1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ai Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc Đời - Lục Xu (Full 68c+NT1)-Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      mơ mơ màng màng đến tận rất khuya mớingủ. Ngày hôm sau, tỉnh lại rất sớm, tâmtrạng cũng trở nên tốt hơn rất nhiều.

      Vừa nhìn thấy bà Văn Dao, cũng ngọt ngào chào “Chào buổi sáng mẹ ạ.” , cho dù vui bà Văn Dao cũng đáp lại hai câu.

      Ông Giang Huy nhận ra tâm trạng tồi, cũng cười hiền từ.

      Thoạt đầu Giang Thừa Dự cũng phát đượcGiang Lục Nhân có gì đúng. nhìn anhrất nhiều lần, cứ mỗi khi cho rằng địnhnói gì đó với mình, lại được câu nào khỏi miệng.

      Họ vẫn dừng xe ở góc khuất cạnh công ty nhưmọi khi, lúc Giang Lục Nhân vừa xuống xe, Giang Thừa Dự cuối cùng cũng nhịn được đành mở lời:
      - Em có gì muốn với vậy?

      Giang Lục Nhân dừng lại nghĩ nghĩ:
      - À , làm vất vả rồi.

      Sắc mặt Giang Thừa Dự trầm xuống, chân dậmmạnh xuống chân ga, xe nhanh chóng phóng mất hút.

      vẫn tiếp tục dừng lại, đợi vài phút sau mới vào công ty.

      Thế nhưng, trong mắt các đồng nghiệp, trởthành nàng an phận.

      Trước đây họ coi Đàm Hiểu Nguyệt như cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, bây giờ họ chuyển biađỡ đạn về phía . Bi quan đáng sợ, nếuvừa gặp chuyện mà có những suy nghĩ như vậy, chỉ càng thêm tiêu cực. Lạc quan vẫn tốt hơn, khi có chuyện xảy ra, chỉ cần cười đối phương nhàm chán, ngoài ra cầnnói gì hết.

      Giang Lục Nhân lại luôn thích những thiênthần lạc quan, luôn mang đến tiếng cười khiến người ta sảng khoái.

      bao giờ thèm để ý đến những côthợ kéo chỉ kia. luôn tự với chính bản thân mình, ít nhất cũng phải biết dùng máyphotocopy, phải soạn thảo được văn bản, phải học các phương pháp sử dụng từ ngữ trong văn bản, biết phân loại giấy khi sử dụng… tuy nhữngđiều học được nhiều, nhưng so với việc chẳng thể học được cái gì cho ra hồn, điều quan trọng nhất là tự rèn luyện năng lực chịu đựng đả kích và khả năng ứng biến trong mọi tình huống của mình.

      Ngày hôm đó, đối với Giang Lục Nhân, cũngkhông quá tệ.

      Nhưng điều kiện quan trọng nhất là, cóchuyện xảy ra vào lúc tan tầm.

      đồng nghiệp bắt phải đưa tài liệu sang bộphận thiết kế, ràng đến giờ tan tầm, nên từ chối, đối phương tỏ ra kiên nhẫn mở miệng:
      - biết đến giờ tan sở rồi, còn mau đưa

      bất đắc dĩ, nghĩ, bộ phận thiết kế cũng cáchđó xa, nếu như hết giờ làm việc, cũng có thể chờ Giang Thừa Dự cùng về nhà.

      Nhưng vừa đến bộ phận thiết kế, mới nhận ra, mọi người đều về. biết phảigiao tài liệu cho ai, cũng biết phải nhắn gì lại, nên đành theo thang máy đến tầng cao nhất.

      vốn tưởng rằng, mọi người đều vội vã ra về, tầng cao nhất hẳn còn có ai, nhưnghóa ra ở tầng này, mọi người vẫn làmviệc.

      đứng ngơ ngác hai giây, định lập tức đixuống.
      - Đứng lại.

      cực kỳ ghét những tình huống phát sinhngoài ý muốn như vậy, nhưng lần nào cũng tránh được.

      Nghiêm Tố Nhi rảo đôi giày cao gót mười phân đến trước mặt Giang Lục Nhân, vị này sớm có mặt tầng cao nhất, nhưng trợ lý nhất định Giang Thừa Dự bận việc nên bắt ngồi đây chờ. thấy nhân viên vẫn ở lại,nên xác nhận hẳn Giang Thừa Dự tăng ca, ngồi đây chờ lúc cũng sao. Thếnhưng Giang Lục Nhân lại xuất ở đây, khiến Nghiêm Tố Nhi ngồi chờ dài cổ vẫnkhông được nhìn thấy mặt Giang Thừa Dự rốt cục nổi điên:
      - Sao lại ở đây?

      Giang Lục Nhân cười nhạt, dương dương tự đắctập tài liệu trong tay:
      - Tôi đến đưa tài liệu.

      Vốn định nhầm đến tầng trệt, thếnhưng đến cũng cảm thấy lời này giả dối.

      Nghiêm Tố Nhi hừ lạnh:
      - Nếu đến đưa tài liệu, sao phải vội vàngbỏ chạy thế?

      - Tôi chợt nhớ ra, hình như tôi lấy nhầm tập tài liệu, định quay lại phòng đổi lại, được sao?

      thích cái thái độ ‘chủ nhân” củaNghiêm Tố Nhi.

      Nghiêm Tố Nhi khoanh tay trước ngực, khinh bỉ kiêng dè mà trong ánh mắt:
      - Mới tí tuổi ranh mà giỏi bịp bợm tôi vậy sao? Hạng đàn bà như tôi nhìn thấy nhiềulắm rồi, nứt mắt ra mà đòi dụ dỗ đàn ôngcơ đấy? Lại còn biết chọn cách làm quen nhưvậy nữa cơ à?

      muốn tiếp tục chuyện với ngườinày, nên quyêt định quay đầu, rời khỏi nơi đây.

      Nghiêm Tố Nhi đuổi theo, nắm chặt cánh tay Giang Lục Nhân:
      - Đứng nghĩ dễ dàng quên như thế nhé, cho ràng đừng hòng ra khỏiđây.

      Thư ký Ngô lập tức chạy đến, mỉm cười khuyênnhủ Nghiêm Tố Nhi dừng tay.
      - ngại quá, mọi người đều làm việc,xin đừng gây ồn ào có được ạ?

      - nghĩ gì thế.
      Nghiêm Tố Nhi cau mày.

      Thư ký Ngô vẫn dám tức giận:
      - Tôi dám nghĩ gì cả, chuyệnnày vốn ảnh hưởng đến tôi, nhưng tổng giám đốc Giang thích làm việc trong môi trườngyên tĩnh, hi vọng mọi người đều cùng phối hợp.

      Thế nhưng Nghiêm Tố Nhi vuốt môi:
      - Vậy phiền mang đến giúp tôi ly càphê.

      Thư ký Ngô vẫn giữ nguyên nụ cười:
      - Xin đợi lát.

      Giang Lục Nhân lại nhíu mày, chưa bước đượchai bước, bị Nghiêm Tố Nhi giữ chặt tay:
      - Tôi cảnh cáo , được để ý đếnGiang Thừa Dự, ấy là của tôi.

      - Nghiêm tiểu thư cần tuyên chiến với nhân vật bé như tôi vậy đâu.

      thể gào thét trước mặt nhiều ngườinhư vậy, cho nên sử dụng câu rất nổitiếng, để chiến thắng cái người biết xấu hổ kia.

      Giang Lục Nhân quay đầu về phía thang máy,thư ký Ngô thấy Nghiêm Tố Nhi nổi giận,lập tức tiến đến:
      - Nghiêm tiểu thư, cà phê của đây ạ.

      Nghiêm Tố Nhi quen nhìn cái dáng vẻ thanh cao của Giang Lục Nhân, có thểkhiến ta chán ghét chết mất. Kỳ Nghiêm Tố Nhi thích kiểu con như Giang LụcNhân, giống hệt mấy bồ mà cha ta hay bao nuôi, bên ngoài tỏ vẻ thanh cao, nhưngthực tế vô cùng phóng đãng, chỉ biết lừa mấytên đàn ông ngu xuẩn thôi, dám coi thường à, chán sống rồi chắc.

      Nghiêm Tố Nhi lập tức cầm lấy li cà phê trêntay thư ký Ngô, thèm nghĩ, hắt thẳng lên người Giang Lục Nhân.

      Đột nhiên cảm thấy toàn thân đau đớn, hét lên.

      - Đồ đê tiện.
      Nghiêm Tố Nhi nhớ đến người mẹ luôn ngày đêm gào khóc của mình, rất hận hạng phụ nữnhư thế:
      - Để xem còn có thể dụ dỗ đàn ông được nữa , tôi cảnh cáo hạng đàn bà biết tự lượng sức như , đừng có mà để ý đến Giang Thừa Dự. Nhìn cái gì mà nhìn, biết tôi là thiếu phu nhân tương lai của Giang gia à?

      chỉ nhằm vào mình Giang LụcNhân, muốn đánh tan những mơ mộng hão huyền muốn dụ dỗ Giang Thừa Dự của tất cả các nàng ở đây. Định tơ tưởng đến người đànông của cơ đấy, gặp ai diệt người nấy.

      - Sao tôi lại hề biết vợ sắp cưới của mình xuất nhỉ?
      Giang Thừa Dự đột nhiên từ văn phòng làm việc bước ra. định gọi điện cho Giang LụcNhân, nhưng gọi mãi thấy nhấc máy.Hôm nay định tăng ca, muốn thông báođể phải đợi , nhưng vừa bước rangoài nhìn thấy cảnh này.

      coi đây là cái chợ sao?

      Nghiêm Tố Nhi lập tức thay đổi bằng nụcười:
      - Thừa Dự..

      Vừa rồi Nghiêm Tố Nhi đứng che khuất Giang Lục Nhân, thế nên vừa nhìn thấy giật mình, lập tức nhận ra Giang LụcNhân đau đớn quằn quại mặt đất.

      Giang Thừa Dự đẩy Nghiêm Tố Nhi sán lạichỗ sang bên, chạy đến đỡ GiangLục Nhân:
      - Em sao vậy?

      Nhìn thấy vết cà phê loang lổ, Giang Thừa Dựtrầm mặt, lập tức lật áo lên, nhìn thấy da đỏ ửng và sưng tấy.

      ôm lấy Giang Lục Nhân, khinh thường rống lên:
      - Kiên nhẫn chút, đưa em đến bệnh viện.

      Nghiêm Tố Nhi giận dữ đuổi theo:
      - ta giả vờ đấy…

      Nghiêm Tố Nhi còn chưa xong, Giang Thừa Dự liền lạnh lùng nhìn ả:
      - Tốt nhất nên cầu mong cho ấy khôngcó chuyện gì xảy ra.

      Trước thái độ kinh ngạc của Nghiêm Tố Nhi, tiếp tục :
      - Nếu Nghiêm đại tiểu thư thích nhìn người nhà Giang gia chúng tôi, vậy tập đoànquốc tế Long Giang dám trèo cao với tớiNghiêm Thị nữa, chúng ta cần gặp lại nhau.

      Vẻ kinh ngạc của Nghiêm Tố Nhi nhanh chóng bị nhốt bên ngoài thang máy.

      Trán Giang Lục Nhân đổ đầy mồ hôi, GiangThừa Dự xoa nhanh miệng, lại nhớ đến thái độnhẫn nhịn vì lợi ích toàn cục của , chẳng lẽ Giang gia lại bắt nạt đến như vậy sao?

      - Sao phản kháng lại?
      ác ý mở miệng.
      - Lúc nào cũng chỉ biết nhẫn nhịn để người ta bắt nạt, em cảm thấy bản thân vĩ đại đến thế cơ à?

      nhìn thấy nổi giận, chợt quên hết mọi đau đớn, rất ít khi kiêng nể mà bộc lộ cảm xúc như vậy, nhất là ở trước mặt .

      thấy gì, lại dịu giọng:
      - Có đau lắm ?

      há mồm, lên lời.

      cúi đầu, mắt nhìn về phía chờ đợi:
      - Đừng sợ, đến bệnh viện ngay thôi.

      hít sâu hơi, cuối cùng mới mở miệng:
      - Có phải lo lắng cho em ?

      Có phải ?

      sửng sốt lúc, sau đó nụ cười lan rộng khuôn mặt , khiến đột nhiên cảmthấy khó thở, lòng bối rối, rồi đột nhiên, dườngnhư có thứ gì đó bùng nổ .

      Con lúc nào cũng luôn dễ mủi lòng như thếđấy, vì thế đời mới có nhiều câu chuyệntình nhớ mãi quên đến vậy chứ.

      Chương 26 Quá khứ (16)

      Giang Lục Nhân nhìn từng giọt từng giọt chấtlỏng ngừng rơi xuống rồi chầm chậm tiến vào cơ thể mình. Cánh tay trái của trở nênđỏ ửng, thoạt nhìn vô cùng thê thảm. quan sát Giang Thừa Dự ngừng gọi điện xử lý công việc bên cạnh, lại cảm thấy bản thân gây phiền toái cho , đặc biệt là thờigian gần đây càng thường xuyên. nhớ lại ôm , vội vàng lao vọt vào WC để hứng nước lạnh vốc lên vết thương, trong lòng bỗngnhiên cảm thấy vô cùng cảm động. Sắc mặt trở nên rất bối rối, còn vẻ trấn định nhưngày thường, nhìn thấy nhíu mi lại, hàng lông mi dài rung lên vô cùng tinh tế.

      quan tâm đến , có thể tựnói với chính mình như vậy.

      Cơ thể đến nỗi yếu ớt đến thế, tuyrằng rất đau đớn, thực ra đến bệnh viện cũngkhông giải quyết được vấn đề gì, nhưng thái độcủa khiến thể đưa ra ý kiến phảnđối.

      Các bác sĩ thường luôn đưa ra tình trạng xấu nhất có thể xảy ra, còn bệnh nhân thường hiểu biết nhiều, chỉ biết răm rắp tuân theo tất cảcác cầu của bác sĩ , vừa phiền toái vừakhông có hữu dụng. nhìn lại cánh tay mình,bây giờ trông nó xấu xí.

      Sau hồi nhận điện thoại liên tục, GiangThừa Dự mới nhìn đến . Sắc mặt khôngtốt lắm. hoài nghi liệu có phải vì đưa đếnbệnh viện nên chậm trễ hạng mục quan trọng hay , nếu đó là hợp đồnglớn cần ký kết, cảm thấy vô cùng áy náy.

      nuốt nước bọt:
      - Có phải có việc bận ? Emkhông có vấn đề gì hết, đợi thêm lát em tự về nhà.

      nhận ra những lời mình vừa điên rồvà phi thực tế.

      Giang Thừa Dự chớp chớp mi, nhìn rấtlâu, rồi di chuyển ánh mắt đến cánh tay .
      - Còn đau em?

      gật đầu, rồi lại lắc đầu:
      - Vẫn tốt mà.

      liếc mắt nhìn bình chất lỏng chậmchạp chảy xuống, hít sâu:
      - Em chẳng biết nhớ đời là gì cả.

      - Gì cơ?

      thể hiểu nổi, đúng là mang đến phiền phức cho , nhưng cũng đâu có cầu phải hưng sư động chúng như thế này, luôn luôn cố gắng để giảm ảnh hưởng xấu xuống mức thấp nhất nhé.

      nghĩ rằng hẳn bây giờ mình cũng thể quay trở lại công ty được nữa rồi, tuy khôngnói ràng, nhưng tất cả mọi người đều có thểnhận ra chính là em nuôi nhà họGiang. còn có thể tưởng tượng ra cái vẻ mặt “ ra là thế” của tất cả mọi người trong công ty sau khi nghe thấy tin tức kia đấy nhé.

      Giang Thừa Dự hơi bất đắc dĩ nhìn , tỏ thẳngý tốt lành của mình. Bệnh của có vẻcũng nặng lắm, vết thương như thế này lại chiếm hẳn phòng bệnh lớn như vậy, đúng là lãng phí tài nguyên xã hộimà. Thế nhưng đối phương lại kiếm được cái cớ cực kỳ tốt, đó là thể để ông GiangHuy phải lo lắng, nhưng về nhà hẳn là thể thiếu được màn trách mắng đâu.

      - Sao em thích đến bệnh viện thế?
      Giang Thừa Dự nhìn , có vẻ tìmviệc để làm.

      thèm suy nghĩ, chỉ bĩu môi:
      - Có lẽ là bệnh viện thích em.

      là chẳng có tế bào hài hước nào hết, cũng chẳng cười nổi cái, vẫn cứ ngồinguyên si như bức tượng điêu khức, đến nửa ngày sau mới lạnh mặt mở miệng :
      - Sao cứ nhịn nhục như vậy, em nhậnra người ta đều nhằm vào em à?
      Càng nghĩ lại càng tức giận:
      - Chẳng lẽ em cố tình chịu bắt nạt, đểanh phải đến làm chỗ dựa cho em mới được.

      - phải thế.
      kích động giật mình, mặc kệ cánh tay cắm dây truyền quơ lên trong khí.

      - Lần sau còn để những tình huống này xuất lần nữa, có cũng là có.
      cố tình gây :
      - đáng ghét.

      quá đáng mà, thể hiểu nổi cái này có liên quan đến trí tuệ của thương nhân đây nhỉ.

      đơn giản thèm nhìn , chỉ ngướclên trần nhà:
      - Em chỉ muốn Nghiêm tiểu thư kia đểbụng thôi, huống chi sau này ấy có thể là bạngái , à phải, còn tự cho mình là vị hônthê của . Em có bất mãn với ấy, cũngphải nể mặt mũi của nữa chứ.

      - Em là người xả thân màng danhlợi đấy, luôn suy nghĩ cho đại cục. Có cần phải đặc biệt gửi lời cảm ơn đến em đây,em ngoan của .
      gằn từng chữ, ánh mắt vờn quanh người .

      - Em chỉ cảm thấy… cần phải làm náo loạn lên, huống chi đó là nơi làm việc của . Hơn nữa lần trước khi ấy xuất cùng trước mặt mọi người, cũng hề tránh né…

      - Cho nên em liền cảm thấy coi trọng loại phụ nữ như vậy à?

      Giang Thừa Dự ngầm ám chỉ “ Chuyện đàn ông gặp dịp chơi có thể coi là à?”
      Nhưng hình như chính cũng ý thứcđược, trong lời của mình có ngầm hàm ý giảithích.

      - A… - Tâm trạng của hiểu sao tốtlên rất nhiều. – Vậy sau này định gặpdịp chơi nữa à?

      nhìn khuôn mặt trong sáng thuần khiết củacô, nhất thời biết phải mở miệng gì.

      vẫn , mà ở lại chăm sóc . Cả hai cứ im lặng như vậy nhìn nhau, đó là trạng thái đơn giản đến mức tận cùng, nhưng lại cảm thấy vô cùng cảm động. Rất lâu trước đây, từng mơ mộng được lần cùng trảiqua những trạng thái như vậy, họ có thể ngồi lặng yên bên cạnh nhau, xuyên qua những khehở thời gian.

      Cánh tay vẫn đau đớn như vậy, thế nhưngkhông còn thấy nhức buốt như ban đầu, đánh phải nghĩ cách động chạm đến vết thươngnữa, vấn đề này cũng phải là lớn.

      cầm di động chơi game. Lần đầu tiên côbiết rằng, những lúc nhàn rỗi cũng làm những việc nhàm chán như vậy, chơi vài trò chơi đơn giản, nhất thiết phải lànhững trò được trang bị máy móc đặc biệt caocấp như tưởng tượng.

      nhận ra quan sát , tự giác tiến lại gần , rủ cùng xem những hình ảnh ngừng chuyển động màn hình.

      hơi ngẩng đầu, nhìn bóng hai người dựa vào nhau in lên bờ tường, giống như hai cơ thể gắn bó hòa quện vào nhau, hiểu sao mặtcô lại hơi ửng đỏ.

      Ngày hôm đó, ở bên cạnh chăm sóc rấtlâu, sau khi từ bệnh viện trở về nhà, trời trở nên tối mịt.

      Lòng chưa bao giờ cảm thấy bình yên đến thế, dường như có dòng suối dịu dàng chảy qua tình ngóc ngách trong trái tim khô héocủa , khiến vô cùng dễ chịu.

      Về đến nhà, đúng như trong tưởng tượng của , ông Giang Huy ngừng hỏi mọi vấn đề, rất quan tâm lo lắng cho , từ việc tại sao lại bị thương đến việc chữa trị và xử lý vết thươngnhư thế nào, nên ăn gì, có cần kiêng khem gì

      Bà Văn Dao vẫn giữ nguyên thái độ như mọikhi, khi nhìn thấy Giang Thừa Dự về cùng , sắc mặt bà hình như được tự nhiên cho lắm, biết nghĩ đến chuyện gì.

      Vì cánh tay bị thương, hơn nữa cũng thích thái độ nịnh bợ của mọi người khi biết côlà “Giang tiểu thư”, nên trở lại công ty,mặc dù đặc biệt thích được làm quen vớicông việc ở đây.

      Hơn thế, còn nhận ra điểm hay ho maymắn từ khi cánh tay bị thương, dườngnhư để ý đến nhiều hơn.

      Mỗi buổi chiều sau khi tan sở, đến gặp cômột lát, họ cùng trò chuyện, tuy rằng nội dungvô cùng bình thản và chẳng có gì hấp dẫn, nhưng ít nhất cũng có thể khẳng định rất quan tâm đến .

      Ngày hôm đó, sau bữa tối, trở lại bàn học của mình, mở máy tính xem lại tác phẩm rất nổi tiếng thời “Cao thủ võ lâm”. rất thích Lưu Xuyên Phong, cũng khác lắm so với sở thích của các thiếu nữ thòi bấy giờ, đại kháilà chuyện có khuynh hướng hơi ngược chút, Lưu Xuyên Phong cũng khá lạnh lùng hấp dẫn.Vì thế nên rất kích động.

      dựa vào bàn, tìm tư thế thoải mái, đểkhông đụng vào chỗ bị thương.

      - Xem gì vậy?

      - Lưu Xuyên Phong.

      - Thích ta à?

      - Rất cool nhé.

      bị các tình tiết trong bộ phim hấp dẫn, cườiđến rung người, hai vai kìm được mà run lên, trả lời đối phương theo bản năng.

      Sau khi lấy lại tinh thần, mới nhận ra Giang Thừa Dự đứng bên cạnh , hơi ngượngngùng vò đầu gãi tai:
      - làm việc ạ?

      - ai thấy thêm phiền về chuyện đó đâu, chẳng lẽ em cảm thấy được à?
      Tâm trạng có vẻ tốt, kéo ghế, ngồi sangbên cạnh cùng xem phim.

      chỉ định xem hai tập, phim này rất dài, lại vốn quá cuồng phim. ra, thích cuốn tiểu thuyết của nhà văn Diêm Linhviết về Lưu Xuyên Phong, vì cực kỳ thích, cômới quyết định theo dõi bộ phim hoạt hình này.Thế nhưng, rất ngại phải rằng, cả cuốntiểu thuyết đó, chỉ thích vài điểm, đúnglà câu truyện viết rất hay, nhưng phải thích cách hành văn và cốt truyện, mà vì DiêmLinh miêu tả vô cùng chi tiết tính cách lãng tử thích làm gì làm của Lưu Xuyên Phong.

      Lại đến chuyện “thêm phiền”, khiến liên tưởng đến lời thoại Hoa Mộc từng ,
      nhịn được lại cười.

      Dường như cũng bị nhiễm tâm trạng vui vẻ của , nhịn được mà cười theo.

      - Em đâu có thêm phiền?
      phục:
      - thấy em đến công ty, mọi ngườicó nhớ em ?

      suy nghĩ chút:
      - Nếu , để mai cải trang thànhphóng viên đến phỏng vấn các đồng nghiệp chút xem sao nhỉ?

      - Ý kiến này tồi nhé.
      vui vẻ phối hợp.

      Họ cứ trò chuyện tùy ý như vậy, khíchưa bao giờ được hài hòa đến thế.

      Ở bên lâu, mới ra ngoài, trước khi còn nhắc nhở nghỉ ngơi sớm chút.

      rất thích cuộc sống tại như thế này.

      Giang Thừa Dự vừa từ phòng bước ra, nụ cười lập tức ngưng lại khóe miệng. Bà Văn Dao đứng cách đó xa, lạnh lùng nghiêm mặt nhìn .

      theo sau bà, sắc mặt sớm khôi phục dángvẻ bình tĩnh trước đây.

      Từ đầu đến cuối quãng đường, bà Văn Dao đều nhíu mày.

      Khi vào đến thư phòng, bà chủ động mở miệng, mà im lặng đánh giá con trai mình, bà muốn tìm ra điểm gì đó.

      Đối diện với ánh mắt của bà Văn Dao, chỉcảm thấy phiền toái, còn là trẻcon, cần ai đó phải quản lý như vậy.

      Bà Văn Dao chờ mãi vẫn thấy chủđộng mở miệng, nửa ngày trời vẫn giữ nguyên dáng vẻ trầm mặc, trong lòng bà thầmnổi giận:
      - Vì sao cứ khăng khăng cố chấp nhất định tiếp tục hợp tác với Nghiêm Thị?

      hề ngạc nhiên mà tùy tiện trả lời:
      - A, tốc độ tác động đến mẹ chậm hơn so với tưởng tượng của con đấy.

      Thái độ của như vậy càng khiến bà Văn Dao cảm thấy được thoải mái:
      - Có phải vì con bé đó ?

      nhịn nữa, mỉm cười:
      - Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi, chẳng qua đột nhiêncon phát ra tài chính của Nghiêm Thị rất có vấn đề, họ muốn dựa vào kế hoạch hợp tác vớitập đoàn quốc tế Long Giang để có thể tiếp tục vay vốn ngân hàng thôi. Con phải là tổ chức từ thiện, vì sao con phải tốt bụng thỏa mãn cầu của Nghiêm Thị chứ?

      - Chỉ đơn giản thế thôi à?

      - Có gì để phức tạp hơn đây ạ?
      Miệng bất giác nhếch lên thành nụ cười tự giễu.

      Bà Văn Dao thể phân biệt được tính chânthật trong lòi của :
      - Tránh xa con bé đó ra chút.

      - Con sao phải thế, lại ấy đâu phải có máu mủ với con…

      - Chuyện đó cũng thể thay đổi được nólà con của con đàn bà ti tiện.

      Giang Thừa Dự im lặng lát:
      - Mẹ, mẹ nóng, con muốn tiếp tụcthảo luận với mẹ nữa. Con còn văn kiện cầnxem, con ra ngoài trước.

      Bà Văn Dao xiết chặt nắm đấm, nhìn theo bóngcon trai mình. Ngô Văn Tĩnh, sinh được đứa con tốt lắm đấy.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 27 Quá khứ (17)

      Từ sau khi còn phải đến tập đoàn quốc tế Long Giang, cuộc sống của Giang Lục Nhân khôi phục lại trạng thái lười nhác như trước kia. Cho dù hề tình nguyện, nhưng mỗi ngày cứ đến và như thế, dường như còn thể phân biệt ngày và đêm, mà có khi cũng chẳng cần phải phân biệt làm gì. Đôi khi, ngẫu nhiên gọi điện tán dóc với Uông Chu Duyệt, các nhiều chuyện linh tinh nhàm chán đến mức chiếc điện thoại cũng trở nên còn ý ngĩa. Sau đó, lại tiếp tục rơi vào vòng tuần hoàn vô cùng nhàm chán, trong hoàn cảnh thời gian nhiều đến mức biết phải làm gì đó, rất dễ suy nghĩ lung tung, ví dụ như từng nghĩ, trong khi cảm thấy nhàm chán như vậy, cuộc sống của mọi người bên ngoài vô cùng rực rỡ và sống động, có lẽ chỉ có riêng mình ngồi thẫn thờ ở đây để lãng phí tuổi thanh xuân.

      Bên ngoài cửa sổ, trời chợt đổ mưa. cực kỳ ghét thời tiết này, phải vì thích trời mưa, mà thích trời mưa trong tình huống như thế này. giống hệt các tình tiết trong các bộ phim truyền hình dài tập, cứ khi nào nhân vật nữ chính bị thất tình, là trời lại đổ mưa, như thể cơn mưa xuất chỉ để lột tả bi kịch của nữ chính đó.

      Ngay chính bản thân cũng muốn dùng cơn mưa để thể bi kịch của mình, cho dù điều đó trông có vẻ rất hợp tình hợp lý nhé.

      Ngày hôm đó, ở biệt thự Giang gia có điều gì đặc biệt xảy ra.

      Ngay đến bà Văn Dao cũng hẹn bạn cũ ra ngoài từ sáng sớm.

      Ông Giang Huy cũng sớm lên đường đến công ty thị sát.

      ngày giống như mọi ngày, vốn có gì thay đổi.

      vẫn ngồi bên cửa sổ ngắm màn mưa bay bay bên ngoài. Hẳn ông trời muốn dùng kiểu thời tiết này để nhắc nhở kiện đặc biệt, cũng hay, có lẽ chỉ còn mình còn nhớ . Ngày này cách đây rất nhiều năm, bà Ngô Tĩnh Văn uống hết bình thuốc trừ sâu, sau đó từ miệng bà hộc ra dòng chất lỏng màu đen, khuôn mặt bà trở nên dữ tợn, bà nằm vật vã mặt đất. Khi ấy, vẫn chỉ là bé rất , ngồi sợ hãi run rẩy bên cạnh bà, thậm chí còn quên cả khóc.

      thả lỏng toàn bộ cơ thể dựa vào lan can. Cái lạnh như băng đá của những thanh sắt khiến cảm thấy thoải mái hơn chút, cảm xúc đó nhắc nhở đến những tình cảm chân trong tại.

      Người phụ nữ đó mãi mãi ra , nhưng chỉ cần mỗi lần nhắm mắt lại, dường như lại có thể nhìn thấy ánh mắt cam tâm của bà ra. từng nghĩ, có thể lý giải được cam tâm ấy của bà Ngô Tĩnh Văn, chắc chắn nó có liên quan đến người đàn ông. Nhưng có lẽ chính bản thân Giang Lục Nhân cũng muốn suy nghĩ nhiều đến chuyện đó, có rất nhiều người luôn mong muốn tìm ra chân tướng để thỏa mãn hiếu kỳ, họ cho rằng chỉ có mới khiến họ được thoải mái, nhưng bí mật mãi mãi chỉ là bí mật, ít nhất chưa bao giờ từng nghĩ tìm người đàn ông phụ bạc bà Ngô Tĩnh Văn ngày ấy.

      Những giọt mưa vẫn tí tách rơi, như đàn khúc nhạc êm dịu và bình thản, nhưng rất tiếc nó thể khiến lòng được bình tĩnh trở lại.

      - Em có muốn ra ngoài chút ?

      quay lại, nhìn thấy Giang Thừa Dự đút hai tay trong túi quần, khuôn mặt bình thản nhìn .

      từng rất rất nhiều lần chờ đợi , sau mỗi giờ tan ca về nhà, mỗi sáng sớm làm, lúc ăn sáng, nhưng giờ phút này, hề mong muốn được gặp .

      Đáng lẽ nên xuất phía sau lúc này, vào thời điểm con người ta trở nên yếu ớt nhất, mong mỏi tìm được nơi để dựa dẫm, bất kỳ ai xuất vào thời điểm này đều có thể phải trở thành chàng hiệp sĩ giải cứu cho .

      Đáng lẽ đừng nên xuất , hãy cứ để được mình, lặng lẽ đếm từng ngày từng tháng cứ thế chậm chạp trôi qua, giống như ngày càng đến gần với thiên đường vậy.

      Nhưng xuất , đứng trước mặt .

      nhìn lại mình. Các đầu ngón tay trắng bệch từ bao giờ, vết thương cũ sớm hết đau, nhưng hiểu sao biểu cảm khuôn mặt trở nên hơi vặn vẹo.

      - Em thoải mái ở đâu?
      cũng cảm thấy bình thường.

      lắc đầu:
      - Hôm nay sao lại về nhà sớm vậy.

      - Xong việc rồi. - Giọng trở nên nhàng bâng quơ. – Em có thích ra ngoài ngắm mưa cho thoải mái chút .

      gật đầu, lẽo đẽo theo sau lưng .

      Đôi vai rộng, vững chãi.

      Đôi vai ấy chiếm cứ toàn bộ tầm mắt . Bỗng nhiên cảm thấy vô cùng xúc động, rất muốn vồ lấy đôi vai ấy, ôm người ấy vào lòng, muốn được nức nở khóc lóc, được gào thét trước mặt . Thế nhưng chẳng thể làm được điều gì hết, vì cảm xúc đó nhấn chìm lý trí kiên cường của .

      Cho đến tận lúc ngồi lên xe, mới nhớ ra, chưa hỏi định đâu.

      Xe lao nhanh đường cao tốc, bánh xe ngừng ma sát với mặt đường, vô số tia nước bắn sang hai bên.

      Những giọt nước ngừng rơi xuống mặt kính.

      thấy hơi lạnh, nên khoanh tay ôm ngực.

      Vẻ mặt trở nên ôn hòa hơn rất nhiều, nên dù cười, nhưng vẫn mang lại cho cảm giác tốt hơn trước kia gấp nhiều lần.

      - định đâu?
      Rốt cuộc vẫn thể tiếp tục nhịn nữa, đành mở miệng hỏi :

      - Đến chỗ em muốn đến.

      im lặng dõi theo , chưa hiểu ý .

      Mãi đến khi xe tiến vào nghĩa trang thành phố, mới hiểu rằng, cái nơi gọi là “chỗ em muốn đến” là gì.

      giây trước khi xuống xe, cảm thấy hận người đàn ông này. Vì sao lại muốn dẫn đến đây? Vì sao lại đưa đến nơi này? Vì sao bỗng nhiên lại đối xử tốt với như vậy? Vì sao lại do dự muốn tìm hiểu tâm trạng tại của ? Nếu như vẫn quan tâm đến như trước, cùng lắm chỉ coi tia sáng trong lòng mình, lặng lẽ đứng xa xa nhìn ngắm , bao giờ chủ động tìm cách tiếp cận , bao giờ biết tự lượng sức mà mơ tưởng có ý với đâu, có lẽ sau khi tốt nghiệp đại học, rời khỏi Giang gia, từ nay về sau còn bất kỳ mối quan hệ nào với nữa.

      thích người và ở bên người ấy, từ trước đến nay luôn là hai việc hoàn toàn khác nhau.

      Vì sao lại như vậy chứ? khiến cảm thấy, bao giờ có ý với , vậy mà bỗng nhiên lại muốn xâm nhập vào nơi yếu đuối nhất trong lòng .

      có biết chăng, bi kịch được tạo ra, phải chỉ vì người con có cách nào chống chọi được, mà còn vì chàng trai hoàn toàn cự tuyệt, vì vậy mà tình cảm mới cứ thấy sinh sôi.

      cầm ô, chăm chú ngắm nhìn Giang Thừa Dự từ lúc xuống xe.

      bước về phía , vô tư, như hề nhận ra mình làm gì.
      - thôi.

      Mọi thứ đều bình thường, như thể chỉ có riêng lòng trời đất đảo lộn mà thôi.

      thở hơi dài, vẫn tiếp tục theo sau .

      - Vì sao lại đưa em đến đây?

      - phải em muốn đến đây à?
      hỏi ngược lại :

      Đến ngay cả ông Giang Huy còn nhớ hôm nay là ngày gì.

      - Sao lại biết.
      vẫn muốn hỏi cho ràng.

      Giang Thừa Dự sửng sốt nhìn :
      - nghe cha nhắc đến lần.

      Hóa ra phải chủ động đến đây ư? Vì ông Giang Huy bắt nên mới đến đây ư? Vì nếu ông Giang Huy đến đây khiến bà Văn Dao cảm thấy thoải mái, nên mới muốn Giang Thừa Dự đưa đến đây, có là như vậy ?

      Có lẽ lại tự đa tình rồi.

      gật đầu, đuổi theo bước chân .

      - Dì vĩ đại.
      Có lẽ im lặng của khiến thoải mái, đành phải tìm chuyện gì đó để .
      - mình dì nuôi nấng em, hẳn phải cần dũng khí rất lớn.

      Dường như cả đất trời núi sông đều bị dồn nén đè chặt lại với nhau, khiến thốt lên câu chẳng hài hòa.
      - Các bậc cha mẹ đều rất vĩ đại.

      - Có lẽ vậy.
      từ chối tiếp tục đưa ra ý kiến, chỉ cười cười, nhận ra hề hứng thú với chủ đề này.

      Khi đứng trước bia mộ bà Ngô Văn Tĩnh, Giang Thừa Dự cung kính thở dài. Sau đó, cầm ô ra chỗ khác, để lại cho gian yên tĩnh.

      Giang Lục Nhân vẫn cầm ô đứng trong mưa như thế, ngắm tấm ảnh đen trắng mộ bà, hiểu sao bỗng dưng muốn khóc.

      - Hẳn mẹ rất đau khổ.
      lại nhớ đến mắt cam tâm của bà Ngô Tĩnh Văn.
      - Rốt cuộc người đàn ông đó tổn thương mẹ đến mức nào, để mẹ có thể vứt bỏ tất cả mọi thứ như vậy chứ. Bất kể ông ta đối xử với mẹ như thế nào, từ đầu đến cuối mẹ vẫn chỉ thương nhớ mình ông ấy mà thôi.

      hiểu sao, rất muốn khóc to. biết khóc để làm gì. khóc cho người phụ nữ điên cuồng như vậy, khóc vì tại sao đàn ông tốt thế gian này lại ít đến thế.

      khóc vì từng bị trêu chọc, bị nhục nhã, bị kỳ thị, bị chê cười, bị chửi rủa thậm tệ.

      khóc vì quá độc, có cha, thậm chí còn có cả mẹ nữa.

      Đó là vết thương tồn tại vô cùng chân tận sâu dưới đáy lòng , muốn động chạm đến nó, nếu cứ như vậy phải đau đớn. Vết thương đó được lôi ra ngoài ánh sáng, được phơi bày cùng với biết bao nước mắt của , nhưng điều đó cũng chẳng làm giảm bớt tấn bi kịch nghiệt ngã trong câu chuyện đau lòng này.

      ngồi bệt xuống đất, bàn tay vuốt ve tấm ảnh đen trắng.

      Nước mắt thể kìm nén được nữa mà ngừng tuôn rơi, muốn khóc, nhưng chính bản thân cũng nhận ra lại yếu đuối như vậy.

      thể kìm nén thêm được nữa.

      - Vì sao mẹ lại con?
      Mưa lần theo đầu ngón tay rơi xuống cánh tay .
      - Có phải bởi vì con….

      Chưa hết câu, dường như nơi cứng rắn nhất tận sâu trong lòng bỗng vi diệu biến mất, như thể chỉ cần ra, chẳng còn gì hết.

      vẫn giữ nguyên tư thế ấy.

      Giang Thừa Dự đứng xa xa lặng lẽ nhìn về phía . thể giải thích vì sao lại đưa đến đây, có lẽ vì sáng nay thái độ của hơi kỳ lạ. Nhất là hề lời với ông Giang Huy, nhưng ánh mắt thất vọng của lại đột nhiên rơi vào mắt . Ngay cả khi làm việc, cũng tự hỏi bản thân, rốt cuộc thất vọng về cái gì thế.

      Bất luận nhìn từ phương diện nào, vẫn thể hòa nhập vào gia đình này, vẫn chỉ giống như người ngoài cuộc.

      Bất kể ông Giang Huy đối xử với tốt đến đâu, đều chỉ là làm tròn đạo đãi khách.

      hiểu sao, lại cảm thấy cả người được tự nhiên.

      rất ít khi biểu thái độ như vậy, khi ở trước mặt ông Giang Huy, từ trước đến nay đều tỏ ra là ngoan ngoãn.

      Để khiến có thể đau lòng đến thế, hẳn nhất định phải có kiện nào đó xảy ra.

      ngồi ở đây, giống như con thú nuôi bị chủ nhân vứt bỏ, đáng thương ngồi xổm góc, chỉ biết lặng lẽ nức nở trong màn mưa xối xả.

      Tầm mắt bị màn mưa mơ hồ bao phủ, nhưng lại vẫn có thể cảm nhận được những giọt lệ ngừng tuôn rơi khuôn mặt , thậm chí những cảm nhận ấy lại thần kỳ chân đến từng tế bào cơ thể .

      Chân theo khống chế mà bước về phía . kéo dậy. Bàn tay nắm lấy cánh tay , mới nhận ra đôi tay ấy trở nên vô cùng lạnh giá.

      phải chỉ là lời tự hỏi, ôm chặt lấy :
      - Khóc gì mà khóc? Em đâu phải chỉ có mình.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 28 Quá khứ (18-)

      Giang Lục Nhân cảm thấy chính bản thân ngày càng xa lầy vào cái vòng luẩn quẩn, mà cái vòng luẩn quẩn ấy có liên quan đến Giang Thừa Dự. Kể từ ngày đưa đến nghĩa trang về, mối quan hệ của hai người họ thầm thay đổi. Ví dụ như vào các buổi tối, Giang Thừa Dự thường gọi điện về tán gẫu cùng với , gần đây thậm chí còn hay nhắc đến công việc của mình. Hóa ra tình hình công việc của Giang Thừa Dự tốt như trong tưởng tượng của mọi người , trong lần đấu thầu hạng mục gần đây nhất của Kỷ Thành Minh, Kỷ Thành Minh ngầm xây dựng mối quan hệ với các đối tác sau lưng , nên hạng mục này hẳn còn hi vọng. Giang Thừa Dự thường chủ động kể cho nghe những chuyện khiến phiền lòng, điều này làm cho rất vui mừng, nhưng rồi lại tự với bản thân, có lẽ chỉ tìm người để lắng nghe .

      Tự nhiên, cũng hiểu được ràng hơn mối quan hệ xung đột của Kỷ Thành Minh và Giang Thừa Dự. ra hai người họ cũng phải luôn đối đầu nhau, nhưng mọi người xung quanh lại luôn đặt họ vào vị trí đối lập như vậy, nên theo bản năng họ cũng xem đối phương là đối thủ của mình. Mối quan hệ này giống y hệt hoàn cảnh của và Hướng Tư Gia. Cả hai đều còn tuổi như nhau, khiến càng oán hận trong lòng. Kỷ Thành Minh và Giang Thừa Dự hơn kém nhau là mấy, và Hướng Tư Gia cũng hơn kém nhau nhiều lắm, vậy mà nàng Hướng Tư Gia kia đính hôn cùng với Kỷ Thành Minh, còn và Giang Thừa Dự… tha thứ cho cứ hay suy nghĩ linh tinh, ai lại tự dưng lôi mấy mối quan hệ này ra, khiến trở nên như vậy chứ…

      tự gói mình lại trong chăn, tự cảm thấy ngượng với chính bản thân , dù chỉ ở mình, vẫn có thể cảm nhận được sức nóng khuôn mặt mình, như phát sốt lên vậy.

      Sau khi tỉnh giấc phát ra hơn tháng nữa mới được đến trường, nghĩa là có khả năng tiếp tục bắt đầu chuỗi ngày từ sáng sớm khi mở mắt ra đến tối đêm nhắm mắt lại ngủ phải thường xuyên đối diện với cái trần nhà như vậy. muốn bước vào xã hội, muốn được tự lập, lần này dựa vào bất kỳ ai để tìm công việc cho nữa, kể cả phải rửa bát thuê cũng được. Trong bài phóng từng được xem có thống kê rằng, số lao động làm công việc chân tay như rửa bát đũa, dọn vệ sinh … ở Trung Quốc thấp nhất so với toàn thế giới, dù phóng đó có phần khoa trương, nhưng cũng có thể rằng, đối với công việcchúng ta nên phân biệt sang hèn. Đấy là tự an ủi bản thân, cần phải bóc mẽ đâu nhé.

      Thế nhưng ngay khi ra suy nghĩ của mình, lập tức nhận được phản đối của ông Giang Huy và cả bà Văn Dao.

      Ông Giang Huy hi vọng lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra với nữa, còn bà Văn Dao lo sợ rằng nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, khiến người ta hoảng sợ, giống như Giang gia đối xử khắt khe với vậy.

      được phản bác, chỉ có thể ngồi im sofa, dùng im lặng của mình để kiên trì bảo vệ suy nghĩ của .

      Ông Giang Huy lại càng khéo léo khuyên nhủ, nhưng về cơ bản ông vẫn từ chối, còn về phần bà Văn Dao, dám trông cậy vào bản thân có thể thay đổi được lời của bà đâu.

      - Con chỉ muốn được sống tự lập lần thôi ạ.
      cúi gầm mặt, nhìn xuống mũi chân mình.

      - Con vẫn chỉ là bé, mình ở bên ngoài tóm lại là nên.
      Ông Giang Huy vẫn giữ nguyên ý kiến.

      - Người quen mà nhìn thấy, về gia đình này như thế nào chứ?
      Bà Văn Dao cũng giữ thái độ hề suy chuyển.

      hiểu vì sao, Giang Lục Nhân cảm thấy có thể tổng kết lại là, từ trước đến nay ông Giang Huy và bà Văn Dao tỏ ra ăn ý, có khi chỉ là khẩu khí bên ngoài bất đồng, còn trong lòng lại vô cùng nhất trí đấy.

      bao lâu sau, Giang Thừa Dự cuối cùng cũng về đến nhà. Giang Lục Nhân liếc nhìn bằng ánh mắt mong chờ nhưng lại chẳng cung cấp được thông tin gì. Giang Thừa Dự đưa mắt nhìn ba người, có lẽ cũng cảm nhận được khí khác lạ trong nhà lúc này, sau khi biết được căn nguyên tiền quả của câu chuyện, khỏi lắc đầu cười khẽ:
      - Cha là cực kỳ bất công, hồi con lớn bằng em ấy, cha mặc kệ sống chết mà ném con vào công ty rồi.

      - Có thể giống nhau được à?
      Ông Giang Huy xong, vội vàng quay sang nhìn vợ mình, hình như chính ông cũng nhận ra mình lỡ lời.

      Bà Văn Dao chỉ đưa mắt liếc nhìn chồng, nở nụ cười khiên cưỡng.
      - Đúng vậy, quả giống nhau.

      Đề tài này, nhất thời ai dám tiếp tục nhắc đến.

      Giang Thừa Dự ho khan:
      - Cứ để Lục Nhân ra ngoài làm việc chịu khổ chút cũng có cái hay, em ấy mệt đến sống dở chết dở , mới nhận ra chúng ta đối xử tốt với em ấy như thế nào chứ.
      Giang Lục Nhân trợn mắt lườm , nhưng chỉ đáp lại bằng thái độ lơ đễnh.
      tình nhanh chóng trở nên lạc đề, chỉ có Giang Lục Nhân luôn canh cánh trong lòng những lời của Giang Thừa Dự vừa .
      Tối hôm dó, Giang Thừa Dự ghé qua phòng , liền thẳng với những suy nghĩ của mình:
      - Có phải cho rằng em thể chịu vất vả được đúng ?

      lắc đầu.

      - Hay em thể nhẫn nhịn, em chịu được ấm ức?

      lại lắc đầu.

      - Vậy sao lại với em như vậy?

      - gì cơ?
      đánh trống lảng cách tài tình.

      Hai người cứ ông gà bà vịt, mắt to lườm mắt như vậy.

      Thế nhưng, Giang Lục Nhân vẫn ra ngoài tìm việc làm, hơn thế còn tìm được công việc tồi nhé. Khi khai lý lịch, cũng biết xấu hổ mà tìm việc làm thêm trong kỳ nghỉ hè. Chủ quán hỏi nhiều, ông là người khá tốt bụng, ông đối xử với tệ chút nào. Sau tháng làm việc, được trả 1000 tệ, được bao hai bữa cơm, hơn nữa thực đơn trong bữa cơm trưa và cơm tối cũng rất phong phú. Đó là nhà hàng bán quà vặt như nộm thịt bò khô, chè, cơm …. Đương nhiên quán còn nhận ship hàng tận nơi.

      Mỗi ngày trôi qua nhàng, tuy có những thời điểm quán đông khách bận đến rối hết cả lên, nhưng công việc của cũng có nhiều phần việc khác nhau, đôi khi phải phụ bếp, đôi khi nhận nhiệm vụ bồi bàn, lại có khi phải ship hàng ra ngoài.

      Mỗi khi nhìn thấy nụ cười hài lòng của khách hàng, dường như chính cũng cảm thấy rất thỏa mãn.

      đúng là người cực kỳ dễ hài lòng mà.

      Sau khi tìm được công việc, báo cáo lại với ông Giang Huy, sau đó vô cùng thoải mái hăng say chiến đấu. cũng giống như nhiều người khác, vừa mới làm được vài ngày, tự cho rằng mình vất vả kiếm tiền bươn trải cuộc sống. Người đầu tiên nghĩ đến tặng quà là Giang Thừa Dự. Hình như chẳng thiếu gì cả, cho dù mua bất cứ thứ gì cũng chẳng cảm thấy đặc biệt đâu nhỉ?

      Ừ, đây cũng có thể được coi là nỗi muộn phiền ngọt ngào đúng ?

      thích cùng đồng nghiệp ra ngoài ship hàng, để có thể được nhìn ngắm phong cảnh phố phường.

      bạn đồng nghiệp lái xe, còn ngồi phía sau, có cảm giác như họ quay về thời cận đại dân quốc vậy, cứ nghĩ đến đây lại khỏi buồn cười.

      ***

      Giang Thừa Dự khảo sát công trình lớn, lúc này, tay lái xe, tay cầm điện thoại di động áp vào tai để có thể nghe hơn giọng của đối phương. Ánh mắt vừa lướt qua nhìn thấy Giang Lục Nhân, hơi sửng sốt, thậm chí còn thể nghe thấy cuộc đối thoại ở đầu dây bên kia .Mắt nhanh chóng liếc qua chiếc xe đẩy bán cơm hộp, xe có quảng cáo cả số điện thoại để phục vụ chuyển cơm đến tận nơi.

      Đến ngày hôm sau, Giang Lục Nhân vô cùng hăng hái khi nhận được thông báo của chủ quán rằng họ vừa nhận được đơn đặt hàng lớn nhất từ trước đến nay, nhưng khi nghĩ đến phải quay lại tập đoàn quốc tế Long Giang sau thời gian ngắn như vậy, biết nên phản ứng như thế nào.

      Tuy nhiên, Giang Lục Nhân vẫn cùng bạn đồng nghiệp đưa cơm hộp, mặc dù vẫn nhớ ràng thức ăn trong căng-tin của công ty tệ chút nào, tại sao họ lại phải gọi cơm hộp đến nhỉ, chẳng lẽ vì ăn nhiều của ngon vật lạ nên giờ họ muốn đổi khẩu vị à? Dù là thế nào cũng muốn nghĩ nhiều, chỉ là người làm công ăn lương, phải tuân theo tất cả các cầu của ông chủ nhà hàng nhé.

      đưa hộp cơm lên tầng cao nhất. Ở đây có vài nhân viên nhìn thấy hộp cơm tay đều nở nụ cười gượng gạo và gật đầu cảm ơn, khỏi phải cũng có thể nhận ra thái độ của họ miễn cưỡng đến như thế nào.

      Giang Lục Nhân thấy bất đắc dĩ.

      tự với bản thân, chỉ tình cờ đến đây, tình cờ gặp mặt Giang Thừa Dự, đây phải làm việc riêng trong giờ làm việc.

      Sau vụ ồn ào của Nghiêm Tố Nhi, giờ tất cả mọi người đều biết Giang Lục Nhân là em quý luôn được Giang Thừa Dự cất giấu như bảo bối trong nhà, nên vừa nhìn thấy , mặc kệ nghĩ gì trong đầu, họ vẫn tỏ ra niềm nở chủ động tiếp đón .

      - tôi ở trong này à?
      Tuy muốn thẳng vào văn phòng của , nhưng có lẽ vẫn nên làm theo trình tự hơn.

      - Tổng giám đốc Giang vẫn chưa ăn cơm đâu ạ.
      Thư ký nhanh mồm nhanh miệng mách.

      Giang Lục Nhân cầm hộp cơm đặc biệt trong tay, thẳng về hướng phòng làm việc của .

      - ơi.
      giọng gọi , sau đó mới dám đẩy cửa vào, sợ quấy rầy làm việc.

      Giang Thừa Dự ngẩng đầu, giả vờ như vô cùng ngạc nhiên:
      - Sao em lại đến đây?

      - Em đưa cơm đến cho .
      Sau khi tiến vào văn phòng của , đánh giá lúc lâu.
      - biết chuyện em đến công ty để đưa cơm à?

      - Cơm hộp hả?
      Giang Thừa Dự nghĩ nghĩ, dường như bừng tỉnh:
      - Lần trước trợ lý hình như có đề cập đến vấn đề này, thời gian gần đây đầu bếp cũ vừa xin nghỉ, đầu bếp mới nấu cực kỳ khó nuốt, nên họ muốn trước tiên chuyển sang gọi cơm hộp vài ngày, khéo thế nào lại gọi đúng nhà hàng em làm việc à?

      Giang Lục Nhân xác định nửa ngày, mới đành tin lời :
      - Cứ như là ấy nhỉ.

      Giang Thừa Dự nhận hộp cơm trong tay :
      - đúng là có duyên mà.

      Khi câu này, miệng bất chợt lóe nên nụ cười, nhưng rất nhanh chóng biến mất.

      - Ăn ngon ?
      vẫn nên quan tâm hỏi thăm chút hơn nhỉ, đồ ăn tuy phải do nấu, nhưng vẫn là có công phụ bếp nhé.

      - Cũng tồi.
      nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tràn đầy mong chờ của .

      - Có cần tiền ship ?

      chìa tay ra, ta đây cần thanh liêm, cần trong sạch nữa đâu nhé:
      - Đường đường là tổng giám đốc Giang, nếu thiếu phí ship kì cục lắm nhỉ.

      Giang Thừa Dự cầm đôi đũa tay gõ lên bàn tay cái:
      - Mới bé tí tuổi mà tham tiền rồi.

      - Em còn bé nữ nhé.
      bướng bỉnh nhìn :
      - Mười sáu tuổi là trưởng thành rồi, nếu như vậy em trưởng thành được tận mấy trăm ngày rồi nhé.

      Giang Thừa Dự lắc đầu:
      - Vẫn chỉ là bé thôi, còn chịu thừa nhận nữa chứ.

      Lần đầu tiên, thấy phiền lòng vì tuổi tác của mình.

      Mấy ngày tiếp theo, đều tự đưa cơm hộp đến công ty . luôn nán lại lát để quan tâm hỏi thăm có ngon miệng vội vàng trở về để cứu vãn nghiệp bếp núc của mình. Thế nhưng, việc ngoài ý muốn khó có thể tưởng tượng được xảy ra.

      Giống như mấy ngày gần đây, Giang Lục Nhân ôm hộp cơm được trang trí vô cùng đẹp mắt thẳng vào văn phòng , hoàn toàn nhìn thấy thái độ vặn vẹo khuôn mặt người trợ lý.

      trực tiếp mở cửa.

      - biết đường gõ cửa à?
      Giọng Giang Thừa Dự vang lên phía bên kia cánh cửa.

      Khuôn mặt trở nên tái nhợt, nhìn thấy Giang Thừa Dự vội vàng mặc quần áo cho người đẹp bên cạnh , mái tóc nàng này cũng rối tung rối mù. nhận ra quấy rầy chuyện tốt của người ta rồi.

      ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, biết phải làm sao.

      Giang Thừa Dự tỏ ra khá buồn bực, nhíu mày lại:
      - ra.

      nàng kia ngạc nhiên liếc nhìn Giang Thừa Dự, sau đó liền trở nên cười cợt:
      - Lần sau lại call em nhé.

      Giang Lục Nhân nắm chặt hộp cơm trong tay, thẳng ra ngoài.

      Lỗi là do , hiểu những quy tắc trong thế giới của họ, lúc nào cũng lòng dạ nghĩ về mọi chuyện theo cách của , hoàn toàn sai lầm rồi.

      Ngay khi người đẹp kia rời khỏ phòng, nín thở, mỉm cười:
      - Hai người có thể tiếp tục, ngại quá, em quấy rầy mọi người rồi.

      quay đầu bước , vứt thẳng hộp cơm vào thùng rác gần đó nhất.

      Tiếng bước chân phía sau ngày gần hơn, quyết định quay đầu lại, cần biết người đó là ai.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 29: Quá khứ (19)

      Giang Lục Nhân nhanh chóng bước vào thang máy, đồng thời mắt cũng hề nhìn về phía cửa thang máy dần khép lại. Chiếc cửa bóng loáng phóng đại hình ảnh của trở nên méo mó thể nào hiểu nổi, ừ, vừa hay, cũng chẳng thèm bắt bẻ mấy hình ảnh vớ vẩn đó. Thế nhưng vừa ngẩng đầu lên, lại cảm thấy nổi giận, nhướng mày, theo bản năng dời khỏi vị trí bị tấm gương phản chiếu. Có lẽ, vì trong lòng cũng nghĩ về bản thân méo mó như vậy. Thang máy nhanh chóng xuống tầng trệt, bước ra khỏi thang máy, cố gắng đối diện với người đứng trước mặt .

      Giang Thừa Dự cười , trong đôi mắt dường như chứa điều gì đó khá phức tạp:
      - Cơm của đâu?

      chìa hai bàn tay chống trơn ra trước mặt , thử tính toán xem có nên học tập dáng vẻ trung kiên quật cường cố gắng tươi cười của mấy nhân vật nữ chính rất hot trong các bộ phim truyền hình gần đây , nhưng sao cười nổi, hơn nữa, cũng muốn miễn cưỡng chính bản thân mình:
      - Rơi mất rồi.

      Câu này mới chỉ là ý thôi đầy, đáng nhẽ phải dùng từ “ném” mới đúng với cảm giác của lúc này nhé.

      Giang Thừa Dự theo bản năng gật đầu.

      Sau đó mới vô tâm vô tính mà nhớ ra rằng, có thang thang máy chuyên dụng, bảo sao còn xuống nhanh hơn nhiều. Vừa ngước mắt lên, dường như cảm thấy mình vừa xuyên vậy. Khi ánh mắt lần nữa lại đối diện với bộ quần áo người , chợt thấy bản thân buồn cười, làm sao có thể thừa nhận rằng làm gì với đó trong phòng hay nàng lả lơi đó có để lại dấu vết mờ ám nào quần áo cơ chứ.

      Thôi, muốn nhắc nhiều đến vấn đề này nữa, nếu sợ rằng chính bản thân cũng thể tự khống chế được. muốn thấy mình thể chấp nhận nổi vị trí của bản thân, càng muốn để bản thân lạc vào nơi mà hề hay biết.

      Đầu óc rối như tơ vò.

      đứng trước mặt Giang Thừa Dự lúc này với ánh mắt quật cường. đứng bất động, lời.

      Giang Thừa Dự day day trán, hơi buồn bực:
      - Vừa rồi….
      biết nên giải thích như thế nào. Chẳng lẽ bình thường vẫn luôn như vậy à, hay là chỉ tìm thú tiêu khiển thôi, lâu lắm rồi chơi như vậy? Hay chính bản thân cũng kháng cự với loại chuyện như thế này? Hay ngờ bị bắt gặp đây? Hay vẫn nên thú nhận là chỉ giải quyết nhu cầu sinh lý cá nhân hơn nhỉ, giống như mấy ngôi sao nổi tiếng vẫn hay vin vào lý do này…
      - Em thích à?

      Giang Lục Nhân chớp chớp mi, đúng là vui, nhưng nhanh chóng xoa dịu cơn tức giận, dường như muốn để ai nhận ra những suy nghĩ trong lòng mình, sợ rằng chính cũng tự lừa mình dối người.
      - đâu.

      Giang Thừa Dự cười bình thản. chợt nhận ra vẫn chỉ là bé, tại sao lại lo sợ e dè đối với chứ.
      - đưa e về nhé.

      - cần đâu. - bước qua mặt . – Cảm ơn.

      Giang Thừa Dự nắm chặt cánh tay .
      - là để đưa em về mà.

      - Em là em cần.
      từ chối chút kiêng nể.

      - Vậy em cứ trước , theo sau em, tiện đường mà.
      nở nụ cười tươi như hoa, đối diện với khuôn mặt cau có của .
      - Đến lúc em về đến cửa hàng, em nhớ hỏi ông chủ cho nhé, vì sao mà đợi lâu như vậy vẫn chưa thấy mang cơm hộp đến, phải là bị khâu trung gian ăn bớt để kiếm lời chứ?

      vừa vừa nhìn , ý hẳn ám chỉ chính là khâu trung gian ăn bớt kia phải .

      buồn bực, dùng hết sức đập cái:
      - muốn thế nào đây?

      nổi giận rồi.

      - đói lắm.
      xoa nắn khuôn mặt .
      - Như vậy trông có sức sống hơn.

      Cả người Giang Lục Nhân run lên. chợt nhớ đến bộ tiểu thuyết mà thích gần đây nhất, trong truyện, nam chính lúc nào cũng có thú vui là chọc nữ chính nổi giận, dường như ta cảm thấy mỗi lần ấy giận như vậy cuộc sống sinh động hơn. Đàn ông đúng là đều biến thái, đều có mấy thú vui kỳ cục như vậy.

      đẩy tay ra, toàn bộ tức giận nãy giờ đều như biến mất.

      tức cái gì chứ? Có lẽ lời bình phẩm về trong mấy tờ tạp chí lá cải “ chê ai.” sớm như quả bom hẹn giờ cất giấu trong lòng , lúc này nó chuẩn bị nổ tung ngay lập tức . Con đều luôn thích tự lừa mình dối người như thế đấy, đều hi vọng rằng đó chỉ là những lời đồn đại vô căn cứ mà thôi, kể cả khi cả thế gian này đều biết đó là , cẫn cứ tiếp tuch tự lừa dối bản thân như thế.

      sờ đôi môi. Trái ngược với thái độ của khuôn mặt vẫn luôn tươi cười.
      - Mời ăn cơm . – có vẻ rất vui. – quên mang tiền rồi.

      Giang Lục Nhân ác ý lườm cái.
      - A… Những người như hình như chỉ dùng thẻ tín dụng thôi nhỉ.

      - cũng mang theo thẻ. – bỗng nhiên cúi đầu nhìn xuống mũi chân. – có thói quen luôn được người khác thanh toán rồi.

      biết hề quá, hẳn bao giờ mang theo đồng tiền mặt nào trong người. Mọi việc làm đều được trợ lý sắp xếp sẵn. Nhưng khi đến đây lại cảm thấy hình như trong lời của ý khác.

      - Em cũng mang tiền, em cũng mang thẻ tín dụng.
      cũng gian manh thế đấy.

      nhìn kỹ lát, nụ cười gương mặt càng rạng rỡ hơn:
      - Thế còn từ chối cho đưa về? Chẳng lẽ xe buýt công cộng có vé miễn phí cho khách VIP như em à?

      Hoặc là mời ăn cơm, hoặc là để đưa về.

      nổi giận.

      Thế nhưng vẫn mời ăn cơm, ở nhà hàng tệ nhé, mặc dù có lẽ chẳng nhớ nổi tên của những món ăn bàn. rất thích món đậu sốt cay của nhà hàng này, cực kỳ ngon, khiến người thường ngày thích ăn cơm như cũng ăn ngon lành hết veo hai bát cơm. Đúng là hương vị tồi nhé, đặc biệt thích món này đấy.

      Giang Thừa Dự cũng hề kén ăn chút nào, thỉnh thoảng lại hỏi về công việc của tại nhà hàng làm, thậm chí còn dùng thân phận “ trai” để hỏi rất chi tiết. Nếu thái độ của vẫn còn nhăn nhó, nhưng cũng dám lèo nhèo thêm nữa, nhất là đối diện trước những câu hỏi vô cùng kiên định của đối phương.

      Cho dù món đậu sốt cay có ngon đến mấy, cũng thể cứ thèm ăn mãi như thế được, chẳng hay ho chút nào.

      bực mình quá .

      Thanh toán hết 42 tệ, may quá, nếu theo suy nghĩ AQ chút hôm nay vẫn lời nhé.

      Rời khỏi quán ăn muốn nhanh chóng trở về cửa hàng để báo tin, mặt dù chủ quán đối xử khá tốt với , nhưng nếu cứ lề mề như vậy chẳng ai có thể chấp nhận nổi đâu.

      Thế nhưng Giang Thừa Dự vẫn đưa về. cảm thấy mình chẳng còn khí phách gì cả, nếu muốn từ chối, sao còn có thể để đạt được mục đích, mặc dù chỉ tỏ ra như vô tình.

      xuống xe, nhưng nửa ngày trời vẫn chưa thấy động tĩnh. vừa bước vài bước, cuối cùng nhịn được quay đầu nhìn lại, nhận ra Giang Thừa Dự cũng nhìn , như vậy có phải là “ biết em quay lại nhìn mà, chờ em quay đầu lại đấy” nhỉ. Như là trêu , vừa quay lại, Giang Thừa Dự bỗng :

      - Sau này thế nữa.

      hơi sững sờ. Giang Thừa Dự lập tức khởi động xe, nhận ra vẫn nhìn , gật đầu cuời:
      - biết em thích mà.

      hoảng sợ đứng chôn chân tại chỗ, toàn bộ máu trong cơ thể như đông cứng lại, lúc này mới phát ra xe bốc hơi còn dấu vết từ bao giờ.
      Câu của chẳng có đầu, chẳng có đuôi, nhưng lại hiểu, thậm chí thể kìm chế được những suy nghĩ mien man. Có phải ý là sau này tiếp xúc với phụ nữ trong văn phòng thấy trình độ lo trước tính sau của mình ngày càng tiến bộ đến mức độ có tiền đồ luôn.

      Những ngày kế tiếp, Giang Lục Nhân cố gắng hết sức tránh mặt Giang Thừa Dự.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Mỗi khi ở nhà, lúc nào làm, mới rời khỏi giường, phải nghe thấy tiếng xe của rời khỏi mới ra khỏi phòng xuống nhà ăn sáng. Sau khi về nhà, trừ bữa cơm tối thể tránh mặt, ăn xong, lập tức về phòng mình, sau đó còn khóa chặt cửa phòng lại. cũng ra ngoài giao hàng nữa, mặc dù có số đồng nghiệp khác thích luôn phàn nàn về điều này, bắt nhất định phải thu tiền, sau đó mách lỗi của với chủ quán, khiến phải cuống quit tay chân, lòng càng phiền muộn.

      Thế nhưng để ý đến dạo gần đây có những tin đồn xấu xoay quanh Giang Thừa Dự nữa.

      Đến ngày thứ năm, ông chủ đích thân ra lệnh cho phải đưa cơm đến tập đoàn Long Giang, lần này thể từ chối.

      Mặc dù tức đến xì khói, nhưng bên cạnh đó vẫn có chuẩn bị về mặt tâm lý cho mình. thầm tưởng tượng có nên học tập mấy nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình nhỉ, hiên ngang ưỡn thẳng lưng ngẩng cao đầu đứng trước mặt nam chính vừa có tiền vừa có thế và rằng: “ phải chỉ có tiền thôi à, có gì đặc biệt hơn người nữa đâu.” , sau đó tỏ ra mình vô cùng cao thượng, từ đó về sau bơ luôn tay nam chính đáng ghét đó. Hóa ra đầu óc cũng xấu xa nhé. Sao học theo tác phong của các ấy, ném thẳng hộp cơm vào mặt Giang Thừa Dự, để toàn bộ bàn ghế quần áo của ta dính toàn cơm là cơm . Nhưng dù sao đó vẫn chỉ là tưởng tượng của thôi, tuyệt đối bao giờ dám làm những chuyện như vậy đâu, vì là người khá coi trọng sĩ diện mà.

      cũng muốn dùng những hành động như vậy để thể rằng mình rất đặc biệt.

      vẫn chuẩn bị suất cơm đặc biệt dành riêng cho Giang Thừa Dự, cố ngăn bản thân dồn quá nhiều tâm tư tình cảm vào những món ăn dành riêng cho , vì dù có đối xử tốt với cũng có để làm gì đâu.

      Giang Thừa Dự cũng quan tâm đến bữa ăn của mình có thay đổi gì, chỉ nhìn :
      - Lần này mang đến rất đúng lúc.

      cũng thầm với bản thân, đúng lúc lắm, đúng lúc quấy rầy chuyện tốt của người ta nhé.

      vừa ăn cơm vừa nhìn :
      - Hương vị cũng tệ chút nào.

      chẳng hiểu ý :
      - Đến lúc em phải về rồi.

      - ăn cơm chưa?

      - Về rồi ăn.
      Đứng rào đón như thế chứ.

      gật đầu:
      - Đầu bếp cũ quay lại rồi, em có muốn được thưởng thức thử tài nghệ của ông ấy lần nữa ?

      thấy chẳng thú vị, muốn lúc nào cũng phải tuân theo ý :
      - muốn gì nữa đây?

      cũng bị ảnh hưởng bởi thái độ chán ghét của .

      - còn muốn hỏi em muốn gì nữa cơ. – buồn bực. – Bây giờ phải làm gì em mới vừa lòng đây?

      - …

      - Cười cái em.

      - …. .
      Bĩu môi.

      - phải phải là chính nhân quân tử, lại càng phải là trinh tiết mãnh nam nhé.
      tức giận nhìn :
      - Từ trước đến nay vốn là người như vậy, phải em hề hay biết đúng . Đây là thói quen, cho nên đối với đàn bà… hề kiêng nể. Có thể như vậy cũng chẳng hay ho gì, tuân theo những nguyên tắc đương nam nữ, hay cách khác chỉ chơi bời. Bởi vì thế giới của quá xa hoa phù phiếm, nên từng thích ngày ngày đắm chìm trong trụy lạc như thế. Đúng là từng làm những việc như vậy, từng làm tình với vô số đàn bà con , bất kể thân phận của họ, chỉ muốn tìm chút kích thích cho mình. Đại khái là từng…. Bất kể có bào chữa như thế nào đó đều là .

      nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của đau đáu nhìn , vì sao lại kinh ngạc như vậy, nhưng vẫn hi vọng mình là người tiếp theo.

      - Nếu em thích như vậy, có thể thay đổi, nếu em tình nguyện tin tưởng và chấp nhận thành ý của .
      hơi cau mày, cam tâm tiếp tục trò chơi tình cảm mờ ám này thêm nữa.
      - Bất kể lựa chọn của em là như thế nào, vẫn hi vọng em có thể quan tâm đến như trước, ít nhất, cảm thấy chưa bao giờ lòng như bây giờ.

      nhìn rất lâu, bị dọa đến mức biết đâu là thực đâu là mơ nữa.

      Ôi, dọa người mà, bỏ chạy trối chết.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :