốt ra từ miệng khiến khuôn mặt càng lúc càng đỏ bừng. Ở trường cũng có rất nhiều nam sinh mang những chuyện nhạy cảm này ra trêu chọc nhau, thậm chí dần dần mọi người còn thoáng hơn và coi đó như những chuyện bình thường. Nhưng nếu có nữ sinh nào hét lên : “Ôi cái gì thế, tớ chả biết gì hết.” chắc chắn có người đánh giá sau lưng bạn đó là đồ giả nai. tại,hiểu biết về những vấn đề giới tính nhạy cảm này và chuyện tình dục còn lien quan đến nhau, thuần túy chỉ là hiểu biết mà thôi.
      phải là hiểu, chỉ là tự nhiên đến mấy từ linh tinh như “Ngực to”, “Mông cong”, thể tiêu thụ hết ngay lập tức được.
      Thế nhưng chính bản thân lại cảm thấy tự ti:
      - To thế làm gì.
      cũng phải là nữ diễn viên chính trong các bộ phim điện ảnh bom tấn, ngực to như thế, chả phù hợp với vóc dáng chút nào, hiểu sao cứ ngực to được coi là gợi cảm chứ, chẳng lẽ còn từ nào để miêu tả ghê tởm hơn sao? Đúng là suy nghĩ của con và con trai bao giờ có thể giống nhau được.
      nhìn khuôn mặt ửng hồng của , cảm thấy rất thú vị, lấy tay nâng mặt lên.
      mở to đôi mắt.
      lại tiếp tục chọc chọc vào khuôn mặt .
      - Giang Thừa Dự, là phiền phức mà.
      - Ngày trước em có bao giờ gọi tên như thế đâu? - giương mi, tất nhiên là nhắc đến chuyện vừa xảy ra trong thư phòng.
      - bất ngờ nhé. – xong cong môi òa . cười nhưng thể trả lời : - Em đủ bản lĩnh, được chưa?
      Đôi mắt ngời sang ý cười, khuôn mặt vẫn ửng hồng, giống như viên kẹo ngọt ngào, mới mở, ướt át, nhịn được mà nuốt nước miếng, tay bắt đầu hành động. Vào những thời điểm như thế này, hành động luôn nhanh hơn suy nghĩ, ngay lúc còn chưa kịp hiểu kỹ, tay luồn xuống cổ , cởi nút áo đầu tiên của .
      Dạo gần đây rất hay mặc kiểu quần áo bằng vải voan trong suốt này, trông vừa nữ tính, vừa đẹp mắt.
      Nụ cười của , dần trở nên cứng ngắc. Trong năm học thường rò rỉ những tin tức nho . Trong các trường học cấp ba, có nhiều nữ sinh đều trốn kiểm tra sức khỏe, cần hỏi nguyên nhân, vì nhất định là các ấy mang thai, chỉ có như vậy mới dám kiểm tra sức khỏe, đúng là có tự trọng, thiếu hiểu biết, tại sao lại chọn đúng thời điểm đó chứ. Những câu chuyện đó thường chỉ do các nữ sinh truyền tai nhau, nhưng tự nhiên cũng được nghe rất nhiều lần.
      giữ chặt bàn tay Giang Thừa Dự, đôi mắt tối lại:
      - Đừng mà .
      Giang Thừa Dự khựng người lại, cười mỉa mai. thu tay, gì thêm.
      Hành động vừa rối đều khiến hai người xấu hổ, cũng biết nên làm thế nào.
      Nhìn xem, mãi mãi đừng bao giờ nổi hứng sớm quá, vì những việc như thế này, rất nhanh có thể làm thay đổi bầu khí.
      xoay xoay ngón tay mình, cúi thấp cằm:
      - rất muốn làm chuyện đó à?
      Khi nhắc đến chuyện này, chính bản thân cũng giật mình, nhưng muốn biết, dù sao ở đây cũng chỉ có hai người họ.
      Giang Thừa Dự tự hỏi biết nên trả lời thế nào :
      - Mỗi khi có hứng.
      Thế có phải vừa rồi có hứng ….
      - Nếu làm có sao ? - tò mò.
      sửng sốt, ngày trước rất ít khi có chuyện đó xảy ra… Thế nhưng thể ra chuyện này được:
      - Cũng chẳng sao cả.
      Trong nháy mắt do dự, bỗng nhiên nhớ lại “lịch sử hào hùng” của , sắc mặt trầm xuống. Vì nó khiến lòng nhớ đến những hiểu biết của mình về suy nghĩ của đàn ông, đơn giản chỉ có thể khắc họa bằng câu thôi nhỉ. bắt chiếc , lấy tay nâng khuôn mặt lên, chọc chọc:
      - Có phải đàn ông các chỉ cần là đàn bà mình ghét đều làm được hết, đúng ?
      bây giờ là đại biểu cho giới mày râu nhé, thể phát biểu lung tung được.
      - Đương nhiên là có lựa chọn.
      Đâu phải gãi nào cũng tùy tiện chơi được chứ….
      phản kháng ngay lập tức của khiến thoải mái hơn, còn muốn hỏi thêm về vấn đề này, đột nhiên nắm chặt tay :
      - biết em muốn hỏi về chuyện gì. Em muốn biết vì sao đàn ông thể chung thủy với người phụ nữ,, hoặc vì sao có thể cùng quan hệ với nhiều phụ nữ như vậy đúng . Người khác biết, nhưng chỉ về suy nghĩ của thôi. Làm tình với người mình , nhưng vẫn có thể có hứng thú. Nếu gặp phụ nữ, phải có tình cảm, có thể lien lạc với nhau, điều kiện quan trọng là đó mang đến phiền toái về sau. Nhưng khi có người trong lòng, bao giờ tiếp tục chấp nhận để chuyện đó xảy ra. trở nên như bây giờ.
      Đôi mắt sang ngời, khiến cảm thấy mình trẻ con.
      - Có phải em thể mang đến cho cảm giác hứng thú hay ….
      - bé ngốc này... – ôm vào lòng. – còn sợ em để ý, sợ em chấp nhận .
      - Em cũng hiểu tại sao mình lại trở nên kỳ lạ đến vậy?
      - Gì cơ?
      - Nếu đổi lại là người khác, đại khái là em rất chán ghét, nhưng vì sao em thể chán ghét được nhỉ?
      - Có lẽ vì ngày xưa em ghét quá rồi, nên bây giờ biến thành đấy.
      - Đồ ăn dưa bở.
      Tuy nhiên vẫn đồng ý với lời .
      Khi thích người, trước tiên bạn thích những ưu điểm của người đó, từ từ bị cuốn vào sức hút ấy. Đầu tiên khi thích người, bạn nhận ra khuyết điểm của người đó. Người ta thường , để thích ai đó, cần bất kỳ lý lẽ nào cả, thế nhưng những rung động thuở ban đầu, bao giờ cũng có nguyên nhân.
      Tuy rằng khí trong phòng dịu , nhưng Giang Lục Nhân vẫn dám tiếp tục ở lại trong phòng Giang Thừa Dự.
      cảm tính, nhưng cũng có khi rất lý tính, đó chính là tính cách quan trọng của .
      Ngày hôm sau, Giang Thừa Dự đưa đến trường, khéo, họ lại gặp đôi, Kỷ Thành Minh cũng vừa đưa Hướng Tư Gia đến trường.
      Bây giờ, nhận ra Kỷ Thành Minh cũng ngứa mắt như trước nữa. thể thừa nhận, ngày trước lòng cũng từng ghen tị vì Hướng Tư Gia luôn có người bất chấp mưa gió đưa ấy đến trường.
      Sắc mặt Hướng Tư Gia tốt lắm, thậm chí Kỷ Thành Minh phải đỡ . Thần sắc của Kỷ Thành Minh cũng tốt lắm. Hẳn người vì bệnh tình, người vì lo lắng.
      Sauk hi Kỷ Thành Minh chào hỏi Giang Thừa Dự vài câu, Giang Thừa Dự liếc nhìn Giang Lục Nhân, rồi lái xe rời .
      Nếu chạm mặt nhau, tốt nhất là nên ngại ngùng vờ như thấy. Trước đây Kỷ Thành Minh cũng chỉ đưa Hướng Tư Gia đến cổng trường, sau đó giống như Giang Thừa Dự, quay x era về, chưa bao giờ cẩn thận như bây giờ. Hôm nay biết là có chuyện gì xảy ra vậy?
      lên phía trước:
      - Sắc mặt cậu tốt lắm, có sao ?
      Hướng Tư Gia nhìn thoáng qua khuôn mặt , khóe miệng nhếch lên nụ cười:
      - Vừa từ bệnh viện ra.
      gật đâu, nếu đối phương muốn là bị bệnh gì, cũng bắt ép người ta.
      Nhưng Kỷ Thành Minh lại thành :
      - Đừng học nữa, về nhà nghỉ ngơi.
      Hướng Tư Gia kiên quyết lắc đầu.
      Kỷ Thành Minh đưa Hướng Tư Gia vào lớp.
      Giang Lục Nhân định rảo bước vào lớp, lại thấy Kỷ Thành Minh kéo tay , ý bảo ra ngoài.
      Tuy rất ngạc nhiên, nhưng vẫn theo sau Kỷ Thành Minh ra cửa:
      - Có chuyện gì vậy?
      - Đây là số điện thoại của tôi. – Kỷ Thành Minh đưa ra danh thiếp. – Nếu Hướng Tư Gia có xảy ra chuyện gì, xin hãy lập tức gọi điện cho tôi, tôi vô cùng cảm kích.
      kịp gì, Kỷ Thành Minh chỉ kịp để lại cho cái bong.
      Cho dù có việc gì xảy ra, sao lại nhờ , mối quan hệ của và Hướng Tư Gia cũng đâu tốt đẹp gì.
      Nhưng thể ra lời từ chối, khi người ta có lời thỉnh cầu, tạm thời coi đó là lời thỉnh cầu.


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :