1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ai Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc Đời - Lục Xu (Full 68c+NT1)-Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      52.2

      Kỷ Thành Minh dường như rất vui vẻ:
      - Vừa rồi có thỏa mãn em?

      nhắm mắt lại, định trả lời câu hỏi nhàm chán của .

      tay Kỷ Thành Minh giật sợi dây chuyền cổ xuống, cổ hằn lên vết đỏ, rất đau, nhưng chỉ cau mày.

      Có người nhìn sang phía họ.

      - Sau này tôi tặng ấy những thứ đẹp hơn. – cười, để họ nghĩ rằng người đàn ông này bị lòng tự trọng chiếm hữu, chẳng ai hi vọng người phụ nữ của mình đeo cổ chiếc vòng của người đàn ông khác tặng, dựa vào đâu mà bắt trở thành ngoại lệ chấp nhận chuyện đó.

      cau mày giằng co với , chiếc vòng cổ có chất lượng tồi, thế nên ít nhất vứt thẳng xuống đất. Phải chăng bỗng nhiên lại biết thương hương tiếc ngọc, thèm ném thẳng cơ đấy.

      - Ăn cơm thôi nào. – ôm lấy thắt lưng , đẩy về phía bàn ăn.

      Có lẽ vì cổ quá đau, nên đôi mắt rốt cuộc cũng đỏ lên.

      Có lẽ cứ tìm cho mình lý do để đau đớn, cũng tốt biết bao, ngay chính bản thân còn cho rằng như vậy, chỉ là đau, chỉ là muốn khóc lên, rất đơn giản, đâu còn gì để mà phức tạp nữa.

      Nước mắt cũng rơi xuống.

      Đôi vợ chồng mới cưới bắt đầu đến từng bàn kính rượu quan khách, còn cũng bắt đầu dùng bữa, dùng thực phẩm để điểm tô cho vị giác của chính mình, cứ đổ mọi thứ vào miệng, thế là chẳng cần phải gì hết.

      Kỷ Thành Minh vỗ vỗ lưng :
      - Ăn chậm thôi em, người ta biết lại tưởng bình thường để em đói đấy.

      câu rất bình thường, nhưng họ có thể hình dung được trong mắt những người khác, như vậy, tất nhiên che giấu những ý tứ phía sau.

      thèm nghĩ nữa, muốn làm gì làm.

      rất mệt mỏi rồi, mệt mỏi, toàn bộ thế giới này chỉ còn lại mình , chẳng còn ai khác tồn tại hết.

      Giang Thừa Dự và Mông Tuyết biết đến từ khi nào, biết, cũng muốn biết nữa. Tất cả mọi người đều nâng ly đứng dậy trong tư thế chờ đợi từ lâu. Giang Thừa Dự cũng rất phối hợp với họ.

      - Cả đời chỉ kết hôn lần duy nhất, tổng giám đốc Giang thẳng thắn rồi, uống thêm ly nữa nào… - biết là ai vừa .

      Kỷ Niệm Hi cũng đứng dậy, khi nghe thấy câu “Cả đời chỉ kết hôn lần duy nhất” kia, dường như cả người đều nhũn ra.

      hay cho cái câu “Cả đời chỉ kết kết hôn lần duy nhất” ấy.

      Kỷ Thành Minh cầm ly rượu đưa tận tay Kỷ Niệm Hi:
      - Nếu vui em cũng phải uống ly chứ, nếu tổng giám đốc Giang bất mãn đấy.
      Kỷ Thành Minh tỏ ra chút kiêng dè.

      Vừa nãy người đẹp bên cạnh giận dỗi, hẳn là người ta vẫn chưa hết giận rồi.

      Kỷ Niệm Hi run run, Giang Thừa Dự và Kỷ Thành Minh đều đồng thời nhìn về phía .

      tình huống hay thế này, cũng phải thể tài năng của mình chứ nhỉ.

      - Tôi xin chúc hai người tân hôn vui vẻ, trăm năm hạnh phúc. – câu đơn giản, nhưng lại dùng hết dũng khí cả đời gộp lại, chất lỏng trong ly được cạn sạch hơi. – Tôi xin kính chúc thêm ly nữa, bằng hạnh động thực tế để biểu đạt rằng, tôi lòng gửi lời chúc phúc đầy thành ý đến tổng giám đốc Giang đây.
      Lời vừa cất lên, ly rượu tay cũng cạn.

      - Tốt, tốt lắm, đúng là nữ trung hào kiệt. – Có người vỗ tay.

      Giang Thừa Dự nhìn , rồi hạ ly rượu tay xuống.

      Có người lại lớn tiếng cười:
      - Này biết gì đây, bé nhà người ta đều cạn ly, sao tổng giám đốc Giang lại kém thế?

      Giang Thừa Dự bất đắc dĩ gãi đầu gãi tai:
      - Làm người cũng phải tích đức chút chứ.

      Nhìn thấy chồng mình đứng bên cạnh khó xử, vợ mới cưới Mông Tuyết khẽ than lên:
      - Ly rượu này, tôi xin uống.

      Mông Tuyết định nhận ly rượu, Kỷ Thành Minh chầm chậm thủ thế:
      - Hôm nay đủ phương pháp nâng ly rồi, tôi nghĩ mọi người cũng nhìn chán, biết còn phương pháp trình diễn nào hay hơn nhỉ? đời này khó có thể tìm thấy đôi vợ chồng nào tình cảm mặn nồng đến thế.

      Mọi người lại càng náo loạn:
      - Uống rượu giao bôi , uống rượu giao bôi…

      Mông Tuyết bị kích động bởi lời , cầm ly rượu lên, nhìn Giang Thừa Dự. Yết hầu Giang Thừa Dự khẽ run lên, câu “Thôi bỏ ” định ra đành phải nuốt về. cầm ly rượu lên, ngay khi quan khách vỗ tay, cùng Mông Tuyết hoàn thành nghi thức “quan phương” này.

      Kỷ Niệm Hi nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt, rốt cục cả thế giới trong mắt cũng sụp đổ, còn lối thoát.

      Toàn bộ thế giới này đều bị hủy diệt, đơn giản chỉ vì bị người vứt bỏ.

      Người đàn ông đó đứng trước mắt , nắm tay khác.

      Rốt cuộc cuộc vui cũng tàn, mọi người cũng xong xuôi, dâu chú rể đến bàn khác để nghênh đón màn trêu chọc tiếp theo.

      - Họ xứng đôi em nhỉ? – Kỷ Thành Minh bỗng mở miệng.

      gì nữa, tất cả thế giới của đều rối bời, cần thiết phải phát biểu cảm nhận của mình.

      Đôi môi như cánh hoa của lại chuyển đến bên tai , thoạt nhìn hai người vô cùng thân thiết:
      - Em có rất nhiều phương pháp để thể bất mãn của mình mà.

      có thể được lựa chọn, có thể đứng trước mặt mọi người mà gào thét lên, hay tuyên bố rằng Giang Thừa Dự vứt bỏ , để tất cả quan khách được chứng kiến bộ mặt của Giang Thừa Dự. có thể ngay lập tức phát huy bất mãn của mình, Kỷ Thành Minh đưa đến đây, có cơ hội được làm tất cả mọi thứ muốn, mọi người trong hội trường trở thành nhân chứng cho . Còn hành vi của ngày hôm nay, được phóng đại vô hạn trong mắt mọi người.

      có thể lựa chọn, có cơ hội được lựa chọn.

      Nhưng là do chính bản thân muốn.

      phụ nữ đủ khôn ngoan, mới có thể để bản thân tiếp tục bị vết thương.

      Nếu đó là lựa chọn của , có nghĩa là chính bản thân phải gánh vác toàn bộ hậu quả do lựa chọn ấy gây ra, ai cho được phép hưởng toàn bộ những thứ tốt đẹp đời thế chứ.

      Tất cả rượu bàn đều được đặt trước mặt , uống hết ly này đến ly khác.

      nâng ly kính rượu với chính , uống cho chính mình, tự uống rượu cách vô cùng sảng khoái đấy. Nếu muốn hành hạ người khác, đành phải hành hạ chính bản thân , có gì là thể được đâu. Có gì có thể so sánh với tâm trạng vào giờ phút này, có gì ràng hơn, phải là thể có Giang Thừa Dự, là do chính muốn bất cần tất cả mọi thứ.

      Mẹ qua đời từ sớm, người duy nhất thương là ông Giang Huy rời xa nhân thế từ rất lâu, chỉ còn mỗi là vẫn sống, người đàn ông mà vẫn tâm tâm niệm niệm thương, ngày hôm nay, trở thành chồng người khác.

      Tình thân sớm tiêu tan, tình sau ngày hôm nay cũng hoàn toàn biến mất.

      thế giới này, có cái gì là thuộc về Giang Lục Nhân đây?

      Đến cái tên của chính mình còn chẳng có.

      Vậy là ai thế?

      Ai sống trong cơ thể này thế?

      tự hát khúc nhạc bi thương dành tặng riêng cho chính bản thân , thế nhưng chính nghe xong mà chẳng thể hiểu được khúc nhạc ấy.

      Kỷ Thành Minh nhìn theo động tác của , hề cười:
      - Em trừng phạt chính bản thân mình đấy à?

      lại cười, có thể nghĩ được, trong lòng nhất định là mắng ngu ngốc. Nhưng vẫn còn tử tế chán nên chưa ra miệng, có nên khích lệ lương thiện đột xuất của đây?

      Kỷ Thành Minh rơi vào những hồi ức của chính mình. Lúc đó tìm Giang Lục Nhân, ra chỉ để tìm cách cứu Hướng Tư Gia. Nhưng khi vô vọng, đành chấp nhận đau lòng này.

      mới 18 tuổi, chết trong lòng , hề có bất kỳ cầu nào đối với , ngoại trừ cảm thấy vô lực, cũng hề cảm thấy gì khác.

      Nhưng đồng ý cho mình được thương tâm như thế.

      Người con ấy, vẫn chưa trưởng thành,nhưng có thể hiểu được rất nhiều chuyện. Thậm chí, trong mắt Kỷ Thành Minh, Hướng Tư Gia cực kỳ thông minh, thông minh của khiến vô cùng tán thưởng, chắc chắn là lựa chọn tốt nhất để làm vợ . Huống chi, luôn rời xa , giống như khí luôn bao quanh . cùng từ Nam Thành đến Đông Xuyên, những tưởng này cả đời này cứ ở bên Hướng Tư Gia như thế, thể có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn có thể xảy ra giữa họ.

      Cho nên ngại trả giá vì Hướng Tư Gia, nếu là vợ , vậy nên được hưởng thụ tất cả mọi quyền lợi, bất kể đó là gì.

      từng nghĩ như vậy, cho nên bất chấp mưa gió đưa học.

      Nhưng trước khi mất Hướng Tư Gia muốn vậy, nằm trong lòng muốn, :
      - Đừng tìm Giang Lục Nhân, dù phải chết em cũng muốn ấy cứu em.

      Con thường hiểu tình trạng khẩn thiết, có gì có thể quan trọng hơn so với mạng sống được đây, tất nhiên Kỷ Thành Minh nghe lời Hướng Tư Gia.

      Hướng Tư Gia ra , chính bản thân Kỷ Thành Minh lại cảm thấy quá thương tâm, trống vắng, còn ai đứng bên cạnh nữa. tưởng niệm, phải tưởng niệm cho ai khác, mà cho chính bản thân . Cho dù trời xanh thấu, cũng chẳng bận tâm, nhưng thiếu người, vẫn có gì đó rất khác.

      Đó là cảm giác của vào thời điểm đó, vậy tại Kỷ Niệm Hi sao, nghĩ đến điều gì?

      Kỷ Niệm Hi vẫn ngồi uống rượu, hề mở miệng câu, ánh mắt cũng chẳng hề liếc nhìn đôi vợ chồng mới cưới, chỉ giải tỏa bằng phương thức của chính mình.

      hi vọng có thể khóc lên, ít nhất có như vậy mới có thể giải tỏa được hết những cảm xúc dồn nén trong lòng, mới khiễn bản thân vơi bớt khó chịu.

      Mà từ bao giờ lại cho phép bản thân thực nhiều hành vi nhàm chán như thế này?

      Hay vì chính quá trống trải rồi?

      đoạt lấy ly rượu tay :
      - Để uống cùng em.

      nhún vai:
      - Tốt lắm.

      Tôi chỉ cần có ai đó có thể giúp tôi, chỉ đơn giản như vậy thôi, nhưng để thực lời hứa đó lại phức tạp.

      Họ vẫn uống, ra họ hề say biết có phải vì rượu này tác dụng chậm hơn hay nữa. Kỷ Thành Minh đỡ lấy Kỷ Niệm Hi, đầu óc coi như vẫn tỉnh táo, tuy nhiên có nhiều hành động vẫn ràng lắm.

      - Xem ra tổng giám đốc Kỷ lần này rất lòng nhỉ? – Có người thử hỏi dò.

      - Tôi bao giờ lòng chưa? – cũng hồi tưởng lại, ngoài Hướng Tư Gia, bên cạnh chưa từng xuất thêm nào khác, mà với Hướng Tư Gia cũng rất lòng.

      Lời của đối phương vốn chỉ là tùy tiện, nhưng bị vặn lại bởi câu hỏi của , người đó chẳng biết phải gì thêm, cười trừ bỏ .

      Người ta đều rằng những người thất tình đều rất phiền phức, hóa ra đó đúng là , ít nhất chính cũng thừa nhận rằng là như thế.

      đoạn tình cảm ngắn ngủi mà phải đòi sống đòi chết chẳng đáng, đây là nhận xét của tất cả mọi người ngoài cuộc đứng xem. Nhưng người trong cuộc mới có tư cách để chuyện nhé.

      Kỷ Thành Minh bực mình thở dài, cũng biết thở dài vì ai.

      Họ đứng trước cửa khác sạn, có người tới:
      - Tổng giám đốc Kỷ, tổng giám đốc Giang muốn gặp .

      Kỷ Thành Minh nở nụ cười xấu xa:
      - nghe thấy.

      ôm lấy Kỷ Niệm Hi bỗng đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Kỷ Thành Minh:
      - Đúng, nghe thấy.

      cười với , khuôn mặt ửng hồng, kinh diễm đến bất ngờ, tay chạm lên khuôn mặt của Kỷ Thành Minh, biết nhìn thấy ai, nhưng đôi mắt , sáng ngời hiếm có.

      Mỹ nhân cười, đúng khuynh quốc khuynh thành.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 53 Bi kịch ngược chiều (7)

      Về những chuyện xảy ra vào đêm hôm ấy, Kỷ Niệm Hi cũng thể nhớ chính xác, nhưng vẫn có thể nhớ , giữa và Kỷ Thành Minh phát sinh cái gì. Buồn ? có, quả hề có. Say rượu? Nếu có thể lấy lí do này để khiến bản thân cảm thấy dễ chịu hơn, cũng đành dùng nó để tự an ủi vậy, có gì là thể đâu.

      Đúng vậy, say, nửa tỉnh nửa mê trong men rượu, thậm chí còn leo lên giường cùng ta, tất cả đều là do chủ động cho nên thể oán trách bất kỳ ai. cũng cần bất cứ bù đắp nào của Kỷ Thành Minh, bắt ta phải đóng vai chính nhân quân tử, chỉ cần thức tỉnh chính mình, cần thiết phải cầu ai khác phải tỉnh táo.

      Xin hãy chuyển màn hình quay về cảnh diễn ra đêm qua.

      Kỷ Thành Minh lái xe đưa về biệt thự. biết phải gì, uống nhiều đến vậy, thế nhưng lại chẳng thể say, thậm chí còn chẳng hề nôn. Tại sao muốn vờ yếu đuối chút cũng được chứ. Lúc bạn muốn, lại chẳng thể được, lúc bạn chẳng còn muốn nữa, lại cứ tự nhiên rơi xuống đầu bạn, thế giới này, đơn giản chính là như vậy. Đều là người trần mắt thịt, đều phải tuân theo số mệnh được định sẵn, cũng có cái may mắn để trở thành ngoại lệ thoát khỏi bàn tay số phận đó.

      Ngoài hai người họ, cả biệt thự còn bóng người. thể tưởng tượng được rằng chính lại ôm chặt lấy tay Kỷ Thành Minh nhất quyết buông. Giờ phút này, hề giãy tay ra, vì thế cảm thấy biết ơn . Về đến phòng mình, vẫn biết nên làm gì bây giờ. rất muốn khóc, nước mắt chính là vũ khí mạnh mẽ nhất của phái yếu, thế nhưng lại thể khóc được, tại ngay cả thứ vũ khí duy nhất này cũng có, vậy biết phải làm gì đây?

      - Đừng . – giọng cầu xin .

      Kỷ Thành Minh hề mở miệng câu, đương nhiên cũng hề tỏ thái độ. Dưới ánh đèn chói lóa, hình như đây là lần đầu tiên nhìn kỹ khuôn mặt , hay phải đánh giá ngoại hình của .

      - Ghét em đến vậy sao? - Vẫn là giọng yếu ớt của .

      Kỷ Thành Minh vẫn trả lời , chỉ đỡ lên giường. vẫn ôm chặt lấy cánh tay chịu buông ra, nhất định cho .

      - Đừng . – Lần thứ hai.

      muốn phải mình đối diện với bóng tối bao quanh, kể cả khi biết , bao giờ thay đổi thái độ chỉ vì yếu thế của , vẫn biết là như vậy, chỉ vì như vậy, nên mới bắt buộc bản thân phải trở nên tài giỏi hơn.

      dùng hết sức, chỉ đứng lặng im .

      Cuối cùng, kéo tay ra.

      xoay người, ra tắt đèn.

      Trong bóng tối mịt mù, giờ phút này, rốt cục cũng thút thít nức nở.

      lại hề rời , quay lại, nhanh chóng đến bên cạnh giường , sau đó, trong khi còn kinh ngạc nằm gọn giường.

      - Nhớ kỹ nhé, loại chuyện thế này, phải để đàn ông chủ động.

      Trong bóng đêm, hôn lên những giọt nước mắt rơi khóe mi . hề giãy dụa, giống như trong nghi lễ tế thần.

      Ông trời lại chẳng nhân từ, để cho tỉnh dậy từ rất sớm. thể là Kỷ Thành Minh, nhất định phải là ta, sao lại có khả năng đối đãi với ta như thế chứ? quá ngu ngốc, quá ngây thơ.

      Vì sao lại muốn làm như vậy chứ?

      tự hỏi chính bản thân đấy ư?

      Là vì hôn lễ của Giang Thừa Dự kích thích đến thế, có thể coi đó là nguyên nhân. đứng ngay trước mặt , cưới người con khác. Nhưng đó đâu phải là cái cớ để được phóng túng bản thân đúng ? Đây chính là cái cớ vin vào để cho phép mình được sa đọa đó ư? phải, sao phải vì người khác mà sống như thế chứ.

      Chính là vì câu Kỷ Thành Minh với ngay trong hôn lễ.

      rằng có rất nhiều phương pháp để thể bất mãn của mình.

      Đúng vậy, có rất nhiều phương pháp. Nhưng nếu thực trong những điều đó làm được gì đây, phá hủy hôn lễ của Giang Thừa Dự và Mông Tuyết, hai gia tộc bị nhấn chìm trong những tin tức bêu rếu của giới truyền thông. Thậm chí, tập đoàn quốc tế Long Giang nhân cơ hội này mà gặp nguy hiểm. Những người hưởng lợi là ai, hẳn là những kẻ mũ áo chỉnh tề đứng đây. Còn Kỷ Thành Minh sao, hẳn phải đứng mũi chịu sào rồi?

      khóc cho độc của chính bản thân . Suy cho cùng, dù trong tình huống đó vẫn tìm giúp cho Giang Thừa Dự cái cớ, vì sao lại để ý đến nữa, vì sao lại ruồng bỏ , vì sao cưới người con khác. Ngay trong hôn lễ của , vẫn cố tìm lí do để biện minh cho . Sau đó, lại tìm mọi cách đẩy hình tượng Kỷ Thành Minh trở nên vô cùng xấu xa, mà ràng, có lẽ chỉ giúp đỡ mà thôi.

      Giang Thừa Dự mới chính là kiếp nạn của , thể trốn thoát.

      làm vậy, chẳng qua vì sợ bản thân vẫn chưa từ bỏ ý định.

      tốt quá, tất cả đều qua rồi. chẳng lẽ còn chưa đủ thấm thía sao? Đời này kiếp này, bao giờ vì bất cứ ai mà hành động như vậy lần nữa đâu, trong tình huống như vậy mà vẫn còn nghĩ giúp cho ta ư.

      bao giờ, bao giờ có chuyện đó nữa, nhất là với người như Kỷ Thành Minh, lại càng , kiên định tin tưởng chính mình làm được điều đó…

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 54 Bi kịch ngược chiều (8-)

      Kỷ Niệm Hi lại ốm nặng. Trong lúc đầu óc còn mơ mơ màng màng, toàn bộ những hình ảnh trong ký ức đều tái trước mắt . mở to mắt để có thể tưởng tượng ra khoảng cách, nhưng có lẽ khoảng cách đó là quá lớn. chỉ có thể nằm yên giường buồn năng, bao quanh gian hoàn toàn tĩnh lặng.

      Vào năm học cuối cùng thời trung học, và Giang Thừa Dự chính thức ở bên nhau, họ muốn cho cả thế giới được nhìn thấy họ rất hạnh phúc. cũng còn thiết tính toán xem có thể ở bên Giang Thừa Dự bao lâu, chỉ cần có thể được bên nhau như thế là quá tốt rồi.

      vốn chuẩn bị điền tên vào phiếu đăng ký ở trường đại học ngay trong nội thành ở gần nhà, điều quan trọng nhất là ở gần . Thế nhưng người vẫn luôn duy trì thái độ cam chịu là bà Văn Dao bỗng nhiên lại đưa ra lời dị nghị. Bà Giang Lục Nhân tốt xấu gì cũng là con nuôi trong gia đình, nếu cứ như vậy mà gả cho Giang Thừa Dự, người ngoài nhìn vào như thế nào. Dù ít hay nhiều cũng có những lời đàm tiếu về chuyện này, huống chi họ sinh hoạt như em ruột thịt trong cùng ngôi nhà trong rất nhiều năm. Khi bà Văn Diêu vậy, ông Giang Huy và Giang Thừa Dự đều cảm thấy có lý. Sau đó, họ quyết định đưa Giang Lục Nhân du học trong hai năm, đồng thời chuyển hộ khẩu của ra ngoài, nếu là như vậy trong tương lai tốt hơn rất nhiều. Thậm chí bà Văn Dao còn cách vô tình rằng, nên nhìn xa trông rộng mà nghĩ cho tương lai, thể vì những vui vẻ nhất thời mà đánh mất hạnh phúc lâu dài. Lý do bà đưa ra khiến Giang Lục Nhân vầ Giang Thừa Dự đều thể đưa ra được lời phản đối, họ chỉ cảm thấy nếu phải xa nhau lâu như vậy, hẳn với cả hai bứt rứt khôn nguôi.

      Giang Lục Nhân hiểu rất , vẫn chỉ là thiếu nữ, Giang Thừa Dự hứa thường xuyên đến thăm . Nhưng thời gian sau, Giang Thừa Dự có dự án quan trọng cần đích thân xử lý, đành phải tự đến làm quen trước với hoàn cảnh ở thành phố Đa Luân Đa. Ngay khi đến sân bay, mí mắt ngừng giật giật, nhưng lại tự an ủi bản thân được tin vào mấy trò bói toán vỉa hè như “ Nháy mắt trái có tai, nháy mắt phải có tài” . Giang Thừa Dự đích thân làm tài xế đưa ra sân bay, hai người chia tay khó khăn, họ cứ đứng ôm nhau chặt, mặc cho những người xung quanh đánh giá về hành vi của mình như thế nào.

      lưu luyến vô cùng.

      Đến đất nước xa lạ, nếu hề sợ hãi nhất định là dối. Thực ra, nhận thấy có điều gì đó đúng, nhưng nghĩ xã hội lại đen tối đến vậy, càng nghĩ đến những tình tiết cẩu huyết TV lại có thể xảy ra với .

      Cho đến khi chiêc xe lao về phía , mới nhìn thấy tử thần hóa ra mở cửa đợi sẵn từ bao giờ.

      Kỷ Niệm Hi day day trán, mở to mắt, ánh sáng quá mẫn cảm đánh thẳng vào đôi mắt , xuyên vào khiến nước mắt rơi xuống. ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt, muốn tự thanh tỉnh đầu óc chút.

      Kỷ Thành Minh ngồi bên giường , tay vẫn cầm cuốn sách. ngồi dựa vào thành ghế, vừa vặn đúng với tầm mắt , hiếm khi đôi mắt lại trở nên bình thản đến vậy, giống với những cảm xúc thông thường.

      - Tỉnh rồi à?

      Câu hỏi này hoàn toàn thừa thãi trước tình trạng hoàn toàn tỉnh táo của , thế nhưng vẫn trả lời :
      - Ừ.

      Đôi bên đều có những biểu xấu hổ, hề giống với đôi trai từng lên giường cùng nhau.

      Kỷ Thành Minh tiện tay xoa trán :
      - sốt.

      Ngoài ra, còn lời nào khác để nữa à?

      đứng dậy, dường như chuẩn bị . Kỷ Niệm Hi gọi lại:
      - Gần đây có phải dự án rất quan trọng hay ?

      - Đúng vậy.

      - Có cạnh tranh với tập đoàn Giang Long đúng ? - hỏi ra miệng câu này, phải chỉ để che mắt giống như câu hỏi trước.

      Hợp tác cùng nhau, sau đó chính là cuộc cạnh tranh thực .

      - Đúng vậy. – Kỷ Thành Minh giải thích mà chỉ nhìn .

      khẽ nhếch miệng, ta tiếc hết thẩy để đưa đến đứng trước mặt Giang Thừa Dự, phải chăng vì muốn để Giang Thừa Dự nhìn thấy vị trí nay của , để khiến Giang Thừa Dự rơi vào thế yếu?

      Điều đó có phải thể giá trị cảu hay đây?

      Nhận thấy thái độ của , rốt cuộc Kỷ Thành Minh cũng phải cau mày:
      - khinh thường cái trò đó.
      Mặc kệ người khác có tin tưởng hay phủ nhận.

      Nhìn xem, trong suy nghĩ của về vẫn luôn tồi tệ vậy đó.

      ra hề biết rằng, dù cho là hay giả cũng quan trọng.

      - Ồ. – dừng lại. – tự tin vậy sao.
      hi vọng được nhìn thấy thất bại, dù chỉ lần, giống như được đứng xem người luôn thất bại được lần thành công vậy, điều này hề liên quan đến thích, mà chỉ đơn giản là muốn được nhìn thấy bộ mặt khác của con người.

      - Em vẫn chưa khỏi bệnh, đừng suy nghĩ linh tinh nữa.

      gật đầu:
      - chuẩn bị đối xử với tôi như thế nào?

      - Em thử nghĩ xem bị đối xử như thế nào đây?

      nhìn ra ngoài cửa sổ:
      - biết nữa.

      Cho nên mới phải hỏi , để rơi vào tình trạng biết phải làm gì.

      liếc nhìn , câu, ung dung bước ra khỏi phòng.



      Attachment:

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Toàn bộ căn phòng bỗng rơi vào trong trạng thái im lặng hiếm có, thế nhưng rất nhanh sau đó lại xuất vị khách mời mà đến. Bà Mạnh Tư Nghiên đưa Kỷ Trừng Tâm đến đây chơi. Điều này lại khiến trong lòng Kỷ Niệm Hi nảy sinh ý định muốn được thoát ra ngoài . vẫn biết bản thân chẳng phải người tốt. Trước đây, biết có kẻ bên ngoài muốn hãm hại nên mới chịu theo Kỷ Thành Minh về nhà, còn nay, có lẽ thoát khỏi tình trạng nguy hiểm đó, nên mới dám có ý nghĩ này. Con người ta luôn đặt an toàn của bản thân lên vị trí quan trọng nhất, cũng ngoại lệ, có lẽ những chuyện xảy ra đêm hôm đó vẫn chưa thể tan biến trong tâm trí .

      Lần này Kỷ Trừng Tâm đến đây, tính cách trở nên thay đổi rất nhiều, thế nhưng chẳng ai dám mở miệng hỏi thăm. Kỷ Niệm Hi bây giờ lại cực kỳ yên lặng, gần như hề câu, vậy nên lúc ăn cơm, khí bỗng kỳ quặc khiến người ta phải thở dài.

      Sau khi ăn xong, Kỷ Thành Minh vào thư phòng chuyện riêng với mẹ mình:
      - Vì sao mẹ lại đến đây?

      vốn tưởng cha mẹ lại cãi nhau, dù sao đối với chuyện cãi vã to tiếng của họ trong mắt người ngoài trở nên quá đỗi bình thường. Nhưng xem ra phải là như vậy, với tính cách của cha , sau khi biết chuyện vợ mình trốn nhà chơi, nhất định gọi điện đến chỗ cậu con trai này để dò hỏi đầu tiên. Thế nhưng lại chẳng hề có cú điện thoại nào.

      - Con lớn rồi, nghe lời nữa. – Bà Mạnh Tư Nghiên miết miệng.

      Rung động rồi ư?

      - Đối phương là ai?

      Nhắc đến vấn đề này, bà Mạnh Tư Nghiên nhanh chóng lấy lại tinh thần:
      - thể tìm ra đó là ai.

      Con khi thích chàng trai nào đó, tất nhiên họ đều có nhu cầu được bày tỏ và giãi bày. Thế nhưng Kỷ Trừng Tâm lại cố tình giữ bí mật như vậy, điều đó chứng tỏ chắc chắn chàng trai đó là người được gia đình họ chấp nhận, đồng thời nếu đến họ cũng thể điều tra ra thân phận của người đó, phải bí mật này càng khiến người ta kinh ngạc và bực bội hay sao?

      Kỷ Thành Minh xoa ngón tay trỏ rồi đến ngón tay cái:
      - Vớ vẩn.

      Bà Mạnh Tư Nghiên nhìn lại con trai mình. Nhiều năm nay, con bà chẳng hề dành chút tâm tư nào cho chuyện tình cảm, nên mới tạo thành cái bộ dạng như thế này đây, biết bà nên coi đây là thành công hay thất bại nữa. Bà đành mở lời khuyên con câu mà cuộc đời bà thấm thía:
      - Phụ nữ đều nhàm chán thế đấy, chẳng qua là đại đa số đàn ông thèm biến những điều vớ vẩn đó trở nên có ý nghĩa thôi.

      Kỷ Thành Minh ngẩng đầu nhìn bà.

      Bà Mạnh Tư Nghiên tiếp tục :
      - Nếu ngày đó con cảm thấy nhàm chán như thế, tại mọi chuyện chẳng trở nên như thế này.

      im lặng của Kỷ Thành Minh và Kỷ Niệm Hi tất nhiên thể thoát khỏi mắt bà.

      Cả ngày Kỷ Trừng Tâm cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, bà Mạnh Tư Nghiên nhìn mãi cũng bực, nên bà bảo Kỷ Niệm Hi đưa ra ngoài chút, dù sao thoạt nhìn hai cũng chạc tuổi nhau, nên trước khi bà Mạnh Tư Nghiên nhờ Kỷ Niệm Hi khuyên bảo Kỷ Trừng Tâm vài lời.

      - Chị có cảm thấy trai em thay đổi chút nào ? - Đó là câu đầu tiên của Kỷ Trừng Tâm sau khi bước xuống xe, vừa , vừa mỉm cười.

      Kỷ Niệm Hi đành chưng ra cái vẻ mặt “ có gì để ”.

      Thấy mọi người có vẻ coi thường và thích mình, mà mình cứ càng ngày càng muốn thân thiết với họ, hẳn chỉ khiến đối phương cảm thấy phiền phức lắm.

      - Em lại linh tinh rồi. – Kỷ Trừng Tâm cười cười.

      Lần này Kỷ Niệm Hi mới nhìn Kỷ Trừng Tâm:
      - Tôi và Lục Kỳ Hiên hề có bất cứ quan hệ nào hết.

      câu vô thưởng vô phạt, lại khiến Kỷ Trừng Tâm vô cùng sợ hãi, sau đó chỉ lặng im .

      Hai vừa được vài bước, Kỷ Niệm Hi đột nhiên lấy tay ôm bụng:
      - Tôi hơi đau bụng.

      Kỷ Trừng Tâm chạy nhanh lại đỡ :
      - Sao vậy?

      - Tôi cần vệ sinh, em đừng cuống quýt lên vội, cứ đến khu Big game trước đợi tôi, chúng ta hẹn gặp ở đó.

      Kỷ Trừng Tâm định muốn cùng , nhưng ngờ Kỷ Niệm Hi lại vội vàng biến mất.

      Kỷ Niệm Hi rẽ vào lối thoát hiểm tầng hai, trốn vào góc chết, quả nhiên chỉ trong chốc lát sau xuất vài người đàn ông mặc đồ đen tiến đến.

      bước ra ngoài:
      - Tìm tôi đúng ?

      rất nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên Kỷ Niệm Hi trở lại biệt thự Giang gia. Thoạt nhìn nơi đây vẫn thế chẳng hề thay đổi, nhưng nếu quan sát kỹ, nhiều thứ còn như cũ. Hóa ra nơi đây chẳng còn chút hơi thở quen thuộc của .

      - cần nhìn, người muốn gặp có ở đây đâu.

      Bà Văn Diêu già rất nhiều. Người phụ nữ giữ gìn nhan sắc để cho người nào đó ngắm, nay người ngắm còn, còn biết gìn giữ cho ai xem, có lẽ giờ có thay đổi đến thế nào bà cũng thiết nữa.

      - đến nơi đây tin chắc .

      Hẳn đây là nhức nhở đến thân phận và vị trí tại của đây.

      Giờ Giang Thừa Dự là chồng của người khác.

      dạo vòng quanh phòng, lựa chọn cho mình câu trả lời chặt chẽ:
      - Tôi vẫn còn 20% cổ phần của tập đoàn Long Giang, xin cho hỏi bao giờ số cổ phần đó được chuyển đến tay tôi.

      Bà Văn Dao cũng bất ngờ trước lời vừa ra:
      - Tôi còn tưởng đến đề tài tình cảm trai cơ đấy.

      - Nếu trong mắt bà đó là những chuyện cỏn con cần gì phải đến nữa.

      - đúng là, dám ăn thế cơ đấy. – Bà Văn Dao cười xuề xòa.

      - Đây có phải là bà khen tôi biết sợ chết ? – Kỷ Niệm Hi ôm lấy khóe miệng. – Nếu tôi dám đến đây, hẳn chuẩn bị để có thể nguyên vẹn trở về.

      Khi bà Văn Dao nghe thấy lời này, lập tức nhìn ra phía những người đừng ngoài phòng, quả đúng là do tự đến đây gặp bà.

      thèm kiêng nể, xem ra là có chỗ dựa vững chắc lắm đây:
      - biết dùng cách gì mà có thể khiến người luôn hề có hứng thú với phụ nữ như Kỷ Thành Minh có thể trở mặt tuyên chiến vì vậy,dùng thân thể ư?

      Kỷ Niệm Hi cười:
      - chỉ có vậy. – dừng lại. – Tôi còn hứa chia cho ta nửa của 20% cổ phần đó nữa. – Phải khiến người ta tin tưởng chuyện dụ dỗ ai kia chứ.

      - … Giang gia đúng là nuôi sói trong nhà mà.

      - Dù sao tôi cũng phải họ Giang.

      - Sao lúc đó đâm chết chứ? – Bà Văn Dao tức giận đến thể kiểm soát được lời , xem ra bà ta vẫn dành trọn vẹn tình cảm với ông Giang Huy.

      Hóa ra đúng là bà.

      Xác định này, đau đớn biết bao.

      Vậy, hẳn Giang Thừa Dự cũng biết chuyện này rồi nhỉ?

      khóc, tuyệt đối được khóc.

      - Tôi phúc lớn mạng lớn. – giơ tay chống cằm. – Thôi hẳn vẫn nên về chuyện cổ phần công ty nhỉ? – vờ như hề quan tâm đến chuyện đó.

      - cứ nằm mơ kiếm chác được gì đó từ Giang gia .

      - A?

      - Giang Lục Nhân kia chết từ lâu rồi, giờ là người nhà của Kỷ Thành Minh, ai cũng biết mối quan hệ của Giang gia và Kỷ gia… cần cũng biết.

      - vậy ư? Tôi nghĩ mọi người vẫn thích xem chứng cứ ràng hơn.
      ….

      Khi bước ra khỏi cánh cổng biệt thự Giang gia, ngước nhìn lên trời, trời đất vẫn thế, chẳng thể vì ai mà thay đổi.

      Vừa bước được vài bước, liền thấy Kỷ Trừng Tâm đứng cạnh Kỷ Thành Minh.
      - , giỏi , sao biết chị Niệm Hi đến đây?

      Kỷ Thành Minh im lặng .

      Kỷ Trừng Tâm kéo Kỷ Niệm Hi lên xe:
      - Em đến trước đợi cả nửa ngày chẳng thấy chị đến, nên đành gọi điện cho em…

      Kỷ Thành Minh lúc này mới quay lại nhìn :
      - Lần sau … nhớ gọi điện trước.

      Sau đó gì thêm.

      nhìn lại di động của mình, lòng lại thêm đau đớn, vừa rồi mở điện thoại ngoại , thế nhưng người ấy hề đến.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 56: Bi kịch ngược chiều (10)

      Bà Mạnh Tư Nguyên vừa đến đây chơi chưa được hai ngày, ông Kỷ Thiệu Quân gọi đến mỗi ngày dưới 10 cuộc điện thoại. Điều quan trọng nhất là hàng ngày ông Kỷ Thiệu Quân và vợ đều hề đề cập đến ngày bà Mạnh Tư Nghiên về nhà, mà chỉ hỏi thăm thói quen và tính tình của bà, rồi hỏi về số đồ vật trong nhà mà ông tìm thấy biết bà cất ở đâu. Kỷ Thành Minh khâm phục cha mình, mỗi cú điện thoại đều bao giờ lí do ông đưa ra bị lặp lại, mà người nghe cũng thể từ chối được. Bà Mạnh Tư Nghiên còn tỏ ra vô cùng phối hợp với lời của ông, ông hỏi câu, bà đáp câu.

      - cần phải về chưa mẹ? – Rốt cuộc Kỷ Thành Minh vẫn thể chịu nổi những cú điện thoại quấy rối của cha ruột mình.

      - Chuyện tình cảm của em con tính thế nào đây? – quan tâm của bà Mạnh Tư Nghiên vẫn dành chủ yếu cho Kỷ Trừng Tâm, bà vốn hi vọng con trai bà có thể cho bà vài ý kiến, kết quả lại chẳng có gì.

      - Con bé cũng còn là đứa trẻ ba tuổi nữa. – có suy nghĩ độc lập, họ có lẽ nên cứ mãi coi như đứa trẻ như vậy, bất kể chuyện gì cũng tham gia ý kiến, cũng chỉ sẵn cho cái này tốt cái kia tốt, rồi dẫn dắt từng bước của , hơn nữa như thế chỉ càng làm Kỷ Trừng Tâm càng thêm phản cảm hơn. – Chiều nay con công tác. – Đây mới là lí do khiến mời bà trở về nhà.

      Bà Mạnh Tư Nghiên thở dài:
      - Các con đều lớn hết rồi, mẹ chẳng can thiệp nổi nữa đâu.
      Con trai cũng vậy, mà con cũng vậy.

      - Tất cả đều có số mà, mẹ có lo lắng cũng chẳng ích gì. – Kỷ Thành Minh gối tay lên thành sofa, ánh mắt khá thất thần.

      Bà Mạnh Tư Nghiên muốn hỏi tại chuyện của và Kỷ Niệm Hi tiến triển đến đâu, nhưng khi nhìn dáng vẻ của , bà lại chẳng thể nên lời, mỗi người đều có số phận riêng, câu này đúng là hề sai.

      Đến buổi chiều, Kỷ Thành Minh lái xe đưa bà Mạnh Tư Nghiên và Kỷ Trừng Tâm ra sân bay, tiện thể dặn dò Kỷ Trừng Tâm đừng để cha mẹ phải lo lắng, mỗi khi làm bất cứ việc gì đều phải nghĩ trước đến hậu quả. Kỷ Trừng Tâm chỉ gật đầu, chẳng ai thể biết được rốt cuộc có nghe lọt vào đầu được chữ nào . Kỷ Thành Minh và Kỷ Niệm Hi cùng tiễn hai mẹ con đến sân bay, sau đó họ lập tức thẳng đến Liêu Nguyên để thị sát. Bà Mạnh Tư Nghiên dặn dò riêng Kỷ Niệm Hi vài lời, Kỷ Thành Minh cũng hề hỏi Kỷ Niệm Hi rằng bà Mạnh Tư Nghiên gì với , mà cũng hề nhắc lại chuyện đó.

      Xe vừa ra khỏi địa phận thành phố Đông Xuyên bao lâu trời lại đổ mưa. Sau đoạn đường cao tốc là đến con đường đê dài, đoạn đường này cũng được tốt lắm, chỗ nào cũng gồ ghế khó .

      - lái xe chậm thôi. – Rất lâu sau, đánh vỡ khoảng gian tĩnh lặng dường như chỉ có tiếng mưa rơi.

      - Sợ chết à? – Cần gạt nước ngừng chuyển động, cười .

      - chẳng lẽ sợ sao? – điềm nhiên hỏi lại .

      Kỷ Thành Minh suy nghĩ rất lâu:
      - Những nhân tố đó lại chẳng phụ thuộc vào quyết định của mình đâu.

      cũng cười, chưa to gan đến mức ôm mộng mưu hại nhé.

      Thấy gì, chuyển đề tài:
      - hỏi vì sao lại đưa em theo cùng à?

      - Đại khái hẳn là thích hợp nhỉ. – bao giờ tưởng bở là mình quan trọng nữa đâu.

      Lần này đến cười, tiếp tục lái xe, tiếp tục câu chuyện.

      Sau hơn 5-6 giờ lái xe liên tục, Kỷ Thành Minh cũng hề cảm thấy mệt mỏi, Kỷ Niệm Hi ngủ thiếp lát cũng thấy mình khá hơn. Văn phòng làm việc ở Liêu Nguyên được thiết kế khá kỳ lạ, tầng cao nhất của tòa nhà được sơn màu hồng, và lắp thêm nhiều chấn song, nhìn từ xa thấy ràng thích hợp. Xem ra mọi người đều nghe được tin tức công ty bị bán, nên họ dùng cách này để đóng dấu riêng, đến lúc đó thu được khoản đền bù kha khá.

      Trời mưa khiến nhiệt độ xuống thấp khá nhiều, trong xe cũng trở nên lạnh hơn.

      Kỷ Thành Minh chợt ho khan, Kỷ Niệm Hi nhìn vài lần, quan tâm đến ta làm gì chứ, dù sao cũng chẳng thể nhận được điều gì tốt đẹp đâu.

      Thế nhưng tình thế tại khá rối rắm, họ cùng đến nơi đây, tốt xấu cũng có thể coi là bạn đồng hành, quan tâm đến người bạn đồng hành này cũng là việc nên làm. Trong khi còn rối rắm, Kỷ Thành Minh qua gương chiếu hậu nhìn thấy thái độ của , khóe miệng kìm được khẽ nhếch lên.

      - sao đâu.

      nhìn ra ngoài cửa sổ, ai thèm quan tâm đến ta chứ, cứ ngồi đó mà “ăn dưa bở” .

      Bởi vì họ đều mang theo quần áo nên sau đoạn đường dài, Kỷ Thành Minh chần chừ mà dừng xe lại, dù sao sức khỏe cũng rất quan trọng. vừa bước xuống xe vừa ho, Kỷ Niệm Hi theo sau nén được cái nhíu mi. ta cứ làm như mình là ông trời vậy, cứ làm như họp xong vài hội nghị, xem hết văn kiện là thể chịu nổi vậy, chẳng hiểu ta cứ bắt bản thân phải mệt nhọc như vậy làm gì chứ, hẳn ta chẳng thèm để tâm đến cơ thể của mình đâu nhỉ, có mỗi trận mưa mà ho như vậy rồi.

      Cho đáng đời, ai bảo suốt ngày tỏ ra như mình đồng da sắt bất khả xâm phạm chứ. Dù trong đầu là những suy nghĩ vô cùng độc ác, nhưng vẫn nhìn ngó xung quanh xem có hiệu thuốc nào quanh đó hay , nhưng đáng tiếc xung quanh chẳng hề thấy bóng dáng hiệu thuốc nào.

      Minhphuong: ô hô, xót kìa!

      Kỷ Thành Minh cũng giống như những người đàn ông bình thường khác, chọn hai bộ quần áo tạm được rồi nhanh chóng trả tiền, hề tỏ ra chút “cuống”, để ý thấy vậy, cũng phải như thế. Thấy thay quần áo, hơi cau mày, nhịn được thầm oán, bị ốm là đáng đời mà, hẳn là ông trời cũng thích phải nhìn thấy đâu.

      Ngay khi Kỷ Thành Minh còn ho ngừng, tâm trạng của lại vô cùng vui vẻ.
      Lên xe, buông túi quần áo ra:
      - có nên tìm xem có miếu nào quanh đây , đến vái chào cái , biết đâu vận số tốt hơn đấy.

      - Chỉ là cảm thôi mà. – Sao giống như rất hào hứng khi nhìn gặp nạn thế nhỉ.

      - Bệnh nặng đều bắt đầu từ những trận cảm đấy, nghe thấy bao giờ chưa?

      thèm đôi co với nữa:
      - Vậy em coi như vừa mới bắt đầu bệnh nặng, thuận tiện đối xử tốt với chút nhé.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :