1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ai Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc Đời - Lục Xu (Full 68c+NT1)-Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5 Quá khứ (2)

      Khi còn trẻ, bạn rất dễ vào ngõ cụt. Trong đầu bạn luôn tâm niệm những điều “Chỉ đến vậy thôi”, “ gì là thể”, thậm chí bạn tin tưởng rằng thế giới tồn tại từ “Mãi mãi”. Lần đầu tiên nhìn thấy Giang Thừa Dự, Giang Lục Nhân liền nghĩ đến ngay từ “Mãi mãi” đó, thiếu nữ nào cũng đều ôm giấc mơ như thế, biết rằng, ngay khi ánh mắt dừng lại người chàng trai đó, bao giờ có thể thoát ra được nữa. Mỗi khi nhớ lại ngày hôm đó, tâm trạng giống như là ăn thanh chocolate ngọt lịm vào buổi tối, vị ngọt từ miệng lan đến tận tim, tận sâu đáy lòng dường như hạt giống , từ từ mọc rễ nảy mầm, khi mầm cây có thể vươn lên mặt đất đón ánh sáng mặt trời, cũng chính là lúc nhìn thấy Giang Thừa Dự.

      Có thể dùng từ ngẫu nhiên để hình dung về hoàn cảnh của ngày đó, được ông Giang Huy nhận nuôi. khi chuyện xảy ra, nó tuyệt đối phải xảy ra, và đó có phải là minh chứng cho tỷ lệ 1% để Giang Lục Nhân gặp Giang Thừa Dự chính là điều kỳ diệu.

      Khi mới bảy tuổi, người mẹ nuôi khôn lớn qua đời, trở thành nhi, đến năm 10 tuổi, được nhận vào Giang gia.

      vĩnh viễn nhớ ngày hôm ấy, Giang Huy đưa từ nhi viện đến Giang gia, ngay khi đẩy cánh cửa lớn, nhìn thấy người thiếu niên nằm sofa vừa bị đánh thức tỉnh dậy. Khi đối diện với đôi mắt vẫn còn mơ màng ấy, dường như lạc mất mọi con đường thế gian, trong khi đối phương còn thay khép cửa lại.

      Giang Huy nắm bàn tay , ông giới thiệu với Giang Thừa Dự:
      -Từ nay về sau, đây chính là em con, Giang Lục Nhân.

      Giang Lục Nhân vốn phải họ Giang, nhưng cụ thể là họ gì, ai có thể biết được, mẹ họ Nhâm, còn người mẹ thân sinh ra có tồn tại hay , cho đến giờ đối với đều quan trọng.

      Giờ phút này, ánh chiều tà dần xâm chiếm cả bầu trời, chán nản nhìn xuống cái bóng dưới chân mình, chân đạp đạp lên tảng đá ven đường, cứ đá , rồi đá lại, rồi đá , rồi đá lại.

      Cho đến khi chiếc xe xa xỉ đỗ lại bên cạnh , chủ nhân của chiếc xe kéo của kính xuống:
      -Xin lỗi, đến muộn.

      ngẩng đầu, đối diện với Giang Thừa Dự cười khẽ, tuy là vậy, nhưng chút hối hận cũng có.

      như Kỷ Thành Minh mở cửa xe cho Hướng Tư Gia, mời ấy ngồi lên sau đó mới bước vào xe, đối lập này suy nghĩ đáng sợ.

      - sao, dù sao em cũng chờ chưa lâu.
      tháo ba lô vai đặt sang bên cạnh, sau đó ngồi vào chỗ của mình.

      Ổn định chỗ ngồi, người đằng trước bắt đầu khởi động xe.

      Nếu là bình thường, Giang Thừa Dự tuyệt đối bao giờ đến trường đón về nhà, lần ngoại lệ này là vì ông Giang Huy và bà Văn Dao du lịch nơi khác, trước khi ông Giang Huy dặn dặn lại rằng, trong thời gian này, Giang Thừa Dự phải chăm sóc tốt cho em . ta từ chối tham gia ý kiến, chăm sóc tốt được tính là, ngày ngày về nhà nhìn cái, nhưng cả quá trình chắc chỉ có lần này.

      tự đưa cho mình lý do, chắc hẳn rất bận.

      Trong xe, mùi nước hoa xông vào mũi, cho biết người đàn ông ngồi ghế lái là loại người nào. Tay mân mê bờ môi, sờ vào thành ghế bên cạnh, quả nhiên là vẫn còn nhiệt độ cơ thể. Sau nhận thức này, cảm thấy có chút thất bại. sống ở Giang gia bảy năm, cũng sống chung nhà với Giang Thừa Dự bảy năm, vậy mà chút tình thân giữa hai người cũng tiến triển chút nào, cư xử với rất bình ổn, chút chiều chuộng, cũng chưa bao giờ quát tháo.

      xe chỉ có hai người, ôm lấy ba lô của mình, định mở miệng gì đó, mắt đảo vòng, phát dưới chân vướng vật gì đó. cúi xuống nhặt lên, ra đó là chiếc hoa tai, kiểu cách chiếc hoa tai rất độc đáo, vừa nhìn qua có thể khẳng định là thiết kế của thương hiệu nổi tiếng. Thế nhưng vì sao chiếc hoa tai lại rơi xuống đây, có thể là tại thời điểm vội vàng và cuồng nhiệt nên mới đánh rơi chiếc hoa tai quý giá này mà nhận ra.

      17 tuổi, còn ngây thơ nữa, chuyện quan hệ nam nữ cũng biết chút ít, cho dù đó chỉ là lý thuyết.

      Ngón tay miết viền hoa tai, sắc mặt dường như hơi trắng nhợt.

      Giang Thừa Dự vẫn thoải mái lái xe, đôi khi ngẫu nhiên quan sát thái độ của qua gương chiếu hậu, nhận ra hơi khang khác, vì thế mỉm cười:
      -Sao vậy? Sắc mặt tốt thế?

      - có.
      hơi cúi đầu, móng tay cắm mạnh vào thịt, chỉ thấy hơi hơi đau, vẫn may vẫn chưa dùng hết sức.

      -Kết quả kỳ thi ngày hôm nay thế nào?
      hỏi đại sang chuyện khác.

      Lúc ấy mới ngẩng đầu lên, đôi mắt lên kinh ngạc, nhanh chóng lục lại trong trí nhớ khi nào nhắc với cuộc thi đấu vào ngày hôm nay. Hẳn là sáng hôm nay, , chỉ mời đến xem màn trình diễn của mình, may là chưa đến, nếu biết phải trốn đâu cho đỡ ngượng nữa, dù sao vẫn biết bao giờ đến.

      - tốt lắm, chỉ đứng thứ 4 thôi.
      Biểu tình mặt thể gọi là cười.

      Giang Thừa Dự khá ngạc nhiên, còn quay lại nhìn :
      -Quy tắc ngầm trong trường học cũng có cơ à?

      -Vì sao cho rằng thực lực đối thủ quá mạnh chứ?
      Với tin tưởng của đối với “Thực lực” của , có chút kinh ngạc.

      -Thực lực của em như thế nào, rất .

      Đề tài này, tạm dừng ở đây.

      Xe lao như bay đường nhựa, hai hàng cây ngô đồng nhàng khoan khoái đu đưa những phiến lá xanh mướt, ngừng chìm dần vào bóng tối. mở cửa kính, vươn tay, nắm thành quyền, rồi buông ra, sau đó vòng tay lại, rồi lập tức hạ xuống.

      vẫn duy trì tư thế ấy, lúc sau mới ngẩng đầu lên.

      Khi ở nhà, trong lúc rảnh rỗi, có đôi khi cũng lôi đàn dương cầm ra tập, vậy chừng từng quấy rầy đến .

      -Khi nào cha mẹ về?
      Khi mở miệng, vẻ mặt khôi phục lại trạng cũ. Có người từng rằng con người nên dối trá, nhưng giờ phút này mới phát ra thực tế, con người ta đều luôn ngụy trang, vẫn dối trá, nhưng đó là dối trá thanh tỉnh.

      - Chắc phải vài ngày nữa.

      Quãng đường trước mặt hơi tắc, vì giờ tan tầm.

      Đường nào giờ này cũng tấp nập, các xe lao vun vút.

      -Sao lại muốn cha trở về, chẳng lẽ chăm sóc em chưa được tốt ư?

      choàng giương mắt:
      -, sao lại nghĩ vậy?

      - chỉ thế thôi.
      Khuôn mặt rất nhanh xẹt qua tia cười, có chút châm chọc:
      -Em như vậy là làm cái gì?

      thích , điều đó ăn sâu vào nhận thức, chứ phải mới bây giờ.

      Từ ngày xuất ở Giang gia, ông Giang Huy dồn toàn bộ quan tâm chuyển từ Giang Thừa Dự sang người Giang Lục Nhân, chỉ cần mở miệng, dù là hái sao trời, ông Giang Huy cũng thử hái xuống cho . Mỗi khi ông Giang Huy đối xử tốt với , Giang Thừa Dự đều đứng bên xem kịch bằng ánh mắt của người ngoài cuộc, ai biết là nghĩ gì trong đầu. Mỗi lần đối diện đôi mắt Giang Thừa Dự, đều tìm thấy sâu trong ánh mắt ấy chứa tia lãnh ý.

      biết, vì sao lại thích .

      Thành tích học tập của tồi, khả năng khiêu vũ cũng rất tốt, năng khiếu ca nhạc thiên phú, ngay cả sở thích của cũng nắm được ít.

      Nhưng thích vẫn là thích, tuy cho đến thời điểm này vẫn chưa có vấn đề gì phát sinh.

      - có gì, chẳng qua là khi họ trở về, chúng ta đón.
      liếc mắt nhìn .
      - biết lúc đó trai có còn bận rộn công việc nữa hay ?

      - có lái xe.
      Giọng , vui buồn.

      -Nếu họ nhìn thấy em mình ra sân bay đón, hẳn rất vui.

      Lần này trả lời, đèn chuyển từ đỏ sang xanh, tăng tốc như bay, xe hai bên đường bị bỏ xa phía sau, dường như có thể nhận ra bánh xe ma sát với mặt đường đến tóe lửa.

      lát sau, xe lại giảm tốc độ, ổn định phóng đường, quay đầu:
      -Hôm đó đúng là có việc bận, nhưng nếu như em muốn ra sân bay đón, cha chắc chắn rất vui.

      nhìn :
      -Nếu cũng , cha càng vui hơn.

      - ?

      Hai chữ đơn giản, nhưng hàm chứa rất nhiều cảm xúc.

      -Đương nhiên, tình của cha đối với rất lớn, nhưng cha luôn chỉ giấu trong lòng.

      nở nụ cười, “Hừ” tiếng, muốn nhiều lời.

      thực tế, nếu ra sân bay đón, còn có khối người vui, ngoài bà Văn Dao có khi còn cả nữa. vẫn nhớ rất sau khi vào Giang gia, ánh mắt bà Văn Dao nhìn lạnh lẽo đến phát run, ngay lúc đó có cảm giác như lạc vào rừng sâu, tương lai của mê mang hoảng loạn.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6: Quá khứ (3)

      Mấy đời Giang gia đều ăn sâu cắm rễ ở mảnh đất Đông Xuyên, song hành cùng chung họa phúc với phát triển của thành phố. Khi Đông Xuyên còn là thành phố bình thường chưa phát triển, Giang gia cũng chỉ là gia tộc tên tuổi, nhưng sau khi thành phố Đông Xuyên phát triển với tốc độ chóng mặt, Giang gia cũng phát huy thế mạnh của mình, nhanh chóng xây dựng vương quốc thương mại riêng ở đây. Trong thời gian ngắn Giang gia nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường, viết lên lịch sử Giang gia. Ở Đông Xuyên, người ta có thể biết đến tập đoàn quốc tế Long Xuyên, nhưng thể tán dương người lãnh đạo của tập đoàn là Giang Thừa Dự, dù phần lớn tin tức của ta đều là những thông tin ong bướm. Nghe , Giang gia vốn xuất thân từ huyết thống cao quý, cụ tổ từng giữ chức quan nhất phẩm trong triều đại nhà Thanh, tuy phải là Vương gia hay bối lạc, nhưng cũng được tính là danh gia thế tộc, từng tham gia kháng chiến Viên Triều, bởi vậy gia môn nghiêm cẩn, nhưng tác phong sinh hoạt của Giang Thừa Dự lại xấu mặt với gia phong nghiêm cẩn của Giang gia.

      Cả đường , khí xe đều yên lặng, Giang Thừa Dự lái xe vào biệt thự, sau đó lập tức xuống xe.

      Biệt thự Giang gia được thiết kế vô cùng tráng lệ, nghe họ mời kiến trúc sư rất nổi tiếng để thiết kế theo phong cách châu Âu cổ điển, đồng thời trong nhà cũng trang trí bằng nhưng đồ vật vô cùng tinh xảo xa hoa. Nhìn từ xa, nơi đây giống như bảo tàng trưng bày các vật quý hiếm.

      vẫn nhớ , lần đầu tiên bước vào biệt thự này, trong đầu lập tức gợi lên hình ảnh biệt cung của Lý công chúa. Thế nhưng chưa có ai từng với rằng, bé Lọ Lem dù có ở đâu, thân phận ấy vẫn bao giờ có thể thay đổi. Kể cả khi hoàng tử theo đuổi bé Lọ Lem, cũng chỉ vì nhầm tưởng thân phận của bé Lọ Lem là công chúa hay ít nhất là con của bá tước nào đó.

      Giang Lục Nhân quay đầu thoáng nhìn lại, nhận ra xe của Giang Thừa Dự vẫn chưa ra khỏi gara. ý nghĩ chợt xuất trong đầu , chưa đến thời điểm cuối năm, hẳn vẫn chưa đến thời điểm bận rộn nhất, vậy sao phải vội vàng rời nhà chứ, là có lịch dùng cơm với khách hàng, hay có hẹn với người đẹp nữa đây?

      Vừa xuống xe, Giang Thừa Dự chạy ngay vào phòng mình, như thể vội vội vàng vàng tìm kiếm cái này cái nọ.

      ngồi sofa lớn trong phòng khách, cởi cặp sách, đến tủ lạnh lấy cốc trà sữa, đây là do thím Dương quý làm riêng cho mấy cốc mỗi ngày, cố tình giấu diếm sau lưng ông Giang Huy, vì ông thích uống loại nước này, ông cho rằng nó có lợi cho sức khỏe, vậy nên đành xin thím Dương mỗi ngày thầm làm riêng cho , để lén lút uống.

      Mãi đến nhiều năm về sau, từng thèm kiêng nể mà với bạn thân rằng: “ Mình nghiện trà sữa lạnh đến nguy hiểm rồi, có cảm giác giống như người đàn ông nhìn thấy đẹp là muốn bế luôn người ta lên giường ý…” , lúc đó bạn chỉ dám sợ hãi thốt lên: “ Ôi trời ơi, bạn là dâm đãng mà…”

      Thế nhưng tại, khẽ ghé cái miệng xinh, nhanh chóng đưa những viên đá lung linh thẳng xuống dạ dày.

      Cái lạnh của đá, khiến con người ta trở nên bình tĩnh hơn.

      Cũng giống như bình tĩnh của bây giờ khi nhìn thấy Giang Thừa Dự từ gác xuống, lướt qua ánh mắt , rồi lại biến mất trong tầm mắt.

      Còn tựa như hề nhìn thấy .

      Cái đáng sợ hơn cả bình tĩnh chính là nhìn thấy.

      Giang Thừa Dự mang theo văn kiện quan trọng, lên xe, nhanh chóng lái xe đến công ty, phải nhìn thấy Giang Lục Nhân, mà đối với , chính là người xa lạ, thậm chí người xa lạ còn quấy rầy cuộc sống của , nhưng ta có.

      nhìn con đường phía trước, suy nghĩ dần trở nên mơ hồ.

      Năm đó mới 15 tuổi, sắp tham dự kỳ thi lên trung học, cũng quá lo lắng, trốn trong phòng chơi game, đó là trò Đại náo thiên niên kỷ rất được thích, vừa mới tiến quân vào thị trường game, gây lên cơn sốt với đại đa số thanh thiếu niên thời bấy giờ, mang người chơi đến thế giới ảo đầy kỳ thú. Thế nhưng lại phải chơi cách lén lút, vừa thấy tiếng động lập tức tắt ngay, nhanh chóng thu dọn trường, giả vờ như ngủ quên sofa.

      Khi nghe thấy tiếng bước chân đến gần, còn vờ híp mắt, lấy tay dụi dụi, như vừa mới ngủ dậy.

      Nhưng chứng minh, màn kịch của là uổng phí.

      Giang Huy đưa Giang Lục Nhân đứng phía sau ông vào nhà:
      -Từ nay về sau, đây là em con, Giang Lục Nhân.

      Ánh mắtcủa mang theo hoảng hốt, yếu ớt mở miệng:
      -.

      Não đình trệ trong giây, ngay sau giây đó, giống hệt trong các bộ phim truyền hình dài tập vẫn trình chiếu TV, cha mang con riêng với tình nhân bên ngoài về nhà, còn chính là đứa con ngoài hôn thú đó. Não nhanh chóng tiếp nhận thông tin này, đối với chỉ có cảm giác chán ghét và phiền toái thể lên lời.

      biết khá sợ , nhất là trong những thời điểm có mặt ông Giang Huy.

      thích ăn đồ lạnh như đá bào, mà thường là loại đá bào nhiều màu sắc sặc sỡ, ngoài ra còn có trà sữa, kem, tất cả đều đặc biệt ưa thích. Những lúc rảnh rỗi, thường mở tủ lạnh, tự thưởng cho mình ly nước hoặc là cốc kem. Nhưng mỗi khi phát ra tồn tại của ở trong phòng, dám tự lấy món này món nọ ra ăn nữa. có thể nhận ra thích ăn món gì, khi đó ánh mắt lướt qua vài lần, thế nhưng lại , cứ ngồi lì trong phòng khách, dán mắt vào xem vài bộ phim truyền hình vốn chẳng hề hứng thú.

      Phim chiếu đến đâu, cũng chẳng biết, chỉ thấy cúi đầu, cái bộ dạng như bị bắt nạt.

      Thoạt nhìn có phần đáng thương.

      Nhưng ngay khi ông Giang Huy trở về, lập tức mỉm cười hô lên:
      -Cha.

      Người diễn kịch ở đây, chỉ có mình , mà còn cả .

      Khi ý nghĩ này xuất , ngay cả chút đáng thương, cũng còn.

      Mỗi khi đứng trước mặt ông Giang Huy, luôn biết cách nũng nịu, để đạt được tất cả suy nghĩ trong đầu.

      Còn khi đứng trước mặt , lại chỉ im lặng, cứ như bị bắt nạt, mặc dù khi đứng trước mặt bà Văn Dao, cũng luôn tỏ ra lấy lòng.

      chưa bao giờ nhằm vào , chưa hề làm gì , thế nhưng vẫn đủ để trong mắt ánh lên bất an.

      thường hồi tưởng lại, vì sao lại có cái dáng vẻ vô tội đó chứ.

      cần chẳng biết bất cứ cái gì, cứ điềm nhiên sinh hoạt trong cái nhà này.

      đêm, đứng trước cửa phòng cha mẹ, nghe thấy giọng hai người to tiếng với nhau:
      -Vì sao ông lại đem con bé về đây?
      Giọng bà Văn Dao đầy tức giận.

      -Tôi rất nhiều lần, Lục Nhân là đứa trẻ ở nhi viện, tôi thấy con bé đáng thương, nên đưa nó về đây, phải bà vẫn luôn thích có con sao, sao bây giờ bà lại cứ tính toán với tôi?

      -Con , tôi muốn đứa con do đích thân tôi sinh ra, phải là con của người đàn bà khác. Giang Huy, hôm nay ông phải cho ràng, con bé có phải là con riêng do ông và người đàn bà khác lăng nhăng bên ngoài sinh ra ?

      -Bà cần phải vô lý như thế, tôi rồi, Lục Nhân hề có bất kỳ quan hệ nào với tôi hết.

      - có quan hệ? Thế mà ông tốt với nó thế à? Ông muốn lừa ai?

      -Bà tức giận như vậy, tôi cũng muốn gì với bà nữa hết, khi nào bà bình tĩnh lại chúng ta chuyện tiếp.

      -Giang Huy, ông hãy đứng yên lại đó.

      -…
      Trận cãi vã đó, chỉ diễn ra duy nhất lần, vào nửa đêm.

      thiếu niên vẫn đứng bên lề cửa, cả người dán vào tường, ánh mắt đen sâu thẳm.

      xuất của , hoàn toàn thay đổi gia đình , khiến cha mẹ vốn luôn hòa thuận trở nên khắc khẩu.

      Có lẽ, cha mẹ vốn hòa thuận như biểu bên ngoài, nhưng xuất của chung quy lại, phá vỡ cân bằng đó, khiến mọi thứ bị phơi bày ngay trước mắt. Nếu , mọi chuyện bình an vô .

      Dựa vào đâu, mà lại có thể lộ ra ánh mắt vô tội như thế chứ?

      Dựa vào đâu?

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7 Quá khứ (4)

      Mãi cho đến nhiều năm sau, sau khi đọc rất nhiều tác phẩm văn học, Giang Lục Nhân mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Vì sao lại bị tổn thương, vì sao vẫn còn đau khổ, vì sao lại hoang mang, tất cả chỉ vì lúc đó vẫn còn . Bởi vì nên mới cam lòng, nên mới hoài niệm, nên mới khao khát, đến khi còn tất cả còn là vấn đề. hoàn toàn có thể chung sống hòa bình, hề có cam lòng, hề bất mãn, hề để tâm, vì thế dễ dàng đạt được trạng thái cân bằng mĩ mãn nhất.

      Thế nhưng đó là chuyện của rất nhiều năm về sau.

      Khi Giang Lục Nhân bước vào Giang gia, đến nơi hoàn toàn xa lạ, đối diện với những gương mặt cũng hoàn toàn xa lạ, biết phải gì, biết mình nên làm gì. Nam chủ nhân ở đây đối xử với tồi, nếu thích gì, đều được đáp ứng, ông luôn quan tâm đến thành tích học tập của , luôn chăm sóc đến sức khỏe của , luôn lắng nghe cảm xúc của . Ông Giang Huy nâng niu như con ruột của mình. vô số lần tự hỏi về vận khí của bản thân, tại sao lại may mắn đến mức được người tốt như thế nhận nuôi, được chu cấp mọi điều kiện tốt nhất, được cho ăn no mặc ấm, được học ở trường tốt nhất, mặc quần áo đẹp nhất, ăn những món ngon nhất. Phải chăng vì 10 năm đầu tiên trong cuộc đời từng phải sống quá cực khổ, nên Thượng Đế quyết định bù đắp cho .

      Thế nhưng nữ chủ nhân nơi này hình như thích , bà luôn soi mói mọi hành động của , khiến da đầu cũng phát run. Nhất là mỗi khi ở bên cạnh ông Giang Huy, ánh mắt bà Văn Dao liên tục di chuyển qua lại giữa và ông Giang Huy, nhất định phải tìm cho được cái gì đó. rất sợ ánh mắt đó của bà, có cảm giác như vừa được đưa vào viện bảo tàng để triển lãm.

      học cách lấy lòng mọi người.

      Ông Giang Huy rất thích xem thành tích học tập của , nên khi học, cố gắng tập trung nghe giảng, cố gắng học tập đạt hiệu quả cao nhất, chưa bao giờ dám giây ngừng phấn đấu. Chỉ để mỗi lần đưa bảng thành tích khoe ông, ông rất nhân từ cười và vuốt tóc .

      Ngay bà Văn Dao cũng rất thích nghe nhạc, liền học nhạc, vô tình lại đàn bài hay, thế nhưng sắc mặt bà vẫn thản nhiên.

      Lần đầu tiên cảm thấy bất lực, cho rằng vì bản thân thể chưa tốt, nên luôn ngồi trong phòng tự tập tập lại rất nhiều lần. Giáo viên luôn khen rất có năng khiếu, cả tiêu chuẩn thông thường, nhưng bà Văn Dao vẫn tỏ thái độ, hoặc cùng lắm bà chỉ mấy câu đại loại như: “Hôm nay đàn chết à”, “Hôm nay tôi thấy đau đầu lắm”, “ đàn hay để làm gì?”

      Giáo viên đều cần tập nhiều, so với các bạn cùng lứa, thành tích của cũng tồi, nếu muốn đào tạo chuyên sâu hơn, cũng cần tập luyện thêm.

      Trong cuộc đời , lần đầu tiên hiểu rằng, phải cứ cố gắng, là được người khác tán thành.

      bắt đầu hiểu ra, bà Văn Dao vốn thích , nên mới dùng ánh mắt như vậy nhìn .

      Thế nhưng bà Văn Dao cũng hề giống với các bà mẹ kế các tạp chí lá cải thường đưa tin, bà chỉ quan tâm đến , ngoài ra các mặt khác đều rất tốt. Nhưng con người vốn là như thế, cố gắng xây dựng các mối quan hệ, đến khi nhận ra bản thân có khả năng vẫn chấp nhận lùi bước mà cứ cố chấp tiến lên.

      cũng biết thái độ của Giang Thừa Dự đối với là gì.

      Ngày bước vào Giang gia, bắt đầu thi lên trung học.

      người ít , thỉnh thoảng lại ngồi yên lặng chơi game, ngoài ra bao giờ nhìn thấy .

      Khi Giang Thừa Dự tốt nghiệp trung học, ông Giang Huy đưa cùng đến tham dự lễ tốt nghiệp trung học của , tất cả học sinh đều mặc đồng phục, đứng thành bậc thang để chụp ảnh lưu niệm, gương mặt họ đều mang nụ cười trẻ trung bồng bột. đứng ở hàng giữa, khóa áo đồng phục sớm bị kéo xuống, để lộ áo sơ mi trắng bên trong, vốn biết phải kiểu học sinh ngoan ngoãn luôn nghe lời thấy , trong nội tâm luôn có tư tưởng chống đối.

      nở nụ cười kiêu ngạo bất tuân.

      Thế nhưng thấy , chỉ trong chớp mắt, nhanh chóng tháo ngay nụ cười đó xuống.

      Ông Giang Huy vẫn nắm lấy tay , miễn cưỡng tới.

      Sau đó ông Giang Huy bận công việc ở công ty, nên sai đưa về nhà.

      Ngoài mặt Giang Thừa Dự đồng ý, nhưng trong lòng lại lơ đễnh, thấy rất phiền phức, và các bạn muốn liên hoan, lại tự nhiên đến đây, ảnh hưởng đến .

      nhận ra thái độ của Giang Thừa Dự rất vui.
      -Em có thể tự về mà.

      Giang Thừa Dự vẫn đút tay túi quần, mặt vẫn tỏ thái độ, chỉ liếc nhìn cái:
      -Sau đó mách cha tôi là tôi bỏ em ở lại?

      Khẩu khí của tốt lắm, rất tinh tinh tướng tướng.

      Cuối cùng phải tự về nhà, mà theo sau Giang Thừa Dự.

      Nhóm bạn đều thuộc gia đình có điều kiện tồi, họ chọn nhà hàng tốt nhất, đặt phòng VIP, là liên hoan cho to tát, thực ra trong lòng mỗi người đều chỉ đến vui chơi.

      Giang Lục Nhân sợ sệt ngồi bên cạnh Giang Thừa Dự, thấy vài liếc mắt về phía này, mang theo thái độ dò xét.

      Nhưng dù sao con cũng rụt rè hơn, còn các nam sinh trực tiếp hỏi thẳng Giang Thừa Dự:
      -Này, ai đấy?

      Trong ánh mắt họ mang theo ý cười, hẳn thấy còn quá , nên dám suy luận linh tinh.

      Giang Thừa Dự dường như rất chán ghét vấn đề này, cau mày, hề câu từ khi bước vào.

      đành đối diện ánh mắt họ, mỉm cười và :
      -Em là em , tên là Giang Lục Nhân, xin chào các các chị.

      cười rất ngọt ngào, nên mọi người đều rất ôn hòa, thế nhưng vẫn có vài nam sinh hỏi:
      -Giang Thừa Dự, mày kiếm đâu ra em xinh đẹp thế hả?

      Giang Thừa Dự liếc mắt, trầm nhìn đối phương.
      -Câm mồm lại.

      Rồi cả bọn lại trở nên điên loạn, chắc đây là lần cuối cùng tụ tập, nên cả đám đều hơi cảm thấy nuối tiếc.

      Khi Giang Lục Nhân nhìn thấy cảnh tượng này, nhận ra vốn nên xuất ở đây. Thế nhưng có mấy chị ở đây đều đối xử với rất tốt, họ hỏi thích gì, rồi sau đó là dò hỏi về chuyện của Giang Thừa Dự, hỏi xem bộ dạng của khi ở nhà như thế nào, rồi thích dạng con như thế nào?

      Đó là lần đầu tiên biết rằng, ở trường trung học được hoan nghênh đến vậy.

      Thế nhưng đây phải do cố tình, khi đến ngã rẽ vào WC, bị nữ sinh chặn lại.

      Giọng của khá run:
      -Giang Thừa Dự, đừng .

      -Gì cơ?
      dường như rất mất kiên nhẫn.

      -Em rất thích , lần đầu tiên nhìn thấy em thấy thích , em thích suốt ba năm rồi.
      lấy hết dũng khí để .

      -À.
      xoay người, nhìn nữ sinh đó với biểu tình “ biết”:
      -Còn có chuyện gì nữa ?

      Giọng của , hề có chút rung động.

      gì thêm.

      Sau khi xác định đó còn chuyện gì nữa, mới quay đầu bước . Sau lưng truyền đến tiếng khóc nức nở của nữ sinh, biết là vì thái độ của , hay vì để mình ở lại.

      Giang Lục Nhân khá bất ngờ, vốn tưởng loại chuyện thổ lộ như thế này, cũng nên thông cảm cho tâm tư người thổ lộ chút chứ, dù sao cũng phải an ủi vài câu, thế nhưng câu cũng .

      Kiểu người như khiến người ta thể hiểu nổi bản chất bên trong.

      Ở ngã rẽ lấp, Giang Thừa Dự đứng trước mặt nhìn :
      -Nhìn đủ chưa?

      ngơ ngác nhìn :
      -Hay phải là, nghe đủ chưa?

      ngơ ngác đến cực điểm, nhưng lại gật đầu với .

      khỏi buồn cười, nhưng nụ cười đó cũng chứa quá nhiều biểu cảm.

      Họ quay lại phòng ăn, tất cả đều trở lại như cũ.

      cũng biết, ngày đó Giang Thừa Dự có chút rung động nào , vì ngay sau kỳ nghỉ, được ông Giang Huy gửi sang Mỹ du học. Ở đất nước xa xôi như thế, quen biết ai, cũng hề sợ hãi, dù chỉ mới hơn 15 tuổi.

      Trước khi Giang Thừa Dự xuất ngoại, chạy đến lò gốm, nặn tặng chiếc cốc, coi như là món quà kỷ niệm tiễn lên đường.

      Thế nhưng lại đập vỡ.

      Lúc đó, từng với :
      -Nhanh chóng mong tôi thế cơ à?
      Trong mắt xúc cảm rất mãnh liệt.

      Thế nhưng biết.

      Cho nên chỉ biết chạy đến, nhặt từng mảnh của chiếc cốc, từng mảnh từng mảnh cứa vào tay , khiến chảy máu.

      Những giọt máu tuôn rơi màu trắng của những mảnh sứ vỡ trong suốt.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8 Quá khứ (5)

      Sau khi Giang Thừa Dự du học trở về, trở thành thiếu nữ đến tuổi dậy , tự tin, tài mạo song toàn, lại càng khiến vài người trong nhà càng chướng mắt.

      Giang Thừa Dự lắc đầu, lập tức gạt bỏ cái suy nghĩ mới xuất trong đầu , chăm chú lái xe, lại bắt đầu nghĩ đến vài kiện diễn ra ngay sau đó. Khi tay Giang Lục Nhân bị thương, ông Giang Huy rất đau lòng, luôn hỏi bị sao. đứng bên cạnh, đột nhiên nghĩ đến vai diễn của nhân vật nữ xấu xa trong các bộ phim truyền hình, sau khi bị thương đổ lỗi cho người khác. Thế nhưng, làm thất vọng, chỉ với ông Giang Huy, cẩn thận nên bị thương, hề nhắc đến chút nào, dù sao cũng vì chuyện đó mà thay đổi suy nghĩ về .

      lái xe đến sân bay Đông Xuyên, quãng đường rất xa, xe cộ qua lại cũng nhiều, hoặc ít ra là nhiều đến mức tắc đường.

      biết là vì sao, quyết định đến sân bay , để đón người.

      Lúc trước, ông Giang Huy và bà Văn Dao gọi điện về, hôm nay họ về nhà sau chuyến du lịch dài ngày, vài năm gần đây, mối quan hệ của ông Giang Huy và bà Văn Dao trở lại bình thường, ông Giang Huy cũng còn cố gắng để Giang Lục Nhân hòa nhập với gia đình ông như trước nữa, nên mọi người trong nhà đều coi như là mĩ mãn tốt đẹp, ít nhất đó là trong mắt người ngoài.

      tiến vào sân bay, trước tiên là cất xe, sau đó đến đại sảnh.

      Ở đây có vô số người qua lại.

      Giang Lục Nhân đến đây từ rất sớm, vốn có việc gì bận, hai là ở Giang gia, ông Giang Huy đối xử rất tốt với , cảm thấy bản thân chỉ biết nhận, hề phải báo đáp, nên luôn mong muốn ông Giang Huy và ngay cả bà Văn Dao cảm thấy hài lòng.

      ngồi ghế chờ, trong tay cầm quyển tạp chí, lật xem.

      tuyệt đối hề cố ý, nhưng quyển tạp chí có đăng ảnh của Giang Thừa Dự, bên cạnh là vài lời bộc bạch và giới thiệu tuyên truyền cho sản phẩm mới vừa được công bố.

      chăm chú nhìn vào tấm chân dung tạp chí, gương mặt tinh tế, ngũ quan ràng. Chính lúc đó, đôi giày da đến đối diện , dừng lại các bước chân.
      từ tốn ngẩng lên.

      Gương mặt đối diện hoàn toàn giống hệt với bức ảnh tạp chí, như là hình ảnh phản chiếu qua gương.

      ngẩn người, cố gắng mở to mắt ra nhìn, muốn phân biệt , đâu là , đâu là ảo giác do hốt hoảng sinh ra.

      -Nhìn đủ chưa?

      Vẫn giọng của nhiều năm về trước.

      nhanh tay gấp quyển tạp chí lại, mặt nở nụ cười:
      -.

      còn chưa kịp phản ứng, dành lấy cuốn tạp chí trong tay , ngồi vào vị trí bên cạnh :
      -Em còn có hứng thú xem mấy cái này cơ đấy.

      Hình như cười, chuyện này có gì đáng cười chứ?

      cầm lấy cuốn tạp chí, chưa mở ra xem, dường như chờ đợi phản ứng tiếp theo của . đạt quyển tạp chí tay, xoay vài vòng, rồi lại đặt xuống ghế.

      loa truyền đến thông báo chuyến bay hạ cánh xuống sân bay.

      đều đứng dậy, về hướng cửa ra.

      sau lưng , chỉ được vài bước, quay lại nhìn quyển tạp chí, giờ phút này bị người qua đường nhàn rỗi cầm lấy tùy tiện lật xem.

      Ông Giang Huy và bà Văn Dao đều xách theo túi lớn túi , khuôn mặt mang theo ý cười, họ thấy hai người cùng đến đứng cạnh nhau, gương mặt đều tỏ ra kinh ngạc, dù rất ngắn.

      Ông Giang Huy nhanh chóng bước đến trước mặt họ, Giang Thừa Dự thuận tay đỡ hành lý tay ông, nhưng ông Giang Huy lắc đầu:
      -Đến đỡ cho mẹ con .

      Giang Thừa Dự gì, im lặng bước hai bước, đến đỡ hành lý tay bà Văn Dao.

      Ngay đến bà Văn Dao cũng đánh giá vài lần, rồi bà lại nhìn về phía Giang Lục Nhân, nhất định phải tìm ra điểm gì đó, cuối cùng bà với con trai mình:
      -Con gầy ít, mấy ngày nay có chăm sóc tốt cho bản thân đấy?

      -Đâu mẹ?
      Thế nhưng vẫn hề tránh né bà Văn Dao xoa đầu .

      -Mẹ lại thấy có.

      Giang Thừa Dự cười, nhưng gì.

      Bốn người cùng về, ông Giang Huy trò chuyện với Giang Lục Nhân:
      -Cha mua ít quà trong chuyến du lịch, biết con có thích ..

      -Quà cha mua con đều thích.

      Ngay đến bà Văn Dao cũng nhanh tay sờ lên môi, thèm nhìn Giang Lục Nhân cái, đến bên cạnh con trai mình:
      -Sao con bé này cũng đến đây cùng con?

      -Mẹ sai rồi, chúng con là trăm sông đổ về biển.

      Thấy con trai mình vậy, bà Văn Dao mới gật đầu yên tâm.

      Giang Thừa Dự nhìn qua, thấy đường về ông Giang Huy và Giang Lục Nhân trò chuyện rất hăng say, Giang Lục Nhân luôn cười, biết là lòng hay là cười cho có lệ.

      Khi về đến nhà, ông Giang Huy lại mang tất cả ảnh chụp ra khoe, ngồi giải thích từng tấm cho Giang Lục Nhân.

      Giang Lục Nhân nhìn tấm ảnh:
      -Tấm ảnh này trông mẹ rất đẹp, dáng người vẫn rất đẹp, mấy mặc bikini bên cạnh cũng chẳng bằng.

      Đến bà Văn Dao cũng phải nhìn Giang Lục Nhân cái:
      -Đều có tuổi rồi, dáng còn gì đẹp nữa.

      Ông Giang Huy lại phụ họa:
      -Lục Nhân đừng có bao giờ khen mẹ, bà ấy làm kiêu đấy.

      Nên kể cả thích , bà Văn Dao cũng thể làm mất khí, dù thích ở cùng chỗ với Giang Lục Nhân, dù thể lấy lòng bà, nhưng bà cũng chẳng làm được gì , như vậy so với biểu chán ghét chân chính trong lòng bà còn chán ghét gấp nhiều lần.

      -Nhưng người ta , phụ nữ phải được khen ngợi, mới càng trở nên xinh đẹp hơn.
      Giang Lục Nhân tiếp tục nở nụ cười hoàn mỹ tì vết.

      Ông Giang Huy lại cúi đầu trầm tư lát:
      -Vậy là cha sai rồi, vợ à, về sau ngày nào tôi cũng khen bà.

      -Cố lên, chồng tôi ơi.
      Bà Văn Dao cũng phải cười rộ lên.

      Giang Thừa Dự nhìn ba người nhà họ, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười, nhìn qua họ hài hòa, thế nhưng đằng sau lại hoàn toàn tương phản.

      Gia đình này, cũng có thể coi là mỹ mãn, điều kiện tiên quyết là phải bài trừ bất mãn trong nội tâm mỗi người.

      Tối hôm đó, Giang Thừa Dự làm về, thấy bà Văn Dao đẩy cửa bước vào.

      Giang Thừa Dự lắc đầu nhìn mẹ mình:
      -Mẹ sao khuya rồi còn đến tìm con?

      đặt bút xuống, có suy nghĩ gì khác, tay rảnh rỗi, nhưng lại chẳng muốn làm gì.

      Bà Văn Dao ngồi đối diện cũng phải cau mày:
      -Cái thằng trời đánh này, con và con bé đó có chuyện gì đấy chứ?

      -Mẹ, mẹ nghi ngờ cái gì thế?

      Giang Thừa Dự cũng biết, cơ thể bà Văn Dao vốn khỏe mạnh, nên phù hợp để sinh nở, để sinh ra , bà rất cố gắng, bởi vậy bà rất muốn có thêm con , nhưng dám.

      Phụ nữ, dùng con cái để trói chặt người đàn ông, nhưng khi có con, lại bắt đầu lo lắng cho số mệnh của mình, nên dám mạo hiểm.

      Bà Văn Dao chỉ lắc đầu:
      -Mẹ có thể nghi ngờ cái gì đây?

      Giang Thừa Dự lại hạ mi nhìn xuống:
      -Mẹ , vì sao mẹ thích Giang Lục Nhân? Mẹ luôn muốn sinh cho con em , nhưng vì sao bé xuất , mẹ lại vui?

      Bà Văn Dao cũng chỉ quay đầu, gì.

      Phòng làm việc của quá lớn, cũng có nhiều đồ, chỉ xếp vài quyển sách cho ra vẻ nhiều giấy tờ, ít quyển quá cũ, trang sách bên trong đều ố vàng. Bởi vậy phòng khá trống trải, chỉ nổi bật khung cửa sổ cực lớn. Khung cảnh bên ngoài cửa sổ mầu xanh thẫm, những ngôi sao lấp lánh bầu trời xanh thẫm ấy, rất bắt mắt.

      Chiếc bút tay Giang Thừa Dự lại chuyển động, gõ lách cách mặt bàn:
      -Vì sao xét nghiệm ADN?

      Đối với con trai luôn chỉ giả vờ hòa hoãn trong lời , bà có cái hiểu cái .

      phải chưa từng nghĩ đến, chỉ là sợ hãi.

      Sợ hãi phải là cái kết quả chính bản thân bà mong muốn, sợ rằng đằng sau, bà thể chấp nhận nổi.

      Bà Văn Dao cắn môi, xiết chặt tay.

      Giang Thừa Dự hít sâu:
      -Mẹ thích Giang Lục Nhân, có phải vì luôn nghi ngờ đấy là con riêng của cha ?

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9

      Cuộc sống của Giang Lục Nhân lại khôi phục như cũ, buổi sáng lái xe đưa đến trường. biết là vô tình hay cố ý, ra đến cửa vừa vặn gặp Giang Thừa Dự làm, họ cùng nhau rời phòng, cùng ăn sáng, thời gian biểu của hai người khá giống nhau, lộ trình cũng khá trùng hợp, nên miễn cưỡng có thể gọi là tiện đường. Nhiều khi còn tự tưởng tượng, có khi mượn cớ này để đưa đến trường, nhưng khả năng này vốn cao, thế nhưng ngay đến bà Văn Dao cũng tỏ thái độ, nên thà tiếp tục tự giữ im lặng.

      Mối quan hệ giữa và Giang Thừa Dự vào thời điểm đó vẫn chưa có gì thay đổi, vẫn đến trường, vẫn đến công ty.

      Mỗi khi tan học, lên xe trò chuyện cùng ông Giang Huy, còn lái xe chở cả hai về nhà.

      Ngay khi vừa nghe thấy thanh động cơ quen thuộc, lòng lại rạo rực mong chờ, trong đầu thầm đếm, 1,2,3,4… Bình thường, khi đếm đến số 17, xuất trong tầm mắt .

      Thế nên có quãng thời gian rất dài, rất thích con số 17.

      Lái xe đưa Giang Lục Nhân đến cổng trường, xuống xe, bước chân nhàng bước vào lớp. tháo cặp sách, lấy sách vở ra, cũng hiểu tạo sao, ràng thích đọc sách, nhưng lại có thói quen mang sách vở về nhà, và vẫn luôn như vậy, mãi sửa được.

      vừa ngồi xuống, Uông Chu Duyệt lập tức quay xuống :
      -Mình trước, lần này cậu nhất định được để cho những fan ủng hộ như chúng mình thất vọng nữa đâu, nhất định phải đánh bại Hướng Tư Gia.

      chán nản, chỉ muốn gục ngay xuống bàn, cứ như vậy liệu có thể phải nghe nàng này thao thao bất tuyệt trăm linh tám phép biến hóa nữa nhỉ?

      -Lại có kiện gì à?
      thu dọn lại sách vở bàn mình, sao vẫn cứ lộn xộn thế nhỉ.

      Uông Chu Duyệt đặt tay lên mặt bàn, tay kia xoa cằm:
      - phải lễ kỷ niệm ngày thành lập trường sắp đến rồi sao? Trường có kế hoạch để mỗi ban trình diễn tiết mục, đại khái là dự định tổ chức lễ kỷ niệm hoành tráng, ngày hôm đó đài truyền hình Lý Thị cũng đến ghi hình, ban chúng ta định diễn vở kịch, cậu biết nam chính là ai .

      Giang Lục Nhân tuyệt đối hề có chút hứng thú nào với đề tài này, nhưng nếu hưởng ứng, có lỗi đối với nhiệt tình của Uông Chu Duyệt.
      -XXX? XX? YY? XYX?

      ra loạt tên các đại minh tinh mà Uông Chu Duyệt rất hâm mộ, theo lời của Uông Chu Duyệt mà các này vô cùng đẹp trai, chỉ cần ngắm các thôi đủ no rồi.

      Uông Chu Duyệt càng xúc động:
      -Mình là trong trường cơ.

      Giang Lục Nhân khoát tay:
      -Được rồi, chẳng lẽ là Ngô Thượng Gia?

      -Sao cậu có thể thông minh đến thế chứ?

      Giang Lục Nhân khẽ mân mê môi, các nam sinh trong ban này, chỉ có duy nhất học sinh vừa được chuyển đến. Khi Ngô Thượng Gia vào ban của họ, lập tức danh tiếng vang dội, tất nhiên, nổi tiếng đó chỉ giới hạn đối với học sinh năm hai. Lũ con gáilập tức so sánh Ngô Thượng Gia với các nam khôi khác, với biểu của chàng này, lập tức được bầu chọn là hot boy. Mặc cho các nữ sinh gào rú, Ngô Thượng Gia vẫn giữ thái độ thẹn thùng xa cách.

      Ai từng nữ sinh là loại sinh vật nhút nhát?

      Giang Lục Nhân lắc đầu:
      -Cậu cảm thấy ban chúng ta còn nam sinh nào khác nữa à?

      -Nếu mình mà là con trai, mình bạn mất.

      -Ôi, mình sợ rồi đấy.
      Giang Lục Nhân giả vờ run rẩy hai vai, khuôn mặt tràn ngập ý cười.

      Giang Lục Nhân lược bỏ rất nhiều chi tiết rồi nhé, ví dụ như chàng trai hay thẹn thùng Ngô Thừa Gia cũng hay đợi trước cổng trường sau khi tan học, lẽo đẽo theo sau , cho đến khi nhìn thấy lên xe. Mỗi khi học tiết thể dục, mỗi làn nhảy xà kép, cậu ấy đứng xa, yên lặng ngắm nhìn .

      Con , chung là rất nhạy cảm.

      Cho đến khi cậu ta muốn tiến thêm bước nữa, mới :
      -Chúng ta làm bạn nhé.

      -Gì cơ?
      khuôn mặt cậu nam sinh đầy kinh ngạc.

      -Nghĩa là chỉ làm bạn tốt của nhau thôi, được chứ?

      Đôi mắt cậu thiếu niên nhanh chóng trở nên ảm đạm.

      Đây là mong muốn của , rất ràng, ướt át bi lụy, dùng mờ ám để đưa vị trí của mình lên cao cao tại thượng, luôn là ràng, chơi bời dây dưa.

      Đến cuối buổi học, thầy giáo thông báo về tầm quan trọng của lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, Giang Lục Nhân mới hiểu hết toàn bộ ý tứ trong lời Uông Chu Duyệt.

      Lớp phó văn thể mỹ soạn kịch bản có nội dung khá trưởng thành so với tuổi của họ, về tình , tình thân và tình bạn, rất may mắn là nội dung khá thực tế, nên được giáo viên chủ nhiệm duyệt. Vấn đề tiếp theo là, diễn vai nam chính dĩ nhiên là Ngô Thượng Gia, nhưng nữ chính lại khá khó khăn để chọn giữa Hướng Tư Gia và Giang Lục Nhân. Vấn đề này chỉ khiến giáo viên khó xử mà còn khiến nam sinh cũng rất bối rối. Vì các nam sinh trong ban có lập trường giống như các nữ sinh, họ vừa thích lạnh lùng quyến rũ của Giang Lục Nhân, nhưng cũng thích dịu dàng như gió xuân của Hướng Tư Gia, vì vậy tự nhiên nảy sinh mâu thuẫn nội bộ.

      Ý kiến của giáo viên rất ràng, đó là để Hướng Tư Gia cùng Giang Lục Nhân đều thử vai cho vai nữ chính, đồng nghĩa với, các nữ sinh khác trong ban có cơ hội.

      Giang Lục Nhân gõ nhịp bàn, hề mở miệng.

      Cuối cùng vẫn là lớp phó văn thể mỹ đề xuất ý kiến, để Giang Lục Nhân và Hướng Tư Gia cùng đối diễn cùng Ngô Thượng Gia, xem ai là người thích hợp hơn. Đề nghị này nhanh chóng được đồng ý.

      Sau giờ học, Giang Lục Nhân phải ở lại thêm lúc để luyện tập. vốn có nhiều hứng thú, nhưng vì Uông Chu Duyệt quá háo hức, nếu từ chối, có khi khiến ấy tức chết mất. Nhưng đâu có gì xứng đáng để tranh dành, Giang Lục Nhân cầm kịch bản, đọc lần, thẳng với lớp phó văn thể mỹ, muốn sửa lại kịch bản này. Vì thế câu chuyện trở thành có hai nhân vật nữ chính, ai phải cảm thấy áy náy nữa.

      Thế nhưng, Uông Chu Duyệt vẫn hung hổ trách :
      -Cậu có biết, cậu làm như vậy, là để lại hậu họa cho bản thân , cậu nên đánh bại Hướng Tư Gia chứ.

      Nghe đến đây, da đầu cũng run luôn.

      -Chúng nó rằng cậu trông giống vợ cả, còn Hướng Tư Gia hợp làm tình nhân.

      -Suy nghĩ rất hay.

      -Bọn nó ý muốn , chồng chiều tình nhân hơn.

      -Mình cũng nghĩ vậy.

      -…

      -Cậu nghĩ lại xem, xét về danh phận, mình vẫn là chính nhé.

      -Nhưng có khả năng bị cướp chồng đấy.

      - sao, xã hội thượng lưu đều nhiều “người tốt” như vậy, nhất định thay mình chửi ta…

      -Cậu…

      Trước ngày kỷ niệm thành lập trường, Giang Lục Nhân báo với ông Giang Huy, mời ông đến xem biểu diễn. Thế nhưng, ông Giang Huy lại tỏ ý, ông thể đến, cũng vì thế mà thất vọng.

      Trong buổi biểu diễn, diễn vai vợ cả, cuối cùng thất bại, Hướng Tư Gia diễn vai tình nhân sánh vai cùng hoàng tử ân ái ra , hoàng tử mất trí nhớ, quên mất từng người vợ do Giang Lục Nhân diễn. Vở kịch vừa hài hước, vừa bi thương. Thế nhưng, chính bản thân Giang Lục Nhân cũng ngờ rằng, đứng sân khấu diễn xuất, với ánh mắt sáng quắc như sao, nền bộ trang phục hồng rực rỡ, thu hút chú ý của tất cả mọi người. Thậm chí, có người còn khóc dưới khán đài.

      Lời thoại cuối cùng của trong vở kịch đó là:
      -Em khóc, chỉ cần chàng hạnh phúc, em nhất định khóc…

      Thế nhưng, giọt lệ mỏng vẫn xuất nơi khóe mắt .

      đứng sân khấu, lại khiến đôi tình nhân kia chỉ còn là nhân vật phối hợp diễn, mất toàn bộ ý nghĩa, tất cả mọi ánh mắt đếu hướng về phía .

      Ngày hôm đó, Giang Thừa Dự vừa bước vào giữa hội trường, chỉ xem được nửa tiết mục, vì dưới khán đài, học sinh tụ tập rất đông, buổi diễn được xếp vào buổi tối, mà phải dời sang buổi chiều, lịch trình của vốn có bữa ăn, thế nhưng ông Giang Huy lại ma xui quỷ khiến gọi điện tới, tuy bắt buộc nhất định phải đến, nhưng ý tứ cũng rất ràng rằng, nếu rảnh, nhất định phải đến xem.

      rảnh, nhưng vì sao lại đến, ngay chính cũng thể lí giải.

      đứng ở hàng cuối, nhưng thị lực rất tốt, có thể xem mọi diễn biến sân khấu. Đến sớm, bằng đến đúng lúc, vừa đến, lại đúng tiết mục do Giang Lục Nhân biểu diễn.

      từng nghe , có kiểu người, chỉ cần họ xuất , dù trong đám đông vẫn có thể thu hút chú ý của tất cả mọi người. , chỉ cần xuất sân khấu, ánh mắt của người xem lập tức thể rời khỏi .

      Ngay khi Giang Lục Nhân trong bộ váy hồng rực bước sân khấu, khiến hai bạn đồng diễn trong nháy mắt trở thành nhân vật phụ, hoàn toàn mất đất diễn.

      Theo tình tiết vở kịch, chợt cảm thấy, đáng lẽ nên ở bên hoàng tử đó, phải vì đủ tư cách, mà với khí chất của , người đàn ông đứng bên cạnh phải hơn thế.

      chậm rãi xem hết diễn biến câu chuyện.

      Cuối cùng, khi đứng ở góc sân khấu, lẳng lặng nhìn theo bóng dáng chàng hoàng tử và công chúa ra , trong đôi mắt ánh lên kiên cường, như thể đây chỉ là vai diễn.

      Tà váy hồng bay bay trong gió, khiến người xem như có ảo giác, rất quạnh đìu hiu.

      Màn cuối cùng, toàn bộ diễn viên đều lên sân khấu để cảm ơn khán giả, tất cả mọi người đều vỗ tay, Giang Thừa Dự cũng vươn tay, vỗ tượng trưng vài cái.

      Khi bắt đầu tiết mục tiếp theo, mới mỉm cười nhìn sang người đứng bên cạnh:
      -Tổng giám đốc Kỷ, ngờ ngài bận trăm công nghìn việc vẫn đến đây xem.

      -Nếu sao có thể gặp được người bận trăm công nghìn việc như tổng giám đốc Giang đây?

      -Em tôi biểu diễn sân khấu.

      -Vị hôn thê của tôi cũng biểu diễn sân khấu.

      Kỷ Thành Minh quay lại mỉm cười, sau đó lại tiếp tục suy nghĩ sâu xa:
      -Thế nhưng để vị hôn thê của tôi dành chiến thắng cuối cùng, cần phải có lời cảm ơn đến em .

      Giang Thừa Dự chỉnh lại quần áo:
      -Đáng tiếc, lại mất nhiều hơn được.

      Ánh mắt Kỷ Thánh Minh trở nên xa xăm:
      -Có lẽ vậy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :