1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ai Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc Đời - Lục Xu (Full 68c+NT1)-Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 20 tại (9)

      Kỉ Niệm Hi cảm thấy thể hiểu nổi bản thân mình, vẫn luôn dám thừa nhận, khi đứng trước mặt Kỷ Thành Minh, như biến thành kẻ đơn thuần trong suốt. ra việc gì phải nổi giận với Kỷ Thành Minh, ta đâu có sai điều gì về . Lời ta dễ nghe, là do biết phân biệt tốt xấu, đối phương cứu mạng , chỉ cần đứng phương diện này, đáng nhẽ phải tỏ ra cung kính với Kỷ Thành Minh chứ phải giống như kẻ thù như bây giờ. Là do chính bản thân vô dụng, dám đứng trước mặt Giang Thừa Dự, phải chỉ bởi vì cảnh tượng đó kích thích , mà còn vì sợ hãi, nhìn bằng ánh mắt lạnh như băng, sợ rằng ở trong lòng chết từ lâu.

      đến đây, hóa ra rất yếu đuối.

      Nhưng lại vẫn cố tỏ ra quật cường, biết mình sai, nhưng vẫn cố cậy mạnh.
      - cho người theo dõi tôi?

      đối diện với ánh mắt của Kỷ Thành Minh. Trước kia luôn cho rằng đối diện với ánh mắt của người khác là việc rất khó khăn, ví dụ như , chính bản thân cũng dám, nhưng hóa ra chỉ cần xem đối tượng là ai thôi.

      Kỷ Thành Minh chậm rãi đưa điếu thuốc tay xuống gạt tàn, rồi dí mạnh tàn thuốc xuống, ném vào gạt tàn. Lúc làm việc này, hành động của thoải mái, thái độ cũng rất bình thản, ai có thể nghĩ rằng làm việc hề có ý nghĩa.

      nhìn về phía , hề phủ nhận:
      - Trung Quốc co câu thành ngữ rằng, “Mở mười tòa miếu cũng xây môn thần”, phải vì tôi sợ phá hỏng mối tình được giới truyền thông đánh giá là “Trai tài sắc, giai ngẫu thiên thành” ư? biết lúc Giang Thừa Dự biết tôi thầm làm nhiều việc cho ta như vậy có cảm thấy cảm động nhỉ.
      Nụ cười của như biến những lời châm chọc thành , nhưng trong lời dường như lộ ra chút chân thành tha thiết.

      tức giận đến mức cả người run lên.

      vốn phải kiểu người dễ dàng để lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng hoàn cảnh ngày hôm nay khá đặc biệt, vừa được tận mắt nhìn thấy cảnh “Tình chàng ý thiếp” rất chân .

      đôi tình nhân thể thấy.

      khống chế lại cảm xúc của mình, lâu sau, thành công bình tĩnh mở miệng:
      - muốn tôi phải làm gì?

      - Tôi chưa hề cầu phải làm gì hết nhé?
      vẫn thèm để ý.

      Chính thái độ này của khiến thể nhịn tiếp được nữa, vốn chỉ muốn xoa dịu bản thân, ngày ngày có thể trải qua cuộc sống của chính mình. Muốn đạt được thành công con người ta luôn phải chờ đợi, nếu chỉ có thể đối mặt với thất bại, luôn cho rằng có thể chờ, dù chỉ có mình con đường này, gian nan, độc, lặng lẽ, đau khổ, tổn thương, cho dù muốn, vẫn phải nhẫn nhịn vì lợi ích toàn cục.

      - muốn tôi làm gì, cũng nên thẳng ra ?
      nhìn :
      - Chưa cầu? mà là loại người hành hiệp trượng nghĩa cần báo đáp sao? Lúc thu mua Hoàng Tuyền có để ý đến chuyện sống chết của hàng vạn con người , dồn họ vào chỗ chết, bao nhiêu công nhân vì mà thất nghiệp, trôi dạt khắp nơi. tuyệt đối là kẻ sống vì lợi nhuận, tôi đối với có giá trị gì, cứ trực tiếp sử dụng , cần giấu diếm nữa, tôi đáp ứng toàn bộ cầu của .

      hơi hơi nhếch mắt lên:
      - hiểu biết nhé.

      -
      vẫn hề thay đổi thái độ, khiến vừa ấm ức lại vừa sợ hại.
      - Chuyện tôi thu mua Hoàng Tuyền hình như hề trái pháp luật, gây tổn hại đến lợi ích xã hội, cũng nhiễu loạn thị trường. mực chụp mũ cho tôi là loại gian thương thương thiên hại lý, chẳng lẽ cho rằng tôi chính là loại gian thương như thế, nhất định làm hại sao?

      hạ lệnh cho chính bản thân phải tiếp tục nhìn ta, được trốn tránh.

      Miệng chợt nhếch lên, cười khinh bỉ:
      - Vậy xin hỏi nữ sĩ Kỷ Niệm Hi, cảm thấy, người có gì đáng giá để tôi phải hao tâm tổn sức cướp lấy?

      há miệng, thốt nổi lên lời.

      Đúng vậy, chỉ có hai bàn tay trắng, ngay cả cái tên cũng phải thuộc về , còn có gì đây?

      Kỷ Thành Minh từ sofa đứng dậy, nhìn lượt đánh giá , ý cười càng sâu:
      - kích động như vậy, có phải vì thấy ăn của tôi, mặc của tôi, dùng đồ của tôi rất đáng xấu hổ đúng , nên nhất định phải muốn ra ngoài đền đáp cho tôi?

      day day trán như muốn nhấn mạnh vào não của mình:
      - mong mỏi được đền đáp cho thiệt thòi của tôi như vậy, vậy tôi đáp ứng cho , được ?

      trừng mắt nhìn , thể tránh né, trong ánh mắt còn cất giấu cả sợ hãi.

      Đây là người đàn ông vô cùng đáng sợ.

      Nội tâm của ta, rốt cuộc là như thế nào đây?

      Ngay lập tức, bị Kỷ Thành Minh đẩy mạnh lên xe. phóng như điên đường. dám cử động, bàn tay nắm chặt vào ghế ngồi. rất sợ, nếu chỉ nơi tay chút, bị văng thẳng ra ngoài. Hành động của ta rất điên cuồng, nhưng thái độ lại vô cùng trấn tĩnh, ta dường như còn có thể khống chế được hành vi của chính mình, vậy nên sử dụng thái độ bình tĩnh để thực hành động điên rồ.

      cắn răng, phát ra tiếng động.

      Tóc tung bay, thậm chí như rối tung lại với nhau.

      biết ta định đưa đến đâu. Đầu óc trống rỗng.

      Mỗi khi gặp phải ác mộng, đầu óc cũng như bây giờ, trống rỗng, thể phân biệt được đây là hay mơ. Nhưng đây phải chỉ là cơn ác mộng, mở to mắt chứng kiến, thể chống cự.

      bị Kỷ Thành Minh lôi xuống xe, giây sau đó, thèm để ý đến hình tượng mà phun thẳng ra ngoài.

      Kỷ Thành Minh chỉ lạnh lung nhìn , vẫn như vậy, như nhìn đối thủ cùng đẳng cấp, hề cảm thấy vinh quang.

      Thế nhưng, hề có cảm giác muốn che chở cho này, mặc cho rũ ra, kéo dừng lại ở nơi có vô số chiếc xe BMV đỗ, đường cũng hề có biển báo nơi này là đâu.

      biết như vậy là sao, thậm chí phải làm như thế nào.

      giống như bước vào gian khác vô cùng kỳ quái, hoàn toàn biết gì cả.

      Tử thần nấp khắp nơi, như sống trong địa ngục được trang hoàng xa hoa, bài trí khác biệt.

      Ngay đến sàn nhà cũng huy hoàng rực rỡ.

      Tim đập thình thịch.

      Càng sâu vào bên trong, càng nhìn thấy rất nhiều thứ.

      Ở đây có rất nhiều phụ nữ, xinh đẹp có, quyến rũ có, sexy có, thuần khiết có, cần gì có nấy.

      Ở đây cũng có rất nhiều đàn ông, comple cà vạt, ăn no phè phỡn, quần áo xốc xếch, hở ra cái bụng căn tròn no nê và lớp áo trong ngực các hình các màu.

      Đàn ông và đàn bà được đặt cùng chỗ, như đàn khúc nhạc mà cần gọi tên cũng biết đó là ca khúc gì.

      Đại sảnh được chia ra thành nhiều khu vực. Có chỗ chỉ chuyên hát nhạt phục vụ cho những người trông khá nho nhã, họ vừa uống rượu, vừa ngẫu nhiên trò chuyện vài câu, có người khiêu vũ với phong thái rất sành điệu. Có chỗ lại phát những bản tình ca mờ ám, ở đó có những người đàn ông và đàn bà ôm ấp, người đàn bà ăm mặc gợi cảm, còn người đàn ông xấu xa ve vuốt. Có chỗ còn cực kỳ lộ liễu, những ở đó chỉ mặc bikini như bãi biển..

      sống ở thành phố này rất nhiều năm, hề biết rằng, ở thành phố tuyệt vời lại che giấu chỗ như thế này.

      Kỷ Thành Minh vẫn lôi kéo , vào gian phòng sâu nhất.

      mùi nước hoa nồng nặc xông tới, thể ngăn nổi bản thân ngừng ho khan. gian nồng đậm mùi vị phong tình khiến thể lo lắng.

      Những ngọn đèn trùm mờ ảo bao phủ hình ảnh sofa, xinh đẹp ngồi đó, người đàn ông bên cạnh luồn tay xuống dưới váy , đó vẫn tỏ ra tuơi cười, như thể đây là chuyện vô cùng bình thường.

      Nhìn thấy cảnh đó, dường như ngừng thở.

      Đây là chỗ nào?

      nhìn Kỷ Thành Minh, nhịn được mở miệng:
      - Đây cũng là… địa bàn của ?

      Kỷ gia vốn gây dựng nghiệp dựa vào hắc đạo, đây là chuyện khá nhiều người biết, tuy cha của Kỷ Thành Minh cố gắng dùng rất nhiều tiền để tẩy trắng nhưng vẫn thể phủ nhận quá khứ huy hoàng này. Dù sao ông Kỷ Thiệu Quân có thể thành công, ít nhất trong mắt đại đa số người, Kỷ gia tuyệt đối khá trong sạch.

      Nhưng đây là người thừa kế duy nhất của Kỷ gia, lại ngầm điều khiển những chỗ như thế này làm nơi giao dịch giữa quyền và sắc.

      Hô hấp của càng lúc càng nặng nề.

      Kỷ Thành Minh cầm lấy tay , chỉ thẳng vào mỹ nữ đó:
      - Hình như rất khinh thường hành vi của ta.

      - Sao có thể làm như thế, sợ nếu truyền ra ngài ảnh hưởng đến danh tiếng của Kỷ gia à?

      - Tôi làm gì cơ?
      lơ đễnh:
      - Được rồi, xin hãy thu lại cái thái độ thanh cao và cái ánh mắt đó của ngay. Mỗi ở đây ít nhất đều dựa vào chính bản thân mình để lao động và kiếm tiền, họ ăn bám ai hết. phải biết rằng, để đàn ông có thể cam tâm tình nguyện chi tiền, tuyệt đối có thể coi là loại bản lĩnh đấy, mà đa số mọi người lại công nhận bản lĩnh này.

      - là đồ khốn.
      Khi hàm răng tuôn ra những lời này, tìm thấy những từ ngữ nào khác ghê tởm hơn, mà có nghĩ ra, cũng dám .
      - hại biết bao gia đình? lôi kéo mê hoặc bao nhiêu con người, có biết ?

      nhún vai:
      - Xin lỗi nhé, tôi biết.

      -

      nâng cằm lên, có vẻ bất khả tư nghị:
      - đứng về phía người khác để bênh vực kẻ yếu đó ư?
      thầm bên tai :
      - có tin , nếu đến quấy rầy chuyện tốt của ta, ta tuyệt đối buông tha cho đâu, có muốn thử ?

      - muốn làm gì?

      - Tôi đương nhiên là chẳng muốn làm gì hết. Tôi chỉ tò mò, sao còn nhàn rỗi để lo chuyện của người khác.

      - có ý gì?

      - Có ý gì à?
      tỏ ra hơi hơi suy nghĩ:
      - Chẳng phải hỏi tôi muốn làm gì ư? Tôi quên tính toán, đại khái là tiêu của tôi vài trăm vạn, cảm thấy có thể làm thuê bao nhiêu năm trả được hết cho tôi đây? Kể cả còn sống, có khi tôi cũng chẳng chờ nổi. Nên tôi thay nghĩ ra phương pháp nhanh chóng để có thể thanh toán toàn bộ nợ nần môt cách nhanh nhất.

      - muốn làm gì?
      vừa kích động vừa sợ hãi.

      - Nhìn xem, hình như biết tôi muốn làm gì rồi.
      mỉm cười, ném ngã thẳng xuống cái sofa gần đó.

      phất tay, lập tức có người tiến vào.
      - Sắp xếp cho ta tiếp khách.

      Miệng bỗng nhếch lên, tỏ ra sung sướng thưởng thức những giọt mồ hôi như ngọc của rơi trán cùng với khuôn mặt trắng bệch.

      Thành cao, quật cường.

      thích nhìn thấy hai tính cách này của .
      - Kỷ Thành Minh, là đồ khốn.

      - Đây là lần thứ hai về tôi như vậy, tôi tất nhiên làm hổ thẹn danh hiệu này của phong tặng.
      tháo ngay lớp mặt nạ ngụy trang bằng khuôn mặt lạnh như băng, như thể đây hoàn toàn là hai con người khác nhau:
      - Nhớ kỹ, chọn cho ta khách giàu có vào, cầu gì khác.

      Lúc bị người ta lôi , còn rất bình tĩnh dặn dò :
      - Như vậy mới có thể trả nợ nhanh được, nên vui mừng mới đúng.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 21 Quá khứ (11)

      Bốn năm trước, tại tầng cao nhất tòa cao ốc tập đoàn quốc tế Long Thành, chàng trai vô cùng khôi ngô tuấn tú ngồi trong văn phòng làm việc của mình, trêntay cầm cây bút, nhanh chóng ký tên mình vô số lần cách rất thờ ơ. Chiếc ghế xoay ngừng chuyển động, chứng tỏ tâm trạng Giang Thừa Dự tồi chút nào. Trước mặt màn hình phát lại trạng trực tiếp được quay bằng camera. nhìn rất lâu cách nghiền ngẫm, cảm thấy rất thú vị, nhất là khi Giang Lục Nhân bị các nhân viên lâu năm trong công ty bắt nạt. Họ cố tình công việc cụ thể phải làm mà luôn chăm chăm soi mói các khuyết điểm của . chỉ biết mím môi, hề phản bác, chỉ gật đầu. Trong tình trạng đó, càng gật đầu, họ càng chỉ trích nặng nề.

      học sinh trung học có thể làm được cái gì đây, ngày nào cũng đánh đánh lại các tài liệu có sẵn, làm mấy việc lặt vặt, rồi lại gõ gõ ..

      đặt cây bút tay xuống, để hai tay lên đầu gối, nhàn nhã tiếp tục xem.
      (mpvm: vãi, nam suýt chính của chúng ta, đừng hỏi vì sao mình ghét tên này.)

      Khóe miệng của hơi nhếch lên, thể sung sướng trong lòng.

      Vì sao càng thoải mái, càng cảm thấy sảng khoái?

      Bắt đầu từ khi nào, bắt đầu so đo tính toán với nhóc như vậy?

      tự ngẫm lại chút, hẳn là vì thích nhẫn nhịn biểu khuôn mặt , ví dụ như khi mọi người đều xúm vào bắt nạt , lập tức giả vờ đáng thương như vậy, mọi người lại càng coi như tội phạm mắc phải tội ác tày trời. Lại còn cả bình tĩnh khuôn mặt , trầm tư đó hề phù hợp với tuổi của , giống như khuôn mặt đó luôn đeo cái mặt nạ, khiến người ta khỏi muốn bằng mọi cách lột bằng được cái mặt nạ đó ra, để xem rốt cuộc thuộc dạng người gì. À, ngược lại, luôn cảm thấy dối trá, nên thích , nên muốn nhìn thấy , chúng tích tụ lại thành chán ghét. mười sáu tuổi, phải vô cùng rạng rỡ, sao lại trở thành kiểu người như thế này?

      tắt màn hình chiếu những hình khiến mất vui, lần nữa quay lại với công việc, nhàm chán, thế nhưng lại tình nguyện theo dõi .

      ra, mấy ngày này, Giang Thừa Dự chỉ làm việc nhàm chán như vậy. Trước giờ tan tầm, đánh xe đến ngã rẽ trước cửa công ty, sau đó mới chậm chạp gọi điện thoại.

      -Ra .

      Giọng mang theo mệnh lệnh của ông chủ, thích tác phong này, ai cũng phải tuân lệnh , dù có sai cũng ai dám vạch trần .

      -Còn có việc chưa làm xong.

      Giang Lục Nhân ôm chồng tài liệu, rất muốn rằng vẫn chưa thể tan ca, thể về nhà sớm được.

      - ra ngay.
      hơi nhíu mi, ngón tay gõ gõ nhịp tay lái.

      lại nhìn chồng văn kiện tay, đành với vẻ bất đắc dĩ:
      -Khi nào tan ca em gọi sau.

      xong, lập tức tắt máy. nhận điện thoại các cực kỳ lén lút, nếu bị người khác nhìn thấy biết họ lôi cái loại nội quy nào ra giáo huấn đây.

      là loại người thích cái câu “Tại mọi người quá đáng”, vì biết đối phương cố tình, nên muốn lãng phí thời gian để những lời như vậy.

      Giang Thừa Dự lần đầu tiên bị người khác dập máy trước, thế nên tất nhiên cảm thấy hậm hực. chưa bao giờ bị người ta đối xử như vậy, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy xao động, sao, sao hết.

      tay nắm lấy vô-lăng, khởi động xe, lao nhanh như bay. Khi xe được quãng rất xa, lại cảm thấy mình hành động như cậu bé giận dỗi. dừng xe, quay đầu, quay lại vị trí cũ.

      khiến cho phải thất bại lần.

      dựa vào chỗ ngồi, châm điếu thuốc, hút cách tinh tế.

      Rất lâu sau Giang Lục Nhân mới từ công ty ra, chính là kiểu người đối xử với mọi vật việc như nhau, khi chuyên tâm, hoàn toàn bỏ qua tất cả mọi thứ xung quanh. Đến khi ra đến bên ngoài mới nhận ra, nhưng có vẻ muộn, cảm thấy thái độ của đối với Giang Thừa Dự có phần phải.

      lập tức khởi động lại di động, có tin nhắn hay bất kỳ cuộc gọi lỡ.

      Cũng đúng, bao giờ xem trọng như vậy đâu, cần gì phải tự mình đa tình.

      Thế nhưng chắc chắn thể ngờ rằng, vì mà Giang Thừa Dự hôm nay phải đợi từ xế chiều cho đến lúc hoàng hôn buông xuống.

      Khi xuất ở sau gương chiếu hậu, Giang Thừa Dự híp mắt, chăm chú dõi theo bóng dáng từ từ tiến lại.

      Khi xe xuất trước mắt , bước chân của lập tức trở nên gấp gáp, thở hổn hển vài cái, rồi mới về phía .

      ngờ, vẫn chờ ở đây, mà chính bản thân cũng ngờ.

      Sau khi lên xe. Giang THừa Dự mới nhìn đồng hồ:

      -Hình như công ty chúng ta trả tiền làm thêm giờ cho thực tập sinh.

      nhận ra chế nhạo , chỉ im lặng ngồi lên xe.

      lái xe, lại cảm thấy hơi thoải mái trong lòng, nhưng thể đây là cảm giác gì, nên thể ngăn lại:
      -Công việc thế nào rồi?

      nhớ hình như từng hỏi về vấn đề này, và cũng từng trả lời về vấn đề này.

      - tồi.
      Câu trả lời của vẫn có gì thay đổi.

      - tồi?

      nhắc lại lần nữa, lại có vẻ hơi hơi buồn cườivà… buồn bực.

      chỉ nghi ngờ liếc nhìn cái, rồi im lặng trả lời.

      Cho dù có cảm thấy suy sụp, cũng với , vì hẳn ngoài vui sướng khi nhìn thấy gặp tai họa có bất kỳ cảm xúc nào khác. khi như vậy, việc gì phải lột miệng vết thương cho người khác được thoả mãn, vẫn chưa phải người vĩ đại như thế.

      Thế nhưng, Giang Thừa Dự lại đưa về nhà.
      -Cùng đến tham dự bữa tiệc.

      -Hả?
      hơi ngạc nhiên.

      -Nếu em nghĩ tại sao phải chờ em lâu như vậy?

      hơi miết môi, đâu có cầu ta chờ, tự ta cam tâm tình nguyện lại còn tỏ ra vênh vênh váo váo.

      Giang Thừa Dự tỏ ra khó chịu vì phải đưa trang điểm và chuẩn bị quần áo. Chuyên gia trang điểm nhìn với vẻ tò mò dò hỏi nguyên nhân đưa bé vị thành niên đến đây, tốt bụng trả lời:
      -Vì là vị thành niên nên mới cần các vị biến thành trưởng thành.

      Sau đó lại nhìn bằng ánh mắt kén chọn chê bai dáng người .

      Được rồi, rút gọn toàn bộ quá trình, Giang Thừa Dự đưa Giang Lục Nhân đến bữa tiệc mà “hào quang tỏa ra bốn phía.”

      Giang Lục Nhân phần lớn chưa bao giờ được đặt chân đến những bữa tiệc như thế này, vì thế ánh mắt đặt những người duy nhất biết ở đây.

      Giang Lục Nhân chưa bao giờ cảm thấy thân phận của mình và Hướng Tư Gia là “mãnh hổ địch tướng”. Uông Chu Duyệt còn gọi các là “Trời sinh Du sao còn sinh Lượng”, nhưng những lời này phải dành cho Giang Thừa Dự và Kỷ Thành Minh mới là chuẩn xác. Hai người này, tuổi tác tương đương (sinh cùng năm), gia thế tương đương, thân phận tương đương, đến ngay cả cơ sở giáo dục cũng tương đương, cùng xuất ngoại và về nước trong năm, cái loại duyên phận trớ trêu này cũng hiếm có khó gặp nha.

      Điều quan trọng nhất chính là họ đều dốc hết sức đưa sản nghiệp lên đỉnh cao, vì thế người khác thể đánh gía cao về họ.

      Giang Lục Nhân nhìn hai người này, khó có thể ai hơn ai kém, nhưng nếu từ đáy lòng mà hề dối trá, vẫn quyết định để Giang Thừa Dự nhỉnh hơn chút. Kỷ Thành Minh bị knockout vì khuyết điểm mà theo đánh giá của , ta là con người dối trá.

      các tờ báo là cải, Giang Thừa Dự vẫn thắng ta, bạn đủ các loại ngôi sao, siêu mẫu, cho đến cả những danh môn khuê nữ, thiên kim tiểu thư. Trong khi đó, Kỷ Thành Minh chỉ có duy nhất Hướng Tư Gia đáng thương, nhưng vẫn chưa chia tay.

      Giang Lục Nhân tự cảm thấy bản thân là con người nhàm chán.

      Giang Thừa Dự và Kỷ Thành Minh đứng bên cạnh nhau, hào quang tỏa ra tứ phía, thế nhưng nội dung câu chuyện lại chẳng thể hài hòa.

      -Tổng giám đốc Kỷ phải công tác ở Singapore sao? Bận trăm công nghìn việc mà vẫn vội vã đến đây, chuyên nghiệp biết bao.

      -Chỉ có thể cảm ơn quan tâm vô cùng sâu sắc của tổng giám đốc Giang đây, thế nhưng vất vả của tôi sao có thể so sánh với ngài, chỉ cần ngồi trong văn phòng gọi vài cú điện thoại lại có thể xử lý ổn thỏa mọi công việc, khiến người khác thể bội phục. Cha tôi luôn nhắc nhở tôi phải học hỏi ngài đấy.

      -Đấy là do tổng giám đốc Kỷ khiêm tốn, mồm miệng của tôi sao có thể địch nổi ngài đây, dù sao cũng phải chờ xem ai là người cười cuối cùng.

      -Xn cảm ơn tổng giám đốc Giang khen tặng.

      -Tôi sao thể khách khí với ngài như với người ngoài chứ.

      -Cảm ơn tổng giám đốc Giang coi tôi như người trong nhà.
      Kỷ Thành Minh cười đầy ý.

      ….

      -Thế nhưng tôi vẫn bội phục tổng giám đốc Kỷ, có thể vừa xử lý mọi việc vô cùng gọn ghẽ, vừa có thể ngày ngày đến trường đưa đón người , vô cùng nhàn hạ thoải mái, khiến người bình thường sao có được.

      -Ngoại trừ công việc cũng thể bỏ quên bạn được, nếu con mà nổi giận, sao chịu nổi.
      Rồi Kỷ Thành Minh lại liếc nhìn Giang Lục Nhân.
      - vậy hẳn em ngài cũng hiểu nhỉ.

      -Em tôi rất ngoan, bao giờ giận dỗi với tôi, khiến cho những kẻ mưu dòm ngó phải lập tức tránh xa nhé.

      -Tôi thấy làm việc quan trọng nhất vẫn phải dựa vào kết quả.

      -Hẳn diễn biến quá trình của tổng giám đốc Kỷ chẳng lẽ tồi tệ đến mức thể ra à?

      -Đối với con đâu thể đánh giá là xấu hay , đơn giản chỉ là người đàn ông chiều chuộng , khiến cho người khác phải đỏ mắt thèm thuồng thôi.



      Giang Lục Nhân muốn xen vào tìm đường chết. hết nhìn trần nhà, lại nhìn sang bên cạnh.

      Cái từ “chiều chuộng” trong suy nghĩ của Kỷ Thành Minh, nếu được phát ra từ miệng của người đàn ông khác, có lẽ cảm thấy cảm động chút chút, nhưng nếu từ miệng Kỷ Thành Minh ra, liền lập tức liên tưởng đến kẻ vênh vênh váo váo, coi nào đó như con cún cưng để chăm nuôi, cho nó ăn, cho nó uống, nếu tâm trạng vui vẻ còn cho nó quấn quanh người. Cái loại con có suy nghĩ, có tính cách , cứ như con chó con mèo đó, lại còn được người đàn ông như vậy chiều chuộng, hiểu sao, cứ nghĩ đến lại cảm thấy hơi hơi sợ sợ.

      ra để đắc tội với người ta đâu, vì đúng là có rất nhiều biến thành kiểu thú cưng như vậy, được nuông chiều đến mức coi trời bằng vung.

      Lần nào cũng vậy, muốn thử nhìn xem nếu chủ nhân của lũ “thú cưng” đó mà phá sản, xem có chuyện gì xảy ra nào?

      Thế nhưng, chỉ cần liếc nhìn thoáng qua Kỷ Thành Minh, cảm thấy hình như bản thân hơi hư hỏng, lập tức tự bắt bản thân nhanh chóng tỉnh lại, suy nghĩ về người xa lạ như thế, hẳn chẳng tốt đẹp gì.

      -Xem ra em có nhã hứng đối với cuộc chuyện của chúng ta, hình như tôi quấy rầy đến tình cảm thân thiết của hai em.
      Kỷ Thành Minh hư hư thực thực câu.

      Giang Lục Nhân nhíu mi.

      Tình cảm em thân thiết, từ bao giờ Kỷ Thành Minh lại có cái “nhãn lực” này.

      Giang Thừa Dự vẫn gì thêm, vẫn đứng bên cạnh làm bạn nhảy của .

      Vừa rồi định hỏi tại sao Kỷ Thành Minh đưa Hướng Tư Gia đến, nhưng lại muốn khiến bản thân trở nên ngớ ngẩn, nên mở miệng ra.

      -Vì sao lại đưa em đến đây?
      Giang Lục Nhân cảm thấy trước mắt vẫn còn vấn đề cần trao đổi với Giang Thừa Dự.

      -Quyết định khẩn cấp thôi, những chỗ như thế này thích hợp đưa bạn đến.

      Phảiđưa đến đây, mới khiến cảm thấy việc chờ đợi cả buổi chiều lâu như vậy có chút giá trị, đến mức quá ngu ngốc, còn về phần bữa tiệc này, hề có hứng thú.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 22 Quá khứ (12)

      Tuy Giang Lục Nhân thích người khác nhìn bằng ánh mắt vênh vênh tự đắc, thế nhưng vẫn biến tất cả những mệt mỏi đó thành động lực cổ vũ cho chính bản thân . ngày đứng đầu những kẻ khinh thường , nhưng với điều kiện là phảitrở nên vĩ đại. Mặc dù tư tưởng này khá AQ nhưng đó là cách luôn dùng để đối phó vớichính bản thân mình.

      Giống như giờ phút này đây, khuôn mặt nhữngngười đứng đối diện để mang theo ý cười, vênh vênh váo váo tuyên bố thực tập sinhnhư các may mắn thế nào mới được tham dựbữa tiệc chiêu cho công ty tổ chức. thực tế, hình như tập đoàn quốc tế Long Thành chuẩn bị khai trương khách sạn lớn, hạngmục này tiêu tốn của rất nhiều vốn cũng như nhân lực. nay phía bên đơn vị chủ quản muốn lấy lòng đối với các đơn vị quan chức, vàđầu tiên họ để cho các nhân viên trong công ty thử nghiệm trước.

      Những người được đến đây đều giữ chức khôngnhỏ, khó trách họ luôn tỏ thái độ cao ngạo.

      Sau khi Giang Lục Nhân được người khác nhắcđi nhắc lại là vận số của may mắn, cũng với chính bản thân mình, hẳn khá may mắn rồi.

      Đồng hành cùng đoàn công nhân viên lên xe đến khách sạn, suốt dọc đường , đều được nghe các đồng nghiệp to bàn tán về chuyện này. Giang Lục Nhân chỉ tưởng rằng đây chỉ là khách sạn, nhưng hóa ra nơi đây còn bao hàm rất nhiều dịch vụ khác, biết có phải vì khách sạn này quá sang trọng hay vì bản thân chưa bao giờ được nghỉ tại các khách sạn lớnnhư thế này. cho rằng địa điểm các đồngnghiệp nhắc đến là tên của khu du lịch.Hơn thế, qua lời của họ còn được biết, lầnnày lấy danh nghĩa đãi ngộ cho các nhân viên trong công ty, nhực mục đích chủ yếu là để chedấu việc Giang Thừa Dự mời số quan chứctrong chính phủ chuyện, mà câu chuyện họ đến đều khiến mọi người rất hiếu kỳ, hình như là tiếp đãi ngành thanh tra đo lường thủy chất. Tập đoàn Long Giang sớm tuyên truyền rằng suối nước nóng ở đây là hoàn toàn tự nhiên.

      cũng hiểu hàm ý sau những thôngtin này, vì người thường chỉ có thể hiểu biết mùmờ đối với những mặt tối của xã hội, họ đều biết và khẳng định là có.

      Thế nhưng, suy nghĩ duy nhất trong đầu GiangLục Nhân là, chẳng trách Giang Thừa Dự cũng đến đây.

      Xin đừng hiểu nhầm, Giang Thừa Dự chắc chắnsẽ bao giờ báo cáo lộ trình công tác cho biết, chỉ là qua biết được qua lời các đồng nghiệp ở đây thôi. Khi Giang Thừa Dự mời đến đây, thái độ ra lệnh của ta khiến rấtkhó chịu, còn biết ra dùngtuyệt chiêu gì để thuyết phục ông Giang Huy, thế nhưng nguyên văn chỉ duy nhất câu: “Con cũng .”

      Sau khi đến khách sạn, đầu tiên Giang Thừa Dự mở hội nghị vắn tắt.

      Tất nhiên có tư các tha dự hội nghị đó, đây là nghe người ta kể lại, hơn nữa ngay cả bóng dáng Giang Thừa Dự còn được nhìn thấy.

      Vậy nên hoa hoa lệ lệ lẽo đẽo theo sau phụcvụ các vị tiểu thư ở đây. Đồng nghiệp đều mang theo áo tắm nên các nàng đềumuốn mua. Giang Lục Nhân trở thành người được hoan nghện nhất ở đây, bị lôi thử đồ.

      - Em thấy chị mặc thế nào?

      - tồi.

      - Sao chị cảm thấy vẫn chưa đủ gợi cảm nhỉ?

      Gợi cảm cho ai ngắm nhỉ?

      - phải như thế là vừa đẹp ạ?

      Đối phương hớn hở tươi cười:
      - Em đúng là bé.

      Giang Lục Nhân bỗng thấy run rẩy, nếu khôngphải phục vụ biết bao nữ đồng nghiệp như vậy, trước đây cảm thấy các kiểu áo tắm nhìn quađều chả khác gì nhau, điểm duy nhất giống nhau là người mặc tình nguyện hở ra baonhiêu thịt.

      Bị các nữ đồng nghiệp dày vò quá lâu, cảm thấy hơi mệt, liền ngủ.

      Kết quả là ngủ giấc rất dài. Khi tỉnhdậy ra ngoài chẳng còn ai. Ra đến đạisảnh, mới biết họ ở bể bơi rồi sau đó sẽđến bể nước nóng.

      Tha lôi theo để mua áo tắm gợi cảm rồi trảcông như thế này đây?

      ngốc nghếch cười hề hề.

      Lý do để đến bể bơi tưởng chừng quá đơngiản, muốn xem người ta làm gì ở đó. Từ bé đến lớn, chưa từng được đến những chỗ như thế bao giờ. Đến nơi, hơi há hốc mồn, giống y hệt chương trình quảng cáo phát TV. Ở đây có vô vàn mỹ nữ trong bộđồ tắm hai mảnh, và vài chàng bám dính vào các nàng đó.

      Vây quanh Kỷ Thành Minh cũng có vài đôi như vậy.

      hoài nghi chỉ số thông minh của chính mình, biết bao trang điểm đẹpđể thu hút chú ý của phái mạnh, vì sao côghen ghét mà chê người ta gian xảo chứ. Ngượclại, đây là cơ hội đặc biệt tốt nhé, chẳng mấykhi Giang Thừa Dự cùng hòa đồng vui chơi vớicác nhân viên cùng chỗ như hôm nay. Nếuhọ may mắn tạo nên ấn tượng tốt với tổng giámđốc , đầu tiên chưa đến vinh hoa phú quý, kể cả chút tin tức mập mờ cũng tồi nhé,dù sao điều kiện của Giang Thừa Dự cũngkhông tệ.

      Có muôn vàn màu sắc sặc sỡ của mọi kiểu bikini khác nhau, nhưng kiểu nào chịu kém phần gợi cảm.

      nhìn về hường Giang Thừa Dự, hơi khóhiểu, biết nghĩ gì.
      Được vô số mĩ nhân bao vây, kể cả cảm thấy rung động chắc cũng thoải mái ít, ít nhất hoàn toàn chứng minh được sức quyến rũ của mình.

      Bể bơi ở đây được xây thành hai tầng cao thấp, giữa hai tầng được thiết kế tựa như thác nướcời thiên nhiên nho . vài chàngto gan chút nhảy thẳng từ xuống, đu người mạnh. Lại có vài nàng đồngnghiệp nhát gan biết phải làm thế nào để bơi từ tầng xuống dưới.

      Dù sao cũng luôn có ngoại lệ.
      - Em sợ lắm.

      Giang Lục Nhân nghe thấy lời nàng thực tập sinh Đàm Hiểu Nguyệt thốt ra. này bìnhthường khá ít , rất ít khi bàn tán chuyện thịphi của người khác. Vốn Giang Lục Nhân có ấn tượng tồi với .

      ấn tượng ở chỗ, những khi mọi người để ý đến , Đàm Hiểu Nguyệt vẫn trước sau như , dường như ta bao giờ quan tâm đến mấy trò hề mà các bà tám buôn dưa lê.

      Giờ đây, chính luôn tỏ ra là người an an ổn ổn, lại khiến người ta há hốc mồm.

      Mấy hôm trước Đàm Hiểu Nguyệt còn vớicô rằng ấy muốn thử cảm giác nhảy từ trênthác xuống, thế mà bây giờ ấy lại có thể diễn trò như vậy.

      khuôn mặt ĐÀm Hiểu Nguyệt thể sựsợ hãi, thế nhưng trong lòng lại vô cùng nônnóng muốn được thử sức.

      Có hai chàng trai vừa nhảy từ xuống, người trong đó là Giang Thừa Dự.

      Nghe thấy lời Đàm Hiểu Nguyệt, đồng nghiệpnam kia lờ ra xa, biết là vô tình hay ýđây nhỉ.

      Giang Thừa Dự rất ít khi tỏ thái độ trong công việc, ngược lại mối quan hệ với cấp dười cũng tồi:
      - sao đâu, em nhảy , tôi đỡ em.

      Giang Thừa Dự càng , ý cười khuôn mặt Đàm Hiểu Nguyệt càng lan rộng, thế nhưng vẻsợ sệt yếu ớt vẫn còn.

      nàng yếu ớt đứng dậy, thực vài động tác khởi động vô cùng hấp dẫn, bảo sao từ xưađến nay, hầu hết các tiểu tam đêu là những ả hồ ly tinh mềm yếu.

      - Em vẫn sợ lắm.

      - Chẳng lẽ em tin vào thực lực của tôi.

      Đàm Hiểu Nguyệt đành nhảy xuống, GiangThừa Dự đỡ được nàng.

      Giang Lục Nhân chớp chớp mi, nghĩ, nếu Giang Thừa Dự đổi từ “thực lực” thành “năng lực”, biết có thể tưởng tượng nổi kếtquả nữa đây.

      Xem hết cảnh này, cảm thấy chính mìnhcũng nên chào cám ơn nhỉ.

      có hứng thú bơi lội, nên định đến bểnước nóng ngâm mình.

      Đặc biệt là khi định mặc bộ áo tắmgiống như của học sinh tiểu học, chừng cứ ở đây, có khi bị cười cho thối mũi. Nhưngnếu để lựa chọn, nhất định đổi sang bộ áo tắm khác, chưa muốn bị vì mấybộ áo tắm mới này mà trở thành cái đinh trongmắt các vị nữ đồng nghiệp ở đây đâu.

      Thế nhưng vừa bước được hai bước, lại bị ai đó gọi lại, Giang Thừa Dự đột nhiên mở miệng:
      - Bể bơi này có phải hợp ý tiểu thư đây sao? Sao lại phải vội vàng gấp như thế nhỉ.

      Giang Lục Nhân nhắm mắt lại:
      - Tổng giám đốc, tôi định quay về thayáo tắm ạ.

      Giang Thừa Dự dường như rất đắc ý khi nhìnthấy thái độ nhân nhượng vì lợi ích toàn cục của . nhàng nở nụ cười.

      phiền phức.

      Thế nhưng còn chưa được hai bước, lại cómột tiếc mục mới được trình diễn. Cuộc sống đúng là bộ tiểu thuyết toàn những tình tiết cẩu huyết.

      mỹ nữ thanh mảnh mặc bộ bikini hai mảnh vô cùng nóng bỏng đến bên cạnh Giang Thừa Dự.

      Trong nháy mắt , nghĩ đến tình tiết khi nữ nhân vật chính trong các bộ phim điện ảnh xuất . Duy chỉ đáng buồn là đóng vai phụ trong bộ phim ấy, vai phụnhằm càng tôn lên vẻ đẹp mê hồn của nữ diễn viên chính.

      may là mặc bộ bikiniđến đây, nếu biến thànhmột con quạ đen mất.

      Và trong đầu xuất ý tưởng, phảiđi mua bộ bikini thôi.

      Mỹ nữ thẳng về hướng Giang Thừa Dự, vớivẻ đẹp như thể mỹ nhân ngư.
      Đàm Hiểu Nguyệt đứng bên cạnh Giang Thừa Dự lập tức bị che mất toàn bộ hào quang,mọi người chỉ liếc qua ta giây, sau đó trực tiếp bỏ qua để theo dõi Giang Thừa Dự và mỹ nữ kia.

      Giang Thừa Dự mỉm cười giới thiệu Nghiêm TốNhi, Nghiêm đại tiểu thư với mọi người. Tất cảlập tức cùng tỏ ra biểu cảm vô cùng hiểuchuyện.

      Giang Lục Nhân dường như từng được nghebà Văn Dao đề cập đến cái tên nay. Hình như,bà muốn ghép đôi cho Giang Thừa Dự và Nghiêm Tố Nhi, dù sao cả hai cũng đều xấp xỉ tuổi nhau.

      bước vài bước, đến cửa soát vé.

      biết Nghiêm Tố Nhi và Giang Thưa Dự gì với nhau, hai người cùng nhảy xuống bể bơi rất nhanh, chắc là thi đấu. Kết quả cần phải , dĩ nhiên là Nghiêm Tố Nhi thua, thế nhưng nàng vẫn ngồi bên cạnh Giang Thừa Dự trong tư thế cực kỳ mờ ám y như trước.

      Giang Lục Nhân chỉ cười, họ vẫn còn cáchnhau khoảng cơ đấy.

      Tầm mắt Giang Lục Nhân liếc về phíagương mặt của Giang Thừa Dự và Nghiêm Tố Nhi, nhìn nhìn lại hết người này đến ngườikia, đại khái cảm thấy mình đóng vaitrò khán giả đến xem kịch góp vui.

      Đàm Hiểu Nguyệt đứng bên trò chuyện với vài người khác, ai có thể nghĩ rằng cách đây vài phút, nàng còn vừa dụ dỗGiang Thừa Dự cơ đấy.

      Bởi vì công chúa xuất nên tất cả mọingười đều cảm thấy, đây phải chỗ của mình.

      Trước khi công chúa xuất , trong đầu aicũng từng ôm âp hi vọng, biết đâu mình làmột bé Lọ Lem.

      Trước cảnh tượng này, chợt có cảm giác,chính bản thân cũng là diễn viên, đồngthời cũng là người ngoài cuộc.

      Tay bất chợt nắm chặt lại, phải vì hâm mộ hay ghen tị với Nghiêm Tố Nhi, mà chỉlà, tại sao Giang Thừa Dự biết đường lùi bước, giữ khoảng cách với ta làđược.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 23 Quá khứ (13)

      Giang Lục Nhân chỉ nhớ được rất ít đối với những chuyện xảy ra ở bể bơi. nhớ lúc đócô chạy thẳng ra ngoài cổng, vì sao,nhưng chỉ cảm thấy cực kỳ nổi giận. Tronglòng lại vẫn còn chút kìm nén, vì baogiờ có thể nổi điên ở giữa chốn đông người nhưvậy, nên đành phải tự cố gắng chịu đựng. quay lại phòng mình, tìm vài bộ áo tắm, rồitrong đầu lại lên thân hình nóng bỏng củaNghiêm Tố Nhi, chợt cảm thấy may mắn vìmình đến bể bơi để tự làm bẽ mặt, ítnhất cũng có thể chứng minh rằng là người biết thân biết phận. Ngay sau đó, chạyra ngoài mua cho mình bộ bikini mới, thử hết bộ này đến bộ khác, rốt cuộc cũng chọn được bộ tạm ổn để xuống bể bơi.

      đường trở về, tự hỏi bản thân vô số lần, làm cái gì vậy, chẳng lẽ chỉ cần thay bộ bikini là có thể nhanh chóng hóa thânthành người khác hay sao?

      vẫn nhớ rất hồi bé, lần đầu tiên khi xem bộ phim tình cảm lừa đảo “Thủy Nguyệt ĐỗngThiên”, thích nhất là tình tiết khi Doãn Thiên Tuyết trở về. ai có thể ngờ rằng khi DoãnThiên Tuyết quay trở lại biến thành người giàu có và mạnh mẽ như thế, khiến cho những kẻ khinh thường và hãm hại ấy sợmất mật. từng hi vọng ngày mìnhcũng trở nên như thế, lập tức biến thân, trởthành người lợi hại nhất, hấp dẫn nhất.

      Thế nhưng đó chỉ là tình tiết ảo tưởng mơmộng hão huyền mà thôi.

      cầm lấy bộ bikini của mình, biết lúc mặc lên có thể hấp dẫn được ai đó khôngđây.

      Hẳn là có lẽ bao giờ có thể trở thành người như vậy, ngẫu nhiên lại nghĩ đến chương trình “nhớ mãi quên” thườngxuất TV.

      Đối với những chuyện khắc sâu trong trí nhớ, dù qua bao lâu, khi nhớ lại vẫn thểkhông hoảng hốt.

      Nhưng tất cả là chuyện qua, sau khi hônmê, tỉnh lại trong bệnh viện, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Giang Thừa Dự, mơ hồ lục lại trí nhớ, lại cảm thấy hoảng sợ, may tronghọa có phúc vẫn nhớ trước khi té xỉu được Giang Thừa Dự bế lên. vẫn khôngquên châm chọc rằng, ngã rất đúng lúc,mà gày như thế này mang tiếng xấu choGiang gia. may là hôn mê, nếu khôngcô biết phải trả lời câu đó như thế nào.

      - Tỉnh rồi à?
      Giang Thừa Dự nghiêm mặt lạnh lùng nhìn , đợi trả lời luôn:
      - Ngu ngốc.

      sao có thể phản bác lời của GiangThừa Dự, bởi chính bản thân cũng nghĩ nhưvậy. biết bơi còn nhảy xuống bể bơi,người như cũng hiếm có nhé.

      liếc nhìn về phía bó hoa và trái cây bàymột bên bàn:
      - Họ tới đây á?

      “Họ” ở đây là ám chỉ các đồng nghiệp, còn thoải mái mặc sức liên tưởng lúc GiangThừa Dự ôm đến bệnh viện, trong mắt những người đó, có phải cũng giống như nàngHiểu Nguyệt nhảy từ bể bơi xuống kia đây, biết tự lượng sức mình.

      Ánh mắt Giang Thừa Dự quét vòng trênkhuôn mặt , ràng phải là người kiên nhẫn, quan trọng nhất là cũng hiểu nổi bực tức cái gì chứ, cảm giácnày kỳ lạ. Nhiều năm sau này khi nhớ lại, cho rằng thời điểm đó dường như dự cảm được những nhận định của sắp trởthành , có lẽ vì vậy mà cảm thấy buồn bực, tự với chính bản thân mình như vậy.

      Thấy mở miệng, lẳng lặng nhìnanh.

      Giang Thừa Dự thấy vậy, chủ định màgật đâù.

      liền cười cười, dù cũng biết tại saomình cười.

      Tình trạng này vừa ngoài ý muốn vừa đáng kinh ngạc. vốn định hỏi ai thay quần áo cho , nhưng nghĩ nhiều khả năng chỉnhận được cái hừ lạnh của , vì thếkhông dám mở miệng thốt ra câu hỏi ngu xuẩncủa mình.

      Đề tài được chuyển.

      - Em ở bệnh viện, cha mẹ có biết ?

      - Em bị thương à? - nhướng mày.

      Nếu bị thương còn với cha mẹ làm gì, chỉ càng tăng thêm phiền muộn Thái độ của khiến sốt sắng:
      - Em chỉ sợ về nhà, cha lo lắng.

      Tay chợt cứng lại, may còn chưa “Mẹ lo lắng” đấy, biết vì sao, khi nhắcđến đề tài này, chỉ cảm thấy buồn cười.

      gật đầu, lịch trình của vô cùng bận rộn,hẳn ở lại đây chăm sóc đâu.
      - bận việc cứ trước .

      Thái độ lạnh nhạt của khiến cảm thấy hơi khó chịu, dừng lại, nhưng vẫn quyếtđịnh tiêu soái bước ra ngoài.

      bao lâu sau, lại có tiếng bước chân vanglên, cũng lười nhìn ra ngoài. Đồng nghiệp của hẳn về từ lâu rồi, cũng phải là người có nhân duyên tốt đẹp gì, đoán chắc người kia quay lại.

      Đối phương lên tiếng, cũng lêntiếng.

      - nữ, giỏi vờ vịt nhỉ.
      giọng hoàn toàn xa lạ vang lên.

      Giang Lục Nhân nhíu mày liếc qua. Khả năngnhận diện khuôn mặt của cũng đến nỗitệ, nên dù người đứng trước mặt thay đổi hoàn toàn diện mạo, vẫn nhận ra vị mỹ nữ hấp dẫn ở bể bơi – Nghiêm Tố Nhi. từngnghĩ mấy giả nai cũng chẳng ảnh hưởng nhiều, nhưng khi nhìn thấy cái cách giả nai của Nghiêm Tố Nhi, mới phát ra bản thân lầm, khi mặc bikini Nghiêm Tố Nhi trông như nàng công chúa, nhưng nếu trong trang phục thường ngày, vừa nhìn cảm thấy mất hứng rồi.

      Nghiêm Tố Nhi cũng nhìn :
      - Được tổng giám đốc đích thân đưa đến bệnhviện, hẳn sướng phát điên nhỉ?

      Lời vừa buông xuống, Giang Lục Nhân liền cảmthấy mắt nhìn người của bà Văn Dao cũng chẳng ra sao, từng nghe thấy bà Văn Daonhắc đến cái tên Nghiêm Tố Nhi này, có lẽ bàmuốn giới thiệu cho Giang Thừa Dự.

      - Tôi hiểu ý của Nghiêm Tiểu Thư đây.

      - Hiểu cũng phải nghe, hiểu cũng phải nghe, tôi chỉ muốn với rằng, là cóc thìđừng đòi ăn thịt thiên nga.

      nhíu mi:
      - Nghiêm tiểu thư có sao ? Sao tôi vẫnkhông hiểu ý nhỉ?

      Nghiêm Tố Nhi hừ lạnh tiếng:
      - Cái loại đàn bà con chuyên dụ dỗ kẻ có tiền như tôi thấy nhiều lắm, muốn dụdỗ ai tôi thèm quan tâm, nhưng dù sao cũng biết đường tránh xa Giang Thừa Dự ra, anhấy là của Nghiêm Tố Nhi tôi.

      hiểu vì sao cảm thấy hơi buồn cười, lơ đễnh mở miệng:
      - A,… hóa ra tổng giám đốc Giang là của ,nếu ta là của , sao tôi vẫn cảm thấy có chút tình khó trong lời nhỉ?

      Nghiêm Tố Nhi đảo mắt nhìn :
      - Cùng là phận , còn , đừng nên lầm đường lạc lối.

      - Nghiêm tiểu thư nếu tốt bụng như vậy,sao đến trường mà làm giáo viên, khôngcần phải lãng phí thời gian trước mặt tôi.

      Bất kể Nghiêm Tố Nhi mở miệng gì, vẫngiữ nguyên thái độ, khiến ta ngày càng khó chịu. Đến khi Nghiêm Tố Nhi bỏ , Giang LụcNhân mới rơi vào im lặng.

      bỗng nhớ đến câu : “Nếu tôi nhận thấy ấy là người đàn ông hấp dẫn,đương nhiên, có vô số khác cũng nghĩ vậy”. Đó là câu của người vợ sau khi li hôn về người chồng trước của mình, người đàn ông khi tuyệt vời, ở trongmắt người phụ nữ khác ta cũng tuyệt vờinhư vậy, thế nên ta mới luôn ngoại tìnhchứ.

      Tự nhiên, trong lòng chợt cảm thấy khó chịu thể gọi tên.

      Lúc này, Giang Thừa Dự đứng trong mộtgian phòng đựng rất nhiều dụng cụ y tế, bên cạnh người đàn ông mặc áo blu trắng, thái dương ta đổ rất nhiều mồhôi, khi quay sang nhìn thấy thái độ lạnh lùngcủa Giang Thừa Dự, đột nhiên mỉm cuời.

      Giang Thừa Dự cực kỳ khó chịu với người bạn thân này của mình.
      - Cười đủ chưa?

      - Khó mà được nhìn thấy dáng vẻ này củacậu, lần sau cậu để cho tớ xem vài lần nữa nhỉ?

      Vừa câu này, chàng vừa vặn tránh tập tài liệu trong tay Giang Thừa Dự chuẩn bị đập lên người.

      Giang Thừa Dự vẫn thay đồi, càng caumày suy nghĩ:
      - Bây giờ đừng đùa với tớ.

      xong, chắp tay ra ngoài.

      chàng kia nghĩ nghĩ lúc, nhận ra Giang Thừa Dự đùa, nên đành giao kếtquả cho ta.

      - Tớ đối chiếu và kiểm tra rất nhiều lần rồi, thể có sai lệch được. Cậu thấy tớđối xử với cậu rất nghĩa khí nhé, vì cậu nhờ vả,mà tớ còn chưa kịp ăn cơm đâu…
      chàng ngừng lải nhải.
      - cần xem, có vấn đề gì đâu.DNA của đứa con được di truyền từ cha mẹ, tớ kiểm tra rất kỹ rồi, DNA của cậu và GiangLục Nhân sai biệt rất lớn…

      Giang Thừa Dự tự đọc đọc lại tờ kết quả tay, lông mày nhíu chặt vào nhau.

      - Cậu rốt cuộc có nghe thấy tớ gì khôngđấy?

      Đến lúc này Giang Thừa Dự mới ngẩng đầu lên, vứt trả tờ giấy lên người chàng đối diện:
      - Cảm ơn nhé.

      - Chỉ vậy thôi à?

      - Vậy cậu muốn thế nào đây?
      hết câu Giang Thừa Dự lập tức quay đầu bỏđi, để lại tiếng nghiến răng nghiến lợi mắng chửilải nhải ngừng của chàng phiền toái kia.

      Thế nhưng ai biết rằng, khi vừa xoayngười Giang Thừa Dự thầm nở nụ cười.

      ấy phải là em ruột của .

      tốt biết bao.

      Nhưng là tốt chỗ nào?

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 24

      Giang Lục Nhân thiu thiu ngủ khoảng mấy tiếng, vừa tỉnh lại, nhìn thấy Giang Thừa Dự ngồi đối diện nhìn bằng ánh mắt đầy nghi hoặc. Trong ấn tượng của , những cơ hội được ở bên như lúc này nhiều lắm, hay có thể , quan tâm của bao giờ dành cho . Đột nhiên lại trở nên chú ý đến như vậy, khiến rất kinh ngạc. lập tức xoa xoa mặt, làm gì có chuyện gì được chứ. kỳ lạ trong ánh mắt khiến biết diễn tả như thế nào.

      - Thay quần áo rồi xuất viện ngay .
      bỏ lại câu, chậm chạp hiên ngang bước ra ngoài.

      ngẩn người, nhìn theo bóng dáng , điện trong phòng được tắt.

      Chẳng qua vì cơ thể hơi yếu nên mới bị ngất xỉu ở bể bơi, vốn ảnh hưởng nhiều, dùng từ “xuất viện” này hình như có hơi quá phải.

      nghĩ nghĩ, nhanh chóng thay quần áo, rời khỏi giường.

      đứng bên ngoài chờ , trấn tĩnh đến kinh hồn.

      cũng biết suy nghĩ về chuyện gì, chỉ cảm thấy kỳ lạ, nhưng biết diễn tả thế nào.

      Lúc lên xe, ràng Giang Thừa Dự muốn hỏi gì đó, nhưng lại mở miệng, khiến Giang Lục Nhân lại càng băn khoăn trong lòng. biết rằng, Giang Thừa Dự bỗng nhiên nghĩ đến tình trạng của trong công ty, muốn hỏi có thích nghi được với môi trường mới , nhưng sau đó lại nghĩ ra sớm hỏi về vấn đề này rồi, cũng từng rất nhiều lần trả lời, nếu cứ hỏi hỏi lại cũng quá rề rà. đương nhiên hiểu trạng của , trước đây còn thầm cảm thấy vui vẻ, tuy rằng sau này cũng hơi khó chịu chút, nhưng biết nhiễm những cảm xúc khác lạ này từ bao giờ.

      rất muốn hỏi , gọi bằng trai, vậy trong lòng coi như người trai ruột thịt hay . Nếu là như vậy, mỗi khi phải chịu ấm ức khi ở bên ngoài, vì sao bao giờ kể với . Có vài người bạn thân thiết với cứ luôn phàn nàn rằng em hoặc bạn mình suốt ngày chỉ biết ca cẩm và giận dỗi, họ luôn nghĩ rằng mọi người đều bạc đãi họ, hoặc là họ ghét phải nhìn thấy người ta. Rất nhiều năm qua, chợt nhận ra, chưa bao giờ nổi giận với .

      Vậy , có coi trai của ?

      cau mày, hình như chưa bao giờ đối xử với như em ruột thịt của mình.

      Đúng là có gì đó bình thường diễn ra, cũng , thấy hơi buồn bực, thích cảm giác này.

      lại nhìn dáng vẻ của , dám mở miệng quấy rầy, có lẽ cảm thấy rất phiền phức, nhưng đâu có khiến phiền vì .

      Về đến nhà, theo thường lệ ông Giang Huy thường hỏi vì sao về nhà, nhưng vì Giang Thừa Dự cũng về, nên ông cảm thấy quá lo lắng, vì Giang Thừa Dự kiếm cớ là công ty thưởng cho nhân viên thêm đêm ở khách sạn.

      Ngay đến bà Văn Dao cũng mở miệng hỏi về .

      Chị Dương bê thức ăn bày lên bàn, bốn người họ lại cùng ăn tôí như mọi khi, bà Văn Dao bỗng hỏi:
      - Thừa Dự, chơi với Tố Nhi con thấy thế nào?

      Giang Thừa Dự đảo mắt liếc mẹ mình cái:
      - Có , nhưng có gì đặc biệt.

      Thái độ mặn nhạt của khiến bà Văn Dao cau mày:
      - Con bé đó rất ngây thơ.

      Giang Thừa Dự hiểu ý bà Văn Dao, bà muốn nhắc nhở rằng Nghiêm Tố Nhi tốt như thế nào, lại mưu mô, nếu kết giao cũng tránh khỏi mệt mỏi, đối với đàn ông như thế cũng tồi.

      - Mẹ à, con dồn hết tâm trí vào công việc.
      thản nhiên .

      Ông Giang Huy dừng đũa:
      - Con nó còn , cần chúng ta phải quan tâm đâu.

      Giang Thừa Dự và bà Văn Dao đều nhìn về phía ông Giang Huy, họ đồng thời nuốt xuống suy nghĩ của mình. Thế nhưng Giang Thừa Dự lại khá thoải mái, dù sao tạm thời cũng bận tâm đến chuyện này, cứ để thư thư, khi nào cần tiến tiến sau.

      Bình thường sao cũng được, nhưng đối với chuyện dựng vợ gả chồng, muốn lấy lợi ích là thước đo tiêu chuẩn như những kẻ khác.

      Nhưng bà Văn Dao lại khá thất vọng đối với chồng mình.

      Giang Lục Nhân chỉ lẳng lặng ngồi theo dõi cuộc đối thoại của họ, chưa từng dừng đũa bới cơm, giống như ở đây, có quyền lên tiếng.

      thể : “ trai nên có bạn rồi..”

      thể : “ trai thích kiểu con như thế nào…”

      thể : “Trong lòng trai có muốn lấy vợ ..”
      ….
      Có rất nhiều thứ, bao giờ , cũng thể .

      Đêm, yên tĩnh.

      ngồi trong phòng mình. cảm thấy có gì đó ràng. Giống như, đột nhiên biết bản thân nên làm gì, nên làm gì, hay có phải những lời với người khác đều sai lầm rồi .

      Có ba tiếng gõ cửa, bước ra ngoài mở cửa.
      - Cha.

      mỉm cười với ông Giang Huy, nụ cười rất bản năng, khiến cũng tự cảm thấy bản
      thân giả dối.

      Ông Giang Huy mang đến cho cái bánh gato, là loại bánh mà trước đây từng rằng rất thích.
      - Lúc nãy cha thấy con ăn rất ít.

      bỗng cảm thấy áy náy vì những biểu cảm phi tự nhiên vừa nãy.
      - Cảm ơn cha.

      Ông Giang Huy cau mày, thở dài:
      - Lục Nhân, bây giờ con đừng nên suy nghĩ nhiều, hãy cố gắng học giỏi, chuyện tương lai rồi sau.

      ý của ông, thế nhưng vẫn đủ để nhận ra ông phiền lòng vì chuyện của , nên rất cảm động.
      - Con biết, con suy nghĩ lung tung.

      - Ở công ty có xảy ra chuyện gì ?

      - Đồng nghiệp đối xử với con rất tốt, có chuyện gì con hiểu đều chỉ dạy cho con, cha cần quá lo lắng đâu ạ. Chỉ là con ngồi xe hơi lâu, nên cảm thấy được thoải mái lắm.

      Đến lúc đó ông Giang Huy mới yên tâm gật đầu:
      - ngủ sớm .

      - Dạ, cha cũng nghỉ ngơi sớm ạ.

      nhìn theo bóng ông Giang Huy, ít nhất ông cũng đối xử tốt với , coi như con ruột thịt của mình.

      quay đầu, nhìn chiếc bánh tay, lòng chợt cảm thấy ngọt ngào.

      vậy, đáng thương như tưởng, vẫn có nhiều người quan tâm đến , quý , vì sao còn oán trời trách đất chứ.

      Vừa nghĩ vừa định xuống nhà uống cốc nước, ăn bánh xong thường dễ bị khát nước lắm.

      Nhưng vừa bước ra ngoài, nhìn thấy bà Văn Dao về hướng thư phòng, kỳ lạ, thông thường bà rất ít khi đến thư phòng.

      đứng thêm lát, nghĩ đến vẫn đề bà Văn Dao nhắc đến lúc ăn cơm, hẳn phần lớn là về chuyện hôn nhân đại của Giang Thừa Dự nhỉ?

      muốn biết, trong lòng Giang Thừa Dự tính toán như thế nào.
      Mặc dù nghe trộm cũng hay lắm. Nhưng sao áp chế lại hiếu kỳ trong lòng.

      - Mẹ à, chuyện này mẹ đừng có xen vào.
      Giang Thừa Dự từ chối ngẩng đầu lên, muốn thương lượng với bà Văn Dao về chuyện của Nghiêm Tố Nhi.

      Bà Văn Dao trầm mặt:
      - Mẹ già rồi, lời chẳng ai thèm nghe nữa.

      - Mẹ à.
      Giang Thừa Dự dường như có vẻ bất đắc dĩ.

      - thích à?

      - Con con còn trẻ mà.

      - Hồi bằng tuổi con mẹ sinh ra con rồi đấy.

      Giang Thừa Dự có vẻ đau đầu:
      - Đúng rồi, mẹ sau này đối xử với Lục Nhân tốt chút, hãy coi ấy như con ruột của mình vậy.

      Đến bà Văn Dao cũng kinh ngạc trước thái độ của Giang Thừa Dự:
      - Tại sao tự nhiên con lại vậy?

      - ấy phải em con.

      Trong mắt bà Văn Dao lên bất khả tư nghị:
      - Con là…

      Giang Thừa Dự gật đầu:
      - Nên cần phải so đo, cha hề phản bội mẹ.

      Giang Thừa Dự cúi xuống tiếp tục nhìn vào những số liệu bàn, hề nhìn thấy ngoan nhen nhóm trong đôi mắt bà Văn Dao.

      Vậy bà càng thể hạ thủ lưu tình với Giang Lục Nhân được nữa, vốn bà còn hiểu ông Giang Huy nghĩ gì, nhưng bây giờ mọi thắc mắc của bà được thông suốt, hóa ra ông muốn dâng con của ả tiện nhân cho con trai bà cơ đấy. Cứ ngồi đấy mà mơ, chỉ cần ngày bà còn sống, bà để Thừa Dự có bất cứ mối liên hệ nào với con bé đó.

      Mơ cũng đừng mơ.
      Chương 25 Quá khứ (13).

      Đêm hôm đó, Giang Lục Nhân sao ngủ được. Đến đây lâu như vậy, nhưng dường như rất ít khi nhớ về người phụ nữ mà từng gọi là “mẹ” ấy. Người phụ nữ đó tựa như dòng nước êm đềm, đúng vậy, rất êm đềm, giống như cái tên Ngô Tĩnh Văn của bà vậy. Ngô Tĩnh Văn đối xử với rất tốt thậm chí tốt cách điên cuồng liều lĩnh. Hai người họ từng sống nương tựa vào nhau, là người thân duy nhất đời của nhau. Thế nên, mỗi khi nhớ đến bà Ngô Tĩnh Văn, luôn chỉ muốn dừng lại ở những khoảnh khắc bà từng thương , vì nghĩ đến đây, bắt đầu hoài nghi về tại. hoài nghi rằng đời còn ai thương như vậy nữa, hoài nghi rằng mến của mọi người đối với đều là giả dối, hoài nghi rằng người duy nhất từng quý vĩnh viễn ra .

      Bà Ngô Tĩnh Văn ra an tĩnh.

      chỉ muốn hồi tưởng lại về bà Ngô Tĩnh Văn như vậy, muốn tìm hiểu sâu hơn.

      giây sau đó, vừa nhắm mắt lại, nước mắt kìm được mà rơi xuống. muốn nghĩ đến, ngay chính bản thân cũng ngừng phủ nhận, ai thương đời này hết. Bà Ngô Tĩnh Văn là người phụ nữ vô cùng trầm lặng, trong mắt mọi người, bà rất đoan trang, chỉ tiếc là bà mang theo đứa trẻ cha. có thể được xem là trói buộc của cuộc đời bà, cũng là người thân duy nhất đời của bà Ngô Tĩnh Văn.

      thà để lý trí phong ấn ở những kỷ niệm tốt đẹp mà bà Ngô Tĩnh Văn từng dành cho , nhưng giờ phút này, sao có thể tự lừa gạt chính mình.

      Người phụ nữ cực kỳ trầm lặng đó, mỗi khi đóng cửa lại, đều biến thành người điên, ngừng đánh đập , cầm roi quất lên người , thậm chí tùy tiện tát vào mặt .
      Mỗi đêm dài đằng đẵng cứ như vậy trôi qua, bà Ngô Tĩnh Văn đều đối xử với như vậy. rất sợ đêm xuống, thích bóng tối.

      Đến ban ngày, bà Ngô Tĩnh Văn lại trở lại bình thường, bà ôm vào lòng, ngừng đau khổ.

      Dường như đó trở thành vòng tuần hoàn vô hạn, cứ sau đêm thống khổ, lại chờ mong ánh bình minh tượng trưng cho những điều tốt đẹp đến gần.

      Nên sau khi đến Giang gia, luôn cố gắng sống tốt, cảm thấy như vậy là quá đủ.

      Bà Ngô Tĩnh Văn tự sát, bà uống vài bình thuốc trừ sâu, sau đó ra trong bộ dạng vô cùng thê thảm. cố gắng lục trong trí nhớ xem bà Ngô Tĩnh Văn có từng trăn trối hay để lại gì cho , nhưng bà chỉ túm tóc , điên cuồng kéo lê mặt đất, ngừng gào thét: “ Mày phải con tao”, ngoài ra còn gì khác.

      hề lương thiện như người ta tưởng, mỗi khi đêm xuống, đều cảm thấy căm hận. Thậm chí từng vô số lần muốn trốn khỏi ngôi nhà này, nhưng còn quá , có thể làm gì đây. Mỗi lần nhớ đến hình ảnh bà Ngô Tính Văn nhắm hai mắt lại, lại cảm thấy khổ sở hơn bao giờ hết.

      Khi người ta chỉ vào rằng : “Mày là cái đồ có cha.”, đều tự nhủ với chính bản thân, sao hết, còn có mẹ, mẹ rất thương .

      Nhưng tại, chẳng còn gì hết, cuối cùng vẫn thể lên lời.

      Khi bị đưa đến nhi viện, mỗi đêm đêm, đều tỉnh giấc.

      Những vết thương người dần dần hồi phục, nhưng lại khao khát những đau đớn từng trải qua.

      Tại thời điểm đó, học được thế nào gọi là hận. căm hận người cha từng lần được gặp mặt. Nếu như có ông ta, phải trải qua những ngày tháng như vậy, thể hiểu nổi tại sao có những bậc cha mẹ lại vô trách nhiệm đến thế, hề làm sai chuyện gì, vì sao phải gánh chịu tất cả như vậy chứ. Nhưng ai có thể đưa cho đáp án. Trong khoảng thời gian dài, lời, cũng khóc, cười.

      Chính ông Giang Huy đưa đến nơi đây.

      Khi đến Giang gia, tự với chính bản thân mình rằng, bất kể mọi người trong ngôi nhà này đối xử với như thế nào, vẫn tốt hơn trước đây.

      lòng cảm tạ.

      Mỗi khi tâm trạng được tốt, mỗi khi bị bỏ quên, đều tự với chính mình như vậy.

      Chính cũng cảm thấy kinh ngạc vì chưa từng nghĩ rằng ông Giang Huy là cha đẻ của , kể cả khi ông đối xử với vô cùng tốt, vẫn có thể nhận ra khoảng cách vô hình luôn tồn tại giữa họ, cảm động, cảm kích, nhưng chưa từng nảy sinh mối thân tình với ông. Có lẽ, phương diện nào đó, cũng là kẻ máu lạnh đáng sợ.

      Mà trời ơi, cuối cùng cũng có thể hiểu được ánh mắt đầy ý vị thâm trường của bà Văn Dao và Giang Thừa Dự. Họ đều hoài nghi là con riêng của ông Giang Huy.

      vuốt nhanh môi, may mắn, phải.

      Đến Giang Thừa Dự cũng với bà Văn Dao như vậy, có phải góc độ nào đó chứng minh, cũng lòng muốn đối xử tốt với ?

      Có những điều, từ trước đến nay, vĩnh viễn bao giờ liên quan đến chỉ số thông minh. Vào thời kỳ thanh xuân, Giang Lục Nhân thể trốn tránh, cùng kiện xảy ra với những người khác nhau cũng cho ra những cảm xúc khác nhau, huống chi là người con trai chính vẫn luôn để ý, vì thế dễ dàng để tự có thể tha thứ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :